CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Giới Thiệu: Mời đọc Lăng Phong là một người có mối thù giết cha mẹ. Sau sáu năm, chịu đủ mọi cực khổ, để rèn luyện bản thân, hắn muốn trở về quê báo thù. Ngày đầu tiên trở lại quê hương, qua một màn diễn xuất, hắn tìm được một chủ nhà mới cho mình. Chủ nhà mới của Lăng Phong là một người phụ nữ độc thân. Cô ngọt ngào thần bí, gợi cảm mê hoặc lòng người. Củi khô gặp lửa lớn, trình diễn một cuộc sống chung đầy mờ ám. Câu truyện mang tính hài hước, lãng mạn và những màn đánh đặc sắc.
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 1: Bắt được mỹ nữ Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Tại cửa sân bay quốc tế thành phố Tân Hải, nước Trung Hoa, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng. Hắn mặc một chiếc áo jacket màu đen kiểu dáng cũ, bên dưới mặc một chiếc quần bò xanh đã bạc gần như chuyển thành màu trắng. Chân đi một đôi giày cỡ lớn phủ đầy bụi. Trong tay kéo một túi hành lý bằng vải đen! Miệng hắn ngậm một điếu thuốc lá đã tắt ngấm từ bao giờ! Hắn tên là Lăng Phong, hai mươi mốt tuổi. Sáu năm trước, hắn im hơi lặng tiếng rời khỏi thành phố này. Hôm nay, sau sáu năm, hắn lại im hơi lặng tiếng trở về nơi mình đã sinh ra! Rốt cuộc, trong sáu năm qua, hắn đã đi đâu? Hắn đã làm gì? Không người nào biết! Hắn dừng lại ở một góc, hai tay đột nhiên nắm chặt, ngẩng đầu, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Trên khuôn mặt điển trai chợt hiện lên một sự cay nghiệt. Ngực không ngừng phập phồng... hắn tự nhủ. “Ta đã trở về!” Sáu năm trước, bởi vì một tai nạn giao thông, cha mẹ hắn đã qua đời cùng một lúc. Hắn trở thành cô nhi! Hắn không muốn trở lại nhà chú mình. Ở nơi đó, hắn không có chút cảm giác hơi ấm của một gia đình. Nếu có, sáu năm trước hắn đã không thể không chút lưu luyến rời khỏi nơi này như vậy! - Mẹ nó, mình đi có một mình, mà cái vé máy bay cũng đắt như vậy chứ! Lăng Phong nhìn vé máy bay trong tay, mặt cũng nhăn hết cả lại. Lấy cái bật lửa ra, hắn cúi đầu, một tay che gió, một tay châm điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng. Sau khi hút một hơi thật sâu, hít khói cay độc tràn vào trong phổi, hắn thả lỏng người tận hưởng hương vị của điếu thuốc lá! Đột nhiên, một chiếc Chevrolet màu đỏ mất phương hướng, lao về phía hắn! Ánh mắt Lăng Phong căng thẳng, con ngươi co lại. Hắn đã từng nhiều lần gặp phải những trường hợp tương tự như vậy. Nhớ ngày đó, khi còn chấp hành nhiệm vụ, tình hình hắn gặp phải còn nguy hiểm gấp trăm lần so với bây giờ. Không phải cảnh tượng vui vẻ đó đã trở lại chứ? Chân phải của Lăng Phong thoáng lùi lại phía sau, mũi chân cắm xuống đất, đầu gối hơi khom xuống. Trong nháy mắt, khi thanh chắn bảo vệ phía trước của chiếc Chevrolet màu đỏ sắp đụng vào, Lăng Phong dùng lực ở đùi phải giẫm mạnh một cái, mượn phản lực của mặt đất, toàn thân bắn ra ngoài. Hắn cân nhắc thời gian rất chuẩn! Không phải cao thủ trong nghề, khẳng định sẽ cho rằng hắn bị xe húc bay ra ngoài! Trong lúc bắn ra, trí óc Lăng Phong vẫn suy nghĩ rất nhanh. "Củ chuối nhà mày chứ. Ông đây còn đang lo tiền vé máy bay không ai trả hộ! Không phải ông đây muốn lừa mày, mà là ông đây bị đụng vào!" Lăng Phong cố ý để thân thể nghiêng về phía sau một chút, nhìn giống như toàn thân mất đi sự cân bằng, tư thế song song với mặt đất, sau đó rơi một cái thật mạnh trên mặt đất! Sau đó hắn hét lên. - Ôi mẹ ơi! Thật ra, chỉ cần người nào cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trước khi Lăng Phong rơi xuống đất, chân trái đã hạ xuống. Trong khoảnh khắc sắp rơi xuống đất, mũi chân hắn đã chạm đất, toàn thân đều căng ra đến mức thẳng tắp. Sức nặng của toàn bộ thân thể đều dồn xuống mũi chân trái đang cắm xuống đất. Khi thân thể hắn rơi xuống mặt đất, gần như đã không phải chịu chút lực va đập nào! Nhưng Lăng Phong nằm