HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    BẮC TỐNG PHONG LƯU
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh

    Chương 1862.1: Trận tường đất


    Chương 1862.1: Trận tường đất

    Kèn ngân dài, tiếng giết rung trời.

    Sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng phá hủy chiến lược vườn không nhà trống của đối phương, bắt đầu phát động tấn công dữ dội đối với Sa Châu.

    Sách lược tác chiến nguyên bản của Tây Hạ là lợi dụng địa hình sa mạc, có lợi thì tiến, bất lợi thì lui, nhưng Sa Châu là hành lang phía cuối của Hà Tây, là một cứ điểm hết sức trọng yếu, cũng không thể dễ dàng để quân Kim giành được. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước Lý Nguyên Hạo lại an bài Bình Tây Quân ti ở hai châu Sa, Qua.

    Nếu muốn đánh chiếm Sa Châu, đầu tiên phải chiếm cứ tường đất, lô cốt đất bên ngoài, và vượt qua một đường chiến hào dài hẹp kia.
    Tây Hạ không thể so với Đại Tống, đặc biệt là hành lang Hà Tây này, bọn họ ở đây không có tường thành chắc chắn, mà tường đất thấp và lô cốt đất là phòng ngự đặc sắc của Sa Châu.

    Bởi vì trước đó Tây Hạ cũng chưa từng giao chiến chính diện với quân Kim, đặc biệt nơi là quân Tây Hạ ở nơi này. Nhưng do quân Kim quá mức mạnh mẽ, cứng rắn, bọn họ đối mặt với sự tiến công của quân Kim, cũng không dám ra khỏi thành nghênh địch, hơn phân nửa đều là trốn ở lô cốt đất và tường thấp phía sau vòng phòng ngự.

    Tiếng chiến mã hí.

    Chi bộ đội công thành này do hàng binh, người Hồi Cốt cùng với số ít người Nữ Chân tạo thành bắt đầu vây quanh những tường đất, lô cốt đất này, triển khai tiến công mãnh liệt.

    Chíu chíu chíu!

    Cung tên gặp nhau trên không trung, phát ra từng tràng âm thanh phá không.

    Rầm rầm rầm!

    Từng tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, đập cho quân Kim người ngã ngựa đổ.

    Đây là vũ khí giữ nhà của Tây Hạ, gọi là toàn phong pháo. Trên thực tế chỉ là một cái xe ném đá ly tâm, lợi dụng lực ly tâm để quăng hòn đá ra, đặt bên trên lô cốt đất cao cao, nhìn qua đều hết sức khiếp người.
    Nhưng quân Kim cũng không yếu, dựa vào kỹ năng bắn chết kẻ thù, thấy từng binh lính Tây Hạ rớt xuống từ trên tường đất.

    Chốc lát sau, quân Kim ở phía tây bắc đã xông vào trận doanh kẻ thù, nhưng đây cũng chỉ là một sự bắt đầu mà thôi.

    Những tường đất, lô cốt đất này không phải tạo thành một thẳng, mà lại túm năm tụm ba, chằng chịt lộn xộn, nhìn giống như là mê cung vậy. Kỵ binh này một khi xông vào trong, chiến mã lập tức trở nên phiền toái, bởi vì mỗi một đường tường đất, đông một chỗ, tây một chỗ, khiến tốc độ của bọn họ không thể thi triển ra.

    - Giết!

    Quân Kim xông xông tuyến phòng ngự tường đất, bốn phía lập tức xuất hiện rất nhiều quân địch hô hào "giết", bọn họ tay cầm đại đao, đồng loạt xông lên, bao vây một cánh quân Kim. Hai bên lại triển khai cuộc vật lộn kịch liệt, kỵ binh này một khi mất đi tốc độ, thì chính là thức ăn trong tay bộ binh.

    Bởi vì tường đất này không phải là đều nhịp, xếp thành một hàng, cho nên cung tiễn không quá dày đặc, muốn xông vào trong cũng không phải quá khó, cũng chính là như thế, trận tường đất này cũng đã trở thành ác mộng của kỵ binh.

    Mấy lần tiến công của quân Kim, đều bị hóa giải trong trận tường đất.

    May mắn đây chỉ là trận thăm dò, tổn thất cũng không phải là quá lớn.

    Trên một cồn cát ở phía tây Sa Châu, Hoàn Nhan Tông Vọng và Lưu Ngạn Tông cùng các đại tướng đang đứng ở phía trên xem cuộc chiến. Tuy rằng hôm nay người công thành không phải là quân tinh nhuệ của bọn họ, nhưng đây cũng là người Đột Quyết. Sức chiến đấu không yếu, nhưng mắt thấy phía bên mình bị khốn đốn trong tường đất, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không khỏi cau mày. Những tường đất này không cao, không dài, nhưng hỗn độn không có thứ tự, hơi giống kiểu trận hình của người Hán, đi vào dễ, đi ra khó.

    Xem một hồi lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài một tiếng, nói: - Không phá tường này, khó có thể đánh chiếm Sa Châu a!

    Lưu Ngạn Tông gật đầu nói: - Hơn nữa người Đảng Hạng dường như mạnh so với dự đoán của chúng ta rất nhiều.

    Một mưu sĩ tên là Đổng Văn đứng bên cạnh gã đột nhiên nói:
    - Nhị vị Đô Thống, kỳ thật những người này cũng không phải là người Đảng Hạng.

    Đổng Văn này cũng là người Hán, là cùng với Lưu Ngạn Tông quy hàng Hoàn Nhan Tông Vọng. Hoàn Nhan Tông Vọng ồ một tiếng, nói: - Vậy những kẻ này là người nào?

    Đổng Văn nói: - Đây là quân Sinh Cầm của Tây Hạ, kỳ thật chính là quân đội do nô lệ tạo thành, là do người Hán và một số bộ lạc xung quanh tạo thành.

    - Người Hán?

    Hoàn Nhan Tông Vọng thầm cười lạnh một tiếng, những kẻ người Hán này thật đúng là làm cho người ta không biết nên khóc hay cười, thời điểm quốc gia mình bị công kích, người nào người nấy đều tranh nhau chạy trốn, nhưng khi đến quốc gia khác làm nô, lại trở nên sinh mãnh như thế. Gã không nói những lời này ra, là vì nghĩ đến cảm nhận của Lưu Ngạn Tông và Đổng Văn bọn họ, dù sao bọn họ cũng đều là người Hán.

    Người Hán nhiều a, những dân tộc thiểu số này đều lấy nô lệ người Hán để mở rộng nhân lực của quốc gia mình. Lúc trước khi Lý Nguyên Hạo hăng hái, nhận hơn mười vạn người Hán từ Đại Tống đến Tây Hạ làm nô lệ, để củng cố chính quyền của mình, vì vậy đem những nô lệ này tổ chức thành một chi quân đội, gọi là quân Sinh Cầm, chuyên thay người Đảng Hạng gã xung phong trận mạc.

    Những dân tộc thiểu số này, làm sao chống lại được như vậy.
    Lại xem một lúc, Hoàn Nhan Tông Vọng thấy không có hy vọng san bằng những bức tường đất này, nói: - Gõ kẻng thu binh đi, tiếp tục đánh nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

    Đổng Văn này đột nhiên nói: - Đô Thống, tôi có một kế có thể phá trận tường đất này.

    Hoàn Nhan Tông Vọng nghe vậy mừng rỡ, nói: - Ngươi mau nói đi.

    Đổng Văn nói: - Trận tường đất này rõ ràng chính là dùng để đối phó với kỵ binh của chúng ta, dễ vào không dễ ra, nhưng trận tường đất này cũng có khiếm khuyết không thể tránh khỏi, đó chính là tường đất này không thể so với tường thành chắc chắn của Trung Nguyên, yếu ớt khó chịu nổi, va chạm là vỡ, chúng ta có thể dùng xe phá tường phá trận tường đất này.

    Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được như thoáng chút suy nghĩ.

    Lưu Ngạn Tông cũng là mừng rỡ, nói: - Đô Thống, kế này rất ổn. Tường đất này căn bản không chịu nổi sự công kích của xe phá tường, tường đất sụp đổ, thì bộ binh của đối phương căn bản là không chịu nổi một trận, chúng ta có thể cho bộ binh Hồi Cốt đẩy xe phá tường xung phong, tường đất vừa vỡ, kỵ binh xông lên, tiêu diệt quân địch.

    Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu, nói: - Đúng vậy, điểm yếu của tường đất, chính là yếu ớt. Lập tức hạ mệnh chế tạo xe phá tường, nhưng chiến xa khó làm, không thể ba mặt đồng thời tiến công, như vậy đi, trước tiên tập trung binh lực tiến công từ phía nam, đánh vỡ một chỗ hổng, yểm hộ ngươi vượt qua Sa Châu.

    - Vâng.

    Trận chiến này kết thúc với sự thối lui của quân Kim.

    Người Đảng Hạng cũng không đuổi theo, bởi vì đuổi cũng không đuổi kịp, nhưng là bọn họ dùng tiếng hoan hô của bọn họ để tiễn quân Kim.

    Nỗi sợ hãi đối với quân Kim trước đây, trong thời khắc này đã biến mất tăm mất tích. Quân Kim chẳng qua cho như thế thôi sao? Lập tức sĩ khí đại chấn.

    Nhưng mà, sự rút lui của quân Kim lại chỉ là vì đợt tấn công mãnh liệt tiếp theo.
    Để công phá những tường đất, lô cốt đất này, Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức hạ mệnh nhanh chóng tạo r axe phá tường. Kỳ thật khi bắt đầu gã đã theo mượn không ít khí giới công thành từ Cao Xương Hồi Cốt, nhưng loại khí giới đó đều quá khổng lồ, đối diện với mấy bức tường đất này, thì có chút không biết trọng nhân tài. Hoàn Nhan Tông Vọng hy vọng tạo ra ra một số xe phá tường loại nhỏ, chuyên dùng để phá trận tường đất của Sa Châu.

    Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của Cao Xương Hồi Cốt, năm mươi chiếc xe phá tường đã được tạo ra.

    Ở phía nam Sa Châu, kèn lại vang lên lần nữa. Thuật Liệt Tốc đích thân dẫn hai vạn liên quân phát động tấn công mạnh mẽ đối với trận phía nam của Sa Châu. So sánh với lần trước, lần này hơn phân nửa đều là bộ binh tạo thành, thuẫn bài binh ở phía trước yểm hộ xa binh phía sau, sau khi cung tiễn thủ nấp sau thuẫn bài binh, số ít kỵ binh yểm hộ hai cánh, phòng ngừa quân địch lao ra, Hoàn Nhan Tông Vọng lại bắt thanh niên trai tráng mới bắt được đi đẩy chiến xa.
     
    quangvd, nguyenmai, buinhi99 and 3 others like this.
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    BẮC TỐNG PHONG LƯU
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh


    Chương 1862.2: Trận tường đất


    Chương 1862.2: Trận tường đất

    Chíu chíu chíu!

    Đợi quân Kim tiến vào trong tầm bắn, tên như mưa xuống, nhưng tất cả đều bị thuẫn bài binh ngăn chặn, còn cung tiễn thủ trốn ở sau thuẫn bài binh cũng giương cung lắp tên đánh trả, yểm hộ quân đội của mình đi lên.

    Đợt tiến công của quân Kim tuy rằng mất đi sự linh động trước đây, nhưng lại là trọng kiếm vô phong, từ từ dần dần, từng bước một đi tới trận địa của quân địch.

    Thủ tướng của tuyến phòng thủ phía nam tên là Vệ Mẫu. Ông ta đứng ở chỗ cao, đã thấy những chiếc chàng xa làm người ta sợ kia trong trận quân Kim, cũng đã hiểu ý đồ của quân Kim. Cung tiễn này tuy mạnh, nhưng là không thể làm tổn hại tới xe phá tường, một khi xe phá tường tới gần tường đất, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Ông ta vội vàng xông tới tiền tuyến, lớn tiếng gào hét, mệnh lệnh binh lính dùng toàn phong pháo tập trung hỏa lực vào chiến xa của quân Kim.

    Từng tảng đá lớn rơi xuống, những tảng đá lớn này đã tạo thành đòn đả kích vô cùng chí mạng đối với xe phá tường của quân Kim, phàm là tập trung, đều bị hư hao. Nhưng điều đáng tiếc chính là, bởi vì sự sắp hàng của lô cốt đất, tường đất, lại thêm số lượng toàn phong pháo có hạn, hỏa lực không thể tập trung, chuẩn tinh cũng không đủ, không thể hoàn toàn phá huỷ chiến xa của đối phương.

    Sau mấy lượt mưa đá dội xuống, cũng đã phá huỷ hơn mười chiếc xe phá tường, Thuật Liệt Tốc thấy vậy, mệnh lệnh binh lính khiêng gỗ công phá trên xe đi tới. Bọn họ tiến công lần này cũng không phải là lấy việc tiêu diệt quân đội của đối phương làm chính, mà là muốn phá hư những bức tường đất này, để mở ra một con đường cho kỵ binh của bọn họ, vì vậy những khúc gỗ công phá này cũng hết sức quan trọng.
    Trải qua một canh giờ chiến đấu kịch liệt, cuối cùng quân Kim đã xông vào bên trong trận doanh của quân địch. Từng bộ binh một giẫm lên tường đất, khua đại đao nhảy xuống từ trên tường đất, triển khai một cuộc đánh giáp lá cà với binh lính Tây Hạ ở phía sau tường.

    Ầm!

    Ầm!

    Với sự yểm hộ của bộ binh, quân địch đã vô lực trong việc ngăn cản xe phá tường rồi, những đại hán đẩy xe phá tường mạnh mẽ đâm vào tường đất, một phát, hai phát

    Còn chưa đến phát va chạm thứ hai, trên mặt tường đất đã nứt ra thành từng đường dài.

    Trên mảnh đất này, đất bùn rẻ hơn nhiều so với đá, hơn phân nửa cư dân đều là sống trong nhà đất, cũng chính bởi vì tường đất dễ xây thành, người Đảng Hạng mới có thể kiến tạo ra trận tường đất quy mô như thế trong thời gian ngắn ngủi như thế.

    Có câu là mạn công xuất tế hoạt, cái này ở hậu thế mà nói chính là cái gọi là công trình bã đậu, tuy rằng có hiệu quả không tầm thường đối với kỵ binh, nhưng đối với xe phá tường, thì thật là không chịu nổi một đòn.

    Một tiếng "ào" vang lên. Một bức tường đất đổ sập, không ít binh lính Tây Hạ không kịp thoát thân, liền bị chôn sống như thế.

    Trong nháy mắt, đã hơn mười bức tường đất đổ sụp.
    Vệ Mẫu nhìn thấy hết thảy cảnh này, thầm nghĩ, tiếp tục như thế này thì không được, vì thế quyết đoán mệnh lệnh binh lính chủ động xuất kích, dùng thân xác máu thịt ngăn trở chàng xa đi tới, cũng không thể để xe phá tường đến gần tường đất thêm nữa.

    Trên chiến trường này cũng không thể bảo thủ không chịu thay đổi, vốn dĩ tường đất là dùng để yểm hộ binh lính của mình, nhưng tình hình hiện giờ thay đổi, cũng phải đổi thành binh lính tiến lên bảo vệ tường đất.

    Giết!

