FULL  Tiên Hiệp Điệp Mộng Hồng Hoa - RoG.Levi Vari

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,305
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 1: Kiếm phái thanh hà
    Trong vũ trụ bao la vô cùng vô tận, có một nơi nằm ở trung tâm của tất cả các thiên hà, nơi đó được gọi là Đại Hồng Vũ.

    Đại Hồng Vũ có tất thảy ba mươi ba tầng trời, được chia thành ba cõi từ thấp đến cao là cõi hạ thiên, cõi trung thiên và cõi thượng thiên. Cõi hạ thiên lại chia ra làm mười tầng, từ tầng trời thứ nhất đến tầng trời thứ mười. Cõi trung thiên chia thành mười ba tầng, từ tầng trời thứ mười một đến tầng trời thứ hai mươi ba. Mười tầng trời còn lại, từ tầng thứ hai mươi bốn đến tầng thứ ba mươi ba thì thuộc về cõi thượng thiên, là nơi ở của các đấng tối cao trong vũ trụ.

    Núi Dục Thúy nằm ở phía nam của tầng trời thứ mười ba, là một dãy núi hùng vĩ, tráng lệ kéo dài hơn chín trăm dặm. Nó bao gồm hàng trăm ngọn núi lớn nhỏ, nhấp nhô trùng điệp, gập ghềnh hiểm trở… Núi nhỏ có ngọn chỉ cao chưa tới trăm mét, núi lớn có ngọn lại cao đến nổi mắt thường không thể nhìn tới được. Những đỉnh núi đó quanh năm đều có mây trắng bao phủ, từ dưới nhìn lên, thứ có thể thấy được chỉ có mây và mây, ngoài ra không còn thấy gì khác nữa.

    Có tất thảy chín ngọn núi như thế. Trong đó, tám ngọn núi nằm ở tám hướng theo thứ tự là Đông, Đông Bắc, Bắc, Tây Bắc, Tây, Tây Nam, Nam và Đông Nam; riêng ngọn núi còn lại thì nằm ở trung tâm như để liên kết tám ngọn núi kia và tất cả những ngọn núi khác của dãy núi Dục Thúy. Nếu như có thể đứng trên trời cao nhìn xuống, chắc hẳn có thể thấy được đây không chỉ đơn giản là một dãy núi bình thường mà nó còn chứa đầy sự huyền diệu và thâm ảo như một trận pháp cực kỳ cao minh do trời đất tạo thành.

    Ở dãy núi Dục Thúy này có một môn phái tu tiên, tên gọi là Thanh Hà Kiếm Phái.

    Thanh Hà Kiếm Phái lấy kiếm làm linh hồn, xem kiếm như sinh mạng. Tất cả mọi người ở môn phái này, từ đệ tử cho đến chưởng môn, ai ai cũng đều tu kiếm, mỗi một pháp quyết đều là dành cho kiếm đạo.

    Nghe nói chưởng môn đời thứ nhất - người đã sáng lập Kiếm Phái Thanh Hà - là một nữ nhân. Không ai biết lai lịch và tên thật của nàng. Chỉ rõ nàng vốn từ phàm giới phi thăng, tư chất tuyệt đỉnh, xinh đẹp tuyệt trần tự xưng Thanh Hà, người đời thường gọi là Thanh Hà tiên tử, đã từng là khởi nguồn khiến cho chính tà lưỡng đạo một phen gió tanh mưa máu.

    Năm đó, khi tổ sư của Thanh Hà Kiếm Phái mới đặt chân đến tầng trời thứ mười ba, đã làm dấy lên một hồi phong ba tình sử mà người đời sau vẫn thỉnh thoảng nhắc đến.

    “Sắc đẹp là mầm của tai họa."

    Đó là câu nói lưu truyền từ ngàn đời, và đúng sai thì cũng đã được kiểm chứng qua ngàn đời. Trong trường hợp của tổ sư Thanh Hà Kiếm Phái cũng như vậy.

    Thanh Hà là một nữ nhân có dung mạo khi sương thắng tuyết. Mắt nàng xanh hơn viên ngọc bích thuần khiết nhất, tóc nàng đen hơn cả trời đêm tăm tối nhất, tay nàng mềm mại như được ngưng từ nước của dòng suối trong vắt và tươi mát nhất, và gương mặt nàng, đó không phải gương mặt của phàm nhân, không thể là của phàm nhân vì nó vốn không thuộc nhân gian này…

    Một nữ nhân đẹp đến thế đủ để ngàn vạn nam nhân vì nàng mà đầu rơi máu chảy. Huống chi nàng không những đẹp mà còn rất tài giỏi. Thuật pháp, kiếm đạo của nàng cao đến khiến người ngưỡng vọng. Từ khi đến tầng trời thứ mười ba, Thanh Hà một người một kiếm đã từng đánh bại không biết bao nhiêu tinh anh khắp các môn phái thế gia.

    Trong số một đời tuổi trẻ của tầng trời thứ mười ba lúc bấy giờ, mọi người đều cho rằng chỉ có Cổ Nguyệt của Cổ tộc thế gia và Thái Thiếu Bảo của Thiên Sát Cung mới đủ sức đánh bại Thanh Hà tiên tử.

    Khi đó, Thái Thiếu Bảo và Cổ Nguyệt đồng thời đến núi Dục Thúy tìm Thanh Hà muốn so tài cao thấp xem ai mới xứng là đệ nhất nhân một đời tuổi trẻ của tầng trời thứ mười ba. Thế nhưng một chuyện không ai ngờ là khi chứng kiến dung mạo và khí chất của Thanh Hà tiên tử, cả Cổ Nguyệt và Thái Thiếu Bảo đều như lạc vào mê cung không tự thoát ra được. Cả hai đều rung động bởi ánh mắt đó, khí chất lạnh lùng cao ngạo đó…

    Thanh Hà tiên tử đồng ý so đấu với hai người. Theo đó, trận chiến đầu tiên diễn ra với Cổ Nguyệt trên dãy núi Dục Thúy. Nhưng do yêu mến Thanh Hà nên Cổ Nguyệt đã không sử dụng toàn bộ thực lực, đôi bên so thuật pháp chưa được bao lâu thì Thanh Hà dừng lại.

    Nàng không nói không rằng xoay người trở về động phủ của mình, bỏ mặc Cổ Nguyệt và Thái Thiếu Bảo đang ngơ ngác đứng đó.

    Một thời gian sau, một cuộc quyết đấu xảy ra đã làm kinh động toàn bộ các tông phái thế gia của tầng trời thứ mười ba. Nhưng nó không phải là cuộc quyết đấu với Thanh Hà tiên tử mà là trận so tài giữa Cổ Nguyệt và Thái Thiếu Bảo.

    Ngày đó, sau khi trở về từ núi Dục Thúy, cả Cổ Nguyệt và Thái Thiếu Bảo đều không thể quên được người con gái mang tên Thanh Hà cao quý như đóa u lan kia. Hai người đều muốn trở thành phu quân của nàng, sau nhiều lần tranh chấp, cả hai đều nhất trí cho rằng chỉ có nam nhân đệ nhất mới xứng với đệ nhất nữ nhân. Vì vậy, cuộc quyết đấu đã nổ ra.

    Cổ Nguyệt và Thái Thiếu Bảo, hai người không hổ là những người mạnh nhất của thế hệ tuổi trẻ đương thời, đồng thời cũng là đại diện cho hai phe chính tà của tầng trời thứ mười ba. Một người là cháu trai yêu quý nhất của gia chủ Cổ gia Cổ Minh Hạo – lãnh tụ của phe chính đạo. Còn một người là con trai của cung chủ Thiên Sát Cung – kẻ đứng đầu tà đạo.

    Vì thế cho nên đây không chỉ đơn thuần là cuộc chiến cho tình yêu mà còn là cuộc chiến giữa hai thế lực chính tà. Nó mang ý nghĩa hết sức quan trọng, đó có thể là yếu tố phá vỡ cân bằng cục diện bấy giờ.

    “Đó là một mồi lửa thắp lên cho những vong hồn."