trên mặt đất cũng ra sức diễn xuất. Hai mắt nhắm chặt. Vẻ mặt có vẻ vô cùng đau đớn. Thân thể vặn vẹo trên mặt đất. - Ôi mẹ ơi. Đau chết tôi rồi! Ai lái xe không có mắt như vậy chứ? Anh dùng hai chân lái xe, lấy mông nhìn đường à? Lúc này, chiếc Chevrolet màu đỏ cũng vội vàng phanh lại. Một cô gái với mái tóc dài ngang vai, được buộc gọn gàng, vội vàng mở cửa xe đi tới. Vẻ mặt cô vô cùng lo láng. Thấy Lăng Phong lăn lộn trên mặt đất, cô càng thêm bối rối hỏi. - Anh không sao chứ? - Bị cô đâm vào thành như vậy, cô lại nói không sao chứ.... Lăng Phong vẫn nhắm chặt mắt, tức giận mắng. Nhưng khi hắn hé mắt thấy rõ ràng diện mạo của cô gái đang nhìn hắn, lời nói đột nhiên ngừng lại. Con mắt cũng mở lớn, còn thiếu chút nữa là hai tròng mắt cũng rơi ra ngoài. Oa, thì ra là một mỹ nữ. Chiếc áo khoác bằng lông trắng mịn cũng không che dấu được bầu ngực cao ngất của cô. Bên dưới là một chiếc quần bò màu xanh nhạt bó sát, ôm lấy đôi chân dài nhỏ cân xứng. Cái mông vểnh cao. Một mái tóc dài, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt cân đối, chỉ trang điểm nhẹ! Một gương mặt mỹ nữ đúng tiêu chuẩn phương đông! Nhất là tư thế nhìn xuống mình lúc này. Oa, Lăng Phong gần như đã nhìn thấy khe sâu giữa bộ ngực của cô xuyên qua cái cổ áo hình chữ V. Trông thật sinh động. Hai bầu ngực của cô kiêu hãnh, bày ra thế thái sơn áp đỉnh như muốn xé rách lớp áo, khiến hắn cũng có chút khó thở! - Cô nói xem có thể không có việc gì sao? Mông tôi cũng sắp bị nứt thành hai nửa rồi. Nếu tôi không có túi hành ly đỡ cho một chút, hiện tại có lẽ tôi đã sớm mất mạng rồi! Lăng Phong nuốt nước bọt, miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình, giả vờ như rất đau đớn. - Phải, phải, phải. Xin lỗi! Tôi không phải cố ý! Vẻ mặt mỹ nữ vội vàng nhận lỗi. - Nếu xin lỗi có thể an ủi hai nửa mông bị vỡ của tôi, tôi đây liền tiếp nhận! Lăng Phong nói với vẻ rất oan ức. Mỹ nữ kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt ửng hồng. - Cái kia vốn không phải vẫn là hai nửa sao? Mỹ nữ đúng là mỹ nữ. Người ta là người có ăn học, từ mông thô tục như vậy, người ta làm sao có thể dễ dàng nói ra miệng được chứ? - Người đẹp à, cô nói đó là xẻ dọc. Tôi nói vỡ ngang thành hai nửa! Vẻ mặt Lăng Phong đau khổ nhưng lời nói lại đầy vẻ lưu manh đùa giỡn. - Hả? Màu đỏ trên khuông mỹ nữ thoáng cái đã lan tới tận cổ, nhỏ giọng nói. - Để tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra một chút xem thế nào! Tuy rằng ngoài mặt, bộ dạng Lăng Phong có vẻ thống khổ, nhưng tròng mắt lại đang quay tròn, trong lòng thầm nghĩ. “Đây không phải là một cơ hội tốt hay sao? Thật vất vả mới tóm được một cô gái ngốc nghếch với bộ ngực lớn. Mình nhất định phải bắt chẹt một chút mới được!” - Ai nha, đừng tới bệnh viện. Chúng tôi là nông dân, sợ nhất là đi bệnh viện. Người nghèo không dám sinh bệnh! Cho dù điều kiện không tệ, chỉ cần vào bệnh viện, sẽ bị chuẩn đoán cho ra bệnh thôi! Không cần đi! Lăng Phong làm bộ dạng giống như rất đáng thương. - Nhưng hiện tại anh đang bị thương, phải đi bệnh viện kiểm tra mới được! Mỹ nữ nói rất quật cường. - Rất tốn tiền à! Chị cả, chỉ cần kiểm tra lần, chắc phải hơn một nghìn rồi. Má ơi, nhiều tiền lắm chứ ít à! Lăng Phong nói khoa trương lên. - Không sao. Tôi đâm vào anh, tất nhiên tôi phải có nghĩa vụ đưa anh đi bệnh viện! Bây giờ anh có thể đứng lên được không? Mỹ nữ rất có trách nhiệm nói. Lăng Phong cũng có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ. - Tôi thử xem đã! Hắn giả vờ giả vịt như rất đau đớn, nhờ mỹ nữ nâng đứng lên. - Ôi ôi, còn đi được. Chỉ có điều đau quá đi mất! - Nào, tôi giúp anh! Mỹ nữ không hề nhận ra, trực tiếp khoác cánh tay Lăng Phong lên trên vai mình. Nhìn thoáng qua, giống như Lăng Phong đang ôm bạn gái! Từng bước từng bước đi tới! Cứ như vậy, Lăng Phong bắt đầu thật sự không khống chế được nữa. Tôi không phải Liễu Hạ Huệ. Tôi là đại sắc lang. Cho dù là người đẹp đã có bầu, cũng đã sớm đến một phòng trong khách sạn để thác loạn rồi! Một nửa cánh tay Lăng Phong gác lên trên vai mỹ nữ, thõng xuống dưới. Bàn tay gian ác buông xuống trên ngực mỹ nữ. Lăng Phong bị tinh trùng lên não, rất vô sỉ cố ý mượn lực, vừa đi vừa đong đưa, nắm tay buông thõng trước ngực của mỹ nữ, vung vẩy, không ngừng tập kích bộ ngực sinh động của mỹ nữ kia!
