FULL  Tiên Hiệp Man Hoang Hành - Tiêu Đỉnh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 11: Chu Tước (thượng)
    Dịch giả: Trác Hồn

    Tên lùn ngửa mặt lên trời gào thét, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã văng ra ngoài.

    Đoan Mộc Thiết quá sợ hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy hắn, nhưng trong lúc di chuyển, chỉ nghe âm thanh kinh thiên động địa giữa kiếm quang ngập trời, tiếp đó là chuỗi âm thanh rú thảm, huyết vũ ngập trời.

    Thân hình bốn giáo đồ Ma giáo ngay phía trước Đoan Mộc Thiết không xa đang lảo đảo bước vài bước, kèm theo đó, mau tươi đỏ thẫm từ trên xuống dưới điên cuồng bắn ra, sau một lát nhao nhao ngã trên mặt đất.

    Đoan Mộc Thiết trợn mắt há hốc mồm, toàn thân phát run, tên người lùn kia trong mắt cũng đầy tuyệt vọng, mờ mịt nhìn vào giữa không trung. Lúc này gió đã ngừng, kiếm quang tản đi, một nam tử áo trắng như tuyết bồng bềnh rơi xuống.

    Cánh tay vung khẽ, Trảm Long Kiếm lập tức lặng yên không một tiếng động nhập vỏ, nam tử áo trắng xoay người lại, mỉm cười, nói: "Muốn cùng ta dốc sức liều mạng, dựa vào ngươi cũng xứng?"

    Ánh mặt trời từ phía trên không rơi xuống, phủ lên người nam tử áo trắng này, dường như vì hắn mà ánh lên hào quang kim sắc. Vẻ mặt hắn đầy hưng phấn, hăng hái, hào quang ấy dường như là đặc sắc nhất cùng chói mắt nhất cuộc đời hắn từ trước đến giờ.

    Không gian nhất thời yên tĩnh, sau một lát đột nhiên có một tiếng hoan hô, Vạn Kiếm Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Như khuôn mặt tươi cười đang chạy tới, thần sắc hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt đẹp, cười nói: "Vạn sư huynh, huynh thật lợi hại!"

    Vạn Kiếm Nhất thấy Tô Như, trên khuôn mặt tuấn tú mày kiếm cũng gian ra, mỉm cười lộ rõ nét ôn hòa, thoạt nhìn tựa như ánh mặt trời ấm áp trên cao, khác hẳn thần thái tựa sát thần vừa rồi. Hắn mỉm cười với Tô Như: "Sao muội cũng tới?"

    Nói xong, ánh mắt của hắn lướt qua đỉnh đầu Tô Như, thấy được sau lưng nàng có ba người đang đi tới, hắn nhẹ gật đầu với Thủy Nguyệt, vuốt cằm nói: "Thủy Nguyệt sư muội." Lập tức ánh mắt hắn rơi vào hai người khác, thoạt nhìn không quá quen thuộc, nói: "Các ngươi là. . ."

    Tăng Thúc Thường cùng Điền Bất Dịch vội vàng tiến lên, thần thái kính cẩn, báo tên của mình, xuất thân. Hôm nay bên trong Thanh Vân Môn, vị Vạn sư huynh này tất nhiên là đại danh đỉnh đỉnh, hắn bái Chưởng môn đương thời Thiên Thành Tử Chân Nhân làm sư phụ. Hắn là đệ tử thứ hai, nhưng vô luận là thiên tư hay đạo hạnh Thần Thông, đều nổi tiếng là kỳ tài, chỉ vài nằm hắn đã sánh ngang hàng cùng với sư huynh của hắn là Đạo Huyền, được xưng là Thanh Vân Môn kì tài trăm năm.

    Trong hai sư huynh đệ, Đạo Huyền đại khí trầm ổn, Vạn Kiếm Nhất phóng khoáng tiêu sái. Bên trong Thanh Vân Môn từ trước tới nay, nhất là trong các đệ tử ngang hàng, bọn họ rất được mọi người kính ngưỡng, đặc biệt là lúc Ma giáo đột kích, trong Chính Tà Đại Chiến, hai người càng cùng nhau tỏa sáng, làm cho người kính nể.

    Chẳng qua nếu như đánh giá kĩ hơn, dường như vẫn là Vạn Kiếm Nhất tỏa sáng hơn vài phần, dù sao với thân phận một đệ tử trẻ tuổi như hắn, ngang nhiên tấn công Giáo Chủ Ma Giáo Cừu Vong Ngữ nhân vật tuyệt thế bực này, thậm chí Cừu Vong Ngữ ta chính là cũng nhịn không được quát ra rồi một tiếng hái.

    Bất quá tuy rằng danh khí rất lớn, nhưng Vạn Kiếm Nhất hiển nhiên không phải loại người tính tình kiêu căng, đợi Điền Bất Dịch cùng Tăng Thúc Thường báo qua tên họ, hắn cũng cũng cười và nhẹ gật đầu với bọn họ, nói: "Nguyên lai là hai vị sư đệ Đại Trúc Phong cùng Phong Hồi Phong, lần này xuống núi truy kích dư nghiệt Ma giáo, mặc dù chúng ta thế lớn, nhưng người trong ma giáo từ trước đã hung hãn âm độc, các ngươi phải cẩn thận một ít."

    Điền Bất Dịch cùng Tằng Thúc Thường tất nhiên là kính cẩn đáp ứng. So sánh với hai người bọn họ, Tô Như cùng Thủy Nguyệt dường như đã sớm quen biết Vạn Kiếm Nhất, giữa họ đã hết sức quen thuộc, Tô Như càng giống một tiểu muội muội, đuổi theo bên cạnh Vạn Kiếm Nhất hỏi han.

    Thủy Nguyệt thì ngược lại, thoạt nhìn tuổi khá lớn, cũng rụt rè vài phần, tuy nhiên trước mặt Vạn Kiếm Nhất cũng mang theo ý tứ kính trọng.

    Vạn Kiếm Nhất cùng bốn người bọn họ hàn huyên vài câu, sau đó quay người đi về phía Thương Tùng, về phần hai tên yêu nhân Ma giáo té trên mặt đất, hắn cũng không liếc nhìn, dường như không để trong lòng nửa điểm.

    Trông thấy Vạn Kiếm Nhất đi tới, Thương Tùng liền vội vàng tiến lên chào, Vạn Kiếm Nhất gật đầu với hắn, đồng thời nhìn về người đang ngã trên mặt đất phía sau hắn, khẽ nhíu mày, hỏi: "Thiên Vân sư đệ ra sao?"

    Thương Tùng oán hận nhìn về phía Đoan Mộc Thiết cùng tên lùn, nói: "Thiên Vân bị tên Huyết Khô Lâu kia đánh lén, đánh trúng phía sau lưng, nội phủ bị thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu, tiến bên cạnh Thiên Vân, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét, cuối cùng trầm ngâm một lát, từ trong áo móc ra một cái bình ngọc, đổ ra một quả đan dược nhét vào trong miệng Thiên Vân, sau đó mới đứng lên.

    Lúc này Thủy Nguyệt, Tô Như, kể cả Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường cũng đã đi tới, hơn nữa Thủy Nguyệt và Tô Như quen biết rất rộng rãi, cùng Thương Tùng cũng là người quen, nên lại mở miệng hỏi thăm.

    Lúc đầu, Đoan Mộc Thiết cùng một bọn ma giáp bao vây Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường, lúc sau cả bọn một đường lao xuống chân núi, vừa lúc đó Thương Tùng cùng Thiên Vân hai người đi ngang qua nơi đây, hai bên gặp nhau, lập tức lao vào cuộc chiến.

    Thương Tùng, Thiên Vân hai người đạo hạnh mặc dù không bằng kỳ tài như Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất kỳ, nhưng cũng đã tu hành nhiều năm, thực lực không kém, với sự góp sức của họ, Ma giáo trong mắt mọi người vừa chiếm được thượng phong lại bị ngăn chặn, bất quá tên lùn đang che giấu kia lại quyết định ra tay, trực tiếp ngự sử Huyết Khô Lâu đánh bất ngờ Thương Tùng, Thiên Vân khiến hai người họ không kịp chuẩn bị.

