FULL  Võng Du Tây Du Nhất Mộng - Trần Sấu - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Tây Du Nhất Mộng
    Tác giả: Trần Sấu
    Quyển 7 - Chương 15: Hồ lô ảo diệu

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: 4vn.eu & Bạch Ngọc Sách

    Pháp bảo Lung Linh Bảo Tháp vừa nổ tung thì chủ nhân của nó là Thác Tháp Thiên Vương cũng phun ra một ngụm máu tươi, ngất lịm đương trường. Tiếp đó, Na Tra Tam thái tử vội vàng đỡ phụ thân tới "y viện" của Thái Thượng Lão Quân làm cấp cứu. Tình cảnh nhất thời phát sinh một trận đại rối loạn, khiến nhiều vị Boss Tiên tộc tu vi cao thâm cũng phải biến sắc, mắt nhìn chằm chằm Đại Nhiệt như nhìn một quái vật ngoài hành tinh.

    Phá tháp mà ra ngoại trừ Đại Nhiệt còn có những làn khói rực rỡ đầy màu sắc. Vô số làn khói đủ màu theo gió dần tụ tập lại, cuối cùng hóa thành một bóng dáng cao lớn vô cùng, có khi tới tận vài chục mét. Tuy rằng bóng dáng này vẫn chưa ngưng tụ được thành thực thể, còn có chút mơ hồ, nhưng tổng thể vẫn nhìn ra được — toàn thân không che giáp, bộ lông đen mượt, nhìn qua tựa như vô số chiếc lông chim dệt lại mà thành, tung bay theo gió, nhìn từ xa có một loại ảo giác như chúng nó là vật sống.

    Khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, làn da ngăm đen, cái mũi thật lớn hếch lên, còn xỏ một cái vòng bằng đồng qua, mỗi khi di chuyển lại phát tiếng leng leng. Kỳ dị nhất là trên đầu sinh vật kia còn mọc ra hai cái sừng bén nhọn, cong vút chọc trời, tràn ngập lực lượng.

    Toàn bộ hình tượng, rõ ràng là bản copy hình tượng Ngưu Ma Vương trong Đại Thoại Tây Du!

    Khác biệt chính là, "Ngưu Ma Vương" trước mắt có bóng chín con rồng với chín màu đen trắng đỏ cam lục lam chàm tím đang giương nanh múa vuốt uốn lượn thủ hộ quanh thân, không cho kẻ khác tới gần.

    Ngưu Ma Vương cực kỳ phong cách này giờ lại đang theo sát phía sau Đại Nhiệt, tựa như một gã tiểu đệ cực kỳ nghe lời, gắt gao đi theo lão đại.

    Đối mặt quái trạng như thế, ngay cả Boss cấp bậc Thánh Nhân như Nhị Lang Thần cũng phải trợn tròn mắt mà xem.

    Chỉ có Đại Nhiệt mới tự mình hiểu — "Ngưu Ma Vương" đột ngột nhảy ra thay đổi tình hình này chính là sản phẩm của cái hồ lô kỳ quái kia.

    Trở về lúc Đại Nhiệt bị Thác Tháp Thiên Vương thu vào trong tháp, dường như xuyên qua tới dị giới, phát giác chính mình đang ở trong một đại thế giới kỳ quái, nơi này có bầu trời với ánh mặt trời, có mặt đất toàn là cỏ, cũng có rừng rậm, gần như không khác gì thế giới bên ngoài. Chỉ có một vấn đề là nơi đây không có cửa ra, cũng không có biên giới. Bất kể là chạy bao xa, cảnh vật vĩnh viễn không nhìn ra điểm cuối.

    Lung Linh Bảo Tháp là có diệu dụng như vậy, một khi người bị thu vào trong đó, nếu không được Thác Tháp Thiên Vương niệm chú giải thoát thì sẽ rất khó thoát thân ra. Bên trong tháp mặc dù không có cái gì nguy hiểm, nhưng bên ngoài có thể tùy thời phái người đến tiến hành vây bắt đuổi giết.

    Đại Nhiệt kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ muốn tìm một cục đá để mà đập đầu tự sát. Biểu hiện này tuy rằng không giống hành vi của nam nhân vật chính, nhưng thật sự hắn chẳng có cách nào. Ở trong trò chơi, bị thu vào pháp bảo bậc này gần như là không có cơ hội thoát thân, chỉ biết đợi người ta đi vào làm thịt. Đến lúc này, Đại Nhiệt mới thấy thật rõ mình cùng cao thủ chân chính chệnh lệch lớn tới cỡ nào.

    Cho tới nay, một đường trong trò chơi của hắn đều thuận buồm xuôi gió, đụng phải vấn đề khó khăn cũng sẽ hữu kinh vô hiểm an toàn vượt qua. Nhiều lần như thế khiến Đại Nhiệt ngày càng tự tin vào bản thân mình, thế nhưng đối mặt với Thác Tháp Thiên Vương, hắn mới phát giác chút thực lực của mình căn bản còn chưa đặt lên nổi mặt bàn.

    Con đường cách mạng có bao giờ trải hoa hồng đâu. Sau này phải thành thật tu luyện cùng tiến hành làm trang bị cho bản thân thôi. Mình bây giờ có lẽ có chút nổi trội trong đám người chơi, nhưng vừa cùng NPC Boss cấp cao giao đấu đã hóa thành bã đậu, không chịu nổi một kích, chứ đừng nói sau này còn phải đi chạm mặt đông đảo lão bất tử trong phó bản "Hồng Hoang Phong Thần" kia.

    - Cho dù là trò chơi, thực lực cũng không thể chỉ dựa vào vận khí!

    Đại Nhiệt đột nhiên tỉnh ngộ, nghĩ thông rồi. Hắn thật vội muốn đi tự sát, sau đó sống lại rồi quay lên Thiên Đình lấy lại danh dự. Nhưng ngay khi hắn vừa nhặt một tảng đá lớn lên, chuẩn bị "trọng sinh vì cách mạng" thì chuyện kỳ quái lại xảy ra — vầng sáng của nhân vật chính lại xuất hiện cứu mạng hắn, lần này phao cứu nạn đến từ cái hồ lô không rõ lai lịch kia!

    Trời sinh tất hữu dụng, cho dù một tờ giấy vệ sinh, một cái bao cao su nho nhỏ cũng đều có tác dụng của mình, cho nên vĩnh viễn đừng xem nhẹ bất cứ vật phẩm nào mà bạn đang có.

    Ví dụ như trong trò chơi, mới đầu Đại Nhiệt có được hồ lô này thì ba phen bốn bận chỉ muốn ném nó đi. Nếu quả thật vứt bỏ thành công, vậy thì rất nhiều chuyện phía sau đều đã không thể phát sinh. May mắn là công năng “khóa” của hệ thống sinh ra tác dụng, trói buộc gắt gao hồ lô cùng vận mệnh của Đại Nhiệt, để cho “hạt giống cách mạng” được bảo tồn xuống, dần dần có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.

    Hạt giống được gieo khi Đại Nhiệt làm nhiệm vụ ở Tân Thủ Thôn thất bại, bị Câu Hồn Sứ Giả tới từ Địa Ngục rút hồn phách. Nhưng ba hồn bảy vía của hắn vừa rời khỏi thân thể đã bị hồ lô hấp thu đi vào, trở thành tồn tại như trụ cột của hồ lô. Mà cũng căn cứ nguyên tắc tới trước làm chủ, hồn phách của Đại Nhiệt trong trò chơi mặc nhiên thao khống cả cái hồ lô.

