Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 2020.1: Vật hoàn cố chủ. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 2020.1: Vật hoàn cố chủ Nước Kim tuy chuốc lấy thất bại thảm hại dưới tay Đại Tống nhưng cũng lấy lại trên người Cao Ly và Da Luật Đại Thạch một chút mặt mũi. Tạm thời ổn định thế cục đông tây, hai bên chẳng qua là vẫn tiếp tục chiến tranh ở giữa. Tây Hạ dường như không chịu bỏ qua như vậy. Bởi vì bọn họ trong trận chiến này là bên tổn thất nghiêm trọng nhất. Số người chết cũng đã gần phân nửa, đánh mất hơn một nửa lãnh thổ. Cả nước nhanh chóng rơi vào thế tê liệt, cho nên Tây Hạ muốn đoạt lại lãnh thổ, thành trì từ tay nước Kim để đền bù tổn thất của mình. Đại tướng Lý Định Biên suất lĩnh bảy vạn hùng binh một mạch truy kích. Trong quá trình truy kích, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả và Hoàn Nhan Tông Can còn muốn hành động bất ngờ, quay trở lại phản kích. Tiện thể yểm hộ cho Hoàn Nhan Tông Vọng rút quân. Thế nhưng lúc này sĩ khí của người Đảng Hạng như cầu vồng rực rỡ. Ở Phong Châu ngoài trường thành Vân Châu đã đánh bại Ngân Thuận Khả, chiếm lĩnh được Phong Châu. Lại tiếp tục truy kích. Lý Định Biên không mong là sẽ tiêu diệt được Kim quốc nhưng nguyện vọng đầu tiên của gã là có thể bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng. Đây là kẻ thù của người Đảng Hạng. Từ lúc Tây Hạ dựng nước đến nay, chưa bao giờ bị người ta đánh đến thảm hại như thế, thiếu chút nữa thì đã đánh mất luôn cả phủ Hưng Khánh. Đây đều là những thứ mà Hoàn Nhan Tông Vọng ban cho. Ngoài ra, gã còn hy vọng đánh hạ phủ Lâm Hoàng của nước Kim, triệt để đánh chiếm được khu vực này thì có thể dựa vào mạch núi Thái Hành để phòng ngừa nước Kim quay lại xâm lấn một lần nữa. Sau khi đánh bại Ngân Thuật Khả, sĩ khí đại quân Đảng Hạng như cầu vồng, một mạch tiến về phía Bắc. Tuy Ngân Thuật Khả thất bại nhưng lại làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng giành được không ít cơ hội thở dốc. Chạy liều mạng. - Vù! Lại chạy hết một ngày. Khi đêm đến, Hoàn Nhan Tông Vọng dừng lại lấy hơi. Hoạt Lý Cải lập tức bưng đồ ăn lên. Những đại tướng bên cạnh gã ta hết thảy đều đã chết trận trên thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư. Bao gồm cả người mà gã tin cậy nhất là Lưu Ngạn Tông và Thuật Liệt Tốc. Người còn sót lại bên cạnh gã chỉ có mỗi Hoạt Lý Cải. Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn Hoạt Lý Cải đang bưng thịt khô lên, cười khổ nói: - Bây giờ thật giống với cảnh tượng của mười năm trước. Ta thật hổ thẹn với phụ hoàng a! Nhớ đến Hoàn Nhan A Cốt Đả, Hoàn Nhan Tông Vọng không khỏi hồi tưởng lại lúc trước cùng với Hoàn Nhàn A Cốt Đả chinh chiến. Khi đó bọn họ vẫn còn trẻ, tinh thần phấn chấn. Kẻ thù nghe tiếng đã sợ đến vỡ mật thế mà hiện giờ Nghĩ đi nghĩ lại, hai hàng nước mắt lẳng lặng chảy xuống. Trận chiến này không chỉ là thua ở hiện tại mà hơn nữa đối với tương lai của nước Kim cũng tràn đầy lo lắng. Đây chính là một mảnh giang sơn mà tự tay phụ thân gã đánh chiếm được. Gã không những không bảo vệ được mà còn khiến Kim quốc phải đối mặt trước những nguy cơ chưa từng có trước đó. Điều này làm cho gã vô cùng đau đớn và phiền muộn. Hoạt Lý Cải lần đầu tiên nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng rơi lệ, trong lòng vô cùng không thoải mái, nói: - Đô thống, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh. Đợi sau khi về nước, chúng ta sẽ chỉnh đốn binh mã tái chiến. Thuộc hạ nguyện thề sống chết theo Đô thống. Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Lúc ta xuất chinh thì đã biết rằng đây là trận chiến cuối cùng của ta. Hiện tại, thời gian của ta đã không còn nhiều nữa. Trước mắt gã, tất cả đều dựa vào một hơi thở đang chạy. Hiện giờ hơi thở này đã lỏng lẻo. Gã biết mình đã sắp cạn dầu tắt đèn rồi. Đúng lúc trên cây đại thụ, tiếng quạ đêm bỗng vang lên, càng tăng thêm vẻ thê lương cô tịch. Giữa lúc này, một gã lính trạm canh như tên bay đến: - Đô thống, đại sự không xong rồi. Phía đông có một tốp đại quân đang tốc hành tiến về phía chúng ta. - Chẳng lẽ quân Tống đã đánh tới đây rồi sao? Hoạt Lý Cải kêu lên. Hắn đã như chim sợ ná rồi. - Đô thống, chúng ta đi nhanh thôi! Xem ra vận mệnh của ta đã như vậy rồi. Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ thở dài, lắc lắc đầu nói: - Các ngươi đi đi, ta đã không đi nổi nữa rồi. Giọng điệu vô cùng yếu ớt. Hoạt Lý Cải lẽ nào lại bỏ Hoàn Nhan Tông Vọng mà không quản. Liền khom người cõng Hoàn Nhan Tông Vọng lên, mang Hoàn Nhan Tông Vọng buộc trên lưng ngựa. Đúng lúc đang muốn chạy trốn thì một tên tuần tra cưỡi ngựa chạy đến: - Đô thống. Đô thống. Là Tứ Thái tử đến. Hoàn Nhan Tông Vọng vừa mở mắt: - Tông Bật. Người tới chính là Hoàn Nhan Tông Bật. Từ lúc Hàn Thế Trung tập kích Doanh Châu, Hoàn Nhan Tông Bật lo sợ Hàn Thế Trung sẽ trở lại vì thế vẫn luôn trấn giữ đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Vọng. Chỉ phái một phần binh sĩ đi đánh chiếm Bắc Khẩu. Gã không dám đường vòng đi Vân Châu. Khoảng cách quá xa, nếu chẳng may Hàn Thế Trung quay lại đánh giết, Bình Châu mà mất thì gã thật không còn mặt mũi đi gặp Hoàn Nhan Tông Vọng nữa. Vì vậy gã không tham gia đại chiến Yến Vân. Mãi đến lúc gã nghe tin Hoàn Nhan Tông Vọng thua trận, lúc này mới liều lĩnh suất quân nhanh chóng đến đây cứu viện. Thành trì bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại nhưng người mà chết rồi thì sẽ không trở về được nữa. - Nhị ca. Nhị Ca! Hoàn Nhan Tông Bật vừa nhảy xuống liền nhìn thấy bộ dạng của Hoàn Nhan Tông Vọng như thế, đánh đến râu cũng không còn, đều bị dọa cả rồi, vội vàng xông lên phía trước. Trong số mấy huynh đệ, Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật có cảm tình sâu đậm nhất. Hoàn Nhan Tông Vọng cũng lao thẳng đến bên Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật chỉ phục mỗi Hoàn Nhan Tông Vọng. Hoàn Nhan Tông Hàn đều không để vào trong mắt. Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn thấy Tông Bật tráng niên chính trực, cười cười nói: - Tông Bật, ta tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy đệ nữa. - Nhị ca. Hoàn Nhan Tông Vọng gắt gao siết chặt tay Hoàn Nhan Tông Vọng, nói: - Nhị ca, người yên tâm. Đệ nhất định phải giết sạch người Nam và người Đảng Hạng để báo thù cho huynh. Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Tông Bật. Hiện giờ Tông Hàn đã tử trận, ta cũng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Gánh nặng của hai người bọn ta sẽ rơi vào tay đệ. Đệ nhất định phải nhớ lấy một điều, đừng để thù hận che mất cặp mắt của mình, phải học được sự bình tĩnh, đừng học theo ta, phải giống như phụ hoàng. - Nhị ca! Hoàn Nhan Tông Bật không nén nổi nghẹn ngào. - Báo. Khởi bẩm Đô thống, bọn địch ở thành Phong Châu đã đánh thắng Đại tướng quân Ngân Thuật Khả và Bột Cực Liệt. Đại tướng quân và Bột Cực Liệt đã lui về phủ Đại Định. - Lẽ nào có lí đó. Bọn người Đảng Hạng nhãi nhép kia thật khinh người quá đáng. Đệ đi giết hết bọn chúng. Hoàn Nhan Tông Bật nhảy lên một cái, liền đứng dậy. Hoàn Nhan Tông Vọng run run rẩy rẩy giơ tay lên, nói: - Tông Bật, ngàn lần không được kích động. Nghe ta một lời. Hoàn Nhan Tông Bật cúi người xuống. Hoàn Nhan Tông Vọng trước hết hỏi: - Nam triều có tiến công hay không? Người kia lắc đầu nói: - Không hề nhìn thấy quân đội Nam triều. Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ thở ra, cười nói: - Người Đảng Hạng ồ ạt phản công, chẳng qua chỉ muốn giết ta và chiếm cứ đất đai của chúng ta. Thật ra bọn họ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần Nam triều chưa tới xâm phạm, đám người Đảng Hạng kia, ta vẫn không sợ chúng. Tông Bật. - Nhị ca. Đệ ở đây. - Nơi này đi năm mươi dặm nữa, có một sơn cốc tên là Quỷ Cốc. Ngươi biết chứ? Hoàn Nhan Tông Bật gật gật đầu, nói: - Đệ biết. Sơn cốc kia vô cùng quái dị. Cửa vào phía nam rộng rãi như là đường lớn, có thể đi qua được cả nghìn quân vạn ngựa thế nhưng cửa ra phía bắc lại chật hẹp, chỉ có thể qua được một người một ngựa. Bởi vì như thế mà cốc này vào dễ ra khó cho nên được người ta gọi là Quỷ Cốc. Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Hiện giờ Ngân Thuật Khả, Tông Can đã bại mà lui về phủ Đại Định. Người Đảng Hạng không biết đệ đến cứu viện, đoán rằng bên cạnh ta cũng chỉ còn một ít tàn binh bại tướng, hơn nữa bọn họ hận ta thấu xương, không giết ta thì khó có thể kiềm chế nỗi căm hận trong lòng. Đệ trước hết hãy mai phục phía trước Quỷ Cốc, đợi ta dụ dẫn bọn họ tiến vào trong cốc, các ngươi sai người dùng xe lửa chặn cửa phía nam lại thì mới một trận tiêu diệt hết bọn chúng.
Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 2020.2: Vật hoàn cố chủ. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 2020.2: Vật hoàn cố chủ Hoàn Nhan Tông Bật vừa nghe, lắc đầu liên tục nói: - Đệ sao có thể để cho Nhị ca dấn thân vào vòng nguy hiểm. Không được. Việc này nhất định không thể làm được. Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta đã sắp không xong rồi, cho dù không đi thì cũng không còn sống được mấy ngày nữa. Hoạt Lý Cải đột nhiên nói: - Đô thống. Kỳ thực thì không tội gì phải để người đi dẫn dụ, mạt tướng đi trước là được rồi. Chỉ cần dựng lên chiến kỳ của người thì cho dù người không có ở đó thì người Đảng Hạng cũng sẽ không biết được. Hoàn Nhan Tông Bật vội nói: - Không sai. Không sai. Nhị ca sao không cùng với đệ đi mai phục trước Quỷ Cốc. Hoàn Nhan Tông Vọng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: - Được rồi. Hoạt Lý Cải. Ngươi nhất định phải cẩn thận. Hoạt Lý Cải vội vàng nói: - Đô thống. Xin yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đúng lúc Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một nhóm nhỏ binh sĩ từ phía Nam chạy đến. Tướng quân dẫn đầu nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng, vội vàng tiến lên thi lễ. Nói: - Nhị thái tử. Chúng thần vốn là binh sĩ trấn thủ Dã Hồ Lĩnh, sau đó theo đại tướng quân nghênh địch ở Phong Châu. Đáng tiếc không thể chiến thắng, chúng thần với đại tướng quân đã bị tách rời ra. Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Việc này cũng không trách các ngươi được. Nếu đã như vậy thì các ngươi hãy đi theo ta luôn vậy. - Còn có Tướng phòng thủ kia đột nhiên muốn nói rồi lại thôi. Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Còn có chuyện gì? Tướng phòng thủ đó bỗng nhiên từ bên hông rút ra một cái tên không có mũi tên, nói: - Hồi bẩm Nhị thái tử. Đây là chúng thần sau khi rút lui khỏi Dã Hồ Lĩnh, hoàng đế Nam triều kia phái người đuổi theo đưa cho thần thứ này giao lại cho Nhị thái tử. Hoàn Nhan Tông Vọng chăm chú nhìn mũi tên kia một lượt, chợt ngẩn ra. Bỗng nhiên một tay đẩy Hoàn Nhan Tông Bật ra, run run rẩy rẩy đi tới, cầm mũi tên, đưa ra trước mắt tỉ mỉ quan sát một chút, khóe miệng đột nhiên khẽ động, cười khổ vài tiếng. Mũi tên này chính là mũi tên năm đó gã ở phủ Yên Sơn bắn vào trên búi tóc Triệu Giai. Lúc ấy Triệu Giai đã nói, dù sớm hay muộn sẽ có một ngày y đem mũi tên này trả lại cho Hoàn Nhan Tông Vọng. Khi đó, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không để tâm, chỉ cười khinh miệt. Thế mà bây giờ, Triệu Giai thật sự đã đem mũi tên này đưa tới. Nhớ năm đó, trong mắt Hoàn Nhan Tông Vọng, Triệu Giai bất quá chỉ là một công tử miệng còn hôi sữa, chỉ biết ăn uống vui đùa. Khinh thường không thèm liếc mắt nhìn Triệu Giai một cái. Giết y e ngại sẽ làm nhục đến thanh danh của mình. Nhưng mà hiện giờ Đúng là gã đã khinh thường vị công tử này. Không những đã trở thành hoàng đế của Đại Tống hơn nữa còn đánh bại cả Đại Kim bọn họ. Việc này làm cho gã dự liệu không kịp. Một mũi tên này trước đây đối với Triệu Giai thật có ý nghĩa nhiều lắm. Nhưng bây giờ đã không còn bất kỳ giá trị gì đối với Triệu Giai nữa. Nhưng đối với Hoàn Nhan Tông Vọng lúc này thì có quá nhiều ý nghĩa. Cảnh tượng mười năm. Tất cả đều đã đảo điên hết rồi. Một lát sau chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Chỉ thấy khóe miệng Hoàn Nhan Tông Vọng trào ra một ngụm máu tươi. Trời chiều đã ngả về tây. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi trên thành Vân Châu. So với vài ngày trước đó, ánh nắng chiều bây giờ đã lộ ra rõ ràng. Đám người làm ruộng dưới mặt trời nhộn nhịp khiêng công cụ, đón ánh nắng chiều, kéo theo chiếc bóng dài từ bên trong thành đi tới. Trên mặt bọn họ không hề sợ hãi, chỉ có nét tươi cười. Tuy rằng bọn họ bây giờ vẫn phải dựa vào cứu tế mới có thể sinh sống nhưng bọn họ đối với cuộc sống hiện tại đã vô cùng hài lòng rồi. Dưới sự sắp xếp của Lý Kỳ, thành Vân Châu đã nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Triệu Giai đứng trên Thành Bắc, ngắm mắt nhìn về phía xa thưởng thức cảnh đẹp núi Bạch Đăng lúc mặt trời lặn. Trong các hoàng đế của Đại Tống, duy chỉ có mình y là có thể an nhiên đứng ở đây thưởng thức cảnh đẹp. Chiến công của y đã vượt qua Thái tổ Triệu Khuông Dẫn. Bản đồ trong tay y đã nhiều ra gấp đôi so với bản đồ trong tay Triệu Khuông Dẫn. Của cải trong tay con dân y hết thảy đều phải nhiều hơn so với dân chúng Đại Tống bất kỳ thời đại nào. - Oa. Ngắm phong cảnh tươi đẹp, việc hay như thế này mà không gọi thần đi cùng. Đây chẳng phải là đất nước thái bình thả ngựa về núi Nam sao? Chợt nghe một thanh âm âm dương quái khí vang lên. Năm nay, người dám nói những lời như thế với Triệu Giai cũng chỉ có Lý Kỳ mà thôi. Triệu Giai xoay đầu lại, tức giận nói: - Ngươi thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Trẫm nếu muốn gác đao thương vào kho, thả ngựa về núi Nam thì ngươi sẽ là kẻ đầu tiên được đem ra chặt đầu. - Ai da da, Hoàng thượng, người đừng hù dọa vi thần. Lý Kỳ khoa tay múa chân, thất kinh nói. Triệu Giai hừ một tiếng, lại cảm thấy bất đắc dĩ nói: - Nếu trẫm có thể hù dọa được ngươi thì như vậy cũng tốt. Nói xong y quay đầu đi, nhìn về cảnh đẹp phía xa xa. Lý Kỳ nhếch mép, đột nhiên nói: - Hoàng thượng. Người bây giờ có phải là cảm thấy rất thoải mái? Triệu Giai nói: - Sao lại nói lời này? Lý Kỳ cười ha hả nói: - Người cuối cùng cũng đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng. Hơn nữa còn có đầy đủ sự tự tin để trả lại mũi tên kia cho gã. Triệu Giai sửng sốt, mắt liếc qua: - Ngươi đều biết cả rồi. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vừa khéo nhìn thấy. Triệu Giai cười cười nói: - Ngươi cũng biết, trẫm chờ đợi ngày này đã rất lâu, và đợi cũng vô cùng khổ sở. Thậm chí trẫm còn sợ lúc Hoàn Nhan Tông Vọng còn sống sẽ không có cách nào để trả lại mũi tên này cho gã. Nếu như thế thì trẫm nhất định sẽ cảm thấy nuối tiếc vô cùng. Nói tới đây, y dừng lại một chút, tiếp tục nói: - Vốn trẫm cho rằng, nếu thật sự đến ngày này, trẫm nhất định sẽ vô cùng vui sướng, nói như ngươi đã nói chính là vô cùng thoải mái. Nhưng mà khi ngày này tới thật Lý Kỳ lập tức nói: - Hoàng thượng có phải là cảm thấy rất cô đơn. Mất đi phương hướng? Triệu Giai khẽ nhấc hai hàng lông mày, cười gật đầu nói: - Chính là có chút ý tứ này. Thật ra trẫm có thể có ngày hôm nay, người đầu tiên phải cảm tạ đó chính là ngươi. Nếu như không có sự tương trợ của ngươi, trẫm sẽ không thể nào có ngày hôm nay. Chuyện này trẫm vĩnh viễn sẽ không quên. Người thứ hai phải cảm tạ nữa chính là Hoàn Nhan Tông Vọng. Nếu như lúc trước không có gã bắn ra mũi tên đó, trẫm không chừng vẫn chỉ là một Vương gia phong lưu trên đường lớn Biện Hà. Lý Kỳ cười nói: - Nếu Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được những lời này của hoàng thượng thì thế nào cũng phải tức giận đến hộc máu. - Vì sao? - Rất đơn giản. Một mũi tên của gã bắn ra một minh quân thiên cổ. Đáng tiếc chính là, gã đã bắn trật, bắn tới chỗ của Đại Tống ta đây. Triệu Giai trợn mắt nói: - Minh quân thiên cổ cái gì chứ. Ngươi bớt lừa gạt trẫm đi. Trẫm đây vẫn tự biết rõ chính mình. Lý Kỳ cả giận: - May mắn. May mắn. Thần chính là sợ hoàng thượng bị thắng lợi phủ lấp đầu óc rồi. - Trẫm giống như một vị hoàng đế chậm tiến thế sao? Triệu Giai hừ một tiếng, lại nói: - Đúng rồi. Ngươi đến đây không phải thật là muốn cùng trẫm ngắm phong cảnh đó chứ? Lý Kỳ ngượng ngùng cười một tiếng nói: - Vi thần có một tin xấu và một tin tốt. Không biết hoàng thượng người muốn nghe tin nào? - Nghe tin tốt trước đi. - Vì sao? - Tin tốt tất nhiên có thể khiến trẫm vui mừng. Còn tin xấu thì báo hiệu trẫm có trở ngại cần phải giải quyết. Nếu như trẫm nghe tin xấu trước thì tin tốt sẽ nhạt nhẽo đi rồi. - Hoàng thượng thật anh minh thay! - Được rồi, được rồi. Cú chém gió này của nhà ngươi đã chụp tỉnh ta rồi. Trẫm hiện giờ đã rất nghèo, dù ngươi có chụp tốt hơn đi nữa thì trẫm cũng không còn tiền để thưởng cho ngươi. Nói đi! - À. Lý Kỳ phủi miệng, mới nói: - Hoàng thượng. Tin tốt chính là, thật ra không lâu trước đó chúng ta đã công phá được phủ Hoàng Long của nước Kim.
Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 2021.1: Kế sách cuối cùng. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 2021.1: Kế sách cuối cùng - Hoàng Phủ Hoàng Long? Triệu Giai có phần phản ứng không kịp, hoang mang nói: - Chuyện này phân giải thế nào? Lẽ nào ta nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vi thần nói là, thật ra mấy ngày trước đại quân của chúng ta đã công phá phủ Hoàng Long của nước Kim. Hắn còn sợ rằng Triệu Giai sẽ cho là mình nghe nhầm vì thế còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "phủ Hoàng Long" kia. - Cái gì? Triệu Giai sửng sốt hô lên một tiếng, nói: - Chuyện này sao có thể? Nói xong, hắn đột nhiên ngẩn người ra: - Lẽ nào Lẽ nào ngươi nói là Nhạc Phi? Coi như ngươi phản ứng mau lẹ. Lý Kỳ cười cười gật đầu nói: - Tin tức từ Lai Châu truyền đến, đại quân Nhạc Phi vốn từ thảo nguyên vòng về đến phủ Hoàng Long của nước Kim, hơn nữa còn một trận đánh bại phủ Hoàng Long, đốt mớ lương thảo mà bọn chúng đã dự trữ được mười năm không còn một mảnh, còn chém giết hơn trăm tên khai quốc công thần của nước Kim. Ngoài ra, chúng ta trước đó không phải vẫn luôn hiếu kỳ vì sao viện binh của quân Kim vẫn còn chưa tới? Điều đó cũng chính là bởi vì Nhạc Phi đã vây bắt đi rồi. Hơn nữa, khi Nhạc Phi tấn công phủ Hoàng Long, Cao Ly đã phán đoán sai lầm thế cục trước mắt, đã cho rằng chúng ta đánh chiếm được phủ Hoàng Long. Cho nên tuyên chiến với Kim, cả nước hợp lực vượt qua sông Áp Lục. Như vậy mới hóa giải được áp lực của tiền tuyến. Lý Kỳ chẳng qua chỉ nói cực kỳ đơn giản qua một lần, thật là không thể đơn giản hơn được nữa nhưng mà Triệu Giai vẫn sửng sốt hơn nửa ngày: - Ngươi Ngươi nói đều là thật chứ? Y cảm giác dường như là đang nghe truyện cổ tích vậy. Cho dù là truyện cổ tích thì cũng có phần quá khoa trương. Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Cực kỳ chính xác. Triệu Giai đột nhiên bật cười ha hả. Cười một hồi lâu liền vung quyền nói: - Trận chiến này của Nhạc Phi thật là quá đẹp. Làm tốt lắm. Làm thật sự quá tốt. Thật là trút hết giận rồi! Vui sướng kích động khoa tay múa chân, y cũng biết ý nghĩa của phủ Hoàng Long đối với nước Kim là ở chỗ nào. Có thể đánh bại phủ Hoàng Long ý nghĩa không phải nằm ở mớ lương thảo mà vượt xa hơn nữa chính là cảm xúc ở trong lòng y. Lý Kỳ thấy Triệu Giai hưng phấn như thế đột nhiên như cười như không nói: - Hoàng Thượng. Người trước đó vài ngày chẳng phải còn nói muốn giết Nhạc Phi sao? Sao mà bây giờ lại Ha ha. Người này thật là đáng ghét. Triệu Giai ho nhẹ một tiếng, nói: - Tình hình lúc đó, trẫm cũng không biết. Lẽ nào trẫm lúc đó đã nói sai rồi sao? Lý Kỳ lắc đầu nói: - Hoàng thượng nói không sai. Hơn nữa Tông tri phủ cũng cảm thấy Hoàng thượng không sai, vì vậy vẫn không dám buông xuôi. Ông ta cho rằng tuy Nhạc Phi lập được nhiều kỳ công nhưng đồng thời Nhạc Phi cũng làm trái với quân kỷ nghiêm trọng, không vâng theo kế hoạch của Bộ Tổng tham mưu để làm việc, từng một lần đưa đại quân vùi vào thế nguy hiểm cho nên phải theo phép quân đưa ra, quyết không thể nhân nhượng, nếu không thì uy phong của Bộ Tổng tham mưu còn đặt ở đâu nữa. Triệu Giai ngẩn người, thoáng gật đầu. Y vô cùng hiểu rõ Tông Trạch. Nhạc Phi lúc trước như vậy mà đi, cỗ máy thế lực ở địa khu Yến Vân lại tổn thất hơn quá nửa, hại Tông Trạch phải bó tay bó chân, sấy trắng không ít tóc. Tuy lúc đó Tông Trạch còn nói giúp Nhạc Phi nhưng đó chẳng qua chỉ là an ủi Triệu Giai. Ai cũng đều biết trong lòng Tông Trạch vẫn còn vô cùng oán trách Nhạc Phi. Hiện giờ tuy đã đại thắng nhưng không có nghĩa là Tông Trạch sẽ vì thế mà bỏ qua. Vẻ mặt khó xử nhìn Lý Kỳ, hỏi: - Ngươi nghĩ sao? Lý Kỳ hai tay ôm ngực, cười dài nói: - Hoàng thượng chắc biết ngày đầu tiên vi thần nhận chức ở Thị Vệ Mã đã khởi xướng lên điều gì chứ? Triệu Giai đương nhiên biết rõ. Chính là quân kỷ. Lý Kỳ không biết mang binh đánh giặc cũng không biết thao luyện quân đội. Cống hiến lớn nhất của hắn đối với quân Tống chính là đề cao những rèn luyện cơ bản hằng ngày của binh sĩ. Nói đơn giản hơn chính là quân kỷ. Bằng không như thế thì Quỷ Kiến Sầu từ đâu cất lên tiếng nói, cũng vẫn chính là bởi vì quân kỷ này. Lý Kỳ trị quân sẽ không có ai dám kháng cự mệnh lệnh của hắn. Nếu không sẽ chết vô cùng thảm hại. Sức chiến đấu của quân Tống cao như thế phần lớn cũng là ở chỗ có quân kỷ. Quân Tống trước đây vừa nhìn thấy quân Kim liền lập tức bỏ chạy. Vậy thì ý tứ của Lý Kỳ vô cùng rõ ràng. Triệu Giai nói: - Ngươi cũng cho rằng phải xử Nhạc Phi theo quân pháp sao? Lý Kỳ gật đầu, lại than dài một tiếng, nói: - Thật ra thần rất hiểu vì sao Nhạc Phi lại phải làm như vậy. Với tình hình lúc đó mà nói, nếu như y chọn quay về tiếp viện có thể sẽ bị Hoàn Nhan Tông Hàn phục kích giữa đường. Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Tiếp đó, y nhất định phải từ địa khu Hà Sáo vòng về Trịnh Châu, lại từ Trịnh Châu trở về Vân Châu. Cứ như thế, y chỉ có thể đi theo đằng sau mông Hoàn Nhan Tông Hàn. Hơn nữa cũng chỉ trì hoãn được nhất thời. Viện quân của nước Kim vẫn không hề bị áp lực để cứu viện Vân Châu. Viện quân này không ngừng, vậy thì không biết phải đánh đến năm nào tháng nào. Chỉ có tạo áp lực từ đằng sau quân Kim, làm chậm trễ viện binh của bọn chúng, cắt đứt lương thảo của bọn họ thì mới có thể nhanh chóng tiêu diệt quân đội Vân Châu. Hơn nữa thần cũng có thể hiểu được vì sao Nhạc Phi lúc đó không căn cứ vào tình hình thực tế để báo cáo. Điều này rất đơn giản. Bởi vì chính Nhạc Phi cũng không hề biết có thể thu được thành công hay không. Nếu lúc ấy báo cho chúng ta biết, chúng ta nhất định sẽ ảo tưởng với báo cáo của y, từ đó mà có những phán đoán sai lầm đối với cục diện. Cho nên mới không hề nói. Đương nhiên, đây cũng chỉ là do thần phỏng đoán mà thôi. Cụ thể thế nào thì phải hỏi Nhạc Phi mới biết rõ được. Nói tới đây, hắn dừng một chút, lời nói xoay chuyển: - Tuy là vậy nhưng dù sao đi nữa thì cũng không phải là lý do để y làm trái với quân lệnh. Nếu ngày sau ai ai cũng noi theo thì quân kỷ của Đại Tống ta còn có gì đáng để nói nữa. Cho nên vi thần cũng tán thành với lời nói của Tông Tri phủ. Quyết không thể dung túng cho loại hiện tượng này. Nhất định phải xử phạt Nhạc Phi. - Việc này trẫm cũng vô cùng đồng ý. Không có quy củ thì không thành phép tắc. Nhưng nếu thật xử theo quân pháp mà nói thì chẳng phải là quá nặng rồi sao. Trẫm thật không muốn mất đi một viên tướng tài. Hơn nữa, Nhạc Phi dù sao cũng đã lập công lớn trở về. Triệu Giai có vẻ hơi do dự. Bởi vì nếu xử theo quân pháp thì phải phán tội chết rồi. Từ lúc xuất chinh không phải là y thì là Tông Trạch đều đã ba lần đề cập tới rồi. Mỗi vị thống soái nhất định phải nghiêm khắc chấp hành phương án chiến lược của Bộ Tổng tham mưu, nếu không sẽ giết không tha. - Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Lý Kỳ tất nhiên cũng sẽ không tán thành việc giết chết Nhạc Phi. Đây không phải là tự chặt đứt một cánh tay của mình sao. Nhạc Phi này có thể phải từ người bên mình Tông Trạch tiếp nhận đại kỳ này. Nói: - Hơn nữa, chuyện này nhất định phải phạt cho nặng. Phải đặt ra một bản nhạc dạo vô cùng tốt đẹp cho nên vi thần kiến nghị bãi bỏ tất cả các chức quan của Nhạc Phi để y cáo lão hồi hương. - Hả?
Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 2021.3: Kế sách cuối cùng. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 2021.3: Kế sách cuối cùng Mắt thấy đám quân tinh nhuệ cuối cùng của người Đảng Hạng lâm vào bước đường cùng này, trên sườn núi đột nhiên đẩy ra một cỗ xe. Đứng dưới soái kỳ của Hoàn Nhan Tông Vọng, có một ông già ngồi trên xe, đầu đầy tóc bạc, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một màu đen. Môi khô héo, sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày rũ xuống. Hai mắt vô hồn nhưng tay phải của gã còn nắm một cái tên không có mũi tên. Người này chính là Hoàn Nhan Tông Vọng, mà người đẩy xe không ai khác chính là Tứ đệ của gã, Hoàn Nhan Tông Bật. - Nhị ca, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, nơi này chính là mộ phần của đám người Đảng Hạng bọn chúng. Hoàn Nhan Tông Bật lạnh lùng nhìn bóng người rậm rạp phía dưới, sự chết chóc thoáng hiện trong đáy mắt gã. Hoàn Nhan Tông Vọng không nói một lời, chậm rãi gơ tay trái lên. Bọn lính vừa thấy lão Đại phát hiệu lệnh, lập tức bước vào tư thế chờ phân phó. Lý Định Biên vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa bệnh tim đã tái phát. Sống chết đều nằm trong sớm tối mà thôi. Sau một lúc lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên vung tay trái lên, dùng một giọng nói vô cùng yếu ớt nói: - Thả bọn họ rời khỏi đi! - Hả? Hoàn Nhan Tông Bật cả người ngẩn ra, dường như nghe không rõ, vội vàng hỏi: - Nhị ca, người nói cái gì? Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta nói thả bọn họ rời khỏi đi! Nhị ca đây chắc là mắc bệnh hồ đồ rồi. Hoàn Nhan Tông Bật không khỏi nghĩ đến, nói: - Nhị ca, chính đám người bọn họ truy đuổi huynh chật vật đến như thế. Hiện giờ tính mạng của bọn họ đều đã nằm ở trong tay chúng ta. Tại sao phải thả cho bọn họ rời đi? Khóe miệng Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ động đậy, khó khăn lộ ra một nụ cười: - Tông Bật. Ngươi có phải cho rằng ta đã mắc bệnh hồ đồ rồi phải không? Ôi. Thật ra thì ta cũng muốn tàn sát cho thống khoái nhưng ta không thể làm như vậy. Bởi vì kẻ địch của chúng ta là Nam triều không phải là Tây Hạ. Hiện giờ, Nam Triều đã chiếm được mười sáu châu Yến Vân, thực lực đã tăng lên nhiều. Bọn họ có thể dựa vào Trường Thành để ngăn trở gót sắt của chúng ta tiến vào cửa ải. Còn chúng ta thì chẳng có vật gì để ngăn trở bọn họ xâm lấn Đại Kim ta. Hơn nữa, lần này xuất chinh thảm bại. Tông Hàn cùng với một loạt đại tướng lần lượt chết trận. Đây đối với nước Đại Kim chúng ta mà nói thì chính là một thiệt hại khó có thể bù đắp lại được. Hiện giờ thực lực của Nam triều đã mạnh mẽ hơn nước ta, so ra còn mạnh hơn lúc chúng ta khởi binh khi trước. Tất cả những khó khăn gặp phải đó, chúng ta phải liên hợp với Tây Hạ để cùng nhau chống lại Nam triều. Hơn nữa, một khi chúng ta liên hợp với Tây Hạ thì có thể mượn đường quốc gia của họ đến tấn công Nam triều. Nếu như chúng ta tiêu diệt đám chủ lực này của Tây Hạ thì Tây Hạ sẽ khó mà khôi phục lại. Hơn nữa chúng ta không thâu tóm Tây Hạ đang không còn chút sức lực này thì sớm muộn cũng sẽ có ngày Nam triều thâu tóm Tây Hạ. Tới lúc đó, Đại Kim chúng ta nhất định Khụ khụ khụ Ngươi Ngươi hiểu chưa? - Đệ Hoàn Nhan Tông Bật tuyệt đối không nghĩ rằng Hoàn Nhan Tông Vọng trù tính mai phục đại quân Đảng Hạng này không phải là để tiêu diệt bọn họ mà là muốn cho bọn họ một ân tình, biến thù thành bạn. Hoàn Nhan Tông Vọng không để ý đến Hoàn Nhan Tông Bật, hướng về phía đại tướng nói: - Hạ lệnh cho các huynh đệ, bỏ vũ khí trong tay xuống, để người Đảng Hạng rời khỏi nơi này. - Tuân lệnh. Người nọ lập tức nói: - Đô Thống có lệnh. Toàn bộ bỏ vũ khí xuống, thả bọn họ đi. Quân lệnh như núi. Tuy đám dũng sĩ Nữ Chân đều không rõ tình hình như thế nào, nhưng bọn họ cũng không dám cãi lời, đều bỏ vũ khí xuống. Binh lính chặn ở lối ra cũng tản ra hai bên. Bức tường lửa kia cũng theo đó mà lộ ra một lối đi nhỏ. Đến cả người Nữ Chân xem ra đều không hiểu gì. Người Đảng Hạng lại càng như lọt vào trong sương mù. Lý Định Biên tuy không rõ tình hình như thế nào nhưng bất luận tình huống thế nào thì so với việc toàn binh lính của bọn họ bị chôn vùi ở nơi đây thì cũng còn tốt hơn nhiều. Lập tức suất quân lui lại. Mấy vạn người Đảng Hạng giống như nước lũ tràn ra khỏi sơn cốc. Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn bóng lưng hoảng hốt bỏ chạy của người Đảng Hạng, nói: - Có kiếp nạn này, tin rằng bọn họ sẽ không dám xâm phạm biên giới một lần nữa. Lại nói: - Tông Bật! - Nhị ca, đệ đây. Hoàn Nhan Tông Bật vội vàng ngồi xổm xuống. Hoàn Nhan Tông Vọng thậm chí đến sức lực ngoảnh đầu lại cũng không có, chỉ hơi hơi liếc mắt nhìn hắn. - Tông Bật. Ta đã không được rồi. Tương lai nước Đại Kim ta đều toàn bộ nhờ cậy vào đệ. Đệ nhất định phải nhớ kỹ một điều, không nên xem nhẹ bất cứ một đối thủ nào. Ta và Tông Hàn chính là đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ này. Chúng ta phải xem mình thành kẻ yếu, chúng ta phải liên hợp với những kẻ yếu khác để chống lại kẻ mạnh. Cao Ly, Tây Hạ, Hồi Cốt với cả các bộ lạc trên thảo nguyên Mông Cổ, những người này tuy có mối thù hận to lớn đối với chúng ta nhưng chúng ta phải che đậy mối thù với bọn họ lại, phải nghĩ mọi cách để lung lạc bọn họ. Như thế chúng ta mới có cơ hội đánh bại Nam triều. Phụ hoàng lúc trước chính là đầu tiên cô lập nước Liêu rồi sau mới tiêu diệt nước Liêu. Chúng ta phải giống như phụ hoàng, nhất định phải học được sự ẩn nhẫn. Nhớ kỹ, không được vọng động. Hoàn Nhan Tông Bật vội nói: - Vâng. Nhị ca. Đệ nhớ kỹ rồi. Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Còn nữa. Bệ hạ đã qua đời, Tông Hàn đã chết, ta cũng sẽ không trở về được nữa. Tông Bàn dã tâm không nhỏ, ngươi nhất định phải cẩn thận. Đệ nên liên kết với Hi Doãn, Tông Can, Tông Phụ để làm cho Tông Bàn khiếp sợ, để bọn họ đừng làm ra những việc tổn hại đến Đại Kim ta. Chỉ cần gã dè dặt giữ được bổn phận của mình thì ngươi hãy để lại cho gã một con đường sống. Đại Kim chúng ta cuối cùng không khéo sẽ nhịn không được mà lại tự giết hại lẫn nhau nữa. Mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực. Phải hợp lực giúp đỡ, quản lý cho tốt nước Đại Kim chúng ta. Hoàn Nhan Tông Bật rưng rưng, gật đầu một cái. Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ mỉm cười, mắt cúi nhìn chăm chú mũi tên trong tay, thì thào lẩm bẩm: - Liêu dùng thép ròng làm hiệu, là dùng lấy độ cứng của nó. Thép ròng dù cứng cuối cùng cũng hư hỏng. Duy chỉ có vàng là không biến đổi không hư hỏng. Duy chỉ có vàng là không biến đổi không hư hỏng, không biến đổi không hư hỏng Keng một tiếng. Chỉ thấy mũi tên trong tay gã bị bẻ thành hai đoạn và Hoàn Nhan Tông Vọng cuối cùng cũng cúi thấp đầu xuống. - Nhị ca. Đô thống Kế sau Hoàn Nhan A Cốt Đả, người thứ hai hóa thân của quân Kim rốt cục cũng đã rời xa thế gian. Nhìn chung cả đời Hoàn Nhan Tông Vọng, tuy trong tay gã nắm giữ ngàn vạn hài cốt, khiến cho kẻ thù nghe thấy tiếng đã sợ mất mật cũng đã liên tiếp gặp phải hai lần thất bại đau đớn và thê thảm trong vòng mười năm nay. Ưu khuyết này đúng sai cũng không bàn luận thêm nữa. Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng người Nữ Chân vẫn là anh hùng dân tộc của bọn họ. Điều này ai cũng không có cách nào để xóa bỏ. Sự xuất hiện của Lý Kỳ tuy để gã sống thêm được mười năm, nhưng trong lịch sử, gã đã làm một người thắng lợi mà ra đi. Hiện giờ gã tuy là một kẻ thất bại mà rời khỏi nhưng nếu để gã lựa chọn, gã nhất định sẽ lựa chọn sống ít hơn mười năm này. Nhìn theo sự lần lượt ra đi của Hoàn Nhan Thịnh, Tông Vọng, Tông Hàn, nước Đại Kim cũng đã tiến vào một thời kỳ tổ chức lại. Đến tột cùng là chấn hưng hùng phong ngày xưa hay là chưa gượng dậy nổi. Điều này vẫn chưa thể biết được.
Bắc Tống Phong Lưu Tác giả: Nam Hi Bắc Khánh Chương 2022: Không bàn đạo lý. Nguồn: metruyen Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Được chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Chương 2022: Không bàn đạo lý Lý Định Biên và các dũng sĩ Đảng Hạng tìm được đường sống từ trong cõi chết, giống như chim sợ ná, điên cuồng chạy một ngày một đêm mới dừng lại thở lấy hơi. - Đại tướng quân. Hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Vì sao quân Kim đột nhiên lại thả chúng ta rời đi? Lúc này dừng lại, đám tướng sĩ mới hồi tưởng đến chuyện kinh hồn ngày hôm qua trong cốc. Sợ hãi nhiều nhưng cũng tò mò không ngớt, vì thế mới hỏi Lý Định Biên. - Việc này lão phu cũng luôn suy nghĩa trăm lần mà vẫn không có lời giải đáp. Lý Định Biên nhíu mày lắc đầu. Hôm qua bọn họ rõ ràng đã lâm vào tuyệt cảnh. Nếu không phải quân Kim đột nhiên dừng tấn công mà còn chừa ra một con đường lui thì đại quân bọn họ thế nào cũng đã bị tiêu diệt toàn bộ. Nhưng quân Kim sao lại bất ngờ rút quân? Trong chuyện này rốt cục đã xảy ra điều gì? Lý Định Biên suy nghĩ nát óc cũng không hiểu. Đang lúc mọi người đang nhao nhao ngờ vực thì một tên lính trạm canh bỗng nhiên đi tới: - Khởi bẩm Đại tướng quân. Có người cầu kiến Đại tướng quân. - Người nào? - Gã nói là vâng lệnh của Hoàn Nhan Tông Vọng tới gặp Đại tướng quân. - Hoàn Nhan Tông