FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 221: Vạn vật Thảo mộc đạo

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Cột sáng màu xanh này xung chiếu ngút trời, khiến cho thương khung cuồn cuộn, thậm chí bốn phía huyết khí đều tại thời khắc này khuếch tán ra. Một màn này lập tức chấn động Huyết Khê Tông.

    Trung Phong Đại trưởng lão Tống Quân Uyển đang tĩnh tọa, giờ phút này đột nhiên mở mắt, lộ ra kinh nghi, khi ra khỏi động phủ liền thấy ánh sáng màu xanh, lại càng thấy rõ chỗ ánh sáng màu xanh bay lên chính là nơi Thánh đan Tàn bích.

    "Dạ Táng đang ở đó cảm ngộ, chẳng lẽ..." Tống Quân Uyển nội tâm chấn động, lập tức bay ra. Chẳng những chỉ nàng như thế mà cả ba ngọn núi khác, giờ phút này cũng có cầu vồng bay nhanh, thẳng đến chỗ Thánh đan Tàn bích.

    Thậm chí ngay bên trong Tổ Phong, giờ khắc này cũng có không ít lực lượng thần thức tản ra, bao phủ Thánh đan Tàn bích, lập tức thấy được Bạch Tiểu Thuần nơi đó, thấy được mắt hắn thâm sâu, thấy được thần sắc hắn hoảng hốt, lại còn cả vẻ như mê như mộng. Tất cả những chuyện này rõ ràng cho thấy Bạch Tiểu Thuần đang cảm ngộ đan bích!

    "Cứ cách khoảng trăm năm, sẽ lại có người cảm ngộ thành công, nhưng đều chẳng khiến đan bích phát ra thanh quang như thế!"

    "Ta còn nhớ điển tịch từng ghi chép qua, tám ngàn năm trước, vị Huyết chân nhân kia, khi đang cảm ngộ đan bích cũng từng xuất hiện thanh quang ngập trời... Chẳng lẽ, thế mới thật sự là cảm ngộ?"

    "Dạ Táng này... trên Thảo mộc Dược đạo, rõ ràng lại có thiên phú như vậy!"

    "Hắn trước kia đã biết luyện dược, hôm nay lại có thể cảm ngộ. Nếu thành công, nói không chừng nhiều năm sau, Huyết Khê Tông ta lại xuất hiện một luyện dược đại sư!"

    Không chỉ có những Thái Thượng trưởng lão này chú ý tới Bạch Tiểu Thuần mà giờ khắc này phía trên Tổ Phong còn có hai ánh mắt, tựa như tia chớp, đột nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

    Một ánh mắt là của Vô Cực Tử, ánh mắt còn lại... thì là Tống gia lão tổ!

    Ánh mắt hai người này lộ vẻ kỳ dị, thần sắc đều có chút biến hóa, sau một lúc nhìn cẩn thận, mắt thấy xung quanh Bạch Tiểu Thuần lần lượt nhiều bóng người xuất hiện, Tống gia lão tổ bỗng nhiên mở miệng.

    "Tống Quân Uyển, hãy hộ pháp cho Dạ Táng, bất luận là ai cũng không được quấy rầy hắn, nếu làm trái lời, giết chết bất luận tội!"

    Thanh âm Tống gia lão tổ băng hàn, quanh quẩn bốn phương khiến những tu sĩ đang tiến đến xung quanh Bạch Tiểu Thuần trong lòng run sợ, toàn bộ đều dừng bước. Một ít người vốn có chút tâm tư khác cũng lập tức bỏ đi.

    Tống Quân Uyển thở sâu, lập tức hướng về Tổ Phong cúi đầu rồi tiến lên vài bước đến bên Bạch Tiểu Thuần, khoanh chân ngồi xuống hộ pháp cho hắn. Lại thêm một ít tu sĩ Trung Phong thuộc về dòng chính của Tống Quân Uyển cũng lần lượt tiến đến vây quanh bốn phía, từng người khoanh chân ngồi xuống lạnh lùng nhìn những tu sĩ bên ngoài đang tới đây.

    Có Tống Quân Uyển hộ pháp, lại có lão tổ cảnh cáo, những tu sĩ xung quanh, vốn có tâm tư khác, sau khi nhìn mấy lượt cũng lần lượt rời đi. Phút chốc, nơi đây đã yên ắng trở lại. Tuy nhiên khi sự tình Dạ Táng cảm ngộ đan bích truyền ra, trong một tháng sau đó, mỗi ngày đều có không ít tu sĩ tới đây, muốn biết chuyện gì xảy ra.

    Tống Quân Uyển thỉnh thoảng cũng ngước nhìn, trong mắt tràn đầy tơ máu, bộ dạng như mất hồn, tựa hồ trước mắt chỉ có Bạch Tiểu Thuần trước đan bích.

    "Dạ Táng này... Nghịch huyết Phản tổ, lại thêm Bổ Thiên phương pháp rất kinh người, không ngờ đối với dược đạo cũng có thiên phú như vậy. Khối đan bích này, trong Huyết Khê Tông ta, đệ tử đến thử nghiệm cảm ngộ cũng có rất nhiều, nhưng người được xem là có thể thành công cũng chẳng khiến cho đan bích phản ứng như thế! Dạ Táng hắn từ trên đan bích này cảm ngộ được đến, không rõ là dược đạo gì?" Tống Quân Uyển quan sát Bạch Tiểu Thuần, tận sâu trong mắt, thần thái hoang mang, nàng phát hiện ra mình càng nhìn càng không hiểu thấu được Dạ Táng này.

    Đối phương rõ ràng rất đơn giản, tựa hồ chỉ liếc mắt là có thể xem thấu, thế nhưng ngay khi ngươi cho rằng mình đã thấu hiểu được hắn, thì trong giây lát liền nhận ra, những gì mình biết đấy chẳng qua chỉ như muối bỏ biển.

    "Người như vậy, vì sao khi còn ở Ngưng Khí lại không chút tiếng tăm gì? Chẳng lẽ đúng là tích lũy lâu năm mà thành hình?" Tống Quân Uyển quan sát Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm, nhưng vô luận như thế nào, thần thái trong mắt nàng chậm rãi càng lúc càng đậm, mà chính nàng cũng không hay biết.

    Thời gian trôi nhanh, lại qua một tháng, Bạch Tiểu Thuần sớm đã vong ngã (không còn nhận thức đến chính mình), trong mắt của hắn, chỉ có thân ảnh mơ hồ của người dược sư kia, chỉ có quá trình luyện dược của người này.

    Hắn quan sát một lần lại một lần, sau khi chăm chú nhìn tỉ mỉ thì hư ảnh trên đan bích mơ hồ đi rồi rõ ràng trở lại, đã thay đổi thành người khác, cũng đang luyện dược nhưng thủ pháp cùng phương thức lại có bất đồng. Nhưng xét tổng thể mà nói, dược đạo lý luận lại là giống nhau, đều là dùng thảo mộc chi đan luyện dược chi pháp, thông qua những người khác nhau, phương thức khác nhau để biểu đạt cùng một tri thức.

    Bạch Tiểu Thuần thân thể chấn động, hắn chăm chú xem lần lược từng thân ảnh luyện dược, xem mỗi người dùng cùng một hiểu biết để sáng tạo ra dược lực thảo mộc cần thiết.

    Thời gian dần trôi, trong đầu hắn như được mở ra một chân trời mới, hắn hô hấp dồn dập, hai tay bất tri bất giác giơ lên, trước mặt đan bích không ngừng bắt chước theo từng màn luyện dược diễn ra bên trong.

    Theo hai tay hắn bắt chước, trên người Bạch Tiểu Thuần dần dần xuất hiện rõ ràng một tầng ánh sáng màu xanh, trong nháy mắt khi thanh quang này, thì quang mang nơi đan bích liền lập tức bị hấp dẫn hướng thắng đến Bạch Tiểu Thuần, tựa hồ muốn kết nối cùng hắn.

    Trong đầu Bạch Tiểu Thuần liền oanh vang một tiếng. Trong nháy mắt này, tựa hồ có vô số tri thức dược đạo, thông qua thanh quang này, trực tiếp tràn vào trong óc của hắn.

    Một màn này lập tức làm cho đám người trên Tổ Phong Huyết Khê Tông lần nữa chấn động, đồng loạt nhìn kỹ, với tu vi của bọn hắn, vừa liếc mắt liền nhìn ra manh mối.

    "Đây là... Truyền thừa!"

    "Khó trách Đan Khê Tông nhiều lần không tiếc đại giới quyết tìm cách đổi lại đan bích này. Nếu không phải là năm đó Huyết chân nhân trước khi tạ thế đã xuốn lệnh, đan bích này vĩnh viễn không được trả về cho Đan Khê Tông thì sợ là sớm đã bị Đan Khê Tông trao đổi lấy về."

    "Vật ấy... là Đan Khê Tông dược đạo truyền thừa... Ta còn nhớ tại Đan Khê Tông, hình như còn một nửa tàn bích?" mấy lão tổ Huyết Khê Tông nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ động tâm.

    Tiếp nhận truyền thừa, đầu Bạch Tiểu Thuần truyền ra đau nhức kịch liệt, thân thể hắn run rẩy, hai mắt lập tức đỏ thẫm, miệng phát tiếng gầm nhẹ, gắng gượng thừa nhận.

    Hắn không muốn buông tha thứ tri thức dược đạo này, bởi vì chỉ nhìn thoáng qua chút ít, tâm thần hắn đã chấn động mãnh liệt.

    "Lấy thiên địa làm lô đỉnh, xem vạn vật là thảo mộc, niệm hóa hồn chủng, luyện tạo hóa chi đan!"

