Huyền Huyễn Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh - Q2 C204 - Bát Nguyệt Phi Ưng

  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 90: Nghiêm trưởng lão, đã lâu không gặp

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach

    Yến Triệu Ca cùng Thạch Thiết đi tới trước mặt Nghiêm Húc, Yến Triệu Ca cười híp mắt nói:

    - Nghiêm trưởng lão, đã lâu không gặp.

    Thạch Thiết lạnh nhạt liếc nhìn Nghiêm Húc một cái:

    - Vừa đi vừa nói chuyện.

    Mấy người cũng xuất phát, Nghiêm Húc im lặng đi sau lưngThạch Thiết.

    Một Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông mất tích, không có dấu vết nào để lại, ngược lại sẽ khác thường khiến người khác hoài nghi.

    Thạch Thiết cũng không bại lộ thân phận cùng tu vi của mình, cố ý lưu lại một vài vết tích, để cho đám người Đại Nhật Thánh Tông tìm kiếm.

    Những vết tích này nhìn sơ qua, giống như nhiều Đại Tông Sư có tu vi tương đương lão giả một mắt vây công.

    Che dấu chính mình, đồng thời thả ra một cái lưới lớn.

    Thạch Thiết trước tiên nhìn về Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh:

    - Hàn Thịnh, ngươi dấn thân vào tổ chức Tuyệt Uyên, quấy rối Địa Ngục, đáng chết.

    Quỷ Phủ lão nhân căm hận nói:

    - Nhân gian như luyện ngục, có gì khác biệt sao?

    - Dựa vào cái gì mà bọn ngươi cao cao tại thượng? Chỉ là thực lực của các ngươi mạnh mà thôi.

    - Địa Ngục mở ra, Cửu U phủ (buông) xuống, phá nát thế giới này, tái tạo lại trời đất mới, đến lúc đó nhìn xem ai mới là chúa tể!

    Hàn Thịnh gầm lên:

    - Lần này lão tử rơi vào trong tay các ngươi, không có gì đáng nói, nhưng Thạch Thiết ngươi đừng đắc ý, chuyện này vẫn chưa xong đâu!

    Thạch Thiết bình tĩnh nói:

    - Địa Ngục đã tạm thời bị dẹp loạn, nhưng đoán được, các ngươi sẽ không kết thúc như vậy.

    - Ngươi ra tay lần này, chính là điềm báo đi?

    Hàn Thịnh cười lạnh một tiếng, ngậm miệng không nói, cũng không giãy giụa nữa, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.

    Yến Triệu Ca đột nhiên hỏi:

    - Ngươi muốn đồ vật gì trên người ta?

    Thạch Thiết nhìn về phía Yến Triệu Ca.

    Yến Triệu Ca cho hắn một ánh mắt yên tâm, sau đó móc ra một đồ vật, quơ quơ trước mặt Hàn Thịnh.

    Chính là cái thiết bào nhỏ của Diệp Cảnh, liên quan đến truyền thừa của Băng Long Vũ Thánh.

    Theo góc nhìn của Yến Triệu Ca, Hàn Thịnh không có biểu tình gì, ánh mắt cũng không động, nhịp tim cùng nhịp thở của hắn cũng không có gì khác thường.

    Ánh mắt nhìn tới lại chứa một tia xem thường cùng chẳng biết ra sao.

    Nhưng Thạch Thiết đứng một bên, ánh mắt đột nhiên nghiêm túc:

    - Hả?

    Tu vi của hắn cao hơn Hàn Thịnh nhiều, lúc này lại đang lấy lực lượng của mình giam lại Hàn Thịnh, có thể cảm thấy trong lòng của Hàn Thịnh sinh ra ba động, biến hoá.

    Yến Triệu Ca thấy thế, cười mà không nói.

    Thạch Thiết nhìn chằm chằm Hàn Thịnh, Hàn Thịnh thấy thế, hừ một tiếng, vẫn không nói lời nào, nhưng dáng vẻ kiêu căng giảm xuống.

    Yến Triệu Ca ném thiết bài lên không trung sau đó rơi xuống, bị Yến Triệu Ca tiếp được.

    - Ngươi dùng tà ảnh quấy rối Trấn Long Uyên, cũng không có chỗ kỳ lạ gì, cũng không có trên tay ta.

    - Giữa ta và ngươi, từ bề ngoài xem ra cũng rất ít tiếp xúc.

    - Nếu nói tới quan hệ, vậy thì chính là sư đệ đồng môn của ta, của ngươi. . . à, huynh đệ kết nghĩa Diệp Cảnh của ngươi.

    Yến Triệu Ca vuốt ve thiết bài:

    - Đồ vật ta lấy được từ chỗ Diệp Cảnh sư đệ, chỉ có cái thiết bài này, cho nên ta cho rằng, ngươi muốn đồ vật trên người ta, chính là đồ chơi này đi.

    - Như vậy, Hàn tiền bối có thể thuận tiện nói cho ta biết, ngươi muốn thứ này để làm gì?

    Yến Triệu Ca nhìn Hàn Thịnh:

    - Vật này có liên quan đến Băng Long Vũ Thánh, nhưng có quan hệ bao nhiêu, có thể được mấy phần truyền thừa của Băng Long Vũ Thánh, cái này ta không biết.

    - Hôm nay cả khu vực Đông Đường, Quảng Thừa Sơn ta, Đại Nhật Thánh Tông còn có Thương Mang Sơn tập trung, chuyện ngươi quấy rối Trấn Long Uyên là cái đích cho mọi người chỉ trích, ai cũng không ngại trước tiên giải quyết ngươi.

    - Dưới tình huống như thế này, ngươi vẫn mạo hiểm hiện thân.

    Yến Triệu Ca cười nói:

    - Làm ta suy đoán, chẳng lẽ ngươi có tình báo chính xác, liên quan đến cái thiết bài này, ngươi có thể lấy được đồ vật nào đó, giúp ngươi tiến thêm một bước hoàn thành chí nguyện to lớn của ngươi sao.

    - Hoặc là đồ vật này, liên quan đến Địa Ngục, có thể giúp ngươi và đồng bọn hoàn thành kế hoạch sao?

    Hàn Thịnh nghe vậy, trực tiếp nhắm mắt lại, lúc này mới mở miệng nói:

    - Tài nghệ của lão tử không bằng người, bị các ngươi bắt, không có gì để nói.

    Yến Triệu Ca quay đầu lại nhìn về phía Thạch Thiết nói:

    - Đại sư bá, trước kia cho rằng đây là một cơ duyên không xác định, nên ta chiếm lấy, nhưng hiện tại xem ra, cái này có quan hệ trọng đại.

    Quảng Thừa Sơn cho phép đệ tử độc chiếm cơ duyên của cá nhân, nếu đệ tử cảm thấy không xử lý được, cũng có thể hướng tông môn xin giúp đỡ, cùng nhau chia sẽ.

    Nhưng nếu sự tình có quan hệ tới Viêm Ma Đại thế giới, Địa Ngục hoặc những thế lực Thánh địa khác, lại là một chuyện khác.

    Thạch Thiết nói:

    - Không sao, đợi mọi chuyện ổn định rồi hãy nói sau.

    - Liên quan đến tổ chức Tuyệt Uyên cùng Địa Ngục, tông môn sẽ xử lý, liên quan đến Băng Long Vũ Thánh, tông môn sẽ không chiếm của ngươi.

    Tổ chức Tuyệt Uyên chính là tổ chức mà Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh đang tham gia.

    Trước đây trãi qua Đông Đường lùng bắt, một vài thành viên trung hạ tầng bị sa lưới, Hàn Thịnh là người mạnh nhất của tổ chức bị bắt hiện nay.

