Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 121: Chiến trường Thần - Ma Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc So với cái giá mười ba ngàn đồng vàng mà tên chủ tiệm kia yết giá lúc trước thì bảy ngàn đã là rẻ lắm rồi, lại tăng thêm tin tức hữu dụng về cây gậy Bạo Tuyết này - mặc nhiên được xem là một nửa giá - nữa thì lần mua bán này xem như Tần Nhược cũng không thiệt thòi. Sảng khoái mua bán xong rồi, Tần Nhược không lập tức thay cây Băng Chi Hồn đi. Nếu đổi lại là người khác, lúc này chỉ sợ đã sớm cấp bách thay cây Bạo Tuyết lên để đi khoe mẽ rồi. Nhưng Tần Nhược lại không thế, không chỉ vì hắn còn là một tên khống nước bậc ba, chưa có đủ năng lực bảo vệ nó khỏi ánh mắt mơ ước của những người khác, mà bởi vì chỗ dựa của những kẻ thù của hắn gần đây đều không nhỏ, hắn nhất định phải luôn luôn tỉnh táo lẫn cảnh giác đề phòng. Cho nên mua bán xong, Tần Nhược thậm chí cũng không dám lấy nó ra ở trong khu an toàn mà tạm biệt Tinh Linh Hoàng Tử, rồi chạy đến cửa thị trấn hội hợp với đám Lục Tâm. Đối với đám người Lục Tâm, Tần Nhược không có gì phải sợ hãi cả, hắn thay mấy món chữ tím cấp 39 vừa gom được trên chợ lên, sau đó đặt cây Bạo Tuyết vào trong bảng triển lãm đội ngũ... “Thuộc tính không tệ, sẽ giúp được nhiều cho cậu đấy. Bao nhiêu tiền?” Mấy người bọn Lục Tâm vô cùng hài lòng với thuộc tính của cây Bạo Tuyết kia, sau khi hỏi giá rồi thì đều thầm than thở với năng lực ‘chặt giá’ của Tần Nhược - mười ba ngàn đồng vàng mà chặt cho chỉ còn có bảy ngàn, quả thật không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được. “Đúng rồi, mấy món trang bị kia của cậu có tin tức rồi đấy.” “Thật chứ?” Nghe được tin này, Tần Nhược lập tức vui mừng ra mặt ngay. Hắn nhất thời kích động, không ngờ đang chuẩn bị thăng cấp là đã có tin về trang bị ngay rồi. Hắn vừa mừng vừa lo, bèn truy hỏi: “Đổi được trang bị gì thế?” “Đôi ủng Tật Phong Lang Vương, có người chấp nhận dùng hai món đồ chữ tím bậc bốn loại cực tốt của nghế khống nước đổi, ngoài ra còn tăng thêm mười ngàn đồng vàng nữa.” “Trang bị chữ tím?” Tần Nhược hơi sững người một thoáng. Hiện giờ hắn đã không phải là tên gà con của mấy ngày trước rồi, hắn đã biết rằng đôi ủng kia có tăng 5% độ hòa hợp đã xứng danh là cực tốt, mà mang kèm thêm kỹ năng tăng tốc nữa thì phải là hàng cực tốt trong số cực tốt rồi, bởi vậy nếu hai món chữ tím kia mà không có thuộc tính khá khẩm thì chắc chắn hắn sẽ không chấp nhận. Lục Tâm cười một tiếng: “Cho cậu xem thuộc tính trước này.” Nói rồi, y đưa ra yêu cầu giao dịch ngay. Tần Nhược sững sờ nhấn Xác Nhận, người kia vậy mà dám đưa trang bị cho Lục Tâm thế này, xem ra là y rất yên tâm về Lục Tâm đấy. Bên trong khung giao dịch nằm một chiếc áo choàng màu tuyết trắng và một sợi dây chuyền. Vừa quét mắt nhìn qua, trái tim của Tần Nhược đã lập tức không nhịn được đập điên cuồng ngay... Thật là đồ tốt đó nha! Áo choàng Cuồng Bạo Băng Ma: Trang bị chữ tím, lực phòng ngự 21, lực phòng phép 10, tăng tổn thương thuộc tính nước lên 5%, tăng tốc độ ngưng tụ phép thuật lên 5%; yêu cầu 27 điểm sức mạnh, 26 điểm nhanh nhẹn, 70 điểm tinh thần; yêu cầu cấp 40, nghề nghiệp: điều khiển nguyên tố nước. Dây chuyền Hàn Băng: Trang bị chữ tím, tăng 100 điểm giới hạn HP, tăng tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước thêm 6%; yêu cầu 58 điểm tinh thần, cấp 40, nghề nghiệp: điều khiển nguyên tố. Hai món đồ này, đúng như lời Lục Tâm nói thì quả thật không bằng được đôi ủng Tật Liệt Phong Lang Vương, cho dù có cộng lại với nhau cũng thế, nhưng đơn giá của mỗi món này trên chợ tuyệt đối phải vượt qua mười lăm ngàn đồng vàng đấy! Hai món đồ này, cộng thêm mười ngàn đồng vàng, Tần Nhược suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý. Sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp rồi, mang ba món đồ vào, có thể tăng tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước thêm 21%, như vậy những phép thuật khống chế nước bậc một sẽ càng trở nên thuận buồm xuôi gió hơn, vậy cũng không chịu thiệt. Giao đôi ủng Tật Liệt Phong Lang Vương cho Lục Tâm, sau đó Tần Nhược lấy hai món trang bị màu vàng thuộc tính khá của nghề đạo tặc ra, nhờ Lục Tâm treo giúp lên kênh chiến minh để đổi lấy trang bị bậc bốn nghề khống nước, nếu đổi được những món có thể tăng lên tốc độ ngưng tụ phép thuật và tăng hiệu quả trạng thái là tốt nhất. “Đi theo lối đó thì... Ừm, không sai, cậu có thể đi vững được!” Lục Tâm nghe thoáng qua là biết phương hướng phát triển của Tần Nhược ngay. Y gật gật đầu, sau đó ghi chú lại thuộc tính của hai món trang bị ấy, treo lên kênh chiến minh. Rời khỏi thị trấn Savis, sáu người lại tiếp tục xuống di chỉ alex. Theo lời Lục Tâm nói thì từ sau khi bại trận ở đây xong, tên Phong Cuồng Huyết Bình chưa từng bước chân đến đây bao giờ, mà sau lần bại trận ở vùng đất tuyết, thậm chí còn chưa ai từng thấy y lộ diện ở thị trấn Savis nữa, nghe nói là đã đi chiến trường Thần - Ma rồi, cũng không biết là do không còn mặt mũi nào xuất hiện ở nơi đây, hay là đến đó để làm chuyện gì đấy... Tóm lại là trước khi Tần Nhược lên được bậc bốn, hắn không cần phải lo sẽ bị Phong Cuồng Huyết Bình xuất hiện quấy phá! Vốn đây thực sự là một tin tức tốt, nhưng Tần Nhược lại hơi cảm thấy tiếc nuối một tí, bởi vì y lại định hưởng thụ thêm cảm giác PK ít nhiều, tiếc là tên kia đã rời đi mất rồi. Thật đáng tiếc! “Chiến trường Thần Ma rốt cục là một nơi như thế nào, mọi người đã từng đi chưa?” Tần Nhược tranh thủ lúc rảnh rỗi quay đầu lại hỏi Tử Lan. Từ trước tới nay hắn chưa từng bước tới chiến trường Thần - Ma bao giờ, mà ở trên trang web của phía nhà phát hành cũng chỉ biết được rằng đó là chiến trường giữa người chơi liên minh Thiên Sứ và liên minh Ác Ma mà thôi. “Chiến trường Thần Ma... Nói thế nào đây nhỉ?” Tử Lan trầm ngâm một thoáng, rồi nói: “Nơi đó bọn chị đã từng đi qua rồi, ừm, so sánh như vầy đi, đối với những người chơi bậc bốn bình thường thì chiến trường Thần - Ma luôn luôn là một nơi tràn ngập sự nguy cơ và thách thức. Ở nơi đó, chú sẽ chẳng bao giờ trông thấy có ai yếu hơn chú nhiều lắm đâu, mà ngược lại, có rất nhiều người chơi có thể giết chú, cướp đi trang bị của chú dễ như trở bàn tay nữa đấy. Còn đối với những cao thủ bậc bốn thì... Sự thách thức và cơ hội ở chiến trường Thần - Ma luôn luôn là ngang bằng, có thể lấy được thứ mình cần từ chiến trường Thần - Ma hay