Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 44: Phong lôi tam hợp phủ (Trung) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Bỗng bên ngoài có tiếng động, lập tức khiến cho Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ, Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu chú ý. Chỉ thấy một bóng người hối hả chạy vào biệt viện của Lôi Di Tắc. Thiết nghĩ là đám sát thủ mà mình cử đi ám sát Tinh Hồn trở về. - Có lẽ là họ về rồi! Lôi Di Tắc gương mặt nơ nụ cười âm hiểm nói. Nguyên một đám người vì thế mà cười phá lên. Có thể loại bỏ một đối thủ, đặc biệt là đối thủ có cơ hội giành lấy quán quân Luyện khí công hội, làm sao mà không vui mừng được. Nhưng ngay sau đó, bọn chúng gương mặt liền đơ ra. Bởi vì khi cánh cửa mở ra, quả thực đúng là tên sát thủ dẫn đầu do chính Lôi Di Tắc đích thân chỉ định, nhưng không còn tư thái lạnh lùng, lãnh huyết của một sát thủ nữa. Mà hiện tại là một kẻ nhược giả, cả người run cầm cầm, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ. Một thân hắc y ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dường như hắn vừa trải qua một chuyện gì đó cực kỳ khủng khiếp, khiếp cho tinh thần hắn trở nên sợ hãi tột độ. Ai nấy sắc mặt khỏi hiểu, ngao ngán nhìn nhau. Lôi Di Tắc đôi long mày nhíu lại, ánh mắt sắc như hàn băng, nhìn tên sát thủ hỏi: - Ngươi sao vậy? Mấy người khác đâu? - Bẩm… bẩm công… Hắn chưa kịp nói hết câu, bỗng khuôn mặt đột nhiên co rúm lại, nhợt nhạt như không còn một giọt máu, mắt trợn ngược lên. Trên người tuôn ra một luồng khí tức kỳ lạ, truyền ra một cảm giác lạnh lùng sát phạt, tựa hồ trước mặt bọn họ là một vị đế quân vậy. Sau đó, bỗng tên sát thủ đứng thẳng người dậy, miệng nở nụ cười lạnh lẽo như ác ma, tuy đôi mắt trắng dã, nhưng mỗi khi liếc qua một người đều khiến người đó như bị nhốt trong địa ngục hàn băng. Thanh âm chậm rãi nhưng thập phần ngạo nghễ, ngón tay chỉ thẳng vào Lôi Di Tắc nói - Lôi Di Tắc, chúng ta lại nói chuyện với nhau lần nữa nhỉ? - Ngươi chính là Dạ Quân? Thủ đoạn dùng Sưu hồn thuật để điều khiển tâm trí người khác, tuy rằng đã nghe nói qua, thế nhưng đây là lần đầu bọn họ chứng kiến, trong nội tâm không khỏi kinh hoảng. Cho dù là Cừu Nhân Cửu, tộc nhân đệ tử Thiên Phong quốc, địa vị ở Thiên Phong quốc không hề thấp, thế nhưng đây cũng là lần đầu nhìn thấy thủ đoạn Sưu hồn thuật. - Phải, chính là ta! - Hừ, giả thần giả quỷ. Có giỏi thì đến Hồng Đô vương phủ này, trực tiếp nói chuyện với bổn công tử. Lôi Di Tắc hừ lạnh một tiếng đáp. - Nếu như không phải bởi vì vòng chung kết Luyện khí đại hội thì có lẽ ta cũng đã thân chinh tới đây một chuyến. Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở Hồng Đô vương phủ thì ta sợ. Nếu ta mà nổi giận, cho dù là nhi tử lão thiên thì ta cũng không ngại mà biến ngươi thành đầu heo đâu. - Xàm ngôn. Đừng tưởng ngươi có thiên phú luyện khí cao cường thì bổn công tử không dám ra tay. Vừa nói, Lôi Di Tắc vận chuyên nguyên lực, tả thủ biến thành quyền cương, thân thủ chớp mắt đã nhảy tới gần tên sát thủ, toàn lực tung ra một quyền vào ngực tên sát thủ. Một quyền này, nếu như thân thể tên sát thủ, khẳng định sẽ gẫy xương thành mấy khúc. Đáng tiếc, hiện tại kẻ điều khiển thần trí hắn lại là Tinh Hồn. Cho dù là dùng thủ đoạn dùng tinh thần lực để điều khiển, nhưng vẫn chưa đến bổn phận như Lôi Di Tắc có thể ra tay đả thương được. Thậm chí là ba tên còn lại cùng lúc xuất thủ với Lôi Di Tắc thì cũng không đủ sức mạnh để phá hủy đi lớp cương nguyên phủ quanh tên sát thủ này được. Ngay lúc Lôi Di Tắc đánh ra quyền cương cách tên sát thủ chừng một mét, thì Lôi Di Tắc cảm giác như mình vừa đánh vào một bức tường sắt vô cùng kiên cố. Lập tức bay ngược về phía sau, so với lúc lao lên tấn công thì cơ hồ nhanh hơn gấp hai lần. Thân thể đập vào vách tường, rồi ngã lăn xuống đất, miệng nôn ra một ngụm máu, xem ra đã bị nội thương. Nhìn sắc mặt hắn thì có lẽ chỉ là một vết thương nhẹ. Nhưng nhiêu đó thôi cũng khiến nôi tâm hắn nổi giận rồi. Từ nhỏ đến giờ, Lôi Di Tắc thân phận tôn quý, cho dù là một số vị trưởng lão trong gia tộc cũng không dám nói nặng nhẹ với hắn. Hôm nay bị Tinh Hồn làm cho trọng thương, làm sao không tức giận cho được. Lôi Di Vũ kinh hoảng, nhanh chóng chạy đến đỡ Lôi Di Tắc dậy. Miệng không ngừng hỏi han, chỉ sợ Lôi Di Tắc bị thương nặng, không thể tranh tài ở vòng chung kết. Cho dù hắn là nhị công tử cũng không tránh khỏi bị hỏi tội. Thấy Lôi Di Tắc lắc đầu, ý bảo không sao thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. - Hôm nay chỉ là màn chào hỏi. Nếu còn có lần thứ hai thì sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu. Tên sát thủ thanh âm chậm rãi lại vang lên. Sau đó, ánh mắt quét qua nhìn Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu. Hai người này sắc mặt đại biến, đặc biệt là Cừu Nhân Cửu. Hắn là người đã kích động Lôi Di Tắc cho sát thủ đi ám sát Tinh Hồn. Vốn dĩ Tinh Hồn khi đến Tứ Hải vương triều không hề thay đổi chân diện. Hắn chính là kẻ bị Thiên Phong quốc truy nã gắt gao nhất, làm sao Cừu Nhân Cửu không nhận ra được. Chỉ là, Tứ Hải vương triều không quan tâm đến thù oán của võ giả đại lục, chỉ cần không gây nguy hại cho Tứ Hải vương triều thì toàn bộ đều là khách. Biết được đám Lôi Di Tắc không có cảm tình tốt với Tinh Hồn, Cừu Nhân Cửu bèn tìm cách tiếp cận, sau đó dùng thủ đoạn của mình để kích động Lôi Di Tắc. Đáng tiếc, việc Tinh Hồn trở nên mạnh mẽ như thế này, Cừu Nhân Cửu không hề biết, thế nên khi nhìn thấy Tinh Hồn dùng Sưu hồn thuật để nói chuyện với Lôi Di Tắc thì trong lòng đã sớm muốn bỏ chạy, chỉ là yếu bóng vía, sợ Tinh Hồn giết chết nên mới nán lại. Có lẽ Tinh Hồn cũng phần nào đoán được sự việc này có phần không nhỏ của Cừu Nhân Cửu, thế nhưng chỉ nở một nụ cười bí hiểm. Một tên Cừu Nhân Cửu nho nhỏ không đáng để Tinh Hồn lưu tâm. May ra đám huynh đệ của Trịnh Thần Không thì Tinh Hồn còn có hứng thú đùa giỡn một trận. Và đương nhiên, nếu có cơ hội thì Tinh Hồn sẽ không ngại mà biến hắn trở thành món ăn cho Hỏa Công