FREE Afordite

  1. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Chương 1: Chiếc ô

    Lần đầu tiên gặp gỡ là một ngày mưa hiếm hoi vào tháng năm giữa lòng thành phố Afordite phồn hoa, cô bé và người đàn ông ấy cùng xuất hiện tại quán caffee Candra một nơi thật yên tĩnh tránh xa những xô bồ, hối hả. Chẳng ai tin vào định mệnh cả nhưng Chúa gần như là một người chẳng thể lường trước được, ngài trói buộc cuộc đời của hai con người không cùng một thế giới lại với nhau, liệu ngài đã làm đúng? Liệu rằng bản tình ca có réo gọi tên họ hay đó chỉ là một cuộc gặp gỡ khiến cho con người ta tiếc nuối?

    Bạn của cô bé đã vội vã rời đi vì có vài sự cố xảy ra ở xưởng của anh trai mình, cô ấy vội vã rời đi mà quên cả ô của mình, những tấm bưu thiếp đang còn dang dở thiết kế cũng bị cô ấy bỏ quên. Cô bé sắp xếp lại rồi cất gọn gàng vào túi, tiện tay thiết kế vài mẫu mới trong khi chờ đợi trời vơi bớt đi cơn mưa nặng hạt sẽ quay về nhà. Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng... Cơn mưa chẳng có gì dấu hiệu sẽ vơi bớt, cô bé có chút vội cô phải về nhà đã gần năm giờ chều rồi. Vội vã lấy cả hai chiếc ô ra khỏi quán, tầm nhìn cô bé dừng lại trên thân ảnh cao lớn của một người đàn ông đứng đợi ngoài hiên quán. Khuôn mặt dù là nhìn nghiêng thôi cũng rất đẹp cứ như là sản phẩm của thợ điêu khắc chuyên nghiệp vậy nhưng vẫn không mất đi sự chín chắn cùng từng trải, mái tóc cắt cao gọn gàng trông càng sáng sủa. Chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần tây đen càng tôn lên bờ vai rộng cùng đôi chân dài rắn chắc thật đẹp mắt. Sự chững chạc đó khiến một cô bé vẫn đang là học sinh cấp ba có chút ganh tỵ. Người đàn ông có vẻ vội, anh luôn mãi nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ngoài trời, khuôn mặt có chút mất kiên nhẫn. Đánh liều lại gần người nọ, cô bé thừa nhận có chút bị thu hút không chỉ vẻ đẹp mà còn là sự vững chãi chín chắn của người này, mẫu người lý tưởng mà ai cũng muốn gặp gỡ. Khẽ níu lấy tay áo anh, giọng nói có chút cứng cỏi nhưng vẫn mang âm sắc của trẻ con vang lên:
    - Chú, nếu chú đang vội tôi có thể cho chú mượn ô.
    Vừa nói cô bé vừa đưa chiếc ô cho người nọ, đôi mắt có chút ngượng ngùng mà nhìn xuống gót giầy anh ta. Anh có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại điềm nhiên mỉm cười ôn hòa, khẽ cúi đầu nhìn cô bé:
    - Cảm ơn cô bé, vậy có thể cho tôi số liên lạc tôi liền trả lại.
    Cô bé có chút bối rối, cô không nói chuyện nhiều với người lạ nên có chút nhút nhát, vội vã lấy tờ giấy nhỏ mà nãy mình thiết kế ra rồi nhét vào tay anh, sau đó bung dù chạy thẳng vào màn mưa. Anh có chút giật mình thầm nghĩ cô bé này thật kì lạ, đôi mắt dời đến mảnh giấy nhỏ có chút ngạc nhiên, những họa tiết trên giấy được vẽ bằng chì vô cùng tinh xảo, những chữ viết trên giấy vô cùng đẹp nhưng lại có phần ngây ngô.
    Aiglentina
    Số liên lạc: 03 - XXX - XXXX
     
    Last edited by a moderator: 3/8/21
  2. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Chương 2: Chuyện nhà Matthew