    Trong hai hai thì Thiên Vân thực lực hơi yếu hơn, phần lưng bị Huyết Khô Lâu rắn chắc mà hung ác đụng phải một chút, khiến miệng phun máu tươi sau đó lập tức hôn mê, Thương Tùng vừa sợ vừa giận, ngay lập tức lọt vào vây công của bọn Ma giáo, tình thế cực kỳ nguy hiểm. Trong lúc nguy cấp, may mắn Vạn Kiếm Nhất đột nhiên xuất hiện, đại phát thần uy, lấy một địch nhiều, không chỉ cứu hai người Thương Tùng, Thiên Vân, còn dùng một chiêu đánh tan Đoan Mộc Thiết cùng một đám yêu nhân Ma giáo.

    Lúc này đây, Vạn Kiếm Nhất quay đầu nói với Thương Tùng: "Ta đã quan sát rồi, thương thế Thiên Vân sư đệ quả thực không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đều có dấu hiệu chấn động, cần chữa thương tĩnh dưỡng lập tức. Ta đã cho hắn ăn vào linh dược của Thông Thiên Phong là 'Tam Thanh Đan " có thể bảo vệ tánh mạng hắn, nhưng vẫn phải nhanh chóng đưa hắn về trên núi, đề phòng bất trắc."

    Thương Tùng nhẹ gật đầu, trên mặt vẻ cảm kích, sau khi đối với Vạn Kiếm Nhất ôm quyền tạ ơn, liền bước lên ôm lấy Thiên Vân đi nhanh về Thanh Vân Sơn.

    Sau khi xử lý xong sự tình của Thiên Vân, Vạn Kiếm Nhất xoay người lại, bọn Tô Như dường như chờ đã lâu, vừa định tiến lên nói với hắn gì đó, bỗng nhiên chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Đứng lại!"

    Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoan Mộc Thiết đang đỡ tên lùn, chẳng biết lúc nào đã bò dậy, dường như muốn thừa dịp Vạn Kiếm Nhất không chú ý mà thừa dịp bỏ đi, ai ngờ Vạn Kiếm Nhất như có mắt đằng sau, lên tiếng ngăn cản

    Hai người kia đứng tại nguyên chỗ, trong lúc nhất thời thân thể cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

    Vạn Kiếm Nhất lạnh lùng cười cười, đi nhanh tới, đồng thời miệng nói: "Tiểu yêu hút máu, ngươi thủ đoạn âm độc, vì luyện chế Huyết Khô Lâu dơ bẩn kia mà tạo bao nhiêu nghiệt, lại đả thương đồng môn sư đệ ta, bây giờ còn muốn chạy trốn sao?"

    Những lời tên lùn muốn chửi bới nãy giờ dường như đều thốt ra, khàn giọng mắng Vạn Kiếm Nhất: "Mẹ mày nữa chứ! Lão tử ta. . ."

    Âm thanh của hắn đột nhiên gián đoạn, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bạch ảnh, chỉ nghe "Đùng" một tiếng, Vạn Kiếm Nhất đã tát một cái trên mặt hắn.

    Cả người tên lùn bị đánh bay ngược về sau, trên miệng đầu máu, dường như hàm răng mất đi mấy cái.

    Tốc độ này cực nhanh, ra tay rất mau lẹ, làm cho người hoa mắt, thậm chí cả Đoan Mộc Thiết đều không có phản ứng kịp, sau đó thấy trên tay mình chợt nhẹ đi, tên đồng bạn thì đã bay ngược về sau.

    Vạn Kiếm Nhất hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường, dường như không có ý cùng hai dư nghiệt ma giáo dây dưa, liền muốn lấy mạng bọn chúng. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong rừng rậm cách đó không xa, đột nhiên thổi tới một hồi gió nhẹ.

    Lông mày Vạn Kiếm Nhất chau lên, ánh mắt lướt tới, thần sắc biến đổi, nhưng phát giác gió này không phải thổi tới mình, mà là đám người Thủy Nguyệt, Tô Như đang đứng phía sau.

    "Cẩn thận!" Vạn Kiếm Nhất hét lớn một tiếng, thân hình bay lên, quả quyết bỏ lại Đoan Mộc Thiết cùng tên lùn hút máu, lướt tới đám Điền Bất Dịch.

    Dường như ngay lúc đó, cơn gió nhìn như bình thường kia, bỗng dưng lóe lên vài đạo quang mang, một bóng đen chợt lao lên, kéo theo đó là một màn lửa cuồng bạo, vọt tới Điền Bất Dịch.

    Điền Bất Dịch đột nhiên bị tập kích, nhưng lại không loạn, thân thể mập lùn lùi về sau hai bước, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, Xích Diễm Tiên Kiếm đã vào trong tay, đồng thời Liệt Diễm hóa thành một bức tường lửa, chắn trước người.

    Hai bên đều là hỏa diễm, nhưng một bên cuồng bạo, một bên trầm ổn, lập tức đụng vào cùng một chỗ, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Điền Bất Dịch lui tiếp ba bước, thân hình chấn động, nhưng lập tức định trụ thân hình, sắc mặt khẽ biến.

    Cùng lúc đó, trong ngọn lửa cuồng bạo kia cũng truyền đến một tiếng trầm trầm "Ồ", dường như rất kinh ngạc vì người đệ tử Thanh Vân môn tướng mạo bình thường này lại có thể ngăn được một chiêu đó.

    Bất quá giữa lúc đó, Vạn Kiếm Nhất đã lướt đến, trong tiếng thét dài, như nghe thấy Long Ngâm, Trảm Long Thần Kiếm lập tức xuất vỏ, trong lúc nhất thời kiếm quang tăng vọt, như hồng thủy sóng cả, phóng tới bóng đen trong màn lửa kia.

    Thân ảnh màu đen kia khẽ hừ một tiếng, dường như cũng biết Vạn Kiếm Nhất thực lực quá mạnh mẽ, cũng không muốn cứng chọi cứng, nên thân thể hắn uốn éo một chuyến, hỏa diễm quanh thân đột nhiên dập tắt, thân hình của hắn cũng lập tức biến mất, sau một lát, lại như quỷ mỵ xuất hiện ở biên giới rừng rậm xa xa, quát Đoan Mộc Thiết: "Còn không đi!"

    Đoan Mộc Thiết chợt hiểu đây là cứu binh của bổn giáo, vui mừng quá đỗi, vội chạy đến nâng đầu tên lùn hút máu, quay đầu bỏ chạy.

    Đám người Thủy Nguyệt tất nhiên không để yên, cùng kêu lên quát mắng, vội đuổi theo, thân hình Vạn Kiếm Nhất cũng muốn lao đi, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, đột nhiên giữa không trung kéo tới một mảnh nóng rực, ngọn lửa kia chợt xuất hiện giữa không trung, cuốn tới, đồng thời nghe được một âm thanh thanh thúy, âm thanh của một cô gái, quát: "Ngươi lưu lại!"
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 12: Chu Tước (hạ)
    Dịch giả: Thiên Vu

    Thân thể Vạn Kiếm Nhất chợt bị phong tỏa, nâng Trảm Long Kiếm bích quang tỏa sáng lên chống lại đoàn hỏa diễm giữa bầu trời kia, kiếm quang quá mức sắc bén chỉ chốc lát đã phá vỡ đoàn hỏa diễm, gào thét như mũi tên tiến thẳng tới bóng đen kia. Giờ phút này, đoàn hỏa diễm kia phân tán hết đi hiện ra thân hình một nữ tử toàn thân là hắc y, trên mắt đeo một chiếc khăn đen chỉ để lộ ra đôi mắt sáng rực.