Công. Hừ lạnh một tiếng, dường như Sưu hồn thuật hết tác dụng, luồng khí tức trên người tên sát thủ biến mất không chút dấu tích. Nhưng có lẽ trước đó Tinh Hồn đã lưu lại một cổ sát lực trong thức hải, chỉ thấy tên sát thủ ôm đầu hú lên một tiếng, thanh âm vang lên khiến cho Hồng Đô vương phủ vốn tĩnh lặng rực sáng lên. Tên sát thủ sau khi hú lên một tiếng đau đớn, cái đầu bỗng nổ tung ra, đại não, hai con mắt, hàm răng… văng bốn phía, một cột máu từ cổ phóng thẳng lên trời, cảnh tượng kinh dị đến cực điểm. Những mỹ nhân đang hầu hạ bốn tên Lôi Di Tắc ban đầu bị uy áp của Tinh Hồn trấn áp, không nói lên được lời nào. Sau khi được cỏi bỏ áp lực, đang muốn bỏ chạy khỏi đây thật nhanh thì lại chứng kiến cảnh tượng máu tanh thì, khuôn mặt trắng bệch hét lên, sau đó ngã xuống ngất đi. Đến khi người của Hồng Đô vương phủ xông vào phủ đệ của Lôi Di Tắc, trong đó có cả phụ thân của hai tên Lôi Di Tắc, Lôi Di Vũ và một số trưởng lão, sợ rằng hai huynh đệ hắn gặp phải chuyện bất trắc nên lập tức chạy đến xem xét tình hình. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt họ là một cảnh tượng quỷ dị vô cùng. Cho dù là người từng trải qua máu tanh huyết chiến, nhưng thấy tên sát thủ chết một cách thê thảm như vậy, trong lòng không khỏi thốt lên kẻ xuất thủ quá độc ác. Lúc này, Lôi Di Tắc sắc mặt hơi tái nhợt đang ngồi trên ghế, đứng bên cạnh là ba tên Lôi Di Vũ, Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu. Còn phía sau là đống đổ nát, dường như nơi này vừa mới xảy ra một trận chiến nhỏ. Lôi Di Tắc khuôn mặt hầm hầm tức giận, thế nên gia chủ Lôi gia liền gọi Lôi Di Vũ đến hỏi rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Lôi Di Vũ bèn kể lại ngọn ngành mọi chuyện cho phụ thân mình. Lôi Hữu Phương khuôn mặt trầm xuống, trong mắt lóe hàn mang, như đang suy tính điều gì đó. Lão tiếp theo không nói tiếp về chuyện này, bảo Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu trở về gia tộc của mình, để cho Lôi Di Tắc nghỉ ngơi. Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu không dám cãi lệnh, liền bái biệt rồi bỏ đi. Tuy rằng Lôi Hữu Phương sắc mặt vẫn bình thường, nhưng ở đây ai cũng hiểu, Lôi Hữu Phương sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Dám đả thương đứa nhi tử của lão, đặc biệt lại là Lôi Di Tắc nữa, nếu lão không có hành động trả thù với Tinh Hồn thì mới là chuyện lạ. Người vui nhất trong chuyện này đương nhiên là Cừu Nhân Cửu. Tin tức này quan hệ trọng đại, nếu như báo lại cho trưởng lão, khẳng định sẽ được ban thưởng không nhỏ. Sự hoảng sợ vừa rồi nhanh chóng bay đâu mất, chỉ còn lại suy nghĩ bản thân sẽ được trọng thưởng như thế nào. ********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********* Sau khi giải quyết sạch sẽ đám sát thủ, Tinh Hồn vẫn ngồi một mình lặng lẽ uống rượu. Lúc này, từ phía sau lưng xuất hiện một bóng người. Đích thị là một nữ nhân toàn thân hồng y như lửa cháy, hồng y bó sát toàn thân, những đường cong hoàn mỹ mê người trên thân thể đều lộ ra cả. Khuôn mặt diễm lệ vô song, tuy rằng không có chút biểu lộ gì nhưng vẫn khiến cho toàn bộ nam tử nhìn vào đều lưu luyến không quên. Hồng y nữ tử hoàn mỹ này đương nhiên chính là Phượng Cửu. Nàng tới bên cạnh hắn, ngồi xuống đối diện, song thủ trắng như bạch ngọc chóng lên cằm, đầu hơi nghiên lại, khiến cho mái tóc đen huyền mềm mại như đám mây hơi rũ xuống, quyến rũ vô cùng. Đôi mắt đen sánh như thu ba nhìn thẳng Tinh Hồn, giọng nói êm dịu vang lên bên tai: - Ngươi giết người của Lôi Di Tắc, không sợ hắn sẽ gây chuyện, không cho ngươi tham gia vòng chung kết luyện khí à?
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 45: Phong lôi tam hợp phủ (Hạ) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc - Ta có thể tham gia hay không, chưa đến lượt hắn quản. Gương mặt trầm như mặt nước, Tinh Hồn không lộ chút biểu tình, quả thực Phượng Cửu không hiểu trong lòng hắn hiện tại đang suy nghĩ điều gì. Nàng chợt thở dài một tiếng, lại nói tiếp: - Tinh Hồn, chuyện này lẽ ra ta không nên nói. Nhưng mà ta thấy, lệ khí của ngươi càng lúc càng nặng. Ngươi giết người, lấy đi nguyên thần của họ để nuôi hỏa tinh linh kia, việc làm này, ngươi không cảm thấy… Nàng chưa nói hết lời, bỗng trước mặt bất ngờ xuất hiện một phong cầu. Tuy rằng chỉ nhỏ bằng một cái nắm tay, thế nhưng Phượng Cửu cảm nhận được, ẩn chứa bên trong quả cầu này là một lực lượng hủy diệt kinh thiên. Cho dù nàng sức mạnh vô song đi nữa, nếu trúng phải phong cầu này tuyệt đối sẽ bị thương không nhẹ. Lập tức Phượng Cửu vận chuyển thần lực, trước mặt tạo thành một cái quang tráo ngăn chặn phong cầu. Quang tráo và phong cầu chạm nhau, một tiếng nổ lớn vang lên, không gian bắn ra những đoàn phong nhận sắc bén, va chạm ầm ầm vào vách tường. Nếu như không có kết giới Tinh Hồn đã dựng lên từ trước, chỉ sợ căn phòng này đã trở thành một đống đổ nát. Khi áp lực vơi đi, Phượng Cửu bây giờ đứng cách Tinh Hồn mười bước, còn Tinh Hồn thì vẫn ngồi yên tại vị trí. Ánh mắt không còn điềm đạm như vừa rồi nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng sát phạt, tựa như một lưỡi gươm xuất ra khỏi vỏ, khiến cho Phượng Cửu nhất thời kinh ngạc. - Việc này ngươi không cần quan tâm, lo tốt việc ngươi là được. - Nhưng mà… Phượng Cửu định nói tiếp, nhưng trong lòng bỗng nghĩ gì đó, chỉ thấy nàng thở dài một tiếng. - Được rồi, việc này chúng ta nói sau. Ngươi nghỉ ngơi đi, ta về phòng đây. Nói tiếp chỉ thêm cãi vả. Phượng Cửu trong lòng không muốn như vậy nên liền bỏ đi. Thân thể khẽ động, chớp mắt liền không thấy đâu. Không gian nguyên bản yên tĩnh trở lại, trong phòng chỉ còn lại một người, một vò rượu cùng với sự tịch mịch dai dẳng không dứt. Lời của Phượng Cửu, Tinh Hồn làm sao không rõ được. Hỏa Công Công phải dùng mạng người để giúp nó tăng trưởng tu vi, hành động này quả thực tà ác, vô nhân đạo. Nếu như là Tinh Hồn trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra hành động này. Nếu như là trước đây, những kẻ đáng chết, Tinh Hồn tuyệt không