Tiên Vốn Thuần Lương Chương 11: Lạc tiên đại thành Mời đọc Dùng hết bốn tấm thần đi phù, hai người rốt cục tới thành Lạc Tiên. Đây là cảnh tượng gì chứ? Kim Phi Dao đứng ở ven đường nhìn thành Lạc Tiên xa xa. Năm hòn đảo đang trôi nổi phập phềnh giữa không trung, vờn quanh một tòa thành phồn hoa dưới đất, năm hòn đảo nối với nhau bởi những cây cầu ngọc trắng, nhưng lại không có cầu nối xuống thành thị dưới đất. Các hòn đảo không lớn hơn nhau mấy, cảnh sắc lại hoàn toàn khác biệt. Một hòn đảo được bao kín bởi đủ loại Thanh Trúc, mơ hồ có thể nhìn thấy vài trúc lâu ẩn hiện trong đó. Mà hòn đảo bên cạnh đó lại khiến một kẻ quê mùa như Kim Phi Dao phải kinh hô lên, bởi cả hòn đảo ánh lên ánh sáng, ngoài nước ra thì vẫn là nước, không có bờ bến. Hòn đảo này trông như một cái gương hình cầu, phản chiếu trời xanh mây trắng, nước lại không hề tràn ra, trên mặt nước nổi lên rất nhiều loại hoa sen. Một tòa nhà bằng ngọc thạch trắng giống như mọc ra từ trong nước vậy, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Hai hòn đảo còn lại cũng mỗi cái một vẻ. Một thì giống như một ngọn núi vô cùng tươi đẹp, cảnh sắc như họa, đình đài lầu các giấu trong bóng hoa tán cây. Một thì có bảy hòn đảo nhỏ hơn trôi nổi phía trên, giữa chúng có những cây mây nối liền. Trên các cây mây hoa tươi nở rộ, mỗi khi có gió thổi qua là tạo thành những cơn mưa hoa đầy trời. Hòn đảo cuối cùng lại khiến Kim Phi Dao khiếp sợ dị thường, so sánh với bốn hòn đảo kia thì nó quả thực chính là đại sát phong cảnh. Cả tòa đảo toàn là những kiến trúc bằng vàng, chi chít những nhà lầu hoa lệ chói mắt, tuy rằng vừa nhìn thấy đã biết hao phí không nhỏ nhưng lại khiến người ta cảm giác rất là tục khí. Vị tài chủ nào xây dựng hòn đảo đó thực khiến người ta không có lời nào để mô tả. Thành trấn phía dưới rốt cục bình thường hơn một chút, nhìn từ xa cũng thấy vô số đình đài lầu các, vô cùng phồn hoa, trong thành dù trăm vạn người ở vẫn rộng rãi chán. Nhìn vô số tu sĩ bay tới bay lui như ruồi bọ ngoài thành, Kim Phi Dao cảm thấy vô cùng mờ mịt, thế này thì cũng quá nhiều tu sĩ đi. Trước kia nàng ở trong một thành nhỏ dưới chân núi của Không Linh phái, trong thành phàm nhân chiếm đa số. Mà thành Dụ Hưng chỗ Hằng Thực phái cũng tám phần là phàm nhân, hơn nữa toàn bộ thành trấn cũng có tới mấy vạn người. Loại đại thành nhìn như có trăm vạn người ở, đầy trời tu sĩ thế này, nàng lần đầu tiên được thấy. Tình huống của Hùng Thiên Khôn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, chưa từng ra khỏi cửa nhà, kể cả gia đình có giàu có thì ở đây cũng chỉ coi như một tài chủ. Hắn cố gắng nhớ lại những việc nghe nói hằng ngày trong môn phái, dễ dàng nhớ ra được chút chuyện mà nương đã từng nói về thành Lạc Tiên. Hắn hắng giọng, nói với Kim Phi Dao: “Phi Dao muội muội, trong thành Lạc Tiên này có không dưới trăm tu tiên gia tộc, các đại môn phái cũng xây dựng phân đường ở đây, mà tán tu lại càng nhiều. Hơn nữa, tất cả các sự vụ đều do năm tổ chức lớn của các đảo nổi quản lý, hình như gọi là Lạc Tiên điện.” “Sao ngươi biết rõ ràng như vậy?” Kim Phi Dao lấy lại tinh thần, thuận miệng hỏi. Điều này tất nhiên là do Vân Sơn phái cũng có phân đường ở đây cho nên tình huống của thành Lạc Tiên hắn nhiều ít cũng biết một chút. Nhưng Hùng Thiên Khôn không dám nói ra, chỉ nói là do trước đây nghe các sư huynh trong môn phái nói, hắn sợ Kim Phi Dao cảm thấy hắn phiền hà sẽ đuổi hắn về. Kim Phi Dao cũng không nghi ngờ, vội vàng kéo hắn chạy tới thành Lạc Tiên. Bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một cửa thành, phía trên mỗi cửa thành có một lá bùa lớn một trượng, linh khí bức người. Cửa thành có hai hàng thủ vệ, tổng cộng mười người, Kim Phi Dao đã học quan linh thuật từ Hùng Thiên Khôn, liền lặng lẽ xem xét tu vi của mười người. Ngoài một người có tu vi Luyện Khí hậu kỳ ra thì chín người còn lại cũng chỉ là Luyện Khí trung kỳ, vậy thì tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ kia chính là đội trưởng của bọn hắn. Kể cả thành Lạc Tiên có quy mô lớn như thế cũng chỉ có thể dùng tu sĩ Luyện Khí kỳ làm thủ vệ hàng ngày, tu sĩ Trúc Cơ mặc dù không thiếu nhưng chắc chắn không có khả năng bắt bọn họ đi làm thủ vệ. Lúc vào thành, hai người phải nộp hai khối hạ phẩm linh thạch làm phí vào thành, đương nhiên phí này do Hùng Thiên Khôn trả. Nhìn đám người ra ra và vào ở cửa thành, Kim Phi Dao âm thầm tính toán, riêng thu phí vào thành thì thành Lạc Tiên mỗi ngày cũng kiếm không ít linh thạch. Vừa mới tiến vào thành, bọn họ đã bị một phàm nhân giữ lại, bắt đầu quảng cáo bản đồ thành Lạc Tiên với hai người. “Hai vị tu sĩ, xin dừng một bước. Chỗ chúng ta có bản đồ thành Lạc Tiên cực kỳ tinh xảo, nếu như vừa tới thành Lạc Tiên mà không có một tấm bản đồ thì chắc chắn sẽ đi lạc.” Tên bán bản đồ miệng lưỡi nhanh nhảu, thừa dịp lúc bọn họ dừng lại liền nhanh chóng nói. Hùng Thiên Khôn có chút tò mò, không hiểu hỏi: “Sao ngươi biết chúng ta lần đầu tới đây?” Chỉ nhìn bộ dạng hết nhìn đông tới nhìn tây, đầy mặt cảm thán của hai người thì ai chẳng biết các ngươi vừa mới tới. Nhưng lời này thì tên bán bản đồ không dám nói ra, mà tươi cười giải thích: “Hai vị tu sĩ có điều không biết, chỉ cần là tu sĩ ở lâu dài trong thành Lạc Tiên ra ngoài trở về thì chắc chắn là đi săn yêu thú. Khi trở về phần lớn là quần áo có tổn hại, bộ dáng mỏi mệt, vài người còn bị thương nữa. Mà hai vị khí vũ hiên ngang, quần áo sạch sẽ, mặt mày hồng hào, tự nhiên là mới tới thành Lạc Tiên.” “Đi rồi hãy nói, bản đồ bán thế nào?” Ai mà không nghe ra hắn đang nịnh bợ, Kim Phi Dao cười nói. Tên kia vội vàng dẫn hai người tới một cái quán nhỏ bên cạnh cửa thành, cầm lấy một phần tranh cuốn giới thiệu với hai người, “Bản đồ thành Lạc Tiên không cho tư nhân bán, toàn bộ do Lạc Tiên điện cho người đi bán, toàn thành giá giống nhau, hai khối hạ phẩm linh thạch một tờ.” “Hai khối hạ phẩm linh thạch? Ngươi ăn cướp à? Một phần bản đồ rách thôi, ta tự mình đi một lần, vẽ một cái bản đồ tự dùng thôi.” Kim Phi Dao liền phát hoảng, giá này là sao chứ, thực quá là gian. Tên bán bản đồ cười hắc hắc, chậm rãi mở tấm bản đồ trong tay ra: “Bản đồ của chúng ta đâu phải loại bình thường, mời hai vị xem” Kim Phi Dao xem thử, bản đồ này quả nhiên không bình thường, cả tòa thành Lạc Tiên được vẽ vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa cũng không biết được làm từ loại tài liệu nào mà thoạt nhìn rất mềm mại. Chỉ thấy tên bán bản đồ điểm tay lên một điểm trên bản đồ, nơi tay hắn chạm vào đột nhiên phóng to lên, hiện ra một ngã tư đường, sau đó hắn di tay, ngã tư đường trên bản đồ lập tức di động theo, muốn xem chỗ nào thì di chuyển đến chỗ đó. Hơn nữa, bởi vì phóng đại nên mỗi cửa hàng đều có chữ đen xuất hiện. Có vài nơi quan trọng còn có cả chú giải rất rõ ràng. Có tấm bản đồ này, muốn làm gì trong thành Lạc Tiên cũng không nhất thiết phải tìm người khác