Vô Lại Thời Đại Tác giả: Lão Chu Đồng Chí === oOo === Nguồn:Vipvandan Lời Mở Đầu Tiêu Hồng Vĩ vì mồ côi cha mẹ mà phải dấn thân vào hắc đạo từ rất sớm, hắn cùng với 4 huynh đệ chí cốt thành lập một bang phái tên gọi Quỷ Hồn. Là quân sư của Quỷ Hồn bang, Tiêu Hồng Vĩ – với biệt danh Quỷ Sư – đã khiến cho Quỷ Hồn trở thành một trong tam đại bang phái của thành phố H. Khi mà cái tên Quỷ Sư đã trở thành một truyền thuyết được người trong giang hồ kính nể, thì Tiêu Hồng Vĩ lại rửa tay chậu vàng. Nhưng rồi, vì để cứu người anh em thân thiết nhất mà hắn lại một lần nữa đặt chân vào thế giới màu đen.Kể từ đó hắn đã nhận ra một điều, để có thể sống một cuộc đời yên bình, để có thể bảo vệ cho những người thân xung quanh, hắn phải dẫm đạp tất cả dưới chân, phải đứng trên đỉnh cao nhất. Vì thế, hắn đã trở nên điên cuồng, điên cuồng tranh giành, điên cuồng mưu toan, điên cuồng đâm chém ...Nhưng, hắn không ngờ rằng, bản thân hắn vốn chỉ là một quân cờ trong một ván cờ khổng lồ, mà người bày ra ván cờ đó, lại là người mà hắn không bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi…
Chương 1: Ngực Trái Mặt Phải (1) (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Tôn nghiêm của vô lại nói với tôi rằng, làm một tên vô lại cũng phải có nguyên tắc – Tiêu Hồng Vĩ Ánh chiều tà luôn khiến con người ta cảm thấy lười biếng, đi ngang qua quảng trường học sinh quen thuộc, bước tiếp lên trung tâm hoạt động ở lầu bốn, để ngủ bù lại một giấc cho thiệt ngon. Dạo gần đây cứ hay ngủ không đủ giấc, đến cả đi đường mà cũng gật gà gật gù. Đi đến quán trà âm nhạc trên lầu bốn, đã thấy có vài người trên đó, Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo tìm một chỗ ngồi trong góc rồi ngồi xuống. Chỗ này cũng là một vị trí khá tốt, vừa vắng vẻ lại yên tĩnh, điều quan trọng nhất là không có ánh mặt trời chói chang đến phá đám giấc mộng đẹp của bạn, mà còn nhìn thấy hết tình hình trong quán, cũng không đến nỗi để mấy cô gái đẹp bước vào quán lọt ra khỏi tầm mắt của hai người. Ngồi được một lúc thì hai người đã thiu thiu giấc nồng, mép môi khẽ hếch lên cười cười, khiến những người trong quán nhìn thấy không khỏi nghi ngờ hai tên này có thật là đang ngủ hay không. Tuy không còn ánh mặt trời đến quấy nhiễu giấc mộng đẹp nhưng từ ngoài cửa lại bước vào hai cô gái cao lêu nghêu, điều này định sẵn là giấc mộng đẹp của hai tên Tiêu Lâm từ đây đã kết thúc. (Tiêu Lâm ở đây là gọi tắt họ của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo) Hai cô gái vừa cười nói vừa bước vào quán trà, mang theo đó là những tiếng động được tạo thành do chiếc giày cao gót nện xuống mặt đất, đương nhiên chỉ điều này thôi cũng chưa đủ để khiến hai tên Tiêu Lâm thức giấc, nhưng còn tiếng cười của họ thì khỏi phải bàn. Tiếng cười của cô gái như một lưỡi dao sắc bén chém sắt như chém bùn, cắt màng nhĩ của hai người ra, truyền vào trong tận não của họ, gọi họ từ chỗ Chu Công trở về. Hai người cùng lúc tỉnh giấc, nhìn nhau cười, cứ như đã sớm có âm mưu vậy, cùng nhau quay đầu về hướng tám giờ rưỡi. Hai người, nói một cách chính xác thì là hai cô gái, mà nói một cách cụ thể hơn thì đó là hai cô gái xinh đẹp mê người mà xem chừng cũng chưa có bạn trai, khiến người khác phải mơ tưởng tới. “He he” Đây là lần thứ hai mà hai người Tiêu Lâm cùng phát ra tiếng cười giống nhau, điều này chứng minh mục tiêu của họ cũng giống nhau. “Chúng ta đều là anh em, nhường cậu lên trước đó !” Vẻ mặt hào phóng của Lâm Hạo, cứ như là hai cô gái này đã là của hắn vậy. “Vậy sao được chứ ? Cùng nhau lên đi !” Tuy miệng nói thế, nhưng động tác của Tiêu Hồng Vĩ lại không hề chịu chút ảnh hưởng nào, đứng dậy một cách tự nhiên, đẩy chiếc mắt kính trên sống mũi một cái, đó là động tác chuẩn bị cần thiết của hắn khi sắp chiến đấu. “Cậu lên trước đi, để tớ có thể rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của cậu !” Lâm Hạo cười nói, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai cô gái, mà hình như hai cô gái cũng đã chú ý đến bên này, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua. “Cậu này chỉ biết ăn nói xui xẻo, xem tớ đây.” Nếu động tác cần thiết đã kết thúc, vậy thì cuộc chiến cần thiết sẽ phải xảy ra. Mang theo sự nhiệt tình và hy vọng tràn trề, dưới ánh mặt trời, Tiêu Hồng Vĩ chầm chậm bước về phía hai cô gái xinh đẹp, trông giống như đang mang theo ánh sáng ngũ sắc vô tận và sức mạnh vô tận vậy. “Chào hai bạn, có thể làm quen với hai bạn được không ?” Đó là một câu hỏi quán tính, cũng giống như đi mua