Đô Thị Bá chủ thu mua - Ngốc Tiểu Tứ (C136 - Drop)

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 115: Ra mắt
    Dịch: trungttnd



    8h, Hác Mãnh chuẩn bị đi tới thị trường đồ cũ, đã lâu rồi không tới, mặt khác trong cửa hàng cũng cần bổ sung thêm nguồn hàng. Tuy rằng hiện giờ chút thu nhập của cửa hàng đối với hắn chỉ là khoản tiền nhỏ, nhưng nếu không kinh doanh nữa thì Ngụy Thục Phân biết đi nơi nào? Cửa hàng vẫn phải tiếp tục kinh doanh, coi như không kiếm được nhiều tiền thì cũng có thể để Ngụy Thục Phân có lý do ở lại.

    Đi ra cửa hắn mới phát hiện mình không có phương tiện để đi lại rồi.

    Xe của công ty thì Tiếu Ngọc Vân lái, chiếc xe đạp điện trong cửa hàng là để Ngụy Thục Phân đi. Đúng rồi, chiếc xe đạp leo núi của mình còn ở trong tay người phụ nữ kia.

    Hác Mãnh đang cân nhắc có nên gọi điện thoại cho người phụ nữ kia không. Phải lấy lại xe đạp chứ. Chợt điện thoại di động vang lên, nhìn thông báo thì là mẹ kế Trương Phương gọi tới.

    "Chả lẽ thật sự muốn giới thiệu đối tượng cho mình?" Hác Mãnh cầm điện thoại lầu bầu. Tối qua gọi điện thoại cho Tiếu Ngọc Vân, hắn cũng đã được đề cập tới rồi, vốn hắn tưởng là nói giỡn thôi, nhưng bây giờ Trương Phương gọi điện đến rồi, thế thì có lẽ là thật.

    "Dì Phương" Hác Mãnh tiếp điện thoại, mặc kệ chuyện gì, điện thoại cũng không thể không nghe.

    Trương Phương lúc này đã đi làm ở bệnh viện, cười nói: "Chị con đã nói với con rồi chứ, hôm nay cố gắng ăn mặc lịch sự, tinh thần thật tốt vào, cô bé này không tệ, mẹ cùng với mẹ con bé là đồng nghiệp cũ 10 năm rồi, con bé đang làm y tá ở bệnh viện số 2 Thạch Thành, coi như đã biết rõ gốc rễ rồi."

    Vào thẳng đề tài chính, cũng không cần rào trước đón sau, Hác Mãnh dở khóc dở cười, hôm nay Tiếu Ngọc Vân đã nói với dì cái gì vậy? Choáng, bà chị này rốt cục là muốn gì thế.

    "Lát nữa ta sẽ gửi số điện thoại của con bé cho con, con bé hôm nay không phải trực, có thời gian rảnh. Đến gần 9h con gọi điện thoại cho con bé, hẹn nó đi ra ngoài chơi một chút. Yên tâm đi, không phải ngại. Mẹ cùng với mẹ con bé đã nói chuyện rồi, con bé cũng có chút hiểu biết về con rồi, như vậy nhé, thôi mẹ phải làm việc đây" Trương Phương cười rồi cúp điện thoại, không cho Hác mãnh cơ hội nói chuyện.

    Hác Mãnh sờ sờ mũi, cười khổ xoay người bước vào nhà. Đi ra mắt cũng không thể ăn mặc quá xuềnh xoàng được, thành công hay không thì chưa biết nhưng dì Phương bình thường cũng dễ nói chuyện. Cũng không thể phản đối gay gắt quá, nếu để dì tức giận lên thì có lẽ sẽ theo sau ngươi mà mắng từ sáng cho tới nửa đêm ấy chứ.

    Hôm nay nếu Hác Mãnh không đi thì ngày mai Trương Phương lại đến tận cửa làm công tác tư tưởng cho hắn ấy chứ, hơn nữa còn không biết Tiếu Ngọc Vân ở giữa tác động gì nữa chứ, đến lúc đó không thể không náo loạn lên được.

    "Mạnh Hiểu Lan, điện thoại 0903.xxx.xxx, đến 9h thì gọi điện thoại cho nó, tuyệt đối không được muộn quá, đừng để người ta chờ."

    Hác mãnh thở dài, đối với sự nhiệt tình của dì Phương, hắn vẫn chưa từng bất mãn điều gì, đều là người một nhà, hơn nữa dì Phương xác thực rất tốt với hắn, mẹ kế có thể làm được như nàng cũng không nhiều. Hác Mãnh không phải không có lương tâm, không có cảm giác. Kỳ thực việc này phải trách Tiếu Ngọc Vân, nàng ở nhà mà nói đỡ một câu thì có phải là xong không.

    Không ăn mặc quá hoa lệ. Cũng không phải đi khoe khoang, Từ Manh mua cho hắn bộ âu phục nhã nhặn hơn 10 ngàn mà hắn chưa mặc, hắn thấy không cần thiết lắm, trước đây cứ quần jean được Ngụy Thục Phân giặt sạch, áo T-shirt ngắn tay màu trắng, đầu đinh 1 phân, đứng trước gương trông cũng rất có tinh thần.

    Hác Mãnh thân hình cũng không tệ, cao tầm 1m78, cười lên mang theo vẻ bụi bụi, rất cuốn hút, nếu không lúc đi học Trần Vũ Tình và Từ Manh cũng sẽ không để ý tới hắn. Thời đại này là thời đại trông mặt mà bắt hình dong, khi mặt ngươi không sánh được người khác thì phải cậy cha, hoặc cầm tiền ném cũng được.

    "Khanh khách, rất rắn chắc đó nha" Thường Mị từ nhà bên đi qua, nhìn kỹ Hác Mãnh từ trên lầu đi xuống, con mắt nhìn theo cơ ngực nhô lên bên trong áo T-shirt của hắn, thoáng sửng sốt rồi cười liếc mắt đưa tình.

    Hác Mãnh không có tâm tình tán dóc với nàng, lên tiếng chào Ngụy Thục Phân rồi đi ra ngoài.

    "Alo, xin hỏi ai vậy?"

    Hác Mãnh gọi vào dãy số mà Trương Phương cho, sau hai tiếng chuông thì cuộc gọi đã được tiếp, nghe giọng nói có chút điệu, bất quá rất êm tai, chỉ bằng giọng nói này có thể đi làm phát thanh viên được rồi.

    "Xin chào, ta là Hác mãnh, dì Phương cho ta số" Hác Mãnh trực tiếp nói, còn đối phương phản ứng ra sao thì hắn không biết.

    "À, vậy ngươi tới đón ta đi, ta ở trên đường Sân Bay, đến thì gọi điện cho ta." Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.

    Đường Sân Bay? Khoảng cách từ vị trí hiện tại của Hác mãnh không phải quá xa, nhưng cũng không gần. Hác Mãnh suy nghĩ một chút, gọi một chiếc xe chứ không đi xe đạp điện nữa. Cũng không phải hắn không thích mà do tối qua mưa nên sáng sớm nay không khí rất mát mẻ, nhưng hiện giờ mặt trời đã lên lại oi bức, trong không khí mang theo cảm giác khó chịu, hơi hoạt động là lại ra mồ hôi khó chịu. Vì thế hắn mới gọi taxi đi cho đỡ mệt.

    Trên đường, Hác Mãnh gọi điện cho Tiếu Ngọc Vân.

    "Đúng lúc chị có chuyện muốn tìm em, công ty thời trang lấy tên gì cho hay đây? Chị bây giờ đang ở Cục công thương." Sau khi Tiếu Ngọc Vân nhận điện thì lập tức nói chuyện công việc, không hề đả động tới chuyện hôm qua.

    Hác Mãnh bất đắc dĩ nói: "Chị tự nghĩ xem, tên gì cũng được"

    "Ha ha, công ty là của em hay là của chị? Bảo em đặt thì em đặt đi, còn đưa đẩy cái gì, mau mau chị đang sốt ruột đây" Tiếu Ngọc Vân cười lạnh.

    Hác Mãnh suy nghĩ một chút, nói: "Hay là gọi Vân Mộng đi, thời trang Vân Mộng"

    Kỳ thực chính là lấy từ bên trong tên của hai người, Vân và đồng âm với Mãnh là Mộng.

    "Vân Mộng? Không êm tai, quá quê mùa, lấy cái khác đi." Tiếu Ngọc Vân nhắc lại hai lần rồi phủ quyết tên Hác Mãnh đặt.

    "Vậy thì gọi là thời trang 'Ngọc Vân'?" Hác Mãn lười suy nghĩ, trực tiếp lấy lên Tiếu Ngọc Vân ra.

    Tiếu Ngọc Vân trầm mặc vài giây, nói: "Em không cố gắng tìm ra cái tên, chị về nhà nói với mẹ, em ngủ với chị mà không muốn chịu trách nhiệm"

    Chết mất!

    Hác Mãnh dở khóc dở cười nói: "Chị à, chúng ta cũng không cần tàn nhẫn như thế chứ."

    "Ít phí lời, nhanh nghĩ đi, 5' đồng hồ mà không nghĩ ra cái tên mà chị thỏa mãn, vậy thì em chờ xem, chị cũng chẳng để ý đâu nhưng em thì tự lo lấy nhé." Tiếu Ngọc Vân cười lạnh.

    Hác Mãnh gãi đầu, tên là cái gì chứ, không phải chính là danh hiệu sao, gọi chó con, mèo con, thằng nhóc khốn nạn ..., ừm cũng không êm tai lắm.

    "Hay gọi là thời trang Mãnh Long đi?" Hác Mãnh hỏi dò.

