Chương 1695.2: Bất an. Nguồn: Metruyen Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Triệu Tinh Yến nghe vậy trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn Lý Kỳ, từ những lời này của Lý Kỳ, nàng biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi. Lý Kỳ nói rõ sự tình từ đầu đến cuối một lần với Triệu Tinh Yến. Triệu Tinh Yến nghe xong, trên mặt hoảng sợ trầm ngâm nửa ngày, mới hỏi: - Huynh nói xem đây là âm mưu, hay là trùng hợp? Lý Kỳ thở dài nói: - Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, nếu như là trùng hợp thì chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nếu như thật sự là âm mưu, vậy thì sẽ cực kỳ hỏng bét, bên phía Nhật Bản, ta phỏng chừng không có quan hệ gì nhiều lắm, mấu chốt là Thổ Phiên, Tây Hạ, nước Kim, giữa bọn họ có hiệp nghị âm thầm gì hay không, đây là điều chúng ta không thể biết được. Chủ yếu vẫn là Tây Hạ, nếu như mẹ nó thật sự lại đầu phục với nước Kim, vậy thì bên phía Thổ Phiên nhất định là có dự mưu đấy, điều này sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta, nếu như thật sự là vậy, một khi ta vượt qua kiếp nạn này, ta nhất định sẽ không tha cho bọn tiểu nhân Tây Hạ đâu. Trước kia hắn rất có lòng tin với Tây Hạ đấy, nhưng một khi bắt đầu đánh trận, vậy thì cái gì cũng có khả năng xảy ra, bất cứ ai cũng không thể dự tính được. Bất kỳ một nhân tố bất ngờ nào cũng có thể làm thay đổi toàn bộ bố cục của cuộc chiến này. Triệu Tinh Yến hỏi: - Bên phía nước Kim điều động bao nhiêu binh mã? - Trước mắt vẫn chưa biết, cho dù là Tông tri phủ ở phủ Yến Sơn cũng đều là đoán, nhưng không có lửa làm sao có khói a! Lý Kỳ cảm thán một tiếng, lại nói tiếp: - Tục ngữ nói rất hay, không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị kẻ trộm nhớ kỹ, bởi vì ngươi không biết khi nào kẻ trộm này sẽ ra tay, dùng thủ đoạn gì đi ăn trộm, kỳ thật ta đã sớm dự tính được giữa Tống Kim sớm hay muộn gì cũng có một trận chiến. Chỉ là không nghĩ nó đến nhanh như vậy thôi. Triệu Tinh Yến hỏi: - Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây? - Vân Châu. Lý Kỳ nói: - Hiện giờ đã thời gần ngày mùa thu hoạch rồi, ta không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, nhìn từ tình huống trước mắt, nếu đối phương muốn tiến công, rất có thể sẽ tập trung binh lực từ Vân Châu xuôi nam, nhân lúc tại thời điểm trước khi viện quân của chúng ta tới nơi, sẽ tiêu diệt Tây Quân, chặt đứt một cánh tay của quân ta. Sau đó lại giết xuống Trung Nguyên. Lúc trước khi xảy ra đại chiến ở Yến Vân, Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn có ý đồ xuất binh đánh cả hai châu Bình, Vân, chia nhỏ quân ta ra mà tiêu diệt. Nhưng Tông tri phủ cùng Hàn Thế Trung đồng thời đánh lui Hoàn Nhan Tông Vọng cả trên bộ lẫn dưới nước, điều này đã trực tiếp bóp chết kế hoạch xuất binh của Hoàn Nhan Tông Hàn từ trong trứng. - Ta nghĩ bọn chúng cũng đã rút ra được bài học, chúng ta có nhiều người, nếu chia ra, chúng ta sẽ không sợ chúng, nhưng nếu như bọn chúng tập trung binh lực tốc chiến tốc thắng, không để cho quân ta có cơ hội hội hợp, như vậy có thể đánh tan từng nhóm một, một khi Tây Quân có điều gì sơ xuất, sẽ là đả kích không nhỏ với sĩ khí của quân ta, điều này sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực. - Huynh nói rất có lý, lúc trước trong trận chiến phủ Khai Phong, chính là vì Chiết Gia Quân giữ chân được đại quân của Hoàn Nhan Tông Hàn, cộng thêm Chủng Gia Quân tới Kinh thành cứu viện, mới có thể khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng thất bại thảm hại, nếu lúc ấy Hoàn Nhan Tông Hàn có thể đến Khai Phong trước Chủng Gia Quân, vậy thì nói không chừng Khai Phong đã sớm bị công phá, cho nên bọn chúng vô cùng có khả năng sẽ tập trung binh lực để tiêu diệt Tây Quân trước, thứ nhất là có thể khiến quân ta bị thiệt hại nghiêm trọng, thứ hai còn có thể cắt đứt liên hệ giữa chúng ta với Tây Hạ, mặc dù bọn chúng không thể tiến thêm một bước nữa, nhưng nếu như khống chế được Thái Nguyên, cũng tương đương là chiếm được một phần giang sơn của chúng ta rồi. Triệu Tinh Yến nói xong đột nhiên nhíu mày: - Nhưng lúc trước bọn chúng vốn không có đánh chiếm được Khai Phong, hiện giờ thực lực quốc gia ta càng thêm cường thịnh, dũng khí của bọn chúng từ đâu mà đến, chẳng lẽ bọn chúng thật sự không có một chút băn khoăn gì ư, lúc này một khi khai chiến, đối với nước Kim cũng không phải là một gánh nặng nhẹ nhàng gì cả. Lý Kỳ nói: - Nếu như bọn chúng đã lấy được sự trợ giúp của Tây Hạ và Thổ Phiên, đổi lại là ta, ta cũng sẽ liều mạng một lần đấy. - Nếu như không phải thì sao? - Có phải là muội nghĩ tới điều gì rồi không? Triệu Tinh Yến nói: - Ta nghĩ nước Kim không có khả năng không có chút lo ngại gì cả, bằng không bọn chúng cũng sẽ không lặng lẽ tập kết binh lực, ẩn núp ý đồ của mình, có thể thấy là bọn chúng muốn đánh lén, đánh cho quân ta trở tay không kịp. Lần đầu tiên bọn chúng xuôi nam vẫn còn tuyên bố trước một lời, đủ thấy được rằng lần này bọn họ vẫn là vô cùng kiêng kị đấy. Nói xong nàng đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ: - Phu quân, huynh còn nhớ kế hoạch khuếch trương phía tây mà huynh đã nói ở Nam Ngô sao? Lý Kỳ ngẩn người, nói: - Muội nói là nước Kim có hai tính toán, nếu như không có cơ hội xuống tay ở Yến Vân, thì lập tức tiến quân về phía tây ư. Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng gật đầu, nói: - Nếu như nước Kim có tính toán như vậy, thì lý do cho việc xuất binh ở Vân Châu sẽ hoàn thiện hơn, bởi vì Vân Châu đúng là cổ họng của tây bắc, có thể xuôi nam, cũng có thể tiến bắc, tiến về phía tây. Ta nghĩ nước Kim cũng sẽ không đi đánh một cuộc chiến không có nắm chắc, chúng ta không được phép thua, bọn họ đồng dạng cũng như vậy, bởi vì theo ta được biết, nước Kim là do các bộ tộc khác nhau tạo thành đấy, nếu như hoàn toàn không có chút lợi ích nào để kiếm chác thì bọn họ sẽ không làm đâu. - Nghe muội nói như vậy, đúng là thật sự có khả năng này. Lý Kỳ hơi chút suy nghĩ gật đầu, lại ảo não nói: - Đáng tiếc là chúng ta biết được quá ít, đến tột cùng là tình huống như nào, còn phải đợi đến Vân Châu mới biết được, chỉ mong là như lời muội đã nói đi. …. Vương phủ. Tần phu nhân ngồi sững sờ trong hoa viên, giữa hai đầu lông mày để lộ ra một tia sầu muộn. Tiểu Đào đứng bên cạnh nàng bĩu môi mắng: - Xu Mật Sứ này thật sự là quá không biết giữ chữ tín, hôm nay hẹn phu nhân đi Học viện Thái sư, nhưng hiện tại vẫn còn chưa tới, mặt trời đều sắp xuống núi rồi này. Tần phu nhân ngẩn ra, hơi có vẻ thất vọng nói: - Thôi đi, nói vậy là hắn cũng có chuyện bị trì hoãn. - Vậy thì cũng phải phái người đến báo tin chứ, để cho phu nhân chờ thế này. Tần phu nhân hơi nâng mí mắt lên, cười mắng: - Ai nói ta đang đợi hắn, ngươi cái cô bé này thật sự là càng ngày càng đáng ghét rồi. Tiểu Đào thè cái lưỡi thơm tho, cười không nói. Lúc này, tôi tớ báo lại, nói là Vương Trọng Lăng đã trở lại. - Ta đã biết rồi. Tần phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy đi đến tiền viện, nhưng vừa mới tới cửa, chợt nghe đến bên trong truyền tới một tiếng thở dài bất đắc dĩ, lại nghe thấy Vương Trọng Lăng nói: - Đám người Kim này cũng thật là, đang yên đang lành, lại muốn đánh nhau gì chứ, lần trước bọn chúng còn chưa nhận đủ giáo huấn sao. - Đánh giặc cái gì đấy, ông nghe được điều này từ nơi nào vậy. - Mới vừa rồi Thất Nương đến Học viện Thái sư một chuyến, tuy rằng nàng chưa nói kỹ lưỡng, nhưng ta cũng đã hiểu được, nhất định là nước Kim lại có động tĩnh gì ở Yến Vân, nếu không thì Lý Kỳ cũng không có khả năng vội vàng đi phương bắc như vậy, nghe nói Hoàng thượng hôm nay còn không lên cả buổi triều sớm nữa. - Ông nói cái gì? Lý Kỳ đi phương bắc rồi hả? - Còn không phải thế sao. Ngoài cửa Tần phu nhân nghe được vậy không hiểu sao trong lòng hơi co rút lại một chút. - Vậy có thể gặp nguy hiểm hay không? - Ta đây sao mà biết được. - Ôi, lúc này mới được yên bình bao lâu đâu, lại muốn đánh giặc nữa rồi.
Chương 1696.1: Nguy cơ ở Yến Vân (nhất) Nguồn: Metruyen Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Trước đây khi Lý Kỳ đến Giang Nam, tuy rằng trên vai cũng phải gánh trách nhiệm nặng nề, nhưng là đi không nhanh không chậm, dọc theo đường đi có mỹ nhân đi theo làm bạn, có thể nói là vô cùng thư giãn thích ý, nhưng lần này không giống thế, tuy rằng cũng vẫn có mỹ nhân theo làm bạn, nhưng tâm tình của Lý Kỳ lại hoàn toàn bất đồng, hắn đang phải chạy đua với thời gian, vì thế hắn đều không có lĩnh quân cùng đi, thật sự là phải đi cả ngày lẫn đêm, một nắng hai sương, chạy vội vàng ở trên quan đạo. Không đến một tháng, Lý Kỳ đã tiến vào địa khu Yến Vân, ngày hai mươi tháng chín, đã tới được Hồn Nguyên Châu. Hồn Nguyên Châu trước kia chính là huyện Hồn Nguyên, may mắn có trận nước lũ kia, Lý Kỳ mới có thể nhổ răng trong miệng Hoàn Nhan Tông Hàn, giành được một ít địa bàn, mặc dù nhỏ, nhưng huyện Hồn Nguyên là vùng yếu địa hiến lược, có núi có sông, là địa phương phòng thủ tốt nhất, vì vậy vào năm thứ hai sau khi Triệu Giai đăng cơ đã chính thức thăng huyện Hồn Nguyên lên thành Hồn Nguyên Châu, cung cấp đầy đủ tài nguyên cho Hồn Nguyên Châu, củng cố hệ thống phòng thủ ở địa phương này. Lúc bọn Lý Kỳ đi vào Hồn Nguyên Châu, chỉ thấy khắp nơi đều có binh lính cưỡi ngựa canh gác, binh lính ngày đêm tuần tra, hiển nhiên đã tiến nhập trạng thái đề phòng khẩn cấp, điều này cũng làm cho tâm tình của Lý Kỳ nguội lạnh một nửa. - Ty chức (hạ quan, mạt tướng) tham kiến Xu