không, hoàn toàn phải nhờ vào thủ đoạn và vận khí! Tần Nhược hơi hé hé miệng. Thật là mất mặt quá, cứ có cảm giác như Tử Lan không phải đang giải thích về chiến trường Thần - Ma mà là đang giảng triết lý cho hắn vậy... Có chút thâm thúy, nhưng cũng may là từ lời nói của Tử Lan, hắn biết rõ một tin tức: chiến trường Thần - Ma cực kỳ nguy hiểm! Còn phần nó nguy hiểm bao nhiêu thì chỉ sợ đến khi hắn thăng lên bậc bốn, tự mình đi vào bên trong thì mới biết thôi. Có điều một câu nói ‘trong đó có rất nhiều người chơi có thể giết chú, cướp đi trang bị của chú dễ như trở bàn tay’ đã khiến Tần Nhược phải thật cẩn thận chôn sâu ý định đó của mình - ít nhất thì cũng phải chờ đến khi mình không có nỗi lo về sau đã rồi mới dám vào được. “Đúng rồi, đội trưởng, có chuyện này tôi muốn hỏi anh!” Lục Tâm đang dẫn đầu đoàn, y tiện tay quất một chùy nện bay một con huyết ma tri chu đi, sau đó không quay đầu lại, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?” “Đội trưởng, anh và... và hắc át Kiếm của gia tộc Tiêu Dao, ai mạnh hơn?” “Hắc Át Kiếm?” Biểu tình của mấy cô gái chung quanh nhất thời trở nên kỳ lạ ngay, hiển nhiên là đã từng nghe qua cái tên này rồi. Họ thắc mắc nhìn về Tần Nhược: “Làm sao anh/chú biết hắn?” Lục Tâm nghe đến cái tên ‘Hắc Át Kiếm’ thì thân thể chợt chấn động, y nhanh như chớp tuôn ra một loạt liên kích, đập cho con huyết ma tri chu đã gần chết trước mặt thành bãi bùn, sau đó quay đầu lại trả lời Tần Nhược: “Tôi và hắn hẳn đã không còn đứng chung một cấp bậc nữa rồi.” Tần Nhược nói thầm từ đáy lòng: quả nhiên... Không còn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đội trưởng chiến đấu của Tử Kinh Hoa nữa, thực lực chỉnh thể của Lục Tâm đã hoàn toàn không thể so sánh được với những đội trưởng chiến đấu chân chính nữa rồi. Lời giải thích của Lục Tâm là, bây giờ y đã không còn như lúc mới vào trong trò chơi nữa, đã không còn sự kích động, không tìm thấy được mục tiêu khiến máu huyết mình sôi trào nữa, mà cũng đã không còn biết mình tiếp tục mạnh lên là để làm gì. Bắt đầu từ lúc đó, năng lực của y dần dần đình lại không tiến tiếp! Còn người khác thì lại vẫn luôn nỗ lực, bất kể là về mặt trang bị hay kỹ xảo cũng đều đột phá, đều dần dần vượt xa lớp sóng cũ là y... Nghe đến đây, Tần Nhược dường như thoáng thấy được một sự ảm đạm của một anh hùng mạt lộ trong mắt Lục Tâm... Mấy cô gái nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, sau đó nhìn về phía Lục Tâm; trên mặt Lục Tâm lúc này là một vẻ cười điềm nhiên. Tần Nhược nhìn thấy thế, lông mày nhăn lại. Hình như mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi rồi. Mấy người Tử Lan, Hỏa Mân Côi hình như có biết một số chuyện mà mình chưa biết, có lẽ trong đó có nguyên nhân mà Lục Tâm từ bỏ vị trí đội trưởng chiến đấu... “Tiểu Tần, làm sao lại đột nhiên nhắc tới Hắc Át Kiếm thế?” Sau khi cả đội dừng ở điểm luyện cấp rồi, Lục Tâm không nhịn được quay sang hỏi Tần Nhược. Tần Nhược “à” một tiếng, sau đó kể lại chuyện xảy ra trong đầm lầy Ma Quỷ cho mọi người. Tần Nhược chú ý thấy, khi hắn kể xong thì mấy cô gái đều hơi giật mình, sau đó thả lỏng hơi thở... Tiếp đó, Hỏa Mân Côi hỏi Tần Nhược: “Anh cảm thấy thực lực của tên Hắc Át Kiếm kia ra sao?” “Mạnh... Mạnh đến thái quá!” Tần Nhược lẩm bẩm đánh giá. Hắn cảm thấy mình đánh giá như thế cũng là đúng lắm. Có điều, sau khi hắn cất cây Băng Chi Hồn đi, móc cây Bạo Tuyết ra thì bàn tay lại siết lại thật chặt, trong lòng thầm nói: “Tôi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ giống như hắn!”
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 122: Một người bất ngờ, một tin tức bất ngờ Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Gậy Bạo Tuyết: Trang bị chữ cam, lực phép 24-25, tăng 10% tốc độ ngưng tụ nguyên tố, tăng 3% hiệu quả đóng băng, tăng 10 MP giới hạn; yêu cầu sức mạnh 24, nhanh nhẹn 26, tinh thần 68, nghề nghiệp: điều khiển nguyên tố nước. Ở tầng hai di chỉ Alex, chỉ cần bọn Hỏa Mân Côi thôi là đã có thể tiêu diệt được hết đám huyết ma tri chu rồi, không cần đến Tần Nhược làm gì. Vì thế, sau khi Tần Nhược thay cây Bạo Tuyết vào rồi, bèn chạy ra khỏi hang chung, đến một hang nọ chỉ có hai con huyết ma tri chu để thí nghiệm uy lực của vũ khí mới. Bởi vì khoảng cách không phải xa lắm, cho nên điểm kinh nghiệm của đoàn đội vẫn có thể chia đến được cho hắn. Đối với chuyện này, bọn Lục Tâm cũng rất yên tâm, chỉ đề nghị Ngả Tiểu Tiễn thỉnh thoảng lưu ý tình hình của Tần Nhược mà thôi, nhằm đề phòng có đạo tặc tới gần hắn - một tên khống nước bậc ba mà cầm vũ khí chữ cam thì quả là bắt mắt quá, nếu rủi ro gặp phải một tên đạo tặc không có mắt nào đó, làm rớt trang bị của Tần Nhược thì không hay chút nào. “Nước!” “Ngưng!” Nguyên tố nước nhanh chóng bị hút ra từ một vũng nước nọ bên cạnh Tần Nhược, sau đó ngưng tụ thành một bức tường ở trước mặt con huyết ma tri chu gần hắn nhất. So với trước kia, trông có vẻ không khác gì cả, nhưng thoáng chốc khi bức tường nước ấy được hoàn thành, Tần Nhược rõ ràng cảm nhận được một niềm vui sướng tới từ tận trong tâm hồn! 10% tăng tốc, quả đúng là vẫn sinh ra được một chút tác dụng. Mặc dù ở phương diện khống chế nguyên tố bậc một, nó rất khó để thấy rõ, nhưng Tần Nhược vẫn cảm nhận được. Dưới tác dụng của cây gậy mới này, hành động của hắn trở nên thoải mái hơn xưa một ít. “Băng!” Con huyết ma tri chu ngốc ngếch kia vừa đâm sầm vào bức tường nước trước mặt thì bức tường ấy chợt biến chất đông cứng nó ngay tại chỗ. Không cần hệ thống thông báo, Tần Nhược cũng biết mình chỉ có hai giây thời gian, cho nên chớp mắt ngay khi con huyết ma tri chu nọ bị đóng băng, hai mũi tên nước đã nhanh chóng bắn ra từ vũng nước bên cạnh... Hai phép thuật bậc một trước sau được hoàn thành, thời gian dư ra đủ để thực hiện một phép thuật bậc một nữa. Tần Nhược chấn động trong lòng, quả nhiên là sử dụng càng nhiều thì càng cảm nhận được hiệu quả của việc tăng tốc. Không biết đến lúc mình mang vào áo choàng Cuồng Bạo Băng Ma và dây chuyền Hàn Băng rồi, được tăng tốc độ thêm 21% thì sẽ là chuyện đáng vui sướng đến thế nào nữa? “Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, con huyết ma tri chu bị đông cứng vừa mới tạo được mấy vết rạn trên bức tường băng thì bức tường đã nổ tung, khiến nó bị văng ra xa đến mấy mét. Mấy cái chân khẳng khiu của nó cố gắng chống thân hình phì nhiêu đứng dậy, cơn đau khiến