rau phải hỏi giá trước vậy, nhưng khác với việc mua rau là, sau khi hỏi câu này xong, cho dù đối phương có trả lời như thế nào, cũng có thể hỏi tiếp câu thứ hai. “Chúng tôi không muốn làm bạn với anh !” Cô gái ngồi bên trái nói. “Vậy có thể cho tớ biết số điện thoại của hai bạn được không ?” Chính là câu thứ hai này đây. Đối với câu hỏi này, theo như giải thích của Tiêu Hồng Vĩ thì, cho dù đối phương có đồng ý làm bạn với mình hay không cũng chẳng sao, chẳng qua đó chỉ là một câu chào hỏi thôi, nhưng hiện giờ thì câu chào hỏi này rất quan trọng, bất luận là thế nào cũng phải hỏi, vì bạn phải nhờ cái đó mới có thể trở thành bạn với cô ấy, đây cũng là điều kiện vô cùng cần thiết. Hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt hai người ánh lên một chút gian xảo: “Có thể cho chúng tôi bàn lại một chút không ?” Cho số điện thoại mà cũng phải bàn bạc lại sao ? Chẳng biết làm sao đành nhìn về phía Lâm Hạo mà huơ huơ tay. Một chút sau hai cô gái quay lại, vẫn là cô gái bên trái nói: “Có thể cho anh số điện thoại, nhưng chúng ta hãy chụp hình trước đã !” Nói xong, một cô gái khác lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị chụp hình. Chụp hình ? Không lẽ hai cô gái này nghiên cứu tới nỗi não hư luôn à, chụp hình với mình, chụp, không chụp mới là đần. Lâm Hạo nhìn thấy Tiêu Hồng Vĩ quả thật chụp hình với cô gái đó, rất lấy làm kinh ngạc, không khỏi nghi ngờ đó là một đả kích rất lớn, nhưng, rất mau sau hắn nhìn Tiêu Hồng Vĩ và cô gái đó với ánh mắt giống như là mới phát hiện ra một đại lục mới vậy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, chiều cao của Tiêu Hồng Vĩ và cô gái đó cách biệt nhau quá xa, Tiêu Hồng Vĩ thấp hơn cô ta đến cả nửa cái đầu, đứng bên cạnh cô ấy quả thật có vẻ khá nhỏ bé, còn về cô gái đó rõ ràng cái cô ta cần chính là hiệu quả này, còn cố tình ép đầu của mình sát bên đầu của Tiêu Hồng Vĩ, khoác tay lên vai hắn mà nhếch miệng cười. Tâm trạng lúc này của Tiêu Hồng Vĩ chỉ có thể dùng hai từ bó tay để mà hình dung, sao lúc đầu mình không chịu nhìn cho rõ chiều cao của cô ta chứ ? Để rồi phạm phải đại kỵ của binh gia này, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, đúng là thất sách mà. Bây giờ chỉ có thể chống chọi đến cùng thôi, nhưng với nhân vật giống như Tiêu Hồng Vĩ không thể để một chút khó khăn này gây khó dễ được, một kế hoạch còn độc ác hơn đã hình thành trong đầu hắn. “Đợi đã !” Hắn ngăn cô gái đang định nhấn nút flash, sau đó nói: “Tớ muốn tạo thêm vài kiểu chụp có được không ?” Đối diện với lời đề nghị của Tiêu Hồng Vĩ, hai cô gái đều cảm thấy mắc cười, rồi đáp: “Tùy anh thôi!” Tiêu Hồng Vĩ lại lần nữa đứng trở lại vị trí lúc nãy, còn cô gái đó vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, nhưng Tiêu Hồng Vĩ bắt đầu kế hoạch của hắn. Tấm thứ nhất, hắn đặt cái đầu của mình lên trên ngực trái của cô gái đó, dù gì thì đối phương cứ luôn đè đầu hắn xuống thấp, vậy thì cho thấp thêm một tí luôn. Tấm thứ hai, tay phải của hắn ôm lấy eo cô, cô ta đã đặt tay lên vai mình, chẳng lý nào mình cứ để cô ta được lợi không như thế. Hai động tác này khiến Lâm Hạo và một cô gái khác nhìn đến nỗi không nói nên lời, trong thiên hạ quả nhiên còn có người to gan đến thế. Cô gái chụp hình hiển nhiên là rất hứng thú với những tấm hình này, đã mau chóng nhấn nút flash, lưu lại trong tấm hình là vẻ mặt đắc ý của Tiêu Hồng Vĩ, còn mặt của cô gái kia thì đầy tức giận và chẳng biết làm sao hơn.
Chương 2: Ngực Trái Mặt Phải (2) (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Tự tin đã trở thành điều kiện cơ bản của một tên vô lại, còn trí tuệ lại là điều kiện cơ bản của một tên vô lại có nguyên tắc – Tiêu Hồng Vĩ. Chụp xong một tấm, Tiêu Hồng Vĩ lại bước sang bên phải của cô gái, rồi làm động tác giống lúc nãy, rõ ràng là hai cô gái không dám tin vào sự thật ở trước mắt mình, nhưng đó lại là thật, còn Lâm Hạo ngồi ở một góc thì lại cười nghiêng cười ngả. “Sao nào, tiếp tục nha !” Mặt Tiêu Hồng Vĩ rất thản nhiên. “Anh có biết là anh đang làm gì không ?” Cô gái chụp hình hỏi một cách nghịch ngợm. “Biết chứ, chụp hình mà !” “Nhưng anh xem vẻ mặt của bạn ấy đi !” Cô gái chụp hình chỉ vào cô gái đang đứng kế bên Tiêu Hồng Vĩ. Tiêu Hồng Vĩ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái xanh của cô, ngẩng cằm lên, đẩy chiếc mắt kiếng hơi bị trượt xuống, mặt đầy nghiêm chỉnh nói với cô gái chụp hình: “Uhm, từ nét mặt của bạn ấy tớ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng là khí sắc của