Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 10: Sau này ta bảo vệ muội Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Cái từ ‘Thần lực trời sinh’ xuất hiện không phụ thuộc vào tuổi tác, nên trị số cân nhắc đương nhiên cũng khác nhau. Một thằng bé con sáu tuổi, có thể vung đôi thiết chùy hoàn thành một nghìn lần nện kích, tuyệt đối xứng đáng với từ này. Nhưng Mang Thiên không hề hô ngừng, chỉ lặng lẽ nhìn Đường Vũ Lân tiếp tục nện kích. Động tác của nó đơn giản, mạnh mẽ, không hề có kỹ xảo giảm lực, lực phản chấn khi nện đương nhiên hai cánh tay của nó phải gánh chịu toàn bộ. Năm mươi lần, tám mươi lần, một trăm lần. Mồ hôi lại tuôn ra, sự đau nhức còn mạnh hơn ban nãy, hai bàn tay nóng rát, vì dùng sức quá mức, da đầu cũng bắt đầu phình ra. Nhưng Đường Vũ Lân vẫn cắn chặt răng, tiếp tục nện từng nhát một. Một trăm năm mươi chùy, người nó bắt đầu lắc lư, hai tay đau không còn là của bản thân, ánh mắt mơ hồ, nhưng nó vẫn cắn răng kiên trì. Mình có thể kiên trì, mình có thể thông qua kiểm tra. Mình là nam tử hán, kiên trì chính là thắng lợi. Lúc Mang Thiên hô ngừng, Đường Vũ Lân không còn biết mình đã đập bao nhiêu cái, nếu không phải Mang Thiên đỡ lấy nó, thì nó đã ngã xuống đất rồi. Mang Thiên nhận lại búa, hắn nhìn thấy rất rõ, hai bàn tay của Đường Vũ Lân đã rách da, cánh tay sưng lên. Đoán Tạo Sư hung hãn động lòng, không chỉ vì Đường Vũ Lân trời sinh Thần lực, mà còn vì tính cách kiên trì của nó. Sức mạnh có thể tập luyện, nhưng một đứa bé sáu tuổi lại có được tính cách kiên nghị đến mức này,t hực là đáng quý. "Hai người dạy con giỏi lắm, thằng bé này ta nhận. Sau này, cứ đúng giờ tới đây. Còn cái này, về bôi tay cho nó." Lúc Lang Nguyệt tới đón Đường Vũ Lân, ánh mắt Mang Thiên ôn hòa rất nhiều, đưa cho bà một lọ thuốc mỡ. Suốt một giờ, Đường Vũ Lân được nghỉ ngơi, lúc này tinh thần đã khôi phục, chỉ còn hai cánh tay đau buốt nhức giơ lên không nổi. Trong đầu nó vẫn còn quanh quẩn lời giảng giải của Mang Thiên về rèn. "Cái gì là rèn? Rèn không phải là chế tạo. Chế tạo chỉ cần một cái khuôn, dùng máy đổ kim loại vào trong khuôn, dùng dụng cụ là tạo được nó ra theo hình dạng mình muốn, đó là chế tạo. Còn rèn, là Đoán Tạo Sư phải tự tay gõ từng cái mà thành. Rèn đương nhiên cũng có thể dùng máy móc để hoàn thành gõ, nhưng, kim loại cũng có sinh mạng, dùng máy để rèn, vĩnh viễn cũng không thể nắm giữ được hoa văn của kim loại. Nên, linh kiện Cơ Giáp cấp cao nhất, luôn được Đoán Tạo Sư rèn bằng phương pháp thủ công mà thành. Một Đoán Tạo Sư giỏi là một thợ thủ công chân chính, có địa vị không kém Hồn Sư." Hồn Sư, Cơ Giáp sư, là mộng tưởng của tất cả những thằng bé con. "Ai dai!!!." Đường Vũ Lân kêu toáng lên vì đau, vì Lang Nguyệt kéo tay nó. Lang Nguyệt lúc này mới nhìn thấy vết thương trong bàn tay con. "Trời ơi! Huynh ấy, huynh ấy đã làm gì với con?" Nước mắt ứa ra, bà không thể nào ngờ, chỉ trong vòng hai giờ, con trai đã bị hành hạ tới như vậy. Đường Vũ Lân lắc đầu: "Không có gì cả! Mang Thiên thúc thúc muốn kiểm tra con, con vượt qua rồi, mẫu thân, con khỏe lắm đó. Người đừng khóc! Con không đau." "Chúng ta về nhà." Lang Nguyệt chùi nước mắt, trong mắt đầy thương tiếc. "Mẫu thân, con thật sự không sao. Con rất vui, vượt qua được kiểm tra của Mang Thiên thúc thúc, người không vui vì con sao? Cái này hơi giống cái phụ thân gọi là thành tựu." "Vui chứ, mẫu thân rất vui." Lang Nguyệt sờ đầu con, lại ứa nước mắt. Về tới nhà, Đường Vũ Lân vừa vào cửa đã thấy Na Nhi ngồi bên bàn, liền chạy ào vào. Lang Nguyệt vào nhà bếp, đi làm bữa tối. "Na Nhi, muội biết không? Hôm nay ta đã vượt qua kiểm tra của Mang Thiên thúc thúc, bắt đầu được học rèn. Đợi ca ca rèn kiếm ra