Dị Giới Toàn Chức Pháp Sư - Loạn

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Toàn Chức Pháp Sư
    Chương 9: Tinh tử thứ bảy
    “Bốn viên,năm viên đều đã khống chế được, độ khó còn cao hơn, àiiiiii, cũng không biết trước khi học kỳ này kết thúc có thể hoàn thành việc đem bảy tiểu quỷ này khống chế để nối liền tinh quỹ hay không nữa... Nói đi cũng phải nói lại, hầu tử có bảo hiện tại nó nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện tập khống chế một giờ, thêm chừng năm phút là không chống đỡ nổi, cũng không biết tại sao mình vừa bắt đầu đã có thể luyện tập được hai giờ, chẳng lẽ đây là do cơ duyên thức tỉnh được song hệ?“. Mạc Phàm lầm bầm lầu bầu nói.

    “Khống chế tinh tử lần đầu thường thời gian là giống nhau, nếu đã vậy có thể nói thời gian của mình so với bọn hầu tử nhiều gấp đôi không nhỉ? “.

    Sức mạnh tinh thần của mỗi ma pháp học sinh khi thức tỉnh đều có hạn, mỗi lần thử khống chế một ngôi sao đối với tinh thần chính là một lần hao tổn. Lấy trình độ sức mạnh tinh thần của bọn ma pháp học sinh hiện tại có vẻ như tuyệt đại đa số mọi người chỉ có thể khống chế một giờ.

    Bỗng dưng có ưu thế nhiều hơn một giờ hơn nũa nỗ lực mỗi ngày tiến độ tu luyện của Mạc Phàm so với bạn học đã vượt hơn rất nhiều, dù cho là học sinh xuất sắc nhất lớp Mục Bạch - nghe chó săn của cậu ta ba hoa thì bất quá cũng chỉ có thể khống chế được ba ngôi sao.

    Bảy viên mới có thể tu thành chính quả, Mạc Phàm đã khống chế được bốn viên, hi vọng trong tuần này có thể đột phá lên năm, xem ra việc thức tỉnh song hệ không chỉ đơn thuần đem lại cho Mạc Phàm hai hệ ưu việt mà thời gian tu luyện so với người khác cũng nhanh hơn nhiều.

    Thật đúng là ưu thế hoàn mỹ!

    Chính mình tương lai vươn tới đỉnh cao của cuộc sống và cưới vợ bạch phú mỹ chắc chắn nằm trong tầm tay rồi.

    ***

    Tám giờ chuẩn bị đi học, tiết đầu là Yêu Ma Khóa, lão sư phụ trách môn học này chính là chủ nhiệm lớp bên cạnh - Trương Kiến Quốc.

    “Mạc Phàm ngươi vì sao đến trễ? Ngay cả thái độ cũng không thể đàng hoàng chút sao, thiên phú của trò vốn đã không bằng hầu hết bạn học, thiên tư lại đặc biệt kém cỏi, đã vậy còn không chăm chú học hành.Ngươi xem bạn học Hứa Chiêu Đình đi, thiên phú Lôi hệ, thiên tư tốt, thái độ học tập cũng tốt, trò ấy đã có thể khống chế bốn ngôi sao Lôi hệ mà trò thì sao, ta nghe nói một cái cũng không được đúng chứ, Hỏa hệ thức tỉnh trên người trò quả thật lãng phí“.

    Trương Kiến Quốc nhìn thấy Mạc Phàm đến muộn còn trưng ra điệu bộ khoan thai, ngay lập tức không chút khách khí răn dạy.

    Mạc Phàm không khỏi bật lên xem thường, Trương Kiến Quốc “rau má” ông, không nói thì không có chuyện gì, một khi mở miệng thì mỗi tiết đều phải nhắc đến tên gia hỏa Lôi hệ kia một chút mới chịu được hay sao.

    Bạn học gọi là Hứa Chiêu Đình kia chính là tên nhóc đã thức tỉnh Lôi hệ trong lễ khai giảng. Trương Kiến Quốc mỗi ngày đều muốn đem treo bên miệng, dù cho có đang giáo dục người khác thì biểu hiện trên mặt cũng không che giấu nổi sự đắc ý.

    “Tên kia khống chế được bốn viên ngôi sao, lão tử đã 6 viên, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi đó“. Mạc Phàm âm thầm khinh thường nhưng không nói ra ngoài, chỉ thoải mái đi đến chỗ ngồi của mình.

    “Được rồi, mọi người mở sách Yêu Ma Chi ra đi, hôm nay ta sẽ tiếp tục giảng giải cho các trò về các loại yêu ma thường gặp. Mọi người đều biết, yêu ma phân bố ở thế giới chúng ta đều nằm ngoài thành thị,đối với nhân loại nắm giữa tính chất công kích tuyệt đối, chúng lang thang du đãng chém giết lẫn nhau. Như vậy, một khi Ma Pháp Sư ra ngoài nơi hoang dã gặp phải Độc Nhãn Ma Lang thì phải làm như thế nào? “. Trương Kiến Quốc mặt mày vui vẻ bắt đầu giảng giải chương trình học.

    Độc Nhãn Ma Lang, đây là loại yêu ma sinh sống ở khu vực hoang dã gần với con người nhất, Mạc Phàm đại khái thấy được dáng dấp của nó thông qua một số sách và video, phải nói một câu thật sự rất hung tàn.

    Người thường không có cách nào đối phó với loại sinh vật này, chỉ Ma Pháp Sư mới có thể chiến đấu cùng với nó, đương nhiên với những ma pháp học sinh vẫn chưa thể phóng thích bất kỳ kỹ năng ma pháp nào mà nói thì một khi Độc Nhãn Ma Lang xuất hiện chỉ có thể hứng một trận gió tanh mưa máu, bị tàn sát không thương tiếc.

    Độc Nhãn Ma Lang là yêu ma trọng điểm Trương Kiến Quốc đã bỏ hẳn một khóa ra giảng giải, Mạc Phàm nghe đến phiền cả người.

    Hiện tại Mạc Phàm dựa vào thời gian tu luyện gấp đôi độc nhất của mình đã khống chế được sáu viên Lôi hệ, chỉ cần cậu tập trung tinh thần tuyệt đối là đã có thể khiến sáu ngôi sao nhỏ đó ngoan ngoãn xếp thành tinh quỹ.

    Vấn đề là viên ngôi sao thứ bảy đặc biệt không dễ thu phục, tựa như một trinh tiết liệt nữ, dù là mềm mỏng hay cứng rắn đều không chịu khuất phục làm Mạc Phàm nóng hết cả ruột.

    Mẹ nó, chỉ còn thiếu mỗi bước này thôi.

    “Phàm ca, tiến độ tu luyện Hỏa hệ của anh đến đâu rồi? “. Trương Tiểu Hầu trông thấy Mạc Phàm ngồi xuống vội vàng hỏi.

    “Như cũ “. Mạc Phàm tùy tiện trả lời.

    Hỏa hệ...