    Cho dù là Yến Triệu Ca hay Thạch Thiết, đều hy vọng cạy ra nhiều tình báo hơn từ trong miệng của Hàn Thịnh.

    Thạch Thiết nói:

    - Lần này ngươi tình nguyện mạo hiểm, không đề cập đến thành bại, ít nhất cũng làm Hàn Thịnh sa lưới, có ý nghĩa trọng đại, là một công lao lớn.

    - Ngươi cứu Triệu Quốc chủ của Đông Đường quốc thoát hiểm, sau đó trợ giúp hắn lấy lại quyền khống chế của Cảnh Dương đại trận, cũng là một công lao.

    - Trong lúc giao thủ, không phải ngươi chết thì ta vong, ngươi giết Tiêu Thăng, không tính là sai lầm.

    Thạch Thiết nhìn Yến Triệu Ca, trong đôi mắt kiên nghị cứng rắn, hiện lên một chút tình cảm ấm áp:

    - Hiện nay ngươi có ba công lao lớn, tông môn sẽ tưởng thưởng cho ngươi.

    - Tính ra, ngươi tới Đông Đường không quá nửa năm, liên tiếp lập được công lao lớn, thành tích rất cao, số lần và hiệu quả như vậy, từ khi ta nắm giữ Chưởng Hình Điện tới nay, là lần đầu tiên nhìn thấy.

    Yến Triệu Ca nói:

    - Đại sư bá quá khen.

    - Người ngay không nói dối, lần này Quỷ Phủ lão nhân sa lưới, là niềm vui ngoài ý muốn.

    Yến Triệu Ca nói, khóe miệng hơi câu (vểnh) lên:

    - Hơn nữa, có thể thuận lợi như vậy, phải cảm tạ người khác phối hợp.

    Thạch Thiết nhàn nhạt nói:

    - Đúng là phối hợp rất tốt.

    Hai tầm mắt đều rơi trên người Nghiêm Húc.

    Yến Triệu Ca vuốt bàn tay của mình nói:

    - Nghiêm trưởng lão, theo như ta biết, ngươi đi cứu viện Triệu Thịnh, nên không rãnh rỗi chạy tới đây mới đúng chứ?

    Nghiêm Húc lúc này cũng bình tĩnh lại, thản nhiên nói:

    - Lão phu cứu Tam Hoàng tử của Đông Đường, liền gấp rút tiếp viện bên này, đáng tiếc tới trễ một chút.

    Hắn thi lễ với Thạch Thiết:

    - May nhờ có Thạch trưởng lão cùng cường giả khác của tông môn chạy tới, đánh bại Đại Nhật Thánh Tông cùng Hàn lão quái.

    Thạch Thiết nhìn thẳng vào Nghiêm Húc:

    - Thấy ta ở đây, ngươi chạy làm gì?

    Nghiêm Húc chậm rãi nói:

    - Thuộc hạ làm việc không tốt, không điều tra địch rõ ràng, thế nên khiến cho Đại Nhật Thánh Tông tuỳ ý hoành hành trên biên giới của Thiên Vực ta.

    - Quảng Thừa Sơn có đồng môn tới cứu viện, huy động lực lượng kém hơn Võ giả Đại Nhật Thánh Tông, thuộc hạ không thể trốn tránh trách nhiệm.

    - Trong lòng của thuộc hạ không yên, chợt thấy Thạch trưởng lão, nên xấu hổ phải che mặt đi.

    - Một phần là không có mặt mũi gì, một phần là muốn nhanh chóng bù đắp sai lầm, nhắc nhở thuộc hạ thu thập tình báo của Đại Nhật Thánh Tông, chuẩn bị cho tông môn phản công.

    Nghiêm Húc cúi người hướng Thạch Thiết:

    - Thuộc hạ làm việc không tốt, lẩm cẩm mê muội, cam chịu trách phạt.

    Yến Triệu Ca nhìn Nghiêm Húc, thầm nghĩ lão già này cũng là một tên lưu manh.

    Sai lầm nhỏ chủ động thừa nhận, vấn đề lớn thật sự, thì đẩy đi năm sáu phần.

    Thạch Thiết ghét nhất chính là người vô tích sự, trốn tránh trách nhiệm, Nghiêm Húc thoái thác, chắc chắn sẽ làm cách nhìn của Thạch Thiết kém đi.

    Cho dù vì đối kháng với Đại Nhật Thánh Tông mà tạm tha cho hắn, sau này Nghiêm Húc cũng sẽ không sống tốt.

    Nhưng Nghiêm Húc thật sự thừa nhận, sai lầm như vậy cũng không coi là gì.

    Chỉ là, Thạch Thiết cũng không dễ bị lừa.

    - Ngươi mang theo một cái Súc Ảnh Nang, ta có thể cảm giác được, bên trong có người sống.

    Thạch Thiết nhìn chằm chằm Nghiêm Húc nói:

    - Là ai?
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 91: Đối chất ngay mặt!

