Chương 410: Gặp Lại Người Xưa, Lại Vì Tiền (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc
Chương 411: Tá Thải Sinh Tài Kinh Tân Đảo Lưu (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Mấy người Trần Tư Bảo và Đường Tứ Hải tuy gần đầy rất được gia đình xem trọng, nhưng cũng chưa nói đến việc có thể làm ra 50 vạn lạng bạc. Vinh hoa phú quý rốt cuộc cũng chỉ vì tiền, quý tộc kinh thành dựa vào bổng lộc triều đình cho không đủ, tiết kiệm chút có lẽ cũng tạm, nhưng ai là người nhà Cẩm y mà không muốn có chút thể diện, tiền lúc này dĩ nhiên càng nhiều càng tốt. Cách kiếm tiền không có gì khác ngoài thu địa tô và buôn bán, các phủ bắc kinh thành cũng có mấy miếng đất tốt, ai ai cũng chăm chăm vào đó. Buôn bán ở Thiên Tân Vệ cũng có thể kiếm tiền, làm ăn phát đạt đến giật mình, nhưng ai thông minh cũng nhìn ra, cũng với sự phát triển của Thiên Tân Vệ thì các mối làm ăn cũng bình bình lại. Nhưng ngành bảo hiểm này lại không nhìn ra nguy cơ đến, tuy nói trời có sóng gió khó lường, nhưng thật sự có chuyện lại chỉ có vài nhà, và món lợi của ngành này rất ổn định Làm ăn sinh lời chưa nói, nhưng cái gì cũng cần quan hệ, đều cần cầu cảng, kho bãi, thuê nhà thuê xưởng, đây chẳng phải là một khoảng thu nhập ổn định sao? Huống hồ ngành này lại được quan phủ ủng hộ, tiền thù dúng thuế trên sông biển, điều này càng khiến người ta yên tâm hơn. Hơn nữa lại gián tiếp kiểm soát được ngành bảo hiểm thương giới ở Thiên Tân vệ, Vương Thông không cho chúng nhúng tay vào, hiện nay tam giang thương ngành và hai cửa tiệm của Vương Thông là có tiếng nói nhất trong ngành bảo hiểm. nếu thêm 50 vạn lạng bạc này nữa thì lập tức phá vỡ sự cân bằng mức cổ phần này. Nhưng tầng lớp quý tộc trong kinh thành bỏ ra 50 vạn lạng bạc, hơn nữa lại cho bọn Trần Tư Bảo đến hỏi han tham quan, món đầu tư vậy ắt Vương Thông sẽ không bỏ qua. Hơn nữa chúng bỏ ra món tiền đó là nghĩ cho sự an toàn của số tiền đó, những người này chắc chắn sẽ đứng về phía Thiên Tân Vệ. ********** “Đừng nói là chê tiền hay không, đây là bạc của bao hộ gia đình ở kinh sư này đấy?” Vương Thông đi thẳng vào vấn đề, Trần Tư Bảo cười hì hì rồi đáp: “Nhà tôi và Đường gia bỏ ra nhiều nhất, mấy nhà họ cũng bỏ ra không ít, còn bạn bè thân thích khác, còn các mối quan hệ trong kinh sư được mười mấy nhà, gom góp bạc nhàn rỗi trong tay mọi người lại” “Ta và cậu cũng xuất thân từ võ quán Hổ Uy, có gì cứ nói thẳng, ngành bảo hiểm không ổn lắm, nhưng có mối làm ăn khác có thể làm!” Nghe Vương Thông nói vậy, TRần Tư Bảo xị mặt ra,, hắn chưa từng chịu thiệt ở kinh sư này, lần đầu tiên bị người khác phản đối, nhất thời không chịu nổi, nhưng hắn cũng phản ứng nhanh, biết người nào đắc tội được, người nào không nên đụng vào, người trước mặt này hắn không nói lại được, hắn chỉ cười nói: “Vương lão đại, trưởng bối lần này bảo tôi đến, chính là để hỏi Vương lão đại có cách nào phát tài không, nếu thực sự không được, buôn bán bên sông bến cảng cũng được” Vương Thông cười xua tay nói: “Mấy người sao lại đến chỗ tôi, sao có thể để mọi người mất hứng được, hai mối làm ăn, cậu xem có muốn làm không!” Mọi người đều đổ dồn bào hắn, Vương Thông nói: “Một là chế tạo