bạn ấy không được tốt lắm, nhưng tớ không hề quan tâm, vẻ xinh đẹp bên ngoài chẳng qua chỉ là một cái xác thối thôi, tớ muốn làm quen với mấy bạn đâu phải vì mấy bạn xinh đẹp, cho dù các bạn rất xấu tớ cũng sẽ tiến tới chào hỏi với mấy bạn, vì tớ nghe được tiếng gọi của trái tim, tớ nghĩ đó chính là duyên phận!” Trời ơi, rốt cuộc thì đó là loại đàn ông gì đây, hoàn toàn không màng đến cảm nhận của người khác, mà còn không biết ngượng nói ra một đống những thứ nghe ra có vẻ có lý này. Cô gái bên cạnh đã bị hắn chọc tức đến sắp chết, có thể xem là cô ta đã hoàn toàn bị hắn đánh bại rồi. “Tiếp tục đi !” Làm động tác xong, Tiêu Hồng Vĩ thúc giục nói. “Ờ !” Cô gái chụp hình đáp lại một cách máy móc. Nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực phải của cô gái, Tiêu Hồng Vĩ có thể cảm nhận rất rõ cơ thể của cô ta đang run rẩy, còn về việc đang giận hay là đang hứng thú thì ? Hắn không thể biết được, nhưng chắc là khả năng tức giận lớn hơn. “Đủ rồi !” Cô gái đẩy Tiêu Hồng Vĩ ra, mang theo ánh mắt có thể giết người mà liếc nhìn Tiêu Hồng Vĩ. “Sao nào ?” Tiêu Hồng Vĩ quyết định chơi tới cùng với cô ta, cố ý bình tĩnh mà hỏi. “Sao hả ? Anh… anh… anh…” Ba cái anh liên tiếp, nhưng vẫn chưa thể nói hết câu, tính dè dặt của con gái khiến cô không cách nào nói lại những gì mà Tiêu Hồng Vĩ đã làm vừa nãy. “Bạn bị sao vậy, hình như bạn bị cà lăm hả ?” Tiêu Hồng Vĩ lại liều mạng kích động cô ta lần nữa. “Anh… lúc nãy anh đã đặt cái đầu dơ dáy của anh vào chỗ đó của tôi ! Anh còn dám hỏi sao nữa hả ?” Cô gái bị hắn chọc tức đến nỗi muốn bỏ đi. “Đợi chút đã, bạn hãy nói lại những lời vừa rồi một lần nữa đi !” “ Bạn ấy nói, lúc nãy cậu đã đặt cái đầu dơ dáy của cậu vào chỗ đó của bạn ấy !” Lâm Hạo chạy đến, chuyện vui như vậy làm sao thiếu phần hắn được chứ. “Có đúng thật là vậy không ?” Tiêu Hồng Vĩ cố ý hỏi. “Đúng vậy, lúc nãy bạn ấy đã nói thế !” Cô gái chụp hình nói. “Ờ, những lời lúc nãy bạn ấy nói nghe ra hình như có chút vấn đề. Trước tiên, nếu cái bạn ấy chỉ là cái đầu này của tớ thì” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào cái đầu của mình nói: “Nó không hề dơ, vì sáng sớm tớ đã gội đầu rồi, cái này thì bạn cùng phòng của tớ có thể làm chứng.” Lâm Hạo gật đầu lia lịa. “Vậy thì sao ?” Rõ ràng là hai cô gái này vẫn chưa hiểu Tiêu Hồng Vĩ muốn nói gì ! “Sao hả ? Vấn đề này thì gay go rồi. Nếu cái mà bạn ấy chỉ không phải là cái đầu này của tớ, vậy thì tớ nghĩ thân đàn ông như tớ đây hình như chỉ còn một cái đầu khác nữa thôi.” Nói xong liền nhìn Lâm Hạo cười gian xảo. Còn cô gái chụp hình kia hình như cũng đã biết Tiêu Hồng Vĩ đang ám chỉ cái gì, bèn che miệng cười, chỉ có cô gái đang tức giận kia vẫn chưa hiểu. “Mấy người cười cái gì ?!” Cô gái tức giận hỏi. “Bạn khoan hãy quan tâm đến cái đó đã, chúng ta phân tích tiếp nào.” Hiển nhiên là hai người còn lại đều muốn Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp, “Bây giờ sẽ nói về câu sau của bạn ấy, đặt vào chỗ đó của bạn, là đặt ở chỗ nào ? Tớ nhớ là tớ đã đặt đầu mình lên ngực của bạn!” Tiêu Hồng Vĩ cố tình nhấn mạnh chữ ngực, còn Lâm Hạo cũng không rảnh rỗi, bổ sung thêm: “Nói một cách chính xác thì là ngực bên trái !” Câu nói này khiến cô gái chụp hình cười đến ngặt nghẽo. “Uhm, đúng vậy, cậu này đã bổ sung rất đầy đủ.” Mặc kệ đôi mắt đang xẹt ra lửa của cô gái tức giận, Tiêu Hồng Vĩ tiếp tục nói: “Nhưng nếu cái đầu mà bạn ấy chỉ lại chính là một cái đầu khác mà tớ đã chỉ, còn cái chỗ đó mà bạn ấy nói lại không phải là cái chỗ đó mà tớ nói, vậy thì rốt cuộc là tớ đã dùng cái đầu nào của mình để vào chỗ đó của bạn ấy chứ ? Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ !” Tiêu Hồng Vĩ ra vẻ đang trầm tư. (Đoạn này càng nghĩ càng thấy bệnh) Bây giờ cho dù là người ngốc hơn đi nữa cũng biết Tiêu Hồng Vĩ đang chơi chữ để trêu người, cô gái tức giận trong lúc tức tối, nhấc chân lên đá Tiêu Hồng Vĩ, nhưng hình như Tiêu Hồng Vĩ đã sớm có chuẩn bị nên né được, hại cô ta suýt tý nữa là bị ngã. “Xong rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục chụp hình đi !” “Cái gì, còn chụp nữa hả ?” Lâm Hạo mặt đầy ngạc nhiên, tuy là bạn chung phòng, cũng đã sớm biết Tiêu Hồng Vĩ là nhân vật như thế nào, nhưng từ lúc này hắn đã có cách nhìn khác đối với Tiêu Hồng Vĩ. “Có thật là anh vẫn muốn chụp hình với bạn ấy không ?” Cô gái chụp hình hỏi, người không sợ chết cô đã từng thấy, nhưng người không sợ chết giống như hắn đúng là cô mới được thấy lần đầu tiên. “Đương nhiên, chú Giê từng nói…” “Ai là chú Giê chứ ?” Cô gái chụp hình ngắt lời. “Chính là Chúa Giê-su đó !” Lâm Hạo bên cạnh giải thích. “Ừ, thì là Giê –su ! Chú Giê đã từng nói, người ta đánh vào má trái của bạn thì bạn phải đưa luôn má phải cho người ta đánh, cho nên là một tín đồ Cơ Đốc giáo ngoan đạo tớ nhất định phải tuân theo nguyên tắc này. Vì tớ đã đặt đầu lên ngực trái của bạn rồi, nên tớ nhất thiết phải đặt đầu lên ngực phải của bạn luôn, đó là ý chỉ của Chúa mà, bạn và tớ đều không thể làm trái. A men !” “Lợi hại, lợi hại ! Tiểu Nghi à, hôm nay cậu bị cậu ta chơi chắc rồi.” Cô gái chụp hình nghịch ngợm nói. “Tôi phải giết anh !” Cô gái được gọi là Tiểu Nghi nắm bàn tay lại đấm về phía Tiêu Hồng Vĩ, nhưng lại bị hắn bắt lấy. “Bạn này, bạn nên biết nông nổi là ma quỷ, phải bình tĩnh, còn nữa tay của bạn cũng thơm lắm.” “Đồ khốn !” Cố gắng giằng khỏi tay của Tiêu Hồng Vĩ, lùi lại bên cạnh cô gái chụp hình rồi kéo cô ta đi ra ngoài, nếu đã đấu không lại thì bỏ chạy vậy. Nhưng Tiêu Hồng Vĩ vẫn chưa hỏi được số điện thoại, nên hỏi với theo: “Bạn vẫn chưa cho tớ biết số điện thoại của mấy bạn đó !” “13########, 13########, số trước là của Tiểu Nghi, số sau là của tớ, lần sau gặp nha.” Cô gái chụp hình quay đầu lại đáp. “Đúng rồi, bạn tên gì ?” Lâm Hạo hỏi. “Yến Tử !” Giọng nói đã xa dần. Thấy hai người đã bỏ đi, Lâm Hạo vội vàng hỏi: “Mấy số lúc nãy đều đã nhớ hết chưa ?” “Cậu nói xem ?” Tiêu Hồng Vĩ chỉ vào đầu mình nói. “Ha ha, bội phục nha, sau này tiểu đệ sẽ theo đại ca hành tẩu giang hồ !” “Ha ha, đi nào, bắt đầu cuộc sống vĩ đại của chúng ta nào.” “Hả, ờ…”
Chương 3: Cổ Động Viên Bóng Đá. (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Đàn bà giống như sợi thun vậy, có thể co dãn tùy ý, thích hợp với bất cứ người đàn ông nào. Cho nên, khi bạn đối diện với những cô gái cao lêu nghêu, tuyệt đối không được nhụt chí, cố gắng lợi dụng triệt để tính mềm dẻo của họ thì có thể khiến mình như cá gặp nước. Rất nhiều người nói tình yêu giống cát ở sa mạc vậy, bạn nắm càng chặt thì nó chảy càng nhanh, nhưng khi buông lỏng ra nó vẫn cứ chảy. Thật ra là do cát trên tay bạn quá nhiều, quá nặng, nên lúc nắm chặt mới bị chảy đi, mà phần chảy đi chẳng qua cũng chỉ là phần dư ra thôi, chứ cát trên tay không thể nào chảy đi hết được. Trọng lượng của phần cát chảy đi là nhiều hay ít chính là lượng tình yêu mà bạn có được. Tình yêu của hai người, bất luận bạn dùng sức thế nào cũng chỉ càng dùng sức càng chặt, tuyệt đối sẽ không bị chảy hết. Còn ba người thì sao ? Đó là cách nghĩ về tình yêu của Tiêu Hồng Vĩ, nên hắn cố gắng làm một tên kéo dây thun, mà còn luôn luôn đổi cọng thun mới nữa. Cho đến một ngày hắn đã học được cách làm thế nào để nắm chặt cát trên tay từ đầu đến cuối. Bây giờ chính là thời đại của hắn, “Thời đại của vô lại”. Vừa bước ra quán trà, hai người Tiêu Lâm đã tràn đầy hứng thú mà bước về phía sân bóng. Ở trường không ai rành về những chỗ có nhiều gái đẹp hơn hai người, sân bóng cũng nằm trong số đó. Đối với hiện tượng này Tiêu Hồng Vĩ giải thích là: Đàn ông. Tại sao lại thích như vậy ? Trước tiên đàn ông đều là động vật thích thể diện, điểm này thì không phải nghi ngờ gì rồi. Tất cả đàn ông đều hi vọng lúc mình chạy trên sân bóng sẽ có người con gái mà mình thích cổ vũ cho mình hay là âm thầm nhìn mình thi đấu, đó là lúc lòng chuộng hư vinh của họ đang phát tác. Như thế sẽ dẫn đến việc một bộ phận đàn ông sẽ dẫn bạn gái của mình đến xem thi đấu. Tiếp theo, rất nhiều anh hùng trên sân cỏ đều có bộ mặt đẹp trai và thân hình cao to. Tuy những người này không nhiều, nhưng cũng đủ để thu hút không ít mấy cô xinh đẹp đến tán thưởng. Theo “Nguyên tắc con gái chơi trội của nhà họ Tiêu” mà nói, mấy cô gái xấu thường đi chung với một cô gái đẹp, cái này giống như định luật vạn vật hấp dẫn của Newton mà Lâm Hạo hết sức tôn sùng. Do đó có thể thấy là vẫn có người đẹp. Cuối cùng, nếu nhằm phải ngày có cuộc thi giữa các lớp với nhau, vậy thì lại càng nhiều người đẹp hơn, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tất cả động lực của người đàn ông đều đến từ phía người đàn bà, giáo viên thông minh chắc chắn sẽ sắp xếp cho nữ sinh trong lớp la ó cổ vũ cho lớp mình. Cho nên đến sân bóng là để xem người đẹp chứ không phải để xem bóng. Hai người vừa huýt sáo vừa bước đến sân bóng. Hình như hôm nay hơi đông người, trên sân bóng rộng lớn quả nhiên đầy người. Quần áo đủ màu đủ sắc giống tranh phong cảnh vậy, khiến hai người nhìn đến loạn cả mắt. “Chuyện gì thế ? Sao hôm nay