FULL  Hài  Huyền Huyễn Hồng Liên Bảo Giám - Free 259 - DeathState

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 2: Vào kinh (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Trong thùng xe vọng ra giọng nói trẻ tuổi, cửa xe mở ra:

    - Lâm Hoành Sơn?

    - Là ta.

    Mắt Lâm Hoành Sơn chợt đỏ ngầu, trong mắt như có lớp sương đỏ phủ lên. Từ cửa xe nhìn vào trong, không gian trong thùng xe rộng lớn đang tổ chức tiệc.

    Phía cuối cái bàn dài có một đạo nhân trẻ tuổi ngồi, đạo bào màu trăng trắng tinh, vạt áo thêu viền đen tự nhiên hình thành phù văn Đạo Môn, cổ áo có hoa văn lá tre mờ.

    Đạo nhân trẻ tuổi sạch sẽ, tuấn nhã, khóe môi vương nụ cười như có như không, như thể mọi thứ trên đời không đặt trong lòng.

    Đây là thái độ của một luyện khí sĩ Đạo Môn đối với phàm nhân, Lâm Hoành Sơn mạnh mấy ở trong mắt luyện khí sĩ chỉ là giới phàm phu tục tử.

    Giữa cái bàn dài đặt một bàn ngọc, có bóng dáng yểu điệu múa trên bàn ngọc, đôi chân trắng nuột, ngón chân hồng nhỏ xinh. Quanh bàn dài có tiếng đàn nhạc, ca cơ ngồi quanh, tứ chi trắng nõn vắt vẻo hai bên, cảnh tượng dâm dật.

    Nụ cười sạch sẽ của đạo nhân trẻ tuổi trở nên ghê tởm trong mắt Lâm Hoành Sơn.

    Nhưng xe ngựa của đối phương mở mang không gian thì biết lai lịch của đạo nhân trẻ chắc chắn không nhỏ.

    Lâm Hoành Sơn cố kiềm chế mở miệng hỏi:

    - Chân nhân chặn đường có gì chỉ giáo?

    Tay Lâm Hoành Sơn âm thầm thả ra nắm lại chấn vỡ mồ hôi thành hơi nước, gã lại cầm chuôi kiếm. Thực lực của đối phương quá mạnh, gã không chắc sẽ bảo vệ được nữ nhi.

    Đạo nhân trẻ hỏi:

    - Ngươi biết ta không?

    Hỏi xong đạo nhân trẻ cười khẽ tự lẩm bẩm:

    - Ta là Diệp Thiêm của Thanh Dương cung, nữ nhi của ngươi có thiên tư không tệ, ta thấy thuận mắt, tặng cho ta làm đồ đệ đi.

    Kiểu nói chuyện của Diệp Thiêm hoàn toàn không suy xét Lâm Hoành Sơn có chịu đồng ý không.

    Vũ cơ lượn vòng trên bàn ngọc, búi tóc đạo trên đầu bung ra, váy dài hất lên một mảnh trắng ngọc ngà không mảnh vải.

    Mắt Lâm Hoành Sơn từ đỏ ngầu đổi sang màu tím sậm như ác ma. Lâm Hoành Sơn ngửa đầu cười dài, một tay khép cây dù lại cắm vào túi da sau lưng.

    Lâm Hoành Sơn thốt ra bốn chữ:

    - Thứ lỗi khó nghe theo!

    Đạo nhân trẻ Diệp Thiêm mặt lạnh băng, mưa rơi xuống mui xe bị đông lại. Vũ cơ trên bàn ngọc kinh kêu té xuống một bên.

    - Không biết điều!

    Diệp Thiêm dứt lời miệng bắn ra ánh sáng xanh như sấm sét bay thẳng tới cổ Lâm Hoành Sơn.