tiền, sẽ để dành mua Hồn Linh, còn mua đồ ăn ngon cho muội nữa. . ." Tính tình trẻ con, nó đã hoàn toàn quên cánh tay đau đớn, hào hứng kể lại thành tích của mình cho Na Nhi nghe. Na Nhi nghe rất chăm chú, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia mờ mịt. "Na Nhi, muội thực không nhớ nhà mình ở đâu sao?" Đường Vũ Lân kể chuyện xong, theo bản năng hỏi. Na Nhi lắc đầu, "Muội không nhớ được, chỉ nhớ mình tên là Na Nhi, những chuyện khác đều mơ hồ. Lân ca ca, có phải muội rất ngốc không?" Đường Vũ Lân chặn ngay: "Không, Na Nhi đương nhiên không ngốc. Không nhớ cũng không sao, sau này nơi đây chính là nhà của muội, phụ thân mẫu thân của huynh sẽ là của muội, muội chính là muội muội của ta á." Na Nhi nhìn hắn, cười ngọt ngào, đây là lần đầu tiên cô bé cười. "Oa, Na Nhi, muội cười đẹp quá. Để huynh nói nhỏ cho muội nghe, ca ca sẽ cố gắng tu luyện thành Hồn Sư, sau này ta sẽ bảo vệ muội, chịu không?" "Chịu." Lúc Đường Tư Nhiên về nhà, bữa tối đã làm xong. "Tư Nhiên, chàng đi với thiếp một chút, để bọn nhỏ ăn cơm trước." Lang Nguyệt bình tĩnh nói với Đường Tư Nhiên, đi về phòng mình. Đường Tư Nhiên ngẩn người, nhìn con trai ý hỏi, Đường Vũ Lân nhún vai, ý bảo mình không biết. Đường Tư Nhiên vội đi theo Lang Nguyệt vào phòng, Lang Nguyệt đóng cửa lại. "Na Nhi, chúng ta ăn cơm trước đi. Muội đói bụng không?" Biết hai đứa ăn nhiều, hôm nay Lang Nguyệt làm thêm rất nhiều đồ ăn. Na Nhi không có sức đề kháng với đồ ăn, lập tức gật đầu, chìm vào ăn uống. Cô bé ăn được một lúc, thì nhận ra Đường Vũ Lân bên cạnh không ăn nhanh như hôm qua, nên ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt thằng bé ủ rũ, người vặn vẹo vẻ đau đớn. "Ca ca sao vậy?" Na Nhi hỏi. "Ta làm kiểm tra xong, cánh tay đau quá, giơ lên cũng không nổi." Đường Vũ Lân dạo này lúc nào cũng đói, cộng thêm phải vận động cường độ cao ngay sau khi tan học, nên sự thèm ăn hiện giờ là không cần phải bàn cãi. Na Nhi mở to mắt: "Vậy muội đút huynh ăn.” "Ừ! Được!" Đường Vũ Lân vui vẻ. Na Nhi đút cơm hơi vụng về hậu đậu, một muỗng cơm, một muỗng đồ ăn, luân phiên đút vào miệng Đường Vũ Lân. Hai đứa nhóc con một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi rưỡi, non nớt mà tình cảm, trong ngôi nhà nhỏ, làm ngay cả ngọn đèn cũng trở nên ấm áp. "Na Nhi, muội thật tốt."
Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 11 : Sức khôi phục kỳ dị Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc "Không được, dù nói thế nào muội cũng không cho Lân Lân tới chỗ Mang Thiên nữa!" Lang Nguyệt nghẹn ngào. Để hai đứa bé bên ngoài không nghe thấy, bà rất kềm chế âm thanh của mình. Nghe Lang Nguyệt kể lại, Đường Tư Nhiên sao không đau lòng, ông im lặng. "Không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng? Không ai có thể tự nhiên mà thành công. A Nguyệt, Lân Lân chịu khổ, ta cũng đau lòng. Nhưng, nếu bây giờ nó không chịu khổ, thì sau này lớn lên, nó sẽ còn gặp khổ sở nhiều hơn." "Hôm đó lúc huynh tìm Mang Thiên, huynh biết thúc ấy vốn không muốn nhận. Là một Đoán Tạo Sư cấp Tông Tượng, thúc ấy rất cao ngạo, được thúc ấy chấp nhận, muội có hiểu thế nghĩa là con của chúng ta rất ưu tú hay không? Thằng bé này thực đã mang tới cho ta một niềm vui rất lớn." "Trước khi về đây, Mang Thiên đã nhắn qua Hồn Đạo cho ta con của chúng ta có thiên phú dị bẩm, trời sinh Thần lực, sức mạnh còn mạnh hơn cả người trưởng thành. Cái quan trọng hơn là, tính cách kiên trì của Lân Lân đã làm thúc ấy phải khâm phục. Võ Hồn Lân Lân là Lam Ngân Thảo, khả năng tương lai trở thành một Hồn Sư cường đại là cực kỳ bé nhỏ, nhưng, nếu nó trở thành một Đoán Tạo Sư ưu tú, ít nhất cả đời cũng có thể áo cơm không lo. Con cái còn không nhụt, chúng