thuyền, quan ngoại có tiền, vận chuyển hàng đến Thượng Hải quan tốn tiền tốn thời gian, Bên Sơn Đông đến Liêu Chân Kim châu lại có đường tắt, nếu chúng ta đóng thuyền thì đưa ra quan ngoại buôn bán, rồi đem đặc sản về, số tiền kiếm được sẽ không nhỏ. Chưa nói đến đi đến Liêu Chân, chỉ Thiên Tân Vệ này thôi đã có bao nhiêu người muốn đóng thuyền ra khơi làm ăn, như thợ thuyền thì ít, đến mua thuyền cũng không có chỗ mà mua. Nhưng đóng thuyền cũng cần có vốn lớn, một nhà thì không gánh nổi, cần có nhiều người góp tiền lại, chỉ cần đóng xong thì sẽ có một số bạc lớn rót vào túi” Nói đến đây, thấy ai cũng đau đầu suy nghĩ, Vương Thông lại nói tiếp: “Thứ hai là đi vay, mấy cây gỗ lớn chuyển từ Liêu Chân đến Thiên Tân, mọi người nghe chưa?” Thấy mọi người gật đầu, Vương Thông cười nói: “Người chở gỗ đã kiếm được bạc, bán được không ít ở Thiên Tân Vệ, mang hai mươi mấy chiếc thuyền quay về, đây là một món lời lớn, Tam Giang mấy hiệu khác đều biết rồi. mọi người biết, tin tức sớm muộn gì cũng biết, người đi nhiều, hàng sẵn hơn, giá thế nào cũng bị hạ xuống. vì vậy lần này, mấy nhà phải chuẩn bị hàng trăm con thuyền, mang theo nhiều hàng hóa đi, nhưng tiền của mọi người lạ chết rất nhiều trong bảo hiểm, thế nên mới cần đi vay” Nghe đến đây mọi người đều hiểu ra, tập trung vào Vương Thông: “Kiếm được ổn định không sợ lỗ, họ muốn mượn một số tiền thì số tiền này sẽ được trả khi quay lại, lãi gấp đôi. Vốn tôi định cho ngành bảo hiểm vay, nhưng nhiều thuyền ra khơi như vậy, họ vừa bảo hiểm vừa cho vay, dồn tất vào một chỗ không ổn, vì vậy mối làm ăn này chuẩn bị phải kêu gọi mấy người lại hùn vốn” Đi thuyền từ Thiên Tân đến Liêu Chân, đi lại cũng mất một tháng, một tháng lãi gấp đôi, đây đúng là món hời lớn, ai ai cũng động lòng. Vương Thông đập bàn, cười nói chốt lại: “Làm ăn ở Thiên Tân nay lại đến quan ngoại, về sau còn làm xa hơn, những người thiếu tiền cần vay sẽ ngày càng nhiều, ta thành lập một quán chuyên kinh doanh kiểu này, không biết mấy vị có hứng thú không?” Nhà giàu có thường dùng tiền nhàn rỗi đầu tư làm ăn, đều là những ngành cho vay nặng lãi, nhưng đó là số tiền nhỏ. Mấy chục vạn thì quá lớn, nhưng lại không dám dùng cách vay nặng lãi, cách Vương Thông nói có thể bù trừ cho nhau mà lại chắc chắn. Trong mấy người đến từ kinh sư, ngoài Đường Tứ Hải có gia thế, hiểu chuyện kinh doanh ra thì những người khác lúc hiểu lúc không, Vương Thông nói xong một hồi, họ vẫn mơ hồ, Vương Thông cũng biết có vài người trong số họ không tự quyết được. Từ sau chuyện bảo hiểm, rất nhiều ý tưởng xuất hiện trong đầu Vương Thông, Thiên Tân vệ phồn hoa chính là nơi lý tưởng cho hắn thực hiện những ý tưởng đó, góp vốn đi vay và những thay đổi khác, nhưng không cần nói rõ ở đây. “Đừng vội quyết đinh, dù gì đây cũng là số tiền lớn, về bàn bạc rồi hãy nói. Mọi người hiện đang làm ăn ở kinh sư, khó khăn mới ra được một lần, chơi ở Thiên Tân cho đã đi. Thiên Tân này các thú vui Nam Bắc đều có, chỉ cần trong túi có tiền là được. mọi người không cần lo, tiêu hết ta sẽ lo!” Cả phòng cười rộ lên, đây cũng là một kiểu đầu tư ở Thiên Tân, nhất định phải chơi cho đã, ý này của Vương Thông rất hay. Không khí nhự