    Trong đầu Bạch Tiểu Thuần cuồn cuộn nhấc lên sóng lớn ngập trời. Giờ khắc này, hắn chợt nghĩ tới Phương Lâm, người bị chính tay mình giết chết, Thiên Địa lô đỉnh của đối phương, hiển nhiên... chính là câu đầu tiên truyền thừa từ trên đan bích này! Đồng thời, hắn cũng nhớ đến khi Phương Lâm chết, chính mình đã cảm nhận thanh niên có khuôn mặt âm dương kia, không biết từ khi nào Phương Lâm đã bị thanh niên mặt âm dương kia gieo xuống hồn chủng.

    Lúc ấy Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quỷ dị, đối với khuôn mặt âm dương nọ làm như không thèm để ý, nhưng ở trong lòng lại rất cảnh giác mà trước mắt... bây giờ hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ đối phương thi triển chính là... Niệm Hóa hồn chủng.

    Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần được truyền thừa lại là... Thảo mộc Vạn vật công!

    Thiên Địa lô đỉnh, Vạn vật Thảo mộc, Niệm Hóa hồn chủng, ba loại thần thông này, chính là căn bản chi đạo chống đỡ Đan Khê Tông.

    Nhưng bởi vì năm đó Huyết Khê Tông đã cướp đi nửa khối tàn bích này mà khiến cho Đan Khê Tông bị thiếu khuyết Vạn vật Thảo mộc. Có lẽ đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Đan Khê Tông dần dần xuống dốc.

    "Lấy vạn vật làm thảo mộc, thảo mộc chi biến, ngưng kết toàn bộ dược lực cần thiết... thứ dược đạo này thật không thể tưởng tượng!" Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình chẳng qua chỉ là muốn giả vờ giả vịt một phen, thật không ngờ lại có được bí pháp truyền thừa như thế từ đan bích này.

    Trong khi hắn tiếp nhận truyền thừa, quang mang trên đan bích càng lúc càng yếu, còn thanh quang trên người hắn ánh sáng màu xanh thì càng lúc càng mạnh. Mấy ngày sau, ngay khi quang mang trên đan bích tiêu tán đi, hai mặt Bạch Tiểu Thuần chợt mở ra, khắp người hắn thanh quang xung chiếu ngập trời, rung chuyển bát phương, lại huyễn hóa ra thiên lôi, cuồn cuộn khuếch tán. Giữa không trung, xuất hiện vô số hình bóng thảo mộc, dung hợp liên tục, biến hóa không ngừng.

    Loại thiên địa dị tượng này lập tức khiến cho toàn bộ đệ tử Huyết Khê Tông hoảng sợ. Có thể tưởng tượng được, từ nay về sau, cái tên Dạ Táng, nhất định lại lần nữa oanh động khắp Huyết Khê Tông, mà khi đến tai các tông môn khác, danh khí Dạ Táng lại lần nữa hiển hách tại toàn bộ tu chân giới ở Đông mạch Hạ du.

    "Dạ Táng..." Tống Quân Uyển đứng dậy, trong mắt lộ vẻ ân cần. Bạch Tiểu Thuần giờ này đã hốc hác đi, toàn thân gầy xọm xuống, gần như còn da bọc xương, nhưng trong mắt hắn lại chớp động lên hào quang kinh người.

    "Ta muốn đi luyện dược!" Bạch Tiểu Thuần hướng Tống Quân Uyển nhẹ gật đầu, không nhiều lời nữa. Giờ phút này hắn cần tiêu hóa những tri thức trong đầu, cần phải luyện dược cụ thể để giúp bản thân một mực nhớ kỹ cảm giác Vạn vật Thảo mộc. Thân hình hắn nhoáng lên bay thẳng đến Trung Phong, dọc đường thu hút vô số ánh mắt của người khác, ngay như lão tổ trên Tổ Phong cũng đều hướng nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ rõ vẻ chờ mong.

    Về tới động phủ, Bạch Tiểu Thuần lập tức bế quan. Trên người hắn thảo mộc không nhiều lắm, nhưng không một phút chậm trễ liền lấy ra, khai mở lò đan, không phải để luyện chế Linh dược, mà là luyện chế thảo mộc chi đan.

    Trong quá trình luyện chế này, hắn đối với các biến hóa của thảo mộc dược lực càng nắm giữ thêm nữa, sau khi xác mình truyền thừa trong đầu, thu hoạch thật lớn, toàn bộ người mất ăn mất ngủ. Mà sự coi trọng của Huyết Khê Tông với Bạch Tiểu Thuần tại thời khắc này lại càng thể hiện. Được Tống gia lão tổ an bài, một số lớn dược thảo được đưa đến chỗ Bạch Tiểu Thuần mà không có yêu cầu ràng buộc gì. Lại còn có một lò đan cùng với Huyết hỏa đá cũng lần lược được đưa tói.

    Đây là dùng toàn bộ tài nguyên của Huyết Khê Tông, mong muốn Bạch Tiểu Thuần mau chóng hoàn thành nắm giữ truyền thừa. Trong đám thảo dược đó, có không ít vật hiếm, nếu là ở bên ngoài có thể khiến mọi người tranh đoạt, có giá bán trên trời. Nhưng trước mắt, lại không chút lưỡng lự liền đưa cho Bạch Tiểu Thuần.

    Thậm chí đồng tử đi đưa dược thảo còn cực kỳ cung kính hướng Bạch Tiểu Thuần nói.

    "Lão tổ sai đệ tử chuyển cáo tới đại sư, đây chỉ là nhóm đầu tiên, sau đó sẽ còn có dược thảo khác lần lượt đưa tới!"

    Cũng nhờ có đống dược thảo này kịp thời đưa đến, quá trình nắm vững kiến thức truyền thừa của Bạch Tiểu Thuần không chút nào bị gián đoạn, nhờ liên tục luyện chế thảo mộc chi đan, cặp mắt hắn càng ngày càng sáng, dược đạo tạo nghệ của hắn đột nhiên tăng mạnh không ngừng.

    Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn mừng như điên khi phát hiện rằng Hàn Môn Dược Quyển kia, trước đây từng xem không hiểu thì giờ này rõ ràng có thể hiểu một phần của tờ thứ nhất. Dù chỉ là một phần thôi nhưng sau khi kết hợp với Vạn vật Thảo mộc, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ dị.

    "Ta cảm thấy, hiện tại rốt cuộc mình cũng có thể luyện chế... Tứ giai đan dược. Thậm chí ngũ giai, cũng không phải là không thể được!"

    Tứ giai đan dược là một cái đường ranh giới. Nếu có thể luyện ra, hắn sẽ không còn là dược đồ, mà là trở thành... dược sư!
     
  2. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 222: Ta muốn luyện dược!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    "Ta muốn luyện dược!" Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trong mắt lộ vẻ cố chấp mãnh liệt, minh ngộ được Thánh đan Tàn bích, lờ mờ hiểu được Hàn Môn Dược Quyển, đã khiến cho dược đạo tạo nghệ của Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc đột phá trình độ tam giai trước đây. Giờ phút này hắn có một dự cảm mãnh liệt là mình có thể luyện chế tứ giai.

    Phải biết rằng phóng mắt nhìn khắp tu chân giới ở Đông mạch Hạ du, tứ giai Linh dược đều là vô cùng trân quý, đây chính là Linh dược mà Trúc Cơ tu sĩ cần, mà càng làm cho người ta chú ý nhất trong đó, cũng mang tiêu chí biểu trưng, chính là Trúc Cơ Đan!

    Trúc Cơ Đan là tứ giai Linh dược, hơn nữa thành đan rất khó, có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan chính là đại biểu cho việc trở thành dược sư!

    Dược sư quá ít. Trong Huyết Khê Tông đã từng xuất hiện dược sư nhưng đời này lại không có. Huyền Khê Tông cũng vậy. Đan Khê Tông thì không cần phải nói, hiển nhiên là có, thậm chí có truyền thuyết là trong Đan Khê Tông còn có một vị thái thượng trưởng lão đã tiếp cận đến vô hạn đại dược sư. Ngoại trừ Đan Khê Tông, có được dược sư đấy, chỉ có duy nhất Linh Khê Tông, chính là... Lý Thanh Hậu!

    Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thuần vốn đã ở tam giai đỉnh phong, có đầy đủ căn bản để trùng kích tứ giai. Thậm chí tri thức lý luận của hắn đã đủ trụ cột để hắn đột phá. Giờ phút này hắn thở sâu, vung tay phải lên, lập tức mở ra túi trữ vật chứa đầy thảo dược mà Huyết Khê Tông mấy ngày này lần lượt đưa tới. Sau khi nhìn thảo mộc bên trong, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, xem xét từng cái, không khỏi tâm thần chấn động.

    "Là Long Linh căn? Rõ ràng sinh trưởng hơn 700 năm..."

    "Là Thái Ma diệp! Hơn 400 năm..."

    "Thiên Cơ quả, Đạo Tiên hoa, ..." Bạch Tiểu Thuần không ngừng hít thở mạnh, mấy ngày này thảo dược được đưa tới, một lần so với một lần càng thêm trân quý, một lần so với một lần lại càng hiếm thấy. Từ những thảo mộc nơi đây có thể nhìn ra toàn bộ sự coi trọng của Huyết Khê tông đối với Bạch Tiểu Thuần. Chuyện này thật sự nằm ngoài dự tính của Bạch Tiểu Thuần.

    Hắn không khỏi hoang mang, một mặt cảm thấy Huyết Khê Tông đối với mình thật quá tốt, mặt khác phải luôn tự nhắc nhở mình, mình là người của Linh Khê Tông. Đương lúc phân vân, Bạch Tiểu Thuần dời mắt nhìn đến hai túi trữ vật khác mới được đưa đến gần đây mà hắn còn chưa kịp xem xét.

    Một túi chứa lò đan, một túi thì chứa Huyết Hỏa thạch vốn là thứ đặc hữu của Huyết Khê Tông!