    Hạt giống nảy mầm ở giai đoạn thỉnh kinh, Nguyên Thần Xuất Khiếu của Ngưu Ma Vương trở thành phần thuốc bổ dinh dưỡng đầu tiên cho hồ lô — tân khách nhân hung hãn này vốn định làm “tu hú chiếm tổ chim khách”, nhưng trải qua một phen đọ sức gian nan, hồn phách của Đại Nhiệt vẫn chiếm cứ thượng phong, quyền đấm cước đá, thu phục nguyên thần của Ngưu Ma Vương. Được phần dinh dưỡng sung túc này, hồn phách của Đại Nhiệt bắt đầu sinh trưởng phát triển, dần dần thành hình, chỉ là hình tượng lại có kha khá nhiều chỗ ảnh hưởng bởi Ngưu Ma Vương, ví dụ thân thể dày lông, trên đầu mọc sừng.

    Tiếp đó lại tới kẻ bị hại thứ ba: chủ nhân ban đầu của hồ lô - Đông Hải Long Vương Tam thái tử. Hắn tổn thất Cửu Sắc Chân Long Thân, cũng là chín long hồn tân tân khổ khổ mới thu thập được. Mà chín long hồn đầy phong cách kia dĩ nhiên trở thành công pháp hộ thể của Ngưu Ma Vương trong hồ lô.

    Đủ sự việc ly kỳ cổ quái ở trên lại có thể nhất nhất phát sinh trong trò chơi, xét đến cùng là vì một loại đặc tính của hồ lô không tên kia — nó không phải là trang bị, cũng không phải pháp bảo, đó là bởi vì bản thân nó có một trí tuệ độc lập gần như hoàn mỹ, có thể không tốn chút sức nào hấp thu hồn phách nguyên thần trong trò chơi. Nói một cách đơn giản, chỉ cần có hồn phách nguyên thần xuất ra trong phạm vi của nó thì nó sẽ tự phát động, như là một kẻ đói khát theo bản năng đi tìm "thức ăn"! Mà không quản là loại hình "thức ăn" gì, đều không có năng lực phản kháng, hơn nữa còn rất thích ý mà chạy vào trong hồ lô, tựa như nơi đó mới là nơi thoải mái nhất trên cõi đời.

    Đặc biệt chú thích: giới thiệu ở trên là những kiến thức cơ bản về hô lô giai đoạn đầu. Nếu hết thảy thuận lợi, sau khi hồ lô thu thập được một lượng hồn phách nguyên thần nhất định thì những hồn phách nguyên thần sẽ tiến hành chiến tranh đào thải trong hồ lô, tiếp đến dung hợp tiến hoá, cuối cùng tạo ra một tồn tại cố định. Theo tiến hóa, tồn tại kia sẽ có thực thể, có thể có trí tuệ, cuối cùng hoàn toàn trở thành một dạng tồn tại thứ ba độc lập với người chơi và NPC. Nói đơn giản, chính là sáng lập một loài mới.

    Điều này không giống như "Nguyên Thần" của Tiên đạo hay "Kim Thân" của Phật môn, bởi vì nó có trí tuệ độc lập, tuy rằng nghe lệnh chủ nhân hồ lô, nhưng cũng có suy nghĩ của riêng mình. Ở phương diện khác, nó có chút giống với người hầu của các người chơi có tham gia sơn trại, nhưng cường đại hơn vạn lần.

    Phải chú ý là, tồn tại trong hồ lô một khi đã thành hình cũng có nghĩa là thế cục bên trong hồ lô đã đạt đến cân bằng tốt nhất, không cần hồn phách nguyên thần nguyên vẹn mới tiến vào — chỗ này nói rõ là hồn phách nguyên thần nguyên vẹn, chứ phân tán là không tính, bởi hồ lô sẽ không chê hấp thu thêm để làm chất dinh dưỡng trưởng thành.

    Đây là chỗ ảo diệu của cái hồ lô mà Đông Hải Long Vương Tam thái tử đi mãi tới tận chỗ hải nhãn sâu ngàn dặm nơi Đông Hải mới phát hiện ra.

    Cho đến hôm nay, trải qua nhiều giai đoạn hấp thu tiến hoá, tồn tại trong cái hồ lô của Đại Nhiệt đã có hình thức ban đầu, đã có trí tuệ, cũng cùng Đại Nhiệt xây dựng liên hệ tâm thần nhất định. Cho nên Đại Nhiệt vừa định tự sát thì hồ lô liền bắt đầu phát động, bên trong tức thì nổi bão.

    Chuyện tiếp đó mọi người đều đã biết. Mặt khác, để cho tiện xưng hô, Đại Nhiệt quyết định đặt cho tồn tại giết ra từ trong hồ lô một cái tên rất thân thương là "Ngưu Ma Vương Nhái!"
    (Nhái = Fake, giả)
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tây Du Nhất Mộng
    Tác giả: Trần Sấu
    Quyển 7 - Chương 16: Ngưu Ma Vương Nhái

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: 4vn.eu & Bạch Ngọc Sách

    Ngưu Ma Vương Nhái xuất hiện khiến nam nhân vật chính của chúng ta nửa mừng nửa lo — ngoài ý muốn, rất ngoài ý muốn! Tựa như quen biết với một mỹ nữ, sau n giai đoạn tán tỉnh, đến lúc đưa lên giường được lại phát hiện đây là lần đầu tiên của nàng, sẽ có một loại cảm giác hưng phấn vượt quá cả mong đợi. Nhưng người trong cuộc thì thường mờ mịt, đối với hồ lô cùng Ngưu Ma Vương Nhái này, Đại Nhiệt đều chẳng biết bao nhiêu, bởi vì hệ thống không có đưa ra bất kỳ chú thích nào. Mặt khác, lần đầu tiên hồ lô "gây án" thì hắn đã ngất lịm, lần thứ hai hồ lô phát uy thì hắn ngủ, đều không có thấy quá trình hồ lô tiến hóa. Như vậy, thử hỏi hắn sao mà rõ được Ngưu Ma Vương Nhái là tạo thành ra sao? Lại càng không cần nói đến lai lịch cùng nhân sinh nhấp nhô của cái hồ lô này.

    Tuy rằng chưa hiểu rõ, nhưng Đại Nhiệt cũng không muốn tốn công sức đi tìm hiểu, hắn chỉ đơn giản quy hồ hô thành loại "thâm tàng bất lộ" linh tinh gì đó. Mà hồ lô sở dĩ mãi không có biểu hiện là vì đang chờ đợi một cơ hội thích hợp nhất để xuất tràng, ví dụ như hiện tại, như thế mới có thể thể hiện giá trị lớn nhất của nó.

    Mà sống trong hồ lô, Ngưu Ma Vương Nhái xem như người điều khiển hồ lô, cũng chính là "cao thủ ẩn thân" luôn núp trong đó! Điều này thật dễ lý giải. Ở trong các câu truyện thần thoại, bên trong rất nhiều pháp bảo binh khí đều có tồn tại một loại đồ vật tương tự như nguyên thần hồn phách, thường thường được gọi là khí linh hay gì đó. Chúng nó hoặc là bị phong ấn, hoặc là bởi vì nguyên nhân đặc thù phải trốn vào đó, chỉ có thể dựa vào bí quyết phát động mới có thể kích phát chúng ra. Nhưng bây giờ những chuyện này đều không quan trọng, chỉ cần hiểu đây là một trong những bí ẩn được thiết kế viên của Tây Du Nhất Mộng tạo ra, mà theo trò chơi dần dần phát triển, những đạo cụ có công năng tương tự cũng sẽ chậm rãi xuất hiện.

    Tóm lại, bỏ qua nhiều nghi vấn râu ria, trước mắt quan trọng nhất là có vẻ như Ngưu Ma Vương Nhái cao lớn uy mãnh này lại rất nghe lời của Đại Nhiệt. Có một tiểu đệ như vậy hỗ trợ, hy vọng hoàn thành "Đại Náo Thiên Cung" lập tức lớn hơn nhiều.

    Đại Nhiệt cưỡi lên Quỷ Mã, mắt híp lại, suy tư xem cần “náo loạn” kiểu gì mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.