    Thẫn thờ trong lớp học, Aiglentina vẫn nhung nhớ về tấm lưng to lớn của người đàn ông kia, em gần như quên mất mọi thứ xung quanh mình. Đến khi cái tên Aiglentina được cô bạn thân gần như hét lên cho cả lớp nghe thì tâm trí cô bé mới quay về hiện tại, xốc lại tinh thần em khẽ cười xòa và xin lỗi vì mình có chút không tập trung. Cô bạn thân Clara có chút hiếu kỳ với thái độ khác thường của bạn mình.
    - Cậu chắc là cậu ổn chứ?
    - Hôm qua tớ chỉ khó ngủ một chút thôi.
    Clara nhìn vào câu trả lời vội vàng của bạn mình kết hợp với sự thẫn thờ từ lúc ở quán caffee trở về linh cảm của một thiếu nữ như mách bảo cô rằng Aiglentina đã tìm kiếm được thứ gì đó làm cô ấy thích thú, Clara là bạn thân từ nhỏ của cô người hiểu rõ bản thân cô ấy nhất chỉ có cô mà thôi. Ít nhất thì Aiglentina chưa từng giấu cô chuyện gì cả, điều đó làm cho Clara có chút tội lỗi vì bản thân mình lại giấu cô ấy quá nhiều chuyện. Gác lại tâm tư trong lòng của mình, Clara tinh nghịch trêu chọc vài câu với Aiglentina.
    - Khai thật đi, có phải sau khi tớ đi khỏi quán caffee đã có chàng trai nào cưỡm cậu rồi hả?
    Aiglentina có chút giật mình, khuôn mặt bắt đầu có chút đỏ lên nhưng bản thân em luôn có những quy tắc của riêng mình, thứ tình cảm chưa chắc chắn nhất định sẽ không huyên thuyên về nó. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, em vội vã mang vài lý do hợp lý ra nói rồi chối bay luôn vụ việc đã đề cập, nhưng trái với khuôn mặt bình tĩnh kia thì những ngón tay thon dài cứ luống cuống chọt lấy mép bàn, tất nhiên hành động đó làm sao qua khỏi con mắt tin tường của Clara nhưng cô bạn lại bỏ qua nó mà không vạch trần. Aiglentina thầm thở phào, em không thể nói với bạn mình rằng em có chút hiếu kỳ với người đàn ông mà cả tên em còn không biết.
    Ngược dòng thời gian về ba ngày trước, công ty bất động sản Tadd.
    Anh cầm chiếc ô bước vào công ty, các nhân viên theo lệ cuối chào vị chủ nhân nơi đây " Matthew Python". Người đàn ông quyền lực, thận trọng và đầy tài giỏi không một ai không khao khát anh ta, hoàn mỹ về ngoại hình, không giới hạn về tài chính, đó là những gì mà mọi người đồn đoán về vị chủ tịch trẻ tuổi. Nhưng không ai biết quá khứ của anh như thế nào, họ chỉ biết anh bất ngờ xuất hiện ở thành phố Afordite và trong một năm anh gần như trở thành người giàu có nhất thành phố. Và với những gì mà mọi người nhìn thấy ở anh, họ có chút bất ngờ với chiếc ô mang sắc hồng nhạt đáng yêu kia lại được vị chủ tịch cứng nhắc sử dụng. Một thân tây trang thẳng tấp mang đầy sự trưởng thành không thể nào hợp với chiếc ô bé xinh có phần năng động kia, mọi người trong công ty thầm nghĩ là một mặt họ chưa nhìn thấy ở chủ tịch hay là chủ tịch cuối cùng cũng chịu đâm đầu vào tình yêu rồi. Dưới đại sảnh ồn ào, tiếng thang máy mở cửa một cô gái xinh đẹp với dáng người tiêu chuẩn đầy ghen tỵ, giọng nói dễ nghe vang lên.
    - Chủ tịch, vừa về nước ngài đã trễ hẹn với ngài Denis rồi, nghe bảo xe ngài bị hư. Chị ngài Jade đã thay mặt ngài tiếp ngài ấy rồi.
    Matthew không mấy ngạc nhiên khi chị mình xuất hiện, nói anh là chủ tịch nhưng chị anh cũng có quyền quản lý vì công ty này do hai người thành lập nhưng phần lớn những chuyện quan trọng vẫn là do anh quyết định. Sau những thành công của công ty, chị anh quyết định theo đuổi đam mê đầu tư rượu và đá quý của mình nhưng Jade vẫn không an tâm với người em bận rộn của mình nên thường xuyên ghé thăm. Matthew cùng vị thư ký xinh đẹp kia trở về văn phòng làm việc, người đẹp khẽ liếc nhìn chiếc ô nhỏ mỉm cười hỏi.