    Huyết Hỏa thạch tương tự như hỏa tinh của Linh Khê Tông, nhưng bá đạo hơn một ít, đem đốt lên có tác dụng phụ trợ rất lớn đối với luyện dược, được xem là vật luyện dược đặt biệt của Huyết Khê Tông. Thậm chí sau khi quan sát kỹ, Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra Huyết Hỏa thạch là tam sắc hỏa.

    Hắn hơi tiếc một chút, thầm nhủ nếu là tứ sắc hỏa thì quá tốt. Tuy vậy, dù chỉ là tam sắc hỏa nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng rất hài lòng. Dự định là sau khi luyện dược xong thì âm thầm giữ lại một chút.

    Về phần những Tứ Diệp Thảo của hắn, thủy chung hắn vẫn để trong túi trữ vật, không dám ở Huyết Khê Tông sử dụng Quy Văn Oa (nồi Quy Văn), e sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

    Giờ phút này nhìn tới túi trữ vật chứa lò đan, Bạch Tiểu Thuần mở ra xem liền ngây ngốc một chút. Dù vừa mới bị những thứ trân quý thảo dược kia làm cho chấn kinh, nhưng sau khi chứng kiến bên trong túi trữ vật chứa đan lô, hắn kinh dị trợn tròn hai mắt.

    "Cái này... đây là bao nhiêu lò đan tất cả?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ù ù trong đầu, bên trong túi trữ vật này lại có hơn trăm cái lò đan, lớn nhỏ đủ loại, không cái nào giống cái nào, cái thì mới tinh, cái thì lộ nét tang thương của năm tháng, nhiều như cây rừng, nhìn hoa cả mắt.

    Thậm chí hắn còn thấy ít nhất hơn mười cái lò đan, rõ ràng đã có thể so sánh với cả pháp khí, bên trong còn lưu tồn mùi thuốc, hiển nhiên là vật thường dùng của một dược sư nào đó.

    "Đây là đều do cướp mà có?" Bạch Tiểu Thuần dụi dụi hai mắt nhìn kỹ, nhận ra những lò luyện đan này đều có dấu vết tương tự. Dấu vết này... mang hình một cái đỉnh, chính là tiêu chí của Đan Khê Tông. Rõ ràng là những lò đan này đều do Huyết Khê Tông giành được từ trong tay đệ tử Đan Khê Tông trong những năm gần đây.

    Bên trong túi trữ vật này, ngoài các lò đan còn có một số ngọc giản, Bạch Tiểu Thuần sau khi xem xét, lại lần nữa bị chấn động, thật lâu mới bình tĩnh lại, những ngọc giản này càng có giá trị lớn. Bên trong rõ ràng lại ghi chép một số lớn phương thuốc! Từ nhất giai đến ngũ giai, cực kỳ toàn diện...

    Bạch Tiểu Thuần một phen cảm khái, hai mắt sáng rỡ, nhiều dược thảo như vậy, nhiều lò đan như thế, giờ phút này bày ra trước mặt hắn làm hắn không nhịn được mặt mày hớn hở, xoa xoa đôi bàn tay, lập tức lấy ra một lò đan đặt trước mặt, xuất ra Huyết hỏa thạch, vận chuyển linh lực trong cơ thể mãnh liệt truyền vào, trong nháy mắt viên Huyết hỏa thạch tản mát ra ánh lửa huyết sắc.

    "Luyện dược! luyện dược!" Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, hắn không luyện Trúc Cơ Đan trước mà là lựa chọn trong các phương thuốc một phương Thối linh Ngưng tinh đan, sau khi cẩn thận nghiên cứu liền bắt đầu luyện chế.

    Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần chân không bước khỏi động, tóc tai bù xù, đắm chìm trong luyện dược. Mỗi một lần thất bại, hắn lại tổng kết kinh nghiệm, liên tục thử nghiệm, trong đầu nảy ra đủ loại suy tư, mỗi lần có một ý tưởng mới, hắn lại khoa tay múa chân vui sướng phát ra tiếng cười khặc khặc.

    Tiếng cười đó truyền ra động phủ khiến cho cây huyết thụ bên ngoài máu từng cây một run rẩy. Thậm chí Trung Phong tu sĩ ngẫu nhiên đi ngang qua động phủ Bạch Tiểu Thuần cũng bị tiếng cười này làm kinh hãi, nhưng dần dà về sau cũng chỉ xem đó là chuyện náo nhiệt mà thôi.

    "Chỉ là cảm ngộ một bức đan bích, liền đã tự cho mình có thể luyện ra được linh dược hảo hạng sao?"

    "Hừ, ta nghe nói, hiện giờ toàn bộ tài nguyên thảo mộc của tông môn, đã lần lượt được đưa đến chỗ Dạ Táng. Đây là hắn đang tự đào cho mình một cái hố to, nếu là luyện ra được, hay luyện ra chỉ là bình thường linh dược, tên này nhất định không may!"

    "Chỉ là luyện dược mà thôi, thật không hiểu nổi vì sao tông môn lại đặc biệt coi trọng!"

    Hầu như có hơn phân nửa Trung Phong tu sĩ đã từng cùng Bạch Tiểu Thuần có quan hệ, ngày thường không dám ở trước mặt hắn lộ ra, nhưng giờ đây theo thời gian trôi qua, đủ loại ngôn từ đều xuất hiện.

    Tuy nhiên Tống Quân Uyển và các Đại trưởng lão của ba ngọn núi khác, cùng với một số Thái thượng trưởng lão trên Tổ Phong lại lòng đầy chờ mong ở Bạch Tiểu Thuần. Tống gia lão tổ cũng như thế, thỉnh thoảng cứ nhìn về Trung Phong.

    Thoáng chốc, lại qua mười ngày, Trung Phong tu sĩ thấy Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang bế quan vì vậy mà âm thầm trào phúng, càng ngày càng nhiều. Nguyên nhân chủ yếu cũng vì ghen ghét Bạch Tiểu Thuần ghen ghét, ghen ghét hắn có quan hệ với Đại trưởng lão, ghen ghét vì hắn được tông môn che chở, ghen ghét vì tài nguyên thảo mộc bị thiên vị nghiêm trọng.

    Mà thực lực bản thân của Bạch Tiểu Thuần vốn đã không tầm thường, Nghịch Huyết phản tổ... tất cả những thứ đó đã vượt xa đám hộ pháp Phàm đạo Trúc cơ, khiến cả những trưởng lão Địa Mạch Trúc Cơ cũng cảm thấy bị uy hiếp mạnh mẽ. Thậm chí một số Trúc Cơ hậu kỳ, cũng có cảm giác như thế.

    Lại qua ba ngày...

    Bạch Tiểu Thuần luyện dược đã được một tháng. Trong động phủ, hắn như là điên cuồng, hai mắt huyết sắc, đi tới đi lui vòng quanh lò đan, chẳng những luyện chế mà còn từ trong thảo mộc chắt lọc ra những dược lực cần thiết cho mình, phối hợp với lý luận của bản thân, sau nhiều lần thất bại, rốt cuộc trước mắt đã thấy được khả năng thành công.

    "Lúc này đây, hẳn là có thể thành công!" Bạch Tiểu Thuần liếm môi một cái, thanh âm khàn khàn, nhìn chòng chọc vào lò đan, lại qua mấy canh giờ, lò đan chợt chấn động, khi mùi thuốc tản ra, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra kích động, nhưng rất nhanh sau kích động liền hóa thành hoảng sợ.

    "Chuyện này... Có chuyện gì vậy?" Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, nhận thấy trong nháy mắt khi Linh dược sắp được luyện ra thì toàn bộ lò đan đột nhiên tản ra nhiệt độ cao mãnh liệt, tựa hồ dược lực trong lò đan bị bất ổn, ảnh hưởng tới bản thân lò đan, rồi lại ảnh hưởng tới Huyết hỏa thạch. Chẳng những độ nóng trong nháy mắt bị tăng cao mà còn có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khuếch tán trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần.

    Bang bang thanh âm quanh quẩn, lò đan run rẩy kịch liệt, xuất hiện từng đạo khe hở rất nhỏ chứa lửa huyết sắc, từ trong các khe hở lan tràn ra ngoài. Hình như toàn bộ lò đan đang chuẩn bị nổ tung. Phảng phất có một cỗ lực lượng kinh người từ trong lò đan đang điên cuồng liên tục bành trướng...

    "Nổ lô!" Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, da đầu hắn tê dại, đây là tứ giai Linh dược, không phải là tam giai, nhị giai có thể so sánh. Tam giai Linh dược bị nổ lô thì uy lực cũng đã rất kinh người rồi, bây giờ tứ giai Linh dược mà nổ lô, uy lực của nó sẽ ra sao! Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, hắn thậm chí còn cảm nhận được khí tức từ bên trong lò đan tràn ra có thể so cả lực lượng tự bạo của Trúc Cơ tu sĩ.

    Không kịp suy nghĩ quá nhiều, Bạch Tiểu Thuần hét lên vội vận chuyện tu vi toàn thân cuốn lấy lò đan trước mắt, lập tức bay ra khỏi động phủ. Mắt thấy vết nứt trên lò đan lan tràn điên cuồng, hắn tê cả da đầu, vội đem lò đan quyết liệt ném lên bầu trời.

    "Mọi người cẩn thận!" Vừa ném đi, Bạch Tiểu Thuần rống to một tiếng. Cùng lúc với tiếng gào to truyền khắp toàn bộ Trung Phong, giữa không trung, lò đan liền lập tức nổ tung, âm vang ngập trời, giống như thiên lôi oanh động, kinh Thiên động Địa, nhấc lên một tầng sóng trùng kích, quét ngang ra bốn phía.