    Cục diện thay đổi đột ngột, phe mình đột nhiên tổn hại viên đại tướng Thác Tháp Thiên Vương, Ngọc Hoàng Đại Đế giận tím mặt, quát to:
    - Các ái khanh, ai có thể đương trường đánh chết Đại Nhiệt kia trẫm sẽ thăng quan 3 cấp, bổng lộc gấp đôi.

    Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, một đám Boss thần tiên như ăn phải xuân dược lập tức la hét ầm ĩ, xuất ra binh khí pháp bảo chen chúc xông lên, cũng phóng tới Đại Nhiệt đủ loại pháp thuật công kích.

    Đại Nhiệt trợn tròn mắt: Fuc.k, đạo đãi khách giờ bạc bẽo đến nhường này, còn có để cho người ta sống hay không?

    Rất rõ ràng, toàn bộ Tiên tộc đều ra tay. Phần thưởng của Ngọc Hoàng Đại Đế hấp dẫn nhường ấy, thăng quan phát tài ai không muốn a?

    Nhóm bạo động không cho Đại Nhiệt nửa cơ hội né tránh. Một đợt công kích này có thể nói là kinh thiên động địa. Mấy chục vị đại thần hợp lực ra một kích, coi như tồn tại cấp bậc Thánh Nhân cũng chưa chắc chịu đựng được chứ đừng nói Đại Nhiệt người phàm một thân máu thịt.

    Nhưng dưới làn mưa công kích kia, Đại Nhiệt lại vẫn chưa có chết. Ở thời khắc sống còn, từ trong hành trang của hắn đột nhiên bay ra một con quỷ tóc tai bù xù đỡ lấy hết mọi sát thương.

    "Xin chú ý, Thế Tử Quỷ bạn có được đã phát huy tác dụng, chống toàn bộ sát thương ngoại lực! Đạo cụ này đã hết số lần sử dụng, lập tức biến mất, không cách nào vận dụng lần hai."

    - Thế Tử Quỷ? !

    Đại Nhiệt đột nhiên nhớ tới lúc cùng "Tiểu Điềm Điềm" ở tháp Tiểu Nhạn ngắm trăng, khi đó nàng có đưa cho hắn một cái Thế Tử Quỷ. Vật này vốn là chuẩn bị để đối phó cùng Trấn Nguyên Tử, nhưng sau lại bởi vì Hồ Ly hy sinh, cuối cùng Đại Nhiệt hữu kinh vô hiểm hái được quả Nhân Sâm, Thế Tử Quỷ vẫn chưa có nơi dụng võ.

    Ài! Chuyện cũ không đáng tiền, nháy mắt đã trôi qua. Hiện tại Hồ Ly thành lão bà hữu danh vô thực của hắn trong trò chơi; mà bản thân hắn thì đang vô lực mà giãy dụa. Nhưng đáng ăn mừng nhất là Thế Tử Quỷ này lại đúng lúc phát huy tác dụng, cứu Đại Nhiệt một mạng ở thời khắc quan trọng nhất!

    Về Thế Tử Quỷ, đó là dựa theo một truyền thuyết: dân gian kể rằng, người bị chết oan chết uổng thì hồn phách sẽ mãi vất vưởng ở nơi người đó chết đi, tới khi bắt được hồn phách của kẻ khác để thay thế mình thì mới được siêu thoát, mà những linh hồn mới bị bắt chịu khổ thay như vậy được được gọi là Thế Tử Quỷ. Tây Du Nhất Mộng dựa theo truyền thuyết này mà thiết kế ra một đạo cụ gọi là "Thế Tử Quỷ", có hình dáng một con búp bê gỗ tóc tai bù xù.

    Thế Tử Quỷ chỉ cần để ở hành trang sẽ tự phát huy công dụng. Có được vật này, người chơi tương đương với có hai cái mạng, một khi gặp sát thương trí mạng thì Thế Tử Quỷ sẽ xả thân cứu giúp, mà chủ nhân của nó sẽ được hệ thống đưa về thành an toàn.

    Vật thần kỳ như vậy đương nhiên tỷ lệ đánh quái rớt ra thấp hơn cả ba đại thần phù, bởi vì Hộ Thân Phù tuy rằng cũng có thể chống một kích trí mệnh, nhưng người chơi lại không thể đúng lúc rời khỏi hiện trường, một khi đợt công kích thứ hai đến thì vẫn khó thoát khỏi cái chết; mà Thổ Địa Phù tuy rằng có thể về thành bất cứ lúc nào, nhưng nhiều khi việc đột ngột xảy ra người chơi căn bản là chưa kịp dùng đã tử nạn (Loại thứ ba là Ẩn Thân Phù, không cùng tác dụng, không nhắc đến). Cho nên nói Thế Tử Quỷ tương đương Hộ Thân Phù cùng Thổ Địa Phù dung hợp, giá trị tự nhiên lớn hơn nhiều, trên thị trường đã có người ra giá trăm vạn đồng để thu mua.

    Đại Nhiệt lúc này được Thế Tử Quỷ cứu một mạng, đương nhiên cũng sẽ được hệ thống truyền tống trở về thành Trường An.

    Mà biết được điều này, Đại Nhiệt cũng không dự định quay lại Thiên Cung. Đương nhiên, bị đuổi giết hội đồng một lần còn chưa đủ sao? Lại muốn bị hành hạ lần nữa mới đủ thống khoái? Họa có điên!

    Về phần nhiệm vụ, công tác gian khổ này cũng chỉ có thể giao cho Ngưu Ma Vương Nhái làm culi. Ở trong nháy mắt trở về thành, Đại Nhiệt quyết đoán truyền tới Ngưu Ma Vương Nhái một mệnh lệnh: ở lại Thiên Cung đập phá.

    Xin chú ý, nơi này là đập phá, không phải giết người!

    Đối với thực lực của Ngưu Ma Vương Nhái, dù Đại Nhiệt là chủ nhân nhưng cũng không hiểu bao nhiêu. Mặc dù trong Lung Linh Bảo Tháp, hắn tận mắt nhìn thấy Ngưu Ma Vương Nhái biến thân lớn đến vô hạn, cuối cùng làm nổ nát cái pháp bảo Hậu Thiên nhất phẩm đó, nhưng điều này vẫn chưa thể nói lên cái gì. Chỉ có đao thật thương thật đối mặt với những Boss siêu cấp kia mới là chứng thực tốt nhất.

    Ở tình huống không xác định được thực lực Ngưu Ma Vương Nhái, Đại Nhiệt cũng chỉ dám lệnh cho nó đập phá, tận lực tránh đánh nhau với đám Boss thần tiên. Bất kể là Linh Tiêu Đại Điện hay Tuế Hàn Cung, bất kể là Trảm Yêu Đài hay Vườn Bàn Đào, bất kể là lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân hay phòng vệ sinh của Tây Vương Mẫu v.v…cứ thấy có gì đập được là đập! Phá hư mới là vương đạo.

    Nhiệm vụ không phải "Đại Náo Thiên Cung" sao? Hàm nghĩa tinh túy đều ở một chữ "náo". Chỉ có náo nhiệt tình có thể tính được là hoàn thành nhiệm vụ.

    Điểm này đối Ngưu Ma Vương Nhái mà nói không phải là việc khó. Thân nó cao lớn như vậy, vung tay một cái đủ đập tan vô số thứ. Mà vạn nhất “náo” đến thế vẫn còn chưa đủ, Đại Nhiệt sẵn sàng mang theo Ngưu Ma Vương Nhái đi lên Thiên Cung lần nữa, náo lần thứ hai thậm chí lần thứ ba, tới khi náo thành công mới thôi.