    Trong mắt nàng lúc này cũng lộ ra vài phần kinh hãi, dù sớm biết thực lực Vạn Kiếm Nhất rất mạnh nhưng cũng không nghĩ tới hắn mạnh đến mức này. Mắt thấy kiếm quang gào thét lao tới với khí thế trùng thiên dường như không thể ngăn cản, nữ tử áo đen quát lớn một tiếng, dang hai tay ra tức thì hỏa diễm quanh thân tức thì sáng rực lên, trong nháy mắt hình thành một hỏa diễm cự điểu trước người nàng, nó ở giữa không. trung ngửa mặt lên trời kêu vang một tiếng thanh thế bức người. Hỏa điểu này vừa xuất hiện thì độ nóng xung quanh tăng nhanh lên gấp mấy lần, khí thế cùng lúc trước bất đồng hiển nhiên đây là một môn thần thông lợi hại của nữ tử áo đen này. Kiếm quang xanh biếc bất ngờ đánh tới nhưng hỏa điểu không hề né tránh mà tiến thẳng nghênh đón, chỉ nghe tiếng nổ liên hồi âm thanh như sấm vang khiến cất đá bay tán loạn, dĩ nhiên lại có khể ngăn cản được một kiếm bất phàm của Vạn Kiếm Nhất.

    Vạn Kiếm Nhất phiêu phù giữa không trung, ánh mắt tỏa sáng như điện nhìn qua dáng người thon thả của nữ tử chợt nhíu mày trầm giọng nói : " Ma giáo Tứ sứ Chu Tước ?" . Hỏa điểu kia quanh thân rực lửa, lạnh lùng quay đầu đôi đồng tử đỏ rực không chút tình cảm nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Nhất, haibên giằng co một lát nhưng nữ tử áo đen kia cũng không có đáp lại một lời, mà kêu to một tiếng rồi quay người rời đi. Trên bầu trời con hỏa điểu kia lượn một vòng ở sau lưng nữ tử rồi mới bay đi theo, cơ hồ có ý bảo hộ phía sau, hiển nhiên nữ tử này cực kỳ kiêng kỵ với Vạn Kiếm Nhất. Vạn Kiếm Nhất vừa định đuổi theo nhưng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại một phương hướng khác, phía xa xa có tiếng quát lớn huyên náo truyền đến, là phương hướng đám người Điền Bất Dịch truy tung, có vẻ bọn hắn lại cùng quân ma giáo chiến đấu. Vạn Kiếm Nhất do dự một chút, nhìn qua hướng nữ tử áo đen rời đi, liền quay người hướng một phương hướng khác bay đi áo trắng phấp phới đảo mắt đã biến mất ở phía xa.

    Thiếu nữ áo đen đã bay đi khá xa mới quay đầu nhìn lại thấy Vạn Kiếm Nhất cũng không đuổi theo mới thở ra một hơi, nhấc tay đem hỏa điểu đang bảo hộ phía sau tán đi. Hồi tưởng lại trận kịch chiến trong điện quang hỏa thạch kia, trong mắt thiếu nữ lập lòe quang mang kỳ lạ. Mặc kệ từ phương diện nào mà nói, nam tử áo trắng khiến chi đối thủ có áp lực thật sự quá lớn, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Nếu thật muốn chiến đấu nữa, thiếu nữ áo đen lần đầu tiên có cảm giác vi diệu không cách nào chống lại. Việc này đối với nàng về sau tu luyện mà nói là một sự tình rất hiếm thấy, cũng làm trong lòng nàng thập phần không vui. Bất quá tình hình chung trước mắt đã sụp đổ, người thánh giáo chạy tán loạn, đương nhiên không phải thời điểm suy nghĩ nhiều, thiếu nữ áo đen không quay đầu lại mà thấp thoáng mấy cái giữa không trung liền nhanh chóng đi xa.

    Bay qua rất nhiều địa phương đều trông thấy rất nhiều chúng đồ Ma giáo bị đệ tử Thanh Vân Môn đuổi giết, chẳng qua thiếu nữ áo đen cũng chỉ là vội vàng đảo qua, tối đa khi đi ngang qua thuận tay cứu một chút hơn nữa tuyệt không dừng lại lâu, một đường bay vụt mà đi. Nhiều giáo chúng tán loạn như vậy, nàng cũng vô lực ứng cứu, hơn nữa Thanh Vân Môn nội tình thâm hậu trừ giống như Vạn Kiếm Nhất, Đạo Huyền bậc này nổi tiếng thiên tài, trong những đệ tử trẻ tuổi cũng không ít tài năng không cẩn thận một chút ngay cả bản thân nàng đều phải lưu lại.

    Nàng cứ bay một đường như vậy lướt qua toàn bộ chiến trường, cuối cùng đi tới một vùng đồi núi nhấp nhô cách Thanh Vân sơn mạch khá xa, xung quanh phụ cận cũng không thấy đệ tử Thanh Vân đuổi giết đến, tại một mảnh chiến trường hỗn loạn nơi này lộ ra chút yên tĩnh dị thường. Thân hình nàng vừa mới hạ xuống khu đồi này thì có hai thân ảnh mang vẻ mặt đề phòng hiện thân, nhưng khi nhìn thấy rõ là thiếu nữ áo đen thì đều thở ra một hơi, vội vàng tránh đường cho nàng. Nữ tử aó đen nhẹ gật đầu với hai thủ vệ rồi đi về phía trên đồi, trên đường chỉ thấy thấp thoáng vài chục bóng người nhấp nhô cao thấp đề phòng sâm nghiêm, nhưng đều là ma giáo đệ tử Quỷ Vương Tông.

    Phía trên đồi nhỏ có đứng hoặc ngồi mấy người, trong đó có ma giáo giáo chủ Cừu Vong Ngữ cùng Quỷ Vương Tông tông chủ Quỷ Vương đều xuất hiện ở đây. Cừu Vong Ngữ đang được một nam tử khoảng ba mươi tuổi ôm trong ngực, khí tức yếu ớt, vết thương nơi ngực có khói trắng nhẹ nhàng bay lên,có thể thấy rõ huyết nhục đang nhúc nhích liên tục muốn chũa trị vết thương, nhưng không biết miệng vết thương kia lưu lại đồ vật gì lợi hại mà có thể dồn ép huyết nhục không thể tiến thêm được dù máu chảy đầm đìa. Mà ở một bên, Qủy Vương được nam tử trẻ tuổi Tiểu Vạn - người từng thủ dưới chân núi kia đỡ lấy, mặt như giấy vàng, hô hấp yếu ớt, thoạt nhìn tình huống cũng không ổn.

    Trừ mấy người này ra, ở sau lưng Tiểu Vạn và Quỷ Vương còn đứng một người áo đen, đúng là Quỷ Tiên Sinh, mặt khác bên cạnh Cừu Vong Ngữ cùng thanh y nam tử còn đứng hai người, một là nam tử cao lớn khí thế hùng tráng, một người khác là một lão giả tầm năm mươi tuổi trắng trẻo mập mạp đôi mắt nhìn vô thần, bất quá trong mắt bọn họ lúc này lộ vẻ lo âu, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Cừu Vong Ngữ. Nghe thấy tiếng bước chân, trừ Cừu Vong Ngữ cùng Quỷ Vương, những người khác đều đồng thời nhìn về phía thiếu nữ áo đen.

    Sau một lát, thanh niên nam tử đang ôm Cừu Vong Ngữ là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Chu Tước, như thế nào?"

    Thiếu nữ áo đen tên Chu Tước này lắc đầu nhẹ, nói: "Trường Sinh Đường Đoạn Hậu đã chết, còn lại môn nhân tứ tán; Hợp Hoan Phái Nguyệt Hoa Tiên Tử thì trọng thương được môn nhân cứu bỏ chạy, thoạt nhìn một ý chạy trối chết đã mất chiến tâm."