    - Thẩm mỹ của ngài lại thay đổi sao?
    -Đồ mượn ngày mai nên trả lại rồi.
    -Hiếm khi thấy ngài dùng đồ của người khác đấy.
    -Có việc gấp thôi. Alida chị cũng đừng xưng hô cứng ngắc như vậy không khéo Jade lại bảo em bắt nạt chị.
    Matthew gần như trở nên dễ gần hơn khi nói chuyện với Alida, đối với anh Alida đã cứu rỗi Jada thoát khỏi nổi ám ảnh về thảm kịch đã xảy ra với người cha của mình, anh biết ơn cô về điều đó, nói chính xác hơn thì anh gần như đã xem Alida như gia đình của mình. Alida nhìn thấu tâm tư của Matthew, nhưng cô có nguyên tắc trong công việc của mình khẽ lắc đầu từ chối.
    Ting...
    Vă phòng làm việc dần hiện ra, thiết kế của căn phòng vô cùng đơn giản tông chủ đạo chỉ có trắng và đen, một bàn làm việc, một phòng nghỉ, một kệ để tài liệu và một bàn trà. Nhìn phong cách bài trí làm người ta suy nghĩ người chủ nhân nọ thật cứng ngắc. Matthew nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi, nữa tiếng nữa sẽ có cuộc họp, chỉnh đốn lại tây trang rồi nhờ Alida mang tài liệu cần thiết cho cuộc họp đến, cô sắp xếp gọn gàng rồi nhanh chóng bước ra ngoài văn phòng đợi. Matthew trong phòng làm việc cất chiếc ô cùng mảnh giấy nhỏ vào trong ngăn bàn rồi xem sơ lược lại tài liệu. Tiếng gót giầy vang lên từ hành lang yên tĩnh, một cô gái mang gương mặt tinh xảo cùng áo sơ mi và quần tây lưng cao càng tôn lên một thân hình quyến rũ lại vô cùng mạnh mẽ. Đôi mắt sắc bén như đúc ra từ một khuôn với vị chủ tịch kia, không ai khác chính là chị gái của Matthew, " Jade Python".
    -Chị... a, không cựu Chủ tịch.
    -Không ai ở đây, em không cần gọi chị là như thế. Jada mỉm cười
    Không đợi Alida từ chối một nụ hôn đặt trên mắt trái tràn đầy nhẹ nhàng nhanh chóng chặn tất cả những gì mà Alida cần nói, thanh âm ấp áp tràn đầy cưng chiều cứ vang lên trong tâm trí.
    -Tặng em, hôm nay làm việc thật tốt.
    Nói rồi tiêu sái bước vào phòng của Matthew, để lại tiểu thư ký Alida một mặt bối rối cùng trái tim cứ đập liên hồi. Alida thầm nghĩ cựu Chủ tịch quả thật quyến rũ quá đi mất.
    Jade gặp em trai mình không nhịn nổi mà trêu chọc.
    -Nghe bảo cậu trai nhà ta đã đi trễ rồi còn xuất hiện ở công ty với cây dù xinh xắn, khai thật đi hẹn hò vui quá nên đến trễ phải không?
    -Chị thừa biết em bận rộn thế nào mà, đừng chọc em nữa.
    Matthew không lạ lẫm với trò đùa của chị mình, người phụ nữ lúc nào cũng vui vẻ thế kia nhưng tràn đầy mưu kế đấy. Nhớ thời chậc vật kiếm tiền nhìn những gì trải qua làm Matthew có chút có chút nể phục chị mình.
    - Khong đùa nữa, chị đến đây mang Alida đi, coi như phạt em hôm nay đi trễ vậy.
    Matthew đọc trước cả kịch bản này, thỉnh thoảng chị của anh sẽ lại mang Alida chạy mất để rồi những ngày sau để lại anh với một đống công việc, chỉ có mình Alida còn nghĩ cho anh cô vẫn sẽ làm coog việc qua máy tính của mình phụ anh. Thầm nghĩ trong đầu chị mình đúng là thấy sắc quen luôn cả mình.
    -Chị cứ mang Alida đi đi, em đây hào hiệp ra tay giúp cuộc tình hai người.
    Bông đùa vài câu đã đến giờ họp, chị em nhà Python ai làm việc của người nấy, cứ thế tạm biệt nhau. Hôm nay vị Chủ tịch của chúng ta lại có thêm một ngày bận rộn
     