ta là cha mẹ, sao lại nhụt thua cả con? Chúng ta phải ủng hộ nó, cổ vũ nó mới đúng. Hơn nữa, ta cũng tin rằng, Mang Thiên là Đoán Tạo Sư cấp Tông Tượng Lục tinh, chắc chắn sẽ có cách dạy đúng đắn, không làm tổn thương tới học trò." "Chúng ta để Lân Lân thử lần nữa vậy. Nếu thân thể nó bị thương, dù có thế nào, muội cũng sẽ nhất định không cho nó học nữa." Lang Nguyệt chấp nhận thỏa hiệp, bà hiểu, trượng phu cũng yêu con không thua gì mình, hơn nữa lý do Đường Tư Nhiên đưa ra đã thuyết phục được bà. Lúc hai người quay lại phòng khách, thấy Đường Vũ Lân ngồi nhai, Na Nhi bên cạnh chờ hắn nhai xong thì đút nó ăn cơm. Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt giật mình, hai đứa bé con kia, dưới ánh đèn ấm áp, tạo nên một hình ảnh cực kỳ hài hòa. Đường Tư Nhiên thì thào: "Chúng ta nuôi đứa bé này đi, hai đứa sẽ lớn lên cùng nhau, đối với Lân Lân cũng có ích." "Ừ." Lang Nguyệt mỉm cười. Một bữa cơm tràn đầy không khí gia đình ấm áp chấm dứt, sức ăn của Đường Vũ Lân và Na Nhi lại vẫn làm vợ chồng Đường Tư Nhiên phải chấn kinh. Nuôi hai đứa này, hai vợ chồng phải đối mặt với vấn đề có thể lo cho chúng ăn đủ no hay không. Ăn tối xong, Lang Nguyệt và Đường Tư Nhiên bàn bạc, quyết định sẽ đi tìm thêm việc để làm, với lương của Đường Tư Nhiên hiện giờ thực là không đủ. "Na Nhi, muội xem, đây chính là Võ Hồn của huynh." Đường Vũ Lân khó khăn giơ tay lên, trong lòng bàn tay, tiểu thảo màu lam từ từ chui ra, dẫn vầng sáng màu lam nhàn nhạt, đồng thời tỏa ra chấn động năng lượng nhẹ nhàng. Na Nhi hiếu kỳ sờ sờ Lam Ngân Thảo, "Ca ca, sau này ta cũng có Võ Hồn không?" Đường Vũ Lân đáp: "Đương nhiên có chứ! Mỗi người đều có Võ Hồn của mình, chờ muội đủ sáu tuổi, Ngày Thức Tỉnh sang năm có thể đi thức tỉnh. Buồn ngủ quá, ta chịu hết nổi rồi, ta đi ngủ, muội cũng đi ngủ sớm đi." Vừa nói xong, nó đã nghiêng đầu qua, chỉ sau một chốc, đã hít thở đều đều. Na Nhi ngơ ngác nhìn nó, cố gắng nhớ lại ký ức về mình, nhưng mọi thứ đều mông lung, không nhớ nổi. Nằm một lúc, cô bé bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ. Trong đêm vắng, cửa phòng Đường Vũ Lân và Na Nhi lặng lẽ mở ra, Đường Tư Nhiên đi vào, tới bên giường con trai, móc lọ thuốc mỡ Mang Thiên cho, kéo tay áo con lên, định bôi thuốc cho nó. Tay khẽ ấn lên đầu vai một cái, một ngọn đèn nhỏ gắn trên vai áo sáng lên, vừa đủ chiếu sáng cánh tay Đường Vũ Lân. "Ồ." Đường Tư Nhiên khẽ thốt lên một tiếng, nhìn cánh tay con mà ngẩn người, vì ông kinh ngạc nhận ra cánh tay con không hề sưng phồng như Lang Nguyệt đã nói, mà trông rất bình thường. Ông cẩn thận mở bàn tay thằng bé, lòng bàn tay trơn bóng mịn màng, đâu có vết thương nào. Đường Tư Nhiên vội kéo cánh tay bên kia, tình hình giống hệt, nhìn kiểu gì cũng không ra hai cánh tay này có chỗ nào bị thương. Lang Nguyệt chắc chắn không lừa mình, Đường Tư Nhiên hiểu vợ rất rõ. Vậy dấu sưng và vết thương ở đâu? Rốt cuộc là sao đây? Chẳng lẽ Võ Hồn của con trai chữa trị? Có một số loại Võ Hồn đặc thù có khả năng tự trị thương, nhưng chưa bao giờ nghe Lam Ngân Thảo cũng có công dụng đó! Ông không nhìn thấy trên vầng trán bị tóc mai của Đường Vũ Lân che khuất, có một đường vân màu vàng nhạt vừa lặng lẽ biến mất. . . Đường Tư Nhiên ngồi đó suy nghĩ một hồi, nhìn nhìn chai thuốc trong tay, lại nhìn cánh tay con, như nghĩ ra cái gì đó. Ông cất chai thuốc vào người, quay người trở về phòng. Sáng mai, phản ứng của con trai sẽ là cách chứng minh tốt nhất. Sáng sớm. Đường Vũ Lân thức dậy rất sớm, tự làm vệ sinh cá nhân, xong chạy tới phòng bếp giúp mẹ. Tuy nó chưa biết nấu cơm, nhưng đã biết rửa chén bát. "Lân Lân, tay con còn đau không?" Lang Nguyệt vừa nhìn thấy con, là lại thấy đau