    Binh lính Tây Hạ vốn đang nấp ở phía sau tường đất xông ra. Bởi vì quân Kim không có thêm kỵ binh, bộ binh đánh bộ binh, người Tây Hạ này còn có ưu thế. Trải qua một canh giờ chém giết, cuối cùng đã ngăn chặn quân Kim thế công, bảo vệ tường đất và lô cốt đất ở phía sau mình.

    Quân địch này có biến, Thuật Liệt Tốc tất nhiên cũng sẽ chịu thua đến cùng, lập tức hạ mệnh hai ngàn kỵ binh tả hữu đánh bọc, yểm hộ bộ binh của mình công tường.

    Bởi vì binh lính Tây Hạ cũng đã ra khỏi tường đất, xung quanh không có tường đất yểm hộ, kỵ binh này vừa xông lên, lập tức không thể ngăn cản, hai bên trái phải xông lên, trận hình của binh lính Tây Hạ đại loạn.

    Vệ Mẫu vừa thấy, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, nhưng chính vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên từng trận tiếng bước chân.

    Chỉ thấy một chi quân đội đang tăng tốc đi tới bên này.
    Là viện quân của Tây Hạ.

    Hoá ra chính tướng Sa Châu - Lý Phi Ca thấy chủ lực của quân Kim điều toàn bộ đến phía nam, sợ Vệ Mẫu không thủ được, vì thế khẩn trương triệu tập viện binh đến.

    Vệ Mẫu thấy là viện binh của mình, không khỏi mừng rỡ, cao giọng hô lên: - Các huynh đệ, viện quân của chúng ta tới rồi, xông lên cho ta!

    Viện quân này vừa đến, binh lính Tây Hạ sĩ khí đại chấn, lại chặn đứng một đợt tiến công hung mãnh nhất của quân Kim.

    - Móa nó, chỉ còn một chút nữa.
    Thuật Liệt Tốc nhìn thấy viện quân của đối phương đuổi tới, không khỏi chửi đổng một câu, chợt nghe phía sau lại vang lên tiếng vó ngựa.

    - Thuật Liệt Tốc.

    Chính là đại tướng Ba Lỗ. Chỉ thấy gã dẫn năm ngàn kỵ binh nhẹ đi tới, nói: - Thuật Liệt Tốc, ta phụng mệnh của Đô Thống, đến đây viện trợ, bất kể như thế nào, hôm nay nhất định phải phá hủy tường đất phía ngoài này, nếu không rất khó yểm hộ Phó Đô Thống tiến quân.

    Thuật Liệt Tốc vừa nghe vậy, gật đầu nói: - Hiện giờ quân địch đã ra khỏi tường đất quyết chiến với quân ta, kỵ binh của chúng ta không cần e ngại nữa.
    Hai người hợp binh một khối, phát động đợt tiến công mãnh liệt nhất đối với trận địa quân địch.

    Vệ Mẫu thấy kỵ binh của quân Kim khí thế hung mãnh, không dám cùng tranh phong, khẩn trương mệnh lệnh binh lính lui lại, sau khi trốn sau tường đất, quân Kim thấy vậy, lại khẩn trương mệnh lệnh kỵ quân đình chỉ tiến công, mệnh lệnh bộ binh khẩn trương thúc đẩy xe phá tường, điên cuồng phá hủy tường đất, nhưng đợi khi kỵ binh ngừng lại, Vệ Mẫu lại mệnh lệnh binh lính ra ngoài nghênh chiến.

    Thuật Liệt Tốc chỉ có thể điều động kỵ binh, xung phong hướng ngang, lại lần nữa bức binh lính Tây Hạ lui xuống.

    Vừa đánh vừa lui, lui mà đánh tiếp, khiến quân Kim cũng tổn thất thê thảm, một trận chiến này cho đến tận lúc chạng vạng tối mới chấm dứt, bất kể như thế nào, quân Kim vẫn phá hủy đại bộ phận tường đất bên ngoài.

    Sau một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn, quân Kim lại bắt đầu ngóc đầu trở lại, lại là trải qua một ngày huyết chiến, lại lần nữa đẩy lùi trận địa vào ba dặm đường, phá hủy tường đất bên ngoài Sa Châu, bức ép binh Tây Hạ lính lui đến một chiến hào phía sau. Chiến hào này là do thiên nhiên hình thành, tuy nhiên bởi vì quân Kim đến, lại đào sâu thêm rộng thêm không ít. Binh lính Tây Hạ lui tới nơi này, thì không thể lui thêm nữa rồi, lui về phía sau nữa thì chính là tường thành rồi. Vệ Mẫu lại chỉnh đốn binh mã một lần nữa, và còn điều quân tinh nhuệ từ trong thành ra, đại chiến một ngày với quân Kim trên chiến hào này. Hai bên đều là tổn thất thê thảm, nhưng binh lính Tây Hạ cũng thành công ngăn cản thế công của quân Kim, nhưng quân Kim cũng đã đạt được mục đích chiến lược, rốt cục đã mở ra một lỗ hổng ở phía nam, yểm hộ cho đường đi đến Qua Châu.
    Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là phát động vài đợt tiến công tượng trưng, tạo ra một kiểu không khí cửu công bất hạ, lúc này Lưu Ngạn Tông đã cũng lãnh binh xuất chinh.
     
    quangvd, nguyenmai, buinhi99 and 2 others like this.
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    BẮC TỐNG PHONG LƯU
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh

    Chương 1863: Có lẽ đây là một bước ngoặt


    Chương 1863: Có lẽ đây là một bước ngoặt

    Đông kinh Biện Lương, phủ Xu Mật Sứ.

    Sóng ngầm dâng lên trong triều, Lý sư phó này bề ngoài vẫn là phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế cuộc sống của hắn cũng không khá hơn so với người Đảng Hạng nha!

    - Lý đại ca, đây là sổ sách gần đây muội tính ra, mời huynh xem qua.

    Tiểu Ngọc đem một xấp sổ sách thật dày đưa cho Lý Kỳ.

    Lý Kỳ nhận lấy để qua một bên, cười gật đầu nói: - Muội vất vả rồi, lát nữa ta sẽ xem.
    Tiểu Ngọc hiếu kỳ nói: - Đại ca, tại sao huynh muốn xem sổ sách gấp như vậy?

    - Muội đừng nghĩ nhiều, không có quan hệ gì với muội. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Việc làm ăn của Túy Tiên Cư hiện nay nhiều lắm, ta muốn chỉnh hợp một chút, quy hoạch lại công ty tập đoàn, để dễ bề quản lý, ta định đem tập đoàn Túy Tiên Cư làm tổng tập đoàn, bên dưới lại phân thành bốn tập đoàn con, đem việc buôn bán đồng loại quy hoạch đến một tập đoàn phía dưới, làm như vậy, thì có thể quản lý tốt hơn, tập đoàn cũng có thể phát triển tốt hơn, việc này muội cũng phải chuẩn bị một chút.

    Tiểu Ngọc gật đầu, nói: - Vâng, muội hiểu.
    Lúc này, Trần Đại Nương đi đến.

    Tiểu Ngọc khôn khéo kêu lên: - Mẹ.

    Trần Đại Nương nhìn thấy Tiểu Ngọc, liền vui vẻ hẳn lên, cười nói: - Lại đến tìm đại nhân đàm luận à.

    - Dạ.

    Lý Kỳ cười nói: - Đại nương, có chuyện gì sao?

    Trần Đại Nương vội nói:
    - Đúng đúng đúng, Lương Ngu Hầu cầu kiến.

    - Lương Hùng?

    Lý Kỳ thoáng nhíu mày, nói: - Tiểu Ngọc, muội và đại nương đi xuống trước đi.

    - Vâng.