hỏi thăm. Thấy thứ này quả nhiên không tầm thường, Hùng Thiên Khôn liền mua một tấm. Giao linh thạch xong, thấy Kim Phi Dao đang tội nghiệp nhìn hắn, tựa hồ rất muốn tấm bản đồ này, hắn cố nín cười, hắn cầm lấy bản đồ đưa cho Kim Phi Dao. Kim Phi Dao vui mừng nhận bản đồ, hưng phấn nhìn một lượt. Hùng Thiên Khôn ở bên cạnh đợi một hồi lâu mới thấy Kim Phi Dao chỉ vào một chỗ nói với hắn: “Hùng đại ca, chúng ta tới Cư Đi đường thuê một gian phòng ở đi. Ta định ở lâu dài ở đây, ngươi thì sao, muốn tới khách điếm ở à?” Nàng chưa đi bán các thứ trong túi trữ vật là muốn xem xem Hùng Thiên Khôn có muốn ở cùng mình không, như vậy thì tiền thuê nhà có thể để hắn trả. “Ta không muốn ở khách điếm, hay là chúng ta thuê một gian lớn một chút, hai người ở còn có thể giúp đỡ nhau.” Hùng Thiên Khôn có chút ngượng ngùng nói, dù sao hắn là nam nhân, nhất nhất đòi ở cùng với một nữ hài thì không hay lắm. Đây chính là ý đồ của Kim Phi Dao, nàng cười tủm tỉm gật đầu, “Uh, đến lúc đó chúng ta còn có thể cùng nhau đi giết yêu thú.” Thương lượng xong, hai người liền đi theo bản đồ tìm Cư Đi đường. Thành Lạc Tiên quả nhiên không chỉ lớn bình thường, đi theo bản đồ cả nửa canh giờ hai người mới tìm được Cư Đi đường ở một ngã tư. Cư Đi đường chỉ có hai tầng làm bằng gỗ, vẽ rất nhiều dấu hiệu năm cánh hoa của thành Lạc Tiên, trước cửa người đến người đi rất náo nhiệt. Hai người vừa vào Cư Đi đường đã có một nữ tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ khách khí ra đón tiếp. Biết được hai người tới để thuê phòng thì đưa bọn họ tới một quầy trong đại sảnh. Trước quầy có rất nhiều người đứng, tất cả đều tới thuê phòng. Lầu hai cũng cho thuê nhưng chỉ tiếp tu sĩ ngoài Kết Đan kỳ, còn tu sĩ từ Trúc Cơ trở xuống thì phải ở lầu một. Ngay cả chen chúc ở đây cũng thấy sư khác biệt giữa Trúc Cơ và Luyện Khí. Tu sĩ Trúc Cơ đứng vững vàng ở giữa, xung quanh họ còn có một khoảng trống. Mà phần đông tu sĩ Luyện Khí còn lại thì chen chúc ở hai bên, giữa người nọ với người kia không có một khe hở nào, chen chúc, lưng tựa lưng. “Không thể xây to một chút sao, chen chết người.” Kim Phi Dao kề sát nữ tu sĩ dẫn đường bên cạnh, còn Hùng Thiên Khôn thì mặt mũi đỏ bừng, bị tu sĩ phía sau xô đẩy sát vào nữ tu sĩ phía trước, giống như đang ôm nàng vậy. “Thật là diễm phúc nha.” Nhìn bộ dáng xấu hổ của hắn, Kim Phi Dao vui vẻ trêu đùa. “Hai vị đạo hữu, đây là chỗ lựa chọn phòng ốc nên phải chen chúc một chút, xin thứ lỗi.” nữ tu sĩ vốn quen với việc này nên tỏ ra có gì bất mãn với việc kề sát phía sau người Hùng Thiên Khôn, dán vào một thiếu niên xinh đẹp như vậy còn tốt hơn với mấy lão nhân đáng khinh kia nhiều. “Không sao, chỉ cần thuê được một nơi ở tốt thì chen một chút cũng được.” Kim Phi Dao lau mồ hôi trên mặt, chỉ mong sao sớm chọn được nơi ở. Tuy nhiên, xem tình cảnh như vậy, muốn chiếm được một nơi ở tốt giữa mấy trăm người thế này chỉ sợ không dễ. Quầng sáng trước mặt chính là bản đồ toàn bộ thành Lạc Tiên và vùng phụ cận, bên trên có vô số điểm sáng, có trắng, có xanh, có vàng. Nghe nữ tu sĩ giới thiệu thì đây là ấn ký chỉ phẩm chất linh khí của nơi ở. Màu trắng là nơi linh khí ít nhất, màu vàng là đậm nhất. Đương nhiên là những nơi tốt hơn thì phải lên được lầu hai mới có. Thế này là vừa lòng rồi, kể cả hai người có lên lầu hai thì cũng không có tiền thuê được động phủ có linh khí cực phẩm. Hỏi qua giá, mỗi điểm sáng màu trắng là một khu ở có một phòng tu luyện và một phòng không để người ở tự bài trí. Vị trí thì đều ở những nơi náo nhiệt trong thành Lạc Tiên, nơi càng ầm ĩ thì càng không thích hợp cho tu luyện, cho nên mỗi năm chỉ cần năm mươi khối hạ phẩm linh thạch. Phòng ốc ở đây ít nhất cũng phải thuê một năm, nếu chỉ ở mấy tháng thì có thể tới những khách điếm đầy rẫy trên đường phố. Những chỗ này cũng không có phòng bếp, các tu sĩ đều rất không thích tốn thời gian để làm thức ăn, thỉnh thoảng có một số người thích ăn đồ tự nấu thì có thể tự làm một nhà bếp trong nơi ở. Tuy nhiên Kim Phi Dao chỉ có hứng thú với việc ăn uống chứ không phải là nấu ăn, cho nên không có cũng không sao.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 12: Thiên hàng đại hung Mời đọc “Gian kia kìa, là cái có tòa nhà lớn bên cạnh đó.” Kim Phi Dao chỉ vào một điểm sáng, sắc mặt vui mừng. Tiểu viện kia kề sát một tòa nhà lớn, nhìn trên quầng sáng có thể thấy trong tòa nhà kia cây cối tươi tốt, ao nước đẹp đẽ, đường mòn hoa thơm nở rộ. Nếu ở đó thì có thể ngắm được hết. Nữ tu sĩ lấy ra một khối ngọc giản, vừa định đánh dấu vào một điểm trên quầng sáng thì nhìn thấy một đường bạch quang bay vụt đến quầng sáng, điểm trắng Kim Phi Dao vừa chọn đã tắt đi. “Đạo hữu, viện này đã bị người khác mua rồi, ngươi chọn một gian khác đi.” Nữ tu sĩ sửng sốt một chút, lập tức nhìn Kim Phi Dao xin lỗi. Kim Phi Dao nắm tay, trong lòng tức giận, là ai cướp phòng ở của mình chứ! Tức giận thì tức giận, phòng vẫn phải chọn, nàng lại bắt đầu tìm kiếm. Chỉ chốc lát lại tìm được một nơi tương đối yên tĩnh, nàng vừa muốn chọn thì điểm sáng lại tắt. Khẽ cắn môi, Kim Phi Dao lại bắt đầu tìm lại từ đầu. Cũng không biết là cố ý hay không mà mấy người kia đều ngắm trúng những tiểu viện ở gần các tòa nhà lớn, chỉ thấy từng luồng bạch quang vụt lên liên tiếp, những chỗ nàng vừa chỉ nhanh chóng biến mất. Điểm sáng nàng ưng ý càng ngày càng ít, chỗ thừa lại toàn là ở chung quanh các cửa hàng, nơi đó thì ầm ĩ muốn chết. Kim Phi Dao kéo tay nữ tu sĩ, chỉ vào một điểm sáng, quát lên: “Mau lấy chỗ đó cho ta!” Nữ tu sĩ vội vàng điểm tay, một luồng bạch quang bắn về phía Kim Phi Dao chỉ, điểm trắng liền tắt, mà ngọc giản trong tay nữ tu sĩ lại sáng lên, rốt cục cũng lấy được một chỗ. Đi theo nữ tu sĩ ra khỏi đám đông, Kim Phi Dao đắc ý nhìn Hùng Thiên Khôn, lại phát hiện hắn có chút cứng ngắc, liền tò mò hỏi: “Ngươi sao vậy?” Hùng Thiên Khôn đỏ mặt cười khổ, lại lắc đầu, sao hắn có thể không biết xấu hổ nói bản thân là vì dính sát vào nữ tu sĩ kia, phía sau lại bị tu sĩ khác không ngừng chen chúc cọ sát, có nơi trên thân thể có khác thường chứ. Cho nên hắn sợ tới mức không dám cử động, dùng sức toàn thân đẩy người về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách với nữ tu sĩ phía trước, khiến cho toàn thân đau nhức cứng ngắc, đi lại cũng ngượng nghịu. “Đứng lâu tê chân à? Thể chất ngươi cũng thật kém, phải tu luyện nhiều vào. Đã Luyện Khí trung kỳ rồi mà vẫn giống như thư sinh phàm nhân vậy.” Kim Phi Dao lắc đầu, đành phải tiến lên dìu hắn, năm mươi hạ phẩm linh thạch thuê phòng còn cần nhờ đến hắn nữa. Ở gần đó có một bàn làm thủ tục, giao xong năm mươi hạ phẩm linh thạch, hai người vô cùng vui vẻ cầm lấy ngọc giản. Viện tử bọn họ thuê nằm ở phía tây thành, bốn phía đầy rẫy những tòa nhà lớn, tất cả đều là phân đường của những môn phái nhỏ. Bên cạnh tòa nhà lớn xây dựng không ít tiểu viện, rất biết tận dụng đất. Tiểu viện Kim Phi Dao chọn nằm bên cạnh phân đường của một môn phái nào đó, nhưng các nàng đi theo một hướng khác, không qua cửa chính của bọn họ nên không biết đó là môn phái nào. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì môn phái này cũng không nhỏ lắm, có thể coi là hạng trung. Tiểu viện xây sát vách tường của đối phương, tường trắng ngói xanh, bên tường còn trồng một ít cây, cửa chính không cũ chẳng mới không có cái khóa nào, các tu sĩ đều dùng ngọc phù nên trước cửa đương nhiên có cấm chế, còn các loại khóa thì không có tác dụng nào. Đương nhiên, cấm chế này đều là loại đơn giản nhất, còn cấm chế cao cấp thì phải tự bỏ tiền ra mua, hoặc là tự mình bày trận. “Đi thôi!” Kim Phi Dao lôi kéo Hùng Thiên Khôn đi tới tiểu viện. “Hừ!” Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, Kim Phi Dao cảm thấy huyết mạch nảy lên, một ý nghĩ xoẹt qua, ngay sau đó một luồng sáng đỏ vèo một cái xuyên qua vai trái nàng, nếu không phải Hùng Thiên Khôn kéo nàng thì chỉ sợ nàng đã bỏ mạng đương trường. Kim Phi Dao giữ lấy vai trái đang chảy máu, vừa ngẩng đầu định tìm kiếm xem người phương nào đánh lén thì một trận uy áp liền phô thiên cái địa đè tới. “Tu sĩ Trúc Cơ kỳ…” Nàng vừa mở miệng kinh hô, một cái vòng ngọc bích liền xuất hiện trên đầu, lục quang chợt lóe, vòng ngọc bích liền bao quanh người nàng, Kim Phi Dao bị trói chặt, nằm dưới đất không thể động đậy. Vòng ngọc bích càng xiết chặt, máu tươi trên vai trái nàng càng tuôn ra nhiều hơn, “Ta đã đắc tội tiền bối chỗ nào mà tiền bối lại hạ sát thủ với ta?” Kim Phi Dao không kịp nghĩ nhiều, mở miệng giận dữ mắng. Nàng còn chưa nhìn thấy người mà chỉ trong chớp mắt đã bị đối phương chế ngự, trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn, chẳng lẽ tổ phụ mời tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới bắt nàng? Nếu thế thì quá khoa trương rồi, tên kia nhìn thấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ là đã nói không ra lời rồi, làm sao có thể làm được loại việc này? Nhớ tới Hùng Thiên Khôn đi cùng mình, nàng vội vàng nhịn đau ngẩng đầu tìm kiếm, lại tức giận lôi đình, Hùng Thiên Khôn hoàn hảo không tổn hao gì đang đứng ở một bên, chỉ ngây ngốc nhìn về phía sau nàng, sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy. Người này đúng là hết thuốc chữa… Giết nhiều yêu thú như vậy rồi mà lúc gặp tình huống này, không nói tới việc rút kiếm tương trợ thì cũng phải mau mau mà chạy trốn, thế mà hắn lại đứng ỳ ở kia, muốn làm bia ngắm sao? Tay chân lại còn run nữa, run cái gì mà run, ngươi là con thỏ hả? Kim Phi Dao tức giận không có chỗ phát tiết, ủ rũ cúi đầu, mặc kệ các người, muốn chém muốn giết thì cứ việc, nếu kêu một tiếng thì ta chính là con của ngươi. Phía sau truyền tới tiếng bước chân ngày càng gần, có vẻ không ít người. Đột nhiên, Hùng Thiên Khôn đang đứng bất động liền gạt tay lấy bạch kiếm ra, nhảy qua Kim Phi Dao, chắn nàng ở phía sau. Ngươi không thể vòng qua bên cạnh sao, ai lại trực tiếp nhảy qua người ta thế chứ, thật là thiếu đầu óc. Nhìn thấy Hùng Thiên Khôn nhảy qua người mình, Kim Phi Dao có chút bất mãn, nhưng nghĩ đến việc người ta có dũng khí tới chắn tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói hắn? Đành phải lòng đầy cảm kích vặn vẹo thân mình, muốn xoay người lại nhìn một cái, xem đến cùng là tên hỗn đản nào đả thương mình. “Nữ nhân?” nhịn đau xoay người lại, Kim Phi Dao nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp, mang theo một đám người đang đứng cách bọn nàng khoảng năm bước. Trong đám người cũng chỉ có mình nàng ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, xem ra kẻ đả thương mình chính là nàng, Kim Phi Dao khẽ cắn môi nguyền rủa: “Yêu bà chết dẫm, rảnh rỗi thì về nhà mà đánh con, bắt nạt tiểu hài tử thì có bản lĩnh gì chứ.” Nàng này thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp tựa thiên tiên, hơn nữa Kim Phi Dao càng nhìn nàng ta càng thấy quen mắt, ngũ quan kia trông như đã gặp ở đâu rồi. “Hùng Thiên Khôn!” Chả trách nhìn quen như vậy, người này trông rất giống Hùng Thiên Khôn, có vẻ là đi tìm con đây. Trong lòng Kim Phi Dao thoáng yên ổn một chút, hóa ra là tìm nhi tử, có lẽ nàng ta cho rằng mình là kẻ lừa đảo, xem ra phải nhanh chóng giải thích, nếu không ân nhân cứu mạng lại bị ngộ sát thì phiền to. “Tiền bối, người hiểu lầm rồi, ta không phải là người xấu.” Kim Phi Dao ra sức ngẩng đầu, la lớn với nương của Hùng Thiên Khôn, lời còn chưa dứt, bạch quang đã lóe lên, cũng không biết là cái gì đột nhiên nện lên mặt Kim Phi Dao, lập tức trên mặt nàng như mở phường nhuộm, màu sắc gì cũng có. “Phi, lão yêu bà, ngươi có bệnh à? Đừng có đem cơn tức vì nam nhân ngươi nuôi thị thiếp, sài lô đỉnh đổ lên người ta. Nếu không phải có ta thì con ngươi đã sớm bị người giết chết cướp của rồi, ngươi đường đường là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà chút đó cũng không tu dưỡng được, đúng là đồ yêu nghiệt.” Kim Phi Dao lửa giận tận trời, nàng phun máu tươi trong miệng ra, mặc kệ máu mũi đang chảy, liền không biết chừng mực mà mắng loạn lên. “Hừ, nếu không phải ngươi dụ dỗ con ta, làm sao hắn có thể lặng lẽ rời khỏi môn phái. Đã thế lại còn bắt hắn đi chung quanh để tránh chúng ta, khiến ta tìm mãi không được, hôm nay không giết ngươi thì làm sao ta có thể giải tỏa nỗi thống khổ nhớ thương con.” Hung quang hiện lên trong mắt nữ tử, nàng nhướng mày, hạ sát tâm với Kim Phi Dao. Nhất là lúc nhìn thấy Kim Phi Dao lôi kéo tay con mình, muốn kéo vào trong viện kia, chắc chắn là muốn làm thuật thải dương bổ âm, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi. Kim Phi Dao tức tối lại xấu hổ, loại đầu óc gì mà lại không thể trao đổi thông tin vậy. Nếu nàng mà biết đối phương còn nhận định nàng muốn kéo Hùng Thiên Khôn vào trong viện để thải dương bổ âm thì chỉ sợ không cần động thủ, nàng đã tức giận đến hộc máu mà chết. “Nương, nương hiểu lầm rồi, là con tự trốn đi, không liên quan gì đến Phi Dao muội muội. Hơn nữa lúc con gặp ác nhân thì nàng đã ra tay cứu giúp, nếu không hôm nay nương đã không thể nhìn thấy con đâu.” Hùng Thiên Khôn từ lúc đầu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên bước lên một bước, kiên định nhìn nương hắn. Hùng phu nhân sốt ruột vì nhi tử cho nên không chú ý tới đứa con tính cách yếu đuối lại dám nói với mình như vậy, nhưng đám đệ tử phái Vân Sơn đứng phía sau nàng lại phát hiện ra tình hình này, kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau. Chỉ có Kim Phi Dao biết, Hùng Thiên Khôn có thể hành động được như vậy đến cùng có bao nhiêu gian nan. Đôi chân run run kia, hai tay nắm chặt đến trắng bệch kia, âm điệu còn có chút run rẩy nữa, đều chứng minh hắn đang cố gắng áp chế những sợ hãi trong lòng, phản kháng lại áp lực của mẫu thân đối với hắn, đang đấu tranh kịch liệt với nội tâm yếu đuối của mình. Đối mặt với Hùng Thiên Khôn, Hùng phu nhân lộ ra ánh mắt từ ái, nàng vươn