lòng. "Ồ, con không còn thấy đau nữa." Đường Vũ Lân quơ quơ cánh tay, cảm giác tê rần ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, như chưa bao giờ có, mà nó còn cảm thấy, cánh tay mình hình như còn khỏe hơn trước. Lang Nguyệt khẽ thở ra, mỉm cười: "Xem ra, thuốc hôm qua Mang Thiên thúc thúc cho rất tốt, như vậy, mẫu thân cũng an tâm. Đêm qua lúc con ngủ rồi, phụ thân vào bôi thuốc cho con đó." Đường Tư Nhiên từ trong phòng đi ra vừa vặn nghe được câu nói của vợ, ài, xức thuốc ư, mình còn chưa kịp làm mà! Nói như vậy, thằng bé này sau khi Võ Hồn thức tỉnh, không những mạnh khỏe hơn, mà khả năng tự khôi phục cũng mạnh lên hẳn? Lam Ngân Thảo không có khả năng có công hiệu đó! Bữa sáng phong phú làm cả ngôi nhà nhỏ ồn ào những tiếng hoan hô. "Phụ thân, mau đưa con tới trường, hôm nay bọn con học kiến thức Võ Hồn. Ai nha, tối qua mệt quá, con quên minh tưởng, tối nay về, người nhớ nhắc con nha, Đường Vũ Lân, nhất định phải trở thành một Hồn Sư cường đại."
Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 12: Ba năm sau Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Ba năm sau. Hồng Sơn Học Viện. Vạn Vân Siêu lắc lư cơ thể mập mạp tới cạnh Đường Vũ Lân nhỏ: "Vũ Lân, nghe nói Chu Thiếu Long đột phá cấp mười rồi, đêm nay sẽ đi mua Hồn Linh đó. Ngươi thì sao? Lần trước không phải ngươi nói với ta, ngươi cũng đã cấp chín rồi hay sao? Chúng ta sẽ phải tốt nghiệp, nếu sau khi tốt nghiệp vẫn chưa tới cấp mười, thì phải về nhà tự tu luyện, không có thư trường học đề cử, sau này vào học viện trung cấp phiền toái lắm." Ba năm trôi qua, Đường Vũ Lân thay đổi rất nhiều. Từ một mét hai giờ đã vượt quá một mét tư, cao hơn hẳn bạn bè cùng tuổi, dáng người vừa phải, không mập không gầy, nhưng cũng không to khỏe cường tráng lắm. Theo tuổi tác, mặt nó càng thêm thanh tú, nhất là đôi mắt đen trong veo, soi bóng cả người khác. Tuy Võ Hồn của nó chỉ là Lam Ngân Thảo, nhưng trong Hồng Sơn Học Viện vẫn có tiếng tăm rất cao. Vạn Vân Siêu chính là thằng nhóc mập nói chuyện đầu tiên với nó hồi mới vào học viện, vốn nó rất xem thường Đường Vũ Lân, nhưng sau khi có một lần nó ăn hiếp Đường Vũ Lân, bị Đường Vũ Lân đè xuống đất đánh cho một trận, thì thay đổi hẳn. Trong điều kiện không ai có Hồn Kỹ, đẳng cấp Hồn Lực lại không cách biệt nhau nhiều, thì sức mạnh của Đường Vũ Lân có tác dụng rất lớn. Nó nhìn không cường tráng, nhưng lần đó Vạn Vân Siêu bị nó giơ cao khỏi đầu, sợ tới mức kêu váng lên, kể từ đó là ấn tượng không quên. Lớp Võ Hồn lần này có sáu người Hồn Lực đạt tới cấp mười, có thể từ Hồn Sĩ đẳng cấp thấp nhất, tiến giai lên Hồn Sư. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có được một Hồn Linh thuộc về bản thân. Ba năm, thời gian học ở học viện sơ cấp đã sắp kết thúc, tiến lên học viện trung cấp, Hồn Sư sẽ được chia ra theo nhóm, tới các học viện chuyên biệt, trong thành nhỏ Ngạo Lai Thành không có học viện trung cấp Hồn Sư, mà học viện trung cấp Hồn Sư ở thành cỡ trung lại đòi phải có Hồn Linh mới được nhập học. Vạn Vân Siêu là một trong sáu đứa có Hồn Lực đạt cấp mười, ở học viện sơ cấp nếu trước khi tốt nghiệp đạt được cấp mười, thì sẽ được học viện viết thư đề cử, vào học viện trung cấp dễ dàng hơn. Vì điều đó chứng minh có thiên phú tốt, còn nếu qua mười tuổi mới tới cấp mười thì muốn vào học, phải thi mới được. "Chắc cũng sắp rồi, ta cảm thấy mình tới bình cảnh rồi." Đường Vũ Lân cười. Tốc độ tu luyện của nó làm giáo viên chủ nhiệm Lâm Tích Mộng phải giật mình, Tiên Thiên Hồn Lực cấp ba, ba năm tu luyện tới cấp mười, điều này trong giới Hồn Sư không phải là nhanh, tối đa chỉ được coi là trung đẳng. Nhưng vấn đề là ở chỗ, Võ Hồn của nó là Lam Ngân Thảo! Với phế Võ Hồn mà trong ba năm tu luyện tới Cấp mười, tốc độ không thể gọi là chậm được. Tuy không thể so với các thiên tài, nhưng ở trong lớp cũng thuộc hàng đầu. Lâm Tích Mộng qua nhiều lần hướng dẫn cho Đường Vũ Lân phát hiện, thằng bé này cực có thiên phú về minh tưởng, cảm nhận phần tử năng lượng phù hợp với nó trong không khí cực nhanh, và lúc minh tưởng cũng rất chăm chú. Sau này bà cũng mơ hồ đoán ra lý do Đường Vũ Lân có tốc độ tu luyện nhanh, có lẽ vì nó có Tinh Thần lực mạnh hơn bạn bè. Nếu có thêm một học trò đạt Cấp mười trước khi tốt nghiệp là một vinh quang đối với chủ nhiệm lớp, và sẽ được tiền thưởng. Cho nên, tới năm học cuối, Lâm Tích Mộng rất quan tâm tới Đường Vũ Lân, thường phụ đạo cho một mình nó. Đường Vũ Lân không làm cho bà thất vọng, trước khi tốt nghiệp nửa tháng, nó đã đạt tới cấp chín đỉnh phong, cách Cấp mười chỉ có một bước ngắn. Hồn Sĩ không có Hồn Linh, thì cũng không mạnh hơn người thường bao nhiêu, nhưng trở thành Hồn Sư, đã có Hồn Linh, Hồn Kỹ thuộc về bản thân, sau này chính là một thế giới hoàn toàn khác. "Cố gắng lên, cố gắng lên, không chừng chúng ta sẽ thi đậu vào cùng một học viện trung cấp." Vạn Vân Siêu cười hắc hắc, "Đừng nói ca khi dễ ngươi, chờ ngươi có Hồn Linh, chúng ta đánh cuộc, xem tới lúc đó là ai đánh ai." Đường Vũ Lân liếc bạn, xốc bọc sách trên lưng, "Ngươi cứ từ từ mà nằm mơ." Hắn đương nhiên không nói cho Vạn Vân Siêu biết bây giờ mình khỏe tới mức nào. Đi tới cổng trường học, Đường Vũ Lân không về ngay, mà đứng đó chờ. Không lâu sau, một luồng hào quang màu bạc từ lớp học lầu bên kia chạy ra. "Na Nhi, chạy từ từ thôi, không cần vội." Đường Vũ Lân đầy cưng chiều. Na Nhi vẫn mang mái tóc ngắn, sau ba năm, cô bé không lớn thêm bao nhiêu, chỉ cao hơn một chút, vẫn xinh xắn đáng yêu, nhìn vẫn là một đứa bé con, chứ không phải một cô bé chỉ kém Đường Vũ Lân chưa tới một tuổi. "Ca ca. Muội muốn ăn kẹo." Na Nhi ôm tay Đường Vũ Lân, cười hì hì. "Ừ, thì đi mua, sau đó ca ca dẫn muội về rồi mới tới tiệm." Đường Vũ Lân xoa đầu cô. Đám học trò cùng trường đã quen nhìn thấy cảnh này. Năm thứ hai vào nhà họ Đường, Na Nhi đã lập nên kỳ tích vào ngày thức tỉnh. Không phải Võ Hồn của cô bé mạnh, mà là cô không hề có Võ Hồn. Đây là một tình huống cực kỳ hiếm có trong lịch sử đại lục. Không có Võ Hồn, dĩ nhiên chỉ có thể vào học lớp bình thường. Na Nhi rất xinh xắn, làm các bạn nữ rất ghen ghét, các bạn nam tò mò. Vì thế, Đường Vũ Lân không ít lần phải đánh nhau với người ta. Có một lần bị một đám bạn nam chặn đánh, một mình nó đánh không lại, lại còn chắn người bảo vệ Na Nhi, cuối cùng mình mẩy đầy thương tích, còn Na Nhi chỉ bị dính chút đất mà thôi. Ngày hôm sau, Đường Vũ Lân tìm kẻ cầm đầu, mỗi ngày đều tới đánh, đánh tới mức đối phương sợ, không dám ăn hiếp Na Nhi nữa mới thôi. Vì nó học lớp Hồn Sư, nên nó không bị phạt nặng, mà một trận chiến thành danh, Hồng Sơn Học Viện không còn ai dám ăn hiếp Na Nhi nữa. Từ tám tuổi, Đường Vũ Lân đã giống một người đàn ông, nhận trách nhiệm đưa đón muội muội đi học. Mua đồ ăn vặt, đưa muội muội về nhà, cất cặp vở xong, Đường Vũ Lân thay bộ quần áo lao động dầu mỡ lấm lem rời khỏi nhà. Tới phòng làm việc của Mang Thiên đã trở thành một phần cuộc sống của nó.
Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 13: Nghìn Rèn Ô Cương Chùy Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc "Vũ Lân, tới rồi!" Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn cường tráng chào Đường Vũ Lân. "Long ca." Đường Vũ Lân cười: "Lão sư hôm nay ra nhiệm vụ gì?" Long ca cũng cười: "Không ít, người tự vào phòng mà xem. Hưm, ta thấy ghen ghét ngươi rồi nha, ngươi mới mấy tuổi đầu hả! Số lượng công việc đã bắt kịp ta rồi." nghề rèn, làm càng nhiều, thu nhập đương nhiên cũng càng nhiều. Đường Vũ Lân cười ha ha: "Sao so với huynh được, lão sư còn chưa cho đệ rèn linh kiện kích thước lớn đâu." Long ca nói: "Đó là để giúp ngươi có trụ cột vững chắc. Được rồi, ngươi đi mau đi, còn nói nữa, không có thời gian làm việc đâu." Trong phòng làm việc của Mang Thiên có ba người, Mang Thiên, Long ca và Đường Vũ Lân. Long ca vốn là đồ đệ duy nhất của Mang Thiên, sau khi Đường Vũ Lân thì trở thành nhị đồ đệ, từ lần thứ hai tới nơi này, nó bắt đầu gọi Mang Thiên là lão sư. Mang Thiên là một lão sư nghiêm khắc, yêu cầu rất cao. Nhưng dạy cũng rất chuyên tâm. Nhiều khi Đường Vũ Lân cảm thấy những thứ mình học được ở đây còn nhiều hơn nhiều học ở học viện. Mỗi người đều có việc riêng phải làm, Mang Thiên nhận đơn hàng rèn linh kiện Cơ Giáp, sau đó chia việc ra giao, những món đơn giản giao cho Long ca và Đường Vũ Lân, món phức tạp hắn tự mình làm. Mỗi tuần sẽ có một ngày học tập chuyên môn, Mang Thiên bắt tay vào dạy họ, thời gian còn lại, là phải hoàn thành nhiệm vụ Mang Thiên giao. Làm càng nhiều, càng tốt, thu nhập càng cao. Đường Vũ Lân đi vào phòng rèn của mình, so với bên ngoài dơ dáy bẩn thỉu, phòng của hắn rất sạch sẽ, do hắn tự dọn dẹp sắp xếp. Bên trên bễ rèn đã để sẵn ít nguyên liệu, và bản vẽ. Hồi vừa mới tới, Mang Thiên cho nó ba tháng chỉ gõ sắt, để dạy nó cách đánh và kỹ xảo dùng lực. Mỗi ngày đều phải gõ đủ hai giờ, đúng là đoạn thời gian rèn luyện. Không ngừng luyện tập, Đường Vũ Lân vốn đã không yếu càng thêm khỏe mạnh, thiết chùy nhỏ cũng dần được chuyển sang cái to hơn. Sau ba tháng, nó bắt đầu gò những linh kiện kim loại đơn giản. Sau một năm sau, bắt đầu chế tác linh kiện đơn giản. Mãi tới nửa năm trước, nó mới từ rèn linh kiện nhỏ chuyển sang rèn linh kiện cỡ trung. Mang Thiên đối với nó còn nghiêm khắc hơn đối với Long ca. Nhưng Đường Vũ Lân tính tình bền bỉ, suốt ba năm tới đây, chưa bao giờ than khổ. Chăm chú nhìn bản vẽ một lúc, nó đã hiểu nhiệm vụ hôm nay. Làm mười cái quan tiết, đây là quan tiết mắt cá chân của Cơ Giáp, có hình tròn, nếu là chế tạo, chỉ cần hai lần dập là hoàn thành, nhưng nếu là rèn, thì yêu cầu phải cao hơn nhiều. Rèn cũng chia thành nhiều cấp bậc, thấp nhất là Trăm Rèn, chính là mỗi linh kiện đều phải trải qua hơn trăm lần rèn mới hoàn thành. Cấp độ cao hơn là Nghìn Rèn. Số lần rèn càng nhiều, tạp chất trong kim loại càng ít đi, đương nhiên, nhất định kim loại phải đủ tốt, mới chịu được áp lực của Nghìn Rèn. Linh kiện Nghìn Rèn, trước mắt Đường Vũ Lân còn chưa làm được, và việc đẳng cấp này cũng rất ít có. Thuần thục nhấn cái nút trên bễ rèn, cửa bễ rèn mở ra, lộ ra lò rèn phía dưới, Đường Vũ Lân cố định miếng kim loại vào trong cái rãnh bên lò, lại nhấn nút, đưa nó vào trong lò rèn. Cầm lên hai cây thiết chùy đen nhánh, kích thước bằng hai cây thiết chùy nó từng dùng để làm kiểm tra vào lần đầu tiên tới đây. Vì đây là rèn linh kiện nhỏ, nên dùng thiết chùy kích cỡ này là thích hợp nhất. Nhưng cặp thiết chùy này lại là quà Mang Thiên tặng nó hôm kỷ niệm nó tới đây được một năm. Đây là Nghìn Rèn Ô Cương Chùy do Mang Thiên tự tay chế tác, mỗi cây nặng tới tám mươi cân, người thường muốn dùng nó đập cũng khó, nhưng trong tay Đường Vũ Lân lại chẳng có cảm giác gì. Dưới nhiệt độ cao trong lò, kim loại nhanh chóng đỏ bừng, Đường Vũ Lân vung tay phải khẽ đập Ô Cương Chùy vào rãnh từ bên dưới, chùy bên tay trái kẹp tới, gắp miếng kim loại ra. Hai cây Ô Cương Chùy luân phiên, tiếng vang "Đinh đinh đang đang" liên tiếp vang lên, bắt đầu một ngày rèn. Rèn là nghề thủ công, muốn thuần thục không đơn giản, Mang Thiên từ lúc đầu Đường Vũ Lân mới học đã nói, muốn trở thành