Mật Sứ. Đợi đến khi Lý Kỳ đi vào trước cửa quân doanh, Chủng Sư Trung, Trương Tuấn và những đại tướng liên quan đã ra khỏi doanh trướng chào đón. Lý Kỳ đáp lại lễ, nhẹ nhàng cười nói: - Lão tướng quân, đã nhiều ngày không thấy, thân thể ngài vẫn khỏe mạnh chứ? Chủng Sư Trung nói: - Vinh hạnh được Xu Mật Sứ nhớ mong, Chủng mỗ hết thảy đều tốt cả. - Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tuy rằng đây chỉ là những lời hỏi han mang tính lễ phép, nhưng giọng điệu của cả hai bên đều cực kỳ cứng nhắc, gần nhất một hồi, đều không mang theo nửa điểm tình cảm, mấu chốt là không có tâm tư kia. Những tướng lĩnh liên quan đi vào quân doanh, Lý Kỳ tất nhiên là ngồi trên ghế cao nhất, kỳ thật hắn cũng không muốn thế, dù sao thì Chủng Sư Trung cũng là Lão tướng quân, nhưng chức vị đặt ở nơi này, hắn không ngồi thì có ai dám ngồi đâu. Sau khi ngồi xuống, Lý Kỳ cũng không hàn huyên nữa, mà hỏi thẳng vào vấn đề: - Tình huống hiện giờ như thế nào rồi? Hai hàng lông mày rậm của Chủng Sư Trung đan vào cùng một chỗ, ông lắc đầu nói: - Tình huống hết sức không ổn. Lý Kỳ cau mày hỏi: - Quân Kim thật sự muốn xuất binh rồi hả? Chủng Sư Trung hơi lộ ra vẻ buồn bực gật đầu: - Lúc đầu chúng ta đều không có phát hiện, đến tận khi Tông tri phủ gửi thư đến, lão phu mới phái người đi trước tìm hiểu, phát hiện từ Tân Châu tới Vân Châu đều đột nhiên gia tăng rất nhiều đội ngũ, ước chừng sơ sơ, chí ít cũng có tám vạn binh mã. Lý Kỳ nghe thế trong lòng giật mình, đến lúc phải tuyên cáo tan vỡ mọi ảo tưởng, nước Kim tích trữ nhiều binh mã như vậy, nếu còn nói là chỉ để đi dạo chơi qua, thì có ai tin được, hơn nữa còn tích trữ ở Vân Châu, hành động này không là tấn công Tây Hạ thì cũng là xuất binh với Đại Tống, nhìn từ tình huống hiện tại, tỷ lệ muốn tấn công Đại Tống là lớn hơn nhiều. Chủng Sư Trung lại thở dài, nói: - Quân Kim đóng giả thành bộ tộc, thương nhân để di chuyển, dùng ngựa chiến để vận chuyển hàng hóa, lão phu nhất thời sơ suất, suýt nữa đã để xảy ra họa lớn rồi, may mắn mà Tông tri phủ phát hiện ra, nhưng hiện tại đối với chúng ta vẫn là cực kỳ không hay. Lần này có thể làm cho Chủng Sư Trung cũng phải nhăn nhó mặt mày, có thể đoán được là tình hình xấu đến mức nào rồi. Lý Kỳ hỏi: - Vậy đối phương tổng cộng có bao nhiêu nhân mã? Trương Tuấn đáp: - Vân Châu vốn dĩ đã có sáu vạn thân binh của Hoàn Nhan Tông Hàn rồi, giờ cộng thêm tám vạn đại quân nữa, hơn nữa có khả năng còn không chỉ như thế, phỏng chừng có khoảng gần mười lăm vạn, hơn nữa có lẽ đều là lực lượng tinh nhuệ nhất của nước Kim. - Mười lăm vạn? Triệu Tinh Yến kinh hô một tiếng, lần này có thể nói là nhiều hơn mấy vạn so với lần xuôi nam đầu tiên, mấu chốt là lần đầu xuôi nam quân Kim không sử dụng gì đến quân đội Nữ Chân, hơn phân nửa đều là người Khiết Đan thôi. Tuy nhiên điều này cũng không kỳ quái, lần đầu xuôi nam, lúc ấy nước Kim vừa vặn mới tiêu diệt nước Liêu xong, quân đội còn chưa kịp chỉnh hợp, hơn nữa không ai đặt quân Tống vào mắt cả, nguyện vọng chính là tốc chiến tốc thắng, vì vậy Tông Hàn, Tông Vọng đều chỉ mang theo mấy vạn binh mã, nhưng lúc này không còn giống thế nữa, nước Kim cũng không dám lại khinh địch nữa rồi, mười lăm vạn quân tinh nhuệ kỳ thật cũng là hợp tình hợp lý thôi. Lý Kỳ cũng đau đầu không thôi, lại hỏi: - Hiện tại nơi này của chúng ta có bao nhiêu binh mã? Chủng Sư Trung đáp: - Trước mắt ở Hồn Nguyên Châu chỉ có sáu vạn binh mã, bên phía Hoàn Châu cũng có sáu vạn binh mã, hơn nữa từ Phủ Châu chạy tới bốn vạn viện quân, về mặt nhân số cũng không kém bao nhiêu cả, vấn đề là quân của đối phương đều là quân tinh nhuệ, mà bên chúng ta có rất nhiều đều là lâm thời điều động đến thôi. Quân Kim rõ ràng là có mưu đồ từ trước rồi, trái lại bên phía quân Tống là gấp gáp ứng chiến, ở phương diện chuẩn bị trước hết đã thua một bậc, hơn nữa khi quân Tống giao chiến với nước lớn ở phương bắc, vẫn luôn duy trì ưu thế ở nhân số, thế nhưng vẫn là thắng thì ít mà bại thì nhiều, lần này nếu ngay cả nhân số cũng không chiếm ưu thế, vậy thì trận chiến này càng thêm khó đánh rồi. Điều này cũng trách vị trí địa lý của Đại Tống không tốt, bốn phương tám hướng đều có địch nhân, mà nước Kim thì tốt hơn nhiều, hiện giờ Mông Cổ vẫn còn chưa quật khởi, Cao Ly, Tây Hạ còn chưa có đủ năng lực tự bảo vệ mình, càng miễn bàn đến việc tấn công, cho nên kẻ thù của bọn chúng chỉ có một, đó chính là Đại Tống, cho nên bọn chúng càng có thể tập trung dùng binh hơn. Chủng Sư Trung nói: - Hơn nữa căn cứ theo những tin tức mà Tông tri phủ tìm hiểu tới từ hai châu Doanh, Bình, đám quân đội ở Tân Châu này rất có thể chính là quân đội của Hoàn Nhan Tông Vọng. Lý Kỳ trầm mi nói: - Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Vọng