nương tay, còn những người không đáng, hắn cùng lắm hành cho chúng vài trận rồi thả đi. Nhưng bây giờ, trải qua vô số chuyện, tâm tính hắn đã biến đổi, giống như trở thành một con người khác. Đặc biệt chính là trong Di vong đi địa, lệ khí của Tinh Hồn càng lúc càng nặng. Có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết được, lệ khí đã xâm nhập tâm trí hắn như thế nào. Lệ khí có thể biến một con người từ hiền lương chất phát trở thành một tên đại ma đầu. Lệ khí từ chốn cửu u, lệ khí từ huyết trì, và đặc biệt là lệ khí của cổ kiếm Đồ Lục, cho dù không muốn thì Tinh Hồn từ lâu cũng đã nhiễm. Sở dĩ hắn có thể trụ được tới bây giờ là nhờ tâm trí kiên định, thân thể mang hai loại thần lực Phật – Đạo. Nếu không chỉ sợ hắn bây giờ thật sự đã trở thành một đại ác ma giết người không ghê tay. Hắn hiện tại không có người nào có thể ngăn cản, chỉ sợ lệ khí sẽ càng lúc càng xâm nhập tâm trí hắn. Nếu Tinh Hồn không kịp nhận thức được bản thân mình đã thay đổi, sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra một trận huyết phong ở Huyền Thiên giới mà thôi. ********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********* Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới ngày diễn ra vòng chung kết Luyện khí đại hội lần này. Vòng thứ ba chỉ có mười người thành công vượt qua, đó là Tinh Hồn, Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm, Lôi Di Tắc, Thiết Lưu Đông Thành, Xích Đông Đình, Cừu Nhân Cửu, Tàng Minh Ngọc, Ngao Tuyết và Khắc Ly Tư. Bởi vì đây là vòng chung kết, thế nên so với ba vòng trước cơ hồ náo nhiệt hơn rất nhiều. Nhìn trên khán đài đâu đâu cũng là người, muốn tìm một vị trí trống là một việc cực kỳ khó khắn. Thế nên khán giả từ rất sớm đã đến đại quảng trường để lựa chọn một vị trí thật tốt quan sát. Ở hàng ghế dành cho khách quý, số lượng ghế ngồi được tăng không chỉ gấp hai lần. Bởi vì hôm nay có rất nhiều vị trưởng lão từ lâu không xuất đầu lộ diện muốn đến xem buổi luyện khí. Một Luyện khí sư chưa đầy hai mươi tuổi đã trở thành Luyện khí tông sư cao, nếu không hấp dẫn người ta thì quả là một chuyện lạ. Ngay cả hội chủ Luyện khí công hội cũng góp mặt thì cũng đủ biết náo nhiệt chừng nào. Khác biệt với ba vòng trước, Luyện khí công hội không sắp xếp cho mười Luyện khí sư các đỉnh lô, chỉ đặt trên bàn một cái Càn khôn trạc, trong đó đựng những loại tài liệu gì thì trừ người chuẩn bị, còn lại không ai biết được. Sau khi những nhân vật quan trọng đã ổn định vị trí thì cũng chính là lúc vòng chung kết đại hội luyện khí bắt đầu. Trên đại quảng trường hiện tại không có một người nào trong mười người giỏi nhất cả. Không giống như ba vòng trước, vòng chung kết này được tổ chức rất long trọng. Đặc biệt có những nhân vật thân phận đặc biệt đến từ các thiên đại thế lực, mục đích là để chiêu mộ nhân tài. Thế nên mười thiên tài luyện khí sẽ được giới thiệu lần lượt, để cho những người này xem xét. Bên ngoài đại quảng trường, tuy rằng không náo nhiệt như bên trong, thế nhưng công tác thủ hộ được làm rất nghiêm ngặt. Chỉ cần có kẻ thừa cơ xâm nhập gây rối thì ngay lập tức sẽ bị phát hiện ngay. Đứng trước cổng của đại quảng trường có mười nam tử, chính là mười thiên tài đã thành công tiến vào trận chung kết. Thế nhưng nhìn tình hình giữa bọn họ, đặc biệt là Tinh Hồn và Lôi Di Tắc. Nhìn ánh mắt của Lôi Di Tắc tràn ngập sát khí, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Tinh Hồn vậy. Ngược lại, Tinh Hồn dường như chẳng thèm để tâm đến Lôi Di Tắc, ánh mắt bang quơ tùy tiện nhìn xung quanh. - Tốt lắm, cứ giữ thái độ đó đi. Sau khi Luyện khí đại hội kết thúc, bổn công từ sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi cho ngươi. Giọng nói tràn ngập sát khí, Lôi Di Tắc hướng Tinh Hồn nói. - Chẳng phải ta đã nói với ngươi sao? Đừng tưởng đây là Tứ Hải vương triều thì ta không dám xuất thủ. Thế nên tốt nhất là ngậm miệng lại. - Ngươi… Lôi Di Tắc song quyền nắm chặt lại, sát khí tràn ngập, chuẩn bị xông lên quyết đấu với Tinh Hồn một trận. Nhưng đúng lúc đó thì người xung quanh liền ngăn cản. Diệp Nhất Phàm vốn đối với Lôi Di Tắc không ưa thích, tuy rằng không biết giữa Tinh Hồn và Lôi Di Tắc có thù hận gì, nhưng với thân phận là Hoàng tử Tứ Hải vương triều, Diệp Nhất Phàm tuyệt không để Lôi Di Tắc làm loạn. Khuôn mặt nghiêm nghị, quát một tiếng: - Lôi Di Tắc, nếu ngươi còn làm loạn nữa thì đừng trách vì sao bổn hoàng tử không nể mặt Lôi gia mà bẩm báo với phụ hoàng. Đến lúc đó dù phụ thân ngươi có ra mặt thì cũng đừng hòng mà thoát tội. Vốn đang nóng giận, thế nên Lôi Di Tắc không nghĩ đến chuyện này. Thế nhưng bị Diệp Nhất Phàm cảnh cáo, Lôi Di Tắc buộc phải nuốt cục tức lại. Hậu quả của việc gây náo loạn ở Luyện khí đại hội, đặc biệt lại là vòng chung kết, cho dù thân phận tôn quý như thế nào đi nữa thì cũng sẽ nhận hình phạt rất nặng. Thế nhưng, từ khi gặp Tinh Hồn, Lôi Di Tắc lúc nào cũng chịu thiệt. Ngạo mạn như hắn, nếu như không trả được thù này chỉ sợ sẽ biến thành tâm ma. Bỗng Thiết Lưu Đông Thành tiến lại gần hắn, trầm giọng nói: - Quân tử không chịu thiệt, Lôi Di Tắc, đợi đến khi Luyện khí công hội kết thúc thì báo thù cũng không muộn. - Hừ! Lôi Di Tắc hừ lạnh một tiếng, liền xoay người bỏ đi chỗ khác. Thiết Lưu Đông Thành và Cừu Nhân Cửu lần lượt bước theo hắn mà rời đi. Thấy mọi chuyện đã tạm ổn, Diệp Nhất Phàm lại chuyển qua nói với Tinh Hồn: - Dạ Quân công tử, tuy rằng Lôi Di Tắc không đúng, nhưng ta hy vọng ngươi và hắn… Diệp Nhất Phàm chưa nói hết câu thì bỗng Tinh Hồn giơ tay lên, chặn ngang lời Diệp Nhất Phàm, trên gương mặt ẩn lộ một nụ cười nhạt: - Yên tâm, ta biết phải làm gì. Tuyệt sẽ không làm khó ngươi và Tứ Hải vương triều. Đúng lúc này thì từ trong quảng trường có người đi ra ngoài, nhìn ký hiệu trên y phục của họ thì đích thị là trưởng lão Luyện khí công hội. Đi đầu tiên là một vị trưởng lão tộc người lùn, cao chừng một thước tư, nhưng thân thể vô cùng lực lưỡng, tràn đầy sức mạnh. - Các ngươi chuẩn bị đi, sắp bắt đầu rồi đấy. Vị trưởng lão này nói xong, ngoại