    Chung quanh mọi người một mảnh trầm mặc, một cổ áp lực bao phủ mọi người, sau một lúc lâu, bỗng nhiên một tiếng thơản nhẹ phát ra từ giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ khí tức yếu ớt kia.

    Lập tức mọi người kinh hãi vội vàng vây qua, chỉ thấy Cừu Vong Ngữ đã mở hai mắt ra, mặc dù bị trọng thương phía dưới, thần tình lại vẫn tự nhiên thậm chí còn có vài phần ý tự giễu, nói: "Không nghĩ tới vậy mà lại thất bại a."

    Nam tử hùng tráng như mãnh thú kia lộ vẻ bi phẫn sâu sắc, tiến lên phía trước nói :" Giáo chủ, ngươi chớ lo lắng, chỉ cần dưỡng thương cho tốt, chúng ta tự nhiên có thể ngóc đầu trở lại, trở lên Thanh Vân Sơn giết cho bọn họ cái mảnh giáp cũng không còn."

    Cừu Vong Ngữ mỉm cười, nói: "Tốt, Bạch Hổ, về sau việc này liền giao cho ngươi rồi."

    Bạch Hổ ngạc nhiên, trong lúc nhất thời nói không ra lời. Câu nói này có chút không rõ ý vị, sau đó Cừu Vong Ngữ liếc ngang nhìn lại, bỗng nhiên nói: "Vạn Độc Môn bên đó đây?"
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 13: Di mệnh (thượng)
    Dịch giả: Đình Phong

    Vong Ngữ giáo chủ đời liệt oanh
    Ôm mộng bá vương mãi không thành
    Thiêu thân lòng mang đầy tiếc hận
    Gục đầu nhắm mắt trước mây xanh. (Thanh Vân)

    Vong Ngữ giáo chủ đời liệt oanh

    Ôm mộng bá vương mãi không thành

    Thiêu thân lòng mang đầy tiếc hận

    Gục đầu nhắm mắt trước mây xanh (Thanh Vân).

    Chu Tước hừ một tiếng: "Độc Thần lông tóc không bị tổn thương, sau khi xuống núi cũng có người tiếp ứng hiện tại đã dẫn môn nhân Vạn Độc Môn lui đi."

    Mọi người tại đây vẻ mặt kinh sợ, sau một lát lão đầu mập trắng bộ dáng buồn ngủ đứng bên cạnh Bạch Hổ bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Lão độc vật quả nhiên nhiều mưu, sớm an bài đường lui, tiến thối tự nhiên, có thể nói cùng Quỷ Vương Tông chủ ưu điểm a."

    Tiểu Vạn trẻ tuổi vịn Quỷ Vương mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người kia mập trắng lão nhân, ánh mắt lạnh lùng quát: "Huyền Vũ tôn sứ, lời này của ngươi là có ý gì?"

    Huyền Vũ thoạt nhìn là người rất hòa khí, cũng không tức giận chỉ mỉm cười nói: "Ta là có ý gì, ngươi nghe không hiểu sao?"

    Tiểu Vạn ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, nhưng Quỷ Tiên Sinh đứng bên cạnh hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng thấp giọng nhắc nhở: "Tông chủ tỉnh."

    Tiểu Vạn kinh sợ liền vội cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Quỷ Vương mặt như giấy vàng chậm rãi mở hai mắt, không khỏi nửa mừng nửa lo: "Tông chủ, người vẫn tốt chứ?"

    Quỷ Vương thoạt nhìn có chút suy yếu, khó khăn thở dốc hai cái sau đó bảo Tiểu Vạn đỡ mình ngồi xuống đối mặt Cừu Vong Ngữ cùng bốn người khác cười khổ một cái nói: "Giáo chủ, bốn vị Thánh sứ, Tiểu Vạn trẻ tuổi không hiểu chuyện, các ngươi không nên so đo với hắn."

    Thoạt nhìn Huyền Vũ đối với vị này Quỷ Vương có chút tôn trọng, nghe vậy lắc đầu không nói thêm gì.

    Cừu Vong Ngữ ngược lại nở nụ cười: "Tên đồ đệ này của ngươi rất không tồi, gặp thời quyết đoán không sợ hãi, ít nhiều coi như là cứu được hai người chúng ta, là một nhân tài. . . Ti!" Nói được một nửa, hắn bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh, trên mặt lướt qua một tia thống khổ.

    Mọi người đều kinh hãi, nam tử ôm hắn kêu một tiếng, Cừu Vong Ngữ thở dốc vài cái, lập tức khoát tay thở dài: "Tru Tiên kiếm kia thật lợi hại, liền bí pháp ghi chép trên Thiên Ma sách đều không áp chế nổi cổ sát khí kia." Dứt lời cũng không đợi người chung quanh mở miệng, trực tiếp kêu: "Thanh Long."

    Nam tử bên cạnh hắn thân thể hơi chấn động, cúi đầu vuốt cằm nói: "Có thuộc hạ."

    Cừu Vong Ngữ thần sắc bình tĩnh nói: "Thương thế ta như vậy dĩ nhiên sẽ chết, không thể sống trở về Man Hoang Thánh Điện rồi, hôm nay hậu sự có vài việc không yên lòng muốn giao cho ngươi."

    Ma Giáo tứ đại thánh sứ biến sắc, bao gồm ba người Quỷ Vương Tông bên này cũng thế, chỉ thấy sắc mặt Quỷ Vương biến ảo kịch liệt, khàn giọng nói: "Giáo chủ, cớ gì nói ra lời ấy?"

    Cừu Vong Ngữ cười cười, đẩy Thanh Long ra chậm rãi ngồi thẳng người nói: "Sinh tử bất quá là chuyện bình thường, ta cố chấp vây công Thanh Vân, nay bị đại bại liên lụy vô số giáo chúng mất mạng, đến kết cục này chắc hẳn Thánh Mẫu, Minh Vương hai vị tôn thần cùng phạt xuống, bọn ngươi không cần nhiều lời."

    Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước cùng quỳ xuống trước người hắn. Thanh Long thân thể khẽ run, mắt hổ rưng rưng cắn răng nói: "Giáo chủ, người vạn nhất không được dễ dàng vứt bỏ tính mạng, đệ tử Thánh Giáo chúng ta đau khổ đợi ngàn năm vừa hôm nay nghênh đón thịnh thế đại cục, nếu không có người ở đây, chỉ sợ Thánh Giáo lại là, lại là..."

    Cừu Vong Ngữ im lặng một lát than thở: "Đều là ta tham công lớn, khinh thường anh hùng thiên hạ nên bị báo ứng cũng là đáng, chỉ hận Thánh Giáo cục diện tốt rồi lại mất vào tay ta, khiến ta trở thành tội nhân thiên cổ. Mà thôi, không cần nói nữa. Hôm nay bại cục, ta cũng không có thể diện quay về Thánh Điện, sau khi ta chết ngươi đem di thể ta hỏa táng tại đây, đem tro cốt rải dưới Tu La tháp tại Man Hoang Thánh Điện, để nắng phơi gió thổi chuộc lại tội lớn của ta hôm nay."

    Thanh Long thân hình run rẩy, răng môi phát run kinh ngạc nhìn Cừu Vong Ngữ nhất thời không nói nên lời. Mà Bạch Hổ phía sau hắn phẫn nộ muốn điên rồi lại hết sức áp chế tiếng gào thét trong miệng, Chu Tước áo đen thân thể cúi thấp trên mặt đất nghẹn ngào khóc ồ lên.

    Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Cừu Vong Ngữ, Thanh Long trong miệng khàn giọng, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống rốt cuộc cũng dập đầu sát đất trước Cừu Vong Ngữ phát ra một tiếng trầm đục: "Vâng."

