Tiên Vốn Thuần Lương Chương 1: Thiếu nữ tu thể Mời đọc Sáng sớm, trên con đường Lạc Suối Phong có một nữ hài đang gùi một thùng nước cao đến bảy thước trên lưng, bước chân nhẹ nhàng hướng về dãy phòng ở Vân Diệp Cung. Nàng khoảng mười hai, mười ba tuổi, tóc búi thành hai búi tròn nhỏ, cố định bằng hai dải lụa xanh lục. Nàng mặc một bộ phục trang màu xám của đệ tử ngoại môn, chỗ đầu gối còn có một miếng vá. Mi thanh mục tú, dáng người vừa phải, lại gùi trên lưng chiếc thùng cao bằng hai lần nàng, bước đi như bay trên bậc thang đá. “Chu sư huynh, nữ hài kia khỏe quá!” Hai gã mặc thanh sam của đệ tử nội môn đi từ trên núi xuống, ngang qua nàng. Một tên tầm hai mươi tuổi giật mình nhìn chằm chằm chiếc thùng lớn trên lưng nữ hài, ngạc nhiên nói với sư huynh bên cạnh. Vị Chu sư huynh kia tầm trung niên, trong mắt hiện vẻ khinh bỉ, chẳng hề để ý nói: “Ngươi mới nhập môn nên không biết, nàng tên là Kim Phi Dao, vừa mới nhập ngoại môn được một năm. Nàng là nữ đệ tử tu thể duy nhất trong toàn bộ số đệ tử ngoại môn và nội môn của môn phái, cõng có chút ấy thì không có gì đáng ngại.” Tiểu sư đệ kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên ta gặp một tu sĩ thuần linh căn mà lại tu thể, thật sự là lãng phí. Nam nhân không có thuần linh căn đi tu thể thì rất nhiều, mọi người trong nhà ta đều đã tu đến một, hai cấp.” Cũng không trách vị tiểu sư đệ này lại giật mình như vậy, mặc dù người có linh căn rất nhiều, mọi người nhìn các vị tiên sư cũng quen mắt lắm rồi, ngay cả người dân vùng núi đều biết đến. Nhưng người có thuần linh căn, có thể chân chính tu luyện tiên pháp thành đại đạo lại chẳng nhiều lắm. Mà đại bộ phận người ta chỉ có ngụy linh căn, thân thể chỉ có thể hấp thu rất ít linh khí, cũng không thể tụ linh khí lại trong đan điền, không thích hợp tu tiên. Nếu vẫn nhất định muốn tu tiên thì cuối cùng cũng chỉ mãi mãi tu đến Luyện Khí sơ kỳ thôi, đó là thành tựu nhỏ nhất, ngay đến việc phóng hỏa hình thuật cũng không dễ dàng. Cho nên những nhà bình thường đều sẽ để nam tử có ngụy linh căn đi tu thể, dùng linh khí để cải tạo thân thể. Tuy không thể sử dụng pháp thuật, tăng tuổi thọ như người tu tiên nhưng cũng có được thể lực vô cùng lớn, thân thể cường tráng, lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Tu thể đến cấp ba là có thể thoải mái đánh nát cự thạch ngàn cân, nếu có thể tu đến cấp mười hai – cấp đại viên mãn thì còn có thể trọng trúc cơ thể, đao thương bất nhập. Bởi vậy, hoàng tộc của các quốc gia đều có binh lính tu thể làm thị vệ bí mật. Hầu hết các cao thủ trong thế tục đều là những người có ngụy linh căn, ngay cả những hộ viện dùng trong các gia tộc cũng chỉ muốn tu thể. Chỉ cần tu đến cấp một, ở thế tục cũng có thể sống khá thoải mái rồi. Cho nên, nhà ai có tiểu hài tử có ngụy linh căn thì nhà đó liền coi như có cơ hội phất lên. Tuy nhiên, vì tu thể cho nên cơ bắp sẽ rất phát triển, cao lớn uy mãnh. Do vậy, nữ tử nếu có ngụy linh căn thì bình thường trong nhà sẽ không cho nàng tu thể, nhỡ mà tu cho bản thân cao lớn thô kệch như nam nhân, chỉ sợ sau này không thể gả đi. Chỉ có vài tướng môn, hoặc vài nhà có hoàn cảnh đặc biệt mới để nữ tử trong nhà tu thể, bằng không không có bất luận nữ tử nào hy vọng bản thân lớn lên giống hệt như đàn ông. Vì thế cho nên, người giống như Kim Phi Dao thực sự quá khó gặp, tiểu sư đệ liền quan sát đánh giá thêm vài lần, muốn nhìn xem nàng có mọc râu hay không. Điều này đương nhiên là không có khả năng xảy ra, tu thể chỉ có có thể cường tráng thân thể chứ không có khả năng biến nữ nhân thành nam nhân. Đi được vài bước, quay đầu lại vẫn thấy tiểu sư đệ đang sững sờ nhìn theo Kim Phi Dao, Chu sư huynh đành phải hô: “Đừng nhìn nữa, nếu còn chậm trễ sẽ bị Lý sư thúc mắng đó.” “Vâng…” Tiểu sư đệ phục hồi tinh thần, lên tiếng đáp rồi vội bước nhanh đuổi theo. *********** “Lão già thối tha, già khú đế còn muốn tắm sữa dê, cái gì mà gia tăng linh lực, lừa trẻ con à? Rõ ràng chính là muốn làm trắng da, lão yêu quái điệu đà! Tốt nhất là ngươi tắm ra một thân mùi dê, về sau mọc ra một đôi sừng dê, ngơi lên núi mà đứng đi.” Kim Phi Dao vừa đi vừa oán giận không ngừng, liên tục nguyền rủa Vân Phong chân nhân của Vân Diệp cung. Ngẩng đầu nhìn Vân Diệp cung phía xa, nàng tức giận bất bình xì một tiếng khinh miệt. Tình cảnh của những đệ tử ngoại môn như nàng giống y như tá điền trong nhà địa chủ, tuy mang danh là đệ tử nhưng đều phải làm những việc không phải là tu luyện. Chỉ cần ngươi mỗi năm nộp lên một số lượng linh thạch nhất định là có thể được phân công một phần công tác và một tấm lệnh bài, trở thành đệ tử ngoại môn của môn phái. Mà nếu bọn họ muốn trở thành đệ tử chân chính của môn phái thì phải đạt đến Trúc Cơ kỳ mới được. Chỉ có những tu sĩ đã tu luyện tới Kim Đan kỳ mới có thể hoàn toàn ích cốc (nhịn ăn), cho nên môn phái còn phải cung cấp cho đệ tử nội môn cơm ăn. Đất đai phía ngoài sơn môn đều là thuê cho đệ tử ngoại môn làm ruộng, gieo trồng các loại linh thực. Những linh thực này không phải là thực vật bình thường, trong chúng đều chứa đựng linh khí, ăn vào sẽ có lợi cho thân thể. Một năm trước, khi Kim Phi Dao đi đến môn phái hạng ba Hằng Thực môn với hơn năm trăm đệ tử nội môn này, đã lựa chọn việc nuôi linh dương. Loại dê lông trắng cao hơn người này rất dễ nuôi, chỉ cần lùa chúng lên núi cho ăn cỏ dại là được, vì thế rất nhiều nữ đệ tử ngoại môn chọn công việc thoải mái này, chỉ có những nam đệ tử một thân nhiệt huyết mới có thể ngốc nghếch mới chọn công việc thuê đất trồng linh thực. Việc này vốn thoải mái, sản lượng lại cao, mỗi ngày trừ đi phần sữa phải nộp lên thì số còn lại có thể bán cho đệ tử nhà bếp của Hằng Thực môn. Thứ này chứa linh khí, mỗi ngày uống một chén có thể giúp cường tráng thân thể, gia tăng linh khí trong cơ thể. Từ dân gian đến các môn phái tu chân, ngay cả người ngụy linh căn tu thể hay các quý tộc giàu có đều mỗi ngày uống một bát sữa linh dương. Ai biết được nếu uống vào liệu có thể tăng khả năng sinh ra được tiểu hài tử thuần linh căn hay không? Cho nên, toàn bộ đại lục liền truyền lưu một câu nói: mỗi ngày một ly sữa, càng ngày càng cường tráng. Có thể thấy rằng không cần phải thắc mắc xem thứ này bán chạy thế nào. Hơn nữa, hàng năm còn có hai lần cắt lông, đó không chỉ là tài liệu để nhập môn luyện khí mà còn là chất liệu giữ ấm rất tốt. Các nữ tử nếu không có một hai tấm áo bằng lông dê thì mùa đông không có mặt mũi nào mà ra khỏi cửa. Cứ như vậy, cuộc sống của Kim Phi Dao miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, ban ngày thì thả dê, buổi tối tu luyện, rất hài lòng. Nhưng vừa đầu xuân năm nay, một việc không hay ho đã đổ lên đầu Kim Phi Dao, Vân Phong chân nhân của Vân Diệp cung không biết mắc chứng gì lại đột nhiên yêu cầu Kim Phi Dao mỗi ngày phải đưa lên một thùng