trừ Tinh Hồn ra thì biểu tình chin người còn lại trở nên căng thẳng. Vòng chung kết này chính là nơi tốt nhất để biểu lộ thực lực chân chính của họ. Nếu như vinh dự trở thành quán quân, địa vị và danh tiếng sẽ vang danh thiên hạ. ********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********* Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, Luyện khí công hội liền lựa chọn năm người để chủ trì vòng chung kết đại hội. Để không xảy ra bất kỳ một sai sót nào, năm người được chọn này địa vị và danh vọng ở Tứ Hải vương triều vô cùng cao, luyện khí chi thuật cũng thuộc những người giỏi nhất. Năm vị đại trưởng lão mở ra chân nguyên vũ, bay thẳng lên trời, đứng giữa hư không. Ngay lập tức khiến cho đại quảng trưởng chú ý, biết rằng vòng chung kết đã sắp bắt đầu. Năm người mục quang quét ngang toàn trường, nhàn nhạt tỏa ra uy áp khiến cho khán đài trở nên im lặng. Vị đại trưởng lão đứng ở chính giữa nhìn năm người kia, nhẹ gật đầu một cái, sau đó bắt đầu nói, thanh âm ẩn chứa lực lượng nguyên lực khiến cho mọi người chú ý lắng nghe: - Lão phu là Thương Chính Thu, vinh hạnh được Luyện khí công hội trao cho trọng trách chủ trì vòng chung kết này. Sau đó lão đưa tay qua hai bên phải, nói tiếp: - Hai vị đứng bên phải là Cốc Trần trưởng lão và Thiết Lưu Phong trưởng lão; còn hai vị bên trái là Vi Ân trưởng lão và Thương Chính Thuần trưởng lão, giống như lão phu sẽ chủ trì đại hội. Lần lượt giới thiệu những nhân vật đặc biệt của Tứ Hải vương triều và những thế lực khác như Long tộc, Hỏa loan tộc, Thiên Long thần điện, Thiên Phong quốc… kéo dài gần một giờ đồng hồ mới kết thúc. Tiếp theo đây chính là bắt đầu vòng chung kết Luyện khí đại hội. Tuy rằng chưa thực sự bắt đầu, nhưng bầu không khí náo nhiệt bắt đầu được hâm nóng. Quán quân đã được nhiều người nhận định chính là Tinh Hồn, nhưng ai cũng hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 46: Thuần Dương chi hỏa (Thượng) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc - Chung kết Luyện khí đại hội kỳ này có đến mười Luyện khí sư tiến vào, so với những kỳ Luyện khí đại hội trước đây thì đông hơn rất nhiều. Trước đây Luyện khí công đã từng công bố, quán quân sẽ được ban thưởng mười thiên phẩm linh mạch, hai thánh phẩm linh mạch, một trăm cái Thương huyết huyền thạch, một trăm cái Bạch kim quáng thạch, một trăm cái Tử huyết ngân tinh. Và đặc biệt chính là bán thần khí vô thượng Lôi quang chiến thần phủ. Thương Chính Thu vừa nói, vị trưởng lão đứng bên cạnh là Cốc Trần trên tay cầm xuất hiện một cái Càn khôn trạc và một chiếc búa lớn mang khí tức tang thương cổ xưa. Khi chiếc búa xuất hiện, tuy rằng đã tạo cấm chế, thế nhưng uy áp nghịch thiên vẫn tản mác trong thiên địa, lôi quang chớp nhoáng khiến người ta cảm thấy áp lực. Tinh Hồn dù đứng bên ngoài nhưng vẫn truyền đến một cảm giác thân thuộc. Phượng hoàng cổ cẩm, Phục long cổ đỉnh và Tử linh yêu tháp đặt trong Hoành thiên bí cảnh khẽ rung động, như đang kêu gọi người bạn của mình trở về vậy. Lúc này đôi mắt Tinh Hồn lóe qua một vầng tinh quang. Mục đích của hắn chính là vì chiếc búa này, Phong lôi tam hợp phủ. Những thứ khác có thể không có, nhưng Phong lôi tam hợp phủ nhất định phủ thu về. Chỉ một chút nữa thôi, hỗn độn linh bảo thứ tứ trong Thập phương linh bảo sẽ được quy vị. - Trên tay Cốc Trần trưởng lão chính là Lôi quang chiến thần phủ, Diệp Anh quốc chủ không ngần ngại mà lấy từ quốc khố để làm phần thưởng, hy vọng các Luyện khí sư có thể vì sự nhiệt tình của Diệp Anh quốc chủ mà ra sức cố gắng, đem đến thành công cho kỳ Luyện khí đại hội này. Thanh âm của Thương Chính Thu vang vọng khắp nơi, vừa dứt lời thì tiếng vỗ tay ầm ầm như tiếng sấm, vang lên không ngớt. Một lúc sau, Thương Chính Thu ra hiệu cho khán giả im lặng, sau đó tiếp tục nói: - Hiện tại thời gian bắt đầu chung kết đã bắt đầu. Xin mời mười Luyện khí sư tiến vào đại quảng trường. Chỉ thấy sau khi Thương Chính Thu dứt lời, muôn vạn ánh mắt toàn bộ đều hướng về cánh cổng khổng lồ của Đại quảng trường. Từ bên ngoài, mấy chục bóng người xuất hiện, chậm rãi tiến vào Đại quảng trường. Những người đi đầu tiên, một thân y phục tử bào, trên ngực có ký hiệu của Luyện khí công hội, đây là những vị trưởng lão hộ tống cho mười thiên tài luyện khí. Đi ở tuyến giữa chính là những nhân vật chính của vòng chung kết luyện khí đại hội: Tinh Hồn, Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm, Lôi Di Tắc, Thiết Lưu Đông Thành, Xích Đông Đình, Cừu Nhân Cửu, Tàng Minh Ngọc, Ngao Tuyết và Khắc Ly Tư. Trong mười thiên tài luyện khí này, bốn người là của Tứ Hải vương triều, bốn người đến từ đại lục và hai nhân vật yêu tộc. So với những lần trước đây quả nhiên phong phú hơn rất nhiều. Khi mười người tiến vào vị trí của mình, năm người Thương Chính Thu đồng thời cũng đáp xuống mặt đất. Phong lôi tam hợp phủ và Càn khôn trạc chứa linh mạch và tài liệu được Cốc Trần trưởng lão đặt ở chính giữa đại quảng trường, mười người Tinh Hồn xếp thành vòng tròn, tùy thời đều có thể nhìn thấy được. Bán thần khí vô thượng, dù là cường giả Đấu thần kỳ trong truyền thuyết đều động lòng chứ đừng nói gì là bọn họ. Thương Chính Thu ánh mắt nghiêm nghị nhìn mười người, sau đó nhỏ giọn nói: - Mười người các ngươi có thể tiến vào chung kết, tất nhiên sẽ được Luyện khí công hội vinh danh. Ngoại trừ tam hoàng tử Diệp Nhất Phàm, Lôi Di Tắc, Thiết Lưu Đông Thành và Xích Đông Đình ra, sáu người còn lại chúng ta vẫn chưa có tư liệu, hy vọng sáu người các ngươi có thể hợp tác. Lôi Di Tắc nhíu mày, giọng âm lãnh khó chịu nói: - Thương trưởng lão, có cần phải rắc rối như vậy không? Hắn vừa nói xong thì Diệp Nhất Phàm, Xích Đông Đình và năm vị trưởng lão trừng mắt nhìn hắn. Đối với lời nói của Lôi Di Tắc không khỏi khó chịu, đây là ý tứ của hội chủ Luyện khí công hội, đừng nói là hắn, cho dù là Diệp Anh quốc chủ cũng không thể can thiệp. - Lôi Di Tắc, ngươi không nói thì cũng chẳng ai bảo ngươi câm đâu. Diệp Nhất Phàm ý tứ tức giận quát. Đối với thân phận của y, Lôi Di Tắc