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach

    Súc Ảnh Nang, chính là một kiện dị bảo, không phải Bảo binh, cũng không phải Linh binh.
    Vật liệu khan hiếm, chế tạo không dễ, cho nên rất hiếm thấy.
    Giống như ngàn dặm thu nhỏ, cùng loại với giới nạp tu di.
    Súc Ảnh Nang tự thành không gian, có thể dung nạp rất nhiều vật, cũng có thể cho sinh mạng sống ở trong đó một thời gian ngắn.
    Tu vi của Thạch Thiết cao, nên cảm ứng rất linh mẫn, tuy Nghiêm Húc dụng tâm che giấu, cũng không cách nào gạt được hắn.
    - Khi thuộc hạ trên đường chạy tới đây, trong lúc vô tình phát hiện đệ tử đã mất tích trước đây của bản môn, Diệp Cảnh.
    Sắc mặt Nghiêm Húc bình thường, thản nhiên nói:
    - Lúc đó hắn rơi vào hôn mê, cho nên thuộc hạ cứu hắn, vì phải chạy gấp đến tiếp viện nơi này, không dám chậm trễ, nên cho hắn vào Súc Ảnh Nang.
    Vừa nói, Nghiêm Húc vừa lấy ra một cái túi nhỏ.
    Túi màu đen, miệng túi được buộc bằng dây màu vàng, bề ngoài cũng không có khác thường.
    Nhưng khi Nghiêm Húc tháo ra dây màu vàng, miệng túi mở ra, liền có một đạo khí lưu kim sắc từ trong bay ra.
    Trong khí lưu kim sắc, một bóng người xuất hiện trước mắt đám người Yến Triệu Ca.
    Yến Triệu Ca im lăng mỉm cười, người này vẫn còn hôn mê, lưng cổ mặt lộ ngoài quần áo, đều có đồ án hoả diễm.
    Chính là Diệp Cảnh chứ còn ai nữa?
    Ánh mắt của Thạch Thiết rơi vào trên người Diệp Cảnh, mặc dù chỉ lướt qua, nhưng Diệp Cảnh liền tỉnh dậy.
    Diệp Cảnh tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt, nhưng rất nhanh khôi phục, cảnh giác quan sát bốn phía.
    Khi hắn thấy Yến Triệu Ca, hai mắt liền đỏ lên như máu, giống như lửa đang thiêu đốt, "xoạt" nhảy lên.
    Thạch Thiết nhíu mày, cũng không có làm động tác gì, Diệp Cảnh liền đứng tại chỗ, không thể động đậy, chỉ có thể ngạnh cổ, tức giận trừng mắt Yến Triệu Ca.
    - Ta tên Thạch Thiết, ngươi là đệ tử của bản môn, phải biết thân phận của ta.
    Thạch Thiết bình tĩnh nói:
    - Ta là thủ toạ của Chưởng Hình Điện, chấp chưởng thưởng phạt của tông môn.
    - Ngươi phải chịu bất công gì, có thể nói rõ ràng với ta, nếu là thật sự, ta sẽ không để ngươi chịu uỷ khuất.
    Diệp Cảnh thở hổn hển, trợn to hai mắt nhìn Thạch Thiết, lớn tiếng nói:
    - Người của Quảng Thừa Sơn, đều là "cá mè một lứa" với cha con Yến gia!
    - Cha hắn cũng là thủ toạ giống ngươi, ngươi làm sao không thiên vị hắn, làm sao có thể chủ trì công đạo cho ta, vì ta mà đắc tội cha hắn!
    Nghiêm Húc im lặng đứng một bên, nhìn phản ứng của Diệp Cảnh, không khỏi âm thầm lắc đầu:
    "Nếu đây không phải là Thạch trưởng lão, chỉ thái độ này của ngươi, là đã đắc tội người ta rồi."
    Giống như Nghiêm Húc dự đoán, Thạch Thiết đối với thái độ của Diệp Cảnh cũng không thèm để ý.
    Giọng nói của hắn không có bất kỳ gợn sóng nào:
    - Ta sẽ không vì ngươi đắc tội Yến sư đệ, nhưng môn quy công bằng, vì lẽ phải trong lòng người, ta không ngại đắc tội với bất cứ kẻ nào.
    - Triệu Ca là ta nhìn lớn lên, nhưng cũng vì vậy mà ta không cho phép hắn đi lầm đường.
    - Nếu chứng minh có người vu cáo hãm hại, thì bản toạ cũng xử cùng tội.
    Thạch Thiết bình tĩnh nói:
    - Ta, chỉ nhìn chân tướng của sự thật.
    Uy thế của hắn, nặng như núi, sâu như biển, yên tĩnh đứng đó, liền chấn nhiếp làm Diệp Cảnh bình tĩnh lại.
    Giọng nói bình tĩnh như thế này, giống như có lực ngàn quân, gõ vào lòng người.
    Diệp Cảnh hít sâu một hơi, căm tức nhìn Yến Triệu Ca:
    - Năm đó khi ta không nhập môn, hắn đến Đông Đường, liền cướp đi thanh mai trúc mã của ta!
    - Sau đó, ta bái vào Quảng Thừa Sơn, hắn xem ta là cái đinh trong mắt.
    - Lần lịch lãm Trấn Long Uyên trước đây, hắn muốn giết ta, vì không muốn để lại vết tích, cho nên mới bày âm mưu quỷ kế, mượn tay người khác giết ta, trảm thảo trừ căn!
    - Kế này không được, hắn lại bày kế khác, đem Nội Tinh Lô của hắn ném vào Trấn Long Uyên, hại ta cửu tử nhất sinh!
    - Ta mệnh lớn, không chết, trong hàm đàm Băng Long, hắn lại muốn giết ta!
    - Ba lần bốn lượt muốn hại ta, ta cùng với hắn không đội trời chung!
    Yến Triệu Ca yên lặng đứng một bên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cảnh không giận không vui.
    Ánh mắt của Thạch Thiết nhìn qua hắn:
    - Triệu Ca, ngươi có gì muốn nói không?
    Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:
    - Năm đó, là Lâm sư muội tự mình chọn, ta cũng không chủ động xen vào chuyện của hai người bọn họ.
    - Chuyện về Băng Long Cốt Hồn lần đó, vì hắn không phân tốt xấu, đánh Lam sư đệ bị trọng thương, ta cho hắn một bài học, là ta cố ý.
    - Về phần chuyện xảy ra trong Trấn Long Uyên, ta đã báo cáo cho tông môn, tin tưởng sư bá đã xem qua.
    Thạch Thiết gật đầu, Yến Triệu Ca tiếp tục nói:
    - Xích Linh Kỳ Chủ muốn giết chết ta, ta không cách nào thao túng hành động của hắn.
    - Nếu ta sớm biết, Xích Linh Kỳ Chủ dựa vào Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng để định vị trí của ta trong Trấn Long Uyên, mượn cái này đặt bẫy. . .
    Yến Triệu Ca nhìn về phía Diệp Cảnh:
    - Ngươi đi cướp Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng, cũng không phải ta có thể thao túng.
    - Ngươi cảm thấy hứng thú với Ly Diễm Chân Hỏa Hỏa chủng của ta, ta hoàn toàn không biết chuyện, làm sao có thể tính kế ngươi?
    Diệp Cảnh nhìn chòng chọc Yến Triệu Ca, khí tức càng ngày càng bạo ngược, Yến Triệu Ca lắc đầu nói:
    - Đương nhiên, ta nói thẳng, nếu không có Xích Linh Kỳ Chủ, sau chuyện này ta cũng sẽ dạy ngươi biết điều một chút.
    - Nhưng mà lúc đó, ta tội gì phải giết ngươi, ngươi cũng không đáng giá để ta động thủ.
    Hô hấp của Diệp Cảnh cứng lại, lửa giận trong mắt càng ngày càng thiêu đốt.
    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo:
    - Về phần lúc ngươi rơi xuống vực sâu, rất đơn giản, hai ta làm nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang là được rồi.
    - Tái hiện lại tình cảnh lúc đó, do sư bá phán xét.
    - Ta hoàn toàn không quan tâm, ngươi có dám không?
    Diệp Cảnh liền không suy nghĩ mà nói:
    - Làm thì làm!
    Yến Triệu Ca nhún vai một cái, xoay người thi lễ với Thạch Thiết:
    - Đại sư bá, mời ngài chủ trì.
    Thạch Thiết không nói gì, bấm tay bắn ra, một đạo ánh sáng bay lên trời, hoá thành quang trụ giữa không trung, đem Yến Triệu Ca cùng Diệp Cảnh bao lại.
    Yến Triệu Ca không nhanh không chậm đâm rách ngón tay của mình, một giọt tinh huyết chảy ra, hoá thành sợi máu, bay lên không trung.
    Bị sợi máu dẫn dắt, Yến Triệu Ca cảm giác giống như linh hồn của mình rời thân thể, bay lên cao.
    Diệp Cảnh đứng một bên, dưới sự chỉ dẫn của Thạch Thiết, cũng làm động tác tương tự.
    Thạch Thiết nói:
    - Trong lòng thầm đọc một khắc thời gian đó, không phải chuyện ngươi thấy, mà là định vị vạch thời gian.
    - Pháp nghi sẽ vứt bỏ những tình cảm nghiêng về một bên tạo thành cảnh tượng không thật, tận lực lưu lại chân thật.
    Sau một lúc, phía trên bầu trời, một mặt quang kính từ từ hạ xuống.
    Trong quang kính, thình lình có ảnh hiện ra, chân thực tái hiện lại cảnh tượng trong Trấn Long Uyên.
    Yến Triệu Ca không đổi sắc.
    Nghiêm Húc khẽ lắc đầu.
    Hai mắt của Diệp Cảnh càng ngày càng đỏ.
    Thạch Thiết thì nhìn quanh ảnh, chiếc nhẫn đỏ sậm trong tay Diệp Cảnh hiện lên khí tức kinh khủng, cùng thân ảnh cự nhân hoả diễm, hơi sững sờ.
    Sau một lúc lâu, Diệp Cảnh phục hồi lại tinh thần, giận dữ hét lên:
    - Ngươi lừa gạt ...! Ngươi quả nhiên cùng Lam Văn Ngôn, Lâm Ngọc Thược đều như nhau, bao che cho cẩu tặc Yến Triệu Ca!
    - Nhất định là hắn cố ý ném Nội Tinh Lô xuống hại ta!
    Sắc mặt của Thạch Thiết trở nên nghiêm túc, ánh mắt quét qua, ép Diệp Cảnh không thể động đậy.
    - Nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang quả thực có khả năng lừa gạt...
    Thạch Thiết nhàn nhạt nói:
    - Nhưng chỉ có một khả năng, là hai bên cùng nhau thông đồng.
    - Diệp Cảnh, ngươi thông đồng cùng Triệu Ca sao?
    Diệp Cảnh nghe vậy, cứng lưỡi, thở hổn hển, hoả quang trong ánh mắt càng ngày càng mạnh, lý trí đã biến mất không thấy.
    Đồ văn hoả diễm trên người hắn, càng thêm chói mắt, giống như đang thiêu đốt.
    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên hỏi:
    - Diệp Cảnh, Lâm sư muội chết như thế nào?
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/9/16
  3. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 92: Hiện tại, ngươi còn gì để nói?