sữa linh dương, nhưng không phải để uống mà là để tắm. Nếu là một vị tiên tử xinh đẹp muốn tắm sữa dưới trăng, Kim Phi Dao còn cam tâm tình nguyện đưa sữa, đằng này lại là Vân Phong chân nhân, là lão già xấu xa, toàn thân mấy trăm tầng nếp nhăn xếp chồng lên nhau, kéo căng ra là có thể phủ kín một dãy phố, ấy thế còn vô liêm sỉ muốn tắm sữa dê! Nghĩ đến tầng tầng nếp nhăn ngâm trong sữa dê trắng muốt, dập dềnh trôi nổi… Kim Phi Dao liền cảm thấy cả người nổi gai ốc, tự nhiên muốn nôn. Tuy nhiên, trong lòng Kim Phi Dao lại đang cười hắc hắc. Lúc cho sữa dê vào thùng nàng còn đổ thêm không ít nước tiểu dê. Nghĩ đến cảnh lão già ngâm mình trong nước tiểu mà không biết, khó nói còn có thể vô tình uống mấy ngụm là nàng lại không nhịn được cười sung sướng. Nhìn thấy một đệ tử nội môn đang từ trên núi đi xuống, nàng vội vàng thu lại nụ cười gian, cúi đầu bày ra bộ dáng thuần lương thành thật, yên lặng vùi đầu bước. ********* “Tuyết Man sư tỷ, công việc quét dọn này cứ giao cho người khác làm là được, sao có thể để ngươi tự mình làm chứ.” Kim Phi Dao đi đến trước Vân Diệp cung thì nhìn thấy một nữ tử mặc váy thị nữ màu vàng, ánh mắt lạnh lùng đang cầm cái chổi quét rác liền nói. Vị nữ tử được Kim Phi Dao gọi là sư tỷ này chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó khẽ hừ một tiếng, căn bản không thèm quan tâm tới nàng. Thấy nàng không đáp cũng không để ý đến mình, Kim Phi Dao cũng không thấy xấu hổ, đi thẳng vào bên trong. Trong lòng nàng đã hiểu rõ, thân là người kề cận Vân Phong chân nhân, việc Lưu Tuyết Mạn xuất hiện ở sân quét rác chắc chắn là do mình hôm qua đã lén mang phân của bạch sí phượng tới, lặng lẽ ném vào ly trà của Vân Phong chân nhân. Công việc ngày thường của Lưu Tuyết Mạn chủ yếu là chăm sóc con bạch sí phượng kia, tự nhiên hắn sẽ nghĩ do nàng không quản lý tốt, để cho chim đi vệ sinh lung tung cho nên bị phạt. Mấy cục phân này Kim Phi Dao đã tốn một tháng mới tìm thấy ở một nơi khác, tổng cộng đã ném bốn năm lần, lần này rốt cục đã có kết quả. Đệ tử ngoại môn và nội môn có một loại công việc chung. Công việc do các thiếu nữ hoặc thiếu niên thuần linh căn đảm nhiệm, tu vi của những người này đều không quá cao, tất cả đều đang ở Luyện Khí kỳ, đó là chuyên môn tới hầu hạ cho các sư thúc hoặc trưởng lão từ Trúc Cơ kỳ trở lên. Ngày thường thì bọn họ làm những việc vặt vãnh, nếu các sư thúc tâm tình tốt sẽ thưởng cho linh đan hoặc pháp khí, đôi khi còn chỉ điểm một chút, tác dụng còn lớn hơn tự tu hành nhiều. Đợi đến khi đạt Trúc Cơ kỳ là có thể trở thành đệ tử nội môn. Nếu gặp may, được trưởng lão hoặc sư thúc mà mình hậu hạ yêu quý thì có thể trở thành chân truyền đệ tử, vậy là phát lớn. Tuy nhiên, cơ hội như vậy vô cùng ít, các ngoại môn đệ tử và người phục vụ đều là tạp linh căn. Chỉ có những người có địa linh căn mới có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, còn trở thành chân truyền đệ tử ư, bình thường cũng phải là người có dị linh căn hoặc thiên linh căn. Lưu Tuyết Mạn này chính là một trong những kẻ phục vụ đó, tuy chỉ là làm người hầu cho người khác nhưng cũng phải cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, hối lộ không ít linh thạch mới cướp được vị trí này. Đi theo Vân Phong chân nhân thời gian dài, nhãn giới cũng cao lên kha khá, những đệ tử ngoại môn tự nhiên không lọt vào tầm mắt của nàng. Nếu không vì nàng ta tỏ thái độ khinh ghét với Kim Phi Dao thì Kim Phi Dao cũng sẽ không chơi xỏ nàng. Mới chỉ phải đi quét sân thôi, trừng phạt này cũng quá nhẹ rồi. Kim Phi Dao thất vọng đi vào Vân Diệp cung, nếu bản thân có thể mạnh hơn chút nữa là có thể rình lúc nàng ta chỉ có một mình mà hạ độc thủ, đánh nàng ta một trận. Đáng tiếc, tu vi bản thân quá thấp, ngay cả Luyện Khí kỳ còn chưa tới, chỉ có thân thể đã đạt tới cấp ba của tu thể. Trong khi đó lại không có bất kỳ một quyển pháp quyết tu tiên nào. Lẽ ra nàng đã có thể tích đủ linh thạch để mua được một quyển tu tiên nhập môn “Tiêu Linh quyết.” Không ngờ lạ bị Vân Phong chân nhân này chiếm mất hai phần ba sản lượng sữa mỗi ngày, doanh thu đại giảm. Hiện giờ cũng chỉ có đủ linh thạch để nộp lên hàng ngày, căn bản không có linh thạch mua “Tiểu Linh quyết”. “Tụ Lực quyết” trong tay nàng chính là công pháp nhập môn để tu thể, ngay cả trẻ con thò lò mũi xanh trên đường cũng có một quyển.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 2: Vô sỉ trưởng lão Mời đọc “Cuối cùng ngươi cũng đến, hôm nay muộn nửa nén hương nhé, không phải là leo lên đến nơi rồi lại ngã lăn xuống chứ.” Một giọng trẻ con truyền tới, Kim Phi Dao nhíu mày. Nàng đang đứng trước một nam hài tầm bảy, tám tuổi, tu vi Luyện Khí sơ kỳ, mặc quần áo phục vụ màu xanh đen, hai tay chắp sau đít, cằm khẽ vênh lên, bày ra một vẻ mặt ta đây thế gia công tử không muốn gặp hạ nhân. Chỉ tiếc không có chút khí thế phú quý bức người nào, chỉ thấy giống trò hề. Nhóc này tên Đinh Đức Bảo Hộ, là người trong gia tộc của Vân Phong chân nhân, nghe nói là chắt chít gì đó của dì của Vân Phong chân nhân, coi như là người của gia tộc. Còn ít tuổi mà không học cho tốt, làm việc cũng vênh váo y như Lưu Tuyết Mạn kia, quả nhiên là thầy nào trò vậy. Kim Phi Dao cười có chút hối lỗi, nói: “Sư đệ, vừa rồi có hai con dê đánh nhau nên mới tới chậm một chút, tuy nhiên vẫn còn chưa tới giờ mà.” “Còn chưa đi chuẩn bị? Chân nhân đang đợi, mau đi đi.” Đinh Đức Bảo Hộ không kiên nhẫn liếc nàng một cái, vung tay đi vào trong, Kim Phi Dao cõng thùng theo sau. Vân Diệp cung xây dựng dựa vào vách núi Lạc Suối Phong, chia làm tiền điện và hậu điện. Tiền điện là chỗ ở của các quản lý và người phục vụ. Hậu điện là chỗ ở của Vân Phong chân nhân. Hai điện cách nhau một cây cầu ngọc. Bồn tắm được làm ở phía ngoài hậu điện, kiến tạo toàn bằng bạch ngọc, rộng một trượng, cũng không làm tường bao quanh mà chỉ che chắn một bên bằng thanh trúc để có thể vừa tắm vừa thưởng thức phong cảnh Lạc Suối Phong. Kim Phi Dao cực kỳ hâm mộ cái bồn tắm này, nếu buổi tối có thể tắm trong này, ngắm trời sao, uống chút rượu thì thực là thú vị. Trong lòng nàng đã định, nếu sau này có động phủ riêng thì nhất định phải làm một cái bồn tắm lộ thiên. Nàng lại quên mất rằng bản thân là nữ nhi, nếu tắm ở bổn lộ thiên thì không những không ngắm được phong cảnh mà là cho người khác nhìn phong cảnh. Sữa dê trong bồn hôm qua đã được bỏ đi, Kim Phi Dao cẩn thận đặt thùng xuống, cầm lấy một thanh trúc đã chẻ làm đôi. Nàng đặt một đầu thanh trúc vào cái nút ở dưới thùng gỗ, đầu còn lại thì để phía trên bể. Sau đó rút cái nút ra, sữa dê trắng ngà liền chảy xuôi theo thanh trúc vào trong bể. Đinh Đức Bảo Hộ cầm một cái bình sứ to đi tới, hứng lấy một bình sữa để lên bàn đá. Kim Phi Dao yên lặng liếc nhìn, sữa đó chuyên để cho Vân Phong chân nhân uống, thừa thì sẽ cho các phục vụ khác uống. Đinh Đức Bảo Hộ đặt bình sứ xong thì khoanh tay đứng sang một bên, giống như giám thị nàng, sợ nàng trộm đồ vậy. Mắt thấy sữa trong thùng đã cạn, cái bể chỉ cao tới đầu gối kia cũng đã đầy, Kim Phi Dao có chút sốt ruột. Sao Vân Phong chân nhân còn chưa ra? Đã mấy tháng rồi không gặp hắn, không phải là hắn đang trốn tránh nàng chứ? Đúng lúc này, trong điện truyền đến tiếng vang, mấy người từ trong đi ra, Kim Phi Dao thở một cái, rốt cục cũng đợi được ngươi. Vân Phong chân nhân mặc trường bào bát quái rộng rãi, dưới vạt áo lộ ra cẳng chân trần. Rõ ràng là già như vậy mà lông chân vẫn rậm rạp thế. Phía sau hắn có hai thị nữ, một người cầm một khay đựng quần áo và một cái khăn, người còn lại nâng một đĩa hoa quả và bầu rượu. Nhìn thấy Kim Phi Dao vẫn còn đứng bên cạnh bể, Vân Phong chân nhân có chút ngoài ý muốn, hơi chút sửng sốt nhưng liền khôi phục bình thường. Hắn đi đến bên bể, nói với Kim Phi Dao đang hành lễ: “Khoảng thời gian này ngươi làm rất tốt, ta rất hài lòng.” Sau đó lại quay sang nói với Đinh Đức Bảo Hộ: “Bảo Hộ, ngươi đưa một chùm nho tử tinh cho nàng, ngày nào cũng phải chạy tới đây cũng khó cho nàng…” Đinh Đức Bảo Hộ đáp lời rồi lấy chùm nho nhỏ nhất trong đĩa cho Kim Phi Dao. Nhận lấy chùm nho trong suốt óng ánh, Kim Phi Dao không biết phải nói gì. Tuy trước khi đến nàng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng không nghĩ rằng sự tình vẫn vượt ngoài dự kiến của nàng. Thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà lại dùng một chùm nho để trả cho nửa năm sữa dê. Bản thân cố ý tới chậm nửa nén hương vì muốn đợi hắn đòi linh thạch, làm sao có thể vì một chùm nho bé tí mà bị đuổi đi. Kim Phi Dao liền vui mừng nói: “Cám ơn chân nhân, tử tinh nho này phải mất bốn khối linh thạch hạ phẩm với mua được một cân, ta vẫn muốn ăn từ lâu nhưng lại không mua nổi.” Sau đó nàng không để ý tới ánh mắt xem thường của Đinh Đức Bảo Hộ, ngồi xếp bằng ở cạnh bể ăn nho, không hề có ý rời đi, ngay cả cái thùng gỗ ném ở bên cạnh bồn cũng không quản. Nhìn thấy nàng chẳng những không tự giác mà cứ như vậy ngồi ăn, Vân Phong chân nhân có chút không thoải mái. Lấy thân phận của ta, tặng đồ cho ngươi đã là phúc khí của ngươi rồi, còn dám đòi tiền, thật là không biết trong đầu đang nghĩ gì. Tuy trong lòng khó chịu nhưng nếu làm ra chuyện không trả tiền, trực tiếp đuổi người đi thì hắn không còn mặt mũi nào nữa, mà đưa linh thạch cho Kim Phi Dao thì hắn căn bản không nghĩ tới. Vân Phong chân nhân liếc xung quanh một vòng, phát hiện bên cạnh cái bình sứ có một bát bạch ngọc sứt mẻ, đó là do mấy ngày trước hắn uống sữa dê xong không cẩn thận làm rơi xuống đất, mà cái bát này hắn cũng không nhớ lấy ở đâu về nữa. Một ý nghĩ xẹt qua, hắn liền cầm lấy cái bát, sau đó vẻ mặt ôn hòa nói với Kim Phi Dao: “Cái bát ngọc này là thứ mà ta thích nhất, vẫn dùng nó đựng sữa dê để uống, có thể đề cao linh lực trong cơ thể. Ngươi tu thể, cái này rất thích hợp cho ngươi dùng, thưởng cho ngươi đó.” Kim Phi Dao có chút hoài nghi nhìn chằm chằm cái bát mẻ kia, cảm thấy thứ này không có một tia linh khí nào, không giống với các pháp khí bình thường. Nhưng đồng thời lại cảm thấy dù sao lão gia hỏa này cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đồ của hắn có lẽ cũng không phải vật phàm. Cái bát kia lần nào nàng đến cũng thấy đặt trên bàn đá, còn miếng sứt kia thì mấy ngày nay mới xuất hiện, chắc là vì nguyên nhân này nên mới cho nàng. Nhìn thấy Kim Phi Dao sững sờ đứng đó, Đinh Đức Bảo Hộ cau mày nói: “Thất thần cái gì, đây chính là bảo bối, chân nhân thưởng cho ngươi là may mắn cho ngươi.” Do dự một chút, Kim Phi Dao nhận lấy cái bát, còn chưa cẩn thận xem xét đã thấy Vân Phong chân nhân vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn suy đuổi: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Kim Phi Dao đành phải cất bát, thu dọn thùng gỗ rời khỏi Vân Diệp cung. Từ Lạc Suối Phong trở về, Kim Phi Dao quay lại Thanh Dã Phong, nơi ở của nàng. Thanh Dã Phong cách nội môn khá xa, trên núi cỏ xanh ngút mắt nên chuyên được dùng để nuôi dê và yêu thú. Căn nhà gỗ của Kim Phi Dao nằm giữa sườn núi, trong hàng rào có năm mươi con linh dương. Đã khá tốn thời gian ở Vân Diệp cung, lũ linh dương đã đói, kêu ầm ĩ trong rào. Kim Phi Dao đặt thùng gỗ xuống, chạy nhanh ra tháo then cài cửa, lại lấy trong lòng ra một ngọc bài màu xanh, quơ quơ trước mặt lũ linh dương rồi đi đến bãi chăn thả. Năm mươi con linh dương đi theo thứ tự ra khỏi hàng rào, đi theo phía sau nàng. Kim Phi Dao cầm ngọc bài xanh trong tay, tên là Hành Vi Man Rợ ngọc bài, bên trên có phù văn màu đỏ, là pháp khí khống thú (điều khiển thú vật) cấp thấp nhất, có thể khống chế một số hành vi của yêu thú. Ví dụ như không được rời khỏi phạm vi của Hành Vi Man Rợ bài quá xa, hoặc là đi theo ngọc bài này. Mỗi người đều có bãi chăn thả cố định, Kim Phi Dao dẫn đàn linh dương tới một sườn dốc, cắm Hành Vi Man Rợ ngọc bài xuống sau một mộc côn rồi tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống. Đàn linh dương liền tự động tản ra bốn phía gặm cỏ. Có Hành Vi Man Rợ bài ở đây thì đàn linh dương này sẽ chỉ ở trong phạm vi năm mươi mẫu này mà không chạy loạn. Yêu thú mà các đệ tử khác nuôi cũng sẽ không đi quá ranh giới, sang ăn cỏ ở lãnh địa của nàng. Nhưng năm mươi mẫu cỏ này cần Kim Phi Dao mua phấn thúc thảo để bón, nếu mười ngày mà không bón một lần thì cỏ sẽ không đủ cho số dê này ăn. Nhân lúc rảnh rỗi này, Kim Phi Dao lấy cái bát ngọc trong túi ra, cầm lên cẩn thận xem xét. Cân nhắc nửa ngày, thấy thế nào đây cũng là một cái bát cực kỳ bình thường. Chẳng lẽ bị lừa? Nghĩ đến đây, linh lực trong tay nàng trào ra, tiến vào trong bát xem xét. Tuy rằng nàng tu thể nhưng cũng không phải là một chút linh lực cũng không có, dù sao thì Kim Phi Dao cũng là tạp linh căn, không phải là ngụy linh căn không sử dụng được linh lực. Một lát sau, chỉ thấy Kim Phi Dao đứng lên, đột nhiên cầm bát ngọc trong tay ném mạnh xuống đất, rồi nhảy lên dẫm đạp. Sau đó nàng phát ra tiếng gào bi phẫn, khiến cho lũ linh dương đang ăn cỏ cũng phải ngẩng đầu lên tò mò nhìn nàng. “Ta bị lừa rồi, bảo bối cái rắm, rõ ràng chỉ là cái bạt ngọc bình thường. Người có thân phận như vậy mà lại ăn gian của ta gần mười khối linh thạch. Ta giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi, lão khốn nạn.” Kim Phi Dao vừa giẫm vừa mắng, mắng chán nàng lại ngồi xuống đào cái bát đã bị đạp chìm dưới đất ra. Cứ coi như không phải là pháp khí gì đi nữa thì cũng vẫn là cái bát ngọc, mang vào thành cũng có thể đổi được chút tiền. Tuy các tu sĩ chung quanh thành trấn đều giao dịch bằng linh thạch nhưng trong thành thị, dân chúng phổ thông vẫn dùng vàng bạc, chỉ có những gì có liên quan đến việc tu luyện mới có thể dùng linh thạch. Nhớ tới mụn vá trên quần, may là cùng màu với quần áo, nên khi đổi quần áo mới không phải bù linh thạch. “Khi nào mới có thể bỏ loại quần áo cho hạ nhân này đây, thật sự quá khó coi.” Nghĩ đến bộ trang phục màu xám của đệ tử ngoại môn là Kim Phi Dao liền cảm thấy khó chịu. Tuy rằng cùng là màu xám nhưng những nữ đệ tử khác đều là mặc váy, chỉ có một mình nàng phải mặc nam trang. Cho tới bây giờ, đã một năm rồi, Kim Phi Dao vẫn không hiểu tại sao lúc trước đệ tử quản sự lại đưa cho nàng một bộ nam trang. Nàng mặc váy nhập môn, nghi trượng đệ tử không phải tất cả đều mù chứ, chẳng lẽ vì bản thân là nữ thể tu duy nhất cho nên liền đưa quần cho nàng để nàng thuận tiện tu luyện hằng ngày? Lau sạch đất dính trên bát, Kim Phi Dao ném nó vào trong túi, thấy xung quanh không có gì khác lạ liền chuẩn bị ngồi xuống, nhớ lại “Tự Lực quyết” vận hành một lần để củng cố tu vi.