không dám phản kháng lại, hừ một tiếng quay mặt đi chỗ khác. Sau đó Diệp Nhất Phàm lại nói tiếp: - Đây là quy củ của Luyện khí công hội, hy vọng các vị bằng hữu không từ chối. Diệp Nhất Phàm không dùng thân phận tôn quý của mình để nói chuyện, khiến cho hầu hết người ở đây trong lòng rất bội phục. Có y lên tiếng, mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều. Với lại, chuyện này cũng không có quả nhiều ảnh hưởng nên mọi người đều đồng ý. Đương nhiên Tinh Hồn vẫn dùng thân phận giả của mình. Bởi vì cuộc nói chuyện này được bảo mật, thế nên người bên ngoài không nghe thấy. Thương Chính Thu ra hiệu cho bốn vị trưởng lão còn lại cỏi bỏ cấm chế, sau đó bắt đầu giới thiệu từng người một. - Tiến vào vòng chung kết này, không chỉ có thiên phú hơn người mà còn có sự nỗ lực phấn đấu, khiến cho người khác cảm thấy hâm mộ. Lão phu xin giới thiệu, Diệp Nhất Phàm, tam hoàng tử Tứ Hải vương triều. Diệp Nhất Phàm song chủ chấp lại, hướng tứ phía khán đài kính lễ. Ngồi trên vị trí thượng tọa, Diệp Anh quốc chủ cùng với Diệp gia tộc nhân đều hướng nhìn Diệp Nhất Phàm, gương mặt ai nấy nhất thời vui mừng, cảm thấy tự hào vì y góp mặt trong vòng chung kết này. Tiếp đó, Thương Chính Thu lần lượt giới thiệu thân phận của Lôi Di Tắc, Thiết Lưu Đông Thành, Xích Đông Đình, Cừu Nhân Cửu, Tàng Minh Ngọc, Ngao Tuyết, Khắc Ly Tư. Đối với những Luyện khí sư không phải thuộc Tứ Hải vương triều, ai nấy đều thập phần hiếu kỳ vì thiên phú luyện khí nghịch thiên của bọn họ. - Vị công tử này là Âu Dương Thiếu Cung, đến từ Thiên Dương đại lục. Lão phu xin nói thêm, Âu Dương Thiếu Cung chính là nhi tử của Âu Dương Thành, Luyện khí sư cách đây trăm năm đã giành được quán quân. Nhân vật truyền kỳ Âu Dương Thành, đại đa số người ở đây đều biết đến. Luyện khí đại hội năm đó, đương nhiên có không ít Luyện khí sư bên ngoài Tứ Hải vương triều tham dự. Thế nhưng nổi bật nhất chính là Âu Dương Thành. Bằng một thân tạo nghệ Luyện khí chi thuật của bản thân, Âu Dương Thành đánh bại tất cả các Luyện khí sư, ngay cả cao thủ luyện khí giỏi nhất của Tứ Hải vương triều năm đó cũng không thể so sánh được với Âu Dương Thành, đành chấp nhận thất bại. Tuy rằng không phải người ở Tứ Hải vương triều, thế nhưng không bởi vì thế mà y bị ghét bỏ, thậm chí còn được rất nhiều người ngưỡng mộ vị luyện khí sư kỳ tài này. Thế nên khi Âu Dương Thiếu Cung được giới thiệu, không chỉ khán giả mà cả những trưởng lão năm đó chứng kiến tài năng của Âu Dương Thành đều hiếu kỳ, liệu rằng Luyện khí chi thuật của Âu Dương Thiếu Cung hiện tại có thể sánh được với Âu Dương Thành năm đó hay không? Cuối cùng, Thương Chính Thu giới thiệu người mang đến sự kinh ngạc trong kỳ luyện khí này. Người duy nhất trong mười thiên tài dùng một quyền tạo thành pháp bảo, tiếp đó lấy lửa làm lò, cuối cùng không cần khu trừ độc tính của Hóa hắc sa mà vẫn có thể thành công chế tạo Độc long thương. - Vị công tử này là Dạ Quân, thiếu chủ Ảnh Nguyệt sơn trang. Nghe Thương Chính Thu giới thiệu đến mình, giống như những người khác, Tinh Hồn kính lễ với trưởng lão và khán giả trên khán đài. Những nhân vật ở đại lục hơi nhíu mày nhìn Tinh Hồn, bởi vì bọn họ chưa từng nghe tới môn phái nào tên là Ảnh Nguyệt sơn trang cả. Cừu Nhân Cửu biết được thân phận thực sự của Tinh Hồn, thế nhưng hiện tại không tiện công bố sự thực. Ánh mắt âm lãnh nhìn Tinh Hồn hỏi: - Ảnh Nguyệt sơn trang? Hình như trước giờ ta chưa từng nghe qua. - Thiên Lam đại lục, Thiên Hồng đại lục, Thiên Dương đại lục và Thiên Băng đại lục, mỗi đại lục đều có hàng ngàn, hàng vạn môn phái. Một kẻ suốt này nấp trong đế đô như con rùa thì làm sao biết được thế giới rộng lớn bên ngoài. Ngươi biết không, cái này người ta gọi là ếch ngồi đáy giết đấy! Tinh Hồn thái độ bình thản, thậm chí không thèm nhìn Cừu Nhân Cửu lấy một cái, thế nhưng thanh âm vẫn chậm rãi vang lên, ý tứ khiêu khích Cừu Nhân Cửu. - Ngươi… Chỉ thấy Cừu Nhân Cửu đôi mắt như ánh lửa, phẫn nộ nhìn Tinh Hồn. Nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đi chỗ khác. Hắn luận về phương diện luyện khí hay tu vi đều không bằng Tinh Hồn, đành giống như Lôi Di Tắc ôm hận trong lòng mà thôi. Thấy bầu không khí chưa gì đã đầy mùi thuốc súng, Diệp Nhất Phàm bèn lên tiếng giải hòa: - Được rồi, đừng tranh cãi nữa. Thương trưởng lão, có thể bắt đầu được rồi. Thương Chính Thu gật đầu, nhàn nhạt tản ra uy áp để người ngồi trên khán đài im lặng. Sau lão liền nói: - Bây giờ lão phu sẽ nói quy tắc của vòng chung kết này. Luyện khí công hội sẽ không cung cấp đỉnh lô, các Luyện khí sư sẽ tự lấy đỉnh lô của mình để luyện chế pháp bảo. Càn khôn trạc đặt ở trên bàn, năm người chúng ta cũng không biết trong đó đựng tài liệu gì. Các ngươi nên biết, may mắn cũng là một phần của thực lực. Thời gian của vòng chung kết này là một tuần, thành công hay thất bại, có thể trở thành quán quân hay công đều do chính bản thân các ngươi quyết định. Lão phu tuyên bố, chung kết Luyện khí đại hội chính thức bắt đầu!
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 47: Thuần Dương chi hỏa (Trung) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Thương Chính Thu vừa nói xong, cả mười người đều không chần chừ dùng thần thức truyền vào Càn khôn trạc để kiểm tra tài liệu bên trong. Bên trong không ngờ lại chứa gần trăm loại tài liệu khác nhau, có cả những tài liệu hiếm gặp như Từ lôi huyền thiết, Hỏa viêm hắc thiết, Lãnh nhiệt hắc thạch, Cốt ngọc kình, Thất thải ma linh thạch… Luyện khí công hội quả nhiên không tầm thường, ngay cả những loại tài liệu chỉ có thể ngộ không thể cầu như thế này mà vẫn có thể tìm thấy được, ấy vậy mà còn đem ra để cho những Luyện khí sư luyện chế. Tỷ như Từ lôi huyền thạch chỉ có thể tìm được ở nơi ẩn chứa lực lượng huyền lôi cực mạnh. Lôi là lực lượng hủy diệt mạnh mẽ nhất, muốn lấy Từ lôi huyền thạch há có thể dễ dàng, thậm chí có thể nói là thập tử vô sinh cũng không ngoa. Hoặc như Hỏa hắc thiết và Lãnh nhiệt hắc thiết, cả hai đều chỉ có thể xuất hiện tại nơi chí dương. Mà nơi chí dương trong thiên địa liệu rằng có thể dễ tìm thấy sao? Đó là chưa kể nơi chí dương trong thiên địa luôn luôn tồn tại Chí dương chi hỏa. Uy lực của Chí dương chi hỏa, so với Nam Ly thánh hỏa hay Phật hỏa mạnh mẽ hơn không chỉ là gấp hai lần. Dù là Tinh Hồn cũng phải kinh ngạc trước những tài liệu thập phần trân quý này. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mấy người Tinh Hồn, tuy rằng Thương Chính Thu không biết bên trong tồn tại tài liệu gì, trên mặt nghiêm túc xuất hiện một tia ôn hòa, chòm râu dưới cằm khẽ rung động, nói: - Các ngươi không cần để tâm quá nhiều. Đây chính là do đích thân Hội chủ lựa chọn, sử dụng như thế nào tùy ý các ngươi. Xích Đông Đình trên gương mặt anh tuấn vẫn không giấu nổi vẻ kinh hoảng, từ từ ngẩn đầu lên nhìn Thương Chính Thu, biểu tình lập lờ nói: - Thương trưởng lão… nếu đệ tử nói trong Càn khôn trạc có Thất thải ma linh thạch, ông có tin không? - Chỉ là Thất thải ma linh thạch thôi mà, ngươi có cần phải… Thương Chính Thu đang định nói rằng “ngươi có cần làm quá lên không?” thì bỗng như bị thứ gì đó chặn ngang họng. Lúc này ánh mắt mở to, miệng há họng thiếu điều bằng một cái nắm tay. Mà không chỉ riêng gì lão, bốn vị trưởng lão Cốc Trần, Thiết Lưu Phong, Vi Ân và Thương Chính Thuần đều trợn mắt. Thất thải ma linh thạch trân quý như thế nào, mấy lão làm sao không biết được. Lúc này mới ngộ ra vì sao mười người Tinh Hồn lại có cái biểu cảm như vậy. Bỗng trong đầu xuất hiện chung một suy nghĩ, năm người quay đầu nhìn lên tầng ghế thượng tọa, chính là nhìn một lão nhân trên người vận một bộ trường bào màu xanh, trên đầu mái tóc trắng xóa, thế nhưng gương mặt hồng nhuận, thân thể cường tráng, tu vi ẩn lộ, tuy rằng không tỏa ra uy áp nhưng vừa nhìn đã biết không phải nhân vật tầm thường. Lão nhân này chính là Hội chủ Luyện khí công hội, tên gọi là Diệp Hoàng, một Luyện khí Thần tượng sư trong truyền thuyết. Ở Tứ Hải vương triều, chỉ sợ có một mình lão là Luyện khí Thần tượng sư mà thôi. Vốn dĩ với mấy kỳ Luyện khí đại hội này, Diệp Hoàng không có hứng thú tham dự, thường ngày cũng rất ít khi xuất hiện, mọi chuyện đều để cho Phó hội chủ và những vị Thái thượng trưởng lão khác xử lí. Còn bản thân lão thì chìm đắm trong việc tìm hiểu Luyện khí chi thuật, truy cầu Luyện khí chi thuật hoàn mỹ nhất. Đang bế quan thì có vị trưởng lão đến nói rằng trong kỳ Luyện khí đại hội này xuất hiện vài thiên tài luyện khí, đặc biệt là một Luyện khí sư chưa đầy hai mươi tuổi đã tấn chức Luyện khí tông sư. Trong lòng lấy làm hiếu kỳ, thế nên liền muốn kiểm tra xem thật hư như thế nào. Lão cũng không ngần ngại lấy từ trong bảo khố hơn chục loại tài liệu trân quý mà trước đây tốn rất nhiều tiền tài và nhân lực mới có thể tìm thấy để cho Luyện khí sư trẻ tuổi này luyện chế. Xem thử rốt cuộc có thật như lời mà vị trưởng lão kia báo cáo hay không? Lúc này Diệp Hoàng ngồi trên cao, ánh mắt chán nản bỗng liếc thấy năm người Thương Chính Thu nhìn mình một cách không thể tin được, chỉ thấy Diệp Hoàng khẽ nháy mắt một cái, ý bảo không cần để tâm. Năm người Thương Chính Thu như muốn hóa đá, thốt không thành lời: “Lão hội chủ này không phải bị chạm dây thần kinh rồi chứ?” Tài liệu trân quý như vậy, hao tổn biết bao nhiêu nhân lực và tài lực mới có thể tìm ra lại tùy tiện để cho đám Luyện khí sư còn chân ướt chân ráo này chế tạo. Thiên ạ, có khùng cũng phải chừa phần người khác nữa chứ? Nếu không phải Diệp Hoàng là hội chủ Luyện khí công hội, chỉ sợ năm người này cầm búa đập đầu lão rồi. Đúng là, kẻ nắm quyền thì muốn làm gì thì làm mà! Rồi Thương Chính Thu quay lại, tuy rằng đã cố nặng một nụ cười thân thiện, nhưng nhìn có vẻ giống như bị tào tháo rượt, nhìn rất khó coi. - Không cần để tâm, không cần để tâm… ha ha… Nói rồi cả năm người lần lượt rời đi, nhưng không phải với phong thái trưởng lão, mà là bộ dạng thảm hại như vừa mất đi một thứ gì đó quý báu vậy. Ngồi trên cao, Diệp Anh quốc chủ nhíu mày khó hiểu, liền quay qua hỏi Diệp Hoàng: - Lão sư, đám người dưới đó bị sao vậy? - Làm sao bổn tọa biết? Có lẽ bị kiến cắn chăng? Một tay chống cằm, mặt vô biểu tình lảo đảo nhìn quanh, đối với câu hỏi của Diệp Anh dường như một chút cũng không để tâm. Nhìn cái bộ dạng này của Diệp Hoàng, cứ như bị ai ép tới vậy, hoàn toàn không có chút phong thái của một hội chủ cao cao tại thượng. Diệp Anh nét mặt vốn nghiêm nghị bỗng nhướng mày, cười trừ một tiếng: - Ha ha… lão sư thật biết nói đùa. Trở lại bên dưới đại quảng trường, sau khi năm người Thương Chính Thu rời đi, trong chốc lát mười người liền thích ứng được. Dù sao cung cấp tài liệu cũng là chuyện của Luyện khí công hội, nếu mà còn đứng như trời trồng thì sẽ không kịp thời gian để hoàn thành luyện khí. Tài liệu càng cao cấp, càng trân quý thì luyện hóa nó càng mất nhiều thời gian. Mà thời hạn chỉ có một tuần, muốn luyện hóa gần trăm loại tài liệu này cũng hề đơn giản. Không nắm chắc thời gian thì chắc chắn cầm lấy thất bại. Ngoại trừ Tinh Hồn ra, chín người còn lại tuy rằng đều là thiên tài luyện khí tiệm cận Luyện khí tông sư, thế nhưng thời gian một tuần đối với bọn họ là rất ngắn. May mắn là Luyện khí công hội để cho bọn họ sử dụng đỉnh lô của mình. Đỉnh lô của mỗi người bọn họ đều rất cao cấp, lại rất thuận tay sử dụng. Không chần chừ, bọn họ đều xuất ra đỉnh lô của mình. Thân phận của những người này đều không tầm thường, thế nên phẩm giai đỉnh lô rất cao, kể như của Diệp Nhất Phàm, đỉnh lô của hắn gọi là Ngọc Vương đỉnh, một cái thánh phẩm trung giai cho chính phụ thân hắn ban thưởng; hoặc như của Xích Đông Đình, hắn là đệ tử thiên phú cực cao ở Luyện khí công hội, tương lai không thể lường trước, thế nên đỉnh lô của hắn cũng không kém cạnh Diệp Nhất Phàm, tên gọi là Viêm Không đỉnh, cũng là một pháp khí thánh phẩm trung giai. Long tộc tuy rằng hiện tại không còn giống như trước, nhưng bảo khố của Long tộc so với nhân loại chỉ có hơn chứ không kém, Ngao Tuyết sở hữu một cái đỉnh lô thánh phẩm đỉnh giai Cửu Long đỉnh, vượt trên cả đỉnh lô của Diệp Nhất Phàm