Đô Thị Quan Lộ Tiêu Dao-Tác giả: Tiểu Nông Dân C20

  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    21,389
    Được thích:
    59,260
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Lời giới thiệu.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Phan Bảo Sơn, một sinh viên mới ra trường, được Tỉnh ủy lựa chọn và điều động đến xã Giáp Lâm làm trong Trạm nông nghiệp nho nhỏ, những tưởng sẽ mài đũng quần vài năm ở Trạm nông nghiệp, nhưng hắn lại vô tình được lên làm Phó chủ tịch xã trong một nước cờ sai của Bí thư Đảng ủy và Chủ tịch xã. Từ đó, con đường quan lộ mở ra. Không tiền tài, không bối cảnh, hắn sẽ làm thế nào để vượt qua được những âm mưu và thủ đoạn trong chốn quan trường, đồng thời còn vượt qua được sự cám dỗ của những người phụ nữ quanh hắn?
    Bộ truyện đã được tác giả viết xong, gồm 1.043 chương, với giọng văn thô ráp, không quá chau chuốt hoa mỹ nhưng lại thực tế sống động, nhân vật chính cũng không quá hoàn hảo, cũng có những hỉ nộ ái ố, những dục vọng của bản thân, nhưng chính những điều đó làm nên sức hấp dẫn của bộ truyện. Độc giả sẽ thấy bộ truyện rất “Thật” và nhân vật rất “Đời”, vô cùng gần gũi.
     
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    21,389
    Được thích:
    59,260
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 1.1: Ngày hướng dẫn kĩ thuật.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng.

    Đám sương trắng nhạt màu, lượn lờ ở xung quanh sân của chính quyền xã Giáp Lâm. Sương lập lờ trên những ngọn cây, cũng có đám nhẹ nhàng đậu trên vườn rau thấp bé bên cạnh, dạo qua dạo lại.

    Trong sân rất an tĩnh, mấy hàng ngói xanh yên tĩnh nằm, chỉ có tòa nhà ba tầng màu vàng nhạt ở góc Đông Bắc truyền đến tiếng leng keng thùng thùng. Có người đang đứng ở cạnh bể nước rửa mặt, vòi nước xối ào ào, hòa với từng trận thanh âm chậu rửa mặt, vại nước va vào nhau, nghe rất chói tai.

    Đối diện với cái bể nước chính là phòng của Phan Bảo Sơn, hắn bị đánh thức, nhô đầu ra khỏi chăn, mắt còn chưa cả mở đã há mồm hô:
    - Mẹ nó, đứa nào, nhẹ thôi, nhẹ thôi.

    Phan Bảo Sơn biết, người ở phía ngoài là lão Vương, rất quen thuộc, rống một hai câu cũng không sao.

    - Lúc nào rồi mà còn chưa rời giường?
    Lão Vương được nhắc tới quay đầu hướng cửa kí túc xá cười ha hả:
    - Quỷ lười chỉ biết ngủ, phỏng chừng vật ở đũng quần kia cũng lười đến mốc meo rồi, khẩn trương rời giường mà chuẩn bị đi, nhân dịp ngày đẹp, ra mà phơi nắng.

    - Ôi, ông đúng là ngoa ngoắt, nguyền rủa tôi như vậy, thằng em của ông mới mốc ý.
    Phan Bảo Sơn than thở một tiếng:
    - Thôi đi, không so đo với ông nữa, lúc đi căn tin ăn cơm, nhớ mang về cho tôi hai cái bánh bao là được.

    - Tối hôm qua là uống nhiều quá, hay cả đêm nghĩ cách bò vào phòng ở tầng hai của các cô gái, mệt muốn chết rồi?
    Vừa nói, lão Vương vừa cầm chậu rửa mặt, đi vào đẩy cửa phòng ra.
    - Bảo Sơn, hôm nay là ngày hướng dẫn kỹ thuật. Hôm qua không phải cậu nói sáng sớm phải xuống thôn sao, lại đổi chủ ý rồi à?

    Phan Bảo Sơn đột nhiên ngồi xuống, vỗ đầu một cái:
    - Đúng là đồ phá hoại, như thế nào đã quên mất việc này rồi!

    Năm phút sau, Phan Bảo Sơn vội rời khỏi kí túc xá, gọi tên bạn tốt ở cách vách là Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân Vương Thao, người vừa định đi căn tin.

    Vương Thao vừa bước ra khỏi cổng kí túc liền quay đầu nhìn về phía lầu hai, thẳng đến chỗ quẹo, vẫn là bước đi vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng còn nhìn xung quanh.

    - Con mẹ nó xem xét cái gì mà xem xét, đủ loại quần chip hay áo bra này, người ta sẽ sớm cất đi thôi, còn chờ cậu nhìn tới nghiện.
    Vẻ mặt Phan Bảo Sơn châm biếm:
    - Nếu muốn xem, về sau học tập lão Vương, dậy sớm một chút.

    Lời này của Phan Bảo Sơn, cũng là có chút chuyện nhỏ ở trong.

    Xã Giáp Lâm mấy năm nay đến không ít những người trẻ tuổi, phần lớn đơn thân, đường xá giao thông cũng không thuận tiện, nên người bình thường đều sẽ không quay về. Trước kia kí túc xá cũng không đẹp thế này, xã lại cắn răng xây nên một tòa kí túc xá ba tầng như bây giờ. Lầu một nam ở, lầu hai nữ ở, lầu ba không phân biệt nam nữ, lãnh đạo từ cấp Phó phòng trở lên mỗi người được một gian.

    Những người ở lầu một, tuy rằng luôn mong có ngày được lên đến lầu ba, nhưng trong mắt cũng chỉ có lầu hai, luôn chăm chăm chú chú mà nhìn. Nhất là mùa hè, dưới góc độ quan sát sự vật mà nói, phong cảnh sẽ càng thêm mị hoặc. Một thời gian rất dài, chỉ cần nhìn thấy lầu hai có người mặc váy, thì ở lầu một đã có người bắt đầu đặt cược, xem quần chip của cô gái đấy màu gì.