    Lại nói về đoạn Thế Tử Quỷ phát huy tác dụng, ánh sáng trắng lóe lên, nam nhân vật chính của chúng ta đã biến mất dưới ánh mắt của đông đảo thần tiên, bị truyền tống trở về giữa phố phường Trường An phồn hoa. Hắn đột nhiên xuất hiện trên đường khiến một đám người chơi phải hoảng hồn.

    Đại Nhiệt đã sớm khoác lại Lục Nhĩ Phi Phong, cho rằng Ngưu Ma Vương Nhái phải ở Thiên Cung thêm một hồi lâu nữa mới có kết quả, thừa dịp chờ đợi dự tính đi uống chén trà. Nhưng hắn mới vừa đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: Ngưu Ma Vương Nhái có thể chết không nhỉ? Nếu chết, liệu nó có thể sống lại không?

    -----oo0oo-----
     
    dragonsavior and thanhla like this.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tây Du Nhất Mộng
    Tác giả: Trần Sấu
    Quyển 7 - Chương 17: Ngủ hay không?

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: 4vn.eu & Bạch Ngọc Sách



    - Ngưu Ma Vương Nhái có thể chết hay không? Nếu chết, nó có thể sống lại không?

    Đại Nhiệt đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này, nhất thời dừng bước, ngơ ngác xuất thần nhìn lên bầu trời — Ngưu Ma Vương Nhái là một loài mới ra đời, hệ thống cũng không hề có bất kỳ thuyết minh nào — loại tình huống này khá phổ biến trong các game online mô phỏng thế giới thực. Dùng lời của nhà phát hành thì việc này để gia tăng cảm giác thần bí cho trò chơi và để người chơi có thể thỏa sức tìm tòi sáng tạo.

    Có lợi tất có hại, tuy rằng người chơi sẽ rất tò mò với những sự vật mới, cũng sẽ không tiếc tiêu phí thời gian để lần mò thí nghiệm, đồng thời kiếm niềm vui từ thu hoạch; thế nhưng bởi vì hoàn toàn không biết đó là gì đồng dạng sẽ khiến người chơi phải trả giá thật nhiều.

    Nói ví dụ, một vật phẩm người chơi cho là đồ bỏ không đáng tiền cho nên vứt đi hoặc bán đại hạ giá, cuối cùng được người khác tìm ra công dụng, giá trị tăng mấy nghìn lần, không phải khiến người ta hối hận đến muốn hộc máu sao.

    Lại ví dụ như Đại Nhiệt hiện tại, không hề biết tồn tại trong hồ lô có thực lực cao đến đâu, nhưng bí quá hóa liều, cũng chỉ đành đẩy toàn bộ nhiệm vụ gian khổ cho Ngưu Ma Vương Nhái phụ trách.

    Loại hành vi này đành rằng chủ nhân an nhàn, nhưng nếu Ngưu Ma Vương Nhái gặp bất trắc, bị làm thịt, vậy thì mất nhiều hơn được.

    Ngưu Ma Vương Nhái sẽ chết, đây là không thể nghi ngờ. Căn cứ hệ thống thuyết minh, trong Tây Du Nhất Mộng, vật bất tử chỉ có Huyễn thú. Có điều tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng Huyễn thú cũng có bị thương, một khi thương tích quá nặng nó cũng sẽ mất đi uy lực, trở thành một phế vật không thể động đậy.

    Tử vong kỳ thật cũng không đáng sợ, chỉ cần có thể sống lại thì không có bất cứ vấn đề gì. Đại Nhiệt chỉ lo một điều là không biết nếu Ngưu Ma Vương Nhái bị đông đảo Boss Tiên tộc xử lý thì còn có thể sống lại hay không?

    Đối với thực lực của Boss Tiên tộc, Đại Nhiệt tuyệt không dám nửa điểm hoài nghi. Đừng nói hiện tại Ngưu Ma Vương Nhái đối mặt là mấy chục Boss, mà chỉ cần là Nhị Lang Thần nó cũng đã lành ít dữ nhiều.

    Nghĩ đến điểm này, Đại Nhiệt lập tức bắt đầu liên hệ cùng Ngưu Ma Vương, chuẩn bị gọi nó về, còn nhiệm vụ Đại Náo Thiên Cung thì chỉ cần núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, nhất định sẽ có cơ hội hoàn thành.

    Nhưng hắn còn chưa mở miệng, tiếng “đinh đinh” đã vang lên: "Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Tam giới cửa thứ hai Đại Náo Thiên Cung. Kế tiếp, bạn có thể chủ động gây ra nhiệm vụ Tam giới cửa thứ ba Phá Tây Thiên!"

    Hệ thống nhắc nhở làm cho Đại Nhiệt há hốc mồm. Ngay sau đó tiểu hồ lô cũng lấy tốc độ như sao chổi mà bay trở về bên người hắn.

    - Không thể nào? Dù Ngưu Ma Vương Nhái có mạnh thì cũng không nhanh thế chứ?

    Đại Nhiệt vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng mở ra hành trang, lấy cái hồ lô ra mà ngắm nghía.

    "Một cái hồ lô lai lịch phi phàm! Đạo cụ đặc biệt, bởi vì đã được cải tạo hoàn toàn, do đó mang theo công dụng đặc biệt."

    Hệ thống đúng lúc sửa lại thuyết minh, thế nhưng Ngưu Ma Vương Nhái có vẻ cũng chưa tiến hóa hoàn thiện, không có công năng trò chuyện, hiện tại mới chỉ có thể bị động nhận mệnh lệnh của Đại Nhiệt chứ chưa giải đáp được thắc mắc của hắn.

    Hồ lô như ngọc, sương mù ngập tràn, căn bản không thể thấy rõ bên trong. Cũng không biết này Ngưu Ma Vương Nhái là như thế nào đại triển thần uy, đại náo Thiên Cung, sau đó còn vẫn có thể toàn thân trở ra? Không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản!

    Lúc này, lòng hiếu kỳ của Đại Nhiệt đối với hồ lô đã lên gần max, hắn đang chuẩn bị tìm một quán trà yên tĩnh mà hảo hảo nghiên cứu một phen.

    Đinh đinh!

    "Quản gia Tây Du Nhất Mộng thông báo: hiện bạn có khách đến, xin chú ý tiếp đãi!" (Thiết bị online game có chức năng thông báo tình huống xảy ra ở hiện thực)

    Đột nhiên có nhắc nhở làm Đại Nhiệt ngẩn người, một lát mới kịp phục hồi tinh thần. Té ra là hiện tại có người ngoài tiến vào phòng của hắn cho nên trò chơi mới nhắc nhở như thế — chẳng lẽ là Yêu Yêu?

    Ha ha, nghỉ lễ Quốc Khánh, cô bé này cả ngày không cày phim thì cũng vào Tây Du Nhất Mộng, nhưng bởi vì cô nàng tiến vào thành Ngạo Lai, bởi vậy Đại Nhiệt vẫn chưa gặp trong game. Tuy rằng nàng luôn la hét muốn đến tìm người, nhưng vẫn chưa hề hành động. Mà hai người cũng chưa có thêm hảo hữu trong trò chơi, bởi vậy cũng không cách nào liên lạc.

    Có người ngoài tiến vào, Đại Nhiệt nhanh chóng log out ra xem. Hắn tháo thiết bị online, vừa ngẩng đầu lên thì đã thiếu chút nữa tiếp xúc thân mật với khuôn mặt đẹp đến khuynh thành kia.

    - Tiểu Long Nữ! Sao lại là cậu! ?

    Đại Nhiệt kinh hô, bỗng nhiên nhớ ra nàng cũng có được chìa khóa phòng.

    - Thấy tớ rất lạ sao?

    Long Hải Thanh liếc hắn một cái, sau đó đi về phía cái giường, không chút khách khí cầm cái quần lót màu hồng mà Đại Nhiệt mới thay ra sáng nay chưa kịp giặt nhét xuống gầm giường, rồi để nguyên quần áo nằm lên nệm.