    Đúng như Trương Kiến Quốc đã nói, đến thời điểm hiện tại Mạc Phàm vẫn chưa thể khống chế bất kỳ một ngôi sao nào.

    Kia thật ra cũng hông có biện pháp nào, học kỳ này hắn đã đem tất cả tinh lực dồn vào Hỏa hệ cả rồi.

    “Không thể nào, xem ra nền tảng của anh thật sự ảnh hưởng đến việc tu luyện rồi, em nghe nói tên Mục Bạch kia đã có thể khống chế được bốn ngôi sao Băng hệ, nếu như cậu ta nỗ lực hơn nữa vào mùa đông này không chừng học kỳ sau là có thể hoàn thành phóng thích kỹ năng sơ giai của Băng hệ - Băng mạn“. Trương Tiểu Hầu noi.

    “Ta biết mà“.

    “Đại ca à, anh thế nào mà một chút đều hông nóng nảy vậy, em đã nói với anh rồi, cậu ta và tên chó săn Triệu Khôn Ba đang mưu tính dạy cho anh một bài học đó“.

    “Không có việc gì,cứ để bọn họ đến đây đi“.

    Hiện tại trong đầu Mạc Phàm chỉ suy nghĩ làm sao để khống chế được ngôi sao thứ bảy, những chuyện khác cứ coi như không khí đi.

    “Àii, nói chung là anh cẩn thận đi, học kỳ này sắp kết thúc rồi, Phàm ca, học kỳ sau anh nhất định phải nỗ lực hơn, nếu học kỳ tới khảo hạch phóng thích ma pháp anh hoàn thành không được, có khả năng nhà trường sẽ dựa vào đó buộc anh thôi học đó“.

    *********

    Một học kỳ mau chóng kết thúc, Mạc Phàm mơ mơ hồ hồ cảm nhận được viên ngôi sao thứ bảy vì sự thành tâm của mình đã bắt đầu cảm động.

    “Mẹ nó, tu luyện thế này so với hầu hạ nữ thần còn khó hơn, không ngày đêm nào mà thoát khỏi việc thăm hỏi, câu thông”. Mạc Phàm một bên oán giận, một bên đi về phía ngoài trường học.

    Toàn bộ học kỳ này cậu hầu như chưa hề bước chân ra khỏi cổng trường, ngày nào cũng luyện tập khống chế hai giờ, mười giờ minh tưởng, tiếp theo là đi học, ăn cơm, không ngày nào là đình chỉ.

    Mặc kệ thế nào học kỳ này vẫn là đã kết thúc, các bạn học đều nhân kỳ nghỉ đông này mà về nhà tìm mẹ cả rồi.

    Ra khỏi trường Mạc Phàm gần như vô thức định bắt xe buýt trở về nhà, nhưng khi lấy lại tinh thần rồi thì trong cậu chỉ còn lại một mang mờ mịt.

    Suýt chút nữa thì quên nhà lão ba đã bán rồi còn đâu, cậu bây giờ chẳng khác nào một kẻ không nhà để về.

    Hơn nữa lão ba Mạc Gia Hưng lại đang lái xe, Mạc Phàm nghĩ mình thật sự không còn nơi nào để đi, cuối cùng cậu quyết định đi đến nhà tiểu cô để thăm Tâm Hạ một chút.

    Nói thế nào đi nữa thì cũng đã nửa năm không gặp Tâm Hạ, biết biết em ấy giờ ra sao nữa.

    “Mình trực tiếp đến trường để đón em ấy vậy“.

    Mạc Phàm bắt chiếc xe buýt đi hướng về một trường trung học khác mà đi.

    Ngồi trên xe, Mạc Phàm rảnh rỗi không có việc gì làm tiếp tục luyện tập khống chế, để xem xem ngôi sao thứ bảy này đã chịu đi vào khuôn khổ hay chưa.

    Không cùng một hệ, không cùng là một ngôi sao tất nhiên sẽ có sự khác biệt về tính tình nên cần phải dùng một số thủ thuật khác nhau. Mạc Phàm thử ba hoa những lời trót lưỡi đầu môi vài tối nhưng thật lạ là có thể khiến ngôi sao này nghe lời. Song nó vẫn có chút đặc biệt táo bạo, khó có thể đụng vào, làm không tốt còn có thể bị phản phệ tinh thần, lúc này sẽ chịu những lực rất mạnh tác động làm cho đau đớn, đối với tinh thần lực sẽ tiêu hao nhiều hơn.

    Mạc Phàm vẫn đang không nắm chắc thu phục được ngôi sao thứ bảy nóng nảy này, một lời không hợp liền ra tay đánh đấm lẫn nhau, thật như mấy cô nãi nãi, khó hầu hạ.

    Cũng may là quan hệ giữa đôi bên thời gian gần đây có vẻ như tiến triển rất tốt, ngôi sao táo bạo này đã từ từ thể hiện ý nguyện chịu lắng nghe tâm tư người khác, nếu không phải thế Mạc Phàm thật sự muốn khóc, viên ngôi sao thứ bảy này đã tiêu tốn thời gian gần một tháng của cậu.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Toàn Chức Pháp Sư
    Chương 10: Phóng thích - Lôi Ấn
    “Đến đây, đến đây, xếp hàng, điểm số! “

    Mạc Phàm trầm tĩnh trở lại, tập trung hết sức bắt đầu thử nghiệm khống chế đồng thời bảy ngôi sao nhỏ một lần nữa.

    Ngôi sao đầu tiên đã chịu nghe lời, cũng là nhờ mỗi ngày được yêu thương bao phủ mà thành. Mạc Phàm chỉ cần ra lệnh một tiếng ngôi sao hoạt bát này lập tức đình chỉ hoạt động, ngưng lại ở vị trí chính giữa tinh trần.

    Ngôi sao thứ hai lại có vẻ vài phần quật cường, rất không tình nguyện nhưng vẫn lập tức theo đuôi ngôi sao thứ nhất hợp xếp hàng vào quỹ đạo. Theo sát phía sau là ngôi sao thứ ba, thứ tư, thứ năm. Ngôi sao thứ sáu đặc biệt nghe lời, tung tăng chạy đến nối đuôi đội ngũ phía trên.

    Nha, còn thiếu ngôi sao cuối cùng nữa là xong.

    Ý niệm của Mạc Phàm tập trung cao độ, tất cả tinh thần lực lúc này đây đều tập trung ở ngôi sao thứ bảy.

    Ngôi sao này ở bên trong tinh trần tức tốc chạy như bay, nghe thấy ý niệm của Mạc Phàm thì chậm rãi ngừng lại, mang theo vài phần không kiên nhẫn pha lẫn khó chịu từ từ đi vào bên trong tinh quỹ.

    Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan!

    Mạc Phàm nhận thấy ngôi sao thứ bảy muốn thu phục được, nhất thời có chút kích động.

