HOT  FULL Bắc Tống Phong Lưu - Nam Hi

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 1849: Giáo dục trước hôn nhân.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Ở đây ngoài cận vệ bên cạnh Mã Kiều ra, kỳ thực Lý Kỳ sớm cũng đã bố trí thêm phòng cho đám người Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam rồi, nhưng vì ba người bọn họ cùng tổ chức kết hôn, cho nên Lý Kỳ lại càng bận rộn hơn, vì vậy cho nên đã để họ tổ chức hôn lễ trong phủ đệ của mình. Ngoài ra, nhà gái đều được bố trí ở trong Tần phủ, dù sao bọn họ cũng đều là từ Tần phủ bước ra, bây giờ tất cả ở đây đều là hữu hảo thân thiết của nhà trai, còn bên nhà gái thì đi tới Tần phủ, bao gồm toàn bộ thê tử của Lý Kỳ.

    Trong hậu đường, lò sưởi hừng hực xua tan đi tiết trời lạnh giá cuối cùng của mùa xuân còn sót lại.



    Chỉ thấy một đám người ngồi bên trong, tụ tập nghe một vị công tử trên tóc mai có cài đóa hoa hồng giảng nghĩa.
    Nghe vị công tử này tay chân nhảy múa vui mừng nói: - Nói tới chuyện sinh con, các ngươi là hỏi đúng người rồi đấy. Nếu nói theo lời của Lý Kỳ, đó chính là một môn học vấn, hơn nữa còn là một môn học vấn rất uyên thâm.

    Loại nhị hàng này, chuyện tốt thì không thấy nói tới tìm mình, loại chuyện này lại kéo mình theo chứ. Lý Kỳ liền nói: - Ây ây ây, Nha Nội, ngươi nói chuyện cũng nên nói có bằng chứng chút, ta nói tới chuyện này khi nào chứ?

    - Ý tứ cũng chẳng khác gì cho lắm.

    Cao Nha Nội không vui liếc nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi đừng có cứ mãi ngắt lời có được không, nếu không ngươi nói đi.
    Lý Kỳ nói: - Miễn đi, kinh nghiệm của ta không có phong phú bằng ngươi, nhân số lại còn kém xa ngươi, ngươi tiếp tục đi.

    - Đó là đương nhiên rồi.

    Cao Nha Nội liền hất đầu lên.

    Sài Thông nói: - Ngươi mau nói đi, sáu người các ngươi cũng nên đi nghỉ ngơi sớm chút đi.

    Cao Nha Nội bỗng thở dài một tiếng, tức giận nhìn Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam nói: - Lục Tử, A Nam, kỳ thực thứ này chri có thể hội ý, không thể truyền nhau. Ngày xưa bồn Nha Nội đã năm lần bảy lượt mời các ngươi tới Nghênh Xuân lầu, các ngươi lại không đi, bây giờ thì hay rồi, nước đến chân mới nhảy, mệt quá đi.

    Nếu đi theo ngươi, cuộc hôn nhân này có thành không, Lý Kỳ trượn mắt nhìn hắn.

    Ngô Tiểu Lục vẻ mặt đầy hiếu kỳ nói: - Nha Nội, lẽ nào ngươi một lần chính là ở Nghênh Xuân lầu?

    Cao Nha Nội ho khan một tiếng, vẻ mặt hơi lúng túng nói: - Thật ra thì cũng không phải.

    Hồng Thiên Cửu bật cười ha hả nói: - Lần đầu tiên ca ca ngủ chính là quả phụ.
    - Phốc!

    Ngụm trà trong miệng Lý Kỳ phụt ra ngoài, cười nói: - Thật hay giả đấy?

    Cao Nha Nội trừng mắt tức giận nhìn Hồng Thiên Cửu nói: - Tiểu Cửu, sao ngươi lại nói ra thế chứ?

    Hồng Thiên Cửu vẻ mặt đơn thuần nói: - Không thể nói ra sao?

    Lý Kỳ vẻ mặt đầy hiếu kỳ nói: - Nha Nội, ngươi lợi hại như vậy, lần đầu tiên lại có thể quan hệ với quả phụ, không thể quá mạnh đấy chứ? Vậy bản tính của ngươi chính là khẩu vị nặng rồi đấy nha.

    Cao Nha Nội buồn bực nối: - Lý Kỳ, ngươi không hiểu thì đừng có nói linh tinh được không.

    Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi nói ra xem nào.

    - Chuyện này có gì hay ho đâu mà nói chứ?

    Mặt Cao Nha Nội đỏ ửng lên.

    Mẹ kiếp! Thằng nhãi này nói tới quả phụ lại đỏ mặt lên vậy sao? Lý Kỳ thực sự cảm thấy rất hiếu kỳ, nói:
    - Ây da, Nha Nội, ngươi còn sợ cái gì chứ?

    Sài Thông bật cười ha hả nói: - Hắn ta không phải là quan hệ với quả phụ, mà là bị quả phụ quan hệ.

    Lý Kỳ ồ lên một tiếng, nói: - Sài Thông, ngươi cũng biết sao?

    Sài Thông nói: - Chuyện này chẳng phải là bí mật gì, đám người Vương Tuyên Ân, Tống Ngọc Thần đều biết cả.

    Lý Kỳ không vui nói: - Sao ta lại không biết, như vậy quá là không công bằng, kể đi xem nào, kể đi xem nào.

    Sài Thông liền bật cười, không nói thêm điều gì.

    Thật ra Hồng Thiên Cửu cũng cười rất nham hiểm nói: - Lý đại ca, chuyện là thế này, khi đó trong cấm quân có một giáo đầu họ Lâm.

    Lâm giáo đầu? Lý Kỳ sửng sốt, kinh ngạc nói: - Chớ không phải là Lâm Xung sao?

    Cao Nha Nội kinh ngạc nói: - Lâm Xung là ai?

    - Ách .
    Lý Kỳ nói: - Không phải sao?

    Hồng Thiên Cửu lắc đầu nói: - Không phải tên Lâm Xung, mà là Lâm Báo.

    Lâm Tử Đầu Lâm Xung, đó còn không phải là Lâm Xung, Lý Kỳ vã mồ hôi lạnh nói: - Ngươi nói tiếp đi.

    Cao Nha Nội khoát tay nói: - Được rồi, được rồi, ta nói cho ngươi biết là được rồi, cũng chẳng phải là chuyện không ai biết gì. Hồi nhỏ ta thường tới quân doanh để chơi, từ đó đã quen và kết bạn với Lâm Báo, sau đó ta lại bái Lâm Báo làm thầy, công phu quyền cước của ta chính là hắn ta dạy.

    Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Xem ra thân thủ của Lâm Báo đó cũng không tệ.

    Cao Nha Nội nói: - Ngươi đây là có ý gì? Thân thủ của Lâm Báo đó rất lợi hại, kém hơn Mã Kiều một chút, chỉ là hắn ta dạy ta mới được vài ngày đã phụng mệnh đi tới phía bắc đánh trận rồi, kết quả là một đi không trở lại.

    Lý Kỳ nói: - Nói ra thì thê tử của Lâm Báo đó không phải là sư nương của ngươi sao?

    Cao Nha Nội đỏ bừng mặt lên nói:
    - Thật ra cũng đúng.

    Lý Kỳ xoa xoa trán nói: - Cuộc sống này có chút hơi rối! Nha Nội, ngươi cũng thật sự đã ra tay sao.

    - Lý đại ca, chuyện này ngươi thật ra đã hiểu lầm ca ca rồi.

    - Thật sao?

    - Còn không phải sao? Hồng Thiên Cửu nói: - Kỳ thực ca ca trước đây rất là lương thiện.

    - Thật sao?
    Lý Kỳ kinh ngạc thốt lên một tiếng.

    - Đúng vậy. Hồng Thiên Cửu nói: - Khi đó ca ca biết sau khi Lâm giáo đầu tử trận, đã tặng cho nương tử Lâm gia không ít tiền của và quần áo, quan tâm đầy đủ. Nếu không có ca ca, chỉ dựa vào sắc đẹp của Lâm nương tử đó sớm đã khiến cho người ta thu nhận làm thị thiếp rồi.

    Sau đó quan tâm tới lên giường, mẹ kiếp, biết ngay là như vậy mà. Trong lòng Lý Kỳ thầm khinh bỉ liếc nhìn Cao Nha Nội.

    Quả nhiên, Tiểu Cửu tiếp tục nói: - Sau đó ca ca và Lâm nương tử lâu dần nảy sinh tình cảm, ngày càng tốt lên. Nói xong, y thở dài một cái, nói:
    - Chỉ là mộng đẹp không dài lâu, chuyện này đã khiến cho Thái úy biết được, đúng lúc khi đó Thái úy đang bận chuyện hôn sự của ca ca, để tránh phức tạp bên ngoài, do đó Thái úy đã ngầm đưa Lâm nương tử ra khỏi kinh thành. Từ đó về sau, chúng ta không còn gặp lại Lâm nương tử nửa, còn ca ca sau khi biết tin đã đau lòng muốn chết, suốt ngày uống rượu say mèm.

    Ngô Tiểu Lục có chút kinh ngạc nói: - Nha Nội, không ngờ ngươi lại thâm tình như vậy.

    Cao Nha Nội nói: - Bổn Nha Nội vẫn luôn rất thâm tình đúng không?

    Lý Kỳ bỗng lên tiếng hỏi: - Không biết khi đó Nha Nội uống rượu ở đâu?
    - Nghênh Xuân lầu mà.

    - Linh tinh.

    Hóa ra thằng nhãi này thích phụ nữ trưởng thành chính là vì nguyên nhân này. Lý Kỳ gật đầu nói: - Nha Nội, ngươi thực sự yêu Lâm nương tử sao?

    Cao Nha Nội nói: - Đương nhiên là yên rồi. Cô ấy vẫn luôn đối xử tốt với ta.

    - Vậy ngươi có hận cha ngươi không?

    - Lý Kỳ, con người ngươi có phải bị bệnh ở đầu không đấy? Đó là cha ta mà, lại không phải là người nào khác, sao ta có thể hận cha được? Cao Nha Nội nói xong hai tay nâng mặt lên nói: - Mặc kệ cha ta có làm gì đi nữa, đó chắc chắn là vì muốn tốt cho ta, ta là con trai của Thái úy, Lâm nương tử cũng tốt, cũng là một quả phụ, nếu là bây giờ, ta còn có thể để có nàng vào cửa nhà ta, nhưng khí đó thì không thể được.

    Câu nói này Lý Kỳ thực ra cũng không có nghi ngờ gì. Mặc dù mấy tên này cũng đủ phức tạp rồi, nhưng cũng đều rất hiếu thuận, dù sao thì cũng là người nhà đại hộ, gia giáo cũng khá tốt. Đó cũng là nguyên nhân vô cùng quan trọng mà Lý Kỳ xem họ như bạn bè. Bởi vì Lý Kỳ cảm thấy một người bất hiếu thì không có gì là không làm được, còn loại người này thì đáng kính.

