Phù Thiên Ký Chương 1: Khởi đầu của giấc mơ Mời đọc "Không thể chết! Không thể chết! Tất cả là giả dối! Tất cả là giả dối!" "Thế giới này là giả dối! Không được tin! Không được tin! Không được tin!!" Phù... Phù.. ù... Một cậu thiếu niên giật mình tỉnh giấc, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt. "Lại là giấc mơ này". - Thiếu niên lẩm bẩm: "Không thể chết? Ta đang sống yên lành thì tìm chết làm gì?". Đưa tay gạt mấy sợi tóc trước mặt, thiếu niên có chút bực bội: "Rốt cuộc là tên quỷ nào đã gieo giấc mơ quái đản này vào đầu ta chứ?". Hắn không tài nào hiểu nổi. Hắn nhớ rất rõ từ khi bản thân mình bắt đầu biết bập bẹ " i a" thì hắn chưa từng nghe mấy câu "thần kinh" ấy cả. Mặc dù tư chất tu đạo của hắn không được tốt lắm nhưng trí nhớ thì... phải gọi là "siêu việt phàm nhân, thế gian hiếm có" a! "Chẳng lẽ là bị tên quỷ nào dùng pháp thuật đánh vào đầu? Nhưng dường như lúc ta vừa nhận thức thế giới này thì đã mơ thấy giấc mơ đó... Là khi ta mới sinh ra sao? Như thế cũng không khỏi quá tàn nhẫn đi!" Càng nghĩ, thiếu niên càng tức giận. Đồ ăn có ngon mấy thì ăn nhiều cũng ngán mà. Hắn đã mơ giấc mơ ấy suốt mười lăm năm rồi. Mười lăm năm, là mười lăm năm đó! "Nếu để ta biết là tên quỷ nào... Hừ hừ... Ta nhất định... nhất định sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị giày vò chết đi sống lại là thế nào. Nếu là nam nhân thì ta sẽ cho hắn làm thái giám, nếu là nữ nhân..." Nghĩ một lúc, thiếu niên mới tự hỏi: "Nữ nhân thì có thể 'cắt' không nhỉ?". Hình như hắn chưa từng nghe thấy có nữ nhân nào bị 'cắt' cả. Lắc lắc đầu, thiếu niên ném vấn đề phức tạp này sang một bên. Đưa tay nhấc lên thanh kiếm dưới đất, đi vào rừng, dưới ánh mặt trời vừa ló dạng, hắn bắt đầu tập luyện... Thật lòng mà nói thì tư chất của hắn chỉ miễn cưỡng được tính là hợp cách tu đạo. Đúng vậy, không phải hợp cách mà là miễn cưỡng hợp cách, loại ngôn từ chỉ cần nghe thôi thì đã hiểu thế nào rồi. Thậm chí thứ mà trước đây hắn vẫn thường đem ra để tự hào, à không, là để an ủi trái tim nhỏ bé của mình là "trí nhớ siêu việt phàm nhân, thế gian hiếm có" cũng đã bị giẫm đạp tan tành. Nhìn qua một lần liền không thể quên? Người ta chỉ dùng thần thức quét qua một lần là nhớ hết rồi! Siêu việt phàm nhân? Siêu việt phàm nhân cái con khỉ! Thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi phàm nhân! Đại khái mà nói thì đây là một thế giới tràn ngập màu sắc, tràn ngập kích thích; là nơi mà yêu thú chạy đầy đất, tu sĩ bay đầy trời. Làm gì có chỗ cho một phàm nhân bình thường vỗ ngực xưng tên chứ. Sau khi nhận thức sự thật tàn khốc nọ thì thiếu niên đã cảm thấy tinh thần bị tổn thương sâu sắc. Chính vì vậy, hắn quyết định nỗ lực tu luyện để hoàn thành, à, để tìm lại chút gọi là "niềm tự hào nho nhỏ" cho mình. Chỉ là tư chất của hắn... ... Hây!... Hây!... Hây a! Trong khu rừng, thiếu niên liên tục vung kiếm chém xuống cây đại thụ trước mặt. Những đường kiếm hoa mỹ, những tư thế xuất thần, quả thật là... đẹp a. Chẳng biết qua bao lâu... Phù... Phù.. ù... "Mệt chết ta!". - Thiếu niên nằm bệt ra đất thở dốc. Hắn cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa, kể cả thanh kiếm trong tay cũng không rõ đã rơi mất tự lúc nào... Hắn nhìn trời xanh. Hắn nhìn mây trắng. Hắn nhìn những tạo vật cao cao tại thượng, thầm nhủ: "Một ngày nào đó Vương Chi ta sẽ đứng trên đấy". Rồi hai mắt hắn dần khép lại... "Không thể chết! Không thể chết! Tất cả là giả dối! Tất cả là giả dối!" "Thế giới này là giả dối! Không được tin! Không được tin! Không được tin!!" ... "Lại nữa. Xem ra gần đây lo nghĩ nhiều quá rồi". - Một cách không tình nguyện, Vương Chi ngồi dậy, đi đến chỗ gốc đại thụ mà mình lấy làm đối tượng luyện kiếm lúc nãy. Thân cây vẫn đứng sừng sững ngay đấy. Thứ duy nhất chứng minh Vương Chi không nhầm lẫn là những vết kiếm ngổn ngang còn lưu lại. Có điều... cũng không khỏi quá nông đi, thậm chí còn chưa tới một tấc! Càng nhìn trán Vương Chi càng nhăn lại, sau cùng hắn dứt khoát không thèm nhìn nữa. "Cây cỏ cũng có sinh mạng. Hẳn là ta không nỡ dụng lực khi xuất kiếm". Tự an ủi mình xong, Vương Chi nhìn trời, thấy không còn sớm nữa bèn nhặt lại thanh kiếm rồi quay trở về... "Ăn từ từ. Không ai giành với các ngươi đâu". "Hạc huynh, thức ăn của ngươi đây". "Ưng đại ca, đừng tỏ ra hung dữ như vậy. Chúng ta dù gì cũng là bạn lâu năm mà". ... Sau hơn một canh giờ, Vương Chi rốt cuộc cũng thực hiện xong nghĩa vụ cao cả mà môn phái giao phó. Không sai, đối với hắn thì chăm sóc