nhiều người vậy ?” Lâm Hạo nhìn thấy ở đây đông nghịt người, cố gắng nhón chân xem có chuyện gì. “Đừng nhảy nữa, đi theo tớ !” Lâm Hạo nghi ngờ đi theo Tiêu Hồng Vĩ, chỉ thấy Tiêu Hồng Vĩ đi về phía nhiều nữ sinh nhất. Khi hắn đứng lại phía sau một đám nữ sinh, đột nhiên cúi xuống cởi giày ra, một mùi thối giống như mùi cá mặn bay ra. Tiêu Hồng Vĩ bịt mũi lại nói nhỏ: “Mẹ nó, mới có ba ngày chưa giặt vớ mà đã thúi đến thế này rồi.” “Cậu làm gì vậy ? Thúi quá đi !” Lâm Hạo đã sớm chịu không nổi, lui liền ba bước. “Làm gì hả ? Vào trong đó chứ làm gì !” Nói xong xách theo chiếc giày đá bóng mà chen vào trong đám đông, cái mùi khó ngửi đó lập tức lan tới đám đông, mấy cô em gái phấn thơm nước hoa sao chịu hổi hắn chứ, lập tức né ra một đường nhỏ để Tiêu Hồng Vĩ thuận lợi đi qua. Lâm Hạo thấy Tiêu Hồng Vĩ nhẹ nhàng đi qua, sao có thể bỏ qua cơ hội này, nên lập tức đi theo sau. “Tớ bảo chiêu này của cậu quá độc đi ! Thúi chết đi được ! Đã mấy hôm rồi cậu chưa giặt vớ vậy !” Lâm Hạo ngồi trên bãi cỏ kế bên Tiêu Hồng Vĩ. “Độc hả ? Cái này gọi là vô độc bất trượng phu ! Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Còn cậu thì chỉ biết nhặt mấy cái có sẵn.” Tiêu Hồng Vĩ vừa nói vừa mang lại giày, không hề để tâm đến ánh mắt giết người của mấy cô nữ sinh ở phía sau. “Wa ! Wa ! Wa !” Lâm Hạo wa liền ba cái, wa đến nỗi Tiêu Hồng Vĩ chẳng hiểu đầu cua tai nheo luôn. “Đã bảo cậu ít uống wa ha ha mà lại, bây giờ uống đến nỗi miệng có tật luôn rồi kìa.” Lúc này Tiêu Hồng Vĩ đang tập trung với chiếc giày trên tay, nếu hắn cũng ngẩng đầu lên mà nhìn chắc là còn ngạc nhiên hơn cả Lâm Hạo. Lúc này điều hấp dẫn trên sân bóng không phải là mấy cầu thủ đang chạy nhảy, mà là sáu cô cổ động viên bóng đá đang cầm tú cầu đầy màu sắc trên tay, chiếc cổ áo ngắn màu đỏ, để mở ra hình tim ở trước ngực, chiếc váy siêu ngắn bó chặt màu trắng và da thịt trắng nõn, dưới ánh mặt trời trông lại càng mê người hơn. Thân hình cao và gương mặt xinh đẹp, cộng thêm những động tác nhảy xinh xắn, đầy sức mê hoặc, đó... đó... đó là những thần tiên tỷ tỷ do ai tìm đến thế này ! “Oh my god !” Vẻ mặt của Tiêu Hồng Vĩ cũng chẳng tốt hơn Lâm Hạo là mấy, nhưng đã rất mau chóng hồi phục trở lại. Mấy cô cổ động viên bóng đá mình cũng thấy nhiều rồi, có cần thiết phải để cái mặt heo ra như vậy không ? Huých nhẹ Lâm Hạo bên cạnh, sau đó hắn cũng lập tức biểu hiện ra vẻ mặt không có vẻ gì là ngạc nhiên, nhưng trong thâm tâm cả hai người đều đang tự nghĩ quỷ kế, đang tính toán xem chút nữa nên ra tay thế nào đây ! Trận bóng kết thúc, mấy cô cổ động viên bóng đá cũng lần lượt rời sân. “Cậu về trước đi, tớ muốn ở lại thêm một lúc nữa !” Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo đồng thời mở miệng nói với đối phương. “Á... ha ha ! Cậu này !” Rồi sau đó hai người lại đồng thời phát ra những tiếng cười kỳ quái, đến nỗi mấy cô cổ động viên bóng đá vẫn còn đang dọn dẹp đồ đạc cũng phải liếc nhìn. Lần này hay rồi, khỏi tốn công chào hỏi nữa, nhân lúc mấy cô cổ động viên bóng đá vẫn còn đang nhìn mình, hai người Tiêu Hồng Vĩ đã không bỏ lỡ cơ hội để tự giới thiệu mình. “Trận bóng lúc nãy của lớp mấy cậu đá cũng khá lắm !” Lâm Hạo mở miệng đầu tiên, lúc nãy ở quán trà đã để cho Tiêu Hồng Vĩ hành động trước, hắn thật không muốn nhường cho Tiêu Hồng Vĩ thêm lần nữa. “Cậu đang chế giễu đấy à ?” Một cô gái thân hình khá nhỏ nhắn đứng dậy, nhìn hai tên kỳ lạ này nói. “Đâu có ? Mấy cậu đá khá thật mà !” Lâm Hạo thấy đối phương không vui nên vội vàng giải thích, cực lực biểu hiện ra vẻ mặt thành khẩn. “Nhưng chúng tớ thua mà ? Đá hay thì sao lại thua chứ ? Xin cậu trước khi cua gái phải có một trái tim chân thành trước đi !” Cô gái nói xong liền quay lưng bỏ đi. Thật ra lúc nãy hai người chỉ lo nhìn mấy cô cổ động viên bóng đá, đâu còn tâm tư mà xem thi đấu chứ, nên làm sao mà biết kết quả của trận đấu được. Điều khiến Tiêu Hồng Vĩ không ngờ chính là hôm nay quả nhiên gặp phải hai cô gái nóng bỏng. Cô thứ nhất đương nhiên là Tiểu Nghi rồi, không những có thân hình nóng bỏng đến cả lời nói cũng rất sắc bén, còn người thứ hai chính là cô gái trước mặt đây, sở dĩ nói là nóng bỏng chỉ là do bộ đồ nóng bỏng mà cô ta mặc trên người thôi. Nhưng đúng lúc Lâm Hạo chuẩn bị ra tay, một thân hình cao kiều quen thuộc đập vào mắt hắn. Là cô ấy, Tiểu Nghi. Cô gái và Tiểu Nghi thì thầm to nhỏ với nhau, Tiểu Nghi nhìn về phía Tiêu Hồng Vĩ theo ánh mắt của cô gái chỉ, nhìn thấy nụ cười mất dạy đó, Tiểu Nghi không kềm được rùng