miệng nó kêu rít lên không thôi. “Băng!” Kỹ năng khống chế nguyên tố của Tần Nhược liền lạc với nhau, gần như không có chút thời gian hở nào cả. Hai mũi tên nước được hóa thành mâu băng bậc ba, mang theo hơi lạnh khiếp người bắn vút ra! Phần bụng của huyết ma tri chu cũng không rắn chắc gì, cho nên “phụp” một tiếng, đã bị xuyên thấu qua, miệng vết thương nhanh chóng bị hơi lạnh đóng một lớp băng mỏng. Điểm tổn thương là 450, mặc dù còn kém kha khá so với điểm thương tổn tối đa của Hỏa Mân Côi, nhưng nếu hai người cùng dùng phép thuật bậc ba thì Tần Nhược sẽ không xê xích bao nhiêu. Hơn nữa, so với điểm thương tổn 400 của lúc trước thì bây giờ như thế đã đủ lắm rồi. Lúc kết thúc chiến đấu, Tần Nhược nhìn lại bảng thời gian: tổng cộng dùng không đến 15 giây, huyết ma tri chu đối với mình mà nói thì bây giờ đã không còn sự uy hiếp nào đáng nói nữa cả... Hắn quét nhìn con huyết ma tri chu còn lại đang thẫn thờ bước đi phía xa, không chạy qua gây chuyện mà lùi vào một góc vắng ngồi thiền, một bên là chờ con huyết ma tri chu vừa nãy nảy mới, một bên là nhanh chóng khôi phục lượng MP đã tiêu hao trong chiến đấu. Cứ như vậy, đám Hỏa Mân Côi tiếp tục đánh phần họ, Tần Nhược cũng vui với sự nghiệp solo huyết ma tri chu phần mình nhằm tiếp tục làm quen với cảm giác thành tựu mà vũ khí và trang bị mới mang đến. Tình hình cứ thế kéo dài đến hơn hai tiếng đồng hồ sau đó. Bất chợt! “Không thể nhận được điểm kinh nghiệm nữa, xin vui lòng đến công hội Phép Thuật Nguyên Tố Nước nhận nhiệm vụ thăng bậc bốn!” Lời nhắc không thể nhận thêm kinh nghiệm của hệ thống đã nhắc liên tục đến mười phút rồi, Tần Nhược mới quyến luyến không thôi quay trở về hang của toàn đội, chào mọi người, nghe một loạt lời dặn dò, sau đó mới dùng sách về thành trở về thị trấn Savis. Cuối cùng cũng có thể bắt đầu nhiệm vụ thăng cấp rồi. Nhưng, lúc này, Tần Nhược lại có chút do dự, cứ cảm thấy mình nên chỉnh đốn lại một ít chuyện lặt vặt trước, sau đó dùng một tư thái hoàn toàn mới mẻ đi nhận nhiệm vụ thì vẫn tốt hơn. Sau rốt, sau khi bồi hồi dạo vài vòng bên ngoài công hội Nguyên Tố Nước, Tần Nhược bước vào trong... ngân hàng, rồi biểu hiện như một tên nô tài giữ của, xem xét những món hàng mình đã tồn trong kho. Trong kho đã có thêm 3 bình thuốc tốc độ với chất lượng lần lượt là 6 điểm, 7 điểm và 9 điểm - sau khi Hắc Thị Nhân Khẩu luyện chế thành công, thuốc sẽ tự động được gửi vào đây. Thuốc do quả Tử Quỳnh luyện chế ra, thuộc tính vẫn là rất khá: chất lượng 6 điểm cũng có thể tăng 30% tốc độ di động, duy trì 360 giây; chất lượng 7 điểm tăng 35%; bình tốt nhất có chất lượng 9 điểm thì tăng 45%. Nghĩ ngợi một chốc, vì đảm bảo an toàn, Tần Nhược nhét bình thuốc tốc độ chất lượng 6 điểm trước mặt, cộng với một bình thuốc thể lực chất lượng 7 điểm và một bình thuốc tinh thần chất lượng 9 điểm vào trong ba lô - dù sao thì trước mắt mấy thứ này vẫn chưa có giá thị trường, chẳng thà mang theo làm nhiệm vụ thăng cấp để bảo đảm thì hơn, nếu rủi ro gặp phải tình huống nguy hiểm thì biết đâu chừng chúng có thể cứu được cái mạng ấy chứ. Sau đó, Tần Nhược lại lấy ra hai mươi mấy món trang bị mà rạng sáng ngày hôm qua lấy được, rồi chạy đến chỗ ông chủ quán quen thuộc đổi lấy tiền nhằm vơ vét một ít sách phép bậc ba hệ nước trên chợ để phòng thân. Từ lúc chơi trò chơi này cho tới nay, Tần Nhược chưa bao giờ khẩn trương và kích động như lúc này! Dưới ánh mắt càng ngày càng quái dị lẫn hiếu kỳ của ông chủ tiệm, Tần Nhược khẩn trương lấy trang bị ra đổi lấy hơn hai mươi bốn ngàn đồng vàng và khoảng hai mươi cuốn sách phép. Lúc này, Tần Nhược mới cảm thấy vạn sự đã được chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ còn thiếu gió Đông nữa mà thôi... Nhận nhiệm vụ! Ngay khi Tần Nhược đang ‘hiên ngang lẫm liệt’ thẳng bước vào trong công hội Phép Thuật Nguyên Tố Nước thì một lời nhắc của hệ thống chợt vang lên: “Người chơi xa lạ - Hiểu Hiểu - mời trò chuyện, xin hỏi chấp nhận hay không?” Hiểu Hiểu? Nghe được cái tên quen thuộc này, Tần Nhược ngẩn người ra, sau đó vỗ mạnh một cái vào đầu, thoáng nhủ: “Không phải chứ, cô nàng này, thực sự dám không ngủ sớm mà chui vào trong trò chơi thế sao?” Không dám chậm trễ, Tần Nhược vội vàng chọn Chấp Nhận ngay... Quả nhiên, thanh âm vừa ngọt ngào lại vừa hơi gian giảo của Hiểu Hiểu đã vang lên từ đầu bên kia ngay: “Tiểu ca, đêm dài dằng dặc, lại đây cùng tỷ tỷ bàn chuyện phiếm này~~” Nghe được câu nói chết người này, Tần Nhược khựng lại ngay, đồng thời cũng kinh ngạc há hốc miệng. Hắn mường tượng ra hình ảnh Hiểu Hiểu mặc áo ngủ, lả lướt nằm trên giường, đôi mắt long lanh như nước gọi mình lại... Cố sống cố chết lắc đầu, Tần Nhược nỗ lực bình tĩnh lại, sau đó cười khổ truyền âm qua: “Tôi nói, cô thật sự vào đấy hả?” “Hừ, một khi bổn tiểu thư đã nói ra rồi, đương nhiên con ngựa gì cũng khó thể cản nổi.” Nghe vậy, Tần Nhược sờ sờ đầu, tức khắc nhớ đến lời hứa lúc ban ngày mình nói, cái đầu bắt đầu đau đau... Mặc dù hắn rất vui vì Hiểu Hiểu có thể vào trong trò chơi này, nhưng bây giờ thì hắn đang phải... Lúc này mà đi qua giúp cô ta thì chắc chắn sẽ phải lỡ mất một ngày rồi, nói không chừng bọn Lục Tâm sẽ sốt ruột lắm. Phiền phức rồi đây... “Tiểu Tiểu, hiện giờ cô ở đâu thế, để tôi bảo Tiểu Miêu và anh Đạt qua với cô để chỉ cô luyện cấp thế nào trước nhé? Một lát nữa tôi mới đến chỗ cô được, bởi vì tôi sắp phải làm nhiệm vụ thăng bậc bốn rồi, đang có mấy người chờ tôi.” Hiểu Hiểu không chịu: “Tôi mặc kệ, anh phải qua.” Choáng, thường ngày Hiểu Hiểu luôn vô cùng thông tình đạt lý cơ mà? Tần Nhược khóc cười không được, đang định tiếp tục dỗ dành thì đã nghe thấy đầu kia Hiểu Hiểu cười xùy ra: “Được rồi!” “Không chọc anh nữa. Thực sự cho là tôi nhất định phải có anh luyện cấp chung mới chịu đấy sao? Giả vờ thôi... Nói chính sự nè, nếu bây giờ anh còn chưa chính thức làm nhiệm vụ thăng bậc bốn thì phải đi qua nhanh nhé, tôi ở trong rặng núi Goblin cách thị trấn Berry mười dặm về phía Tây, anh Đạt với Tiểu Miêu đều ở đây cả, tọa độ là...” Hiểu Hiểu nghiêm chỉnh báo ra tọa độ, sau đó nói: “Nơi này nảy mới Thủ Lĩnh Goblin rồi, là BOSS vương giả bậc hai đó, anh nhanh lên nhé! Tranh thủ lúc chưa có nhiều người thì qua nhanh lên!” BOSS vương giả bậc hai? Tần Nhược chấn động trong lòng! Mặc dù cấp bậc có phần thấp đấy, nhưng nếu là BOSS vương giả, vậy thì sẽ có cơ hội rớt ra trang bị loại cực phẩm. Cơ hội như thế này không nhiều khi gặp được đâu! Chậc, đừng nói là làm nhiệm vụ thăng bậc bốn, cho dù là nhiệm vụ thăng bậc năm thì cũng đều có thể tạm thời bỏ qua được mà! “Được, mọi người chờ nhé, tôi đi qua ngay đây!” Tần Nhược vội vàng trả lời, sau đó xoay người chạy về phía trận pháp dịch chuyển ngay. Trên đường, hắn còn không quên truyền âm nhắc Hiểu Hiểu, bảo cô lập tức báo cho Vương Đạt gọi cả Khủng Long Pháp Sư và đám đồng sự Căn Cứ Địa lại luôn. “Đã báo rồi!” “Bảo họ đừng đến nhiều quá, chừng hai tá là được rồi!” Tần Nhược cũng không muốn bị người ta phát hiện một lần nữa. Nếu lần này mà lặp lại chuyện ở đầm lầy Ma Quỷ, vậy trong vòng một tháng, đám đồng sự trong Căn Cứ Địa cũng đừng mong khôi phục nổi. “Ừm!” Hiểu Hiểu dường như đã thích ứng với nhịp độ trong thế giới này rồi, cho nên rất nhanh đã trả lời lại...