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach

    Yến Triệu Ca nhìn bộ dạng như muốn cắn người khác của Diệp Cảnh.

    Sau khi hắn nghe câu hỏi của mình, vốn hai mắt dần mất đi lý trí, hiện ra tầm tình phức tạp.

    Phẫn nộ, hối hận, không cam lòng, lưu luyến, căm hận, chán ghét, còn nhiều loại nữa.

    Nhưng những tâm tình này, rất nhanh bị lửa giận cắn nuốt.

    Diệp Cảnh cắn chặt răng, nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, không trả lời, chỉ liên tục lặp lại:

    - Tại ngươi. . . tại ngươi. . . hết thảy tại ngươi!

    Nghiêm Húc đứng một bên thấy thế, vẻ mặt không đổi, nhưng sâu trong ánh mắt, lại rất thất vọng:

    "Bùn nhão không chống được tường."

    Khi hắn tìm thấy Diệp Cảnh, cũng không có bại lộ thân phận của mình, chỉ nói cho Diệp Cảnh, hắn có thể trợ giúp báo thù.

    Nhưng cần Diệp Cảnh phối hợp với hắn.

    Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh, liền thông qua Diệp Cảnh để dẫn tới, Hàn Thịnh ra tay, đối Nghiêm Húc mà nói là niềm vui ngoài ý muốn.

    Yến Triệu Ca chết trong tay của Hàn Thịnh, Hàn Thịnh lại bị cường giả của Quảng Thừa Sơn đánh chết, theo Nghiêm Húc thấy là kết quả hoàn mỹ nhất.

    Nếu như cần chính mình động thủ giết Yến Triệu Ca, Diệp Cảnh sẽ có tác dụng rất lớn.

    Nhưng hiện tại xem ra, Diệp Cảnh không có một chút tác dụng nào, rõ ràng là đã dạy hắn, khiến hắn đem cái chết của Lâm Ngọc Thược đổ lên đầu Yến Triệu Ca. . .

    Thế nhưng Diệp Cảnh lại bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, không tiếp thu cách đó.

    Hắn thấy, không cần phải vu oan giá hoạ sao?

    Hết thảy mọi chuyện hôm nay đều do Yến Triệu Ca tạo thành!

    Nghiêm Húc nhìn Diệp Cảnh, trong lòng lắc đầu không thôi.

    Người mất đi lý trí dễ bị đầu độc, nhưng người như vậy cũng không dễ bị khống chế, phát sinh tình huống bất ngờ.

    Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão, hiện tại cảm thấy khổ não vì có một tên đồng bạn heo.

    Thạch Thiết nhìn dáng vẻ của Diệp Cảnh, trong lòng cũng thất vọng.

    Đã bị công pháp trọng tố thân thể ảnh hưởng, tính tình của Diệp Cảnh trở nên không ổn định, nóng nảy dễ giận, khó giữ được tĩnh táo.

    Hắn thực sự không suy nghĩ mọi thứ phát sinh trong Trấn Long Uyên sao?

    Không hẳn, hắn chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.

    Nói cho cùng, là không phục, cho là mình không nên gặp kiếp nạn như thế, hơn nữa còn ở trước mặt của Yến Triệu Ca.

    Bị kiếp nạn như thế, liền nhất định là có người hại hắn, ngoại trừ Yến Triệu Ca ra, còn có thể chọn người khác sao?

    Lấy một góc độ mà xem, quả thật là giận chó đánh mèo, tìm địa phương phát tiết.

    Đến sau này, lại cảm giác là mình bị hại, tuyệt đối không thể cuối đầu trước người hại mình, nhất định phải lấy lại công đạo, đem tất cả trả lại cho cừu nhân.

    Chỉ là trong quá trình không ngừng thôi miên chính mình, Diệp Cảnh càng ngày càng không ổn định.

    Càng ngày càng nóng nảy, lệ khí giết chóc trong lòng càng ngày càng nhiều.

    Hắn tự cho mình là người bị hại, tiến thêm một bước "giận chó đánh mèo" hại người khác, đồng thời càng ngày càng không kiêng kị gì cả.

    Thạch Thiết cũng có chút hối hận, bây giờ có chút hoài nghi, người mà mình nhìn trúng, cố tình khảo sát rồi thu làm đệ tử, thật sự là tên Diệp Cảnh trước mắt này sao?

    Nghe được vấn đề của Yến Triệu Ca, phản ứng của Diệp Cảnh, đều rơi vào trong mắt hắn, tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Cảnh nói "tại ngươi" đều xuất phát từ oán hận, mà không phải chỉ Yến Triệu Ca là sát nhân (giết người).

    Diệp Cảnh nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, thét lên:

    - Nếu ngươi không đầu độc, Ngọc Thược tại sao không đi theo ta!

    Yến Triệu Ca đi tới trước người hắn, nhìn xuống:

    - Không đi theo ngươi, cho nên người quyết không cho nàng ấy đi theo ta sao?

    Diệp Cảnh hừ một tiếng, hai mắt đỏ như máu, lý trí thanh tĩnh lần nữa tiêu tan:

    - Người đứng bên ngươi, đều là địch nhân của ta!

    Yến Triệu Ca nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh, lại làm kẻ khác rát lạnh tận xương:

    - Tốt, ngươi chuẩn bị đền mạng cho Lâm sư muội đi.

    Diệp Cảnh gầm lên:

    - Người không được nói, nếu như năm đó không phải vì ngươi, tất cả mọi thứ sẽ không phát sinh!

    Yến Triệu Ca không thèm để ý hắn nữa, mà nhìn về phía Nghiêm Húc:

    - Diệp Cảnh, chắc không biết Đâu Suất Chưởng đi.

    - Tuy rằng pháp môn hiện tại hắn tu luyện rất quỷ dị, có lực lượng hệ lửa, nhưng không giống Đâu Suất Chưởng.

    - Nghiêm trưởng lão, người phát hiện thi thể của Lâm sư muội trước nhất, ta muốn thỉnh giáo, vết thương do Đâu Suất Chưởng trên người của Lâm sư muội do ai tạo thành?

    Tầm nhìn của Thạch Thiết cũng hướng về Nghiêm Húc.

    Dưới ánh mắt soi mói của Yến Triệu Ca cùng Thạch Thiết, Nghiêm Húc trầm mặc một lát rồi giương mắt lên, bình thản nói:

    - Là do lão phu tạo thành.