    Nhiều người sau này đã bình luận như thế.

    Trận đấu kéo dài suốt hai ngày hai đêm, đao của Cổ Nguyệt như một con mãnh long phá tan hết thảy những nơi nó đi qua. Một đao lại một đao như cuồng phong bão vũ, rạch đôi một vùng hải dương kéo dài hơn ngàn dặm khiến cho hải vật, thủy quái run sợ tứ tán khắp nơi. Trong khi đó, Thái Thiếu Bảo cũng chẳng chịu kém cạnh, nắm trong tay Thiên Sát Quỷ Hồn Phiên, nhất phiên ra vạn quỷ đoạt hồn, uy lực quỷ dị khôn lường.

    Cả hai đấu đến trời long đất lở, mãi đến khi trời hừng đông sắp bước sang ngày thứ ba, Cổ Nguyệt tay cầm Đoạn Nguyệt Kim Đao, đứng trên ngọn sóng, sau lưng huyễn hóa ra một pháp tướng khổng lồ cầm đại đao dài hơn trăm mét.

    Một đao vung xuống, vạn hồn tan…!

    Thái Thiếu Bảo đã chết!

    Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đấy. Thái Thiếu Bảo chết đồng nghĩa tà phái bại trước chính phái. Bởi lẽ hai người Cổ Nguyệt và Thái Thiếu Bảo chính là những người thừa kế tiếp theo của chính tà lưỡng đạo. Thái Thiếu Bảo chết thì sau này một đời tuổi trẻ của tà đạo không còn ai đủ sức đấu với Cổ Nguyệt nữa. Thế cân bằng xưa nay có nguy cơ bị phá vỡ, chính tà phân tranh khó có thể tránh khỏi.

    Cung chủ Thiên Sát Cung lúc bấy giờ là Thái Bất Thái cho rằng cái chết của con trai mình bắt nguồn từ Thanh Hà tiên tử. Ông muốn giết chết Thanh Hà tiên tử, chôn nàng cùng Thái Thiếu Bảo để an ủi và coi như cũng là làm tròn ước nguyện sinh thời của con trai. Cho nên, Thái Bất Thái đã đích thân dẫn thuộc hạ xông lên núi Dục Thúy hòng giết cho được Thanh Hà tiên tử.

    Cổ Nguyệt biết tin đó đã vội vã chạy đến núi Dục Thúy ứng cứu, và rồi cuộc chiến chính tà đã nổ ra ngay tại đây.

    Song phương chém giết đến nỗi máu nhuộm hồng cả những đóa Tuyết Ninh Hương. Có lẽ cũng bởi vậy mà Tuyết Ninh Hương vốn mang một màu trắng tuyết sau này trở thành loài hoa có sắc đỏ tươi như máu…

    Xác người chồng chất trên những tảng đá, trôi trong những con suối. Từng người từng người ngã xuống. Từng sinh mạng bị đoạt đi trở thành vong hồn của dãy núi Dục Thúy này. Từng lá cây, từng ngọn cỏ, đâu đâu cũng vương máu. Cảnh tượng vô cùng thảm thiết.

    Giữa tràng địa ngục ấy, từ sâu trong khu rừng thúy trúc, trong một gian nhà nhỏ, Thanh Hà tiên tử buông tiếng thở dài. Lắc mình, nàng đã đứng trên một cành trúc cao ngàn mét, mắt nhìn về tràng cảnh chém giết.

    Trên tay nàng xuất hiện một thanh kiếm xanh ngọc.

    Kiếm vung ra.

    Nhất kiếm xuyên không!

    Những oan hồn lệ quỷ đang sắp cắn nuốt Cổ Nguyệt bỗng tan biến. Cổ Nguyệt sau một thoáng kinh ngạc đã lập tức thoái lui, nhìn về phía thiếu nữ mặc bộ đồ màu xanh đứng trên ngọn trúc.

    “Là nàng ấy đã cứu ta."

    “Ngươi chính là Thanh Hà tiên tử?” - Thái Bất Thái hừ lạnh.

    “Là tiểu nữ."

    “Ta còn tưởng ngươi đã rời khỏi núi Dục Thúy, hóa ra ngươi cũng là một nữ nhân gan dạ. Coi như con trai ta không nhìn nhầm người."

    Dứt lời, Thái Bất Thái vung lên Thiên Sát Quỷ Hồn Phiên, những oan hồn lệ quỷ nhiều không đếm xuể nhằm phía Thanh Hà tiên tử gào thét mà đến. Mỗi một quỷ hồn đều toát ra quỷ khí đậm đặc, chí ít cũng là cấp bậc Vũ Hóa quỷ hồn.

    Đối mặt với ngàn vạn quỷ hồn đáng sợ nhưng Thanh Hà tiên tử vẫn tỏ ra bình thản. Nàng vung ra một kiếm, kiếm khí hóa thành một cơn lốc nuốt hết thảy đám quỷ hồn đang bay tới…



    Trận chiến diễn ra chưa đầy nửa giờ thì Thái Bất Thái đã lâm vào hạ phong. Trrước kiếm khí ngang dọc như lê hoa đái vũ của Thanh Hà tiên tử, Thái Bất Thái người đầy vết thương lớn nhỏ, pháp lực khó bề chống trả.

    Cuối cùng, Thái Bất Thái thua. Thế nhưng Thanh Hà tiên tử cũng không giết y mà chỉ kêu y dẫn người của mình trở về, bắt y dùng tâm phát thệ từ đó không được phát động chính tà đại chiến khiến cho sinh linh đồ thán…

    Một hồi đại kiếp nạn qua đi, tầng trời thứ mười ba trở lại thái bình.

    Cũng từ đó mọi người mới biết được Thanh Hà tiên tử pháp lực cao cường đã đạt tới Phi Thiên Cảnh. Chỉ còn vượt qua lục kiếp nữa là thành tiên nhân trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất. Về phần Cổ Nguyệt, biết mình cùng Thanh Hà khoảng cách quá xa, ước nguyện trong lòng cũng từ đó cắt đứt, ẩn cư tiềm tu.

    Một thời gian sau, Thanh Hà tiên tử chính thức khai tông lập phái, chọn dãy núi Dục Thúy làm sơn môn, lập nên Kiếm Phái Thanh Hà, phân làm chín mạch, mỗi mạch trấn giữ một ngọn núi trong số chín ngọn núi cao nhất của dãy Dục Thúy...

    Lại qua bốn trăm năm, Thanh Hà tiên tử đột phá Phi Thiên lục cảnh, vượt qua lục kiếp, phi thăng tiên giới.

    Năm đó, Thanh Hà tiên tử chưa tới bảy trăm tuổi. Theo ghi chép lại thì Thanh Hà tiên tử cũng là người thành tiên trẻ tuổi nhất từ sau thời đại thái cổ…
     
    buinhi99 and tempking1970 like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,305
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 2: Giang lưu nhi
    Trãi qua mấy cuộc bể dâu, tính đến nay, Kiếm Phái Thanh Hà đã truyền qua mười sáu đời chưởng môn.

    Kể từ sau khi Thanh Hà tiên tử phi thăng tiên giới, thời kì hoàng kim của Kiếm Phái Thanh Hà cũng dần qua đi. Từ đời chưởng môn thứ sáu về sau, đệ nhất phái một thời lừng lẫy khắp tầng trời thứ mười ba khiến tà đạo nghe danh khiếp đảm này đã xuống dốc.

    Thanh Hà vẫn là Thanh Hà, nhưng đã không còn là Thanh Hà của lúc trước.

    Kiếm Phái Thanh Hà không còn là lãnh tụ đứng đầu của chính phái thiên hạ, thay vào đó là một môn phái khác – Minh Nguyệt Cung.

    Thủy triều có lúc lên lúc xuống, đời người có lúc thịnh lúc suy. Âu đó cũng là lẽ thường tình xưa nay. Nào ai có thể giữ mãi huy hoàng và vinh quang trên đầu mình bất biến không đổi.

    Kiếm Phái Thanh Hà tuy rằng đã xuống dốc nhưng vẫn là một trong mười phái lớn đứng đầu chính đạo. Qua mấy phen gió tanh mưa máu, nó vẫn tồn tại sừng sững cũng giống như dãy núi Dục Thúy này, dù bao cuộc chiến, mặc cho đao phong kiếm khí lưu lại, mặc những rãnh sâu hút khắc trên mình, mặc cho bị tàn phá thì núi Dục Thúy vẫn hùng vĩ và tráng lệ như thế. Gần như chẳng gì có thể tiêu diệt được nó. Ít ra là lúc này…

    Vào một ngày, một vệt sáng bay qua bầu trời núi Dục Thúy. Khi vệt sáng ấy dừng lại, nhìn kỹ thì đó là một thiếu phụ.

    Thiếu phụ rất đẹp, nhìn chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, tóc búi cao, trên đầu cài một chiếc trâm ngọc màu xanh. Có lẽ khiến cho người khác ấn tượng nhất là đôi mắt nàng, xa xăm như những vì sao đêm.

    Gương mặt nàng chắc chắn là của một mỹ nhân nhưng kỳ lạ là khi nhìn vào lại khiến người có cảm giác mơ hồ không rõ. Điều đặc biệt nữa là trên tay nàng, không phải vì nó đẹp đến thế nào hay vì nó mang dị tật quái lạ gì mà là trên đôi tay đó có một đứa trẻ.

    Những người tu chân luyện đạo xưa nay hầu hết đều không lập gia đình, lấy tu thành tiên nhân, trường sinh bất tử làm mục tiêu cả đời. Không ít người rời bỏ hết thảy thú vui hồng trần, cả đời đoạn tình tuyệt dục. Cho dù có kết thành song tu đạo lữ thì đa phần cũng đều vì có thể giúp nhau tăng tiến cảnh giới, thuật pháp… Đương nhiên không kể đến những kẻ tà đạo ma nhân lợi dụng các thuật thái âm bổ dương hay đơn giản để thỏa mãn dục niệm của mình.

    Trước mắt, thiếu phụ chính khí đường đường, không có vẻ gì giống phường tà ma ngoại đạo, nhưng trên tay lại đang bồng một đứa trẻ nhìn dáng vẻ đến tám phần là nhi tử của nàng, điều này thật khiến người chú ý. Tu sĩ sinh con cũng không phải việc xưa nay hiếm, nhưng một thân một mình bồng con phiêu bạt đến Kiếm Phái Thanh Hà này xin nhập sơn môn quả thật chưa từng có.

    Thiếu phụ bồng con đứng trước đỉnh cao nhất của dãy núi Dục Thúy – Thúy Trúc Phong, là chỗ ở của các đời chưởng môn Kiếm Phái Thanh Hà. Nàng cứ thế lặng lẽ đứng đó…

    Một lúc sau, sơn môn mở, một người trung niên nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi khoan thai bước ra. Thiếu phụ cúi chào sau đó lại đứng im lặng chờ đợi.

    Nhìn thiếu phụ một lúc, người trung niên hỏi:

    “Ngươi từ đâu đến, và vì sao lại đến?”

    Thiếu phụ nhìn người trung niên trước mặt, cúi đầu nói:

    “Tiểu nữ đến từ tầng trời thứ bảy, năm tháng phiêu bạt đã cảm thấy mệt mỏi, muốn tìm một nơi dừng chân, sống đời bình dị, nuôi dạy nhi tử nên người."

    Người trung niên lại nhìn thiếu phụ một lúc, lại hỏi:

    “Hai mươi ba tầng trời rộng lớn khôn cùng, nơi bình dị có đến ngàn vạn, đâu nhất thiết phải chọn Kiếm Phái Thanh Hà ta."

    Thiếu phụ cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, nói:

    "Kiếm Phái Thanh Hà là nơi chính khí hưng thịnh, vạn vật ôn hòa, linh khí sung túc. Đệ tử của Thanh Hà đều là bậc nghĩa hiệp, lấy trừ ma vệ đạo làm mục tiêu, lấy đức hạnh mà phục thiên hạ, được người người ngưỡng vọng. Tiểu nữ cũng giống bao người mẹ bình thường khác chỉ là muốn con mình ngày sau nên người, gần thiện xa ác, không cầu vang danh thiên hạ, chỉ cầu nhi tử không lầm đường lạc lối… Tiểu nữ cũng từng được nghe kể nhiều về Thanh Hà tiên tử, tự đáy lòng thập phần tôn kính, đến Thanh Hà một phần cũng vì chút tư tâm, kính xin chưởng môn thu lưu…”

    Nói đến đó, thiếu phụ lại khom người cúi đầu.

    Người trung niên – cũng chính là chưởng môn hiện thời của Kiếm Phái Thanh Hà - Mộc Thanh Tử, đưa tay vuốt chòm râu tỏ ý mỉm cười.

    Từ đó, thiếu phụ, tức Giang Nghinh Từ bái nhập Kiếm Phái Thanh Hà, trở thành trưởng lão của Thanh Hà, cư ngụ tại Bách Thảo Phong, một trong chín mạch.

    Xuân đi thu đến, chớp mắt đã năm năm trôi qua, đứa trẻ năm xưa Giang Nghinh Từ bồng đến Kiếm Phái Thanh Hà cũng đã năm tuổi. Nhưng kì lạ là đứa trẻ đó chẳng khác gì năm năm trước, vẫn trong bộ dáng hài nhi lúc ấy. Ngoài bản thân Giang Nghinh Từ thì không ai biết thật ra đứa trẻ đó suốt năm năm qua chưa từng động đậy.

    Đứa bé chìm trong giấc ngủ suốt năm năm một cách kỳ lạ, không ăn không uống, không khóc không cười.

    Cho đến một ngày, vào năm thứ sáu…

    Giang Nghinh Từ bồng đứa bé ra Thiên Thảo Viên như thường lệ, nàng ngồi dưới gốc Tuyết Ninh Hương, trìu mến nhìn con rồi thì thào:

    “Lưu Nhi à Lưu Nhi! Giang Lưu Nhi… Đó là tên mẫu thân đã đặt cho con vào sáu năm trước. Mẫu thân nghĩ chắc là con cũng thích nó phải không… Đến nay con cũng đã sáu tuổi rồi… Suốt sáu năm qua, mẫu thân ngày nào cũng gọi tên con thế mà con chưa từng một lần gọi mẫu thân… Chắc là Lưu Nhi ghét mẫu thân rồi. Cũng đúng thôi… Lưu Nhi hẳn phải nên ghét mẫu thân…” Càng nói đến cuối, giọng nàng càng nhỏ dần, đến câu sau cùng gần như không còn phát thành tiếng nữa.

    Giang Nghinh Từ đang thẫn thờ nhìn lên trời xanh thì chợt cảm thấy tay mình vừa bị thứ gì đó chạm phải, cảm giác rất mềm mại. Nàng cúi đầu nhìn. Giang Nghinh Từ mở to mắt không chớp, trong lòng nàng, một đôi mắt cũng đang nhìn lại, đó là một đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhưng không tăm tối mà sáng ngời. Phải mất một lúc, Giang Nghinh Từ mới phản ứng, nàng cười như đóa hoa Tuyết Ninh Hương mới nở sau chuỗi ngày đông lạnh.

    Nàng rất vui. Nàng thật sự rất vui.

    Đứa bé cũng cười đáp lại. Tiếng cười khanh khách vang vọng khắp Thiên Thảo Viên càng làm cho nơi đây thêm rạng rỡ hẳn…

    Lại bốn năm nữa qua đi, Giang Lưu Nhi đã được mười tuổi.

    “Giang Lưu Nhi, ngươi đứng lại đó cho ta!”

    “Không đứng! Đứng lại ngươi sẽ đánh mông ta!”



