Dị Giới Thiên Ý - Mạc Trung Chi Thủy (Truyện Việt)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Thiên Ý
    Chương 26: Là người mạnh nhất.
    Nhưng lúc này lại không phải trưởng lão đi vào mà lại là một đám nữ đệ tử, đi đầu đám nữ đệ tử này không ai khác chính là Thượng Quan Nhu Vân. Nàng vừa bước vào tất cả đệ tử ở đây đều im lặng, tất cả đều sợ hãi mà im lặng.

    Những ai nhìn thấy nàng đánh với Trương Dương Du thì đều biết nàng mạnh đến mức nào! Đồng thời gia tộc của nàng cũng là một thế lực mà mọi người ở đây đều không thể dây vào được. Vì vậy không ai gì trêu chọc nàng làm gì, tất cả đều dùng sự im lặng quan sát nàng tiến vào!

    “Oai phong vô độ, áp chế quần hùng!” Tằng Nhất nhìn theo dáng người Thượng Quan Nhu Vân đi vào thì vẻ mặt mê mẩn lẩm bẩm.

    “Sẽ có một ngày chúng ta cũng sẽ như vậy! Người người kính trọng, kẻ kẻ ngước nhìn!” Liễu Thiên thì lại bày ra vẻ mặt tự tin nói.

    Hà Minh cười nói: “Mơ mộng quá đấy! Chúng ta trước tiên cứ thành nội môn đệ tử đã!”

    Trong lúc ba người nói chuyện, Thượng Quan Nhu Vân đã đi vào đến dãy bàn ở giữa. Những đám đệ tử phụ cần đều không hẹn mà tách ra để cho nhóm người của Thượng Quan Nhu Vân một khoảng rộng rãi ở dãy này. Thượng Quan Nhu Vân không khách khi đi lại bàn đầu tiên ở giữa ngồi xuống, những nữ đệ tử đi theo nàng ngồi bên cạnh hoặc ngồi phía đằng sau.

    Nàng ngồi xuống thì rất nhanh mọi người đã ổn định chỗ ngồi. Cả gian phòng lúc này vẫn du trì sự yên tĩnh thêm khoảng năm phút nữa thì trưởng lão giảng dậy môn Ngũ Hành đạo số cũng từ ngoài đi vào.

    “Cộc! Cộc!...Cộc!”

    Một ông lão đang chống gậy đi vào, lưng lão còng xuống râu tóc thì bạc trắng, gương mặt với vô số nếp nhăn chằng chịt. Nhìn lão như rất cố gắng mới đi vào đến chỗ của mình vậy!

    Nhìn một màn này, mọi người lập tức bàn tán xôn xao, Liễu Thiên nhìn vậy cũng cảm thấy nghi hoặc: “Lão đã già như vậy rồi còn không cho lão nghỉ ngơi, chẳng nhẽ không có ai khác sao?”

    Hà Minh liền lắc đầu nói: “Một số môn không phải là ai cũng giảng giải được, đồng thời nhìn vị trưởng lão kia có vẻ già yếu nhưng tất cả đệ tử ở đây cộng lại cũng không bằng lão được. Phải biết muốn làm trưởng lão cảnh giới thấp nhất cũng là Huyền Môn cảnh hậu kỳ.”

    “Cảnh giới càng cao thì sức lực càng vượt trội so với người thường. Ở thế giới của dị giả không thể nhìn vào tuổi tác để đánh giá sức mạnh của một người được!”

    Đúng lúc này vị trưởng lão kia ngồi xuống ghế dùng giọng hơi khàn khàn nói: “Mọi người đã nghe hoặc biết về ngũ hành dị thuật nhưng không mấy ai hiểu rõ được ngũ hành. Hôm nay ta sẽ giảng giải về những điểm quan trọng trong ngũ hành. Chúng ta bắt đầu thôi!”

    Mọi người vẫn đang xông xao tiếng bàn tán làm cho phòng học trở lên ồn ào như một cái chợ đang họp buổi sớm nên ngoài mấy người để tâm thì đa phần đều không nghe thấy trưởng lão kia nói gì.

    Vị trưởng lão kia thấy vậy nhíu mày một cái.

    “Rầm Rầm!...”

    Ngay tức khắc tất cả cửa sổ cửa chính của phòng học đóng chặt lại, ánh sáng trong phòng biến mất, cả gian phòng trợt tối rồi lại sáng.

    Một màn này làm cho mọi người trong phòng đang bàn tán cũng phải dừng lại xem chuyện gì xảy ra.

    “Bộp!” Vị trưởng lão kia chống nhẹ gậy xuống sàn, một âm thanh nhè nhẹ vang lên rồi theo đó một làn sóng khí cực nhanh tràn ra, nó đi đến đều khiến cho toàn thể mọi người trong giảng đường nghiêng ngả, tóc tai quần áo bay loạn, ngay cả Thượng Quan Nhu Vân cũng phải vận hết sức thì mới có thể ngồi im không bị đẩy ra sau.

    Ba người Liễu Thiên cũng bị đẩy cho cả người lẫn bàn ghế dê ra sau, quần áo tóc tai cũng bị tạt dạt sang hai bên.

    “Im lặng chưa? Kẻ nào còn ồn ào sẽ ngay tức khắc bị đánh trượt, từ sau không cần đến học nữa!” Vị trưởng lão kia ôn tồn nói.

    Ngay sau câu nói này toàn giảng đường im bặt, không ai nói gì.

    “Tất cả ổn định chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu!” Vị trưởng lão kia ngồi xuống ra lệnh.

    Toàn bộ hơn hai trăm người đều im lặng ổn định chỗ ngồi, không ai giám khinh thường vị trưởng lão già cả gần đất xa trời đang đứng trên bục này nữa.

    Vị trưởng lão kia ngồi xuống nhìn quanh một lượt rồi liền bắt đầu giảng đạo: “Ngũ hành gồm năm yếu tố là kim, mộc, thổ, thủy, hỏa. Năm yếu tố này chính là năm yếu tố cơ bản cấu thành nên ngũ hành chi vật. Nó nói lên sự tương tác của mọi vật trong thiên địa và cụ thể nó xoay quanh hai quy luật chính là tương sinh và tương khắc.”

    Nói đến đây vị trưởng lão kia liền đi đến cái bảng vẽ ra hai hình ngũ giác. Ở mỗi cạnh điền lên một nguyên tố trong ngũ hành, sau đó là các mũi tên. Bên dưới mỗi hình đều chú thích tương sinh tương khắc rõ ràng.

    Vị trưởng lão kia chỉ lên bảng rồi nói: “Trong ngũ hành thì thuyết tương sinh là: Kim sinh Thủy, Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim.

    Tương khắc là Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim.

    Vị trưởng lão kia ngồi lại ghế nhấp một ngụm trà rồi lại nói:

    “Nói về tương sinh có nghĩa là giúp đỡ lẫn nhau để phát triển. Đem ngũ hành liên hệ với nhau thì thấy năm hành nhỏ có mỗi quan hệ xúc tiến lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau. Mà trong luật tương sinh mỗi một yếu tố đều phụ thuộc vào hai yếu tố khác theo quan hệ mẫu tử. Ví dụ như Hỏa nguyên tố luôn có quan hệ với cái sinh ra nó là Mộc nguyên tố và cái nó sinh ra là Thổ nguyên tố. Như vậy thì một nguyên tố luôn có mẫu và tử của mình!”

    “Tương khắc có nghĩa là áp chế lẫn nhau. Sự tương khắc có tác dụng duy trì cân bằng. Trong tương khắc, mỗi nguyên tố cũng có hai mối quan hệ với hai nguyên tố khác. Đó chính là cái nó khắc và cái khắc nó. Ví dụ như Thủy khắc Hỏa nhưng lại bị Thổ khắc lại.

    Trong tương khắc còn hai loại chính là tương thừa và tương vũ. Tương thừa chính là khắc quá đỗi dẫn đến sử biến hóa trong ngũ hành trở lên bất thường. Tương vũ là khắc không nổi và bị phản phục lại.

    Thấy đám đệ tử chú ý lắng nghe vị trưởng não này lại tận tâm nói: “Mỗi mối quan hệ tương sinh tương khắc này quan hệ rất mật thiết đến quá trình tu luyện dị thuật. Một người có thể dùng thủy thuật để chống hỏa thuật, dùng hỏa thuật chống kim thuật,…Có thể dùng thủy thuật hỗ trợ mộc thuật, dùng thổ thuật hỗ trợ kim thuật,…

    “Nhưng nên nhớ không có gì là tuyệt đối, vì vậy thủy thuật không có nghĩa sẽ thắng hỏa thuật hay hỏa thuật thắng kim thuật. Di thuật thiên biên vạn hóa, người dùng đa tâm đa cách, vì thế đây chỉ căn bản của mỗi hành mà chúng nghiên cứu còn mai sau vận dụng thì phải xem bản lĩnh của từng người.”

    “Nghiên cứu ngũ hành này không chỉ trên sách vở, các ngươi phải ứng dụng vào cuộc sống, nghiên cứu ngũ hành trong đời sống. Qua những thứ trong cuộc sống để tìm hiểu rõ hơn về tương sinh và tương khắc trong ngũ hành.”

    “Ngũ hành tồn tại trong thiên đia, nó không bao gồm tất cả nhưng cấu thành vạn vật….

    Tất cả đệ tử đều chăm chú, cả ba người Liễu Thiên cũng vậy. Tất cả đều đang nghe vị trưởng lão kia nói về ngũ hành cơ bản mà quên đi mọi thứ.

    Cả gian phòng chỉ có mỗi âm thanh nhỏ nhẹ của vị trưởng lão kia phát ra.

    Thời gian lặng lẽ trôi, âm thanh của vị trưởng lão kia du dương đều đều như những tiếng kim đồng hồ vậy.

    Vậy rồi rất nhanh hai giờ qua đi, buổi học Ngũ Hành đạo số kết thúc.

    Mọi người xôn xao một chút nhưng lại rất nhanh để ý lên phía bục giảng.

    Vị trưởng lão kia lúc này liền dặn dò: “Buổi này đã nói qua về quy luật cơ bản của ngũ hành, buổi sau ta sẽ nói về nguyên tố Kim. Mọi người có thể nghiên cứu trước, tuần sau khi ta giảng giải sẽ hiểu nhanh hơn!”

    “Rõ!”

    Rất đông đệ tử đồng thanh nói.

    “ Tất cả về nghỉ đi!” Vị trưởng lão kia gật đầu rồi cũng chống gậy từ từ đi ra ngoài.

    Tan học, đám người Liễu Thiên lại tản ra, mỗi người đi tìm một việc làm cho hết buổi sáng.

    Liễu Thiên vẫn đến thư viện, hôm nay không có Hà Minh, còn Tằng Nhất thì vẫn đi tìm hiểu về cơ quan ám khí của hắn.

    “Hứa quản thư buổi sáng tốt chứ?” Liễu Thiên đi đến thư viện thì chào Hứa Vĩnh Thiên một câu.

    Hứa Vĩnh Thiên thấy Liễu Thiên liền mỉm cười hỏi rồi lại nói: “Ừm! Lại đọc sách à? Chăm chỉ đọc sách cũng tốt, nhưng đừng quên tu luyện nguyên thần đấy!”

    “Đọc sách không thể không đọc! Nguyên thần không thể không tu!” Liễu Thiên mỉm cười đáp.

    “Ừm! Ngươi vào đi!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu không dài dòng nữa.

    Hứa Vĩnh Thiên biết kiến thức về mọi mặt là rất tốt nhưng tu vi vẫn quan trọng hơn, thời tuổi trẻ không tăng tiến nhanh thì mai kia càng vô vọng. Cảnh giới không cao thì không thể ra ngoài hành tẩu được, như vậy kiến thức uyên bác cũng vô dụng. Lúc đó chỉ thành một con mọt sách ngồi dí một chỗ mà thôi. Đây chính là bài học mà Hứa Vĩnh Thiên đã từng mắc phải nên hắn không muốn Liễu Thiên như mình, cả đời không có triển vọng chỉ làm chức quản thư của một thư viện nhỏ. Nhưng khi thấy Liễu Thiên quả quyết như vậy, gã cũng không nhiều lời nữa.

    Liễu Thiên đi quanh thư viện một vòng rồi rất nhanh kiếm một cuốn có ghi về Lịch sử Kỳ Nhân Các rồi đi ra ngồi cạnh cửa sổ. Hắn ngồi duỗi dài trên ghế, lưng tựa vào thành tường bắt đầu đọc sách. Qua thời gian, tâm trí của hắn vẫn tập trung vào cuốn sách nhưng đôi mắt đang mở lớn thì lờ đờ dần rồi nhắm lại.