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 3: Tiểu thư theo ta về nhà đi Mời đọc Vừa ngồi xuống thì thấy có một con hạc giấy nhẹ nhàng bay về phía nàng. Đây là hạc giấy dùng để truyền âm của các đệ tử Hằng Thực phái, vì dùng nó rất tiện lợi nên được nhiều đệ tử ngoại môn và nghi trượng đệ tử dùng để truyền những tin tức không quan trọng. “Ai tìm ta vậy?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc đón lấy hạc giấy, nhẹ nhàng sờ lên, hạc giấy lập tức tan rã ra thành từng mảnh nhỏ, một thanh âm truyền ra. “Kim sư muội, ngoài sơn môn có người tới tìm ngươi, mau ra đó đi.” Ngoài sơn môn có tám đệ tử nội môn canh gác, chỉ nghe thanh âm thì không biết là vị sư huynh nào. Tuy nhiên nàng cũng có chút nghi hoặc, bản thân ngoại trừ thỉnh thoảng tới thành Liễu Đài gần đó mua một ít đồ dùng hàng ngày thì căn bản không biết người bên ngoài mà. “Là ai vậy nhỉ?” Kim Phi Dao nói thầm, chạy xuống núi. Linh dương để ở đây cũng sẽ không chạy lung tung, những đệ tử ngoại môn làm nghề chăn thả xung quanh cũng là quen biết, sẽ không có ai đến trộm. Hơn nữa, có Hành Vi Man Rợ ngọc bài ở đó mà muốn lặng lẽ trộm cũng không thể, tất cả mọi người đều ở Thanh Dã Phong, đi ăn trộm mấy chục con dê là một việc ngu ngốc. Vậy nên Kim Phi Dao yên tâm bỏ lũ dê ở đó mà chạy xuống núi, nhưng lúc đi qua vài vị sư tỷ sư muội thì vẫn chào hỏi và nhờ các nàng để ý hộ một chút, nói nàng sẽ mau chóng trở lại. Nàng chạy đến sơn môn, nhìn thấy ngoài tám sư huynh trông cửa ra thì không thấy bất kỳ một ai khác. Kim Phi Dao nhìn quanh, hỏi một sư huynh bên cạnh: “Sư huynh, ta là Kim Phi Dao, vừa rồi nhận được hạc giấy truyền âm nói có người tìm ta. Xin hỏi, người tìm ta đi rồi sao?” Một vị sư huynh khác liếc mắt nhìn nàng, chỉ vào một sơn môn phía dưới thang đá. Sơn môn của Hằng Thực phái được tu kiến ở chân núi Hàng An, mà Lạc Suối Phong và Thanh Dã Phong đều ở trên núi, tuy gọi là chân núi nhưng cũng cách chân núi thật sự phải gần ba nghìn bậc thang đá. Cứ một nghìn bậc đá thì Hằng Thực phái lại cho xây dựng một bình đài dài rộng chừng hai trượng. Bình đài ở sơn môn lại càng rộng, dù sao cũng là bộ mặt của môn phái cho nên xây đặc biệt rộng, có đến gần mười trượng. Nhìn thủ thế của vị sư huynh kia thì ý tứ là người ở bên dưới, Kim Phi Dao liền đi xuống tiếp. Nhưng dưới đó cũng không có một bóng người, nàng có chút tức giận, rốt cục là ai bày trò chọc tức mình chứ? “Nhị tiểu thư, rốt cục tìm được ngươi rồi.” Ngay tại lúc nàng vươn cổ nhìn xuống dưới xem thì phía sau truyền tới một thanh âm quen thuộc. Thân mình Kim Phi Dao cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức chảy đầy lưng. Nàng chậm rãi xoay người, biểu cảm cứng ngắc hỏi hai người phía sau: “Đông thúc, sao ngươi lại ở đây?” “Nhị tiểu thư, chúng ta tìm ngươi đã tròn một năm, không ngờ ngươi lại chạy tới đây, mau theo chúng ta trở về.” Người được nàng gọi là Đông thúc là một lão nhân tầm hơn năm mươi tuổi, mặc một bồ đồ màu lá cọ, râu tóc hoa râm, thân hình cao ngất, thoạt nhìn thật cường tráng. Đứng bên cạnh hắn là một thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc áo ngắn. Kim Phi Dao dùng khóe mắt đánh giá, biết người này cũng giống nàng, đều là tu thể, có tu vi cấp ba. Kim Phi Dao nắm chặt nắm tay, chậm rãi nói: “Đông thúc, ta sống ở đây rất tốt, không định quay về. Phiền ngươi về nói với tổ phụ một tiếng, đừng nhớ mong ta nữa.” “Nhị tiểu thư, lão gia bảo ta nhất định phải đưa ngươi về, xin đừng làm ta khó xử.” Đông thúc ngắt lời nàng, thái độ kiên quyết không nhượng bộ. Kim Phi Dao khó xử nói: “Đông thúc, như vậy không hay lắm đâu, ta còn đang nuôi mấy chục con dê trên núi, nếu cứ như vậy phủi tay mà đi thì thật vô trách nhiệm.” Đông thúc mỉm cười nói: “Nhị tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ tìm Chấp Sự đường để nói chuyện này, sẽ không làm nhị tiểu thư khó xử.” Nhìn thấy thật sự không thể làm bọn họ chuyển ý, Kim Phi Dao đành phải nói: “Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ theo các ngươi về. Tuy nhiên trước đó ta phải quay lại môn phái thu thập hành lý, các ngươi ở đây chờ ta một chút.” Vừa nói xong, nàng không để ý xem Đông thúc có đồng ý hay không, liền lướt qua bọn họ chạy lên núi. Sau đó chợt nghe tiếng Đông thúc phía sau: “Nhị tiểu thư, không cần phải thu thập hành lý, dù sao cũng không có thứ gì đáng giá.” Tiếng nói vừa dứt, Kim Phi Dao đã cảm thấy phía sau xuất hiện hai luồng linh lực, một cỗ kình phong lập tức vọt tới. “Không tốt!” Kim Phi Dao không kịp quay đầu, vội vàng nhảy sang trái để tránh. Sau đó nghe thấy một tiếng nổ, một quyền phong lướt qua thân thể nàng, bậc đá nàng vừa đứng đã bị Đông thúc một quyền đánh ra một cái hố sâu ba thước. Kim Phi Dao thất thanh kêu lên: “Đông thúc, ngươi định làm gì?” “Nhị tiểu thư, xin lỗi, lão gia nói ngươi rất giảo hoạt, chắc chắn sẽ tìm cơ trốn vào trong môn phái, sống chết không ra. Để ngươi không thể đào tẩu nên đã bảo chúng ta đánh gãy chân ngươi khiêng về.” Nắm tay Đông thúc tản mát từng luồng sương khói màu trắng, giống như nước nóng bốc hơi khi bị tưới lên sắt nung vậy. Kim Phi Dao vô cùng quen thuộc cảnh tượng này, đó là hiện tượng sinh ra khi tu thể đến cấp sáu, thân thể đang dùng linh lực để cường hóa lực lượng. Thấy ý định bị Đông thúc nhìn thấy, Kim Phi Dao hô lớn: “Đông thúc, ngươi nói gì vậy? Tổ phụ sao có thể ra lệnh như vậy chứ?” Nghĩ đến năm ngoái, khi bản thân trốn khỏi nhà thì Đông thúc vẫn còn đang bị vây ở cấp năm gần mười năm. Vậy mà mới có một năm thôi hắn đã tiến giai lên cấp sáu, chắc chắn là đã dùng linh đan gì đó phá vỡ bình cảnh. Mà bản thân hiện tại mới có tu vi cấp ba giống tên người hầu kia, nếu bị bắt về thì xong đời. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao cũng không nhiều lời vô nghĩa nữa, cứng không được thì xem ra chỉ có thể dùng mưu. Nàng vận lực hai tay, mười móng tay bỗng mọc dài ra bốn tấc, lấp lánh bạch quang, sau đó nàng nhảy lên, xông tới tên người hầu kia. Kim Phi Dao đã sớm thu lại nụ cười, hai mắt tràn đầy sát khí, như sói như hổ vươn móng vuốt cào về phía mặt người kia. Nhìn thấy móng tay mang theo bạch quang của Kim Phi Dao đằng đằng sát khí cào tới, người hầu kia sợ tới mức quên cả việc lùi về phía sau trốn tránh, đứng ngốc ở đó không nhúc nhích. Tuy hắn cũng có tu vi cấp ba nhưng lại mới chỉ từng tỉ thí với người trong tộc, chỉ đến mức chỉ điểm là dừng, chưa từng được thấy khí thế hung hãn sắc bén như thế bao giờ. Tay Kim Phi Dao không chút do dự hướng tới hai mắt của người hầu. Ngay lúc đầu móng tay sắp chạm vào mắt hắn thì một quyền của Đông thúc đánh tới. Ngón tay Kim Phi Dao liền xoay chuyển, chụp lấy bả vai của người hầu, kéo hắn xoay qua hướng nắm tay của Đông thúc, còn nàng nhân cơ hội đó, mượn lực nhảy ra sau, phải đến hai trượng mới dừng lại. Chỉ nghe một tiếng trầm đục cùng tiếng kêu thảm thiết của người hầu vang lên, tuy Đông thúc đã thu lực nhưng vẫn ầm ầm đập vào bụng người hầu. Tên người hầu bị đánh bay ra ngoài, lăn lông lốc xuống bậc đá, mà Đông thúc thì hét to theo phía sau: “Đông Tử!” Đông Tử? Chẳng lẽ là con trai Đông thúc? Con của hắn là tên tai to mặt lớn chứ đâu phải thế này, chẳng lẽ là con riêng? Kim Phi Dao thở ra, đoán mò. Sau đó thấy Đông thúc cũng không đuổi theo Đông Tử mà đột nhiên trợn mắt nhìn chằm chằm mình, nàng vội vàng nói: “Không liên quan đến ta nha, hắn là do ngươi đánh mà, nhìn ta làm gì? Ngươi mau đi cứu hắn đi, dính một chưởng này của ngươi thì chắc chắn là nội tạng bị thương rồi.” Đông thúc xanh mặt, từng bước từng bước đi tới Kim Phi Dao: “Nhị tiểu thư còn nhỏ tuổi mà xuất thủ lại độc ác như thế, xem ra lời của lão gia là đúng, phải đánh cho ngươi không thể động đậy mới có thể mang ngươi còn sống trở về.” “Đông thúc, ta không giống các ngươi, làm nô làm tì cho một gia tộc nhỏ bé, chỉ cần dựa vào tu vi là có thể giúp cả nhà sống tốt. Tình cảnh của ta ngươi cũng biết rồi, cần gì phải ép buộc nhau.” Kim Phi Dao đứng thẳng người, ngẩng đầu lạnh lùng nói với hắn. Đông thúc hừ lạnh một tiếng, chút cung kính lúc trước đã không thấy đâu, nghiêm mặt nói: “Sao nhị tiểu thư lại nói như thế, nữ tử nhà ai mà không gả đi chứ, làm gì có chuyện đau khổ hay là bắt ép nhau. Thế nhưng nhị tiểu thư lại vì không muốn gả đi mà làm ra loại việc đại nghịch bất đạo này.” “Đã như vậy thì hãy dùng thực lực mà nói chuyện đi thôi.” Thấy nói thế nào cũng không được, Kim Phi Dao cũng không nói thêm nữa, nàng tung người lên, hai tay mang theo tàn ảnh màu trắng tấn công Đông thúc. Đông thúc giận quát một tiếng, linh lực phun ra từ lỗ chân lông, cơ bắp toàn thân nổi cuồn cuộn thu hết linh lực vào. Hai người chạm vào nhau, tay chân nhanh như thiểm điện, giao thủ lập tức. Đông thúc có tu vi cao, thực lực cường ổn chiếm thượng phong. Mà Kim Phi Dao dựa vào thân thể linh hoạt, tránh thoát đại bộ phần công kích của Đông thúc, ngược lại còn có thể làm hắn bị thương. Chung quanh bình đài bị hai người bọn họ đánh cho đá vụn bay tứ tung, mặt đất đào ra vô số hố, thang đá cũng bị hủy ít nhất là trăm bậc. Móng tay Kim Phi Dao sắc bén vô cùng, có thể cắt sắt thép, những tảng đá xung quanh giống như đậu phụ, dễ dàng bị nàng cào nát bét. Đông thúc có tu vi cao hơn nàng nhưng cũng chỉ đến cấp sáu, thân thể còn chưa cứng rắn như thép. Toàn thân hắn hiện giờ đã chằng chịt vết thương do Kim Phi Dao cào ra, tuy cũng không sâu nhưng số lượng lại không ít, máu tươi chảy ra đầy người khiến bộ dạng hắn thoạt nhìn khiến người khiếp sợ. Kim Phi Dao cũng không quá tốt, đã bị ăn mấy quyền, mặc dù có linh lực bảo vệ tâm mạch nhưng cũng đã miệng phun máu tươi, nội tạng tổn thương. Nàng phun máu tươi trong miệng lên mặt Đông thúc, nhất thời khiến hắn mờ mắt. Thừa dịp hắn giơ tay lau mắt, Kim Phi Dao liền nhảy ra sau, toàn bộ linh lực dồn vào mười ngón tay. Hồng quang nổi lên, móng tay trắng ngà liền trở thành đỏ tươi, sau đó rời ra khỏi ngón tay. Mười ngón tay đỏ lòm dài bốn tấc trôi nổi trong không trung. Mắt Kim Phi Dao lộ hung quang, tay phải hướng về Đôgn thúc, miệng hô lớn: “Đi!” Móng tay đỏ phát ra hồng quang thẳng hướng Đông thúc bay tới. Đông thúc lau máu dính trên mắt, định vọt tới Kim Phi Dao thì thấy đám móng tay đang bay tới, vội vàng lấy trong người ra một lá bùa ném đi. “Ầm!” Một đoàn hỏa cầu lao ra từ lá bùa, đánh vào đám móng tay, đại bộ phận móng tay đều bị hỏa cầu thiêu hủy, chỉ có ba cái là thoát khỏi đám hỏa cầu bay ra, ngoại trừ một cái đâm vào bả vai Đông thúc thì hai cái còn lại đều bị hắn tránh thoát.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 4: Tổ phụ phẫn nộ Mời đọc Kim Phi Dao cắn cắn môi, nàng không ngờ Đông thúc lại có liệt hỏa phù nhị phẩm, may mà nàng phản ứng kịp thời, nếu không thì không mất mạng cũng bị bỏng chân. Nhị phẩm liệt hỏa phù ít nhất cũng phải mười hạ phẩm linh thạch mới mua được, Đông thúc dùng nó thực khiến Kim Phi Dao có chút khiếp sợ. Xem ra tổ phụ thực sự rất tức giận nha, vật như vậy cũng có thể bỏ ra được. Năm kia tiểu đường đệ có địa linh căn, tới Linh Không phái làm đệ tử nội môn, tổ phụ bình thường yêu thương hắn như vậy mà cũng chỉ bỏ ra hai trăm hạ phẩm linh thạch để hắn lên đường. Kim Phi Dao thực không hiểu, bằng vào tính cách hám lợi của tổ phụ thì bình thường sẽ không làm ra sự việc khuynh gia bại sản này, chẳng lẽ việc mình làm với hắn thực sự khiến hắn tức giận như vậy? Còn chưa nghĩ ngợi thấu đáo, Đông thúc đã vọt lại sau khi đám liệt hỏa tiêu tán, nắm tay đánh tới gây ra tiếng vù vù. Kim Phi Dao trốn tránh không kịp, đành phải giơ hai tay chắn trước người, định đón đỡ một quyền này. “Dừng tay!” Đột nhiên, có một tiếng quát giận vang lên, ba dải lụa liền phá không mà tới, chắn giữa hai người, ngang nhiên đỡ công kích của Đông thúc. Nhìn dải lụa cắm sâu vào trong phiến đá năm sáu tấc, Đông thúc ôm nắm tay, sắc mặt khó coi nhìn người tới. Còn Kim Phi Dao thì nhẹ nhàng thở ra, kích động hô lên: “Lâm sư tỷ.” Phía trên thang đá có một nữ tử mặc bạch y đang đứng, làn da trắng mịn. Gấu váy trắng cùng dải băng mềm nhẹ trên váy không gió tự bay, một con bướm trắng hình thành từ linh lực phát sáng vờn quanh thân nàng. Nàng biểu cảm lạnh nhạt, đứng trên cao nhìn xuống bọn họ giống như tiên nữ hạ phàm, một thân tiên khí dào dạt. Đông thúc là ngụy linh căn, nhất thời không nhìn ra tu vi của người tới. Tuy biết y phục người này không phải là của đệ tử nội môn nhưng vì không đoán ra tu vi nên Đông thúc tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đôi mi thanh tú của Lâm sư tỷ hơi nhíu, lạnh giọng quát: “Ngươi là người phương nào mà dám ở đây làm đệ tử phái ta bị thương, còn hủy sơn môn phái ta, lá gan thực không nhỏ.” Lâm sư tỷ chỉ tùy tiện quát lên, một luồng khí lạnh liền tràn ra xung quanh, mà dưới chân nàng, một tầng băng sương đã theo