    Last edited by a moderator: 3/8/21
  3. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Chương 3: Caffee ít đường, nhiều đá

    Về lại hiện tại, mỹ nữ thư ký Alica lấy ngày nghỉ phép trong năm của mình đã đi du lịch với cựu Chủ tịch Jade, để lại những bộn bề công việc cho Matthew ngặp trong khí trời có vài phần mát mẻ. Vị doanh nhân thành đạt của chúng ta thầm nghĩ bây giờ mới giữa tháng năm, trời còn rất nắng đi vậy mà lại đi biển rồi, những chuyện yêu đương này, cơ bản anh không có kinh nghiệm. Thông báo của điện thoại vang lên, là tin nhắn của Johnatha, anh chàng là người thầy thân thiết của anh trong khoảng thời gian anh và chị còn chật vật ở Nga sau cái chết của ba mình, người đã dạy cho anh những kỉ năng trong những bước đầu trở thành sát thủ hàng đầu của tổ chức Theodore. Thời điểm đó anh và Jade như con thiêu thân lao đầu vào lửa chỉ vì muốn tìm kiếm quyền lực và sức mạnh để có thể trả thù. Một tin nhắn hiếm hoi từ sau khi anh về nước.
    "Cuối tuần này, quán bar Orien"​
    Matthew có chút ngạc nhiên, thông tin về bọn chúng có lẽ đã có được ít manh mối. Thầm nghĩ cũng thật nhanh, các thợ săn tin ở Nga hoàn toàn là những con người tràn đầy kinh nghiệm và chất lượng. Cất điện thoại vào túi, đã giữa trưa rồi anh cần phải đi ăn thôi. Con xe Maybach đen tuyền nhanh chóng chạy ra khỏi công ty, anh sẽ đến quán Amity đó là nơi anh và Jade thường hay đến vì caffee ở đó rất ngon và gần công ty, chủ quán cũng là người trong tổ chức nhưng đã về hưu, bà ấy sẽ cho anh lời khuyên trong những lúc anh thấy căng thẳng. Amity nhanh chóng hiện ra trước mắt anh, nhanh chóng gửi xe ở bãi đậu xe, rồi vào quán. Ánh mắt anh dáo dát kiếm tìm người chủ quán nhưng có thể bà đã ra ngoài rồi, có chút hụt hẫng. Anh nhanh chóng bước lại quầy và tại đây một lần nữa trong đầu anh lại bật ra câu nói " Thật kì lạ làm sao".
    - Một phần sandwish một người ăn và caffee đá ít đường, nhiều đá.
    Đó chính xác là những gì anh đã gọi, nhưng cùng lúc đó cũng có một giọng nói vang lên với những yêu cầu quen giống anh. Sẽ không có gì bất ngờ cho đến khi anh nhớ ra giọng nói của cô bé kỳ lạ hôm nào mà mình gặp. Cũng giống như anh Aiglentina cũng bất ngờ không kém, trong lòng có chút vui mừng vì em đã nghĩ mình sẽ không gặp lại anh lần nào nữa. Matthew đang suy nghĩ xem mình nên mở lời thế nào với cô bé khi chính anh gần như quên mất việc trả lại chiếc ô mà mình đã mượn. Không đợi cho anh có chút mở lời nào, Aiglentina đã nhanh hơn một bước rồi, giọng em có chút nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra được có phần rụt rè và ngượng ngùng.
    - Chú có thể cùng tôi ăn một bữa cơm chứ?
    Matthew có chút không phản ứng kịp nhưng đồ ăn đã được mang đến nê anh cứ theo phản xạ tự nhiên nhận lấy thức ăn rồi gật đầu, Aiglentina có chút vui mừng. Ngồi vào bàn ăn, em chợt phát hiện mình còn chẳng biết anh thích gì, cứ thế lại có một khoảng lặng giữa hai người dù Aiglentina là người ngỏ ý trước nhưng em có chút bối rối. Về phần Matthew, đến bây giờ anh mới để ý Aiglentina vẫn còn mặc đồng phục trên người, nhìn huy hiệu được gắn ở phần ngực trái là trường Iris, gần đây quá nhỉ, anh thầm nghĩ. Lặng lẽ quan sát Aiglentina, Matthew mới phát hiện ra em xinh đẹp như đóa tường vi đỏ rực vậy, dáng vẻ này đúng là hợp với cái tên của em nhưng vẫn còn rất ngây ngô, anh có thể nhìn thấy tính cách vẫn còn vội vàng của những thiếu nữ đang bước đầu chập chững trên con đường trưởng thành. Đó là những gì mà anh nhìn thấy ở Aiglentina. Cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng, Matthew đành kiếm chủ đề để giải vây cho cô bé.