yêu thú là một nghĩa vụ cao cả, hay ít ra thì hắn vẫn tự nói với bản thân mình như vậy. Nhắc đến môn phái của mình, Vương Chi thật sự có chút cảm khái. Yêu Tông - một trong bảy đại tông môn đứng đầu Vân Lam đại lục. Quả thật nghe rất có khí thế, tuy nhiên, Vân Lam lại chỉ là một đại lục nho nhỏ xếp ở tầng chót của tu đạo giới. Theo cấp độ phân chia ở đây, lãnh thổ từ thấp đến cao lần lượt là: đại lục, giới, cảnh. Một cảnh nắm giữ nhiều giới, một giới bao gồm nhiều đại lục; hơn nữa dù là cảnh, giới hay đại lục cũng không phải mỗi cái đều giống nhau. Ví như cấp đại lục thì gồm có cấp một, cấp hai, cấp ba. Trong đó cấp ba là cao nhất, cấp một là thấp nhất. Vân Lam đại lục chính là đại lục loại thấp nhất. "Vừa là đầu người này vừa là đuôi cho kẻ khác, đúng là sung sướng trong đau khổ a". Nói xong, Vương Chi cười tự giễu: "Nhưng mà ta quan tâm làm gì chứ? Ta hiện giờ vẫn chỉ là một con giun, con dế". Nghĩ đến bản thân mình, Vương Chi hơi có chút phiền muộn. Hắn vốn là một cô nhi, một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ. Nghe nói vào thời khắc hắn đang sắp từ giã cõi đời thì được tông chủ đi ngang qua cứu lấy rồi đem về Yêu Tông này. Kể từ đó, nơi đây là nhà của hắn. Hắn ăn ở đây, ngủ ở đây và lớn lên ở đây. Nếu ai đó hỏi hắn có hận cha mẹ không thì câu trả lời của hắn là: "Không biết". Tại sao ư? Bởi vì hắn không rõ lắm về ý nghĩa của hai từ "cha, mẹ". Nếu có cha mẹ thì họ sẽ đối xử với hắn thế nào? Họ sẽ gọi hắn ra sao? Họ có tắm cho hắn, có hát ru cho hắn ngủ giống như mấy câu chuyện hắn được nghe kể từ các vị sư huynh không? Hắn chưa bao giờ được cha mẹ chăm sóc nên thật lòng thì hắn không biết "cha, mẹ" sẽ có dạng gì. Thật sự đôi lúc hắn cũng muốn được trải nghiệm cảm giác có cha mẹ là thế nào. Chỉ là... có chút xa vời. "Ít nhất thì ta vẫn có Yêu Tông làm nhà". Thở ra một hơi dài phiền muộn, tâm trí Vương Chi chuyển sang một vấn đề khác: "Hai ngày nữa là thời điểm linh trì mở ra rồi, cũng chẳng biết lần này ta có thể khai nhãn thành công hay không?". Theo hiểu biết của Vương Chi thì tu đạo có tám đại cảnh giới là: Phàm thai, Khai nhãn,Tích thủy, Linh tuyền, Linh châu, Thiên Hà, Linh Anh, Đại hải. Trong số đó, Khai nhãn chính là cột mốc đầu tiên mà mỗi tu sĩ phải vượt qua trên con đường đại đạo hư vô. Đây là cột mốc có ý nghĩa hết sức quan trọng. Nguyên do là bởi theo ghi chép, phàm là kẻ có thể khai nhãn trước năm mười tuổi và nếu không chết yểu thì chắc chắn hắn sẽ có thành tựu rất cao trên con đường tu đạo. Ngược lại, nếu là kẻ khai nhãn quá muộn, đặc biệt là sau hai mươi tuổi thì nói rõ rằng hắn đã chẳng còn có hy vọng truy cầu đại đạo nữa.
Phù Thiên Ký Chương 2: Khai nhãn Mời đọc Còn Vương Chi thì sao? Nếu như hắn khai nhãn thành công vào năm mười lăm tuổi này, mặc dù tiền đồ không quá xán lạn nhưng chí ít vẫn còn một chút hy vọng. "Ta có nhân phẩm tốt như vậy chắc chắn sẽ được thượng thiên phù hộ thôi". "Để xem còn bao nhiêu nào". Nói đoạn, Vương Chi cho tay vào ngực lấy ra một chiếc túi màu nâu, có vẻ được may từ da của loại dã thú nào đó. Mở túi ra, đưa mắt nhìn kỹ, sau một hồi đong đi đếm lại, Vương Chi mới lẩm bẩm: "Mười bốn viên hạ phẩm linh thạch. Để tiến vào linh trì thì phải trả mười viên làm phí dụng cho Ngô chấp sự, như vậy chỉ còn lại bốn viên, chỉ vừa đủ mua một lọ linh dịch để tu luyện. Ài, vẫn là quá nghèo a!". Thành thật mà nói thì hắn rất hâm mộ những người có tiền: Muốn vào linh trì thì vào linh trì, muốn mua đan dược thì mua đan dược, muốn mua pháp khí thì mua pháp khí, căn bản không cần phải cẩn thận tính toán như hắn. Mỗi tháng môn phái phát cho hắn hai viên hạ phẩm linh thạch xem như thù lao cho nghĩa vụ cống hiến cao cả mà hắn đang làm. Để có cơ hội tiến vào linh trì, hắn đã phải cố gắng dành dụm từ một năm trước. Mười bốn viên hạ phẩm linh thạch, với nhiều người thì chẳng đáng là gì nhưng với Vương Chi thì đó là số tiền lớn nhất mà hắn từng được cầm trong tay. Nghĩ đến sau hai ngày nữa mình lại trở thành kẻ không một xu dính túi, Vương Chi vô cùng ảo não. "Giá mà có một túi linh thạch rơi trúng đầu ta thì tốt biết mấy". Vừa dứt câu, đang định bước đi thì thân thể Vương Chi bỗng cứng đờ, hai mắt trừng lớn. Hình như... có thứ gì vừa rơi xuống đầu hắn thì phải. Vương Chi đưa tay hướng về đỉnh đầu, một cách chậm rãi. Cưng cứng... Ươn ướt... Không phải linh thạch. Là thứ gì thế nhỉ? "A a a!". - Một tiếng hét đầy phẫn nộ cất lên. "Là con chim mắc dịch nào dám thả trứng xuống đầu ta? Ngươi muốn đẻ thì cứ đẻ, nhưng ngươi không biết về tổ đẻ hay sao hả? Đầu ta cũng đâu phải tổ chim! Đồ con chim mắc dịch! Đồ con chim không biết vệ sinh!". ... "Mười linh thạch". - Ngô chấp sự hờ hững lên tiếng. Vương Chi không nói gì, rất có quy củ cho tay vào túi da lấy ra mười viên hạ phẩm linh thạch đặt lên bàn. Ngô chấp sự nhẹ phất tay một cái, số linh thạch lập tức biến mất. "Vào đi". "Đa tạ chấp sự". Cúi chào vị Ngô chấp sự nọ xong, Vương Chi liền hướng thẳng phía linh trì bước đi. Khi hắn đến nơi thì bên trong đã có hơn mười người đang ngồi tu luyện. Không nói nhiều, Vương Chi lập tức cởi bỏ chiếc áo đang mặc ra, nhanh chóng bước vào linh trì. Thời gian chỉ có hai canh giờ, cần phải tranh thủ a. Hắn là một người rất biết tiết kiệm. Khoanh chân ngồi xuống, hắn bắt đầu vận hành Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết hấp nạp dược lực bên trong linh trì. Thời gian chậm rãi trôi qua... "Một chút nữa. Một chút nữa. Ta nhất định phải khai nhãn. Nhất định phải khai nhãn!". Tâm trí Vương Chi không ngừng gào thét. Bằng tất cả sức lực, hắn điên cuồng vận hành Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết. Có lẽ vì vượt quá giới hạn chịu đựng mà cơ thể hắn liên tục run lên, làn da đỏ ửng, mồ hôi ướt đẫm. Oang! Dường như có thứ gì vừa bị phá vỡ. Cùng lúc, bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại; thoáng chốc, cả Vân Lam đại lục chìm trong bóng tối. Trời sinh dị tượng! Ngay sau đó, liên tiếp mấy đạo lưu quang không hẹn mà đồng loạt bay về phía linh trì. Là các vị cao tầng của Yêu Tông. "Đệ tử bái kiến tông chủ, các vị trưởng lão". - Ngô chấp sự nhận ra thâm phận những người vừa tới liền vội vàng tiến lên hành lễ. Chỉ có điều chẳng ai thèm chú ý đến hắn. Giờ phút này, ánh mắt những vị cao tầng kia đều tập trung vào linh trì, chính xác là vào một người. Dĩ nhiên kẻ đó không phải Vương Chi. Một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, cả người phát ra linh quang rực rỡ, đấy mới là người khiến cho trời sinh dị tượng. "Sư huynh, mau nhìn!". - Một vị trưởng lão bỗng hô lên. Theo hướng nàng chỉ, Thanh Tùng Tử nhìn lên bầu trời thì thấy chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện chín ngôi sao thẳng hàng. "Cửu tinh tề chiếu". "Sư huynh, đây là...?". - Nhị trưởng lão không xác định, hỏi. "Trong tu đạo giới, vừa khai nhãn liền dẫn sinh thiên địa dị tượng thì tất đều là rồng phượng trong loài người. Tuy rằng ta chưa từng nghe qua loại dị tượng này bao giờ nhưng ta có thể chắc chắn thành tựu ngày sau của nó sẽ vượt xa chúng ta". Quay sang Ngô chấp sự, Thanh Tùng Tử hỏi: "Ngươi có biết lai lịch của đứa trẻ này không?". "Bẩm tông chủ, đứa trẻ kia tên Vương Tuyết Nghi, là một cô nhi được Lưu Hiểu sư tỷ đem về ba năm trước". "Ừm. Lát nữa ngươi dẫn đứa trẻ này đến Thanh Khâu Điện... Gọi cả Lưu Hiểu cùng đến". "Vâng, tông chủ". Khi Ngô chấp sự ngẩng đầu lên thì phát hiện Thanh Tùng Tử cũng như các vị trưởng lão khác đã không còn tại. Có chút thất vọng, y chuyển ánh mắt lên người Vương Tuyết Nghi còn đang hấp nạp dược lực trong linh trì, tâm tình khá phức tạp. Chẳng riêng gì Ngô chấp sự, hiện giờ có một người còn đang cảm thấy phức tạp hơn nhiều. Hắn là Vương Chi. Ông trời! Ông đang trêu ta có phải không? Màn đêm kia! Mấy ngôi sao kia! Các ngươi muốn xuất hiện ta cũng không quản, thế nhưng mà... Việc gì các ngươi lại cứ muốn xuất hiện ngay đúng lúc ta khai nhãn thành công chứ?! Liếc sang Vương Tuyết Nghi gần đó, hắn thầm bồi thêm một câu: Còn ngươi nữa, lúc nào khai nhãn chẳng được, sao cứ phải đột phá cùng thời điểm với ta? Vương Chi rất bực bội, phi thường bực bội. Lúc nãy hắn còn tưởng là mình dẫn phát thiên địa dị tượng nữa, hóa ra... "Người ta khai nhãn thì hào quang rực rỡ, còn Vương Chi ta khai nhãn thì một tí ánh sáng như đom đóm cũng không có". Càng nhìn Vương Chi càng nghẹn khuất. Chẳng rõ nghĩ thế nào hắn lại há miệng cúi xuống linh trì uống "ừng ực" từng ngụm lớn khiến cho những người khác phải lau mắt mà nhìn. "Này, hắn làm sao vậy? Linh trì cũng không thể uống như nước a". "Không biết. Chắc là hắn muốn tích trữ trong bụng để từ từ luyện hóa". "Ta chưa từng nghe nói ai luyện hóa như thế cả. Ta thấy hắn là bị ấm đầu rồi". "Đúng vậy. Khẳng định là bị ấm đầu. Thật đáng thương a". Ấm đầu? Các ngươi mới ấm đầu! Ta đây là giải tỏa uất nghẹn có được không! Cố nuốt xuống một ngụm sau cùng, với sắc mặt âm trầm, Vương Chi rời khỏi linh trì. ... Rầm! Đóng mạnh cửa, Vương Chi tiến tới chiếc bàn thô sơ đặt giữa phòng, ngồi