    Thiên Thảo Viên vốn luôn yên tĩnh nhưng hôm nay đã bị phá vỡ bởi tiếng gọi huyên náo của lũ trẻ con nào đấy…

    Trong vườn, hai đứa trẻ đang rượt đuổi nhau. Nhìn bề ngoài, chúng chỉ là những đứa trẻ năm sáu tuổi, thế nhưng thân pháp lại nhanh đến khiến người kinh ngạc. Một trước một sau, hai đứa trẻ bay từ cành cây này qua cành cây khác, có lẽ những con khỉ tinh ranh nhất cũng không bằng được chúng.

    Phía trước là một bé trai, trên người mặc một bộ đồ màu xanh nhạt đang vội vã trốn chạy. Bỗng trước mặt xuất hiện một con hổ lông trắng, nhe nanh há miệng, do bất ngờ, cậu bé lách qua để tránh thì không may sao đầu cậu đụng phải một cây cổ thụ cao lớn. Thế là cậu té nhào xuống đất.

    Cùng lúc, từ phía sau, một bé gái đuổi tới, phi thân đè lên người cậu bé, cười khanh khách :

    “Oa ha ha ha!… Ta bắt được ngươi rồi Giang Lưu Nhi!"

    Cậu bé đẩy cô bé ra, vừa xoa đầu vừa đứng dậy nói :

    “Không tính! Không tính! Là do Tiểu Bạch Miêu cản đường ta." - Vừa nói cậu bé vừa chỉ con hổ lông trắng cản đường mình lúc nãy.

    Cô bé kia nghe thế thì khì mũi, ngửa mặt lên trời, nói:

    “Ài…. Giang Lưu Nhi, ngươi nếu không muốn nhận thua ta cũng không có ép ngươi, còn bày đặt lấy Tiểu Bạch Miêu làm cớ."

    “Ta không có nói dối. Là Tiểu Bạch Miêu cản đường ta."

    “Biết rồi! Biết rồi! Là ngươi không muốn thua."

    “Ta… Ta…”

    Cậu bé thật sự không biết làm sao, loay hoay một lúc cũng không tìm được biện pháp, cuối cùng mới tức giận, nói:

    “Được rồi! Ta thua được chưa!"

    Nghe câu đó, bé gái kia cười hi hi:

    “Tốt! Từ nay ngươi phải gọi ta là sư tỷ biết chưa?"

    Đứa bé trai hậm hực :

    "Biết."

    “Phải nói biết thưa sư tỷ."

    “Ngươi còn nhỏ hơn ta bốn tuổi sao lại cứ đòi làm sư tỷ của ta?”

    Bé gái nghiền ngẫm một lúc, hết nhìn Giang Lưu Nhi lại nhìn chính mình, sau đó mới đáp:

    "Bởi vì ta cao hơn ngươi."

    Giang Lưu Nhi cứng họng, mặt mày đau khổ. Ai bảo hắn trước năm sáu tuổi thân thể kỳ lạ một mực ngủ say không tỉnh, hình dáng cũng chẳng lớn lên được, bây giờ đã gần mười tuổi mà trông hắn chỉ như đứa bé năm sáu tuổi. Giang Lưu Nhi thấy mình thật đáng thương.

    “Được rồi. Mau theo sư tỷ về thôi tiểu mộc đầu." - Đứa bé gái cố ra dáng sư tỷ bảo.

    “Ngươi mới là tiểu mộc đầu. Ta là Giang Lưu Nhi."

    “Ngươi không phải vừa đụng vào gốc cây đó sao." - Cô bé vừa nói vừa chỉ vào gốc cây lúc nãy Giang Lưu Nhi đụng phải.

    “Ta…Ta…”

    “Được rồi, nhanh lên tiểu mộc đầu, Giang di đang chờ chúng ta về ăn cơm đó."

    Cô bé vừa nói vừa chạy vội về phía căn nhà trúc phía xa….
     
    buinhi99 likes this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,305
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 3: Quái ngư sông trường thủy
    Đêm yên tĩnh, những cơn gió thổi nhẹ qua song cửa.

    Giang Nghinh Từ ngồi đấy, mắt nhìn màn đêm sâu thẳm. Chẳng ai biết người thiếu phụ ấy đang nghĩ gì. Có lẽ đang nhớ đến người nàng yêu, nghĩ đến người nàng hận, hồi niệm người nàng từng giết…

    Khẽ thở dài, nàng quay đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn mình.

    “Lưu Nhi vẫn chưa ngủ sao?”

    Giang Lưu Nhi kéo chăn xuống, đi đến bên cửa sổ, ngồi vào lòng nàng, nói:

    “Sao mẫu thân không ngủ?”

    Giang Nghinh Từ im lặng. Có lẽ nàng không muốn nói hoặc là nàng cũng chẳng biết nói gì.

    Mãi một lúc, nàng mới xoa đầu Giang Lưu Nhi và hỏi: “Ta có phải một mẫu thân tốt không?” - Câu hỏi tựa như hỏi đứa con trai mình cũng tựa như đang hỏi chính lòng mình.

    Giang Lưu Nhi mỉm cười, vòng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Giang Nghinh Từ, nói rằng:

    “Mẫu thân tốt với Lưu Nhi nhất. Lưu Nhi cũng yêu mẫu thân nhất."

    Giang Nghinh Từ lại hỏi:

    “Thế nhưng Tử Lâm Nhi cũng rất tốt với Lưu Nhi mà, có phải Lưu Nhi cũng rất yêu Tử Lâm Nhi không?”

    Nghe thế, Giang Lưu Nhi bật dậy, nhanh miệng nói:

    “Tử Lâm Nhi không tốt với Lưu Nhi, suốt ngày luôn trêu chọc Lưu Nhi, lại còn đánh mông Lưu Nhi, bảo Lưu Nhi là tiểu mộc đầu. Lưu Nhi không yêu Tử Lâm Nhi."

    Nghe xong, Giang Nghinh Từ phì cười:

    “Lưu Nhi ngốc! Tử Lâm Nhi rất yêu thích Lưu Nhi. Vì yêu thích nên mới như vậy."

    “Yêu thích sao lại ăn hiếp Lưu Nhi… còn đánh mông Lưu Nhi nữa. Mẫu thân không có đánh Lưu Nhi."

    “Bởi vì mẫu thân là mẫu thân của Lưu Nhi. Mẫu thân không bao giờ đánh Lưu Nhi. Còn Tử Lâm Nhi là… ừm… là người yêu Lưu Nhi… thế nên… thế nên đôi khi sẽ ức hiếp Lưu Nhi một chút. Lưu Nhi là nam tử hán đừng chấp Tử Lâm Nhi được không?”

    Giang Lưu Nhi cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu: “Ừm."

    Một đêm qua đi…

    Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng. Một cô bé từ căn phòng chạy ra, hai tay đang cầm hai chiếc bánh còn bốc mùi thơm phức. Cô bé đến bên gốc một cái cây to, nhìn lên trời.

    “Tiểu mộc đầu! Ngươi làm gì ở trên đó?”

    Giang Lưu Nhi nhìn xuống, đáp:

    “Ta đang tập ngự kiếm."

    “Mau xuống đây! Sư tỷ đem đồ ăn cho ngươi này."

    Giang Lưu Nhi đưa tay chỉ xuống dưới, thanh mộc kiếm đang ngự giữa không trung liền xoay đầu đáp xuống.

    “Tiểu mộc đầu! Ăn nhanh rồi cùng sư tỷ xuống núi bắt cá."

    Nghe vậy, Giang Lưu Nhi liền lập tức lắc đầu:

    “Không được đâu! Ta phải luyện kiếm."

    Tử Lâm Nhi bĩu môi:

    “Luyện kiếm có gì tốt, vừa mỏi tay lại vừa mệt nữa. Theo sư tỷ xuống núi đi, dưới sông Trường Thủy có nhiều cá lắm, nghe nói có con còn biết bay lên trời nữa… Oa!… Cá biết bay đấy! Tiểu mộc đầu, ngươi thấy cá biết bay bao giờ chưa?” - Nói đến đó, Tử Lâm Nhi mắt sáng rực rỡ.