tay, dịu dàng nói: “Khôn nhi, mau tới đây, cẩn thận máu bắn lên người. Con xem con đi, gầy đi rồi.” Hùng Thiên Khôn đứng yên không động, giọng điệu cũng trầm ổn hơn nhiều, tay chân không còn run nữa, hai tay nắm chặt nhẹ nhàng buông ra, lạnh lùng nói: “Nương, thả nàng ra.” “Khôn nhi?” Nhìn thấy con mình xa lạ như vậy, Hùng phu nhân tựa hồ giật mình không nhỏ, có chút không biết làm sao, “Nàng ta đang dối gạt con đấy, con không biết lòng người xấu xa thế nào đâu, nếu không giết nàng, sau này lại có người lớn mật đến dụ dỗ con thì phải làm sao bây giờ?” “Đại thẩm, cho dù có người dụ dỗ con bà thì chắc chắn cũng là nam nhân.” Kim Phi Dao thật sự không chịu nổi, bị người đả thương không nói, lại còn phải chịu sỉ nhục một câu dụ dỗ, hai câu dụ dỗ. “To gan.” Một hoàng y nữ tử bên người Hùng phu nhân tay vụt lên, bạch quang vừa rồi đả thương Kim Phi Dao lại nhào tới nàng. Hùng Thiên Khôn lập tức xuất thủ, chỉ thấy bóng trắng như hoa, bạch quang đã bị hắn chém trúng, một viên châu bị chém thành hai nửa, rớt xuống chân hắn. “Thiên linh châu của ta!” Nữ tử đau lòng kêu lên. Nhìn thấy Hùng Thiên Khôn dám phản kháng lại lời mình, luôn luôn đứng về phía nữ hài kia còn không nói, lại còn ra tay phá hủy pháp khí của sư muội, Hùng phu nhân liền tính hết tất cả lên đầu Kim Phi Dao. Cảm giác được ánh mắt tràn ngập pháp khí của Hùng phu nhân không ngừng đảo qua người mình, Kim Phi Dao nằm dưới đất, ngửa mặt nhìn trời, yên lặng nghĩ: “Hẳn là sắp tới rồi, còn không tới là ta mất mạng đó.”
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 13: Hùng thiên khôn quyết tâm Mời đọc có màu đỏ như máu tươi, hình như còn đang chậm rãi lưu động. “Khôn nhi, tránh ra cho ta.” Hùng phu nhân bỏ sắc mặt từ ái, lớn tiếng quát. Thân mình Hùng Thiên Khôn run lên, cố chấp cắn môi: “Nương, nương muốn giết thì hãy giết cả con đi. Nàng ta là bằng hữu duy nhất của con, con sẽ không để nương giết nàng.” “Bạn hữu, ngươi thực trượng nghĩa.” Kim Phi Dao vừa cảm động đã đột nhiên nhớ ra vì mình xen vào việc của người khác mới gặp tình cảnh này. Nói đi nói lại đều là vì người này mà mình gặp tai bay vạ gió. “Tốt, tốt lắm. Từ trước tới giờ ta vạn phần yêu thương con, vậy mà con có thể làm một việc bất hiếu như vậy, hôm nay ta phải dạy dỗ con thật chu đáo. Mau giữ lấy sư đệ các ngươi, ta muốn giết chết đứa con gái này trước mặt hắn.” Hùng phu nhân cực kỳ tức giận, thật sự tức giận. Các đệ tử phía sau nhanh chóng vọt lên, định kéo Hùng Thiên Khôn ra. Bạch kiếm trong tay Hùng Thiên Khôn vừa chuyển, kề lên cổ: “Không được tới gần, tới gần ta sẽ cắt cổ.” Để bảo vệ bằng hữu duy nhất của mình, Hùng Thiên Khôn không màng tính mạng. Hiện tại hắn vô cùng hận bản thân, vì sao ngày thường không chăm chỉ tu luyện, để đến thời điểm này, ngay cả năng lực bảo vệ bằng hữu cũng không có. Thấy hai bên bắt đầu giằng co, Kim Phi Dao sốt ruột nhìn thoáng qua không trung, đột nhiên mặt lộ vẻ vui mừng. Một gã đệ tử phía sau Hùng phu nhân cũng nhìn lên không trung, lập tức biến sắc, cấp tốc thông báo: “Sư thúc, Lạc Tiên thủ vệ tới, mau mau dừng tay.” “Chỉ là đám thủ vệ, có gì mà sợ, mặc kệ chúng.” Hùng phu nhân chỉ lo giết chết Kim Phi Dao, còn đâu tâm trí quản Lạc Tiên thủ vệ gì gì đó. Nàng cũng đã từng gặp bọn chúng ở cửa thành, chỉ là một đám tiểu tử Luyện Khí kỳ, có gì phải sợ. Người này gấp đến luống cuống, sư thúc này ở Vân Sơn phái nhiều năm, chưa từng tới thành Lạc Tiên, cho rằng nơi này cũng có thể do nàng định đoạt. Nếu đánh nhau ở trong thành Lạc Tiên mà bị thủ vệ bắt được, nhẹ thì bị phạt, nặng thì đánh chết đương trường. Tuy bọn họ xây dựng phân đường ở đây nhưng họ cũng không kiêng nể. Hiện tại sư thúc nổi nóng, nếu đắc tội Lạc Tiên thủ vệ, bị Lạc Tiên thành đuổi đi thì hắn còn không bị Đường chủ đánh chết sao. Vài tên đệ tử đang xông lên đều là do Hùng phu nhân đưa đi ra ngoài tìm con cho nên không hề cố kỵ gì, lôi kéo Hùng Thiên Khôn, muốn tách hắn ra. Hùng Thiên Khôn cũng không khách khí, vung kiếm tấn công bọn họ, mà đám đệ tử này đều sợ làm hắn bị thương, không dám mạnh tay, chỉ thấy Hùng Thiên Khôn tay chân cùng sử dụng, đánh cho bọn hắn thất linh bát lạc, lăn lộn đầy đất. “Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên trên không trung, một tia chớp màu vàng giáng từ trên trời xuống, nổ tung đám người đang đánh nhau. “Tiền bối, cứu mạng! Ta vừa mới tới đây đã bị người ta xông ra công kích, bọn họ không để ý quy củ của thành Lạc Tiên, đồ sát tu sĩ trong thành.” Kim Phi Dao hô to với hai người vừa bay xuống. Kim Phi Dao lúc vừa cầm bản đồ đã chú ý tới hàng chữ bên cạnh viết, không cho bất cứ tu sĩ nào đánh nhau ở trong thành, xử phạt lại rất nghiêm khắc. Nghĩ cũng đúng, nhiều tu sĩ ở chung như vậy, chắc chắn không ít kẻ quái dị, nếu cứ va chạm là đánh nhau thì trong thành suốt ngày chỉ có đánh nhau, giết người, vậy thì thành Lạc Tiên này làm sao mà quản lý? Nói vậy thì số thủ vệ hẳn không phải ít, thực lực cũng không thể quá kém. Cho nên từ sau khi bị trói, nàng vẫn luôn dõi mắt tìm kiếm xem lúc nào thủ vệ mới xuất hiện. Nơi này có đánh nhau hẳn là sẽ không giống như ở Hằng Thực phái mà bị người ta mua chuộc. Nhìn thấy Kim Phi Dao hô to với ba gã thủ vệ Trúc Cơ kỳ vừa bay xuống, tên đệ tử Vân Sơn phái kia toát mồ hôi. Lại nhìn Hùng phu nhân ở phía trước, hắn trực tiếp đi qua nàng, chắp tay với ba người kia: “Làm phiền ba vị đại nhân, chúng ta là đệ tử Vân Sơn phái, có phân đường ở đây. Chúng ta chỉ có chút hiểu lầm với nữ tu sĩ này, cũng không muốn giết nàng.” “Vân Sơn phái thì sao? Ngươi cho chúng ta là người mù sao, người nằm chết ngất trên đất kia cũng là hiểu lầm?” Ba người cười lạnh, một người trong đó cười nhạo nói. Ba người tới đều là nam, quần áo trên người không giống nhau, chỉ có đai lưng đều có dấu hiệu năm cánh hoa của Lạc Tiên. Có hai người còn trẻ, khoảng gần ba mươi, gã cười nhạo bọn họ là một nam tử mặc đồ đen trong đó, còn tên kia thì biểu hiện lạnh nhạt, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Mà tia chớp màu vàng vừa đánh tan bọn họ là do lão nhân tóc hoa râm kia ra tay. Trong tay hắn cầm một cái kính điêu khắc đồ án năm cánh hoa, đúng là kính này bắn ra điện quang màu vàng nọ. “Việc này…” Người đệ tử này vừa định nói chuyện đã bị Hùng phu nhân ngăn cản. “Đây là việc riêng của chúng ta, mời các vị đi cho, đừng xen vào việc của người khác.” Hùng phu nhân thấy ba người bọn họ là ba gã Trúc Cơ kỳ, động thủ thì chỉ có bản thân chịu thiệt nên khẩu khí cũng mềm mỏng hơn. Lão nhân sắc mặt khô khan, “Đã vào trong thành Lạc Tiên thì phải coi trọng quy củ ở đây Ta không cần biết nguyên nhân là thế nào, chỉ cần nàng ta đã giao nộp phí vào thành thì sẽ không thể giết nàng ở trong thành. Nếu ngươi đã giết chết nàng thì chúng ta cũng sẽ xử phạt ngươi theo quy định. Nàng giờ vẫn còn sống thì nhóm ngươi không thể động tới nàng nữa.” “Ba vị, chẳng lẽ không thể nể mặt Vân Sơn phái chúng ta