Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 1859.1: Gọt binh quyền. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 1859.1: Gọt binh quyền Tần Cối có phải thiên tài hay không, tạm thời chưa luận đến, nhưng Tần Cối tuyệt đối là một người vô cùng cố gắng, Đại Tống có thể tứ hải thái bình, cũng không phải là công lao của một mình Lý Kỳ, Tần Cối thân là Thiếu Tể, đồng dạng cũng là không thể bỏ qua công lao của y. Nhưng không thể để cho Thất Nương nói thêm nữa, nếu không nói nhiều sai nhiều. Lý Kỳ thầm than một tiếng, đứng ra cười nói: - Tần Thiếu Tể nói vô cùng chính xác, nếu không có như thế, Bộ tổng tham mưu còn có ý nghĩa gì đáng nói, hơn nữa võ tướng vào Xu Mật Viện, vốn là một loại lãng phí tài hoa, nhưng mà võ tướng nếu là tiến vào Bộ tổng tham mưu, tài hoa của bọn họ lại có thể được đến phát huy hết mức, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ta đề nghị Bộ tổng tham mưu. Bạch Thiển Dạ thoáng sửng sốt, nhưng nếu Lý Kỳ đã đứng ra rồi, như vậy nàng cũng không nhất định phải nói tiếp nữa. Triệu Giai cười gật đầu nói: - Nhị vị ái khanh nói rất đúng, tài năng của Hàn Thế Trung, trẫm vô cùng khẳng định đấy, giang sơn của trẫm cần Hàn Thế Trung, điểm này trẫm chưa bao giờ hoài nghi, nhưng trẫm cũng hiểu được Hàn Thế Trung là thí sinh tốt nhất cho Bộ tổng tham mưu, mà không phải là Xu Mật Viện. Nói xong y lại thở dài, nói: - Xem ra còn chưa có ứng cử viên tốt. Nói xong y lại nói với Lý Kỳ: - Ái khanh, ngươi còn phải một vai khiêng lên gánh nặng này a! Y vừa dứt lời, Tần Cối đột nhiên nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần thật ra có một ứng viên thích hợp. Triệu Giai ồ một tiếng, nói: - Không biết ái khanh muốn đề cử người nào? Tần Cối nói: - Thông phán Lý Quang của phủ Đại Danh. Trịnh Dật nhướn mày, quái, Lý Quang này không phải là người của y a! - Lý Quang? Triệu Giai thoáng chìm lông mày bắt đầu suy nghĩ. Tần Cối tiếp tục nói: - Lý Quang vốn chỉ là một gã Chưởng thư ký nho nhỏ của phủ Đại Danh, lúc trước quân Kim xuôi nam, khi Đồng Quán, Thái Du và gian thần giật dây thái thượng hoàng di giá Hàng Châu, Lý Quang này liền nhiều lần thượng tấu, thuyết minh rõ quan hệ lợi hại trong đó, nói rõ phải thủ vững Hoàng Hà, cùng quân Kim quyết một trận tử chiến, đáng tiếc chính là, toàn bộ tấu chương của ông ta bị gian thần Lương Sư Thành kia ngăn lại, mãi đến sau này có thể nhìn thấy mặt trời, sau khi quân Kim phá được phủ Đại Danh, Lý Quang biến thành kẻ tù tội, nhưng ông ta lại không chịu dựa vào quân Kim, suýt nữa bởi vậy mà chết, may mắn lúc ấy quân Kim vội vã qua sông mới không hạ sát thủ đối với ông ta, tuy nhiên Lý Quang mắng những gì phản thần Nhiếp Hạo vô sĩ đã làm, nhưng cũng bởi vì vậy mà đã nhận hết tra tấn, nếu không có Tông Tri phủ đánh bất ngờ Yến Sơn Phủ, chỉ sợ Lý Quang không thể sống đến ngày hôm nay. Lý Quang sau khi được Tông Trạch cứu, vẫn luôn đi theo ở bên cạnh Tông Trạch, thống trị Yến Sơn Phủ, còn tham dự Yến Vân đại chiến lúc trước. Sau Hiệp ước Vân Tang, Tông Trạch lại cực lực đề cử Lý Quang, bởi vậy Lý Quang đã được điều tới phủ Đại Danh đảm nhiệm chức Thông phán. - Trẫm nhớ ra rồi. Triệu Giai liên tục gật đầu. Tần Cối lại nói: - Tấu chương lúc trước Lý Quang thượng tấu hiện giờ vẫn còn nằm trong tay vi thần, từ những tấu chương mà nhìn, có thể thấy người này tuyệt đối có tài lương đống, kính xin Hoàng thượng xem qua. - Mau mau, trình lên. Triệu Giai cẩn thận nhìn một lần, liên tục gật đầu nói: - Người này xác thực là một nhân tài a! Nói xong y lại nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ, ngươi cũng xem đi, dù sao việc này liên quan đến Xu Mật Viện. Trẫm vẫn lấy ý kiến của ngươi làm chủ. - Tuân mệnh. Lý Kỳ tiếp nhận từ trong tay tiểu thái giám mấy đạo tấu chương kia, kỳ thật không cần nhìn, hắn cũng biết Lý Quang này là một nhân tài, bởi vì trong lịch sử đều nhắc tới ông ta là một danh thần, có tài Tể tướng, hơn nữa ban đầu khi hắn ở Yến Sơn Phủ, cũng đã gặp người này, chẳng qua là khi đó bận bịu quá nhiều việc, hắn nhất thời cũng bất chấp những chuyện này. Nhưng hắn vẫn vô cùng nghiêm túc nhìn một lượt, sau khi cẩn thận cân nhắc một lần, mới nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cũng biết được người này là ứng viên tốt nhất. Tần Cối nghe nói như thế, không khỏi nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia hoang mang. Lý Kỳ liếc mắt nhìn Tần Cối, âm thầm cười lạnh một tiếng, tiểu tử, lại muốn hát đôi cùng lão tử cơ đấy, lão tử là tổ sư gia hát đôi đó nhé, con mẹ ngươi còn dám cùng lão tử chơi cái trò này à, nhìn không hiểu rồi chứ gì. Triệu Giai thoáng chần chờ một lát, lại hỏi: - Vậy ngươi cũng cảm thấy người này rất tốt? Lý Kỳ cười nói: - Do Lý Quang đến đảm nhiệm chức Xu Mật Sứ Phó sứ, đó là thích hợp nhất rồi, vi thần vô cùng đồng ý, hoàng thượng không biết đó thôi, vi thần một mình chưởng quản Xu Mật Viện cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng Hoàng thượng cũng biết, người tài trí bình thường ấy mà, vi thần thà rằng không cần, nhưng từ những đạo tấu chương và phân tích tình huống lúc đó của Lý Quang này mà nói, người này cũng không phải là tài trí bình thường, đương nhiên, trong đó còn một chút tâm tư nhỏ, thì chính là Lý Quang cũng họ Lý, nói không chừng ngày sau còn có thể lưu truyền ra thanh danh tốt đẹp