    - Em thường đến đây ăn sao, đồ ăn ở đây rất ngon đúng chứ? Matthew thầm nghĩ, mình cũng tệ thật khi nghĩ ra câu hỏ nhàm chán này.
    Aiglentina như bắt được cọng rơm cứu mạng, em vội vàng trả lời, khuôn mặt có chút phiếm hồng ngây ngô
    -Chủ quán rất tốt, bà ấy làm đồ ăn cũng rất ngon ạ, caffee ở đây cũng rất tuyệt.
    Matthew có chút bật cười vì phản ứng thái quá của cô bé, nhưng điều đó làm anh thấy thoải mái hơn. Những người nói chuyện với anh luôn thể hiện thái độ dè chừng và ngắm nhìn sắc mặt anh thế nào, điều đó làm anh thấy ngột ngạt đến lạ. Matthew nói tên mình cho Aiglentina biết, em vội vã rời đi nên chưa kịp giới thiệu đàng hoàng, nhìn sắc mặt của Ailentina tràn đầy hứng thú khi nói chuyện làm cho anh nghĩ cảm giác nói chuyện với một cô nhóc cũng không tệ lắm. Cả hai nói chuyện rất lâu từ việc làm của anh đến ước mơ của cô bé, cách pha caffee của chủ quán đến những món ăn mà Aiglentina thích. Matthew lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tràn đầy thanh xuân của cô bé, đôi môi căng mọng cứ luyên thuyên về những việc xung quanh mình như chú chim sơn ca hát vang những giai điệu ngọt ngào, Matthew cho em số liên lạc của mình.
    -Chú, tôi có thể nói chuyện với chú không nếu khi nào chú rảnh... a, nếu nó phiền thì cũng không cần nhắn lại đâu ạ.
    Trước câu hỏi của Aiglentina, Matthew cười ôn hòa bảo không vấn đề, nói chuyện với cô bé làm anh thấy mình thoải mái. Thoáng chốc đã gần hai hai giờ rồi, Aiglentina còn có tiết học nhưng em lại quên mất nên đã vội vã rời đi không quên lễ phép cúi chào người trước mặt.
    - Chú buổi chiều tốt lành ạ.
    Aiglentina vừa rời đi, người chủ quán của Amity đến bắt chuyện với Matthew, bà ấy là người phụ nữ rất đẹp, dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn mang một phong thái đầy tao nhã. Bà nhìn Matthew rồi lại nhìn dáng lưng vội vã ra khỏi cửa tiệm của Aiglentina khẽ mỉm cười.
    - Cậu thấy đấy, nói chuyện với cô bé rất thoải mái phải không, cô bé là một cô gái tốt.
    - Bà quen cô bé sao ạ?
    -Phải, con bé thường hay đến đây ăn trưa, cũng có một khoảng thời gian làm việc ở cửa hàng này vì gia đình của cô bé. Hãy đối tốt với cô bé, ta không biết cậu làm cách nào quen được Aiglentina nhưng mong cậu đừng làm tổn thương nó.
    Matthew biết bà ấy đang nói gì, với thân phận hiện tại của anh, một sát thủ luôn có những mối rình rập xung rất quanh rất dễ dàng làm tổn thương cô bé. Matthew đang suy nghĩ mình có nên giữ khoảng cách hay không đây, nhưng như nhìn thấu tâm tư của anh, vị chủ quán của Amity lại lên tiếng.
    - Đừng trốn tránh con bé, cứ nói chuyện bình thường đi, cậu mà làm vậy con bé sẽ càng hiếu kỳ về cậu hơn thôi.
    Matthew gật đầu, anh nói về việc Jonhnatha đã đến Afordite và về manh mối mà thơ săn đã tìm kiếm, bà ấy có chút bất ngờ nhưng chỉ bảo Matthew cẩn trọng một phút sơ sót nhỏ sẽ làm cuộc đời anh đắng và lạnh lẽo như ly caffee mà anh đã gọi vậy. Bà không mong anh ám ảnh bởi quá khứ đó, Matthew chỉ gật đầu, anh không nói gì cả lặng lẽ rời khỏi Amity bắt đầu cho một cuộc chiến kéo dài đằng đẵng.
     