    Đại Nhiệt vội vàng "cứu" quần lót ra, la lên:
    - Đại tiểu thư của tôi, cậu có thể thục nữ một chút được không? Cứ đột ngột đến rồi lại không khách khí trèo lên giường có ngày dọa tớ chạy mất dép mất!

    Long Hải Thanh khe khẽ nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói:
    - Dọa chạy là tốt, nói thật, cùng phòng với một sắc lang tớ có chút lo đấy.

    Nghe vậy Đại Nhiệt lập tức ưỡn ngực, sau đó cố ý dùng ánh mắt mê đắm đảo qua gò bồng đảo cao ngất của Tiểu Long Nữ, nuốt nước miếng đánh “ực” một tiếng rõ to:
    - Nếu biết ca là sắc lang, sao còn dám đưa đến tận cửa? Không sợ ca ăn tươi hả?

    Long Hải Thanh cười khúc khích:
    - Ai ăn ai còn chưa biết đâu, cậu có thể là sắc lang thì tớ cũng có thể là khắc tinh của sắc lang!

    Nàng phản dame một cú quá tuyệt. Căn cứ Đại Nhiệt biết, không thiếu sắc lang thèm nhỏ dãi nhan sắc của Long Hải Thanh, không nhịn được muốn chiếm tiện nghi của nàng nên đã dùng một ít thủ đoạn, nhưng bọn hắn đều có chung một kết quả:

    Rất thảm!

    Đại Nhiệt tạm thời chưa định mang thân thử nghiệm xem thảm đến cỡ nào, nhưng muốn chết chính là Long Hải Thanh nằm ở trên giường lại không thèm đắp chăn, cứ thế lồ lộ ra những đường cong đầy dụ hoặc.

    Bất kể xem thế nào, cũng giống như nàng đang cố ý bày ra cái tư thế này để câu dẫn Đại Nhiệt.

    Đại Nhiệt nuốt khan vài ngụm nước miếng, vội vàng đổi vị trí ánh mắt, rất sợ chính mình tiếp tục nhìn soi mói sẽ không nhịn được mà nhào lên, sau đó thì phạm tội.

    - Tiểu Long Nữ, cậu lại định ngủ ở đây sao?

    Đại Nhiệt cảm thấy không khí trầm mặc hiện tại rất dễ nảy sinh những vấn đề đen tối, vì thế vội lên tiếng.

    - Ừ! Không biết tại sao, mỗi khi tớ cảm thấy phiền não thì đều muốn tới đây ngủ một giấc.

    Đại Nhiệt nói:
    - Tiểu Long Nữ, có thể được cậu xem trọng là vinh hạnh và may mắn lớn nhất cho cái giường của tớ. Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Tuy rằng cậu rất thích cái giường này, nhưng nó thì lại thích tớ cùng với một cô gái ngủ ở trên hơn…

    Long Hải Thanh liếc xéo hắn:
    - Hử, ý cậu là…

    Đại Nhiệt nghĩ nghĩ, cảm thấy cứ nói toạc ra là tốt nhất:
    - Ý của tớ là tuy rằng người có thể lựa chọn giường, nhưng giường cũng có quyền lợi lựa chọn người. Cậu thường cách một đoạn thời gian lại chạy tới nơi này ngủ, hành vi này là không đúng. Mặc dù nói giữa chúng ta thanh thanh bạch bạch, nhưng miệng đời rất đáng sợ. Tớ là đàn ông tự nhiên không sao, nhưng cậu là phụ nữ…

    - Phụ nữ thì làm sao? Lẽ nào phụ nữ cứ bị người chê trách là phải nhảy lầu tự sát sao?
    Long Hải Thanh không phục, phản bác.

    - Tớ không có ý này…

    Đại Nhiệt lắp bắp, cảm thấy không biết mở mồm thế nào cho phải. Không bối rối được sao? Một mỹ nữ cấp thiên tiên muốn nằm trên giường của bạn, nhưng bạn lại đuổi người ta đi. Nếu chuyện này bị người biết thì trăm phần trăm sẽ bị mắng thành bệnh thần kinh, bất lực. Có điều nếu không nói rõ ràng thì phải làm gì đây?

    - Tới cùng là cậu có ý gì?
    Long Hải Thanh gắt gao nhìn hắn.

    Đại Nhiệt lau mồ hôi, nói:
    - Ý tớ là, hai chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cậu chung quy phải tìm bạn trai; mà tớ, tớ đương nhiên cũng phải tìm bạn gái…

    - Hiểu rồi!
    Long Hải Thanh cắt lời hắn:
    - Ý cậu là tớ ngủ ở đây gây trở ngại việc cậu tìm bạn gái!

    Đại Nhiệt vội vàng xua tay:
    - Không, không phải như cậu nghĩ. Tớ muốn nói là nếu cậu ngủ trên giường của tớ thì tớ ngủ đâu?
    Hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác, rất biết điều lờ đi câu “lỗi mồm” vừa xong.

    - Cậu có thể ngủ bên cạnh tớ! Lần đầu tiên tớ tới đây đã nói rồi mà!
    Long Hải Thanh chớp chớp con mắt, bộ dạng rất vô tội.

    - Ngủ bên cạnh cậu?

    Đại Nhiệt thất thanh kêu lên, trong lòng khẽ động, liếc khoảng trống cạnh nàng — ngủ hay là không ngủ đây?

    -----oo0oo-----
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Tây Du Nhất Mộng
    Tác giả: Trần Sấu
    Quyển 7 - Chương 18: Chiến tranh trên giường

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: 4vn.eu & Bạch Ngọc Sách



    - Ngủ hay là không ngủ?

    Đại Nhiệt nhìn chằm chằm lên khoảng trống trên chiếc giường, mắt đảo loạn, cân nhắc xem nếu mình nhào đi lên thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

    Một cái tát vang dội? Một cước đá xuống giường? Hay là “cắt”…

    Đại Nhiệt cẩn thận tính toán lợi hại trong đó, xem rằng liệu có nên buông tay đánh cuộc.

    Long Hải Thanh hoài nghi nhìn hắn, kỳ quái nói:
    - Bảo cậu lên giường chứ có bảo ra chiến trường đâu mà khẩn trương như vậy! Lại còn chảy cả mồ hôi nữa!

    Đại Nhiệt miệng đắng lưỡi khô:
    - Đối với mỗi một đôi nam nữ thì chiến trường kịch liệt nhất chính là ở trên giường.

    Nghe hắn nói, Long Hải Thanh hừ một tiếng:
    - Lên hay không tùy cậu!

    Nghe giọng điệu khinh thường của nàng, Đại Nhiệt bị một luồng máu nóng xông lên não, sải bước vọt tới, lấy tư thế cao cao tại thượng nhìn xuống dưới, rất có hương vị đàn ông mạnh mẽ hỏi:
    - Thật sự là tùy tớ?

    Hắn đứng rất gần, Long Hải Thanh có chút không thích ứng nghiêng thân sang một bên, liếc hắn nhưng không nói lời nào.

    Không nói chính là thừa nhận, vậy ca còn sợ cái gì?

    Nghĩ vậy, Đại Nhiệt lập tức thống khoái mà nhảy lên giường, tốc độ cực nhanh nằm xuống, mặt đối mặt với Long Hải Thanh. Lúc này hai người chỉ còn cách nhau mấy chục xăng-ti-mét, cảm nhận rõ ràng nhịp thở của đối phương.

    Mặt ửng hồng! Khuôn mặt tuyệt sắc của Long Hải Thanh rõ ràng có phản ứng ngượng ngùng.

    Đại Nhiệt cảm thấy rất kích thích, bước đầu tiên là quan trọng nhất, có một sẽ có hai, vì thế được tiện nghi còn ra vẻ nói:
    - Kỳ thật bây giờ không phải là lúc ngủ, tớ cũng chưa buồn ngủ, nhưng vì cậu muốn nên tớ đành nể tình chiều ý đấy nhé.