là Xu Mật nhị Lý rồi, ồ, nếu lại thêm viện trưởng Tư Pháp Viện, còn có đệ nhất tài nữ Lý Thanh Chiếu của Đại Tống ta, trong lịch sử khả năng còn có thể ghi lại thanh danh tốt đẹp là 'Đại Tống tứ Lý', lưu danh thiên cổ ấy chứ, không phải triều đình của ta đã có tam Tô vừa nói ấy ư, nhưng vi thần tin tưởng, tứ Lý này bất kể là về mặt nhân số hay là phương diện năng lực, đều còn hơn cả tam Tô, vi thần hiện tại đang nghĩ đến việc nói một tiếng xin lỗi với Tô Thức Tô đại học sĩ rồi đây. Ngài đây là đang nói tướng thanh sao? Nghe được một phen nói chuyện không đâu của Lý Kỳ, quần thần đều buồn cười, đồng thời cũng như lọt vào trong sương mù, lúc này nói những điều đó, thật sự thích hợp sao? Lý Cương cũng dở khóc dở cười, vội nói: - Xu Mật Sứ nâng đỡ rồi, Lý Cương cảm thấy hổ thẹn. Lý Kỳ ai một tiếng, nói: - Tư Pháp viện trưởng quá khiêm nhường ròi, hơn nữa ngươi cho ta là đang khoe khoang sao, không phải đâu, nếu sau này sách sử ghi lại thật sự xuất hiện thanh danh tốt đẹp 'Tứ Lý', như vậy có thể nghĩ, đây nhất định là thời kì cường thịnh nhất Đại Tống ta, chúng ta chẳng qua là nhờ ánh sang của Đại Tống mà thôi. Lý Cương sửng sốt, thở dài nói: - Xu Mật Sứ cao kiến, Lý Cương thụ giáo. Triệu Giai cười ha hả, nói: - Hay một cái 'Tứ Lý" trẫm cũng vô cùng chờ đợi sau này trên sử sách có thể có thanh danh tốt đẹp này, liền hướng về phía thanh danh tốt đẹp 'Tứ Lý' này đi, trẫm hiện tại quyết định ngay hôm nay thăng chức Lý Quang làm Xu Mật phó sứ. - Hoàng thượng thánh minh. Quần thần hô lớn. Theo một tiếng bãi triều, Triệu Giai dưới sự cung kính của quần thần, đi ra đại điện. Quần thần cũng bắt đầu chậm rãi rời khỏi đại điện. - Xu Mật Sứ mời. Đi tuốt ở đàng trước khẳng định chính là Lý Kỳ và Tần Cối rồi, nhưng khi hai người tới trước cửa, đều ngừng lại. Lý Kỳ cười nói: - Mời Tần Thiếu Tể đi trước. Tần Cối nói: - Không dám, không dám, thân mỗ có thể có hôm nay toàn bộ nhờ Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ mời đi trước.
Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 1859.2: Gọt binh quyền. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 1859.2: Gọt binh quyền Hai người bọn họ ngươi đẩy ta đẩy, người phía sau sốt ruột nha, bọn họ lại không dám tranh ra cửa trước. Ơ, lời này nghe có điểm giống như là đang phúng viếng nha! Lý Kỳ chắp tay nói: - Ta đây mà từ chối thì bất kính rồi. Sau khi Lý Kỳ và Tần Cối lần lượt đi ra đại điện, lập tức chia làm hai bên trái phải hướng ngoài điện bước ra, xu thế đấu tranh lúc này đã không cần nói cũng biết. - Phu quân. Bạch Thiển Dạ theo sau đi ra, chạy đuổi theo Lý Kỳ, hạ giọng nói: - Phu quân, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Lý Kỳ khóe miệng mang cười, rất nhanh nói: - Trở về rồi hãy nói. Còn đối với bên kia, Hồ Nghĩa cũng đuổi theo Tần Cối, gã đồng dạng cũng tò mò đầy mặt, nói: - Thiếu Tể, mới vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tần Cối đồng dạng cũng là khóe miệng mang cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng thong thả, kiên quyết: - Lúc này đây Xu Mật Sứ là nhất định phải thua, hơn nữa rất khó xoay người rồi. Trịnh Dật đứng ở trên bậc thang nhìn chung quanh, ánh mắt lộ ra một tia hoang mang, thay đổi không khỏi cũng quá nhanh rồi, đến tột cùng chuyện gì xảy ra? ... . ... . Lý Kỳ nói trở về rồi hãy nói, nhưng Bạch Thiển Dạ làm sao có thể đợi được đến lúc trở về. Đây cũng không phải là việc nhỏ nha, vừa lên được xe ngựa, liền vội vàng hỏi: - Phu quân, đến tột cùng là phát sinh chuyện gì chứ? Lý Kỳ cũng không vội vã trả lời, mà là dặn dò xe ngựa hồi phủ, theo sau một tiếng thở dài, dừng ở Bạch Thiển Dạ, nói: - Muội cũng đã nhìn ra rồi? Bạch Thiển Dạ nói: - Cái này cũng không khó coi ra, nhưng vấn đề là tại sao phải như vậy? Lý Kỳ thở dài: - Kế hoạch của ta có lẽ đã bại lộ. - Cái --- cái gì? Đôi mắt của Bạch Thiển Dạ nháy mắt mở to lên, kinh hãi nói: - Điều --- điều này sao có thể? - Điều này cũng làm cho ta bất ngờ. Lý Kỳ lắc đầu. Đem chuyện của biểu đệ Vương Phủ kia nói một lượt với Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ nghe vậy đổ mồ hôi đầy đầu, thân mình cũng có chút lay động, nàng vốn đã có tính toán từ trước, nhưng tại thời khắc này không khỏi cũng có vẻ thất kinh, nói: - Vậy phu quân ---- phu quân có ý tứ là Hoàng thượng đã biết rồi sao? - Hẳn là rồi. Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Kỳ thật ban đầu ta cũng ôm tâm tính may mắn, nhưng từ chuyện hôm nay mà xem, Hoàng thượng hẳn là đã biết rồi. - Vậy hành động này của Hoàng thượng là vì --- Trong cổ họng Bạch Thiển Dạ phát ra một tiếng phiền muộn. Lý Kỳ cười khổ nói: - Gọt binh quyền của ta. Bạch Thiển Dạ chợt ngẩn ra, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng. Lo lắng nắm lấy tay Lý Kỳ, nước mắt rơi như mưa nói: - Phu quân, nếu Hoàng thượng cũng biết, vậy thì toàn bộ đều xong rồi. Chúng ta --- chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lý Kỳ không biết một hồi chính biến lúc trước kia, Bạch Thiển Dạ có phải cũng bộ dáng như vậy hay không, nhưng hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thiển Dạ như thế, rốt cuộc vẫn là một nữ nhân a. Nhẹ nhàng cầm tay nàng, cười nói: - Yên tâm, có ta ở đây. Ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn các muội. Chỉ một câu vô cùng đơn giản như thế này, thì làm sao có thể khiến Bạch Thiển Dạ yên tâm, nói: - Nhưng Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Lý Kỳ nói: - Trước mắt còn không biết Hoàng thượng đến tột cùng biết bao nhiêu, nhưng cho dù Hoàng thượng muốn động đến ta ấy mà, cũng không phải là một chuyện dễ dàng, vợ chồng chúng ta một đảm nhiệm Xu Mật Sứ, một đảm nhiệm Kinh Tế Sử, toàn bộ kiến thiết kinh tế đều ở trong tay của ta và muội, hơn nữa ta trên vai còn khiêng kế hoạch lớn của hoàng thượng, Hoàng thượng nếu muốn đụng đến ta, trừ phi có thể lấy ra một lý do làm dân chúng tâm phục khẩu phục, bằng không mà nói, y quyết không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay Hoàng thượng chẳng qua là thử ta thôi, Xu Mật phó sứ vốn là nên sớm có người nhậm chức rồi, nhưng chậm chạp chưa có động tĩnh, đại khái cũng là Hoàng thượng không muốn quá nhiều người can dự quân lệnh, lúc này đây vừa lúc dùng để xò xét ta, nếu ta chết sống không chịu uỷ quyền, như vậy Hoàng thượng nhất định sẽ càng thêm nghi kỵ ta đấy. Cho nên trước mắt chúng ta còn không có việc gì, ta cũng tin tưởng trời không tuyệt đường người, việc này còn chưa tiến vào góc chết, mặc dù là góc chết, vậy trong đó không phải cũng có cách nói 'Làm công việc' đó sao. Bạch Thiển Dạ nói: - Phu quân, chúng ta có chạy không. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hiện tại chạy, chẳng phải là không đánh đã khai, ta sẽ cùng Hoàng thượng chu toàn một chút, nhìn xem có cách nào làm dịu đi hay không, nếu không có, chạy trốn tiếp cũng không muộn, hừ, mặc dù đến một bước này, đến tột cùng ai thắng ai thua, vẫn còn chưa thể biết được, ta còn có một tấm bùa hộ mệnh lớn. - Bbùa hộ mệnh gì? - Hoàn Nhan Tông Vọng. Lý Kỳ cười nói. - Hoàn Nhan Tông Vọng? Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta hiểu rất rõ hoàng thượng, y là một người trong lòng còn có chí lớn, chỉ là một Xu Mật Sứ, sao có thể ở trong pháp nhãn của y, họa lớn trong lòng của y trước sau vẫn là Kim quốc, là Hoàn Nhan Tông Vọng đã cho y nhiều nhục nhã, mà ta ấy à, ha hả, nói tuyệt không khoa trương thì, là vì có ta ở đây, mới khiến cho hai nước Tống Kim có thể cùng ngồi cùng ăn, nếu ta xảy ra chuyện gì, người vui vẻ nhất định không phải Hoàng thượng, mà là Kim quốc, Hoàng thượng sẽ không để cho Kim quốc vui vẻ đâu, cho nên, y sẽ chưa đụng đến ta. Bạch Thiển Dạ vội la lên: - Nhưng --- nhưng đây chẳng qua là suy đoán của phu quân huynh thôi. Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Không phải đoán, những thứ này đều được thành lập ở trên rất nhiều chứng cứ thực tế, chẳng qua là muội không biết thôi. Bạch Thiển Dạ hồ nghi liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn bình thản ung dung, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút tò mò, hỏi: - Phu quân, đây--- đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu làm chuyện không tốt, người một nhà chúng ta đều phải gặp hại, huynh--- huynh tại sao lại giống như tuyệt không khẩn trương vậy? Lý Kỳ ha hả nói: - Lúc mới bắt đầu biết được, ngược lại cũng khẩn trương, nhưng hiện tại đã qua thời kỳ khẩn trương rồi, trước kia ta từng đề cập với muội vị tôn trưởng nào đó từng nói cho ta biết, con người khi còn sống gặp phải rất nhiều rất nhiều khó khăn, không có người nào là thuận buồm xuôi gió, cho dù là Hoàng thượng, nhưng gặp được khó khăn, đầu tiên cần phải làm là hiểu biết khó khăn, sau đó chính là giải quyết khó khăn, khẩn trương, sợ hãi đây chẳng qua là một loại cảm xúc tự nhiên, quá độ một chút là được rồi, dù sao khẩn trương và sợ hãi tuyệt đối không phải phương pháp xử lý giải quyết khó khăn, đó chỉ là kẻ tầm thường thôi, muội thấy ta giống kẻ tầm thường sao. Nói xong hắn đem Bạch Thiển Dạ kéo vào trong ngực của mình, cười ha hả nói: - Sợ hãi chính là kẻ yếu, mà thắng lợi nhất định không phải là kẻ yếu, nếu là chúng ta hiện tại đã sợ rồi, vậy nhất định sẽ thua, chúng ta nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần lo sợ không đâu, xuất diễn này diễn đến lúc này, dường như mới bắt đầu có chút thú vị. Bạch Thiển Dạ nhìn ái lang, một lòng dần dần vững vàng xuống dưới, dựa ở trong ngực Lý Kỳ, nói: - Phu quân nói rất đúng, không đến một khắc cuối cùng, không thể luận định là ai thua ai thắng. Lý Kỳ đột nhiên nói: - Tuy nhiên chuyện này tạm thời đừng cho đám người Nghi Nô biết rằng, miễn cho các nàng lo lắng hãi hùng. Bạch Thiển Dạ ừ một tiếng: - Cái này muội biết rồi.
Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 1860: Mở màn cuộc quyết chiến. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 1860: Mở màn cuộc quyết chiến Trong hoa viên của phủ Xu Mật Xứ. - Xu Mật Sứ, tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ là Mã Kiều hơi do dự một chút, mới tiếp tục nói: - Chỉ là Xu Mật Sứ bảo chúng tôi đừng rút dây động rừng, nên vẫn chưa tra được tung tích của biểu đệ của Vương Phủ. Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu của ta. Tần Cối khá rõ lai lịch của ta, chắc chắn y đã sớm phòng bị, chỉ là hiện giờ ta vẫn không biết bao nhiêu về tên khốn khiếp đó, nếu ta vội vã đi tìm gã, có thể sẽ xôi hỏng bỏng không. Ồ, ngươi lập tức sai người đi truyền cho Kỷ Yên một lời nhắn, bảo cô ta ở Nhật Bản thăm dò chi tiết rõ ràng về tên khốn khiếp kia. Ta phải biết rốt cuộc gã có thể biết được bao nhiêu chuyện về ta, nhớ kỹ, tìm một người nhanh nhẹn một chút đi. - Tôi biết rồi. - Còn có một việc là, cũng gửi cho Nam Bác Đồ một phong thư, nói y chuẩn bị sẵn. - Tôi hiểu. Mã Kiều nói xong liền xoay người rời đi. Mã Kiều đi rồi, Lý Kỳ ngồi trong đình, hai đầu ngón tay xoa nhẹ trên chén nước trà đã lạnh như băng, trong ánh mắt lộ ra một tia ưu sầu, lẩm bẩm: - Xem ra cuối cùng ta cũng không thể thoát khỏi sợi dây thép này a! Một lát sau, chợt nghe có người nói: - Chàng đang suy nghĩ gì? Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Dao đứng ở ngoài đình, kinh ngạc nói: - Nàng đến đây lúc nào? Vương Dao nói: - Vừa mới tới, nhưng lúc nãy ta gọi chàng vài tiếng, chàng cũng không có phản ứng. - Vậy vậy à? Lý Kỳ sắc mặt có chút xấu hổ, vừa rồi hắn vẫn luôn suy nghĩ về thế cục hiện tại, và như thế nào mới có thể thay đổi cục diện, có lẽ là quá nhập tâm suy nghĩ, cho nên Vương Dao gọi hắn, hắn cũng không nghe thấy. Vương Dao quan tâm nói: - Có phải chàng gặp chuyện gì phiền lòng hay không, ta nhìn sắc mặt chàng không tốt cho lắm. Chuyện này nếu để cho nàng biết được, chỉ sợ nàng sẽ cả ngày lo lắng sợ hãi. Lý Kỳ vẫy tay, nghiêm mặt nói: - Nàng lại đây trước đã, ta có lời muốn nói với nàng. Vương Dao vội vàng đi tới. Nói: - Chuyện A! Nàng mới vừa mới nói một chữ, Lý Kỳ đột nhiên đưa tay ra kéo nàng vào lòng. Vương Dao ngồi trên đùi của Lý Kỳ, kinh hãi nói: - Chàng làm gì hả? Lý Kỳ cười hì hì nói: - Vừa rồi không phải nàng hỏi ta đang nghĩ gì sao? Ta cho nàng biết, ta đang nhớ nàng đấy. - Nói bừa. Vương Dao nhíu cặp lông mày kẻ đen, vặn vẹo vài cái, nói: - Chàng mau buông ta ra, thế này còn ra thể thống gì, nếu để người khác nhìn thấy, người ta sẽ cười cho đấy. Lý Kỳ thì lại nàng ôm thật chặt, nói: - Nàng là phu nhân của ta, ta ôm nàng không phải chuyện rất bình thường sao. Yên tâm đi, lúc này sẽ không có người tới đâu, ta cũng chỉ muốn ôm nàng mà thôi. Vương Dao đỏ mặt, liếc nhìn Lý Kỳ giống như đang giận, nhưng nhìn vẻ mặt tươi rói của hắn, trong lòng không biết làm sao, nói: - Vậy Vậy thì chỉ được ôm thôi. Lý Kỳ cười lớn nói: - Không thì có thể làm gì? Vương Dao phun một tiếng, nói: - Chàng đây là cố tình làm ta khó chịu. Lý Kỳ thấy nàng mặt mày xấu hổ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong tình quyến rũ, nhu tình như nước, đẹp không sao tả xiết. Vương Dao thấy thằng nhãi này lại bị quyến rũ rồi, trong lòng thật ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: - Chàng nhìn ta như vậy làm gì? Lý Kỳ cười dài nói: - Nàng đúng là vua của các loài hoa, trong hoa viên này còn có thể tìm được đóa hoa nào đẹp hơn nàng sao, ta không nhìn nàng thì nhìn ai? - Cái gì mà vua của các loài hoa, toàn là nói xàm. Vương Dao ngượng ngùng liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái. Lý Kỳ cười ha hả vài tiếng, đột nhiên ghé đầu sang, đặt một nụ hôn trên môi Vương Dao. Vương Dao trợn tròn hai mắt, bàn tay nhỏ bé che đôi môi anh đào. Oán trách nói: - Chàng Lý Kỳ cũng thở nhẹ một cái nói: - Có đôi khi thật sự muốn trút bỏ hết thảy, cùng các nàng quy ẩn sơn lâm, sống cuộc sống giống như thần tiên quyến lữ. Vương Dao ngẩn ra, nói: - Chàng đành lòng sao? Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chưa nói tới đành lòng hay không đành lòng. Đây chỉ là cuộc sống, nếu như không có tiền, như vậy thì đến cuộc sống cơ bản nhất cũng không thể đảm bảo được, nhưng thứ mà tiền đại diện chính là ích lợi, thứ mà ích lợi đại diện lại là tranh đấu, đầu tiên phải kiếm tiền, mới có thể sống cuộc sống vô ưu vô lự, quyền lực cũng giống như thế, quyền lực có thể bảo vệ các nàng, không có quyền lực rồi, ta lấy cái gì để bảo vệ các nàng. Nhưng nàng phải hiểu, bất luận ta làm gì, ta cũng là vì cái nhà này. Vương Dao gật đầu, nói: - Trước đây ta không rõ, nhưng bây giờ thì ta hiểu. Lý Kỳ cười nói: - Cho nên hy vọng phu nhân nể tình ta đây cố gắng như thế để cho nàng được sống tốt, nhất định phải mỗi ngày đều duy trì tâm trạng vui vẻ, nhìn thấy nụ cười của nàng, là ta cảm thấy cái giá ta bỏ ra đều là xứng đáng. Vương Dao trong lòng càng thêm cảm động, thân mình căng cứng cũng dần dần thả lỏng, dựa nghiêng vào lòng Lý Kỳ, dịu dàng nói: - Chỉ cần chàng có thể bình an, là ta rất vui rồi. Đúng lúc này, Trần Đại Nương đột nhiên bước nhanh đến, tuy nhiên bà đã nhìn quen rồi, cung kính bẩm báo nói: - Đại nhân, Thái thái sư, Cao thái úy bọn họ đã đến. Vương Dao vẫn đắm chìm trong hạnh phúc, nghe thấy tiếng của Trần Đại Nương, mới bừng tỉnh lại, vội vàng giãy ra, còn đánh nhẹ vào Lý Kỳ, thấp giọng nói: - Đều tại chàng, còn nói không sẽ có người tới. - Ngoài ý muốn! Ngoài ý muốn! Hoàn toàn là ngoài ý muốn! Lý Kỳ cười ha hả, nói với Trần Đại Nương: - Đại nương đi trước đi, ta sẽ tới ngay. - Vâng. Lý Kỳ lại nói với Vương Dao: - Ta đi trước, lát nữa tới tìm nàng. Vương Dao nói: - Chàng đi đi, ta còn phải ở lại đây cắt cành hoa. Hiện giờ là mùa xuân, đây là thời điểm Vương Dao bận rộn nhất. Ôi! Khứu giác của đám lão già này thật đúng là nhạy bén! Lý Kỳ lắc đầu thở dài đi vào tiền sảnh, trong khoảnh khắc vào cửa, sắc mặt hắn đã thay đổi trong nháy mắt, đi vào hướng tới Thái Kinh, Cao Cầu chắp tay nói: - Thái sư, Thái úy, vãn bối ở đây đợi các vị đã lâu. Thái Kinh sửng sốt, nói: - Ngươi sớm đã dự liệu chúng ta sẽ đến? Lý Kỳ dùng một kiểu giọng điệu hết sức khoa trương, nói: - Nếu như xảy ra chuyện lớn như vậy mà nhị vị còn không tới, thì ta đây cũng thật sự phải suy nghĩ lại. Cao Cầu lúc này cũng không có tâm trạng đùa giỡn với Lý Kỳ, nói: - Lý Kỳ, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Lý Kỳ ngồi xuống, cười nói: - Nhị vị đừng sốt ruột, đây chẳng qua chỉ là điều phái nhân sự rất bình thường. Thái Kinh nói: - Chuyện này nếu là ngươi đề ra, thì lão phu cũng tin tưởng, nhưng là Tần Cối đề ra, vậy thì chuyện này không đơn giản rồi. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Thái sư đừng quên là, lúc trước ở Hàng Châu ta đã đả thương nặng Lại bộ, bất kể như thế nào, cũng là khiến Lại bộ bị mất mặt, nếu như Tần Cối không phải phản kích, vậy thì không giống Tần Cối rồi. Thái Kinh thoáng gật đầu, nói: - Điều này lão phu cũng nghĩ tới, nhưng Xu Mật Viện vẫn luôn là nắm trong tay ngươi, có lý nào hoàng thượng sẽ đáp ứng a! Lý Kỳ nói: - Vậy Hoàng thượng cũng không có cách nào, chức Xu Mật phó sứ này, vẫn còn chưa quyết định, mà hiện giờ ám dũng triều động, một khi xuất hiện biến cố gì, Xu Mật Viện sẽ gánh chịu áp lực vô cùng lớn, lúc này Tần Cối đề xuất đề nghị này, cũng là hợp tình hợp lý, Hoàng thượng cũng không tiện cự tuyệt. Thái Kinh liếc nhìn Lý Kỳ hơi trách cứ, nói: - Việc này lão phu đã nói với ngươi không chỉ một lần, Xu Mật Viện này thì ngươi hoàn toàn có thể xếp người của mình vào. Lý Kỳ cười khổ nói: - Ta cũng muốn, nhưng vấn đề là ta không có người thích hợp để tuyển chọn. Thất Nương cũng đề nghị Hàn Thế Trung, nhưng chắc nhị vị đều biết rằng, võ tướng không thể nhập chức Xu Mật Viện được, mà người của ta lại hơn phân nửa là võ tướng, nếu tùy tiện xếp một người vào, nói không chừng sẽ còn khiến ta bận hơn, người như vậy ta thà không cần còn hơn. Cũng không phải nói đâu xa, chuyện Nhật Báo Chuối Tiêu trước đây, không phải là Thái Du bị chính thủ hạ của mình làm cho sứt đầu mẻ trán sao? Nhưng mà nhị vị xin yên tâm, sau đó Hoàng thượng còn tìm ta, cùng ta âm thầm trao đổi một phen, Lý Quang này cũng chẳng phải người của Tần Cối, mặc dù quan hệ với ta cũng chỉ hời hợt, nhưng Lý Quang là người Tông Trạch đề cử, mà quan hệ của ta cùng với Tông Trạch rất tốt, nói ra thì quan hệ của ta và Lý Quang còn tốt hơn với Tần Cối. Điều then chốt hơn nữa là, Lý Quang quả thật có bản lĩnh, điều này ta cũng biết, bằng không sao ta có thể để Tần Cối dễ dàng thực hiện được. Thái Kinh, Cao Cầu nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, trong lòng thầm thở phào một cái. Tuy nhiên người vẫn luôn cẩn thận như Cao Cầu, vẫn dò hỏi: - Hoàng thượng cùng ngươi thương lượng riêng thật à? Nếu phải, vậy thì tốt rồi. Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên, chuyện lớn như thế này, nếu hoàng thượng không thương lượng với ta, vậy chỉ sợ lúc này nhị vị đã không gặp được ta, bởi vì ta đã sớm trốn chạy rồi. - Tiểu tử ngươi hiểu là tốt rồi. Thái Kinh cười mắng một câu, nhưng lão thấy Lý Kỳ vẫn có thể nói đùa, nghĩ thầm hẳn không phải là chuyện lớn gì, nói: - Lý Kỳ, ngươi cũng đừng trách lão phu dông dài, việc này ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, Xu Mật Viện chính là bùa hộ mệnh của ngươi, một khi ngươi mất đi quân quyền, như vậy thì Tần Cối có thể dồn ngươi vào chỗ chết bất cứ lúc nào, chỉ cần Xu Mật Viện trong tay, bất cứ kẻ nào muốn động đến ngươi, thì cũng phải tự suy nghĩ trước. Cao Cầu cũng nói: - Thái sư nói rất đúng. Lý Kỳ, tuy ngươi rằng thông minh, và còn xử lý chuyện hết sức thành thục, nhưng thân ở địa vị này của ngươi, phải tránh không thể sơ suất, bất cứ lúc nào cũng đừng quá kiêu ngạo tự mãn, càng leo lên cao, thì càng phải cẩn thận, bởi vì động đất thường thường đều phát sinh trong lúc không ai để ý, việc này ngươi vẫn nên lưu tâm a! Lý Kỳ gật đầu nói: - Lời khuyên của nhị vị, Lý Kỳ nhất định khắc trong tâm khảm, ta đã cho người ta đi báo cho Lý Quang biết, bảo ông ta trước khi nhậm chức, cũng tới phủ ta một chuyến. Thái Kinh ừ một tiếng, nói: - Chuyện này là phải, Xu Mật phó sứ này quyền lực cũng không nhỏ, quyết không thể buông lỏng cảnh giác. Lý Kỳ đã sớm dự đoán bọn họ sẽ đến, lời giải thích này cũng đã sớm chuẩn bị rồi. Kỳ thật hắn đã đứng trước tuyệt cảnh, bây giờ hắn đang chờ đợi một thời cơ xoay chuyển. Nhưng mà, đúng lúc này, cuối cùng chiến tranh đã nổ ra. Trong tiết xuân ấm áp hoa nở này, Hoàn Nhan Tông Vọng thân ở Cao Xương Hồi Cốt liên hợp Cao Xương Hồi Cốt và vương triều Đông Khách Lạt Hãn, lấy tội danh phản bội, đột nhiên khống chế hành lang Hà Tây, phát động một cuộc chiến tranh lớn đối với Tây Hạ. Đây không phải là đe dọa, cũng không phải thăm dò, lại càng không phải bức bách, mà là một trận chiến diệt quốc. Sở dĩ Tây Hạ có thể tồn tại lâu như vậy, hoàn toàn chính là bởi vì Tây Hạ nắm trong tay hai vùng đất binh gia tất tranh là địa khu Hà Sáo và hành lang Hà Tây này, nếu mất đi vùng thứ nhất, như vậy thì không thể nghi ngờ là bẻ gãy một cánh tay của Tây Hạ. Cuộc chiến Kim - Hạ bùng nổ toàn diện.