sao?” Hùng phu nhân thật không cam tâm, khẩu khí bắt đầu cứng lên. Nàng cảm thấy, Vân Sơn phái có phân đường ở đây, nếu thực sự phải đánh nhau thì nàng cũng sẽ không thể chịu thiệt. “Sư thúc, người đừng như vậy, Đường chủ sẽ trách tội…” “Tránh ra, đường đường là Vân Sơn phái mà lại để người ta coi thường như thế, các ngươi sống ở thành Lạc Tiên này thế nào hả?” Hùng phu nhân báo ra danh vọng Vân Sơn phái, không ngờ ba người đối diện lại tỏ vẻ xem thường. Tức giận mà hôm nay còn nhiều hơn trăm năm qua cộng lại, tức giận đến mức nàng đẩy tên đệ tử đang khủng hoảng che trước người nàng ra. Huyết kiếm trong tay bay lên, từng đóa huyết hoa đỏ tươi vờn quanh thân kiếm, phi kiếm màu máu kéo theo hồng ảnh bay về phía thủ vệ thành Lạc Tiên. Lão nhân cầm cái kính hình năm cánh hoa lên, mặt kính chớp động kim quang, hình như có điện văn không ngừng xuất hiện. Nam tử mặc hắc sam cười lạnh nói: “Cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Kim Lôi kính trấn thành Lạc Tiên. Tiểu phái vô danh mà dám không coi ai ra gì, coi thường thành Lạc Tiên.” Không đợi huyết kiếm bay quá xa, trong đám người đột nhiên có một con bạch hổ, một trảo vỗ vào huyết kiếm. Huyết kiếm xoay tròn mấy vòng rồi bay trở lại tay Hùng phu nhân. Bạch hổ biến hóa nhỏ lại, hóa thành một cái chặn giấy hình bạch hổ, đáp xuống tay một gã tu sĩ đang vội vàng đi tới. “Sư muội, lui lại cho ta, đúng là hồ nháo.” Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, khí độ bất phàm, vừa nghe thấy tin tức lập tức chạy tới, vừa tới đã lập tức khiển trách Hùng phu nhân. “Vương sư huynh, bọn họ không coi ai ra gì.” Người tới khiển trách làm cho Hùng phu nhân thấy có chút ủy khuất, định tranh cãi vài câu. “Lui ra.” Hắn lại rống lên với Hùng phu nhân, dọa Hùng phu nhân lui lại vài bước. Sau đó hắn ra một trảo giữa hư không về phía Kim Phi Dao, vòng ngọc đang bó chặt nàng liền bay về tay hắn. Kim Phi Dao vội vàng lấy ra một viên thuốc trị thương ném vào miệng, ngồi xếp bằng đẩy nhanh thời gian chữa thương, nếu còn không làm cho vết thương ngừng chảy máu thì nàng sẽ chết vì mất máu quá nhiều. Hùng Thiên Khôn thì canh giữ bên người nàng, đề phòng có người đánh lén. “Trần đạo hữu, vị sư muội này của ta luôn ở trong môn phái, không biết quy củ của thành Lạc Tiên, mong các vị thứ lỗi. Chuyện này, Vân Sơn phái chúng ta sẽ nhận xử phạt, sư muội ta vì nóng lòng tìm được nhi tử nên mới nói năng lỗ mãng với ba vị, mong các vị đừng so đo với nàng.” Người này là Đường chủ của phân đường Vân Sơn phái ở thành Lạc Tiên, tên Vương Thành Nghiệp. Hắn đã ở thành Lạc Tiên hơn mười năm, mọi công việc ở đây đều do hắn duy trì. Ở thành Lạc Tiên, đệ tử Vân Sơn phái đều do hắn quản. Ba gã thủ vệ Lạc Tiên nhìn nhau, lão giả đi lên phía trước, đến bên cạnh Vương Thành Nghiệp, hai người khẽ trao đổi vài câu, cuối cùng rốt cục ý kiến mới trở về. “Sư muội, ngươi mau mau đưa Thiên Khôn đi đi. Ngươi đánh nhau ở trong thành Lạc Tiên đã là phạm vào quy củ nơi này, không thể ở lại thành Lạc Tiên nữa. Về sau ngươi không thể động thủ với nữ hài này nữa, nếu phân đường của chúng ta bị đuổi ra khỏi thành Lạc Tiên, chưởng môn sư thúc trách tội, ngươi có chịu nổi không?” Vương Thành Nghiệp đi tới trước mặt Hùng phu nhân, nói với nàng. Trước lời khuyên răn lẫn uy hiếp của Vương Thành Nghiệp, Hùng phu nhân không cam lòng trừng mắt nhìn Kim Phi Dao vài lần, lại nhìn sang đứa con vẫn luôn canh giữ bên cạnh Kim Phi Dao không chịu đi lại, đành phải nói vài câu với sư huynh. Vương Thành Nghiệp gật đầu, đi khuyên giải Hùng Thiên Khôn: “Sư điệt, ngươi cứ làm loạn như vậy cũng không phải là cách. Ngươi cũng không phải là không hiểu nương ngươi. Nếu ngươi muốn tốt cho nữ hài này thì tốt nhất hãy trở về cùng nương ngươi, nếu không chắc chắn nàng sẽ nghĩ ra cách để gây phiền toái cho bằng hữu ngươi.” “Sư bá, chẳng lẽ ta không thể làm những việc mình muốn sao? Tại sao lại ép buộc ta?” Hùng Thiên Khôn tái mặt, nội tâm phi thường thống khổ. Vương Thành Nghiệp vỗ vai hắn: “Sư điệt, ngươi có thực lực thì muốn làm gì cũng được. nhưng hiện tại, vì bằng hữu của ngươi, ngươi chỉ có thể trở về Vân Sơn phái cùng nương ngươi thôi.” Thấy Hùng Thiên Khôn cúi đầu không nói, hắn lại đi đến bên cạnh Kim Phi Dao, “Vị tiểu tu sĩ này, nếu ngươi coi Hùng Thiên Khôn là bằng hữu thì chắc ngươi hiểu, hắn trở về Vân Sơn phái là tốt nhất. Những ngày tháng gian khổ của tán tu rất không thuận lợi cho người có tư chất tốt như hắn, hơn nữa cũng vì chính an toàn của ngươi thì tốt nhất là có thể bảo hắn trở về.” “Chuyện này đâu có liên quan gì đến ta, hắn muốn về hay không là quyền của hắn. Không nói đến việc ta chỉ mới quen biết với hắn, cho dù thật sự là sinh tử chi giao thì ta cũng không thể làm ngược lại quyết định của hắn. Hôm nay bị các ngươi đánh, ta không đủ thực lực, ta chịu. Còn những chuyện khác đừng bắt ta làm, ta đâu phải người của Vân Sơn phái các ngươi.” Kim Phi Dao chán ghét nhìn hắn, không hề do dự mà từ chối. Vương Thành Nghiệp mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Dù sao tán tu cũng phải ra khỏi thành săn yêu thú, nếu không ngay cả chỗ ở cũng có, ngươi không thể lúc nào cũng ở trong thành Lạc Tiên không ra chứ.” “Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Kim Phi Dao cũng cười, nàng đã có phòng thuê trong một năm, cùng lắm thì tìm một cửa hàng nào đấy xin làm tiểu nhị, chỉ cần ta không ra khỏi thành Lạc Tiên thì đố các ngươi dám động thủ với ta. Ta cũng không tin các ngươi không cần tu luyện, cả ngày theo dõi ta. “Sư bá, ta nguyện ý trở về.” Hùng Thiên Khôn đột nhiên ngẩng đầu, âm thanh lạnh như băng.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 14: Nhìn theo Mời đọc “Nhưng các ngươi không được hại nàng, nếu không… ta sẽ khiến các ngươi hối hận.” Hùng Thiên Khôn dường như thành một người khác hẳn trước đây, ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu không chút hài hòa. Nếu không tận mắt thấy hắn thì còn tưởng hắn đã bị ai đoạt xá rồi. Vương Thành Nghiệp chỉ ước gì có thể lập tức tiễn bước đám ôn thần này, việc lần này đã khiến hắn phải bỏ ra năm trăm khối thượng phẩm linh thạch để dàn xếp, vốn thực quá lớn. Nhưng lại không thể đòi lại tiền từ Hùng phu nhân, ai bảo trượng phu nàng là tu sĩ Kết Đan cơ chứ, nếu ông ta mà tới thì hắn không thể trêu vào. Không để ý đến thái độ vô cùng không lễ phép của Hùng Thiên Khôn, hắn vội vàng cam đoan, “Ngươi yên tâm, chúng ta đường đường là Vân Sơn phái, sao có thể hiếp đáp một tiểu tu sĩ mới nhập môn Luyện Khí kỳ? Lại nói, nơi này là thành Lạc Tiên, ngươi lo lắng chúng ta, chẳng lẽ còn lo những thủ vệ ở đây sao?” Hùng Thiên Khôn liếc mắt qua bọn họ một lượt, đi tới bên cạnh Kim Phi Dao. Hắn ngồi xổm xuống, lấy túi trữ vật của mình ra, nhét cả bạch kiếm lẫn khăn lụa vào tay Kim Phi Dao. “Ta đi đây, lời ngươi nói ta sẽ nhỡ kỹ, một ngày nào đó ta phải giành được tự do.” Nói xong, Hùng Thiên Khôn cũng