Vọng? Lý Định Biên nhíu nhíu mày, nói: - Dẫn gã vào đây đi! - Vâng. Chỉ một lát sau nhìn thấy một nam tử mặc quân phục người Nữ Chân đi tới. Gã đi đến trước Lý Định Biên đang vuốt cằm, lấy từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Lý Định Biên, dùng một hơi tiếng Hán nói: - Lý Tướng quân. Đây là Đô thống của chúng ta giao cho ta đưa lại cho người. Lý Định Biên sửng sốt nhận lấy bức thư đưa đến. Người này sau khi giao thư lại cho Lý Định Biên liền ôm quyền nói: - Cáo từ. Nói xong, gã liền xoay người rời đi. Lý Định Biên cầm bức thư nhưng không xem vội mà nhìn theo bóng lưng rời khỏi của người này, cảm thấy có chút kỳ quái. Thật không ngờ rằng người này vốn là một tên đầy tớ ở địa khu Bột Hải. Năm đó, lúc Hoàn Nhan Tông Vọng thống lĩnh binh lính đánh chiếm địa khu Bột Hải, cũng không biết đã phát ra lòng tốt lớn lao gì, thấy người này đáng thương liền dung nạp gã và giữ gã ở bên cạnh mình, để gã làm tùy tùng chuyên cầm vũ khí cho bản thân. Bây giờ Hoàn Nhan Tông Vọng đã chết, sau khi gã đưa phong thư này đến thì dự là sau đó cũng đi theo chủ nhân của mình. Một lát sau Lý Định Biên mới khôi phục lại tinh thần. Mở phong thư ra xem, hai hàng lông mày đột nhiên dãn ra, ngay sau đó lại rơi vào trầm tư, thì thào lẩm bẩm: - Hóa ra là thế. Hóa ra là thế! Một thuộc hạ đứng bên cạnh gã hiếu kỳ hỏi: - Đại tướng quân. Trong thư viết gì? Lý Định Biên gấp phong thư lại, cũng không nhiều lời, chỉ nói: - Ta còn xa mới bằng Hoàn Nhan Tông Vọng. Vân Châu. Vốn đám người Tông Trạch, Chủng Sư Trung đều cho rằng chiến sự đến đây đã kết thúc bởi vì chính miệng Triệu Giai đã nói rõ là sẽ không ra khỏi Trường Thành để tiếp tục chinh phạt nước Kim nữa. Nhưng đúng lúc này, Triệu Giai đột nhiên lại triệu tập mở hội nghị Bộ Tổng tham mưu lần thứ hai. Chuyện này làm cho các thống soái có chút không hiểu ra làm sao cả? Cũng may Triệu Giai không phải là Lý Kỳ, không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng ra nội dung của hội nghị lần này. Chính là vấn đề sở hữu của hai châu Sa, Qua. Một đám thành viên Bộ Tham mưu nghe xong liền trưng ra đủ loại mặt ủ mày chau. Vấn đề này thật sự quá nhạy cảm. Bởi vì Sa Châu, Qua Châu vốn là của Tây Hạ. Mà Tây Hạ lại là nước đồng minh của Đại Tống. Nhưng Cao Xương Hồi Cốt lại đưa ra cái giá phải trả cho hai châu này rất cao. Nếu như một chút ưu đãi cũng không có, vậy thì Cao Xương Hồi Cốt sao có thể nguyện ý mà quy thuận Đại Tống. Lão đại ca như ngươi thật là quá không chính hiệu rồi. Cho nên, bất kể lựa chọn như thế nào thì cuối cùng cũng làm thương tổn một bên. Vấn đề chính là làm tổn hại bên nào cũng đều không tốt cả. Một lát sau, Tông Trạch mới mở miệng nói: - Nếu Cao Xương Hồi Cốt đã quy hàng Đại Tống chúng ta, vậy thì cũng là người của mình. Như thế còn dễ nói một chút. Thần xem chừng Tây Hạ chắc chắn sẽ không nguyện ý giao ra hai châu Sa, Qua. Nếu như không giao lại cho Tây Hạ, chúng ta và Tây Hạ chắc chắn sẽ trở mặt cho nên lão thần cho rằng vẫn là giao hai châu Sa, Qua lại cho Tây Hạ. Sau đó sẽ tìm cách khác bồi thường cho Cao Xương Hồi Cốt. Chủng Sư Trung vừa nghe những lời này, lão đại không hài lòng nói: - Tông tri phủ nói những lời này sai rồi. Cao Xương Hồi Cốt đã đánh chiếm được Hai châu Sa, Qua trước khi quy hàng chúng ta. Chúng ta căn bản không có bất kỳ lý do gì để yêu cầu Cao Xương Hồi Cốt phải giao ra hai châu Sa, Qua cả. Tông Trạch nói: - Nếu bọn họ đã quy hàng chúng ta như vậy thì chính là nước chư hầu của chúng ta. Chúng ta có thể vô điều kiện mà bắt bọn họ giao ra hai châu này. Chiết Khả Cầu vừa mới khỏi bệnh nói: - Nếu Cao Xương Hồi Cốt không muốn giao ra thì sao? - Vậy Tông Trạch nhất thời cứng họng. Lưu Cách đột nhiên nói: - Nếu không như vậy thì Đại Tống chúng ta sẽ không đếm xỉa đến họ. Tây Hạ nếu muốn thì để bọn họ tự mình đến Cao Xương Hồi Cốt mà đòi đi. Một phần tướng sĩ liền gật đầu. Trương Tuấn lại lắc đầu nói: - Chúng ta căn bản không thể không quan tâm đến. Cao Xương Hồi Cốt nhất định sẽ không đáp ứng mà Tây Hạ cũng sẽ không bỏ qua như vậy. Kết quả chính là Tây Hạ và Cao Xương Hồi Cốt đánh nhau. Mà Cao Xương Hồi Cốt đã là nước chư hầu của chúng ta. Chiến thắng thì còn dễ nói nhưng nếu chẳng may thất bại, chúng ta lẽ nào lại bàng quan ngồi xem mà không quản sao? - Điều này cũng đúng. Tông Trạch gật gật đầu, nói: - Việc này đúng là một việc khó a? Ánh mắt Triệu Giai lướt nhanh qua, khẽ nhúc nhích, cười khổ nói: - Nếu như đơn giản thì trẫm cũng sẽ không triệu tập mở hội nghị khẩn cấp như thế này. Việc này nếu như Đại Tống ta không thể đứng ở giữa hòa giải cho tốt thì đối với Đại Tống chúng ta sẽ phát sinh sức thương tổn vô cùng to lớn. Cho nên nhất định phải thận trọng xử lý. Hiện tại Đại Tống đã một lần nữa đoạt lại quyền nói chuyện trong toàn bộ châu Á. Hơn nữa việc này lại phát sinh ngay ở bên cạnh. Một là đồng minh của mình, một là nước chư hầu của mình. Nếu việc này không xử lý tốt mà nói Như vậy thì sau này ai còn tin phục Đại Tống nữa. Đây không phải là chuyện nhỏ. Hơn hết là ý kiến của các thành viên Bộ Tham mưu dường như không làm sao mà thống nhất được. Đám người Tông Trạch, Lưu Cách cảm thấy vẫn là nên tuân theo đạo lý, đem trả lại hai châu này cho Tây Hạ. Nhưng bọn người Chủng gia và Chiết gia lại cho rằng không nên trả lại cho Tây Hạ. Việc này thật ra rất đơn giản. Bởi vì bọn họ đều là kẻ thù của người Đảng Hạng, bọn họ sao có thể tạo ra chuyện thuận lợi cho người Đảng Hạng chứ. Hội nghị này lâm vào cảnh giằng co. Mặc dù ai cũng không có cách nào thuyết phục được ai. Thật