    Tuy nhiên có một lần, tất cả mọi người thua, mọi người ngửa cổ lên nhìn rất rõ ràng, cô gái kia, dưới váy không mặc gì. Vì thế mọi người đem tiền đánh cuộc đi làm một chầu rượu, lại có người uống đặc biệt nhiều, quá hưng phấn đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, khiến cho một hồi ầm ĩ không nhỏ. Cuối cùng cô gái xui xẻo kia đã phải xin điều đến xã khác.

    Chuyện này, lãnh đạo xã, sau lưng luôn che miệng buồn cười, tuy nhiên ngoài mặt lại là lời lẽ chính nghĩa, độc địa cùng phê phán, cuối cùng quyết định, đổi vòng bảo hộ bằng thép thưa thớt ở lầu hai thành tường xi măng cao một thước rưỡi.

    Dù cho như thế, ở lầu một vẫn như cũ có thể tìm ra thú vui, bọn họ sẽ căn cứ vào màu sắc của quần chip và kích thước của bra, từ đó tổng hợp ra nhan sắc thích hợp, đánh giá xem chủ nhân của những đồ vật đấy là ai.

    Chuyện này lại không thể nào đánh cuộc được, vì muốn biết đáp án cũng không dễ. Tuy rằng những cô gái ở lầu hai này sẽ tự mình thu đồ của bản thân, nhưng ngẫu nhiên cũng có những người làm việc tốt hoặc giúp đỡ người khác, cuối cùng cũng không thể chắc chắn chủ nhân là ai. Nhưng mọi người vẫn làm không biết mệt mỏi, nói thế nào cũng coi như có chuyện để nói.

    Sau lại, việc này lại để cho lầu hai biết, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, các cô gái bắt đầu lén lút phơi đồ, tối giặt, sáng sớm thu, dường như ban ngày nếu đồ lót của ai còn ở bên ngoài, người đấy sẽ giống như hậu duệ của Phan Kim Liên vậy.

    Cho nên, Phan Bảo Sơn trêu chọc Vương Thao, nếu muốn xem đến nghiện, phải giống như lão Vương vậy, dậy thật sớm.

    - Ha ha...
    Vương Thao nghe xong nhướn mày nháy mắt mà cười:
    - Thật đúng là nhìn không ra, cậu nói lão Vương mỗi ngày dậy sớm như thế, chính là thích nhìn thành nghiện?

    Vậy cũng không chính xác, sáu tháng cuối năm tôi mới lại đấy, đối với sự vật hiện tượng cũng không thể hiểu hết, chỉ nói đến những cô gái ở lầu hai kia đi, tôi xem có người còn muốn chiêu ong dụ bướm ấy.
    Phan Bảo Sơn nhướn mi:
    - Đại chủ nhiệm Trịnh ở văn phòng Ủy ban nhân dân các cậu, là một người như vậy đấy.

    - Chuyện này thằng ngốc cũng nhìn ra được. Tuy nhiên còn phải xem là người nào, cậu như vậy khả năng còn không phải là đồ ăn cô ta thích.

    Hai người cười cười nói nói, rẽ qua một góc tường lại vừa vặn đụng phải người bọn họ vừa nhắc tới, Chủ nhiệm Trịnh Kim Bình.

    - Chủ nhiệm Trịnh!
    Vương Thao dừng lại nhiệt tình vấn an:
    - Đã ăn rồi?

    - Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa ăn.
    Dáng vẻ Trịnh Kim Bình vội vàng, cho tới nay đều luôn là cái dạng này, giống như xã này không có Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân này liền chuyện gì cũng không xong.
    - Ồ đúng rồi Tiểu Vương, ngày hôm qua không phải tôi phân công cậu cùng Phó chủ tịch xã Triệu cùng đi lên huyện họp sao? Chuẩn bị sẵn sàng đi, đúng 7h50 xuất phát đấy.

    Trịnh Kim Bình nói xong, vặn vẹo uốn éo đi rồi, Phan Bảo Sơn chớp mắt nhìn Vương Thao:
    - Quả nhiên là một chủ nhân tốt, coi cô ta lắc được đến bộ dạng kia, so với cành liễu bên bờ sông còn kinh hơn.

    - Chuyện này không phải chuyện để đùa, nếu để cho người khác nghe được truyền ra, không chỉ là Trịnh Kim Bình không tha cho cậu, chỉ sợ Chủ tịch xã Lương cũng sẽ không có sắc mặt tốt đâu.

    - Đúng thế, người của ai người đấy phải che chở rồi.
    Phan Bảo Sơn thúc giục:
    - Đi nhanh lên, ăn cơm đi, xong rồi tôi còn phải đến thôn Tà Câu đi chỉ đạo sản xuất đấy.

    - Ai, tôi nói này Phan Bảo Sơn, cậu rốt cuộc là thật hay giả, còn chính thức làm công việc hướng dẫn kĩ thuật này nữa...
    Vương Thao vỗ vai Phan Bảo Sơn:
    - Tôi nhưng thật ra lại biết, trong thôn có không ít cô gái xinh đẹp, cậu có thể đi chỉ đạo một chút các cô ấy nên làm gì.

    - Vương Thao, xem cậu con mẹ nó lớn hơn tôi có một tuổi, cũng chỉ chửi một câu thôi đi. Cậu nói xem, con mẹ nó cậu cả ngày đều nghĩ cái gì vậy?
    Phan Bảo Sơn trêu ghẹo nói:
    - Chúng ta thực sự nên thay dân chúng làm việc đấy. Nói cho cậu biết, không quan trọng tuổi lớn hay nhỏ, khoa học kĩ thuật vĩnh viễn là chìa khóa của sản xuất, tốt xấu cũng học bốn năm đại học, trong đầu cũng còn có vài thứ dùng được.