    Sau khi hai người đi không lâu, Lương Hùng liền đi đến dưới chỉ dẫn của hạ nhân. Lương Hùng này cũng là thân tín của Lý Kỳ, tuy rằng đánh giặc không quá giỏi, nhưng cũng là một tay làm hậu giỏi. Sau khi đánh lui quân Kim, Lý Kỳ liền đề bạt ông ta làm Thị Vệ Mã Đô Ngu Hầu, chỉ ở dưới Ngưu Cao.
    - Hạ quan Lương Hùng tham kiến Xu Mật Sứ

    Lương Hùng chắp tay thi lễ một cái.

    - Miễn lễ.

    Lý Kỳ giơ tay ra, cười nói: - Ngồi đi.

    - Đa tạ.

    Lý Kỳ cười nói: - Sao ngươi lại có thời gian rảnh đến chỗ ta vậy.
    Lương Hùng muốn nói lại thôi, có vẻ hơi ngượng ngùng.

    Lý Kỳ hơi nhíu mày, hỏi: - Thế nào? Có chuyện gì sao?

    Lương Hùng ngượng ngùng nói: - Xu Mật Sứ, có phải là hạ hạ quan đã làm gì sai hay không?

    Lý Kỳ hơi không hiểu ra sao cả, nói: - Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?

    Lương Hùng nói: - Chẳng lẽ Xu Mật Sứ không biết?
    Lý Kỳ lại hiếu kỳ nói: - Ngươi không nói thì làm sao ta biết, ta cũng đâu phải thầy bói.

    Lương Hùng cũng là thần sắc sửng sốt, nói: - Là như thế này, buổi chiều hôm qua tôi nhận được thông báo của trên, nói muốn điều tôi đi quận Nam Ngô làm Đoàn Luyện Sứ.

    Lý Kỳ nghe thấy vậy tim đập thình thịch, nhưng sắc mặt lại không biểu lộ bất cứ thanh sắc gì. Đây đều là rèn luyện ra được, nếu như là hồi hắn vừa tới, thì lúc này thế nào cũng phải đứng bật dậy, ngoài miệng vẫn phong khinh vân đạm, cười nói: - Hoá ra là chuyện này à, ta còn tưởng là cái gì nữa, ba, năm năm tới một lần điều nhiệm, đây không phải việc rất bình sao.

    Lương Hùng thở dài, nói:
    - Xu Mật Sứ, hạ quan cũng biết việc này vô cùng bình thường. Nhưng nhưng hạ quan không muốn rời khỏi kinh thành, hạ quan ở kinh thành đã gần hai mươi năm rồi, người nhà sớm đã cắm rễ ở kinh thành rồi. Với lại, phụ mẫu tôi tuổi tác đã cao, làm sao chống lại sức ép lần này, càng miễn bàn đến chuyện đi hai quận địa phương xa như vậy. Vẫn mong Xu Mật Sứ ngài niệm tình hạ quan đi theo ngài lâu như vậy, đừng điều tôi đi, nếu không, đến địa phương gần một chút cũng được a.

    Lý Kỳ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói: - Chuyện này chỉ sợ rất khó, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đây không phải chuyện ta có thể làm chủ, nếu hôm nay ta mở cửa sau cho ngươi, ngày khác người khác cũng tới tìm ta, ta nên nói như thế nào đây?

    Lương Hùng vừa nghe, vẻ sầu nào này đã không cần nói cũng biết, nhưng ông ta cũng không dám cưỡng cầu, dù sao người ngồi trước mặt là Quỷ kiến sầu, trầm mặc không nói.

    Kinh thành này và Nam Ngô phải nói là thiên đường và địa ngục. Ông ta lại không phải đi làm ăn mua bán, ai chịu chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy kia. Hơn nữa, thông báo này cũng tới rất kỳ quái, chỉ điều động ông ta và vài người dưới trướng ông ta, các binh lính lại không phát sinh bất cứ điều động gì, cho nên ông ta cũng không rõ ràng tình hình, vì thế chạy đến tìm Lý Kỳ, xem có đường quay về hay không, nhưng lời nói của Lý Kỳ khiến ông ta rất là thất vọng.

    Lý Kỳ liếc nhìn Lương Hùng, thấy ông ta mặt buồn rầu, nhưng cũng không nói gì nữa, trong lòng đương nhiên hiểu được, Lương Hùng là thân tín của hắn, chắc chắn sẽ không làm trái mệnh lệnh của hắn, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nói: - Lương Hùng, ngươi tham gia quân ngũ có bao nhiêu năm rồi?
    Lương Hùng nói: - Tôi mười sáu tuổi tham gia quân ngũ, đến nay chắc cũng ba mươi năm rồi.

    - Ba mươi năm, đời người có mấy cái ba mươi năm a!

    Lý Kỳ thở dài, nói: - Vậy ngươi có từng nghĩ tới dùng một phương thức sống khác hay không.

    Lương Hùng sửng sốt, nói: - Sao Xu Mật Sứ nói lời này?

    Lý Kỳ nói: - Rời khỏi Tam nha.
    - À?

    Lương Hùng ngẩn ra, lập tức trấn tĩnh lại, một lát sau, nói: - Xu Mật Sứ, việc này có phải có nguyên nhân khác hay không?

    Lý Kỳ thở dài: - Ta cũng không giấu diếm ngươi, hiện giờ Tam nha thống soái toàn bộ ở bên ngoài, hoàng thượng cũng đã thu quyền lực của Tam nha về, đây là lệnh của hoàng thượng, ngươi xem, quân Trấn Nam vẫn luôn ở Thổ Phiên, Nhị quận lại vừa mới thu phục không lâu, quân đội này không ở đó, hoàng thượng lo lắng Nhị quận có dị động, cho nên nhất định phải tìm một người đáng tin đến quản lý quân chính địa phương, ngươi và ta đều là người từng đi theo hoàng thượng tham dự cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, là người hoàng thượng tin cẩn, cho nên mới sai ngươi đi.
    Lương Hùng vừa nghe, trong lòng cũng hiểu được, không có một chút hoài nghi, bởi vì đây cũng hợp tình hợp lý, Nhị quận cách kinh sư quá xa, hoàng đế rất khó lo lắng đến, cho nên phái người đến bên đó nhất định phải là người hoàng đế tin cẩn.

    Lý Kỳ lại nói: - Nhưng xét về tình hình của ngươi, sai ngươi đi Nhị quận cũng là có chút làm khó ngươi rồi, tuy nhiên ngươi không muốn đi, người khác cũng chưa chắc đã muốn đi. Nếu ta cưỡng ép giữ ngươi, thì hoàng thượng vẫn phải phái người đi, nói không chừng người kia cũng tới tìm ta. Ta thân làm Xu Mật Sứ, nhất định phải xử lý việc công bằng, nhưng nếu như ngươi thật sự không muốn đi, vậy thì cứ thượng tấu triều đình, cứ nói đang ôm bệnh trong người, không thể đảm nhận trọng trách này, thỉnh cầu xin nghỉ về nhà, sau đó thì đến Túy Tiên Cư giúp ta, về phần thù lao, ít nhất cũng nhiều hơn so với ở Tam nha. Tuy nhiên ta cũng biết ngươi nhất định luyến tiếc cuộc sống trong quân, cứ xem bản thân ngươi nghĩ sao đi.
    Lương Hùng là một người không có dã tâm, hơn nữa ông ta cũng rất là tự mình biết mình, Đô Ngu Hầu này chính là hạn mức cao nhất của ông ta rồi, không bao giờ có thể lên cao hơn nữa rồi. Nhưng dù sao thì đã làm lính ba mươi năm, ngươi muốn ông ta đột nhiên rời khỏi quân ngũ, điều này khó tránh khỏi sẽ luyến tiếc, nhưng ông ta cũng không muốn đi Nam Ngô. Suy trước tính sau, ông ta vẫn còn do dự chưa quyết, nói: - Xu Mật Sứ, việc này cũng không dễ, tôi suy nghĩ lại một chút.

    Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên.

    Hai người lại hàn huyên một hồi về tình hình gần đây của Tam nha, Lương Hùng liền cáo từ.
    Hắn mới vừa đi một lát, Bạch Thiển Dạ liền đi đến, nói: - Phu quân, vừa nãy hình như muội nhìn thấy Lương Ngu Hầu.

    Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ông ta mới vừa đi.

    - Ông ta tới làm gì?

    Lý Kỳ thở dài: - Hoàng thượng muốn điều ông ta đi Nam Ngô.

    - Cái gì?

    Bạch Thiển Dạ kinh hô một tiếng, lại nói:
    - Phu quân, huynh thấy có phải là

    - Ta thấy tám chín phần mười không sai.

    Lý Kỳ cười khổ nói: - Kỳ thật quyền lực của ta vốn đã quá lớn rồi. Ta đã có quân lệnh, lại có quân quyền, đây nếu hoàng thượng tín nhiệm ta, tất nhiên y yên tâm, nhưng nếu như hoàng thượng không tín nhiệm ta nữa, vậy thì phải nói khác rồi, Cấm quân kinh thành là quân bảo vệ hoàng thượng, một khi có một biến động nhỏ, thì mối uy hiếp đối với hoàng thượng là quá lớn. Trước đây hoàng thượng đều là điều phái ngươi tín nhiệm nhất đảm nhiệm Thống soái Tam nha, nhưng trong Thống soái Tam nha hiện giờ, chỉ sợ người hoàng thượng từng tín nhiệm chính là Nhạc Phi, cũng may Ngưu Cao, Ngô Giới đều đang chinh chiến bên ngoài. Trước mắt Điện Tiền Ti là có Tất Trạm phụ trách, từ chính biến lần trước, Tất Trạm vẫn luôn ở bên cạnh hoàng thượng, hiển nhiên là tâm phúc của hoàng thượng, nhưng Thị Vệ Mã là nơi ta lập nghiệp, trong đó đều là người của ta, Lương Hùng cũng là ta một tay đề bạt lên, chắc chắn hoàng thượng không yên tâm giao Thị Vệ Mã cho Lương Hùng, vì vậy mới mượn việc thay đổi của năm nay, điều Lương Hùng đi.

    Bạch Thiển Dạ hoảng sợ không ngừng, nói: - Vậy chẳng phải là hoàng thượng muốn

    Không đợi nàng nói hết câu, Lý Kỳ nhấc tay lên, nói: - Vẫn chưa tới tình trạng đó, bằng không thì hoàng thượng cũng sẽ không nghĩ ra một lý do thích hợp như vậy để điều Lương Hùng đi, sự tình vẫn chưa đến nước này, mà quan hệ của ta và hoàng thượng cũng không phải chỉ một Lương Hùng là có thể thay thế được, ta thấy hành động này của hoàng thượng chỉ là xuất phát từ phòng ngự. Kỳ thật Tam nha vẫn là nằm trong tay hoàng thượng, cho dù người không điều Lương Hùng đi, ta cũng không thể gây sóng gió, nhưng làm hoàng đế thì người sẽ không cho phép trong thành phát sinh bất cứ dị động gì.

    Bạch Thiển Dạ nói: - Nhưng cứ như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta phải sớm nghĩ đối sách.

    Lý Kỳ nói: - Ta cũng muốn, nhưng vấn đề là ta cũng không biết rốt cuộc hoàng thượng biết bao nhiêu, hành động của chúng ta bí mật như thế, ta thấy biểu đệ của Vương Phủ không thể nào biết được hết thảy, nếu hoàng thượng chỉ là ngờ vực vô căn cứ, thì hiện giờ ta có hành động, chẳng phải là không đánh đã khai, hiện giờ ta nhất định phải điều tra rõ trước, rốt cuộc đối phương biết bao nhiêu chuyện về ta.
    - Báo

    Đúng lúc này, chợt nghe được bên ngoài truyền đến một tiếng hô, một hộ vệ vội vàng đi đến, chắp tay nói: - Khởi bẩm Xu Mật Sứ, hơn một tháng trước, quân Tây Chinh của Kim quốc đột nhiên phát động thế công đối với hành lang Hà Tây mà Tây Hạ khống chế.

    Lý Kỳ bỗng đứng bật dậy, miệng hơi mở ra, nhưng vẫn chưa ra tiếng, nheo mắt, trầm ngâm trong chốc lát, mới cười ha hả nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng ơi Hoàn Nhan Tông Vọng, xem ra ngươi đối với Đại Tống ta vẫn là tà tâm bất tử.

    Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Tại sao phu quân nói như vậy?
    Lý Kỳ cười nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng nóng lòng tiến công Tây Hạ, chẳng qua là muốn mượn đường Tây Hạ, vượt qua phòng thủ địa khu Yến Vân của chúng ta, mục tiêu cuối cùng của Kim quốc vẫn là Đại Tống chúng ta. Nói xong hắn lại hướng đến hộ vệ kia hỏi: - Nói như thế, Kim quốc là khai chiến toàn diện đối với Tây Hạ à?

    Hộ vệ kia nói: - Chắc là như thế, Hoàn Nhan Tông Vọng là lấy tội danh phản bội để xuất binh Tây Hạ, tin tưởng tin tức rất nhanh sẽ truyền đến kinh thành.

    Những người này là người lúc trước Lý Kỳ giữ lại địa khu Hà Hoàng, vì vậy nhanh hơn một chút so với tin tức bình thường.
    Lý Kỳ gật đầu nói: - Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.

    Bạch Thiển Dạ hơi hoảng hốt nói: - Phu quân, bây giờ phải làm sao?

    Lý Kỳ nheo mắt, đột nhiên cười ha hả, nói: - Chuyện này đối với chúng ta mà nói có lẽ là một bước ngoặt, xem ra chúng ta phải làm ra một vài cải biến rồi.
     
    quangvd, ichuoi, nguyenmai and 6 others like this.
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    BẮC TỐNG PHONG LƯU
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh

    Chương 1864.1: Không bì kịp ngươi


    Chương 1864.1: Không bì kịp ngươi

    Không quá hai ngày, tin tức Kim quốc khai chiến với Tây Hạ đã truyền đến kinh đô Biện Lương Đại Tống.

    Phải biết rằng Tây Hạ và Kim quốc là hai quốc gia thực lực mạnh nhất bên cạnh Đại Tống, hai quốc gia bọn họ giao chiến, toàn bộ Đại Tống cũng chấn động theo, bởi vì chuyện này nhất định sẽ lan đến Đại Tống.


    Trong lúc nhất thời khắp Biện Lương cũng đều bàng hoàng.

    Trong đại điện, quần thần nước miếng tung bay, cãi vã không ngớt, người nào người nấy đều tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, nguyên nhân bọn họ cãi vã đương nhiên cũng là vây quanh chuyện của Tây Hạ.
    Rất hiển nhiên, Tây Hạ nhất định sẽ xin giúp đỡ của Đại Tống. Dựa vào đại quốc phương bắc hoặc là đại quốc Trung Nguyên vẫn là sách lược ngoại giao Tây Hạ từ trước tới nay, đây cũng là thủ đoạn sinh tồn của Tây Hạ. Dù sao bọn họ ít người đất nhỏ, cũng không đủ năng lực để nuốt bất kỳ một đại quốc nào, như vậy thì chỉ có dựa vào một đại quốc khác để bảo chứng sự an toàn của mình. Hiện giờ Kim quốc quyết tâm muốn tiêu diệt bọn họ, vậy thì người Đảng Hạng nhất định sẽ thỉnh cầu Đại Tống viện trợ.

    Đây là chuyện nhất định, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Mấu chốt chính là ở chỗ rốt cuộc Đại Tống có nên ra tay giúp đỡ hay không?