chính là hai thế lực có thực lực nhất ở nước Kim, bọn họ vẫn luôn làm theo ý mình, không can thiệp đến chuyện của nhau, đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Hàn ở Vân Châu, của Hoàn Nhan Tông Vọng ở hai châu Doanh, Bình, mà hai châu Doanh, Bình khá tiếp cận với phủ Yến Sơn, nếu Hoàn Nhan Tông Vọng điều động tất cả chủ lực ra khỏi hai châu Doanh Bình, chẳng lẽ gã không sợ chúng ta sẽ thừa dịp hư không mà tiến công vào Doanh Châu và Bình Châu sao? Chủng Sư Trung nói: - Lúc bắt đầu ta cũng buồn bực, nhưng Xu Mật Sứ cũng đừng quên, quân đội của chúng ta có hơn một nửa là bộ binh, tiến quân thong thả, cho dù chúng ta cướp lấy hai châu Doanh, Bình, cũng rất khó tiến thêm một bước nữa. Nhìn vào hướng đi của quân Kim, bọn chúng rõ ràng chính là buông tha cho hai châu Doanh, Bình, tiến đến tiêu diệt chủ lực của chúng ta trước, một khi chủ lực của Hoàn Châu, Ứng Châu, Hồn Nguyên Châu, Đại Châu, Sóc Châu bị quân Kim đánh bại, vậy thì bọn chúng có thể đánh vu hồi đến phủ Yến Sơn, hai mặt giáp công, đến lúc đó bọn chúng chẳng những có thể đoạt lại hai châu Doanh, Bình, còn có thể tiêu diệt hết binh lực của chúng ta ở phủ Yến Sơn. - Đến lúc đó toàn bộ địa khu Yến Vân đều sẽ rơi vào trong tay của nước Kim, điều này cũng làm cho Tông tri phủ cảm thấy cực kỳ rối rắm, trong tay y tuy rằng cũng có sáu bảy vạn binh mã, nhưng là người của ông ta đều là lâm thời thu tới trong lần giao chiến trước, mặt khác chính là đám tù binh, hơn nữa nếu ông ta phái binh tới cứu Vân Châu, chẳng may quân Kim là dùng chiêu đánh lừa, tiến công phủ Yến Sơn, tình huống như thế cũng cực kỳ không ổn. Nhưng nếu Tông tri phủ xuất binh đến phủ Yến Sơn, chẳng may Hoàn Châu, Hồn Nguyên Châu bị thất thủ, y đồng dạng gặp phải hoàn cảnh hai mặt thụ địch, vì vậy nên ông ta cũng chậm chạp không dám phái binh đến đây.
Chương 1696.2: Nguy cơ ở Yến Vân (nhất) Nguồn: Metruyen Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Đây là ưu thế của ngựa, quân Kim một người có ba con ngựa, quân Tống n người mới có một con ngựa, hơn nữa còn có rất nhiều vũ khí hạng nặng, đội quân duy nhất khắc chế được quân Kim là bộ binh hạng nặng cũng chậm muốn chết, nếu chiến tranh trận địa thì quân Tống còn có thể liều chết đánh một trận, nếu như đánh du kích, vậy thì quân Tống nhất định là không thể thắng được đấy. Địa khu Yến Vân cũng không nhỏ, quân Tống căn bản không thể tập trung binh lực giống như quân Kim được, nếu như quân Kim nghĩ như lần đầu tiên, tiến công cả hai mặt, vậy thì hy vọng thắng lợi của quân Tống sẽ rất lớn, nhưng nếu quân Kim tập trung binh lực tiêu diệt một phương trước, sau đó vu hồi tiêu diệt một phương khác, vậy thì vô cùng khó giải quyết. Triệu Tinh Yến nói: - Nói như vậy, hiên tại rất có thể quân của Hoàn Nhan Tông Hàn đã ra khỏi Vân Châu, quân của Hoàn Nhan Tông Vọng ra khỏi Tân Châu, đồng thời tiến công Hoàn Châu và Hồn Nguyên Châu. Chủng Sư Trung cũng biết đến Triệu Tinh Yến, biết cô bé này là đồ đệ của đại ca ông, ông gật đầu nói: - Nhìn vào hướng đi của quân Kim hẳn là như thế, vậy thì chúng ta nhất định phải phân chia ra phòng thủ, lúc trước, vào một đêm trước khi ký hiệp ước Vân Tang, chúng ta chỉ phải đối mặt với mỗi binh mã của Hoàn Nhan Tông Hàn thôi, vì vậy Hoàn Nhan Tông Hàn cũng không dám tùy tiện xuất binh, nếu gã tập trung binh lực tấn công bất kỳ bên nào, chúng ta đều có thể thừa dịp hư không mà vào đánh chiếm Vân Châu, nếu như chia ra, có khả năng hai tuyến đều sẽ thất bại, vì vậy lúc trước Hoàn Nhan Tông Hàn là do thất bại trong việc thỉnh cầu Tây Hạ xuất binh, sau đó mới đáp ứng kỳ hiệp ước Vân Tang với chúng ta đấy. Triệu Tinh Yến nói: - Hiện giờ có quân chủ lực của Hoàn Nhan Tông Vọng tương trợ, hiện tại đến lượt chúng ta rơi vào khó khăn, là nên chia ra để phòng thủ, vân là nên buông tha cho một bên đây. Trương Tuấn nói: - Nếu như Hoàn Châu thất thủ, binh lính Kim có thể nhân cơ hội xuôi nam, đánh thẳng đến phủ Thái Nguyên, hiện giờ toàn bộ binh lực của Thái Nguyên đóng tại Đại Châu, Sóc Châu, nếu tiền tuyến thất thủ, sẽ rất khó để giữ được Thái Nguyên, mà một khi Thái Nguyên thất thủ, vậy thì Trung Nguyên sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng Hồn Nguyên Châu cũng đồng dạng vô cùng trọng yếu, nếu như Hồn Nguyên Châu thất thủ, chúng ta sẽ mất đi liên hệ với phủ Yến Sơn, đến lúc đó quân Kim có thể chia cắt khu vực Yến Vân, lần lượt tiêu diệt từng nơi một. Lý Kỳ trầm ngâm nửa ngày, nói: - Nói đến tận đây rồi, chúng ta là phải kiên quyết chống đỡ một trận chiến này. Các tướng lĩnh đều gật đầu, trừ phi buông tha cho Yến Vân, nếu không sẽ không có bất kỳ đường lui nào, tuy nói quân Kim tập trung binh lực, nhưng nói nghiêm chỉnh thì bọn chúng không muốn thừa dịp hư không