thang đá hướng bốn phía lan ra. Băng sương chưa tới trước mặt, hàn khí đã vọt tới xung quanh Đông thúc. Hắn không dám trì hoãn, vội vàng bước nhanh tới trước mặt nữ tử thỉnh tội: “Xin tiên tử bớt giận, ta là một tu tiên gia tộc dưới trướng Linh Không phái, lần này là tộc trưởng ra lệnh tới đón tiểu thư nhà ta về, không phải là tới gây chuyện.” “Đón tiểu thư nhà ngươi?” Lâm sư tỷ nhìn hắn và Kim Phi Dao, hoài nghi nói: “Đánh thành như vậy cũng là người một nhà sao? Ta thấy ngươi rõ ràng là tới đây gây chuyện, đừng có nói dối.” Kim Phi Dao lúc này đã chạy tới bên cạnh Lâm sư tỷ, đau đớn nói: “Sư tỷ, đừng nghe hắn nói bậy, ta căn bản không biết hắn. Hắn vừa thấy ta liền tự dưng xuất thủ, hơn nữa làm gì có chuyện đón người như vậy, rõ ràng chính là muốn đẩy ta vào chỗ chết.” Thấy Kim Phi Dao phủ nhận quan hệ, mà nàng kia rõ ràng có quen biết với nàng, Đông thúc nhất thời kích động. Nếu nữ tử này động thủ đánh chết mình ở đây thì chỉ sợ gia tộc ngay cả việc tới cửa hỏi một tiếng cũng không dám. Lúc này Đông thúc đã trăm miệng không thể giải thích, lại thấy nữ tử họ Lâm kia hàn quang chợt lóe trong mắt, sát khí dâng lên, đành âm thầm kêu khổ. Đúng lúc này, phía trên truyền tới tiếng khiển trách của một nam tử: “Làm càn! Sơn môn trọng địa là nơi các ngươi hồ nháo sao!” Hai gã sư huynh coi cửa khoan thai đi tới, trường thương tử kim trong tay chỉ vào các nàng. Nhìn thấy hai người này, trong lòng Đông thúc buông lỏng. Nếu không phải đã dùng tiền mua chuộc người gác cửa thì có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám động thủ bắt người ở cửa nhà người khác. Ý lão gia vốn là cầm linh thach trực tiếp gặp Chấp sự đường, đuổi Kim Phi Dao ra khỏi Hằng Thực phái rồi sau đó bắt về. Nhưng Đông thúc lại nổi máu tham, muốn rút bớt một ít linh thạch để mình dùng, nên chỉ mua chuộc đệ tử gác cổng. Vẫn cho rằng tu vi bản thân không cần phải tốn nhiều công phu là có thể bắt được Kim Phi Dao, ai ngờ cuối cùng gặp phải kết quả này, bây giờ chỉ hy vọng mấy đệ tử gác cổng nhìn vào đám linh thạch khi nãy mà đừng làm bản thân quá khó xử. Mấy đệ tử gác cổng nhìn bình đài hỗn độn, trong lòng tức giận không thôi. Tên phế vật này, chỉ là bắt một nữ tử chưa tới Luyện Khí kỳ mà đánh thành như vậy, còn mệt chúng ta ở phía trên giả câm giả điếc làm như không biết, mãi đến lúc cả nửa ngày còn chưa thấy thành sự, lại còn khiến người khác chú ý tới, mười hạ phẩm linh thạch này thực không có lời. “Ai cho các ngươi đánh nhau ở đây! Ngươi, cùng chúng ta tới Chấp Sự đường gặp sư thúc quản sự.” Đệ tử gác cổng nhìn uy nghiêm nhất chỉ Đông thúc, tử kim trường thương trong tay leng keng rung động, tưng sợi lôi điện quấn quanh đầu thương, thoạt nhìn giống như nếu Đông thúc có chút không phục sẽ lập tức động thủ bắt hắn, nhưng quay lưng lại phía mọi người, hắn lại lén lút nháy mắt ám chỉ với Đông thúc. Đông thúc ngầm hiểu, vội vàng buông tay xuống, tỏ ra khiếp đảm, bước nhanh tới phía trước, miệng còn thấp thỏm lo âu nói: “Xin tiên sư giơ cao đánh khẽ, ta thật sự không cố ý, xin hãy tha cho ta.” “Không nói lời vô nghĩa nữa, đi mau. Xử trí thế nào thì sư thúc quản sự sẽ tự có chừng mực.” Tên đệ tử kia trừng mắt nhìn hắn, hung thần ác sát mắng. Sau đó lại tỏ ra quan tâm nói với Kim Phi Dao: “Ngươi đi dùng một ít thuốc chữa thương đi, sau đó cũng tới Chấp sự đường, việc này không thể không có ngươi đối chất.” “Đa tạ sư huynh quan tâm, ta sẽ mau chóng tới đó.” Kim Phi Dao nói xong, sắc mặt âm trầm nhìn các đệ tử gác cổng đưa Đông thúc tới Chấp sự đường, cả Đông Tử đang hôn mê bất tỉnh cũng được đưa đi theo. Nhìn sắc mặt khó coi của nàng, Lâm sư tỷ lấy trong lòng ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc trị thương màu xanh lục, đưa tới trước mặt Kim Phi Dao, “Cho ngươi, trị nội thương trước đi.” “Cám ơn sư tỷ.” Kim Phi Dao nhận lấy, không chút do dự ném vào miệng. “Không cần khách khí, coi như đó là linh thạch ta còn nợ ngươi đi.” Phản ứng tức thì của Kim Phi Dao chính là muốn nhổ viên thuốc trị thương ra, chỉ tiếc viên thuốc đã lăn xuống bụng, có nhổ ra thì cũng không thể trả lại Lâm sư tỷ được. Nàng đành phải cười khổ nói: “Sư tỷ, ngươi thật đúng là không khách khí. Ngươi nợ ta những năm hạ phẩm linh thạch, viên thuốc trị thương này làm gì giá trị nhiều như vậy.” “Ta biết, nhưng trên người ngươi cũng không có gì để chữa thương. Phục thương hoàn này tuy không thể lập tức chữa khỏi nội thương của ngươi nhưng trong tình thế này bất kể cái gì có thể giúp ngươi hành động tự nhiên đều vô cùng quan trọng. Trong lọ còn ba viên, cho ngươi hết, coi như hết nợ.” Lâm sư tỷ lúc này có chút vô lại, cứng rắn nhét bình ngọc vào túi Kim Phi Dao. Kim Phi Dao rất bất đắc dĩ, quả thật lúc này nàng rất cần thuốc này, tuy biết rõ bản thân gặp vận đen nhưng vẫn đành miễn cưỡng nhận lấy. Nhìn nàng không cam lòng cất bình ngọc đi, Lâm sư tỷ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi còn không đi, chẳng lẽ muốn tới Chấp sự đường đối chất?” Kim Phi Dao liếc nàng một cái rồi nói: “Ngươi thấy ta lập tức phải đi nên mới quỵt linh thạch của ta như vậy chứ gì. Không nhiều lời với ngươi nữa, ta phải đi trước đã. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, ngươi nên trả linh thạch còn thiếu cho ta, thứ này chỉ trị giá hai khối hạ phẩm linh thạch, ngươi còn thiếu ta ba khối.” Rồi cũng không quản Lâm sư tỷ có đồng ý hay không, Kim Phi Dao chỉ ném lại lời này, không mang theo bất kỳ đồ đạc gì, vội vã hạ sơn. Phải thừa dịp Đông thúc còn đang ở Chấp sự đường, nàng phải trốn đi thật xa. Đông thúc ở Chấp sự đường tốn hết số linh thạch mang theo, nói khô hết cổ họng, cả những đồ đạc hơi có giá trị trên người cũng phải xuất ra mới cho qua được việc làm hỏng thang đá. Mà yêu cầu đưa Kim Phi Dao đi thì quản sự trưởng lão lại lấy các loại lý do để từ chối, cuối cùng mới ám chỉ là phải bỏ ra sáu trăm khối hạ phẩm linh thạch thì hắn sẽ cam đoan việc Kim Phi Dao. Đông thúc tổng cộng chỉ mang theo ba trăm khối hạ phẩm linh thạch, đã sớm hối lộ không còn, may mà bọn họ không cần vàng bạc, nếu không ngay cả tiền điều trị cho Đông tử và lộ phí quay về cũng không còn. Hắn đành phải thương lượng với trưởng lão quản sự xem có thể tạm thời đừng để Kim Phi Dao chạy mất, chờ hắn trở về lấy đủ linh thạch sẽ quay lại hay không. Mới đầu trưởng lão quản sự cũng không quá để ý việc này, chỉ là một người chưa tới Luyện Khí kỳ thì làm gì có ai bỏ ra sáu trăm hạ phẩm linh thạch để có được nàng chứ. Nhưng sau khi Đông thúc bất đắc dĩ nói ra nguyên nhân xong thì trưởng lão quản sự cảm thấy nếu bản thân ra giá một ngàn hạ phẩm linh thạch thì bọn họ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ chi ra. Hóa ra Kim gia là một gia tộc tồn tại dựa vào Linh Không phái, môn quy không quá lớn. Tộc trưởng cũng chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, nhưng