    - Trong đầu có kiến thức hay không tôi không biết, dù sao chỉ bằng vào võ mồm của cậu, đã đủ để khiến người khác thán phục, không hổ là điều động sinh được tỉnh lựa chọn xuống.
    Vương Thao cười ha hả, trong lời nói lộ ra chút ít ý hâm mộ.

    Phan Bảo Sơn lắc đầu cười cười, có chút nghiền ngẫm
     
    Yanmin, haihoq and muthanhnam like this.
  3. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    21,389
    Được thích:
    59,260
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 1.2: Ngày hướng dẫn kĩ thuật.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Năm trước Phan Bảo Sơn tốt nghiệp đại học Nông nghiệp, trải qua sự thẩm tra tư cách của Ban tổ chức tỉnh ủy, thi viết, phỏng vấn, kiểm tra sức khỏe, khảo sát và chọn lựa khắt khe, may mắn được chọn trở thành điều động sinh.

    Nói may mắn không phải khoa trương, việc điều động sinh quan hệ với Ban tổ chức, tương đương với cán bộ được đưa xuống cơ sở để rèn luyện, vô cùng vinh quang, bình thường đều là con nhà không quan thì cũng giàu có mới có cơ hội, giống hắn như vậy, một tiểu tử nghèo rớt mồng tơi lại có thể bước qua cánh cửa đấy, đúng là không dễ.

    Trong cuộc họp huấn luyện, tại Ban tổ chức của tỉnh ủy, Phòng nhân sự, Sở giáo dục, những người phụ trách đều đến. Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy còn nói, nói mọi người chọn con đường điều động sinh này, chính là bước vào hàng ngũ cán bộ, đây là một loại vinh quang, càng là một loại sứ mệnh, tương lai đến các cơ sở phải làm đến nơi đến chốn, phát huy đầy đủ tài trí, sự thông minh, vì sự nghiệp vĩ đại của Đảng và Quốc gia mà cống hiến.

    Lúc ấy Phan Bảo Sơn cảm thấy tình cảm mãnh liệt mênh mông, vô cùng cao cả. Ngay sau đó, hắn và một vài điều động sinh khác được lựa chọn đến thành phố kém phát triển Tùng Dương.

    Thành phố đối với điều động sinh được tỉnh lựa chọn vô cùng coi trọng. Thái độ của Ban tổ chức thành ủy rất rõ ràng, đem điều động sinh trở thành những người được bồi dưỡng vào ban lãnh đạo và đội ngũ cán bộ cơ sở, sau đó đưa vào đội ngũ cán bộ đi huấn luyện của toàn tỉnh, yêu cầu các xã, thị trấn phải ưu tiên các điều động sinh đầu tiên. Thậm chí còn nói, đối với ban lãnh đạo đã đủ quan số, hiện tại không thể an bài thêm người, có thể áp dụng hình thức vào trước ra sau mà xử lý.

    Chính là trong hoàn cảnh như vậy, Phan Bảo Sơn đi tới xã Giáp Lâm huyện Phúc Tường, bắt đầu làm công tác rèn luyện bản thân.

    Thời điểm vừa đến, Phan Bảo Sơn tình cảm mãnh liệt dâng trào, đối với công tác tràn ngập nhiệt tình, quyết tâm phải cố gắng làm ra thành tích, nhưng chưa đến hai tháng đã lặng lẽ rồi, cũng không có biện pháp, thực sự là rất bất đắc dĩ. Hoàn cảnh ở xã thực sự làm người ta không còn đường sống. Bí thư và Chủ tịch xã mỗi người một bang phái, đem phần lớn thời gian để tranh đấu quyền lực, căn bản cũng không quan tâm đến công tác. Bởi vậy, Phan Bảo Sơn cũng chầm chậm buông thả, rõ ràng là hòa nhập, nhưng cũng không nhập bất kì phái nào, vô cùng tự do tự tại. Nhưng đối với nông dân, dân chúng lại hết sức dụng tâm, mỗi lần đến ngày hướng dẫn kĩ thuật, hắn đều đến đồng ruộng giảng giải cho mọi người.

    Hôm nay lại là một ngày như thế, dựa theo sự sắp xếp từ đầu năm, hôm nay thôn cần đến là thôn Tà Câu.

    Sau khi ăn sáng xong, Phan Bảo Sơn cũng không chậm trễ, liền đi bộ đến đồng ruộng của thôn Tà Câu. Thôn Tà Câu cách chính quyền xã khoảng ba dặm đường.

    Hai bờ kênh liễu xanh đã rủ, trên đồng ruộng cánh đồng lúa mì vụ đông cũng đã xanh tươi.

    - Ơ, chỉ đạo Phan sớm vậy đã tới rồi à?
    Một lão nông dân gặp Phan Bảo Sơn đến đây, cười ha hả nghênh đón:
    - Biết hôm nay là ngày chỉ đạo của cậu, cho nên tôi sớm đã đến đây chờ cậu rồi.

    - Bác à, sớm một chút cũng tốt, thà rằng bỏ một thỏi vàng, cũng không thể buông bỏ một năm tuổi xuân nha. Thời tiết thay đổi, đến lúc phải bón lót, cấp đủ chất dinh dưỡng, nếu không thì không thể thu hoạch lớn được.

    - Đúng đấy, thôn chúng tôi đều làm đúng yêu cầu, mương máng đều dọn dẹp sạch sẽ lắm, chuẩn bị dẫn nước sạch vào.

    - Cũng không thể dẫn nước lung tung được.
    Phan Bảo Sơn nghiêm túc nói:
    - Nhiệt độ không khí thời gian này còn không ổn, hơn nữa vụ mùa này lúa mì nhổ giò nhanh, năng lực chống lạnh cũng không mạnh, nếu dẫn nước vào, nước bởi vì không khí làm lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống, sẽ làm hư hại cây trồng.