    Nếu như sáu ngôi sao đầu là Uông Tinh Nhân, chỉ cần một lệnh chúng đã ngoan ngoãn đứng ở một chỗ không nhúc nhích thì ngôi sao thứ bảy này chính là Miêu Tinh Nhân, con mẹ nó khắp toàn thân đều lộ ra vài phần cao lãnh cùng thiếu kiên nhẫn.

    Nếu ngươi đã muốn ta yên lặng thì ta đây cũng sẽ cố hết sức phối hợp một chút vậy.

    Thong thả, thong thả,..

    Rốt cục, ngôi sao thứ bảy kia cũng chịu an tĩnh trở lại, cùng sáu ngôi sao khác nối đuôi nhau sắp hàng trên tinh quỹ.

    Trong phút chốc, bên trong tinh trần rực rỡ duy mĩ xuất hiện một tinh quỹ kinh diễm mê người với màu tím đặc trưng của Lôi hệ. Ngôi sao thứ nhất kéo theo sáu ngôi sao khác cùng nhau chuyển động cực nhanh tạo thành những vệt sáng tím biếc đầy mỹ lệ.

    Tinh quỹ hình thành!

    Ma pháp xuất hiện!

    Mạc Phàm mặc trang phục màu đen ngồi ở băng ghế cuối trên xe buýt, bỗng nhiên một quỹ tích dạng đường cong lượn lờ quanh cơ thể cậu, màu tím tinh trần chợt lóe lên bao bọc cả người Mạc Phàm trong một loại năng lượng không thể diễn tả thành lời.

    “Lôi Ấn, là Lôi Ấn“.

    Trong lòng Mạc Phàm mừng rỡ như điên, không nhịn được ý muốn ngửa mặt lên trời cười to.

    Xì, xì, xì ~~~~

    Trên tay phải Mạc Phàm lúc này chẳng khác nào đang có một con mãng xà quấn quanh, màu tím biểu thị sức mạnh Lôi Ấn đang ngạo nghễ trên tay cậu. Chỉ cần Mạc Phàm vung tay ra, nhất định sẽ hóa thành một đạo lôi điện cuồng ấn bay về phía giữa xe buýt.

    “Trời ạ, Ma Pháp Sư, là Ma Pháp Sư“.

    “Còn là Ma Pháp Sư Lôi hệ, A.... Tại sao cả người tôi đột nhiên có cảm giác tê dại thế này“.

    Bên trong xe buýt truyền ra nhiều tiếng hô kinh ngạc, là của ông lão mới mua xong vài món đồ ăn là của cô gái đang cuối đầu dùng điện thoại với một tay sắc lang đang có hành vi đồi bại với một thiếu nữ. Tất cả đều cực kỳ kinh ngạc nhìn về phía Mạc Phàm nơi hàng ghế cuối.

    “Đại...Đại pháp sư, lần sau ta không dám nữa, lần sau ta không dám nữa, xin ngài tha cho ta một lần, ta có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn“. Đột nhiên, tay sắc lang đụng chạm thiếu nữ kia sợ đến quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi tèm hem hướng về phía Mạc Phàm xin tha thứ.

    Tay sắc lang trung niên này cho rằng vị Ma Pháp Sư trẻ tuổi kia vì trông thấy hành vi hèn mọn của mình mới tức giận bộc phát sức mạnh Lôi đình.

    Sức mạnh Lôi đình này khá đáng sợ, thân thể mọi người trên xe đều bị cỗ năng lượng Lôi đình này làm cho kinh sợ mà tê liệt hết cả, đặc biệt là tên sắc lang dâm loạn thiếu nữ kia, tay của ông ta giống như bị ma túy kiểm soát sớm đã không còn tri giác.

    “Tha cho mệnh chó của ngươi một mạng, lần sau còn để ta trông thấy sẽ trực tiếp đem tay ngươi phế bỏ. Mạc Phàm đột nhiên đứng dậy, khí thế nghiêm nghị nhìn xuống tên sắc lang đó nói.

    “Vâng, vâng, lần sau tuyệt đối không dám, lần sau tuyệt đối không dám nữa“. Nói xong, tên sắc lang thừa dịp tài xế đỗ trạm lăn khỏi xe.

    Các cô chú bác xung quanh lập tức khen ngợi, đây hiển nhiên chỉ là một cậu học sinh trung học, nên ánh mắt sùng bái của mọi người dành cho Mạc Phàm càng thêm phần mãnh liệt.

    “Mụ mụ, ca ca thật lợi hại, sau này con có thể lợi hại được như anh ấy không ạ? “ Một bạn nhỏ khoảng bảy, tám tuổi kéo váy áo mẹ, ngây thơ hỏi.

    “Ma Pháp Sư không phải người nào cũng có thể làm được, đặc biệt là Ma Pháp Sư Lôi hệ nữa bảo bối à“.

    Mạc Phàm phát hiện ma pháp của mình đã gây chấn động trên xe, để tránh phiền phức cậu vội vàng xuống trạm kế.

    Đến ven đường rồi mà tâm tình cậu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

    “Ta, cái đệch, con mẹ nó quá soái rồi!“.

    Mạc Phàm hồi tưởng vừa nãy cảnh Lôi Ấn quấn quanh cánh tay, tùy ý vung tay một cái là có thể khiến người khác khiếp sợ, cảm giác quá khủng bố, trước nay chưa từng trải qua, thật chẳng khác nào mộng cảnh.

    “Đây chính là ma pháp? “

    “Đây chính là ma pháp!”

    Trái tim Mạc Phàm đập lên đập xuống liên hồi, dù khi nãy Lôi Ấn kỳ thực vẫn chưa phóng thích ra ngoài nhưng Mạc Phàm vẫn cảm nhận được uy lực của lôi đình từ bên trong mình tuôn trào, tùy ý để mình kiểm soát, quả thật Lôi hệ này đã mang lại nguồn sức mạnh mà hắn chưa từng nghĩ tới.

    Tất cả mọi người trên xe đều dành cho mình cái nhìn tôn kính, còn dọa cho tên sắc lang kia phải quỳ rạp trên mặt đất, Lôi lực thần kỳ quấn quanh trên cánh tay. Đây là điều vui sướng mà trước đây chưa từng có, thật khó mà tin nổi.

    “Hahahaha, mình đã học được Lôi Ấn, chỉ với thời gian của một học kỳ, bây giờ trong nghìn người mấy ai có thể ngăn cản được mình. Mục Bạch gì chứ, Chiêu Đình thì đã làm sao, cũng phải quỳ ở dưới chân lão tử mà thôi “.

    Chỉ trong một học kỳ, Mạc Phàm đã có thể phóng thích Lôi Ấn, việc này trên thực tế đám học sinh trong trường phải dùng đến cả năm để hoàn thành.

    Từ lúc khai giảng đến khi kết thúc học kỳ,Mạc Phàm chỉ dùng tổng cộng 5 tháng, tốc độ tu luyện này nếu như công khai ra, khẳng định không những bạn học cùng lớp, lão sư chủ nhiệm lẫn toàn bộ lão sư trong trường cũng phải há hốc mồm.