    Last edited by a moderator: 3/8/21
  4. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Chương 4: Quán bar Orien

    Orien là một quán bar lớn có tiếng của thành phố Afordite, nơi các ông chủ lớn hoặc những thiếu gia quý báu của các tài phiệt thường đến đây tìm niềm vui hoặc bàn công việc nên được quản lý rất nghiêm ngặt về khách hàng và bảo mật những thông tin một cách chặt chẽ. Là một quán bar lý tưởng mà Johnatha tìm kiếm. Johnatha là một người tầm bốn mươi đổ lại, khác với độ tuổi gương mặt của người đàn ông này gần như không già đi mà còn có nét đẹp động lòng người, đôi mắt sắc sảo nhưng tràn đầy quyến rũ, thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc. Khớp tay xinh đẹp gõ mặt bàn chờ đợi người đến, mùi rượu Rum cứ thoang thoảng trong không khí, Johnatha cực thích mùi vị này. Matthew đúng giờ hẹn tới bàn chuyện, anh có chút khẩn trương bao năm tìm kiếm tung tích của người đàn ông kia cuối cùng cũng có được vài manh mối. Ánh mắt va phải một góc của quán bar nơi nhiều cô gái tụ tập, anh thầm nghĩ lúc nào người này xuất hiện cũng nhộn nhịp như vậy cả. Các mỹ nữ nhìn thấy anh bước đến tâm tình có chút bấn loạn, hôm nay quán bar không chỉ toàn lũ đầu heo thiếu gia kia, Chủ tịch của bất động sản Tadd cũng ở đây, người ở ngoài càng đẹp hơn trên truyền hình. Matthew nhanh chóng bước đến bàn rượu, Johnatha thấy thế liền xoay người nhìn các quý cô trước mặt, nở một nụ cười gặp hoa cũng phải nở rộ kia, âm giọng trầm nhưng đầy mềm mại.
    -Các quý cô có thể cho hai chúng tôi chút riêng tư được chứ?
    Các mỹ nữ như non nớt thế này Johnatha rất dễ dàng xử lý, nhờ ngoại hình này thôi cũng đủ làm họ răm rắp nghe lời. Nhanh chóng đám đông được tản ra, Matthew cùng Johnatha bước vào phòng Vip đã được đặt sẵn từ trước, Johnatha nhìn Matthew sau đó lại thở dài.
    -Matthew, xem ra kẻ thù của cậu không dễ đối phó đâu. Cậu biết huyền thoại của Theodore là Panther đúng không?
    Matthew lặng lẽ gật đầu, chờ đợi Johnatha nói tiếp.
    -Năm đó cha cậu bị sát hại là do ông ấy đã vô tình phát hiện ra những vụ việc buôn lậu chất gây nghiện của công ty mà Panther quản lý, hắn ta muốn thao túng cả châu Âu này nhưng sự việc không mong đợi. Và khi ba cậu tìm kiếm được tất cả những bằng chứng về nó ông ấy quyết định sẽ đánh phủ đầu. Nhưng Panther là một con người thâm hiểm, hắn ta đã ra tay giết tất cả những người liên quan và dùng quyền lực lúc đó để che giấu tất cả.
    Johnatha nhìn tâm tình của Matthew, trong đáy mắt anh gần như đã không còn sức sống nữa rồi, Johnatha biết rằng chuyện này sẽ xảy ra, Matthew cũng như cậu đều biết hiện tại quyền lực của Panther đã lớn đến mức nào, không chỉ ngày một ngày hai có thể lật đổ được nó, dù cho Matthew có là sát thủ mạnh nhất Theodore hiện tại thì đối với Panther hắn vẫn là một huyền thoại sống không có điểm yếu. Johnatha cùng thời với hắn, cậu biết rõ con quái vật đó thâm hiểm như thế nào, giết người từ năm mười tuổi về hưu sau hai mươi sáu năm đạt được những thành tựu to lớn về sự nghiệp và sức mạnh không tưởng hắn gần như là biểu tượng của Theodore. Ai cũng bất ngờ khi hắn nghỉ hưu vào hai năm trước, tuy nhiên Chúa hình như đã sắp đặt tất cả khi mà Panther gần như không nhận ra rằng Matthew là con trai của vị cảnh sát mà hắn ra tay sát hại dã man, cứ thế bỏ qua một đứa trẻ có thể hủy diệt mình trong tương lai.
    -Matthew tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ cho kĩ đi vì theo lệ mà nói thì Panther có nhiều kinh nghiệm hơn cậu gần cả một thập kỷ đấy, cậu sẽ dễ dàng bỏ mạng sớm thôi.
    -Johnatha, tôi sẽ trả thù dù đánh đổi bất cứ giá nào đi nữa, anh giúp tôi xác định vị trí của hắn, dù là gì thì cảm ơn anh vì tất cả những gì trong thời gian qua.
    -Cậu...
    Johnatha cũng đoán được rằng anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, những gì Panther làm để lại dấu ấn không hề nhẹ cho anh em nhà Python khi phải chứng kiến tận mắt cái chết của cha mình nhưng lại bất lực. Matthew có chút thẫn thờ, anh cần thời gian để suy nghĩ lại kế hoạch của mình một trận chiến không thể lơ là cảnh giác. Johnatha thấy anh như vậy cũng không cản trở được gì, đành đưa chiếc USB nhỏ cho anh bảo rằng tất cả những gì anh cần đều trong đó. Johnatha định đến đây khuyên bảo vài câu, cậu không mong muốn Matthew phải gặp nguy hiểm, Panther là một con quái vật thực thụ. Nhưng nhìn vào thái độ đó của Matthew, cậu nghĩ mình đã thất bại rồi lặng lẽ xoay người rời đi nhưng vẫn muốn làm một chút gì đó, cậu bảo anh nên suy nghĩ kỹ thêm một chút hãy đến gặp ở quán của Amity, cậu muốn bà ấy nói chuyện với Matthew. Johnatha theo tâm trí của một người thầy cũng không muốn đẩy học trò của mình vào con đường nguy hiểm.
    Còn lại một mình Matthew trong phòng, anh có chút căng thẳng hiện tại đối đầu với Panther là một việc quá nguy hiểm, anh cần tìm kiếm những sức mạnh mới. Nhưng cần phải chờ đợi bao nhiêu thời gian nữa đây, những gì hiện tại anh có không đủ. Gọi vài chai rượu có nồng độ cao, một mình anh lặng lẽ uống với những suy tư không thể nói thành lời.
    Aiglentina đến quán bar Orien cùng với bạn của mình, anh của Clara muốn hai đứa sau khi tốt nghiệp sẽ có một khởi đầu tốt trong sự nghiệp nên đã đưa bọn họ đến đây, chủ của quán bar rất thích các mẫu thiết kế logo cùng với những bản vẽ nội thất mà Aiglentina và Clara đã vẽ nên rất có thiện cảm với hai cô bé tài năng này. Đó là lí do vì sao quán bar Clara không chỉ có rượu mà còn có những món ngọt dành riêng cho hai cô nàng, nói cách khác thì đây chính là muốn tương lai có thể làm đối tác tốt. Chủ quán là Morien, cô là một cô gái xinh đẹp mạnh mẽ và là một doanh nhân đầy mưu trí. Aiglentina nói chuyện với Morien vài câu rồi cùng mọi người đi tham quan quán bar và rồi em lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc mà vài ngày trước em đã gặp, thầm cảm ơn Chúa vì đã lắng nghe tiếng lòng của em mấy ngày nay. Aiglentina vờ như muốn đi vệ sinh và cắt đuôi mọi người, lén lút chạy đến chỗ Matthew và em nhận ra rằng hình như anh đã uống rất nhiều rượu. Nhẹ nhàng bước đến bên Matthew, mái tóc dài tỏa ra mùi hương tường vi dễ chịu, em khẽ níu lấy tay áo người nọ, giọng nói ngây ngô vang vọng trong đầu Matthew làm anh lầm tưởng mình hình như đã say quá rồi, giọng nói cứ làm trái tim anh có chút thổn thức.
    -Chú, uống nhiều quá rồi, cảnh sát sẽ phạt chú nếu chú lái xe với nồng độ cồn quá cao đấy.
    Aiglentina với khuôn mặt quá nghiêm túc làm Matthew có chút bật cười thầm nghĩ sao em ấy có thể bình tĩnh nói như thế với một người say rượu chứ.
     