    Lò đan tan nát, chia năm xẻ bảy, từng khối mảnh vỡ còn dính theo những mẩu dược màu đen, giờ phút này tung tóe ra bốn phía. Kinh khủng nhất là từng mảnh vở vì dính cặn dược mà bốc lên hỏa diễm, phóng mắt nhìn qua, toàn bộ bầu trời như là được thiên nữ tán hoa...

    Vô số đệ tử Trung Phong bị giật mình thức tỉnh, từng tên một sắc mặt đại biến, vội vàng lao ra.

    "Làm sao vậy!"

    "Chuyện gì xảy ra!"

    "Linh Khê Tông đánh tới?"

    Khi những tu sĩ này còn đang hốt hoảng thì bọn chúng thấy giữa không trung, từng mảnh từng mảnh như lưu tinh hỏa diễm, tán loạn rớt xuống Trung Phong. Lúc rơi xuống lại phát ra từng tiếng nổ mạnh...

    Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh không ngừng quanh quẩn. Phàm là khu vực bị những mảnh vỡ của lò đan rớt xuống thì ngay lập tức sẽ bùng lên hỏa diễm, thậm chí có một số tu sĩ bị đốt cháy tóc phát tiếng gào thét thảm thiết.

    Toàn bộ Trung Phong, lập tức náo loạn cả lên, ngay như Tống Quân Uyển cũng bị chấn kinh, lập tức xuất hiện, ngơ ngác nhìn Trung Phong giờ này, nhiều nơi đã trở thành biển lửa. Sau khi ngửi thấy mùi thuốc khét lẹt, lại nhìn kỹ một chút, xác định được rằng những mảnh vở kia chính là từng mảnh lò đan, nàng không khỏi trợn mắt há mồm.

    "Đây là do luyện dược mà thành? Luyện dược... lại có thể khủng bố đến vậy ư?" Nàng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Trong suy nghĩ của nàng, luyện dược hẳn phải rất yên tĩnh mới đúng, coi như là có chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ không tạo thành tai hoạ thế này.

    Giờ khắc này, nếu có đệ tử Linh Khê Tông ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất quen mắt. Nếu như biết được chân tướng sự việc, nhất định sẽ đồng tình với quan điểm của Huyết Khê Tông... Tận đáy lòng yên lặng nói cho bọn hắn biết.

    "Bắt đầu từ thời khắc Bạch sư thúc luyện dược trở đi, hết thảy tai hoạ... chỉ mới là khởi đầu."
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 223: Lò đan bay đầy trời

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, thấy nổ lò lại có thể kinh tâm động phách như thế, trong lòng hắn thầm hô nguy hiểm thật...

    "Vừa rồi nếu chậm một chút, lò đan mà phát nổ trong động, sự kinh khủng không phải đơn giản là sụp đổ động phủ mà e rằng luôn cái mạng nhỏ của ta cũng phải vứt đi. Nhất định là rất thảm rất thảm." Bạch Tiểu Thuần rụt đầu một cái, áy náy nhìn chăm chăm đám người đang nổi trận lôi đình ngoài xa, vội tranh thủ thời gian gia cố lại trận pháp bên ngoài động phủ của mình rồi lập tức xoay người chạy trốn vào động phủ.

    Sau khi làm xong mọi chuẩn bị đón chờ người ta tìm đến tận cửa nhưng đợi cả ngày sau Bạch Tiểu Thuần phát hiện rõ ràng lại không ai đến tìm. Hắn hơi kinh ngạc, lại đợi, vẫn là không có người tìm đến.

    "Quái lạ... Được rồi, thôi kệ, ta tiếp tục luyện dược vậy. Tại sao lò đan lại nổ ta?" Bạch Tiểu Thuần lúc lắc đầu, khoanh chân ngồi trong động phủ, chống cái cằm vắt suy nghĩ.

    Bạch Tiểu Thuần không biết rằng sở dĩ không có người đến tìm chín là vì danh hiệu Dạ Ma của hắn đúng là hung danh hiển hách. Không phải là những người kia không muốn đến tìm mà là nghĩ tới một màn huyết kiếm đại sát tứ phương của Bạch Tiểu Thuần mà phải đã nghiến răng nhịn xuống.

    Cũng còn một nguyên nhân khác. Tuy rằng lò đan kia bị nổ tung, thoạt nhìn khí thế mãnh liệt, biển lửa khắp nơi nhưng chân chính bị ảnh hưởng lại không nhiều...

    Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần vỗ mạnh đùi một cái.

    "So với lúc trước luyện tam giai đan dược bị nổ lò đan thì nguyên nhân lúc này lại bất đồng. Đó là vì trong thời điểm tứ giai linh dược thành đan, nó đã hấp thu khí tức xung quanh vì thế gây nên bất ổn!"

    "Không có liên quan gì đến Huyết hỏa thạch, mà là tan vỡ từ trong ra ngoài!" Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, đầu tóc rối bù, hai mắt lóe lên vẻ tỉnh ngộ, liền nhanh chóng đứng dậy hất tay áo lên, xuất ra một lò đan mới, tiếp tục luyện chế.

    Lần này đây, hắn không cần quá lâu, chẳng qua chỉ một ngày, khi thấy Linh dược sắp thành hình, hắn tập trung tinh thần toàn bộ chú ý làm tốt tất cả mọi chuẩn bị. Đột nhiên, trong nháy mắt lò đan bỗng đỏ thẫm, khe nứt lại xuất hiện, một luồng bạo phong hình thành từ bên trong tựa hồ đang bành trướng không ngừng khuếch tán ra. Lúc này, khí thế so với trước đó thậm chí còn kinh người hơn.

    Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, vội vã phất tay áo cuốn lấy lò đan, vận sức ném ra khỏi động, ném thẳng lên không trung. Lúc này đây, hắn còn không kịp lên tiếng nhắc nhở...

    Lập tức, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, ầm vang còn hơn cả thiên lôi chấn động, đột nhiên từ không trung bên trên Trung Phong truyền xuống. Lò đan tan nát, vỡ vụn thành mấy chục khối, bốc lửa màu tím, rơi xuống phía dưới...

    Khi chạm đất, âm thanh lại nổ vang, dẫn đến vô số tiếng gào rú tức giận.

    "Lại nữa rồi! Dạ Táng, ngươi muốn làm gì?"

    "Dạ Táng, đây mà là luyện dược sao? Nếu ngươi muốn giết ta thì đến đây mà đánh!"

    "Đây mà là luyện dược cái gì!"

    Tiếng gào rú vang khắp. Có hơn mười tu sĩ đang lửa giận ngập trời nhưng sau khi nhìn qua nhân số của đám người mình thì cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi không dám đi gây sự với Bạch Tiểu Thuần.

    Trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đợi sau nửa ngày, nhận thấy rõ ràng không có người nào đến, hắn lập tức cảm động, nặng nề trông nhìn phương xa.

    "Tuy rằng các ngươi hiểu lý lẽ không đến tìm ta xả giận nhưng các ngươi yên tâm, ta cam đoan... Đây là lần cuối." Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn cảm thấy người ở đây thật quá tốt vì vậy lại quay đầu tiếp tục luyện dược.

    Ba ngày sau...

    "Chết tiệt! là chuyện gì xảy ra?" Bạch Tiểu Thuần có chút điên cuồng, lại quyết liệt ném đi lò đan.

    Ầm!

    Năm ngày sau... Bảy ngày sau... Mười ngày sau...

    "Tại sao có thể như vậy!" Bạch Tiểu Thuần như bị điên, lúc này đây lại ném đi một lò đan lớn!

    Ầm ầm ầm!

    Trong mười ngày này, toàn bộ Trung Phong hoàn toàn điên cuồng. Cứ cách dăm ba ngày thì lò đan nổ một lần, vô số mảnh vỡ bốc lên hỏa diễm cứ như sao băng oanh tạc xuống khiến khắp nơi trên Trung Phong đều đầy hỏa diễm.

    Từng cái động phủ mới xây bị ngọn lửa nuốt chửng khiến các tu sĩ phát ra tiếng gào thét thê lương đến cực hạn. Toàn bộ Trung Phong, không có một ngọn cỏ.

    Động phủ của Thần Toán tử tuy không bị họa nhưng trong lúc hắn ra ngoài lại bị ngọn lửa oanh kích...

    Sát ý của toàn bộ tu sĩ Trung Phong cộng dồn lại hiển nhiên đã ngập trời...

    Thậm chí tại thượng khu của ngón tay mặc dù có đỡ chút ít nhưng cũng bị thiêu đốt như vậy. Ngoài ra, chỗ ở của một số cường giả Trúc Cơ trung kỳ, Hậu kỳ cũng bị như thế. Toàn bộ Trung Phong hoàn toàn náo cả lên.

    "Dạ Táng, ngươi đúng là muốn chết!"

    "Không giết Dạ Táng, thề không làm người!"

    "Chết tiệt, tên Dạ Táng này thấy tiêu diệt Trung Phong chúng ta không thành nên bây giờ đi luyện đan. Đây rõ ràng là luyện chúng ta mà!"

    Nhất là trong lần cuối cùng, cái lò đan to lớn kia lại không bị lập tức nổ tung tại không trung mà là rơi xuống đập vào một khe suối máu, sau đó nổ vang ngập trời, huyết thủy văng tung tóe, tiếng Tống Khuyết gào thét thảm thiết truyền khắp bốn phương. Toàn thân hắn lửa cháy, tóc tai, lông mi đều bốc cháy.

    "Dạ Táng!!" Tống Khuyết rống lên thê thảm, hắn lao ra thẳng đến Bạch Tiểu Thuần động phủ. Cùng lúc đó, những người khác tại đây vì liên tục chịu áp lực bấy lâu, cũng gào thét theo Tống Khuyết, bộc phát toàn diện.

    "Giết Dạ Táng!"