một Đoán Tạo Sư hợp cách, nhất định phải dùng cái đầu, trong quá trình đánh gõ, thông qua lực phản chấn, kim loại biến hóa để phán đoán hoa văn và đặc tính của kim loại đó. Nắm được những cái đó, mới có thể rèn ra tinh phẩm. Đường Vũ Lân rất có ngộ tính về mặt này, nó không hề biết , lúc Mang Thiên đưa cho nó Ô Cương Chùy, là có nghĩa nó đã là một Đoán Tạo Sư chính thức rồi. Thu nhập mỗi tháng không nhiều, nó dành một phần cố định để dành, phần còn lại một phần mua đồ cho muội muội, phần còn lại đưa cho Lang Nguyệt, phụ phí gia đình. Hiện giờ nó mới chỉ là một thằng bé chín tuổi, nhưng ba năm làm nghề rèn, đã giúp nó có tính tình trầm ổn hơn rất nhiều so với bạn bè cùng lứa. Trọn vẹn hai giờ , lúc cái linh kiện cuối cùng hoàn thành, Đường Vũ Lân thở phù, cầm khăn mặt lau mồ hôi. Nhìn mười cái linh kiện quan tiết hoàn thành trước mặt, nó lộ vẻ thỏa mãn. Tập rèn đã quen, nó cũng thấy thích công việc này. Hôm nào cũng vung vẩy thiết chùy đánh gõ, là một loại phát tiết rất là thoải mái, hơn nữa, ngẫu nhiên đôi khi trong lúc đánh gõ còn rơi vào một trạng thái kỳ lạ, nó rất kỳ diệu, giống như hắn và miếng kim loại đang gõ trong tay có mối đồng cảm với nhau. Mỗi khi có trạng thái này, linh kiện nó làm ra đều đặc biệt ưu tú, ngay cả Mang Thiên lạnh lùng khó tính cũng phải khen ngợi. "Lão sư." Đường Vũ Lân vừa định đi giao thành quả, thì thấy Mang Thiên không biết từ lúc nào đã đi vào phòng mình. Mang Thiên đi tới nhìn tác phẩm của hắn, khẽ gật đầu, đưa một xấp tiền cho nó, "Tiền công tháng này. Làm không tệ." "Cảm ơn lão sư." Đường Vũ Lân vui vẻ, vội nhận tiền, cất vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nắm tay vui vẻ quơ quơ. Mang Thiên khó hiểu nhìn nó, "Trước kia mỗi tháng lúc cầm tiền lương, có thấy ngươi vui vậy đâu?" Đường Vũ Lân hít thở hơi dồn dập, hít sâu một cái mới nói: "Lão sư, ta để dành đủ tiền mua Hồn Linh rồi." Mang Thiên sửng sốt, khuôn mặt có chút động, hỏi lại: "Ý ngươi là, Võ Hồn của ngươi đã tới Cấp mười?" Đường Vũ Lân gật đầu, "Gần như vậy." Mang Thiên hiếm hoi nở nụ cười, "Cố gắng lên." "Lão sư, vậy ta về trước." Đường Vũ Lân bỏ linh kiện vào trong hộp, sau đó kích động chạy ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng của nó, nụ cười trên mặt Mang Thiên đậm thêm một chút, "Rút cuộc nó cũng có chút dáng vẻ của con nít. Đáng tiếc, Võ Hồn của nó lại là Lam Ngân Thảo, dù Hồn Linh là cái gì, e là cũng. . . , ưm, nhưng đây chính là vận may của ta, thiên phú của nó về rèn đủ để truyền thừa y bát của ta rồi."
Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu Chương 14: Để dành đủ tiền rồi Nhóm dịch: Bạch Ngọc Sách Nguồn: Bạch Ngọc Sách Mời đọc Đường Vũ Lân đi trên đường rất vui vẻ. Ba năm, trọn ba năm rồi. Hôm nào nó cũng vất vả khổ cực rèn, từng búa từng búa một, là vì cái gì, không phải là để dành đủ tiền mua Hồn Linh hay sao? Tháng trước nó đã tính được, một tháng nữa là để dành đủ tiền. Nhưng tới khi cầm được tiền trong tay, nó vẫn vui sướng tới mức muốn hét lên. Ba vạn đồng liên bang, đối với người giàu chẳng coi vào đâu, nhưng đối với mới thằng bé gần chín tuổi, đó là mồ hôi của hơn một ngàn ngày đó! số tiền đó, nó đã phải trả bằng không biết bao nhiêu lần gõ đập, không biết bao nhiêu cân mồ hôi. Cuối cùng cũng đã thành công, cảm giác thành tựu này, sự hưng phấn này, không có ngôn từ nào diễn đạt được. Hồn Lực sắp đạt tới bình cảnh, cũng có thể mua Hồn Linh rồi. Dạo này hôm nào nó cũng nghĩ, không biết Hồn Lực có thành công trước khi tốt nghiệp hay không. Ôi, nó rất muốn muốn trở thành một Hồn Sư. Mặc dù Đường Vũ Lân thích rèn, nhưng thế không có nghĩa là nó muốn theo nghề rèn, lý tưởng của nó là trở thành Hồn Sư, trong tương lai