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 2: Mặt dày mày dạn Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Bộ ngực người phụ nữ chính là nơi mẫn cảm. Khi bị người đàn ông xa lạ này va chạm vào ngực mình, trong nháy mắt mỹ nữ này có phản ứng, bị đè ép nhẹ nhàng, toàn thân giống như bị điện giật, sắc mặt lập tức nhuộm một màu đỏ ửng. Nhưng khi thấy người đàn ông bị cô đâm phải có vẻ mặt rất đau đớn, bộ dạng không giống như đang giả vờ, cô cũng xấu hổ, khó có thể mở miệng, đành phải mặc cho hắn hết lần này đến lần khác tập kích vào ngực mình. Mỹ nữ dìu Lăng Phong lên chiếc Chevrolet màu đỏ của mình, sau đó cô trở lại ngồi bên ghế người lái. - Đúng rồi, tên tôi là Hà Diệp! Hiện tại tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra! - Lá sen? - Hà Diệp, Hà trong bao nhiêu, Diệp trong lá cây! Mỹ nữ mỉm cười nói. Cô nhẹ nhàng giẫm chân ga. Chiếc xe chậm rãi di chuyển. - Tôi là Lăng Phong, Lăng trong Lăng Phong, Phong trong Lăng Phong! - Tuy nhiên, Hà tiểu thư, tôi thật sự không có việc gì, không cần đưa tôi đi bệnh viện đâu! - Không được, là tôi đâm vào anh. Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với anh! Hà Diệp nói rất kiên quyết. Cô ở trong xe nhưng nhìn thấy rõ ràng Lăng Phong bị xe mình đâm bay lên cao, ngã thật mạnh xuống mặt đất. Tuy không có đầu rơi máu chảy, không chết ngay tại chỗ, nhưng cũng là may mắn trong bất hạnh. - Không có việc gì, tin tôi đi, thật đấy. Thân thể tôi rất cường tráng. Chút thương tích nhỏ ấy không làm gì được tôi đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là hoàn toàn không có vấn đề gì! Lăng Phong nói lời thề son sắt. Trong lòng hắn lại đang cầu nguyện. “Mỹ nữ à, tới bệnh viện tốn tiền chết đi được. Nếu cô muốn đốt tiền hoang phí như vậy, không bằng đưa tiền kiểm tra cho tôi. Tôi còn có thể mời cô ăn cơm!” - Thật sao? - Thật! - Vậy thế này đi, anh đưa điện thoại di động của anh cho tôi! Hà Diệp vươn bàn tay trắng mịn như ngọc của cô ra. - Làm gì? Lăng Phong kinh ngạc, nhưng vẫn lấy điện thoại lỗi thời mà mình đã bỏ ra hai trăm đồng đại dương mua được, đặt vào trong tay cô. Hơn nữa, hắn lại nhân cơ hội huých tay vào người cô, coi như lại thành công ăn đậu hủ! Hà Diệp nhận lấy chiếc di động từ tay hắn, bấm một dãy số, giọng điệu mềm mỏng nói. - Đây là số di động của tôi. Nếu anh cảm thấy thân thể có gì không thoải mái, có thể gọi điện thoại tìm tôi bất cứ lúc nào! Lăng Phong cảm động thiếu chút nữa thì ôm cô hôn nồng nhiệt theo kiểu người phương Tây. “Đầu năm nay, sao còn có thể gặp được người lương thiện như vậy? Người nào đã nói mỹ nữ là kẻ chuyên gây tai hoạ, tôi đi quật mồ mả của tên đó, dùng roi đánh nát bộ xương khô của tên đó mới được.” Hà Diệp chớp chớp đôi mắt to nhìn Lăng Phong. - Vậy hiện tại anh muốn đi đâu, tôi đưa anh đi! Cơ hội tới rồi! Hiện tại, trong túi tiền của Lăng Phong còn chưa tới một trăm đồng đại dương. Hắn đang lo lắng cuồng cuồng. Sao ngày hôm đó lại tiêu hoang như vậy chứ? - Hôm nay tôi vừa đến Tân Hải, còn chưa tìm được chỗ để ở lại! Lăng Phong xấu hổ xoa cái gáy, nói với bộ dạng rất đáng thương. - Vậy có phải anh định tìm đến nhà bạn tốt để ở nhờ hay không? Hiển nhiên, điều này khiến Hà Diệp có chút khó xử. - Tôi tới đây tìm việc làm. Ban đầu, tôi có một người quen ở trong này. Nhưng vừa rồi tôi gọi điện thoại, mới biết được ông ấy đã về với ông bà! Cho nên hiện tại, chắc chỉ có thể lang thang ngoài đường thôi! Cử chỉ của Lăng Phong thật sự là khá tốt. Ngay cả khi nói dối, cũng diễn nhập vai như vậy, thể hiện một dáng vẻ thất vọng đau thương khốn cùng, chỉ có thể ăn ngủ đầu đường. - Thì ra là vậy! Vậy không bằng thế này đi. Nhà tôi còn có hai gian phòng trống, vốn chuẩn bị cho thuê. Vậy hiện tại cho anh ở lại, chờ sau này anh tìm được công việc, anh có thể lại chuyển đi! Hà Diệp suy nghĩ một chút, cười nhẹ nói. Sở dĩ cô nói như vậy, hoàn toàn bởi vì cảm giác áy náy đối với Lăng Phong. Cô chỉ đành bồi thường cho hắn thông qua việc giúp đỡ này mà thôi. Nhưng dù sao cô cũng là một phụ nữ độc thân, không thể cứ để một người đàn ông độc thân thuê được? Một người đàn ông xa lạ sống trong nhà mình, quan hệ lại không phải là người yêu, như vậy thực sự không được tự nhiên! Cho nên, cô mới nói là cho hắn ở trước, mà không phải cho hắn thuê, cũng không cần tiền thuê nhà. Điều này chính là ám chỉ với hắn, không thể ở lâu dài trong này được! - Vậy thì không tiện cho lắm! Lăng Phong làm bộ như rất áy náy, nhưng trong lòng lại mừng rỡ muốn nở hoa. “Hay quá. Ông đây diễn một hồi lâu như vậy, chính là chờ những lời này của cô! - Không có gì bất tiện cả. Dù sao đi nữa phòng cũng để không! Hà Diệp trực tiếp lôi kéo hắn về nhà trên chiếc Chevrolet của mình. Hà Diệp dừng lại ở một Tiểu Khu trung đẳng. Một căn phồng gồm hai phòng ngủ, một phòng khách! Vừa mới tiến vào căn phòng, Lăng Phong liền cảm khái. Căn phòng này được trang hoàng khá khéo léo và ấm áp. Bức tường được sơn một màu trắng. Phía trái phòng khách gần với ban công là một bàn trà bằng thủy tinh xinh xắn, ba mặt đều có để ghế sô pha mầu trắng ngà! Gần vị trí phòng bếp, là một bàn ăn mang phong cách Âu Mĩ, với mấy chiếc ghế có đệm dựa lưng! Nhìn cách trang trí này thực sự có một phong cách riêng. Tuy là một căn phòng nhỏ, nhưng cũng rất ấm áp. Đột nhiên, trong lòng Lăng Phong dâng lên một cảm giác ấm áp, cảm giác của một gia đình! Đây là nơi về sau mình trọ lại... Tuy nhiên, đây chỉ là do Lăng Phong mặt dày mày dạn, tự nhận như vậy! - Được rồi, Lăng Phong, trước hết anh ngủ ở thư phòng bên trái đi! Hà Diệp cười giúp Lăng Phong chuyển hành lý lên. Cũng chỉ có một túi hành lý đã bị rách. - Để tôi tự làm! Lăng Phong giữ túi hành lý lại, nói. Đùa sao. Hắn cũng đã vào trọ trong nhà mỹ nữ, chẳng lẽ còn không thể tỏ ra chăm chỉ một chút sao? Ngay cả Trư Bát Giới vừa mới tiến vào Cao Lão Trang, cũng rất chịu khó. Nếu không, Cao lão thái gia sẽ cho y ở lại sao? Hôm nay, Lăng Phong mình cũng phải bắt chước cao thủ tán gái vĩ đại của chúng ta - Trư Bát Giới, chăm chỉ một chút, để mỹ nữ có ấn tượng tốt, nói không chừng mỹ nữ vừa thấy mình chăm chỉ như vậy, sẽ giữ mình lại làm áp trại ông xã cũng không chừng! - Được rồi, hiện tại thân thể anh còn cần khôi phục. Cứ để tôi mang lên cho! Hà Diệp rất nhiệt tình nói. Đột nhiên, khi hai người đang tranh nhau túi hành lý, từ trong túi rơi ra hai tuần san tình dục. Thấy trên bìa tạp chí, lộ rõ ra một nữ tiếp viên khỏa thân, mặt Hà Diệp liền có chút đỏ ửng! Lăng Phong xấu hổ, lúc này hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào. Con mẹ nó, thật sự là dọa người mà. Hình tượng tốt đẹp của mình trong lòng mỹ nữ, đã bị hai quyển tuần san tình dục này vô tình phá hủy mất rồi! - Vậy anh tự mang đi! Không khí thoáng chút đã trở thành xấu hổ tới cực điểm. Hà Diệp xấu hổ đỏ mặt, buông túi hành lý xuống, chạy đến phòng khác. Lăng Phong tặc lưỡi. Trong lòng trộn lẫn cả năm vị. Hắn nhặt hai cuốn tuần san tình dục trên mặt đất, nhét bừa vào trong túi hành lý, hai tay cầm túi hành lý rách này, đi vào thư phòng của nhà Hà Diệp! Đóng cửa lại, Lăng Phong mở túi hành lý ra. Không ngờ, bên trong có tới mười cuốn tuần san tình dục. Hơn nữa cái sau còn trắng trợn hơn cái trước! Chẳng lẽ hắn là một kẻ điên cuồng biến thái về tình dục? Hắn lấy ra một quyển tuần san tình dục, mở trang sách ra. Từ trong khe sách, hắn lấy ra mấy cái phi châm làm bằng thủy tinh. Đây là cái gì?