    Quả thật điều đó làm cho Giang Lưu Nhi tò mò, từ lúc nhận biết đến nay, hắn chỉ quanh quẩn trên Bách Thảo Phong này, ngoài Tiểu Bạch Miêu thì cũng có không ít chim thú quái lạ đã từng gặp. Thế nhưng, Giang Lưu Nhi chưa bao giờ nhìn thấy cá biết bay lên trời.

    Cuối cùng, Giang Lưu Nhi không cưỡng lại được sau những lời kể “tận tâm” của Tử Lâm Nhi, cả hai lần đầu tiên xuống chân núi.

    Tuy mới năm sáu tuổi, nhưng thuật ngự kiếm phi hành của hai tiểu tinh quái cũng đã rất thành thạo. Chẳng mất bao lâu, Giang Lưu Nhi và Tử Lâm Nhi đã bay đến bờ sông Trường Thủy.

    Lại nói, sông Trường Thủy không phải tự nhiên mà hình thành. Con sông uốn quanh dãy núi Dục Thúy này là do trận đại chiến chính tà năm xưa đã tạo nên. Nghe nói, nơi sâu nhất của sông Trường Thủy phải đến ngàn trượng, là do vết kiếm năm đó của Thanh Hà tiên tử chém xuống…

    “Oa!… Tiểu mộc đầu, ngươi nhìn này! Con cá này lớn quá!”

    Giang Lưu Nhi cũng hưởng ứng:

    “Ừ… Nó lớn thật! Không biết ta phải ăn bao lâu mới hết."

    “Ăn cái đầu ngươi! Còn không mau giúp sư tỷ bắt lại!"

    “Nhưng nó lớn như vậy làm sao bắt được?”

    Tử Lâm Nhi làm bộ dáng như tiếc rèn sắt không thành thép:

    “Đương nhiên là nhảy xuống nước bắt rồi. Ngươi xuống nắm đuôi nó kéo lên."

    Giang Lưu Nhi nhăn mặt:

    “Lỡ nó ăn ta thì sao?”

    Tử Lâm Nhi quay lại nhìn Giang Lưu Nhi một hồi, đưa tay nâng cằm, khẳng định:

    “Nó sẽ không ăn ngươi."

    Giang Lưu Nhi ngờ vực hỏi lại:

    “Sao ngươi biết nó sẽ không ăn ta?”

    “Ta đoán."

    Giang Lưu Nhi: “….”

    Như để cổ vũ tinh thần, Tử Lâm Nhi nói chắc chắn:

    “Tiểu mộc đầu! Ngươi tin sư tỷ đi! Sư tỷ trước giờ đều không có gạt ngươi. Ngươi xem ngươi xem, tiểu ngư nhi này tuy to lớn một chút nhưng hai mắt ôn hòa, nhất định là hiền lành. Cha ta nói nhìn người không thể xem bề ngoài, tiểu ngư nhi tuy rằng tướng mạo hung dữ một chút nhưng tâm địa rất tốt sẽ không hại người đâu."

    Nhưng nó có phải người đâu mà nhìn tướng mạo đoán chứ.

    Giang Lưu Nhi nói thầm. Giang Lưu Nhi còn lâu mới tin mấy lời ma quỷ đó. Có lẽ kinh nghiệm mấy lần chịu thiệt dưới tay của Tử Lâm Nhi đã mài giũa hắn.

    Thấy không có tác dụng, Tử Lâm Nhi ảo não. Cô bé đi qua đi lại trên bờ sông một hồi nhưng cũng chẳng khá hơn. Hết nhìn tiểu ngư nhi dưới sông, cô bé lại nhìn Giang Lưu Nhi đang ngồi nhặt mấy viên đá lấp lánh cạnh bờ. Thật ra Tử Lâm Nhi cũng định nhảy xuống sông bắt tiểu ngư nhi đấy, nhưng nhìn thân hình to lớn của tiểu ngư nhi còn gấp năm sáu lần người mình thì dũng khí cũng hụt dần.

    Cuối cùng, hai tiểu tinh quái đành men theo bờ sông nghịch nước, thỉnh thoảng lại dùng đá ném mấy con cá ngoi lên.

    Khi tà dương xuống, cả hai cũng chơi chán, đang định bay về Bách Thảo Phong thì bỗng một tiếng “ ầm” vang lên. Hai đứa trẻ nhìn về phía phát ra tiếng động. Đó là giữa dòng sông, từ nơi đó có thể thấy bọt nước dâng lên.

    “Ầm… Ầm... Ầm…”

    Liên tiếp năm, sáu tiếng vang dội, Giang Lưu Nhi và Tử Lâm Nhi đang trố mắt nhìn nhau không biết làm thế nào thì từ dưới nước, một con quái ngư khổng lồ vọt lên không trung. Nó có đôi mắt đỏ tươi như máu, hàm răng sắc nhọn như dao, trên lưng mọc ra một đôi cánh bằng thịt đầy vảy trông hết sức quỷ dị.

    “Cá… cá… cá bay." - Tử Lâm Nhi lắp bắp.

    Con quái ngư nhìn về hai đứa trẻ, bỗng nó quẫy đuôi lao đến với cái miệng há to như muốn nuốt chửng hai người.

    “Tử Lâm Nhi chạy mau!"

    Giang Lưu Nhi phản ứng nhanh, vội nắm lấy tay của Tử Lâm Nhi ngự kiếm bay lên.

    Quái ngư không chịu bỏ cuộc, nó vỗ đôi cánh bằng thịt đầy vảy của mình đuổi theo sau.

    Tử Lâm Nhi quay đầu nhìn thấy quái ngư thì mặt mày xanh lét, cuống đến phát khóc:

    “Giang Lưu Nhi! Có phải chúng ta sẽ bị quái ngư ăn thịt không?... Hu hu… Ta chưa muốn chết đâu… Ta còn chưa lấy chồng nữa…”

    Giang Lưu Nhi mặc dù cũng rất sợ hãi nhưng cố tỏ ra bình tĩnh nói:

    “Sư tỷ! Ngươi yên tâm. Ta sẽ không để quái ngư ăn ngươi đâu. Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!"

    Tử Lâm Nhi nghe vậy cũng phần nào bình tĩnh, cô bé ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ đang nắm tay mình. Đó là một gương mặt non nớt, khả ái, nhưng giờ phút này lại trở nên cao lớn hơn mọi thứ trong con mắt Tử Lâm Nhi…

    Quái ngư đuổi theo đến chân núi Bách Thảo Phong thì há miệng phun ra một chất dịch xanh. Nó rơi trúng vào mặt Tử Lâm Nhi trong lúc cô bé quay lại nhìn.

    Tử Lâm Nhi thét lên đau đớn. Cô bé ôm mặt ngã nhào xuống dưới, kéo theo cả Giang Lưu Nhi.

    Từ trên đỉnh Bách Thảo Phong, một dải lụa trắng phá không mà đến cuốn lấy hai đứa trẻ. Giữa không trung xuất hiện một thiếu phụ áo lam.

    Đó là Giang Nghinh Từ!
     
    buinhi99 likes this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,305
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 4: Tương tư – tử niệm
    Giang Nghinh Từ đứng giữa không trung, mắt đẹp toát lên vẻ lạnh lùng. Đó chắc hẳn là ánh mắt mà chưa bao giờ Giang Lưu Nhi nhìn thấy. Một đôi mắt coi rẻ chúng sinh thiên hạ, một đôi mắt cao cao tại thượng, đó không phải đôi mắt của tiên tử mà là đôi mắt của thần linh.

    Nàng đưa tay làm động tác chém xuống.

    Trăm đạo kiếm khí từ khắp bốn phương tám hướng tụ lại bay về phía quái ngư. Không đợi cho quái ngư kịp phản ứng thì kiếm khí đã tàn phá khắp cơ thể nó. Xác quái ngư nháy mắt bị cắt thành trăm mảnh, máu văng tung tóe…

    Thấy Giang Nghinh Từ trở lại, Giang Lưu Nhi vội chạy tới.

    “Mẫu thân! Tử Lâm Nhi… Tử Lâm Nhi!”