    Một số đại thần liền đề nghị Triệu Giai khẩn trương xuất binh tương trợ, liên hợp Tây Hạ cùng nhau chống lại Kim quốc, có ba nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất, Kim quốc đối với Đại Tống vẫn như hổ rình mồi, lần trước suýt nữa đã nổ ra chiến tranh, mà mấy năm gần đây Tây Hạ và Đại Tống giao hảo, thành lập ngoại giao không tồi, quan hệ hết sức hòa hợp, lưỡng hại tương quyền đương thủ kỳ khinh, trợ giúp Tây Hạ chính là trợ giúp chính mình a.

    Thứ hai, hiện giờ mà nói thực lực quân sự của Kim quốc mạnh hơn chúng ta và Tây Hạ, lưỡng nhược nhất cường này, tất nhiên là liên hợp kẻ yếu chống lại kẻ mạnh, nếu như ngươi lại liên hợp Kim quốc, đó là chuyện tuyệt đối không được, liên Kim diệt Liêu lúc trước còn rõ mồn một trước mắt, đây chính bài học như máu a!

    Thứ ba, hiện giờ Kim quốc đã vô cùng cường đại rồi, nếu Tây Hạ cũng để cho bọn họ tiêu diệt, địa khu Hà Sáo rơi vào trong tay người Kim, như vậy thì Kim quốc có thể hai mặt giáp công Đại Tống ta từ phía tây, phía bắc, lại có thể xuất binh địa khu Hà Hoàng. Xuất phát từ chiến lược mục đích, cũng có thể xuất binh cứu viện.
    Nhưng, người phản đối cũng không ít, cũng có ba nguyên nhân chủ yếu.

    Thứ nhất, không nên quên, Tây Hạ này cũng là kẻ thù của chúng ta. Kẻ giết con dân Đại Tống ta nhiều nhất không phải Liêu quốc, cũng không phải Kim quốc, mà là Tây Hạ. Tây Hạ có huyết hải thâm cừu với chúng ta. Chúng ta không có giậu đổ bìm leo đã là đủ nghĩa khí rồi, dựa vào cái gì mà để con dân của chúng ta đổ máu vì người Đảng Hạng gã chứ!

    Thứ hai, chúng ta và Kim quốc cũng là đồng minh. Kim quốc chỉ là xuất binh Tây Hạ, hơn nữa là sư xuất hữu danh, nếu như chúng ta xuất binh thì đó chính là sư xuất vô danh nha. Hợp lý thì nhiều người trợ giúp, mà không hợp lý thì không có trợ giúp, nói không chừng sẽ còn lừa chúng ta.

    Thứ ba, đối thủ này của Tây Hạ không phải là Đại Lý, cũng không phải Nam Ngô, mà là Kim quốc. Chúng ta lại đánh không nổi quân Kim, hơn nữa lúc trước khi quân Kim xuôi nam, Tây Hạ cũng từng xuất binh đối với chúng ta, nếu chúng ta giúp Tây Hạ, như vậy chẳng khác gì là trở mặt với Kim quốc. Đây không thể nghi ngờ sẽ khiến Đại Tống cũng đưa thân vào trong chiến hỏa. Hiện giờ quốc nội chúng ta đang tích cực biến pháp. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, kẻ thù suy yếu lẫn nhau, chúng ta nhân cơ hội phát triển, lấy kế cầu lâu dài.

    Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, tranh cãi từ buổi sáng đến giữa trưa, tranh cãi đến mức không thể dứt ra, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Triệu Giai bị bọn họ làm cho đau hết cả đầu. Vừa hay đã đến giờ cơm trưa, Triệu Giai vội vàng mời bọn họ ăn cơm, cũng nhân cơ hội cho cái tai được thoải mái.

    Sau khi cơm nước xong, buổi triều sẽ tiếp tục.
    Lần này thì Triệu Giai không thể để cho bọn họ lại tranh cãi nữa. Dù sao bọn họ nói đi nói lại cũng chỉ là mấy cái lý do như vậy, y cũng hiểu được rồi, ánh mắt này thoáng nhìn, đầu tiên là hướng tới Tần Cối dò hỏi: - Tần Thiếu tể, khanh cho là chúng ta có nên viện trợ Tây Hạ hay không?

    Tần Cối đứng ra nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cảm thấy nên giúp cũng không nên giúp, mấu chốt là xem làm như thế nào có lợi hơn đối với Đại Tống ta, hiện giờ Tây Hạ vẫn chưa phái người đến, bây giờ nói đến chuyện này, không khỏi có chút quá sớm rồi.

    Lý Cương nói: - Thiếu tể nói vậy sai rồi, Kim quốc đối với Đại Tống chúng ta vẫn như hổ rình mồi, tà tâm bất tử, nếu Kim quốc tiêu diệt Tây Hạ, thì đối tượng tiến công kế tiếp của Kim quốc nhất định là chúng ta, đây không phải là xem chúng ta có được cái gì, mà là chúng ta nhất định phải xuất binh tương trợ, trợ giúp Tây Hạ chính là giúp trợ bản thân chúng ta.

    Tần Cối nói: - Nhưng Viện trưởng Tư pháp có thể nắm chắc nhất định có thể trợ giúp Tây Hạ đánh lui quân Kim, nếu chẳng may thua? Hơn nữa Tây Hạ từ trước vốn là một dạ hai lòng, vào thời điểm sinh tử như thế này, nếu chẳng may Tây Hạ vì sinh tồn, mượn oai Đại Tống ta, chạy tới đàm phán với Kim quốc, thậm chí liên hợp Kim quốc đối phó chúng ta, loại chuyện này Tây Hạ cũng làm không ít, vậy không phải chúng ta đây phải bù đắp tổn thấy sao? Nói không chừng còn có thể tổn thất thê thảm.

    Lý Cương nghe thấy vậy sửng sốt, không thể phản bác.
    Chính xác. Người Đảng Hạng một lòng hai dạ có thể làm bất cứ chuyện gì để sinh tồn. Từ khi bọn họ kiến quốc tới nay, nghĩa khí, đạo nghĩa chó má gì đó đều không có duyên với bọn họ. Bọn họ lúc thì dựa vào Đại Tống, lúc thì dựa vào Liêu quốc, lúc thì lại thần phục Kim quốc, lúc thì lại kết minh cùng Đại Tống, đủ để chứng minh hết thảy, ngươi đi giúp y, vậy ngươi phải suy nghĩ lại xem liệu y có lấy oán trả ơn hay không.

    Chính khách này chính là như vậy đấy. Mỗi khi làm một chuyện, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến không phải là sẽ được cái gì, mà là dự tính thất bại sẽ có hậu quả gì, nếu như tổn thất lớn nhất cũng có thể chấp nhận, vậy thì mới suy nghĩ đến vấn đề thu lợi. Đây không chỉ là chính khách, cũng là thói quen tư duy của thương nhân.

    Nếu Tây Hạ thật sự lại thần phục Kim quốc, cùng Kim quốc đến đối phó Đại Tống, này rõ ràng chính là điều Đại Tống không chịu được, cho nên Lý Cương cũng không phản bác.

    Triệu Giai nghe được gật đầu, nói: - Vậy ý của Tần Thiếu tể là chúng ta án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.

    Tần Cối nói: - Vi thần đúng là có ý này.

    Triệu Giai ừ một tiếng, lại hướng tới Trịnh Dật dò hỏi: - Tam Ti Sứ, còn khanh nghĩ như thế nào?

    Trịnh Dật lúng túng nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tán thành đề nghị của Tần Thiếu tể.
    Triệu Giai nhướn mày, nói: - Án binh bất động? Yên lặng theo dõi kỳ biến? Vậy các khanh cũng khác gì là không nói.