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 3: Cần câu cơm của hắn Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Đây là cần câu cơm của tên khốn nhà hắn! Sau đó, Lăng Phong lần lượt mở những cuốn tuần san tình dục ra, mở đến một trang đặc biệt, lấy ra phi châm mình giấu ở trong đó ra! Không ngờ trong hơn mười cuốn tuần san tình dục, Lăng Phong đã giấu tổng cộng năm mươi cái phi châm! Mọi người đều biết, trạm kiểm tra an ninh trước khi đăng ký tương đối nghiêm khắc. Vì tránh bị bên kiểm tra an ninh phát hiện được, hắn cố ý để nhiều tuần san tình dục trong túi hành lý như vậy, chính là chơi một trò tâm lý chiến. Hắn thông qua tuần san tình dục, để thu hút sự chú ý của những nhân viên kiểm tra an ninh tới một chỗ khác! Khi nhân viên kiểm tra an ninh phát hiện được những tuần san tình dục này. Theo tiềm thức, sự chú ý của bọn họ sẽ bị những tuần san tình dục trắng trợn này thu hút! Có lẽ, bọn họ sẽ nhân cơ hội mà mở rộng tầm mắt! Có lẽ, bọn họ sẽ càng càng thêm chú ý tới người này. Hẳn là bản thân họ sẽ vô cùng tò mò, thắc mắc liệu Lăng Phong có phải là một kẻ điên cuồng vì tình dục hay không? Khi bọn họ tập trung tinh lực trên phương diên này, tất nhiên sẽ bỏ qua những thứ hắn đã cất giấu bên trong! Nâng cao sự chú ý mọi người đến một chuyện, cũng chính là giảm bớt sự chú ý của bọn họ đối chuyện khác! Tuy nhiên, điều khiến hắn thật không ngờ tới chính là nhờ đại ân của mấy cuốn tuần san tình dục này lại giúp hắn mất hết thể diện trước mặt một mỹ nữ! Đại mỹ nữ Hà Diệp sẽ nghĩ về hắn thế nào chứ? Cứ như vậy, hình tượng một thiếu niên thuần khiết của hắn đã bị hủy mất rồi! - A!! Mình không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa rồi! Lăng Phong khóc không ra nước mắt. Sau khi ngồi trên máy bay lâu như vậy, cảm giác được đặt lưng xuống giường ngủ thật là thích. Đúng sáu giờ sáng ngày hôm sau, Lăng Phong thức dậy. Đây là do yêu cầu nghề nghiệp của hắn trong mấy năm nay! Vươn vai duỗi lưng một cái, mơ mơ màng màng, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ, hắn đi vào buồng vệ sinh! Vừa đẩy cửa ra, đột nhiên một bức tranh mỹ nữ tắm xuất hiện trước mặt Lăng Phong khiến hắn muốn phun máu. Hà Diệp đang đứng tắm dưới vòi phun nước cũng bị biến cố đột ngột này làm cho khiếp sợ tới mức ngây ngẩn cả người, yên lặng đứng ở nơi đó, hoảng sợ nhìn tên cầm thú đang đứng ở cửa, độ lượng để hắn tùy ý quan sát cơ thể trần truồng của mình! Sau thời gian đờ đẫn là 0 giờ linh ba giây, Hà Diệp hét lên một tiếng. - Khốn kiếp, mau đi ra! Luống cuống tay chân muốn che khuất vị trí quan trọng trên cơ thể mình, nhưng cô chỉ có hai tay, làm sao che được hết đây! Lăng Phong nuốt nước miếng, nhìn Hà Diệp chật vật không chịu nổi nói. - Nếu tôi là chị, tôi sẽ chọn cách ngồi xổm xuống! Hà Diệp sửng sốt, vội vàng ngồi xổm xuống lấy hai tay che ở phía trước! - Còn không ra ngoài! Khuôn mặt đỏ ửng của Hà Diệp cũng nhanh chóng nóng bừng lên. Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu. Lăng Phong rất xấu hổ sờ sờ sau gáy, cố ý nhăn nhó mặt mày, rất đau khổ nói: - Chị Hà Diệp, ngại quá. Tôi mắc tiểu lắm rồi, đã cảm giác không nhịn thêm được nữa! Hà Diệp vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã nóng, giờ lại càng thêm nóng bỏng, rất không tự nhiên vươn một tay ra, chỉ vào khăn tắm trên tường nói. - Đưa khăn tắm cho tôi! Lăng Phong thấy bộ dạng của cô như vậy, thật sự là cảm thấy rất đáng yêu. Hắn cố ý lấy một khăn mặt đưa cho cô! - Khăn tắm, không phải khăn mặt! Hà Diệp cũng nhanh chóng tức điên lên được. Lăng Phong thầm cười trộm, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra vô cùng oan ức xấu hổ nói. - Rất xin lỗi, chị Hà Diệp. Chúng tôi là nông dân. Khi tắm rửa cũng chỉ dùng khăn mặt! Không biết khăn tắm của người thành phố các chị lại là cái khác! Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Lăng Phong, Hà Diệp đột nhiên cảm thấy mình vừa gây tổn thương nghiêm trọng tới lòng tự trọng của người nông dân này. Cô khẽ nói, còn mang theo chút áy náy. - Không sao. Cái khăn lớn kia chính là khăn tắm! Sau khi nhận được khăn tắm do Lăng Phong đưa tới. Hà Diệp ngồi xổm dưới đất không được tự nhiên cố dùng chiếc khăn cuốn quanh trước ngực mình. Nhưng khăn tắm vẫn quá nhỏ. Lăng Phong vẫn có thể nhìn thấy hai bầu ngực lớn của cô vẫn không bị che hết, sức mê hoặc lên tới mười phần! - Anh nhanh lên, tôi còn phải tắm rửa nữa! Hà Diệp cúi đầu, giọng nói có chút bối rối. Trong lòng Lăng Phong thầm sung sướng. Để một mỹ nữ nghe mình đi tiểu, đó cũng là một chuyện khá vui vẻ! Ở trước bồn cầu, mở rộng hai chân, tháo thắt lưng quần, Lăng Phong lấy ra bộ phận sinh dục của mình. Nó đã sớm bị kích động, sảng khoái một cách hiếm thấy bắn nước tiểu ra ào ào! Nghe tiếng "dòng nước" này, Hà Diệp cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô lớn đến từng này tuổi, còn chưa từng gặp phải cảnh tượng xấu hổ như vậy. Nghe một cậu thanh niên đi tiểu, chuyên này bị truyền ra thực sự có thể bị người ta trêu tới chết mất thôi! Chậm rãi, tiếng dòng nước đã dừng lại! Hà Diệp sốt ruột ngẩng đầu. - Được chưa vậy? Nhưng không ngờ, đập vào mắt lại là bộ phận sinh dục nam đầy tráng kiện. Khuôn mặt vốn đang ửng hồng, hiện giờ lại càng thêm đỏ, dường như chỉ bấm nhẹ một cái cũng chảy máu! Cô hận không thể lập tức theo kẽ hở sàn nhà gạch mà chui xuống. Thật không còn mặt mũi nào gặp người khác! - Anh... Anh... Sao anh còn chưa cất vào chứ? Hà Diệp nói năng lộn xộn. Trong lòng Lăng Phong âm thầm oan ức. Hiện tại, hắn thật muốn tìm một người ôm lấy khóc rống một hồi. Chị hai, cho chị ở đây nghe tôi đi tiểu, tôi cũng tiến cảm thấy bị thiệt mà. Không ngờ chị còn được một tấc lại muốn tiến một thước nhìn lén của tôi? Trong sạch của tôi à! Chị bồi thường. Chị bồi thường cho tôi! Hắn bực bội nói. - Chị Hà Diệp, chị chưa từng thấy đàn ông đi tiểu sao? Đàn ông đi tiểu xong, vẫn phải dừng lại một chút, để phần còn tích lại ở trong ra hết mà! Hà Diệp càng thêm xấu hổ, đầu cũng vùi sâu vào trong ngực! - Ở nông thôn chúng tôi, nếu bé gái nhìn thấy cái này của bé trai, vậy chắc chắn phải lấy bé trai đó làm chồng đấy! Lăng Phong tỏ ra buồn bực nói. - A!! Tôi... tôi... tôi không phải cố ý! Hà Diệp mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ nói. - Chị còn nhìn! Trong lòng Lăng Phong vui tới mức hỏng luôn rồi. Mỹ nữ này thật đúng là quá đơn thuần mà! Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn tỏ ra rất tức giận. Nhìn Hà Diệp càng vùi đầu sâu xuống, Lăng Phong thật sự sợ cô sẽ bẻ gẫy cổ mình! Qua một hồi lâu, nghe được tiếng va chạm của bồn cầu, Hà Diệp mới khẽ nói. - Xong rồi chứ? - Đúng, xong rồi! Sau khi Lăng Phong ra ngoài, Hà Diệp cũng không còn tâm trạng để tiếp tục tắm rửa! Cô vội vàng mặc quần áo cho xong! Khi đi ra, thấy Lăng Phong ngồi ở trên sô pha, Hà Diệp cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Nhớ lại cảnh tượng dọa người vừa rồi, cô lại cảm thấy mặt mình nóng một cách ác liệt! - Trong tủ lạnh có sữa, bánh mì! Tôi đi làm trước đây! Hà Diệp thực sự muốn trốn đi thật nhanh, nên nói với vẻ rất khẩn trương. Sau đó, cô cầm túi da trên bàn, ào ào đẩy cửa mà chạy. Nhìn bóng dáng Hà Diệp, Lăng Phong không nói gì. - Tôi chỉ liếc mắt nhìn chị một cái, chị lại nhìn tôi đến hai lần! Sao còn làm như tôi rất có lỗi với chị chứ? Người chịu thiệt chính là tôi mà! Nói xong, hắn lại tập trung chú ý tới món điểm tâm của mình! - Hà Diệp, hình như sắc mặt em hôm nay có vẻ không tốt lắm! Hà Diệp đi vào một thẩm mỹ viện. Từ bên trong, một người phụ nữ có dáng người thon thả, sắc mặt quyến rũ cũng đi tới, quan tâm hỏi. - Đừng nói nữa, chị Vương. Hiện tại, vận xui của em tới nhà rồi! Hà Diệp thở dài mấy tiếng, bất đắc dĩ nói. - Khi tâm trạng không tốt, chỉ cần sửa sang sắc đẹp một chút, tâm trạng sẽ thư thái ngay!
CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ Tác giả: NGỌA NAM TRAI Chương 4: Sắc nữ Vương Yến Ny Người dịch: Co_duoi_ga Nguồn: Mê Truyện Mời đọc Người phụ nữ xinh đẹp được Hà Diệp gọi chị Vương ngồi ở ghế thẩm mỹ bên cạnh chỗ Hà Diệp, cười nói. - Không sai. Nếu có thể, em cũng muốn ở luôn tại thẩm mỹ viện của chị Vương không về nhà! Hà Diệp tức giận nói. - Hả? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Chị Vương rướn lông mi nói. - Nói ra xem nào! Hà Diệp liền kể tất cả cho chị Vương, người chị em tốt của cô. - Chị nói xem, có phải em đã mang xui xẻo về nhà không? - Hì hì, lớn cỡ nào? Đột nhiên Chị Vương cười duyên hỏi. - Cái gì? Hà Diệp bị cô đột nhiên hỏi vậy, ngẩn người không hiểu ra sao. - Cơ quan sinh dục em đã nhìn thấy ý? Lớn cỡ nào? Đôi mắt hoa đào của chị Vương nheo lại nhìn Hà Diệp hỏi. - Người đàn bà phóng đãng, thật sự là chịu không nổi chị! Có phải muốn đàn ông nhiều đến nỗi điên rồi hay không? Hà Diệp tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu. - Đúng vậy, là chị muốn đàn ông! Nếu cái đó đủ lớn, chị có thể cân nhắc giúp em chia sẻ đau khổ này, để hắn tới ở nhà của chị! Chị Vương tạo ra bộ dạng ta là người đàn bà phóng đãng lẳng lơ, ta không sợ ai. - Chưa tới 10 cm! Hà Diệp thuận miệng nói. - Nếu vậy thì quên đi, không thỏa mãn được khẩu vị của chị! Chị Vương tỏ ra rất thất vọng nói. Lăng Phong đang xem TV, đột nhiên hắt xì hơi hai cái thật mạnh. - Ai đang chửi mình sao? - Em nói chị Vương Yến Ny này, chị có thể đừng háo sắc như vậy được không. Chị cũng có ông xã rồi, sao khẩu vị vẫn lớn như vậy chứ? Để em nói lại với ông xã chị, cho anh ấy hung hăng thảo phạt chị vài ngày mới được! Hà Diệp thật sự không chịu nổi cô. - Thôi đi, đừng nhắc tới người đàn ông vô dụng của nhà chị. Suốt ngày không biết lêu lổng ở đâu. Cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng! Chị Vương bĩu môi, tiếp tục nói. - Tuy nhiên, nếu cái đó của hắn chỉ được vài cm, vậy chắc không kiên trì quá ba phút. Chị gái đây còn chưa thiếu đến thế. Chị chỉ thích loại vừa lớn vừa thô, hơn nữa còn phải có sức! - Dưa chuột, dưa chuột lớn, chắc là đủ rồi chứ? Hoặc là đi mua thêm mấy hào về tự mình an ủi mình đi vậy! Hà Diệp bị cô khiêu khích như vậy, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, trêu chọc lại cô. - Không gì có thể thay thế được đàn ông. Em còn là thiếu nữ chưa có kinh nghiệm, không hiểu được đâu! Chị Vương lắc mông, cười phóng đãng nói. - Cứ rong chơi đi, người đàn bà phóng đãng ạ! - Hì hì hì hì! - Chị Vương, chị phải nghĩ cho em một biện pháp có thể giải quyết được tình trạng này đi! Hiện tại em rối rắm muốn chết rồi đây này! - Nếu hắn là đàn ông có vốn không đáng kể như vậy, em làm trực tiếp một chút, đuổi đi là được. Nếu chẳng may hắn là một tên háo sắc, buổi tối leo lên giường em, làm gì còn chưa tính, quan trọng là của hắn quá nhỏ, ngay cả hưởng thụ cũng không hưởng thụ được. Vậy mới là thiệt lớn! Chị Vương không thay đổi bản tính háo sắc của mình. - Được, tối nay em về sẽ nghĩ cách đuổi hắn đi! Hà Diệp cũng hạ quyết tâm. Tại Cục cảnh sát thành phố Tân Hải, Lăng Phong đi vào, hỏi cảnh sát trực ban. - Xin hỏi cảnh sát Cốc có ở đây không? Cảnh sát trực ban tỏ ra bực bội liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, tỏ không kiên nhẫn nói. - Cảnh sát Cốc nào? - Hình như cảnh sát đó tên là Cốc Bột! Lăng Phong nói có phần không chắc chắn lắm. Người cảnh sát trực ban trẻ tuổi sửng sốt, nhìn Lăng Phong nói. - Anh tìm Cục trưởng chúng tôi? - Cục trưởng? Hiện tại ông ta đã là Cục trưởng rồi sao? Lăng Phong lẩm bẩm nói. - Sáu năm trước, ông ta