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 123: Sát thủ quái thú Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Rặng núi Goblin cạnh thị trấn Berry kéo dài trăm dặm, dùng sự phong phú về tài nguyên khoáng sản mà nổi danh cả đại lục Thần - Ma. Trong rặng núi này, số lượng mỏ quặng vượt qua năm trăm, là đất lành cho vô số những người chơi lấy nghề đào quặng làm nghề sinh hoạt hoặc những người chơi làm nghề rèn vũ khí, trang bị cấp cao. Đây không phải lần đầu tiên Tần Nhược tới nơi này. Ở lần đầu tiên vào trò chơi, hắn đã từng đắn đo chọn kỹ năng sinh hoạt cho mình mất một thời gian... Hai nghề đầu tiên hắn nghĩ đến là nghề mà khá dễ học, hơi có phần máy móc - thợ mỏ, và dựa vào nguyên liệu trên thân quái vật lẫn dược liệu mọc tự nhiên để kiếm sống - thợ thu thập. Nghề thợ mỏ thì không cần phải nói rồi, số quặng đào được ra bất kể chất lượng thế nào cũng đều có thể bán được cho thợ rèn hoặc công hội Thuật Sĩ Luyện Kim hết, về sau thậm chí còn có thể thăng cấp thành nghề thợ rèn, rèn một ít vũ khí lẫn trang bị bậc cao cho người chơi nữa, cũng có thể coi là tiền đồ vô hạn. Có điều khi đó đại quân thợ mỏ đã đông như quân Nguyên, đã hình thành quy mô quá lớn rồi, chỉ nội trong rặng núi Goblin này đã có một trăm ngàn thậm chí hơn, cho nên với người vào sau như Tần Nhược, ở giai đoạn trước rất khó để kiếm được đồng tiền lời nào. Mà nghề thu thập thì lại khác, một số dược liệu bậc thấp cũng là thành phần thiết yếu của những liều thuốc chữa thương, phục hồi pháp lực, cho nên nhu cầu sẽ rất lớn, và cũng có giá thị trường ổn định; nguyên liệu trên người một số quái vật thì có thể dùng để rèn hoặc may, tạo ra trang bị vũ khí bậc thấp, bậc trung... Điều khiến Tần Nhược phải động lòng chính là, theo đà tăng lên của cấp bậc, giết được quái vật cấp cao hơn, giá cả của nguyên liệu cũng sẽ cao theo; một số hạt nhân hoặc dược liệu hiếm có nào đó, chỉ cần mình kiên trì thì đều có thể lấy được hết, cho nên Tần Nhược mới không trở thành một thành viên trong rặng Goblin. Bây giờ nhớ lại, Tần Nhược đúng là cảm khái không thôi! Cũng may khi đó mình đã lựa chọn nghề thu thập, chứ nếu chọn nghề thợ mỏ thì lúc này nói không chừng đang giao du với đám nhện, chuột, goblin ở trong cái quần thể mỏ quặng ẩm thấp này rồi, đương nhiên sẽ không may mắn như mấy hôm nay được. Chạy tới cửa chính thị trấn Berry, Tần Nhược gặp được một người đã chờ hắn hồi lâu - Vương Đạt. Vương Đạt mang một bộ trang bị ẩn hiện ánh tím, nhìn cũng có mấy phần uy vũ, trên gương mặt béo không hề để lộ một chút cảm xúc nào là hưng phấn hay kích động cả, chỉ đến khi phát hiện thấy Tần Nhược xuất hiện trên trận pháp dịch chuyển thì trong mắt mới lóe qua một thoáng vui mừng, rồi cấp tốc khôi phục lại bình thường. Vương Đạt cũng biết, lúc này điều quan trọng nhất là phải giữ được sự bình tĩnh, tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn ra được chút khác lạ nào. Nếu rủi đâu khiến người ta nổi lên lòng tò mò thì sẽ khiến hành động tiếp theo gặp phải phiền phức không nhỏ. Dù sao thì Thủ Lĩnh Goblin cũng là một con BOSS vương giả bậc hai, những đoàn đội bậc bốn bình thường đều có cơ hội thắng, cho nên chuyện họ có thể đạt được thắng lợi cuối cùng hay không chỉ là ở chỗ họ có bị lộ ra hay không mà thôi... Lúc bước qua sát vai với Vương Đạt, Tần Nhược mới cẩn thận truyền âm: “Những người còn lại ở đâu?” “Đi bổ sung sách phép rồi. BOSS vương giả bậc hai, chúng ta cũng không thể khinh thường được phải không?” Vương Đạt điềm nhiên như không xoay người lại, truyền âm đáp. Sau đó, hai người rất bình tĩnh hòa lẫn vào trong dòng người, cuối cùng sóng vai bước ra khỏi cửa chính thị trấn mà không khiến bất cứ ai trong thị trấn để ý. Biết được vị trí cụ thể của Khủng Long Pháp Sư rồi, Tần Nhược gật gật đầu, cùng Vương Đạt nhắm thẳng rặng núi Goblin tiến bước - hai người đều dùng tốc độ bình thường chạy ra ngoài thị trấn, không khác gì với những người xung quanh cả. Trên đường, Tần Nhược hỏi: “Làm sao các anh phát hiện ra Thủ Lĩnh Goblin vậy?” Nhắc tới chuyện này, Vương Đạt lập tức hứng khởi ‘bắn súng’ ngay: “A, việc này nói đến thì dài, nhãi con chú không biết đâu... Cũng không biết Hiểu Hiểu làm sao mà thân với em gái của Tiểu Miêu thế nữa, thế là gọi anh với hai chị em nhà ấy ra luyện chung luôn, mà con bé Hoa Tiễn còn cố ý chuẩn bị cho Hiểu Hiểu mấy bộ trang bị lính mới nữa chứ, không biết là từ đâu tìm ra đấy, toàn là dạng cực phẩm cả... Thật là người so với người tức chết người mà, cấp 0 mà giết quái cấp 3 như chặt rau củ ấy, lên cấp nhanh vãi cả cháo!” Tần Nhược gật đầu, cười cười, không nói gì cả. Hắn nghĩ, hình như MM Hoa Tiễn và Hiểu Hiểu đã nghiêm túc làm việc rồi, hơn nữa, trang bị của người chơi bậc 0 không phải rất khó tìm, trong những gia tộc thông thường đều có hàng; mặc loại trang bị này mà đi luyện cấp thì đương nhiên nhanh là phải thôi. Có điều lời đánh giá tiếp theo của Vương Đạt lại khiến Tần Nhược có phần giật mình: “Không ngờ Hiểu Hiểu chơi trò chơi cũng có năng khiếu lắm đấy, dùng chưa đến một tiếng đồng hồ là đã tới giới hạn chuyển nghề cấp 10 rồi. Nhãi con nhà chú không biết khi đó anh đã đổ mồ hôi như thế nào đâu, đậu xanh, lúc anh mày mới chơi ấy, tốn thời gian đâu chỉ mười giờ đâu, vậy mà con bé này một giờ là đã xong rồi, đã vậy chuyển nghề xong còn kéo bọn anh đi đánh quái vật ngay nữa...” Chưa đến một tiếng đồng hồ là đã chuyển nghề lần đầu? Tần Nhược kinh ngạc nhìn Vương Đạt: tốc độ này quả thật là quá kinh người, cho dù là có trang bị thật đấy, nhưng người thường cũng