    - Nhưng lúa mì kia cũng không thể không tưới mà?

    - Cũng không phải không tưới, hiện tại giai đoạn này cần tưới ít, một lần tưới nhiều không tốt. Đương nhiên, nếu muốn tưới nhiều cũng không phải không có biện pháp, chính là phun thuốc tạm thời ức chế sự sinh trưởng của lúa mì, tận lực trì hoãn thời gian sinh trưởng của lúa mì, tuy nhiên tiền vốn phải bỏ ra cũng sẽ tăng lên.

    - Đúng vậy.
    Lão nông gật gật đầu:
    - Tuy nhiên mặc kệ thế nào, hàng năm luôn có một bộ phận lúa mì phải ngủ đông.

    - Bị đông lạnh cũng không đồng nghĩa với việc giảm sản lượng, còn có cách khác.
    Phan Bảo Sơn ngồi xổm xuống, nhìn đám lúa mạch non:
    - Mầm lúa mì có khả năng ngủ đông, mùa xuân mầm lúa mì ngủ đông, mầm của nó cũng sẽ không chết, cho nên, khi gặp được phân đạm, lại có nước, thổ nhưỡng thích hợp, thì mầm lúa này rất nhanh sẽ sinh trưởng trở lại, phát triển bình thường. Đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến năng suất.

    Một phen nói, nói được đến mức làm lão nông liên tục gật đầu, sau đó thôn dân mới tới cũng liên tục đặt câu hỏi. Phan Bảo Sơn rất kiên nhẫn, từ việc phòng chống rét đến phòng chống sâu bệnh, cẩn thận kiên nhẫn nói một lần.

    Phan Bảo Sơn chính là dựa vào sự nhiệt tình này mà nhận được sự tán thành của rất nhiều dân chúng. Kì thật lúc mới bắt đầu thôn dân cũng không quan tâm lắm, một sinh viên mới tốt nghiệp có thể biết cái gì? Nhưng chỉ hai ba tháng sau mọi chuyện đã khác, bởi vì Phan Bảo Sơn nói rất nhiều phương pháp đều áp dụng được, so với việc đơn thuần dựa vào kinh nghiệm đáng tin cậy hơn.

    - Chỉ đạo Phan, thôn của chúng tôi cậu cũng đến không ít lần, mỗi lần đều có thể mang đến cho chúng tôi không ít thu hoạch, Bí thư là tôi đều nhìn ở trong mắt rồi, hôm nay bất kể thế nào cũng phải giữ cậu lại, uống vài chén rượu.
    Bí thư chi bộ thôn Tà Câu Lỗ Thành Thăng nhiệt tình giữ Phan Bảo Sơn lại ăn trưa.

    - Chẳng mấy khi nhận được lời mời của Lỗ bí thư. Lưu lại ăn một bữa cơm không khó gì, hơn nữa chúng ta còn là chỗ quen biết, thân càng thêm thân.
    Phan Bảo Sơn khoát tay:
    - Nhưng ở xã có quy định, không thể lợi dụng công tác mà nhân tiện ăn cơm, nếu chẳng may những người không có hảo ý biết rồi cáo trạng, tôi chịu không nổi rồi.

    - Không phải là đột nhiên mời cơm cậu, ai sẽ nhàm chán đi nói sau lưng người khác như vậy chứ.
    Lỗ Thành Thăng kéo Phan Bảo Sơn lại:
    - Chỉ đạo Phan, cậu nếu không đáp ứng, chính là khinh thường tôi nha.

    Tục ngữ nói “Cung kính không bằng tuân mệnh”, Phan Bảo Sơn thấy Lỗ Thành Thăng chân tâm thật ý mời mình, nếu lại từ chối liền có chút giả dối rồi, cho nên cũng không từ chối nữa:
    - Vậy được rồi Bí thư Lỗ, ông đã nhiệt tình như vậy, tôi đây liền lưu lại ăn một bữa cơm nhà.

    Nói là cơm nhà, kì thật lại rất phong phú, hơn nữa phần lớn đều là món ăn quê chính tông, đều là do thôn dân tự trồng hoặc tự nuôi lấy. Bọn họ nghe nói Phan Bảo Sơn ở lại nhà Lỗ bí thư ăn cơm, đều vô cùng ý thức tự mình đưa tới đồ ăn.

    - Chỉ đạo Phan thấy không, trong lòng dân chúng có một cái cân, kể cả lãnh đạo xã, lãnh đạo huyện đến đây, cũng không có đãi ngộ này đâu!.
    Lỗ Thành Thăng duỗi cổ:
    - Chuyện này là vì sao? Còn không phải cậu thật sự vì dân chúng làm việc sao? Con người, chính là suy bụng ta ra bụng người như vậy đấy.

    Lỗ Thành Thăng khá ngay thẳng, lời này của ông làm Phan Bảo Sơn rất xúc động, nhất thời ý chí cũng dâng cao, cùng ông tán dóc.

    Cứ như vậy, rượu uống không ít, Phan Bảo Sơn say lảo đảo, ở lại nhà Lỗ Thành Thăng ngủ đến hơn bốn giờ chiều mới đi.

    Trở lại sân chính quyền xã, Phan Bảo Sơn cảm thấy không khí không đúng, mỗi người đều một vẻ khác thường, rồi lại tận lực che giấu niềm sung sướng xấu xa. Phan Bảo Sơn ngượng ngùng loạn hỏi, giương mắt nhìn thấy lão Vương ở phía trước, mới vội chạy lại hỏi thăm. Lão Vương nhìn chung quanh một chút mới nói nhỏ:
    - Nghe nói Vương Thao đã xảy ra chuyện, giờ đang ở đồn công an trên thị trấn.