    Còn nhớ cách đây không lâu, hình như lão sư dạy Yêu Ma khóa Trương Kiến Quốc cứ thao thao khoác lác về các học trò cưng mà ổng đắc ý, Mục Bạch rồi Hoàng Khải Minh... đều có thể kiểm soát được bốn ngôi sao.

    Hahaha, lão tử giờ đây đã phóng thích được cả Lôi Ấn, Mục Bạch à, lục trà nam như cậu ta thì làm sao đủ tư cách cùng lão tử đây giao đấu chứ.

    Lôi Ấn này chỉ mới nắm trong tay thôi đã có thể cảm nhận được cỗ sức mạnh lôi đình trên đó muốn thoát ra, thật không biết nếu chân chính phóng thích ra ngoài sẽ là loại tình hình gì nữa. Trời ạ, chỉ cần tưởng tượng thôi đã có chút kích động rồi.

    Phải hít thật sâu, hít thật sâu, không thể cứ như một thằng ngớ ngẩn ở ngay đường lớn mà cười toe được. Phải trấn tĩnh một chút, hiện tại bản thân mình đã là một Ma Pháp Sư lợi hại rồi.

    Mạc Phàm kỳ thực rất muốn sử dụng Lôi Ấn một lần nữa, có điều vừa nãy sau khi hoàn thành Lôi Ấn xong cậu lại cảm thấy thân thể dâng lên một loại cảm giác mất sức, choáng váng.

    “Đây không phải cái gọi là năng lượng tinh thần tiêu hao mà giáo viên đã nói đó chứ? “ Mạc Phàm lầm ba lầm bầm.

    Lại nói, thường ngày luyện tập khống chế Mạc Phàm có thể duy trì được trong vòng hai giờ, vượt quá hai giờ này tinh thần mới có cảm giác uể oải. Vừa nãy chính mình ở trên xe buýt luyện tập khống chế nhiều nhất chỉ 20 phút, nhưng chắc tại Lôi Ấn hoàn thành trong nháy mắt nên mới có cảm giác toàn bộ năng lượng tinh thần dồi dào bị rút sạch toàn bộ như vậy.

    Điểm này Mạc Phàm vẫn có thể thuận theo mà ứng biến, chỉ cần không hoàn thành tinh quỹ hoàn chỉnh, bình thường sẽ không tiêu hao quá nhiều

    lam lượng, thậm chí nếu đã nối liền tinh quỹ thì đem toàn bộ sức mạnh tinh thần truyền vào thân thể, như vậy vừa có thể đồng thời đạt được hiệu quả ma pháp chân chính mà chỉ tiêu hao một nửa lực lượng.

    Trước đây, chưa từng làm Ma Pháp Sư, lại mới chơi qua Liên Minh Anh Hùng tổng hợp, như này thật đúng là truyền kỳ mà.
     
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Toàn Chức Pháp Sư
    Chương 11: Diệp Tâm Hạ
    Mang theo tâm tình vui sướng, Mạc Phàm hướng về Trung Học Minh Văn đi đến.

    Minh Văn Trung Học là một khu nhà trung học dành nữ tử, thuộc về trung học tư nhân, bên trong tụ tập toàn các thiếu nữ trẻ trung và xinh đẹp.

    Cùng những trường trung học khác có chỗ khác nhau, nơi này không có âm u đầy tử khí ma pháp lý luận giáo dục, càng không có một đám tên ngốc chỉ biết cuộc thi ma pháp, đám các nàng này bản thân liền tồn tại một ít gia đình có bối cảnh ma pháp, các thiếu nữ hiểu được đồ vật ma pháp so với chín năm nghĩa vụ ma pháp giáo dục của bọn học sinh càng nhiều, nói thí dụ như một ít Ma khí trang sức có chứa sức mạnh phép thuật liền thường thường treo ở trước ngực các nàng.

    Cùng các nàng vừa ra thân liền mang theo có thể ôn dưỡng lực lượng tinh thần Ma khí hai đời, ma pháp hai đời, thì Mạc Phàm lại từng bước từng bước một leo lên.

    Trên đường nhỏ xung quanh trường học đều chật ních các loại xe, ngay thời điểm tan học, Mạc Phàm rất rõ ràng tính khí Tâm Hạ, nàng sẽ tránh khỏi những con đường đầy xe này, đi con đường nhỏ thuộc về bản thân nàng, tựa như một cành trúc thanh cao bên cửa sổ...

    Mạc Phàm tránh khỏi cửa chính, dự định đi con đường nhỏ để chặn đường... Ạch, lẳng lặng chờ vị hàng xóm muội muội Diệp Tâm Hạ.

    Con đường nhỏ này người đi không nhiều, Mạc Phàm lướt qua người khác, đi vào con đường trong hẻm nhỏ quen thuộc.

    Thế giới thay đổi, nhưng toà thành thị quen thuộc này một chút đều không có thay đổi, cây trúc nhỏ sống qua mùa đông vẫn còn đặt ở cửa sổ hộ gia đình bên.

    Nghĩ đến, Diệp Tâm Hạ hẳn là cũng không có thay đổi đi.

    ...

    Mạc Phàm đứng ở giữa con đường, dựa vàolưng tường, khác nào một tiểu lưu manh tùy thời đều doạ dẫm học sinh tiểu học đi ngang qua để lấy tiền, con mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đầu ngõ, trong lòng nghĩ cho thiếu nữ sắp đi về nơi này một niềm vui bất ngờ, ai biết chờ đến nửa ngày một bóng người đều chưa từng xuất hiện.

    Làm sao còn chưa tới a?

    Mạc Phàm chờ đợi sắp mỏi mòn rồi.

    Thoáng nhắm mắt lại, Mạc Phàm như một thói quen tự muốn đi vào minh tưởng...

    Bỗng nhiên, Mạc Phàm cảm giác được ở đầu ngõ truyền ra một chút thanh âm huyên náo, những thanh âm này ở tình huống bình thường sẽ bị tường cao ngăn cách, nhưng không biết tại sao lại truyền vào bên trong lỗ tai của chính mình...

    Chẳng lẽ minh tưởng mang lại hiệu quả là năng lực nhận biết cũng trở nên mạnh mẽ??

    Mang theo phần hiếu kỳ này, Mạc Phàm đi lại đầu ngõ.

    Vừa đi ra khỏi hẻm nhỏ, mặt hướng về phía vị trí núi nhỏ lập tức rộng rãi sáng sủa hắn lên, kỳ thực ngọn núi đối diện này có diện tích khoảng cách một kilomet, dưới chân núi chính là phòng cũ của chính mình vừa bán đi cách đây không lâu.

    Dưới gò núi có một mặt cỏ nho nhỏ, cỏ bố trí những hòn non bộ nhỏ, gần vị trí đầu gió có trồng một ít dây Mộc Thu.

    Chiếc xích đu dây thẳng tắp buông xuống, không có một tia tia lay động.

    trên chiếc xích đu có ngồi một thiếu nữ có mái tóc dài màu đen như thác nước, những ngọ gió thổi loạn sợi tóc của nàng, lộ ra gò má trắng nõn tinh mỹ, lông mi thật dài, tiểu sống mũi tinh xảo, đôi môi hồng nhuận...