không thể nào sắp xếp thời gian được tốt như vậy đâu! Ngay cả là hắn, muốn làm được cũng miễn cưỡng lắm. “Thật chứ?” “Nói nhảm, anh còn lừa chú làm gì? Mấy người bọn anh còn đánh cược với cô nàng ấy nữa, rằng nếu trong vòng một tiếng rưỡi mà cô nàng lên được cấp 10 thì bọn anh sẽ làm bảo mẫu cho cô nàng đêm nay luôn. Không ngờ là cô nàng ấy thật sự tích cực quá, trong ngày thường nhìn bánh bèo là thế, nhìn có vẻ thương yêu động vật là thế, vậy mà vào trong trò chơi thì chẳng khác gì ‘sát thủ quái thú’ cả. Chậc chậc, nhìn lợi hại lắm á!” Vương Đạt đang hăng say nói, chợt thấy ánh mắt của Tần Nhược không đúng lắm, bèn lập tức thu lại biểu tình khoa trương trên mặt, sau đó trịnh trọng ngay. “Vậy sau đó thì sao, làm sao mọi người lại đến rặng núi Goblin thế?” Tần Nhược không tin chuyện Vương Đạt vừa nói cho lắm, tên Vua Miệng Rộng này là chuyên gia khoa trương rồi; có điều chuyện Hiểu Hiểu lên tới cấp mười hẳn là chắc như đinh đóng cột rồi, ít nhất cũng sẽ không phải là dạng gánh nặng gặp phải quái thú thì không biết nên làm gì. Nếu mà như thế, vậy thì sau này nếu chơi trò chơi cùng cô nàng, chắc chắn mình sẽ chẳng biết nên làm sao cho được. “May mà có anh đây đấy, chỉ là nói rằng trước kia có người có ý định đến đây làm cu-li đào quặng kiếm tiền, thế là cô nàng đột nhiên đề ra ý kiến đến đây thăm thú ngay, mà chị em nhà Tiểu Miêu cũng đều đồng ý hết, thế là anh dẫn cả bọn đi... Chậc, nói lại, vận khí cũng tốt thật, chỉ tùy tiện đi qua cũng phát hiện được Thủ Lĩnh Goblin...” Hóa ra là như thế! Giữa hai hàng lông mày của Tần Nhược có thêm một nét phiền muộn: cho dù có vào trong trò chơi, Hiểu Hiểu cũng rất chiếu cố cho mình; biết mình vào trong trò chơi để kiếm tiền, cô vào rồi cũng không bắt mình đi theo mà là gọi Vương Đạt và chị em nhà Tiểu Miêu; phỏng chừng cô muốn đi vào thăm rặng núi Goblin cũng là vì để thử nghiệm cảm giác của mình lúc đó đấy. “Phù...” Tần Nhược nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp tục hỏi về Hiểu Hiểu: “Đúng rồi, Hiểu Hiểu chọn nghề gì thế?” “Khống nước!” “Gì?” Câu trả lời của Vương Đạt khiến Tần Nhược phải lộ ra vẻ kinh ngạc! Hắn đột nhiên dừng lại, sau đó mặt lộ ra biểu tình rất kỳ quái. Hắn nhìn Vương Đạt, hỏi lại: “Khống nước? Khống chế nguyên tố nước á?” “Chứ còn gì nữa? Ông đây nói rõ ràng như vậy, mi nghe lầm được à?” “Sao lại chọn nghề khống nước chứ?” Tần Nhược nhăn chặt lông mày, có vẻ đăm chiêu lẩm bẩm. Vương Đạt thì rất hèn mọn mon men qua, cười nói: “Há há, chọn nghề khống nước thì sao chứ? Anh xem không tệ đâu nha, lúc đó hai người bọn chú cứ là ca bài băng tuyết hiệp lữ này...” “Rồi rồi, đi mau! Còn lề mề nữa là Thủ Lĩnh Goblin bị người ta cướp mất đi đấy!” “Đệt, rõ ràng là chú dừng lại mà?” Hai người một trước một sau, cùng chạy về đích đến. Hơn mười phút qua đi, Vương Đạt mang theo Tần Nhược tiến vào một khu quặng có phần hẻo lánh của rặng núi Goblin. Tần Nhược còn lờ mờ nhớ được, cái nơi chẳng có bao nhiêu người thăm này có xác suất đào được quặng thấp hơn những nơi thông thường nhiều: “Sao anh lại đưa mấy cô ấy đến nơi hẻo lánh thế này?” “Nhảm, lẽ nào lại đi mấy chỗ quặng lớn à? Mấy cô gái xinh đẹp như vậy mà đi vào, nói không chừng sẽ khiến biết bao nhiêu người nghĩ bậy đấy chứ, anh lại không có dốt!” “Mấy chỗ quặng lớn ấy có phải chú không biết đâu, ngày thường chẳng ra được mấy con quái cả, mà vừa nảy mới là bị người ta vây quanh ngay. Vẫn là nơi hẻo lánh tốt nhất, goblin không ai động vào, vừa khéo để Hiểu Hiểu luyện cấp luôn. Có điều hôm nay vận khí không tệ, có thể phát hiện được Thủ Lĩnh Gobin.” Càng gần đích đến, tâm tình của Vương Đạt cũng càng kích động thêm, thật chẳng trách, bởi vì đây là một cơ hội để tiêu diệt một con BOSS vương giả có khả năng rớt đồ chữ cam mà. Đột nhiên! Ngay khi Vương Đạt chỉ ra chỗ mỏ có Thủ Lĩnh Goblin thì trong đó cũng có mấy người chơi bậc bốn bước ra, vừa vặn chặm mặt với họ! Hai người đầu tiên là sững sờ, sau đó lòng mãnh liệt trầm lại; họ nhanh chóng nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt bất an: Chết tiệt, có người phát hiện rồi! Không chờ cho Tần Nhược và Vương Đạt có phản ứng, đối phương cũng đã khựng lại, nhanh chóng đưa mắt nhìn hai người, sau đó cuống quít xoay người chạy vào trong mỏ! “Chuyện gì vậy?” Vương Đạt có phần buồn bực, đối phương dường như còn khẩn trương hơn họ nữa. May mà Tần Nhược linh hoạt, lập tức nhớ tới rằng bọn Hiểu Hiểu vẫn chưa nhắc với họ rằng có người tới, cho nên cảm thấy không hay ngay, bèn truyền âm hỏi Hiểu Hiểu: “Có người đi vào rồi, các cô có phát hiện không?” “Có người? Không có, nơi này chỉ có ba người bọn tôi, với lại một ít thợ mỏ bậc một mà thôi... Các anh có nhầm nơi không đấy?” “Không thể nào được, anh Đạt đang đi cạnh tôi mà! Nhanh, báo tin cho Hinh Thấm và Tiểu Miêu ngay, bảo họ coi chừng có người quấy rối, bọn tôi lập tức tiến vào tiếp ứng mọi người ngay!” Nói xong, Tần Nhược và Vương Đạt hai người trước sau dùng tốc độ nhanh hơn lao vào trong mỏ!
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 124: Thủ Lĩnh Goblin Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Bên trong khu mỏ này, ánh sáng cũng không u ám lắm. Hai bên vách có những ngọn đèn trông có vẻ đã lâu đời, đủ để chiếu sáng mọi thứ; chung quanh khá là sạch sẽ, không có cảnh tượng dụng cụ và đất đá lăn lóc chung quanh như nhiều người hay nghĩ; những giọt nước thấm từ những kẽ nứt trên trần hang nham thạch thỉnh thoảng nhỏ tích tóc vào những thanh xà đồ sộ bằng gỗ, những thanh âm này rải rác truyền đến từ nơi xa xa đâu đó... Trông vắng vẻ vô cùng. Nhưng những điều này lại không khiến tâm trạng của Tần Nhược và Vương Đạt bình tĩnh được chút nào... Hai người chơi vừa nãy hiển nhiên là đã phát hiện ra Thủ Lĩnh Goblin rồi, sau đó đi ra ngoài canh gác cho người khác, cho nên trông thấy bọn hắn thì mới hốt hoảng lui vào trong như thế. Tần Nhược và Vương Đạt mặc dù không biết bên kia rốt cục đã đến bao nhiêu người, nhưng khó khăn lắm mới phát hiện ra một con BOSS vương giả bậc hai có phần dễ đối phó như thế này, hơn nữa mình cũng đã bỏ công chạy qua đây, làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác nhúng tay vào được? Hơn nữa hai người cũng đã cân nhắc qua rồi, đối phó với một con BOSS vương giả bậc hai như thế, chắc chắn bên kia cũng sẽ không mang theo nhiều người, mà bên mình thì hai đội viện trợ của Khủng Long Pháp Sư đang từng