không quay đầu lại, đi về phía đám đệ tử Vân Sơn phái. Nhìn Hùng phu nhân dẫn Hùng Thiên Khôn rời đi, Kim Phi Dao cầm đồ trong tay, đầu óc mờ mịt. Rốt cục nàng đã nói về tự do gì với Hùng Thiên Khôn chứ? Sao nàng hoàn toàn không nhớ ra? Nàng đã quên hết những lời mà nàng tùy tiện nói với Hùng Thiên Khôn để hắn không còn giống như đàn bà lúc ở trên xe ngựa. Hùng Thiên Khôn nhớ kỹ như khuôn vàng thước ngọc, Kim Phi Dao thì đến hôm sau đã quên sạch sẽ. Đại khái bởi vì Kim Phi Dao chỉ là một tiểu bối vô danh Luyện Khí sơ kỳ, thủ vệ thành Lạc Tiên thấy Vân Sơn phái thả nàng, lại đồng ý không ít ưu việt, hơn nữa còn chịu nhận xử phạt cho nên sự việc được giải quyết tốt đẹp, cứ thế vẫy tay mà đi. Mà người Vân Sơn phái cùng Hùng phu nhân hùng hùng hổ hổ mang theo Hùng Thiên Khôn vội vàng rời đi, giống như sợ giữa đường hắn chạy mất vậy. Vương Thành Nghiệp mắng đám đệ tử ở thành Lạc Tiên vài câu, đuổi hết về phân đường Vân Sơn phái. Cục tức trong lòng hắn rất lớn, những đệ tử này ở trong thành Lạc Tiên nhiều năm như vậy, nhìn thấy sư thúc đánh nhau trong thành mà lại không ngăn cản, nếu hắn không giáo huấn một trận, sau nãy nhỡ có xảy ra chuyện tương tự thì sợ là sẽ hủy hết tâm huyết của hắn ở đây. Kim Phi Dao mờ mịt nhìn bốn phía, việc này cứ như vậy mà kết thúc. Nàng làm việc tốt, còn chưa nói tới thù lao đã phải chịu đánh đòn, ngay cả chút bồi thường cũng không có, trong chốc lát người đã đi hết. Đã thế thì thôi, phân đường Vân Sơn phái vậy mà ở ngay bên cạnh tiểu viện mà Kim Phi Dao thuê, chỉ cách một bức tường. Nàng vừa mới tới đã gặp phải Hùng phu nhân giận dữ đùng đùng đi tìm con, cũng quá khéo đi. Kim Phi Dao bất đắc dĩ cử động, miệng vết thương trên vai trái liền đau nhói, tuy đã ngừng chảy máu nhưng đau đớn không biến mất ngay lập tức được. Vì mất quá nhiều máu, sắc mặt nàng trắng bệch, đầu óc choáng váng. Nhìn thấy không ai để ý tới mình, Kim Phi Dao đứng dậy, run rẩy lấy ngọc giản ra mở cấm chế của tiểu viện, đẩy cửa bước vào trong. Còn chưa kịp nhìn quang cảnh trong viện như thế nào, nàng đạp một cánh cửa phòng ra, trực tiếp gục lên ván giường, hôn mê bất tỉnh. ********* Buổi sáng, thành Lạc Tiên vẫn ầm ĩ như trước. Tu sĩ vốn không có khái niệm về thời gian vẫn sinh hoạt như thường lệ, có người ngủ dậy, có người vừa nằm xuống nghỉ ngơi, mà có người lại đã vài năm không ra khỏi cửa nửa bước. Bên cạnh cửa phía tây của Vân Sơn phái có chín gian tiểu viện xây sát nhau, ở tiểu viện ngoài cùng mỗi ngày đều có ba bữa cơm được đưa tới. Một thương tước to lớn mập mạp bay từ xa tới, móng vuốt cầm một hộp cơm. Đừng nhìn thương tước to lớn kềnh càng mà nhầm, nó bay rất ổn trọng, hộp cơm nó cầm không hề bị sóng sánh, thoạt nhìn thực khiến người an tâm. Thương tước quen đường bay xuống bên cạnh tiểu viện ngoài cùng, xuyên qua cấm chế của tiểu viện, thả hộp cơm xuống bàn đá rồi lại vẫy cánh bay đi. Tiểu viện chỉ rộng chừng hai trượng, có hai căn phòng gỗ không lớn lắm. Trong viện có một giếng nước, xung quanh lát đá, ở giữa là một gốc lục dương tươi tốt, trên bàn đá dưới gốc cây là một hộp cơm. Sau khi thương tước bay đi, một cửa phòng cọt kẹt mở ra, Kim Phi Dao đi ra ngoài, nàng tới bên bàn đá, mở hộp cơm ra xem. “Đồ ăn hôm nay lại khác với hôm qua, Thưởng Thức Cư đúng là biết buôn bán.” Nàng vừa lòng cười cười, lấy bữa sáng trong hộp ra. Một bát cháo trắng lớn, hai đĩa dưa muối, bốn cái bánh bao nhân thịt. Kim Phi Dao ngồi xuống, cầm bánh bao lên ăn, bánh bao ở đây toàn là nhân thịt yêu thú, ngay cả đồ chay cũng có linh khí, ở thế tục không thể kiếm được mà ăn. Nàng tránh trong tiểu viện dưỡng thương đã hai tháng, vết thương ở vai trái bị Hùng phu nhân đâm kiếm vào nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng. Chung quanh miệng viết thương luôn có một tầng kiếm khí màu đỏ lởn vởn, khiến cho miệng vết thương không thể khép lại, nếu không tìm dược sư dùng linh lực xua tan kiếm khí đó đi thì chỉ sợ dưỡng một năm cũng không khỏi được. Tu sĩ Trúc Cơ quả nhiên lợi hại, nhớ tới vết thương này Kim Phi Dao lại lắc đầu, quả nhiên là phải nhanh chóng nâng cao thực lực mới được. Hai tháng này ngay cả việc cơm nước nàng cũng bảo Thưởng Thức Cư mang tới, không phải do nàng lười mà là nguyên một tháng đầu nàng đểu phải nằm liệt trên giường, không thể đi đâu được. Cũng may, vì biết các tu sĩ phần lớn đều bận rộn nhiều việc, có rất nhiều thứ không tự mình đi làm, cho nên thành Lạc Tiên luôn có người chuyên làm những việc vặt vãnh cho các tu sĩ. Chỉ cần có người vào ở, sẽ có người của Giới Sự đường tới tận cửa hỏi thăm xem có gì cần giúp đỡ không. Lúc Kim Phi Dao tỉnh lại thì thấy có một người đã đứng đợi ngoài cửa hai ngày rồi. Cái gì bọn họ cũng làm, giặt quần áo, đưa cơm, quét dọn, chăm sóc yêu thú, gieo trồng linh thảo… Chỉ cần là việc ngươi có thể nghĩ ra, bọn họ sẽ cho người làm, thậm chí muốn tìm một vài thị thiếp cũng là việc rất dễ dàng. Kim Phi Dao có thương tích trong người, ngay cả y sư cũng có người tìm giúp, còn bảo nàng để Thưởng Thức Cư đưa cơm, đồ đạc trong phòng cũng do bọn họ mua giúp, đương nhiên là họ lấy tiền công chạy việc. May mà trong túi trữ vật của Hùng Thiên Khôn còn có hơn ba mươi khối hạ phẩm linh thạch, nàng dùng để mua ba tháng tiền cơm, số còn lại để trả cho y sư hết sạch. Nhìn y sư chỉ xua đi linh khí phi kiếm mà còn có chút không vừa lòng khi thu linh thạch, Kim Phi Dao lại đau lòng, nàng thậm chí còn có ý tưởng chuyển sang học pháp thuật y sư, nghề này đúng là kiếm được nhiều tiền. Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ, học y sư thì trước tiên phải làm dược đồng, phải tìm một y sư rồi làm hạ nhân cho hắn vài năm mới có cơ hội học pháp thuật. Nàng lại vô cùng hiểu tính cách của mình, nếu làm dược đồng chỉ sợ sẽ sớm ném người khác vào một lò luyện đan nào đó. Ngủ hai tháng, thương thế cũng khá lên nhiều, người Vân Sơn phái cũng không tới gây phiền toái. Hai tháng này nàng cũng không nhàn rỗi, hễ rảnh ra là lại tu luyện thiên địa tịch diệt quyết, tu vi cũng có chút tiến bộ nhưng vẫn ở Luyện Khí sơ kỳ. Hiện giờ việc mấu chốt là phải mua một ít tức khí hoàn để tăng tốc độ tu luyện, chứ chỉ trông vào việc hấp thu chút linh khí mỏng manh xung quanh thì muốn trúc cơ cũng vô dụng. Muốn tu luyện ma thi Minh hỏa thì phải tăng độ mạnh mẽ của thân thể, cho nên phải pha chế được canh linh dược trong thiên địa tịch diệt quyết. Nếu không, thực lực không tăng, cũng sẽ không kiếm được linh thạch, sau đó sẽ lâm vào cái vòng luẩn quần không linh thạch liền không thực lực, không thực lực thì không linh thạch, cả đời không thể thay đổi. Nhanh chóng ăn hết điểm tâm, nàng ném bát đĩa vào lại trong hộp, đến bữa trưa thì thương tước sẽ đem cái hộp này đi. Hiện giờ nàng chuẩn bị đi xem thử xem có cách nào kiếm linh thạch hay không, nàng phải kiếm một ít linh thạch để mua tức khí hoàn. Đống da xương yêu thú cấp một trong hai cái túi trữ vật cũng phải