    Chu Hoa bật cười ha hả nói: - Nha Nội, câu này của ngươi quá là kém rồi, Tam Nương Vương gia đó cũng không phải là quả phụ sao, bây giờ cũng chẳng phải là vợ của Lý đại ca sao?

    Lý Kỳ hắc một tiếng, nói: - Tên mập, muốn đánh phải không? Ngươi thích tham gia hôn lễ của Lục Tử thì thôi đi.

    Chu Hoa liền nói: - Xin lỗi, xin lỗi, đại ca, ta sai rồi.

    Cao Nha Nội cười dâm nói: - Lý Kỳ, ngươi và Vương Tam Nương đó đã ngủ với nhau chưa?

    Lý Kỳ nói: - Đi đi đi, chuyện này các ngươi khỏi phải nghe.
    Cao Nha Nội bĩu môi, nói: - Không hỏi thì không hỏi, có gì mà to tát quá vậy chứ.

    Sài Thông bỗng lên tiếng nói: - Lý Kỳ, nói ra cũng thật là kỳ lạ, cuộc hôn lễ đầu tiên được tổ chức ở phủ đệ của ngươi lại không phải là của ngươi.

    Lời này vừa nói ra, đám người đó lần lượt chuyển ánh mắt nghi ngờ về phía Lý Kỳ.

    Mẹ kiếp, ta cũng muốn, nhưng ông mày thấy hôn lễ là sợ, mặc dù chưa từng một lần mặc trang phục tân lang đã bị hôn mê rồi. Không chờ Lý Kỳ lên tiếng, Cao Nha Nội bật cười ha hả nói: - Chuyện này ta biết.
    Lý Kỳ cẩn trọng nói: - Ngươi thì biết cái gì chứ?

    Cao Nha Nội cười hì hì nói: - Lý Kỳ, ngươi có phải là còn muốn tìm thêm mấy người phụ nữ nữa, sau đó kết hôn một thể, dù sao thì ngươi còn có thánh chỉ trong tay, tới khi đó một tân lang cưới mưới mấy hai chục tân nương, nhất định là rất vui, ha ha.

    - Ta vui vái đầu ngươi ấy.

    Lý Kỳ cầm chiếc gối ôm phía sau lên ném về phía tên nhị hàng đó, nói: - Bớt nói linh tinh đi, cũng không còn sớm nữa, ngươi mau nói những cao kiến của ngươi cho đám Lục Tử nghe đi.
    - Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này rồi.

    Cao Nha Nội nhảy cẫng lên, cười hì hì nói: - Lục Tử, A Nam, vì các ngươi, tan gay cả bảo bối đã giấu kỹ lâu ngày cũng đều lấy ra. Nói xong, y liền lấy một bộ trong ngực ra, bốn năm cuốn sách nhỏ đặt lên bàn.

    - Đây là cái gì?

    Lý Kỳ cầm lên một quyển vừa xem, trợn trừng hai mắt: - Nạp ni, Đại Tống viết chân tập? Oa oa oa, Nha Nội, con mẹ ngươi có nhiều sách hay như vậy, không sớm lấy ra chia sẻ, quá là không có nghĩa khí gì cả.

    Cao Nha Nội cười hì hì nói:
    - Lợi hại chứ, không giấu gì ngươi, đây có lẽ là mấy cuốn sách hay nhất trên thế giới, hơn nữa còn là có một không hai . Ở đây có tổng cộng 108 kiểu, có ba kiểu, trong đó có lại có 72 thế nhỏ . Lục Tử, A Nam, nếu các ngươi có thể tinh thông một chiêu thức lớn, cả đời này đều hưởng thụ bất tận.

    Tiểu xử nam ngây thơ Ngô Tiểu Lục lại chỉ liếc nhìn sang, mặt đỏ bừng lên như đít khỉ, yếu ớt nói: - Nha Nội, ngươi có thể làm được bao nhiêu kiểu?

    Cao Nha Nội nói: - Bổn Nha Nội đương nhiên là tinh thông rồi. Nói xong, y liền cầm một cuốn trong số đó lên, nói: - Nào nào nào, ta sẽ giảng giải cho ngươi một kiểu đơn giản nhất trong đó .
    Lý Kỳ xem cũng rất nhập thần, lúc này hắn mới biết ở phương diện này hắn lạc hậu quá nhiều, vừa xem vừa suy nghĩ, văn hóa Trung Hoa ta không kém gì người ta! Cho dù là phương diện này, đảo quốc cũng còn kém xa.
     
    quangvd, nguyenmai, buinhi99 and 7 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 1850: Lại nghe thấy tên người xưa.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 1850: Lại nghe thấy tên người xưa

    Đây là bản tính của mỗi con người. Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam cũng không ngoại lệ. Đối với quyển sách nhỏ kia đã dấy lên nỗi tò mò. Xem ra bọn họ đã bắt đầu xao động rồi.

    - Chu Hoa, Tiểu Cửu, hai người các ngươi vì Lục Tử, A Nam mà biểu diễn cái thế động và tĩnh này.



    - Động Động và tĩnh?

    - Nha Nội, ta và Tiểu Cửu đều là nam nhân đó.

    - Điều này thì có vấn đề gì chứ! Chẳng qua chỉ che đậy chút thôi. Chúng ta thật là một diễn viên chuyên nghiệp.
    - Ca ca nói rất đúng, chúng ta thử một chút cũng không sao.

    - .!

    Không thể không nói một câu rằng đây là khóa học giáo dục giới tính trước hôn nhân. Cao Nha Nội là thầy giáo giỏi có một không hai. Môn dạy của thầy ấy quả là cực kỳ sống động.

    - Sống động đến mức nào?

    Đến mức Lý Kỳ cũng cảm thấy phải buồn nôn với cái phương pháp giáo dục không gì cấm kỵ này. Hắn thật sự không có cách nào để mà tiếp nhận. Không muốn quấy rầy bọn Lục Tử học tập, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
    Lúc này màn đêm đã buông xuống thế nhưng bọn hạ nhân vẫn còn đang bận rộn. Khách đến vào ngày mai thật không ít, cơ hồ như toàn bộ thương nhân đều tập trung ở ngoài đây. Suy cho cùng thì Tiểu Ngọc cũng là nhân vật số một số hai của tập đoàn Túy Tiên. Nam ca cũng chẳng kém, quen biết rất nhiều vị công tử mà Ngô Phúc Vinh lại là trưởng quầy Túy Tiên Cư, bạn bè cũng nhiều không kể xiết. Lại còn có ánh sáng hào quang gia thế của Lý Kỳ, thì có thể tưởng rằng khách khứa đông đúc tới mức nào. Ngày mai đúng là một đại tiệc.

    - Đại nhân!

    - Ừ. Các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi. Không cần lo cho ta.

    Lý Kỳ đứng ở bên ngoài, duỗi cái lưng mệt mỏi, chợt nghe một tiếng "Ái ui": - Tửu Quỷ sư phụ, ngươi sao lại nằm ở trong này? Mã tiểu ca ngày mai thành hôn rồi, người là sư phụ của y, phải ra ngoài quán xuyến, sao lại uống say đến mức này. Rượu ngày nào mà chẳng uống được, tiếc chi một ngày. Người mau đi nghỉ đi, ngày mai còn phải dậy sớm!

    - Đúng đúng đúng, ta đi đây.

    Trốn dưới tàng cây nghỉ ngơi, Tửu Quỷ say sưa bị Trần Đại Nương dày vò một trận, không ngừng bò lên.

    Lý Kỳ thấy một màn như vậy không nhịn được, cười lên ha hả, đợi Tửu Quỷ đi tới nơi, hắn cười nói: - Tửu Quỷ.

    Tửu Quỷ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói:
    - Xu Mật Sứ?

    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Thật không thể ngờ được ngươi cũng có người để sợ.

    Tửu Quỷ sửng sốt, lập tức đảo tròng mắt, hừ một tiếng nói: - Sự sợ hãi của ta chính là cái người Trần đại tỉ đó, ngươi cũng không phải không biết, lải nhải không ngừng, ta nếu mà không nhanh chóng tránh đi thì thế nào cũng bị bà ta giày vò cho đến chết. Nói xong, lão lại cười khà khà nói: - Xu Mật Sứ, Tiểu Kiều và Mỹ Mỹ cuối cùng cũng kết hôn rồi, trong lòng ta rất vui. Hay là ngươi trước hết hãy đem rượu mừng ra đây để ta vui vẻ chút coi.

    Rượu mừng này là có một không hai đó nha.
    Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Đương nhiên là có thể rồi.

    Tửu Quỷ mắt sáng rực nói: - Xu Mật Sứ, ngươi nói phải giữ lời đó.

    - Nhất định phải thế chứ.

    Lý Kỳ nói xong lại nói: - Ngươi đợi một chút, ta gọi Trần đại nương đem đến cho ngươi.

    - Việc này Việc này không cần làm phiền Trần đại tỷ đâu.

    - Cần chứ, cần chứ. Trần
    - Đợi chút, đợi chút.

    Tửu Quỷ khoát tay nói: - Thôi đi, ta lúc nãy đã uống một vò rồi. Tối nay cũng đã đủ rồi, chỗ rượu này để ngày mai uống tiếp đi.

    - Ồ, hóa ra ngươi sợ Trần Đại Nương à. Sao không nói sớm! Lý Kỳ lại nói: - Đúng rồi, ngươi có nhìn thấy Mã Kiều đâu không?

    - Không thấy.

    Lý Kỳ hừ khẽ: - Ta nói ngươi cũng thật là, Mã Kiều ngày mai kết hôn, ngươi một chút cũng không quan tâm sao?

    Tiểu Quỷ nói: - Đây là việc vui, không phải là việc tang sự, cần gì phải quan tâm. Hơn nữa, ngươi không phải đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao!

    Lý Kỳ tức giận nói: - Lời tuy là nói vậy nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải dặn dò y vài câu chứ!

    - Đánh nhau thì ta có thể căn dặn nó vài câu chứ còn việc thành hôn này thì miễn đi, ta đây chưa lấy ai bao giờ, sao có thể dặn dò nó chứ. Lúc nãy, Trần đại tỷ đã căn dặn ta một phen rồi.

    Lời lão nói cũng có đạo lý. Lý Kỳ nói:
    - Mã Kiều này cũng thật là. Vừa rồi lúc Nha Nội giảng bài, y đúng là vuốt mặt không nể mũi, đúng là khiến người ta mất mặt.

    Tửu Quỷ cười ha hả lên.

    Lý Kỳ nói: - Ngươi cười cái gì vậy?

    Tiểu Quỷ cười ha hả nói: - Lúc nãy trong lúc ta mơ mơ màng màng uống rượu, thoáng chốc nhìn thấy một bóng người nằm ở bên cửa sổ không biết là đang nằm mơ hay làm sao nữa.