    "Dạ Táng nếu không chết, sớm muộn gì chúng ta bị hắn đùa đến chết!"

    "Trước là huyết khí, sau đến vụ bắt thỏ, bây giờ lại là nổ lò. Dạ Táng, ngươi chính là một thứ tai họa!"

    "Ta muốn giết ngươi, lúc ngươi hút huyết khí động phủ của ta bị hủy, lúc ngươi bắt thỏ lại hủy, giờ này lại bị hủy nữa rồi!!"

    Trung Phong chưa từng thấy chuyện đoàn kết như vậy, Trúc Cơ từ sơ kỳ đến hậu kỳ, gần như chín phần mười tu sĩ, toàn bộ dậy lên sát ý ngập trời ầm ầm thẳng đến động phủ Bạch Tiểu Thuần, ý muốn định đồng loạt ra tay, như sét đánh lôi đình, lập tức quyết hủy diệt cả người lẫn động phủ.

    Nếu là làm thế, tông môn tuy có cấm đoán nhưng cũng vô dụng, bởi vì tông môn cũng không thể vì một người đã chết mà đi làm khó cả đám bọn hắn vốn gần như toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ của Trung Phong.

    Bạch Tiểu Thuần khi phát hiện chuyện này thì tê cả da đầu. Hắn hôm nay dù là đã đến Trúc Cơ trung kỳ, tự nhận là có thể càn quét không ít người, nhưng thấy nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy, Phàm Đạo Địa Mạch đều có, từ Sơ kỳ đến Hậu kỳ, cả đám đều đằng đằng sát khí, cũng có không ít người trọc lóc cả tóc lẫn lông mi. Nhất là Tống Khuyết, người đi đầu, lại càng là cả người một cọng lông cũng không có. Giờ phút này cả đám đang gào to như sấm, chen lấn xông đến.

    "Các ngươi hãy nghe ta nói!" Bạch Tiểu Thuần bị hù đến trắng bệch mặt mũi, da đầu tê dại, hãi hùng khiếp vía, lập tức lui về phía sau, vội vã khuyên giải. Tuy nhiên thanh âm của hắn đã bị vô số tiếng gào rú nhấn chìm. Mắt thấy những người kia bay nhanh xông tới, từng người một bộc phát tu vi, một cỗ khí thế kinh thiên động địa từ trên người bọn họ nổi lên khiến cho bốn phía xung quanh như đã hóa thành sóng dữ, còn Bạch Tiểu Thuần thì như con thuyền cô độc chỉ lát nữa là phải bị quật chết.

    Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh bỗng nhiên từ Tổ Phong truyền đến. Tiếng hừ lạnh này nghe như băng hàn nước lạnh, lập tức dung nhập vào tâm thần cuồng loạn của mọi người nơi đây khiến cho đông đảo các tu sĩ đang muốn đánh giết Bạch Tiểu Thuần, từng tên một tâm thần run lên bần bật.

    Có thể khiến cho đám người trong chốc lát tĩnh táo trở lại, chỉ có Thái thượng trưởng lão hoặc lão tổ mới có thể làm được. Mà thanh âm vừa rồi kia, bất kể là từ ai, cũng đã làm mọi người run sợ.

    Ngay khi đó, thân ảnh của đại trưởng lão Tống Quân Uyển xuất hiện ở phía trước Bạch Tiểu Thuần, nàng lạnh lùng nhìn đám người đang tiến đến, nhíu mày.

    "Đã đủ rồi, Dạ Táng cũng không phải cố ý làm thế. Luyện đan khó tránh gặp chuyện ngoài ý muốn!" Nàng thốt lời, những tu sĩ Trúc Cơ kia đều yên lặng. Bọn hắn tuy kính sợ Đại trưởng lão nhưng mỗi tên đều là người kiệt ngạo, giờ phút này trong lòng không phục, trên mỗi ánh mắt lộ rõ vẻ hung tàn.

    "Đây cũng là ý tứ của lão tổ." Tống Quân Uyển nhàn nhạt mở miệng, trong mắt lộ rõ hàn mang. Những tu sĩ Trúc Cơ trước mặt nàng khi nghe xong những lời này đều cảm thấy đắng chát, lặng lẽ thở dài. Cho dù là Tống Khuyết cũng chỉ có thể nén giận nghiến răng bỏ đi. Dù vậy trong nội tâm, bọn chúng lại càng hận Bạch Tiểu Thuần hơn.

    "Hắn cũng không thể cứ luyện chế như vậy mãi. Tính kiên nhẫn của lão tổ cũng có hạn. Kéo dài về sau, nếu như hắn không thể luyện chế thành, kết quả của hắn nhất định rất thê thảm!" Đám người này, từng tên một trong lòng cười lạnh, đè xuống lửa giận, mong chờ cái ngày Dạ Táng bị tông môn trách phạt.

    Cho đến khi đám người đã tản đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn thấy sợ hãi, vỗ vỗ ngực.

    "Những người này thật không kể đến đạo lý, ta là đang luyện dược cho tông môn a!" Bạch Tiểu Thuần liếc nhìn Tống Quân Uyển, vội vàng mở miệng.

    Tống Quân Uyển xoay người nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt cổ quái, hồi lâu nàng lúc lắc đầu. Lúc trước, dù là thế nào, nàng cũng không thể nghĩ tới đối phương luyện dược lại có thể khủng bố đến vậy...

    "Dạ Táng... Ngươi nhất định phải luyện ra đan dược làm hài lòng lão tổ." Nàng chần chừ rồi nhắc nhở, ý tứ thâm trường. Sau khi liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu thì quay người rời đi.

    Nàng không cách nào nói lời quá rõ, chỉ hy vọng rằng Dạ Táng có thể tự hiểu. Cao tầng của Huyết Khê Tông đa phần chỉ là nhìn kết quả, không xem quá trình. Nếu cuối cùng, Dạ Táng có thể luyện ra đan dược làm cho lão tổ thoả mãn thì mọi chuyện trong quá trình này, miễn là không xúc phạm điều mấu chốt, tông môn cũng sẽ không để trong lòng, thậm chí còn công khai che chở.

    Nhưng nếu... Đến cuối cùng, đan dược mà hắn luyện ra không làm cho các lão tổ thoả mãn, hắn chính là phế vật, Huyết Khê Tông sẽ gom các sự tình về để tính sổ một lượt, số lượng quyết không ít.

    Đơn giản mà nói, nếu ngươi là người hữu dụng, ngươi càng có ích thì càng có thể hoành hành tại tông môn!

    Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên. Đạo lý này, hiển nhiên hắn hiểu, từ khi ở Thi Phong dưỡng thi, hắn đã hiểu quy tắc của Huyết Khê Tông...

    "Chỉ nhìn kết quả, không xem quá trình. Đây thật là một tông môn tốt a." Bạch Tiểu Thuần cảm khái, ho nhẹ một tiếng rồi xoay người trở lại động phủ, tiếp tục luyện dược.

    Cùng lúc đó trên Tổ Phong, ngồi trong một tòa đình các, Tống gia lão tổ thu hồi ánh nhìn đang hướng về Trung Phong, mỉm cười. Bên cạnh hắn có hai vị thái thượng trưởng lão đang bồi tiếp, giờ phút này cả hai cũng đều nở nụ cười.

    "Dạ Táng luyện dược như thế có phải hơi thái quá hay không?" Một vị thái thượng trưởng lão lắc đầu nói.

    "Đây mới chính là đệ tử Huyết Khê Tông chúng ta. Ngay như luyện dược cũng không giống người thường. Xem ra chính là người thuộc ma đạo của thế hệ này. Người khác luyện dược đều giống như nước lạnh, còn hắn luyện dược thì như thiên lôi cuồn cuộn, khí thế động trời!" Vị thái thượng trưởng lão khác cười trêu chọc.

    ---
     
  4. Kiếm Công Công

    Kiếm Công Công Vô hình nhưng hữu hình Super Moderator

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    5,126
    Được thích:
    55,878
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 224: Thế này sẽ không tính là phản bội tông chứ!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Thời gian trôi qua thêm mười ngày, sau khi xuất hiện thêm hai lần nổ lò nữa, Bạch Tiểu Thuần không còn cách nào khác đành chỉ có thể giảm bớt dược lực, lúc này mới khiến cho lò đan không bị bạo tạc nổ tung. Hắn có chút bất đắc dĩ, cảm thấy những lò luyện đan này quá yếu.

    Dược lực sau khi được giảm bớt lại được hắn dùng phương pháp của Vạn vật Thảo mộc dung hợp, dần dần từ bất ổn trở nên ổn định hơn rất nhiều. Dưới sự nỗ lực, Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng luyện chế thành công được một lò tứ giai Thối linh Ngưng tinh đan.

    Tuy rằng chỉ có năm hạt, phẩm chất cũng chỉ là hạ phẩm, nhưng linh khí ẩn chứa bên trong đan dược này đã vượt qua bất kỳ linh dược nào mà Bạch Tiểu Thuần từng luyện chế. Khi cầm trong tay thậm chí cũng có thể cảm nhận linh dược này như đang tự chấn động.

    Dường như có linh tính nhất định nào đó...

    Đây chính là một đặc tính của tứ giai đan dược. Bạch Tiểu Thuần sau hồi lâu nhìn cẩn thận thì thở sâu, trong mắt càng thêm phấn khởi. Chỉ bằng vào những đan dược này, hắn tin tưởng sẽ khiến cho những Thái Thượng trưởng lão của Huyết Khê Tông thoả mãn, nhưng còn với các lão tổ, có lẽ đan dược này vẫn còn kém chút.

    "Chỉ cần ta có thể đề cao tỷ lệ thành đan, coi như là Tống gia lão tổ nếu biết được cũng phải tâm phục khẩu phục!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ hất càm lên, trong lòng đắc ý tiếp tục khai lò, chuẩn bị đào luyện để thủ pháp thuần thục.