    Long Hải Thanh mất tự nhiên lần thứ hai xoay người, nằm ngửa mặt nhìn trần nhà, sẵng giọng:
    - Lên thì lên, nói nhảm ít thôi.

    Đại Nhiệt lấy hai tay gối đầu, nhắm mắt lại, thực thoải mái mà cảm thán nói:
    - Chẳng trách thằng nào cũng thích lấy vợ, hóa ra nam nữ ngủ chung trên giường lại có hương vị như vậy!

    - Hương vị gì?
    Long Hải Thanh tò mò hỏi.

    Đại Nhiệt cười nói:
    - Là mùi của con gái!
    Hắn nói đến đây, không khỏi khoa trương hít một hơi thật sâu, như là muốn hấp thu lấy toàn bộ mùi vị trong căn phòng vào bụng — mùi thơm này, tự nhiên là đến từ Long đại mỹ nhân bên cạnh.

    Long đại mỹ nhân khẽ nhăn hàng mi thon dài, thân thể không khỏi xê xích ra xa thêm một đoạn:
    - Hừ! Làm như chưa từng ngủ chung với nữ nhân.

    - Hắc hắc, cậu nói đúng rồi, tớ chính là một nam nhân thuần khiết!
    Đại Nhiệt vừa nói vừa "thừa thắng xông lên", tự dấn người tới gần thêm vài phần.

    Điểm mờ ám này há có thể giấu được Long Hải Thanh, nàng hận đến nghiến răng — hóa ra nam nhân thuần khiết đều là đức hạnh như vậy. Nàng tiếp tục dịch người ra tận mép giường, nói:
    - Kỳ thật phải nói cậu là bị bức phải thuần khiết, hồi đại học, tớ chưa bao giờ nghe nói có cô gái nào hứng thú với cậu cả.

    Bị vạch trần nỗi đau, Đại Nhiệt thực ấm ức nói:
    - Không có biện pháp a! Tớ là người nhát gan, vừa cùng con gái nói mấy câu đã mặt đỏ, chân run.

    Vừa mới dứt lời, nam nhân vật chính "nhát gái" đã lại tiếp tục tiến sát thêm, khó khăn lắm hai người mới còn bảo trì được chút khoảng cách.

    Tiếp tục dịch thì rơi xuống đất rồi! Long Hải Thanh tiếp cận "gối ôm thịt" bên cạnh, trong lòng có chút loạn, cũng có chút hối hận lúc trước đã thách thức Đại Nhiệt lên giường. Vốn tưởng rằng hắn sẽ như dĩ vãng bị chính mình dọa chạy, ai ngờ hắn làm thật, dứt khoát bò lên nằm cạnh mình.

    Chiến tranh trên giường của đôi nam nữ chính thức bắt đầu từ giờ phút này.

    Không hề nghi ngờ, chiếm cứ chủ động trước mắt là nam nhân vật chính của chúng ta.

    Đối mặt Đại Nhiệt từng bước bức sán tới, Long Hải Thanh chỉ muốn rời giường. Thế nhưng nàng nghĩ lại, nếu quả thật làm thế, vậy sau này đừng mong trước mặt Đại Nhiệt đoạt lại quyền chủ động.

    Nghĩ vậy, nàng lập tức ổn định địa thế, thản nhiên nói:
    - Chẳng thể trách cậu mãi vẫn không có bạn gái. Nói thật nhé, thật ra cậu cũng không tệ, hiền lành, cũng khá đẹp trai, chỉ là hơi gầy một chút, so ra kém với trào lưu thích người có da có thịt hiện tại.

    Hở! Cô nàng lại còn khen mình, có cổ quái! Đại Nhiệt lập tức cảnh giác lên, nói:
    - Còn không phải sao? Nhưng đáng tiếc là bất kể ra sao thì trào lưu cũng là chúa tể. Những người mập mạp có da có thịt thoạt nhìn rất phúc hậu, cả người một bộ vô hại thiện lương, đương nhiên dễ dàng có được sự yêu thích của phái yếu.

    Long Hải Thanh nói:
    - Không nghĩ cậu còn chút tự biết mình đấy, nhưng nếu đã biết khuyết điểm của mình thì sao không cố tăng cân?

    Đại Nhiệt ho khan:
    - Tớ đi khám qua bác sĩ rồi, họ nói tớ là âm dương không điều hòa, đề nghị tớ tìm một cô bạn gái thì sẽ nhanh chóng béo lên.

    - Ồ! Vậy sao cậu không nghe lời bác sĩ mà tìm bạn gái đi… He he, hay là tớ làm bạn gái cậu nhé?

    Nghe đến đây, Đại Nhiệt bật ra khỏi giường, mắt nhìn chằm chằm Long Hải Thanh.

    Long đại mỹ nhân tung một đòn sát thủ, lập tức đảo ngược cuộc chiến. Nàng có chút đắc ý xoay thân chiếm nguyên cả cái giường, thành công thu phục lãnh địa.

    Nhưng Đại Nhiệt đã sớm chẳng quan tâm vấn đề nhỏ này, hắn giống như choáng váng mà nhìn chăm chú lên mặt Long Hải Thanh, cố gắng tìm được đáp án.

    Long Hải Thanh bị hắn nhìn trân trối cũng có chút ngượng ngùng, mai má ửng hồng, bỗng nhiên nghĩ đến chính mình rất liều lĩnh, lỗ mãng: vạn nhất Đại Nhiệt tin là thật, vậy còn không phải xấu hổ chết?

    Đại Nhiệt bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
    - Tiểu Long Nữ, cậu nghĩ tớ ngố sao? Hừ, lần trước còn làm trò trước mặt bạn học, nói muốn gả cho ca, kết quả thì sao? Đến cả cái nắm tay ca còn chưa được!

    Nghe vậy Long Hải Thanh yên lòng, rồi lại không khỏi dâng lên một cảm xúc kỳ quái, tựa hồ có chút thất vọng, có chút mất mát, nhưng nàng vẫn nói cứng:
    - Không tin thì thôi!

    Đại Nhiệt một lần nữa nằm xuống, bất quá lần này không có "xâm phạm lãnh địa". Hoàn toàn tương phản, hắn còn chủ động nằm sát mép giường, tận lực cách xa Tiểu Long Nữ, sau đó cười cười nói:
    - Tiểu Long Nữ, cậu biết không? Lúc còn đi học, con trai cả lớp đều yêu thầm cậu đó!

    - Thật sao?
    Long Hải Thanh nhướng mày, mặt không che giấu được chút đắc ý nhẹ:
    - Vậy còn cậu?

    Đại Nhiệt cười nói:
    - Tớ? Tớ không trong số đó! Tớ là ngươi luôn sống có nguyên tắc: vật gì không hi vọng đạt được tớ tuyệt đối sẽ không mơ mộng.

    Long Hải Thanh chớp chớp con mắt:
    - Cậu thật biết điều.

    - Cho nên mới nói: tự biết mình là trí giả, mình mình vui sống, đơn đơn giản giản giản hít thở qua ngày tất sẽ thấy niềm vui. Nếu phải gào khóc van xin mới có được một cô bạn gái thì tớ tình nguyện tiếp tục làm một kẻ gầy gò.

    Long Hải Thanh bật cười:
    - Nhìn cậu nói tội nghiệp thế, có khó khăn như vậy sao? Mà cách vách không phải có một cô gái thanh mai trúc mã rất thích cậu sao?

    - Yêu Yêu ấy hả?
    Đại Nhiệt có chút tự đắc xoa xoa cằm:
    - Em ấy đúng là một cô gái tốt, rất có tương lai, mà quan hệ của bọn tớ cũng đang phát triển từng ngày.