cả mình, thật đúng là oan gia gặp nhau. Lúc Tiểu Nghi định quay lưng rời khỏi, Tiêu Hồng Vĩ đột nhiên mở miệng gọi: “Tiểu Nghi, sao thấy tớ mà không chào hỏi gì hết vậy !” Tiêu Hồng Vĩ mang theo nụ cười mà hắn tự cho rằng đầy sức mê hoặc, bước về phía Tiểu Nghi giống như người quen vậy, đương nhiên mục tiêu của hắn tuyệt đối không chỉ có vậy. Tiểu Nghi dường như cảm nhận được sự nguy hiểm từ trong ánh mắt của Tiêu Hồng Vĩ, bất giác kéo cô gái đó ra sau lưng mình, cảnh giác hỏi: “Anh muốn gì hả ?” Tiêu Hồng Vĩ thầm cười, xem ra cô Tiểu Nghi này đã bị mình dọa đến khiếp rồi, cũng khá thú vị. “Tớ có phải là cọp ăn thịt người đâu, cậu sợ vậy để làm chi !” Tuy miệng nói thế, nhưng ánh mắt lại như lưỡi kiếm sắc bén nhìn lướt qua cô gái. Cô gái đó chưa từng bị nam sinh liếc nhìn một cách thẳng thừng như vậy, những nam sinh khác tuy cũng thường nhìn cô, nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ là núp một góc nhìn lén thôi, tuyệt đối không giống với cái tên ở trước mặt, lại thẳng thừng như vậy, không hề có ý giấu giếm. Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một từ, đó chính là từ vô lại. Tiêu Hồng Vĩ đương nhiên không biết lúc này bản thân hắn đã bị đội cho cái mũ vô lại rồi, trên mặt vẫn giữ nụ cười chết người không cần đền mạng đó. “Em, mặc kệ cậu ta đi, chúng ta đi !” Nói xong, liền chạy đi như chạy nạn vậy. “Em à ?!” Tiêu Hồng Vĩ nhìn hai cái bóng ở phía xa lẩm bẩm nói. Khẽ mỉm cười, quay người lại chuẩn bị bảo Lâm Hạo rời khỏi, thì đã phát hiện lúc này chẳng thấy bóng dáng Lâm Hạo đâu nữa, chắc là đã đi với một trong số mấy cô cổ động viên bóng đó lúc nãy rồi ! Xem ra, chắc hôm nay lại phải ăn tối một mình !
Chương 4: Lời Mời Của Người Đẹp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn:Vipvandan†¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Xem sách là môn cần phải học của một tên vô lại – Tiêu Hồng Vĩ. Vì sự vô tình của Lâm Hạo, Tiêu Hồng Vĩ chỉ đành một mình đi ăn cơm vậy. Nhưng bây giờ mà đi ăn cơm hình như hơi bị sớm, nên Tiêu Hồng Vĩ quyết định đến thư viện của trường. Một mùi hương thoang thoảng đã khơi gợi ánh nhìn của Tiêu Hồng Vĩ, bất giác hắn ngẩng đầu lên. Uhm ! Là một cô gái cũng khá xinh, cao cũng tầm 1m5 hay 1m6, làn da tuy không được trắng cho lắm, nhưng do được trang điểm nên cũng biểu hiện ra một vẻ đẹp khác lạ, chiếc túi xách theo mốt đang thịnh và phấn mắt màu nhạt đã nói rõ cô gái này là một tiền vệ thời trang, Tiêu Hồng Vĩ thầm đánh giá. Lúc này bước chân của cô gái uyển chuyển đi về phía hắn, còn ánh mắt của Tiêu Hồng Vĩ cũng chưa từng rời khỏi cô lấy một giây. Tuy là một tên vô lại, nhưng dù sao ở đây cũng là thư viện cũng không tiện làm quá. Vì ý thức được ánh mắt của mình quá mạnh mẽ, nên Tiêu Hồng Vĩ vội vàng thu ánh mắt của mình lại, nhưng cô ấy dường như vẫn đang tiến về phía hắn, sau đó quả nhiên đã dừng lại ngay trước mặt Tiêu Hồng Vĩ. “Anh là Tiểu Thập Tam à ?” Giọng nói của cô gái rất dễ nghe, mang theo đó một chút vị ngọt ngào, giống như một ly trà sữa nóng vậy. “Cậu này hãy chú ý lại phát âm của cậu nha, tớ tên là Tiêu Hồng Vĩ chứ không phải Tiểu Thập Tam !” Tại sao lại có người gọi tên mình như thế chứ ! Tiêu Hồng Vĩ chỉnh lại ngay. “Ha ha !” Cô gái phát ra một tiếng cười nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hồng Vĩ, ánh mắt của cô không ngừng nhìn hắn dò xét, điều này khiến Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên. Thì ra cái cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm lại khó chịu đến thế à, chả trách lúc trước có một cô gái vì bị mình nhìn chằm chằm đến nỗi phát khóc, Tiêu Hồng Vĩ thầm nghĩ. Một cô gái như vậy sao lại đột nhiên tìm mình nhỉ, chẳng phải rất kỳ lạ đó sao. “Tớ có quen cậu sao ?” Trời ạ, câu hỏi này đúng thật là… đần độn, bản thân mình có quen người ta không mà còn phải đi hỏi lại người ta à, điều này cũng giống như mình đột nhiên đi hỏi số điện thoại của mình từ một người không quen biết vậy, quả nhiên cô gái lập tức cười nói: “Chẳng lẽ anh quen ai mà bản thân anh cũng không biết sao ?” “Tớ không phải có ý này, ý của tớ là cậu và tớ có quen nhau à ?” “Hình như hai câu hỏi trước và sau của anh đều giống nhau mà !” Cô gái hình như có ý muốn trêu Tiêu Hồng Vĩ. “Thôi được ! Vậy làm sao mà cậu biết được tên của tớ ? Tìm tớ có chuyện gì ?” Hỏi thẳng luôn vẫn là thoải mái hơn. “Tìm anh để ăn cơm !” “Tìm tớ để ăn cơm ?” Trời ạ, chẳng lẽ ông trời đã nghe thấy được lời cầu nguyện đêm đêm của mình sao, cuối cùng trời đã giáng xuống một