BẮC TỐNG PHONG LƯU Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 1861.1: Phá vườn không nhà trống Mời đọc Chương 1861.1: Phá vườn không nhà trống Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn. Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ ngọc môn quan. (Sông Hoàng khuất chân trời mây trắng Giữa trùng san thấp thoáng một thành Sáo Khương "Dương Liễu" nghe quanh Ngọc môn quan gió không đành chuyển đi) (Lương Châu từ - Vương Chi Hoán) Trong bài thơ này không khỏi lộ ra một cảm xúc thê lương, bi tráng. Điều khiến cho người ta thở dài là, hiện giờ Ngọc Môn Quan đã ra khỏi tầm nhìn của mọi người, từ sau khi Tây Hạ hoàn toàn chiếm lĩnh hành lang Hà Tây, cả vùng địa khu yên ổn hài hòa này, đường xá cũng do Ngọc Môn Quan vòng tới hai châu Qua, Sa, cũng chính bởi sự phát triển của hai châu Qua, Sa, dẫn đến sự đi xuống của Ngọc Môn Quan, thứ lưu lại chỉ có dấu vết thê lương kia. Nhưng mà, Sa Châu yên ổn gần trăm năm, nghênh đón một đại họa. Người Nữ Chân đến rồi! Người Nữ Chân hung hãn bắt đầu phát động cuộc chiến đối với dân tộc Đảng Hạng, có lẽ là cuộc chiến tranh dân tộc Đảng Hạng không thể thừa nhận. Hơn nữa, đây là một chiến trường được mưu đồ đã lâu! Hoàn Nhan Tông Vọng đến chỗ này, tất nhiên không phải là tới vì Cao Xương Hồi Cốt và vương triều Đông Khách Lạt Hãn, gã chỉ có một mục đích, chính là Đại Tống. Nhưng mà Đại Tống tập trung trọng binh ở địa khu Yến Vân, từ bắc đến phía nam lại là lớp lớp phòng thủ, Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian, Hoàng Hà, cho dù đánh trận nào cũng thắng, chỉ sợ tới được Biện Lương cũng chỉ là vài chục người ít ỏi. Vì vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng không muốn lại giằng co với quân Tống ở địa khu Yến Vân. Nhưng mà từ tây về phía đông chỉ có hai con đường, hoặc là đường vòng Thổ Phiên, hoặc là mượn đường Tây Hạ, từ khi quân Tống giữ quan khẩu Sơ Lặc này, quân Kim đã không có bất kỳ ảo tưởng nào đối với Thổ Phiên rồi, như vậy thì cũng chỉ còn lại có một con đường, đó chính là Tây Hạ. Kỳ thật lựa chọn đầu tiên của Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là Tây Hạ. Bởi vì Tây Hạ dao động không chừng, mấy năm gần đây lại thường xuyên kết giao với Đại Tống, quan hệ rất tốt, nếu không diệt Tây Hạ, lỡ như đến thời khắc quan trọng, nhất cử nhất động của Tây Hạ có thể sẽ làm cho toàn bộ chiến cuộc thay đổi. Vì vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng cho rằng nếu muốn tiêu diệt Đại Tống, đầu tiên phải tiêu diệt Tây Hạ. Chỉ là vừa hay lúc đó quân Tống đang chinh chiến Thổ Phiên, nếu gã có thể vào đóng quân trong Thổ Phiên, thì có thể tạo thành phiền toái lớn hơn nữa cho quân Tống, đáng tiếc chưa thể đạt được, điều này cũng càng làm quyết tâm tiến công Tây Hạ của gã kiên định hơn. Ở phía đông nam Ngọc Môn quan có một dải cồn cát rộng lớn, một đội ngũ thật là dài nhìn không thấy điểm cuối, còn đội ngũ phía trước nhất chỉ hóa tạo một điểm đen trong sa mạc. Hơn mười chiếc xe lạc đà xen kẽ trong đám người, trên xe chất lương thảo, y bị và nước, bọn trẻ con ngồi trên xe, đôi mắt sợ hãi nhìn quê hương dần dần biến mất trong sa mạc, bi thương, đau buồn như vậy. Người lớn lưu lại một dấu chân xa xứ trong sa mạc. Dấu chân đã biến mất, quê hương trong con mắt của họ cũng đã biến mất. Bọn họ là một thế hệ cư dân của Ngọc Môn quan. Tuy rằng Ngọc Môn quan đã đi xuống, nhưng vẫn có không ít dân chúng sống ở đây. Thế nhưng, bởi vì chiến lược của Tây Hạ là toàn lực phòng thủ Sa Châu, vì vậy Ngọc Môn quan đã bị từ bỏ không lời nói, bọn họ cần phải sớm rời đi, nếu không có lẽ bọn họ sẽ không được thấy mặt trời vào ngày mai nữa. Nhưng ông trời dường như cũng không thương xót bọn họ. Phía tây có một đường kẻ đen, đột nhiên có thêm mấy chấm đen. Chấm đen càng ngày càng nhiều, mơ hồ truyền đến từng tiếng kêu gào. Quân Kim đến rồi! Trong mắt những người Đảng Hạng này lộ ra vẻ tuyệt vọng, chạy là chạy không thoát, đánh chắc chắn là đánh không lại được. Nhưng đối mặt cái chết, người Đảng Hạng vẫn cầm cung tiễn lên. Trong sự kinh hoảng, các nam nhân kêu nữ nhân ôm trẻ con cưỡi lạc đà nhanh chóng rời đi, còn bọn họ thì dùng mộc xa tạo thành một đường phòng tuyến. Trong mắt của bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi và dũng cảm. Đoàn kị binh nhẹ do một ngàn người tổ thành mang theo bụi cát đầy trời chạy tới. Đây chính là đội quân tinh nhuệ của Hoàn Nhan Tông Vọng, lẽ nào chi dân binh này có thể ngăn cản được? Lúc bụi cát hạ xuống, máu đã chảy thành sông trên sa mạc, điều làm người ta tiếc nuối là, không một ai chạy trốn. Quân Kim quơ đại đao, vây quanh nhóm phụ nữ và trẻ con, ánh mắt của bọn chúng lộ ra vẻ hưng phấn và kiêu ngạo. Nhưng làm người ta ghê tởm. Mặc cho tiếng khóc xé ruột xé gan của những đứa trẻ, bọn chúng cũng không buông tha cho vận mệnh của tù nhân. Những người này bị chiến lược vứt bỏ. Quân Kim mới đến biên cảnh hành lang Hà Tây, đã trực tiếp cầm mũi dùi nhắm ngay chỗ giao giới Tây Hạ và Cao Xương Hồi Cốt, cũng chính là Châu Sa. Sau khi Tây Hạ biết được, lập tức áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, từ bỏ vùng đất phía bắc Châu Sa, dù sao đó đều là sa mạc, di dời toàn bộ dân chúng xung quanh về Qua Châu ở phía sau. Nhưng quân Kim tới quá nhanh. Điều quan trọng hơn chính là, quân Kim nhìn có vẻ hung mãnh, nhưng ở giai đoạn ban đầu vẫn chưa phát động bất kỳ tiến công nào đối với Sa Châu, mà lại chia thành tốp nhỏ, chia đội ngũ làm mười cánh quân lớn, mỗi một cánh quân lớn do một ngàn người tạo thành, trong đó lại chia làm mười cánh quân nhỏ, mỗi một cánh quân một trăm người. Những người này đi đi về về ở phụ cận Qua Châu, cướp đoạt khắp nơi, chỉ là không xảy