và Xích Đông Đình. Pháp bảo thánh cấp phi thường quý giá, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến nhiều như vậy, khán giả coi như cũng được mở rộng tầm mắt. Vòng thứ ba, chín người Diệp Nhất Phàm đã biểu lộ thực lực chân chính của mình, vòng chung kết này, ngay từ lúc bắt đầu đã hiển lộ toàn bộ những gì mình có. Như Vi Nguyên vận chuyển Xích luyện kim cương tí, song thủ cơ bắp rắn chắc hóa bỗng nhiên chớp lóe ánh quang, nhìn tựa hồ như kim cương vậy, vô cùng bá đạo. Xích luyện chi hỏa trong không gian giống như sóng biển ào ào kéo đến, không ngừng vây quanh Liệt Dương đỉnh của y. Thất diễm hồng liên của Thiết Lưu Đông Thành nở rộ xung quanh Bá vương đỉnh, càng lúc càng tỏa ra một cổ nhiệt khí bức nhân. Quả nhiên là thiên địa chi hỏa, thật không thể xem thường được. Ở một góc phật quang rực rỡ, ảo ảnh Phật đà khổng lồ mờ mờ ảo ảo hiện ra, thường nhân vừa nhìn đã muốn cam bái. Đó chính là Phật hỏa do Lôi Di Tắc triệu ra, uy lực phách tuyệt, khiến người trên khán đàn kinh hãi không thôi. Diệp Nhất Phàm không hề kém cạnh, Toái thủ băng minh đã luyện đến đại thành lập tức được khởi động, đồng thời Liệt viêm chi hỏa phủ quanh một vùng, như muốn thiêu trụi tất cả vậy. Long tộc với Long viêm từ thời thượng cổ đến giờ vẫn luôn là một thế lực danh chấn thiên hạ. Ngao Tuyết một thân tu vi cao cường, đã là một cường giả Thần đế cảnh, lại còn là một Luyện khí sư, Long viêm trong số những Long tộc đồng giới chỉ có hơn chứ không kém. So với Thất diễm hồng liên của Thiết Lưu Đông Thành không ngờ còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nam Ly thánh hỏa lần đầu tiên xuất hiện ở Luyện khí đại hội ngay lập tức đã vang danh tứ phương. Năm đó Âu Dương Thành không chỉ dựa vào Luyện khí chi thuật lĩnh ngộ cực cao mà còn có sự trợ giúp của Nam Ly thánh hỏa, một đường tiến thẳng chung kết, đánh bại tất cả các đối thủ để trở thành quán quân một cách thuyết phục, dù đã trăm năm trôi qua nhưng danh tiếng vẫn không hề sụt giảm. Nay Nam Ly thánh hỏa lần nữa tái xuất, người đó chính là hậu nhân của y, Âu Dương Thiếu Cung. Âu Dương Thiếu Cung thi triển Nam Ly thánh hỏa thật không khiến cho người ta thất vọng, thủ đoạn so với Âu Dương Thành bên tám lạng bên nửa cân, đúng thật là hổ phụ sanh hổ tử.
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 48: Thuần Dương chi hỏa (Hạ) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Cừu Nhân Cửu và Tàng Minh Ngọc, một người vận dụng Tử diễm tâm viêm, người kia khởi động Huyền lam băng diễm, phân biệt hai màu sắc khác nhau, uy lực đều chấn nhiếp tứ phương. Luyện khí chi thuật cũng không phải hạng xoàng, so với mấy thiên tài luyện khí ở Luyện khí công hội chẳng hề kém cạnh. Giống như Long tộc, Lưu li chân diễm lung linh tuyệt sắc nhưng uy lực phi thường, tu vi của Khắc Ly Tư so với Ngao Tuyết chỉ kém một chút, vận dụng Lưu li chi hỏa không ngờ lại vô cùng kéo léo, thiên tư luyện khí quả nhiên bất phàm, thật khiến người ta hâm mộ. Chín người triển khai triệt để thiên phú của mình, mỗi người một vẻ, chấn nhiếp một phương khiến cho khán đài trở nên sôi sục. Trong sát na, đoàn đoàn hỏa diễm trong thiên địa như vô cùng vô tận kéo đến, thiên địa linh khí tựa hồ bị một lực lượng vô hình nào đó hấp dẫn, từ khắp tứ phương bát hướng hội tụ về phía đại quảng trường. Tuy rằng Luyện khí công hội đã cho cao thủ tạo kết giới, nhưng sóng nhiệt cuồng cuộng vẫn liên toạt thoát ra, đập vào mặt như muốn thiêu đốt da thịt. Chín người vô cùng nắm chắc thời gian, một mặt kêu gọi hỏa diễm, một mặt chậm rãi bỏ vào đỉnh lô tài liệu cần thiết để luyện hóa, theo đó điều chỉnh hỏa diễm lúc mạnh lúc yếu, không để cho tài liệu bị hư hỏng. Vào thời gian này, dường như toàn bộ tinh thần lực được vận dụng toàn bộ, một chút sai sót thì sẽ trở thành công dã tràng, đổ sông đổ biển cả. - Ồ, vẫn còn có người chưa chịu xuất thủ à? Lão Tuyết, người ngươi nói chính là hắn à? Ngồi ở trên cao, Diệp Hoàng bộ dạng uể ỏi, lười biến như một con mèo liếc mắt trông xuống. Đối với chín người kia, Diệp Hoàng nửa điểm không màng đến, nhưng đối với kẻ vẫn bình chân như vại thì lại hấp dẫn ánh mắt, liền mở miệng hỏi. - Đúng vậy. Luyện khí tông sư chưa đầy hai mươi tuổi chính là y. Vị trưởng lão trên người vận tử y ngồi bên cạnh Diệp Hoàng gật đầu đáp, tựa hồ đối với Tinh Hồn cũng rất hiếu kỳ. Chỉ thấy Diệp Hoàng khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lóe một tia linh quang, khẽ nói: - Tiểu tử này thú vị thật, rất có phong tao của bổn tọa khi còn trẻ. Hà hà, thật muốn xem ngươi biểu diễn quá. Nhìn gương mặt của Diệp Hoàng, tựa hồ đang muốn làm ra cái hành động nào đó. Cảm nhận được Diệp Hoàng đang nghĩ gì, lão Tuyết sắc mặt đại biến, vội ngăn cản ngay. - Hội chủ, ông đừng có mà manh động. Đám tiểu bối kia vẫn còn rất non yếu, không phải thứ để ông đùa nghịch đâu. Lão Tuyết này rất thân cận với Diệp Hoàng, vừa liếc mắt một cái đã biết ngay lão ta muốn âm thầm bày trò, bức cho Tinh Hồn phải lập tức xuất thủ. Nhưng nếu làm như vậy sẽ vô tình ảnh hưởng đến kết quả, thậm chí còn làm cho mười người bên dưới bị tổn thương tinh thần lực. Diệp Hoàng lúc còn trẻ vẫn chưa tiếp nhận chức vị hội chủ đã luôn làm ra những hành động điên rồ, dù là trưởng bối cũng không thể dạy dỗ được. Sau này đã tu tâm dưỡng tính bớt, nhưng mỗi lần nảy sinh hứng thú với chuyện gì rồi là xác định ngay. Chỉ cần nghĩ đến thôi, lão Tuyết cũng cảm thấy rợn tóc gáy rồi. Diệp Hoàng bĩu môi, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi chỗ khác: - Bổn tọa chỉ giúp bọn chúng tăng tốc thôi mà, lão Tuyết ngươi quá nghiêm túc rồi. - Cái lão già ngươi, từng tuổi này rồi mà vẫn không bỏ thói phá phách. Ngày trước ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của vương triều chúng ta, ngươi ngồi yên giúp ta giữ hình tượng là được rồi. Lúc này lão Tuyết đã không còn giữa cách xưng hô tôn trọng nữa, mà thẳng mặt mắng Diệp Hoàng. Trong lòng thầm hối hận, ma xui quỷ khiến như thế nào lại mời cái ông ôn thần quậy phá này đến đây. Vốn dĩ có thể xem