xuống, cầm nguyên bình trà, không thèm rót mà uống ừng ực. Xem ra vẫn còn đang rất bực bội. Sặc.. ặc... "Ui... A.. a... Đau... Đau quá!". Chẳng lẽ là do mấy ngụm linh trì khi nãy? Vương Chi nhớ lại hành động dại dột của mình, lúc này mới thầm mắng bản thân ngu ngốc. Linh trì cũng không thể uống loạn a! Ta sao lại váng đầu như vậy chứ! Chết tiệt, phải nôn ra! Nghĩ liền làm, Vương Chi lập tức cho một ngón tay vào cổ họng. "Ọe... Ọe... Khụ khụ...". Nôn ra! Nôn ra! Chết tiệt! Sao lại không chịu ra thế này! "A.. a.. a...!". Vương Chi liên tục kêu la thảm thiết. Tiếng của hắn lớn đến nỗi làm kinh động cả khu phòng. Rất nhanh, các đệ tử gần đó đã vội chạy sang. Một người hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Vương sư đệ bị làm sao?". "Ta... Ta không biết. Ta vừa mới tới thì đã thấy hắn như vậy rồi. - Một người khác đáp. "Mau! Mau đi gọi Lý chấp sự!". Trong mơ màng, Vương Chi dường như nghe thấy có ai đó mắng hắn ngu ngốc. Có lẽ là tiếng của Lý chấp sự...
Phù Thiên Ký Chương 3: Lần đầu gặp gỡ Mời đọc Ba ngày sau. Hai mắt lừ đừ, khuôn mặt nhợt nhạt như cá chết, Vương Chi cố vác thân thể gầy gò của mình đi tới Thiên Đan Phong. Theo môn quy của Yêu Tông, phàm là người khai nhãn thành công thì đều được thăng lên làm đệ tử ngoại môn, có quyền lựa chọn tiến vào một trong năm đại chủ phong là: Bách Linh Phong, Thiên Tuyền Phong, Thiên Đan Phong, Mạc Thủy Phong, Diễm Ma Phong. Tuy nói là được quyền lựa chọn, thế nhưng cũng không phải đơn giản muốn liền vào được. Mỗi một chủ phong đều có tiêu chuẩn quy định rõ ràng, chỉ khi ngươi đáp ứng hết thảy thì mới có quyền đăng ký. Trong số năm chủ phong thì Bách Linh Phong và Thiên Tuyền Phong là có tiêu chuẩn cao nhất, thấp nhất thì là Thiên Đan Phong. Thật lòng thì Vương Chi đã rất không tình nguyện mà đăng ký trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Đan Phong này. Khát vọng của hắn là tu kiếm, là trở thành đệ tử của Bách Linh Phong kia. Nhưng biết sao được, tư chất của hắn quá thấp, người ta không thèm nhận a. Đừng nói Bách Linh Phong mà ngay cả Mạc Thủy Phong và Ma Diễm Phong cũng không cần loại đệ tử như hắn. Bất đắc dĩ, Vương Chi hắn đành phải chọn nơi bị cho là yếu nhược nhất: Thiên Đan Phong. "Thiên Đan Phong, Thiên Đan Phong... Nghe cái tên cũng biết là nơi luyện đan chế thuốc rồi". Thở dài một hơi, Vương Chi mang bộ mặt "cá chết" tiếp tục bước đi. ... "Vương sư đệ, mấy mảnh linh điền này về sau sẽ do sư đệ trông coi. Mỗi ngày hai lần vào buổi sáng và chiều đệ phải tưới nước cho chúng. Nước thì đệ lấy ở chiếc giếng đằng kia. Đây là ngọc giản ghi chép tên cũng như công dụng và cách chăm sóc của đại đa số linh dược ở Yêu Tông chúng ta, sư đệ cầm lấy học thuộc. À, còn nữa, ngoài tưới nước thì đệ còn phải bón phân, diệt mầm bệnh cho linh dược...". Mất gần cả buổi "vâng vâng dạ dạ", rốt cuộc vị sư tỷ kia cũng dặn dò xong những điều cần thiết cho Vương Chi. Giờ phút này hắn cảm thấy đầu mình to như cái đấu. "Thảo nào người ta bảo kiến thức giúp chúng ta mở mang đầu óc. Quả là không sai". ... Ba năm sau. "Vương Chi à Vương Chi, ngươi lớn lên cũng coi là anh tuấn, thế nhưng vì sao tư chất tu đạo lại kém cỏi như vậy chứ?". "Người ta mất ba năm đã bước vào Tích thủy cảnh, còn ngươi thì sao? Vẫn chỉ là Khai nhãn sơ kỳ". Cạnh một giếng nước, một thanh niên chỉ tay vào gương mặt đối diện không ngừng cảm khái. Nhưng mà... thanh niên này hình như là Vương Chi thì phải. Vậy người đứng đối diện hắn là ai? Để xem nào... À, hóa ra là cái bóng in trên mặt nước của hắn. Hắn đang nói chuyện với cái bóng của chính mình. "Người ta cũng họ Vương, lại khai nhãn cùng thời điểm với ngươi; bây giờ người ta đã nổi danh khắp Yêu Tông, trở thành trọng tâm bồi dưỡng của môn phái. Còn ngươi đâu này? Sáng tưới nước bón phân, chiều bắt sâu làm cỏ". ... Sau một hồi tự kỷ, Vương Chi cuối cùng cũng cảm thấy tâm trạng cân bằng lại. Hắn quay sang nhìn mấy mảnh linh điền trước mặt, thầm nghĩ: "Số ta đúng là gắn với thiên nhiên a. Ngày xưa thì nuôi thú, bây giờ thì tưới nước trồng cây". Lắc đầu, hít vào một ngụm lương khí, Vương Chi xách thùng nước đi vào mảnh linh điền gần nhất. Tại thời khắc hắn sắp tưới xuống thì bỗng có một vật gì đó từ trên trời rơi đúng ngay vị trí cây linh dược hắn định tưới. Một giây. Hai giây. Ba giây... "Vật gì đó" chợt động đậy. Thì ra là một cô gái. Nàng ngẩng mặt lên - gương mặt đầy bùn đất, dưới vòi nước đang chảy, vết bẩn nhanh chóng trôi đi để lộ ra một dung nhan khiến người kinh tâm động