    Hắn vừa dứt lời, tiếng “ken két” vang lên, bên ngoài có người mở cửa vào phòng hắn — người thứ ba có được chìa khóa căn phòng này chỉ có Yêu Yêu.

    Cái *&^$, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

    Một đôi nam nữ trên giường bị sợ hãi kinh động, bỗng nhiên nghĩ đến nếu bị Yêu Yêu nhìn thấy hai người đang ngủ chung giường nhất định sẽ sinh ra vô số tưởng tượng.

    Vì thế, Đại Nhiệt cùng Long Hải Thanh cơ hồ là đồng thời nhảy dựng lên, sau đó rất ăn ý mà cùng tiến hành một lần "họp hội ý bằng thân thể". Kịch liệt va chạm, hai người cùng trượt chân, cùng nhau ngã xuống giường, tạo nên tư thế rất tiêu chuẩn nam trên nữ dưới. Thậm chí trong lúc hỗn loạn, một đôi móng vuốt của Đại Nhiệt còn rất không khách khí đặt trên bộ ngực nhô cao của Long Hải Thanh.

    Thượng Đế có thể làm chứng, một cái bóp tiếp đó tuyệt đối là Đại Nhiệt cố ý.

    - Cậu…

    Long Hải Thanh bối rối, cuống quít gạt tay hắn ra.

    Mất đi hai tay chống đỡ, Đại Nhiệt đặt cả thân lên người Long Hải Thanh, nụ hôn thứ hai sau lần hiến cho quả chuối rốt cuộc tìm được hai mảnh đồng loại.

    Thực hạnh phúc, lần này chúng nó thuận lợi kết hợp!

    Lúc này đây, Thượng Đế đồng dạng có thể làm chứng: Đại Nhiệt tuyệt đối là vô ý.

    Một đôi nam nữ trên giường hôn ‘say đắm’, vừa lúc bị Yêu Yêu đẩy cửa vào nhìn rõ mồn một, mắt nàng trợn tròn, miệng há hốc.

    - Anh… Các người làm gì thế nàyyyyy?

    Đại Nhiệt bối rối đứng lên, miễn cưỡng cười:
    - Anh… anh đang làm công tác nghiên cứu!

    Câu trả lời này, đừng nói Yêu Yêu, ngay cả Long Hải Thanh còn nằm ở trên giường cũng muốn hộc máu.

    Yêu Yêu sắc mặt xanh mét, chỉ vào Long Hải Thanh:
    - Chị ấy… chị ấy làm gì ở đây.
    Giọng điệu rõ ràng đã sắp khóc.

    Đại Nhiệt vẫn không đổi sắc mặt:
    - Cô ấy đang bị anh nghiên cứu!

    - Anh… vậy anh cứ tiếp tục nghiên cứu đi…

    Rầm, Yêu Yêu đóng sập cửa lao ra ngoài, giống như đã khóc thành tiếng.
     
    thanhla thích bài này.
  5. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Tây Du Nhất Mộng
    Tác giả: Trần Sấu
    Quyển 7 - Chương 19: Nhàm chán

    Dịch & Biên: †Ares†
    Nguồn: 4vn.eu & Bạch Ngọc Sách



    Đuổi qua tận mấy con phố vẫn không bắt kịp Yêu Yêu, Đại Nhiệt quyết định dừng bước — kỳ thật kết quả như vậy ngược lại tốt nhất, trong lúc này hắn vẫn chưa biết phải nói gì với cô bé.

    Nếu như nói:
    - Yêu Yêu, sự tình không phải như em nghĩ đâu…
    Như vậy, cốt truyện kế tiếp khắc lại thành lê thê như phim tình cảm Đài Loan.

    Còn nếu như nói:
    - Yêu Yêu, không nên tức giận, mọi người cùng nhau nằm ngủ, cùng nhau làm công tác nghiên cứu không phải càng tốt sao?
    Như vậy, đây là tiểu thuyết YY.

    Đối với hai lựa chọn trên, Đại Nhiệt thiên về vế sau hơn một chút. Nhưng ngay lúc này mà nói ra câu ấy, chỉ sợ thanh mai trúc mã biến thành ô mai hắc mã mất.

    Nếu đã chưa thể làm gì, không bằng đợi tất cả cùng tỉnh táo rồi ngồi lại nói chuyện cũng không muộn.

    Trở lại phòng, không cần phải nói, "đối tượng nghiên cứu" của Đại Nhiệt cũng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

    Đại Nhiệt tặc lưỡi luyến tiếc, sau đó thực đáng khinh lè lưỡi liếm môi một vòng, tựa hồ muốn cảm nhận lại cảm giác ban nãy — môi của Long đại mỹ nhân thật là ướt át, hôn lên như chạm vào một khối thạch ngọt lịm vậy, thật hy vọng được nếm thêm lần nữa.

    Kế tiếp, Đại Nhiệt bắt đầu suy nghĩ: liệu có nên 3 ngày không đánh răng để giữ lại hương vị này không nhỉ…

    Sau đó hắn giơ bàn tay lên, "mê đắm" mà nhìn từng ngón, hồi tưởng lại vật ban nãy mình vừa nắm trên ngực Long Hải Thanh.

    Không sợ thừa nhận, hắn chính là cố ý. Càng đáng khinh là sau khi đè tay xuống, hắn còn cố tình gập ngón tay lại, hoàn thành xong động tác “bóp”.

    Một trảo này thật sự vô cùng mềm mại, vô cùng thoải mái. Một loại cảm giác tâm nguyện được đền bù nhất thời che kín trái tim hắn, khiến hắn đắc ý hét lớn trong lòng:
    - Hố hố, rốt cuộc bị ca sờ rồi! Để xem sau này còn dám tùy tiện lên giường ca nữa không!

    Đắc ý là rất nhiều, nhưng Đại Nhiệt cũng cảm thấy một chút bất an. Có hai loại bất an:

    Thứ nhất: cảm thấy thật có lỗi với Yêu Yêu, để nàng "bắt gian tại trận", trong lòng nàng nhất định không dễ chịu;

    Thứ hai: Long Hải Thanh sẽ có phản ứng gì? Giả vờ không có gì xảy ra? Nổi giận? Thích thú?

    Đại Nhiệt bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Long Hải Thanh, đã thành như vậy, hắn cảm thấy nên làm rõ quan hệ của hai người, không thể cứ nửa đục nửa trong thế này mãi được.

    Vì thế hắn cũng không có tâm trạng chơi game mà một lần nữa ra khỏi nhà, chạy tới sân trường.

    Sân trường rộng lớn, phong cảnh cũng rất tuyệt vời, nhưng tuyệt vời nhất là những nữ sinh thanh xuân lui tới, các nàng hoặc chuyện trò vui vẻ, hoặc ngồi im lặng đọc sách trên những chiếc ghế đá khắp sân. Chỉ tiếc là phần lớn trong đó đều đã có hộ hoa sứ giả ở bên cạnh.

    Đại Nhiệt dừng bước, có chút mờ mịt nhìn quanh — Long Hải Thanh ở nơi nào?

    Không biết phòng ký túc xá, cũng không biết số điện thoại của nàng, giờ muốn tìm nàng giữa sân trường thế này không khác nào biển rộng tìm kim, hi vọng thật mong manh.

    Đại Nhiệt khẽ thở dài, cảm thấy mình thật thất bại. Hắn cũng lười đi bừa thử vận may, chọn một chiếc ghế đá mà ngồi xuống nghỉ chân.

    Điện thoại đột nhiên reo, vừa nhìn, không ngờ là Yêu Yêu.

    - Yêu Yêu, em đang ở đâu?

    Tìm không thấy Long Hải Thanh, Yêu Yêu lại tự gọi điện thoại tới. Có vẻ như có hi vọng giải hòa rồi.