    Nàng nhìn kỹ phía trước, yên tĩnh lại như dung nhập vào trong bức tranh như một đóa hoa sen tinh khiết, tuy buồn khổ nhưng chính mình đặc biệt tỏa ra khí chất thơm ngát.

    Mạc Phàm đang bước đi đột nhiên liền dừng lại, cũng không biết lúc nào chính mình liền yêu thích lẳng lặng nhìn nàng như vậy, nhìn nàng lẳng lặng ngồi ở một nơi nào đó, trong lòng sẽ dâng lên một dòng nước ấm không tên, chảy xuôi đến đáy lòng của chính mình, sau đó không tự chủ khóe miệng nhếch lên.

    Bất quá, chốc lát, Mạc Phàm cảm giác được có điều không đúng.

    Lông mày của hắn lập tức nhăn lại, bước nhanh về phía thiếu nữ đang ngồi trên xích đu.

    Cô gái kia cũng cảm giác được có người đi tới, khi nàng thấy rõ Mạc Phàm ở sau lưng, trên mặt cũng không có một tia kinh ngạc, chỉ là rất ôn nhã cười cợt, thật giống như nàng biết người này sẽ đến, mà chính mình chỉ là ở chỗ này chờ hắn.

    “Mạc Phàm ca ca.” Nữ hài ngọt ngào kêu một tiếng.

    “Lại là bọn cẩu đó, có đúng hay không?” Mạc Phàm đi tới, trên mặt mơ hồ có một cơn tức giận đang lượn lờ.

    Tâm Hạ không nói gì.

    “Ngày hôm nay ta nhất định phải trừng trị bọn họ, một đám bại hoại!!” Mạc Phàm tức giận cuồn cuộn, ánh mắt hướng về phái cầu thang lên núi.

    “Bọn họ rất nhiều người, quên đi thôi.” Tâm Hạ lắc lắc đầu, muốn khuyên Mạc Phàm đem tâm tình đè xuống.

    “Không thể liền để yên như thế, ta cùng đám người cặn bã kia không để yên.” Mạc Phàm không nói thêm nữa, theo cầu thang đi lên đó!

    Ngồi ở trên xích đu Tâm Hạ muốn kéo Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm đã nổi giận đùng đùng hướng về trên núi đi đến.

    Tâm Hạ biết tính khí Mạc Phàm, thời gian trước kia vì chuyện của nàng mà không ngừng đánh nhau với những kia tiểu lưu manh tiểu du côn phụ cận, mỗi lần đều là một người đánh vài cái, một thân thương trở về...

    Đây là điều nàng không muốn nhìn thấy.

    Lần này tìm chính mình phiền phức cũng là một ít tiểu lưu manh du côn, bọn họ hiển nhiên bỏ học đã lâu, ở vùng này lăn lộn đã lâu, được xưng là bọn tay sai, chuyên môn làm tay chân cho đám các thiếu nữ nhà giàu có tiền ở phụ cận này, xem ai không vừa mắt liền đánh.

    Này bọn họ bên kia có ít nhất năm người, trong đó có hai người đều là thân thể khỏe mạnh, khổ người so với Mạc Phàm lớn hơn rất nhiều, Mạc Phàm muốn lên đi tìm bọn họ, nhất định sẽ bị đánh cho sưng mặt sưng mũi.

    ...

    Tiểu đình trên gò núi

    “Ta nói Từ Binh, chúng ta làm như vậy có thể hay không rất không có phong độ a...” Một thanh niên trong miệng ngậm một cái kẹo, cầm trên tay bài pu-khơ nói rằng.

    “Làm sao không phong độ, ta lần thứ mười sáu chân tâm thành ý hướng về nàng biểu lộ, làm cho nàng làm bạn gái của ta... Ta hiện tại ở trong đình này đánh bài, cho nàng một ít thời gian đẻ cân nhắc làm sao?” Thanh niên gọi là Từ Băng nói rằng.

    Từ băng trên cổ có một cái hình xăm màu xanh rất rõ ràng, vì mặc một jacket ngắn, hình xăm quanh cổ liền có vẻ phi thường dễ thấy, vừa nhìn chính là nhân vật không dễ chọc.

    “Chính là a, nàng nếu như từ chối, trực tiếp đi là tốt rồi... Vương Tạc, ha ha ha, trả thù lao, trả thù lao, bom tăng gấp đôi!” Ngồi ở một bên khác, một thân thanh niên thân mình như con trâu nói rằng.

    “Ta thảo, ngươi này **** vận.”

    “Lại đánh mấy vòng, lại đánh mấy vòng, đánh tới trời tối không tin cô nàng đó không hoảng hốt.” Từ băng hí mắt, một bộ bá đạo rất hưởng thụ loại này.

    Đối phó nữ nhân mà, chính là muốn cứng rắn một chút như vậy, nữ nhân trời sinh chính là e lệ, không cường ngạnh một vài việc gì đó thì đều không làm được, Tâm Hạ cô bé kia thực sự là càng lớn càng đẹp đẽ a, người xem trực chảy nước miếng, có người dĩ nhiên nói mình là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, ngày hôm nay liền đem cô nương này bắt, xem ai còn lắm miệng một câu.

    “Đúng rồi, ta nhớ tới cô nàng còn có một cái ca ca, rất đáng ghét.” Thanh niên Trang Tử Ngưu nói rằng.

    “Sức chiến đấu thật là cặn bã, ngoại trừ có chút cốt khí ở ngoài chính là một người bao thịt, tùy tiện đánh, tùy tiện đánh.” Từ băng không để ý chút nào nói rằng.

    “Đúng đấy, trước đây ta một người liền có thể đối phó hắn, hiện tại ta luyện được một thân bắp thịt, đánh một quyền là xong!”
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Toàn Chức Pháp Sư
    Chương 12: Lôi lực lượng, Lôi Ấn!
    “Lại nói, Từ Băng a, ngươi có phải là khẩu vị nặng nề một chút, cô nàng này tuy rằng đẹp đẽ, nhưng... Có thể hay không bên trong không được như vậy.” Thanh niên gậm thuốc lá nói rằng.

    “Ta cũng cảm thấy thế.”

    “Cô gái trung học đẹp đẽ nhiều lắm đấy, người ngốc nhiều tiền, tùy tiện đe dọa không phải bắt được vào tay, hà tất xoắn xuýt nàng ta như thế...”

    “Các ngươi biết cái gì, cái này gọi là phẩm vị.” Từ Băng mạnh mẽ trừng đám người kia một chút.

    Lúc đang khó chịu phẩm vị đám người kia thấp kém, Từ Băng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặt lạnh băng mặc áo sơ mi đen đang hướng về đình này đi tới.

    Ồ, người này khá quen a?

    Ta thảo, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, tiểu tử này không phải là ca ca nhà cách vách của cô nàng à!