    Một vùng nông thôn với những căn nhà cấp bốn nhỏ nhắn, những vườn cây ăn quả, những cái ao thả cá, những đống rơm, cái giếng, vv… mọi thứ đều rất giản dị và quen thuộc.

    Dưới gốc cây lớn bên ao, hai cậu nhóc một lớn một nhỏ đang ngồi câu cá, bên cạnh có một đứa em gái nhỏ đang ngồi xem. Cách đó không xa một người phụ nữ tầm ngoài ba mươi đang ngồi thái rau lợn trên sân giếng.

    “Anh! Anh!” Đứa em gái lay lay tay của thằng nhỏ hỏi: “Sao mãi không thấy có cá thế?”

    Đứa em gái có vẻ chán nản, nhà có ba anh em nhưng hai anh lại ngồi câu cá thành ra nó không có ai chơi nên phải ngồi xem. Mà ngồi xem chỉ thấy hai anh ngồi im nên nó thấy buồn tẻ, trẻ con như nó thì sao chịu được cảm giác buồn tẻ này.

    Lúc này, thằng em nhỏ bị làm phiền thì có vẻ tức, nó vùng vằng rồi mắng: “Mày cứ lèo nhèo cá nó chạy hết rồi!”

    Thằng lớn cũng quay ra nói: “Về kia chơi với mẹ đi!”

    “Hu hu!” Đứa em gái bị hai anh quát mắng thì liền khóc gọi mẹ: “Mẹ ơi! Các ánh bắt nạt con!”

    “Để em chơi cùng đi!” Người mẹ ngồi bên kia thở dài tỏ vẻ trách mắng hai thằng anh.

    Thằng thứ hai tỏ vẻ không chịu thiết, nó ra bộ người lớn nói: “Suốt ngày làm lũng, mai kia không biết làm được cái gì?”

    Mẹ nó bên kia nghe vậy cười hỏi: “Thế con mai kia định làm gì?”

    “Con sẽ là người mạnh nhất!” Thằng nhỏ đứng dậy nói với vẻ rất quyết tâm.

    “Ê! Liễu Thiên!” Bỗng nhiên có một tiếng gọi.

    Liễu Thiên mở mắt, hắn chợt nhận ra đó là mơ, hắn đã mơ về một hồi ức cũ.

    Liễu Thiên khi này chấn định lại thì mới nhìn ra người gọi mình và đó không ai chính là Hứa quản thư.

    Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi: “Trưa rồi người còn nằm đây ngủ à? Không mau về!”

    “Hứa quản thư! Ài thật ngại quá, ta..” Liễu Thiên lấy tay lau miệng tỏ vẻ ngại ngùng nói.

    “Không sao, thôi về đi muộn rồi, chiều phải luyện tập nữa!” Hứa quản thư lắc đầu tỏ vẻ quan tâm nói.

    “Đa tạ! Vậy ta đi ngay đây!” Liễu Thiên đứng dậy, hắn đưa luôn cuốn sách cho Hứa Vĩnh Thiên rồi chạy đi.

    Hắn vừa chạy thì trong đầu luôn lẩm bẩm: “Là người mạnh nhất ư!”

    Vừa rồi hắn đọc sách ngồi cảnh cửa sổ, gió mát cảnh đẹp bất trợt làm hắn ngủ quên mất. Và những thứ trên là hắn mơ và hồi tưởng về tuổi thơ của mình ở trái đất. Một tuổi thơ rất đẹp mà hắn luôn muốn quay lại. Có điều thời gian đã qua là không trở lại, mọi người chỉ biết tiếc nuối hoài niệm quá khứ mà thôi. Hắn hiểu điều đó và biết mình phải làm gì trong tương lai chứ không trông mong trở lại quá khứ.

    ….

    Buổi chiều trên sân tập là một màu nắng vàng nhạt dễ chịu, đám người Liễu Thiên đang tập hợp ngay ngắn trên sân cùng các chi khác.

    Một lúc, vị trưởng lão huấn luyện thể thuật trong cung lại đi ra phân phối: “Hôm qua tất cả mọi người đều đã có được bí tịch thể thuật cùng binh khí của mình. Nhưng quản sự các ngươi cũng đã nhắc rồi, các ngươi phải nghiên cứu thật kỹ, sau một tuần mới được bắt đầu luyện. Trong những ngày tiếp theo của một tuần này các người vẫn tiếp tục tu luyện như thường, kẻ nào giám học trước thì sẽ xử theo tông quy.”

    “Hôm nay cũng như hôm qua mọi người đều tập thể lực, sau đó chấp sự từng chi sẽ giải thích qua về cách chiến đấu cơ bản của thể thuật. Đồng thời sẽ giải thích về những thứ trong bí tịch mà các người lấy được, có gì chưa hiểu đều có thể hỏi!”

    Vị trưởng lão này nói xong liền quay người đi về phía quảng trường. Lúc này các chấp sự ở lại thì đều làm công việc của mình đó là đi lên dẫn đám người trong “chi” ra nơi tập riêng.

    Như hôm qua, đám người Liễu Thiên rời ra một góc của sân tập. Và như thường lệ là bài thể lực cho cả chi, sau đó sẽ là tự tập nửa giờ, rồi quay lại đứng tấn. Thế nhưng giữa các bài tập bắt buộc các vị chấp sự cũng cho đám đệ tử nghỉ ngơi và tự luyện tập hay làm gì mình thích miễn sao không đi ra khỏi phạm vi của “chi” là được.

    “Hai mươi, hai mốt,…hai sáu.” Liễu Thiên vừa chống đẩy vừa đếm. Trong thời gian nghỉ ngơi và tự tập này Liễu Thiên muốn luyện tập tăng chút cơ tay và cơ bụng.

    Bên cạnh Liễu Thiên, hai người Hà Minh và Tằng Nhất cũng chống đẩy cùng, nhưng có điều là họ đã làm được gần trăm cái mà Liễu Thiên mới được hai mấy cái.

    “Ba mươi ba, ba mươi tư, ba mươi…năm! Hờ!” Đến cái thứ ba mươi năm thì Liễu Thiên thu người đứng dậy, lúc này gương mặt hắn đỏ ửng và xuất hiện nhiều gân xanh, xem ra bằng đó đã là giới hạn của hắn rồi!

    Hai người Hà Minh thấy thế cũng dừng lại, cả bả lại đứng tán gẫu.

    “Hừ! Hừ! Xem ra còn phải cố gắng hơn nữa!” Liễu Thiên hai tay thả lỏng vừa thở vừa nói.

    “Cứ từ từ, thể lực không phải là thứ có thể tăng lên trong một hai lần tập luyện!” Tằng Nhất an ủi.

    “Ừm!” Liễu Thiên gật đầu rồi chợt nghĩ ra gì đó đề nghị: “Hay ba chúng ta luận bàn chút!”

    “Ý hay! Nhưng ra tay nhẹ thôi kẻo lại đả thương đến căn cơ!” Hà Minh ngập ngừng nói.

    Tằng Nhất lắc đầu phủ định, hắn ra vẻ mạnh mẽ nói: “Đã đánh là phải dùng hết sức, có bị thương mới trở lên mạnh mẽ được!”

    “Ừ! Đã thế ta cùng Hà Minh sẽ vây công người thế nào?” Liễu Thiên hướng Tằng Nhất hỏi.

    Liễu Thiên thấy điệu bộ ra vẻ không sợ ăn đòn của Tằng Nhất nên mới đề nghị như vậy. Hắn biết tất cả đều chưa từng luyện qua võ công gì cả cùng lắm chỉ một chút cách chiến đấu cơ bản, chủ đạo đám tân đệ tử vẫn là luyện tập thể lực để hỗ trợ tu luyện mà thôi. Mà hắn lại từng học qua chút võ thuật, tuy cơ thể hơi yếu nhưng kỹ năng cơ bản vẫn dùng được. Vì thế hắn và Hà Minh quây mà đánh một mình Tằng Nhất thì chắc chắn sẽ chiếm chút tiện nghi.

    Bên kia, Tằng Nhất suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý, hắn nhìn Liễu Thiên thì mảnh khảnh yếu đuối còn Hà Minh lại kém tuổi nhỏ con nên hai ngươi liên thủ chắc không có vấn đề gì.

    “Không dùng nguyên thần, chúng ta chỉ giao thủ thân thể và võ học thôi. Như vậy dù có mạnh tay cũng không làm cho căn cơ bị ảnh hưởng” Liễu Thiên lúc này lại nói.

    “Được! Hai người các ngươi cẩn thận đấy, ta không lương tay đâu!” Tằng Nhất đứng sang đối diện với Liễu Thiên và Hà Minh gật đầu tỏ vẻ nguy hiểm nói.

    Liễu Thiên mỉm cười một cách gian tà nói: “Hà Minh hôm nay có kẻ thành đầu heo rồi!”

    Hà Minh cũng cười rất gian xảo nói: “Bắt đầu thôi!”

    Hai người Liễu Thiên cũng không nói gì nữa mà từ từ tách ra.

    Ba người đứng thành thế chân vạc rồi rất nhanh cả ba lao vào nhau.
     
    tuongnd, darkntnt, canthi and 3 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Thiên Ý
    Chương 27: Công pháp tu luyện.
    “Sao lại đánh nhau vậy? Bọn chúng không phải thân nhau lắm sao?”

    “Xích mích gì ư?”

    “Ta không rõ, chắc là tranh giành gì đó!”

    “Haha! Quan tâm làm gì, có đánh nhau thì cứ xem thôi!”

    Mọi người bàn tán làm cho mấy vị chấp sự cũng phải quay ra nhìn. Nữ chấp sự họ Lan kia thấy vậy định đi lên can ngăn thì đại chấp sự chặn lại hỏi: “Ngươi định làm gì?”

    “Thì muội ngăn chúng lại chứ làm gì nữa!” Lan chấp sự kia quay lại tỏ vẻ khó hiểu đáp.

    “Không cần! Bọn họ đang muốn tỷ thí với nhau! Luyện tập phải cọ sát mới phát triển được! Kệ chúng!” Vị đại chấp sự ung dung nói.

    Nữ chấp sự họ Lan kia nghe vậy cũng không đi lên ngăn cản nữa, nàng lúc này cùng với mấy vị chấp sự còn lại đều nhìn sang phía ba người Liễu Thiên.

    Bên này ba người Liễu Thiên đã bắt đầu đánh nhau, nhưng khác với suy nghĩ của mọi người là đánh một cách công bằng, ở đây là hai người quây lại đánh một người.

    Tằng Nhất vừa vào đã lao thẳng đến chỗ Liễu Thiên xuất quyền, hắn muốn đánh bầm dập Liễu Thiên trước.

    Nhưng kết quả đâu như hắn nghĩ, Liễu Thiên cơ thể yếu đuối là do hắn mới đoạt thể chưa lâu nên chưa luyện tập mà thôi. Thực chất thì khả năng đánh nhau của hắn rất tốt. Trong những kỹ năng đó thì phản xạ đang được thể hiện hàng đầu.

    Tằng Nhất đánh một quyền bị né một quyền, đá một cước lại bị né một cước. Đồng thời trong khi né tránh Liễu Thiên cũng phản lại rất nhiều đòn lên người Tằng Nhất. Tất nhiên Liễu Thiên làm được điều này cũng là do chiến đấu không dùng nguyên thần chứ dùng nguyên thần kích phát thì kết quả thế nào thì còn chưa biết được.

    Liên tục né đòn rồi trả lại đòn liên tục nhưng với cơ thể mảnh khảnh nên những đòn đánh của Liễu Thiên không có bao nhiêu lực. Cộng với việc Tằng Nhất ngày thường cũng rất chịu khó tập luyện thể lực nên cơ thể có phần vạm vỡ hơn hai người Liễu Thiên nên mấy đòn của Liễu Thiên chưa thực sự làm gì được Tằng Nhất.

    Nhưng không có gì là mãi mãi, Tằng Nhất cũng không thể công Liễu Thiên không được mà lại ăn đòn mãi được. Tằng Nhất bắt đầu bức xúc, hắn định thay đổi chiến thuật.

    Tiếc là hắn chưa kịp làm gì thì Hà Minh cũng nhảy vào cho hắn mấy quyền lên người. Thế công của Tằng Nhất biến mất thay vào đó là thủ toàn tập.