mà vào, mà là muốn tìm kiếm Tây Quân tinh nhuệ của Đại Tống để quyết chiến, ý đồ cực kỳ rõ ràng, muốn chiếm cứ địa thế tuyệt đối tiến công đối với Trung Nguyên, nếu quân Kim là tới vì địa bàn, vậy thì cũng có thể tránh đi được, nhưng vấn đề là đối phương chính là hướng về chủ lực của các ngươi, đây là điều muốn tránh cũng không thể tránh được. Lý Kỳ nói: - Nếu như phải kiên quyết chống đỡ trận chiến này, như vậy thì nhất định phải biết rõ được thực hư của quân địch, bất kể là Vân Châu hay là Hoàn Châu, đều tiếp giáp với Tây Hạ, cho nên, hướng đi của Tây Hạ cũng cực kỳ mấu chốt, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng hướng đi của quân đội Tây Hạ. Điều này kỳ thật cũng là điều Chủng Sư Trung đang lo lắng, nếu như Tây Hạ cũng xuất binh, vậy thì thật sự là quá tệ rồi. Chủng Sư Trung nói: - Về phía Tây Hạ, vợ chồng Nhạc Phi đã lĩnh hai vạn Tây Quân đến trấn thủ rồi, phòng ngừa Tây Hạ đột nhiên tập kích, hơn nữa Chiết Gia Quân từ lâu đã phái người đi tìm hiểu rồi, ta tin rằng rất nhanh sẽ truyền tin tức về thôi. Việc này cũng không có cách nào, hai vạn quân đã là cực hạn rồi, bất kể là bên Tây Hạ đến bao nhiêu người, Chiết Gia Quân cũng chỉ có thể cho Nhạc Phi hai vạn binh mã thôi, kỳ thật hai vạn nhân mã này là cố lắm mới bớt được ra đấy. Nếu như đã không có sự lựa chọn nào khác, mà Lý Kỳ thì tạm thời vẫn chưa có phương pháp xử lý nào cho tốt, vậy thì chỉ có thể dặn dò các tướng sĩ tăng cường bố trí phòng thủ, quyết không thể để quân Kim đoạt lại Hồn Nguyên Châu được. Vùng nam bộ của cao nguyên Thanh Tạng, gần với phủ Thành Đô ở thượng du sông Nhã Lung, bốn vạn Trấn tây quân của Ngô giới đang đóng ở đây. Kỳ thật vào gian đoạn mới bắt đầu, Triệu Ngôn Khâm chỉ có địa bàn lớn như viên đạn thôi, là do sau khi Ngô Giới đến đây mới thu phục được không ít bộ lạc ở xung quanh, nhưng chỉ là đánh vào trận chiến nhỏ thôi, cũng không có xảy ra lần nào xung đột với quy mô lớn cả, mấu chốt ở chỗ nhưng bộ lạc ở chỗ này quá nghèo, triều Tống rất có tiền, người luôn muốn hướng lên trên đi, hơn nữa triều đình quyết định thiết lập kho lúa ở phủ Thành Đô, làm cho rất nhiều bộ lạc đều tự nguyện đầu hàng triều Tống, hiện tại Ngô Giới đã liên kết phủ Thành Đô và Đại Lý thành một khối, chiếm cứ toàn bộ sông Nhã Lung. Bên trong trướng lớn. - Nực cười. Ngô Giới vỗ bàn một cái, cả giận nói: - Đám tiểu nhân nước Kim thật sự là có tà tâm không chết, không ngờ lại mưu toan chiếm Yến Vân của ta. Những tướng lĩnh phía dưới biết được Yến Vân báo nguy, trong lòng thật sự khủng hoảng, bởi vì điều này biểu thị triều đình chắc chắn sẽ không cho bọn họ bất kỳ sự trợ giúp gì, mà đối phương có tận gần hai mươi vạn binh mã, binh lực kém quá xa, như vậy thì bọn họ phải làm thế nào cho phải đây. Hai mắt Ngô Giới đảo qua, hỏi: - Như thế nào? Các ngươi rất sợ hãi sao? Các tướng sĩ lấy sự trầm mặc để đáp lại. Ngô Giới hừ lạnh một tiếng, nói: - Nếu như không có ý chỉ của Hoàng thượng, kẻ địch đã là vật nằm trong túi ta rồi. Trương Hiến hưng phấn nói: - Chẳng lẽ Tướng quân đã có kế sách phá địch rồi sao? Ngô Giới cười nói: - Giữa các bộ lạc của Thổ Phiên đều có mâu thuẫn, trong nội bộ liên minh của bọn chúng nhất định là có mâu thuẫn rất lớn, mà chúng ta thì mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, ta thật sự không tưởng tượng được ra cảnh chúng ta sẽ thất bại, nếu như là địch nhân đánh thắng trận kia còn dễ nói, một khi đã thất bại, nhất định là binh bại như núi đổ, quân ta thừa cơ là có thể tiêu diệt được toàn bộ chủ lực của bọn chúng, trước kia ta còn đang suy nghĩ, còn cần phải thu thập từng đám một vậy thì biết phải đánh tới tận ngày tháng năm nào a, giờ thì tốt lắm, bọn chúng tự mình đưa toàn bộ tới cửa. Chỉ có điều --- thời gian không đợi ta nha, một khối thịt béo lớn như vậy tự đưa tới cửa mà lại không thể ăn, nếu như thất thủ ở Yến Vân, Trung Nguyên chắc chắn sẽ nguy rồi, chúng ta --- chúng ta vẫn là rút lui đi. Triệu Ngôn Khâm kinh ngạc hỏi: - Tướng quân muốn rút khỏi Thổ Phiên ư? Ngô Giới gật đầu nói: - Có thể tới chiếm Thổ Phiên bất cứ lúc nào, nhưng không thể để mất Yến Vân được, các tướng sĩ nghe lệnh. - Có mạt tướng. Ngô Giới ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó mới nói: - Ngay hôm nay nhổ trại di chuyển lên phía bắc, đi vòng qua Hoàng Hà, như vậy chúng ta còn có thể giúp Tây Quân chia sẻ một ít gánh nặng, có lẽ còn có thể làm lệch hướng đi của Tây Hạ. - Tuân mệnh. Ngay tại lúc đó, Ngô Lân, Nhạc Phiên suất lĩnh Trấn nam quân đi đến Mang Khang, bởi vì Trấn tây quân vừa đi, quân đội đóng ở phía tây Đại Lý cực kỳ hư không, hành động này chính là vì phòng ngừa liên quân Thổ Phiên thuận thế tấn công vào Đại Lý, đồng thời còn có thể yểm trợ cho phủ Thành Đô. Cứ như vậy, kế hoạch ở Thổ Phiên của Lý Kỳ cũng chỉ có thể tuyên cáo đình chỉ, binh lực ở nam bộ lục tục di chuyển về phía bắc, chuẩn bị bất cứ lúc nào đi tới phương bắc cứu viện, đề phòng bất cứ tình huống nào.