    Nói chuyện không hợp liền muốn giết người, miệng phun phi kiếm là luyện khí sĩ đã Trúc Cơ. Lâm Hoành Sơn biết đối phương sẽ ra tay nhưng không ngờ mãnh liệt như vậy, gã là quan võ tứ phẩm của đế quốc, có quân công trăm trận, dù có phạm tội chết thì hoàng đế cũng sẽ xét tình hình đặc xá.

    Đông Tần đế quốc chiếm cứ khu vực phì nhiêu nhất Thần Châu, bát hoang tứ cực, đất đai mênh mông. Vu Sư, Tế Ti, Tử Linh, Tà Thần, toàn là quân đội đế quốc đi chinh phạt chứ không phải dựa vào luyện khí sĩ xông pha chiến đấu.

    Võ giả cũng là một trong ba nền tảng lớn của đế quốc, Lâm Hoành Sơn cho rằng Diệp Thiêm sẽ răn dạy hắn nhưng không ngờ đối phương muốn lấy mạng mình.

    Kiếm quang bay đến góc độ quỷ dị, quỹ tích trên không trung là từ trên xuống dưới công kích ngay cổ họng.

    Lâm Hoành Sơn không thể né thoát nhát kiếm từ trên đâm xuống, sau lưng gã có nữ nhi, vào phút nguy cấp gã giơ tay lên cứng rắn đỡ.

    Diệp Thiêm cười nhạt, dùng giáp da ngăn cản phi kiếm? Lâm Hoành Sơn bị nhũn não sao?

    Giây sau Diệp Thiêm thấy trước mắt tối sầm, nghe một tiếng giòn vang, kiếm quang mờ mịt bị Lâm Hoành Sơn hất bay về.

    Diệp Thiêm miễn cưỡng giơ lên ngón tay, kiếm quang vòng quanh đầu ngón tay hóa thành tiểu kiếm dài ba tấc, kiếm quang mờ nhạt, dấu ấn thần thức trên thân kiếm đã vỡ nát, không thể sử dụng thần thức điều khiển được nữa.

    Mặt Diệp Thiêm trắng bệch, gã không ngờ một võ giả mà có thể dùng dụng cụ phòng ngự chặn được phi kiếm của luyện khí sĩ. Không chỉ thế còn hủy dấu ấn thần thức của gã, làm gã bị thương.

    Diệp Thiêm giật mình qua đi nổi khùng lên, phi kiếm trên đầu ngón tay biến mất thay thế là một tấm phù giấy màu vàng nhạt. Dụng cụ phòng ngự của đối phương tốt mấy Diệp Thiêm không tin có thể chặn được lôi pháp.

    Diệp Thiêm đến đây đương nhiên không phải thu đồ đệ mà là giết người, còn nữ nhi của Lâm Hoành Sơn, sau khi giết gã rồi mang về Đạo Cung sẽ là đỉnh lô không tồi.

    Đối phương dám chống cự thì cho hồn phi phách tán dưới thiên lôi!

    Trông thấy tờ phù giấy màu vàng nhạt trong tay Diệp Thiêm thì Lâm Hoành Sơn chợt hiểu dù gã có đồng ý yêu cầu của đối phương, người ta đều sẽ giết người, ngay từ đầu Diệp Thiêm đã không cho gã sống sót.

    Vậy chờ xem rốt cuộc ai sẽ chết!

    Con ngươi Lâm Hoành Sơn từ màu tím chuyển sang màu xám kim loại, trường kiếm bên hông leng keng tự động bắn ra như tiếng rồng ngâm. Kiếm phong đỏ như máu, dưới từng lớp màu máu là các con mắt tối như vực sâu mở ra, tràn ngập cảm xúc độc ác.

    Lâm Hoành Sơn đã đặt quyết tâm muốn chém đạo nhân dưới kiếm, dù từ nay có quan hệ căng thẳng với Đạo Cung, miễn không rời khỏi Tiêu Dao Hầu. Lâm Hoành Sơn không tin Tiêu Dao Hầu sẽ hai tay đẩy mình ra làm người toàn Ngọc Kinh thành cười vào mặt.