    Hai đánh một, quyền cước loạn lên, Tằng Nhất không lấy gì để đánh lại, hắn ăn nhiều cú vào người, vẻ mặt nhăn nhó lùi lại liên tục Lúc này, hắn đã biết mình bị lừa. Thế nhưng hắn cũng không có ý định dùng nguyên thần chống lại mà liền quay người chạy đi.

    Hai người Liễu Thiên thì bám theo không ngừng rồi coi Tằng Nhất như là một bao cát di động mà đấm đá liền tục.

    Một lúc như vậy thì Tằng Nhất dừng lại hắn dơ tay lên nói: “Ta chịu thua! Hai tên khốn nạn các ngươi hợp sức chơi ta!”

    “Haha! Ngươi còn to mồm nữa đi!” Liễu Thiên nhìn mặt Tằng Nhất thâm tím, nhiều chỗ xưng thì không khỏi cười sung sướng nói.

    Hà Minh cũng không nín được cười, hắn và Liễu Thiên cùng đi đến vỗ vai Tằng Nhất, hắn ra vẻ đạo nghĩa nói: “Dù sao đây cũng là bài học, về sau không được khinh thường kẻ khác!”

    “Bốp! Bốp!”

    Nhanh như cắt Tằng Nhất xuất ra hai quyền vào hai mắt của Hà Minh và Liễu Thiên.

    Hai người Liễu Thiên ôm mắt nhìn Tằng Nhất chưa kịp nói gì thì Tằng Nhất liền hùng hổ đi lên hỏi: “Thế nào? Chơi ta tím bầm mặt mũi mà hai quyền này cũng không chịu nhận sao?”

    Liễu Thiên, Hà Minh vẫn không nói gì mà nhìn kỹ lại gương mặt thâm tím của Tằng Nhất. Tằng Nhất khó hiểu, không biết hai tên này định làm gì.

    “Haha!” Bất trợt Liễu Thiên và Hà Minh cùng bật cười, bọn hắn nhìn bộ mặt ăn no đòn còn ngu ngơ của Tằng Nhất thì không kìm nổi. Cả hai cười ầm lên, làm cho Tằng Nhất biết mình ra tay như vậy còn nhẹ.

    Tằng Nhất lao lên định cho hai người Liễu Thiên một trận nữa nhưng cả hai tên kia đâu có ngu mà đứng đó. Không hẹn mà cả hai tách ra hai hướng chạy. Thế nhưng chẳng hiểu sao Tằng Nhất quyết định đuổi theo Liễu Thiên?

    Phía ngoài thấy một màn đánh lộn rồi đuổi nhau này, vị đại chấp sự kia cũng chỉ biết trợn mắt há mồm, lão thật sự không biết nói gì lúc này. Vừa rồi, lão nghĩ là mấy tên này định tỷ thí để gièn luyện khả năng chiến đấu nên đã tán thưởng còn định cùng đám đệ muội quan chiến. Thế nhưng lão không ngờ rằng ba tên kia lại bày ra một màn nô nghịch như vậy. Lão bỗng nhiên cảm thấy mất mặt trước ba vị chấp sự khác. Gương mặt lão lúc này có phàm xám lại nhìn thật khó coi!

    “Ài! Thì ra là chúng đang đùa vời nhau!”

    “Hừ! Uổng công ta đứng xem!”

    Mấy đệ tử đứng xem cũng giải tán hết, ai lấy quay lại luyện tập, không ai thừa hơi xem ba tên hâm nô nghịch đuổi nhau trên sân nữa.

    Phía bên kia, Liễu Thiên bị đuổi cho chạy không thở được nên đành phải đứng lại. Tằng Nhất thấy vậy thì cũng dừng chạy từ từ đi lại, vẻ mặt thì hung ác vô cùng.

    “Thật không công bằng! Ngươi đuổi theo mỗi ta là thế nào?” Liễu Thiên thở hổn hển nói hỏi.

    “Ý tưởng lấy hai đánh một là của người còn gì?” Tằng Nhất dùng ánh mắt lạnh khốc hỏi.

    Liễu Thiên nghe vậy thì hai mắt mở lớn như đã hiểu, ngay sau đó hắn lại mỉm cười rồi tỏ vẻ đạo nghĩa nói: “Hì hì! Ngươi xem chúng ta cũng chỉ là luận bàn thôi, mà cứ oan oan tương báo bao giờ mới dứt!”

    Liễu Thiên bắt đầu giở chiêu võ mồm của mình, hắn nói liên hồi: “Mà ta đâu có biết là kết quả lại như vậy, ngươi xem ta thân thể gầy yếu, Hà Minh thì nhỏ con hơn ngươi nhiều. Như vậy ta đâu có ý chơi ngươi! Mà ngươi thua rồi tại sao không đầu hàng sớm đi?”

    Tằng Nhất nghe Liễu Thiên nói vậy nghĩ cũng phải, lúc đầu hắn đã quá tự tin nghĩ rằng sẽ tẩn cho hai tên này một trận. Sau đó hắn bị cường công nhưng vẫn không chịu thua cố tìm cơ hội phản công mới thành ra bị đánh cho thế này.

    Liễu Thiên thấy hiệu quả lại nói: “Thôi, luận bàn thương tích là chuyện bình thường! Cái này đến tối về bôi Tẩy Vị phấn lên rồi điều tức một lúc là đỡ ngay ý mà. Chúng ta quay lại luyện tập thôi!”

    “Hừ! Coi như ta dễ tính đi!” Tằng Nhất cũng không chấp nhặt nhiều, hắn bị Liễu Thiên dụ dỗ đi về. Phía bên này, Hà Minh vui vẻ đứng đón, cả ba lại quay lại chỗ tập ‘chi’ mình để tiếp tục buổi luyện tập.

    Mà bốn vị chấp sự cũng không có nói gì ba người Liễu Thiên mà tiếp tục điều hành buổi tập.

    Thêm một lúc nữa thì cũng đến bài tập cuối cùng. Vẫn như hôm qua kết thúc buổi tập thể lực vẫn là bài đứng tấn quen thuộc.

    Liễu Thiên lần này với nguyên thần mới hỗ trợ thì hắn trụ được gần ba mươi phút, so với hôm quá thì tiến bộ hơn khá nhiều. Hắn hơn được đa phần đám đệ tử nhưng so với nam đệ tử thì chỉ hơn có một tên mà thôi, những tên còn lại vẫn tỏ ra mạnh mẽ dị thường đứng đó. Tất cả đều muốn mình là người chiến thắng.

    Lại nói thì không phải ngày nào người thắng trong luyện tập cũng được thưởng Linh cao mà một tuần chỉ được xét thưởng một lần mà thôi. Trong tông môn thì kết quả phấn đấu của từng ngày từng tuần sẽ được quản sự chấm vào rồi sau đó quyết định thưởng vào cuối tháng. Lúc đó phần thường phấn đấu một tháng sẽ được cộng cùng vào trợ cấp luôn.

    Hôm qua chỉ là buổi đầu nên được trao thưởng trực tiếp để cho đám để tử thấy đó mà cố gắng. Từ hôm này trở đi kết quả luyện tập của đám đệ tử đều được ghi chép và tổng kết vào cuối tháng và số thưởng sẽ được trả cùng với trợ cấp.

    Kết thục buổi tập thể lực, vị đại chấp sự kia liền nói: “Mọi người giờ hãy về tập hợp tại phòng chấp sự trong “chi”. Tất cả mang bí tịch mà mình không hiểu đến đó, chúng ta sẽ giải thích cho các người.”

    Nói xong gã liền dẫn theo ba vị chấp sự khác rời đi trước, đám đệ tử cũng thu dọn chỉnh đốn trang phục rồi cùng đi về chi sáu của mình.

    Dãy nhà chi sáu có hai tầng, ở tầng dưới có một căn phòng lớn cạnh cầu thang, đám người Liễu Thiên tập trung vào đó.

    Trong đây tuy không rộng bằng một phòng học tại Văn đường nhưng có bàn ghế đàng hoàng, phía trên cũng có bục giảng. Trên bục giảng khi này có ba cái bàn tương ứng có vị chấp sự ngồi ở đó. Trong ba người thì không hề thấy đại chấp sự đâu.

    Vị Lan chấp sự kia đi lên nói: “Trước tiên ta tự giới thiệu trước, ta tên Lan Nhược Vân.”

    Nàng hướng sang hai người chấp sự bên cạnh giới thiệu: “Vị này là Đồng chấp sự, tên là Đồng Nhất Tiêu và đây là Hướng chấp sự tên là Hướng Kha.”

    “Ba bọn ta sẽ giải đáp các khúc mắc của mỗi người về những thứ mọi người chưa hiểu. Theo thứ tự ba người một đi lên hỏi, những người phía dưới yên lặng nghiên cứu chờ đến lượt mình, tất cả không được làm ồn. Thứ tự đi lên thì theo số phòng, lượt đầu sẽ là ba người phòng số một, hai và ba!”

    Đám đệ tử nghe vậy thì không hề có ý kiến gì nên buổi giảng dạy bắt đầu. Cứ một lượt ba người đi lên, mỗi người một vị chấp sự, sau khi xong lại đổi cho nhau. Như vậy một đệ tử sẽ lần lượt hỏi cả ba vị chấp sự về những vấn đề mình còn khúc mắc.

    Ba người đầu tiên đi lên tâm hơn mười phút lại đi xuống, ba người tiếp theo đi lên rồi lại ba người tiếp theo, những người phía dưới bao gồm cả ba người Liễu Thiên đều đang ngồi nhỏ bàn luận chờ đợi đến lượt mình.

    “Người định hỏi gì?” Tằng Nhất khẽ hỏi Liễu Thiên.

    “Ta hỏi về bí tịch và kiếm thuật!” Liễu Thiên liền đáp.

    “Ta thì cả ba vấn đề đều cần hỏi, Hà Minh chắc chỉ cần hỏi về kiếm thuật thôi nhì?” Tằng Nhất liền nói rồi lại hướng Hà Minh hỏi.

    “Ừ!” Hà Minh chỉ khẽ gật đầu, hắn có vẻ tập trung đến những câu hỏi mình định hỏi nên không muốn nói chuyện nhiều.

    Thế rồi các lượt từ từ trôi qua, Hà Minh đi lên lượt thứ sáu, lúc này chỉ còn hai người Liễu Thiên ở lượt cuối.

    Tầm mười năm phút, Hà Minh mỉm cười đi xuống, rồi thêm một chút nữa hai người đệ tử lượt sáu cũng đi xuống.

    Lúc này đã đến lượt cuối, lượt này chỉ có hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất mà thôi.

    Hai người đi lên, Liễu Thiên được ngồi vào chỗ Lan chấp sự, Tằng Nhất ngồi chỗ Hướng chấp sự giải thích về bí tịch.

    Tằng Nhất ngay tức khắc đi vào vấn đề, Liễu Thiên thì ngồi nhìn nhìn quanh mà không nói gì.

    “Sao công pháp của ngươi không có vấn đề gì sao?” Lan chấp sự nhìn Liễu Thiên với vẻ chán ghét hỏi.

    Liễu Thiên nhìn thấy ánh mắt kia liền mỉm cười nói: “Tiếc là không có!”

    Liễu Thiên trả lời vậy không phải vì ngại ngùng hay tức giận. Hắn trả lời vậy vì trong công pháp hắn thực sự không có gì muốn hỏi.

    Hắn tuy mới chuyển sinh chưa lâu nhưng đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của Liễu Thiên cũ. Trong ký ức của tên kia tuy không rõ ràng lắm nhưng những thứ cơ bản của công pháp thì đều biết. Vì nếu không biết thì không thể nào tên kia tu luyện đến Linh Cơ đệ nhị trọng được. Mà qua những thứ “tên kia” biết cùng với mấy ngày vừa tu luyện vừa cảm nhận Liễu Thiên cũng đã lắm rõ công pháp của mình.

    Đồng thời hắn cũng đã hỏi Hà Minh về những vấn đề liên quan rộng hơn của công pháp và đã hiểu kín kẽ hơn. Trong đầu hắn hiện lên rõ ràng những kiến thức về công pháp.

    Cụ thể thì công pháp của mỗi người đều đã được luyện từ khi bắt đầu tu luyện, nó chính căn cơ hình thành nên đan điền. Nếu nói đan điền là xương tủy, nguyên thần là huyết nhục thì công pháp chính là gân cốt khinh mạch.

    Công pháp gắn liền với đan điền mỗi người, nó tạo nên sự hoạt động của đan điền, nó điều khiển sự chuyển dịch của nguyên thần trong đàn điền và cơ thể.