    Tiếu Ngọc Vân suy nghĩ chút, nhẹ giọng nói: "Mãnh Long cũng không tệ, bất quá nếu để là thời trang Mãnh Long nghe có vẻ đuối đuối thế nào ấy. Hay là, thời trang 'Mãnh Long Quá Giang' đi, bốn chữ 'Mãnh Long Quá Giang', chính là thương hiệu, công ty chúng ta tên là công ty thời trang 'Mãnh Long Quá Giang'!"

    "Được, tốt rồi, nghe rất khí phách" Hác Mãnh cười nịnh nọt, thích cái gì chứ, chỉ cái tên thôi mà, nhưng để Tiếu Ngọc Vân thỏa mãn dù sao cũng hơn là bắt hắn vò đầu bứt tai mà suy nghĩ.

    "Vậy được, thế nhé, bên này chị có việc bận, em tập trung nói chuyện với con gái nhà người ta đi, đừng có vớ vẩn, chúc em ra mắt thành công" Nói xong liền cúp ngay điện thoại.

    Hác Mãnh cầm điện thoại sửng sốt một chút, lúc này mới biết mình bị lừa rồi. Lại gọi cho Tiếu Ngọc Vân thì máy đã tắt rồi.

    Có phải sớm có mưu tính trước? Hác mãnh nghĩ không ra trong lòng Tiếu Ngọc Vân đến cùng là nghĩ thế nào, mình bị dì Phương sắp xếp ra mắt, nàng lẽ nào không có cảm giác, có gì không cao hứng? Hay là, cố ý làm như vậy là để thử thách mình, nhưng như thế thì có thể thử thách ra điều gì chứ?

    Đến gần đường Sân Bay, Hác Mãnh gọi điện thoại cho cô gái kia, hai người hẹn gặp ở trước cửa hàng bách hóa. Trả tiền xe, Hác Mãnh xuống xe đi tới chỗ hẹn.

    "Ngươi là Mạnh Hiểu Lan?" Hác Mãnh đi tới, nhìn cô gái hỏi dò. Cô gái rất xinh đẹp, đáng yêu, vóc dáng tầm 1m6, không cao cũng không thấp, chân đi một đôi xăng đan đế cao, quần sooc bò màu xanh da trời, áo ngắn màu phấn hồng, trên tay mang theo một túi màu trắng, da dẻ rất trắng, không giống cô gái phải làm việc nặng.

    "Đúng" Mạnh Hiểu Lan đáp lời, hai mắt đánh giá Hác mãnh, cười nói: "Ngươi là con trai của dì Phương sao? Dáng người cũng không tệ lắm, haha"

    Dáng người không tệ? Hác Mãnh sờ sờ mũi, lần thứ nhất ra mắt, kinh nghiệm cũng không nhiều, vì thế cảm giác có chút lúng túng.

    "Ngươi cũng rất xinh đẹp"

    Mạnh Hiểu Lan cười khanh khách, nói: "Phần lớn mọi người đều nói như vậy" Dừng lại chút rồi hỏi tiếp: "Ngươi đến bằng gì?"

    "Ta gọi taxi" Hác Mãnh cười nói.

    Mạnh Hiểu Lan gật đầu, noi: "Lát nữa, một người bạn của ta tới đón chúng ta, chúng ta đi Đại Phú Hào hát hò, ở bên ngoài nóng quá, buổi trưa bằng hữu của ta sẽ mời chúng ta ăn cơm, buổi chiều thì... Ngươi có việc thì có thể đi trước, hành trình của chúng ta tạm thời như vậy đã."

    Hác Mãnh sửng sốt một chút, có vẻ như có điều gì không đúng.

    "Được, ngươi an bài là tốt rồi." Hác Mãnh cũng không nghĩ nhiều, chỗ Đại Phú Hào kia hắn quen thuộc, không sợ xảy ra chuyện gì.

    Đợi không bao lâu, một chiếc xe Grand Cherokee màu xanh lục dừng cách hai người không xa, Mạnh Hiểu Lan cười nói: "Đi thôi, bạn của ta đến rồi."

    Sau khi mở cửa xe ngồi vào, một mùi thơm hương Lavender phả vào mặt. Mạnh Hiểu Lan cười ngồi vào ghế phụ cạnh lái xe, Hác Mãnh thì ngồi đằng sau.

    "Đây là Ly ca, bạn trai ta" Mạnh Hiểu Lan cười giới thiệu.

    Ly ca? Bạn trai? Mịa nó, Hác Mãnh cười khổ suýt nữa không nhịn được mà chửi :" ĐCM nó chứ" Mạnh Hiểu Lan vóc người không tệ, có bạn trai cũng không ngạc nhiên, nhưng hôm nay hai người gặp mặt mà lại mang bạn trai cùng đi chơi? Làm sao có cảm giác như sấm sét cuồn cuộn vậy. Lại nhìn 'Bạn trai' của nàng kìa, trong lòng càng nổi nóng, ngươi muốn tìm người đóng giả thì cũng phải tìm một cái ra dáng đi, mịa kiếp, ngươi cho rằng ta mù chắc?

    Không muốn ra mắt thì nói rõ chứ, ta cũng không phải mặt dày mày dạn nhất định phải quấn lấy ngươi!

    Tuy rằng 'Ly ca' khá 'Đẹp trai', rất có khí chất, ăn mặc rất đàn ông, ngực cũng đủ 'Bằng phẳng', nhưng đừng nói với ta hắn không phải là đàn bà, phía dưới không có 'Chùm quả'.

    "Tiểu tử, chớ giật mình, ca tán gái, chơi đùa nữ nhân so với ngươi gặp còn nhiều hơn." Hoàng Ly nhìn gương chiếu hậu, cười mà như không, nói.

    Ngất, cười rất gian!

    Hác Mãnh ngồi phía sau nhìn nàng, cảm giác đầu tiên, bà cô này lông mi thật dài, hơn nữa tuyệt đối không phải giả, trời sinh dài như vậy, lúc cười lên khóe miệng hơi cong lên, rất gian, cũng rất tuấn tú, càng có chút 'Yêu khí' hơn. Lẽ nào đây chính là người trong truyền thuyết cả nam lẫn nữ đều ăn?

    (ND: Vãi chưởng, khả năng main ăn cả hai em LES này)

    "Đừng nói những chuyện tình kia của ngươi, người ta không thích nghe." Mạnh Hiểu Lan lầm bầm, dáng vẻ ghen tuông, bất mãn nói.

    "Khanh khách, tiểu bảo bối đừng có ghen, ca hiện giờ không phải chỉ có mình ngươi sao, những thứ kia đều là chuyện cũ rồi, lại đây nào, để ta hôn một cái." Hoàng Ly cười, đưa mặt qua, Mạnh Hiểu Lan cười hôn lên mặt nàng 'Bẹp' một cái.

    Hác mãnh ngồi phía sau không nhịn được rùng mình, mẹ kiếp, thế giới này quá điên cuống, ca không theo kịp nhịp điệu của thời đại rồi.

    ...


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 18/5/15
  2. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 116: Thói xấu của Ly tỷ
    Dịch: trungttnd



    "Nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ rất kinh ngạc đúng không? Trước đây chưa từng thấy à?" Hoàng Ly hơi nhếch miệng cười, nhìn Hác Mãnh qua gương chiếu hậu.

    Hác mãnh sờ sờ mũi, cười gượng lắc đầu: "Tâm hồn phụ nữ thân thể đàn ông thì thấy nhiều rồi, nhưng giống như ngươi thế này thì đúng là lần đầu thấy. Vậy thì, ta có thể hỏi một chút các ngươi có đi thuê phòng không?"

    "Đương nhiên rồi" Hoàng Ly tức giận nói: "Ngươi có thấy qua đi tán gái mà không thuê phòng không, thật đần"

    Rất đần sao? Nam nhân tán gái là vì điều đó, vậy các ngươi nữ tán nữ thì có thể làm gì đây? Thời đại này cũng có heo ghép đôi với củ cải trắng, bông hoa nhài cắm bãi phân trâu là bình thường. Thế nhưng nữ nhân đi tán gái, cũng đang thịnh hành sao?

    "Có thể hỏi sâu một chút, các ngươi làm gì khi thuê phòng không?" Hác Mãnh cười nói.

    Mạnh Hiểu Lan đỏ mặt trừng mắt với Hác Mãnh, lầm bầm: "Hỏi gì mà hỏi, có cái gì hay mà hỏi, đàn ông các ngươi đều bỉ ổi thế sao, không được hỏi nữa, không có lịch sự gì cả, khiến ta cảm thấy ngượng ngùng"

    Mình không lịch sự, hay quan hệ của các ngươi khiến người khác hiếu kỳ đây, haiz vốn mỹ nữ đã bị các anh chàng cao to đẹp trai, con nhà giàu cướp đi gần hết, tài nguyên đã ít, bây giờ mỹ nữ lại bị nữ nhân tán mất. Thế này thì các nam nhân khác sau này sống thế nào đây.

    "Việc này, kỳ thực cũng giống như trong lòng ngươi nghĩ đó, còn cụ thể thì lúc nào có cơ hội ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức, ta đối với huynh đệ vẫn rất chiếu cố." Hoàng Ly cười nói, nàng dừng lại một chút lại nói: "Quan hệ của ta với Mạnh Hiểu Lan ngươi cũng thấy rồi đó, vì thế ta cũng không cần thiết phải giấu ngươi, nàng hiện giờ là nữ nhân của ta. Chúng ta ở chung cũng rất tốt, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, bất quá nhà nàng không chịu cho phép chúng ta ở cùng nhau, thế nên mới có ngươi."