    Giang Nghinh Từ nhìn lại. Khuôn mặt Tử Lâm Nhi đang bị độc dịch làm cho thâm tím, còn bản thân cô bé thì đã bất tỉnh vì quá đau đớn.

    Nàng phất tay, một dòng nước xanh biếc theo đó rửa sạch khuôn mặt Tử Lâm Nhi. Kế đến, Giang Nghinh Từ lấy ra một viên đan dược màu đỏ cho Tử Lâm Nhi nuốt xuống. Làm xong hết thảy, nàng bồng Tử Lâm Nhi dậy, nói “Về Bách Thảo Phong” rồi bay đi mà không quay đầu lại.

    Trong một gian nhà được làm từ thúy trúc của Bách Thảo Phong, Giang Nghinh Từ im lặng ngồi trên ghế. Phía dưới, Giang Lưu Nhi cúi đầu quỳ trên mặt đất.

    “Đã biết sai?”

    “Lưu Nhi biết sai." - Giang Lưu Nhi vẫn cúi đầu đáp.

    “Sai ở đâu?” - Giọng của Giang Nghinh Từ lại vang lên.

    “Tự ý xuống núi, làm hại sư tỷ."

    Giang Nghinh Từ nhìn đứa trẻ quỳ trước mặt, hồi lâu, đôi mắt cũng dần nhu hòa, nàng đưa tay nâng Giang Lưu Nhi dậy và ôm vào lòng thì thào:

    “Lưu Nhi muốn chơi đùa cùng sư tỷ, mẫu thân không cản Lưu Nhi. Lưu Nhi muốn xuống núi, mẫu thân cũng không cấm Lưu Nhi. Nhưng sau này phải nói cho mẫu thân biết được không? Mẫu thân không trách Lưu Nhi, chỉ là mẫu thân sợ… mẫu thân sợ Lưu Nhi có chuyện gì…” - Nói đến đó, nàng không tiếp tục nữa… Nàng lại nhìn trời cao rồi thở dài.

    Những điều đó Giang Lưu Nhi không thấy được, mà dù thấy chắc cũng không hiểu được. Hắn còn quá nhỏ để hiểu hết thế giới này.

    Sáng hôm sau, Giang Lưu Nhi vẫn đến Thiên Thảo Viên luyện kiếm như mọi ngày, cứ như thể chuyện ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng trôi. Đó có lẽ là một trong những thứ của những đứa trẻ mà những người trưởng thành thường ao ước.

    Đang luyện kiếm, chợt Giang Lưu Nhi nghe thấy tiếng khóc từ một căn phòng gần đó.

    Tiếng của tiểu sư tỷ!

    Giang Lưu Nhi vội chạy đến. Cảnh tượng trước mắt Giang Lưu Nhi là hình ảnh một cô bé với gương mặt sưng tít đang ngồi khóc trước gương. Cô bé khóc đến thương tâm…

    Quả thật nếu không phải đây là căn phòng của Tử Lâm Nhi, cộng thêm bộ y phục trắng tuyết mà Giang Nghinh Từ đã tặng cho Tử Lâm Nhi vào sinh nhật lần trước của nàng thì chắc Giang Lưu Nhi còn tưởng cô bé nào chạy lạc vào Bách Thảo Phong nữa.

    Giang Lưu Nhi tiến đến gần, nhỏ giọng:

    “Tiểu… tiểu sư tỷ."

    Đáp lại vẫn là tiếng khóc nghẹn ngào của Tử Lâm Nhi.

    “Tiểu sư tỷ sao lại khóc? Ai ăn hiếp sư tỷ vậy? Ta sẽ đánh hắn cho sư tỷ."

    Những lời nói vô tội của Giang Lưu Nhi càng khiến cho Tử Lâm Nhi tức giận, cô bé vừa thương tâm khóc vừa nói:

    “Hu hu… hu… là tiểu mộc đầu… ngươi ăn… hiếp ta!”

    Giang Lưu Nhi chẳng hiểu ra sao, vừa chỉ vào mình vừa nói:

    “Ta?"

    Tuy không biết thế nào, nhưng chứng kiến bộ dáng thương tâm của Tử Lâm Nhi, hắn đành nhận tội vậy.

    “Sư tỷ. Là lỗi của ta. Sư tỷ muốn ta làm gì ta cũng đồng ý… Sư tỷ. Ngươi đừng khóc nữa."

    “ Hu hu… Bộ dáng ta thế này sau này sẽ không ai thèm lấy ta!… Sẽ không ai thèm lấy ta!…”

    “Sư tỷ, không có đâu. Mẫu thân nói qua vài ngày nữa mặt ngươi sẽ hết sưng thôi… Không sao đâu."

    “Ta không tin! Ngươi gạt ta… Hu hu…”

    Giang Lưu Nhi không biết phải làm thế nào, hắn chỉ là một tên nhóc con, bắt hắn dỗ một cô bé thì hắn cũng chịu.

    “Vậy tỷ muốn ta làm thế nào?”

    Tử Lâm Nhi liền nói:

    “Sau này ngươi phải cưới ta."

    Giang Lưu Nhi nghe vậy, nghĩ nghĩ, hắn thấy cưới tiểu sư tỷ cũng chẳng có gì, dù sao mẫu thân cũng thích tiểu sư tỷ, mà thật ra thì hắn cũng chẳng biết cưới là thế nào nữa kia.

    “Được! Sau này ta sẽ cưới sư tỷ!”

    Tử Lâm Nhi nghe vậy thì nín khóc, quay lại hỏi:

    “Thật không?”

    “Thật." - Giang Lưu Nhi khẳng định chắc chắn.

    Một lời hứa sẽ tồn tại bao lâu? Liệu rồi có đổi thay theo năm tháng chăng? Có lẽ nên để cho thời gian trả lời.

    Mười năm nữa lại trôi qua…

    Giang Lưu Nhi đã hai mươi tuổi. Đứa trẻ năm nào giờ đã là một mỹ nam tử cao lớn. Đôi mắt dài, con ngươi đen láy. Mái tóc của những đêm không sao. Nụ cười ấm áp như nắng xuân. Giọng nói của dòng sông Trường Thủy êm dịu... Tất cả đều hoàn mỹ.

    Mọi người ở Kiếm Phái Thanh Hà này đều bảo rằng Giang Lưu Nhi chính là đứa con được thần linh ân sủng.

    Giang Lưu Nhi không chỉ có dung mạo hơn người mà tư chất tu đạo cũng khó ai bì kịp. Bắt đầu tu đạo từ năm mười tuổi, mười năm qua đi, Giang Lưu Nhi đã vượt qua bốn đại cảnh giới là Tiên Thiên Cảnh, Ngự Không Cảnh,Thần Thông Cảnh, Niết Bàn Cảnh, bước một chân vào Chân Đan Cảnh – cảnh giới mà xưa nay vạn người cũng chưa chắc có một.

    Tại Thiên Thảo Viên, một đôi nam nữ đang so kiếm. Nam tử mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, tóc dài được buộc lại tùy ý, đúng là Giang Lưu Nhi. Về nữ tử, một thân trắng tuyết nhưng không có vẻ gì lạnh lùng xa cách mà trái lại, càng nhìn càng làm người ta thấy gần gũi. Nàng có một đôi mắt to tròn linh động, tóc dài tung bay, mỗi đường kiếm của nàng như một nhịp trong điệu múa làm say lòng người.

    “Tiểu mộc đầu! Đón kiếm!... Kiếm Đoạn Lưu Giang!”

    “Sư tỷ! Cẩn thận!… Kiếm Nghênh Thiên Hạ!”

    Hai người một trên trời, một dưới đất, kiếm chạm nhau từng đường. Tuy là so đấu nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm giác giống như một điệu múa đầy hảo cảm.

    Tử Lâm Nhi bay vút lên cao, lộn ba vòng giữa không trung rồi đâm thẳng xuống.

    “Kiếm Ảnh Lưu Tinh!"

    Giang Lưu Nhi nhoẻn miệng cười thú vị, chân đạp đất phóng vút lên trời.