    Khá lắm, đã sớm muốn thu thập ngươi đã năm lần bảy lượt trở ngại ta tán gái, không nghĩ tới chính ngươi đưa tới cửa, vừa vặn mấy cái huynh đệ của ta ngày hôm nay đều ở đây, liền cho ngươi cẩn thận nếm thử tư vị bị đánh, để sau đó ngươi còn dám làm chim đầu đàn hay không!

    “Các anh em, gia hỏa kia sao ở đây!” Từ Băng mở rộng mắt, ánh mắt cùng cặp kia mắt lạnh của Mạc Phàm kết nối.

    Bọn Ngưu tử trang, thanh niên điêu yên, kẻ đội nón, người mặc áo lông một thoáng nhìn lên, bốn phía hướng về bên cạnh nhìn một chút...

    “Ca, chúng ta không đái gia hỏa.” Thanh niên Điêu yên tiến đến bên tai Từ Băng, nhược nhược nói một câu.

    “Ngươi mẹ, đối phó con vật nhỏ này còn muốn dùng gia hỏa sao, để ta đánh cho chết, Triệu Khôn Tam huynh đệ đều dặn dò, đánh cho hắn tàn phế!” Từ Băng tát một cái trên gáy tiểu đệ lắm miệng, tức giận nói.

    Điêu yên tiểu đệ một mặt oan ức, rõ ràng là tự ngươi nói sao gia hỏa... Nguyên lai chính là một câu khách sáo.

    “Nếu là Triệu Khôn Tam huynh đệ đã phân phó... Ha ha ha!” Kẻ mặc áo lông lập tức liền đem áo cởi ra, lộ ra áo lót màu trắng, một thân bắp thịt khuếch đại khoe khoang!

    Mạc Phàm dùng ánh mắt như nhìn bọn nhìn súc sinh nhìn kỹ năm cái rác rưởi gọi là Thanh Hùng Bang.

    ...

    “Hừ, tiểu tử, ta liền nói cho ngươi, muội muội ngươi như vậy, ta Từ Binh có thể coi trọng nàng chính là mấy đời phúc phận của nàng, ngươi cho rằng ai cũng giống như Từ Binh ta như vậy không ngại nàng là một cái... Một cái... Người tàn tật? Như loại người tàn tật này, có cái gì tốt cỏn giả trang là thánh nữ, có người muốn, liền mau mau cúng tiền bái phật rồi!!” Từ Binh chỉ vào Mạc Phàm, nhất thời lộ ra nguyên hình!

    Những năm này, kiên trì của Từ Binh cũng đã sớm dùng hết.

    Không nhìn Từ Binh hắn, muốn tướng mạo có tướng mạo, có thế lực, ở này một khu vực rộng rãi cũng là một nhân vật, Diệp Tâm Hạ theo sau này mình tốt xấu cũng có thể ăn ngon mặc đẹp, tiểu đệ trước mặt về sau cũng vậy!

    “Chính là, đừng như vậy không biết cân nhắc!”

    “Hiện tại bé ngoan kêu một tiếng em rể, chúng ta liền xem như người một nhà ta sẽ xuống tay với ngươi nhẹ một chút, cho Triệu Khôn Tam cùng Mộ Bạch một câu trả lời là được, nếu như không đồng ý, vậy thì đánh gãy chân của ngươi, để ngươi cùng nàng đều ngồi xe lăn!” Kẻ mặc áo lót màu trắng tập thể hình nói rằng.

    Nghe xong lời nói này, Mạc Phàm lồng ngực kịch liệt phập phồng.

    Hắn liếc mắt nhìn lên tiểu đình.

    Trong chính giữa đình đặt một cái xe đẩy lẻ loi, trên xe lăn là tán loạn bài pu-khơ.

    Nguyên bản, nhìn thấy mấy tên cặn bã này đem xe đẩy của diệp Tâm Hạ làm bàn đánh bài thì, hắn đã phẫn nộ đến cực điểm, giờ khắc này lại nghe được lời nói sỉ nhục của Từ Binh đó, Mạc Phàm cảm giác lồng ngực mình muốn nổ tung rồi!!

    Người tàn tật??

    Người tàn tật????

    Ta Mạc Phàm thề độc rằng, ai còn dám nói một câu như vậy về diệp Tâm Hạ, nhất định sẽ làm cho hắn hối hận vì đời này đã đầu thai làm người!

    “Chớ cùng tiểu tử này phí lời, đánh hắn!”

    “Một mình ta được rồi, mấy ca ca cứ nhìn ta.” Nam mặc áo lót nàu trắng tập thể hình bắt đầu ôm quyền, phát sinh tiếng vang bộp bộp bộp.

    Mạc Phàm liền như vậy nhìn bọn họ, con mắt lạnh lẽo đến cực hạn.

    Những phố phường lưu manh này cũng không có lưu ý đến chính là, trong cặp con ngươi của hắn, chiếu rọi ra một đạo lôi nộ quỹ tích màu tím, chất chứa lôi lực lượng khổng lồ, tinh quỹ dưới lửa giận của Mạc Phàm hóa thành một núi lửa sắp phun trào!!

    “Các ngươi thật sự cho rằng ta hay là Mạc Phàm trước kia mặc các ngươi xâu xé??”

    Một luồng sức mạnh xao động ở không khí chung quanh bên trong Mạc Phàm nhảy nhót, chúng nó lại như là từng cái từng cái được võ trang đầy đủ rồi như binh lính chờ đợi mệnh lệnh tướng quân!

    “Vừa vặn, để cho súc sinh như các ngươi nếm thử tư vị lôi hệ!”

    Lời nói tức giận từ yết hầu bên trong hét ra, thời khắc này, bảy viên tinh tử nối liền một đường, hóa thành quỹ tích tinh chi, đem toàn bộ sức mạnh bên trong lôi hệ tinh trần toàn bộ truyền vào trên cánh tay phải Mạc Phàm!

    “Tư ~~~~~~~~~~~~~~ “

    Một đạo lôi hồ nhìn thấy như mãng xà mà giật mình đang ở quanh thân Mạc Phàm lóe lên một cái rồi biến mất, một giây sau, trong không khí những Lôi nguyên tố xao động điên cuồng kia tụ tập ở trên cánh tay phải Mạc Phàm, phát sinh tiếng kêu chói tai!

    “Ta trời ạ!!!!”

    “Đây là cái gì???”

    “Tại sao chung quanh thân thể hắn như là bị điện giật vang tiếng đùng đùng!”

    “Tiểu tử này... Trời ạ, hắn là một tên Ma Pháp Sư!!” Từ Binh chung quy là người nối nghiệp bên trong xã hội đen từng va chạm, “Pháp sư” một từ vô cùng sống động!

    Bọn họ đúng là một đám côn đồ nổi danh trong khu vực, nhưng lưu manh cũng chỉ là dựa vào quyền đấm cước đá, ở trước mặt một cái pháp sư chân chính, bọn họ liền cặn bã cũng không được tính!