người đẹp để an ủi một người luôn trong tình trạng đói khát như mình sao ? Chúa ơi, Caesar ơi, Ngọc hoàng đại đế ơi, Tôn Ngộ Không ơi, Trư Bát Giới ơi, thật là vô cùng cảm kích các vị. Sau một chút cảm kích xong, Tiêu Hồng Vĩ bình tĩnh trở lại. Mà cũng không đúng, bây giờ cái cần nhất là phải bình tĩnh. Gái đẹp chỉ xuất hiện với hai loại người thôi, một loại là anh hùng và mỹ nhân mà mọi người đều công nhận, rõ ràng là mình vẫn chưa đủ tư cách rồi. Còn một loại khác chính là loại mà rất nhiều người mong nhưng lại không muốn, đó chính là giai nhân và quái vật, rõ ràng là mình cũng không thuộc loại ấy. Nếu hai công thức này đều không đúng với mình, vậy thì buổi mời cơm này chắc chắn có nguyên do, trong lòng Tiêu Hồng Vĩ phân tích. “Tại sao lại mời tớ ăn cơm ?” “Muốn nhờ anh giúp !” Trả lời cũng rất dứt khoát, mình rất thích, ha ha ! Gái đẹp nhờ giúp đương nhiên phải đồng ý ngay, nhưng cũng phải xem độ khó thế nào đã. “Giúp chuyện gì ?” “Giúp em ứng phó với mấy con ruồi đáng ghét !” Cô gái khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp của mình, rồi khẽ tựa vào vai hắn, vẻ mặt như đang liếc mắt đưa tình. Trong lòng Tiêu Hồng Vĩ phơi phới, cố gắng giữ bình tĩnh. Chỉ có trời mới biết mấy con ruồi mà cô ấy nói có thể nào là mấy con hổ hay không, đến lúc đó giúp không xong, còn bị đem ra làm trò cười nữa. “Cái này… nhiệm vụ này có khó không ?” Tiêu Hồng Vĩ muốn hỏi cho rõ. “Độ khó của nhiệm vụ này tỉ lệ thuận với chỉ số hấp dẫn của em !” Cô gái cười híp mắt lại, nét mặt có vẻ tội nghiệp. Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy, liền rơi vào cục diện khó mà chống đỡ với sức hấp dẫn này, trong lòng càng lo sợ hơn, với sức hấp dẫn như thế, vậy thì cái mà hắn cần đối phó chắc chắn không phải là ruồi rồi. “Được rồi, đùa với anh thôi !” Vẻ mặt của cô gái đột nhiên trở lại bình thường, cô ngồi dậy, mắt đầy nghiêm chỉnh.” Thật ra chỉ là mấy sinh viên ở trường khác cứ hay làm phiền em thôi, cho nên em muốn nhờ anh giúp em dọa họ một tí ! Anh là người mà anh họ em giới thiệu cho, anh ấy bảo anh có thể xử lý hết đám này, anh không được làm em thất vọng đâu đấy !” Cô gái nói xong, hơi cúi người xuống, khoảng cách giữa hai người lập tức gần đến nỗi có thể nhìn thấy cả bóng người này trong mắt người kia, Tiêu Hồng Vĩ cảm thấy nuốt không nổi, ho khan hai tiếng, rồi quay đầu đi. “Ha ha ! Nếu là vậy thì, anh giúp em vậy !” Tiêu Hồng Vĩ đồng ý với đối phương, một chuỗi những động tác đầy mê hoặc lúc nãy đã khiến hắn mất đi phương hướng, trong lúc mơ hồ thậm chí đến cả anh của cô gái là ai cũng không thèm hỏi ? Điều càng khó tin hơn chính là đến tận bây giờ đến cả tên của đối phương hắn cũng không biết. Đến bên ngoài thư viện, ánh chiều tà chiếu trên thân Tiêu Hồng Vĩ, thân hình mỏng manh trong ánh chiều tà lại có vẻ như sừng sững. Cô gái bên cạnh đột nhiên phát hiện ra mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Liếc nhìn Tiêu Hồng Vĩ phát hiện ra chiều cao của hắn chỉ khoảng 1m5, 1m6 thôi, nhưng hình như mấy con ruồi mà cô nhờ hắn đối phó lùn nhất cũng đã đến 1m7 rồi ! Có thật hắn lo nổi không ? Chẳng lẽ anh mình gạt mình sao ? “Em có xe không ? Nếu có xe thì đỡ tốn nhiều công sức hơn !” Trong lòng đang lo lắng, câu hỏi của Tiêu Hồng Vĩ đã làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của cô. “Không có, em đi bộ đến mà.” Trước mắt cô gái vẫn chưa tìm được ai giúp đỡ, chỉ mong sự việc đừng có càng làm càng hỏng là được rồi. Bây giờ cô không hy vọng có thể giải quyết xong việc này, thở dài một tiếng, nhìn Tiêu Hồng Vĩ có vẻ đồng tình. “Anh có xe, ngồi xe của anh nha.” He he, đúng là một cơ hội tốt, chiếc xe của Tiêu Hồng Vĩ ngoại trừ lần trước có chở một con chó cái ra, thì đã rất lâu rồi không được tiếp xúc với người khác giới. Tiêu Hồng Vĩ không để ý đến nét mặt khác thường của cô, trong lòng đang thầm tính toán. “Anh còn có xe hả, thật nhìn không ra anh lại có tiền đến thế !” Ở trong trường đại học đâu có thiếu mấy cậu lắm tiền, đương nhiên xe cũng trở thành một tiêu chí tượng trưng cho thân phận của họ. Tâm trạng cô gái sau khi đã trở lại bình thường cứ liên tục lẩm bẩm ở phía sau, giống như đã nghe được chuyện gì kỳ lạ cổ quái vậy. “Thì là chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng thôi, chẳng có gì đáng phải tự hào cả.” Khi Tiêu Hồng Vĩ vừa đi vừa đẩy chiếc xe đạp 28 tấc ra, cô gái suýt tý nữa là ngất xỉu tại chỗ. “Xe của anh là cái này à ?” “Thế em cho rằng là cái gì ?” Tiêu Hồng Vĩ đá mạnh mấy cái vào thân xe, cuối