    Last edited by a moderator: 3/8/21
    Chpn thích bài này.
  5. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Chương 5: Chờ đợi và nắm bắt đúng cơ hội.​

    Matthew có chút ngạc nhiên khi Aiglentina ở đây, anh nghĩ nơi này thật điên cuồng so với một cô gái như em. Với tay xoa chiếc đầu nhỏ, giọng nói có chút khàn khàn hỏi vì sao lại ở một nơi như vậy. Aiglentina có chút giật mình, em hiểu ý của Matthew vội vàng giải thích.
    -Chú đừng hiểu lầm, tôi với chủ quán đến đây bàn về thiết kế quán bar này thôi, tôi đến tham quan nó vì chưa đủ tuổi nên có làm một chút việc xấu xa thôi, tò mò nó như thế nào vào buổi tối.

    Aiglentina bối rối giải thích, đôi môi căng mọng cứ lắp bắp sợ rằng Matthew sẽ nghĩ cô là một tiểu thư chỉ biết ăn chơi liêu lỏng, Matthew nhìn thấy dáng vẻ này có chút buồn cười, đành lên tiếng bảo rằng tin em, nếu không chắc em sẽ nói đến sáng mất. Matthew chăm chú nhìn Aiglentina, hôm nay em trang điểm nhẹ, chiếc váy màu trắng điểm xuyết vài họa tiết cánh hoa nhỏ màu đỏ dưới tà váy trong thật dễ thương. Em không quyến rũ, xinh đẹp như những cô gái trưởng thành mà anh thường gặp, em mong manh, nhưng kiên cường điều đó khiến em đẹp một cách kỳ lạ. Thấy Matthew cứ nhìn mình mà chẳng nói lời nào, Aiglentina có chút bối rối liền tìm cái gì đó để bắt chuyện.
    -Chú sao chú lại uống say như vậy, công việc không suông sẻ hả?
    Matthew suy nghĩ "Công việc sao, trả thù cũng có thể là công việc nhỉ?".
    -Phải có chút trục trặc, em nghĩ xem tôi còn phải chờ đợi bao lâu nữa để hoàn thành nó đây?

    Aiglentina tất nhiên không hiểu ẩn ý của Matthew, em hồn nhiên trả lời theo những gì mà em đã cố gắng để với được tới ước mơ của mình.
    -Chú việc chờ đợi là phải có, chờ đợi để có được cơ hội tốt, trong lúc chờ đợi chú còn có thể nhìn thấy sai sót của mình, nắm bắt nó và chú sẽ làm tốt việc mà mình mong đợi.

    Aiglentina thao thao bất tuyệt, Matthew nhìn những lời nói đó được một cô nhóc nói nghiêm túc như thế lại phì cười, Aiglentina bối rối em ngạc nhiên khi anh cười như vậy. Matthew cảm giác gặp cô bé ở đây làm anh có chút thoải mái, xem ra anh còn thua cả một cô nhóc nữa. Men rượu vẫn còn, có lẽ vì thế mà trong ánh mắt của Matthew bây giờ nhìn em đẹp đến lòng ngực gần như hẫng đi một nhịp mất rồi.

    Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, lôi tâm tư của Matthew trở về thực tại, Aiglentina vội vã tạm biệt anh, đã trễ rồi em phải về nhà. Gần đến cầu thang Aiglentina không quên cổ vũ tâm tình của Matthew.
    -Chú, chú rất giỏi rồi chú sẽ làm được như những gì mà chú muốn. Chú chắc chắn sẽ hạnh phúc.
    Những lời nói ấy làm Matthew có được tâm tình tốt hơn, anh nghĩ rằng cứ vô tư vô lo như em ấy chẳng phải rất tốt sao. Chiếc váy tinh xảo khuất sau hành lang để lại Matthew vẫn lưu luyến mùi hoa tường vi còn vấng vương trong không khí tựa hồ như em vẫn ở đây vậy, anh dường như đã luyến tiếc sự xuất hiện của em mất rồi.

    Aiglentina vội vã chạy xuống dưới lầu, Clara đã gọi cho em hai cuộc nên chắc cô ấy rất lo lắng. Đảo mắt nhìn xung quanh, em tìm kiếm dáng hình của mọi người. Clara và mọi người cũng lo lắng không kém khi mà nhà vệ sinh lại chẳng có ai, mọi người sợ Aiglentina đi lạc, may thay họ nhìn thấy em đang đứng dưới cầu thang để lên tầng hai. Clara gần như muốn rớt cả con tim ra ngoài khi mà cả điện thoại cũng mất liên lạc, vội vã chạy đến bên Aiglentina thầm cảm tạ Chúa đã không có chuyện gì không hay xảy ra. Morien lo lắng hỏi thăm Aiglentina, em chỉ cười xòa bảo rằng muốn tham quan một chút để tiện cho việc thiết kế chứ không có chuyện gì xảy ra. Thế là bọn họ từ biệt nhau tại đây vì đã trễ lắm rồi, Clara và Aiglentina chắc cũng đã mệt, Cain- anh trai của Clara đưa họ về nhà. Ngồi lại vào xe, Clara lại chất vấn anh trai của mình.
    -Anh đã đi đâu vậy hả, hai người mất tích làm em chẳng biết phải nhờ ai để kiếm hai người đấy.
    -Vô tình gặp người quen nên có uống vài chai mà quên mất thôi, anh không có ý đâu mà. Cain vừa lái xe vừa bông đùa vài câu.
    Clara thở dài cũng quay qua hỏi Aiglentina vài câu, dặn rằng sau này có đi đâu cũng nên nói với cô một tiếng, một nơi như Orien toàn một lũ thiếu gia thiếu đạo đức, sẽ rất nguy hiểm. Aiglentina gật đầu. Chiếc xe lăn bánh về ngôi nhà nhỏ của Aiglentina, em sống một mình, cả ba mẹ em đều qua đời vì tai nạn vì thế em luôn đâm đầu vào kiếm tiền để trang trải cho cuộc sống khắc nghiệt này và Clara chính là người bạn đã giúp đỡ em rất nhiều. Tạm biệt anh em nhà Clara, Aiglentina cúi đầu lễ phép vì đã chiếu cố cho em rất nhiều.
    Cain và Clara trên đường trở về nhà, anh trai cô liếc nhìn Clara như có chuyện muốn nói, Clara cũng cảm nhận điều đó cô đã lên tiếng trước. Cain với gương mặt hết sức lo lắng cùng giọng điệu vô cùng cẩn trọng nói với Clara.
    -Panther đã đến đây, hắn ta muốn đầu tư và thâu tóm các khách sạn ở Afordite.
    -Cái gì? Sao có thể.
    -Johnatha đã nói cho anh biết, anh ấy nhắc chúng ta cẩn thận dù là chúng ta quản lý vùng Junali giáp ranh với Afordite thì vẫn có thể là con mồi của hắn. Anh định sẽ về đó một thời gian trước khi anh biết ý đồ thực sự của hắn ta.
    -Anh trai vậy người anh gặp là Johnatha hả, hèn gì thấy anh mất tăm, thì ra là đi gặp người thương. Mà không nói chuyện đó, anh mau mau gửi gọi cho ba đi, ông ấy cần biết về sự xuất hiện của con rắn độc kia.
    Cain gật đầu tỏ ý tán thành, đó là điều mà anh cần phải cẩn trọng, hắn ta là một tên săn mồi đáng gờm, ai cũng biết về thành tựu của hắn ở Theodore và cả thương trường nữa, Panther cũng đủ điều kiện để có thể tham gia vào chính trị rồi. Hắn ta là một thợ săn giỏi, chờ đợi và tóm lấy cơ hội một cách hoàn hảo đó gần như là bản năng của hắn ta vậy. Anh có một dự cảm không lành vì chuyện này.
     
    Last edited by a moderator: 3/8/21
    Chpn thích bài này.
Tags:

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)