    Hắn nói chậm rãi:

    - Yến trưởng lão cùng Phương trưởng lão cạnh tranh ngày càng kịch liệt, lão phu trong lúc nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn thông qua Yến Triệu Ca đả kích Yến trưởng lão.

    - Yến Triệu Ca có tội danh chân thực, Yến trưởng lão không mất mặt, thì cũng có danh tiếng không dạy con.

    - Người như vậy làm sao có thể nhận chức Chưởng môn?

    Nghiêm Húc bình tĩnh nói tiếp:

    - Hơn nữa, lão Chưởng môn, Thạch trưởng lão, còn những cường giả cao tầng khác trong tông môn, cách nhìn đối với cha con Yến trưởng lão, cũng sẽ giảm xuống.

    - Phương trưởng lão đăng vị, liền thuận lợi hơn nhiều.

    - Ngày sau với công trạng này, lão phu không ít chỗ tốt.

    - Đây là tham niệm quấy phá, là thứ nhất.

    - Trừ điều này ra, Yến Triệu Ca là tiểu bối, ba lần bốn lượt chống đối lão phu, làm trong lòng lão phu có oán khí, không thoải mái, muốn giáo huấn hắn một chút.

    - Đây là sân (giận) niệm quấy phá, là thứ hai.

    Giọng nói của Nghiêm Húc bình tĩnh không gợn sóng:

    - Lão phu là Chủ Sự Trưởng lão, lại phạm nhiều lỗi nặng như thế, nguyện từ chức đi Chưởng Hình Điện lãnh phạt.

    - Cho dù tông môn xử phạt như thế nào, lão phu cũng không dị nghị.

    - Hôm nay bản môn cùng Đại Nhật Thánh Tông trở mặt, ta không dám mặt dày tiếp tục ở lại Đông Đường, khẩn cầu đi tiền tuyến giữa Thiên Nam châu cùng Hỏa Vực của Đại Nhật Thánh Tông chém giết.

    - Nếu mạng già này ném ở đó, cũng coi như trả lại tội lỗi lần này, hy vọng Thạch trưởng lão cho phép.

    Thạch Thiết nhàn nhạt nhìn hắn, không có ý kiến, cũng không nói gì.

    Yến Triệu Ca nhìn Nghiêm Húc, mở miệng hỏi:

    - Nghiêm trưởng lão, chỉ vậy thôi sao?

    Nghiêm Húc nhàn nhạt nói:

    - Lão phu thừa nhận lỗi lầm trước mặt một tiểu bối như ngươi, mặt già đã mất sạch sẽ, còn gì để giấu diếm sao?

    Yến Triệu Ca cười nhạo, ánh mắt lạnh lẽo:

    - Nghiêm trưởng lão kể chuyện thật hay, đáng giá ta học tập.

    - Nhưng ta muốn thỉnh giáo ngươi, hành tung của ta và Hứa trưởng lão, tại sao rơi vào Đại Nhật Thánh Tông.

    Nghiêm Húc không đổi sắc nói:

    - Lão phu cũng tò mò điểm này.

    Hắn nhìn Yến Triệu Ca:

    - Ngươi muốn ám chỉ lão phu cố ý tiết lộ tình báo cho Đại Nhật Thánh Tông, ý đồ mượn đao giết người, đưa ngươi vào chỗ chết?

    - Lão phu thừa nhận, trong chuyện của ngươi, khí lượng của ta hẹp hòi, nhưng còn không đến mức phải lấy tính mệnh của ngươi, lão phu không có lý do gì làm như thế.

    - Về phần lão phu xuất hiện ở nơi này, vừa mới nói qua, là muốn tới trợ giúp.

    Nghiêm Húc nhìn Yến Triệu Ca:

    - Ngươi nói lão phu muốn lấy mạng ngươi, chứng cứ đâu.

    Yến Triệu Ca mỉm cười:

    - Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.

    Thạch Thiết nhìn Nghiêm Húc, chậm rãi lắc đầu:

    - Nghiêm trưởng lão, thấy ta xuất hiện ở nơi này, ngươi còn cảm thấy may mắn sao?

    Nghiêm Húc không đổi sắc, nhưng trong lòng đã trầm xuống.

    Thạch Thiết cũng không thèm nhắc lại, chỉ mang mọi người xuyên qua tầng mây, bay qua một khu vực, rất nhanh hạ xuống một trang viên.

    Nhìn thấy trang viên này, sắc mặt của Nghiêm Húc có hơi buồn bã.

    Ngoài trang viên đứng một người, là một lão giả có tinh thần quắc thước.

    Chính là nửa năm trước đã đến Đông Đường vì chuyện của Yến Triệu Ca, Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão.

    Chấp Pháp Trưởng lão thi lễ với Thạch Thiết:

    - Thủ tọa, lúc chúng ta đến, đối phương đang muốn diệt khẩu, có hai người không cứu sống nỗi.

    - Nhưng mà đã không chế được vài người, sau khi thẩm vấn, đủ để định Nghiêm Húc thông đồng với Đại Nhật Thánh Tông, tiết lộ hành tung của đệ tử bản môn.

    Thạch Thiết rơi xuống đất, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Húc:

    - Hiện tại, ngươi còn gì để nói?
     
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 93: Tát nước bẩn, ta cũng biết

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach

    Nghiêm Húc tất nhiên sẽ không tự mình đi liên hệ với Đại Nhật Thánh Tông.

    Bằng không ở bên Đại Nhật Thánh Tông, lưu lại nhược điểm, ngày sau sao có thể yên ổn ở Quảng Thừa Sơn nữa?

    Mặc dù, Nghiêm Húc là Võ giả Đại Tông Sư, chính là tiền vốn lớn nhất của hắn.

    Trước đây càng là một phương chủ sự, nắm giữ không ít thông tin có tác dụng.

    Nhưng nếu không bất đắc dĩ, Nghiêm Húc sẽ không bao giờ phản bội sơn môn, tìm kiếm Đại Nhật Thánh Tông che chở.

    Không tính tới toàn bộ căn cơ đều mất hết, ngay cả tích luỹ tài sản cùng mạng lưới giao thiệp cũng yếu đi.

    Đến Đại Nhật Thánh Tông, là người bên ngoài vào, cho dù đối phương có dùng "thiên kim mua mã cốt" (ngàn vàng mua xương ngựa) đối xử tử tế với hắn, hắn cũng không bao giờ có hy vọng tiến vào hạch tâm.

    Vì vậy, Nghiêm Húc truyền tin cho Đại Nhật Thánh Tông, đều trãi qua mấy giai đoạn, để tránh đối phương điều tra.

    Cho dù Đại Nhật Thánh Tông nhận được tin tức, cũng khó có thể tìm đến hắn.

    Cho nên, khi Thạch Thiết bắt trưởng lão của Đại Nhật Thánh Tông đối chất, Nghiêm Húc cũng không lo lắng.

    Nhưng mọi thứ, cuối cùng vẫn là do tâm phúc của Nghiêm Húc xử lý.

    Trang viên này, chính là sản nghiệp bí mật của Nghiêm Húc, nhưng vẫn không thể gạt được Thạch Thiết.

    Nghiêm Húc ngửa mặt lên trời thở dài, Thạch Thiết bất ngờ xuất hiện tại Đông Đường, hắn cũng cảm thấy lần này khó thoát thân, nhưng vẫn mang tâm lý may mắn, không chịu buông tha một phần vạn hy vọng.

    Chỉ cần không bị Thạch Thiết đánh chết tại chỗ, không bị nhốt vào Tỏa Thiên Hạp, hắn liền có hy vọng.