Chương 1697.1: Nguy cơ ở Yến Vân (Nhị) Nguồn: Metruyen Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Cùng một thời gian này, phủ Yến Sơn cũng tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp. Tuy rằng chủ lực của quân Kim đều ở tại Vân Châu, nhưng phòng tuyến của Yến Vân đều là nối thành một thể đấy, điều này không có nghĩa là phủ Yến Sơn sẽ không có việc gì. Một vấn đề nan giải giống như vậy cũng bày ra trước mắt Tông Trạch, nên điều binh đi tiếp viện Hồn Nguyên Châu, hay là nên xuất binh lên phía bắc công chiếm Doanh Châu, Bình Châu đang hư không ở thời điểm hiện tại đây. Trong phủ nha phủ Yến Sơn. Tông Trạch, Trương Thúc Dạ, Hàn Thế Trung và các tướng lĩnh liên quan đều ngồi ở bên trong, sau khi Hàn Thế Trung nam chinh xong, Lý Kỳ sai y lĩnh một bộ phận Thủy sư đi Lai Châu, tại mọi thời khắc chuẩn bị cho kế hoạch Nhật Bản, nào biết được không đánh được Nhật Bản, ngược lại lại nghênh đón quân Kim, còn Trương Thúc Dạ là suốt đêm lãnh binh từ Thanh Châu chạy tới phủ Yến Sơn. Tông Trạch nhíu mày không giãn được ra, nói: - Hiện giờ đại quân của nước Kim đã tiếp cận, chỉ cần hơi thúc đẩy một chút sẽ bộc phát chiến tranh thôi, chúng ta đã bị quân Kim chiếm trước tiên cơ, nhất định phải nhanh chóng ra quyết định trước, là nên xuất binh cứu viện Hồn Nguyên Châu, hay là nên tấn công hai châu Doanh, Bình đây? Trương Thúc Dạ nói: - Nếu như để thất thủ Hồn Nguyên Châu, Đại Châu, vậy thì Thái Nguyên sẽ gặp nguy hiểm, nếu như để mất Thái Nguyên, quân địch sẽ có thể tiến quân thần tốc, chạy thẳng đến Khai Phong, hiện giờ quân đội của triều đình đều tích trữ ở bốn quân khu Đông Tây Nam Bắc, đến lúc đấy nước xa không cứu được lửa gần, chúng ta quyết không thể để cho quân Kim đột phá đạo phòng tuyến Yến Vân được, hẳn là nên nhanh chóng phái binh đi cứu viện. Tông Trạch hơi gật đầu, nhưng cũng không có lên tiếng đáp lại, mà dò hỏi Hàn Thế Trung: - Hàn tướng quân, ngài thấy như thế nào? Hàn Thế Trung trầm ngâm hồi lâu, phát biểu ý kiến của mình: - Nếu như là di động, chúng ta sẽ mất đi ưu thế, quân Kim chạy nhanh hơn so với chúng ta nhiều, ưu thế của chúng ta là ở chiến tranh trận địa, dựa vào ưu thế của hỏa khí, của cung tên để ngắm bắn kẻ thù, một khi quân đội của phủ Yến Sơn điều động đi hướng Hồn Nguyên Châu, tại hành trình nhìn như không dài này tồn tại rất nhiều biến số, quân Kim sẽ có rất nhiều lựa chọn để đối phó với chúng ta, cho nên ta không tán thành phương án điều binh đi cứu, hơn nữa hiện tại mới điều binh đi cứu viện thì chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi. - Ta cũng có băn khoăn này nên mới có thể vẫn luôn không phái binh đi. Không thể để mất Hồn Nguyên Châu được, nhưng phủ Yến Sơn lại càng không thể để mất, bên phía Hồn Nguyên Châu còn có thể lui về bảo vệ Thái Nguyên, hiện tại cấm quân Trung ương đã tới rồi, cũng có thể tiến vào chiếm giữ rất xa, nhưng nếu để mất đi phủ Yến Sơn, với tốc độ tiến quân thần tốc của quân Kim thì vẫn có thể đánh tới tận Hoàng Hà. Tông Trạch dừng một chút, nói: - Nói như vậy, Hàn tướng quân là tán thành phương án tấn công hai châu Doanh, Bình. Dùng chiến thuật vây Ngụy cứu Triệu ư? Hàn Thế Trung trầm ngâm nửa ngày, nói: - Chúng ta ở dưới tình huống không hề có chuẩn bị, mặc dù đánh chiếm hai châu Doanh, Bình, chỉ sợ cũng không thể tạo được thương tổn quá lớn đối với nước Kim, ta nghĩ rằng Hoàn Nhan Tông Vọng cũng cho là chúng ta cùng lắm chỉ có thể đánh đến hai châu Doanh, Bình mà thôi, không có khả năng tiến vào sâu hơn nữa, vì vậy mới dám điều binh đi Vân Châu, bởi vì do chúng ta chuẩn bị không được đầy đủ, muốn dựa vào một trận chiến này để đánh được tới vùng bụng của nước Kim là cực kỳ khó khăn đấy, hớn nữa nếu một mình xâm nhập, có thể sẽ lại bị quân Kim đánh tan, đến lúc đó muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, cho nên, ta nghĩ đến nếu đem hai châu Doanh, Bình làm mục tiêu thì cũng không thể làm chệch hướng tiến quân đến Vân Châu của quân Kim được. Tông Trạch thở dài, nói: - Điều này ta biết, nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng cũng biết, hiện tại chúng ta không có biện pháp nào tốt hơn nữa rồi. Hàn Thế Trung nói: - Vậy thì chưa chắc. Trương Thúc Dạ dường như nghĩ tới điều gì, nói: - Hàn tướng quân ý chỉ chẳng lẽ là Thủy sư. Hàn Thế Trung nhẹ nhàng gật đầu nói: - Chúng ta có thể dùng bộ binh tiến thẳng đến hai châu Doanh, Bình, mà Thủy sư thì tiến công tất cả những châu huyện ở vùng duyên hải của nước Kim, có thể chiếm lĩnh được thì đều chiếm lĩnh, không chiếm lĩnh được thì