    Cừu Vong Ngữ trầm ngâm một lát, lại trầm giọng nói: "Lần này Thanh Vân chi địch, ta xem một đời trẻ tuổi ạnh kiệt số lượng rất nhiều, quả thật lúc phục hưng, bên trong mấy chục năm đại thịnh, thực lực mạnh hơn xa trước đây; trái lại bên trong Thánh Giáo ta, tuy rằng người đạo hạnh cao cường không ít nhưng lại không có người có khả năng áp đảo các hệ phái khác. Sau khi ta chết, Thánh Giáo tất nhiên đại loạn nội đấu không nghỉ." Hắn gượng cười một tiếng, nhìn xem Thanh Long, thấp giọng nói: "Sau khi ta chết, ngươi lập tức dẫn người lui về Man Hoang, cẩn thủ Thánh Điện, vả lại trong sáu mươi năm không cho phép quay lại Trung Thổ, nhớ lấy, nhớ lấy..."

    Thanh Long khấu đầu thật lâu không thể ngẩng đầu run giọng nói."Vâng."

    Trên mặt Cừu Vong Ngữ lần nữa lướt qua một tia đau đớn, thân thể nghiêng qua một cái bất quá mạnh mẽ chống đỡ ngồi thẳng lại ánh mắt nhìn về phía Quỷ Vương Tông chủ một lát, chậm rãi nói: "Quỷ Vương Tông chủ, ta làm ngươi thất vọng rồi a."

    Quỷ Vương kinh hãi, cũng không biết khí lực ở đâu phát ra mà kịch liệt đứng lên, Tiểu Vạn vội vàng đỡ hắn sau đó bị Quỷ Vương bắt cánh tay kéo hắn quỳ xuống hướng Cừu Vong Ngữ, đồng thời khàn giọng nói: "Giáo chủ cớ gì nói ra lời ấy! Thánh giáo ta nội loạn mấy trăm năm, khó khăn không chịu nổi, may có giáo chủ xuất thế ngang trời, nhất thống Thánh giáo, dốc lòng xây dựng mới vừa có kết quả hôm nay. Ta đầu nguyện giáo chủ thiên thu vạn tái, sau này ai dám vu oan giáo chủ, Quỷ Vương Tông ta đầu tiên liều mạng với hắn."

    Cừu Vong Ngữ chăm chú nhìn Quỷ Vương thật lâu, gật gật đầu sau đó dời mắt.

    Nhưng Quỷ Vương vẫn quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

    Sau một lúc lâu, chỉ nghe Cừu Vong Ngữ thản nhiên nói: "Sau chiến dịch này, Qủy Vương Tông cùng Vạn Độc Môn chính là hai phái thực lực mạnh nhất dưới Thánh Giáo, hộ vệ Thánh Điện các ngươi cũng không thể chối từ, vậy nên về sớm đi a."

    Quỷ Vương lập tức nói."Vâng, thuộc hạ tuân mệnh."

    Cừu Vong Ngữ cười cười, lập tức quay đầu nhìn ra phía trước xa xa, chỉ thấy phương xa một tòa núi nguy nga sừng sững thế gian, đâm vào mây xanh, mây mù vây quanh muôn hình vạn trạng tựa như một cự nhân cúi xem nhân gian.

    Hắn kinh ngạc ngóng nhìn một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng, vốn khí khái anh hùng cương quyết bướng bỉnh đều không thấy chỉ còn lại mặt đầy tiêu điều, ánh mắt ý không cam lòng, sau một lát chậm rãi rũ đầu xuống thế nhưng trong miệng vẫn là thấp giọng lời nói: "Thanh Vân, Thanh Vân...Thanh..."

    Thanh Long như cảm giác được gì bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng tiến lên đỡ hắn cho Cừu Vong Ngữ dựa vào người mình nhưng sau một lát, chợt thấy đầu hắn nghiêng sang một bên, không còn âm thanh.

    Trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người quỳ rạp xuống đất, dường như không dám tin tưởng vào hai mắt mình mà trong đầu cũng hoàn toàn trống rỗng.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 14: Di mệnh (hạ)
    Dịch giả: Tuyết Mùa Hạ
    Đề tự: Xiaobaobei

    Tuốt gươm dẹp loạn đường tà
    Thanh Vân một dải nay đà khác xưa
    Đường tử đạo phân lìa đôi ngả
    Âm với dương cách cả đoạn trường
    Lòng người nhuốm nỗi bi thương
    Hương tiêu ngọc vẫn còn vương vấn lòng.


    Năm đó, Ma giáo có một anh hùng vô song là Cừu Vong Ngữ ngang trời xuất thế. Hắn đã thống nhất Ma giáo, kết thúc mấy trăm năm nội chiến, đẩy Ma giáo lên một đỉnh cao xưa nay chưa từng có. Tiếp đó lại tập trung lực lượng tấn công chính đạo Trung thổ, gây nên vô vàn sát nghiệp, cuối cùng chiến tử trong trận Thanh Vân, mà lúc này cũng mới chỉ cách khi hắn thống nhất Thánh giáo để ngồi lên vị trí giáo chủ hai năm.

    Sau cái chết của người này, Ma giáo vốn vô cùng mạnh mẽ lập tức rơi vào tình trạng phân tranh hỗn loạn. Còn người đã vang danh thiên hạ này chẳng khác nào một vì sao băng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi lập tức biến mất trong dòng chảy chiến tranh giữa chính tà suốt trăm ngàn năm qua, mãi mãi không còn xuất hiện.

    Trận chiến này lấy thắng lợi của Thanh Vân mà bắt đầu kết thúc, màn tàn sát sau đó còn tiếp tục kéo dài tới tận đêm khuya. Chúng đồ Ma giáo có thể trốn khỏi Thanh Vân sơn thì đều đã trốn cả, còn những kẻ không chạy thoát được, nếu không bị Thanh Vân môn bắt giữ, thì cũng vĩnh viễn nằm lại dưới chân núi Thanh Vân.

    Thanh Vân môn dù đã đại thắng nhưng cũng thương vong thảm trọng, từ chưởng môn Thiên Thành Tử trở xuống có vô số đệ tử tài năng lao lên chiến đấu, người trước nằm xuống, kẻ sau tiến lên, cuối cùng cũng chẳng biết đã có bao nhiêu nhân tài không còn đứng dậy.

    Rất nhanh sau đó, Thanh Vân môn cũng phát lệnh triệu tập tất cả đệ tử đã xuống núi truy sát, tránh khỏi việc đuổi quá xa khỏi khu vực núi Thanh Vân mà sinh ra chuyện ngoài ý muốn.

    Đại chiến kết thúc, toàn dãy Thanh Vân, nhất là trên Thông Thiên phong đều chìm trong bầu không khí tang thương. Trên Vân Hải có vô số bóng người, cũng có không ít ánh mắt nhìn về hai bên, nơi đang để rất nhiều thi thể chỉ nhìn thôi cũng thấy giật mình.

    Đó đều là những người đã không may tử trận trong đại chiến. Đối với đám đệ tử Thanh Vân còn sống nơi này còn có không ít người mới đây còn là huynh đệ tỷ muội ở chung, mà giờ đây đã là thiên nhân cách biệt. Mắt của rất nhiều đệ tử đang đứng trên Vân Hải giờ phút này đều thấp thoáng bóng nước, thậm chí có vài nữ đệ tử đã bắt đầu sut sùi khóc lóc.

    Vạn Kiếm Nhất vội vã chạy về. Khi hắn ngự kiếm xuống Vân Hải, gió đêm thổi qua, ánh xanh biếc của kiếm hòa cùng bạch y như tuyết trên người khiến hắn chẳng khác nào người trời, nhất thời thu hút không ít ánh mắt chú ý.

    Vạn Kiếm Nhất nhìn quanh, lập tức nhận ra hai vị sư thúc Chân Vu, Trịnh Thông đều đứng ở đó. Hắn vội vã đi tới thi lễ với họ rồi nói:"Nhị vị sư thúc, đệ tử đã về."

    Chân Vu và Trịnh Thông đồng thời quay đầu lại, nhìn đệ tử trẻ tuổi đời sau xuất sắc nhất Thanh Vân môn trước mặt, ngay cả người đức cao vọng trọng như họ, lúc này cũng có vài phần kính trọng, thậm chí nét mặt của người luôn lạnh lùng như Chân Vu đại sư cũng có vài phần quý mến.