    Khi tu luyện cứ nghĩ là nguyên thần đổ dồn về đan điền một cách đơn giản như nước đổ vào chậu nhưng thực tế nó có một trật tự quy luật rõ ràng. Như vậy khi nguyên thần từ trong đan điền mới vận hành ngược trở lại các khinh mạch rồi đi ra toàn cơ thể để cơ thể sự dụng.

    Mà đan điền vốn hư vô không có cơ bắp thúc đẩy co bóp như tim bơm máu ra động mạch nên đan điền phải có công pháp điều khiển và vận hành theo một trật tự quy luật riêng thì nguyên thần mới ra vào một cách nhịp nhàng đều đặn như một vòng tuần hoàn.

    Theo những gì Liễu Thiên hiểu thì mỗi một công pháp lại có dạng vận hành khác nhau. Qua đó nó sẽ tạo lên cấu trúc hoạt động khác nhau của đan điền mỗi người. Cấu trúc này sẽ tăng tiến dần theo mức độ cấu trúc của công pháp hay chính là các tầng của công pháp. Mỗi một cảnh giới tu vi đều cần tiến giai công pháp phù hợp thì mới có thể bảo đảm sự vận hành mượt mà của đan điền. Với những người có tu vi dưới Linh Cơ cảnh đệ tứ trọng thì công pháp chỉ cần đạt đệ nhật trọng là cũng đủ dùng rồi. Tất nhiên là Liễu Thiên cũng đã tu luyện công pháp Như Hải Vô Tịnh công đến đệ nhất trọng.

    Lại nói thì môn công pháp này là công pháp gia truyền của Liễu gia, Liễu Thiên cũng như những người trong gia tộc đều được học công pháp này. Đẳng cấp của bộ công pháp này cũng là thượng đẳng và nó sinh ra để giành cho người Liễu gia tu luyện.

    Lại nói thì không chỉ riêng Liễu gia mà tất cả các gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân nếu chưa có công pháp thượng đẳng gia truyền thì đều có thể chọn một bộ công pháp thượng đẳng trong Kỳ Nhân các làm công pháp gia truyền.

    Như vậy tất cả các đệ tử từ gia tộc đề cử vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp thượng đẳng để tu luyện từ khi khởi đầu rồi. Đây chính là bước tu luyện căn cơ bắt buộc của đám đệ tử mà Kỳ Nhân các cần các gia tộc đáp ứng. Mà lại nói tuy lúc đầu công pháp thượng đẳng khó tu luyện nhưng đó cũng là cách chọn ra nhân tài để đề cử vào Kỳ Nhân các của mỗi gia tộc. Mà công pháp cũng như một bản khung, việc đổi công pháp không khác gì đập đi xây lại, mà công pháp kém thì tu luyện chậm chạp rồi mọi mặt như công kích phòng thủ cũng kém nên dù là khởi đầu nhưng tất cả đều phải tu luyện công pháp thượng đẳng. Đây chính là lựa chọn tu luyện của dị giả và nó được áp dụng cho toàn bộ đệ tử.

    Còn những trường hợp những đệ tử không có gia tộc thì lại là những người được tuyển trọn từ các vùng trong toàn quốc. Theo chương trình tuyển chọn thì cứ một thành lớn lại có một khu huấn luyện tuyển chọn của Kỳ Nhân các. Các ứng viên được tuyển từ khi tám tuổi và sẽ được đưa vào các khu đó và được dậy cho các kỹ năng cơ bản trong một năm rồi các vị chủ quản sẽ dần chọn ra những người ưu tú nhất. Những người ưu tú sẽ là được chuyển lên các khu đào tạo cao hơn. Ở đây lại có các vị quản sự trong Kỳ Nhân Các đến và tuyển chọn nhưng kẻ có căn cơ hợp cách.

    Những kẻ được chọn sẽ được truyền thụ cho một công pháp chính tông phù hợp để luyện tập tu luyện nguyên thần. Những ai trước mười hai tuổi đạt được Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sẽ được tuyển đến Kỳ Nhân các chính thức thành đệ tử và được tông môn bồi dưỡng. Nhưng ai không đạt yêu cầu sẽ bị xóa đi phần ký ức liên quan đến công pháp mình đã học và sẽ được thưởng cho một ít tiền và trả về địa phương.

    Vì vậy mà tất cả đệ tử đã được đưa vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp của mình, và không cần chọn thêm công pháp nữa. Việc của mỗi đệ tử phải làm là tu luyện công pháp tiến giai cao lên mà thôi.

    Mà Liễu gia không như phần lớn các gia tộc trung đẳng khác, Liễu gia không cần lấy công pháp của Kỳ Nhân Các làm công pháp tu luyện. Như Hải Vô Tịnh công là của tổ tiên lâu đời của Liễu gia truyền thụ lại. Nó có từ bao giờ thì không biết nhưng theo trí nhớ mơ hồ để lại thì công pháp này có chín trọng và tất nhiên là trọng sau phức tạp hơn trọng trước rất nhiều lần. Sự vận hành trong công pháp đa số theo dạng tổ hợp nhiều cấu trúc khác nhau liên kết lại.

    Lại nói thì Như Hải Vô Tịnh công này của Liễu gia chưa có ai luyện được đến ngũ trọng cả. Ngay cả Liễu Không gia tổ của Liễu Thiên đã đạt Hoành Không cảnh nhưng nghe nói cũng chỉ dừng lại ở đệ tứ trọng mà không tiến tiếp được. Vì vậy đây cũng là một bộ công pháp khó luyện vô cùng và đối với những người không có tạo ngộ và cơ duyên thì rất khó đạt đến đệ tam trọng.

    Còn Liễu Thiên chẳng biết mình có duyên hay tạo ngộ thế nào nhưng đến lúc này hắn đã hoàn toàn thông hiểu hai tầng đầu của công pháp này.

    Đệ nhất trọng nguyên thần di chuyển theo kiểu cơ bản đó là một đường xoắn ốc. Đệ nhị trọng thì gấp đôi lên chính là hai vòng xoắn ốc xoắn lồng vào nhau theo hai mặt phẳng khác nhau, điều đặc biệt là các đường xoắn không được chạm vào nhau. Việc này nói thì vậy nhưng để làm được thì hắn còn phải thử nghiệm nhiều lần.

    Đệ tam trọng thì Liễu Thiên chưa biết cả tâm pháp lẫn đồ án, thế nhưng hắn cũng không cần lo lắng vì chỉ đợi lần sau về gia tộc hắn học là được, bây giờ còn quá sớm để nghĩ đến tầng ba đó.

    Kể ra thì những hiểu biết về công pháp này không phải là nhiều nhưng Liễu Thiên cũng phải tốn chút công sức nịnh nọt Hà Minh mới có thể hiểu được.
     
    tuongnd, darkntnt, canthi and 3 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Thiên Ý
    Chương 28: Tây kiếm đế, kiếm căn.
    Thực ra hắn cũng định hỏi một chút gọi là có nhưng do thái độ của chấp sự họ Lan làm hắn khó chịu nên không cần phải thừa hơi làm gì.

    Lúc này, Liễu Thiên không dây dưa với nữ chấp sự kia nữa, hắn đi sang chỗ Hướng chấp sự.

    Liễu Thiên chào Hướng chấp sự một cái, hắn liền nói: “Mong Hướng chấp sự giải thích cho đệ tử cuốn kiếm phổ này!”

    Nói xong, Liễu Thiên lấy kiếm phổ ra đưa cho Hướng Kha.

    Hướng Kha cầm cuốn kiếm phô lên, gã không cần dở ra lắc đầu nói: “Đây là một cuốn kiếm phổ không chính thức!”

    “Không chính thức?” Liễu Thiên cảm thấy khó hiểu.

    “Ừ! Người viết cuốn kiếm phổ này tuy là một tuyệt đại cao thủ nhưng cũng là một người thô lỗ ngông cuồng đến tột cùng.”

    Hướng Kha lắc đầu cảm thán: “Cuồng nhân điển tiếu nhân gian! Độc hành ngũ hoa nhất kiếm? Cổ báo nhị sắc lâm vi! Tại thời hỉ, phân Phí sơn. Đương thế sầu, chia Tây Hải!”

    "Đó là mấy câu viết về vị kiếm khách nổi danh một thời Cuồng nhân Tây kiếm đế này!"

    Hướng Kha lúc này lại tiếp tục nói.“Ngài từng là một trong Tam Đế tại Trung Địa. Người đời gọi ngài là Tây Kiếm Đế, bộ kiếm phổ này là do ngài viết ra khi còn chưa nổi danh và đã được tông môn sưu tầm lại.”

    “Tây Kiếm Đế tính tình phóng khoáng ngông cuồng, ngài luyện kiếm rất giỏi nhưng lại không biết cách truyền thụ những thứ mình có cho đời sau. Bản kiếm phổ này là bản sao từ bản chép tay của ngài, trong đây câu văn lộn xộn, từ ngữ sắp xếp lung tung, thỉnh thoảng lại chèn ngang chèn dọc những đoạn thơ từ đồng thời cũng có những câu nói tục không rõ nghĩa. Vì vậy thật khó để nhìn ra được trong đó là một bộ kiếm phổ.”

    “Ngay cả những cao nhân của tông môn cũng không thể biên soạn thành kiếm phổ được. Vì vậy họ đã chép nó lại y hệt như bản chính và chỉnh lại một chút cho dễ nhìn rồi đem trưng bày ở thư viện và bí phòng. Từ trước đến nay có rất nhiều người từng xem qua cuốn kiếm phổ này nhưng chưa một ai thực sự hiểu được nó. Chỉ có một số người qua đó ngộ ra vài chiêu đơn giản mà thôi.”

    Nói đến đây Hướng Kha quay ra nhìn Liễu Thiên khuyên nhủ: “Ngươi cũng đừng tốn thời gian vào nó nữa, ngươi phải biết thời gian không chờ ai bao giờ!”

    “Đa tạ!” Liễu Thiên cầm kiếm phổ cung kính nói: “Đệ tử sẽ tự cân nhắc!”

    Hắn dẫu biết vô vọng nhưng hắn đã chọn thì không dễ dàng từ bỏ. Dù sao cũng phải nghiên cứu một thời gian rồi mới tính tiếp. Hướng Kha thì cũng không có ngăn cản, gã chỉ lắc đầu nhìn Liễu Thiên cười rất thâm ý.

    Tiếp theo, Liễu Thiên đi sang chỗ Đồng chấp sự, nếu đã không tìm hiểu được kiếm phổ này thì hắn muốn tìm hiểu những thứ cơ bản về cách dùng kiếm.

    Hướng Kha thấy Liễu Thiên kiên quyết như vậy thì lắc đầu không nói gì nữa.

    “Đồng chấp sự khi dùng kiếm thì cần những kỹ năng gì ạ?” Liễu Thiên ngồi trước bàn của Đồng Nhất Tiêu cung kính hỏi.

    Đồng Nhất Tiêu suy nghĩ một lúc rồi nói.

    “Kiếm thuật cụ thể được chia ra làm hai trường phái là dùng khí ngự kiếm và dùng kiếm ngự khí. Dùng khí ngự kiếm là trường hợp một người từ xa dùng nguyên thần dung nhập vào kiếm để chiến đấu. Dùng kiếm ngự khí là kiếm cầm trong tay, một kiếm chém ra kiếm khí tấn công kẻ thù ở phía xa. Ngươi đại khái có thể hiểu như vậy.”

    Thấy Liễu Thiên có vẻ hiểu, Đồng Nhất Tiêu lại nói:

    “Tiếp theo là phân biệt sự khác biệt giữa hai dạng kiếm thuật trong dị giả.Lấy kiếm ngự khí là một dạng dùng nguyên thần truyền vào kiếm hoặc dùng nguyên thần tạo thành kiếm. Kiếm không trong tay mà chỉ có nguyên thần liên kết cùng kiếm, sau đó điều khiển kiếm công kích kẻ thù. Ưu điểm tầm công kích xa, một lúc có thể điều khiển nhiều kiếm, công kích đa dạng khó ngăn chặn và tiêu tốn ít nguyên thần. Nhược điểm là hao tổn tinh thần khi sử dụng nhiều kiếm, lực công kích không cao, dễ để ra sơ hở nguyên thần vận hành, khó phòng thủ cho bản thân.”