    Cái hắn muốn chính là khống chế được toàn bộ tứ giai linh dược để có được xác xuất thành công cao nhất, giống như hắn đã từng làm với tam giai linh dược. Mang theo cố chấp này, Bạch Tiểu Thuần không màng gì tới chuyện bên ngoài nữa, đắm chìm trong dược đạo. Hắn lựa chọn Phiêu miểu Linh hương, vốn có đầy đủ tính đại biểu của tứ giai, để bắt đầu luyện chế.

    Mấy ngày sau, khi lò linh dược mới toả ra mùi thuốc, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, tay phải bấm niệm pháp quyết chỉ một cái, tức thì lò đan mở ra, một cỗ khói xanh vút lên không tiêu tán mất.

    "Hả?" Bạch Tiểu Thuần không để ý tới làn khói xanh kia mà đưa mắt nhìn qua, rồi giật mình phát hiện ra, trong lò đan... Rõ ràng lại không có linh dược!

    "Sao lại như vậy?" Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Hắn cẩn thận tìm hồi lâu vẫn không tìm thấy Linh dược, ngay đến một mẫu cặn cũng không có, làm như linh dược trong lò đã không cánh mà bay.

    Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ tới làn khói xanh lúc trước, liền chăm chăm tìm kiếm khắp nơi. Sau đó thì nhíu mày lại luyện chế lần nữa, sau khi cẩn thận quan sát kỹ mới tìm được nguyên nhân.

    "Là đã hóa thành khói xanh ư?" Bạch Tiểu Thuần quan sát làn khói xanh từ lò đan bay lên rồi tiêu tán rất nhanh, chỉ sau mấy hơi thở liền biến mất. Dù cho hắn làm thế nào cũng không thể giữ lại làn khói xanh này.

    "Thú vị! Tứ giai Linh dược, mỗi một loại đều có chỗ khác thường." Bạch Tiểu Thuần không hề nhụt chí, ngược lại còn thêm hứng thú. Trong vòng một tháng sau đó, hắn thử nghiệm nhiều phương pháp khác nhau, tổng cộng luyện chế ra hơn mười lô, nhưng vẫn như cũ, toàn bộ thất bại, hóa thành khói xanh tiêu biến.

    Mà, trong khi Bạch Tiểu Thuần nghiên cứu cách luyện chế Phiêu miểu Linh hương thì Trung Phong tu sĩ, vốn mới vừa thức tỉnh khỏi cơn ác mộng nổ lò, còn chưa kịp vui mừng thì lần nữa lại chìm trong một cơn ác mộng mới.

    Thần Toán Tử là tu sĩ đầu tiên bị tiêu chảy. Hơn mười ngày trước trong một đêm, hắn đang thôi diễn cho người ta thì đột nhiên sắc mặt đại biến, lộ vẻ khó tin rồi giữa sự kinh ngạc của đồng môn quanh đó, Thần Toán Tử mặt đỏ bừng vội vã chạy ra xa. Đêm hôm ấy, hắn cảm tưởng mình như muốn qua đời. Đến sáng sớm hôm sau, cả người hắn cùng sắc mặt đều tái nhợt.

    "Sao lại thế này! Ta đã tích cốc (nhịn ăn) hơn mười năm rồi, sao lại còn bị tiêu chảy?" Thần Toán tử ôm bụng, muốn vội vã tính toán một phen nhưng còn chưa kịp xem xong thì đã lần nữa nghe tiếng ọt ọt trong bụng...

    Sau đó, lần lượt từng tu sĩ, vô luận là ở trong động phủ hay bên ngoài, miễn là cư trú ở Trung Phong, hít thở không khí ở đây, đều sẽ bị như vậy. Lần lượt từng người, sắc mặt đại biến, bắt đầu tiêu chảy...

    Nếu chỉ là tiêu chảy bình thường thì cũng thôi nhưng theo thời gian qua mấy ngày sau, lúc nghiêm trọng thì một ngày đi xí hơn trăm lần... lúc nhẹ thì cũng đi hơn mười lần.

    Toàn bộ tu sĩ Trung Phong đều muốn phát điên. Bọn hắn không thể tưởng tượng được đến cùng là thứ độc gì, thậm chí ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể kháng cự, phải bị hư thoát (chảy nước).

    "Có người hạ độc!"

    "Chết tiệt, chuyện này là sao đây? Đáng nghi nhất vẫn là tên Dạ Táng!"

    Tiêu chảy như ôn dịch, lan tràn nhanh chóng. Toàn bộ hạ khu của Trung Phong dường như có khí độc vô hình bao phủ, hễ tu sĩ ở trong là bị ảnh hưởng, bất luận là tu vi gì. Rất nhanh, phân nửa Trung Phong đều không thấy một bóng người. Mọi người đều điên cuồng đến cực hạn nhưng lại không còn khí lực nữa. Thứ tiêu chảy này không chỉ không chấm dứt trong thời gian ngắn mà thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng...

    Tống Khuyết hai mắt thì mờ mịt, cả người hắn thì mềm nhũn. Chỉ trong một ngày, hắn cũng không nhớ nổi mình đã đi xí mấy lần. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có cảm giác đã trở thành phàm nhân.

    "Vì sao lại như thế này..."

    "Nhất định là Dạ Táng. Hắn luyện dược, nhất định là đã để dược lực phát tán ra bên ngoài khiến chúng ta bị như thế!" Càng ngày càng có nhiều người đoán ra được nguyên nhân nhưng không ai có thể đi đến chỗ Bạch Tiểu Thuần, bọn họ bị tiêu chảy nghiêm trọng đến nỗi dù một chút cũng không thể ly khai động phủ...

    Thời gian dần qua, luôn cả thượng khu của Trung Phong cũng xuất hiện dấu hiệu như vậy. Tống Quân Uyển sắc mặt đại biến chạy ra khỏi Trung Phong. Đối với việc Bạch Tiểu Thuần luyện dược, nàng đã táng đởm kinh hồn.

    "Rốt cuộc thì hắn là dạng gia hỏa gì... Hắn luyện dược mà sao lại đáng sợ đến thế!" Tống Quân Uyển trợn mắt há mồm, cảm thông nhìn các đệ tử của Trung Phong.

    Chuyện này thậm chí cũng truyền khắp ba ngọn núi khác, khiến cho đệ tử của ba núi này đều nhao nhao đàm tiếu sự tình. Một số người cảm thấy sự việc có vẻ khoa trương nên đến Trung Phong dò xét. Nhưng sau khi trở về... toàn bộ những người này đều biến sắc, từ đó bế quan.

    Dần dần, Trung Phong đệ tử, từng người một dù là phải bò cũng muốn bò ra khỏi Trung Phong, không dám lưu lại nơi đây một chút nào. Nhưng bọn họ bị trúng độc quá sâu, cho dù là đã rời khỏi Trung Phong thì ngày một ngày hai cũng khó thể có chuyển biến tốt đẹp, cả đám đều càng ngày càng bị hư thoát. Khi nhìn về động phủ của Bạch Tiểu Thuần, bọn hắn đều sợ hãi. Nếu như có thể lựa chọn, bọn hắn thà rằng chịu đựng nổ lò...

    "Dạ Táng thật độc ác, đây nhất định là hắn đang trả thù!"

    "Chết tiệt, tên này không phải là Dạ Ma, mà là Ôn Ma!"

    "Ôn Ma Dạ Táng!!"

    Theo thời gian trôi qua, từng tên tu sĩ Trúc Cơ này phải chịu đựng thống khổ dày vò. Bọn hắn không dám hận Bạch Tiểu Thuần nữa, tuyệt đại đa số hạ quyết tâm: không bao giờ đi trêu chọc Dạ Táng nữa...

    Bọn hắn cảm thấy Dạ Táng thật sự quá kinh khủng, mượn lực lượng đan dược giết người một cách vô hình, thật sự làm người ta sụp đổ.

    Đến nỗi, cũng vì thế mà có không ít tu sĩ không dám khinh thường dược đạo nữa, chuẩn bị sau này sẽ bỏ công nghiên cứu...

    Ngay đến Tổ Phong cũng phải chú ý đến chuyện này. Nhưng, Bạch Tiểu Thuần vẫn hồn nhiên không hay biết gì đến tất cả những chuyện đó. Thể chất của hắn không như người thường. Nhờ Bất Tử Trường Sinh Công, dù là một chút, hắn cũng không bị ảnh hưởng. Đắm chìm trong luyện dược, rốt cuộc một tháng sau, hắn đã thành công ngăn chặn khói xanh bay đi, lần nữa lắng đọng lại trong lò đan, ngưng kết lại thành Phiêu miểu Linh hương.

    Hắn lại luyện chế ra những loại tứ giai linh dược khác, cho đến khi tỷ lệ thành đan được đề cao đến bảy thành thì toàn bộ dược thảo đều sử dụng hết. Bạch Tiểu Thuần không thể không dừng lại. Cầm lấy đan dược, hắn cảm khái đi ra khỏi động phủ.

    Dưới bầu trời ánh nắng sáng tươi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bốn phía quá ư yên tĩnh. Hắn phóng mắt nhìn khắp nơi, toàn bộ Trung Phong lặng ngắt như tờ, càng nhìn càng không thấy một bóng người.

    Bạch Tiểu Thuần hơi kinh ngạc rồi chuyển thành mừng rỡ. Hắn thấy mình rốt cuộc cũng có thể luyện dược mà không ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, vì vậy liền cảm khái rảo bước giữa Trung Phong. Nhưng dần dần, hắn bắt đầu hoảng sợ.