bán đi. Nàng cầm cả thanh bạch kiếm của Hùng Thiên Khôn theo, còn cái khăn lụa kia là một pháp khí phòng ngự không tồi, nàng đã sớm giấu ở trong người rồi. Muốn bán tài liệu từ yêu thú thì phải đến đường Đồng Liên, ở đó có nhiều tiểu điếm. Tài liệu loại này mà mang vào các cửa tiệm xa hoa, không bị tiểu nhị ném ra ngoài đã là may mắn rồi. Bản đồ Lạc Tiên thành sớm được nàng nghiên cứu đến nhàu nát, giờ không cần mở bản đồ nàng cũng có thể thoải mái tìm được đường đi. Hai bên đường là một loạt các cửa hàng hai tầng nằm ngay ngắn chỉnh tề. Trên đường người đến người đi đông đúc, đa phần là tu sĩ Luyện Khí kỳ, phàm nhân cũng không ít, nhưng ai cũng vội vàng chạy tới các cửa hàng. Thành Lạc Tiên có rất nhiều gia tộc tu tiên, không phải tất cả người trong gia tộc đều là tu sĩ, mà những phàm nhân không muốn tới thế tục thì đành phải đi làm các công tác hạ tầng. Các cửa hàng này cũng đủ loại, cái gì cũng có bán, ngoài những thứ như bùa, pháp khí, linh dược và yêu sủng ra thì còn có những cửa hàng quần áo, tửu lâu, đồ gia cụ… nói chung những thứ thế tục có thì nơi này cũng có. Kim Phi Dao không vào cửa hàng luyện khí vì những cửa hàng này chuyên bán pháp khí đã luyện xong, tài liệu mua vào giá không cao. Nó được cái là không chọn lựa, tài liệu gì cũng mua, còn có thể dùng tài liệu đổi lấy pháp khí, cho nên cũng có không ít tu sĩ tới đây giao dịch. Nàng chạy qua mấy nhà chuyên mua bán các loại tài liệu để thăm dò giá cả. Vì thị trường ổn định nên những tài liệu bình thường các cửa hàng mua không khác giá nhau lắm, không có gì để nàng lựa chọn. Giá đã giống nhau, Kim Phi Dao liền chọn một cửa hàng tên “Tụ Tạp Đường”, ném hai cái túi trữ vật cho bọn họ. Không hổ là điếm chuyên thu mua, tiểu nhị Luyện Khí sơ kỳ trong tiệm cầm hàng hóa từ tay Kim Phi Dao, kiểm tra và đọc lỗi thoăn thoắt. Nào là da lông bị cắt xấu, xương thú có vết trầy, sừng thú cắt không cẩn thận, vỏ giáp có lỗ… làm Kim Phi Dao nghe mà choáng váng đầu óc. Cuối cùng là mặc cả, tổng cộng nàng bán được mười sáu khối hạ phẩm linh thạch. Đúng là rác không đáng tiền, số lượng nhiều cũng chỉ kiếm được chút ít. Nàng phải nghĩ cách kiếm tiền, nếu không sẽ không đủ linh thạch để mua đan dược. Kim Phi Dao thu linh thạch vào túi trữ vật, xoay người bước vào một cửa hàng bán pháp khí.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 15: Tất cả đều là thêm đầu Mời đọc Cửa hàng có hai tầng, tầng một bày biện đủ loại pháp khí, một gã tiểu nhị Luyện Khí sơ kỳ đang đứng lau quầy. Kim Phi Dao nhìn vài lần, phát hiện trong tiệm đều là pháp khí mà không có pháp bảo. Những tiểu điếm như thế này cũng có vài món hạ phẩm pháp bảo nhưng đều không đặt trên quầy bởi chúng chính là trấn điếm chi bảo. Những tu sĩ Luyện Khí kỳ đến các cửa hàng như vậy, họ không dùng được pháp bảo, nên những pháp bảo đó là để dành cho những tu sĩ Trúc Cơ nếu đến tìm thì có thể bán được giá. Trong điếm có ba người khách đều là Luyện Khí kỳ đang chọn pháp khí. Cửa hàng đã phân loại các loại pháp khí để khách nhân có thể dễ dàng lựa chọn, cứ tự mình đi nhìn ngắm, muốn mua gì thì gọi tiểu nhị lại. Kim Phi Dao tạm thời không muốn pháp khí công kích, nàng không có tiền để mua mấy thứ không thuận tay. Bộ pháp khí tử mẫu này với thần thức của nàng thì không thể sử dụng được. Nàng đi thẳng tới quầy bày pháp khí phòng ngự, cẩn thận cân nhắc. Pháp khí phòng ngự thì ít mà giá lại cao, trong tiệm này cũng không có nhiều lắm. Kim Phi Dao nhìn đám pháp khí phòng ngự bày trên quầy, chỉ có năm cái, mà những pháp khí hình kiếm bên cạnh thì có hai mươi mấy thanh, so sánh mới thấy pháp khí phòng ngự thực sự quá ít ỏi. Chỉ có một miếng ngọc bội màu xanh điêu khắc hoa sen, một cái đai lưng bằng da và một đôi vòng tay, cuối cùng là một cái áo ngoài của nam. Có lẽ cửa hàng này không đủ người làm, chủ tiệm viết rõ giá cả trên một cái biển nhỏ, bày bên cạnh pháp khí, khách hàng khỏi cần hỏi giá. Miếng ngọc bội màu xanh giá tám trăm linh thạch, đai lưng da năm trăm linh năm linh thạch, vòng tay sáu trăm linh thạch, còn cái áo khoác kia tới tận chín trăm linh thạch. Giá này cũng quá cao đi, hơn nữa công dụng lại không đề cập tới, làm gì có ai mua chứ. Nhìn kỹ lại, Kim Phi Dao phát hiện phía dưới dòng ghi giá còn có một hàng chữ nhỏ: công dụng pháp khí xem mặt sau. Lật cái biển lên thì thấy viết công dụng của pháp khí. Ngọc bội màu xanh khi gặp pháp thuật công kích sẽ tự động thả ra một màn phòng ngự màu xanh ngăn cản công kích. Mặt sau những tấm biển của các món pháp khí còn lại cũng giới thiệu đầy đủ công dụng. Đai lưng bằng da cũng có thể phóng ra màn phòng ngự, nhưng một ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, hiệu suất thật quá thấp. Ngoại sam không có phòng ngự che phủ nhưng lại có thể phản phệ pháp thuật, nếu có pháp thuật công kích tới thì nó sẽ tự động thả ra một liệt phong nhận (lưỡi đao gió). Liệt phong nhận có tốc độ cực nhanh, là pháp thuật mà phải Luyện Khí hậu kỳ mới có thể hoàn toàn nắm giữ, nếu bị nó xuất kỳ bất ý tấn công thì nửa phần là mất mạng. Thật ra Kim Phi Dao khá là muốn mua đôi vòng tay kia, mỗi cái có thể thả ra một vòng bảo vệ một ngày, như vậy có thể luân phiên sử dụng, cũng có thể sử dụng cùng lúc. Hơn nữa, cái khiến Kim Phi Dao động tâm là nó còn có công năng trói buộc, có thể bay ra trói đối phương lại, dùng đôi vòng tay đó thực hợp lý. Một hạ phẩm pháp khí vừa công vừa thủ như thế mà chỉ cần có sáu trăm linh thạch là có nguyên nhân, đó là, nó quá xấu. Nhìn đôi vòng tay xù xì như bị sâu cắn kia, Kim Phi Dao thật sự không chịu được. Nàng gọi tiểu nhị duy nhất trong tiệm tới, chỉ vào vòng tay hỏi: “Xin hỏi cái vòng này bị sao vậy? Sao trông lại kỳ quái như vậy?” Tiểu nhị tầm mười bảy, mười tám tuổi, nhìn bộ dáng không chút để ý của hắn thì khả năng điếm này là sản nghiệp nhà hắn. Hắn liếc mắt nhìn cái vòng tay một cái, cười nói: “Vòng tay Kim Long Như Ý, là đồ tốt. Có khả năng công có khả năng phòng, hiện tại chỉ cần sáu trăm linh thạch, không mua thực đáng tiếc.” Kim Phi Dao giật giật khóe mắt, “Vòng Kim Long Như Ý? Có nhầm không vậy?” “Lúc vừa luyện xong đã có kim long, trông rất sống động, ánh vàng phú quý vô cùng, khiến người khác vừa nhìn đã thích.” Hắn văng nước miếng giảng giải, ánh mắt đánh giá xung quanh xem có ai đi cùng Kim Phi Dao không. Đừng nhìn Kim Phi Dao làm việc già dặn, kỳ thực cũng chỉ mới mười bốn tuổi, trong mắt các tu sĩ thì tiểu bối của họ còn lớn hơn Kim Phi Dao. Một tiểu hài tử như vậy rất hiếm khi là tu hành một mình, tiểu nhị không dám khẳng định liệu lừa nàng xong có bị trưởng bối của nàng tìm tới tận cửa hay không. Nghe hắn càng nói càng thái quá, Kim Phi Dao vội vàng ngắt lời, “Dừng… dừng, ngươi nói tới trọng điểm đi, về sau tại sao nó lại biến thành như vậy?” “Sau này… cảm thấy kim long quá tục khí, nữ hài đeo trông sẽ không đẹp cho nên liền bắt nó đi. Ngươi nhìn xem, vòng tay này trong sắc đen có