    “Dùng kiếm ngự khí là dạng chiến đấu kiếm thuật cơ bản, nó không khác gì những kiếm khách trong giang hồ, có điều là theo mỗi kiếm xuất ra sẽ có nguyên thần chuyển hóa thành kiếm khí bay ra tấn công kẻ thù. Ưu điểm của dạng này là quá trình luyện không gặp nhiều khó khăn, ngay cả ở cảnh giới thấp cũng có thể luyện được, lực công kích lớn, phòng thủ tốt hơn. Nhược điểm là công kích kém, không xa, càng xa thì hiệu quả càng giảm, nguyên thần tiêu tốn lớn, xuất chiêu đơn giản đối thủ có thể nhìn ra quỹ đạo để chống đỡ.”

    “Trên cơ bản là chia ra như vậy nhưng dù có là trường phái kiếm pháp nào thì khi chiến đấu của kiếm cũng gồm bốn kiểu chính là: đâm, chém, lướt và chặn. Bốn kỹ năng này là bốn kỹ năng cơ bản của chiến đấu bằng kiếm, qua bốn kỹ năng này con người đã nghiên cứu ra hàng ngàn bộ kiếm pháp khác nhau.” Đồng Nhất Tiêu giảng giải một hồi mới dừng lại, nhìn gã rất hăng say.

    “Bốn kỹ năng?” Liễu Thiên lẩm bẩm.

    “Đúng vậy, trong sách cũng có ghi rất rõ! Ngươi về nhà từ từ nghiên cứu rồi ta sẽ nói ở tuần sau giờ ta tiếp tục giới thiệu qua về kiếm đạo. Sau đây sẽ nói thêm chút về cách vận kiếm!” Đồng Nhất Tiêu gật đầu nói.

    Đồng Nhất Tiêu lại khẽ hắng giọng tiếp tục giảng giải: “Kiếm đạo là thứ bắt đầu luyện thì dễ nhưng để tìm hiểu sâu xa thì vô cùng khó. Trong kiếm đạo còn có rất nhiều kía cạnh khác liên quan chặt chẽ với nhau đó là tâm, tay và kiếm. Ba khía cạnh tâm, tay và kiếm này đa số áp dụng cho những người dùng kiếm ngự khí. “Tâm nhất niệm, kiếm nơi tay trảm vạn vật.” Người hãy nhớ kỹ mối quan hệ giữa ba yếu tố này là: tâm khiển tay, tay khiển kiếm, kiếm khiển tâm.”

    “Thế nào là kiếm khiển tâm?” Liễu Thiên liền hỏi.

    “Kiếm khiển tâm chính là trạng thái đỉnh cao của kiếm đạo, khi đó người dùng kiếm đã hợp tâm mình vào thanh kiếm, mỗi đường kiếm đều kéo theo tâm hồn của kiếm khách để đạt đến trạng thái hoa mỹ nhất. Nhưng đó chỉ là dùng kiếm bình thường, còn trong dị giả kiếm còn thêm một chữ nữa đó là nguyên, dùng kiếm không thì không thể thắng được một dị giả khác, phải có nguyên thần nhập vào kiếm. Vì vậy kết hợp thêm chữ nguyên là thành bốn khía cạnh là tâm, nguyên, tay và kiếm.

    Khi này tâm vận chuyển nguyên thần, nguyên thần chạy trong cơ thể đến cánh tay, theo lực cánh tay nhập vào kiếm, từ kiếm phóng xuất ra ngoài tạo thành kiếm khí.”

    Nói đến đây Đồng Nhất Tiêu dừng lại nghỉ một nhịp, nhưng Liễu Thiên không cho gã nghỉ lại hỏi: “Thế những khía cạnh trong dùng khí ngự kiếm là gì ạ?”

    Đồng Nhất Tiêu lắc đầu nói: “Cái đó ở cảnh giới cao hơn, ta cũng không rõ, mai kia ngươi vào được nội môn sẽ hỏi trưởng lão trong đó. Bây giờ mới Linh Cơ cảnh mà quan tâm đến dùng khí ngự kiếm làm gì?”

    Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã thông rồi lại hỏi: “Như vậy là dùng khí ngự kiếm cao cấp hơn dùng kiếm xuất khí ư?”

    Đồng Nhất Tiêu chỉ vào cuốn kiếm phổ trong tay Liễu Thiên nói: “Vị cuồng nhân kiếm khách này là một cao thủ dùng kiếm ngự khí. Ngươi nghĩ sao?”

    Liễu Thiên gật gật đầu nói: “Rất mạnh!”

    Đồng Nhất Tiêu đưa cho Liễu Thiên một thẻ bài nói: “Cầm cái này, ngày mai hãy đến Bí tịch phòng tìm một bộ khác!”

    “Được thêm một bộ nữa ư?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.

    “Bộ bí tịch vô danh này chỉ coi như một bộ tham khảo, đúng ra ngươi đã lấy đủ bí tịch thì từ giờ đến khi hết một năm huấn luyện không được lấy thêm nữa. Nhưng dù sao bí tịch kiếm phổ này cũng vô dụng lên cho ngươi chọn một bộ khác.”

    “Lấy xong nhớ giao nộp thẻ bài lên, cái này của Hướng chấp sự đó.” Đồng Nhất Tiêu nhắc nhở

    “Đa tạ Hướng chấp sự!” Liễu Thiên nghe vậy thì liền quay sang chỗ Hướng Kha cung kính nói.

    Hướng Kha cũng chỉ gật đầu mà không nói gì!

    “Thôi ngươi lui đi, trời tối rồi, chúng ta cũng phải tập hợp nữa!” Đồng Nhất Tiêu hất hất tay nói.

    Đồng Nhất Tiêu tuy luyện kiếm không giỏi nhưng lí thuyết lại thuộc hạng đứng đầu, gã đã nghiên cứu và học hỏi rất nhiều năm mới rút ra được bằng đó kiến thức về kiếm đạo, hôm này gặp được Liễu Thiên ham học đã một mạch giảng dậy hăng say. Mà Liễu Thiên cũng khá may mắn khi gặp được gã!

    Liễu Thiên lúc này mới quay ra nhìn thì thấy tất cả mọi người đều đang ngồi chờ hắn, Tằng Nhất cũng không hỏi về binh khí nên hắn đã xong và đi xuống được một lúc rồi, Liễu Thiên quá tập trung nên không để ý.

    Liễu Thiên thấy vậy thì vội xuống dưới, ngay sau đó thì Lan Nhược Vân liền nói: “Mọi khúc mắc của mọi người đã được giải thích. Các ngươi vẫn chưa được phép tu luyện bí tịch, tất cả hãy nghiên cứu tiếp, dựa vào những chỉ dẫn của chúng ta mà nghiên cứu cách luyện tập. Khi nào đủ một tuần, tất cả phải qua một bài kiểm tra độ hiểu biết về mật tịch và binh khí thì mới được tu luyện, kẻ nào làm trái sẽ bị thu hồi mật tịch và cắt trợ cấp ba tháng.”

    Nhìn hai mươi đệ tử này một lượt, Lan Nhược Vân lại hỏi: “Rõ chưa?”

    “Rõ!” Tất cả đồng thanh hô.

    “Giải tán đi!” Lan Nhược Vân xua tay rồi cùng hai vị kia đi ra khỏi đây.

    Đám đệ tử cũng lục tục đi ra khỏi đây. Ba người Liễu Thiên ở lại sau cùng, Liễu Thiên nhìn ra ngoài thì thấy mặt trời đã xuống núi, ánh dương cuối cùng cũng đã biến mất, trời đang tối rất nhanh.

    “Các ngươi có tập luyện nữa không?” Liễu Thiên hướng hai người kia hỏi.

    “Luyện tập cái gì?” Tằng Nhất mở to đôi mắt thâm quầng hỏi.

    “Ta muốn tập thêm chút thể lực, không phấn đấu sợ rằng sẽ không làm lên trò trống gì!” Liễu Thiên nhìn ra ngoài trời nói.

    “Được ta sẽ cùng ngươi! Chúng ta cùng thành cường giả.” Hà Minh tuổi trẻ quyết tâm cao nói.

    “Chẳng nhẽ ta lại sợ! Được chúng ta đi!” Tằng Nhất cũng tỏ vẻ hào sảng nói, hắn nói xong liền là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng.

    Hai người Liễu Thiên chạy theo, rất nhanh cả ba biến mất khỏi dãy nhà chi sáu.

    Sân tập của cung, một mặt trải rộng hơn mười mẫu, ở đó có chỗ có cỏ tốt tươi, có chỗ là đất nâu đầy bụi. Cả một sân tập rộng lớn chỉ có ba bóng người nhỏ xíu đang múa may gì đó.

    Nhìn lại gần thì đó chính là ba người Liễu Thiên, cả ba đang tập thể lực, kẻ thì chống đẩy, kẻ thì trồng cây chuối, kẻ thì đứng lên ngồi xuống. Cứ như vậy một lúc họ lại đổi kiểu tập luyện, cả ba mồ hôi đầm đìa, cả vạt áo cũng ướt như người dội nước. Nhìn cả ba đều có vẻ thấm mệt nhưng không ai có ý định dừng lại.

    Trời tối như mực, trên sân tập vô cùng vắng vẻ, ba người Liễu Thiên cửi trần vắt áo trên vai đi về phía chi của mình. Lại nói cách cửi trần này là Liễu Thiên gã hai tên kia chứ vốn bọn họ không giám cửi trần đi lại trong cung thế này.

    “Mệt thật!” Liễu Thiên vừa đi vừa thở nói.

    “Cứ tập thế này chúng ta về thể lực ắt không sợ kẻ nào!” Hà Minh cũng nói.

    Tằng Nhất nghe vậy thì không hưởng ứng mà lại nhớ ra gì đó nói: “Chúng ta về nhanh kẻo không còn cơm mà ăn đâu!”

    Cả ba luyện tập nửa canh giờ đến khi đi về đã rất muộn rồi. Nếu tính theo giờ hiện đại thì giờ cũng gần tám giơ tối rồi. Thời gian này phòng ăn có thể đã không còn ai nữa!

    Tại phòng ăn, cả ba người Liễu Thiên mỗi người đều có một cái mâm nhỏ được chứa đầy đồ ăn để trước mặt, xem ra hôm nay thật vớ bở. Nguyên nhân của việc này là ba người họ đến muộn, khi này mấy vị trù sư sắp nghỉ rồi nên bọn họ thoải mái, thích lấy bao nhiêu thì lấy.

    Cả ba nhìn đống đồ ăn không ai bảo ai bắt đầu ăn như hổ đói lâu ngày, tên nào tên đấy phồng má trợn mắt nuốt lấy nuốt để.

    Rất nhanh bữa tối đã giải quyết xong, cả ba ngồi nghỉ một lúc rồi bê cái bụng bự đị về phía chi mình.

    Những ngày tiếp theo, đám người Liễu Thiên buổi sáng được học về kinh mạch, huyệt đạo, bát quái, vận khí, ảo cảnh,… Buổi chiều vẫn là tập luyện thể lực dưới sự giám sát của chấp sự. Cuối buổi vẫn là bài tập thêm của ba người Liễu Thiên.

    Cứ như vậy thời gian một tuần từ từ trôi đi, buổi chiều hôm nay sau khi kết thục buổi tập thể lực chính là lúc đám người Liễu Thiên kiểm tra hiểu biết về mật tịch để đạt điều kiện tu luyện.

    Vẫn tại căn phòng chấp sự của chi sáu, từng nhóm ba người một đi lên.

    Năm loạt qua đi, nhưng chưa có ai bị đánh trượt cả, tất cả đều thành công.

    Nguyên nhân là những kẻ vào đây đều là những kẻ ưu tú, rất ít kẻ ăn bám gia tộc để vào đây. Cùng với đó bí tịch và binh khí đã được giảng giải một lượt, đồng thời lại có một tuần nghiên cứu kỹ lưỡng. Bằng đó điều kiện mà vẫn bị đánh trượt thì đúng là phế vật rồi.

    Cuối cùng cũng đến lượt hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất đi lên kiểm tra. Đầu tiên Liễu Thiên gặp Lan chấp sự, công pháp vốn không cần kiểm tra, ai cần hỏi thêm thì hỏi không thì có thể trực tiếp sang chấp sự khác.

    Do lượt cuối chỉ có hai người nên Liễu Thiên rất nhanh chuyển qua chỗ Đồng Nhất Tiêu để kiểm tra.