nhóm từng nhóm chạy tới, cho nên ai có thể cười tới cuối cùng cũng còn chưa chắc đâu. Có điều hiện giờ nhất định phải phòng ngừa chuyện đối phương dùng thủ đoạn thấp hèn - ra tay trước với Tiểu Miêu và MM Hoa Tiễn. Dù sao thì, một con BOSS vương giả bậc hai nghĩa là có khả năng sẽ lấy được trang bị chữ cam, cho nên vì thế mà giết đi mấy người chơi cũng là chuyện thường tình mà thôi. Vì phòng ngừa chuyện như thế phát sinh, Tần Nhược bèn cấp tốc mở ra Thủy Chi Kết Giới, đồng thời tụ tập một số nguyên tố nước làm dự bị, chuẩn bị ứng phó với tình huống ác liệt mà mình nghĩ ra bất cứ lúc nào. Hai người vội vã chạy đi, nhưng mãi vẫn không đuổi kịp hai tên người chơi vừa nãy... Ngay chính lúc này! “Đến rồi! Thực sự có người đến rồi! Hai người mau mau vào mau lên, họ chuẩn bị đánh Thủ Lĩnh Goblin đấy!” Thanh âm của Hiểu Hiểu, Tiểu Miêu và MM Hoa Tiễn gần như cùng đồng thời lọt vào tai của Tần Nhược và Vương Đạt. “Đừng hoảng hốt, ba người cố gắng bảo vệ tốt bản thân trước đã!” Tần Nhược thầm khẩn trương trong lòng, hắn phân phó ba người đừng nên hành động gì trước, sau đó mới hỏi: “Có thấy rõ họ có bao nhiêu người không?” “... Có hai mươi ba, à không, là hai mươi bốn người, có khả năng còn có đạo tặc nữa...” Người đáp lời đầu tiên là MM Hoa Tiễn, ngữ khí của cô bé có vẻ khẩn trương và căng thẳng lắm. “Nhìn xem thực lực của họ thế nào.” “Hình như chẳng ra sao cả, có điều... Có hai tên cuồng chiến có trang bị chữ vàng.” Nghe thấy vậy, Tần Nhược thầm thở phào trong lòng. Chỉ có hơn hai chục người mà thôi, bên mình vẫn còn cơ hội. Còn phần hai tên cuồng chiến có trang bị chữ vàng kia thì hắn không để ý chút nào, những ngày qua hắn đã gặp nhiều người chơi mang trang bị chữ vàng, chữ cam lắm rồi, cho nên đối với trang bị chữ vàng, sức miễn dịch của hắn đã lớn lắm... Huống chi trong kho của hắn cũng vẫn còn mấy món chữ vàng đấy thôi. “Em trông cẩn thận nhé, bọn anh qua ngay!” “Được, anh qua nhanh lên một chút nhé, bọn họ đã bắt đầu đánh rồi đấy!” “Ừm!” Tần Nhược và Vương Đạt đóng bảng truyền âm lại, sau đó tăng tốc độ nhanh hơn. Hai người đều không có ý định bỏ qua cơ hội này - dù sao thì trong số những người đầu tiên phát hiện ra Thủ Lĩnh Goblin cũng có người của họ mà, dĩ nhiên sẽ không vì có người khác chạy tới mà bỏ đi ý định tranh đoạt rồi. “Nhược Nhược, Khủng Long Pháp Sư đã dẫn người chạy vào trong rặng núi rồi, khoảng chừng ba phút nữa là tới ngay, hắn bảo chúng ta cầm chân bên kia trước đấy.” Vương Đạt khẩn trương truyền âm qua: “Có cách gì không?” “Chuyện này đơn giản thôi, giao cho em là được!” Những ngày này Tần Nhược đã tham gia đánh BOSS nhiều lắm, cho nên kinh nghiệm đánh BOSS cũng tăng thêm rất nhiều, đồng thời vì được chuyện trong đầm lầy Ma Quỷ kích thích, cho nên hắn đã tự nghĩ ra một số phương pháp quấy rối chiến trường. Chỉ cần năng lực của đám người kia có hạn, hắn tuyệt đối có lòng tin làm loạn kế hoạch chiến đấu của đối phương, cầm chân họ đến khi bọn Khủng Long Pháp Sư chạy tới. “Ầm! Ầm! Ầm!” Nửa phút sau, hai người mới vào đến nơi sâu nhất của khu mỏ này. Bên trong đã đánh nhau rồi, có mấy tên chiến sĩ và mấy con quái thú do thầy triệu hồi gọi ra đang chặn lại một con goblin to bằng người bình thường, đằng sau thì có hơn chục tên nguyên tố sư và cung tiễn thủ bắn phá ào ào; chung quanh nằm mười một thi thể của những con goblin bậc một, bậc hai. Thủ Lĩnh Goblin dù sao cũng chỉ là một con BOSS vương giả bậc hai, chỉ mới gần bằng một con BOSS tinh anh bậc ba thôi, làm sao chống đỡ nổi nhiều người chơi bậc bốn như vậy, cho nên sau vài lần phản kích không có hiệu quả, HP của nó đã từ năm mươi ngàn hạ xuống xấp xỉ bốn mươi ngàn... Tần Nhược thầm khẩn trương trong lòng. Hắn quét mắt nhìn, thấy hai cô gái đội mình đang ở trong một góc vắng, còn MM Hoa Tiễn thì không thấy ở đâu, mà không xa đây thì có mấy tên gà con xấp xỉ cấp hai mươi cầm xẻng kích động nhìn trận chiến. Ngay lúc bốn người hội hợp lại với nhau thì mấy tên thầy triệu hồi của đội đánh BOSS đằng kia dùng vẻ mặt giận dữ nhìn qua; tên này ỷ đội mình có hơn hai chục tên bậc bốn, nên lớn tiếng cảnh cáo: “Không được qua, nếu không hậu quả tự chịu.” Tần Nhược không có thời gian đi bàn luận vấn đề nhân quyền và tự do với họ, hắn nhanh chóng lập đội, sau đó nói những người khác cứ theo kế hoạch mà tiến hành, rồi nhanh chóng tiến vào trong chiến trường. “Chị, chị mang chị Hiểu Hiểu qua bên kia trốn nhé, ngàn vạn lần đừng qua đó.” MM Hoa Tiễn dặn chị mình một câu, sau đó đuổi theo bước chân Tần Nhược và Vương Đạt, tiến vào trong chiến trường... “Mẹ, thích chơi đúng không?” “Cút ngay, nếu không tự chịu trách nhiệm!” Việc tiến tới của ba người bọn Tần Nhược khiến đám người đang đánh BOSS trở nên bất an, thế là họ cùng nhao nhao mắng chửi, nhưng lại không hề bước ra chặn lại như lời nói của mình, mà là càng khẩn trương tăng cường hỏa lực hơn! Đối phương không dám chủ động tấn công, đây là điều nằm trong dự kiến của Tần Nhược, bởi vì đối phương vẫn chưa thăm dò được rốt cục bọn hắn có chỗ dựa lớn hay không - dưới tình huống chưa biết rõ mà tùy ý giết người thì hậu quả lớn lắm. Điều này mang đến cho Tần Nhược cơ hội. Có điều hắn sẽ không dùng hành vi cực đoan hy sinh bản thân mình để quấy rối địch nhân như đám đồng sự trong Căn Cứ Địa từng làm. Hành vi đó chỉ là khi bất đắc dĩ lắm thì mới dùng thôi, cũng là hạ sách thấp nhất. Điều Tần Nhược làm thực ra rất là đơn giản. “Nước! Ngưng!” Tần Nhược thay cây gậy Bạo Tuyết lên, sau đó tụ tập một bức tường nước ở trên trần hang, điều khiển cho nó trôi nổi đến phía trên chiến trường. Nhìn thấy vũ khí chữ vàng trong tay Tần Nhược, ánh mắt mấy người kia càng lộ thêm vẻ lo âu. Một tên khống nước bậc ba mà có vũ khí chữ vàng trong tay, làm sao lại không có chỗ dựa lớn được chứ? Vương Đạt và MM Hoa Tiễn bảo vệ hai bên Tần Nhược, nhìn thấy Tần Nhược từng lượt từng lượt ngưng tụ nguyên tố nước mà không có hành vi quấy rối thực tế nào, họ cũng không mở miệng dò hỏi. MM Hoa Tiễn biết, Tần Nhược làm vậy nhất định là có thâm ý, còn Vương Đạt thì lại biết rõ rằng cái đầu của tên này quỷ quái lắm, hắn đã tin tưởng mười phần như vậy thì chắc chắn là đã suy nghĩ ra kế sách vạn toàn rồi! Bởi vậy, chỉ cần bảo vệ tốt cho Tần Nhược là được. Người duy nhất lo lắng chỉ sợ chỉ có Hiểu Hiểu thôi! Đối với trò chơi này, cô mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng sự chênh lệch giữa