ra đối kháng chính diện với quân đội Tây Hạ. Điều này cũng làm cho "vườn không nhà trống" của quân Tây Hạ trở nên vô cùng buồn cười. Bởi vì trong quá trình di dời, hết thảy vật tư nhân lực đều vô cùng tập trung, một khi quân Kim quơ được, thì chính là một lưới bắt hết, đến xe cũng đã chuẩn bị xong, thật là thuận tiện, cứ chém rơi cái đầu là có thể vận chuyển hàng hóa về. Trong đại trướng quân Kim. Thuật Liệt Tốc nhảy xuống từ trên lưng ngựa, một cánh tay to lớn túm một người phụ nữ trên lưng ngựa xuống dưới, người phụ nữ tay trói gà không chặt giống như con chim sẻ trong tay gã, bị ném cho một tên binh lính bên cạnh, Thuật Liệt Tốc cười ha ha nói: - Thưởng cho ngươi. Tên lính kia hưng phấn liên tục nói lời cảm tạ. Tiếng cười của Thuật Liệt Tốc lại vang lên dữ dội, rảo bước hướng đến đại trướng trong quân. - Thuật Liệt Tốc. Một gã đại hán râu quay nón ở bên trái đột nhiên giơ tay gọi to Thuật Liệt Tốc. Thuật Liệt Tốc quay đầu nhìn, nói: - Ba Lỗ, ngươi cũng đã về rồi. - Đã về rồi, đã về rồi. Ba Lỗ hưng phấn chạy tới, nói: - Thu hoạch của ngươi như thế nào? Thuật Liệt Tốc nói: - Bắt được hơn một ngàn người, trăm con lạc đà, còn có một ít súc vật. Ba Lỗ cười ha hả nói: - Lần này thì ta may mắn hơn ngươi một chút, ta gặp may, gặp mấy đám mục thương, dê, bò, lạc đà cộng lại cũng có năm, sáu trăm con, còn có hơn hai ngàn người. - Tên này được đấy nhỉ! Thuật Liệt Tốc vỗ mạnh xuống bờ vai của Ba Lỗ. - Bình thường, bình thường. Ba Lỗ nói xong, hai con ngươi to đảo quanh vài cái, nói: - Trong một tháng này, khắp nơi đều đã hoang tàn không có dấu người, không có gì để cướp nữa rồi, hơn nữa cũng chẳng có thú vị gì, chỉ giống như đi săn thú thôi, Đô Thống định khi nào thì tiến công Sa Châu đây? Thuật Liệt Tốc nói: - Chuyện này làm sao ta biết được, phải xem sắp xếp của Đô Thống, đi thôi, đi tìm Đô Thống. Đi vào đại trướng, chỉ thấy không ít người ngồi bên trong, Thuật Tốc và Ba Lỗ nhìn nhau, cười ha hả nói: - Xem ra chúng ta vẫn coi như là đến muộn rồi. Đại tướng Bôn Đổ nói: - Cái gì mà coi như là muộn, hai người các ngươi là đến muộn nhất đấy. Các tướng sĩ cười ầm lên. Thuật Liệt Tốc, Ba Lỗ hơi xấu hổ tiến lên, hướng tới Hoàn Nhan Tông Vọng đang ngồi ở phía trên thi lễ một cái. Hoàn Nhan Tông Vọng cũng cười cười, nói: - Ngồi đi. - Vâng.
BẮC TỐNG PHONG LƯU Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 1861.2: Phá vườn không nhà trống Mời đọc Chương 1861.2: Phá vườn không nhà trống Thuật Liệt Thư sau khi ngồi xuống, liền nói: - Đô Thống đúng là liệu sự như thần, đã sớm tính đến việc người Đảng Hạng sẽ áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, chỉ sợ người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ đến, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, bắt những con cá lọt lưới này về trước. Ba Lỗ cười ha ha nói: - Nghĩ tất bọn họ hiện giờ đang ở Sa Châu lo lắng sợ hãi. - Ha ha! Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng phất tay, nói: - Chẳng phải ta liệu sự như thần, chỉ là ta đã sớm thăm dò chiến thuật trước đây của người Đảng Hạng, biết được bọn họ dựa vào vùng sa mạc rộng lớn, đã sử dụng chiêu này nhiều lần, vì vậy ta mới lệnh cho các ngươi đi bắt những người này trước. Thuật Liệt Tốc nói: - Thật sự là không ngờ, chúng ta chỉ đi một lượt trên mấy con đường chủ đạo thông tới Sa Châu, mà đã bắt được hơn vạn người. Lưu Ngạn Tông cười lớn, nói: - Đây vẫn là nơi người ở thưa thớt, nếu để chúng ta đi bắt ở từng chỗ một, thì chỉ sợ đến hao tổn về chiến mã cũng không bù nổi, chính là nghĩ đến bên phía Tây Hạ báo cho dân chúng biên cảnh này dời đi, mà xung quanh đây chỉ có mấy con đường, cho nên mới phải tập trung như vậy. Các ngươi đi một chuyến, đương nhiên thu hoạch không phải ít. Thuật Liệt Tốc gật đầu, lại hỏi: - Đô Thống, Phó Đô Thống, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì? Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chính là để thảo luận việc này. Nói xong gã sai người lấy bản đồ ra, tất cả tướng sĩ vây quanh. Lưu Ngạn Tông nói: - Căn cứ theo tin tức Cao Xương Hồi Cốt nghe được, vốn dĩ Tây Hạ chỉ có năm vạn binh mã ở Sa Châu, Qua Châu, phụ cận Sa Châu chỉ có hai vạn binh mã, nhưng sau khi Cao Xương Hồi Cốt thần phục với chúng ta, Tây Hạ lại trưng phái không ít nhân mã ở đây. Tổng cộng ước chừng có bảy vạn nhân mã, lấy quân ti Tây Bình làm chủ. Tuy nhiên bởi vì rất nhiều người đều là người được mộ binh lâm thời, vậy nên quân tinh nhuệ chân chính sợ rằng cũng chỉ có bốn, năm vạn, hơn nữa là lấy bộ binh làm chủ. Tuy rằng Tây Hạ có địa khu Hà Sáo, nhưng vẫn là lấy bộ binh làm chủ, bộ binh của bọn họ cũng không phải như bộ binh của quân Tống trước kia, bộ binh của Tây Hạ là quân vô cùng dũng mãnh, lên núi xuống nước, hết sức chịu khó, cực kỳ hung hãn. Hoàn Nhan Tông Vọng nói tiếp: - Kẻ thù sớm đã yên tĩnh đợi chúng ta, chuẩn bị đầy đủ, nếu như cường công, cho dù giành được phần thắng, chỉ sợ là cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, cho nên, chúng ta nhất định phải dụ quân Tây Hạ ra đánh cùng chúng ta, tiêu diệt bọn họ trên chúng. Thuật Liệt Tốc nói: - Nhưng mà Đô Thống, chỉ nhìn từ mấy ngày, dường như quân Tây Bình này quyết định, kiên thủ không ra, mặc cho chúng ta ở bên ngoài khiêu khích như thế nào, bọn họ cũng không chịu ra, đây rất khó để dụ bọn họ ra. Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Người Đảng Hạng này không như người Hán. Người Hán co đầu rụt cổ là bởi vì bọn chúng thật sự sợ hãi, thật sự không dám ra ngoài đánh, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong thành, ra ngoài chính là ra đầu hàng. Nhưng người Đảng Hạng không phải là bởi vì sợ hãi, mà là chiến thuật như thế, bọn chúng không rõ thực lực của chúng ta, cho nên mới kiên thủ không ra. Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống là muốn trước tiên dĩ nhược kỳ địch, dụ bọn chúng đi ra? Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Trước tiên chúng ta trưng dụng mười ngàn binh lính từ chỗ Cao Xương Hồi Cốt, chúng ta xuất thêm hai vạn binh lính, nhưng không có ý định xuất động quân tinh nhuệ, mà là lấy binh lính vừa mới chiêu mộ từ tây bắc làm chủ, phân chia ra tiến công Sa Châu từ ba mặt tây bắc nam, như vậy nhất định là đánh không được, nhưng như thế, chúng ta vừa có thể hiểu rõ phương thức tác chiến của người Đảng Hạng, lại có thể dĩ nhược kỳ địch, đợi đến lúc bọn chúng cho rằng thực lực của quân ta chỉ là như thế, chúng ta sẽ đổi binh lính thành quân tinh nhuệ, tập trung chủ lực vượt Sa Châu tiến công đại bản doanh Qua Châu của quân Bình Tây, chỉ để lại hai vạn quân tinh nhuệ ở phụ cận Sa Châu đọ sức cùng bọn chúng. Thuật Liệt Tốc lắc đầu nói: - Không thể, không thể, Sa Châu thông đến Qua Châu, đường đi không phải quá nhiều, cũng chỉ có hai đại lộ, trừ phi chúng ta xuyên qua sa mạc phía đông Ngọc Môn quan, nhưng nghe nói vùng sa mạc này cực kỳ khó đi, phải mạo hiểm lớn. Nếu chúng ta tiến công Qua Châu bất lợi, như vậy thì quân địch của Sa Châu sẽ cắt đứt tiếp viện của chúng ta, quân ta có thể sẽ tiến thoái lưỡng nan. Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nói: - Ngươi cũng tưởng là ta muốn tiến công Qua Châu, như vậy thì người Đảng Hạng sẽ càng nghĩ như vậy rồi. Ba Lỗ hiếu kỳ nói: - Không phải Đô Thống muốn tiến công Qua Châu? Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Tiến công Qua Châu chỉ là miếng mồi chúng ta ném đi. Sa Châu là tuyến đầu, khi kẻ địch biết được chúng ta muốn khai chiến với bọn chúng, nhất định điều không ít quân đội từ Qua Châu đến Sa Châu, còn quân đội của Sa Châu thấy thực lực của chúng ta không mạnh như bọn họ tưởng tượng, như vậy thì, một khi bọn họ biết được chúng ta tập trung chủ lực tiến quân Qua Châu, nhất định sẽ cho là chúng ta muốn lấy Qua Châu trước, rồi vòng lại bao vây Sa Châu, nhất định sẽ rút hết bộ phận quân đội tiến đến cứu viện, lúc này chúng ta quay đầu lại đánh đón đầu đội viện quân này, sau đó phối hợp với chủ lực ở phụ cận Sa Châu đánh giáp hai mặt, nếu tiêu diệt nhóm chủ lực này trước, như vậy thì Sa Châu chỉ là vật mằn trong túi của chúng ta. Lưu Ngạn Tông như thoáng chút suy nghĩ nói: - Nếu có thể tiêu diệt quân đội của Sa Châu, và giành được Sa Châu, ta cho rằng chiêu hàng quân Bình Tây của Qua Châu cũng không phải chuyện khó. - Ngươi và ta suy nghĩ giống nhau. Hoàn Nhan Tông Vọng cười vang, nói: - Người có thể chiêu hàng vẫn nên tận lực chiêu hàng, trận chiến tranh này chúng ta phải tiêu diệt Tây Hạ, quân đội này phải càng đánh càng nhiều mới được. Nói xong gã cao giọng nói: - Thuật Liệt Tốc ngươi lĩnh mười ngàn nhân mã tiến công Sa Châu từ phía tây. - Mạt tướng tuân mệnh. - Bôn Đổ, ngươi lĩnh quân đội mười ngàn tiến công Sa Châu từ phía nam. - Mạt tướng tuân mệnh. - Ba Lỗ, ngươi lĩnh mười ngàn nhân mã tiến công Sa Châu từ phía bắc. - Mạt tướng tuân mệnh. Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Hoạt Lý Cải, Na Dã, Tái Lạt, Phái Đương Hải, các ngươi theo ta lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ ở bên cạnh tùy cơ hành động, đến thời cơ thích hợp, lập tức đi đường vòng tiến quân Qua Châu. Ngạn Tông, đến lúc đó ngươi lĩnh hai vạn quân tinh nhuệ ở Sa Châu đọ sức với kẻ thù, có thể đánh nhau thì đánh, không thể đánh thì lui. Lưu Ngạn Tông vội hỏi: - Đô Thống, chuyện tiến quân Qua Châu giao cho ta là được. Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Nếu là ta đi, bọn chúng mới tin tưởng chúng ta là định đến Qua Châu trước, như vậy thì quân đội của Sa Châu mới ra ngoài. Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống không cần như thế, kỳ thật chỉ cần giương đại kỳ của Đô Thống đi trước là được, hay là Đô Thống ở lại đây là khá thỏa đáng. Các tướng sĩ còn lại cũng lần lượt khuyên bảo Tông Vọng không cần đi. Dù sao đây là lần đầu tiên Hoàn Nhan Tông Vọng lĩnh quân xuất chinh khi vừa mới khỏi bệnh nặng, hơn nữa sức khỏe của Hoàn Nhan Tông Vọng không bằng lúc trước nữa, bọn họ đều không hy vọng Hoàn Nhan Tông Vọng mệt nhọc quá mức. Tất nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng hiểu được tâm ý của bọn họ, cũng không có miễn cưỡng, cuộc chiến tranh này không phải chuyện một ngày hai ngày, gật đầu nói: - Vậy được rồi, vậy thì Ngạn Tông ngươi đi thay ta, nhưng Ngạn Tông, người Đảng Hạng cũng không yếu, ngươi chớ có khinh địch. Lưu Ngạn Tông vội nói: - Đô Thống xin yên tâm, ta nguyện lập quân lệnh trạng. Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay, thản nhiên nói: - Quân lệnh trạng thì không cần, nếu như ta không tín nhiệm ngươi, ngươi có lập quân lệnh trạng thì ta cũng sẽ không phái ngươi đi, ta phái ngươi đi, tất nhiên là hết sức tin tưởng đối với ngươi