    Còn vấn đề công pháp hắn thật sự không muốn hỏi. Một tuần qua hắn đã tu luyện rất hiệu quả, nguyên thần đã sắp đạt đến đỉnh phong của Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng rồi, hắn cảm thấy công pháp của mình vận hành rất trôi chảy, mỗi ngày vòng xoáy một rõ nét, mọi thứ vẫn tiến triển tốt, bây giờ chỉ chờ tu vi tăng tiến là công pháp của hắn cũng tiến triển theo.
     
    tuongnd, darkntnt, canthi and 3 others like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Thiên Ý
    Chương 29: Kiểm tra.
    Liễu Thiên làm vậy cũng khá chính xác bởi vì hắn có hỏi thì với sự hiểu biết của Lan Nhược Vân cũng không thể trả lời cho hắn được. Tất cả những gì cần để tu luyện Như Hải Vô Tịnh công hắn đều đã lắm được từ ký ức của tên kia rồi.Với độ thâm ảo của Như Hải Vô Tinh công thì không phải một vị chấp sự có thể hiểu được. Lại nói với cách suy nghĩ hiện đại của hắn thì mọi thứ trong tu luyện đều có một định nghĩa và cách vận hành khác nên hỏi có những người khác cũng chỉ làm thêm rối mà thôi.

    Hỏi quá nhiều cách luyện tập dễ dẫn đến nhiều nhưng không tinh, thậm chí nhiều cách luyện tập khác nhau sẽ dẫn đến lệch lạc, công pháp không thể vận hành tốt được. Nếu đã hiểu thì cứ thể mà làm, khi nào không thể làm được nữa thì mới học hỏi. Hơi tý là nhờ ngoại lực giúp đỡ thì sẽ không bao giờ phát triển được.

    Đồng Nhất Tiêu thấy Liễu Thiên bỏ qua chỗ Lan Nhược Vân liền lắc đầu nói: “Ngươi đúng là tuổi trẻ khí thịnh, ngươi không sợ ba tháng sau không có quần áo mới để mặc à?”

    “Á!” Liễu Thiên giật mình, hắn khẽ quay sang nhìn Lan Nhược Vân đang ngồi một mình một bàn. Nàng ta lúc này đang rất tức giận, gương mặt phải nói là đầy sát khí.

    Cũng là một chấp sự lại bị một tên đệ tử coi thường như vậy cảm giác khó chịu không thành lời. Nhưng điều khó chịu nhất là nàng không làm gì được Liễu Thiên, chấp sự không thể vì một đệ tử không muốn hỏi mình mà tức giận được. Đồng thời công pháp không có bài kiểm tra bắt buộc để đánh trượt Liễu Thiên, những điều này làm cho Lan Nhược Vân khó chịu không thôi.

    Liễu Thiên quay lại nhỏ nhẹ hỏi Đồng Nhất Tiêu: “Không được phát quần áo thật ư? Ta tưởng đó là trợ cấp không thể cắt được?”

    “Trợ cấp đó do chấp sự quyết định, cũng như người lấy đồ ăn cũng phải nhìn qua trù sư đó!” Đồng Nhất Tiêu cười nói.

    “Thôi chết thì chết!” Liễu Thiên tự nhủ, dù sao thì cũng đã không vừa mắt nhau rồi, có gì mà phải sợ, cùng lắm thì mặc áo cũ.

    “Chúng ta bắt đầu thôi Đồng chấp sự!” Liễu Thiên tự tin nói.

    Đồng Nhất Tiêu liền hỏi: “Ngươi dùng binh khí gì, vì sao lại chọn nó?”

    Liễu Thiên liền đáp: “Ta dùng kiếm, nguyên nhân là thích sự linh động, nhẹ nhàng gọn nhẹ của kiếm, đồng thời khi làm kiếm khách rất là oai phong.”

    Đồng Nhất Tiêu cười rồi nói: “Thế điều quan trọng đầu tiên của dùng kiếm là gì?”

    Liễu Thiên suy nghĩ một tý rồi nói: “Nắm chặt, chém mạnh, đâm nhanh. Và một điều nữa là không tự làm mình bị thương!”

    “Haha! Hay!” Đồng Nhất Tiêu cười lớn làm cho mọi người đều quay ra nhìn hai người, gã hèm hèm một cái lại nói nhỏ: “Không biết ngươi học được cái đó ở đâu nhưng suy nghĩ đó rất hay và có phần chính xác.”

    “Dùng kiếm trước tiên phải cầm chặt kiếm đã, kể cả dùng khí ngự kiếm cũng không ngoại lệ. Đạo dùng kiếm coi kiếm như mạng, ngay cả kiếm của mình cũng không nắm chặt thì còn nghĩ gì đến dùng kiếm nữa.Chém mạnh ý này cũng rất hay, nhưng nó quá mơ hồ và chỉ hiểu theo nghĩa đen mà thôi.

    “Nhưng nếu hiểu sâu xa thì cái này gần giống với yếu tố huyết sát trong luyện kiếm. Dùng kiếm cần dứt khoát mạnh mẽ. Đã không xuất kiếm thì thôi, một khi đã xuất là dùng toàn lực đánh ra, không thể nào hờ hờ nửa vời được. Đây là yếu tố thể hiện tinh thần kiên định cứng rắn quyết thắng của người kiếm khách.”

    “Thế đâm nhanh của đệ tử có điểm đúng không?” Liễu Thiên nghe vậy thì háo hức hỏi.

    Đồng Nhất Tiêu gật đầu nói: “Đâm nhanh này nói lên tốc độ của người dùng kiếm, nó cũng có ý nghĩa giống như chém mạnh vậy. Nếu nói là đâm hiểm thì chuẩn hơn, khi đó sẽ chùng với yếu tố chuẩn xác của người dùng kiếm.”

    “Kiếm là binh khí nhỏ nhẹ, một số loại cự kiếm thì không tính nhưng đa số kiếm đều là kiếm nhỏ hơn các loại binh khí khác. Kiếm thường là kiếm nhỏ mảnh, sát thương nhỏ hơn các dạng khác nhưng nó lại tính linh động, luồn lách. Như vậy nếu người dùng kiếm không đánh ra chính xác thì một chiêu kiếm sẽ không đạt hiệu quả gì cả. Khi đó ngươi chỉ làm đối thủ xước da nhưng đối thủ đã đập nát người ngươi rồi.”

    Liễu Thiên gật đầu nói: “Kiếm không thể dùng để bổ mạnh như rìu, chặt mạnh như đao, đâm mạnh như thương, đập mạnh như chùy,… nhưng nó lại linh động sắc bén. Điều một kiếm khách cần làm chính là công kích chính xác vào những chỗ hiểm yếu của kẻ thù.”

    “Ừm! Ngươi hiểu rất sâu đó!” Đồng Nhất Tiêu gật đầu tán thưởng rồi lại nói: “Một yếu tố quan trọng trong dùng kiếm nữa là liên hoàn, yếu tố này không chỉ có kiếm mà mọi loại chiến đấu khác đều cần. Nhưng kiếm thì lại nhỏ nhẹ linh hoạt lên sử dụng yếu tố liên hoàn này sẽ càng hiệu quả!”

    “Kiếm công kích đa dạng với nhiều phương hướng khác nhau, vì vậy nếu tấn công đòn đơn dù có mạnh đến mấy cũng không bằng công kích liên hoàn vào nhiều điểm yếu trên cơ thể đối thủ.”

    “Nhưng khi gặp đối thủ phòng thủ toàn diện thì sao?” Liễu Thiên lại hỏi.

    “Dùng kiếm thiên biến vạn hóa, liên hoàn chiêu chỉ là một yếu tố mà thôi!”

    Đồng Nhất Tiêu vừa ghi gì đó vừa nói: “Yếu tố cuối cùng của kiếm mà ta đã nói lần trước đó chính là tập trung, tập trung đến cực điểm, ngươi có thể nhất kiếm phá vạn kiếm. Lấy tâm chế địch, nhân kiếm hợp nhất! Mà nói thực sự cảnh giới đó chỉ trong truyền thuyết mà thôi ngươi chỉ cần hiểu là trong dùng kiếm cần phải nhập tâm, điều ngươi cần làm đó chính là kiên nhẫn!”

    Liễu Thiên nghe vậy liền lẩm bẩm: “Nhất kiếm phá vạn kiếm! Kiên nhẫn luyện nhân tâm kiên định!”

    “Ngươi hiểu đó! Tốt lắm, ngươi qua rồi! Giờ sang chỗ Hướng chấp sự đi!” Đồng Nhất Tiêu lại mỉm cười tỏ vẻ tán thưởng nói rồi lấy sổ ra ghi chép xong thì liền hướng Liễu Thiên phân phó.

    Hướng Kha bên này đã giảng giải xong cho Tằng Nhất được một lúc rồi, gã đang ngồi nghe hai người Liễu Thiên đàm luận. Nhìn gã cũng mơ hồ không khác gì Liễu Thiên cả.

    “Hướng chấp sự, ta đến kiểm tra mật tịch!” Liễu Thiên cung kính nói.

    Hướng Kha gật đầu, gã cầm sổ ra nói: “Mật tịch tên là gì?”

    “Nhạn Hành, Lưu Thủy bộ, Tam Bộ Di, Lôi Phá Kiếm phổ!” Liễu Thiên rất nhanh đáp.

    Bộ Lôi Phá Kiếm này là do mấy hôm trước Liễu Thiên được Hướng chấp sự cho lấy thêm để bù vào vô danh kiếm phổ. Lúc đó hắn đến Võ Kỹ phòng tìm tòi một hồi thì cuối cùng lấy về bộ kiếm pháp này.

    Hướng Kha liền nói: “Bắt đầu đưa ra lí giải của mình đi!”

    Liễu Thiên bắt đầu nói: “Nhạn Hành khinh công, dùng vận khí làm chủ lực, chuyển sức mạnh xuống chân nhảy mạnh, đồng thời tán khí....

    Hắn thao thao bất tuyệt một hồi từ đầu cho đến cuối, không để cho Hướng Kha nhận xét gì cả. Mà Hướng Kha thấy Liễu Thiên cũng nói lên tất cả những thứ cơ bản nên cũng không xen vào.

    “Lưu thủy bộ, lấy linh động uyển chuyển làm chủ, gặp cản liền tránh, lấy thân mình như dòng nước di chuyên qua từng địa hình cản trở. Nhịp điệu vận hành kết hợp với phương hướng của thân thể, sự nghịch chuyển đảo bên cùng với sự linh động của đôi chân tạo lên một kiểu di chuyển uyển chuyển linh động…”

    Hướng Kha nghe một hồi rồi cũng gật gật đầu nói: “Đại khái cũng hiểu ý chính của mật tịch! Tiếp đi!”

    “Lôi Phá kiếm dùng kiếm như thần lôi, thân thể như mây, di chuyển như gió, linh động phiêu du đồng thời công kích cuồng bạo nhanh chóng, kiếm nào cũng lấy nhanh mạnh làm chủ đạo, đánh nhanh rút nhanh, kiếm quang như lôi ảnh, vút hiện rồi vụt tắt…”

    Liễu Thiên lại huyên thuyên một hồi.

    “Thôi được rồi!” Hướng Kha chặn Liễu Thiên lại hỏi: “Ngươi biết tác dụng phụ của Lôi Phá rồi chứ?”

    Liễu Thiên gật đầu nói: “Lấy cực tốc và kích phát sức mạnh làm chủ đạo lên khi dùng nó cơ thể thường hoạt động tối đa hoặc trên cả tối đa. Như vậy nếu không cân nhắc sẽ dẫn đến nhiều hậu quả đáng sợ như kinh mạch dập nát, cơ bắp phân giải, rất có thể trở thành phế nhân.”

    “Ngươi biết cách khắc phục rồi chứ?” Hướng Kha lại hỏi.

    “Luyện tập kiếm pháp này phải kết hợp với cường độ thân thể và tu vi, đồng thời khi sử dụng cứ mỗi lần dùng xong một kiếm lại điều tiết nguyên thần hồi phục lại cơ thể mấy nhịp mới có thể sự dụng tiếp!” Liễu Thiên rất nhanh đáp.

    Hướng Kha gật đầu, nhưng sau đó lại thở dài nói: “Ngươi mới bỏ cuốn kia xuống lại lấy về cuốn này, ta thật không biết nói gì nữa. Hi vọng ngươi không tự biến mình thành phế vật!”

    “Đa tạ quản sự nhắc nhở, đệ tử sẽ tu luyện cẩn thận.” Liễu Thiên cung kính nói, cung kính này là rất thật lòng. Thứ nhất đây là trưởng bối, thứ hai gã rất quan tâm đến hắn.