    Kết quả tệ nhất là hai phụ thân, nữ nhi chết trong tòa thành này không ai giúp, nếu vậy thì để nhiều người hơn Đạo Cung chôn cùng đi.

    Trong tiếng mưa sấm một thanh âm lười biếng cất lên:

    - Có thể dừng tay!

    Bàn tay Diệp Thiêm khựng lại giữa chừng, gã định tiếp tục ném ra lôi phù đột nhiên thấy ngực đau nhói, cúi đầu nhìn thì trên đạo bào trắng tinh ngay vị trí trái tim có một đốm máu đỏ.

    Lâm Hoành Sơn vận chuyển khí huyết định lao lên giết chợt nghe tiếng quát thì tay khựng lại, không tấn công tiếp. Trường kiếm bay ra khỏi vỏ keng một tiếng nhẹ nhàng quay vào vỏ, sát khí trên người Lâm Hoành Sơn cũng thu lại ngay.

    Trong khoảnh khắc này thật là thiên đường địa ngục, dù có thể chém đầu luyện khí sĩ thì từ nay Lâm Hoành Sơn sẽ phải sống trong những ngày rày đây mai đó, mỗi ngày đề phòng người Đạo Cung trả thù.

    Cạnh đường lớn có một cánh cửa nhỏ lặng lẽ mở ra, một người to lớn đi ra. Lâm Hoành Sơn khá vạm vỡ nhưng dáng người tỉ lệ vừa đúng. Người này đã không thể miêu tả bằng từ mập, nếu không phải đường Ngọc Kinh thành rất rộng, nếu ở thôn quê thì người này có thể chặn đường nguyên con phố.

    Mập mạp trông khoảng hơn sáu mươi tuổi, vì thịt mỡ quá nhiều làm căng nếp nhăn trên da mặt. May mà da người này không bóng lưỡng, trông không quá ghê.

    Lão nhân mập mặc áo gấm màu xanh bó sát người, vừa khít thân thể vừa không có vẻ quá bắt mắt, tay nghề may vá khá là kinh thiên động địa khiếp quỷ thần.
     
    lconle, quanminhphi, ichuoi and 8 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 3: Nhị Tiên Sinh, Đại tiên sinh
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Diệp Thiêm thấy lão nhân mập thì một tay che ngực, ho khan, dòng máu chảy ra từ khóe môi gã.

    Không đợi Diệp Thiêm nói gì lão nhân mập đã cười tủm tỉm bảo:

    - Diệp Thiêm, Lâm Hoành Sơn là gia sư lão gia nhà ta mời về cho thế tử, nên ta không xem như lắm chuyện. Nếu ngươi còn dám đánh nữa là ta làm thịt ngươi làm mồi nhắm rượu.

    Diệp Thiêm vội nuốt một viên kiếm hoàn vào miệng, gã không dám làm lơ lời cảnh cáo của lão nhân mập, vì hung danh của lão không phải thổi phồng ra. Dù Thanh Dương Đạo Cung có thể báo thù rửa hận gã nhưng dùng mạng mình đổi mạng nô tài của Tiêu Dao Hầu thì không đáng.

    Diệp Thiêm cười gượng gạo chắp tay với lão nhân mập:

    - Cố tiên sinh, xem ra là hiểu lầm , ta chỉ đi ngang qua thấy tiểu nữ hài này không tệ nên muốn mang về thu làm đệ tử.

    Lão nhân mập được gọi là Cố tiên sinh vẫn cười híp mắt, không có vẻ gì là sát khí:

    - Ta tin, ngươi cút đi.

    Lâm Hoành Sơn bất ngờ. Lão nhân mập mặc quần áo tài liệu hoa quý, xem kiểu dáng thì là người hầu. Diệp Thiêm bị nhục nhã thế mà chỉ ho một tiếng, cửa xe ngựa đóng lại, tám con tuấn mã như hiểu ý gã không muốn ở lại một giây nào tránh cho bị nhục nhã nữa, chúng nó tung bốn vó chạy như bay.