    Lý Kỳ sửng sốt nhưng liền hiểu ra, cười ha hả nói: - Cái tên kia đúng là đến chết cũng còn sĩ diện.
    Nói xong, hắn đột nhiên nói tiếp: - Tửu Quỷ, nhà ngươi trước kia không phải có rất nhiều tiền sao, sao lại chưa kết hôn chứ?

    Tửu Quỷ lắc đầu nói: - Cha mẹ ta quả thật là có giúp ta tìm qua nhưng mà bọn họ lại nuôi một đứa khốn kiếp. Đúng vào ngày thành hôn, ta chạy đến Hà Sóc cùng người khác tỉ thí võ công, kết quả là không thành hôn được. Cha mẹ ta còn bị người ta mắng chửi xối xả.

    Đây còn chẳng phải là một người mê võ thuật chăng. Thấy đối phương là Tửu Quỷ, ngược lại Lý Kỳ không cảm thấy lạ lẫm chút nào, cười nói: - Vậy ngươi không từng nghĩ qua sẽ tìm một người khác sao?

    Hai tay Tửu Quỷ mở ra.
    Lý Kỳ cau mày nói: - Ngươi có ý gì?

    - Ngươi nhìn bộ dạng đáng tự hào của ta mà xem.

    - Ách.

    Tửu Quỷ cười ha hả nói: - Thôi đi. Loại người như ta mà thành hôn thì chỉ có hại người mà thôi. Thật ra có rượu bầu bạn, ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Chút chuyện này ta sớm đã không còn nghĩ đến nữa. Được rồi, ta đi ngủ đây!

    Nói xong, lão liền rời đi.
    Lý Kỳ nhìn bóng lão rời khỏi, khẽ lắc đầu.

    Sáng sớm hôm sau, một hàng ngũ đón dâu to lớn đã ra cửa. Chỉ là những người đón dâu này rất là hung mãnh vừa có thể đánh nhau mà cũng vừa có thể chống đỡ. Chống đỡ thì có A Nam, đánh nhau thì có Mã Kiều, sữa có Ngô Tiểu Lục, ngoài ra còn có nhóm người cầm thú Cao Nha Nội. Đây tuyệt đối là một đội quân vô địch không gì sánh được.

    Đội rước dâu đi ra ngoài không lâu, Lý Kỳ cùng liền ra cửa. Hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt. Thế nhưng lại không có cách nào, ở chốn hôn lễ này, hắn ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Dù sao thì ở đây cũng có Trần đại nương, Ngô Phúc Vinh và Tửu Quỷ. Hắn không ở lại cũng là điều tất nhiên chỉ là nếu hắn ở đây thì e rằng còn có thể tuyên binh đoạt chủ.

    Hô!

    Ra ngoài, cả người Lý Kỳ cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều, thế nhưng hắn cũng không biết nên phải đi đâu, vì thế cứ tiêu sái như không dạo trên đường, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới gần Tướng Quốc Tự.

    Dù sao cũng không có việc gì, phải đi đến Tướng Quốc Tự xem một chút.

    Đúng lúc Lý Kỳ chuẩn bị tiến vào Tướng Quốc Tự thì chợt nghe phía trước có người la lên: - Đằng trước có phải là Xu Mật Sứ?
    Lý Kỳ quay đầu nhìn lại chỉ thấy một người đánh chiếc xe ngựa chạy tới. Chiếc xe ngựa này Lý Kỳ còn xa lạ gì nữa, chính là cỗ xe của Kim Lâu Trương Xuân Nhi.

    Đợi xe ngựa ngừng lại, Trương Xuân Nhi vội vàng từ trên xe nhảy xuống, thoáng một tia kinh ngạc nói: - Thật là Xu Mật Sứ à, Trương Xuân Nhi bái kiến Xu Mật Sứ.

    Lý Kỳ cười nói: - Trương Nương Tử chuẩn bị đi đâu à?

    Trương Xuân Nhi sững sờ nói: - Không Không phải là đi quý phủ chúc mừng cho Tiểu Ngọc và Trần A Nam sao?
    Lý Kỳ a một tiếng, liên tục gật đầu nói: - Đúng đúng đúng, cô xem ta đó, gần đây bận bịu quá nên đầu óc ta choáng váng cả lên.

    Trương Xuân Nhi lại hỏi: - Xu Mật Sứ vì sao lại ở đây?

    - Hả, ta á!

    Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Ta mà còn ở nơi đó không chừng sẽ tuyên binh đoạt chủ. Nói cho cùng thì dẫu sao ta cũng không phải là cha mẹ của bọn họ.

    Lý do này đã được nói trước đó.
    Trương Xuân Nhi cười gật đầu nói: - Thì ra là như vậy. Nhưng mà Xu Mật Sứ đối đãi với Tiểu Ngọc và A Nam kia so với thân đại ca còn tốt hơn nhiều. Điều này làm cho Trương Xuân Nhi rất là khâm phục, luôn muốn noi theo học tập.

    Lý Kỳ ha hả đáp: - Trương Nương Tử. Ta phát hiện ra cô nói chuyện càng lúc càng giống một người.

    - Ai?

    - Tần Thiếu Tể.
    Trương Xuân Nhi sửng sốt, cười khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa.

    Hiện tại ai cũng biết, Trương Xuân Nhi và Tần Cối có quan hệ làm ăn không ít nên mới nói như vậy. Tần Cối có sản nghiệp như bây giờ tám chín phần đều có liên quan đến Trương Xuân Nhi. Vì thế, vợ của Tần Cối Vương Thị còn đem Trương Xuân Nhi vào Hội Phụ nữ. Có thể thấy được là cùng ban a!

    Theo lý mà nói, Trương Xuân Nhi này có thể xem là đối thủ của Lý Kỳ.

    Trương Xuân Nhi đột nhiên nghĩ đến việc gì đó, nói: - Xu Mật Sứ, bây giờ hãy còn sớm, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi uống chén trà đi.

    Lý Kỳ lúc này cũng nhàn rỗi nhàm chán, dứt khoát nói:
    - Ta không mang theo tiền.

    - Ta mời.

    - Vậy cung kính không bằng tuân mệnh rồi.

    Hai người đi vào Tướng Quốc Tự tìm một góc vắng trong quán trà ngồi xuống.

    Lý Kỳ cười nói: - Việc buôn bán của Trương Nương Tử càng ngày càng lớn. Nghe nói gần đây Trương nương tử vừa chuẩn bị đại triển quyền cước ở Giang Nam.

    Trương Xuân Nhi nói: - Thái viên ngoại nói đúng không?
    Lý Kỳ sửng sốt, cười nói: - Xem ra các người đã từng giao đấu?

    Trương Xuân Nhi nói: - Lão hồ ly đó luôn muốn chiếm lấy hết thảy không tha cho ai khác. Nhưng mà theo lời Xu Mật Sứ thì ông ta là người có lòng mà không có sức hơn nữa còn lấy được lòng của Xu Mật Sứ, ta thì không được rồi, đều là làm tửu lâu luôn sẽ có chút tranh đấu. Nói xong nàng lại cười nói: - Nhưng so với Xu Mật Sứ mà nói thì chúng ta chẳng qua là mua bán nhỏ, chỉ tính riêng thủy tinh mỗi năm mang lại của cải cho Xu Mật Sứ, chúng tôi đều theo không kịp, những thứ khác thì càng không cần phải nói thêm nữa.

    Lý Kỳ lắc đầu nói:
    - Trương Nương Tử khiêm nhường rồi. Kim Lâu của các cô hằng năm kiếm tiền được không ít, đặc biệt là mấy năm gần đây, Túy Tiên Cư của ta đúng là có kiếm được nhiều tiền nhưng phí tổn cũng không ít. Hơn nữa thuế thu của thủy tinh hẳn cô cũng biết rõ, tính ra thì ta có còn lợi nhuận gì đâu.

    Trương Xuân Nhi nói: - Cũng không thể nói như vậy. Nghe nói gần đây Xu Mật Sứ còn sản xuất ra một loại cà phê, tuy là ta chưa từng thưởng thức qua nhưng mà nghe nói hương vị cà phê này trước nay chưa từng có, hiện giờ đã lan truyền khắp Đông Kinh rồi, người người đều biết, thiết nghĩ tới lúc đó lại có thể đem về cho Xu Mật Sứ một món lợi lớn. Thật là khiến cho bọn ta ngưỡng mộ khôn xiết.

    Lý Kỳ nhấp một ngụm trà, cười như không cười nói: - Lời Trương Nương Tử dường như còn có ý khác, chúng ta cũng không phải lần đầu giao thiệp, Trương Nương Tử có gì thì cứ việc nói thẳng đi!

    - Xu Mật Sứ quả nhiên là người thẳng thắn. Trương Xuân Nhi cười nói: - Là như vầy, ta muốn cùng với Xu Mật Sứ làm một việc làm ăn.

    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Cô biết đó, ta hết sức vui mừng cùng với cô làm ăn, ít nhất mỗi lần làm ăn chúng ta đôi bên cùng có lợi, việc này hết sức đáng quý a.

    - Được Xu Mật Sứ để mắt tới, Xuân Nhi thật sự vừa mừng lại vừa lo a.

    Trương Xuân Nhi khẽ vuốt cằm nói: - Ta muốn lấy hạt cà phê giống và cách sản xuất.
    Trong mắt Lý Kỳ hiện lên chút kinh ngạc, khóe miệng khẽ giật nói: - Việc mua bán này quả là không bình thường a. Ta nghĩ rất khó để hai bên cùng có lợi.

    Ẩn ý chính là Kim Lâu nhà ngươi có thứ gì để đổi lấy cà phê của ta?

    Trương Xuân Nhi cười nói: - Điều này ta biết nhưng mà gần đây ta biết được một tin tức vô cùng quan trọng, có ảnh hưởng vô cùng đến Xu Mật Sứ.

    Chẳng lẽ có liên quan đến Kim Quốc? Không thể nào. Hoàn Nhan Tông Vọng không phải là tên ngốc, không phái người tới giết ả là đã nể mặt ả lắm rồi. Lý Kỳ chau mày nói: - Vậy trước hết ta phải nghe thử, xem xem tin tức này thật sự giá trị hay không giá trị rồi.

    Trương Xuân Nhi nói: - Hai ngày trước, lúc ta ở phủ Thiếu Tể vô tình nhìn thấy một người.

    Lý Kỳ cau mày nói: - Người nào?

    - Vương Phủ

    - Bốp.

    Chén trà từ trong tay Lý Kỳ rơi xuống.
     
    quangvd, ichuoi, nguyenmai and 7 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 1851: Là người hay quỷ.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 1851: Là người hay quỷ

    Nhìn nét mặt của Lý Kỳ, Trương Xuân Nhi sớm đã dự liệu được, nhấp một ngụm trà rồi đặt chén trà xuống, cười nói: - Xu Mật Sứ cảm thấy tin tức này giá trị là đủ rồi.