nhàng hẳn, nhưng nói đến Lịch Thao về quê chưa quay lại, tin tức của Trần Tư Bảo lại rất linh thông, hắn nói: “Lịch gia nay rất có tiền đồ ở Tuyên phủ, cha Lịch Thao thì ra là một tham tướng, lần này làm không tốt có thể leo lên vị trí phó tổng binh Tuyên phủ, có quan hệ ở bên trên, tiền đồ Lịch Thao do đó mà sáng lạn thấy rõ” ************* Đầu tháng 10, hơn 30 chiếc thuyền đi lại với Liêu Chân, trên đó đều là đặc sản quan ngoại, lại có thêm lượng lớn gỗ nữa. Ngoài những thứ kể trên, còn còn hàng trăm thuyền đi theo của thương hộ đến từ Liêu Chân, những người này hầu hết là thân tín thân thích hoặc quân tướng các cấp của Liêu Chân, Tôn Thủ Liêm lần đầu tiên đến thông thương, kiếm được món lời lớn, mọi người đều bị dao động, theo như từ cảng báo về thì có gần trăm người chia thành nhiều nhóm, ai cũng mang theo một số vàng bạc lớn. Lần đầu tiên Thiên Tân vệ có tình trạng có tiền cũng chưa chắc mua được hàng, vì hào thương quan ngoại đến muộn, Tam Giang và các cửa hàng khác đều thu mua đầu cơ các hàng hóa quan ngoại thích hợp, thuyền bè Nam Bắc đến cũng không vội quay về, đều đợi ở Thiên Tân để ra quan ngoại. Hào thương Liêu Chân thấy cục diện này thì vô cùng sốt ruột, các nhà buôn cửa tiệm đều biết đây sẽ là khách hàng lớn, có thể thay họ giải quyết nguồn hàng. Giữa kinh thành và Thiên Tân, vốn hàng ở Thiên Tân chỉ chảy về kinh thành, lần này thì khác, trong kinh sư bắt đầu chuyển hàng đến Thiên Tân, các nhà buôn ở kinh thành hoặc bị tổng tiệm thu mua, hoặc bị mua lại với giá cao hơn, vì với giá của Thiên Tân thì còn có lợi ích lớn hơn. Với cục diện như vậy, ai cũng biết lần này ra khơi chỉ có lãi, Tương Thành Bá và Trần Kim Thắng dẫn đầu, 3 quý tộc kinh sư, hai nhà buôn hoàng gia và thân hữu, góp 20 vạn lạng bạc đưa đến Thiên Tân vệ, họ còn chưa yên tâm, ngược lại mấy người TRần Tư Bảo và võ quán Hổ Uy ra mặt, góp nhặt 3 vạn lạng đưa vào. ************** 16 tháng 10 năm Vạn Lịch thứ 7, 137 chiếc thuyền xuất phát ở Thiên Tân vệ hướng tới Liêu Chân, ước chừng cảng dừng lại là Cái Châu ở hướng Bắc cung nương nương khoảng mấy chục dặm. Có lẽ từ khi Đại Minh khai quốc, từ khi Bảo thái giám sang Tây Dương đến nay, đây là cuộc ra khơi lớn nhất. Mấy ngày sau khi tiễn đội thuyền ra đi, đội thuyền mà Thủy sư đô đốc Quảng Đông Trần Lân phái đến cập cảng Thiên Tân…
Chương 412: Có Khách Từ Áo Môn Đến (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc (Là Ma cao bây giờ) Nửa cuối tháng 10, ai yếu người đã phải mặc áo bông, thuyền đến Thiên Tân ít dần, nhưng các nhà buôn thì bắt đầu bước vào thời kì bận rộn nhất trong năm. Con đường thủy từ Thiên Tân đến kinh thành không thể đi thuyền được nữa, qua nửa tháng nữa, muốn cập bến còn khó. Tháng chạp, nhu cầu háng hóa của kinh sư và các tỉnh lân cận lớn kinh khủng, kinh sư giống như cái thùng không đáy vậy, đại nội hoàng cung, hoàng thân quốc thích, quy tộc quan cao, phú hộ trong thành, đến Tết, cái gì cũng cần sắm, không biết tiêu thụ bao nhiêu là hàng hóa. Đừng nói đến các phủ trực Bắc, Tế Nam, Đông Xương, thần chí Khai Phong đến phủ Đức của Hà Nam, các nơi quan ngoại Liêu Chân đã vận chuyển lượng lớn hàng hóa đến. Những nhu cầu lớn đó đều được