ánh vàng, hoa văn bên ngoài tự nhiên tinh tế.” Tiểu nhị lấy vòng tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang cầm một thứ trân phẩm thế gian vậy. “Tiểu tử thối, nhàn rỗi thì ra phía sau xử lý tài liệu đi, cả ngày ở trong điếm nói hươu nói vượn.” Một tráng hán gần ba mươi tuổi bước ra từ sân sau, đúng lúc nghe thấy lời tiểu nhị nói, đi tới vỗ bồm bộp vào vai hắn. Tiểu nhị nhăn mặt, oan uổng than: “Đại ca, ta đang bán hàng mà.” Tráng hán đẩy hắn, “Bên kia có khách muốn xem tử mẫu song điệp đao, ngươi tới tiếp đón đi, ở đây giao cho ta.” Tiểu nhị lầu bầu, không tình nguyện tránh ra, còn quay đầu lại ai oán nhìn đại ca, thấy đại ca trừng mắt đành phải ủ rũ đi về phía khách nhân. “Vị tiểu đạo hữu này, ta là chủ cửa hàng, vừa rồi huynh đệ ta có gì đắc tội thì xin chớ trách.” Tráng hán tươi cười, lộ ra hàm răng trắng bóng. Kim Phi Dao cười lắc đầu, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, tức giận gì chứ. Thấy Kim Phi Dao không tức giận, chỉ mắt sáng long lanh nhìn hắn, chủ hàng chỉ vào đôi vòng tay bị gặm nham nhở kia, giải thích: “Tiểu đạo hữu, pháp khí này vốn là một thượng phẩm pháp khí, chỉ vì lúc chuẩn bị kết thúc ta lại có chút không cẩn thận trong khống chế hỏa hậu nên mới thiêu vỏ ngoài thành ra như vậy. Tuy nó có hơi khó coi nhưng không hề ảnh hưởng đến công dụng đâu.” “Xấu như vậy ai dám đeo ra ngoài chứ.” Kim Phi Dao sờ sờ mũi, làm ra vẻ không tình nguyện. “Vậy ngươi mua cái ngọc bội màu xanh kia đi.” “Không có tiền.” “…” Nhìn thấy bộ dạng khó xử của ông chủ thì có vẻ như sáu trăm linh thạch đã là giá thấp nhất rồi. Kim Phi Dao không hiểu rõ luyện một pháp khí thì tốn kém thế nào, nhưng trông bề ngoài của pháp khí thế kia thì vẫn thấy luyến tiếc. Mấy thanh trường kiếm bên cạnh, chỉ ba trăm khối linh thạch một thanhhạ phẩm, trung phẩm thì hơn một chút, hơn năm trăm linh thạch. Kim Phi Dao lấy bạch kiếm mà Hùng Thiên Khôn để lại ra, “Ông chủ, lấy cái này đổi cho ta đi. Chất lượng của kiếm này vô cùng tốt, ngươi nhìn đi, thợ làm vô cùng tinh tế, là tu sĩ Kết Đan kỳ đó, sáu trăm linh thạch là thoải mái rồi.” Không biết thanh kiếm này có phải do người cha Kết Đan kỳ của Hùng Thiên Khôn luyện chế không, dù sao chắc chắn không phải là thứ kém cỏi, cứ thổi phồng cái đã. Ông chủ cầm lấy bạch kiếm, cẩn thận đánh giá. Quả nhiên, thợ vô cùng khéo, vừa nhìn là biết xuất ra từ một cao nhân. Trung phẩm pháp khí hắn luyện đem so với thanh kiếm này quả thực là tiểu hài tử so với người trưởng thành. Cẩn thận suy nghĩ một lát, đôi vòng tay kia quá khó bán, không bằng đổi lấy thanh trường kiếm này, tính ra thì bản thân còn lời. “Tiểu đạo hữu đã thành tâm như vậy, ta sẽ đổi cho ngươi, chứ bình thường chúng ta chỉ trao đổi tài liệu thôi.” Chủ quán nói, trong lòng cực kỳ hài lòng với thanh bạch kiếm này, định để cho huynh đệ hắn dùng. “Được, vậy tính thêm cả cái này, cái này, cái này vào.” Kim Phi Dao ôm vài món pháp khí, mắt vẫn dáo dác nhìn đông nhìn tây tìm xem món nào hợp ý. Chủ quán nóng nảy, vội vàng đoạt lại, đặt lên quầy mới phát hiện nàng cầm thêm tổng cộng bốn thứ, liền cười nói: “Tiểu đạo hữu này, sao có thể thêm nhiều như vậy, không phải muốn chúng ta sập tiệm chứ? Nếu ngươi tiếc thì ta sẽ bù thêm cho ngươi mấy hỏa viêm phù.” Kim Phi Dao lắc đầu, cầm lấy một thanh đao hình lưỡi liềm bằng ngân thạch, tội nghiệp nói: “Ông chủ à, ta đổi bạch kiếm cho ngươi rồi thì chẳng còn vũ khí gì cả, dù sao ngươi cũng phải cho ta một thanh đao để phòng thân chứ. Ta cũng không cần cái quá tốt, chỉ cần thanh hạ phẩm này là được.” Thanh đao kia cũng không quá tốt, chỉ có giá trị hơn hai trăm linh thạch, chủ quán cân nhắc một chút rồi gật đầu đồng ý. Tính thêm bả đao này nữa thì cũng không có gì lắm, ai bảo thanh bạch kiếm kia phẩm chất bất phàm chứ. Thấy chủ quán đồng ý, Kim Phi Dao cất đao vào túi trữ vật, lại cầm lấy đôi vòng Kim Long Như Ý kia đeo vào tay. Sau đó hài lòng cầm một thanh chủy thủ, cười cười với chủ quán, “Ông chủ, ngươi đúng là người tốt, ta quyết định từ nay về sau sẽ đem tài liệu kiếm được đến bán cho ngươi. Thanh chủy thủ này để cho ta dùng cắt tài liệu đi, dùng đao kia không tiện lắm, cắt vỡ mất tài liệu thì không dùng được nữa.” Không đợi chủ quán gật đầu, nàng liền nhanh nhẹn cất chủy thủ đi, sau đó ánh mắt lại ghim vào hai thứ còn lại. “Đủ rồi, không thể cho ngươi nữa, nếu ngươi còn lấy thì ta sẽ không đổi nữa.” Chủ quán tức giận, vội vàng chặn lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai pháp khí như sói nhìn con mồi kiacủa Kim Phi Dao. Kim Phi Dao bĩu môi bất mãn nói: “Ông chủ, ngươi khẩn trương quá rồi, ta làm sao có thể làm thế chứ. Ta chỉ muốn hỏi là mấy hỏa viêm phù mà ngươi vừa nói là cho ta đó, còn tính không?” Không đợi chủ quán trả lời, nàng lại phối hợp nói, “Ta cũng thật là, làm sao có thể hỏi như vậy chứ. Ông chủ đã là tiền bối Trúc Cơ kỳ rồi, làm sao có thể nói mà không giữ lời chứ, tiếc gì mấy hỏa viêm phù này.” Chủ quán cảm thấy tức không chịu được, đã lấy đi nhiều thứ như vậy mà còn muốn hỏa viêm phù. Trong tiệm còn những khách nhân khác đang nhìn về bên này. Tiểu nhị không nghe nổi nữa, vọt lại, “Ngươi sao có thể như vậy, đã lấy nhiều thứ như thế rồi còn đòi linh phù. Đại ca, trả lại thanh kiếm cho nàng, chúng ta không đổi nữa.” Kim Phi Dao tỏ vẻ sợ hãi như một chú thỏ bị chấn kinh, hai mắt rưng rưng, khiếp đảm rụt đầu lầm bầm: “Ta không dám, ta không cần nữa, các ngươi đừng đánh ta.” Sau đó vẻ mặt cầu xin la lớn: “Ta không cần linh phù, các ngươi nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ta không dám đòi thêm. Xin các ngươi hãy cho ta một con đường sống, không cho ta cái gì cũng được.” Khách hàng trong tiệm kinh ngạc nhìn chủ quán, cửa hàng này lại thấy tu vi người khác thấp mà dùng sức mạnh để đổi hàng hóa, còn không muốn đổi cho đồ tốt, hóa ra đây là một hắc điếm. Chủ quán cũng đã tu vi Trúc Cơ sơ kỳ rồi mà còn làm loại chuyện không thiết thân phận như vậy. Chủ quán và tiểu nhị không ngờ Kim Phi Dao lại trả đũa, rõ ràng là nàng tuổi nhỏ, tu vi thấp đi bắt nạt mình, thế mà giờ lại bị nàng đổi trắng thay đen thành bản thân mình cậy thế khinh người. Tu sĩ Luyện Khí kỳ đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều sẽ tự giác tránh xa một chút, không dám tùy tiện giao tiếp hay đắc tội bọn họ. Chủ quán cảm thấy nghẹn thở, người này bị sao vậy, lại không sợ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn dám chiếm tiện nghi, thật không biết là không có đầu óc hay là tuổi quá nhỏ không hiểu chuyện. Mà đánh một tiểu cô nương mới nhập môn Luyện Khí kỳ, chủ quán thật sự không xuống tay được, càng không nói đến trong thành không cho phép đánh nhau. Mà tiểu nhị kia đã tức đến trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Kim Phi Dao, nhưng cũng không dám hạ thủ. Kim Phi Dao lại cười thầm, ta tu vi thấp như vậy, tuổi lại nhỏ, để xem các ngươi làm sao không biết xấu hổ mà đánh ta.