    - Nói đùa sao, cậu ta đến huyện để làm việc chung, tại sao lại phạm tội?
    Phan Bảo Sơn không thể tin hỏi.

    - Tin tức từ văn phòng Ủy ban nhân dân truyền tới đấy, không sai được.
    Vẻ mặt lão Vương rất nghiêm túc:
    - Những chuyện thế này bình thường sẽ không dùng để đùa cợt, nhất định là thật rồi.

    Phan Bảo Sơn rất không thoải mái. Làm bạn bè, thực không hy vọng bạn mình gặp chuyện không may, nhất thời hắn đờ đẫn ngồi ở một chỗ.

    Đang lúc hồ nghi, Trịnh Kim Bình ôm cái cặp văn kiện, bước chân nhẹ nhàng vui mừng đi qua.

    - Trịnh chủ nhiệm, nghe nói Vương Thao…
    Phan Bảo Sơn tiến lên thử dò hỏi.

    - Ồ, Vương Thao sao, cậu ta đụng phải phiền toái, còn đang ở đồn công an đấy.
    Trịnh Kim Bình tâm tình thật tốt, lúc nói mặt mày còn có chút hớn hở.

    Phan Bảo Sơn nhướn mày, trong lòng thầm mắng: “Mụ đàn bà lẳng lơ này vui vẻ cái gì, chẳng lẽ có chuyện gì?”
     
    haihoq and muthanhnam like this.
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    21,389
    Được thích:
    59,260
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 2.1: Chuyện buổi trưa.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Sự tình thực sự không tầm thường, Trịnh Kim Bình cũng là cao hứng thật. Đương nhiên, cô ta không phải vui vẻ vì Vương Thao bị bắt, mà bởi vì Vương Thao đi cùng Phó chủ tịch Triệu bị bắt.

    Phó chủ tịch xã Triệu đi lên Huyện, rốt cuộc lại xảy ra vấn đề.

    Vương Thao kì thật không gặp chuyện gì, ngày hôm sau, anh ta một thân thoải mái mà trở lại, kể lại chuyện phát sinh từ đầu đến cuối.

    Họp ở huyện, sau khi tan họp Phó chủ tịch xã Triệu vội vã trở về, nói trước tách ra, chiều gặp. Vì ông ta bữa trưa có hẹn một người bạn uống rượu. Phó chủ tịch Triệu uống không ít rượu, sau khi uống đến không biết trái phải, lại mời bạn đi hát karaoke.

    Vào phòng hát, mỗi cô gái làm “tay vịn” phải trả 50 tệ, ông ta cao hứng gọi một lúc 8 cô, cùng với hai người bạn mỗi chầu 4 cô, chơi tới thâu đêm. Đám cô gái này vừa thấy, liền nghĩ Phó chủ tịch Triệu là người giàu có, vì thế mỗi người đều xuất ra tất cả vốn liếng, muốn kiếm thêm chút tiền, cuối cùng không ngờ một đồng cũng không nhận được, cho nên bắt đầu làm ầm ĩ, không nghĩ tới làm có chút quá, trực tiếp được mời vào đồn luôn.

    Sau khi vào đồn công an, Phó chủ tịch Triệu vẫn còn không tỉnh táo lắm, ỷ vào mình không hề làm gì, vô cùng hung hăng, chỉ vào mũi cảnh sát mắng người ta mắt chó đui mù.

    Cứ như vậy, viên cảnh sát nhân dân tức giận, giữ ông ta lại đồn.

    - Kì thật chiều hôm qua, Phó chủ tịch Triệu sau khi tỉnh rượu rồi, cũng rất sợ hãi, liền đổ lên đầu tôi, nói với cảnh sát là do tôi gây chuyện, ông ta làm lãnh đạo chẳng qua là đi phối hợp giải quyết mà thôi, không liên quan đến ông ta.
    Nói đến đây, Vương Thao than thở với Phan Nhất Sơn:
    - Ôi, Phó chủ tịch Triệu xảy ra chuyện này đúng là sợ hãi rồi, nhưng cũng không thể đổ tội lên đầu tôi chứ.

    - Cậu không muốn giúp?
    Phan Bảo Sơn hỏi.

    - Không phải tôi không muốn giúp, mà là vô lực giúp đỡ.
    Vương Thao hơi bất đắc dĩ:
    - Vị cảnh sát bị ông ta mắng, vô cùng tức giận, cũng biết ông ta muốn tìm người chịu tội thay, bởi vì ông ta nhìn cũng có chút quyền lực, nên nhân nhượng, xách tôi từ nhà khách đến. Nhưng vô ích thôi, vị cảnh sát nhân dân đó đấu vài hiệp, đã tiêu diệt toàn bộ ảo tưởng của Phó chủ tịch Triệu.

    - Vương Thao, nói thật đi.
    Phan Bảo Sơn nhỏ giọng hỏi:
    - Cậu thật sự nguyện ý gánh tội thay cho Phó chủ tịch Triệu sao?

    - Đương nhiên nguyện ý, vì việc này cũng không phải phạm tội gì lớn, tôi cũng sẽ không gặp phải chuyện gì.
    Vương Thao chỉ chỉ chính mình:
    - Nhìn tôi này, ở quan trường cũng chẳng có gì đặc biệt, cho nên nên biết tìm cho mình một ít thực tế, nếu giúp Phó chủ tịch Triệu, ông ta sẽ lại không giúp tôi?

    - Tôi còn tưởng cậu đầy nghĩa khí đấy, không nghĩ tới lại tính toán nhỏ nhặt như vậy.

    - Bảo Sơn, không thể trách tôi không nghĩa khí, chỉ cần xong việc là được. Tôi và Phó chủ tịch Triệu cũng không phải thâm giao gì, chỉ là được văn phòng phái đi làm nhiệm vụ cùng thôi, bình thường ông ta cũng không nhờ tôi làm việc gì bao giờ.