các bậc thì cô lại biết - lấy ví dụ trước mắt mà nói, trong khu mỏ này cũng chỉ có mấy người chơi bậc hai đằng kia là có thể bị cô mát-xa đôi chút thôi, chứ những người còn lại và đám quái vật trong này thì cô không thể đối phó được. Cho nên khi thấy một mình Tần Nhược đối phó với cả một đám người bậc bốn như thế, trái tim cô như muốn nhảy lên cổ họng. Cô chằm chằm nhìn cảnh Tần Nhược không ngừng ngưng tụ ra những bức tường nước mà khẩn trương đến mức không dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Theo số lượng xuất hiện càng lúc càng nhiều hơn của những bức tường nước, tần suất tấn công của đám người đánh BOSS cũng càng dày đặc hơn. Cũng may, sức miễn dịch phép thuật của Thủ Lĩnh Goblin cũng coi như không yếu. Khi HP của nó rớt xuống dưới bốn chục ngàn, Tần Nhược rốt cục cũng ra tay! “Băng!” Năm bức tường băng tựa như những cái nút bít lại hỏa lực của những người kia, chúng ầm ầm rơi xuống, đồng thời với việc tạo ra những âm thanh đồ sộ thì cũng ngăn cản tầm mắt của những tên nguyên tố sư. Đương nhiên, những bức tường này cũng không nện trúng người những tên nguyên tố sư ấy, Tần Nhược còn không tự đại đến mức cho rằng một tên khống nước bậc ba như mình có thể một mình đối kháng được nhiều nguyên tố sư bậc bốn như thế. Nhưng những bức tường ấy lại rất khéo léo rơi trước mặt những người này, chiều dài và rộng đều hai mét của chúng đã hoàn toàn che mất tầm nhìn của họ - mất đi mục tiêu, phép thuật của nguyên tố sư không thể nào khóa lại được, cho nên cũng không thế tiếp tục phóng ra. Chỉ một thao tác đơn giản đó thôi, đã mang đến cho Thủ Lĩnh Goblin một cơ hội phản kích. Không hổ là một con BOSS vương giả, trí tuệ của nó không hề kém con người chút nào, con goblin này tranh thủ một chớp mắt khi hỏa lực từ đám người chơi chung quanh bị gián đoạn, triệu hồi ra một đám gai đất ngay! Đám gai đất này chỉnh tề lấy nó làm trung tâm, lan tỏa ra phạm vi mười mét. Không được hỏa lực từ đám nguyên tố sư yểm hộ nữa, mấy tên chiến sĩ đều nhao nhao trúng chiêu. Bọn này bị đám gai đất kia đâm cho trở tay không kịp, cùng kêu lên đau đớn, mà Thủ Lĩnh Goblin thì lại như một viên đạn lao tới hất văng tên cuồng chiến cự linh đang che trước mặt nó đi, sau đó nhắm tới đám nguyên tố sư mà tăng tốc - đám này chỉ là một đoàn đội không thuộc gia tộc thôi, không nuôi nổi cuồng chiến máu thú. “Mẹ!” “Thầy triệu hồi, ngăn Thủ Lĩnh Goblin lại!” “Chiến sĩ, quay về phòng thủ!” “Cử một tên đạo tặc tới chơi chết thằng khống nước kia đi!”
Nguyên Tố Thao Khống Sư Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp Chương 125: Phối hợp ăn ý, tuyệt sát đạo tặc Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước Nguồn: Quán trà đá TTV Mời đọc Ngay từ khi bắt đầu gia nhập chiến đấu, Tần Nhược đã nhanh chóng bện ra một tấm lưới bằng nguyên tố nước - nó chính là tiền thân của phép thuật Băng Võng. Hắn chấp nhận trả ra cái giá mỗi giây tiêu hao 2 điểm MP để điều tra tung tích của đám đạo tặc đang ẩn nấp bên cạnh, bởi vì hắn biết, một khi mình bắt đầu quấy rối đối phương, họ chắc chắn sẽ không để yên cho, bởi vì đã có đầy đủ lý do để tiêu diệt mình. Cho nên, tấm lưới này chắc chắn sẽ phát huy ra hiệu quả rất tốt. Quả nhiên không sai! Ngay khi Thủ Lĩnh Goblin đột phá vòng vây của đám chiến sĩ, hướng đến các nguyên tố sư thì hai tên đạo tặc đang ẩn nấp cũng nhận được chỉ lệnh của chỉ huy, chia thành hai cánh lén lút qua... Tần Nhược không để ý tới, vẫn tiếp tục chú ý tới việc khống chế năm bức tường băng của mình. Năm bức tường này nhanh chóng chia nhau len lỏi vào trong chiến trường, ngăn lại đám quái thú triệu hồi đang có ý đồ vây khốn Thủ Lĩnh Goblin lại, tạo thành một con đường đến thẳng chỗ đám nguyên tố sư cho con goblin này. Thủ Lĩnh Goblin không khiến Tần Nhược thất vọng, nó vô cùng ăn ý hất văng mấy tên nguyên tố sư đã mở kết giới ra, sau đó lao về phía ba tên mục sư ở phía sau, giữa đường, kỹ năng Gai Đất vừa rồi lại xuất hiện! “Mẹ!” “Còn chờ cái gì nữa? Nhanh nhanh xử lý thằng khống nước kia đi! Nếu bọn mày chết rồi thì trang bị mất đi sẽ được bù lại ở chỗ Thủ Lĩnh Goblin!” Mấy tên chiến sĩ đang cuống cuồng đuổi theo Thủ Lĩnh Goblin nhìn thấy đám mục sư gặp nguy hiểm thì lớn tiếng mắng ngay. Nếu không phải họ còn phải bám trụ con goblin ấy thì đã sớm qua xử lý tên khống nước bậc ba đáng chết ấy rồi! Bên này cũng rất thông minh, không ngoảnh mặt ra chỗ trống kêu, mà lại ngoảnh về phía đám nguyên tố sư. Nếu không phải Tần Nhược đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của đám đạo tặc thì nói không chừng đã tập trung sự chú ý vào các nguyên tố sư rồi ấy chứ. “Đến nào!” Vương Đạt nhận được tin về đám đạo tặc, nhất thời khởi động đấu khí ngay! Y nắm thật chặt thanh kiếm trong tay mình, chuẩn bị cứu người bất cứ lúc nào. Nói gì thì nói, y cũng là một tên kiếm sĩ phong lôi cấp 40, mặc dù thực lực còn chưa chen chân vào hàng ngũ cao thủ được, nhưng cũng đã lăn lộn trong trò chơi đến nửa năm trời rồi, cũng đã có chút tâm đắc với việc PK, cho nên nếu bắt y phải solo với một cao thủ cùng bậc thì có lẽ căng thẳng, chứ với một tên đạo tặc phòng thấp HP yếu thì... Tuyệt đối nâu-vấn-đề! “Pặc!” Một thanh âm của một thứ gì đó xé toang mặt nước vang lên, mọi người cùng nhìn thấy màn Thủy Chi Kết Giới bên ngoài thân Tần Nhược bị xé ra một vết rách rất rõ ràng. Một thoáng đó, thân hình của một tên đạo tặc cũng cấp tốc bị giải trừ trạng thái ẩn thân, hiện ra bên cạnh hắn. “Ha!!!” Gần như là chớp mắt khi tên đạo tặc này xé rách Thủy Chi Kết Giới, rơi vào trạng thái ác ý tấn công, Vương Đạt cũng ra tay! Một tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống, đánh ngay thanh kiếm đang giương lên của Vương Đạt! “Ầm!” Những lằn sét không ngừng nhấp nháy trên thanh kiếm của y, ánh sáng màu tím lấp lóe, tiếng sấm đì đùng không dứt. Mà tay của Vương Đạt lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn bổ một kiếm vừa nhanh vừa mạnh vào người tên đạo tặc ấy. “Ô..!” Tên đạo tặc nọ kêu lên một tiếng đau đớn, người bị đánh bay ra sau mấy mét, loạng choạng muốn ngã, trên chiếc áo giáp bằng da không có bao nhiêu lực phòng ngự của y cũng xuất hiện một vết rách thật lớn, từ trong đó có thể thấy được một vết thương khiếp người. Vương Đạt không hề có ý định buông tha cho đối phương, y tức tốc vung bước đuổi theo đối phương ngay, sau đó dùng một đòn đánh thông thường hung tợn chém vào người đối