một cách đầy hứng thú, bây giờ thì phải đảm nhiệm thêm một công việc là quản lý ông thần Diệp Hoàng này. Thật đúng là tự rước khổ vào mình. - Được rồi được rồi, bổn tọa ngồi là được chứ gì. Đối với ý tứ nổi giận của lão Tuyết, Diệp Hoàng chỉ cười trừ một tiếng rồi lảng đi hướng khác. Hai người từ lúc còn trẻ là bằng hữu chí thân, Diệp Hoàng coi lão tuyết không khác gì huynh đệ ruột thịt, thế nên lão Tuyết vừa rồi nổi giận lão cũng chẳng để tâm. Nhưng đúng lúc này, Diệp Hoàng cảm giác được có một ánh mắt nào đó đang nhìn về phía mình. Tu vi của Diệp Hoàng so với vị cao thủ Vô thượng thiên cung đang tọa trấn ở Tứ Hải vương triều không hề thua kém, lập tức liền biết được nhân vật to gan đang nhìn chằm chằm mình là ai. Kẻ đó chính là Tinh Hồn. Hai tay đặt sau lưng, bạch phát và hắc bào trong ba động phong khởi bay phất phơ, trên gương mặt phi thường tuấn tú hiện lên một nét kiêu ngạo. Đôi mắt huyết ngọc lóe lên tinh quang, khóe môi nở một nụ cười nhạt, ý tứ có vẻ như đang khiêu khích hướng nhìn Diệp Hoàng. Nếu như không phải Tinh Hồn cố ý để cho Diệp Hoàng nhận ra, thì cho dù tu vi của Diệp Hoàng có cao cường hơn nữa cũng không thể phát hiện ra được. Nhưng dù sao việc này cũng khiến Diệp Hoàng trong lòng tràn đầy hứng thú. Một tiểu tử miệng còn hôi sữa dám thách thức lão, thật thú vị làm sao. Ánh mắt xuất hiện một tia khinh thường đáp lại sự kiêu ngạo của Tinh Hồn. Có lẽ Diệp Hoàng đã nhận ra được, cuộc đối thoại của mình và lão Tuyết đã bị Tinh Hồn nghe thấy, thế nên hắn mới có thái độ như vậy. Chỉ là, nghe được thì nghe được, Diệp Hoàng trong lòng không chút bận tâm nào cả. Lão Tuyết ngồi cạnh nhìn Diệp Hoàng có chút bất thường, đôi lông mày dài bạc trắng hơi nhướng lại, nhỏ giọng hỏi: - Hội chủ, ông làm sao vậy? - Hà hà, không có gì. Nhìn cái biểu cảm đầy hứng thú này của lão ta mà bảo là không có gì, có bị đánh chết thì lão Tuyết cũng không tin. Chỉ là, cái biểu cảm nảy của Diệp Hoàng không phải là muốn quậy phá, mà trông giống như đang bị một thứ gì đó kích thích. Đã lâu rồi, lão Tuyết mới có cơ hội nhìn lại được gương mặt này của Diệp Hoàng. Tinh Hồn liếc nhìn Diệp Hoàng, sau đó lại quét ngang toàn trường, nhìn chín người kia toàn lực thi triển thiên phú dị bẩm của mình. Đại hội này đối với hắn mà nói chỉ là giết thời gian trong lúc chờ Phong lôi tam hợp phủ về tay. Nhưng dù sao, người ta đã toàn lực như vậy, nếu không đáp lại thì đúng thật là thất lễ. Tinh Hồn ngoại trừ Phục long cổ đỉnh ra thì không còn một cái đỉnh nào khác. Mà trước giờ hắn luyện đan đều dùng Phục long cổ đỉnh. Tuy rằng bị hư tổn, thế nhưng vẫn là một kiện Hỗn độn linh bảo hàng thật giá thật. So với chín cái đỉnh lô kia chỉ có hơn chứ không kém. Niệm lực ba động, giữa mi tâm lóe lên, chốc lát một cái cự đỉnh màu đen xuất hiện giữa quảng trường. Chín người Âu Dương Thiếu Cung vốn đang tập trung tinh thần luyện chế pháp bảo, nhưng khi nhìn thấy cự đỉnh xuất hiện thì lập tức bị hấp dẫn. Chốc lát liền giảm nhịp độ lại để quan sát. Cự đỉnh này nhìn rất cổ xưa, khí tức tan thương hiện hữu rất rõ ràng, trên thân có khắc những dòng chú văn và những đầu hoang thú rất kỳ lạ, lại bị hư hỏng nhiều chỗ, tựa hồ động một cái là liền đổ nát ngay. Diệp Hoàng khẽ ồ lên một tiếng, đối với cự đỉnh này cũng thập phần hiếu kỳ. Lôi Di Tắc nhìn thấy cự đỉnh cũ kỹ này, trong lòng liền được phen châm chọc Tinh Hồn, cười lớn một tiếng: - Ha ha, không ngờ ngươi bần hàn đến mức phải dùng một cái đỉnh phế thải như thế này. Có cẩn bản công tử kêu người ban cho ngươi một cái đỉnh để dùng hay không? - Lôi Di Tắc, ngươi có thôi đi không? Diệp Nhất Phàm đứng đối diện với Lôi Di Tắc, nghe hắn nói như vậy nhất thời nóng giận, quát một tiếng. Thế nhưng Tinh Hồn nửa điểm không quan tâm đến lời của Lôi Di Tắc, mỉm cười nhìn Diệp Nhất Phàm nói: - Tam hoàng tử không phải bận tâm. Dùng một cái phế đỉnh để giúp một kẻ óc bã đậu hiểu thế nào là Luyện khí chi thuật thì đã là quá nhân từ rồi. Tinh Hồn ý tứ rất thâm, lời nói ra đều hướng thẳng Lôi Di Tắc, khiến cho hắn thiếu chút nữa đã làm hỏng số tài liệu mà mình khổ công khu trừ tạp chất. Dù sao thì cũng tự mình làm xấu mặt mình, nếu còn đôi co chỉ sợ không chỉ luyện khí thất bại mà còn bị thổ huyết nữa. Bị người ta dùng lời nói để đả thương, nhục nhã này Lôi Di Tắc không gánh nổi, hừ lạnh một tiếng rồi không thèm để tâm nữa. Đương nhiên Tinh Hồn vẫn có thể giống như những vòng đấu trước, trực tiếp dùng dĩ hỏa vi đỉnh để chế tạo pháp bảo. Thế nhưng, với những tài liệu thập phần trân quý này, sử dụng tùy tiện thì thật đúng là phí của trời. Không thể chế tạo thành một kiện Thần khí, nhưng vẫn dư sức để tạo thành Thánh phẩm đỉnh giai. Thế nên Tinh Hồn mới quyết định lấy ra Phục long cổ đỉnh. Đối với Phục long cổ đỉnh, những loại hỏa diễm thông thường không thể khiến nó nóng lên được. Dù dùng một lúc Nam Ly thánh hỏa, Thất diễm hồng liên, Xích luyện chi hỏa hay Phật hỏa cũng chẳng thể tác động được Phục long cổ đỉnh. Ngoại trừ những loại thiên địa chi diễm tiếp cận ngũ hành như Cửu dương chi hỏa, Chí dương chi hỏa, Bất tử chi hỏa… ra thì những loại hỏa diễm cấp thấp khác đều là vô dụng đối với Phục long cổ đỉnh. Tinh Hồn không có mấy cái thiên địa hỏa diễm như Cửu dương chi hỏa, Chí dương chi hỏa hay Bất tử chi hỏa, nhưng trong đan điền hắn lại tồn tại Hỏa chi bổn nguyên, Thuần Dương chi hỏa là hỏa diễm mạnh mẽ nhất trong ngũ hành chính là từ Hỏa chi bổn nguyên mà xuất hiện. Hôm nay để cho toàn bộ những người ở đây biết, thế nào là Thuần Dương chi hỏa, thế nào là Luyện khí chi thuật của Tiên giới. Cho dù Tinh Hồn chỉ mới lĩnh hội được một phần, nhưng chừng đó vẫn là đủ để khiến bọn họ lóa mắt rồi. Tinh Hồn trong vạn năm bị nhốt trong Hoành thiên bí cảnh, Thuần Dương chi hỏa được hắn vận dụng một cách thành thục. Đương nhiên, sức mạnh cuồng bạo của Thuần Dương chi hỏa vẫn vô cùng mạnh mẽ, thế nên trước đó Tinh Hồn buộc phải bày ra một vài đại trận cấm chế, như vậy mới ngăn không cho uy lực của Thuần Dương chi hỏa thất thoát ra bên ngoài.