    - Cậu nói cũng đúng, không có giao tình gì, nói gì đến nghĩa khí.
    Phan Bảo Sơn lắc đầu:
    - Bất kể thế nào, lúc này Phó chủ tịch Triệu gặp hạn rồi, thất bại ở thị trấn mà..

    Đúng vậy, Phó chủ tịch Triệu hoàn toàn game over, chắc chắn bị cách chức rồi.

    Đương nhiên, vị trí Phó chủ tịch xã sẽ còn trống, mà đây đúng là nguyên nhân làm Trịnh Kim Bình mở cờ trong bụng, cô ta đã sớm chuẩn bị tinh thần lên chức. Chủ tịch xã Lương Diên Phát, từ lúc cởi món đồ cuối cùng trên người cô ta ra, cũng đã hứa, chỉ cần vị trí Phó chủ tịch xã để trống, nhất định sẽ giúp cô ta tranh thủ.

    Tuy nhiên Trịnh Kim Bình lại có một đối thủ mạnh mẽ, chính là Chánh văn phòng Đảng ủy Chu Quốc Phòng. Điểm ấy người sáng suốt nhìn là biết, chỉ sợ Trịnh Kim Bình sẽ không dễ dàng lên làm Phó chủ tịch xã.

    Ở xã Giáp Lâm, lấy Bí thư Đảng ủy xã Hoàng Khai Kiến làm trung tâm của một bang, và lấy Chủ tịch xã Lương Diên Phát làm người cầm đầu một bang khác, những hành động ngầm của bọn họ vô cùng lợi hại, bọn họ luôn muốn làm cho những người trong đội ngũ của mình đi lên cấp lãnh đạo, gia tăng thực lực.

    Theo lý thuyết, dưới tình huống bình thường, Chủ tịch xã luôn luôn phải nghe theo Bí thư, nhưng Lương Diên Phát khi đối mặt với Hoàng Khai Kiến lại không yếu thế chút nào, điểm này mọi người đều có thể nhìn ra được. Có chính sách từ trên xuống, những xã, thị trấn khác đều hưởng ứng tinh thần tinh giản bộ máy tổ chức, Đảng ủy và văn phòng Nhân dân hợp vào làm một, gọi là phòng Đảng chính, nhưng mà xã Giáp Lâm cho tới bây giờ vẫn như cũ án binh bất động.

    Bởi vì Lương Diên Phát tìm quan hệ với cấp trên, nói xét thấy tình hình thực tế của xã Giáp Lâm, hai bộ phận tách riêng vẫn còn nhiều lợi ích, cho nên văn phòng Ủy ban nhân dân vẫn quật cường sinh tồn, trở thành quân chủ lực dưới trướng của Lương Diên Phát. Mỗi một kì bầu cử, Lương Diên Phát lại âm thầm phát lực, cùng Hoàng Khai Kiến triển khai một cuộc đua.

    Hiện tại, lại có điểm để tranh đấu rồi, bầu cử xem ai đến làm Phó chủ tịch xã.

    Sau hai tuần, Hoàng Khai Kiến tiên phát chế nhân, mở cuộc họp Đảng ủy, nghiên cứu danh sách những người ứng cử vào vị trí Phó chủ tịch xã, trước báo cho Huyện ủy để nhận ý kiến phúc đáp, sau đó nhanh chóng tuyên bố rõ ràng ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, được tổ chức mỗi năm một lần ở xã.

    Trong cuộc họp, không khí rất khẩn trương, ngoại trừ Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát, vài người khác cũng thuộc bộ máy Đảng ủy cũng đều hiểu tình huống đang xảy ra, toàn bộ đều cúi đầu không thể hiện thái độ.

    Hoàng Khai Kiến châm điếu thuốc, gõ bàn:
    - Như thế nào, sao không ai nói gì hết, chẳng lẽ không chọn được người thích hợp? Tôi thấy Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy Chu Quốc Phòng cũng rất tốt nha.

    Có tầm hai, ba người lập tức gật đầu phụ họa, nói phải.

    Lương Diên Phát lập tức ho khan một tiếng:
    - Nếu để tôi nói, Chủ nhiệm Trịnh Kim Bình, cô ấy cũng không kém.

    Lập tức cũng có tầm hai, ba người lên tiếng trả lời, nói đúng.

    - Cô Trịnh Kim Bình có năng lực gì?
    Hoàng Khai Kiến nói:
    - Cô ấy không có quạt ba tiêu, cũng đủ để thổi lửa Hỏa Diệm Sơn tung mù mịt, người như vậy làm lãnh đạo, làm đến hỗn loạn, liệu có chịu nổi sức ép không, xã Giáp Lâm còn muốn phát triển không?

    - Chu Quốc Phòng kia lại có bản lĩnh gì?
    Lương Diên Phát nhíu lông mi, không nóng không lạnh nói:
    - Cả ngày chỉ nằm úp sấp ở đấy, làm sao có thể nhìn ra nổi nửa điểm sức sống, lúc nào cũng chỉ biết làm việc theo khuôn phép cũ, nếu để anh ta làm Phó chủ tịch xã, xã Giáp Lâm còn muốn tiến bộ hay không?

    Vài câu nói còn chưa dứt lời, hai người liền sặc lên, đều giống như dế mèn, không ai chịu thua ai, Hoàng Khai Kiến tính tình nóng nảy, thậm chí còn hùng hùng hổ hổ đập bàn.

    Cuối cùng, từ trước đến nay, người duy nhất trung lập, Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã đề nghị, nếu ý kiến không thể thống nhất, rõ ràng đem cả Chu Quốc Phòng và Trịnh Kim Bình đều báo lên, xem thái độ của Ban tổ chức Huyện ủy, nếu nhận được ý kiến phúc đáp, xem ai có thể ngồi lên vị trí này, lúc này sẽ lại xem ý kiến của cơ sở quần chúng, của đại biểu Hội đồng nhân xã thế nào.