    Không xong rồi, bị nàng ta đoạt mất tiên cơ, việc này không thể được, ta không thích bị rơi vào thế bị động. Lý Kỳ ngẩn ra, cất chén trà đi, ngoảnh ra sau gọi: - Chủ quán, phiền ông lau cái này giúp.



    - Vâng!

    Người chủ quán nhanh chóng cầm khăn lau ra lau sạch sẽ cái bàn.

    Đợi chủ quán rời đi, Lý Kỳ mới cười nói:
    - Vương Phủ? Trương Nương Tử không phải đã nhìn lầm đó chứ?

    Trương Xuân Nhi nói: - Lúc ấy người đó đi rất vội tôi cũng chỉ liếc mắt trông qua mà thôi. Nếu là người khác thì có thể chứ Vương Phủ thì thật khó để mà nhận nhầm. Xu Mật Sứ nên nhớ rằng, Vương Phủ đặc biệt không giống với nhữn người bình thường khác.

    Lý Kỳ nói: - Ta làm sao có thể quên chứ. Tóc lão màu vàng mà.

    Trương Xuân Nhi cười nói: - Đúng vậy!

    - Nhưng có rất nhiều người Tây Vực tóc cũng màu vàng, dựa vào điểm này thôi thì chưa đủ để khẳng định người đó có phải là Vương Phủ không, cô có khi nào nhìn lầm rồi chăng?

    - Nói như vậy cũng không sai nhưng ta tin chắc rằng người đó chính là Vương Phủ, bất kể là thân hình hay tướng mạo.

    Không thể nào. Điều này sao có thể. Vương Phủ sớm đã bị Tửu quỷ giết, đầu người cũng đã mang đến làm sao lại có thể xuất hiện ở nơi ấy, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Lý Kỳ vừa suy nghĩ vừa xoay chén trà, một lúc lâu sau hắn mới nói: - Xem như là Vương Phủ đi thì làm sao nào? Vương Phủ bất quá chỉ là một đống rác rưởi, chẳng có một chút ảnh hưởng gì đến ta!

    Trương Xuân Nhi cười nói:
    - Đúng. Đích thực là Vương Phủ không đủ sức để uy hiếp Xu Mật Sứ. Nhưng mà Tần Cối thì sao?

    Đầu mày Lý Kỳ thoáng run lên hai cái.

    Trương Xuân Nhi lại nói: - Xu Mật Sứ đừng quên, ta ở quý phủ của Tần Thiếu Tể đã nhìn thấy Vương Phủ đó.

    Lý Kỳ đột nhiên cười ha hả nói: - Nói tới đây, ta bỗng cảm thấy tin tức của cô thật là có chút giá trị.

    Trương Xuân Nhi nói: - Nhưng mà ta cũng chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Nếu biết nhiều hơn, ta e rằng là đã có được cách thức để điều chế thủy tinh rồi.

    Đáy mắt Lý Kỳ có thoáng chút thất vọng, nói: - Nếu đã như thế, ta hiện tại không thể cho cô một đáp án chính xác. Tin tức này chẳng có giá trị chi cả. Ta còn phải tra xét thêm nữa.

    Trương Xuân Nhi cười nói: - Cứ tự nhiên.

    Lý Kỳ đột nhiên nói: - Trương Nương Tử, có một điều ta rất hiếu kỳ, cô nói cho ta biết những điều ấy, lỡ như ta không giữ lời thì cô không phải đã chịu thua thiệt rồi sao?

    Trương Xuân Nhi cười nói:
    - Ngươi là Xu Mật Sứ, ta chẳng qua chỉ là một thương nhân. Đừng nói là việc này mà bất cứ là việc gì, nếu như ngươi đã không giữ lời thì ta cũng không còn cách nào khác, cho dù là đã giao kèo đi chăng nữa. Không chỉ có riêng ta mà hết thảy bọn thương nhân trong thiên hạ này đều như thế. Nếu như ai cũng mang thái độ này thì người đó còn có thể cùng Xu Mật Sứ bàn chuyện làm ăn không chứ. Xu Mật Sứ, ngươi nói có phải không?

    - Có đạo lý.

    Lý Kỳ gật gật đầu cười nói: - Đây cũng là điểm ta thích nhất ở Trương Nương Tử. Làm việc gì cũng đều vô cùng quyết đoán, không vòng vo.

    Trương Xuân Nhi khẽ cười nói:
    - Xu Mật Sứ quá khen! Ta chẳng qua chỉ là cảm thấy muốn cùng Xu Mật Sứ bàn chuyện làm ăn thì phải thẳng thắn một chút. Xu Mật Sứ dù sao thì cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, một số chuyện có muốn giấu diếm thì e giấu diếm cũng không được mà đã không giấu diếm được thì không bằng cứ thoải mái mà nói ra, ít nhiều cũng lấy được chút tín nhiệm.

    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Trương Nương Tử thật là biết cách nói chuyện.

    - Đâu có, đâu có. Trương Xuân Nhi nói: - Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta phải đi chúc mừng quý phủ. Nếu như không có việc gì khác, Trương Xuân Nhi xin cáo từ trước.
    Lý Kỳ gật đầu nói: - Cô đi đi.

    - Cáo từ!

    - Khoan đã!

    Lý Kỳ đột nhiên gọi Trương Xuân Nhi lại nói: - Cô định là không bán rẻ Tần Cối đó chứ?

    Trương Xuân Nhi lắc đầu nói: - Ta là một thương nhân, trong mắt của một thương nhân thì không có kẻ thù. Chỉ cần lợi ích. Điều này chẳng phải là ngươi nói sao.
    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ta còn nói qua rằng, ta thích hợp tác với thương nhân.

    - Ta cũng thế. Cáo từ.

    Sau khi Trương Xuân Nhi rời đi, Lý Kỳ đột nhiên nhướn mày thầm nghĩ, Vương Phủ đã chết rồi nhưng nàng ta lại nói gặp được Vương Phủ, như vậy thì hẳn là nàng ta đã nhận nhầm người nhưng mà tại sao nàng ta lại chắc chắn người nọ chính là Vương Phủ. Không sai, bộ dạng đặc thù của Vương Phủ không khó để nhận ra, nhưng vấn đề là Vương Phủ quả thật đã bị giết. Chẳng lẽ thật sự nàng ta nhìn nhầm. Không thể nào, không thể nào. Chuyện này không thể trùng hợp như vậy được. Một người mang bộ dạng của Vương Phủ xuất hiện trong phủ của Tần Cối, trong này nhất định có gì mờ ám đây.
    Nhưng suy nghĩ lại thì một chút đầu mối nào cũng không có.

    Thật ra thì cho dù Vương Phủ có còn sống đi chăng nữa thì cũng có chút uy hiếp gì đối với Lý Kỳ. Nhưng việc này này lại liên lụy đến Tần Cối, hắn không thể không thận trọng suy tính được. Đang trong lúc bế tắc không biết xoay xở như thế nào thì mắt hắn đột nhiên sáng rực. Hắn nhớ tới một người. Đúng vậy. Ta làm sao có thể quên mất người đó chứ. Thế là hắn vội vàng đứng dậy rời đi.

    Phủ Thái sư

    Dạo này Thái Kinh rất ít khi ra cửa, mà cũng rất ít khi gặp khách. Suốt ngày lão chỉ ở nhà chơi đùa với cháu chắt. Trước cửa phủ Thái sư hiện giờ hết sức vắng vẻ.
    - Lão gia, Xu Mật Sứ đến.

    Thái Dũng đi vào trong nhà nói với Thái Kinh đang nghe mấy đứa cháu ngâm tụng kinh Thi.

    - Hắn sao lại đến đây chứ?

    Thái Kinh hiếu kỳ nói: - Không phải ngươi nói hôm nay bọn Tiểu Lục Tử, Tiểu Ngọc, Mã Kiều kết hôn sao?

    - Ta cũng cảm thấy tò mò.

    - Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
    Thái Kinh nói thầm một câu, quơ tay nói: - Dẫn hắn ra phía sau nhà chờ ta đi.

    - Vâng.

    Lý Kỳ ở hậu đường đợi một lát thì thấy Thái Dũng đỡ Thái Kinh lên tới, hắn vội vàng đi đến đỡ Thái Kinh, cười nói: - Lý Kỳ mạo muội tới thăm, không quấy rầy niềm vui gia đình của Thái sư chứ.

    Thái Kinh cười ha hả nói: - Ngươi có thể tới đây, lão phu cũng rất vui nào có quấy rầy hay không quấy rầy gì, chỉ là lão phu nghe nói hôm nay đồ nhi ngoan của ngươi kết hôn, ngươi sao lại chạy đến đây?

    Lý Kỳ nói: - À, Trần đại nương, Ngô đại thúc bọn họ không phải đang ở đó sao. Nó lại là con một, ta mà ở đó thì bọn họ ít nhiều sẽ kém vui cho nên vãn bối ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ lại đi đến nơi này.

    - Việc này cũng đúng.

    Thái Kinh ngồi xuống, đưa tay ra mời, nói: - Ngươi cũng ngồi đi.

    Lý Kỳ thấy động tác của lão chậm chạp hơn so với trước kia một chút liền quan tâm hỏi: - Thái sư, gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?

    Thái Kinh khoát tay thở dài: - Càng ngày càng tệ, nghĩ cũng nhanh thật. Có điều là lão phu đã sống bao nhiêu năm nay ấy cũng thật là cảm kính trời xanh vậy.

    Lý Kỳ thở dài trong lòng, cảm thấy đời người thật là quá ngắn ngủi.

    Thái Kinh hỏi: - Dạo này ngươi vẫn khỏe chứ?

    Lý Kỳ nói: - Cơ thể cũng không tồi.
    Nói tới đây hắn có chút chần chờ.

    Thái Kinh cau mày nói: - Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?

    Thôi bỏ đi. Lão ấy đã từng tuổi này rồi không nên quấy rầy lão nữa. Để cho lão bình yên mà sống cho qua tháng ngày này đi. Lý Kỳ trầm ngâm một lát mới cười nói: - Cũng chẳng có việc gì to tát, có điều người vừa rồi hỏi như vậy vãn bối chợt nhớ đến giấc mộng tối hôm qua.

    - Mộng? Mộng gì chứ?

    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Nói ra thì cũng buồn cười. Tối hôm qua vãn bối không ngờ lại mơ thấy một người.

    - Ai?

    - Vương Phủ.

    - Vương Phủ?

    Thái Kinh cảm thấy kinh ngạc nói: - Ngươi sao lại mơ thấy gã?

    Lý Kỳ nói: - Vãn bối cũng không rõ nên cảm thấy nực cười.
    Thái Kinh nói: - Vậy ngươi mơ thấy gã đang làm gì?

    Lý Kỳ nói: - Vãn bối cũng không nhớ rõ chỉ mơ màng thấy gã đã trở lại kinh thành.