phách. Mắt phượng, mày cong, môi son, hàm nhỏ; suối làm tóc, tuyết làm da, trăng sáng làm thần... Quả thật là vưu vật trời sinh, thế gian chẳng mấy khi xuất hiện. Vưu vật trời sinh ấy mở trừng mắt nhìn Vương Chi trong khi hắn cũng đang đồng dạng há hốc nhìn nàng. "Tiểu đệ đệ, ngươi còn định tưới lên mặt tỷ tỷ tới chừng nào?". Nghe nàng nói vậy Vương Chi mới phản ứng lại. Hắn vội ném thùng nước đang cầm, đồng thời chìa tay ra trước mặt cô gái. Trông thấy hành động của hắn như thế thì ánh mắt cô gái hơi nhu hòa lại, nhưng khi nàng vừa đặt tay mình lên lòng bàn tay kia thì Vương Chi nói: "Trả ta năm mươi linh thạch". Cả người cô gái lập tức cứng đờ. Gì? Năm mươi linh thạch? Nàng thiếu tên tiểu tử này năm mươi linh thạch lúc nào? Mặc dù chủ nợ của nàng không ít nhưng nàng dám khẳng định chưa bao giờ mượn tiền tiểu tử này. "Này này! Đừng nói với ta là ngươi không định bồi thường đấy!". "Bồi thường? Tiểu đệ đệ, ngươi xác định mình không lầm lẫn gì đấy chứ?". Trán Vương Chi nhăn lại. Hắn chỉ xuống đất, nói: "Ngươi nhìn đi. Mấy cây linh dược này đã bị ngươi đè gãy hết rồi, ngươi không bồi thường không lẽ ta bồi thường. Đừng nói với ta là ngươi không có tiền, nhìn y phục của ngươi cũng đủ biết là loại tốt rồi". Trời đất! Thì ra là hắn bắt ta bồi thường linh dược. Cảm thấy thú vị, cô gái đứng dậy, bật cười bảo: "Tiểu đệ đệ, rất tiếc phải nói với ngươi là tỷ tỷ ta không có tiền". "Ngươi không có tiền?". "Ừ". "Thật sự?". "Thật sự". Mặt mày cau có, Vương Chi nhìn cô gái từ trên xuống dưới một vòng, cuối cùng mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cởi y phục ngươi đưa cho ta". "Ngươi trợn mắt lên nhìn ta làm gì? Trên người ngươi cũng chỉ có mỗi bộ y phục này là đáng tiền". Ánh mắt khẽ đảo, cô gái làm ra vẻ đáng thương: "Nhưng tỷ tỷ... tỷ tỷ chỉ mặc có một bộ. Cởi ra rồi tỷ tỷ phải làm sao?". Vương Chi nhìn nàng, rất muốn nói một câu: "Đó là việc của ngươi, đừng hỏi ta". Đương nhiên, hắn cảm thấy mình không thể nhẫn tâm như vậy, bèn rất hào phóng cởi ra chiếc trường bào đang mặc ném qua cho nàng: "Cho ngươi mượn, khi nào trả lại cho ta cũng được". Nhìn trường bào cũ kỹ mà Vương Chi đưa cho, cô gái có chút dở khóc dở cười. Nàng thề đây là lần đầu tiên nàng có tâm trạng quái lạ thế này. Nhưng mà... cũng không tệ a. ... "Ê, sao ngươi lại quay mặt qua đó?". Vương Chi rất có phong phạm đáp: "Ngươi là nữ nhân, ta không thể nhìn nữ nhân thay đồ". "Tại sao?". "Không ai dạy ngươi là nam nữ thụ thụ bất thân hay sao?" Hắn nhớ các sư huynh vẫn thường nói nếu nhìn thấy thân thể nữ nhân thì sẽ phải chịu trách nhiệm đấy! "Tiểu đệ đệ, chúng ta là người tu đạo, không quá câu nệ tiểu tiết như vậy". - Giọng cô gái lại vang lên. Vương Chi vẫn đứng thẳng người, hai mắt nhìn thẳng, không quay đầu mà đáp: "Ngươi không câu nệ nhưng mà ta câu nệ. Đừng nói nhiều, mau thay y phục rồi đưa ta". Hừ hừ! Định lừa ta "chịu trách nhiệm" để không phải trả tiền ư? ... "Còn chần chừ cái gì, mau đưa ta". Trước ánh mắt hung dữ của Vương Chi, cô gái muốn nói lại thôi, có chút miễn cưỡng đưa y phục của mình cho hắn. Về phần Vương Chi, hiển nhiên hắn rất không khách khí nhận lấy, sau đó cẩn thận đem chúng gói lại. Suy nghĩ trong đầu hắn lúc này là: "Tất cả đều là linh thạch a, phải bảo quản thật tốt. Bộ y phục này ít nhất cũng là cấp bậc pháp khí trung phẩm, giá trị không thấp đấy. Sau khi đền bù vào chỗ linh dược bị hư hại thì chắc cũng dư được một ít linh thạch". Thoáng chốc, tâm tình Vương Chi tốt lên hẳn. Đáng tiếc nó không tồn tại lâu lắm. "Tiểu đệ đệ, bộ y phục này của tỷ tỷ là hàng cao cấp đấy, năm mươi linh thạch tuyệt không thể mua nổi đâu".
Phù Thiên Ký Chương 4: Thân thể dị biến Mời đọc Vương Chi đảo mắt một vòng, bảo: "Vậy ngươi đưa linh thạch đây rồi ta trả y phục cho ngươi". "Được rồi, được rồi". - Cô gái cười khẽ: "Tạm thời tỷ tỷ để nó ở chỗ ngươi, vài ngày nữa tỷ tỷ sẽ tới chuộc lại. Tiểu đệ đệ, ngươi nhất định không được bán đâu đấy. Nếu ngươi dám bán hay làm mất nó, tỷ tỷ nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu". Dặn dò xong, cô gái liền nhanh chóng rời đi. "Tiểu đệ đệ, tên tỷ tỷ là Lăng Mị, nhớ kỹ đấy!". - Đó là những lời sau cùng nàng lưu lại trước khi thân ảnh hoàn toàn biến mất. "Thôi chết! Tại sao ta lại không hỏi thân phận cô ta? Biết đâu cô ta là kẻ gian. Đúng là bị linh thạch làm mờ mắt a!". ... "Còn nói là vài ngày nữa quay lại. Hừ, đúng là đồ lừa đảo". Nhìn xuống bộ y phục màu trắng trên tay, Vương Chi càng thêm hậm hực: "Còn tưởng là pháp khí