    Trịnh Thông mang theo đôi phần thân thiết nói:"Ngươi từ sáng sớm đã xuống núi truy sát Ma giáo yêu nhân, tới bây giờ mới quay về, không có việc gì chứ?"

    Vạn Kiếm Nhất lắc đầu đáp:"Không sao, dư nghiêt Ma giáo đã chẳng còn chiến ý, chỉ có vài kẻ lợi hại hộ tống giáo chủ Ma giáo bỏ chạy, hầu như không có gì trở ngại." Nói xong, hắn hơi dừng lại, rồi nghi hoặc hỏi:"Thưa hai vị sư thúc, tình thế dưới núi đã ổn định, đệ tử cảm thấy hoàn toàn có thể thừa thắng truy kích, không chừng còn có thể bắt giữ thêm nhiều yêu nghiệt. Đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, không rõ vì sao hai vị sư thúc lại lệnh cho sư huynh đệ trong phái trở về?"

    Chân Vu và Trịnh Thông nhìn nhau, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

    Lát sau, Chân Vu vẫn giữ im lặng, Trịnh Thông thì cười bảo:"Mệnh lệnh này cũng không phải do chúng ta ban ra, mà là do quyền chưởng môn, cũng tức là sư huynh Đạo Huyền của ngươi ban ra."

    Vạn Kiếm Nhất kinh ngạc một lúc rồi hỏi:"Là lệnh của sư huynh? Không phải nơi này vẫn còn hai vị sư thúc sao, sao lại không phải là do hai vị chủ trì đại cuộc?" Nói xong, hắn hơi dừng lại, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng bệch đi, giật mình tiếp:"Chẳng lẽ, sư phụ lão nhân gia..."

    "Tính mạng của Thiên Hành Tử sư huynh cũng không có gì đáng ngại." Trịnh Thông hé miệng nói:"Ta và sư tỷ đều đã qua Ngọc Thanh điện thăm hắn, dù rằng đã bị trọng thương hôn mệ không tỉnh nhưng tính mạng cũng không gặp nguy hiểm. Hơn nữa trong quá trình hôn mê sư huynh đã tỉnh lại một lần, sau khi hỏi thăm tình hình trên núi, hắn đã đem chức quyền chưởng môn này giao cho Đạo Huyền sư điệt ngay trước măt bọn ta, tất cả đều do hắn quyết định."

    Vạn Kiếm Nhất lúc này mới hiểu ra. Hắn thờ phào nhẹ nhõm rồi gật đầu nói "Vâng", sắc mặt cũng dần bình thường lại.

    Lúc này, bất luận là Trịnh Thông hay là Chân Vu đều đang theo dõi hắn. Thấy Vạn Kiếm Nhất phản ứng như thế thì cả hai quay sang nhìn nhau rồi khẽ gật đầu, tựa như đã thấy an tâm, có vẻ cục đá trong lòng cũng đá bỏ xuống.

    Chân Vu đại sư im lặng một lúc rồi nói:"Kiếm Nhất, sư huynh ngươi tuổi không lớn nhưng tính tình trầm ổn, xử sự chu toàn. Đại chiến qua đi để lại cảnh loạn lạc, một mình hắn nắm lấy toàn cục, xử trí chu đáo, hầu như không có sai lầm. Đổi lại là lão thân đến làm, chỉ sợ cũng không thể tốt hơn hắn. Sư phụ ngươi để hắn nắm quyền chưởng môn, cũng là biết người biết việc."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu cười đáp:"Sư thúc nói đúng. Việc tu hành ta còn có thể phân cao thấp với sư huynh, nhưng nói đến việc xử trí sự vụ, thì ta hoàn toàn không bằng hắn."

    Trịnh Thông ở bên quan sát Vạn Kiếm Nhất rồi do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng:"Kiếm Nhất, việc truy kích dư nghiệt Ma giáo ngươi vừa nói quả thực cũng có đạo lý. Có điều trận chiến này vừa kết thúc,Thanh Vân môn trên dưới đều hỗn loạn, bản môn cũng khó có thể chịu thêm thương vong. Đạo Huyền sư điệt nhằm đảm bảo an toàn của môn phái và tránh tổn thất thêm đệ tử mới hạ lệnh cho mọi người về núi."

    Vạn Kiếm Nhất suy nghĩ một lát, nói:"Sư thúc nói phải, vẫn là đệ tử quá kích động, suy nghĩ cũng không chu đáo, thật sự là càn rõ."

    "Được rồi." Chân Vu đại sư vốn dĩ luôn lạnh lùng bên cạnh cũng lộ ra vẻ vui mừng hiếm thấy, bà nói với Vạn Kiếm Nhất:"Ngươi hiểu được là tốt rồi, Kiếm Nhất, ngươi và Đạo Huyền là hai nhân tài trẻ tuổi kiệt suất của bản môn, sau này đều trông vào các ngươi, nhất định phải cùng nhau đưa bản môn qua khó khăn này, hiểu chưa?"

    Vạn Kiếm Nhất thoải mái cười:"Sư thúc yên tâm, có hai huynh đệ chúng ta ở đây, Thanh Vân nhất mạch chắc chắn sẽ bình an vô sự."

    Lời này như đinh đóng cột, không hề có chút chần chừ do dự, khiến người ta sinh ra cảm giác không thể nghi ngờ.

    Chân Vu đại sư vui vẻ cười, Trinh Thông ở bên thì nói:"Nói không sai, có ngươi và Đạo Huyền sư điệt ở đây, ta và sư tỷ cũng có thể an tâm. Được rồi, sư huynh ngươi có đặc biệt căn dặn, nếu ngươi trở về thì lập tức tới Ngọc Thanh điện."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu. Trong lòng hắn cũng lo cho thương thế của sư phụ Thiên Thành Tử nên vội vàng cáo biệt hai vị sư thúc, nhanh chóng tiến về Hồng Kiều.

    Nhìn theo thanh niên khí vũ hiên ngang, dù trong sắc trời càng ngày càng tối lại này cũng vẫn khiến người ta chói mắt kia, Trịnh Thông và Chân Vu đều chỉ im lặng, lặng lặng nhìn hắn rời xa.

    Một lúc lâu sau, Chân Vu đại sư bỗng thấp giọng:"Những lời hắn vừa nói, ngươi có tin hay không?"

    Trịnh Thông hơi nhắm mắt lại, cũng không lập tức trả lời, tựa hồ cũng đang không biết nên nói thế nào. Sau một lúc, hắn thở dài nói:"Chúng ta cũng đều nhìn Kiếm Nhất lớn lên, ta tin hắn cũng không phải loại tiểu nhân hai mặt này."

    Chân Vu đại sư im lặng rồi cũng gật đầu, tựa hồ đồng ý với lời của Trịnh Thông.

    Trịnh Thông nhìn Chân Vu rồi nhíu mày nói:"Sư tỷ, người còn lo lắng điều gì?"

    Chân Vu đại sư ngẩng đầu lên. Sau đại chiến, bầu trời đêm cũng đã yên tĩnh trở lại, dù không phải trăng sáng treo cao thì cũng tràn đầy ánh sao, nhìn qua có vẻ đẹp kì lạ, Mà giữa khoảng không, có một ngôi sao sáng chói vắt ngang giữa trời, như hạc giữa bầy gà, không hề che giấu vẻ rực rỡ.

    Lát sau, Chân Vu khẽ mở miệng:"Nhờ ơn các đời tổ sư Thanh Vân phù hộ, đời này bản môn có vô số anh tài, đặc biệt là Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất, càng là ngàn năm khó gặp, quả thực là Thanh Vân tuyệt đại song kiêu. Với tài hoa của cả hai, thành tựu sau này tất không thể hạn lượng, chỉ cần đủ thời gian, nhất định sẽ vượt xa ta và ngươi."