    Xe ngựa chạy ra hơn trăm trượng giọng Diệp Thiêm mới mơ hồ vọng lại.

    - Lâm Hoành Sơn, ngươi không chịu tặng nữ nhi cho ta thì tự cầu nhiều phúc đi, học sinh giỏi của ngươi sớm muộn gì sẽ tai họa tiểu nữ hài, ta chờ xem khi đó ngươi giải quyết thế nào, ha ha ha ha ha ha!

    Một câu làm Lâm Hoành Sơn bối rối.

    Lâm Hoành Sơn có đặc biệt hỏi thăm danh tiếng của thế tử Tiêu Dao Hầu, trước khi Diệp Thiêm đi không quên châm ngòi nhưng gã nói thật. Tiêu Dao Hầu quanh năm đóng giữ ở Nam Cương, gần đây mới được điều về Ngọc Kinh thành, gia phong Đại Tư Mã. Nghe nói thế tử Tiêu Dao Hầu từ nhỏ thiếu dạy dỗ, kiêu căng ngang ngược, tồi tệ hảo sắc...

    Lão nhân mập thấy Lâm Hoành Sơn trầm tư, cười tủm tỉm nhìn gã:

    - Lâm tiên sinh, Hầu gia sáng sớm được thánh thượng chiêu vào trong cung, đặc biệt dặn dò ta đến đón tiên sinh. Ta là nhị quản gia của Hầu phủ, sau này Lâm tiên sinh có thể gọi ta là Cố tiên sinh.

    Lâm Hoành Sơn chắp tay bình tĩnh nói:

    - Đa tạ Cố tiên sinh giúp đỡ.

    E rằng Cố tiên sinh sớm thấy Lâm Hoành Sơn nhưng mãi khi Diệp Thiêm định giết người mới ra mặt, đây là muốn xem gã gan góc đến mức nào, có thực lực cỡ nào. Diệp Thiêm rất sợ Cố tiên sinh nhưng Lâm Hoành Sơn không thèm ân cần với lão.

    Cuộc chiến vừa rồi may mắn Lâm Hoành Sơn có kinh nghiệm đối phó luyện khí sĩ, không thì với khoảng cách gần như vậy hầu như không thể nào ngăn được nhát kiếm đó. Nếu gã bị gì chết đi thật không đáng giá, nữ nhi phải làm sao đây?

    Cố tiên sinh to mập dường như không nhận thấy Lâm Hoành Sơn lạnh nhạt, vẫn cười tươi nói:

    - Lâm tiên sinh không cần khách sáo, về sau chúng ta cùng làm việc cho Hầu gia, xem như đồng liêu, gia gia còn cần Lâm tiên sinh giúp đỡ nhiều.

    Tên mập có thái độ rất giả tạo, Lâm Hoành Sơn không thích cũng không làm gì được người ta. Lâm Hoành Sơn bung dù kéo tay nữ nhi theo chân Cố tiên sinh đi hướng Tiêu Dao Hầu phủ.

    Con phố dài dường như không có cuối, các cổng vòm, cột trụ khắc hoa, cửa đá cao lớn như cự tú Hoang nguyên chực chờ ăn thịt người núp trên con phố dài trong Ngọc Kinh thành.

    Vào hầu môn sâu như biển, Lâm Hoành Sơn không biết đời này còn hy vọng rời khỏi Ngọc Kinh thành không.

    ***

    Ngọc Kinh thành rộng lớn cách hoàng cung năm dặm, chếch hướng bắc mới là Tiêu Dao Hầu phủ. Hầu phủ chiếm khu vực to lớn, lầu các ngàn tầng kéo dài không dứt.

    Cửa chính Hầu phủ cao trăm trượng bình thường đóng kín, chỉ có ngày quan trọng mới mở ra. Thông thường chỉ có hai cửa hông đông, tây là xe ngựa ra vào.