cao cấp, hóa ra chỉ là loại tơ lụa bình thường, ngay cả một viên linh thạch cũng không đáng. Sao mắt ta lại kém như vậy chứ? Nhưng rõ ràng lúc đó ta nhìn thấy trên bộ y phục có hồng quang lưu chuyển mà". Chắc chắn là nữ nhân kia giở trò quỷ. Đó là kết luận sau cùng của hắn. Hết sức khó chịu, Vương Chi đem bộ y phục ném xuống đất, sau đó dùng chân ra sức giẫm đạp... "Ồ, cái gì đây nhỉ?". Phát tiết một hồi, Vương Chi chợt phát hiện một vật gì đó rơi ra từ trong bộ y phục. Hắn cúi xuống nhặt lên thì biết đó là một mảnh vỡ to bằng ngón tay, màu đỏ như máu. "Không phải ngọc cũng không phải bảo thạch, là gì nhỉ?". "Quái! Sao càng lúc nó càng nóng lên?". Mảnh vỡ vô danh trong lòng bàn tay Vương Chi chẳng những nóng mà còn đang phát sáng. Mới đầu chỉ nhàn nhạt yếu ớt, nhưng dần đần, hồng quang càng ngày càng thịnh, sau cùng thì chói lòa như một mặt trời nhỏ. Đúng lúc này dị biến chợt phát sinh. Mảnh vỡ vô danh nọ bắt đầu hòa tan, không sai, chính là hòa tan. Kỳ lạ hơn là sau khi tan ra, chất dịch từ mảnh vỡ lại không chảy xuống đất mà dung nhập vào lòng bàn tay Vương Chi. Đương nhiên hiện giờ hắn chẳng thể nhìn thấy cảnh tượng này bởi đôi mắt đã nhắm nghiền lại. Cứ thế, mãi cho đến khi hồng quang tắt lịm... Vương Chi từ từ mở mắt ra, bộ dáng hết sức cẩn thận. Ủa? Mảnh vỡ đâu rồi? Không có... Ở đây cũng không có... Chỗ này cũng không có... Sau khi cố gắng lục lọi khắp phòng mà vẫn không tìm thấy mảnh vỡ kia, Vương Chi thất thần ngồi xuống chiếc giường tre mộc mạc của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Xong rồi, xong rồi... Linh thạch của ta... Linh thạch của ta...". Trong lúc thiểu não, hắn vô tình liếc qua bộ y phục của kẻ lừa đảo, ánh mắt nhất thời sáng lên. Hắn lập tức bật dậy, bằng tốc độ nhanh nhất đem nó nhặt lên, bắt đầu tìm kiếm. Một lần. Hai lần. Ba lần... Có lẽ là đến lần thứ mấy mươi, sau khi tất thảy từng chi tiết của bộ y phục đã khắc sâu vào đầu mình, Vương Chi mới triệt để hết hy vọng. Hắn chẳng tìm thấy thứ gì đáng giá nữa cả. "Mảnh vỡ kia có thể phát sáng, như vậy khẳng định là đồ tốt. Nhưng mà tại sao tự dưng nó lại biến mất chứ?". "Ông trời, ông đúng là thích trêu ngươi ta. Rảnh rỗi không có chuyện gì làm cũng đừng tìm ta chứ...". Trong khi Vương Chi mãi than vãn, hắn không hề phát giác cơ thể mình đang bắt đầu thay đổi. Làn da hắn dần chuyển sang màu đỏ, kỳ lạ hơn nữa là các mạch máu lại biến thành màu đen; mặc dù hiện giờ là trời đêm cuối tháng nhưng chúng lại hiện rõ mồn một, tựa như những ngôi sao quỷ dị trong thế gian tăm tối. Chẳng biết qua bao lâu, cảm xúc của Vương Chi rốt cuộc cũng cân bằng trở lại. Có điều sự cân bằng ấy không kéo dài lâu lắm. "A!". Vương Chi mắt chữ "O", mồm chữ "A" nhìn chằm chằm vào hai tay mình, khuôn mặt cứng đờ. Mất một đỗi, hắn mới bật dậy rồi vội vã lấy một tấm kính đưa ra trước mặt. Xoảng! Q-Quỷ! Gặp quỷ rồi! Gặp quỷ rồi! Ta nhất định là nằm mơ! Nhất định là nằm mơ! Thế nhưng mà... Vương Chi chậm chạp chuyển ánh mắt xuống đôi tay mình... Đây cũng không phải là mơ a! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là bị trời phạt? Như vậy cũng quá ác độc đi! Ta chỉ nói có mấy câu thôi mà! Vương Chi không ngừng đi qua đi lại trong phòng, gương mặt cực độ hoảng hốt. Hắn sợ hãi. Sợ đến mức hắn chẳng biết bản thân phải làm gì nữa. Dẫu sao hắn vẫn chỉ là một thanh niên thuần khiết chưa trải chuyện đời, có bộ dáng như vậy cũng là lẽ thường. Ong! Bất thình lình, một cơn đau khủng khiếp giáng xuống đầu Vương Chi. Nó dữ dội đến mức mà ngay khi hắn chỉ vừa mới cảm nhận được thì đã ngã lăn quay ra đất, bất tỉnh nhân sự. Nếu lúc này có ai đó đi ngang qua thì nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng. Bởi vì Vương Chi bây giờ thật sự không phải là Vương Chi nữa. Nhìn hắn chẳng khác gì... một con quái vật. ... Tại một nơi khác của Thiên Đan Phong. Một cô gái tuổi tầm đôi mươi, dáng người vô cùng gợi cảm đang chăm chú nhìn vào lô đỉnh trước mặt, mắt không dám chớp lấy một cái. Đột nhiên, nàng há miệng phun ra một màn sương mờ đục. Kế đó, nàng nhẹ phẩy tay, màn sương tức thì bị thu vào lô đỉnh. Qua chừng nửa canh giờ. "Ngưng". - Cô gái khẽ hô. Lại qua thêm nửa canh giờ. "Phù.. ù.. ù...". Thở ra một ngụm trọc khí, cô gái vén tay áo lau mồ hôi nhễ nhại còn đọng trên trán, nét mặt hết sức uể oải. "Cuối cùng cũng xong. Linh đan lục phẩm đúng là không dễ luyện a". Nói đoạn, nàng đem nắp đỉnh mở ra rồi thò tay vào lấy đan dược, tỉ mỉ đếm: "Một viên linh đan, hai viên linh đan, ba viên