phương, ngắt ngang hành động đưa tay vào trong ba lô của tên này. “Mẹ! Có giỏi thì giết tao thử xem!?” Tên đạo tặc này dường như chắc chắn rằng Vương Đạt sẽ không dám giết y vậy, bởi vì người mà y chủ động tấn công là Tần Nhược chứ không phải là Vương Đạt. Nếu Vương Đạt dám tùy ý giết y, sẽ bị đỏ tên, đồng đội của y sẽ không buông tha cho Vương Đạt. Nhưng ngay khi y vừa mới nói câu này ra khỏi miệng, Tần Nhược đã cười lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng giũ cuốn sách phép đang giấu trong ống tay áo ngay: “Băng Tiễn!” Một tiếng quát vang lên, cuốn sách phép nọ cấp tốc hóa thành năm mũi tên băng với khí lạnh khiếp người, sau đó chúng không trì hoãn, cùng lao tới tên đạo tặc đã bị trọng thương kia. Ba tên mục sư bên phe ấy còn chưa lo nổi cho bản thân, thành ra cơ bản không có cách nào giúp cho y được, Tần Nhược làm sao lại không giết chứ? “Tạo thành 78 điểm thương tổn với Âm Ế Địa Điểu (Con Chim Rậm Rạp)...” “Đánh chết người chơi Âm Ế Địa Điểu dưới trạng thái phòng vệ chính đáng.” Đây chính là kế hoạch mà Tần Nhược và Vương Đạt đã thương lượng lúc trước, rằng chỉ cần có đạo tặc tấn công hắn thì Vương Đạt sẽ chịu trách nhiệm làm trọng thương đối thủ, sau đó giao cho hắn giải quyết hậu quả. Mặc dù hai người chưa phối hợp với nhau được mấy lần, nhưng dù sao cũng làm việc chung với nhau lâu ngày như vậy rồi, cho nên đã thập phần ăn ý hoàn thành kế hoạch tuyệt sát tên đạo tặc ấy luôn. Hành động của họ cũng khiến tên đạo tặc còn lại phải chấn kinh, đặc biệt là khi y nhìn thấy Vương Đạt nhặt lên một món trang bị từ trên người đồng bọn mình thì lại càng bị hãi đến không dám bước qua. Y không dám bước qua, khiến Tần Nhược thầm thở phào một hơi - ít nhất thì cũng không cần phải lãng phí một cuốn sách phép bậc ba nữa rồi. Có điều dùng cuốn sách phép kia thật là đáng giá đó, ít nhất thì cũng đạt được mục đích rồi: không những đã khiến đối phương tạm thời mất đi năng lực khống chế cục diện, mà còn giết được một tên đạo tặc, hai tên mục sư nữa - ngay lúc Tần Nhược ra tay giết chết tên đạo tặc đó, Thủ Lĩnh Goblin cũng kịp thời xử lý hai tên mục sư bên kia. Điều khiến bọn Tần Nhược càng vui mừng hơn chính là, vì hành động quấy rối của họ, trong khu này đã bắt đầu nảy mới một loạt goblin. Mặc dù lũ này còn chưa thể gây được sự uy hiếp gì với đám người chơi bậc bốn bên kia, nhưng dưới sự chỉ huy của Thủ Lĩnh Goblin, chúng đã ngăn lại được mấy con quái thú và đám chiến sĩ bên ấy. Thừa dịp này, mấy tên nguyên tố sư và tên mục sư cuối cùng đều bị nó đánh cho bị thương không nhẹ. Trong đó đương nhiên cũng có công lao của Tần Nhược rồi, nếu không nhờ Tần Nhược điều khiển tường băng quấy rối thì hành động trả đũa của Thủ Lĩnh GobLin cũng sẽ không được thuận lợi như thế, có lẽ chỉ mười mấy phép thuật của đám kia là đã đủ cho nó phải dừng bước rồi ấy chứ. Có điều Tần Nhược vẫn còn hiểu một sự thật rất rõ ràng thế này, đó là chỉ cần bên kia còn một mục sư ánh sáng sống sót thì sẽ vẫn còn cơ hội đứng lên, cho nên tên mục sư cuối cùng kia, nhất định phải chết! Năm bức tường băng nhanh chóng thay đổi vị trí một lần nữa, thoải mái làm mắc kẹt tên mục sư cuối cùng, sau đó Tần Nhược cho một quả cầu nước nện xuống: “Băng!” Hành động ăn ý tiếp theo của Thủ Lĩnh Goblin lại một lần nữa chứng tỏ cho IQ của nó, tên mục sư nọ vừa mới rơi vào trạng thái đóng băng thì một tảng đá khổng lồ đã như sao băng từ trên trời nện xuống, triệt để biến y thành một đống thịt nát. “Không!” “Chơi chết thằng khống nước kia! Chơi chết nó cho tao!” Ba tên mục sư đã bị chết hết, một chiến sĩ, hai thầy triệu hồi và một cung tiễn thủ còn lại trong sân đều giận dữ chuyển mũi súng sang người Tần Nhược ngay - rốt cục họ cũng biết được hậu quả đau đớn khi dung túng cho đối phương quấy rối rồi. Có điều ngay lúc bốn người cùng xông qua, Thủ Lĩnh Goblin lại rất không thức thời ngáng ngang một chân: kèm theo một đợt xung động phép thuật đồ sộ, một vòng xoáy khổng lồ có đường kính chừng mấy chục mét bất chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của nó. Phép thuật quần thể phạm vi lớn! Phép thuật này bao phủ cả hai mươi mốt người chơi còn lại bên ấy (ngoại trừ tên đạo tặc cuối cùng). Những tảng đá khổng lồ dày đặc như mưa rơi từ trong vòng xoáy xuống, hai mươi mốt tên người chơi không có không gian tránh né, chỉ đành chia nhau ra trốn ở bốn rìa ngoài cùng: “Không tốt!” “Tránh mau!” Hừ, muốn chạy sao? Tần Nhược cười lạnh, sau đó nhanh chóng múa may cây Bạo Tuyết. Năm bức tường băng của hắn vào lúc này đã biến thành năm chướng ngại vật chết người, sít sao bám theo mười mấy nguyên tố sư và hai thầy triệu hồi, phối hợp với những con goblin trên chiến trường cùng ngăn cản họ bỏ trốn... Ầm ầm ầm! Màn kết giới của họ liên tiếp run lên, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Nguyên tố sư thì có lẽ có thể ỷ vào kết giới để làm suy yếu những đòn tấn công vào mình, nhưng thầy triệu hồi lại không được may mắn như vậy, họ không những không có trang bị lẫn thân thể mạnh mẽ như các chiến sĩ, mà cũng không có khả năng tạo kết giới như nguyên tố sư nữa, cho nên sau hai lượt bị đá rớt trúng thì đã bay mất nửa cái mạng... Đợt đá rơi thứ ba còn cực kỳ không đúng dịp khiến họ rơi vào trạng thái choáng váng nữa, cho nên không kịp uống thuốc. Cứ thế, hai người rất nhanh bị mất mạng, mà hai con quái thú họ triệu hồi ra cũng biến mất theo. Lại chết hai người nữa rồi! Mới chỉ một thoáng thôi mà đã chết mất ba mục sư, một đạo tặc và hai thầy triệu hồi rồi! Tình hình của mười mấy nguyên tố sư bên kia cũng thập phần nguy hiểm. Cho dù những bức tường băng của Tần Nhược sau khi chịu mấy lượt đòn đã sụp đổ hết, nhưng kết giới của họ cũng đã lung lay sắp đổ rồi, mà họ còn bị đám goblin chung quanh dây dưa nữa, không thoát thân nổi. Đám goblin này thì đứng giữa mưa đá cũng coi như không, cho dù có bị nện trúng thì cũng từ dưới đất nhảy được lên ngay, sau đó nhào tới tấn công họ như chưa từng bị nện trúng vậy, mà dù họ có giết được một con thì cũng sẽ có mấy con lao qua bổ sung tức thì, khiến họ thật là tức đến muốn chết đi cho xong. Đồng thời, tình hình của Tần Nhược cũng trở nên vô cùng nguy hiểm. Nghiêm trọng nhận thấy tên khống nước bậc ba bên kia mang đến cho bên mình sự uy hiếp và thiệt hại tới mức nào, mấy tên cuồng chiến lẫn kiếm sĩ thoát được khỏi màn mưa đá đều nhào qua chỗ hắn hết! “A, cẩn thận!” “Tần đại ca cẩn thận!”