    "Vẫn không hiểu" Hác Mãnh sửng sốt, lắc đầu nói. Cái gì gọi là mới có mình.

    "Ngươi giả trang làm bạn trai của Tiểu Lan, nhà nàng sẽ không giới thiệu đối tượng cho nàng nữa, nói cho dễ hiểu, là để gạt người nhà nàng cho chúng ta lén lút ở cùng nhau. Trên danh nghĩa ngươi là bạn trai nàng, nói vậy ngươi đã hiểu chưa." Hoàng Ly nói tiếp: "Yên tâm đi, sẽ không để ngươi phí công đâu, Hoàng Ly ta ở Thạch Thành cũng là người có máu mặt. Sau này có việc chỉ cần nói một câu, ta bảo hộ ngươi, không ai dám bắt nạt ngươi"

    Nhân vật cấp Đại tỷ? Sai, là cấp "Đại ca"? Nhưng Hác mãnh trước đây chưa từng nghe nói Thành Thành có một 'Đại nhân vật' như thế.

    "Ngươi đồng ý, chúng ta sau này sẽ là bằng hữu, còn không đồng ý cũng không sao, bất quá chuyện của ta với Tiểu Lan ngươi phải giữ bí mật, nếu dám tiết lộ ra ngoài, ta đánh gãy chân chó của ngươi" Hoàng Ly cười lạnh.

    Hác Mãnh dở khóc dở cười. Mẹ kiếp, sao chuyện gì tốt đều rơi xuống đầu mình thế nhỉ.

    Đến Đại Phú Hào, Hoàng Ly dừng xe. Sau khi xuống xe, Mạnh Hiểu Lan thân mật ôm cánh tay của nàng.

    Từ bóng lưng có thể thấy, vị "Ly ca" chính là rất đàn ông, đầu tóc, quần áo đều rất nam tính. Ngoại trừ tay nhỏ ra thì cũng không có gì khác thường cả. Giọng nói cũng rất thô, không biết là cố ý như vậy hay là do trời sinh.

    Buổi sáng Đại Phú Hào khách đến tương đối ít, buổi chiều tối mới khá náo nhiệt.

    "Ly tỷ" Nhụy tỷ đang chỉ huy mấy người phục vụ dọn dẹp vệ sinh, quay người thấy ba người đang đi tới, vội vàng cười bước tới. Nhìn thấy Hác Mãnh đứng sau Ly tỷ thì sửng sốt.

    Hoàng Ly nhếch miệng, đi tới gần Nhụy tỷ, đưa tay bóp bộ ngực cao vút của nàng, nói: "So với gọi Ly tỷ, ta càng thích người khác gọi ta là Ly ca, tối nay gọi điện cho ta, ca sẽ yêu thương ngươi, xem sắc mặt của ngươi thì biết gần đây thiếu được cưng chiều rồi."

    Nhụy tỷ đứng đó bị Ly ca trêu trọc mà không dám tránh, trái lại còn liếc mắt đưa tình với đối phương, cười khanh khách nói: "Ly ca, ngươi ta thật lòng với Ly ca, ngươi lại hư như vậy, bên cạnh còn có người đó, ta sẽ gọi điện cho ngươi sau"

    Hác Mãnh đưa tay xoa gáy, thế giới quan một lần nữa lại đổ sụp.

    "Cho chúng ta một phòng riêng" Hoàng Ly cười nói, Mạnh Hiểu Lan ôm cánh tay Ly ca, miệng nhỏ lầm bầm, sắc mặt không vui, dĩ nhiên là đang ghen rồi.

    "Được rồi" Nhụy tỷ cười dẫn đường, bình thường buổi sáng Đại phú Hào không kinh doanh, buổi chiều sau hai giờ mới mở cửa.

    Khu Thiên Nhân Các, phòng Đế Hoàng.

    Hác Mãnh đi theo sau vẫn không nói gì, cũng không chào hỏi với Nhụy tỷ, nhưng nhìn Ly ca và Nhụy tỷ quen thuộc không nói, lại trực tiếp dẫn bọn họ tới phòng sang trọng nhất Đại Phú Hào, điều này đủ biết 'Ly ca' e rằng không phải nhân vật đơn giản.

    "Ngươi uống gì?" Ngồi vào ghế sa lông, Hoàng Ly nghiêng đầu nhìn Hác Mãnh.

    "Không quan trọng, gì cũng được" Hác Mãnh cười gượng, cũng ngồi xuống theo.

    Hoàng Ly quay về phía Nhụy Tỷ nói: "Vậy thì lấy mấy bình Laffey, hai tá bia, thêm một ít hoa quả. Đúng rồi, sắp xếp cho người bạn này của ta hai 'Công chúa', loại hot nhất ấy, loại thường đừng đưa ra trước mặt ta, nhìn thấy lại khó chịu"

    Nhụy tỷ cười khổ: "Ly ca ngươi làm khó ta đó sao, hiện tại Công chúa đều tan tầm về nhà ngủ rồi..."

    Hoàng Ly biến sắc, cười lạnh: "Không có công chúa, vậy ngươi bồi bằng hữu của ta đi, không có vấn đề gì chứ?"

    "Ta? Khanh khách, ta thì không có vấn đề gì, nhưng sợ không lọt được vào mắt anh chàng đẹp trai đây" Nhụy tỷ cười liếc mắt đưa tình với Hác Mãnh.

    Để Nhụy tỷ tiếp mình? Nếu để Chu Đào biết sẽ tức giận chứ? Hình như Nhụy tỷ với cha hắn có quan hệ mập mờ thì phải. Không biết ai nói, là thật hay giả hác Mãnh cũng không biết. Mặc kệ thế nào, đều không phải chuyện tốt gì.

    "Nhụy tỷ, ngươi lại muốn trêu tiểu đệ sao? Được rồi, tỷ đi làm việc đi, không cần để ý tới ta, ta hát hò rồi uống chút rượu là được." Hác Mãnh cười khổ nói.

    "Các ngươi biết nhau?" Hoàng Ly nghiêng đầu nhìn hai người, hiếu kỳ hỏi.

    Nhụy tỷ cười giải thích: "Mãnh thiếu là huynh đệ của Chu thiếu chúng ta, huynh đệ thân thiết, trước đây thường xuyên tới nơi này chơi." Tuy rằng không biết Hác Mãnh và Hoàng Ly có quan hệ gì.

    "Ngươi còn biết tiểu tử Chu Đào kia à?" Hoàng Ly nở nụ cười: "Nguyên lai cũng không phải nhân vạt đơn giản, ha ha, tốt lắm, gọi điện thoại cho tiểu tử Chu Đào kia, bảo hắn lại đây, nói Ly ca mời hắn uống rượu."

    Nói xong, phất phất tay, ra hiệu Nhụy tỷ có thể đi được rồi.

    Khiến cho Hác Mãnh cảm giác thấy chính là bảng hiệu của 'Ly ca' thật lớn, ai cũng không để vào mắt.

    Trước khi Nhụy tỷ đi, liếc mắt ra hiệu cho Hác Mãnh rồi mới đi ra ngoài.

    Chỉ một lát sau, người phục vụ bưng rượu vào, hai tá Budweiser, ba bình Laffey năm 82, còn có 6 đĩa hoa quả xếp đầy bàn thủy tinh.

    "Tự dùng đi, muốn hát thì tự hát, muốn ăn uống gì thì tự lấy, không cần khách khí." Mạnh Hiểu Lan trước tiên rót cho 'Ly ca' một chén rượu đỏ, đưa vào tay đối phương, rồi cười rót cho Hác Mãnh một chén, nhẹ giọng nói.

    Sau đó hai người ngay trước mặt hác Mãnh, tình chàng ý thiếp, ngươi dùng miệng bón cho ta hoa quả, ta dùng miệng bón cho ngươi rượu, thật buồn nôn, tay Hoàng Ly trực tiếp luồn vào trong quần áo Mạnh Hiểu Lan/

    Hác Mãnh nhìn mà cảm thấy khô cổ họng, ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu đỏ, cười khổ lắc đầu, cũng không nói điều gì.

    Khoảng nửa giờ, Hác Mãnh tự mình ôm lấy một bình Laffey 82 đã cạn tới đáy, thì Chu Đào đến.

    "Ly tỷ" Chu Đào đi vào liền cười vấn an với Hoàng Ly. Người ta Ly ca lúc này mới lưu luyến lấy tay ra khỏi người Mạnh Hiểu Lan, Mạnh Hiểu Lan đỏ mặt chỉnh lại quần áo và đầu tóc, xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía hác Mãnh ngồi.

    Hác Mãnh nhún vai, cười khổ làm bộ như mình 'Mù' vậy, cái gì cũng không thấy. Mẹ kiếp, quá là kịch liệt ấy chứ, kém một chút là có thể trở thành phim cấm rồi. Chu Đào mà tới muộn một chút, nói không chừng .. quần áo cũng không còn rồi.

    "Tiểu Đào, hắn là huynh đệ của ngươi?" Hoàng Ly cười gian, nhìn Hác Mãnh chép miệng, hiếu kỳ hỏi.

    Chu Đào cười nói: "Ừm, huynh đệ của ta, tiểu tử này trêu chọn Ly tỷ à? Nếu hắn có chỗ nào làm Ly tỷ bất mãn, nói cho ta biết, ta quất hắn"

    "Động một chút là đánh người, ngươi rất trâu à? Ta thấy chính ngươi mới thích ăn đòn" Hoàng Ly cười nói: "Nếu là huynh đệ của ngươi, thế thì dễ nói rồi. Hác Mãnh phải không, ở chỗ Tiểu Lan có số điện thoại của ta, có chuyện gì thì nói tên ta ra, thực sự không được thì gọi điện cho ta, cứ như vậy đi"

    Hoàng Ly đứng lên, ôm vai Mạnh Hiểu Lan đi ra ngoài: "Hai anh em các ngươi cứ chơi đi, chúng ta đi quầy Bar nhảy nhót chút."