    “Kiếm Ảnh Lưu Tinh!"

    Song kiếm chạm nhau.

    Tử Lâm Nhi mất thăng bằng, ngã xuống, nhưng nàng kịp thời xoay người hạ xuống an toàn.

    “Sư tỷ! Có sao không?”

    “Hứ!" - Tử Lâm Nhi quay mặt sang hướng khác.

    “Ta không phải cố ý." - Vừa nói Giang Lưu Nhi vừa nắm tay nàng.

    Tử Lâm Nhi cũng chỉ giãy lấy lệ rồi để mặc hắn nắm. Giang Lưu Nhi kéo nàng ngồi xuống dưới gốc Tuyết Ninh Hương, mỉm cười nhìn nàng.

    “Ngươi cười gì tiểu mộc đầu?"

    Giang Lưu Nhi không trả lời mà càng chăm chú nhìn, mãi một lúc hắn mới nhỏ giọng nói:

    “Sư tỷ! Tỷ còn nhớ lúc nhỏ chúng ta có lần lén trốn xuống núi không? Khi đó, chúng ta bị quái ngư đuổi… Sau đó được mẫu thân cứu… Sau đó thì…”

    “Thì thế nào?" - Tử Lâm Nhi vội hỏi.

    “Khi đó mặt tỷ bị sưng do dịch độc của quái ngư, tỷ cứ khóc mãi và nói rằng sau này sẽ không ai thèm lấy mình."

    Tử Lâm Nhi như nghĩ đến điều gì, đỏ mặt nói:

    “Ta không nhớ."

    Giang Lưu Nhi nhìn nàng, ánh mắt đó khiến nàng bối rối, nàng cúi đầu không dám nhìn lại. Hắn nói:

    “Bây giờ sư tỷ chúng ta đã là một đại mỹ nhân khiến cho bao nam tử ngày nhớ đêm mong. Sư tỷ không cần phải lo không ai chịu lấy nữa rồi… À… Ừm… Lời hứa đó ta thấy hay là…”

    Giang Lưu Nhi chưa kịp nói hết câu, Tử Lâm Nhi đã cắt ngang:

    “Ta không lấy bọn họ...”

    Giang Lưu Nhi làm vẻ mặt ngạc nhiên:

    “Tại sao? À… chắc là sư tỷ định cả đời không lấy chồng."

    Tử Lâm Nhi quýnh lên:

    “Ta… không… ta..." -Tử Lâm Nhi không biết phải làm sao thì phát hiện nụ cười ranh mãnh của Giang Lưu Nhi, biết hắn đang trêu mình, nàng vừa giận lại vừa xấu hổ.

    “Lâm Nhi! Nàng đừng giận!" - Hắn nhìn vào mắt nàng và nói: “Dù cho không ai yêu nàng ta cũng sẽ yêu nàng. Dù không ai cần nàng ta cũng sẽ cần nàng… Lâm Nhi! Nàng có nguyện ở bên ta cả đời này không?”

    Tử Lâm Nhi nhìn hắn thật sâu như để khắc gương mặt này, ghi lời nói này, nhớ phút giây này mãi mãi. Nàng mỉm cười: “Đến khi chết ta cũng sẽ ở bên ngươi."

    Hai người ôm nhau một lúc, từ trong giới chỉ Giang Lưu Nhi lấy ra một thanh kiếm màu trắng, phía trên khắc hai chữ "Tử Niệm” đưa cho Tử Lâm Nhi. Nàng nhận lấy, sau đó cũng lấy ra một thanh kiếm xanh ngọc, nàng cắn ngón tay khắc hai chữ “Tương Tư” trên kiếm đưa cho Giang Lưu Nhi.

    Cả hai nhìn nhau cười.

    Dưới gốc Tuyết Ninh Hương, một đôi nam nữ, một lời nguyện ước “Tương Tư – Tử Niệm”.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,305
    Điệp Mộng Hồng Hoa
    Chương 5: Sinh - tử
    Trời sáng, một đàn sơn yến đậu trên những ngọn trúc đua nhau hót ríu rít… Hát ca chán, chúng lại xòe cánh chao lượn, có con lại lười biếng nhảy từ cây này sang cây khác một cách chậm rãi cứ như hệt những gã quý tộc kiểu cách.

    Mặt trời cũng bắt đầu nhô lên từ phương đông. Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống Bách Thảo Phong, rơi trên gương mặt còn đang mỉm cười say ngủ của Tử Lâm Nhi.

    “Này! Tiểu Bạch Miêu! Mau dậy! Trời sáng rồi!”

    Tiếng Giang Lưu Nhi vang lên.

    Tử Lâm Nhi khẽ động, mở mắt ra nhìn thiếu niên bên cạnh, vòng tay ôm lấy, lại lần nữa ngã đầu vào ngực hắn.

    “Tiểu Bạch Miêu! Nàng còn không dậy lát nữa các sư tỷ đến đây hái thuốc nếu có nhìn thấy thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy."

    Nghe thế, Tử Lâm Nhi thè lưỡi, mắt đẹp lườm Giang Lưu Nhi. Nàng bỏ hắn ra, vươn tay và… ngáp, tất nhiên đã kịp lấy tay che miệng. Liếc nhìn Giang Lưu Nhi, thấy hắn chẳng tỏ vẻ gì nàng mới yên tâm.

    “Tiểu mộc đầu! Giang di nói ngươi sắp phải bế quan hả?”

    “Ừ. Ta định trùng kích vào Chân Đan Cảnh."

    “Nhưng cha ta nói trùng kích Chân Đan Cảnh rất nguy hiểm, vạn người chưa chắc có một người thành công… Tiểu mộc đầu! Ta lo lắm!"

    Giang Lưu Nhi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, cười trấn an:

    “Lâm Nhi đừng lo! Chưởng môn nói ta có tư chất hơn người, ngộ tính cũng rất cao, là người tu luyện có tiến cảnh nhanh nhất trong các đời đệ tử của Kiếm Phái Thanh Hà. Ta có lòng tin có thể vượt qua Niết Bàn Sinh Tử, bước vào Chân Đan Cảnh."

    “Thế nhưng… ta…”

    “Được rồi được rồi! Ta sẽ chuẩn bị cẩn thận. Lâm Nhi! Sẽ không sao đâu."

    Tử Lâm Nhi mặc dù vẫn lo lắng nhưng cũng biết không nên ngăn cản hắn. Tu tiên luyện đạo há không phải vì đi đến cảnh giới cao hơn, độ thiên kiếp, vượt sinh tử trở thành tiên nhân đấy ư?

    Nàng lấy ra từ trong giới chỉ một viên đan dược màu tím đưa cho Giang Lưu Nhi.

    “Đây là Sinh Tử Đan. Nó có thể giúp ngươi chống đỡ ba thành Sinh Tử kiếp lực."

    “Sư tỷ! Sinh Tử Đan này rất trân quý, ta không thể nhận."

    Giang Lưu Nhi biết rõ, Sinh Tử Đan được luyện chế từ Đàm Sinh Hoa và nội đan của Tử Giao Long. Không nói đến Đàm Sinh Hoa, chỉ riêng nội đan của Tử Giao Long đã vô cùng khó tìm. Tử Giao ngụ ở Vô Sinh Uyên, nắm giữ tử kiếp lực, khi trưởng thành có thực lực Vũ Hóa ngũ trọng. Muốn lấy nội đan của một con Tử Giao Long là vô cùng hung hiểm, bởi lẽ, dù là cường giả Phi Thiên Cảnh xông vào Vô Sinh Uyên cũng không dám chắc có thể toàn thân trở ra.

    Giang Lưu Nhi làm sao lại không đoán được đây là chưởng môn lao tâm khổ tứ chuẩn bị cho sư tỷ ngày sau độ Sinh Tử kiếp, hắn thế nào có thể nhận.

    “Không được! Tiểu mộc đầu! Nếu ngươi không nhận… ta sẽ… ta… ta… ta sẽ không thèm nói chuyện với ngươi nữa!”