linh đan, bốn viên linh đan, năm viên linh đan". Sau khi chắc chắn mình không còn bỏ sót viên nào nữa, cô gái mới cẩn thận lấy ra một chiếc lọ nhỏ màu trắng, đem linh đan bỏ vào. Đúng lúc này, một con hạc giấy từ ngoài bay vào lòng bàn tay nàng. "Tỷ tỷ, đang làm gì đó?". - Một giọng nói dễ nghe từ hạc giấy cất lên. Cô gái vội đem lọ linh đan nhét vào trong ngực, chỉnh lại trang phục rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng... "Tỷ tỷ". "Tố Tố, muội xuất quan rồi?". Cô gái được gọi Tố Tố nhẹ gật đầu: "Muội vừa xuất quan liền đến tìm tỷ. Phải rồi, tỷ mới luyện đan xong hả?". "Không có". - Lăng Mị lắc đầu, mặt không đổi sắc, nói: "Dẹp dọn đồ đạc thôi". Lăng Tố nghe thế thì khẽ cười, thầm nghĩ vị tỷ tỷ này của mình vẫn không thay đổi chút nào. "Được rồi Tố Tố, muội vừa đột phá Linh châu đệ cửu trọng, có phải chúng ta nên chúc mừng hay không?". Chẳng đợi Lăng Tố trả lời, Lăng Mị đã nắm tay nàng kéo đi: "Chúng ta đi chúc mừng nào". ... "Tỷ, chúng ta đến nơi này làm gì?". - Lăng Tố nhìn cửa hàng trước mặt, nghi hoặc hỏi. "Đương nhiên là mua y phục rồi". - Lăng Mị đáp. "Nhưng đây là một cửa hàng bình thường, không có bán linh y". "Linh y?". - Lăng Mị hơi mất tự nhiên: "Ta hết linh thạch rồi". Lăng Tố cũng không ngạc nhiên, có vẻ đã quen thuộc với trường hợp này. Nàng mỉm cười, nói: "Không sao. Để muội mua cho tỷ". Do dự trong chốc lát, Lăng Mị lắc đầu: "Không cần đâu". Nàng thầm bổ sung thêm một câu: "Ta cũng không muốn mang đồ của muội mua đi bán a". ... "Tỷ, chúng ta đến nơi này làm gì?". "Ăn a". "Nhưng chúng ta là người tu đạo". "Tu đạo cũng cần ăn mà". "Nhưng ở đây tất cả đều là thức ăn phàm tục". ... "Tỷ, đây là?". "Hồ lô đường. Ăn đi, rất ngon". "..." ...
Phù Thiên Ký Chương 5: Công dụng của hỏa ấn Mời đọc ... "A, tắm linh tuyền vẫn là tốt nhất". "Tố Tố, của muội hình như lại lớn hơn rồi". Trông thấy ánh mắt soi mói của tỷ tỷ mình, Lăng Tố đỏ mặt, vội lấy tay che ngực lại. "Hì hì, muội xấu hổ gì chứ? Bỏ ra để tỷ tỷ xem nào". "Của tỷ cũng có mà". - Lăng Tố ngượng ngùng gạt đôi ma trảo của Lăng Mị ra. "Nhưng mà ta thích sờ của muội". "Không được! Đừng!". ... "Tỷ". "Ừ". "Muội không thấy bộ bạch y lúc trước muội đưa cho tỷ. Muội nhớ tỷ vẫn thường mặc mà". "À... Thật ra...". "Sao vậy?". "Ta... đem gửi ở chỗ một tên tiểu tử rồi". "Hả?". "Là thế này...". Sau khi nghe Lăng Mị kể xong, vẻ mặt bất đắc dĩ, Lăng Tố lên tiếng: "Tỷ cũng thật là... Nếu để người ta biết đường đường là phong chủ của Thiên Đan Phong, ngũ trưởng lão của Yêu Tông lại vì năm mươi hạ phẩm linh thạch mà cả y phục cũng đem đi gán nợ, khẳng định họ sẽ cười chết mất". "Biết sao được, hắn cứ nằng nặc đòi ta bồi thường. Xì, chỉ có mấy cây linh thảo cấp thấp mà lại làm khó ta". "Sao tỷ không nói cho hắn biết thân phận của mình, khẳng định hắn sẽ lập tức quỳ xuống xin tha tội". "Cũng chưa hẳn. Ta thấy tên tiểu tử đó rất có cá tính. Muội nghĩ xem, nếu là đệ tử khác khi nhìn thấy ta, dù không bị tu vi của ta hù dọa thì cũng bị dung mạo của ta chấn nhiếp a. Còn hắn? Cả một chút kính cẩn cũng không có. Thậm chí lúc ta cố tình thay y phục hắn cũng không thèm liếc ngang lấy một lần. Hắn căn bản không hề xem nhan sắc ta ra gì cả. Ta nghĩ trong mắt hắn ta còn không đáng giá bằng năm mươi viên hạ phẩm linh thạch nữa kìa". "Giờ tỷ định thế nào? Cũng không thể để một nam nhân giữ y phục của tỷ như vậy, hơn nữa lại còn là y phục đã mặc". "Không sao. Vài hôm nữa tỷ sẽ đến tìm hắn, nhân tiện dạy dỗ hắn một chút". ... Ài... Ài... Vương Chi chốc chốc lại nhìn lòng bàn tay mình, không ngừng thở dài. "Cuối cùng là hiện thực hay vẫn là ác mộng?". Sáng nay, ngay khi vừa tỉnh dậy, nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, hắn liền vội vã kiểm tra thân thể mình. May mắn. Bộ dáng như ma như quỷ đã biến mất. Tất cả đều trở lại bình thường, ngoại trừ... bàn tay phải hắn. Trong lòng bàn tay chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện một dấu ấn hình ngọn lửa mờ nhạt. Mặc dù chưa rõ dấu ấn này có ảnh hưởng gì đến hắn hay không nhưng đối với một thứ xa lạ bất thình lình xuất hiện, đáng nói hơn là nó lại còn gắn liền với cơ thể mình thì tâm tình hắn không thể nào thoải mái được. "Hẳn là do mảnh vỡ vô danh kia". Nghĩ đến đó, Vương Chi lại nhớ tới kẻ lừa đảo, trong lòng không khỏi cảm khái: "Năm mươi linh thạch thế là đi tông". "Trời xanh cao cao Mặt đất xa xa Chim nhạn bay qua Cho ta quả thị Ta nhớ Lăng Mị Ngày trông đêm ngóng Năm mươi, Lăng Mị Năm mươi, Lăng Mị...". Dưới ánh mặt