    "Ly tỷ đi thong thả, hoan nghênh tới chơi thường xuyên." Chu Đào cười tiễn Hoàng Ly ra cửa rồi mới trở lại, ngồi vào ghế sa lông, nhìn Hác Mãnh hỏi: "Ngươi sao lại đi chung với bà nương này vậy?"

    "Ngươi nghĩ ta muốn à?" Hác Mãnh lườm một cái, cười khổ kể lại chuyện ngày hôm nay.

    Xì xì

    Chu Đào nhịn không được. rượu vừa mới uống vào miệng chợt phun ra ngoài, cười ha ha nói: "Ngươi cũng thật đen"

    Hác Mãnh không đáp lại hắn.

    "Ngươi đi ra mắt, những hồng nhan tri kỷ kia của ngươi biết không?" Chu Đào cười hỏi.

    Hác Mãnh tức giận: "Ngươi thiếu chuyện để nói à, việc này ngươi mà dám tiết lộ ra ngoài thì ta không để yên cho ngươi đâu." Dừng lại chút, hắn hiếu kỳ hỏi: "Ly ca này đến cùng là ai vậy,nhìn bộ dạng của ngươi, hình như cũng sợ nàng."

    "Đâu chỉ sợ, đừng nói ta, cho dù là cha ta ở đây, tình cờ gặp nàng cũng phải nhún nhường." Chu Đào cười khổ lắc đầu.

    Hác Mãnh sửng sốt, lão tử của Chu Đào, cũng chính là một trong số ít cường hào ở Thạch Thành mà.

    "Trâu bò thế cơ à?"

    Chu Đào gật đầu: "Đúng là rất trâu bò, nói cho ngươi biết, Hoàng Ly có một biệt hiệu, gọi là 'Thạch Thành Nhất Tỷ', ngoại trừ 'Thạch Thành Nhất Thiếu' có thể xếp ngang hàng với nàng ra thì rất ít người có thể ép được nàng. Sau này ít chọc giận nàng, chúng ta thật sự không trêu vào được."

    Thạch Thành đệ nhất thiếu thì Hác Mãnh biết, Trịnh Thiếu Hùng, công tử của tập đoàn Thiên Thịnh, nhà giàu nhất Thạch Thành, tài lực của tập đoàn Thiên Thịnh ít nhất ở trong nước cũng có thể đứng vào vị trí 20. Bất quá, tuổi của Trịnh Thiếu Hùng còn lớn hơn bọn họ một chút.

    "Coi như Trịnh Thiếu Hùng ở đây, vô tình gặp Hoàng Ly cũng phải cười theo, không dám tinh tướng đâu" Chu Đào bổ sung.

    Hác Mãnh cảm khái, chẳng trách người ta nói mình có chút mặt mũi ở Thạch Thành. Là thất chứ không phải khoác lác. Trâu bò thật.

    ...


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 23/5/15
  3. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 117: Mộng đẹp tan vỡ
    Dịch: trungttnd



    Rời khỏi Đại Phú Hào, Hác Mãnh gọi điện thoại cho người phụ nữ kia.

    "Honey, khanh khách, nhớ người ta sao?" Tôn Nhiêu giọng nói nũng nịu, cười duyên vang lên trong điện thoại, khiến Hác Mãnh không nhịn được rùng mình, tự nhủ ngươi cứ làm như thân quen lắm ấy. Hai người nhiều nhất cũng chỉ là tình một đêm, buổi tối hôm đó Hác mãnh cũng không nhớ rõ cụ thể như thế nào, có hay không còn không biết.

    "Ngừng, đừng có gọi như thế, chúng ta không phải người yêu, ngươi là ngươi mà ta là ta, sau này đi đường hay đi cầu không liên quan tới nhau" Hác Mãnh bình thản nói, đối với loại phụ nữ này, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều, đối phương bẩm sinh tính cách muốn ăn đòn như thế, hắn cũng không chịu được.

    Tôn Nhiêu đang đi dạo phố cùng với bạn, nghe khẩu khí của Hác mãnh thì sắc mặt không tốt, lạnh giọng nói: "Nếu không có quan hệ gì, vậy tại sao còn gọi điện cho ta, ngươi nghĩ thế nào ta còn không biết sao, không phải muốn trêu ta thì là muốn ngủ với ta, hay nhớ ra ta có thai với ngươi rồi? Đàn ông các ngươi trong lòng nghĩ gì, ta đã sớm biết rồi, hừ ngươi cho rằng chuyện lần trước cứ thế là xong sao? Tinh hoa của ngươi ta đều hứng trọn rồi, nếu như tháng sau kinh nguyệt của ta không có đến, nếu ngươi không cưới ta thì ngươi chờ ngồi tù đi."

    Hác Mãnh sờ mũi, cười khổ: "Ngươi trâu bò, nói cho ngươi biết ta chỉ là một tên đồng nát, một là không tiền, hai là không thế, cưới ngươi thì ngươi đồng ý sao? Ít cùng ta nói những lời vô nghĩa thế, chiếc xe đạp leo núi của ta đâu?"

    "Ngươi là đồng nát?" Tôn Nhiêu sửng sốt, trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Chu Minh nói nhà ngươi làm quan, ngươi là ...Nhị đại sao?"

    (ND: Nhị đại ý nói cậu ấm nhà giàu, có cha mẹ giàu có hoặc làm quan to)

    "Nhị đại cái lông ấy, ngươi thấy đồng nát là con ông cháu cha chưa, ai thèm lừa ngươi, không tin ngươi hỏi lại nàng xem. Nhanh lên, đừng lằng nhằng, chiếc xe đạp leo núi của ta bị ngươi tông hỏng đâu?" Hác Mãnh hỏi.

    "Tất nhiên là ném đi rồi, hỏng như vậy rồi, ngươi còn muốn nó làm gì?" Tôn Nhiêu vẫn không tin Hác Mãnh. Một tên đồng nát, có thể lăn lộn cùng Đại thiếu gia tập đoàn Đại Chu sao?

    Hác Mãnh nhíu mày, nói: "Ném đi thật à?"

    "Ừm... nhưng mà vẫn còn có thể tìm lại được, ngươi vẫn muốn sao?" Tôn Nhiêu cười khanh khách nói.

    "Muốn chứ, đưa tới cho ta, ta đang ở cửa Đại Phú Hào đây" Hác Mãnh trầm giọng. Thế nào đi nữa cũng là đáng giá trăm mấy chục ngàn, đồ của mình tại sao lại không muốn.

    "Người ta hiện đang ở siêu thị đây, thích một chiếc túi LV, ngươi mua cho ta đi, ta sẽ mang xe lại cho ngươi." Tôn Nhiêu ra điều kiện, một chiếc túi LV mấy chục ngàn tệ, đối với nàng mà nói thì không dám mua, mặt khác muốn thử thách tài lực của tiểu tử này. Vừa có thể có được đồ mình thích vừa thử thách được hắn, không thể để hắn chiếm tiện nghi không được.

    Hác Mãnh tức giận nói: "Ta nói ngươi không nghe rõ sao? Hiện tại ngươi lập tức mang chiếc xe đạp kia tới cho ta rồi cút, còn đòi túi LV nữa chứ. Ngươi chỉ biết tới túi LV thôi à. Cho ngươi nửa giờ, không tới thì tự gánh hậu quả."

    Sau đó rất trâu bò cúp điện thoại. Đối phương có tới hay không thì Hác Mãnh chỉ có thể nhún vai mà thôi. Ngươi ta mà không tới thì hắn cũng chả làm gì được.

    Bạn của Tôn Nhiêu thấy sắc mặt nàng khó coi, hỏi nàng làm sao. Tôn Nhiêu lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Các ngươi cứ tiếp tục đi dạo đi, ta có chút việc gấp muốn đi làm. Chờ ta có thời gian, ta lại mời các ngươi ăn uống." Nói xong, xoay người đi ra khỏi trung tâm thương mại, để lại mấy chị em tốt đứng nhìn nhau.

    Không thể không nói, Tôn Nhiêu là người ham muốn hư vinh, ái mộ người có thế lực, có lúc rất hay nói khoác, trong đám bạn bè đều biết nàng tán được một tên Phú Nhị Đại, đã sắp bàn luận chuyện cưới hỏi rồi.

    Hác Mãnh mười mấy ngày không gọi điện thoại cho nàng thì thôi, vất vả lắm mới gọi một cuộc, ngữ khí lại còn không thoải mái, Tôn Nhiêu trong lòng rất bất mãn. Hơn nữa, Hác Mãnh lại làm trái tim của nàng phập phồng lo sợ, nghề đồng nát so với thân phận Phú Nhị Đại cách biệt rất lớn đó.

    Tôn Nhiêu thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Hác Mãnh nói là thật, vậy nàng nên làm gì đây.

    Lời nói khó nghe, nàng đã khoe khoang khắp nơi rồi, bây giờ Hác Mãnh từ Phú Nhị Đại biến thành Bần Nhị Đại thì nàng biết giấu mặt vào đâu, vì thế nàng cần phải làm rõ điều này.

    Mặc kệ ngươi là Bần Nhị Đại hay Phú Nhị Đại, nàng đều phải gặp Hác Mãnh nói rõ ràng. Còn xe đạp của Hác Mãnh, nàng đương nhiên không dám vứt, Tôn Nhiêu tuy thích hư vinh, nhưng cũng rất khôn khéo, đặc biệt là một vài việc nhỏ nàng rất là chú ý.