    Thông đồng với Đại Nhật Thánh Tông nhằm "mượn đao giết người", chỉ vì tranh đấu phe phái mà vu oan cho Yến Triệu Ca, hắn có thể thừa nhận được tội này.

    Chức vị Chủ Sự Trưởng lão tuy rằng sẽ bị bãi miễn, nhưng hơn phân nữa sẽ đến chiến trường lập công.

    Khi đó hắn có cơ hội chạy thoát.

    Ở Quảng Thừa Sơn "đông sơn tái khởi", hắn không thể trông cậy vào đó, mà chỉ có thể trốn vào Đại Nhật Thánh Tông.

    Nhưng bây giờ, hy vọng đều tan vỡ.

    Nghiêm Húc nhìn về phía Yến Triệu Ca, ánh mắt sâu thẳm, đến lúc này, hắn như thế nào không biết, Thạch Thiết bất ngờ xuất hiện, tất nhiên là thủ bút của Yến Triệu Ca.

    Hắn nhìn Yến Triệu Ca, Yến Triệu Ca cũng nhìn hắn!

    Chuyên môn đào một cái hố to, chờ hắn nhảy vào, vạn kiếp bất phục!

    Thạch Thiết nhìn Nghiêm Húc nói:

    - Ta cũng không hiểu, tại sao ngươi muốn đưa Triệu Ca vào chỗ chết, còn muốn liên luỵ Hứa Xuyên và nhưng đồng môn khác, còn có người của Đông Đường quốc nữa.

    - Khí lượng của ngươi lại nhỏ hẹp, ánh mắt nông cạn đến vậy sao? Hay trong đó có ẩn tình gì khác?

    - Hiện tại, nói cho chúng ta biết tại sao đi.

    - Lúc này, ngươi muốn giấu diếm cũng vô ích.

    Dưới ánh mắt của Thạch Thiết nhìn chăm chú, Nghiêm Húc hơi trầm mặc, cảm thấy cổ họng khô khốc.

    Yến Triệu Ca nhìn Nghiêm Húc, đột nhiên cười:

    - Trước đây, ta không nghĩ ra tại sao Nghiêm trưởng lão muốn đưa ta vào chỗ chết.

    - Nhưng mà khi ta gặp Diệp Cảnh, ta hình như hiểu một chút.

    Nghiêm Húc ngạc nhiên, hắn chỉ cầm Diệp Cảnh làm "đao", không liên hệ với động cơ của bản thân.

    Lúc này nghe Yến Triệu Ca nói như vậy, trong lòng của Nghiêm Húc hiện lên dự cảm không tốt.

    Diệp Cảnh cũng bị Thạch Thiết mang đến, trong lúc này bị Thạch Thiết trấn áp, không thể động đậy cũng không thể nói, chỉ oán hận nhìn đám người Quảng Thừa Sơn.

    Lúc nghe thấy mình cùng Nghiêm Húc có liên quan, cho dù đầu óc hắn không thanh tĩnh, nhưng cũng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt vô ý nhìn về Nghiêm Húc.

    Thạch Thiết cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

    Đối với Nghiêm Húc mà nói, ven đường vô ý nhặt được Diệp Cảnh đang hôn mê, cách nói này, Thạch Thiết cũng không tin hoàn toàn.

    Nhưng hắn cũng không cho là Nghiêm Húc sẽ trợ giúp Diệp Cảnh báo thù, liền muốn tính mệnh của Yến Triệu Ca.

    Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Yến Triệu Ca.

    Bị mọi người nhìn chăm chú, Yến Triệu Ca vẫn ung dung nói:

    - Nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang vừa rồi, tất cả mọi việc trong Trấn Long Uyên, các vị cũng thấy được.

    - Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, nhục thân của Diệp Cảnh đã bị phá thành mảnh nhỏ, huỷ diệt trong vực sâu.

    - Hôm nay có thể trọng tố thân thể, công pháp như thế, tất nhiên không phải tầm thường.

    Mọi người đều gật đầu, toàn thân nghiền nát chỉ còn Linh hồn, lại có thể trọng tố lại, pháp môn như vậy quả thật khó lường.

    Yến Triệu Ca đi tới trước mặt Diệp Cảnh, nhìn hắn nói:

    - Hết thảy nguyên nhân đều từ chiếc nhẫn này, cùng với quanh ảnh bộc phát từ trong đó.

    - Trong Trấn Long Uyên, ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng không rõ ràng, vì vậy không suy nghĩ tiếp.

    - Nhưng bây giờ Diệp Cảnh tái sinh ngay mặt, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nhiều.

    Yến Triệu Ca quay đầu nhìn về phía Thạch Thiết:

    - Đại sư bá, ngài đã từng tiếp xúc với cường giả Viêm Ma, có cảm thấy quen mắt hay không?

    Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi, Nghiêm Húc càng chấn động, lớn tiếng quát:

    - Công pháp của Diệp Cảnh mặc dù có thể trọng tố thành Hoả Linh Chi Thể, nhưng cùng thân thể của Viêm Ma không giống!

    Ánh mắt của Thạch Thiết khẽ động, nhưng cũng gật đầu nói:

    - Có chỗ tương đồng, nhưng không hoàn toàn giống nhau.

    Những người khác đều gật đầu, nếu hoàn toàn giống với Viêm Ma, bọn họ sẽ không bình tĩnh như trước nữa.

    Yến Triệu Ca nói:

    - Với sự hiểu biết của mọi người về Viêm Ma hiện tại, quả thật không giống. Nhưng Đại sư bá ngài cũng biết, lại lịch của Viêm Ma Đại thế giới mà Bát Cực Đại thế giới chúng ta phỏng đoán.

    Thạch Thiết khẽ động, biểu tình như cứng ngắc, lần đầu xuất hiện biến hoá lớn:

    - Viêm Ma Đại Đế?

    Yến Triệu Ca gật đầu nói:

    - Không sai, Viêm Ma Đại Đế, cũng được xưng là Thiên Hỏa Đại Đế, trước Đại Phá Diệt vang danh thiên hạ, là một cường giả trong truyền thuyết, sau Đại Phá Diệt đã không có tin tức.

    - Hiện tại Bát Cực Đại thế giới chúng ta đối với Viêm Ma Đại thế giới phỏng đoán, phần lớn là như thế, chính là truyền thừa của Viêm Ma Đại Đế tạo nên.

    - Cũng giống như Bát Cực Đại thế giới chúng ta, khai quật truyền thừa của các tiền bối lưu lại sau Đại Phá Diệt làm cơ sở rồi không ngừng diễn biến, phát triển.

    Yến Triệu Ca nói tiếp:

    - Võ đạo hiện nay của Quảng Thừa Sơn chúng ta, hoặc là của Đại Nhật Thánh Tông, Bích Hải Thành cùng các Thánh địa khác, thậm chí các tông môn thế lực khác, trãi qua nhiều năm phát triển, so với trước Đại Phá Diệt đã có biến hoá rất lớn.

    - Truyền thừa lực lượng của Viêm Ma, trải qua nhiều năm tháng diễn biến, cùng chân truyền của Viêm Ma Đại Đế khẳng định có khác nhau.

    Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão đứng một bên, lúc này đã hồi phục lại tinh thần, trầm giọng hỏi:

    - Ý của ngươi là truyền thừa mà Diệp Cảnh lấy trong chiếc nhẫn này là chân truyền của Viêm Ma Đại Đế sao?!

    - Từ trước Đại Phá Diệt, hoàn chỉnh truyền thừa sao?