    Cửa đông là nơi người hầu của Hầu phủ ra vào, phía tây là lối vào dinh thự Tiêu Dao Hầu. Mặc dù Tiêu Dao Hầu lĩnh chức vị Đại Tư Mã nhưng tước vị vẫn không bị lấy mất, Hầu phủ vẫn thuộc hàng quan viên xử lý chính vụ. Nhất đẳng hầu có đất phong ngàn dặm, nhưng Tiêu Dao Hầu không thể trở về đất phong, ngay cả phụ tá cũng phải đi theo gã ở lại Ngọc Kinh thành.

    Đằng sau biệt thự Tiêu Dao Hầu là chỗ ở của phụ tá, có vườn hoa tự do. Sau hoa viên nhỏ có lầu cao mười ba tầng, đó là khu vực trung tâm thật sự của Hầu phủ, Lãng Uyển Thư Hải. Công việc từ đất phong đều được giải quyết ở dây.

    Trong cửa đông không có viện lạc lớn để đậu xe ngựa mà là một đình viên vuông vức, đằng sau núi giả mấy chục trượng có một phòng khách. Đó là một phòng khách nhỏ, Tiêu Dao Hầu vắng mặt thì khi tiếp đãi khách nhân sẽ ở đây chứ không đưa đi dinh thự, cũng không vào sâu trong phủ.

    Trong phòng khách, một nam nhân khuôn mặt trắng trẻo đang nói chuyện với khách. Nam nhân mặc áo gấm màu tím nhạt, đội khăn trùm đầu màu đỏ thẫm, cằm để râu, phong lưu nho nhã, trông khoảng ba mươi tuổi.

    Vi khách thì mặc quan phục, eo mang đai lưng ngọc, áo hồng mãng màu tím, là quan viên lớn của triều đình, ít nhất quy cách chính tam phẩm. Nam nhân này khi nói chuyện với nam nhân nho nhã thì biểu lộ thái độ dè dặt.

    Hai người đang trò chuyện câu được câu không bỗng một gia đinh hốt hoảng chạy vào phòng khách, quỳ dưới đất dập đầu nói:

    - Đại tiên sinh, nguy rồi! thế tử...thế tử bị sét đánh chết rồi!

    Nam nhân nho nhã chậm rãi thở hắt ra, mặt lộ vẻ bực bội:

    - Phù...

    - Đại Tiên Sinh, thế tử...

    Gia đình còn muốn nói gì nhưng nam nhân nho nhã bỗng quát to:

    - Người đâu, kéo nô tài này ra ngoài đánh gậy đến chết, thuận tiện điều tra là ai giới thiệu hắn vào trong phủ làm việc!

    Quan viên trò chuyện với nam nhân nho nhã thấy gã tức giận như thế, thời tiết mùa xuân se lạnh nhưng mặt quan viên chảy mồ hôi.

    Quan viên vội đứng dậy nói:

    - Đại Tiên Sinh, nếu Hầu gia không ở vậy ta xin cáo từ, hôm khác lại đến viếng.

    Trong Tiêu Dao Hầu xảy ra chuyện lớn như vậy nếu gã còn ở lại đây thì có hiềm nghi thám thính tin tức. Quan hệ giữa gã và Hầu phủ chưa đến mức độ cùng nhau
    tiến lùi, sơ sẩy một cái là sẽ tan xương nát thịt.

    - Bạch đại nhân.

    Quan viên vặc lại ngay, biểu tình gần như là nịnh nọt:

    - Đại Tiên Sinh đừng khách sáo, gọi ta là lão Bạch được rồi, lão Bạch!

    Nam nhân nho nhã qua loa nói:

    - Ha ha, lão Bạch nghe cũng hay, thân thiết.

    Quan viên lớn triều đình thì sao? Ở trong Hầu phủ không bằng quản gia như gã. Đại Tiên Sinh không thèm để bụng xưng hô lão Bạch, gã thấy rất nhiều người bên cạnh Tiêu Dao Hầu rồi, dù là thời đại nào luôn có nhiều kẻ nịnh nọt.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.