    Đây là phương pháp xử lý khi không thể thống nhất, coi như được mọi người đồng ý.

    Trong nháy mắt, hơn một tuần trôi qua, đã vào tháng ba Dương lịch, vài ngày nữa sẽ khai mạc kì họp Đại hội đại biểu hội đồng nhân dân. Chu Quốc Phòng và Trịnh Kim Bình hai người rất náo động, rõ ràng muốn đột kích cơ sở.
     
    haihoq and muthanhnam like this.
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    21,389
    Được thích:
    59,260
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 2.2: Chuyện buổi trưa.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Phan Bảo Sơn giống như thường ngày vung tay đi vào phòng làm việc, theo thói quen đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

    Một cành hoa mai rung rinh ngoài cửa sổ, sức sống dạt dào.

    Phan Bảo Sơn nắm cành hoa kéo vào cửa sổ, một con bọ rùa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, chính là đang nằm sấp phía trên tìm rệp, lập tức cả kinh lo sợ, vỗ cánh bay đi.

    - Haiz, vội cái gì, ai mà chẳng biết tao là một người tâm địa lương thiện chứ?
    Phan Bảo Sơn tự cười tự nói, ngón tay buông lỏng, cành hoa mai lại bật ra ngoài cửa sổ, rung rinh đón gió xuân.

    - Ơ ơ, Tiểu Phan, thật sự là hăng hái, ngắt hoa ngắm cảnh, tay còn lưu hương, cười đến là tự tại.
    Trịnh Kim Bình không biết từ khi nào đã không một tiếng động đi vào.

    - Chủ nhiệm Trịnh, xin chào.
    Phan Bảo Sơn mở miệng:
    - Hoa xuân thực sự đẹp, chỉ tiếc không có mùi.

    - Mùi chân chính không ở trên chóp mũi.
    Trịnh Kim Bình sờ sờ ngực, vẻ mặt tràn đầy ý xuân:
    - Là ở trong lòng.

    - Tôi cũng không có cảnh giới cao như vậy.
    Phan Bảo Sơn đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lên cái chén duy nhất, chuẩn bị rót nước cho Trịnh Kim Bình.

    - Thời tiết hôm nay thực sự nóng quá.
    Trịnh Kim Bình phút chốc cởi bỏ áo khoác, vắt lên trên ghế salon, chỉ còn chiếc áo trễ ngực mỏng manh.

    Mặc dù chỉ là đầu tháng ba, nhưng Trịnh Kim Bình kêu nóng cũng không quá khoa trương, điều hòa trong văn phòng, số bật hơi cao.

    Kì thật Phan Bảo Sơn cảm thấy hơi thương thiên hại lí, bây giờ thực sự không cần mở điều hòa, tiết kiệm được thì nên tiết kiệm nha. Tuy nhiên gần như tất cả văn phòng đều không để ý, bên trong bật điều hòa, nhưng cửa vẫn rầm rầm mở ra, không người nào để ý về vấn đề tiết kiệm điện, bọn họ nói văn phòng Ủy ban nhân dân xã Giáp Lâm đều là cơ quan nhà nước, cũng không cần phải tiết kiệm, mà bật điều hòa cũng không có gì là phung phí cả.

    Cứ như vậy, Phan Bảo Sơn cũng sẽ thỉnh thoảng mở điều hòa, nếu không tâm lý sẽ không cân bằng.

    - Đúng là hơi nóng, điều hòa có lẽ nên tắt rồi.
    Phan Bảo Sơn cười rất khách khí.

    - Tiểu Phan cậu mới tới, có một số việc còn không biết.
    Trịnh Kim Bình lắc mông tiến lên hai bước:
    - Xã Giáp Lâm từ trước tới nay đều như vậy, chưa đến thanh minh, điều hòa không khí đã không ngừng bật, nếu không một ngày nào đó rét tháng ba đột nhiên tràn về, đông cứng lãnh đạo, vậy thì còn triển khai công việc thế nào được?

    Phan Bảo Sơn nghe xong bả vai run rẩy, con mẹ nó triển khai công việc, xã Giáp Lâm nghèo đến chỉ còn cái đũng quần, gì mà triển khai công việc? Nhưng càng nghèo càng to mồm, càng nghèo càng hay xù lông, nhìn trong viện này, điều hòa không khí mở phần phật, trong hoàn cảnh lo lắng hòa thuận lại vui vẻ thế này, chỉ biết kéo bè kết cánh tranh đấu ganh gắt, tâm tư hoàn toàn sai lệch.

    Đã nói trước mắt sắp tới cuộc bầu cử Phó chủ tịch xã, nóng vội không chỉ có Trịnh Kim Bình và Chu Quốc Phòng, mà còn có Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát, người của hai bên cũng tranh thủ hành động, bọn họ đều muốn người của bên mình thượng vị.

    Về phương diện này, Phan Bảo Sơn có chút vì chính mình mà tiếc hận, nếu công tác sớm hơn hai năm, bằng thân phận là điều động sinh được lựa chọn, rất có khả năng có cơ hội này. Nhưng mình từ cuối tháng 7 năm trước mới nhập cuộc, hiện tại mới trôi qua có nửa năm, lấy đâu ra cơ hội? Trừ phi thật là có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, làm chuyện tốt phát sinh.

    Tuy nhiên việc này trước tiên không vội nghĩ tới làm gì, trở lại thực tế, xem tình huống trước mắt, Phan Bảo Sơn cảm thấy Chu Quốc Phòng còn có thể, anh ta nhìn qua thành thật, chính là hơi thành thật quá, giống như không có bản lãnh gì. Về phần Trịnh Kim Bình, Phan Bảo Sơn không ủng hộ, cô ta thuần túy chính là một người lẳng lơ, cũng bán mình làm tâm phúc của Lương Diên Phát, đương nhiên, luận về tài cán, cô ta nhỉnh hơn Chu Quốc Phòng một ít.