    “Hắn làm sao có khả năng là Ma Pháp Sư!!”

    Một đám năm người Từ Binh bị hình ảnh trước mắt này làm cho cực kì chấn động đến sợ vãi tè rồi.

    Đối với bọn hắn mà nói, một quyền đánh ra một cái Ấn trên cây như vậy, vậy thì là tồn tại bên trong lưu manh đặc biệt trâu bò, chưa từng gặp qua một người lớn sống sờ sờ trên người bị hồ quang bao vây vang tiếng đùng đùng, phạm vi mấy mét cũng giống như là một khu điện cao thế bị phá hỏng, sức mạnh vô hình ép cho bọn họ cả người đều tê dại!

    “Lôi lực lượng, Lôi Ấn!!”

    Tất cả các bước sắp thành, lần này Mạc Phàm là chân chính hoàn thành kỹ năng sơ cấp ―― Lôi Ấn!

    Cánh tay rộng mở giơ lên, lòng bàn tay hướng lên trên.

    Hết thảy bên trong không khí chung quanh lôi điện nhảy nhót chi hồ phát sinh âm thanh sắc bén, lại như một đám võ sĩ mặc áo giáp màu tím được quân lệnh sẽ rút vũ khí ra!

    “ Diệt bọn hắn cho ta!” Tức giận vạn trượng, Mạc Phàm hoàn toàn dựa vào cảm giác chi phối của bản năng những lôi điện chi lực này phục tùng mệnh lệnh chính mình.

    Bàn tay hung mãnh nắm lại!

    Từng đạo từng đạo Lôi nguyên tố triệt để phóng thích, chúng nó điên cuồng hướng về Từ Binh đứng ở phía trước nhất, tập thể bọn chúng đều chạy trốn!

    Tia sấm sét đều là từ chỗ cao đập xuống, mỗi một đạo hạ xuống không chỉ có sức mạnh to lớn cong đem Từ Binh cùng nam bắp thịt tập thể hình quật trên mặt đất, càng là trên mặt đất đánh ra từng cái từng cái dấu ấn như xà!!

    “Xì xì xì ~~~~~~~~~~~~ “

    Từ Binh cùng nam bắp thịt tập thể hình toàn bộ bị kích nằm trên mặt đất, mới vừa rồi còn ra dáng lắm, nhưng sau khi Lôi Ấn hạ xuống trong nháy mắt phần lưng da tróc thịt bong, kinh ngạc...

    Bọn họ muốn kêu thảm thiết, nhưng là âm thanh liền kêu thảm thiết đều không phát ra được, lôi chi cuồng Ấn bám vào sức mạnh dường như từng cái từng cái mãng xà nho nhỏ ở trên người bọn họ chuyển động loạn lên, mỗi chuyển động loạn lên một lần là có thể nhìn thấy Từ Binh cùng nam bắp thịt tập thể hình kịch liệt thống khổ co giật một lần!

    “Phốc Đùng!!” Cảm thụ này đáng sợ như sức mạnh của ma quỷ, thanh niên điêu yên sợ hãi đến ngã quỳ trên mặt đất, cả người không tự chủ bắt đầu run rẩy!

    Tên côn đồ Xuyên tử ngưu kia cả người ngây người như phỗng, đều đã biến thành một pho tượng.

    Người đội nón kia, mặc dù là đứng ở nơi đó, mặc dù là không có bị Lôi Ấn bắn trúng, nhưng quần jean của hắn cũng đã ướt, toàn bộ nhỏ đến bên trong giày của hắn!
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Toàn Chức Pháp Sư
    Chương 13: Mới nếm thử ma pháp!
    Trên ngôi đình trên núi, năng lượng màu tím chói mắt cùng rực rỡ khó mà tin nổi lóe lên một cái rồi cấp tốc biến mất.

    Trong không khí, tràn ngập một mùi vị khét.

    Thực vật xung quanh, xuất hiện một mảnh đen thui.

    Trên sàn nhà, nằm hai người, còn đang kịch liệt co giật, dáng dấp kia thảm không nỡ nhìn, nơi nào còn có dáng dấp ngông cuồng tự đại như vừa nãy.

    Mặt khác ba người, đã sợ đến thất thường.

    “Đại... Mạc... Mạc Phàm đại ca... Xem ở, xem ở chúng ta cũng là cùng lớn lên ở chung trong một xóm, liền... Tạm tha... Liền tha chúng ta một mạng đi, chúng ta... Chúng ta cũng lại, cũng không dám nữa rồi!!” Yên nam đã sợ đến hồn bay phách lạc, ở trong mắt hắn thiếu niên mười sáu tuổi này quả thực so với ma quỷ trong ác mộng còn còn đáng sợ hơn!

    “Ngài... Ngài là pháp sư cao quý... Liền, liền không nên cùng đám người cặn bã chúng ta chấp nhặt, cầu ngài, không muốn, không muốn ra tay với chúng ta.” Nam quần jean thanh âm rung run nói rằng.

    Nhìn dáng dấp của Từ Binh cùng kẻ cơ bắp kia, quá khủng bố rồi!

    Nam tử ngưu cũng không muốn biến thành như vậy!

    Mang theo cỗ lửa giận, Lôi Ấn triệt để phóng thích cũng làm cho đáy lòng Mạc Phàm rốt cục chậm rãi trở nên bình lặng.

    Liếc mắt nhìn Từ Binh cùng kẻ cơ bắp thảm đến không thể thảm hơn, lại liếc mắt nhìn dọa sợ ba người khác.

    “Đưa bọn họ đi bệnh viện đi.” Mạc Phàm bình tĩnh nói.

    Trên thực tế, Mạc Phàm cũng không nghĩ tới lôi hệ sơ giai kỹ năng - Lôi Ấn uy lực dĩ nhiên lớn như vậy!

    Đây là lần thứ nhất chính mình thật sự hoàn chỉnh phóng thích đi, nếu chính mình nắm giữ thông thạo một chút, chính xác đang khống chế khá hơn một chút, đồng thời lúc giải phóng không một chút do dự tản đi sức mạnh, e sợ một chưởng Lôi Ấn này hạ xuống, trực tiếp liền đem năm người đứng chung một chỗ này toàn bộ bắn cho chết rồi!

    Cũng còn tốt, không có chết người.

    Không phải vậy sự tình thật liền làm lớn rồi!

    “Vâng, là, là, chúng ta liền lăn, chúng ta liền cút!!” Nam ngưu tử nhìn thấy vị pháp sư pháp sư tuổi pháp sư này tức giận tiêu tian, quả thực như được sống lại.

    Hai người khác cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng đỡ hai cái người đã bại liệt trên đất...

    Kết quả mới vừa đụng vào, tàn dư tai sét chui vào cánh tay bọn họ, doạ cho bọn họ một trận run cầm cập.

    “Gọi xe cứu thương đi. Tiền thuốc thang chính các ngươi giải quyết.” Mạc Phàm lạnh lùng nói.

    “Vâng, vâng.”