    Tần Cối, Trịnh Dật trầm mặc mà chống đỡ, chuyện xảy ra đột ngột như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là việc nhỏ. Quan hệ, thế lực của ba nước Tây Hạ, Đại Tống, Kim quốc rắc rối phức tạp, đó thật là cắt không đứt, lý còn loạn, xuất binh hay không cũng đều có thể đem kéo Đại Tống vào chỗ vạn kiếp bất phục. Trước đây Tống Huy Tông cũng là sảng khoái, vung bút lên, liên Kim diệt Liêu, nhưng kết quả đổi lại là cái gì, thiếu chút nữa đã đánh mất nửa giang sơn của Đại Tống rồi. Xét thấy bài học trước kia, cho nên việc này nhất định phải thận trọng và thận trọng, suy xét rồi suy xét, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu chẳng may thất bại, ai sẽ gánh phần trách nhiệm này.
    Trong lòng Triệu Giai cũng hiểu, nhưng y cũng không phải là một hoàng đế thiếu quyết đoán. Y chấp chính tới nay, điều yêu cầu chính là nhanh, độc, chuẩn, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào. Bất kể là xuất binh Nam Ngô, Đại Lý, hay là Thổ Phiên, Nhật Bản, chưa bao giờ y có nửa khắc do dự, một khi quyết định, vậy thì nhất định phải chấp hành. Nếu như chuyện này cũng sợ, chuyện kia cũng sợ, thì còn nói gì đến hoành đồ đại kế.

    Kim quốc và Tây Hạ bùng nổ chiến tranh, đến lợn cũng biết rằng trong đó nhất định là có lợi ích, chỉ xem làm sao để thu hoạch thôi.

    Triệu Giai đột nhiên quay đầu nhìn Lý Kỳ đứng ở bên phải, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng ra ngoài điện nói: - Xu Mật Sứ không có ngủ chứ.
    Lý Kỳ chắp tay nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không có ngủ.

    Triệu Giai nhìn hắn một cái, như cười như không nói: - Khanh không nói lời nào, trẫm còn thực sự tưởng rằng khanh đang ngủ. Trẫm nhớ từ sáng đến trưa, khanh cũng không có nói một câu. Khanh thân là Xu Mật Sứ, chuyện lớn như thế, khanh nên dẫn đầu góp lời mới phải, nếu như trẫm không điểm tên khanh, có phải khanh còn định tiếp tục giả câm giả điếc hay không?

    Lý Kỳ nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần không có giả câm giả điếc, mà là suy nghĩ.

    Triệu Giai nói: - Suy nghĩ chuyện gì?
    - Suy nghĩ lời các vị đồng liêu vừa nói.

    - Vậy bây giờ khanh suy nghĩ như thế nào?

    Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vi thần cảm thấy các vị đồng liêu đều nói hết sức có lý.

    Triệu Giai nói: - Vậy suy nghĩ của khanh là như thế nào, đừng có lại nói cái gì mà yên lặng theo dõi kỳ biến, án binh bất động.

    Lý Kỳ lập tức hô to: - Hoàng thượng thánh minh.
    Triệu Giai sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

    Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: - Kỳ thật vi thần cũng có suy nghĩ giống Tần Thiếu tể và Tam Ti sứ.

    - Khanh...

    Triệu Giai ra sức gật đầu vài cái, nhấc tay áo lên, đứng dậy bỏ đi.

    Thái giám kia cũng không kịp phản ứng, đợi cho Triệu Giai đã ra đại điện rồi, mới vội vàng kêu lên: - Bãi triều.

    - Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
    Quần thần hướng tới ngai vàng trống trơn hô lớn.

    - Ôi... Nghỉ rồi, Lý Kỳ liền cảm thán một tiếng.
     
    quangvd, trangem, ichuoi and 6 others like this.
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481
    BẮC TỐNG PHONG LƯU
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh

    Chương 1864.2: Không bì kịp ngươi


    Chương 1864.2: Không bì kịp ngươi

    Tần Cối hiếu kỳ nói: - Sao Xu Mật Sứ lại thở dài?

    Trịnh Dật cũng đã đi tới.

    Lý Kỳ nói: - Ta cảm giác ta thất sủng rồi.

    Uhm?


    Những văn võ bá quan chuẩn bị ra đại điện nghe thấy Lý Kỳ vừa nói như vậy, đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, lời này quá là dọa người rồi.
    Tần Cối đảo mắt hai cái, "ân cần" nói: - Tại sao Xu Mật Sứ lại nói như vậy?

    Lý Kỳ nói: - Đây không chuyện rất rõ ràng đó sao? Ba người chúng ta ý kiến nhất trí, nhưng Hoàng thượng chỉ nổi giận với một mình ta, đây không phải thất sủng thì là cái gì.

    ...!

    Mọi người nghe được đều là mồ hôi lạnh tuôn ra như thác nước đổ.

    Trịnh Dật muốn cười nhưng lại nín cười, nói: - Xu Mật Sứ quá lo lắng rồi, ta nghĩ hoàng thượng là đang nổi giận với ba người chúng ta.

    - Thật hay giả?

    Tần Cối cũng nói: - Ta cũng cho là như vậy đấy, Xu Mật Sứ quá lo lắng rồi.

    - Vậy sao?

    Lý Kỳ nói: - Vậy thì ta an tâm rồi, thật là làm ta sợ muốn chết. Ta nói Tần Thiếu tể, lần tới ngài có thể mở đầu tốt hơn được không, đừng cứ chọc cho hoàng thượng giận chứ.
    Chẳng lẽ là lỗi của ta à, ngươi có thể nói khác nha, ta cũng đâu có bảo ngươi tán thành đề nghị của ta. Tần Cối trong lòng thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Ta cũng không muốn, thật sự ta cũng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn. Không biết Xu Mật Sứ có kế sách gì?

    Lý Kỳ than một tiếng, lắc đầu nói: - Nếu ta có kiến nghị hay, thì lúc nãy đã nói rồi, nhưng chuyện này đúng là không dễ phán đoán, giúp và không giúp đều phải chịu mạo hiểm vô cùng lớn, chỉ có thể đợi đến khi cơ hội xuất hiện.

    Trịnh Dật gật đầu nói: - Ngài nói không sai, việc này không thể dễ dàng quyết định, lần trước phạt Liêu chính là thiệt điểm này.
    Ba người nói chuyện một lát, tất cả mọi người chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể buồn bã chia tay.

    Vào mùa xuân, cá tới gần kỳ đẻ trứng, trong mình tích súc càng nhiều dinh dưỡng hơn nữa. Cá vào thời điểm này, thân to mà rắn chắc, trong thịt này hàm lượng các loại a-xít a-min tăng nhiều mà hàm lượng lại cân đối, mùi vị của cá cũng ngon hơn, cho nên, mùa xuân là thời cơ tốt để ăn cá, hơn nữa còn có rất nhiều cá biển trở lại Hoàng Hà đẻ trứng. Cho nên hàng năm vào mùa xuân, chỉ cần nghe được chợ cá có thuỷ sản tươi mới về, Lý Kỳ đều bớt thời giờ đến đấy xem thế nào, làm một bữa ăn hàng, bất kể bận rộn đến đâu, điểm truy cầu đó vẫn phải có.
    - Xu Mật Sứ, không ngờ là lúc này ngươi vẫn có tâm tư tới đây.

    Đi vào chợ cá, Mã Kiều nói với Lý Kỳ bằng vẻ mặt buồn bực. Y thường xuyên đưa Lý Kỳ tới chỗ này, đối với cái này hẳn là đã quá quen rồi, nhưng y vốn cho là hiện giờ loạn trong giặc ngoài, chắc chắn Lý Kỳ sẽ không đi, nhưng chưa từng nghĩ đến, Lý Kỳ vẫn cứ tới.

    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ngươi không nghe nói, hôm nay chợ cá này có một con cá lớn à.