    Hác Mãnh chờ một lúc mà chưa thấy, đang chuẩn bị rời đi thì Tôn Nhiêu gọi điện tới, khiến Hác Mãnh không nhịn được mỉm cười, mặt hàng này cũng biết nghe lời nhỉ.

    "Ngươi ở chỗ nào?" Tôn Nhiêu nhẹ nhàng hỏi, điệu bộ chỉ lo chọc giận Hác Mãnh vậy.

    Hác Mãnh nói địa chỉ cho nàng, sau khi nhìn thấy xe của Tôn Nhiêu, hắn đi tới mở cửa xe rồi ngồi vào, trầm mặt nói: "Tiện đường đưa ta tới thị trường đồ cũ đi"

    "Ồ" Tôn Nhiêu thành thật, dĩ nhiên chẳng có hỏi gì, lái xe đi tới thị trường đồ cũ, dọc đường đi con mắt thỉnh thoải len lén liếc nhìn Hác mãnh, thế nhưng lại không nói gì.

    Sau khi đến thị trường đồ cũ, Tôn Nhiêu nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn mua gì vậy, ta đưa ngươi đi, xe đạp của ngươi ở sau cốp xe đó, không có chỗ để, thật không tiện."

    Nếu chưa thấy nàng hung hăng càn quấy, ngang ngược không nói lý, kỳ thực cảm giác bây giờ là xinh đẹp, ôn nhu. Nhưng vì Hác Mãnh có ấn tượng từ trước rồi nên cảm thấy nàng giả trang thật giống đó.

    Không thể nói chó không được ăn cứt, thế nhưng muốn một người lập tức thay đổi tốt thì tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

    Ba ngày không gặp con người đã thay đổi khác xưa, đó cũng tùy từng người, tùy từng hoàn cảnh.

    Hác Mãnh suy nghĩ một chút, nếu nàng muốn cùng đi, vậy cũng được, đúng lúc muốn cho nàng nhìn rõ mình là dạng gì, để cho nàng đừng có nằm mộng giữa ban ngày nữa, cha hắn chỉ là một cái tổ trưởng dân phố, cũng tính là quan sao?

    Đến thị trường đồ cũ, Hác Mãnh cũng không mua gì cụ thể, tùy tiện đi dạo là một chuyện, chuyện khác là bổ sung nguồn hàng cho cửa hàng đồ cũ. Với lại cũng muốn hiểu rõ giá cả các đồ vật trong thị trường đồ cũ, dù sao cũng là nghề của hắn mà.

    "Tủ lạnh loại này bao nhiêu tiền một chiếc?"

    "800"

    "650 được không? Ba mươi chiếc, nếu được thì cho người đưa đến địa chỉ này đi, 2000 tệ đặt cọc đây."

    Đi một vòng, tủ lạnh cũ, TV, máy giặt, lò vi sóng... vừa ý liền mua, lúc đi ra đã tiêu tốn hơn 60-70 ngàn tệ, cũng là mua bán lớn rồi, mỗi tội đồ vật đa dạng nhiều chủng loại.

    Tôn Nhiêu vẫn ở bên cạnh Hác mãnh, mặt dày mày dạn ôm cánh tay hắn, nhưng chỉ xem mà không nói gì, chờ đến khi đi ra mới không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Ngươi mua những đồ điện cũ này làm gì vậy?"

    "Ta sửa lại rồi bán đi" Hác Mãnh bình tĩnh nói.

    Sửa rồi bán đi? Đây cũng quá vất vả chứ? Tôn Nhiêu trong lòng lại không yên. Hác ãnh không cho nàng cơ hội nghĩ nhiều, hỏi: "Ngươi bây giờ đi hay đưa ta về rồi đi?"

    "Đưa ngươi về chứ, ngươi gọi xe cũng không tiện mà." Tôn Nhiêu làm bộ thông tình đạt lý.

    Hác Mãnh trong lòng cũng đang muốn như vậy, bất quá cũng không thể nói rõ ràng ra.

    Những đồ vật cũ này, Hác Mãnh để bọn họ đưa tới bên thôn Thành Trung, gian nhà cấp bốn hắn thuê vẫn còn. Hắn coi đây là kho để hắn thu thập đồ, rồi sau đó chuyển vào trong Trạm Thu Mua, bí mật lớn nhất của Hác Mãnh tuyệt đối không thể lộ ra bên ngoài.

    "Đây là nhà ngươi?" Nhìn sân um tùm, gian nhà cũ ba gian, Tôn Nhiêu sửng sốt trừng hai mắt hỏi.

    Hác Mãnh trong lòng cười thầm, trên mặt cũng không biểu hiện gì cả, bình tính gật đầu nói: "Đúng, đây chính là nhà ta, Chu Minh trêu ngươi đó, ta làm gì có con nhà quan, lừa ngươi mà ngươi cũng tin, ta là một người kinh doanh đồ cũ bình thường thôi."

    "Bần dân?" Tôn Nhiêu quay lại nhìn Hác Mãnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

    Hác Mãnh cũng không tức giận, cười nói: "Chuẩn"

    Tôn Nhiêu không tin nói: "Ngươi là bần dân sao có thể đi xe đạp trăm mấy chục ngàn được chứ? Dù là ông chủ bình thường cũng không nỡ đi xe đạp đắt tiền như vậy?" Trong lời nói còn ôm mấy phần hi vọng.

    "Ta trước đây là đồng nát, sau đó đổi nghề thu mua phế phẩm, cái xe đạp kia là lúc ta làm đồng nát mua về, một món hời đó. Ngươi thật sự cho rằng ta bỏ hơn trăm ngàn mua xe đạp sao?" Hác Mãnh cười nhúng vai.

    Tôn Nhiêu cắn môi, hỏi: "Ngươi là bần dân, sao có thể xưng huynh gọi đệ với Chu đại thiếu chứ?"

    "Trước đây ai biết hắn là Chu đại thiếu chứ, chúng ta là bạn học, lúc đi học buổi sáng không có gì ăn, hắn cướp của ta mấy cái bánh bao ta mua 5 tệ, khi đó hắn còn bần hơn ta, sau này mới biết hắn là người thừa kế tập đoàn Đại Chu, rất có tiền đó." Hác Mãnh cười, lời này cũng không phải nói dối, khi đó cho dù là ăn mặc hay bất cứ chuyện gì cũng không nhìn ra Chu Đào là con nhà có tiền, hoặc có thể nói, mặt hàng này rất biết ẩn nhẫn.

    "Vậy thì, vậy thì ... Ngươi bây giờ có bao nhiêu tiền?" Tôn Nhiêu hỏi.

    Hác Mãnh sờ sờ mũi, nói: "Cái này khó nói, nhưng mấy chục ngàn thì vẫn có, bất quá hiện tại không nhà, không xe, cái nhà này là ta đi thuê, trong nhà còn có 1 chị gái, một em gái, cha mẹ đều là công nhân bình thường."

    "Ngươi nói đều là thật chứ?" Tôn Nhiêu vẫn chưa có tin.

    "Ta có thể thề" Hác Mãnh làm bộ lưu manh.

    Oa.

    Tôn Nhiêu ngồi dưới đất gào khóc, khóc đến tan nát cõi lòng, nghe vô cùng thê thảm, thật nhiều oan ức. Hác Mãnh nhìn nàng mà há hốc mồm.

    Mẹ kiếp, chả lẽ không chịu nổi kích thích mà điên rồi sao?

    "Ngươi khóc cái gì, nín ngay, bị người ta nghe thấy còn tưởng ta làm gì ngươi đó." Hác Mãnh đi qua, muốn kéo nàng đứng dậy.

    Tôn Nhiêu khóc càng lớn, cho dù Hác Mãnh có đấm đá đi chăng nữa vẫn cứ ngồi dưới đất thà chết không chịu đứng lên, khóc như chết đi sống lại vậy. Oan ức kia giống như, giống như... đồ vật yêu quý nhất bị người ta cướp đi mất, nghe rất đau lòng...

    ...

    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 23/5/15
  4. trungttnd

    trungttnd Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    1,345
    Được thích:
    2,904

    Chương 118: Ngươi mù rồi
    Dịch: trungttnd



    Hác Mãnh ngồi trên cục gạch, lấy trong Trạm Thu Mua ra một bao thuốc, bình thường hắn ít khi hút thuốc, cũng không phải không hút mà là có hút nhưng không nghiện. Thuốc lá đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng được. Nhưng hôm nay Hác Mãnh cảm thấy hơi buồn.

    Khuyên cũng không được, vậy thì để cho nàng khóc chán đi, lúc nào mệt thì ắt sẽ dừng lại.

    10 phút, 20 phút, 30 phút, ...

    Gần một tiếng đồng hồ, tiếng khóc của Tôn Nhiêu mới dần nhỏ lại, trở nên nức nở nghẹn ngào, con mắt sưng đỏ như hai trái đào nhỏ vậy, rồi mở miệng nói ngắt quãng: "Từ nhỏ ta đã thích quần áo đẹp, hi vọng sau khi lớn lên có thể tiến vào cung điện trong mơ, mẹ ta rất đẹp, cha dượng ta cũng là kẻ có chút tiền, vì thế từ nhỏ ta cũng chưa từng trải qua ngày tháng nghèo khổ, ta chuẩn bị tìm một người chồng có tiền, hắn có thể mang ta đi du lịch khắp nơi, có thể giúp ta trở thành tiêu điểm ở bất kỳ nơi nào, vì mục tiêu này ngươi có biết ta phải nỗ lực bao nhiêu không?"