cùng những tiếng hòa tấu trên thân xe đã chịu yên lặng trở lại. “Này, xe của anh hình như ngoại trừ chuông không kêu ra thì cái gì cũng kêu hết nhỉ !” Cô gái cười nói. “Câu nói đùa này chẳng mắc cười chút nào !” Chiếc Phượng Hoàng của Tiêu Hồng Vĩ được mua ở chợ đồ cũ mà, đã từng vào sinh ra tử với Tiêu Hồng Vĩ, từng chở qua rất nhiều cô em, tuy suy cho đến cùng thì chỉ toàn là may áo cưới dùm cho người ta, nhưng đó cũng là từng trải của đời người mà. “Thế em có lên không ?” “Lên, nhưng em phải mua bảo hiểm trước đã.” Cười nói xong, liền nhảy lên xe của Tiêu Hồng Vĩ, rất ít có cô gái nào dám nhảy lên ngồi, cô gái này đúng là rất đặc biệt. Trên đường đi cô cứ dựa vào hông của Tiêu Hồng Vĩ, khiến Tiêu Hồng Vĩ được một trận hưởng thụ, mình phân tích đúng là không sai, vừa thời trang lại là tiên phong. Dưới sự chỉ dẫn của cô gái, cuối cùng hai người cũng đi đến một con hẻm khá yên tĩnh, bên trong hẻm có vài sinh viên cao to đang đứng, ai ai cũng đang nhìn về phía họ. Hai người vừa xuống xe, một tên nam sinh cao lớn liền chạy tới, chưa đợi tên nam sinh này kịp mở miệng, Tiêu Hồng Vĩ đã lên tiếng. “Mấy đứa tụi bây, úp mặt vào tường cho tao !” Giọng nói của Tiêu Hồng Vĩ nghiêm nghị, không hề có vẻ đang nói đùa. Mấy đứa sinh viên bị hắn đột nhiên hét vào mặt như vậy, đúng thật đã bị dọa rồi, mấy cô gái đứng kế bên nhìn Tiêu Hồng Vĩ một cách hiếu kỳ, trong lòng đang nghĩ không biết hắn muốn làm gì. “Mày là ai hả ?” Tên nam sinh chạy tới lúc nãy đẩy Tiêu Hồng Vĩ một cái, ánh mắt khinh rẻ. “Bốp !” Một bạt tay vào mặt tên nam sinh, những người đứng phía sau vừa tức vừa sợ, nhưng vẫn không đánh trả lại. Cô gái thì sợ đến lặng người, tên này cũng to gan quá chứ, chưa chịu coi đối phương là ai, thì đã đánh một bạt tay rồi. Nhưng cô nhìn biểu hiện của tên nam sinh bị đánh, thì lại có vẻ thích thú với hành động của Tiêu Hồng Vĩ. “Nhìn gì mà nhìn, đứng thẳng hết cho tao ! Tao nói mày đó !” Tiêu Hồng Vĩ lại đánh thêm một bạt tay, lần này tên nam sinh đã chịu nghe lời, ngoan ngoãn đứng về một phía với những người khác. “Bây giờ tao nghi ngờ tụi bây tụ tập ẩu đả, cướp giật, có ý đồ cưỡng hiếp với khạc nhổ bừa bãi.” “Bãi đờm này có từ trước rồi !” Một người nói nhỏ trong đám đông, trông rất oan uổng. “Không được nói chuyện, lấy chứng minh thư của tụi bây ra đây, học trường nào đó, khoa nào vậy, giáo viên chủ nhiệm là ai đều phải nói rõ ràng cho tao biết, còn không thì tao bắt hết từng đứa tụi bây về đồn ! Rồi từ từ mà giáo dục lại ! Không chịu học hành cho ngoan mà bày đặt học theo người ta làm du côn ! Ở trường dạy làm du côn sao ? Mấy thằng khốn ăn phân này, tụi bây nghe rõ cho tao, sau này không được ăn hiếp nữ sinh ! Cũng không được tùy tiện bám lấy người ta ! Đàn ông đào hoa cũng không sao ! Nhưng nhất định phải có đẳng cấp ! Biết chưa ! Đẳng cấp đó !” Những lời nói hùng hồn của Tiêu Hồng Vĩ, nói đến nỗi nước miếng cũng văng cả ra, mấy tên sinh viên đã bị hắn dọa từ sớm rồi, nên đứa nào cũng sợ sệt dựa vào tường không dám nói câu nào. “Bây giờ tụi bây cút đi cho tao, nhớ sau này đừng có bám theo con gái nhà người ta nữa !” Sau một trận la mắng của Tiêu Hồng Vĩ, mọi người ngoan ngoãn chạy ra khỏi con hẻm, đến tận lúc này bọn họ vẫn chưa biết rõ rốt cuộc thì Tiêu Hồng Vĩ đã làm gì, chỉ biết bộ dạng của hắn giống những cảnh sát mặc thường phục, nên không dám làm ầm lên. Mấy người đó vừa đi khỏi, Tiêu Hồng Vĩ ngồi bệt xuống đất, thở phào một cái. Chuyện vừa nãy, lúc mới đi vào trong hẻm hắn đã nghĩ kỹ rồi. Hắn nắm rất rõ tâm lý của đối phương, đối với mấy tên sinh viên du côn bạn chỉ cần lớn tiếng làm dữ, thông thường họ đều dùng quan niệm ai vào trước thì làm chủ để mà suy nghĩ sự việc. Trước tiên Tiêu Hồng Vĩ lớn tiếng để trấn áp đại đa số người có mặt, sau ra làm ra vẻ mặt của cảnh sát, đương nhiên sẽ dọa được mấy tên du côn tép riu này. Nhưng điều này cũng là một khảo nghiệm đối với tâm lý của con người, nếu không đủ gan, thì tốt nhất đừng nên thử. “Anh lợi hại quá ! Anh hay hù dọa người ta như vậy sao ?” Cô gái không biết nên nói gì, chỉ là màn diễn lúc nãy quá bất ngờ đi, hoặc là chỉ có thằng điên hay là thiên tài mới làm ra những chuyện như thế. “Ha ha ! May là không uổng công học môn tâm lý học ! Anh đã giúp em rồi, vậy có phải cô nương đây cũng nên báo đáp cho anh sao !” Tiêu Hồng Vĩ cười dâm đãng. “Còn cô nương nữa sao ! Đi thôi, mời anh ăn một bữa no !” Cô gái đã giải quyết xong phiền phức, vui vẻ cười, kéo Tiêu Hồng Vĩ, nói: “Lần này tới lượt em dẫn anh đi !”