    Lúc này cũng là lúc kết thúc buổi kiểm tra này.

    Lan Nhược Vân liên tuyên bố: “Buổi kiểm tra kết thúc, sau đây sẽ thông báo ba người đứng đầu ba loại kiểm tra.

    “Kiểm tra công pháp đứng đầu là An Phi Nhiên. Đứng đầu kiểm tra mật tịch là Hà Minh. Đứng đầu kiểm tra về binh khí là…”

    Cầm tờ giấy của Đồng Nhất Tiêu đưa sang Lan Nhược Vân bỗng dừng lại không tin vào mắt mình.

    Đồng Nhất Tiêu thấy thể liền quay sang hỏi: “Chữ ta xấu quá à?”

    Lan Nhược Vân không giấu được vẻ mặt tức giận, nhưng không biết làm sao, nàng liền nói: “Người đứng đầu kiểm tra về binh khí là Liễu Thiên.”

    "Tất cả mọi người nghe tên Liễu Thiên thì đa phần đều bất ngờ nhưng cũng có một số tỏ vẻ không quan tâm. Trong đó thì hai tên Hà Minh, Tằng Nhất vui vẻ chúc mừng, Liễu Thiên thì lại nhíu mày khó hiểu, hắn nhớ lại những gì mình nói thì không khỏi lắc đầu. Hắn tự cảm thấy mình nghiên cứu về kiếm rất bình thường, những thứ hắn nói đều không có gì đặc biệt, phải chăng là hắn đã được ưu ái? Nghĩ vậy hắn liền ngước mắt nhìn lên chỗ Đồng chấp sự/

    Đồng Nhất Tiêu lúc này nhìn Liễu Thiên mỉm cười. Đồng Nhất Tiêu cho Liễu Thiên đứng đầu không phải Liễu Thiên giảng giải chính xác hơn những người khác mà là Liễu Thiên hiểu được căn bản về cách dùng binh khí của mình chứ không học vẹt như những kẻ khác. Đồng thời tính cách của Liễu Thiên cũng làm cho Đồng Nhất Tiêu khá thích nên gã muốn cho Liễu Thiên chút động lực mà phấn đấu.

    Mà quả nhiên điều này khiến Liễu Thiên cảm thấy sự tự tin của mình bỗng tăng lên một chút. Chỉ một chút này cũng làm cho tâm tư tu luyện của hắn tốt hơn rất nhiều.

    Lan Nhược Vân lúc này lại nói: “Bắt đầu từ bây giờ các ngươi có thể tu luyện bí tịch và binh khí của mình! Đồng thời từ mai trở đi buổi chiều mọi người sẽ tự tập luyện. Các ngươi có thể thoải mái thích luyện tập kiểu gì cũng được nhưng đừng quên kết túc ba tháng sau có đợt kiểm tra thể lực. Sáu tháng sau kiểm tra võ học. Chín tháng sau kiểm tra khinh công. Kết thúc một năm sẽ là kiểm tra tổng thể mọi mặt, các ngươi hãy tự phân bố thời gian cho hợp lí!”

    Đồng Nhất Tiêu lúc này cũng nói: “Thời gian một tuần đào tạo cơ bản đã hết, các ngươi từ sau buổi sáng vẫn đến văn đường như thường, buổi chiều thì tự thân vận động. Nếu có gì không hiểu thì hãy đến đây chúng ta sẽ giảng giải.”

    Nghe vậy thì mọi người xì xào bàn tán, có kẻ vui có kẻ buồn, ba ngươi Liễu Thiên thì lại thấy rất vui. Với cả ba tên này thì việc bị thúc ép luyện tập cùng cả chi là một công việc khô khan và chán nản. Với bọn họ thì tự luyện tập vẫn là thoải mái nhất!

    Thế là một tuần hướng dẫn cơ bản để luyện tập của tông mông đã kết thúc, từ mai đám tân đệ tử sẽ tự mình luyện tập theo kiểu mình thích. Bên trên sẽ không quan tâm xem ai chăm ai lười mà họ chỉ nhìn vào kết quả của các bài kiểm tra lớn ba tháng một lần mà thôi. Qua tất cả các bài kiểm tra thì sẽ đủ điều kiện tiến sang bên Thường quán hoặc thi tuyển nội viện còn không đủ thì lại mất thêm một năm nữa học lại ở Tân Quán này. Thế nhưng hàng năm số lượng đệ tự bị học lại cũng rất ít nguyên nhân là do trong quá trình kiểm tra các đệ tử đều được phép dùng nguyên thần. Vì dùng nguyên thần nên một số có thể bỏ qua rèn luyện thân thể mà chỉ tập trung tu luyện nguyên thần để tăng tiến tu vi. Họ lấy tu vi cao để bù đắp cho sức mạnh cơ thể.

    "Tất cả giải tán!" Lúc này, Lan Nhược Vân thấy đám đệ tử đang lộn xộn liền phất tay ra lệnh giải tán.

    Ba người Liễu Thiên như thường lệ lại chạy ra sân tập.

    Tập được nửa tiếng thì cả ba nằm ra cỏ nhìn lên bầu trời cuối thu. Lúc này, mặt trời đã nặn nên phía Tây chỉ còn chút ánh sáng đỏ đục từ dưới những dặng núi chiếu lên những dạng mây trắng tạo thành mảng hoa văn kỳ diệu phía chân trời, phía trên cao bầu trời lại là một màu xanh ngắt, một vầng trăng khuyết màu trắng mờ mờ ẩn hiện ở hướng Đông.

    "Từ mai khác rồi! Chúng ta cũng phải làm gì khác chứ?" Tằng Nhất nằm đó, đôi mắt đảo qua đảo lại hỏi.

    "Làm gì khác, ta vẫn tu luyện như thường thôi, có điều sẽ giảm luyện tập thể lực đi mà thay vào đó sẽ học một chút dị thuật cơ bản!" Hà Minh lúc này liền đáp.

    "Ừ! Ta chắc cũng vậy thôi!" Tằng Nhất gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình.

    “Lại một tuần trôi qua! Mình đến thế giới này gần một tháng rồi! Nhanh thôi mọi người sẽ quên đi...” Liễu Thiên dường như không để ý đến hai người Tằng Nhất đang bàn bạc, hắn lúc này vẫn nhìn lên trời xanh mà lẩm bẩm.

    “Ê! Ngươi nói gì cơ?” Tằng Nhất đang nằm thấy Liễu Thiên lẩm bẩm thì liền quay sang hỏi.
     
    tuongnd, darkntnt, canthi and 3 others like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Thiên Ý
    Chương 30: Đột phá!
    “Không có gì?” Liễu Thiên giật mình đáp rồi lại dùng vẻ mặt buồn rầu hỏi: “Nếu một ngày ta bỗng dưng biến mất liệu hai ngươi có buồn không?”

    “Ngươi nói cái gì vậy?” Tằng Nhất nhíu mày hỏi.

    “Chắc hắn lại ăn nhầm gì đó rồi nói lung tung!” Hà Minh cũng nói thêm vào.

    “Hì! Thôi chúng ta tiếp tục nào!” Liễu Thiên thấy phản ứng của hai tên kia thì không nghĩ nhiều nữa mà chỉ khẽ cười rồi đứng phắt dậy nói.

    Hai người Tằng Nhất, Hà Minh thấy thế cũng đứng dậy theo.

    Liễu Thiên không chần chừ lại bắt đầu tập luyện, thấy vậy hai người kia cũng như quên mất vấn đề kia mà luyện tập cùng.

    Liễu Thiên thì vừa nghĩ về người thân của mình, chỉ cần nghĩ đến là hắn lại có cảm giác rất buồn. Nhưng hắn biết có buồn cũng không có tác dụng gì với mọi người, cái hắn cần làm bây giời là phấn đấu không để hiện trạng đó tái diễn lần nữa.

    Tối đến, Liễu Thiên ăn cơm xong liền quay về phòng, hắn không đi dạo như mọi hôm nữa.

    Nguyên nhân là hôm nay, hắn tiếp tục tu luyện tích tụ nguyên thần thì sẽ đạt đến đỉnh phong của Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng. Hắn muốn tiến hành đột phá lên Linh Cơ cảnh đệ tam trọng luôn chứ không để sang ngày hôm sau nên đành phải tu luyện sớm hơn mọi ngày.

    Cửi trần ngồi trên giường, Liễu Thiên bắt đầu dùng các dược vật hỗ trợ tu luyện là Linh Cao và Tổ Linh Dịch.

    Xong xuôi, hắn bắt đầu tiến hành hấp thụ linh khí. Dưới sự điều hành của công pháp, nguyên thần trong đan điền đang xoay tròn, các lộ tuyến nguyên thần trong kinh mạch cũng đang vận chuyển, đồng thời các mao mạch đang mở rộng hấp thụ linh khí.

    Linh khí qua mao mạch sẽ được cơ thể chuyển hóa thành nguyên thần. Nguyên thần sẽ tích tụ chuyển vào các kinh mạch rồi theo mạch vận chuyển quy tụ về đan điền. Mà công pháp của Liễu Thiên điều hành đan điền theo dạng xoáy tròn nên nguyên thần cũng di chuyển theo dạng xoáy tròn tiến vào trung tâm đan điền.

    Mà đan điền của Liễu Thiên lúc này đã nở rộng như một cái bát nhỏ và vẫn đang từ từ mở rộng với một tố độ cực kỳ chậm. Từng luồng “sơ nguyên” theo các lộ tuyến khác nhau chảy về đan điền, sau đó lại theo sự điều hành của Như Hải Vô Tịnh Công để tiến nhập và sắp xếp trong đan điền. Sơ nguyên này sẽ theo khung của công pháp mà tiếp túc mở rộng đan điền từng tí một cho đến khi đan điền đạt giới hạn của đan điền cực đại* thì mới tiến hành quá trình đột phá.

    (Đan điền cực đại là tên gọi Liễu Thiên đặt cho độ rộng tối đa của đan điền có thể đạt được. Hay cái đan điền cực đại này chính là mốc để đánh giá trạng thái đỉnh phong của ở một cảnh giới.)

    Mà tu luyện công pháp được đệ nhất trọng tức cảnh giới Sinh căn thì mỗi người đều biết được độ rộng căn nguyên (đan điền cực đại) của mình. Vì thế khi dùng linh dược tu luyện tích cực một tuần thì Liễu Thiên cũng cảm nhận được đan điền của hắn sắp đạt mức tối đa. Chính vì hắn cảm nhận được điều đó nên hôm nay mới chủ động tu luyện sớm để nhanh chóng đạt đỉnh phong rồi giành thời gian đột phá luôn.

    Liễu Thiên vẻ mặt thư thái ngồi tu luyện chờ đợi nguyên thần tích tụ. Hắn ngồi đó như một bức tượng, linh khí thì nhẹ nhàng ba động, không gian trở lên tĩnh lặng đến lạ thường.

    Thời gian hai giờ tu luyện chẳng mấy đã trôi qua. Lúc này, Liễu Thiên mở mắt đình chỉ tu luyện vì lượng “sơ nguyên” trong đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa. Tại viền ngoài của vòng xoắn công pháp trước buổi tu luyện vẫn chưa được nguyên thần bao phủ thì lúc này cũng đã được phủ kín. Khi này đan điền như một đám vân tinh trôi nổi với vô số nguyên thần quay quanh. Mà khi hắn tiếp tục tu luyện thì những dòng nguyên thần từ kinh mạch vẫn đổ về đan điền nhưng lượng đan điền mới này chỉ khiến cho đám nguyên thần trong đan điền mỗi lúc một quay chậm hơn chứ không hề mở rộng đan điền được nữa. Thế rồi thêm một lúc nữa nguyên thần trong đan điền không quay tròn nữa, cả đan điền bỗng tĩnh lặng như một mặt hồ ngày không gió vậy.

    Mà hiện tượng này cũng không làm Liễu Thiên lo lắng vì hắn biết đây chính là dấu hiệu của việc đan điền đã đạt đến trạng thái bão hòa không thể tích trữ thêm nguyên thần nữa và cần phải đột phá vì thế hắn đình chỉ trạng thái tu luyện để bắt đầu đột phá.

    Lúc này, Liễu Thiên rất nhanh mở cái hộp gỗ trong tủ ra rồi lấy từ trong đó ra một gói màu vàng. Mở gói này ra, hắn thấy trong đó có hai viên thuốc màu nâu sậm nhỏ như hạt đỗ. Hắn không chần chừ cầm một viên bỏ vào miệng, rồi gói viên kia cất đi.