    Thái Kinh cười ha hả nói: - Lý Kỳ, nếu Vương Phủ còng sống ở trên đời, vậy thì ngươi tốt nhất hãy kiểm điểm lại mình đi. Nhưng mà lão phu tin rằng, ngươi có lẽ sẽ không thả người ngu xuẩn như vậy.

    Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vãn bối chính là sợ Quỷ Hồn của lão tới tìm mình.
    Ngụ ý chính là Vương Phủ có tới tìm thì cũng chỉ là quỷ chứ không thể là người được.

    Thái Kinh cười ha hả nói: - Không ngờ là ngươi vẫn còn sợ những chuyện này.

    Lý Kỳ thở dài nói: - Thái sư, Vãn bối cảm thấy giống như là chức quan càng ngày càng lớn, thì con người ngược lại càng ngày càng nhát gan. Người nói có phải là kỳ lạ lắm không?

    - Việc này không kỳ lạ chút nào. Lão phu cũng từng như thế.

    Thái Kinh nói: - Con người càng có nhiều thì lại càng sợ bị mất đi. Mà khi đã sợ thì cái gì cũng sợ cả. Ngươi xem ra cũng không tệ, so với lúc lão phu còn trẻ thì giỏi hơn nhiều.

    - Vậy ư. Vãn bối vẫn nghĩ mìnhnhư thế là quá lắm rồi.

    Lý Kỳ cười cười nói: - Thật ra thì vãn bối cũng không sợ gì chẳng qua là lúc đó bị dọa chút thôi. Tên Vương Phủ này giống với bọn người Tây Vực, tóc vàng mắt xanh, lúc sống thì còn khá chút, chứ đột nhiên xuất hiện trong mơ thì thật là dọa chết người ta.Thái sư, Vương Phủ có phải là người Tây Vực không?

    Thái Kinh lắc đầu nói: - Điều này thì lão phu cũng không rõ lắm. Thật ra việc này cũng không có gì kỳ quái. Trước đây ngũ Hồ loạn Hoa cho nên mới có rất nhiều người giống như Vương Phủ vậy.

    - Cũng phải. Vãn bối sao lại quên mất việc này chứ. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Chẳng qua là loại người như Vương Phủ có huyết thống của nước khác mà cũng có thể lên làm Tể tướng, chyện này thật là kỳ lạ. Nói trắng ra là chẳng cùng tổ tiên với ta, tâm cơ ắt cũng khác, thật không hiểu nhà nào dám đề bạt lão lên đến chức ấy?

    Thái Kinh quắc mắt nói: - Người mà ngươi nói kia chính là lão phu!

    - Vậy sao?
    Lý Kỳ mở to mắt, hết sức kinh ngạc.

    Thái sư hừ một tiếng nói: - Lão phu lừa ngươi làm gì. Ngươi và Vương Phủ qua lại cũng không ít, thừa biết Vương Phủ cũng không phải là hạng giá áo túi cơm. Lúc đó, gã nghe được việc Thái thượng hoàng sẽ trọng dụng lão phu vì thế mà gã ở trong triều hết sức nịnh bợ, cực lực tiến cử lão phu. Ta lúc ấy trong lòng vô cùng cảm kích gã, sau lên làm Tể tướng liền đề bạt gã. Mãi sau ta mới biết gã là một tên vong ân phụ nghĩa nhưng đã muộn quá rồi. Gã lúc ấy được Thái thượng hoàng sủng ái. Lão phu mấy lần muốn cách chức gã trục xuất khỏi kinh thành nhưng đều bị gã nhanh hơn một bước hóa giải hết. Nếu không thì vì sao lão phu luôn nói thất bại lớn nhất trong cuộc đời lão phu chính là bại trong tay Vương Phủ.

    - Thì ra là như vậy.
    Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Vãn bối vẫn luôn nghĩ Vương Phủ nhất định là dựa vào thế lực của phụ thân hoặc thúc phụ của lão mà trèo lên.

    - Phụ thân gã chẳng qua chỉ là một người đọc sách mà thôi. Một vị quan nhỏ nhoi thì có tư cách gì để mà đề bạt gã.

    Nói tới đây, Thái Kinh đột nhiên khẽ giật mình nói: - Không đúng. Ngươi không thể không điều tra qua gia thế của Vương Phủ.

    Lão đã già như vậy mà phản ứng còn nhanh thế ư? Ngươi có phải là đang giả bộ không? Thoáng qua trong mắt Lý Kỳ hiện lên chút bối rối, nói: - Vãn bối thật là cũng muốn điều tra nhưng vẫn chưa điều tra ra manh mối gì. Cha mẹ của Vương Phủ sớm đã qua đời, lão là con một, biểu huynh đường huynh gì cũng đều không có. Lão còn có một đứa con trai là Vương Tuyên Ân nhưng căn bản chẳng có gì để điều tra. Nếu không thì đã bưng gọn một ổ rồi.

    - Điều này cũng đúng.

    Thái Kinh gật gật đầu, bỗng nhiên nói: - Không phải gã ngay cả một huynh đệ gì cũng không có.

    - Đường đệ? Lý Kỳ nhíu mày nói: - Hả? Vãn bối chưa từng nghe qua.

    Thái Kinh cười ha hả nói:
    - Thật ra thì gã vẫn còn một đường đệ. Nghe nói người kia là con trai của thúc phụ gã. Hai người lớn lên rất giống nhau, chỉ là người đường đệ này không bằng Vương Phủ. Suốt ngày chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi. Vương Phủ lúc ấy đang thăng quan tiến chức, lo rằng người đường đệ sẽ gây rắc rối cho gã nên mang người đường đệ này đi. Nhưng sau Vương Phủ trở thành Thái tể cũng không mang đường đệ gã về. Nghe nói là gã kia bên ngoài gây chuyện thị phi nên đã bị người ta đánh chết. Lão phu nghĩ chuyện này chỉ là đồn đại hư hão. Lão cũng đã gặp qua gã đường đệ này một hai lần. Vừa nhìn đã biết ngay là phường ác ôn khó trừ.

    Lý Kỳ suy nghĩ một chút, nói: - Thật không ngờ Vương Phủ còn có một người đường đệ.

    Thái Kinh ừ một tiếng nói: - Thế nào? Ngươi lẽ nào lại sợ người đường đệ này sẽ quay về tìm ngươi để báo thù đó chứ? Ha ha. Đừng nói là người đường đệ kia có thể đã chết mà cho dù còn sống đi chăng nữa cũng không đáng để lo nghĩ đâu. Ngươi tùy tiện động tay cũng đủ đùa chết gã ta. Cái trò nhổ cỏ phải nhổ tận gốc này áp lên người hắn thật là lãng phí.

    Lý Kỳ cười nói: - Thái sư nói đùa rồi, cho dù Vương Phủ còn sống vãn bối cũng chẳng sợ thì thiết chi đến người đường đệ của lão. Vãn bối chỉ là cảm thấy có chút kinh ngạc mà thôi. Lời tuy nói thế nhưng trong mắt hắn vẫn lóe lên một tia lo sợ.
     
    quangvd, ichuoi, nguyenmai and 8 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 1852: Người khác cưới, ta động phòng?

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 1852: Người khác cưới, ta động phòng?

    Bây giờ, Lý Kỳ đã có thể khẳng định rằng cái người mà Trương Xuân Nhi nhìn thấy chính là biểu đệ thần bí của Vương Phủ.

    Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn băn khoăn rằng tại sao người đó lại xuất hiện ở kinh thành, chẳng lẽ tên đó không sợ sẽ bị truy đuổi giết chết sao? Tên đó lại còn bám lấy Tần Cối.



    Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Kỳ cũng phát hiện ra tên Vương Phủ kia không nắm giữ bất cứ điểm yếu nào của hắn, cho dù có cũng chỉ là những gì liên quan đến Triệu Giai mà thôi, dù sao thì chuyện đó ban đầu hắn và Triệu Giai cũng đã bàn xong rồi, nếu như còn là vua Tống Huy Tông thì mới phải nói về chuyện ngày đó, nhưng bây giờ người ngồi trên ngai vàng đã là Triệu Giai rồi.
    Lý Kỳ lo lắng suy nghĩ về câu chuyện đó nhưng rồi hắn nhận ra, bản thân không có gì đáng phải lo lắng sợ sệt, hơn nữa khi nói chuyện với Trương Xuân Nhi hắn vẫn biết nên dừng lại ở đâu, hắn biết cô ta có cách suy nghĩ toan tính của một thương nhân, không trung thành với bất cứ ai,mà chỉ luôn trung thành với cái lợi ích mà cô ta nhận được, bằng không lúc đầu cô ta sẽ không phản bội lại Hoàn Nhan Tông Vọng rồi.

    Nhưng hắn càng nghĩ càng không thông, càng cảm thấy buồn bực trong lòng. Hắn tự chửi bản thân hắn sao càng ngày càng nhát gan. Lúc còn là một tên đầu bếp quèn hắn còn dám đối đầu chống lại Vương Phủ, bây giờ khi trở thành Xu Mật Sứ rồi lại đi sợ một tên biểu đệ của Vương Phủ đến như vậy, thật không thể hiểu nổi.

    Nếu nghĩ mãi mà không hiểu nổi, hắn cũng mặc kệ chuyện đó không muốn nghĩ đến nữa.
    Thái Kinh dường như cũng không có đa nghi, dù sao lão lớn tuổi, cũng thích nhớ lại chuyện cũ, nương theo chuyện của Vương Phủ, lại cùng Lý Kỳ nhắc lại những chuyện đã qua. Vừa nói liền nói đến những chuyện của mấy chục năm về trước. Nhưng Lý Kỳ không cảm thấy một chút gì buồn khổ mà trái lại cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện đó. Kì thực, hắn chưa hề làm quan trước đó, khi mới vào quan trường, hoàn toàn dựa vào những thủ đoạn của làm ăn và sự khôn vặt của bản thân hắn, những phương pháp làm về chính trị bao năm nay thực ra đều do hắn học theo Thái Kinh.

    Nói suốt một buổi sáng cũng đã đến lúc dùng bữa trưa, cứ tự nhiên như thế Lý Kỳ gặp bữa trưa tại phủ Thái Sư, mãi đến giờ ngủ trưa của Thái Kinh hắn mới đứng dậy cáo từ.

    Ra khỏi phủ Thái Sư, hắn đến thẳng rừng trúc ở phía ngoài thành phía Tây, ở đó sớm đã có người chờ hắn ở đó.

    - Tiểu nhân Dư Trang bái kiến Xu Mật Sứ.

    Tên này chính là người săn tin Dư Trang, cũng là tên quét rác trước kia từng giải vây cho Lý Kỳ ở Thu Phong Phường, sau khi Nam Bác Vạn đi, y đã đảm nhận toàn bộ công việc của Nam Bác Vạn.

    - Miễn lễ!

    Lý Kỳ căn dặn tên kia: Hôm nay ta gọi ngươi đến đây chính là vì muốn ngươi làm một việc cho ta, đó là theo dõi mọi hành động của Tần Cối.
    - Vâng!