ra việc này nói như thế nào thì cũng đều có đạo lý của nó. Tông Trạch đột nhiên nhìn về phía một người, vuốt râu cười ha hả nói: - Có Xu Mật Sứ ở đây, việc này há phải để cho chúng ta bẻm mép sao? Lời này vừa nói ra, đoàn người đều tức khắc phản ứng, nhìn về phía Lý Kỳ. Lý Kỳ hiểu nhất loại tình huống này. Có thể nói như thế. Đại Tống có thể có được như ngày hôm nay, sách lược ngoại giao của Lý Kỳ ít nhất cũng đã chiếm tám phần công lao. Không có chính sách ngoại giao xuất sắc kia, Đại Tống sao có thể bình yên trải qua mười năm này. - Việc này rất khó! Lý Kỳ lắc đầu, buồn rầu nói: - Các vị nói đều rất có lý. Ta cũng không có cách nào. Chủng Sư Trung cười ha hả nói: - Xu Mật Sứ quá khiêm nhường rồi. Nếu như đến ngươi cũng không có cách nào thì bọn chúng ta đây chẳng phải lại càng thêm không có cách rồi sao. Toát hết cả mồ hôi. Đám lão quỷ các người, xử lý không được liền đẩy lên hết trên người ta. Hóa ra ta chính là một bảo mẫu, chuyên môn đi chùi đít cho các ngươi à. Lý Kỳ vẫn lắc đầu nói: - Lão tướng quân thật là đã cất nhắc quá rồi. Các vị đều biết, ta thật không học qua sách vở gì, các người lại để cho ta đi giảng đạo lý. Ta thật không biết giảng cái gì. Tứ Thư, ngũ Kinh, ta ngay cả cái mục lục lận lưng cũng không biết. Tông Trạch cau mày nói: - Ngươi thật không có cách nào sao? - Không có. Không có. Nếu có thì ta sớm đã nói rồi. Lý Kỳ cứ thế lắc đầu. - Vậy Đám người Tông Trạch thấy Lý Kỳ kiên quyết nói như thế thì liền ngươi nhìn ta, ta lại nhìn hắn. Không biết nên làm như thế nào mới ổn. Triệu Giai đột nhiên liếc nhìn Lý Kỳ, tựa như đang nói: Đủ rồi. Người ta đều đã có tuổi hết rồi. Ngươi cũng mang lòng ác độc vừa thôi. Lý Kỳ đảo mắt nhìn lại, coi như trả lời: Nói đùa gì vậy. Ngươi cũng biết, vì sao ngươi không nói. Ta không làm như thế, vậy thì sau này bọn họ sẽ nhìn ta như thế nào? Ta còn có thể kết giao được bằng hữu nữa sao? Nhưng hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng. Lý Kỳ liếc mắt nhìn bọn Tông Trạch một cái, gãi trán, dùng một thanh âm không lớn không nhỏ nói: - Chuyện giảng đạo lý ta thật sự không biết. Nhưng Đám người Tông Trạch vội vàng hỏi: - Nhưng cái gì? Triệu Giai nhìn thần sắc bọn họ giống như trẻ con đang chờ kẹo, khóe miệng khẽ nhếch lên. Lý Kỳ nói: - Nếu không cần phải bàn tới đạo lý, vậy thì tốt rồi. - Không bàn đạo lý? Đoàn người đều sửng sốt. Tông Trạch hỏi: - Xu Mật Sứ, chuyện này không nói đạo lý thì dựa vào đâu mà nói? Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Tông tri phủ. Việc này đã không nói đạo lý vậy thì còn nói cái gì nữa chứ! - ! Vẻ mặt Tông Trạch lúng túng. Cũng đúng. Việc này không nói đạo lý thì còn có đạo lý gì nữa mà theo. Chủng Sư Trung dứt khoát nói: - Nếu như không nói đạo lý thì không biết Xu Mật Sứ định giải quyết vấn đề này như thế nào? Lý Kỳ ha hả nói: - Nếu như có thể không nói đạo lý thì việc này quá đơn giản rồi. Trực tiếp xuất binh tiêu diệt Tây Hạ thì chẳng phải đã xong rồi sao. Những người đang ngồi đây ngoại trừ Lý Kỳ và Triệu Giai ra, những người còn lại đều mãnh liệt thở ra một hơi khí lạnh. Hơn nữa lượng khí lạnh này cũng rất đủ. - Không được. Không được. Việc này sao có thể được. Tông Trạch lắc đầu mình giống như một cái trống lúc lắc. - Trước đó không lâu, chúng ta mới cùng với Tây Hạ gắn bó liên kết thành đồng minh, cùng chung hoạn nạn. Bây giờ vừa mới đánh bại nước Kim, đến nay chiến sự còn chưa kết thúc, chúng ta liền ngoảnh đầu đi đánh Tây Hạ. Việc này việc này hoàn toàn không có đạo lý gì hết. Nếu như làm như thế, sau này các nước lân bang xung quanh sẽ nhìn Đại Tống ta như thế nào đây. Lý Kỳ cười nói: - Tông tri phủ, trước xin hãy bớt giận. Mới vừa rồi Chủng lão tướng quân nói không có nền tảng đạo lý thì giải quyết vấn đề này như thế nào nên ta mới nói như vậy. Tông Trạch nói: - Đây không chỉ là vấn đề đạo lý mà là danh dự của một quốc gia và một dân tộc. Ta cũng không phải không tán thành việc tấn công Tây Hạ nhưng lúc này tuyệt đối không phải lúc. Chúng ta như vậy không chỉ phản bội liên minh của mình mà hơn nữa còn ném đá xuống giếng. Việc này sẽ làm cho danh dự của Đại Tống ta bị thương tổn rất lớn, mất nhiều hơn được. Đám người Trương Tuấn, Lưu Cách cũng đều gật đầu. Cảm thấy Lý Kỳ làm như vậy có chút hơi thất đức. Bọn họ đều đã đọc qua sách thánh hiền. Loại chuyện bội bạc, hèn hạ vô liêm sỉ này bọn họ quả thực không làm ra được. Nếu người nào cũng làm như vậy thì thế giới này còn có quy củ gì để nói nữa chứ. Mỗi người đều mang lòng hoài nghi để đối đãi đối phương thì sau này còn ai dám cùng Đại Tống liên minh nữa chứ. - Phải. Tông Tri phủ nói rất có lý. Vậy thì xem như ta chưa từng nói gì đi. Lý Kỳ cũng không muốn miễn cưỡng. Chiết Khả Cầu lại nói: - Nhưng dường như đây là biện pháp duy nhất rồi. Hơn nữa ta tin rằng Xu Mật Sứ nói như vậy nhất định là có lý do của y. Về mặt này, Xu Mật Sứ trước nay chưa bao giờ có bất kỳ sai sót nào. Lời này nói ra, vẻ mặt bọn người Tông Trạch có phần dịu đi, không khỏi nhìn về phía Lý Kỳ. Lý Kỳ cười cười nói: - Nhờ có Chiết tướng quân ưu ái, Lý Kỳ thật thụ sủng nhược kinh vậy. Thật ra, ta hoàn toàn không cảm thấy việc này đê tiện vô sỉ gì cả. Đạo lý này thật ra so với việc chúng ta thu phục Nam Ngô hoàn toàn giống nhau. Tây Hạ ở thời Đường vốn là thuộc về Trung Nguyên đại quốc ta. Lúc đó giống như đã quy thuận Đại Tống ta, là bọn họ phản bội chúng ta trước cho nên ta cho rằng việc này không thể nói là xâm lược mà phải là thống nhất. Chính là cùng đạo lý với việc Thái tổ tiêu diệt Bắc Hán, Nam Đường vậy.