    Tử Lâm Nhi cương quyết, gương mặt nàng lúc này vô cùng nghiêm túc.

    “Thế nhưng… sư tỷ…”

    Giang Lưu Nhi muốn từ chối nhưng thấy nét mặt của nàng thì hắn thật sự không đành lòng.

    Mắt Tử Lâm Nhi cũng nhu hòa xuống, nàng ngã vào lòng hắn thỏ thẻ:

    “Ta thật sự rất sợ… Ta sợ ngươi sẽ không ở bên ta nữa… Ta không biết sẽ sống thế nào nếu không có ngươi… Ta thật sự không dám nghĩ…” - Dừng một chút, nàng nói tiếp:

    “Tiểu mộc đầu. Có phải ngươi lo cho sư tỷ không?... Ngươi đừng lo. Sư tỷ chỉ mới bước vào Niết Bàn sơ kỳ, tư chất của sư tỷ không bằng ngươi, qua hai mươi năm nữa cũng chưa chắc có thể đột phá Niết Bàn hậu kỳ… Sinh Tử Đan… ngươi dùng đi được không? Sau này… lại nhờ cha tỷ luyện chế một viên nữa là được mà…”

    Tuy nói thế nhưng Tử Lâm Nhi há không biết Sinh Tử Đan là cỡ nào trân quý, nào có dễ dàng luyện được.

    Rốt cuộc, Giang Lưu Nhi cũng nhận lấy Sinh Tử Đan.

    Ta sẽ không bao giờ để ngươi một mình, sư tỷ.

    Giang Lưu Nhi thầm nhủ.

    Ba năm trôi qua…

    Những ngọn thúy trúc đung đưa theo gió. Đàn sơn yến ríu rít gọi chào. Tuyết Ninh Hương nở rộ một màu đỏ tươi…

    Bách Thảo Phong vẫn cứ thơ mộng như thế. Mặc cho thế nhân tranh giành. Mặc cho thời gian xô đẩy.

    Trong gian nhà trúc, một thiếu phụ đang ngồi đan áo.

    Dưới cây Tuyết Ninh Hương, một thiếu nữ thẫn thờ nhìn thanh kiếm màu trắng trong tay.

    “Tiểu mộc đầu… đã ba năm rồi."

    “Tử Lâm Nhi! Tử Lâm Nhi!”

    Bỗng có tiếng gọi gấp gáp. Một cô gái từ ngoài chạy vào.

    Tử Lâm Nhi quay lại nhìn thì biết đó là Ngọc Lam sư tỷ của Thúy Trúc Phong.

    “Ngọc sư tỷ có chuyện gì vậy?”

    Cô gái được gọi Ngọc sư tỷ vội vàng nói: “Giang sư đệ… Giang sư đệ độ kiếp rồi!"

    Tử Lâm Nhi bật dậy nắm lấy tay Ngọc sư tỷ: “Ngọc sư tỷ, có thật không?”

    Cô gái kia liên tục gật đầu.

    Tử Lâm Nhi hóa thành một đạo bạch quang hướng về Thúy Trúc Phong. Ba năm rồi… Chưa bao giờ nàng thấy thời gian trôi qua chậm đến thế. Từng ngày lại từng ngày. Tuyết Ninh Hương nở rồi tàn. Nàng không đếm. Nhưng nó cứ khắc vào tâm trí nàng. Suốt ba năm qua không biết bao nhiêu lần nàng bừng tỉnh khỏi những cơn ác mộng… Thiếu nữ lần đầu tiên biết chờ đợi là khó khăn đến nhường nào. Nàng thật sự không muốn phải chờ đợi nữa…

    Trên đỉnh Thúy Trúc Phong, các đời đệ tử đều đã tụ tập. Tất cả chỉ vì một người, một tuyệt thế thiên tài có một không hai suốt mấy vạn năm qua của Kiếm Phái Thanh Hà, hy vọng chấn hưng của Thanh Hà – Giang Lưu Nhi.

    Kiếm Phái Thanh Hà tuyển nhận đệ tử rất nghiêm khắc, phàm là người có tham niệm, dục vọng nặng đều không thể trở thành đệ tử của Thanh Hà dù người đó có tư chất cao đến đâu đi nữa. Vì thế cho nên số lượng đệ tử của Thanh Hà chỉ khoảng trên dưới ba ngàn, ít hơn nhiều so với các tông phái khác. Qua mười sáu đời chưởng môn, chưa bao giờ có một đệ tử nào của Thanh Hà làm ra chuyện bất nghĩa vô nhân… Quả thật cũng là hiếm thấy giữa thế đạo ngày nay.

    Phía hậu sơn của Thúy Trúc Phong, bầu trời mây đen bao phủ, cuồng phong rít gào, một đạo tử kiếp lôi dần hình thành.

    “Ầm… m... m… m”

    Tử kiếp giáng xuống, sơn động bị phá nát, hiện ra bóng dáng một thiếu niên đang ngồi. Đó là Giang Lưu Nhi.

    Tử kiếp vừa tan, một đạo tử kiếp khác lại hình thành giáng thẳng xuống Giang Lưu Nhi…

    “Chưởng môn sư đệ. Đệ nói xem Lưu Nhi sẽ phải vượt qua bao nhiêu đạo Sinh Tử kiếp."

    Một lão nhân tóc bạc hướng Mộc Thanh Tử hỏi.

    Mộc Thanh Tử nhìn thiếu niên quần áo rách nát đang đối kháng kiếp lôi, nói:

    “Tư chất càng cao, thiên kiếp càng nhiều. Đó cũng là đạo trời công bằng. Lưu Nhi mười tuổi tu đạo, đến nay đã qua mười ba năm. Vượt qua Tiên Thiên, Ngự Không, Thần Thông, Niết Bàn bốn đại cảnh giới. Tiến cảnh như thế quả chưa từng có trong lịch sử của Thanh Hà Kiếm Phái ta, e rằng số kiếp mà Lưu Nhi phải chịu không ít hơn bảy."

    Lão nhân tóc bạc cũng gật đầu đồng ý. Tư chất của Giang Lưu Nhi quả thật khiến người kinh ngạc.

    Lại nói, lão nhân này chính là Vô Tâm Tử, phong chủ của Vô Minh Phong. Có lời đồn rằng đạo hạnh của Vô Tâm Tử còn cao hơn cả chưởng môn Mộc Thanh Tử, là người có pháp lực cao nhất của Kiếm Phái Thanh Hà hiện thời. Nghe kể, hai người vốn là sư huynh đệ cùng một ngày bái nhâp vào Thúy Trúc Phong. Cả hai đều là bậc kỳ tài tu đạo hiếm có, danh tiếng truyền khắp tầng trời thứ mười ba. Thế nhưng ít ai biết rằng, xét về kiếm đạo hay thuật pháp, Vô Tâm Tử đều hơn hẳn Mộc Thanh Tử. Chưởng môn đời trước vốn muốn truyền vị lại cho Vô Tâm Tử nhưng ông không nhận mà chỉ chọn trở thành phong chủ của Vô Minh Phong. Có lẽ ngoài Mộc Thanh Tử ra thì không ai có thể biết được nguyên nhân bên trong.

    Vô Tâm Tử nhìn thiếu niên cả người loang lổ vết máu nhưng đôi mắt lại quật cường kiên định, khẽ gật đầu.

    Khi Giang Lưu Nhi vượt qua sáu đạo tử kiếp thì trên bầu trời mây đen cũng tan đi.

    Giữa không trung, một dòng thanh hà uốn lượn. Chợt trong dòng thanh hà, một con Ngư Long bay ra, hướng xuống Giang Lưu Nhi. Ngư Long chạm vào Giang Lưu Nhi thì biến mất, cùng lúc, Giang Lưu Nhi lại cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng không phải thể xác mà là linh hồn.

    Sinh kiếp diệt hồn!

    Tử kiếp diệt thân. Sinh kiếp diệt hồn. Đây chính là ý nghĩa của Sinh Tử kiếp.
     
Thread Status:
Not open for further replies.