vẫn chỉ là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự! Thấy người thanh niên dường như biết Cục trưởng của bọn họ, thái độ của cảnh sát trẻ tuổi này lập tức trở nên ân cần hơn. Anh ta cười tủm tỉm nói. - Xin hỏi anh có quan hệ thế nào với Cục trưởng chúng tôi vậy? Lăng Phong rất ghét những kẻ tiểu nhân hay nịnh nọt như vậy. Hắn lắc đầu nói. - Không có quan hệ. Tôi chỉ định hỏi thăm ông ta một chút về vụ án mạng cách đây sáu năm thôi! Không đợi người cảnh sát trẻ tuổi này nói chuyện, Lăng Phong đã xoay người bỏ đi! Nhìn theo bóng dáng Lăng Phong, người cảnh sát trẻ rất bực bội mắng một câu. - Người này có bệnh à! Nhưng đột nhiên, tay Lăng Phong hơi lay động, một cái phi châm đã bắn ra nhanh như tia chớp! Người cảnh sát trẻ tuổi vẫn duy trì tư thế xoay người, cứng đờ ở chỗ đó! Lăng Phong đốt một điếu thuốc lá, trên mặt hiện lên nụ cười ngang ngược, lầm bầm nói. - Ai bảo mày để tao nghe thấy mày mắng tao chứ! Chập tối, khi Hà Diệp Về đến nhà, thấy Lăng Phong đang ngồi ở trên sô pha, xem trình diễn người mẫu trên TV. Hắn nhìn chằm chằm vào cô người mẫu gần như không mặc quần áo trên TV, thậm chí mắt không hề chớp, miệng còn chảy nước dãi! Ngay lập tức, cô càng thêm chắc chắc!! Đồ háo sắc! Đúng, chắc chắn hắn là tên háo sắc biến thái! Lăng Phong cũng không quay đầu lại, nói. - Chị Hà Diệp, chị đã về rồi à? - Ừ, Lăng Phong, anh đã tìm được người quen của anh chưa? Hà Diệp thử thăm dò. Lăng Phong nghe vậy, sao có thể không hiểu được ý của cô. Đó chính là hạ lệnh trục khách thôi! Sắc mặt trở nên kìm nén, bộ dạng rất thương tâm, giọng nói nghẹn ngào. - Chị Hà Diệp, hôm nay tôi đã đi hỏi thăm. Người đó, người đó, người đó bị tai nạn xe, đã chết rồi! - Hả? Biểu tình Hà Diệp cứng ngắc. - Tên chủ chiếc xe chết tiệt đó, sau khi đụng phải người quen của tôi, không ngờ còn lùi xe lại đè lên người anh ta một lần nữa, sau đó mới bỏ chạy! Làm hại bạn tôi mới hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy đã phải chết rồi! Chị Hà Diệp, hiện tại tôi lại thành tứ cố vô thân rồi! Giọng Lăng Phong đầy nghẹn ngào. Hà Diệp rất cảm động. Cô thực sự đã bị Lăng Phong cho vào tròng, chuẩn bị không đuổi hắn đi nữa. Đột nhiên, trong đầu chợt xuất hiện một giọng nói kiên nghị nói với cô, đó là một tên háo sắc. Chắc chắn phải đuổi hắn đi! Bằng không trinh tiết của cô khó có thể giữ được. Hắn không chỉ cướp trinh tiết của cô, ở trong nhà cô, còn muốn xài tiền của cô! - Lăng Phong à. Hiện tại anh không nên đau khổ như vậy. Thế anh tính sau này sẽ làm thế nào? Hà Diệp uyển chuyển nói. Lăng Phong nói với bộ dạng rất thê lương. - Tôi không biết. Tôi thật sự không biết. Tôi rời nhà ra đi, đã hứa với cha mẹ tôi, tôi phải kiếm được thật nhiều tiền, mới trở về xây nhà, cưới vợ! Nếu bây giờ tôi trở về, bà con hàng xóm sẽ khinh thường tôi! - Vậy anh muốn ở lại? Vẻ mặt Hà Diệp cũng nhăn nhó đầy vẻ khổ sở. Cô cũng rất thông cảm với Lăng Phong. Nếu ngồi đối diện cô là một cô gái, chắc chắn cô sẽ không chút do dự cho người đó ở lại. Nhưng đó lại là một sinh vật có thân thể nam tính, lại còn là một kẻ háo sắc. Nếu hắn còn ở trong nhà mình, sẽ rất nguy hiểm! - Tôi nhất định phải ở lại. Tôi muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền! Yên tâm, chị Hà Diệp, tôi sẽ không ăn không, ở không nhà chị. Chờ đến khi tôi tìm được việc làm, tôi nhất định sẽ đưa chị tiền thuê nhà! Lăng Phong nắm bàn tay lại giơ lên cao, tỏ thái độ rất chắc chắn. Hắn đã nói như vậy, Hà Diệp vốn đang muốn đuổi hắn đi, hiện tại cũng không mở miệng được! Trong lòng cô thầm than khóc, nhưng vẫn đành phải tươi cười, nghĩ một đằng nói một nẻo. - Anh tùy tiện ăn gì đó đi! Tôi ăn rồi! Sau đó, cô liền đứng dậy trở về phòng! Ngồi ở trên sô pha Lăng Phong rất đắc ý, bắt chéo chân, tiếp tục xem TV. - Làm trò, muốn đuổi tôi đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu!