Đô Thị  Linh Dị Ác Linh Quốc Gia II - Trong Nháy Mắt Cười Cười

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chap 1: Rời đi.

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi



    Ánh sáng mặt trời biến mất, màn đêm buông xuống, mỗi người chúng ta đều chìm vào giấc mộng.

    Chân tướng của sự thật bị giả dối vùi lấp ở một góc lạnh như băng. Có người vô tình nhìn thấy nó, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua nó.

    Con ngươi trong mắt mèo đỏ lòm, nửa đêm đứng trước cửa sổ gọi bầy đàn.

    Trong bóng tối... có bóng người đáng sợ đang không ngừng tiến tới!

    Chó cùng rứt dậu, ác quỷ tụ hội, tuyệt vọng và căng thẳng đến cực điểm!

    Vô số những sự kiện khiến người ta phải sởn gai ốc liên tục xuất hiện. Là trầm luân trong tuyệt vọng? Hay là trong tuyệt vọng tìm được lối thoát?
    Vẫn phải chờ đợi lời tuyên án tàn nhẫn đến từ số phận?

    Đây là thế giới tại quốc gia ác quỷ, một thế giới tràn đầy khủng hoảng và chém giết.

    Vì trước tiên muốn tới khu vực thứ hai gặp mặt Triệu Tĩnh Thù, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không trở lại thành phố Phước Bình, mà ngay lập tức dẫn theo Sở Mộng Kỳ đi tìm Lãnh Nguyệt, sau đó ở lại chờ hai ngày..

    Nói là gặp mặt, nhưng thực sự phải dùng từ chia tay để hình dung thì đúng hơn.

    Mãi cho đến ngày thứ ba khi bọn họ quay trở về thành phố Phước Bình, Triệu Tĩnh Thù mới hoàn thành nhiệm vụ quay về biệt thự.

    Không có Lãnh Nguyệt, cũng không có đám người Vương Tang Du, nhưng mà hắn và Triệu Tĩnh Thù còn có Sở Mộng Kỳ, cả thảy ba người ăn đơn giản một chút trước khi đi dự tiệc tối.

    Trên bàn cơm, Triệu Tĩnh Thù không nói quá nhiều, bầu không khí của ba người ít nhiều có phần gượng gạo, cuối cùng tất cả bầu không khí gượng gạo đó đều chuyển thành những lời chúc phúc.

    Hy vọng là ai cũng có thể bình yên, trong tương lai không lâu sẽ lại lần nữa đoàn tụ trên một con đường.

    Sở Mộng Kỳ trước đó cũng không biết, Triệu Tĩnh Thù từ chối yêu cầu mời cô gia nhập vào một đội của Hạ Thiên Kỳ, cho nên khi nghe nói đến Triệu Tĩnh Thù sẽ không cùng đi chung với bọn họ, thì lại vội vàng bắt đầu làm người thuyết phục Triệu Tĩnh Thù, nhưng mà cô vẫn như cũ đó là không thể nào thay đổi được suy nghĩ của Triệu Tĩnh Thù.

    Triệu Tĩnh Thù vẫn là quyết định ở lại, cho rằng khu vực thứ hai hiện tại cũng không hề thích hợp với cô. Dựa vào Đệ Tam Minh Phủ thì có thể làm thực lực bản thân tăng lên một cách vững vàng.

    Nhìn thấy Triệu Tĩnh Thù đã thật sự quyết định, Sở Mộng Kỳ mặc dù rất không bằng lòng, nhưng sau khi thấy Hạ Thiên Kỳ cũng không có nói cái gì, cô thở dài rồi cũng không lại tiếp tục kiên trì thêm nữa.

    Dù sao đi nữa thì với sự nhạy bén của Sở Mộng Kỳ, sẽ không thể nào không cảm nhận được giữa hai người Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù có xuất hiện thay đổi.

    Bởi vì khi cơm nước xong đều cũng đã khuya rồi, nghĩ đến bên trong đạo quán cũng chỉ có một cái giường đã bị hỏng, đến ngay cả một chỗ để ngũ cũng không có, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không có đi vội vã, dự định chờ đến buổi sáng ngày mai rồi sẽ lên đường đi đến.

    Sở Mộng Kỳ và Triệu Tĩnh Thù sau khi đã tắm rửa xong hết, thì lại lần lượt về đến trong phòng ngủ, hai người đêm nay ngủ chung một chỗ, dễ nhận thấy là có rất nhiều chuyện muốn tán gẫu.

    Buổi tối Hạ Thiên Kỳ uống rượu rất ít, có lẽ là bởi vì sẽ rời đi, sự ưu tư trong lòng nổi lên rất nhiều, cho nên không hề buồn ngủ.

    Sau khi ở cạnh đầu giường liên tục hút hết hai điều thuốc lá, hắn lại một lần nữa mặc quần áo, hòa mình vào trong bóng đêm rời khỏi biệt thự.

    Trong thoáng chốc, thân thể hắn đã xuất hiện trước cổng khu vui chơi.

    Hắn đi đến đây cũng không phải là vì không ngủ được cho nên muốn đi tìm một chỗ để chơi đùa, mà đơn giản là muốn gặp mặt ông chủ khu vui chơi một lần.

    Dù sao người được gọi là ông chủ Tuyệt Đại lúc trước đã từng cứu họ một mạng, chính là điều quan trọng hơn, hắn muốn biết rõ ràng thân phận của người kia.

    Vì sao thực lực của ông ta mạnh mẽ như vậy, nhưng mà trên tay lại không có đeo đồng hồ vinh dự.

    Phải biết rằng bất kề là có rời khỏi Minh Phủ hay không, thì trên cổ tay đều có mang đồng hồ vinh dự, bởi vì toàn bộ phần thưởng đều là thông qua đồng hồ vinh dự để tiến hành truyền lại.

    Tựa như Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng thế, bọn họ mặc dù là đã rời khỏi Minh Phủ, gia nhập vào đoàn thể của hắn, nhưng mà muốn phải đạt được phần thưởng, thì cũng phải yêu cầu hắn cầm điểm vinh dự hoặc là cho điểm, với hình thức là gửi đi đến trên đồng hồ vinh dự của hai người bọn họ.

    Cho nên trừ phi là con người tên gọi là Tuyệt Đại kia, từ trước đến nay vẫn chưa từng gia nhập vào Minh Phủ, nếu không thì gần như là không có khả năng cầm đồng hồ vinh dự ném bỏ đi được.

    Dù sao đi nữa thì hắn cũng không ngủ được, chẳng bằng cứ đi thử thời vận, có lẽ có thể gặp được người nọ một lần, sẽ được biết một số chuyện mà hắn không biết.

    Bốn phía của khu giải trí này cũng không có sự bao phủ của Quỷ Vực, Hạ Thiên Kỳ cũng không có cảm giác được bất cứ dao động của sức mạnh nào.

    Sau khi sức mạnh tăng lên đến trình độ giám đốc này, khả năng điều khiển về không gian và cảm nhận khí tức của hắn cũng trở nên nhạy bén.

    Bất kể là người có được thuật pháp, hay là ngưởi có thể chất quỷ vật, chỉ cần là bọn chúng sử dụng thêm sức mạnh của bản thân, đang ở cách hắn trong một phạm vi nhất định là hắn sẽ cảm nhận được.

    Vậy nên nơi đây không hề có quỷ vật. Quỷ vật trời sanh đã có khả năng ẩn giấu hơi thở, cho nên nhiều lúc không có cách nào thông qua hơi thở để khoanh tròn vị trí của quỷ vật.

    Biện pháp hiệu quả nhất chính là cảm nhận Quỷ Vực, dù sao những quỷ vật hắn sắp đối mặt, đa phần thực lực nằm ở cấp độ Ác Quỷ,

    Mặc dù hắn khó có thể cảm nhận khí tức Quỷ Vật, nhưng cảm giác sự tồn lại của Quỷ Vực lại không thành vấn đề.
    Đi vào trong khu giải trí, đi đến một loạt gian phòng ở chỗ tầng trệt, Hạ Thiên Kỳ mới vừa rẽ đến noi, lại nhìn thấy người phục vụ mà hắn đã từng có trò chuyện qua một lần, đang bưng một số vỏ chai rượu từ bên trong hành lang đi ra.

    "Hạ tiên sinh, đã lâu không thấy anh quay lại đây chơi."

    Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, người phục vụ kia liếc mắt một cái là đã nhận ra hắn, đến tận bây giờ vẫn còn nhớ được rất rõ ràng, Hạ Thiên Kỳ đã từng cho anh ta không ít tiền boa.

    "Ừ, một quãng thời gian trước đây luôn luôn có việc phải bận rộn nên không đến được, lúc này có rảnh rỗi được một chút, thì tranh thủ thời gian quay lại đây đi dạo."

    Khách sáo đến đây, Hạ Thiên Kỳ đề cập vào trọng tâm:

    "Đúng rồi, ông chủ của các người có ở đây không?"

    "Ông chủ không có ở đây, cũng đã lâu rồi không thấy ông ấy tới nữa!"

    Người phục vụ lắc đầu, nhìn Hạ Thiên Kỳ hơi có phần nghi ngờ hỏi:

    "Anh tìm ông chủ chúng tôi có việc hay sao?"

    "Ừ, quả thật là có chuyện muốn tìm ông ấy, anh có cách nào để liên lạc với ông ấy hay không? Điện thoại hay gì đấy."

    "Không có. Làm sao mà những người làm công như chúng tôi đây lại có cách liên lạc với ông chủ."

    Nghe người phục vụ nói không có, trong lòng Hạ Thiên Kỳ ít nhiều cũng có chút thất vọng, chỉ có điều hắn cũng không hề biểu hiện ra ngoài, chỉ cười cười rồi đi đến gian nhà phía bên trong.

    Trong lòng Hạ Thiên Kỳ thất vọng vô cùng, nhưng hắn cảm thấy không phải là hết cơ hội gặp được ông chủ. Nếu như không có duyên thì hắn cũng không cưỡng cầu. Có điều, hắn lại có một loại trực giác mách bảo rằng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp được người đó.

    Bây giờ nghĩ lại, thực lực ông chủ chỗ này ít nhất cũng là cấp bậc giám đốc. Vì lúc ấy ông ta không ra tay mà lại có thể ngăn chặn Lãnh Nguyệt, hơn nữa dọa cho Giang Trấn chạy mất, nên Hạ Thiên Kỳ cũng khó đoán ra được thực lực chính xác của đối phương.

    Chạy trên tàu điện một hồi, Hạ Thiên Kỳ uống vài bia, cảm thấy không có gì hay ho rồi lại trở về biệt thự.

    Nằm ở trên giường, vẫn không có chút buồn ngủ, trằn trọc hơn nữa ngày, Hạ Thiên Kỳ mới mơ màng thiếp đi.

    Giấc ngủ này rất tệ, vì cả đêm hắn gặp ác mộng.

    Có thể nói là từ khi gia nhập vào Minh Phủ cho đến hôm nay, mộng đẹp với hắn thì hoàn toàn không có duyên phận với nhau, mỗi ngày nếu như không phải bị quỷ đuổi giết, thì chính là bị vây trong ảo cảnh, tim đập nhanh đến mức gần như sắp chết đi.

    Rửa mặt đơn giản xong, thay đổi quần áo trên người, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng đi xuống lầu.

    Chờ cho đến khi hắn đi đến dưới lầu, thì phát hiện ra Sở Mộng Kỳ đang ngồi ở trong phòng ăn ăn điểm tâm sáng mà lại hơi có phần ngây người ra, hắn không nhìn thấy Triệu Tĩnh Thù, lập tức hỏi:

    "Vì sao lại không thấy Tĩnh Thù đâu?"

    "Cô ấy không có ở trong chỗ này, vừa đi ra ngoài rồi!"

    Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng ngồi xuống, sau đó cũng tự lấy cho mình một bát cháo, lại cầm thêm một cái bánh bao thịt bắt đầu ăn.

    Sở Mộng Kỳ không làm cơm nên hiển nhiên bữa sáng này đều là do Triệu Tĩnh Thù vì bọn họ mà chuẩn bị.

    "Cô ấy đi đâu?"

    "Không biết, nhưng mà cô ấy nói là chúng ta không cần chờ cô ấy." Sở Mộng Kỳ vẫn không nhìn đến Hạ Thiên Kỳ như trước, thì thào mà nói.

    "Vì sao vậy? Bây giờ tôi gọi cho cô ấy một lần xem!"

    Hạ Thiên Kỳ vừa mới nói sẽ gọi qua cho Triệu Tĩnh Thù, nhưng lại bị Sở Mộng Kỳ ngăn cản lại:

    "Anh đây là khờ khạo thật hay là bị ngớ ngẩn đây, nhìn đã biết là Tĩnh Thù không muốn để cho chúng ta nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cô ấy, cho nên mới không tiễn chúng ta."

    Hạ Thiên Kỳ nghe xong không nói gì, nhưng mà lại gật đầu theo bản năng, chỉ có điều bánh bao đang nhai ở trong miệng, hương vị lại đột nhiên đắng đi đến mấy phần.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 2: Sơ nhập khu vực thứ hai

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Mặc dù trong lòng hơi có phần không có đến một chút cảm nhận, nhưng mà Hạ Thiên Kỳ lại chưa từng bị loại chuyện này làm phiền, nghĩ đến tương lai chỉ sợ là sẽ có một đoạn thời gian rất dài, cũng sẽ không còn được ăn lại một bữa cơm giống như Triệu Tĩnh Thù đã từng làm nữa.

    Cho nên mặc dù là trong miệng rất khổ sở, nhưng mà hắn vẫn ăn không ít như trước.

    Sở Mộng Kỳ ngồi vào chỗ ở một bên nhìn hắn ăn, biểu tình trên khuôn mặt cô gái nhỏ rất phức tạp, giống như rất muốn nói cái gì đó, nhưng xem chừng là cũng rất khó khăn để có thể mở miệng, đến cuối cùng là cái gì cũng không nói, mãi cho đến khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đem toàn bộ bữa sáng trên bàn đều ăn sạch sẽ mới chịu thôi.

    "Đi sắp xếp đồ đạc đi, lần này chúng ta đi rồi cũng không phải là không bao giờ quay trở về nữa, sẽ không còn được gặp lại Tĩnh Thù.

    Đừng có bày ra một bộ dạng giống như sắp sinh ly tử biệt, chỉ là nhìn thấy thì sẽ không may mắn."

    Hạ Thiên Kỳ kéo Sở Mộng Kỳ đẩy qua một bên rồi quay về sắp xếp đồ đạc, hắn thì lại dùng điện đàm gửi qua cho Triệu Tĩnh Thù một tin tức:

    "Tĩnh Thù, tôi và Mộng Kỳ phải đi rồi, cậu phải chú ý giữ gìn sức khóe cho thật tốt, chờ đến thời gian chúng ta gặp lại nhau."

    Thư từ vừa gửi qua đợi trong một chốc lát sau, Triệu Tĩnh Thù ở bên kia lập tức có hồi đáp, chỉ có điều chỉ có vài chữ rất ít ỏi:

    "Tôi sẽ."

    Hạ Thiên Kỳ thấy thế thì trên mặt lộ ra một vẻ tươi cười rất phức tạp, lắc lắc đầu, ánh mắt không khỏi nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía phương xa.

    Trên một ngọn núi ở phía sau biệt thự, Triệu Tĩnh Thù đang tựa lưng vào trước một gốc cây đại thụ to lớn, buồng đầu xuống, đang khóc không ngừng.

    Bởi vì từ giờ này khắc này, cô cùng với Hạ Thiên Kỳ có lẽ thật sự chỉ là bạn tốt mà thôi.

    Được điểm trang một chút giữa núi rừng xanh biếc, một tòa đạo quan có phần cũ nát đặt ở trong chỗ này có chút cô độc.

    Cánh cửa chính hư hỏng trước đó lúc này cũng đã được sửa chữa lại, một con đường nhỏ bằng phẳng trước cửa được dọn dẹp rất sạch sẽ, phía trên đến ngay cả một viên đất dư thừa cũng không được để lại.

    Trong viện sạch sẽ, Lãnh Nguyệt ngồi trên một cái ghế đá nhỏ, giống như một pho tượng điêu khắc trong bầu không khí trầm lặng, thân thể vẫn không nhúc nhích.

    Cậu ta nhìn qua thì giống như là đang hồi tưởng lại, cũng giống như là đang tự suy xét lại, đương nhiên, cũng có thể cậu ta đơn giản chỉ là đang ngẩn người ra.

    Mãi cho đến thời điểm khi Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ từ bên ngoài đi vào trong, Lãnh Nguyệt lúc này mới khôi phục lại sức sống, từ trên ghế đá đứng dậy, quay đầu hướng về phía bọn họ nhìn lại.

    "Bên này chúng tôi đã chuẩn bị cho tốt hết cả rồi, phía bên anh thì sao? Nếu như không còn vấn đề gì nữa, thì bây giờ chúng ta sẽ lên đường."

    "Có thể."

    Lãnh Nguyệt gật đầu chưa từng có ý kiến nào khác, Hạ Thiên Kỳ cũng không nói lời nào vô dụng hơn nữa, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt, đợi đến sau khi tìm đúng phương hướng, trực tiếp dẫn theo bọn họ đi đến cái thông đạo ngầm trong lòng đất tiếp nối với khu vực thứ hai kia.

    Nếu như bọn họ muốn tiến vào khu vực thứ hai, thì trước mắt mà nói, con đường duy nhất chính là đi theo con đường nhỏ mà trước đó bọn họ đã làm thông kia.

    Từ nhà tù Hắc Thiết đi đến, sau đó lại hoàn toàn đi ra phạm vi của thành phố Cảnh Thu, điểm cuối cùng hẳn chính là địa đồ của khu vực thứ hai.

    Trên cảm giác mặc dù là rất xa, nhưng mà đối với Hạ Thiên Kỳ có thể tiến hành thuấn di trên một phạm vi lớn mà nói, chỉ là sinh lực bị hao tổn mà thôi, cũng không được tính là cái chuyện phiền toái gì.

    Mặc dù hắn rất khó giống như bị vây lại ở trong hiện thực như vậy nữa, muốn đi đến chỗ nào đó là đều có thể xuất hiện ra ở chỗ đó, nhưng mà vì cái loại khu vực giống như nhà tù Hắc Thiết, cùng với thành phố Cảnh Thu này, nghiêm túc mà nói đến thì chẳng qua chỉ là ranh giới tiếp giáp giữa hiện thực cùng với khu vực thứ hai, cho nên dựa vào sức mạnh cấp bậc giám đốc của hắn, ngược lại cũng không đến phức phải rơi vào sự gò bó nào quá lớn.

    Chỉ có điều chờ đến khi thật sự đã đến được khu vực thứ hai rồi, hắn còn không có khả năng thực hiện thuấn di dễ như trở bàn tay được nữa, có thể nói là không được.

    Trải qua thuấn di thêm lần nữa, ba người Hạ Thiên Kỳ đã lập tức đi đến khu vực tiếp giáp gần nhất của thành phố Cảnh Thu.

    Những con người sinh sống ở nơi này có lẽ là nhìn không thấy được, nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy được rất rõ ràng, bên cạnh thành phố Cảnh Thu có tồn tại một cái hắc động giống như đang xoáy tròn.

    Mà ở bốn phía hắc động, lại giống như đang mang theo một mảnh không gian đục ngầu, ảnh hưởng đến đám mây phía trên đang vặn vẹo lại.

    Dễ nhận thấy là những người đang sinh sống tại thành phố Cảnh Thu, cho nên vì thế giới, thật ra cũng chỉ có thêm vào núi Cảnh Thu nằm ở vùng ngoại ô thành phố Cảnh Thu mà thôi, thành phố chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, quả thật là nhỏ đến mức đáng thương.

    Giống như vậy, trong lòng Hạ Thiên Kỳ bọn họ cũng rõ ràng được, hiện thực trong cuộc sống của bọn họ cũng chỉ là một loại không gian tương tự như thành phố Cảnh Thu này, nhưng mà so với thành phố Cảnh Thu này mà nói, thì phải lớn hơn rất nhiều.

    Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện đến như vậy, thế giới quan cũng đã xảy ra thay đổi từ lâu, rất rõ ràng, ngoại trừ khu vực thứ hai chính là một thế giới tương đối hoàn chỉnh ra, thì hàng vạn hàng nghìn hiện thực ở phía dưới, chẳng qua cũng chỉ là một đám không gian lớn lớn nhỏ nhỏ thôi.

    Giống như hàng loạt cái lòng sắt, đem một đám người dân không chắc chắn bộ mặt thật thế nào, gắt gao trói buộc vây hãm lại ở bên trong.

    Cái cảm giác phát ra từ trong tận đáy lòng Hạ Thiên Kỳ cho biết rằng cái phát hiện này rất đáng sợ, bởi vì đến ngay cả cái thế giới chỗ bọn họ sinh sống, đều có thể là không hoàn chỉnh, như vậy thì trong lịch sử của bọn họ nhận thức được, cùng với một phần thông tin đang tiềm tàng trong gene, chẳng lẽ là sẽ không có giả dối hay sao?

    Nếu như đi sâu vào vấn đề này, rất sớm đã có được một kết luận đồng nhất rất tự nhiên, nhưng mệnh đề liên quan đến cùng nhau sẽ luôn luôn bị mọi người nghi ngờ.

    Nhân loại đến cuối cùng là từ đâu mà đến?

    Dù sao đi nữa thì bất kể là trước đó, hay là trong hiện tại, Hạ Thiên Kỳ cũng không cảm thấy vượn người chính là tổ tiên của nhân loại.

    Trên thực tế thì cũng không có được bao nhiêu người thật sự tin tưởng, nếu không thì trong xã hội cũng sẽ không có nhiều tôn giáo như vậy.

    Hiển nhiên là mọi người càng thêm nguyện ý tin tưởng, là "Thần" sáng tạo ra bọn họ.

    Ba người hơi có phần dao động mà nhìn cái vòng xoáy màu đen trước mắt, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít gì cũng đều muốn nghĩ đến cái gì đó.

    Hạ Thiên Kỳ lo lắng nếu như bọn họ tách nhau ra đi vào bên trong thì sẽ bị tách nhau ra, cho nên lúc này lập tức nói ra đề nghị với Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ:

    "Chúng ta bắt lấy lẫn nhau, sau đó cùng nhau đi vào trong, đề phòng bị tách ra."

    Cả hai người gật đầu đồng ý, sau dó ba người lại cầm lấy tay lẫn nhau, cùng nhau rảo bước tiến vào giữa vòng xoáy tròn màu đen kia.

    Vẻn vẹn trong một chớp mắt, cũng giống như đang đi qua một cánh cửa, dưới chân bọn họ lại dẫm xuống trên mặt đất thật.

    Quỷ Vực không ít hơn mười tầng, bao phủ trên một mảnh trời đất ngay tại đây.

    Những Quỷ Vực này tương hỗ mà bày ra, cả hai bên cũng không có bất cứ xung đột nào, có thể thấy được đơn giản là vì gia cố phòng ngự, chính là vì để bảo vệ cho mảnh không gian này.

    Ở một vị trí cách xa bọn họ có năm sáu thước, đứng sừng sững một khối kiến trúc giống như một tòa tường thành của thời cổ đại, lúc này ở trên tường thành, đang có bốn năm người đứng ở phía trên, đang chặt chẽ nhìn chăm chú vào bọn họ.

    Mà ở phía sau bọn họ, cái lốc xoáy tròn kia vẫn còn tồn tại như cũ, cũng mãi cho đến tận lúc này Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ đến, Thẩm Hoành Viêm đã từng lên tiếng nói qua về thông đạo không gian với hắn.

    Có lẽ nơi này chính là một chỗ thông đạo không gian.

    "Xem ra nơi này chính là khu vực thứ hai, cũng không biết là đã đi vào địa bàn của người nào."

    Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận được sự tồn tại của Quỷ Vực, cho nên trong lòng hắn phỏng đoán, nơi này rất có thể là khu vực bị liên minh quân phản loạn đánh chiếm.

    Dù sao đi nữa thì căn cứ vào thông tin mà Thẩm Hoành Viêm nói cho hắn biết, Tam đại Minh Phủ đã bắt đầu thanh lý người có quỷ vật thể chất không kiêng nể, cho nên theo logic mà nói lên nữa, thì cũng sẽ không tồn tại Quỷ Vực mới đúng.

    Đương nhiên, cũng không thể loại trừ ra có thể chính là khu vực mô phỏng, dù sao đi nữa thì khu vực mô phỏng chính là tập trung nhiều lực lượng tự nhiên, khó nói là sẽ không có người điều khiển không gian.

    "Tình hình của khu vực thứ hai rất hỗn loạn, cho nên chúng ta phải cẩn thận một chút. Hãy đi đến trước nhìn kỹ rồi hẳn nói."

    Ba người hướng về phía vị trí chỗ cổng thành đi đến thật cẩn thận, vừa mới đến được phía dưới cổng thành, lại nghe phía trên truyền xuống một thanh âm thô mạnh hỏi:

    "Người nào?"

    "Hai đàn ông một phụ nữ." Hạ Thiên Kỳ đáp lại không chút nghĩ ngợi.

    Cả bốn người đứng ở phía trên, xem chừng khuôn mặt cũng không tốt đẹp cho lắm, hơn nữa cũng mang theo cảnh giác trên nét mặt, lúc này cũng làm cho bọn hắn đột nhiên có một loại cảm giác an ổn gò bó.

    "Tôi hỏi các người là từ đâu đến!"

    Người đàn ông sau khi nghe được câu trả lời của Hạ Thiên Kỳ, thanh âm lại lớn thêm vài phần, hơn nữa vẫn có chứa thêm vài phần tức giận.

    "Chúng tôi là từ trong hiện thực đến được đây, bọn họ đều là người trong tập thể của tôi, vừa mới thông qua con đường tiếp giáp với khu vực thứ hai.

    Các người là người nào?"

    Sau khi Hạ Thiên Kỳ ở đó trả về một câu, lại nhìn vài người đang ở phía trên, hỏi ngược lại.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 3: Quảng trường Quang Ảnh

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    "Từ hiện thực đến đây?" Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói là từ trong hiện thực đến đây, vài người đang đứng trên tường thành theo bản năng mà đưa mắt nhìn nhau.

    "Đúng vậy, các người đang làm gì? Vì sao lại muốn làm cho giống như đang đánh giặc ở thời cổ đại như thế này, mọi người lại làm ra tường thành và thủ thành vậy."

    Hạ Thiên Kỳ đi đến khu vực thứ hai không nhìn thấy được cảnh hài cốt khắp nơi trên mặt đất giống như trong tưởng tượng, ngược lại chính là thấy được tường thành cùng với cổng thành, lúc này hoặc nhiều hoặc ít gì cũng khiến cho hắn cảm thấy không hiểu ra làm sao.

    "Nơi này là quảng trưởng Quang Ảnh, lão đại chính là Từ Hải Cường."

    Hạ Thiên Kỳ cũng không biết quảng trường Quang Ảnh đến cuối cùng là cái địa phương nào, cũng hoàn toàn không biết rằng người nào là Từ Hải Cường, nhưng mà dáng điệu trước mắt lúc này, mấy người kia đang ở phía trên giống như là không hề có dự định sẽ cho bọn họ đi vào bên trong.

    Nếu như thật sự là như thế này, vậy thì quá khó khăn rồi, hoặc là không nể mặt rồi cứ như vậy mà xông vào trong, hoặc là cứ vẻn vẹn dứt khoát quay đầu trở về.

    Ngược lại thì trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng không hề nghĩ đến, khu vực thứ hai này vậy mà còn có người nhìn thấy.

    "Mấy vị đây là đang có ý tứ gì? Lẽ nào là vì chúng tôi đây đến từ hiện thực thì sẽ không được vào cửa hay sao?"

    Đối phương có bốn người, mà bên này thì bọn họ có ba người, hơn nữa là cũng không biết được sức mạnh của đối phương là như thế nào, cho nên nếu không đến mức không thể nào làm khác được nữa, thì hắn cũng không nghĩ đến không nể mặt mà bắt đầu động thủ.

    "Một người 5 lọ nước thuốc thuật pháp, thì sẽ tha cho các người vào thành."

    Lúc này một người đàn ông đầu trọc đứng trên tường thành nói.

    Nghe đến được nếu muốn vào thành thì còn phải "trả tiền", Hạ Thiên Kỳ nhất thời dâng lên một cổ muốn nổi điên ngay tức khắc, nhưng mà khi nghĩ đến trước mắt cũng không có lợi để động thủ đánh nhau, lại cưỡng chế ép cơn giận dữ xuống, dự định về sau đã tìm hiểu rõ ràng, thì sẽ tìm thời cơ thật tốt để đem toàn bộ món nợ đã ghi vào sổ bây giờ thanh toán hết một lần.

    "Chúng tôi từ hiện thực đến đây, nước thuốc hay gì gì đó đều đã bị tiêu hao trong khi đang trong nhiệm vụ trước đó. Tổng cộng lại cũng chỉ có 10 lọ, các người nhìn xem?"

    "Nói 15 lọ thì chính là 15 lọ, trừ phi chú em để cho cô em kia đi theo bọn này cùng nhau chơi đùa cả đêm."

    Ánh mắt của người đàn ông đầu trọc liếc hướng về phía Sở Mộng Kỳ, còn ba người khác nghe xong cũng đều nở nụ cười không biết xấu hổ.

    Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ lúc này đều đen mặt xuống, Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho bọn họ đầu tiên cứ nhẫn nại xuống, sau đó cố tình làm ra vẻ nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ mà nói:

    "Chúng tôi có tổng cộng toàn bộ những thứ này, đều cho các người hết."

    Nói xong, chính hắn tự mình lấy ra từ trong lòng ngực vài lọ, kế đó lại lấy từ Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ vài lọ, trực tiếp ném lên cho đám người đang đứng ở phía trên.

    "Trước đó không phải nói là không có hay sao, vì sao mà bây giờ lại có?"

    Người đàn ông mặc dù là đã lấy được nước thuốc thuật pháp, nhưng mà xem chừng lại vẫn không chịu thỏa mãn như cũ.

    Thấy thế, sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ tức khắc trở nên càng thêm u ám hơn nữa, dùng thanh âm lạnh lùng nói:

    "Các người còn muốn thế nào nữa!"

    Hạ Thiên Kỳ lạnh giọng nói xong, cuối cùng không thể kiềm chế được bản thân nữa mà phóng ra Quỷ Vực, Quỷ Vực mặc dù là đã bị nén bớt đi trong chỗ không gian này, phạm vi bao phủ khác nhau xa không đến mức như khi đang ở trong hiện thực, nhưng mà bao phủ chắc chắn trong vòng trăm mét đổ lại thì vẫn có chút dư dả.

    Quỷ khí màu xanh biếc quanh người bắt đầu bốc lên, thân thể Hạ Thiên Kỳ lập tức xảy ra biến hóa uy nghiêm đáng sợ, một đôi mắt giống như mực tàu thoáng chốc biến thành màu xanh lục âm u.

    "Quỷ khí dao động thật đáng sợ!"

    Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên Ác quỷ hóa, cả bốn người đứng ở phía trên kia đều hô lên một tiếng kinh hãi, dễ nhận thấy là không hề nghĩ đến rằng Hạ Thiên Kỳ như vậy mà cũng là một nhân vật ở cấp bậc Giám đốc.

    Phải biết rằng những người có được cấp bậc Giám đốc, chỉ cần sau khi hoàn thành sát hạch Giám đốc, thì đều có thể trực tiếp di chuyển đến khu vực an toàn dưới quyền quản lý của Tam đại Minh Phủ, từ trước đến nay sẽ không có chuyện từ phạm vi của bọn họ đi thông qua.

    Cho nên bọn họ còn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ chẳng qua cũng chỉ là một người may mắn hoàn thành nhiệm vụ, đi đến một góc nhỏ của khu vực thứ hai, lúc này mới dám vừa thu phí vào thành, lại không chịu đồng ý bỏ qua thả cho bọn họ vào trong.

    "Người anh em, anh đừng tức giận, anh chỉ vừa mới đến khu vực thứ hai này có lẽ là còn không biết được, tình hình hiện giờ quá mức rối loạn, chúng tôi nhận lệnh phòng thủ tại chỗ này, cũng là sợ sẽ có quỷ vật ngụy trang thành con người để xâm nhập vào trong.

    Số nước thuốc này toàn bộ đều trả lại cho anh, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức mở cửa cho các người đi vào trong, một lát nữa sẽ nói chuyện lại kỹ càng tỉ mỉ."

    Người đàn ông đầu trọc đợi đến sau khi nhìn thấy sức mạnh của Hạ Thiên Kỳ, ngay tức khắc lại cùng với ba người khác thay đổi sắc mặt cho phù hợp, cái loại điệu bộ gian xảo muốn phải vơ vét tài sản trong thoáng chốc biến mất không thấy đâu nữa, đều vội vã nhìn Hạ Thiên Kỳ mà liên tục bày ra một khuôn mặt tươi cười đến nơi.

    Hạ Thiên Kỳ về mấy cái thay đổi của vài người này đây, cũng cảm thấy hơi có phần không hiểu ra làm sao cả, trước đó hắn thậm chí cũng đã chuẩn bị tốt rồi, ngay tức khắc sẽ đánh úp một người, sau đó dự định là sẽ bỏ chạy quay trở về thành phố Cảnh Thu.

    Kết quả thành ra không nghĩ đến rằng còn chưa kịp làm gì khác, vài người phía bên kia cũng đã kinh sợ thừa nhận.

    Bởi vì mảnh không gian này đều bị mấy tầng Quỷ Vực bao phủ, cho nên lực cảm giác rất khó thâm nhập ra ngoài, từ đầu đến cuối hắn luôn cho rằng mấy người kia cũng là cấp bậc giám đốc, chỉ có điều hiện tại nhìn thấy, rõ ràng hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

    Cổng thành mở rộng ra, Hạ Thiên Kỳ ra hiệu cho Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ ở phía sau đi theo mình, sau đó cả ba người lại đi xuyên qua cổng thành, cuối cùng vào được.

    Đi vào đến trong thành, đang nhìn thấy bên ngoài, mới có được một chút diện mạo của thành phố thời hiện đại, một số tòa nhà, đường nhỏ có thể nhìn thấy được rõ ràng.

    Cũng chỉ có bức tường thành này, có vẻ như không hợp nhau lắm.

    Người đàn ông trọc đầu và một người trung niên khác mặc áo khoác da, lúc này từ phía trên đi xuống dưới, liên tục đi theo cười cười với Hạ Thiên Kỳ nói:

    "Người anh em đừng để bụng, vừa mới nãy chỉ là hiểu lầm.

    Ở nơi này trong lúc bình thường tuyệt nhiên là sẽ không có ai đến, phần lớn chính là một số cấp bậc quản lý cấp cao, như thế nào cũng không nghĩ đến là sẽ có giám đốc đến đây."

    "Vì sao cấp bậc giám đốc sẽ không thể nào từ chỗ này để tiến vào khu vực thứ hai?"

    Biểu tình trên mặt của Hạ Thiên Kỳ cũng không bởi vì điệu cười làm lành của hai người mà có phần dịu đi.

    Dù sao đi nữa thì chuyện nhỏ nhặt bọn họ muốn phải vơ vét nước thuốc thuật pháp của bọn họ, có chủ ý muốn chơi Sở Mộng Kỳ, mới là làm cho hắn nhẫn nhịn không được.

    "Bởi vì chỉ cần đạt được đến cấp bậc giám đốc, hoàn thành sát hạch là có thể trực tiếp đi đến khu vực an toàn đang dưới quyền quản lý của Tam đại Minh Phủ. Xem ra người anh em còn chưa từng tham gia sát hạch giám đốc, chỉ có điều như vậy cũng tốt, chứng tỏ được các người không phải là người của Tam đại Minh Phủ."

    "Nếu như nói thực lực của tôi không đạt được đến cấp bậc giám đốc, thì các người sẽ đối xử với tôi thế nào?"

    Trong thanh âm của Hạ Thiên Kỳ phát ra hàn ý lành lạnh.

    "Người anh em đừng tức giận, thật sự chính là hiểu lầm, chúng tôi chính là thủ vệ, nếu như để cho một kẻ địch đi vào, làm cho xảy ra sự tình gì thì tuyệt đối sẽ bị lão đại của chúng tôi giết chết.

    Hay thế này, để đền bù lại cho lỗi lầm của chúng tôi, chúng tôi sẽ chiêu đãi các người một bữa thịnh soạn.

    Dù sao đi nữa thì mọi người đây cũng là lần đầu tiên đến khu vực thứ hai, có một số việc khẳng định là vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình, mọi người đóng vai bạn bè với nhau, cùng nhau ngồi xuống tâm sự, anh thấy thế nào?

    Sau đó tôi sẽ dẫn mọi người đi gặp lão đại của chúng tôi."

    Người đàn ông đầu trọc thành khẩn nói, trong lòng Hạ Thiên Kỳ hơi dấy lên cân nhắc, lập tức đồng ý nói:

    "Cứ như vậy đi."

    Bọn họ chỉ vừa mới đi vào bên này, quả thật là có rất nhiều chuyện vẫn chưa biết đến, chi bằng trước hết nghe người đàn ông đầu trọc này nói qua một chút, cũng thuận tiện cho bọn họ tính toán vạch ra kế hoạch tiếp theo.

    Nhân tiện cũng có thể hiểu rõ được hoàn cảnh của khu vực thứ hai này.

    Đi dọc theo một con đường nhỏ bằng xi măng, hướng về phía đằng xa đi đến, Hạ Thiên Kỳ phát hiện ra những vị trí có Quỷ Vực bao phủ, thì vẻn vẹn chỉ là một mảnh khu vực nằm bên ngoài cổng thành kia mà thôi.

    Đợi cho đến khi bọn họ vào bên trong thành, cảm giác về Quỷ Vực lại rất mỏng manh.

    Hắn không đi hỏi người đàn ông đầu trọc dẫn đường bên cạnh, ánh mắt đánh giá xung quanh, phát hiện ra ở trong chỗ này gần như là không nhìn thấy một người nào, không khỏi hỏi:

    "Vì sao lại không thấy được người nào?"

    "Bên này là khu vực độc quyền thuộc về chúng tôi, người bình thường hoàn toàn không thể vào được."

    Người đàn ông đầu trọc nói xong, tự giới thiệu mình với ba người Hạ Thiên Kỳ nói:

    "Tôi là Lý Quảng Sinh, anh cứ gọi tôi đầu trọc là được, người này là lão Hắc."

    Nghe được lời giới thiệu của người đàn ông đầu trọc, Hạ Thiên Kỳ cũng giới thiệu đơn giản với bọn họ một câu.

    Đầu trọc và lão Hắc sau khi dẫn theo bọn họ đi đến một đoạn ngắn nữa, lại đi đến một mảnh khu vực được trang trí vô cùng đầy đủ, có núi giả, có bể bơi, đương nhiên là vẫn không thể thiếu mỹ nữ ăn mặc mát mẻ, cùng với biệt thự xa hoa.

    Cảnh tượng như thế này, Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể đang trong phim điện ảnh, nhìn thấy được trong nhà của cái loại siêu cấp đại gia.

    Nơi hắn ở mặc dù cũng là biệt thự, nhưng cũng không phải là biệt thự lớn, mà là thuộc về dạng biệt thự mini mang theo sân vườn.

    Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt mấy người Hạ Thiên Kỳ, đầu trọc cười cười nói:

    "Quảng trường Quang Ảnh này mặc dù chỉ là một góc vắng vẻ, nhưng nhưng dù thế nào đi nữa thì vẫn là có một số người, chúng tôi lấy tư cách là người thống trị, lúc bình thường đương nhiên là phải thoải mái qua một chút."

    Nói đến chỗ này, đầu trọc nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ hơi có phần cười xấu xa hỏi:

    "Hạ anh em có được cấp bậc giám đốc, đang trong hiện thực có lẽ cũng đã từng có một cuộc sống thần tiên đi?"

    ___________________________

    (Viết đến khu vực thứ hai, mong rằng mọi người có thể tiếp tục duy trì cho Nhất Tiếu, ngoài ra cũng xin phiếu tháng, lại xin thêm một chút tiền đặt mua để về nhà ăn tết. Còn có sách mới 《Hệ Thống Khủng Bố Tối Cường》nếu như mọi người có sưu tầm thì xin mọi người sưu tầm một phần.

    Quyển sách kia cùng với Quốc gia cũng giống như nhau, khúc dạo đầu để lựa ý hùa theo thị trường sẽ làm rõ ràng một chút, nhưng mà nội dung như nhau cũng là càng ngày càng đặc sắc)​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 4: Quy luật sinh tồn tàn khốc

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Hoan nghênh mọi người đến với tiểu thuyết, xin hãy ghi nhớ địa chỉ dừng lại lúc đầu: xem trên điện thoại di động, để bất cứ lúc nào cũng có thể xem chương và quyển mới nhất của tiểu thuyết 《 Ác Linh Quốc Gia》...

    ___________________

    Nhìn thấy sự nồng nhiệt phát ra từ trong ánh mắt của đầu trọc, Hạ Thiên Kỳ cười cười không nói gì, đầu trọc và lão Hắc cũng không hề tiếp tục đi tìm hiểu những chuyện trước kia của bọn họ thêm nữa, mà là chuyển hẳn đề tài câu chuyện bắt đầu giới thiệu về khu vực thứ hai.

    "Hạ anh em có thể là không biết, phạm vi của khu vực thứ hai này đặc biệt rộng lớn. Chưa từng có bất cứ một cái không gian hiện thực nào, xét về mặt diện tích có thể so sánh được với nơi này.

    Do không biết bao nhiêu mảng lục địa dịch chuyển hợp lại mà hình thành, mỗi một mảnh lục địa, trên mặt diện tích cũng không nhỏ hơn một góc hiện thực ở phía dưới.

    Nghe đâu đang trong thời điểm ban đầu, khu vực thứ hai còn khác xa chưa từng rộng lớn giống hiện tại như thế này, nhưng sau đó do không ngừng có không gian hiện thực ở bên dưới chuyển hướng lên trên, cho nên diện tích cũng lại càng lúc càng lớn hơn.

    Giống như là quãng trường Quang Ảnh này, trong thời điểm một năm trước chính là không gian từ trong hiện thực được chuyển hướng lên trên.

    Diện tích không lớn lắm, vỏn vẹn chỉ có ba tòa thành phố, nhân khẩu đại khái khoảng hơn 300 vạn người."

    Khi đầu trọc đang nói đến chỗ này, vừa vặn bọn họ cũng đi đi vòng qua một ngọn núi giả, đi đến phía trước một cái bể bơi vô cùng rộng lớn.

    Bên trong bể bơi có không ít những thiếu nữ ăn mặc mát mẻ đang bơi lội nô đùa, ở phía dưới những chiếc ô che nắng, thì có mấy người đàn ông chỉ mặc quần bơi đang nằm dài, thân trên để trần.

    Mà ở ngay bên cạnh bọn họ, còn có không ít thiếu nữ vóc dáng không tồi, cả một đám để mình trần lộ cả bộ ngực ra, đang bị mấy gã đàn ông cầm lấy không kiêng nể gì.

    "Trước kia những cô gái này đều là ngôi sao của quảng trường Quang Ảnh này, tất cả bọn họ đều bị đưa đến nơi này để phục vụ cho chúng tôi, để chơi đùa mỗi ngày.

    Chỉ có điều Hạ anh em cứ yên tâm, hàng chuẩn bị sẵn cho mọi người tuyệt đối không có khả năng chính là hàng chúng tôi đã từng chơi qua, đến lúc đó tôi sẽ căn dặn xuống dưới, đi đến trong trường học đi tìm về vài con non mang về đây cho anh."

    Thời điểm khi đầu trọc đang nói đến chỗ này, hoàn toàn không hề cảm giác ra có bất cứ điều gì không ổn ở đây, dường như những người bình thường ở nơi này, không cần biết thời điểm bọn họ ở trong hiện thực mang thân phận như thế nào, nhưng mà một khi đã đến khu vực thứ hai này rồi, bọn họ và bị giam lỏng nuôi dưỡng trở thành những con rối chưa từng có gì khác nhau.

    Sở Mộng Kỳ nhìn những thiếu nữ trẻ đang bị người khác đùa giỡn kia, biểu cảm trên nét mặt của các cô gái ấy mặc dù là rất hưởng thụ, nhưng mà sâu trong ánh mắt lại đầy ắp khuất nhục và tuyệt vọng.

    "Đám súc sinh này!"

    Trong lòng Sở Mộng Kỳ căm tức lên đến cực điểm, nhưng mà cô cũng không hề biểu hiện ra ngoài, dù sao đi nữa thì nơi này cũng không phải cái hiện tại chỗ được Hạ Thiên Kỳ nắm trong tay kia, đây chính là khu vực thứ hai ăn thịt người cũng không phun xương cốt ra.

    Sắc mặt Lãnh Nguyệt cũng âm trầm như nhau, không nói tiếng nào đi theo phía sau Hạ Thiên Kỳ.

    "Nơi này do các người phụ trách vì sao lại gọi là quảng trường Quang Ảnh?"

    Hạ Thiên Kỳ với chuyện đầu trọc nói sẽ tìm cho hắn mấy cô nữ sinh còn trinh hoàn toàn không hề có chút hứng thú, bất kể như thế nào đi nữa thì gã này hay cái tên lão Hắc kia, ở trong lòng của hắn lúc này cũng đã là hai đối tượng rất đáng chết rồi, một khi có cơ hội, hắn sẽ giết chết bọn họ không chút do dự.

    Cố tình hỏi một câu chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, đầu trọc lại trả lời nói:

    "Các khu vực bên này đều là sử dụng quảng trường để phân biệt ra.

    Nói là quảng trường, hẳn là anh có thể lý giải thành chính là phạm vi tập họp của một thế lực.

    Tựa như những vùng ở lân cận quảng trường Quang Ảnh, còn có quảng trường Phong Hướng, quảng trường Long Đằng... vân vân...

    Từng khu quảng trường đều có những thế lực khác nhau đóng quân, ở trong hiện thực thì chính là tương đương với sự tồn tại giống như một quốc gia, nắm trong tay toàn bộ những gì trong phạm vi."

    "Vậy thì Tam đại Minh Phủ đâu?"

    Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục hỏi.

    "Tam đại Minh Phủ vốn là thâu tóm chỉ huy toàn hộ các thể lực nằm phía trên quảng trường, giống như chúng ta ở nơi này vốn đều phải chịu sự quản lý của Đệ nhị Minh Phủ, nhưng gần đây theo sự quật khởi của người trong liên minh phản loạn, có rất nhiều thế lực quảng trường đều bị liên minh quân phản loạn đánh chiếm.

    Cho dù là thế lực chừa từng bị đánh chiếm, cũng bởi vì không có thời gian để Minh Phủ nắm hết trong tay, mà đều tự thành lập các bè phái, tạm thời thoát ly.

    Nơi này của chúng tôi chính là một ví dụ điển hình nhất, theo sức mạnh buộc chặt của Đệ nhị Minh Phủ, khoảng cách của những thế lực giống như quảng trường Quang Ảnh này, gần như cũng thoát ly khỏi lòng bàn tay của nó.

    Chỉ có điều đến cuối cùng có thể thoát ly được đến khi nào, cái này khó mà nói chính xác được.

    Dù sao thì không cần biết Tam đại Minh Phủ thắng lợi, hay liên minh quân phản loạn thắng lợi, có lẽ đều có thể lại một lần nữa đem một đám thế lực quảng trường để phân chia ra.

    Trừ khi cả hai bên bọn họ ngày nào đó liều mạng lưỡng bại câu thương, nhưng cái loại sự tình như thế này ai có thể nói ra rõ ràng được đây chứ."

    Đầu trọc nói xong hơi có phần sụt sịt, lập tức vội vàng phục hồi lại như cũ, làm một cái động tác tay xin mời với Hạ Thiên Kỳ:

    "Chúng ta đi vào trong trước rồi nói sau."

    Đầu trọc dẫn Hạ Thiên Kỳ vào trong biệt thự, còn như lão Hắc thì lại không hề đi theo vào trong, chỉ đi đến trước mấy gã đàn ông được một đám đông các thiếu nữ trẻ vây xung quanh, không kiên nhẫn quay về những thiếu nữ trẻ kia mắng:

    "Mẹ bọn bây cút hết qua một bên cho tao!"

    Các thiếu nữ sợ đến mức vội vàng tránh ra, lúc này cũng khiến cho mấy gã đàn ông vẫn còn chưa hưởng thụ đủ hơi có phần phát hỏa lên:

    "Lão Hắc, con mẹ nhà mày làm sao vậy hả!"

    "Đợi thêm một lát nữa ở lại làm thần tiên đi, bây giờ đang có một nhân vật lợi hại cấp bậc giám đốc đến chỗ này của chúng ta, đầu trọc đã đi theo phục vụ rồi kia kìa.

    Có biết Lão đại đang ở đâu hay không?"

    "Một người cấp bậc giám đốc đến đây? Người ở đâu? Minh Phủ hay là của liên minh quân phản loạn?"

    "Từ hiện thực phía dưới đi lên đây, đi theo thông đạo không gian ở phía sau chúng ta."

    "Giám đốc đến từ trong hiện thực làm sao có thể đi từ chỗ này của chúng ta được?" Lúc này vài người cầm quần bơi lúc này đều đã bị cởi xuống hết mặc vào một lần nữa, đứng dậy khỏi ghế xích đu.

    "Đón chừng là không biết khi trực tiếp hoàn thành khảo hạch giám đốc, là có thể trực tiếp tiến vào khu vực triều kiến của Tam đại Minh Phủ. Chỉ có điều cũng có thể là lo sợ bị Tam đại Minh Phủ giết chết, bởi vì người nọ chính là quỷ vật thể chất.

    Tóm lại mặc kệ như thế nào đi nữa, thì chúng ta cũng phải phục vụ cho thật tốt là được, có thể mượn sức được thì cứ mượn sức, không thể mượn sức thì cũng để lại ấn tượng tốt."

    Có một vài người đều ở cấp bậc quản lý cấp cao, tự nhiên sẽ không dám trêu chọc gì đến đẳng cấp giám đốc như Hạ Thiên Kỳ thế này, sau khi nghe được lời nói của lão Hắc, một gã tóc vàng trong số đó mới trả lời lại có chút không xác định nói:

    "Lão đại đoán chừng đã đi đến trường trung học nào đó, thích được những người khác biết đến anh hai."

    "Tao dùng điện đàm để liên lạc với anh hai rất nhiều lần, anh ta cũng chưa từng trả lời lại cho tao."

    Lão Hắc nói xong hơi có phần buồn bực, lại nghiêm túc nhắc nhở mấy người kia nói:

    "Ngoại trừ họ Hạ kia chính là cấp bậc giám đốc ra, thì còn hai người khác có vẻ như cũng đều là cấp bậc quản lý cấp cao, bọn bây đi đến trường trung học Phong Thành, đi tìm mấy em gái học sinh quay về đây, nhớ kỹ phải là gái trinh.

    Lại đi chuẩn bị thêm một chút trang sức quý giá các loại, để còn tặng cho cô gái kia nữa."

    "Được, bọn tao đi làm việc ngay."

    Vài người đáp lại một tiếng muốn rời đi, nhưng mà lão Hắc lại dường như vừa nhớ tới chuyện gì đó nói:

    "A đúng rồi, nếu như có liên lạc được với lão đại, nhất định phải đem những chuyện này nói lại cho thật rõ ràng, phải làm cho anh hai quay về đây ngay."

    "Đã hiểu."

    Sau khi ba người Hạ Thiên Kỳ đi vào bên trong biệt thự, lại trực tiếp ngồi xuống trên ghế sô pha.

    Trong biệt thự, có bốn người mặc trang phục hầu gái, xem chừng nhiều nhất thì cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, bọn họ vừa mới ngồi xuống, các thiếu nữ lại trực tiếp quỳ gối xuống trên mặt đất, bắt đầu lau giày cho mấy người Hạ Thiên Kỳ.

    "Không cần, giày của tôi không bẩn."

    Lúc này Sở Mộng Kỳ từ chối nói.

    Nữ sinh nghe thấy lời từ chối của Sở Mộng Kỳ, thì tức khắc sợ đến mức vẻ mặt trắng bệch lên, hiển nhiên đã nghĩ đến chuyện gì đó rất đáng sợ rồi.

    Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ ngồi ngay bên cạnh nghĩ ra gì đó giảng hòa nói:

    "Anh hẳn là phải biết đến rằng, phụ nữ dường như rất phản cảm với những hành động này."

    "Đương nhiên hiểu chứ, nhưng đàn ông thích nhất là những điều này."

    Nói xong, đầu trọc trực tiếp cầm cái váy của một người hầu gái đứng cách gã ta gần nhất xốc thẳng lên, sau đó nhắm vào trên cái mông trần trụi của cô ta dùng sức vỗ mạnh một cái, phía trên thoáng chốc in lên một cái dấu tay tràn đầy máu bầm.

    Nước mắt của nữ hầu dâng lên trên hốc mắt, nhưng vẫn còn đang cố gắng hết sức mỉm cười, dự định lấy lòng đầu trọc, thấy một màn thế này tâm trạng Hạ Thiên Kỳ chấn động mạnh, chỉ cảm thấy cả đám người ở nơi này đều nên chết mẹ hết đi cho rồi.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Ác Linh Quốc Gia II
    Tác giả: Trong Nháy Mắt Cười Cười
    ๖ۣۜQuyển 1: Nguy cơ tứ phía.
    Chương 5: Giám đốc phân phong

    Dịch: Hàn Phong Vũ
    Nguồn: Truyện Của Tôi

    Dịch: Hàn Phong Vũ

    Dễ nhận thấy, là những con người ở bên trong quảng trường Quang Ảnh này, không cần biết là trên tư tưởng hay là trên hành vi, tất cả bọn họ đều muốn trở thành "hoàng đế" của nơi này.

    Ngoài có thể tự do trong toàn bộ trật tự ra, thì bọn họ cũng có thể đạt được toàn bộ khát vọng của mình.

    Nhưng mà bên trong nhận thức của đám người Hạ Thiên Kỳ, cái loại đạt được này hoàn toàn mất đi tính người.

    Lúc này đây còn không phải là Tam đại Minh Phủ, cũng không phải là đám người của liên minh phản loạn, chẳng qua cũng chỉ là một cái thể lực tiểu tốt mà thôi, là có thể không có hành động nào không dám làm ra.

    Đột nhiên Hạ Thiên Kỳ hơi có phần lý giải được, vì sao mà khi ấy chỉ mấy tên tiểu lâu la người của liên minh phản loạn kia lúc ấy khi lẻn xuống trong hiện thực, lại giết chóc tàn nhẫn đến như vậy.

    Cũng giống như nhân loại giết heo giết chó bình thường, với những gã đồ tể mà nói, thì chúng nó chẳng qua chỉ là món hàng có thể bán lấy tiền được mà thôi, từ đầu đến cuối không bao giờ để ý đến cảm nhận của bọn chúng.

    Nếu như bọn họ để ý đến, như vậy mới là có bệnh thật sự, sẽ bị một phần lớn người khác chê cười.

    "Hạ anh em và mọi người ở đây muốn uống thứ gì? Cà phê? Trà sữa? Hay là thứ khác?"

    Đầu trọc rút tay ra khỏi cái mông đang sưng tấy lên của nữ hầu, sau đó quay về Hạ Thiên Kỳ cười híp mắt hỏi.

    "Ba ly nước ấm."

    "Mau đi chuẩn bị đi."

    Đầu trọc sai khiến một câu, cà bốn người nữ hầu đều đứng lên khỏi mặt đất, mà cô nữ sinh trước đó bị đầu trọc vỗ mông một cái kia, thì lại nghiến chặt răng lại, cố gắng đi qua đứng bên cạnh mà thân hình run rẩy không ngừng, dễ nhận thấy là một cái vỗ mạnh xuống vừa rồi kia không những đã làm bị thương đến bên ngoài da thịt của cô, càng làm bị thương đến tận xương khớp của cô.

    Dù sao đi nữa thì một người quản lý cấp cao một khi đã xuống tay, cho dù là chưa từng sử dụng hết sức mình đi nữa, vậy thì cũng không phải là cú đánh mà một cô gái bình thường chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi có thể chịu đựng được.

    Không để cho bọn họ chờ quá lâu, các thiếu nữ lại lập tức kính cẩn mang nước đến đặt xuống ở trước mặt bọn họ, sau đó lại im lặng quỳ gối ở trong góc.

    Hạ Thiên Kỳ uống một ngụm mang tính tượng trưng, sau đó nói ra:

    "Các người huấn luyện được cũng không tồi đấy chứ."

    "Cũng không hề dễ dàng như vậy, hơn ba mươi người lúc đầu đã chết hết thì chỉ còn lại bốn cô gái này.

    Thực ra thì tôi cũng ưa thích lắm với trang phục hầu gái, chủ yếu là lão đại của chúng tôi rất yêu thích kiểu nữ sinh vẫn còn chưa phát dục hoàn toàn này, nếu như hoàn toàn không có việc gì nữa thì đều chạy đến những trường học để đi tìm những nữ sinh trẻ tuổi kia.

    Trước đó tôi đã thử liên lạc với anh ấy, kết quả lại không hề liên lạc được, đoán chừng là đang ở chỗ này cho nên mới không quay về gặp tôi."

    Cho dù là đầu trọc không cần phải nói ra đi nữa, thì trên cách làm của đầu trọc đám người thì Hạ Thiên Kỳ cũng hoàn toàn có thể nhìn ra được rõ ràng, người thống trị của quảng trường Quang Ảnh này chính là một loại súc vật rác rưởi đến mức nào.

    "Tôi muốn biết là những người thống trị của loại quảng trường này, phấn lớn đều ở cấp bậc nào?"

    Hạ Thiên Kỳ hỏi một câu dò xét.

    "Cái này thì không cố định lắm, vẫn là được phân kia ra thành từng khu vực, những khu vực tốt đẹp thì nhân khẩu nhiều hơn, những chỗ diện tích lớn thì ít nhất cũng phải có được một giám đốc cấp cao trấn thủ. Những thế lực quảng trường bình thường, đều do giám đốc phụ trách là được rồi.

    Chỉ có điều những giám đốc cấp cao bình thường đều trực tiếp phục vụ cho Minh Phủ, cũng là những vị tai to mặt lớn nhất nhì ở trong Minh Phủ, lúc bình thường không có bất cứ thế lực nào dám có dũng khí để đắc tội đến bọn họ."

    Nghe đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nhớ đến được cái gì đó, lập tức hỏi không xác định:

    "Ý của anh chính là muốn nói, mỗi khu vực của khu vực thứ hai này trong thời gian ngay từ ban đầu, đều là những người do Minh Phủ chỉ định để đi đến phụ trách?"

    "Đúng vậy, gần như là toàn bộ các thể lực, bao gồm cả người bên trong liên minh phản loạn, toàn bộ kết quả của bọn họ thật ra đều là người của Minh Phủ."

    Cuối cùng thì Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu được rõ ràng, vì sao lại có cái gọi là sát hạch giám đốc này, lại còn vì sao mà lại có tồn tại những thế lực tập thể.

    Có lẽ là chỉ cần thông qua được khảo hạch giám đốc, thì Tam đại Minh Phủ sẽ mang một mảnh khu vực phân chia xuống phía cưới, sau đó sẽ do sức mạnh của cấp dưới của mình cùng với bản thân mình tiến hành quản lý.

    Cũng giống như thái ấp trong thời cổ đại trước kia, trong thời gian bình thường thì cứ thành thành thật thật chờ đợi ở trong thái ấp của mình mà làm vương làm tướng, nếu như Tam đại Minh Phủ có vấn đề gì xảy ra, thì mới có thể đem hết những quản lý lớn nhỏ cấp dưới mình triệu tập hết lên.

    "Vậy thì ở trong quảng trường Quang Ảnh này của các người, sẽ có xuất hiện quỷ vật hay sao?"

    "Quỷ vật thì có ở tất cả mọi nơi, chắc chắn là phải có tồn tại rồi.

    Những lúc bình thường đều là Lão đại dẫn theo mấy người chúng tôi đi đối phó, mặc dù là có nguy hiểm, nhưng còn không đến mức như không thể giải quyết được."

    Đầu trọc nói đến chỗ này, đột nhiên lại im lặng trong phút chốc, lúc này mới hơi có phần do dự nói:

    "Hạ anh em, nếu như lời nói của tôi không thể nào nghe lọt vào tai được, thì cái loại tình huống hiện tại ở khu vực thứ hai này, anh vốn là một người có quỷ vật thể chất, chính là sẽ rất khó quay về chỗ của Tam đại Minh Phủ kia để giành được cái lợi ích nào đó.

    Nhưng mà nếu anh muốn đạt được đất đai, muốn trở thành chủ nhân của một cái quảng trường nào đó, thì lại không thể không đạt được một số quyền hạn nhất định.

    Khi ở trong hiện thực thì anh hẳn là phải rất rõ ràng, Minh Phủ mở ra quyền hạn cho anh, có thể cho anh luôn luôn hiểu biết được về sự tồn tại của quỷ vật, cùng với tình hình phân bố.

    Nếu như mà không có được cái quyền hạn này, thì mặc dù là có dựa vào sức mạnh tuyệt đối cũng có thể đoạt được về tay mình một quảng trường, nhưng nếu muốn quản lý thì cũng là không dễ dàng gì đề thực hiện được.

    Cho nên hoặc là anh phải bắt tay phụ thuộc vào một thế lực nhỏ bé, hoặc là anh cũng chỉ có thể lựa chọn gia nhập vào một liên minh quân phản loạn nào đó.

    Dù sao đi nữa thì ở khu vực thứ hai này, cũng không có thế lực nào để nương nhờ vào, cho dù là anh có diệt trừ quỷ vật đi nữa, thì cũng phải không thu được bất cứ một phần thưởng nào, sức mạnh từ đầu đến cuối sẽ dừng bước lại không nâng lên nữa."

    "Chẳng lẽ quyền hạn ở nơi này, lại không đủ để thực hiện kết giao hay sao?"

    "Không thể được. Vì quyền hạn đều là do những giám đốc cấp cao ở Minh Phủ nắm chắc trong tay, nếu như không có sự đồng ý của bọn họ, thì tuyệt đối sẽ không giành được cái quyền hạn quản lý này."

    Đầu trọc trả lời vô cùng quả quyết, Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì lại tức khắc nhức đầu lên.

    Nhưng trái lại thì hắn không sợ là sẽ không chiếm được bất cứ phần thưởng nào từ chỗ Minh Phủ, dù sao đi nữa thì hắn cũng có thể trực tiếp đi cắn nuốt quỷ vật. Nhưng mà Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ lại không có loại năng lực này giống như hắn, về phần điểm vinh dự thì lại có phần ỷ lại.

    Cho nên cho dù là không cần phải lo lắng cho bản thân hắn, thì hắn cũng phải vì Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ mà cân nhắc lại một chút.

    Nhưng mà hắn gần như là vẫn chưa hề chọn lựa, không vào được Tam đại Minh Phủ, thì cho dù là trong hiện tại hắn có thể thông qua khảo hạch giám đốc đi nữa, thì hắn cũng dám đi tham gia.

    Trừ phi là Tam đại Minh Phủ hủy bỏ lệnh truy bắt với những người có quỷ vật thể chất, thì hắn mới có thể đi lo lắng những chuyện này.

    Chẳng lẽ hắn thật sự chỉ có một con đường là gia nhập vào liên minh quân phản loạn thôi hay sao?

    Hoặc là cũng giống như những gì mà đầu trọc đã nói, đi tìm một thế lực nhỏ bé để bắt tay với nhau?

    Hạ Thiên Kỳ không biết là nên làm cái gì cho tốt bây giờ, chuyện này hắn cũng chỉ có thể chờ đến khi bàn bạc kỹ càng lại với Lãnh Nguyệt còn có Sở Mộng Kỳ nữa.

    Chỉ có điều còn hơn một cái tin tức xấu thế này, còn có một cái tin tức tốt lành khiến cho hắn rất để ý đến, đó chính là lão đại của quảng trường Quang Ảnh này, cũng cùng là một giám đốc với hắn.

    Đó là chuyện không cần phải nói, chỉ cần hắn giết chết đối phương đi, thì ở khu vực thứ hai này lập tức tương đương với việc có một chỗ để đặt chân lại chứ?

    Chỉ cần là giết chết giám đốc bên này đi, thì bắt đầu giải quyết những kiểu em út như đầu trọc này chính là chuyện không mất đến vài phút.

    Trong lòng Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ sâu xa, giống như là đã thích ứng được với cách sinh tồn của khu vực thứ hai này rồi.

    ...

    Trong một lớp học nào đó của trường trung học Đệ nhất Phong Thành.

    Giáo viên đang đứng ở phía trên bục giảng để phân tích bài tập cho các học sinh ở phía dưới lớp, lúc này ở trong một loạt góc cuối cùng, có một người đàn ông khuôn mặt đầy râu, đang cưỡng chế trên người của một nữ sinh mà vận động không biết mệt mỏi.

    Dưới sự bao phủ của Quỷ Vực, không một ai biết được sự tồn tại của gã, cũng chỉ có một mình cô gái kia vẫn đang nức nở tuyệt vọng.

    "Đừng khóc, chủ nhân của cưng sẽ yêu thương cưng thật nhiều."

    Lúc này người đàn ông lại có vẻ hưng phấn khác thường, đang không ngừng tự cho mình là chủ nhân.

    Hiển hiên, gã chính là vị lão đại kia theo như những lời trong miệng của đám người đầu trọc và lão Hắc, cũng chính là người thống trị tuyệt đối của quảng trường Quang Ảnh này.

    Mà trong chỗ trường học này, thì chẳng qua cũng chỉ là một nơi mà gã hay lui đến để vui chơi trong những ngày bình thường mà thôi.

    Cho dù là gã có không phóng xuất ra Quỷ Vực để che dấu đi chăng nữa, thì cũng không có một ai dám đem hắn ra làm gì cả, nói trắng ra chính là hắn chẳng qua chỉ đang làm cho giống vụng trộm thế này, chỉ có điều là cảm thấy được càng thêm kích thích hơn, chơi cho tốt mà thôi.

    Bằng không thì nếu như bị những người khác chứng kiến được, rồi lại gào thét chạy đi, thì gã khó nói trước là sẽ không đem tất cả mọi người giết chết đi, còn toàn bộ nơi này thì san phẳng thành bình địa.

    Nói như vậy, đối với gã mà nói thì sẽ khiếm khuyết đi rất nhiều hứng thú, là hắn không muốn xảy ra chuyện bị người khác nhìn thấy.​
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)