    Yêu Yêu im lặng một lát mới nói:
    - Tiểu ca, em đang ở trước cửa Đồ Thư Quán, nếu anh có rảnh thì tới đây một lát đi.

    - Được, anh qua ngay đây.

    Đại Nhiệt lập tức đứng dậy, vội vàng chạy tới Đồ Thư Quán. Hắn vừa đi, vừa nghĩ lát nữa sẽ xảy ra tình huống gì, mình nên nói cái gì.
    (Đồ Thư Quán: tên thư viện trường này)

    - Thôi, mặc kệ đi. Dù thế nào thì lát nữa cũng phải giải thích rõ ràng. Cứ lề mà lề mề cũng không phải là biện pháp, mình phải sớm làm rõ những quan hệ nam nữ phức tạp này, sau đó trốn vào trò chơi mấy ngày cho tĩnh tâm vậy.

    Đại Nhiệt thầm hạ quyết tâm, có điều khi hắn đi tới trước cửa Đồ Thư Quán thì chấn động rồi — trong chòi nghỉ chân bên cạnh đó có hai cô gái, một là Yêu Yêu, còn người kia không ngờ là Long Hải Thanh!

    Không thể tin nổi là các nàng lại đang ngồi cùng nhau, hơn nữa từ vẻ mặt thì dường như rất hòa hợp, không hề giống có mâu thuẫn.

    - Lẽ nào sự việc đã xảy ra thêm vài phản ứng hóa học gì mà mình không biết?
    Đại Nhiệt hồ nghi không thôi, đi vào trong chòi, không biết nên nói cái gì cho phải.

    Thấy hắn, Long Hải Thanh không khỏi nhớ tới nụ hôn ban nãy, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn không quên đón tiếp Đại Nhiệt bằng cái bĩu môi ra chiều xem thường để thể hiện tức giận.

    Đại Nhiệt thầm buồn cười, thừa dịp Yêu Yêu vẫn đang cúi đầu mà tranh thủ đáp lại Long đại mỹ nhân bằng cách chu mỏ làm một động tác hôn gió không tiếng động.

    Long Hải Thanh thiếu chút nữa muốn rít lên, hận đến nghiến răng — tên chết tiệt này bình thường có vẻ như ngoan hiền lắm, ai ngờ được tiện nghi một cái biến thành to gan lớn mật, lại dám trêu chọc mình.

    Đại Nhiệt bước đến, nhưng hai nàng lại bảo trì im lặng, tình cảnh nhất thời lâm vào buồn tẻ.

    - Khụ khụ!
    Đại Nhiệt cảm thấy tình huống này thân là nam nhân phải bắt đầu trước, chủ động lên tiếng:
    - Hai người ở đây làm gì vậy?

    Long Hải Thanh tức giận thuận miệng trả lời:
    - Chờ cậu thôi!

    - Chờ tớ?
    Đại Nhiệt chỉ vào chóp mũi của mình, không dám tin đặt câu hỏi:
    - Chờ tớ làm gì?

    - Chờ cậu chịu đòn nhận tội!
    Long Hải thanh nói thẳng.

    - À, hiểu rồi!
    Đại Nhiệt nhanh chóng hiểu ý, liền thực nghiêm chỉnh đứng trước mặt Yêu Yêu, chuẩn bị giải thích vài câu.

    Yêu Yêu ngẩng đầu lên, hai mắt nàng có chút sưng đỏ, rõ ràng là vừa khóc. Nàng bỗng lên tiếng:
    - Tiểu ca, em gọi anh tới không phải để xin lỗi em mà là để xin lỗi chị Hải Thanh!

    - Cái gì?
    Đại Nhiệt cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.

    Yêu Yêu cắn môi nói:
    - Tiểu ca, anh làm ra chuyện ấy với chị Hải Thanh mà không định xin lỗi sao?

    Chuyện ấy? Hai từ này thật là dễ hiểu nhầm!

    Đại Nhiệt gãi đầu, vội giải thích:
    - Yêu Yêu, sự tình không phải như em thấy đâu…

    - Em biết!
    Yêu Yêu cắt lời hắn:
    - Chị Hải Thanh xinh đẹp như vậy, không có nam nhân nào không nổi tà tâm, em có thể lý giải.

    Trời đất thánh thần ơi, đây là chuyện gì, sao con muốn hồ đồ rồi?

    Đại Nhiệt nhăn mày, thực tốn sức ngẫm nghĩ ý tứ trong lời của Yêu Yêu.

    Yêu Yêu tiếp tục nói:
    - Nhưng mà tiểu ca à, mọi người đều là người trưởng thành rồi, phải lý trí một chút chứ, mọi chuyện không thể miễn cưỡng. Lần này anh manh động, may là chị Hải Thanh cũng không có trách anh, chỉ cần anh nói lời xin lỗi là tốt rồi.

    - Chờ đã!
    Đại Nhiệt quát lớn:
    - Yêu Yêu, ý em là anh bá vương ngạnh thượng cung, cưỡng hôn cô ta?
    Hắn chỉ Long Hải Thanh bên cạnh.

    Yêu Yêu nói:
    - Không phải sao? Chị Hải Thanh đã kể hết với em rồi.

    Thì ra là thế! Ca rốt cuộc hiểu rõ…

    Đại Nhiệt liếc nhìn Long Hải Thanh, thấy nàng cố ý nghiêng đầu, giả vờ không chút để ý nhưng khóe miệng lại trộm nở một nụ cười đắc ý.

    Đồ yêu tinh! Lại bêu riếu ca thành một gã sắc đảm che trời! Lần này đến phiên Đại Nhiệt hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất quá việc đã đến nước này, giải thích thêm chỉ làm chuyện càng hỏng bét, vậy thì nhận đi, mà tính kỹ lại thì mình cũng không oan — chính là mấy ‘động tác’ có độ khó cao kia.

    Vì thế hắn xấu hổ cười cười, đầu óc thì liên tục xoay chuyển, muốn nghĩ ra lời nào đó để cứu vãn lại bộ mặt.

    Bên kia Long Hải Thanh bắt đầu thúc giục:
    - Xin lỗi mau đi! Tớ còn có việc nữa.

    Đại Nhiệt chợt nghĩ ra một cách hay ho, vì thế nghiêm túc nói:
    - Cậu yên tâm! Tớ nhất định sẽ xin lỗi, hơn nữa xin lỗi chân thành nhất.

    Yêu Yêu kỳ quái nhìn hắn, không biết hắn lại muốn giở trò gì. Mà Long Hải Thanh thì khoanh tay trước ngực, dương dương tự đắc mà chuẩn bị lắng nghe lời xin lỗi từ hắn.

    Đại Nhiệt làm mặt ủ rũ, một bộ đau đớn hối hận đến cùng cực mà kiểm điểm:
    - Tôi thừa nhận, bởi vì không có thời gian chuẩn bị cho nên một cái hôn với Long Hải Thanh tiểu thư không được trọn vẹn, cũng không đủ lâu…

    - Cậu… cậu…

    Long Hải Thanh không thể tưởng được hắn dám nói ra lời "xin lỗi" như thế, vừa sợ vừa giận, làm sao còn dám nghe thêm, dậm chân tức tối chạy trốn.

    Đại Nhiệt thực vô tội hỏi:
    - Sao cô ấy lại chạy nhỉ?

    Yêu Yêu tức giận mắng:
    - Tiểu ca, đó là cách xin lỗi của anh sao?

    Đại Nhiệt cười ha ha:
    - Anh chính là một sắc lang mà, phương thức xin lỗi của sắc lang chính là như vậy.

    - Nhàm chán!
    Yêu Yêu bỏ xuống một câu, cũng chạy.

    Đại Nhiệt thì thào tự nói:
    - Đúng là rất nhàm chán! Nhưng còn cách nào đây? Ài, thôi quên đi, vẫn là về nhà chơi game cho sướng…
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.