    Dư Trang vừa nhận lời dặn dò, liền nói: - Nhưng trong ngoài phủ của Tần Cối canh phòng cẩn mật, chúng ta không thể nào lẻn vào được!

    Lý Ký chính là người nâng đỡ Tần Cối đi lên, trong rất nhiều hoạt động, Lý Kỳ luôn phái đám người Nam Bác Vạn tương trợ Tần Cối. mặc dù không cho Tần Cối tham gia vào nhưng Tần Cối cũng biết việc Lý Kỳ nắm trong tay một đội quân bí mật, với tính cách của Tần Cối y sẽ không thể không đề phòng.

    Lý Kỳ được nhắc nhở, thầm nghĩ, cũng đúng, nếu ta quá gấp gáp, lại biểu hiện ra là ta có vẻ quá sợ hãi.. Hắn nói với tên Dư Trang: - Nếu đã như thế thì chỉ cần theo dõi thật chặt bên ngoài là được, không cần lẻn vào trong. Nhưng ngươi bảo các huynh đệ phải chú ý quan sát cẩn thận những kẻ ra vào phủ của Tần Cối cho ta.

    Dư Trang gật đầu tuân lệnh: - Tiểu nhân tuân lệnh.

    Hiện giờ Lý Kỳ chưa hiểu rõ ràng, nên không thể hạ lệnh, trước mắt chỉ có thể như thế, hắn hỏi : - Bên Nam Bác Vạn có tin tức gì không?

    - Dạ, tất cả có vẻ vẫn thuận lợi, tạm thời không có tin gì cả! Dư Trang trả lời.

    Dù sao còn cách biển rộng, tin tức này không thể nào truyền ngay đến kinh thành được.

    Lý Kỳ lại hỏi Dư Trang về tình hình gần đây ở kinh thành, dường như tất cả đều gió yên biển lặng, thế nên chẳng có gì khiến hắn tò mò.

    Xong việc thấy trời không còn sớm nữa, hắn liền quay trở về.

    Vì không ở nhà nên Lý Kỳ không biết ở nhà hắn náo nhiệt như thế nào. Bởi vì trong nhà hắn lúc này có đủ mọi hạng người, vì ba đôi tân nhân tiếp xúc với các tầng lớp xã hội không giống nhau, hơn nữa, bọn họ đều là những người ở tầng lớp thấp trong xã hội đứng lên. chính vì điều đó, khách tới không ít, ở ngay Phủ Xu Mật Sứ đã phải xếp hai trăm cái bàn, nên biết người làm của tập đoàn Túy Tiên Cư nghỉ làm tập thể bao gồm cả Túy Tiên Cư cũng được trưng dụng để đặt tiệc. Thế nên số lượng người này có hiểu được.
    Tất nhiên, người hạnh phúc nhất là Mã Kiều, Ngô Tiểu Lục, Trần A Nam, tuy nhiên hôm nay lúc tới Tần phủ đón dâu, không ngờ ba cái tên đó ăn cây táo rào cây sung, giúp ba tân nương đối phó với đám người Cao Nha Nội, khiến đám người Cao Nha Nội tức giận đến mức thổ ra cả ba cân máu, lần đầu nhìn thấy các tân lang cùng lừa gạt như vậy.

    Hóa ra ba người Tiểu Ngọc, Mỹ Mỹ, Tiểu Đào đều không có người thân, những người trong đoàn đưa dâu đều là người mượn từ Vương gia, Bạch gia, Trịnh gia, số lượng thì có vẻ nhiều nhưng bọn họ đều là con nhà có học, đều tao nhã, khiêm tốn, nên so về sức lực thì yếu, còn đối thủ của bọn họ lại là một đám hổ lang, bên phía bốn vị công tử đã cúi đầu rồi, lại thêm những kẻ mãng phu như bọn Chu Hoa, nếu như thêm ba tân lang như Mã Kiều thì hoàn toàn không thể ngăn cản được.

    Nên biết rằng ba tân lang này vô cùng yêu vợ của họ. yêu vợ da diết sâu đậm, đặc biệt là Mã Kiều, chuyện gì cũng nghe theo Mỹ Mỹ. bất kể lúc nào, Mỹ Mỹ nói một thì y không dám nói hai, một mực nghe theo.

    Dù sao Cao Nha Nội cũng đã khiến thằng nhãi này tức chết rồi.

    Đến giờ tiệc, tứ tiểu công tử bắt đầu ý định phục thù, từng đám từng đám đến chỗ ba vị tân lang chúc rượu mừng, đến mức Ngô Tiểu Lục và Trần A Nam say bất tỉnh luôn, nhưng Cao Nha Nội vẫn còn đuổi theo bọn họ, nói: ngươi say cũng phải say ở đây. Chỉ có Mã Kiều là ngàn chén cũng không gục, lại đau khổ ủng hộ, nhưng hôm nay y không dám hung hăng bởi vì y đã đắc tội với đoàn người đưa dâu, không ai giúp y uống rượu, tương đương với chỉ có mình y chống lại toàn bộ thế giới.

    Thật là muốn chết !
    Tuy nhiên Mã Kiều cũng rất thâm độc, bước đầu là chuốc rượu cho tứ tiểu công tử say choáng váng đầu óc đã, muốn bắt giặc trước hết phải bắt vua, y học được điều đó từ Lý Kỳ.

    Buổi tiệc rượu này đúng là uống đến trời đất quay cuồng, điểm mấu chốt là rượu ở phủ Xu Mật Sứ nhiều đến mức uống không hết, uống từ trưa đến chập tối, bọn người Cầu ca đã sớm lánh về, những người trong buổi tiệc đều là đám người trẻ tuổi cả.

    Cốc, cốc, cốc

    - Có người

    Cốc cốc cốc
    - Có người

    Cốc cốc cốc

    - Có người

    Ây ô, sao lại đông như thế này!

    Hồng Thiên Cửu vào nhà vệ sinh, uống nhiều rượu thì nước tiểu cũng nhiều, vấn đề là người cũng đông, đâu đâu cũng thấy người. Hồng Thiên Cửu nhìn trái nhìn phải một lúc, đột nhiên thoắt chạy về hướng Nam, chỉ một lúc sau, y đã đến vườn hoa, suy nghĩ, nhìn trời cũng tối rồi, giải quyết ở đây chắc cũng không ai thấy, hơn nữa mình đang bón phân giúp bọn họ mà.
    Y lẳng lặng lẻn vào hoa viên, nhanh chóng lấy bảo bối của y ra

    - Hô, nguy hiểm thật! suýt chút nữa thì không kéo được quần lên rồi.

    Hồng Thiên Cửu thở một hơi thật dài, rùng mình một cái cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều rồi.

    - Bốp!

    - Ai? Ai đánh ta?

    - Ta!

    Hồng Thiên Cửu quay lại nhìn thì chỉ thấy cái bóng đen xì đằng sau mình, y sợ đến mức suýt chút nữa thì ngã đặt mông xuống chính cái đống y vừa cho ra. Kinh hãi nói: - Lý đại ca?

    Người đó chính là Lý Kỳ, Lý Kỳ thiết nghĩ bây giờ đã chập tối rồi chắc buổi tiệc cũng phải kết thúc rồi mới phải, đâu ngờ đám người này uống từ trưa đến tận bây giờ, hắn lại không muốn nhìn thấy đám người đang chuốc rượu ngoài kia nên đành không để ai biết đi vào hoa viên, chưa được một lúc thì chợt thấy bóng dáng lén lút chạy đến, nhận ra tiểu Cửu, đúng lúc định lên tiếng gọi thì phát hiện y đang giải quyết cái vấn đề bụng đầy, làm cho Lý Kỳ sững ra, đương nhiên hơn hết là phẫn nộ, đâu biết năm xưa Lý Kỳ cũng suýt thì giải quyết ở hoa viên của Tần phủ, chỉ khác ở chỗ là hắn giải quyết ở nhà người khác, còn tiểu Cửu thì giải quyết ở chính nhà hắn.

    Lý Kỳ chống nạnh nói:
    - Tiểu Cửu nhà ngươi đúng thật là

    Hắn chưa nói hết câu thì Hồng Thiên Cửu kéo xong cái quần lên, cầm lấy tay Lý Kỳ nói luôn: - Ai ôi, Lý đại ca, hôm nay huynh đi đâu vậy, đệ tìm huynh đến khổ, đi nào đi nào. Vừa nói vừa kéo Lý Kỳ đi sang hướng cửa bên kia nói: - Huynh đệ ta làm vài chén nhé.

    - Stop!

    Lý Kỳ kịp phản ứng lại hét lớn một tiếng

    - Làm gì?
    Lý Kỳ tức giận nói lớn: - Ngươi bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra ngay cho ta.

    A!

    - Rồi cút khỏi nơi này ngay cho ta!

    - A!

    Hồng Thiên Cửu ố lên rồi chạy nhanh khỏi chỗ của Lý Kỳ.

    Ôi, tên tiểu Cửu trở nên nghe lời từ khi nào vậy! Lý Kỳ cứ nhìn bóng dáng tiểu Cửu như vây, rồi chợt nhận ra, đúng rồi, mình còn chưa dạy cho tên tiểu Cửu đó một bài học vì tội dám làm nhơ bẩn hoa viên của mình. Tiểu tử này thật là giảo hoạt, cuối cùng cũng vì sự nghe nhìn lẫn lộn mà buồn cười.

    - Phu quân, là huynh trong này có phải không?

    Tiểu Cửu vừa rời đi không lâu thì nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp trước cửa.

    Âm thanh này Lý Kỳ đã quá quen thuộc rồi liền trả lời: - Thất nương, là ta đây!

    Bạch Thiển Dạ nghe thấy liền chạy ngay đến: - Phu quân, là huynh thật ư? Cả ngày hôm nay huynh đi đâu để muội lo lắng vậy? Vừa nói vừa nhìn đắm đuối Lý Kỳ.
    Lý Kỳ trả lời: - Yên tâm, ta không sao mà, chỉ là ra ngoài đi dạo thôi!

    - Nhưng mà vì sao?

    Thực ra sáng nay Lý Kỳ đã dặn dò Trần đại nương, và Bạch Thiển Dạ cũng biết, nhưng nàng không hiểu hôm nay mỗi cặp tân lang tân nương đều có quan hệ với Lý Kỳ mà sao Lý Kỳ lại đi mà không nói, khiến cho Thất Nương không tài nào hiểu nổi.

    Đột nhiên Lý Kỳ nói bằng giọng áy náy: - Thất Nương, ta xin lỗi!

    Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên hỏi lại: - Sao huynh lại xin lỗi muội?
    Lý Kỳ vừa nói vừa liếc mắt sang Bạch Thiển Dạ: - Đáng lẽ ra đôi tân nhân đầu tiên của Phủ này phải là chúng ta mới đúng. Vừa nói hắn vừa vụng trộm dùng ánh mắt liếc Bạch Thiển Dạ vài lần

    Bạch Thiển Dạ ngẩn ra, im lặng một lúc rồi nói: - Phu quân, huynh biết muội không quan tâm đến những thứ đó mà. Có người tổ chức hôn lễ long trọng, nhưng sau khi cưới về lại lạnh nhạt ngay, đây cũng chỉ là hình thức mà thôi, kỳ thật có thể luôn nhìn thấy huynh, Thất nương đã hài lòng rồi Nhưng muội rất tò mò, hôm nay sao huynh lại ra ngoài, điều này không hợp với lẽ thường, phu quân, huynh có tâm sự gì sao?

    Lý Kỳ thở dài và nói: - Thất nương, thực ra ta có chuyện dấu muội, bởi vì một số chuyện trước kia khiến ta có cảm giác sợ hãi với hôn lễ, đó cũng là lý do vì sao ta không muốn tổ chức hôn lễ.

    Câu trả lời khiến Thất nương ngạc nhiên: - Sợ hãi?

    Lý Kỳ gật đầu: - Sợ đến mức không thể thở được, ta nhận ra được điều này chính là khi tham dự hôn lễ của Trịnh Dật. Thực ra trước kia ta luôn không muốn nhắc tới hôn lễ có lẽ là vì nỗi sợ hãi trong tiềm thức. Điều này cũng chính là di chứng sau khi xuyên không.

    Bạch Thiển Dạ tin điều Lý Kỳ nói vì chẳng có cách giải thích nào khác, nhưng nàng thấy Lý Kỳ không thích nói nhiều nên cũng không miễn cưỡng, nàng cười to nói: - Thật sự không tin nổi đường đường là Xu Mật Sứ lại sợ hôn lễ.

    - Đừng nói nữa, chính muội cũng thấy bất ngờ, nhưng sự thật lại là như thế đó.

    Lý Kỳ đưa tay kéo Bạch Thiển Dạ vào lòng: - Chẳng qua đã ủy khuất cho các muội rồi!

    Bạch Thiển Dạ áp má vào ngực Lý Kỳ, lắng nghe nhịp tim, nhẹ nhàng nói; - Đây thì có gì mà coi là ủy khuất chứ. Còn nhớ trước kia cha muội phản đối chuyện hai ta, lúc đó muội liền không nghĩ rằng sẽ tổ chức hôn lễ này, chỉ cần được bên cạnh huynh là hạnh phúc rồi
    Nói thì như thế nhưng trên đời này làm gì có tân nương nào lại không khát khao, thầm nghĩ, ta phải vượt qua nỗi sợ hãi này, nhất định phải để các nàng ấy mặc lên mình bộ áo tân nương lộng lẫy, để các nàng ấy trở thành tân nương xinh đẹp nhất trên đời.

    Bạch Thiển Dạ liền quay sang cười nói: - Thực ra huynh cũng có thể hòa cùng niềm vui động phòng hoa trúc của đám người Mã Kiều đấy.
     
    quangvd, ichuoi, buinhi99 and 6 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Bắc Tống Phong Lưu
    Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh
    Chương 1853: Không tiền đồ.

    Nguồn: metruyen
    Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)



    Chương 1853: Không tiền đồ

    - Với muội ư? Ta cũng nghĩ thế!

    Lý Kỳ nghe đến đêm động phòng hoa chúc, nhất thời thú huyết sôi trào.



    - Này.

    Bạch Thiển Dạ đánh nhẹ vào Lý Kỳ: - Chúng ta là phu thê từ lâu rồi còn động phòng cái gì nữa chứ, thật là không biết ngại mà.

    Lý Kỳ cười nhẹ nói bên tai Bạch Thiển Dạ: - Thực ra mỗi lần làm việc kia cùng muội ta đều cảm thấy mới mẻ như lần đầu vậy, hôm nay muội lại phải giúp ta rồi.
    - Đêm nay không được!

    Bạch Thiển Dạ hai má đỏ hết lên, lắc lắc đầu.

    - Sao lại không được, muội đến tháng sao?

    - Không phải!

    - Vậy thì tại sao?

    Bạch Thiển Dạ liếc nhìn Lý Kỳ với vẻ hoài nghi: - Huynh không biết hay là giả vờ không biết vậy?

    Lý Kỳ gãi đầu:
    - Ta thực sự không biết!

    Bạch Thiện Dạ đáp: - Huynh quên mất một người rồi sao?

    - Ai?

    - Ai ui! Sao huynh ngốc vậy, người đó chính là Vương tỉ tỉ đấy!

    - Phu nhân?

    Lý Kỳ hô lên, nét mặt ngại ngùng nói: - Cái đó, cái đó, cái đó không được!
    Bạch Thiển Dạ khổng hiểu nói : - Có gì là không được, chẳng nhẽ phu quân huynh không muốn?

    Lý Kỳ ngại ngùng đáp; - Không phải do ta không muốn mà ta sợ là phu nhân nàng ấy không muốn.

    Bạch Thiển Dạ: - Vương tỉ tỉ cũng đã về đây ở rồi, hơn nữa thánh chỉ huynh cũng đã giao cho tỉ ấy rồi, có gì mà không bằng lòng. Trước đây muội cứ luôn muốn huynh tổ chức hôn lễ, nhưng bây giờ biết được chứng sợ hãi của huynh rồi mới biết được nguyên do, nếu đã như thế thì huynh còn đợi gì nữa, Vương tỉ tỉ cũng không còn trẻ nữa rồi!

    Lý Kỳ liếc sang nhìn Bạch Tiểu Dạ: - Muội, muội sẽ không ghen chứ?
    Bạch Thiển Dạ: - Tỉ ấy cũng đã về ở đây rồi, bây giờ mà muội mới ghen thì không phải hơi muộn rồi sao, lúc đầu muội cũng đã nói với huynh rồi mà, thực ra trước đây muội biết chuyện huynh với Hồng Nô đích xác là rất không vui, nhưng mẹ muội đã nói, phu quân như huynh cần phải có sự giúp đỡ của nhiều người, mà người đáng tin nhất chính là nữ nhân bên cạnh phu quân huynh, gia tộc nào cũng vậy. Hơn nữa, lúc đầu muội cũng luôn dung túng, nên cũng nhận lại được không ít hồi báo, giống như Yến Phúc, Thập nương các nàng, nếu không như vậy trận chiến bảo vệ Khai Phong trước kia chúng ta đã bại trận thảm hại rồi. Hơn nữa khi phu quân huynh xuất chinh, ít nhất muội cũng không phải một mình cô độc chờ đợi ở nhà, cồn có đám người Phong tỷ tỷ cùng ta, phu quân, huynh nói xem muội hiện giờ là buôn bán lời hay lỗ?

    Thực ra nàng nói không sai, là người có địa vị cao hơn người khác, đầu tiên phải làm đó là nhanh chóng khai chi tán diệp, sau đó liên minh những thế lực phức tạp lại, không có tập thể những người thân thích, thì không thể tạo nên được 1 gia tộc được. hơn nữa gia tộc đó không có thế lực thì không thể tồn tại lâu bền được, Bạch phu nhân khôn khéo hơn so với Bạch Thiển Dạ, nhưng khi giúp Bạch Thì Trung nạp thiếp mục đích để Bạch gia được tồn tại phát triển lâu bền. Nếu mà khi đó bà ta không hạ sinh Thất Nương thì có lẽ khi Lý Kỳ đến, sẽ khiến Bạch gia từ nay về sau biến mất trên đời, ngay cả Tô Thức cũng không có ngoại lệ.

    Kỳ thực thì đây cũng chỉ là thủ đoạn buôn bán của xã hội thượng lưu mà thôi.

    Đương nhiên, trong đầu Lý Kỳ chưa hề có khái niệm ấy, tất cả điều đó đều là duyên trời, nếu thực sự nạp thiếp thì số người sẽ tăng lên gấp bội, cũng không ai thấy điều gì không hợp cả, trước kia tiểu thiếp của Thái Du còn nhiều hơn so với tôi tớ nhà hắn,. Vì vậy những lời của Bạch Thiển Dạ khiến hắn cảm động, hắn ôm Thất Nương vào lòng, nói:
    - Thực ra người giúp ta nhiều nhất chính là muội đấy.

    Bạch Thiển Dạ chợt cười rồi nói: - Nhưng ta chỉ giúp đến đây thôi!

    Lý Kỳ nói một cách chắc chắn: - Nhất định, nhất định rồi.

    Thật đúng là được tiện nghi lại còn khoe mẽ, Bạch Thiển Dạ nhìn Lý Kỳ và nói: - Đám người Vương tỉ tỉ đang đánh mạt chược ở hậu đường, huynh có muốn ra đấy không?

    Phu nhân da mặt mỏng thật, nếu như ta sang bên đấy nàng và Phong Nghi Nô nhất định sẽ cười nhạo ta. Chuyện tốt này ngược lại sẽ không thành đấy. Lý Kỳ hiểu suy nghĩ của Bạch Thiển Dạ và Phong Nghi Nô, trong lòng đương nhiên sợ bọn họ cười chê, nói: - Muội đi trước đi, ta còn phải tới tiền viện xem bọn người Nha Nội chết chưa, rồi nói tiếng chúc mừng với đám người Mã Kiều đã.

    Bạch Thiển Dạ cũng không miễn cưỡng nữa, rồi cùng với Lý Kỳ ra hoa viên, một người đi về phía hậu viện, một người thì tới tiền sảnh.

    Đến tiền sảnh, Lý Kỳ chỉ đứng sau cửa quan sát. Mặc dù đâu đâu cũng thấy treo đèn lồng đỏ, khắp nơi đều treo những dải lụa đỏ, trước cửa tràn ngập không khí vui vẻ hạnh phúc, nhưng trong bàn tiệc lại là một chiến trường hỗn độn, bát đũa, bình rượu lung tung, có người nằm cả lên bàn, Tửu Quỷ ôm bình rượu tựa vào cầu thang ngáy o o, , còn Chu Hoa thì treo hai tay lên lan can, hiển nhiên là đang nôn thì ngủ mất rồi.
    Tên Sài Thông say mèm rồi mà vẫn khhông thay đổi bản tính thích ra vẻ tinh tướng, hai tay chắp trước ngực, mặt không cảm xúc gì, tựa vào ghế rồi cứ thế mà ngủ luôn. Tên Cao Nha Nội và Hồng thiên Cửu một góc hai người, ôm nhau, người nằm úp sấp trên người kia, người kia nằm trên người này ngủ, nước miếng người này làm ướt cổ áo người kia, người kia thì dây nước mũi vào người này, quả thực là một bức tranh tràn đầy ẩm ướt.

    Bọn họ chính là minh chứng tốt nhất cho cụm từ "cơ hữu".

    Lý Kỳ không nhìn thấy bóng dáng của Phàn Thiếu Bạch, trong lòng hắn cũng hiểu, với tính cách của tên đó thì sớm đã chuồn về rồi.