bỏ qua đi, có thể đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, hiện tại số lượng Thủy sư của chúng ta trú đóng ở Lai Châu, Đăng Châu cũng đủ đồng thời công kích những châu huyện vùng duyên hải chung quanh nước Kim rồi, chỉ cần hai đợt tấn công, có thể đem những thành trấn khá phồn hoa ở vùng duyên hải nước Kim cướp sạch không còn gì, ở trên bộ chúng ta chạy không thắng bọn chúng, nhưng ở trên mặt nước, đừng nói chạy, nếu bọn chúng dám xuống biển, ta nhất định sẽ làm cho bọn chúng có đi mà không có về. Tông Trạch nghe vậy trong mắt sáng ngời, nói: - Đồng thời bộ binh của chúng ta cũng có thể tấn công vào những địa khu vùng duyên hải, nếu như quân địch tập trung chủ lực đến đây, bộ binh cũng có thể lên thuyền bỏ chạy, như vậy thì sẽ không xuất hiện khốn cảnh đơn độc xâm nhập nữa, chúng ta đồng dạng có thể chậm rãi tiêu hao đánh đến Thượng kinh của nước Kim đi. Hàn Thế Trung cười nói: - Lúc này còn may mà Xu Mật Sứ có dự kiến trước, tích trữ một số lượng lớn chiến thuyền ở Lai Châu, cũng đủ để chuyên chở tất cả binh mã của phủ Yến Sơn, hơn nữa ở các đảo ở trong hải vực gần nước Kim, gần như đều nằm trong sự khống chế của quân ta, chúng ta đã xây dựng rất nhiều bến tàu ở đấy, chúng ta có thể trực tiếp đi hải đảo tiếp tế tiếp viện, miễn luôn cả việc phải đi vòng vèo, đến lúc đó quân Kim chỉ có thể vòng trở lại phòng thủ, có lẽ có thể giải cứu được vòng vây cho Yến Vân. Tông Trạch gật đầu nói: - Vậy cứ làm thế đi, đây là biện pháp tốt nhất trước mắt rồi, ta sẽ lập tức viết một phong thư gửi cho Xu Mật Sứ. Lúc đó Lý Kỳ tích trữ thuyền chiến ở Lai Châu, Đăng Châu, chủ yếu vẫn vì nhằm vào Nhật Bản, thuận tiện để ý chăm sóc cho Cao Ly, làm sao có thể đoán được rằng, không ngờ ở thời điểm mấu chốt như này, lại phát huy được tác dụng trọng yếu đến vậy. ….. Hồn Nguyên Châu. - Ôi ---! Lý Kỳ nhìn trăng sáng sao thưa trên bầu trời, nhẹ nhàng thở dài, chợt thấy thân mình ấm áp, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Triệu Tinh Yến khoác lên vai hắn một tấm áo choàng, hắn hỏi: - Sao muội còn chưa đi ngủ thế? - Có lẽ cũng giống như huynh vậy. Triệu Tinh Yến nhẹ nhàng cười nói: - Kỳ thật huynh không cần phải lo lắng, quân Kim nhìn như hung mãnh, nhưng hiện tại quân Tống cũng không còn là quân Tống của mấy năm trước nữa, tinh lương của binh sĩ Đại Tống ta thực đầy đủ, quân Kim cùng lắm cũng chỉ thắng được nhất thời, cuối cùng vẫn là Đại Tống ta đuổi bọn họ ra khỏi Yến Vân thôi, không phải là huynh cũng từng nói rồi sao, hai nước giao chiến, so đấu chính là thực lực của một quốc gia.
Chương 1697.2: Nguy cơ ở Yến Vân (Nhị) Nguồn: Metruyen Share: MTQ Banlong.us Mời đọc Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta không phải lo lắng điều này, mà là kế hoạch toàn cục cơ, một khi đánh nhau, mặc kệ ai thắng ai thua trong trận chiến này, chúng ta đều là bên thua. Triệu Tinh Yến hỏi: - Ý của huynh là chỉ đến Nhật Bản sao? Lý Kỳ nói: - Nếu quân Kim không có động tĩnh, như vậy thì chúng ta có thể tập trung sự chú ý lên phía Nhật Bản, đây chính là một cơ hội lớn lao, nếu như để thế lực mới ở Nhật Bản củng cố xong xuôi, như vậy thì nếu còn muốn tiến quân vào Nhật Bản là phi thường khó khăn đấy. Triệu Tinh Yến khinh thường không thèm để ý nói: - Nhật Bản chỉ là một quần đảo, nhân khẩu có khả năng chỉ nhiều bằng một châu của chúng ta, sao cần phải nghĩ cho nó nhiều như vậy. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lời này không thể nói vậy, bốn phía của Nhật Bản đều là biển, hơn nữa người Nhật Bản có nghị lực phi thường đặc biệt, nếu như một mực muốn xâm lược nó, chỉ sợ sẽ rất khó khăn, hơn nữa phải trả một cái giá tương đối lớn, nếu muốn đổ bộ lên Nhật Bản, thì phương thức tốt nhất chính là mượn sức thế lực bản thổ ở Nhật Bản, đây là lựa chọn tốt nhất, trong mấy năm nay ta trợ giúp cho Bình thị nhiều như vậy, chính là vì muốn phân hóa thế lực của bọn họ, tìm kiếm cơ hội tiến quân vào Nhật Bản, hiện tại Pháp hoàng Bạch Hà đã chết bệnh, thế lực võ sĩ có thể sẽ gặp phải sự chèn ép của phái quý tộc Đằng Nguyên, đặc biệt là tập đoàn Bình thị, nếu như có sự trợ giúp của chúng ta, tập đoàn Bình thị còn có thể khiến cho bọn quý tộc cũ lo lắng. Nếu chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, bỏ mặc bọn họ, vậy thì bọn họ nhất định sẽ lựa chọn cầu hòa, nhượng bộ, như vậy thì những cố gắng lúc trước của ta đều phải chảy về biển Đông. Triệu Tinh Yến nghe vậy cảm thấy tò mò trong lòng, hiện giờ đang đối đầu với kẻ địch mạnh, vậy mà ngươi không nghĩ về nước Kim thì thôi, trong đầu lại chứa đầy về Nhật Bản, nàng nghi ngờ hỏi: - Phu quân, dù nói thế nào thì Nhật Bản cũng chỉ là một quần đảo mà thôi. Cho dù không thành công, cũng không ảnh hưởng đến đại cục, vì sao huynh lại coi trọng nó vậy? Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Đây là bởi vì ---. Đột nhiên, Vương Quý bước nhanh đi tới, nói với giọng điệu xin lỗi: - Xu Mật Sứ, phía Tây Hạ truyền đến tin tức, Chủng lão tướng quân mời ngài nhanh chóng đi một chuyến đến đại trướng. - A. Lý Kỳ cùng Triệu Tinh Yến liếc nhìn nhau một cái, lập tức bước nhanh đi hướng về phía trướng lớn. Đừng nhìn Tây Hạ không lớn, nhưng thái độ của Tây Hạ có thể nói là có ảnh hưởng đến toàn cục đấy, bởi vì thực lực của nước Kim và Đại Tống gần như đã cân bằng. Mà Tây Hạ mặc kệ là đứng về bất luận một bên nào, đều khiến cho chiếc cân tiểu ly bị nghiêng đi một cách nghiêm trọng. Vừa bước vào trong trướng lớn, Chủng Sư Trung đã cười nói: - Xu Mật Sứ, có tin tức tốt, tin tức tốt. Lý Kỳ trong mắt sáng ngời, mẹ nó, cuối cùng cũng nghe được tin tức tốt, hắn liền vội vàng hỏi: - Tin tức tốt gì? Chủng Sư Trung nói: - Căn cứ vào tin tức bên Chiết Gia Quân truyền đến, Tây Hạ quả thực là tích trữ lực lượng quân đội ở biên giới phía tây bắc. Triệu Tinh Yến hiếu kỳ hỏi: - Việc này thì sao lại là tin tức tốt được. - Ngươi hãy nghe ta nói cho hết đã. Chủng Sư Trung cười nói: - Nhưng căn cứ vào những hành động của Tây Hạ đến xem, dường như chỉ là vì phòng thủ, không chỉ như thế, Tây Hạ cũng tập trung quân đội ở biên giới phương bắc giáp với nước Kim, điều này hiển nhiên là vì phòng ngừa quân Kim xâm lấn, nếu Tây Hạ và nước Kim đã liên hợp tốt với nhau rồi, vậy thì bọn họ hẳn là triệu tập toàn bộ lực lượng quân đội ở biên giới Tây Bắc, chờ thời cơ mà hành động mới đúng. Lý Kỳ cau mày hỏi: - Tin tức này liệu có tin cậy được không? Chủng Sư Trung gật đầu nói: - Tin tức này đã trải qua nhiều lần tìm hiểu và xác nhận rồi, tuyệt đối có thể tin được. - Nếu như nước Kim chưa liên hợp với Tây Hạ, như vậy càng thêm không có khả năng cách Tây Hạ chạy tới liên minh với Thổ Phiên, dựa vào lực ảnh hưởng của nước Kim ở Thổ Phiên, tuyệt đối không đủ để thúc đẩy Thổ Phiên hình thành liên minh được. Lần này mẹ nó thật đúng là trùng hợp a, đồ Thổ Phiên chó hoang, suýt chút nữa thì bẫy chết ta rồi. Lý Kỳ càng nói càng tức, thật sự là năm xưa bất lợi nha. Triệu Tinh Yến híp mắt nói: - Nếu như không có được sự tương trợ của Tây Hạ, nước Kim hẳn là không tuyệt đối nắm chắc có thể đánh thắng một trận chiến này, bọn chúng có lẽ cũng có băn khoăn. Lý Kỳ cười nói: - Điều động quân đội với quy mô lớn như này, dù sao cũng phải có một lời công đạo cho các trưởng lão ở nước Kim, cho nên, bọn chúng nhất định còn có chiêu ở phía sau. Chủng Sư Trung nhíu mày, nói: - Chiêu thức phía sau? Lý Kỳ gật đầu nói: - Phía tây. Nếu như chúng ta đoán không sai, chiêu thức dự bị của nước Kim phải là phía tây, lúc trước Hoàn Nhan Tông Hàn tây chinh, tuy rằng đánh cho Da Luật Đại Thạch phải chạy đi, nhưng vì gặp phải tuyết lớn, chỉ có thể củng cố được những vùng yếu địa phía tây Vân Châu có tính chiến lược với Tây Hạ, khối địa bàn lớn nhất trước kia của nước Liêu ở phủ Bắc Đình và một thế hệ phía nam của Mông Cổ đều còn chưa quy thuận nước Kim, các bộ lạc địa phương vẫn làm theo ý mình, ta nghĩ bọn Hoàn Nhan Tông Vọng nhất định là muốn thử vận may, nếu có cơ hội thì xuôi nam, nếu không có cơ hội thì lập tức đi về phía tây, chinh phục các bộ lạc này. Hừ, nếu chúng ta hiểu được ý đồ của đối phương, vậy thì có thể dễ xử lý rồi. Chủng Sư Trung hỏi: - Vậy không biết Xu Mật Sứ định làm như thế nào? Lý Kỳ nói: - Chúng ta thiếu tự tin, ta tin rằng đối phương cũng đồng dạng thiếu tự tin, nếu bọn họ thua trận chiến này, vậy thì sẽ hoàn toàn bị Đại Tống ta đè nặng, ít nhất về phần khí thế là như thế, bởi vì lần này bọn chúng dùng toàn bộ là quân tinh nhuệ, hơn nữa ta có lý do để tin rằng, rất nhiều quý tộc của nước Kim trong mấy năm gần đây đã quen được hưởng phúc rồi, cũng không muốn đánh nhau đâu, chính là bị bức bách với thế lực của Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn nên mới phải khuất phục thôi, nhưng nếu lúc này Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Hàn không thể cho bọn họ một kết quả vừa lòng, như vậy sau này nếu còn muốn xuất binh, thì phải là cực kỳ khó khăn đấy. - Cho nên, trận chiến này bọn chúng cũng không thể để thua được, nếu bọn họ không hoàn toàn nắm chắc, ta nghĩ bọn chúng cũng không dám dễ dàng khai chiến đâu, như vậy thì sẽ dễ xử lý hơn, Chủng lão tướng quân, ngài lập tức dặn dò xuống dưới, lần quân diễn đầu tiên của bốn quân khu lớn Đông Tây Bắc Trung bắt đầu từ hôm nay, địa điểm ngay tại toàn bộ địa khu Yến Vân, à, nhân tiện lấy danh nghĩa của ta gửi một phong thư cho Hoàn Nhan Tông Hàn, khiến cho bọn họ gần đây chú ý một chút, trong lúc quân diễn cũng đừng vượt giới hạn, để tránh cho có những hiểu lầm không cần thiết.