    Mã Kiều lắc đầu nói: - Chuyện này tôi thật không có nghe nói.

    - Vậy ta sẽ đưa ngươi đi xem thử.
    Hai người đi vào chợ cá.

    Những người đánh cá vừa thấy Lý Kỳ đến, đều chạy ra đón chào, mời Lý Kỳ đến quầy hàng của bọn họ xem thử một chút, thậm chí có không ít người cầm cá theo muốn biếu cho Lý Kỳ. Đây cũng không phải là nịnh bợ, bởi vì bình thường Lý Kỳ tới đây, cũng giúp bọn họ không ít chuyện, bất kể là việc công hay là việc tư, cho nên bọn họ đều mang lòng cảm kích.

    Nhưng Lý Kỳ chỉ xem mà không mua, cũng không nhận cá của bọn họ. Đi vào bên trong, chợt thấy trong một cái chậu gỗ để mấy con cá nóc, Lý Kỳ không khỏi động lòng thèm thuồng nha, đã lâu không có ăn cá nóc rồi, bước nhanh về phía trước, người đánh cá kia thấy Lý Kỳ đến, vội vàng đứng dậy thi lễ, lại vội vàng nói: - Xu Mật Sứ, ngài đến thật đúng lúc, mấy con cá nóc này là tiểu nhân bắt được hôm qua đấy. Vẫn còn tươi rói.
    - Vậy à? Vậy ta phải xem sao.

    Lý Kỳ đang muốn thò tay xuống, đột nhiên bên cạnh cũng thò ra một bàn tay, quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "ơ" một tiếng, nói: - Là Trương Nương Tử à!

    Người tới chính là Trương Xuân Nhi.

    Trương Xuân Nhi trong mắt lóe ra hào quang khác thường, chắp tay nói: - Xu Mật Sứ? Thật là trùng hợp a!

    Lý Kỳ ngây người giây lát, lập tức cười ha hả nói: - Sao nào? Trương Nương Tử cũng muốn nếm thử mỹ vị của cá nóc?
    Trương Xuân Nhi lắc đầu nói: - Cũng muốn, chỉ có điều không bản lĩnh này, Xu Mật Sứ là kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng Xuân Nhi thật sự có lòng mà không đủ sức. Chỉ sợ miệng còn đang nếm mỹ vị, đã tiễn cái mạng này đi rồi.

    Lý Kỳ nói: - Vậy thì ta sẽ mua tất cả.

    - Xu Mật Sứ xin cứ tự nhiên.

    Lý Kỳ lập tức hướng tới người đánh cá kia nói: - Đưa tất cả đến phủ của ta, nhớ là cẩn thận một chút, đây là thứ muốn lấy mạng người đấy.
    - Xu Mật Sứ xin yên tâm, tiểu nhân nhất định làm thỏa đáng.

    Người đánh kia cá cười không ngậm nổi miệng, trong thiên hạ người dám đem cá nóc ra làm cơm canh hàng ngày, cũng chỉ có Lý Kỳ thôi. Hôm qua ông ta đánh được chỗ cá nóc này, trong lòng cũng hết sức buồn rầu, bởi vì mình thì không dám ăn, bán cũng không bán được, chỉ có thể mong đợi hôm nay Lý Kỳ quay lại chợ cá, không thì chỉ có thể đem phóng sinh. Ai ngờ Lý Kỳ cũng đến thật, người này sắp phát tài, đó là việc ngăn cũng không ngăn được a.

    Trương Xuân Nhi đột nhiên giơ tay, nói: - Khoan đã. Lại nói với Lý Kỳ: - Không biết hôm nay Xuân Nhi có may mắn nếm thử cá nóc tươi này hay không?
    Lý Kỳ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: - Cũng được, cá nóc này có duyên với chúng ta, đáng lý nên chia cô một phần, được rồi, hôm nay ta sẽ đem kỹ thuật cá nóc này truyền thụ cho cô.

    Trương Xuân Nhi mừng rỡ, vội nói: - Vậy thì thật là vô cùng cảm kích rồi.

    Lý Kỳ nói: - Kia không biết là đến Kim Lâu cô, hay là Túy Tiên Cư ta?

    Trương Xuân Nhi hơi do dự trong chốc lát, nói: - Tiệm của chúng ta vẫn đang mở cửa làm ăn, chế biến cá nóc ở đấy, chỉ sợ có chút không ổn.
    Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Điều này cũng đúng.

    Trương Xuân Nhi nói: - Chi bằng như vậy đi, gần đây ta có một lầu các nhỏ, bình thường rất ít đến ở, chi bằng chúng ta hãy đến đấy đi.

    - Được, cứ vậy đi. Tiền này...

    - Nên để ta trả.

    - Thật sự có lỗi, ta rất ít khi mang tiền ra ngoài, bình thường đều là bọn họ trực tiếp đưa đến phủ của ta.
    - Chỉ là chút tiền lẻ, không đáng noi đến, Xu Mật Sứ khách khí.

    Trương Xuân Nhi trả tiền, người đánh cá bỏ cá nóc vào một cái thùng gỗ xong, Lý Kỳ liền theo Trương Xuân Nhi ra khỏi chợ cá.

    Ba người đến một chỗ yên tĩnh ở phía sau chợ cá, khung cảnh tĩnh mịch và đẹp đẽ, vô cùng thích hợp để định cư.

    Trương Xuân Nhi mở cửa ra, đưa tay nói: - Xu Mật Sứ mời.

    - Mời.

    Đi vào trong phòng, Lý Kỳ mặt biến sắc, trực tiếp ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, cười ha hả nói: - Vẫn còn nóng đó a! Uống một ngụm, liên tục nói: - Trà ngon trà ngon, Trương Nương Tử đúng là biết hưởng thụ a!

    Nói xong hắn để chén trà xuống, moi ra từ trong ngực một tờ giấy, giơ giơ trước mặt Trương Xuân Nhi lên, cười nói: - Nếu tờ giấy này là cô làm cho người ta đưa, như vậy thì trước đó vài ngày chúng ta gặp nhau ở Tướng Quốc Tự, hẳn không phải là trùng hợp nhỉ.

    Trương Xuân Nhi cười mà không nói.

    Lý Kỳ lắc đầu thở dài: - Không ngờ được, thật sự không thể tưởng được, Trương Nương Tử, nói một lời xuất phát từ nội tâm, ta từng không chỉ một lần cho rằng ta đã đánh giá cao cô, coi trọng cô đủ rồi, nhưng cô cũng có thể làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, xem ra lần này ta lại xem nhẹ cô rồi. Ôi, cũng trách chính ta, đúng là dạy mãi không sửa a. Nhưng không thể không nói một câu, cô đúng là một nữ tử hiếm thấy nha, Lý Kỳ ta là tính toán tường tận, nhưng luôn không thể tính đến cô, lợi hại, thật sự là lợi hại.

    Trương Xuân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, như cười như không nói: - Cớ sao Xu Mật Sứ nói ra lời ấy?

    Lý Kỳ cười ha hả, không đáp lời này, cất cao giọng nói: - Người ở trên lầu, nếu ngươi vẫn còn không xuất hiện, thì ta phải đi rồi, hiện giờ ta thật sự rất bận rộn.

    - Ha ha!
    Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng, nói: - Không hổ là Xu Mật Sứ, cũng có thể đoạn sự như thần, chỉ dựa vào số chữ ít ỏi "đến lúc gặp mặt rồi" này đã có thể tính ra ta là ai, Trương Nương Tử so với ngươi, vẫn còn kém xa a!

    Lý Kỳ vừa nghe thanh âm này, liền trợn tròn mắt, ngoài miệng cười lạnh nói: - Các hạ khiêm tốn rồi, ta còn xa mới kịp ngươi a!
     
    quangvd, ichuoi, nguyenmai and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.