    Yến Triệu Ca mỉm cười, ngừng lại một chút rồi nói:

    - Đây là dự đoán cá nhân của ta mà thôi, sự thật trong này cần phải nghiệm chứng.

    - Ngoài ra, Diệp Cảnh bây giờ có quan hệ với Viêm Ma Đại thế giới hay không? Cái này cần phải biết rõ ràng.

    Yến Triệu Ca nói, không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn Nghiêm Húc:

    - Và tại sao Nghiêm trưởng lão lại phải giúp đỡ Diệp Cảnh. . .

    Nghiêm Húc lúc này đã hoàn toàn biến sắc, giận dữ hét:

    - Nói bậy!

    Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông tranh đấu kịch liệt, cho dù toàn bộ khai chiến cũng có thể hoàn hoãn.

    Mà Viêm Ma là công địch của Bát Cực Đại thế giới, bất kỳ người nào nhấc lên quan hệ, đều không có "bánh ngon" nào để ăn.

    Viêm Ma, lấy sinh linh khác làm thức ăn, lại yêu thích Võ giả trãi qua tu luyện!

    Yến Triệu Ca cười không nói, Thạch Thiết chậm rãi nói:

    - Liên hệ giữa Nghiêm Húc và Diệp Cảnh, còn không tốt kết luận, nhưng truyền thừa của Diệp Cảnh, rất có khả năng liên quan đến Viêm Ma Đại Đế.

    Lời này của Thạch Thiết, làm cho những người khác rùng mình.

    Hắn nhìn về phía Diệp Cảnh:

    - Nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang hiện ra cảnh tượng, Linh hồn của Diệp Cảnh bị chiếc nhẫn này thu lại, trong đó có một khí tức vô cùng cường đại hiện ra.

    - Cho dù là Huyết Hồn Hồi Quang, nhưng không trãi qua thực tế, ta cũng cảm thấy khí tức kia quá mạnh mẽ, nếu đối phương buông xuống thật sự, sẽ kinh khủng cỡ nào.

    Thạch Thiết nói khẳng định:

    - Theo tư liệu ghi chép, Đại Viêm Ma Vương chết dưới tay Hám Thiên Tôn tổ sư năm đó, cũng không kinh khủng như vậy!

    Vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc, Đại Viêm Ma Vương năm đó, là Viêm Ma mạnh nhất từ trước tới nay xuất hiện tại Viêm Ma Đại thế giới.

    Nếu so với hắn còn kinh khủng hơn mà nói. . .

    Nghiêm Húc xanh mặt.

    Tuy Thạch Thiết không đồng ý Yến Triệu Ca đưa hắn cùng Diệp Cảnh liên hệ với nhau.

    Nhưng dù vậy, tình hình phát triển đến giờ, so với kết quả bết bát nhất mà hắn nghĩ còn muốn xấu hơn!

    Nghiêm Húc chợt nghĩ đến tâm phúc của mình, Văn Ninh Chi.

    Yến Triệu Ca nhìn hắn, trong lòng bĩu môi:

    "Chuyện tát nước bẩn vào người này, ta cũng biết a."
     
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh
    Tác giả: Bát Nguyệt Phi Ưng
    Quyển 1: Sư huynh nghịch tập
    Chương 94: Một cái cũng đừng nghĩ chạy!

    Dịch: rolland
    Nguồn: bachngocsach

    Thạch Thiết nói:

    - Chân tướng ra sao, bây giờ khó kết luận, nhưng sự việc liên quan với Viêm Ma, phải tra xét rõ.

    - Việc này quan trọng, thậm chí so với tổ chức Tuyệt Uyên, còn gấp hơn.

    Khi quan sát nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang, đối với đạo khí tức cường đại truyền ra từ trong chiếc nhẫn của Diệp Cảnh, Thạch Thiết đã âm thầm lưu ý.

    Nhưng hắn cũng không phải người dễ dàng kết luận, cho nên đem nghi hoặc này dấu trong lòng.

    Địa Ngục dị biến, tuy người người phòng bị, nhưng nguy hại còn chưa đủ trực tiếp.

    Viêm Ma, cùng Bát Cực Đại thế giới những năm gần đây, vẫn giao chiến không ngừng, là "ngươi chết ta sống".

    Diệp Cảnh nếu ngẫu nhiên đạt được truyền thừa của Viêm Ma Đại Đế thì thôi.

    Nhưng nếu hắn có liên quan với Viêm Ma Đại thế giới, thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

    Hiện tại Thạch Thiết vẫn không có xác định tính chất của chuyện này, nhưng trình độ trọng yếu của nó, chắc chắn sẽ tăng cao trong lòng của hắn.

    Sắc mặt của Nghiêm Húc đen như đáy nồi, từ trong kẻ răng vặn ra vài chữ:

    - Lão phu đối với chuyện này, hoàn toàn không biết gì cả!

    Yến Triệu Ca nhàn nhạt hỏi:

    - Vậy ta cũng không nghĩ ra lý do khác để Nghiêm trưởng lão đưa ta vào chỗ chết.

    Nghiêm Húc hừ một tiếng, vẻ mặt tối tăm.

    Tiêu điểm của những người khác, kỳ thực vẫn đặt trên người của Diệp Cảnh, ánh mắt của mọi người đang quan sát hắn.

    Diệp Cảnh lúc này lại mờ mịt.

    Hắn phẫn nộ, luống cuống, bị ánh mắt của mọi người xăm soi dĩ nhiên sẽ không thoải mái.

    Hắn lý giải tình hình của thế giới này vẫn còn có hạn.

    Nhưng Viêm Ma là tồn tại như thế nào, hắn vẫn biết rõ ràng.

    Lúc này bị người khác nói mình cùng Viêm Ma có quan hệ, lập tức vừa sợ vừa giận.

    Yến Triệu Ca nhìn lại, chỉ thấy đồ văn hoả diễm trên người Diệp Cảnh càng ngày chói mắt, giống như đang bốc cháy lên.

    Diệp Cảnh rống giận:

    - Yến Triệu Ca! Ta rơi vào trong tay ngươi, muốn giết thì giết, có bản lãnh thì lại đây!

    - Vì tìm lý do, ngươi còn muốn tiếp tục vu oan lên đầu ta sao? Ngươi là cẩu tặc điên đảo thị phi trắng đen!

    Yến Triệu Ca không thèm để ý, nói:

    - Ngươi cũng nói, bây giờ ngươi là cá trong lưới, cá trong chậu, ta muốn thu thập ngươi, ngươi cũng không làm gì được.

    - Ta còn cần phải vu oan ngươi sao?

    - Có thể ngay cả ngươi cũng không biết chuyện, nhưng muốn nghiệm chứng cũng không khó, sau khi đem ngươi về núi, nhưng cường giả của tông môn sẽ nghiên cứu chiếc nhẫn rồi đưa ra kết luận cũng không muộn.

    Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn Diệp Cảnh:

    - Đừng tưởng mình quá quan trọng, chuyện của ta rất nhiều, không có thời gian lãng phí trên người của ngươi.

    Diệp Cảnh càng ngày càng phẫn nộ, đồ văn hoả diễm trên người càng sáng.

    Sau cùng, dĩ nhiên bốc cháy lên!

    Diệp Cảnh trong ngọn lửa quét qua bốn phía, trừng mắt nhìn đám người Yến Triệu Ca, Thạch Thiết, Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão.

    - Quả nhiên Quảng Thừa Sơn các người, đều là "cá mè một lứa", bao che cho nhau!

    - Lòng người nham hiểm, giết người không thấy máu, ăn tươi nuốt sống, các ngươi so với Viêm Ma còn độc ác hơn!