    Trịnh Thông gật đầu:"Sư tỷ nói đúng, ta cũng có cảm giác như vậy. Có điều lúc nãy ta thấy sư tỷ có vẻ buồn, phải chăng là lo lắng bọn họ.. sẽ có tranh chấp sao?"

    Chân Vu nhìn hắn hỏi lại:"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ như vậy."

    Trịnh Thông im lặng.

    Chân Vu thờ dài:"Hai người như bọn hắn, nếu chỉ có một, thì Thanh Vân ta chắc chắn sẽ phát triển rực rỡ, sau nay tất có hy vọng đứng đầu chính đạo Trung thổ; còn nếu là có cả hai, lại cùng nhau đồng tâm hiệp lưc, thì ta... quả thực không thể tưởng tượng nổi Thanh Vân sau này sẽ còn phát triển tới mức nào!"

    Trịnh Thông dường như cũng bị cảnh tưởng tương lai mà Chân Vu miêu tả làm sung sướng nên ánh mắt cũng tràn đầy kích động. Hắn gật đầu:"Đúng vậy, sư tỷ yên tâm, chí ít theo cách nhìn của ta thì tình cảm của hai huynh đệ Đạo Huyền vẫn rất tốt. Hơn nữa Kiếm Nhất cũng chẳng phải kẻ hẹp hòi, tất sẽ không có cảnh sư tỷ lo lắng xảy ra. Sau này huynh đệ họ đồng lòng, đem Thanh Vân của chúng ta phát dương quang đại, nhất định có thể tạo nên một đời thịnh thế cho Thanh Vân, chúng ta chỉ việc chờ để nhìn ngày đó thôi."

    Chân Vu "ừ" một cái, trên mặt cũng lộ rõ nét vui vẻ:"Hy vọng là thế, như thế là tốt nhất."

    Nói xong, nàng lại ngẩng đầu nhìn trời đêm. Trên trời ánh sao lấp lánh, ngôi sao lớn nhất vẫn treo giữa trời, rạng rỡ tỏa sáng, vô cùng rực rỡ, khiến người khác đều tập trung ngắm nhìn.

    Thất mạch Thanh Vân môn đặt tên theo bảy ngọn núi của Thanh Vân. Theo thứ tự là Thông Thiên phong, Long Thủ phong, Đại Trúc phong, Tiểu Trúc phong, Triêu Dương phong, Lạc Hà phong cùng Phong Hồi phong. Trong đó Thông Thiên phong đứng đầu, cũng là trung tâm của Thanh Vân môn, các chi đệ tử xưa nay đồng lòng, trong trận đại chiến chính tà lần này cũng thay nhau tiến lên, sánh vai tác chiến, góp sức viết lên một trang lịch sử huy hoàng của Thanh Vân môn.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Man Hoang Hành
    Chương 15: Đồng hành (thượng)
    Dịch giả: Tuyết Mùa Hạ
    Đề tự: avast1

    Ma giáo đại bại, lui quân
    Thanh Vân thắng thảm nên cần dưỡng thương
    Tiếc thay tráng sĩ can trường,
    Hi sinh chiến trận, lệ vương tim người.


    Thông Thiên phong, trên đài cao của Vân Hải, chỉ tính riêng số thi thể đệ tử Thanh Vân môn chết trận được đặt ở đây cũng đã lên tới con số hai trăm, chúng được xếp sát bên nhau dưới mặt đất, khiến người ta nhìn mà đau lòng.

    Có thể bái nhập môn phái lớn như Thanh Vân môn để tu hành đạo pháp thì chắc chắn sẽ không có kẻ ngu dốt, nói cách khác, trong đám đệ tử trẻ tuổi đã anh dũng chiến tử vì sư môn và chính đạo nơi này có không biết bao nhiêu anh tài vốn nên có một đời rực rỡ đã đột nhiên ngã lại mà ngủ mãi ngàn năm.

    Dưới ánh sao dịu dàng, cảnh này khiến không ít người chua xót. Biết bao nhiêu đệ tử Thanh Vân tụ tập lại bên người huynh đệ đồng môn đã ra đi của họ, có kẻ im lặng không nói, có người lại để vành mắt mình đỏ lên, một niềm bi thương lan tràn phủ kín bờ Vân Hải.

    Điền Bất Dich, đệ tử Đại Trúc phong của Thanh Vân môn kéo xác của một giáo đồ Ma giáo bị bỏ lại sang một góc khác của Vân Hải, sau đó hắn khinh bỉ nhìn nó một chút rồi xoay người bỏ đi. Ở bên cạnh hắn cũng có vài người làm chuyện tương tự, động tác, thái độ cũng không khác là mấy.

    Phần lớn xác của giáo đồ Ma giáo chết trận đều được tập trung lại khu vực này, có điều nếu so với cảnh kính trọng bên những đệ tử Thanh Vân đã hi sinh thì quả thực vô cùng trái ngược. Đừng nói tới việc được xếp thật cẩn thận, thậm chí phần lớn chúng còn bị vứt chồng lên nhau, dần dần hình thành một tòa núi nhỏ kì quái.

    Cũng không ai ý kiến với chuyện này, ngay cả hai vị tiền bối đức cao trọng vọng của Thanh Vân là Chân Vu và Trịnh Thông cũng không nói gì. Chút thương xót cho kẻ đã chết nếu đặt trước hai trăm thi thể đệ tử Thanh Vân bên kia quả thực không có chút tác dụng gì.

    Số người ở núi xác của Ma giáo có lẽ phải lớn gấp bội so với số đệ tử Thanh Vân chẳng may hi sinh, thế nên cũng có thể nhận ra sức chiến đấu của đệ tử Thanh Vân môn đời này ra sao, sức mạnh tổng hợp chắc chắn cũng không hề thấp. Ngọn núi nhỏ này không lâu sau đó cũng bị lửa từ một ngọn đuốc giúp hỏa táng tập thể, đất lành nơi Thanh Vân cũng không có chỗ cho bọn họ.

    Lúc này, quá trình chỉnh lý sau đại chiến cũng đã đi đến hồi kết. Điền Bất Dịch nhìn chung quanh thấy có vẻ không còn gì cần làm nữa mới quay đầu đi về nơi đám đệ tử tập trung.

    Ánh sao từ bầu trời rộng lớn chiếu xuống Vân Hải, mây trắng cũng bồng bềnh bay, khiến người ta cảm thấy như đang đi lạc trong mây vậy.

    Đệ tử Thanh Vân môn đứng thành từng nhóm, tuy rằng đã đến nửa đêm nhưng hình như cũng không có ai định trở về nghỉ ngơi cả, Điền Bất Dịch cũng như thế. Hắn lặng lẽ đi tới bên cạnh một thi thể đồng môn, khi nhìn thấy điều đau lòng này, hắn cũng vô ý nghiến răng, chậm rãi cúi đầu.

    Sau đó, hắn hít sâu, quay đầu nhìn sang hướng khác, rồi lại lo lắng đi dọc từng hàng xác người, cẩn thận phân biệt từng gương mặt huynh đệ đồng môn.

    Trong thất mạch của Thanh Vân, nhân số của Đại Trúc phong luôn đơn bạc nhất, nhưng cũng vẫn có vài người sư huynh đệ. Điều hắn sợ nhất bây giờ là đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

    Thực tế thì, ở khu vực này cũng có không ít người làm như hắn, ai nấy đều vô cùng tập trung, gương mặt cũng tràn đầy vẻ trang nghiêm.

    Cứ vậy, Điền Bất Dịch đi hết một vòng lớn, may mắn là, hắn cũng không nhìn thấy ai trong đám sư huynh đệ và bằng hữu của mình nằm trên mặt đất. Hắn nhẹ lòng thở phào nhưng lập tức giật mình bởi cảm thấy làm vậy trước vô số anh linh chết trận quả thực là quá bất kính, trong lòng bỗng xấu hổ. Hắn vội vàng đứng nghiêm, cung kính lạy tất cả.