    Hác mãnh sửng sốt, nhìn nàng lắc đầu, ra hiệu nàng nói tiếp, sau khi khóc xong thì phát tiết cũng tốt.

    "Khi còn đi học, có một nam sinh rất đẹp trai thích ta, mỗi buổi sáng sớm lại mang đồ ăn sáng cho ta, mỗi thứ hai đều tặng ta một lễ vật, tuy rằng chỉ là đồ vật nhỏ bé nhưng mỗi khi thấy những thứ đó ta rất vui. Kỳ thực, ta cũng có chút thích hắn, bất quá ta cũng không có đón nhận tình cảm của hắn. Hắn theo ta ba năm, lặng thầm như thế, không hề có chút oán hận, hắn nói chỉ cần thấy ta, được nhìn ta cười đó chính là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với hắn."

    "Không sai, ta thích tiền, ai mà không thích tiền chứ, tiền có thể mua được rất nhiều đồ mình thích. Bao gồm cả tình yêu, tình bạn, thậm chí là tình thân, ta như vậy thì làm sao, lẽ nào ta có lỗi sao? Ta thích công tử nhà giàu, ta nằm mơ cũng muốn bay lên cành cây hóa thành Phượng Hoàng, trở thành phu nhân của người có tiền."

    Hác Mãnh sờ sờ đầu, mẹ kiếp, đây là thế nào, vừa rồi còn nói có anh chàng đẹp trai lặng thầm yêu ngươi, một giây sau trở thành nữ nhân hám giàu. Có thể nói từ từ được không, tư duy của ca có hạn, không theo kịp bước nhảy của ngươi rồi.

    "Vốn mục tiêu của ta không phải ngươi, mà là Chu Đào, haha. Đại thiếu gia tập đoàn Đại Chu, tài sản mấy chục tỷ, nếu như ta câu được hắn, nửa đời sau của ta cơm áo không phải lo rồi, nhưng ta lại đụng phải ngươi tên khốn kiếp này, làm giấc mộng đẹp của ta tan vỡ". Tôn Nhiêu trừng mắt nhìn Hác Mãnh, nghẹn ngào mắng.

    Hác Mãnh ném mẩu thuốc sang một bên, dở khóc dở cười nói: "Này, ngươi nói rõ được không, ta không ngăn ngươi đi thích công tử, thiếu gia nhà giàu mà. Có liên quan gì tới ta chứ?"

    "Ngươi ngủ với ta rồi, ai sẽ thích hàng nát này chứ? Ngươi cho rằng các công tử nhà giàu đều ngốc à? Có biết là còn nguyên mới đáng giá không, ta hiện giờ đã không còn nguyên nữa, coi như câu được công tử nào đó thì thế nào. Không phải chỉ để họ vui đùa một lúc rồi quăng sao? Sau này, người này chơi rồi người kia chơi, ta thì càng ngày càng nát. Cuối cùng cũng chỉ có thể cặp với lão già hói đầu mà thôi. Rồi sau đó... Cuộc đời ta đã bị ngươi hủy rồi." Tôn Nhiêu gào lên.

    Hác Mãnh trợn mắt há mồm, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, giơ tay sờ sờ mũi, cười khổ lắc đầu. Mẹ kiếp, đây là tư tưởng gì vậy, thời đại này còn có người quan tâm điều này sao? Không phải còn zin thì không cưới? Lạy hồn, hiện giờ là thời đại nào. Đi đâu tìm được nhiều gái còn nguyên như vậy, trên mạng không phải vẫn có câu nói, không trải qua mấy tên rác rưởi thì làm sao có thể hạnh phúc mặc áo cưới được. Thiếu gia nhà giàu cưới vợ đều phải còn trinh hay không thì Hác mãnh không biết, nhưng mà một vài bần dân thì có lẽ có một số ít như thế thật.

    Lại nói, người ta không phải vẫn nói là, mấy người kết hôn không phải là người đã từng yêu đâu? Tình yêu, quan trọng chính là cảm nhận, là vị ngọt ngào mà không phải cái màng mỏng kia. Quan trọng là cái màng mỏng kia khi chọc thủng thì sẽ không còn nữa. Nhưng cảm tình thì không giống, cảm tình càng bồi dưỡng thì càng sâu đậm.

    Một đêm tình nồng chưa hẳn chính là cả đời bầu bạn, đến khi ngươi tóc trắng xóa, nhìn lại người bên cạnh ngươi cũng đầu bạc như ngươi, đó mới là cả đời quy tụ.

    Có người mong muốn chính là hôm nay, có người tìm kiếm chính là vĩnh cửu, sớm sớm chiều chiều cũng được, tình một đêm cũng được, sở thích của mỗi cá nhân, người khác không thể đánh giá được, chỉ có thể nói, đã chọn là không hối hận, chữ 'Hối' này ở trong lòng ngươi chính là tự hỏi lòng, nghĩ đến hồi ức của cả đời người.

    "Coi như ta không ngủ với ngươi, ngươi có niềm tin rằng có thể dựa vào cái màng mỏng đó mà câu được thiếu gia nhà giàu sao. ngươi khẳng định là họ sẽ cưới ngươi sao? Ai cũng muốn bay lên cành cây làm Phượng hoàng, làm gì có ai muốn đứng đầu sóng ngọn gió, nhưng đó chỉ là lời nói mà thôi, chưa chắc có thể làm được." Hác Mãnh cười khổ.

    "Thế nhưng dù sao cũng hơn là hàng nát, cơ hội nhiều hơn, tỷ lệ lớn hơn, hơn nữa đó là vốn liếng quý giá nhất của ta, lại bị ngươi lấy đi rồi. Ngươi nếu là công tử nhà giàu có phải tốt không, nhưng ngươi lại là người bình thường, đồng nát bẩn thỉu, bần dân nghèo kiết xác, ta, ta hiện giờ hận không thể giết chết ngươi." Tôn Nhiêu nghiến răng nghiến lợi nói.

    Hác Mãnh vừa rồi còn đồng tình với nữ nhân này, nhưng bây giờ vừa nghe lời nói của nàng thì nổi trận lôi đình, tức giận quát: "Đồng nát thì sao, đồng nát không thể ngủ với ngươi à? Mẹ nó chứ, ngươi coi mình là bảo bối à, 30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, ngươi có đảm bảo 30 năm sau ta không giàu có như công tử nhà sau sao?"

    "Ha ha, 30 năm, 30 năm sau lão nương đã già rồi, khi đó ngươi có tiền thì có lãng phí tinh lực trên người ta không? 30 năm, ngươi nói hay lắm, lão nương tại sao phải đợi ngươi phấn đấu 30 năm, chỉ dựa vào ngươi kiếm đồ rách nát này sao, còn muốn cá vượt Vũ Môn? Đừng nói 30 năm, ngay cả 100 năm ngươi cũng vẫn nghèo như thế" Tôn Nhiêu cười gằn, trào phúng.

    Nếu biết Hác Mãnh không phải đại nhân vật gì, vậy thì không cần phải ngụy trang nữa, ngửa bài ra thôi. Trình độ chanh chua của nàng không biết di truyền từ ai, nhìn bề ngoài thì không ai nghĩ tới nàng có thể đanh đá đến vậy.

    Hác mãnh đột nhiên đứng lên, cười gian: "Nhìn sắc mặt ngươi ta lại khó chịu, ngươi bây giờ biết ta muốn làm gì không?"

    Tôn Nhiêu biến sắc, mắt trợn lên giận dữ nhìn Hác Mãnh nói: "Ngươi, ngươi chớ làm loạn, nếu đụng đến ta, lão nương sẽ không bỏ qua cho ngươi"

    Hác Mãnh đi lên trước, ngồi xổm xuống nói: "Động đến ngươi? Ai biết ngươi là hàng nát thế nào, ít dát vàng lên mặt đi, đối với ngươi ta không có hứng thú, ta chỉ muốn nói cho ngươi, tuyệt đối không nhìn người qua khe cửa, đừng xem thường người khác. Ngươi chân chính trâu bò, sẽ không nói mình rất trâu bò, mà người giả vờ trâu bò mới không phải trâu bò đích thực. Ngươi, cái hàng nát này, có biết ta ghét ngươi ở điều gì không? Không phải dáng điệu của ngươi, cũng không phải ngươi giả vở hiền lành ôn nhu, không sai, tiền ai cũng thích, những vấn đề là ngươi mù rồi, nếu đặt khối vàng trước mắt ngươi, ngươi cũng cho rằng đó là cục đất, người như vậy ta rất ghét, đứng lên. Cút ra khỏi đây, cút bao xa thì cút đừng xuất hiện trước mặt ta."

    Nói xong, Hác mãnh đứng lên, từ trong túi lấy ra chi phiếu, tiện tay ghi một tấm chi phiếu 1 triệu, ném cho nàng rồi cười lạnh: "Một triệu đủ cho ngươi đi vá cả trăm cái màng đó, nhưng mà vậy thì có ích gì, mù thì dùng làm sao được., cút đi"

    Rồi hắn xoay người đi vào bên trong gian nhà cấp 4.

    Đối với nữ nhân như thế, nửa xu cũng không đáng cho nàng, nhưng dù sao cái lớp màng đó là Hác Mãnh lấy đi nên có chút đuối lý. Dù sao nàng ta cũng đã khóc ròng cả giờ đồng hồ, bây giờ cho nàng ít tiền sau này đỡ phiền phức.

    Nhưng mà bắn một phát này cũng quá đắt, mấu chốt là còn không có vị gì nữa.