    - Cùng các ngươi làm bạn, không bằng làm Viêm Ma còn thống khoái hơn!

    Diệp Cảnh ngửa mặt lên trời điên cuồng hét, trên tay hắn, dưới huyết nhục, hiện lên hồng quang, hình thành một vòng sáng đỏ sậm đeo trên ngón tay, chính là một chiếc nhẫn đỏ sậm.

    Chiếc nhẫn bộc phát ánh sáng chói mắt, sau lưng hiện lên một ảo cảnh mơ hồ.

    Trong ảo cảnh, nham thạch nóng chảy đầy đất, lửa bay khắp trời!

    Phảng phất như một cự nhân hoả diễm, xuất hiện trong đó.

    Khí tức cường đại mà với thực lực trước mắt của Diệp Cảnh không thể làm được, như ẩn như hiện, chấn động lòng người.

    Yến Triệu Ca nhìn cảnh tượng này, xem thường nhìn:

    ". . . Đầu óc ngươi đúng là bị đốt cho ngu luôn rồi."

    Không giống với cảnh tượng mà nghi thức Huyết Hồn Hồi Quang tái hiện, lúc này là chân thực.

    Mọi người ở đây, kể cả Nghiêm Húc, nhìn Diệp Cảnh lúc này, cảm nhận lực lượng ý cảnh của ảo cảnh này, trong lòng đối với suy đoán của Yến Triệu Ca, đã tin bảy tám phần.

    Nghiêm Húc nhìn chiếc nhẫn đỏ sậm trên tay Diệp Cảnh, thầm nghĩ:

    "Nguyên lai là nhập vào trong cơ thể hắn, hèn chi trước đây tìm không được."

    Thạch Thiết thản nhiên nói:

    - Lấy nguồn gốc mà nói, cường đại mà Thạch mỗ ít thấy trong đời, muốn diệt Bát Cực Đại thế giới này cũng không nói chơi.

    - Nhưng bây giờ ngươi là tàn hồn cũng không tính, ngay cả ý niệm của không phải, chỉ là khí tức còn sót lại, còn chưa lật được trời này.

    Dứt lời, Thạch Thiết vươn một tay ra, bàn tay trong nháy mắt hoá thành kim cường trong suốt, từ trong ra ngoài toả ra kim quang

    Một chưởng rơi xuống, Diệp Cảnh cùng quang ảnh kia cùng nhau tức giận gào thét thống khổ.

    Hoả quang trọng nháy mắt bị dập tắt, Diệp Cảnh bị ép xuống đất một lần nữa, không thể động đậy, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt nhìn Yến Triệu Ca cùng Thạch Thiết.

    Thạch Thiết muốn nói, đột nhiên vẻ mặt hơi động, bước ra bên ngoài trang viên.

    Lúc này, bên ngoài trang viên, có một mặt trời nhô lên cao, đột nhiên ảm đạm xuống.

    Sắc trời biến thành màu đen, giống như chìm vào bóng tối.

    Trong đêm đen, một vầng trăng sáng như ẩn như hiện.

    Thạch Thiết một thân kim cương, giống như bất diệt, đang giằng co.

    Quang mình cùng hắc ám đan vào giữa trời đất, không ai nhường ai, nhắc lên từng đợt sóng to, đem kiến trúc trong trang viên chấn cho sụp đổ!

    Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão, cùng những cao thủ Quảng Thừa Sơn khác, đối với trùng kích như vậy cũng có áp lực thật lớn.

    - Mộ Quang Ám Nguyệt Khí!

    Chấp Pháp Trưởng lão kêu lên đau đớn:

    - Tu vi bậc này, là một trong Đại Nhật Thất Tử, Mộ Quang Quân!

    Yến Triệu Ca vuốt cằm:

    - Ta nhớ không lầm, Mộ Quang Quân cùng đứng đầu Thất Tử, Phổ Chiếu Quân có tu vi tương đương, thực lực tại Đại Nhật Thánh Tông cũng có thể xếp vào thứ hai đi?

    Chấp Pháp Trưởng lão gật đầu:

    - Không sai, tuy rằng địa vị bên dưới Phổ Chiếu Quân, nhưng thực lực không thua nhiều, chính là cường giả đứng đầu của Đại Nhật Thánh Tông.

    - Hơn nữa, chúng ta đều biết, trong Đại Nhật Thất Tử, Mộ Quang Quân là người chuyên môn làm việc bẩn, bình thường rất khiêm tốn, nhưng giết chóc năng nhất.

    Yến Triệu Ca không lên tiếng:

    "Thật để mắt ta, cũng không uổng phí ta giết Tiêu Thăng."

    Mộ Quang Ám Nguyệt Khí, là pháp môn đặt biệt nhất trong Đại Nhật Thất Pháp, hình thành khí tràng độc lập, biến đổi ngàu đêm.

    Biến ảo hư thật, nhật nguyệt luân chuyển, kết hợp Huyễn pháp cùng Quyền pháp, khắc hẳn với những Võ đạo khác của Đại Nhật Thánh Tông.

    Lúc này được Mộ Quang Quân thi triển, giống như có khả năng thay trời đổi đất.

    Nếu không có Thạch Thiết vững vàng chống đỡ, thì nhưng cường giả Quảng Thừa Sơn ở đây đều bị đêm đen thôn phệ trong nháy mắt.

    - Thiết Sư Tử?

    Trong đêm trăng truyền ra giọng nói trầm thấp.

    Khi thấy Mộ Quang Quân bị Thạch Thiết ngăn trở, nhưng cường giả Đại Nhật Thánh Tông khác đang ẩn núp trong đêm tối, kéo tới đám người Yến Triệu Ca.

    Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão cùng những cường giả của Quảng Thừa Sơn lúc này đón lấy, đánh thành một đoàn.

    Lúc này, Nghiêm Húc một bộ dáng nhận mệnh, đột nhiên bạo khởi!

    Hắn oán hận liếc nhìn Yến Triệu Ca, cũng không dừng lại mà chạy đi thật xa.

    Diệp Cảnh nằm một bên, cũng thoát ra trốn đi, thật ra hắn muốn tìm Yến Triệu Ca gây phiền phức, nhưng trong bóng tối không cách nào phân biệt được vị trí của Yến Triệu Ca, đành phải oán hận thét lên điên cuồng, chạy ra ngoài.

    Giữa không trung, Thạch Thiết hừ lạnh một tiếng.

    Một đạo ánh sáng như kim cương sáng lên trong đêm đen, đánh lên người Nghiêm Húc.

    Nghiêm Húc đang chạy trốn, toàn thân kịch chấn, phun máu điên cuồng.

    Toàn thân của hắn, từ lổ chân lông, đều có máy chảy ra, cả người giống như hoá thành huyết nhân.

    Thạch Thiết vẫn đem hầu hết chú ý của mình đặt trên Mộ Quang Quân của Đại Nhật Thánh Tông, Nghiêm Húc trúng một kích của hắn, hầu như trọng thương gần chết, nhưng vẫn bảo trụ được cái mạng.

    Nghiêm Húc không dám chần chờ, tiếp tục chạy trốn.

    Yến Triệu Ca truyền âm cho Thạch Thiết nói:

    "Đại sư bá, giao cho ta đi, ta đi tìm hắn và Diệp Cảnh."

    Thạch Thiết hơi do dự một chút:

    "Nếu đối phương phản kháng, có thể đánh chết tại chỗ."

    "Đại sư bá yên tâm."

    Yến Triệu Ca nhanh động thân, cười nhạt:

    "Một cái cũng đừng nghĩ trốn."