    Mạc Phàm đã bình tĩnh lại, trên thực tế trong lòng còn có một chút cuồng nhiệt khó có thể che giấu.

    Nhưng chính mình hiện tại như là một sát thần, tại sao có thể ở trước mặt mấy tên ngốc này toát ra dáng vẻ mừng rỡ như điên.

    Đi tới trong đình, Mạc Phàm đem những quân bài trên đệm lót bỏ ra, nâng lên xe đẩy liền theo cầu thang đi xuống.

    Trong lòng ba người kia vẫn còn sợ hãi nhìn Mạc Phàm.

    Bỗng nhiên, Mạc Phàm xoay người một cái.

    Ba người sợ đến vội vội vàng vàng lùi về sau.

    “Đúng rồi, có người hỏi đến, liền nói là chính bọn hắn chơi điện gây ra. Sự tình ta là pháp sư, các ngươi nếu như dám truyền đi, ta cho các ngươi đời này vĩnh viễn câm miệng. Ngược lại ta nghe nói cảnh sát cũng không thế nào làm khó được chuyện pháp sư giết người, đặc biệt là những tên bại hoại của xã hội muốn chết đi khiêu khích Ma Pháp Sư.” Mạc Phàm nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại căn dặn mấy người này một câu.

    Ba người kia gật đầu như gà mổ thóc, nghe lời đến không thể nghe lời hơn.

    “Chỗ Triệu Khôn Tam cùng Mộ Bạch, ta nghĩ lấy sự thông minh của các ngươi không thể nào không biết nói như thế nào chứ?” Mạc Phàm tiêu sái rời đi.

    “Chúng ta... Chúng ta không tiễn ngươi.”

    “Được, coi như ngươi thông minh, chuyện lần này, qua đi, sau đó nếu như có chuyện gì, có thể tới tìm ta, năng lực của ta, các ngươi cũng biết.”

    “Vâng, là, là, Mạc Phàm đại ca, đi thong thả, ngài đi thong thả.” Ba người cúi đầu khom lưng, vừa kính vừa sợ.

    Mạc Phàm gật gật đầu, để xe đẩy lên vai tiêu sái rời đi.

    Trước tiên mạnh mẽ cho bọn họ một đòn mạnh mẽ, lại hơi hơi cho bọn họ một chút ngon ngọt, Mạc Phàm tin tưởng mấy tên này đã không dám lỗ mãng, lại không dám đem chuyện này để lộ ra đi một chút.

    Bên này, hắn là ma pháp sư đã có thể phóng thích kỹ năng lôi hệ pháp sư, bên kia Mộ Bạch vẫn còn ở học đồ cấp Băng hệ khác, tin tưởng mấy tên này có chút đầu óc đều hiểu nên làm sao đứng!

    Bất quá, Mạc Phàm cũng rõ ràng, năm người này chỉ là lính hầu củaMộ Bạch cùng Triệu Khôn Tam.

    Đến lúc này, hay là muốn hai người này trứng chim đẹp đẽ!

    ...

    Theo thềm đá đi xuống, Mạc Phàm rốt cục không nhịn được ngửa mặt lên trời bắt đầu cười lớn!!

    Mấy tháng trước, chính mình mới chỉ là một học sinh phổ thông ở trong phòng học, sẽ bởi vì khóa lịch sử tẻ nhạt khô khan mà nhìn ngoài cửa sổ, tình cờ cũng sẽ ảo tưởng chính mình bỗng nhiên đón một cơn gió tung bay, chân nhẹ nhàng ở trên cột cờ nhẹ nhàng đạp xuống, bay lượn tới phía sau núi của trường học cùng phái chân trời ở phương xa; cũng ảo tưởng gặp phải bọn hung thần làm ác cho bọn chúng một trận đòn ác liệt.

    Ai có thể nghĩ tới, chính mình ngày hôm nay có thể thưởng thức cảm giác này!

    Tay cầm lôi điện chi lực, năm tên du côn thường ngày chính mình căn bản trêu chọc không được, ở trước mặt mình như 5 con chó có tang, đây thật sự là cảm giác kỳ diệu trước nay chưa từng có, lại như nằm mơ!

    “Lôi hệ Lôi Ấn trâu bò như thế, không biết hỏa hệ Sơ giai kỹ năng - Hỏa Tư" có uy lực gì, cách sát hạch ma pháp hàng năm còn có nửa năm, ta hẳn là có thể đem hỏa hệ sơ giai kỹ năng - Hỏa Tư học xong...” Mạc Phàm cả người đều kích động.

    Lôi hệ sơ giai kỹ năng Lôi Ấn liền hung mãnh như vậy, cũng không biết kỹ năng của hệ khác làm sao.

    Hơn nữa, Mạc Phàm biết sơ giai kỹ năng là hết thảy ma pháp bên trong cấp thấp nhất, sau sơ giai còn có trung giai cùng cấp cao!

    “Đúng rồi, đúng rồi, phong hệ lão sư thật giống ở tiết đầu tiên đã nói, phong hệ cấp cao kỹ năng - cánh của gió, chính là kỹ năng có thể để người ta bay lượn... Ta thảo, nếu có thể học được cánh của gió, như vậy có thể bay lượn a!!”

    Qua một lúc lâu, Mạc Phàm khó có thể ức chế nội tâm kích động của chính mình, đầu óc không ngừng mà hồi tưởng ma pháp tri thức học được, muốn biết ngoại trừ Lôi Ấn ở ngoài, Ma Pháp Sư còn có thể có học được càng nhiều kỹ năng lôi điện khác!

    ...

    Ở trên xích đu, thiếu nữ tóc dài thẳng tắp buông xuống vẫn cứ hơi ngẩng lên đầu, nhìn kỹ tiểu đình đó bị rừng cây ngăn trở.

    “Vừa nãy màu tím đó là...” Diệp Tâm Hạ tự lẩm bẩm.

    Nàng vừa nãy nhìn thấy, màu tím rực rỡ như một chuỗi Lưu Tinh chi lóng lánh ở toà này đình, cứ việc rất nhanh sẽ biến mất, lại làm cho người đầu óc trước sau nhớ hình ảnh kinh người đó.

    “Là Ma Pháp Sư sao?” Diệp Tâm Hạ lầm bầm lầu bầu.

    Nàng rất khó tưởng tượng ở bên trong một cái nội thành nho nhỏ như vậy sẽ xuất hiện một vị Ma Pháp Sư!

    Nhưng là, vì sao lại có Ma Pháp Sư xuất hiện ở vị trí của Mạc Phàm cùng đám côn đồ cắc ké kia, còn vận dụng chân thực ma pháp!

    Mạc Phàm ca ca, hắn vẫn tốt chứ??

    Diệp Tâm Hạ lúc này rất thấp thỏm, không tự chủ cắn chặt môi.

    Rốt cục, trên thềm đá của con đường nhỏ, bóng người quen thuộc xuất hiện, hai tay hắn giơ xe đẩy của chính mình, trên mặt mang theo... Mang theo nụ cười say sưa có chút ngốc?