    Tôn Nhiêu cầm chi phiếu trong tay, sửng sốt hồi lâu mới gọi theo: "Ngươi lừa ta?"

    "Ta không lừa ngươi, mà ngươi mù rồi, ha ha, ta đã bảo ngươi cút đi rồi, đừng để ta nổi nóng." Giọng nói của Hác Mãnh từ trong nhà truyền ra. Kỳ thực hắn vẫn luôn trốn trong phòng nhìn nữ nhân ở ngoài, sợ nàng nghĩ quẩn làm việc gì đó cực đoan, bất quá tỷ lệ này không lớn, với tính tình của nàng có lẽ không dám chết.

    Đột nhiên, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ, với nữ nhân chanh chua, hay nịnh nọt này nếu mình dạy dỗ nàng thành một nữ nhân hiền lành lịch sự, có tri thức hiểu lễ nghĩa thì có phải hay hơn không?

    "Khẩu vị thật nặng à" Hác Mãnh vuốt mũi, lầm bầm.

    Tôn Nhiêu không biết nghĩ gì, ngồi trên đất hồi lâu sau đó cầm lấy chi phiếu lên xe lái đi. Để cho Hác Mãnh trong phòng cũng có chút tiếc nuối, 1 triệu đó, haiz, sau này không phung phí như thế được, quá phá sản rồi.

    Đổi thành tiền xu vứt xuống biển còn nghe thấy âm thanh.

    Chờ xe hàng của thị trường đồ cũ tới, hắn chuyển đồ vào sân rồi trả tiền. Sau khi mọi người đi hết, Hác Mãnh thu hết đồ vật vào trong Trạm Thu Mua, dùng kim tệ sửa chữa tốt rồi lại phóng ra ngoài.

    Nơi này tạm thời dùng để làm nhà kho, khi cửa hàng thiếu nguồn cung cấp thì kêu Thiết Ngưu tới đây lấy là được.

    Keng!

    "Ông chủ, điện thoại của dì Phương, có tiếp hay không?" Giọng nói của Lam lam vang lên. Phần mềm ngữ âm trí năng Tiểu Lam nhắc nhở, là một loại công năng của các hội viên đăng ký.

    "Dì Phương" Hác Mãnh tiếp điện thoại.

    Trương Phương cười haha nói: "Cô gái kia rất hài lòng với con, vừa nãy mẹ nàng cũng tới đây nói chuyện với mẹ nửa ngày, con đó, có hứng thú với cô bé không? Mẹ nói cho ngươi rõ, cô gái xinh đẹp như thế, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, bây giờ rất khó tìm, hơn nữa người ta lại có việc làm ổn định, lại để ý con"

    Hác Mãnh dở khóc dở cười, xinh đẹp không sai, ngoan ngoãn? hiểu chuyện? Được rồi, mọi người nói ta sẽ tin, nhưng người ta thích là nữ nhân, coi trọng mình cái lông ấy, hắn chỉ làm bia đỡ đạn mà thôi.

    Bất quá nghĩ tới Ly tỷ, Hác Mãnh bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là tạm thời che giấu giúp hai người, hàm hồ nói: "Ừm, vậy tiếp xúc một thời gian xem thế nào đã"

    "Con đó, mẹ nói cho con hay, người ta..."

    Nghe dì Phương thao thao bất tuyệt nửa giờ, Hác Mãnh suýt nữa ngất. Mãi cho đến lúc dì Phương cúp điện thoại Hác Mãnh mới thở dài một hơi.

    Lầm bầm: "Chuyện gì thế này?"

    Đã từng có con thì cũng được đi, nhưng đối tượng lại là Les, bị lừa rồi, bị lừa to rồi.

    ...

    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Last edited by a moderator: 23/5/15
  5. Bạch Sầu

    Bạch Sầu Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    29/5/12
    Bài viết:
    76
    Được thích:
    196

    Chương 119: Bán lại khách sạn không?
    Dịch: yakuza95



    Hác Mãnh bắt taxi về đón Quả Quả, hôm qua đã hứa dẫn cô nhóc đi dự tiệc tối nay rồi, không thể nuốt lời. Người lớn đã hứa với trẻ con thì phải làm được, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ tới suy nghĩ của bọn nhóc.

    Trở lại cửa hàng, Quả Quả đã thay một bộ quần áo mới, trông rất xinh xắn giống như một tiểu thiên sứ, ánh mắt đầy háo hức.

    “Hác Mãnh thúc thúc về rồi, cháu đã bảo thúc thúc sẽ không nói dối người ta mà, dì Tiểu Mị cứ nói lung tung!” Quả Quả vốn đang có phần buồn bã, vừa thấy Hác Mãnh trở về thì lập tức ánh mắt lóe lên sự vui mừng, sung sướng reo lên.

    Hác Mãnh liếc nhìn Thường Mị, nghe những điều Quả Quả vừa nói, hắn cũng có thể đoán được cô nàng hàng xóm này nói xấu mình rồi.

    Ngụy Thục Phân cũng biết hôm nay Hác Mãnh muốn dẫn Quả Quả ra ngoài chơi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Hay là đừng đưa nó đi, tránh phiền toái”

    Nghe thấy lời của mẹ, khóe mắt của tiểu nha đầu trở nên đỏ hoe, quay lại nhìn Hác Mãnh đầy trông mong, hiện tại cô nhóc chỉ sợ Hác Mãnh thật sự sẽ không dẫn mình đi!

    Hác Mãnh lắc đầu cười nói: “Như vậy sao được, hôm qua chúng ta đã nói rồi mà, cũng chẳng phiền toái gì đâu. Chúng ta bắt taxi đi, kết thúc thì ngồi taxi về, rất thuận tiện, hai người cứ ăn cơm tối đi nhé!” Nói xong liền bế bổng tiểu nha đầu lên.

    “Hì hì!” Quả Quả vui mừng cười, ôm lấy cổ Hác Mãnh rồi hôn lên má hắn một cái, nói: “Hác Mãnh thúc thúc là số 1 nha!”

    Phía đông Thạch Thành, khách sạn Tinh hồ.

    Bắt taxi, dẫn theo Quả Quả đến nơi cũng chỉ mới hơn 6h chiều, Hác Mãnh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của tiểu nha đầu, bước vào khách sạn. Cô nhóc bình thường rất ít khi đi ra ngoài chơi, hầu như chỉ quanh quẩn ở nhà, không xem hoạt hình thì cũng là đọc sách, hiện tại cô nhóc đang mở to mắt nhìn khắp xung quanh, dường như rất tò mò với tất cả mọi thứ.

    “Hoan nghênh quý khách!”

    Nhân viên tiếp tân tươi cười, cúi đầu chào Hác Mãnh. Khách sạn quốc tế Tinh Hồ là khách sạn 5 sao có đủ các loại hình dịch vụ giải trí, ăn uống, nghỉ ngơi… trang hoàng rất xa hoa. Đi từ cửa vào trong tầm 20m là đại sảnh, giữa sảnh là một tòa giả sơn cao tầm 3-4m, trên đỉnh có một dòng suối nhỏ chảy xuống, phía dưới là một cái ao không hề nhỏ, bên trong nuôi một bầy cá chép lớn.

    “Thúc thúc, nơi đó có cá kìa!” Quả Quả cao hứng lôi kéo Hác Mãnh đi về phía hòn giả sơn. Hác Mãnh cười cười, không ngăn cản cô bé!

    “Đinh: Hệ thống phát hiện ra vật phẩm có giá trị rất lớn: đá Hùng Hoàng cực phẩm, xin trưởng trạm chú ý!”

    Đá Hùng Hoàng cực phẩm?

    Hác Mãnh hơi sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ chẳng nhẽ chính là hòn giả sơn này? Nhìn qua quả thật là có chút màu vàng, dòng suối chảy từ đỉnh xuống bao trùm toàn bộ bề mặt đá, khối đá này e rằng chí ít cũng nặng hơn mười mấy tấn! Không biết trạm Thu Mua sẽ trả bao nhiêu?

    Bất quá có hai chữ “rất lớn” thì giá tiền khả năng sẽ không thấp.

    Có ao nước ngăn cách, Hác Mãnh không thể lại gần để sờ vào khối đá Hùng Hoàng này, cho nên hắn cũng không nắm thêm được thông tin cụ thể!

    “Hi hi, nước mát quá!” Quả Quả quỳ bên cạnh ao, tay vẩy vẩy nước về phía đàn cá. Ao khá lớn, bên trong cá chép không ít, nhưng mực nước cũng không quá sâu, chỉ tầm 1m!

    “Xin lỗi, ở đây cấm khách nghịch nước ạ!” Đúng lúc đó có một nhân viên bước tới, mỉm cười nhắc nhở.

    Quả Quả có chút sợ hãi, chạy tới trốn sau lưng Hác Mãnh, ánh mắt vừa len lén nhìn đối phương, vừa lưu luyến nhìn đàn cá chép trong ao, hiển nhiên là muốn chơi thêm lúc nữa. Trẻ con đều thích nghịch nước, huống chi trong nước có cả cá chép. Phỏng chừng hiện giờ cô nhóc đang còn muốn sờ vào cá nữa ấy chứ.

    Hác mãnh đứng lên, cười nói: “Chúng ta xem chút thôi, đi ngay giờ. Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần quan tâm tới bọn ta!"

    "Ở đây cấm khách nghỉ chân quá lâu, xin mời dời bước ạ!" Nhân viên phục vụ cũng không rời đi, tiếp tục nói.

    Hác Mãnh khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi hãy gọi người quản lí nơi này đến đây cho ta!”