mười mấy năm trước vì tranh đấu với người khác mà bị trọng thương, không thể khôi phục toàn bộ tu vi. Hơn nữa, những tiểu bối có linh căn trong tộc cũng không nhiều lắm, hắn muốn tăng thực lực gia tộc nên muốn mượn sức của trưởng lão Trúc Cơ kỳ của Linh Không phái. Trước tiên, hắn chọn ra ba ba hữ hài tư chất thấp, không được trọng dụng trong tộc, bên ngoài nói là cho các nàng tu luyện một loại công pháp riêng, cũng đổi bìa sách từ “Hợp Dương Tâm Kinh” thành “Ngọc Tố Tâm Pháp” chuyên dùng cho nữ tử, phân cho ba người tu luyện. Đây là công pháp chuyên tu lô đỉnh, chỉ đợi đến khi các nàng trưởng thành sẽ đưa đến Linh Không phái làm lô đỉnh cho trưởng lão Trúc Cơ kỳ kia. Việc này ngay cả cha mẹ của các nữ hài đều không biết. Nội dung của Hợp Dương Tâm Kinh này không phải ai cũng biết bởi vì bình thường nếu không có lý do thì người ta sẽ không xem mấy thứ này. Nhưng Kim Phi Dao từ nhỏ đã không thành thật, cả ngày ngầm gây chuyện thị phi, không bao giờ an phận. Bởi thấy tò mò với chuyện lô đỉnh nên đã vụng trộm tìm bản Hợp Dương Tâm Kinh để đọc, có thể nàng mới biết Ngọc Tố Tâm Pháp mà tổ phụ cho các nàng học thật ra là Hợp Dương Tâm Kinh. Nàng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp tìm cuốn “Tụ Lực quyết” bắt đầu tu luyện, khiến tổ phụ tức giận bầm gan tím ruột. Phụ mẫu nàng đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đã mất tích năm, sáu năm rồi, chỉ sợ đã sớm mất ở bên ngoài, muốn tìm người để bắt nàng tu luyện cũng không có, năm năm trước đành phải tìm cho nàng một mối, muốn gả nàng làm tiểu thiếp cho một tộc trưởng của một gia tộc tu tiên hòng kiếm lại chút vốn. Không ngờ thế mà nàng lại bắt một con nha ngư ném vào trong bô của tộc trưởng, đêm đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết của tộc trưởng phát ra, người đã hôn mê bất tỉnh. Nha ngư kia là yêu thú cấp một, thân mình chỉ dài một bàn tay, mà nguyên cái miệng đã chiếm hơn nửa thân mình, trong miệng toàn là nọc độc, khi đã cắn là chết cũng không nhả ra. Chỉ là thể tích quá nhỏ nên thường sống theo bầy đàn, nha ngư tấn công riêng lẻ thì không có hại lắm. Vốn là với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của tộc trưởng thì con nha ngư này căn bản không hề có lực sát thương, nhưng lại giấu ở trong bô nên khiến người ta khó lòng phòng bị, cắn một cái sẽ giữ rịt lấy. Đợi đến lúc tìm Kim Phi Dao thì đã muộn, nàng đã bỏ trốn mất dạng, mà chỗ bị cắn của tộc trưởng đã qua hơn một năm vẫn còn sưng to như cánh tay, vừa chạm vào là đau tan lòng nát dạ. Ngoại trừ vết thương trên người thì việc khiến tộc trưởng không chịu nổi nhất chính là việc này đã lan truyền khắp nơi, không người không biết, không ai không hay. Nếu không bắt Kim Phi Dao về xử lý theo gia pháp thì chỉ sợ hắn có chết cũng không nhắm mắt.
Tiên Vốn Thuần Lương Chương 5: Ma thi minh hỏa Mời đọc Quả nhiên, nghi trượng trưởng lão cũng quá tham lam. Hắn nói, chỉ cần chịu đưa ra một ngàn khối hạ phẩm linh thạch thì hắn sẽ lập tức đóng gói Kim Phi Dao giao nộp. Dù sao cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, nếu có bị người ở trên biết thì cũng sẽ không trách tội bản thân. Việc này Đông thúc không làm chủ được, đành phải nói phải trở về thương lượng cùng tộc trưởng, chỉ cần đừng để Kim Phi Dao chạy trốn là được. Đây là vấn đề liên quan đến túi tiền, nghi trượng trưởng lão tất nhiên luôn miệng đáp ứng. Sau khi Đông thúc rời đi, nghi trượng trưởng lão nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn là gọi Kim Phi Dao tới bên người trông coi mới có thể yên tâm, liền ra lệnh cho đệ tử tìm Kim Phi Dao tới. Lại không nghĩ rằng chẳng tìm được ai, lúc này Kim Phi Dao đã chạy trốn được hơn một canh giờ. ********* Kim Phi Dao ra khỏi Hằng Thực phái liền chạy một mạch tới thành gần nhất là thành Dự Hưng. Vào thành Dự Hưng, nàng vội vàng tìm mấy cửa hàng mua bao lớn bao nhỏ đồ đạc rồi lại vội vã rời khỏi thành. Sau khi ra khỏi thành, nàng không đi trên đường lớn mà chui vào trong rừng cây, tìm đường nhỏ mà đi, hướng tới thành Lạc Tiên. Nàng khoác trên lưng một gói đồ rất lớn, giống như một con ốc sên đang hành tẩu trên sơn đạo giữa đám cây cỏ um tùm. Thỉnh thoảng cũng gặp phải chỗ không có đường, nàng lại lấy đao ra tự mở đường. Nàng cũng muốn đi đường lớn, tìm một cái xe ngựa thoải mái tới thành Lạc Tiên nhưng lại sợ bọn Đông thúc đuổi theo, vì an toàn nên đành hải đi đường nhỏ trong núi. Mà trong gói đồ siêu to phía sau đều là đồ dùng hàng ngày nàng mua ở thành Dụ Hưng, đi bộ đến thành Lạc Tiên ít nhất cũng phải mất hai, ba tháng. May mà dọc đường đi cũng không có yêu thú cao giai, hơn nữa nàng cũng có chút bản lĩnh, chỉ cần chuẩn bị thích đáng, chỉ chọn sơn đạo mà đi thì cũng không có gì nguy hiểm. Gói đồ phía sau thường xuyên bị cành cây vướng vào khiến Kim Phi Dao khó chịu cực kỳ. Lại nhớ tới túi trữ vật trị giá năm mươi hạ phẩm linh thạch một cái ở trong tiệm kia, nàng lại càng cảm thấy không có tiền thật sự là một chuyện quá bi thảm. Túi trữ vật kia tuy rằng không gian không lớn nhưng cũng đủ để chứa hơn mười cái túi to, một chút đồ này của nàng căn bản không chiếm tới một phần ba. Hơn nữa lại chỉ cần đặt trong người hoặc treo bên hông là được, vừa nhỏ gọn lại không nặng nề. Chỉ tiếc, đối với người mà tài sản chỉ có ba khối hạ phẩm linh thạch như Kim Phi Dao mà nói thì cái giá này thật sự quá cao, chỉ có thể mơ tưởng mà thôi. Đột nhiên, từ trong đám cỏ nhảy ra một con gà, đập cánh phóng qua trước mặt nàng, hai cánh rực rỡ diễm lệ lóe lên. Tay phải Kim Phi Dao vừa giơ lên đã bắt được con gà, dùng sức bẻ gãy cổ nó. “Cũng may mắn ghê, tự nhiên bắt được con gà, vậy là xong bữa chiều.” Kim Phi Dao vui vẻ treo gà lên một cành cây vác theo, thấy trời đã tối liền tìm nơi ăn ngủ. Lại đi tiếp hơn nửa canh giờ nữa, nàng đi đến một dòng suối nhỏ, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng bên bờ suối, bỏ gói đồ trên người xuống. Lúc này sắc trời đã dần tối, Kim Phi Dao tìm mấy cành cây khô nhóm một đống lửa, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn đã nhanh tay xử lý con gà dưới dòng suối. Tuy loại gà này không đáng tiền, cũng không có lực công kích gì nhưng đám lông màu sắc dài mười tấc trên đầu nó thì dùng làm trang sức cũng tốt. Rửa sạch sẽ đám lông rồi cất đi, Kim Phi Dao xuyên đao qua con gà rồi đặt trên ngọn lửa. Nàng lấy trong bọc đồ ra mấy thứ, mấy bình nhỏ gia vị, một bịch nước đã uống hết, cuối cùng nàng còn lấy ra được một cái chăn bông. Vội vã trốn chạy mà nàng còn chuẩn bị chu toàn như vậy đấy. Trải chăn ra đất, Kim Phi Dao lại lôi cái bát ngọc ra, đổ nước vào, đặt lên đống lửa để đun nước ấm uống. Thấy gà đã nướng xong, Kim Phi Dao cầm đao lên, dùng tay xé thịt gà ăn. Vội vã bỏ chạy, nàng còn chưa kịp ăn gì, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng. Tuy rằng chỉ cho thêm chút muối cũng khiến nàng ăn ngon như cao lương mỹ vị. Mà trong chiếc bát ngọc trên đống lửa, nước đã bị đun nóng, sôi ùng ục không ngừng. Đột nhiên, nước trong chén phát ra tiếng xèo xèo, một làn hơi nước bốc lên, nước đã cạn tới đáy. Kim Phi Dao miệng nhồ đầy thịt gà, kinh ngạc nhìn chằm chằm cái bát, nhiều nước như vậy mà phút chốc đã bị hong khô. Ngay lúc nàng đang sững sờ, một tiếng nổ vang lên, cái bát nổ mạnh, hất bay nàng đi. “Phi.” Kim Phi Dao đứng lên, nhổ hết thịt gà lẫn bùn đất trong miệng ra, vừa ngẩng đầu đã bị cảnh tượng trước mặt khiến cho sợ ngây người. Bốn phía đầy những mảnh ngọc bay bổng, một đoàn ánh sáng màu đen nhỏ như sợi tóc bay tới bay lui bên người nàng, cách đó không xa có một ngọn lửa bé tầm ngón tay màu lam tối. Kim Phi Dao nhìn chằm chằm ngọn lửa kia, không khỏi kinh ngạc, đây là ma trơi sao? Còn đang nghĩ xem nên tiến lên xem xét hay là tránh xa một chút, tẩu vi thượng sách thì ma trơi đột nhiên đánh tới nàng, khiến nàng sợ hãi bỏ chạy. Tốc độ của ma trơi cực nhanh, Kim Phi Dao vừa chạy được vài bước thì nó đã đuổi tới, vèo một tiếng, toàn thân nàng lập tức bị ma trơi cắn nuốt. Không hề có đau đớn như trong tưởng tượng, cũng không có mùi da thịt cháy khét, chỉ có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Trong mắt Kim Phi Dao xuất hiện một thế giới đỏ sậm, vô số ma tộc đang chém giết chung quanh nàng. Máu tươi đầy trời, xác người khắp đất. Trong thế giới ảm đạm đó chỉ còn lại vô số thi thể Ma tộc, nhanh chóng biến thành bạch cốt trước mắt Kim Phi Dao. Thế giới hắc ám tràn ngập xương trắng, từng đốm ma thi Minh hỏa hiện ra, chậm rãi tụ lại, cuối cùng hình thành một khuôn mặt ác ma vĩ đại. Mặt ma mở to cái miệng rộng, hướng Kim Phi Dao bổ tới. Kim Phi Dao kêu lên sợ hãi, cảm thấy có vô số thứ tiến vào trong đầu, đầu đau kịch liệt, sau đó ngất đi. Cũng không biết ngất xỉu bao lâu, cuối cùng Kim Phi Dao vì lạnh quá mà tỉnh. Nàng ngồi dậy, phát hiện bản thân đang ngủ bên cạnh đống lửa, trời đã hơi sáng, đống lửa đã tắt tự bao giờ. Ngoại trừ việc cái bát đã biến mất, ngay cả một mảnh vụn đều không tìm được thì xung quanh không hề có gì khác thường, còn quần áo trên người thì đã bị sương sớm làm cho ẩm ướt, chăn bông bên cạnh cũng trong hoàn cảnh tương tự. Dù Kim Phi Dao là tu thể, thân thể rất mạnh mẽ nhưng cũng không đến mức không sợ lạnh. Quần áo trên người ẩm ướt, gió thổi qua liền khiến nàng nổi da gà. Lục tìm đá lửa ra, nàng nhanh chóng nhóm một đống lửa, cành cây đã bị sương sớm dính ướt, làm khói bốc lên mù mịt khiến nàng ho sù sụ. Thật vất vả lửa mới bén, thân thể bắt đầu ấm áp, Kim Phi Dao mới nhớ lại sự việc hôm qua, định tìm hiểu một chút. Một hồi ức, giống như đặt trước mắt nàng, một bộ pháp quyết tên “Thiên địa tịch diệt quyết” liền xuất hiện trong đầu. Trong lòng Kim Phi Dao mừng rỡ điên cuồng, hiểu ra bản thân đã gặp đại vận. Dựa vào dị tượng tối hôm qua thì bộ pháp quyết này chắc chắn không phải là vật phàm. Nàng vội vàng cẩn thận xem xét pháp quyết này trong đầu. Hơn nửa canh giờ sau Kim Phi Dao mới tỉnh táo lại. Bộ “Thiên địa tịch diệt quyết” này có ghi lại một loại Minh hỏa do ma thi sinh ra, cái này thì nàng chưa từng nghe thấy bao giờ. Mà bộ pháp quyết này có thể làm tu sĩ dung nhập loại ma thi Minh hỏa này dung nhập vào thân thể để sử dụng, trong đó còn ghi rõ ràng phương pháp tu luyện. Bộ pháp quyết cũng đề cập, tu vi của ma thi càng cao sẽ sinh ra Minh hỏa có chất lượng càng tuyệt hảo, lúc tu luyện xuất ra Minh hỏa có uy lực càng lớn. Kim Phi Dao vò vò đầu, vô cùng thất vọng. Ma tộc đã hơn ngàn năm không từng xuất hiện trên địa bàn của Nhân tộc, nàng thì không thể chạy tới địa bàn Ma tộc để tìm thi thể được, khi đó không biết là nàng tìm ma thi hay là tặng nhân thi cho Ma tộc nữa. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, náo loạn cả đêm cuối cùng cũng là phí công. Nàng thò tay định lấy khăn ra suối rửa mặt, chuẩn bị tiếp tục chạy đi. Đột nhiên, nàng sờ thấy cái gì đó trong ngực áo, tròn tròn lại có cảm giác hơi lành lạnh. Vừa lấy ra xem, Kim Phi Dao đã há miệng không nói được một lời. Trong tay nàng là một hạt châu trong suốt to bằng long nhãn, trong hạt châu có một ngọn Minh hỏa màu lam nhỏ bằng hạt đậu tương đang lẳng lặng thiêu đốt. “Đây là… Ma thi Minh hỏa?” Kim Phi Dao nhìn chằm chằm hạt châu trong tay, hai mắt sáng rực, quả thực không thể tin được cái mà bản thân nhìn thấy. Vuốt ve hạt châu Minh hỏa trong tay, trong đầu nàng tự động hiện ra trong pháp quyết có nhắc tới đây chính là tinh châu chuyên dùng để bảo tồn Minh hỏa. Dù sao cũng không có pháp quyết nào khác có thể tu luyện, bộ “Thiên địa tịch diệt quyết” này thoạt nhìn lại có vẻ rất lợi hại, sau khi suy nghĩ thật cẩn thận, Kim Phi Dao quyết định sẽ tu luyện bản pháp quyết này. Hơn nữa, pháp quyết này lại yêu cầu người luyện phải có tố chất thân thể cao, thật thích hợp cho người đã tu thể như nàng. Trong sách còn có mấy đan phương, chuyên dùng để trúc thể cường thân, toàn bộ thật vừa khít với nàng. Nghĩ ngợt một lát, không bằng hiện tại thử luôn một chút, pháp quyết đã có, cũng có thể chính thức tu luyện. Chỉ cần tiến vào Luyện Khí kỳ thì kể cả có gặp Đông thúc cũng không cần lẩn trốn nữa. Lại ném vào đống lửa thêm không ít cành cây làm nó chảy bùng lên, Kim Phi Dao ngồi xếp bắng bên cạnh đống lửa. Trước tiên nàng đọc đi đọc lại pháp quyết mấy lần, đến khi hoàn toàn ghi nhớ lại cân nhắc ý tứ từng chữ từng câu trong đó. Thật ra pháp quyết chỉ có năm câu, viết cũng rất đơn giản dễ hiểu, nhưng nàng lại rất cẩn thận, cho tới tận lúc không còn gì băn khoăn nữa Kim Phi Dao mới bắt đầu tu luyện theo pháp quyết. Tu luyện theo pháp quyết hơn một canh giờ bên cạnh đống lửa, cứ coi như nàng không có tư chất ưu tú thì cũng có chút cảm giác với linh khí trong thiên địa. Nàng tốn một ngày không ngừng hấp thu linh khí, dẫn đường linh khí tuần hoàn trong cơ thể theo hướng dẫn của pháp quyết. Cũng không biết do tâm lý hay là pháp quyết thật sự có tác dụng, Kim Phi Dao cảm thấy bên trong đan điền giống như có một chút linh lực, liền quyết định thử dung hợp ma thi Minh hỏa xem sao. Dựa theo pháp quyết ghi lại, Kim Phi Dao đánh ra pháp quyết với cốt tinh châu, cốt tinh châu liền lung lay thoáng động rồi bay tới không trung, nhưng rất phập phù, lúc nào cũng có thể rơi xuống. Dù sao tu vi của nàng cũng quá thấp, thủ pháp lại mới lạ, có thể đánh ra pháp quyết đã không dễ dàng rồi. Lại một câu pháp quyết tung ra, cốt linh châu mở ra một nửa, lộ ra Minh hỏa màu lam bên trong, bốn phía lập tức lạnh lẽo, nàng rùng mình một cái. Kim Phi Dao có chút khẩn trương, liếm liếm môi, hít sâu một hơi, sau đó liền vươn tay về phía ma thi minh hỏa. Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết chấn động núi rừng yên tĩnh.