trời chói chang, kẻ nào đó mở miệng ngâm nga... ... "Đoàn chấp sự, ngài tốt". "Ừm, Vương Chi, đây là linh thạch tháng này của ngươi". "Đa tạ chấp sự". Vừa ra khỏi phòng một đoạn, Vương Chi liền mở túi da mà vị Ngô chấp sự nọ đưa cho, bắt đầu đếm. Mà thật ra thì cũng chẳng nhiều nhặn gì để đếm, cốt yếu là hắn muốn nhìn vậy thôi. Ngắm linh thạch sẽ làm tâm tình vui vẻ a. "Để xem nào. Vừa nhận mười viên linh thạch, cộng thêm mười viên còn dư thì vị chi tất cả là hai mươi viên. Có nên đi Tàng Thư Các xem ngọc giản không nhỉ? Nhưng mà giá cả cũng không rẻ chút nào". Nhẹ lắc đầu, Vương Chi nhắm hướng phòng mình đi về. ... Bách Linh Phong, Thanh Khâu Điện. "Chưởng môn sư huynh, nghe nói huynh tìm ta?". Nhìn cô gái vừa bước vào, Thanh Tùng Tử khẽ gật đầu, bảo: "Ừ. Ta có vài chuyện cần nói với muội. Ngồi đi". "Sư huynh, có quan trọng không? Ta bận rất nhiều việc". - Lăng Mị không ngồi mà hỏi lại. "Là chuyện quan trọng". "Quan trọng?... Sư huynh, không lẽ... không lẽ huynh sắp bế quan sinh tử nên muốn bàn giao chức vụ lại cho ta?". "Ai nói với muội là ta muốn bế quan?". "Không phải bế quan thì là gì? Trông huynh cũng đâu có giống bị bệnh nan y". Càng nghe đôi mày Thanh Tùng Tử càng nhíu lại. Ông quả thật không hiểu nổi trong đầu vị sư muội này của mình đang nghĩ gì nữa. Ông dứt khoát đi thẳng vào đề: "Mấy ngày trước Mạc Thủy Phong xuất hiện một tên trộm". "Ồ". "Tên trộm đó đã đột nhập vào Thanh Long Cốc của tam trưởng lão lấy đi hai gốc Thất diệp u tuyền thảo". "Ồ". "Có người nhìn thấy tên trộm đó bay vào Thiên Đan Phong". "Ồ". "Ngũ trưởng lão". "Ừ". "Hai gốc Thất diệp u tuyền thảo vẫn chưa bị đem đi luyện chế chứ?". "Chưởng môn sư huynh, huynh nói gì ta không hiểu. U tuyền thảo gì đó ta không biết". "Ngũ trưởng lão". "A, ta chợt nhớ ra mình đang luyện dở một lô đan dược. Ta phải quay về xem thế nào đã. Sư huynh, không cần tiễn". Nhìn thân ảnh dần biến mất, Thanh Tùng Tử chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ. ... Trong căn phòng đơn sơ mộc mạc, một bóng người đang ngồi bất động. Thì ra là Vương Chi. Vài phút trôi qua... Vương Chi vẫn không động đậy. Mắt hắn nhìn đăm đăm vào mớ bụi màu xám trong lòng bàn tay phải, mặt đơ ra như phỗng. Chẳng biết qua bao lâu, rốt cuộc Vương Chi cũng có phản ứng. Hắn nâng cánh tay lên, há miệng thổi nhẹ một hơi. "Phù.. ù..." Thổi xong, hắn liếc nhìn dấu ấn ngọn lửa mờ nhạt như có như không, quyết đoán lấy ra một viên linh thạch đặt vào, bắt đầu vận hành Tiểu Bích Hải Triều Sinh Quyết tu luyện. Một canh giờ sau. Nhìn mớ bụi vừa hình thành, Vương Chi lại bất động một lần nữa. Một phút. Hai phút... Năm phút... Khóe miệng Vương Chi kéo ra một cách quái dị, ban đầu là một nụ cười mỉm, sau đó thì phát ra luôn thành tiếng. Cũng chẳng biết phải miêu tả tiếng cười của hắn như thế nào cho phải, nhưng hẳn là dễ nghe hơn tiếng yêu thú một chút. Ý nghĩ trong đầu Vương Chi hiện giờ là: Phát rồi! Phát rồi! Một canh giờ! Hắn luyện hóa một viên hạ phẩm linh thạch chỉ mất một canh giờ! Phải biết rằng trước kia, nếu muốn luyện hóa hoàn toàn như vậy thì ít nhất hắn cần tiêu tốn tận ba canh giờ. Điều này có nghĩa gì? Tốc độ tu luyện của hắn có thể tăng lên gấp ba lần! Càng nghĩ, tâm tình Vương Chi càng kích động, mà càng kích động thì tiếng cười của hắn càng quái dị. Hôm sau. "Tỷ, là hắn sao?". "Ừ". "Tu vi hình như hơi thấp một điểm". "Không phải hơi thấp mà là quá thấp". "Tỷ, chúng ta xuống lấy lại y phục rồi về thôi". "Không cần gấp. Để ta quan sát hắn một lát". ... Vương Chi ngồi tựa lưng vào gốc cây, hồn nhiên không hề hay biết trên đầu có hai vị tuyệt sắc giai nhân đang âm thầm quan sát mình. Tâm trạng hắn hiện giờ vô cùng phiền muộn. Tối qua, sau khi phát hiện tác dụng thần kỳ của hỏa ấn vô danh, hắn đã ngồi tưởng tượng ra đủ loại viễn cảnh huy hoàng của mình. Thế nhưng sau đó hắn nhớ đến một chuyện: Hắn thiếu linh thạch! Tốc độ luyện hóa tăng gấp ba lần thì sao? Không có linh thạch thì cũng vô dụng a! Nếu là trước kia thì không sao, dù gì tư chất hắn vốn đã thấp sẵn, có chậm thêm chút nữa thì cũng chẳng có gì to tát lắm. Hắn đã quen với điều đó từ lâu. Có thể gọi là quen từ nhỏ. Nhưng còn hiện tại đâu này? Đùng một cái, thân thể hắn phát sinh dị biến, sự "quen thuộc" sụp đổ trong nháy mắt. Hắn như một con vịt nước biến thành thiên nga. Hắn muốn vỗ cánh bay lên bầu trời. Thế nhưng hắn phát hiện mình lại không thể bay được. Vịt nước thì có thể chấp nhận bơi lội dưới ao, còn thiên nga làm sao cam tâm sống như vịt nước đây?