    Còn về ba tân lang thì sớm đã say bí tỉ bất tỉnh nhân sự rồi, Ngô Tiểu Lục, Trần A Nam đều đã gục trên bàn ngủ luôn rồi,
    Duy chỉ có Mã Kiều là còn tiếp tục, y cũng là người duy nhất lúc này còn tỉnh táo, thực ra trong buổi trưa nay y cũng đã say một lần rồi, nhưng Mã Kiều một khi say xong rồi tỉnh lại thì thật sự là vô cùng khủng bố đấy, trực tiếp làm gục toàn bộ tứ công tử kia, hiện giờ Mã Kiều ngồi trước bàn, bê một bát lớn, ăn từng ít cơm một. đây cũng là thói quen của y, đó là lúc uống rượu thì không ăn cơm, uống xong thì y mới ăn cơm.

    Lý Kỳ vừa ngửi thấy mùi rượu liền cảm thấy buồn nôn, hắn nói: - Thôi thì ngày mai ta hãy đến chúc mừng bọn họ vậy! Nói xong hắn sai đám tôi tớ đưa đám người Cao Nha Nội về phủ. Còn về đám người A Nam đã có Trần đại nương chăm sóc, không cần hắn phải bận tâm

    Lo liệu ổn thỏa, Lý Kỳ liền bỏ đi, hắn không muốn ở lâu ở nơi như thế này.
    Nhưng vừa đi đến hậu viện, hắn liền nhìn thấy một bóng hình đẫy đà xinh đẹp lướt qua, chẳng cần nói cũng biết đó là phu nhân.

    Sao lại trùng hợp thế? Lẽ nào là ý trời?

    Điều này vốn dĩ chẳng có gì, nhưng nghĩ lại những lời Thất Nương nói lúc nãy, cái đầu óc trong sáng của Lý Kỳ bỗng trở nên dao động, cũng nghĩ nhiều hơn, ừ, Thất Nương nói rất có đạo lý, nàng ấy đã gả làm vợ ta rồi, ta không thể lạnh nhạt với nàng ấy, đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, nên sớm không nên muộn, thôi kệ, hôm nay lão tử sẽ làm chuyện đó cho đến cùng, ai con mẹ nó bảo không phải là tân lang tân nương thì không được động phòng.

    - Lý Kỳ?
    Nghe thấy âm thanh nhẹ nhẹ, Lý Kỳ ngẩn ra, phát hiện ra phu nhân đã đứng ngay trước mặt hắn rồi, giật mình một cái: - Phu nhân?

    Đây là biểu hiện chột dạ!

    Vương Dao cười khẽ, nói: - Thực ra chàng không cần phải áy náy thế.

    - A?

    Lý Kỳ mờ mịt không hiểu : - Sao ta lại phải áy náy?
    Vương Dao nói: - Hôn lễ này chỉ là hình thức thôi, nếu như chàng không thích thì tổ chức hay không thì cũng không sao cả.

    Thực ra lần trước Trịnh Dật tổ chức hôn lễ, nàng liền cho rằng Lý Kỳ có áy náy trong lòng. Mặc dù nàng không biết lý do nhưng Lý Kỳ không nói nàng cũng không dám hỏi nhiều. nàng cũng không phải là một người hay bát quái, hơn nữa những lời đó nàng nói ra đều tuyệt đối xuất phát từ phế phủ. Thực ra nàng cũng rất sợ hôn lễ, dù sao nàng cũng là một quả phụ, mặc dù Lý Kỳ muốn kiệu lớn tám người khiêng đón nàng về, chỉ sợ nàng cũng không bằng lòng, ngược lại nàng lại thích sự sắp xếp vào phủ Xu Mật Sứ như thế này của Lý Kỳ.

    Hoá ra nàng luôn tưởng rằng Lý Kỳ vì chuyện này mà thấy hổ thẹn, nên mới không nói với nàng. Lý Kỳ nói với vẻ mặt cảm động:
    - Phu nhân, nàng thật hiểu lòng ta, ta cảm động đến mức khó thở luôn rồi, nào đến đây để ta ôm nàng một cái trước đã.

    Vương Dao lùi lại, thẹn thùng nói: - Chàng xấu quá!

    Khỉ thật, nàng tránh ta như vậy, làm sao ta xuống tay được nha. Lý Kỳ ngại ngùng thu tay lai, cười gượng vài tiếng, rồi lại bật cười nói: - Đúng rồi, phu nhân, nàng đang chuẩn bị đi đâu sao?

    - Ồ, hôm nay mệt cả một ngày, ta đang định về phòng nghỉ ngơi sớm!

    Lý Kỳ vỗ tay 1 cái: - Thật trùng hợp ta cũng đang tính về phòng nghỉ ngơi,hay là cùng nhau
    Vương Dao ngẩn người ra, đỏ mặt lên, hai tay ngại ngừng nắm lấy tà váy, nhìn có vẻ rất hồi hộp, nói: - Vậy chàng chàng về nghỉ ngơi đi, ta đi về trước đây. Nói xong nàng cúi đầu, bước nhanh rời khỏi.

    Toát mồ hôi! Có cần phải cự tuyệt thẳng thừng như vậy không?Lý Kỳ nhìn bộ dạng chạy trốn của Vương Dao, buồn bực thở dài.

    - A thật trùng hợp nha!

    Bỗng nghe từ bên cahj truyền đến một tràng tiếng cười như chuông bạc.

    Quay đầu lại nhìn chỉ thấy đám người Bạch Thiển Dạ, Phong Nghi Nô, Da Luật Cốt Dục, Quý Hồng Ngô đang đứng trước cửa, ai nấy đều cười hả hê.
    Xấu hổ quá!

    Lý Kỳ đi tới, mặt tối sầm đáp: - Được lắm, không ngờ các muội nghe lẻn ta và phu nhân nói chuyện!

    Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Phu quân, sao trước mặt Vương tỉ tỉ huynh lại trở nên thành thật như vậy ? người phu quân trước kia miệng nói không ngừng, nói trắng thành đen, chuyên nói lời đường mật ngày thường đi đâu mất rồi,

    Lý Kỳ kéo Phong Nghi Nô vào lòng nói: - Nếu như Phong đại nương tử muốn lĩnh giáo ấy mà, phu quân ta đây rất vui lòng theo hầu!
    Phong Nghi Nô xoay người, khuôn mặt xinh đẹp khẽ hừ một tiếng, nói: - Nói không được lại động chân động tay, thật mất phong phạm quân tử.

    Lý Kỳ cười hi hi nói: - Nương tử không phải là thích ta như thế sao?

    - Ai bảo chứ!

    Phong Nghi Nô đẩy Lý Kỳ ra, chạy về phía sau lưng Cốt Dục, ló đầu ra cười nói: - Có giỏi thì huynh làm thế với Vương tỉ tỉ đi, chỉ biết bắt nạt muội, vậy mà là quân tử sao?

    Lý Kỳ toát mồ hôi, Như này đâu có liên can gì đến anh hùng hảo hán, Lý Kỳ gãi đầu nói:
    - Ta, ta đó là tôn trọng, các muội biết cái gì chứ!

    Da Luật Cốt Dục thản nhiên đáp: - Nói như vậy thì trước nay huynh không tôn trọng bọn muội rồi.

    Bạch Thiển Dạ nói: - Chỉ thiệt thòi chúng ta luôn một long nghĩ đến huynh, còn huynh thì chỉ nghĩ đến Vương tỉ tỉ thôi

    Phong Nghi Nô cũng gật đầu theo: - Đúng đấy đúng đấy, phu quân, huynh thiên vị quá.

    Nói xong ba người họ đều nhìn về phía Quý Hồng Nô.
    Quý Hồng Nô là cô gái tốt nha, nàng một lòng một dạ yêu Lý Kỳ, nào dám trêu chọc phu quân. Nhưng hôm nay nhìn thấy mấy vị tỉ tỉ nhìn nàng nên đành rụt đầu nói khẽ: - Hồng Nô thấy 3 vị tỉ tỉ nói rất đúng.

    Lý Kỳ trợn mắt tức giận nói: - Các muội đang nói thật tâm đó ư?

    Phong Nghi Nô nói: - Sự thật đúng là như thế, vừa rồi cũng chính huynh nói ra, chỉ biết tỏ ra uy phong trước mặt chúng muội, có bản lĩnh thì huynh đi đi

    Bạch thiên Dạ ho nhẹ một tiếng, dõng dạc nói: - Nếu Vương Tam nương đã được gả vào Lý gia chúng ta, theo lẽ phải hầu hạ phu quân đi ngủ, phu quân huynh đừng sợ, chúng muội làm chỗ dựa cho huynh, Nói xong cười tủm suýt chút nữa thì cười ra tiếng rồi

    Da Luật Cốt Dục gật đầu nói: - Phu quân, huynh là chủ gia đình, lại bị nương tử của mình từ chối từ ngoài cửa, thì cũng quá không có tiền đồ rồi,

    Ba người bọn họ lại nhìn về phía Quý Hồng Nô

    Quý Hồng Nô như sắp khóc, đầu sắp rụt vào trong áo rồi, nói khẽ: - Hồng Nô thấy ba vị tỉ tỉ nói rất có lý. Càng nói, âm thanh càng nhỏ dần như muỗi ngâm, nhưng dù sao thì nàng ấy cũng đã dám tỏ thái độ rồi.
    Ta mẹ nó đã bị các muội chế nhạo đến thế rồi, làm gì còn là chủ gia đình nữa, khỉ thật, cho chút mặt mũi được không. Đã nói đến nước này rồi, nếu Lý kỳ vân còn lui bước nữa ấy à, ngay cả chính hắn cũng có cảm giác mình quá không có tiền đồ rồi, bèn cắn răng nói: - Ai--- ai---- ai sợ! đi--- đi thì đi, chuyện--- chuyện ---- chuyện lớn mà.

    Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Phu, phu quân, huynh----huynh có phải thấy trong người không khỏe hay không? sao lại cứ lắp ba lắp bắp thế.

    Nói xong bọn họ cười phá lên

    - Ta ta ta các muội quá đáng quá.
    Lý Kỳ tức lắm, trong lòng nghĩ biết thế không nói, không nên quá dung túng cho các nàng ấy, lại không biết đây đều là lỗi của chính hắn, cái miệng hắn ti tiện đã không phải là bí mật gì, trước đây chuyện gì cũng trêu chọc bọn họ, hôm nay ngược lại lại bị đám người Phong Nghi Nô trêu chọc lại, đám người Bạch Thiển Dạ kết thành phe trêu chọc thì Lý Kỳ không thể nào nói lại được, chỉ có thể mặt mũi xám xịt mà đi, bởi vì nếu còn ở lại sẽ còn bị các nàng ấy tiếp tục trêu chọc.

    Quan trọng là chính Lý Kỳ cũng cảm thấy trong chuyện này không có tí tiền đồ gì cả.
     
    quangvd, ichuoi, nguyenmai and 8 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.