    Khi hắn làm xong thì gần đó bỗng vang lên tiếng thút thít, âm thanh cũng khá quen thuộc. Quay đầu sang thì thấy đó là một cô gái khá quen thuộc đang quỳ bên một thi thể khoảng sáu thước, nàng đang dùng tay che miệng kìm nén tiếng khóc, hai vai cũng không ngừng run lên.

    Lòng Điền Bất Dịch khẽ động, hắn nhanh chóng đi tới, quả nhiên nhận ra người đó chính là Tô Như. Trong đôi mắt nàng bây giờ ngập tràn ưu thương, từng giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi xuống, thất thần hướng về thi thể trước mặt.

    Điền Bất Dịch nhìn thi thể này thì thấy đó là một cô gái trẻ tuổi có gương mặt trắng trẻo, cũng khá tươi tắn, dù cho đã an nghỉ cũng vẫn có thể nhận ra khi còn sống xinh đẹp thế nào, khiến người ta không khỏi tiếc thương. Nàng vốn trong độ tuổi đẹp nhất đời người, vậy mà lại bỗng nhiên chấm hết.

    Trong Thanh Vân môn, Tiểu Trúc phong chỉ nhận nữ đồ, xem ra cô nương bất hạnh này là tỉ muội cùng mạch với Tô Như, hơn nữa bình thường cũng có giao tình rất tốt, vì thế Tô Như mới thương tâm như vậy. Không hiểu vì sao, nhìn thấy Tô Như khóc lóc thảm thương thế này, Điền Bất Dịch bỗng thấy rất đau lòng.

    Ngày hôm nay, không biết đã có bao nhiêu người mất đi bằng hữu thân thiết, huynh đệ tình thâm, những người mà mới không lâu trước đó còn cười nói chuyện đời, sánh vai hướng đến trường sinh, ấy vậy mà đảo mắt đi đã thành người - trời cách biệt.

    Điền Bất Dịch im lặng đứng đó một lát rồi cũng đi tới ngồi cạnh Tô Như. Nàng quay sang nhìn hắn mới nhận ra là đồng môn béo mới quen lúc nãy, chỉ là bây giờ nàng quá đau lòng, cũng không chào hỏi thêm mà chỉ vội vàng quay lại nhìn cô gái đã mất, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp.

    Không lâu sau, một chiếc khăn tay bỗng từ bên đưa tới.

    Tô Như ngừng khóc, Điền Bất Dịch sau một hồi lúng túng, như thể lấy hết dũng khí nói:"Lau đi."

    Tô Như khẽ lau nước mắt bên má, hơi do dự rồi cuối cùng vẫn nhận lấy khăn trên tay Điền Bất Dịch xoa mặt.

    Điền Bất Dịch thở phào, chẳng rõ vì sao lại cảm thấy vui mừng, nhưng nhìn thấy bóng dáng đang đau thương bên cạnh thì cũng không biết nên làm gì, chỉ đành ở yên đó đứng đợi.

    Có lẽ là vì đột nhiên có thêm người nên tiếng khóc của Tô Như cũng dừng lại, sau đó Điền Bất Dịch bỗng nghe nàng khe khẽ nói: "Nàng là Lâm Sơ Sương, là một vị sư tỷ trong Tiểu Trúc phong."

    Điền Bất Dịch ừ một tiếng, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp kia trong lòng cũng sinh ra một niềm thương cảm, hai tay theo đó cũng chập lại, đồng thời cầu phúc cho nàng.

    Cùng lúc Tô Như lại thầm nói: "Ta từ nhỏ đã mất cha mẹ, sau khi bái nhập Tiểu Trúc phong, người đầu tiên biết là Lâm sư tỷ và Thủy Nguyệt sư tỷ, hai người họ chính là những người thân nhất trên đời của ta. Họ rất tốt với ta, Thủy Nguyệt sư tỷ có chút lạnh lùng, bình thường cũng không hay nói, Lâm sư tỷ thì ngược lại, ngày nào cũng thấy vui vẻ, thường xuyên kéo ta đi chơi."

    "Mới đây nàng còn nói với ta rằng mình thấy Đạo Huyền sư huynh của chi chính thật lợi hại.."

    "Nàng còn nói.. đợi khi ta tìm được phu quân như ý, nhất định sẽ trang điểm cho ta thật xinh đẹp rồi mới gả ta đi..."

    Nói đến đây, giọng Tô Như cũng bắt đầu run lên, nước mắt vốn đã ngừng rơi lại không ngừng rơi ra, rõ ràng là nàng rất đau lòng trước cái chết bất ngờ của tỷ tỷ Lâm Sơ Sương.

    Điền Bất Dịch thấy vậy cũng đau lòng, không rõ vì sao, hắn cảm thấy bản thân không biết phải nói gì, mở miệng mấy lần rồi cũng im lặng, cuối cùng, chỉ đành: "Ngươi, đừng quá đau lòng.."

    "Oa!" Bỗng dưng, Tô Như như thể bị câu này kích động nên khóc to lên, thậm chí còn xoay người, tựa đầu vào vai hắn, nước mắt cũng theo đó lập tức làm ướt bờ vai Điền Bất Dịch.

    Điền Bất Dịch như bị điện giật, cũng không dám cử động. Hắn cảm thấy cô gái này đang hoàn toàn bất lực mà khóc rống lên thì hận mình không thể thay nàng chịu đựng, thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ có thể vụng về khuyên: "Tốt rồi, tốt rồi.."

    Sao trời vẫn chiếu xuống ánh sáng dịu dàng, lúc này đây, khắp trên Vân Hải, bên cạnh vô số đệ tử Thanh Vân đã mất, đều có thể nhìn thấy những cảnh tượng tương tự. Chẳng rõ đã có bao người mất đi bằng hữu, huynh muội, chìm trong đau khổ và dằn vặt, họ không ngừng khóc lớn lên, khiến cả trời đêm chìm trong buồn bã.

    ***

    Vạn Kiếm Nhất chạy qua Hồng Kiều cũng để lại tiếng than khóc thấu trời vang lên từ Vân Hải ở phía sau. Trước mặt hắn bây giờ chỉ có một sắc núi xanh vẫn yên ắng như cũ. Gió núi thổi tới như thể rửa đi bụi băm và máu tanh khiến chốn linh sơn này hòa với trời đất, lộ rõ vẻ xuất trần.

    Thấy thềm đá gần đầm nước trước mặt, Vạn Kiếm Nhất nhanh chóng đi tới, ngay khi chuẩn bị tiến lên bậc thang lên Ngọc Thanh điện trên Thông Thiên phong thì bỗng nơi đáy mắt lóe lên một bóng người đang đứng bên bờ Bích Thủy hàn đàm.

    Lúc này lại đứng ở đó?

    Vạn Kiếm Nhất sợ hãi dừng bước nhìn về phía đó. Có lẽ đã nghe thấy tiếng động nên người bên kia cũng quay đầu nhìn lại, chính là Đạo Huyền.

    Vạn Kiếm Nhất tươi cười đi tới bên Đạo Huyền, đồng thời nói: "Sư huynh, huynh ở đây làm gì?"

    Đạo Huyền đáp: "Lúc nãy làm việc bỗng có chút mệt nên đi bên này một lát."

    Vạn Kiếm Nhất gật đầu: "Sư phụ đâu, lão nhân gia không sao chứ?"

    Đạo Huyền tiếp tục đáp: "Ừ, sư phụ chiến đấu với giáo chủ Ma giáo, dù cuối cùng đã toàn thắng, nhưng cũng trọng thương, có điều cũng không có gì lo ngại về tính mạng nên đã yên giấc rồi."

    Vạn Kiếm Nhất thở phào, nét mặt lo lắng cũng dần biến mất, thậm chí lại lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu sư phụ lão nhân gia có điều gì bất trắc, chúng đệ tử như bọn ta biết phải làm sao?"
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.