    Tiếp theo, Liễu Thiên nhắm mắt lại ngồi đả tọa chờ dược lực có hiểu quả.

    Lại nói đan dược hắn vừa uống là Ba Nguyên hoàn. Ba Nguyên Hoàn có công dụng chính là làm cho nguyên thần trong cơ thể dao động và hoạt động mạnh hơn. Việc này kết hợp với trạng thái tràn đầy của đan điền thì sẽ khiến đan điền rơi vào trạng thái cực đại và bão hòa, đó chính là điều kiện để tiến hành đột phá.

    Đúng ra khi tu luyện đến đỉnh phong của một cảnh giới thì chỉ cần chờ một vài ngày hoặc vài giờ là đan điền sẽ có dấu hiếu muốn đột phá. Nhưng Liễu Thiên muốn đột phá luôn lên dùng Ba Nguyên hoàn này. Thế nhưng không chỉ có vậy mà hắn quyết định dùng Ba Nguyên Hoàn. Một nguyên nhân quan trong nữa khiến hắn dùng đan dược này chính là đan dược này có tác dụng kích thích nguyên thần hoạt động mạnh hơn nên quá trình đột phá sẽ nhanh hơn. Với hắn thì thời gian chính là thứ quan trọng nhất, hắn sẽ hi sinh mọi thứ để đổi lại thời gian.

    Lại nói thì Ba Nguyên Hoàn là một loại thuốc kích thích thì vốn sẽ gây tác dụng phụ nhưng đối với những người tu vi dưới Huyền Môn cảnh thì do năng lượng của mỗi hạt nguyên thần chưa cao nên tác dụng phụ rất nhỏ. Còn cảnh giới Linh Cơ mà dùng Ba Nguyên Hoàn thì gần như không có tác dụng phụ. Vì dùng không có hại mà lại giảm thời gian chờ đợi nên Liễu Thiên không chần chừ mà liền dùng.

    Tuy nhiên nói là không có tác dụng phụ nhưng việc dùng thuốc này chỉ áp dụng cho những người có tinh thần cao mà thôi, nếu tinh thần xuy nhược thì rất dễ dẫn đến đột phá thất bại. Đột phá tiểu cảnh giới này mà thất bại, nặng thì có thể dẫn đến hại chút kinh mạch mà nhẹ cũng chỉ làm lượng nguyên thần trong đan điền sẽ tiêu tán mất.

    Đột phá thất bại thì kinh mạch vốn có tổn thương nhưng không quá lớn còn lượng nguyên thần trong đan điền sẽ tiêu tán mất chứ cảnh giới tu vi do nhiều ngày tu luyện thì vẫn còn nên chỉ cần mất chút thời gian tu luyện là có thể hồi phục được. Vì vậy ở tiểu cảnh giới này thì đột phá thất bại không quá đang lo.

    Thế nhưng dù không đang lo nhưng Liễu Thiên cũng không cẩu thả mà đột phá. Hắn sở dị dùng Ba Nguyên Hoàn là do rất tự tin với tinh thần của mình. Đồng thời hắn lại nghiên cứu khá kỹ về quá trình đột phá nên tự nhận khó có sai lầm gì.

    Ngồi một lúc, Ba Nguyên Hoàn đã có tác dụng.

    Lúc này, đan điền Liễu Thiên dao động mạnh, từng dòng từng dòng nguyên thần đang di chuyển lờ đờ thì bỗng di chuyển nhanh dần rồi mỗi hạt nguyên thần cũng như được cỗ vũ mà dao động lên xuống liên tục. Chỉ một lúc sau, từ tâm của đan điền, một ba động nhỏ xuất hiện, nó tạo thành màng mỏng khí phóng đi nhiều hướng trong cơ thể Liễu Thiên.

    Cảm nhận được màng khí kia tràn ra cơ thể, Liễu Thiên ngay tức khắc tiến hành vận chuyển công pháp sang trạng thái động công. Khi ở trạng thái động công thì nguyên thần theo vòng xoáy của công pháp sẽ di chuyển từ trong tâm đan điền đi ra ngoài rồi từ vành ngoài đan điền tiến ra các kinh mạch và theo đó đi ra khắp cơ thể.

    Khi nguyên thần ra đến từng bộ phận trên cơ thể nhưng không được sử dụng thì đan điền lại phải chuyển về trạng thái tĩnh tu và lượng nguyên thần không sử dụng đến kia được kéo ngược trở lại đan điền.

    Cứ như vậy tạo thành một vòng tuần hoàn, lớp này vừa được hút về thì Liễu Thiên lại vận hành công pháp đẩy một lớp nguyên thần khác tràn ra khắp cơ thể, công việc luân chuyển trạng thái của công pháp liên tục chính là cách một người đột phát. Vì vậy quá trình này diễn ra trong khoảng thời gian dài thì nhiều người không chịu được mà vận hành lỗi công pháp như vậy quá trình đột phá sẽ thất bại.

    Trong cơ thể Liễu Thiên, những hạt sơ nguyên theo kinh mạch tràn ra ngoài cơ thể rồi lại được thu về đan điền. Thế nhưng sau mỗi tuần hoàn thì sơ nguyên trở lại đan điền mà không có gì thay đổi. Xem ra vẫn chưa đột phá được!

    Thế nhưng điều này không khiến Liễu Thiên phân tâm, hắn vẫn tiếp tục vận hành công pháp hút đẩy làm nguyên thần di chuyển liên tục trong kinh mạch.

    Liễu Thiên lúc này vẫn bình tĩnh điều hành công pháp mà không sợ sai sót gì vì hắn biết đan điền đã rơi vào trạng thái bão hòa, vì thế tế bào trên toàn cơ thể sẽ tự động ngừng hấp thụ linh khí nữa, hay nói cách khác là lúc này các tế bào mao mạch chuyển sang trạng thái bế khí.

    Trạng khái bế khí hay đúng hơn thì lúc này tất cả lỗ chân lông trên cơ thể bị *“nguyên trường lực” từ đan điền phong tỏa kín mít. Việc này gần như đóng kín toàn thân nên thân nhiệt trong cơ thể không được điều hòa với không khí bên ngoài. Vì vậy việc hắn đang vận chuyển nguyên thần di chuyển liên tục bên trong cơ thễ cũng sẽ làm cho thân nhiệt tăng cao. Khi nhiệt độ tăng đến một mức thích hợp thì mới thực sự bắt đầu quá trình đột phá.

    *Nguyên trường lực chính là năng lượng mà đan điền mà công pháp tạo ra. Năng lượng này có thể điều hành nguyên thần theo quy củ cùng với đó cũng tác động lên một số vật chất khác! Lại nói thì tên nguyên trường lực này cũng là do Liễu Thiên tự đặt ra. Với hắn thì mọi thứ đều phải có tên rõ ràng thì mới có thể dễ dàng hiểu được mối quan hệ của chúng.

    Hiểu một cách rõ ràng về việc đột phá nên Liễu Thiên vẫn đang tập trung vận chuyển nguyên thần.

    Hắn ngồi đó, tâm thần tập trung, công pháp liên tục vận chuyển, nguyên thần của hắn từ đan điền bắt đầu tiến ra cơ thể rồi lại được kéo trở về đan điền. Lượng này về thì một lượng khác được đưa ra, cứ như vậy tuần hoàn nguyên thần vẫn đang diễn ra từng vòng một.

    Sau tầm mười vòng liên tục thì Liễu Thiên đã cảm thấy khó chịu vì cơ thể hắn đã bắt đầu nóng lên. Lại nói thì nhiệt độ cơ thể Liễu Thiên không dừng lại ở đó mà cứ sau mỗi vòng vận chuyển của nguyên thần thì cơ thể hắn lại nóng hơn một chút.

    Đến vòng thứ hai mươi, Liễu Thiên bắt đầu cảm thấy cơ thể nóng ran, toàn thân nóng lực khó chịu, bên trong cơ thể như đang bị thiêu đốt, từng tế bào đang bị nướng chín vậy.

    Hắn cảm thấy mình khó mà chịu được thêm mấy vòng tuần hoàn nữa nhưng hắn vẫn tiếp tục vận hành nguyên thần, vòng thứ hai mươi mốt được vận hành rồi đến vòng thứ hai mười hai.

    Lúc này, khi bên ngoài toàn thân hắn nóng ran thì trong cơ thể hắn lúc này mọi thứ cũng đang biến động. Các lộ tuyến kinh mạch như căng ra, cùng với đó một lớp năng lượng mờ mờ như hơi nước xuất hiện rồi rất nhanh bao phủ toàn bộ lộ tuyến kinh mạch trong cơ thể hắn. Ngay khi lớp màng kia xuất hiện thì thấy những hạt nguyên thần di chuyển trong kinh mạch lúc này như bị một lực lượng vô hình thu nhỏ lại, chúng cứ di chuyển càng lâu trong kinh mạch thì càng nhỏ đi. Thế nhưng không phải chúng cứ nhỏ mãi đến lúc ra khỏi kinh mạch. Mà hạt nguyên thần khi được cô đọng nhỏ đi đến một kích thước nhất định thì nó dừng lại không nhỏ đi nữa. Lúc đó, hạt nguyên thần nhỏ hơn đó thoải mái di chuyển trong kinh mạch trở về đan điền.

    Đánh giá thì chỉ đánh giá một hạt nhưng thực tế thì cùng một lúc có rất nhiều hạt nguyên thần được cô đọng và được trả về đan điền. Chẳng mấy lượng nguyên thần của vòng tuần hoàn vừa rồi đều được cô đọng rồi đổ về đan điền.

    Mà ngay khi lượng nguyên thần được cô đọng đầu tiên này được trả về đan điền thì do kích thước chúng đã nhỏ đi nên trong đan điền không còn tràn đầy nguyên thần như trước nữa. Thế nhưng phải trở đến lượt nguyên thần thứ hai đổ về thì đan điền mới vơi đi đáng kể mà thoát ra khỏi trạng thái bão hòa.

    Ngay khi trạng thái bão hòa của đan điền kết thúc thì lớp nguyên trường quanh cơ thể cũng tự động được khu trừ, các mao mạch lại từ từ mở ra.

    Cơ thể khi này bắt đầu điều hòa thân nhiệt nhằm làm giảm nhiệt độ cơ thể giảm đi nhưng do nguyên thần vẫn tiếp tục được vận hành di chuyển trong kinh mạch nên cơ thể vẫn nóng lên. Điều hòa thân nhiệt làm giảm nhiệt nhưng cũng chỉ cân bằng với nhiệt độ tăng lên do nguyên thần di chuyển tạo ra mà thôi. Điều này làm cho nhiệt độ cơ thể Liễu Thiên không tăng lên sau mỗi vòng tuần hoàn như trước nhưng cũng không giảm đi. Thân nhiệt được duy trì để đủ làm cho cở thể tạo ra “linh áp”** tràn vào kinh mạch để tiến hành cô đọng nguyên thần nhỏ đi.

    (**Linh áp là định nghĩa được giới tu luyện ở đây đặt ra, nó là thứ được linh hồn tạo ra khi cơ thể đạt đến giới hạn chịu đựng. Linh áp là một lực vô hình nhưng lại do linh hồn điều khiển và nó có thể xúc ép được nguyên thân. Chính vì vậy điều khiển linh áp cũng là một phần quan trọng trong quá trình sử dụng những dị thuật cần xúc nén nguyên thần!)

    Lúc này, cơ thể Liễu Thiên đang đỏ lên, lớp da đỏ hồng, tóc khô sơ xác, thân dưới nóng ran, quần cũng bị sấy cho cứng đơ.

    Thế nhưng trạng thái cơ thể khô nóng đó rất nhanh kết thúc vì sau mấy vòng đầu tiên khi đan điền kết thúc trạng thái bão hòa thì mao mạch đã mở ra và thế là mồ hôi đang dần theo mao mạch thoát ra làm mát cơ thể.

    Đáng tiếc là mồ hôi vừa ra đã bị hong khô bốc hơi hết, cùng với đó là lượng hơi nóng trong cơ thể thải ra ngoài không khí. Hai thứ hơi này bay ra ngoài liên tục làm cho phòng Liễu Thiên bị bao phủ bở lớp xương mù trắng đục.

    Lúc này, dù cửa sổ phòng được mở nhưng lớp xương mù vẫn dần dần che kín cơ thể Liễu Thiên. Mà từ ngoài nhìn vào chỉ thấy có một thân ảnh mờ mờ trong màn sương khói!
     
    tuongnd, darkntnt, canthi and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.