    Bất kể thế nào đi chăng nữa, không đánh khuôn mặt tươi cười, hiện tại Trịnh Kim Bình đang cười rạng rỡ ngoài cửa, vẫn phải thể hiện một chút.
    - Đúng vậy a, Chủ nhiệm Trịnh, cô rất nhanh sẽ thành Phó chủ tịch xã rồi, phải chú ý thân thể lãnh đạo một chút, đừng để bị lạnh.
    Phan Bảo Sơn nói vậy, ý tứ đã rất rõ ràng.

    Trịnh Kim Bình cũng không ngốc, đương nhiên nghe được:
    - Ai, Tiểu Phan này, chuyện này còn chưa chính thức đâu, nói như vậy không hay.

    - Chủ nhiệm Trịnh đừng khiêm tốn như vậy, tổng hợp các phương diện đến xem, vị trí Phó chủ tịch xã này, không chị làm thì còn ai làm nữa.
    Phan Bảo Sơn rót nước, đưa đến trước mặt Trịnh Kim Bình.

    Trịnh Kim Bình gảy nhẹ ngón tay:
    - Không trở về kí túc xá nghỉ trưa sao?

    - Tôi không có thói quen, bình thường liền pha ly trà, xem báo chí, thời gian cứ thế trôi qua.

    - Rốt cuộc là ít tuổi a, thật có tinh thần.

    - Chủ nhiệm Trịnh, tôi là có tinh không thần, còn chưa nói đến tinh thần đâu.
    Phan Bảo Sơn cười cười.

    Chuyện này rõ ràng cho thấy là một chuyện đùa, Trịnh Kim Bình hai mươi tám tuổi dường như rất hưởng thụ, mừng rỡ, nhoáng đứng lên, đem tờ giấy vứt lên bàn công tác:
    - Hôm nay không đùa giỡn với cậu, tiểu Phan, cậu thực sự ủng hộ tôi?

    Còn chưa kịp gật đầu, ngực Phan Bảo Sơn đã bắt đầu Thình thịch! Lúc này hai tay Trịnh Kim Bình chống trên bàn công tác, chiếc áo không có tay, vùng nách mơ hồ lộ ra lông nhọn.

    Trịnh Kim Bình nhìn Phan Bảo Sơn, thấy hắn đang nhìn, cười khúc khích, đầu tiên là lười nhác vươn tay ngáp một cái, sau đó lại cong cánh tay về phía sau. Phan Bảo Sơn vừa bấm đùi vừa kêu thật là muốn mệnh của hắn, Trịnh Kim Bình uốn éo như vậy, hai nhúm lông nách ngăm đen của chị ta, không ngừng nhảy đến trước tròng mắt hắn, cực kì quyến rũ và khiêu khích, hắn đúng là nhìn không sót một cái gì.

    Đây là lần đầu tiên Phan Bảo Sơn chứng kiến phong thái của lông nách. Lấy kiến thức của hắn, chỉ biết lông nách thường xuyên bị che lại chen chúc trong hoàn cảnh oi bức, hơn nữa xác suất gặp ánh mặt trời cực kì nhỏ, đa phần đều là hình dạng gấp khúc, màu hơi hơi vàng, nhất là vào mùa hạ, nếu không để ý, còn có thể nhìn thấy trên mặt dính lớp màng ghê tởm màu vàng. Như Trịnh Kim Bình, lại có ánh sáng bóng, hay là cô ta coi mình là nữ nhân nước Pháp lãng mạn, để ý đến việc bảo dưỡng cả lông nách?

    Thình lình xảy ra chuyện này, khiến Phan Bảo Sơn trở tay không kịp, thất kinh đứng đực mặt ra đó, hắn vội cầm chén nước hắn rót cho Trịnh Kim Bình uống hai ngụm, muốn dập tắt hỏa ở trong lòng.

    - Ai da, nước là của tôi đấy, cậu lại cầm lên uống là sao?
    Trịnh Kim Bình biểu lộ vẻ mặt tức giận, vươn người qua, cách bàn làm việc một lần nữa cầm chén lên:
    - Xem ra muốn cơm no áo ấm, còn phải tự mình chủ động.

    Phan Bảo Sơn gần như hít thở không thông, Trịnh Kim Bình cúi người, đồng thời đem chiếc cổ chữ V kia cúi xuống, hai đồ vật này nọ cũng đưa đến ngay trước mắt hắn. Phan Bảo Sơn không dám lớn mật quan sát tứ phía, hai mắt nhắm hờ chỉ dám bắt một đường nhỏ mà nhìn.

    Trịnh Kim Bình cầm lên chén giấy, nhìn Phan Bảo Sơn nhăn nhó cười, xoay người đi rót nước, không biết là hữu ý hay vô ý, lại đụng phải một đống tài liệu ở góc bàn, rầm một tiếng rơi vãi lung tung.
    - A nha, tôi làm những gì thế này.
    Trịnh Kim Bình vội vàng buông chén nước đi nhặt.

    Cách khoảng hai bước, Trịnh Kim Bình tách đôi chân thẳng ra, cúi người trên phạm vi lớn, di động trọng tâm qua trái phải, nhặt một tấm lại một tấm. Dáng vẻ này, hết sức chủ động và phóng khoáng phô bày chiếc mông căng tròn đầy sức sống của cô ta.

    Đối với bất kì người nào, chỉ sợ đây là tư thế hấp dẫn nhất đi, chỉ sợ không có ai là không nghĩ đến muốn thử qua cảm giác kia một chút: Tăm trúc xuyên qua mứt quả.

    Phan Bảo Sơn cũng không ngoại lệ.
     
    haihoq thích bài này.