    Nhân viên phục vụ sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi móc bộ đàm ra. Xử lý tranh cãi đương nhiên đều phải cần quản lý ra mặt, chứ không tới lượt một nhân viên nhỏ nhoi như hắn. Chức trách của hắn chỉ là trông chừng hòn giả sơn, ao nước và đàn cá, mà những thứ này cũng chính là bảo bối của ông chủ, có ý nghĩa phong thủy rất quan trọng.

    “Chào ngài, tôi là Long Mai Mai - quản lý tiền sảnh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Một nữ nhân xinh đẹp mặc đồng phục màu đen mỉm cười bước tới, đôi giày cao gót bước trên nền gạch phát ra những tiếng lộp cộp nghe rất êm tai.

    “Khách sạn của các ngươi có bán khối đá này không?” Hác Mãnh chỉ vào khối đá Hùng Hoàng cực phẩm, cười hỏi.

    Long Mai Mai sửng sốt. Nàng công tác ở nơi này đã gần 3 năm, gặp qua đủ dạng thực khách, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người muốn hỏi mua khối đá đó!

    Nàng vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, nói: “Xin lỗi, đây là khối đá trang trí của khách sạn, không bán ra ngoài!”

    “Giá cả không thành vấn đề!” Hác Mãnh không bỏ cuộc.

    Long Mai Mai mỉm cười lắc đầu, khối đá đó chính là được ông chủ tự mình nhờ thầy phong thủy mua về, nghe nói trên dưới 1 triệu. Thậm chí cả ao nước và đàn cá chép cũng không hề rẻ, chi phí vận chuyển, lắp đặt…v…v… hết thảy cộng lại chỉ sợ là hơn 10 triệu, người bình thường mua nổi sao? Cho dù mua nổi nhưng ông chủ mất rất nhiều công sức mới sở hữu được, chắc gì đã chịu bán!

    Hác Mãnh quay đầu nhìn khối đá Hùng Hoàng cực phẩm kia, trong lòng như bị mèo cào. Lúc bình thường, trạm Thu Mua rất ít khi đưa ra nhắc nhở. Lần trước là ngọc Thanh Long, lần này là đá Hùng Hoàng cực phẩm.

    “Vậy ngươi hãy liên lạc ông chủ của ngươi, hỏi ông ta có muốn bán lại khách sạn này hay không?” Hác Mãnh chợt nói.

    Nghe vậy, gã nhân viên đứng cạnh Long Mai Mai liền sợ hết hồn: Đây là người như nào vậy? Vì một khối đá mà muốn mua lại cả khách sạn này! Khách sạn quốc tế Tinh Hồ tuy không phải là khách sạn sang trọng nhất Thạch Thành, nhưng cũng là xếp trong top thương hiệu nha. Trên dưới 7 tầng lầu, chiếm diện tích mấy chục ngàn m2, 130 gian phòng, phục vụ đa dạng từ ăn uống, giải trí, tập gym…v…v… Chính là một khách sạn tổng hợp quy mô lớn. Giá trị sẽ không thấp hơn 300 triệu.

    “Ngài không phải đang nói đùa đấy chứ?” Long Mai Mai gượng cười, hỏi.

    Hác Mãnh cười nói: “Đùa gì! Ta thật sự muốn mua lại khách sạn này. Như vậy đi, ta sẽ lưu lại số điện thoại, nếu như ông chủ của các ngươi có ý định bán, thì hãy bảo ông ấy gọi cho ta.

    “Được rồi!”

    Long Mai Mai không xác định được có phải Hác Mãnh đang nói đùa hay không, nhưng nếu như người này không bị tâm thần hoặc không phải là đang giả bộ, vậy thì đây chính là một đại nhân vật mà người bình thường như nàng không trêu chọc nổi! Có người nào vừa mở miệng là muốn mua lại khách sạn 5 sao chứ? Điều đó cần rất nhiều tiền, rất nhiều can đảm nha!

    Hác Mãnh cười nói: “Cô nhóc này rất thích lũ cá trong ao, hơn nữa bằng hữu của ta cũng chưa tới, chúng ta muốn chơi ở đây một lát, không vấn đề gì chứ?:

    “Việc này… được rồi, nhưng có điều xin ngài đừng nên nghịch nước trong ao, bằng không chúng tôi sẽ khó ăn nói. Ông chủ chúng tôi đã đặc biệt dặn dò phải chú ý nơi này, hơn nữa cá trong ao đều là được vận chuyển từ ngoài vào!” Long Mai Mai suy nghĩ một chút, mỉm cười nói.

    “Được!” Hác Mãnh gật đầu, cũng không làm khó đối phương.

    Hác Mãnh xoa xoa đầu Quả Quả, cười nói: “Chỉ được đứng nhìn chơi chứ không được nghịch nước nhé, nếu không vị tỷ tỷ này sẽ không cho cháu xem nữa đâu đấy!”

    “Vâng!” Quả Quả ão não gật đầu, bất quả ánh mắt vẫn khẽ đảo, không biết trong bụng đang nghĩ gì!

    Tầm 7h, Dương Tiểu Song gọi điện tới, hỏi Hác Mãnh hắn đang ở đâu.

    “Ta đang ngắm cá chép ở đại sảnh khách sạn Tinh Hồ đây, đến rồi à?” Hác Mãnh cười nói.

    Dương Tiểu Song liếc mắt, cúp điện thoại, từ chỗ cửa xoay của khách sạn đi tới, tiểu Phượng theo bên cạnh, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: “Tới sớm không nói, làm bọn ta còn tưởng ngươi quên rồi. Vào đi thôi, phòng đã sớm chuẩn bị, mọi người cũng đã đến đông đủ, chỉ thiếu ngươi thôi!”

    Nói xong nàng quay sang nhìn Quả Quả, cười hỏi: “Con gái của ngươi à?”

    “Ặc, ngươi nhìn ta có giống người đã có con gái không?” Hác Mãnh gượng cười.

    “Cô nhóc này là Quả Quả, cháu của ta!”

    “Cháu ruột?” Dương Tiểu Song hai mắt mở lớn, cười đùa.

    “Không phải, nhóc là con gái nhân viên trong cửa hàng của ta, tuy nhiên cũng không khác ruột thịt là mấy!” Hác Mãnh cười giải thích, sau đó liền dắt tay Quả Quả, nói:

    “Đi ăn cơm thôi, lát nữa trước khi về hẵng lại xem tiếp, nếu thích cá chép thì đợi có dịp thúc sẽ mua cho cháu vài con nuôi ở nhà chơi!”

    “Hay quá, đến lúc đó Quả Quả sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc chúng, nuôi chúng béo trắng rồi sau đó bảo mẹ làm cá kho tộ để ăn!” Cô nhóc vừa nói vừa liếm môi theo bản năng.

    Ha ha!

    Dương Tiểu Song và tiểu Phượng đều bị cô bé làm cho bật cười.

    Hác mãnh cũng dở khóc dở cười, thì ra muốn nuôi cá chép là để làm thịt à!

    “Em gái thật là đáng yêu nha, lại đây để chị ôm chút nào, lát nữa chị sẽ cho em ăn ngon. Em thích ăn gì nào, nói cho chị biết đi?” Dương Tiểu Song tràn đầy yêu thương, ánh mắt lóe lên, đoạt Quả Quả khỏi tay Hác Mãnh.

    …..

    Trong phòng có không ít người, cả nam lẫn nữ khoảng tầm 20 người, ngoại trừ đám tiểu Yến, tiểu Mỹ thì những người còn lại Hác Mãnh đều không quen, nhìn tuổi tác thì hẳn đều là bạn học của Dương Tiểu Song.

    “Sau này họp lớp thì nói là họp lớp, đừng nói là tiệc mừng long trọng gì gì đó, thiếu chút nữa làm ta mặc âu phục, đeo cà vạt tới đây!” Hác Mãnh cười nói.

    Dương Tiểu Song trừng mắt, không thèm đếm xỉa đến hắn, ôm Quả Quả đi vào phòng. Cô nhóc vừa ‘ra sân khấu’ thì ngay lập tức trở thành tiêu điểm. Lớn lên rất đáng yêu, miệng nhỏ chúm chím, có ai mà không thích chứ! Mọi người đều muốn ôm hôn, mà cô nhóc cũng không sợ người lạ, không từ chối bất kì ai.


    “Đáng nhẽ tiểu Song không nên tổ chức tụ họp thế này, nhưng cô cũng không tiện xen vào, dù sao tiền bạc cũng là tự nó kiếm được. Đã làm phiền cháu phải đi một chuyến, thật ngại quá!” Dương Lam ngồi xuống chào hỏi với Hác Mãnh, áy náy mỉm cười.

    Trong lòng Hác Mãnh luôn cho là, ngoại trừ hắn và vị Dương Lam – mẹ của Dương Tiểu Song này là người lớn, còn những người khác chỉ tính là ‘trẻ con’. Nhưng trên thực tế thì ở trong mắt người khác, Hác Mãnh hắn cũng chỉ là ‘trẻ con’ mà thôi.

    “Không sao ạ! Ra ngoài tụ họp cũng rất tốt, cháu vẫn hi vọng sau này tổ chức thêm nhiều lần tụ họp như này, rồi gọi cháu tới tham dự. Ha ha, được ăn uống miễn phí rất sướng a!” Hác Mãnh cười nói.

    Dương Lam tuy cười theo nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự. Hai người ngồi cùng một chỗ trò chuyện câu được câu chăng, chờ đám Dương Tiểu Song gọi đồ ăn.


    Bấm "Thanks" cổ vũ dùm với:baby1:

    Thảo luận tại đây nhé các lão

    Tham gia dịch tại đây
     
    Chỉnh sửa cuối: 23/5/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.