là trở thành một Cơ Giáp Sư. Đám con trai ai cũng mộng mơ điều đó, nhưng biến được mộng tưởng thành hiện thực, thì có được mấy người? Cần cù bù kém cỏi, ba năm nay Đường Vũ Lân luôn nhớ kỹ bốn chữ này trong lòng. Cuối cùng, nó cũng đã nhìn thấy ánh rạng đông. "Phụ thân, mẫu thân, con để dành đủ tiền á..., con để dành đủ rồi." Đường Vũ Lân như bay vào trong cửa, hưng phấn kêu to. Na Nhi ngồi trong phòng khách, miệng ngậm cây kẹo Đường Vũ Lân mua cho. "Ca, huynh có đủ tiền mua Hồn Linh rồi à?" cô hiểu vì sao Đường Vũ Lân hưng phấn. "Ừ, ta để dành đủ rồi. Đủ ba vạn rồi." Đường Vũ Lân móc tiền ra đặt lên bàn, rồi chạy ù về phòng, moi dưới gậm giường cái cái hộp sắt, lại chạy ra phòng khách, đổ hết tiền trong hộp ra. "Một trăm, hai trăm, hai trăm hai mươi. . ." "Hai vạn chín nghìn sáu, hai vạn chín nghìn bảy. . . , ba vạn, ba vạn lẻ hai trăm. Còn dư hai trăm. Na Nhi, cho muội một trăm, mua đồ ăn ngon nhé." Nhìn đống tiền trước mặt, Đường Vũ Lân hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Lang Nguyệt đã đi làm về, nghe tiếng con ồn ào trong bếp, Đường Tư Nhiên cũng vừa vặn về tới cửa, nghe tiếng con reo hò, nhìn đống tiền trên bàn, hai vợ chồng đỏ hoe mắt. Thằng bé này, thực là khổ cho nó. Bạn bè nó còn mải chơi đùa, mà nó đã phải đi kiếm tiền cho mình. Lang Nguyệt đi tới cạnh chồng, đấm mạnh vào vai ông, quay đầu đi chỗ khác, không muốn để bọn trẻ nhìn thấy mình khóc. "Ta biết con sẽ làm được, con trai, con là giỏi nhất." Đường Tư Nhiên vỗ vỗ lưng vợ, cười đi tới cạnh Đường Vũ Lân, ôm lấy vai nó, ngón tay cái lên. "Phụ thân, chờ con đột phá Cấp mười, là có thể đi mua Hồn Linh, đúng không?" Đường Vũ Lân hưng phấn hỏi. "Đúng. Phụ thân tới lúc đó sẽ đi với con. Không, cả nhà chúng ta đều đi. Con trai, con sắp trở thành Hồn Sư rồi, phụ thân cũng được thơm lây." Thật là vui, nên buổi tối Đường Vũ Lân không thể nào yên tĩnh mà minh tưởng được. Na Nhi đã ngủ rồi, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, ngày mai nhất định sẽ là một ngày nắng. Đường Vũ Lân lặng lẽ xuống giường, trong lòng hưng phấn quá, làm nó không ngủ được, đi sang dém chăn lại cho Na Nhi. Mẫu thân nói, sang năm lên mười tuổi, sẽ không thể ngủ chung phòng với Na Nhi nữa, phòng này sẽ dành cho Na Nhi, còn nó ra phòng khách ngủ. Sao thế nhỉ? Đường Vũ Lân không thích chuyện này, nó thích mỗi ngày vừa mở mắt dậy là nhìn thấy Na Nhi. Đường Vũ Lân rón rén đi ra ngoài, nó chỉ muốn đi loanh quanh, để trong lòng bình tĩnh lại. Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên người Na Nhi, trăng đêm nay, sáng hơn bình thường. Dưới ánh trăng, một vầng sáng nhàn nhạt lặng lẽ hiện ra từ người Na Nhi. Màu vàng, màu xanh lá, màu đỏ, màu lam, màu tím, màu vàng, màu bạc, bảy màu sắc không ngừng luân phiên lẫn nhau. Nếu lúc này Đường Vũ Lân vẫn còn ở trong phòng, hắn nhất định sẽ nhìn thấy một cảnh bất thường. Cơ thể Na Nhi khẽ rung rung, vầng sáng bảy màu úp mở một hồi, thì chui vào mi tâm của cô, một lúc lâu sau, cơ thể cô mới trở lại yên tĩnh. Vầng sáng trên người Na Nhi cũng mờ dần đi, cơ thể cô lại lớn ra một chút, cơ thể suốt ba năm không hề cao thêm, thì bây giờ lại cao lên chỉ trong một đêm. Na Nhi vẫn hít thở bình thường, nhưng chân mày cau lại, nhưng gặp phải giấc mơ không vui. Không khí buổi đêm trong lành nhẹ nhàng, ở khu nhà Đường Vũ Lân có một vườn hoa nhỏ, hắn thường dẫn Na Nhi tới đây chơi. Đi vào hoa viên, hắn vô tình đi tới một bãi cỏ Lam Ngân Thảo, hít ngửi mùi hương cỏ, hắn mỉm cười. Hoàn toàn là vô thức, hắn khoanh chân ngồi xuống. Tiếng côn trùng kêu rỉ rả, gió đêm nhè nhẹ lành lạnh, ánh trăng nhàn nhạt khiến sự xao động trong lòng hắn dần biến mất, bất giác chìm vào trạng thái minh tưởng.