    "Nơi này vì sao lại yên tĩnh đến vậy?" Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có gì đó không đúng nên liền đi mau xuống núi. Rõ ràng là đến một người cũng không thấy, thậm chí luôn cả sinh cơ cũng đều không có. Khi hắn cảm thụ bên trong những động phủ kia thì toàn bộ đều trống không.

    "Người đâu?" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, lòng có chút lo lắng, vội vã đi nhanh, thẳng đến chân núi. Vừa đến nơi, hắn liền thấy, cách đó không xa, một tu sĩ Trúc Cơ của Trung Phong đang được hai nội môn đệ tử dìu đỡ như muốn đi ngang qua. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, tu sĩ này toàn thân run lên, trợn to mắt lộ vẻ sợ hãi.

    "Ngươi... đã luyện xong?" Hắn hô hấp dồn dập, chỉ vào Bạch Tiểu Thuần.

    "Hả? À... luyện đã xong rồi a." Bạch Tiểu Thuần hơi choáng váng. Hắn vừa nói xong, tu sĩ này lập tức xúc động, hắn xoay người hướng về khu vực nội môn sau lưng, dùng hết sức khí lực, phát ra một tiếng rống to.

    "Tất cả đều ra đi, quay về động phủ, Ôn Ma... cuối cùng cũng đã luyện dược xong!!" Theo thanh âm hắn lan truyền, bên trong khu vực nội môn có không ít tiếng ồ từ các động phủ truyền ra. Rồi rất nhanh sau, từng thân ảnh lần lượt được dìu ra, từng người một đều xanh xao vàng vọt, ánh mắt vốn vô thần, giờ phút này lại lộ ra khích động.

    "Thật sự sao? Ôn Ma đã kết thúc luyện dược?"

    "Trời xanh thật có mắt!!"

    "Rốt cuộc cũng có thể trở về Trung Phong rồi..."

    Tống Khuyết cũng trong đám người này, hai chân hắn run rẩy, nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần. Hắn không giống những người khác, đến giờ vẫn còn không phục, trong mắt sát ý ngập trời.

    Bạch Tiểu Thuần giơ tay gãi đầu, lòng chột dạ nhìn mọi người, nhìn bọn họ từng người một được đệ tử nội môn dìu đỡ, nhanh chóng vượt ngang qua mình về thẳng Trung Phong.

    Một nén nhang sau, cả mấy trăm người mới rời đi hết. Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn Tống Quân Uyển từ xa bay tới, rơi xuống trước mặt mình, ánh mắt nàng phức tạp nhìn hắn.

    "Tống tỷ tỷ..." Bạch Tiểu Thuần cẩn thận mở miệng.

    "Đã luyện xong chưa? Đưa ta linh dược để ta đưa cho lão tổ." Tống Quân Uyển cười khổ.

    Bạch Tiểu Thuần vội vàng lấy trong túi trữ vật ra năm loại tứ giai linh dược, những thứ này chỉ là một phần linh dược trên người hắn, đương nhiên hắn sẽ không giao ra toàn bộ.

    Tống Quân Uyển sau khi nhận lấy, cẩn thận nhìn kỹ liền lập tức động dung, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, sắc mặt tươi cười, bảo Bạch Tiểu Thuần chờ này chỗ này rồi hóa thành cầu vồng thẳng đến Tổ Phong.

    Bạch Tiểu Thuần căng thẳng, hắn biết rõ quy tắc của Huyết Khê Tông. Tuy rằng hắn rất tự tin là mình sẽ được cao tầng Huyết Khê Tông trọng thị, nhưng vẫn khó tránh được tâm thần có chút bất an.

    Sau một nén nhang, Tống Quân Uyển trở về. Trong mắt nàng ẩn chứa thần thái kỳ dị, sau khi ném cho Bạch Tiểu Thuần một quả lệnh bài thì giơ ngón tay câu lấy cằm Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng, hơi thở như lan.

    "Lão tổ muốn ta cho ngươi biết, từ nay về sau, miễn là ngươi không phản bội tông thì ở Huyết Khê Tông sẽ được hưởng đãi ngộ giống như dòng chính của Tống gia vậy!"

    Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, thấy mình hiện tại đã có thể lộng hành. Đương lúc đắc ý phi phàm, mắt thấy đại trưởng lão xinh đẹp trước mặt, hắn bỗng nhiên giơ tay phải câu lấy cằm của đối phương một cái.

    "Thế này sẽ không tính là phản bội tông chứ?" Hắn cười hắc hắc. Tống Quân Uyển ngẩn người. Nàng lớn như vậy, nhưng cho tới giờ còn chưa bị người khác đùa giỡn như thế. Mặt nàng lập tức đỏ ửng nhưng trong mắt lại hiện ra hàn mang.

    "Xem ra, ta phải cho ngươi biết một ít uy nghiêm của Đại trưởng lão!"
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 225: Dạ Táng! Về ngay cho ta!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách


    Bạch Tiểu Thuần được Tống gia lão tổ ban cho lệnh bài, có lệnh bài này trong tay, chỉ cần hắn ở Huyết Khê tông không phản bội tông môn là có thể hoành hành.

    Cho dù có giết người cũng không sợ!

    Chẳng qua là nó lại không có tác dụng với Tống Quân Uyển, dù Bạch Tiểu Thuần đã Trúc Cơ Trung kỳ cũng không thể đối kháng cường giả có thể tùy thời đột phá Kết Đan như Tống Quân Uyển, huống hồ… Tống Quân Uyển không có ra tay, mà là trợn mắt với Bạch Tiểu Thuần rồi bỏ đi.

    Vài ngày sau, toàn bộ Huyết Khê tông đều truyền ra tin tức về việc Dạ Táng luyện dược thành công, truyện hắn luyện được tứ giai linh dược, tất cả Thái thượng trưởng lão không ai không biết. Cho dù là những Huyết Phách bế quan quanh năm, cũng đều nghe đến cái tên Dạ Táng, ngay cả tám lão tổ cũng như thế.

    Nhất là Tống gia lão tổ, càng tỏ ra coi trọng Bạch Tiểu Thuần, thái độ của lão tổ, chính là thái độ của Tống gia, mà Tống gia chính là một thế lực khổng lồ ở Huyết Khê tông có căn cơ rất thâm hậu.

    Cùng lúc đó, những thứ liên quan đến chuyện Dạ Táng luyện dược, cũng thông qua nhiều con đường, truyền khắp những tu chân gia tộc bên ngoài Huyết Khê tông. Thậm chí Linh Khê tông cũng nghe tin, nhất là đám người Hầu Vân Phi, cá là trợn mắt há mồm, nhớ tới Bạch Tiểu Thuần… Chẳng qua là suy đoán như vậy thì quá hoang đường, chính bọn hắn cũng không dám tin.

    Các tông môn khác liên tục nghe được những thông tin về Dạ Táng, khiến cho danh tiếng danh tiếng của Huyết Khê tông Dạ Táng càng được nâng lên, thậm chí nhiều người đã đem hắn so sánh với Tống Khuyết.

    Nhưng trong Huyết Khê tông lại không phải như vậy, Tống Khuyết trong mắt của nhiều người … đã không bằng Dạ Táng rồi. Dạ Táng không những có chiến lực cường hãn, thủ đoạn tàn nhẫn, lòng dạ độc ác, đến cả luyện dược cũng khiến người sợ hãi, ai tới gần cũng bị ảnh hưởng.

    Nhất là vụ tiêu chảy đã ảnh hưởng cả một núi, khiến tất cả phải kinh hãi, đồng thời sự kiêng kị với Bạch Tiểu Thuần cũng ngày càng tăng.

    Rất nhanh ngoại hiệu của hắn đã từ Dạ Ma biến thành Ôn Ma, loại thủ đoạn giết người không thấy máu này khiến người ta chỉ nghĩ đến đã thấy kinh tâm động phách.

    Bạch Tiểu Thuần cũng rất thỏa mãn về thái độ của người Huyết Khê tông đối với mình, dường như tuyệt đại đa số tu sĩ Trung phong đều quyết tâm tránh Bạch Tiểu Thuần. Không muốn đi trêu chọc hắn, tuy vẫn có người còn ngoan cố nhưng cũng không làm nên được vụ gì.

    Về phần những đệ tử nội môn, càng là khi trông thấy Bạch Tiểu Thuần thì như nhìn thấy hồng hoang mãnh thú, hai chân như muốn nhũn ra, giống như mỗi khi bàn luận, đã đem Bạch Tiểu Thuần thành kẻ có thể hủy diện cả một ngọn núi.

    Nhưng những ngày tốt đẹp của Bạch Tiểu Thuần cũng không được mấy hôm. Tống Quân Uyển dùng thân phận Đại trưởng lão Trung phong ra một loạt mệnh lệnh. Ví dụ như cắt cử Bạch Tiểu Thuần quét dọn Trung phong, lệnh cho hắn chữa trị những động phủ mà hắn đã phá hủy, đủ các loại công việc để chỉnh đốn Bạch Tiểu Thuần, khiến hắn mặt mày ủ rũ.

    “Sao giờ ta lại phải làm mấy việc vặt vãnh này nữa vậy..” Bạch Tiểu Thuần than thở, hắn vừa mới quét sạch cả Trung phong, lại nhận được lệnh của Tống Quân Uyển đi xử lý mấy thứ dơ bẩn của Trung phong trong mấy ngày nay.

    “Khinh người quá đáng, nàng dựa vào cái gì mà đi câu dẫn ta, ta lại không thể câu nàng!” Bạch Tiểu Thuần tức giận. Hắn cảm thấy với thân phận của mình quyết không thể đi giúp người khác xử lý mấy đồ dơ bẩn. Ngay lúc hắn đang phát sầu thì có một đạo cầu vồng từ xa bay tới, sau khi bay một vòng thì đã thấy được vị trí của Bạch Tiểu Thuần, bay thẳng đến.

    Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn lên, thân ảnh trong đạo cầu vồng kia chính là Đại trưởng lão Thi phong.

    "Dạ Táng lão đệ." Đại trưởng lão Thi phong cười hặc hặc, thân thể bống hạ xuống, xuất hiện trước người Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy cây chổi trong tay Bạch Tiểu Thuần thì lập tức nhãn tình sáng lên.

    "Bị trừng phạt? Lão phu nghe người ta nói, ngươi lại dám đi câu dẫn Tống Quân Uyển !” Lão tuy là Đại trưởng lão Thi phong, nhưng cũng biết Dạ Táng này không phải hạng tầm thường, là người được lão tổ để ý, tương lai không thể hạn lượng, hơn nữa hắn là lại là kẻ kiệt ngạo, vị vậy trong thâm tâm lão đã sớm coi Dạ Táng thành tu sỹ cùng thế hệ.

    “Vậy thì có làm sao, là nàng câu dẫn ta trước đấy chứ!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, hất hàm, nói với vẻ rất bất mãn.

    "Dạ Táng lão đệ, ngươi hãy nghe ta nói, để thấy Tống Quân Uyển là hạng yêu nhân nào, nàng chính là Huyết Hạt, những năm gần đây, kẻ có can đảm dám trêu chọc nàng thì không kẻ nào có kết cục tốt…Năm đó ta tận mắt chứng kiến, khi nàng còn là Ngưng Khí, thẳng thừng cắt đứt một kẻ muốn làm loạn với nàng…” Đại trưởng lão Thi phong nhìn nhìn chung quanh, nói nhỏ.

    "Cắt?" Bạch Tiểu Thuần hít vào một ngụm khí, theo bản năng cúi đầu nhìn, lúc ngẩng đầu thì mắt trợn tròn.

    "Ngươi biết Huyết tử Thiểu Trạch Phong Tư Đồ Hạo chứ, cách đây vài năm từng có ý xằng bậy với TQU, cũng bị nàng ta đánh giết đến thẳng Vô Danh Phong, thiếu chút thì bị cắt!"

    "Huyết Tử cũng dám cắt!" da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn biết Huyết Tử của Huyết Khê tông có địa vị chí cao, ngang với Chưởng môn, thậm chí có mặt Chưởng môn còn không bằng, Chưởng môn không cách nào trực tiếp hiệu lệnh tu sỹ của một phong nhưng Huyết Tử làm được.

    Càng là bởi vì chỉ có Huyết Tử khi kết đan, mới có trở thành Huyết Khê tông Huyết Phách! Mà toàn bộ tông môn, ngoại trừ lão tổ thì Huyết Phách chính là hạch tâm quan trọng nhất!

    Đủ loại nguyên nhân khiến thân phận Huyết Tử khiến cho vô số người điên cuồng.

    Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, quét mắt nhìn khu vực ngón tay, vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đại trưởng lão Thi phong.

    “Ngươi tới đây làm gì? Không phải chỉ là để dọa ta chứ?"

    "Dạ Táng lão đệ, sao ta lại phải dọa ngươi, đó là sự thật! Ngươi nói xem với giao tình của hai chúng ta từ khu ngươi còn là đệ tử nội môn, ngươi xem tình cảm đó là bao nhiêu sây dày… Lão phu ra mặt nói với Chưởng môn, mời ngươi đến Thi phong luyện dược, như vậy ngươi sẽ không phải ở nơi nay để nghe bà cô kia ra lệnh nữa có phải hay không.” Đại trưởng lão Thi phong cười tủm tỉm mở miệng.

    "Thế nào, ngươi cứ suy nghĩ đi, ngươi yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị xong những tài liệu cần thiết, hơn nữa khi việc thành công còn có thâm tạ! Đúng rồi, Thi phong Huyết Tử còn nói, chỉ cần ngươi chịu đến chỗ ta luyện dược, sẽ đem bộ cương thi mà ngươi luyện được kia làm lễ gặp măt!” Đại trưởng lão Thi phong vỗ túi trữ vật, lấy ra lệnh bài không chế Lục mao Cương thi.

    Bạch Tiểu Thuần quét mắt, đó đúng là lệnh bài khi trước hắn đưa cho lão để khống chế Lục mao Cương thi, ngươi có được lệnh bài, muốn hủy diệt Lục mao Cương thi thì chỉ cần một ý niệm.

    Dĩ nhiên hắn cũng rất hứng thú với việc đến Thi phong luyện dược nhằm tránh sự trừng phạt của Tống Quân Uyển, nhưng lại không đồng ý ngay mà lộ vẻ chần chờ.

    “Ngươi cũng biết, khi ta luyện dược sẽ khiến những đồng môn bên cạnh nổi giận…” Bạch Tiểu Thuần nói với vẻ khó xử.

    “Ai dám nổi giận lão phu se xử người đó, Dạ Táng lão đệ, ngươi cứ yên tâm mà luyện dược, chỉ cần ngươi giúp chúng ta luyện chế tứ giai Nghịch Huyết Dưỡng Thi Đan, hết thảy có thể yên tâm!” Đại trưởng lão Thi phong vội mở lời.

    Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, đang muốn tỏ vẻ do dự thêm một hồi thì có một tiếng hừ lạnh truyền đến từ khu vực ngón tay.

    “Dạ Táng, còn không mau đi xử lý nơi còn bẩn!”

    "Còn ngươi nữa, lão già kia, người không chịu ở Thi phong mà chạy đến Trung phong của ta làm gì?” Người đang nói dĩ nhiên là Tống Quân Uyển, nàng vừa nói xong thì Bạch Tiểu Thuần liền vội vàng, một phát túm được Đại trưởng lão Thi phong.

    "Ta đồng ý! Khi nào thì chúng ta có thể đi?”

    “Đi ngay bây giờ!” Đại trưởng lão Thi phong cuồng hỉ, ngửa mặt lên trời cười ta, tu vi ầm ầm bộc phát, mang theo Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành cầu vồng bay thẳng đến Thi phong.

    "Dạ Táng, ngươi định đi đâu!" Tống Quân Uyển sững sờ, thâm tâm nổi lên ngọn lửa vô danh, trong nhay mắt bay thẳng về phía Đại trưởng lão Thi phong, muốn ngăn cản hai người bọn họ.

    Nhưng vào lúc này bỗng có một đạo huyết ảnh bay ra từ Thi phong, hóa thành một nam tử trung niên, nam tử này có mái tóc màu máu, mặc trường bào màu máu, thậm chí cả dã là đều là màu máu, hai mắt tỏa ra quang mang lợi hại, rõ ràng chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhưng từ cơ thể hắn lại tỏa ra khí thế không kém gì Thái thượng trưởng lão, sau một bước đã xuất hiện trước mặt Tống Quân Uyển.

    "Quân Uyển, Dạ Táng sư đệ danh chấn tông môn, lão tổ cũng đều coi trọng, ngươi lại lệnh cho hắn đi làm mấy việc nhục nhã kia, đó chính ngươi đã sai, hiện giờ Dạ Táng sư đệ đã đồng ý luyện dược giúp Thi phong ta, ta khẳng định sẽ không bạc đãi hắn!” Huyết nhân nhè nhẹ mở miệng, nâng tay phải lên, lập tức cả Thi phong chấn động, giống như cùng nhịp với hắn, hóa thành uy áp tràn khắp bốn phương.

    "Phong Nhai, cho dù ngươi là Thi phong Huyết Tử cũng không có tư cách quản chuyện của Trung phong ta!” Ánh mắt Tống Quân Uyển lóe lên sát cơ, huyết sắc nam tử trước mặt chính là Thi Phong Huyết Tử Phong Nhai.

    “Ta không phải tên Tư Đồ Hạo vô dụng kia, hôm nay ngươi không qua được!” Phong Nhai tiến lên một bước, tiếp tục ngăn cản, lúc này Đại trưởng lão Thi phong đã mang Bạch Tiểu Thuần đến Thi phong rồi.

    "Dạ Táng, theo ta về nhà!” Tống Quân Uyển vô cùng tức giận, hô lên với Bạch Tiểu Thuần ở phía xa.

    “Không về, nói gì ta cũng không về!” Bạch Tiểu Thuần thấy Tông Quân Uyển đã bị ngăn lại, biết rõ đã an toàn nên lắc đầu nói ra.

    “Ngươi có về hay không?” Tống Quân Uyển dậm chân, ánh mắt lộ vẻ tức giận.

    “Không về!” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu nói với vẻ đắc ý.

    “Dạ Táng ngươi được lắm, bổn sự lớn lắm, hôm nay ngươi không chịu về thì sau này cũng đừng về nữa!” Tống Quân Uyển cả giận nói, đùng đùng quay người bay về Trung phong.

    “Không về thì không về!” Bạch Tiểu Thuần cũng nổi giận, hừ một tiếng, cũng quay người bay về phía Thi phong.

    Đại trưởng lão Thi phong ở bên cạnh cũng đổ mồ hôi trán, nhìn nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại ngó Tống Quân Uyển ở phía xa cũng đang tức giận giống nhau.

    "Hai người bọn họ..." Đại trưởng lão Thi Phong chần chừ một chút, thâm tâm đã có vô hạn suy đoán...

    Lời nói của hai người truyền ra bốn phía, đến tai rất nhiều người, nhất là Thi phong Huyết Tử Phong Nhai, gã nghe xong thì hai mắt trợn lên, nghe mà cảm thấy đối thoại của hai người có chút không đúng.

    Cũng không phải riêng gã có ý nghĩ này, những tu sĩ khác nghe thấy đoạn đối thoại này cũng nghĩ như thế, người nghe đều cảm thấy giống như vợ chồng cãi nhau, chồng đang tức giận muốn bỏ nhà đi, mà vợ thì đang gào thét…
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.