hàng hóa rẻ đẹp của Thiên Tân vệ đáp ứng, vô số hàng hoas xuất ra, bạc cứ thế chảy vào, phía Nam và ngoài biển, và cả những thương nhân trong ngoài Thiên Tân vệ đều phát tài. Qua nửa năm kinh doanh, danh tiếng phồn hoa của Thiên Tân vệ đã đi khắp Bắc Nam, nhiều người hoài nghi bắt đầu tin phục, nhiều người có ý định đến Thiên Tân xem xét. Nhà buôn cửa tiệm bắt đầu khan hàng, một số thương nhân từ kinh thành bắt đầu chuyển hàng về kinh thành qua các chi nhánh ở Thiên Tân, thêm vào đó đội thuyền đi tới Liêu Chân, Vương Thông trong tháng 10 đã đưa lên hoàng cung 1 lần 20 vạn lạng bạc. Thiên Tân vệ nay giống như một cao gà đẻ trứng vàng, chỉ cần là chuyện có lợi với Thiên Tân thì đều được cẩn thận theo dõi, chỉ sợ có biến gì, thì mọi người không có cái để kiếm rồi. Vì vậy đội thuyền này của Trần Lân khi qua Sơn Đông đã có người chú ý đến đội thuyền kì lạ này, bên trong có pháo của người Phạn, lại còn có mấy chiếc thuyền lớn, có cờ của thủy quân Đại Minh, họ đến làm gì, sao càng quan sát lại càng thấy kì lạ? Chỉ có mấy thương thuyền quen đường đi ra, đã sớm và cảng Thiên Tân, vội vàng đi đưa tin cho Vương Thông. Những tên này rất mờ ám, có lúc trong thế lực mỏng yếu, dám động thủ trên biến, nếu không phải tam thủy vương mấy lần mạnh tay thì lũ người này còn không biết hống hách sao nữa. Nghe có pháo hạm đến, Vương Thông cũng kinh ngạc, theo như kiến thức lịch sử có hạn của hắn thì biển ngoài Thiên Tân vệ xuất hiện chiến hạm của ngoại quốc hình như là chuyện thời chiến tran nha phiến cơ mà. Nhưng đã đến thì cũng phải cẩn thận đề phòng, Thiên Tân vệ là cửa ngõ trên biển của kinh thành, đây không phải là chuyện đùa, Vương Thông vừa bố trí hỏa tuyến và pháo trên bờ, vừa bố trí tham tưởng Thiên Tân vệ Tôn Chí Bân. Tôn Chí Bân cũng không dám chậm trễ, điều động binh mã và đến xưởng binh khí kéo pháo ra bờ biển. Dù gì thì chỉ có mấy chỗ sát bờ, đều là bãi cát hoang, bố trí hỏa pháo xong, kị binh cũng sẵn sàng, ngươi cứ tiến lên đi. Trên bờ đã có chuẩn bị, TRần Lân hình như cũng biết mình đã đánh rắn động cỏ, cũng không vội áp sát bờ, phái người ngồi trông chừng. Nhưng tuần kiểm hải hà đến nay vẫn chưa được chính thức thừa nhận Dương Sơn lại cảnh giác hơn mọi người xung quanh, người luôn cẩn thận như hắn, mở miệng ta thỉnh cầu Vương Thông, nói là tuyệt đối không được lơ là. Năm đó người Phạn lên bờ Áo Môn lấy cái cớ mượn nơi nghỉ ngơi, sau khi lên bờ thì vẽ một đường lên miếng da bò, sau đó chọn nơi rõ rộng lớn, hành vi lừa gạt này mọi người đều nhớ rất rõ. Đội quân TRần Lân phái đến không nói làm gì, chủ là nếu thiên hạ ai cũng cẩn trọng như Thiên Tân vệ thì còn lo lắng gì nữa? Hổ Uy quân xuất 3 nhánh sĩ binh, hai bên sườn mỗi chiếc thuyền của Trần Lân đều có hỏa thuyền, có cái gì đó không ổn, sĩ binh trên thuyền có thể động thủ trấn áp, có thể thiêu thuyền, đây cũng là cách không mất công sức gì. Làm xong mấy thứ này, Dương Sơn mới đồng ý cho thuyền vào cảng, mọi người đều nghĩ Dương Sơn cẩn thận quá đáng, không ngờ Vương Thông lại cho Dương Sơn giương cờ lên. Nay thủ hạ đã có bao nhiêu người, nhưng thân phận là binh tốt trong Cẩm y vệ không hề ít, Phan Minh và Dương Sơn, Dương Sơn lại đi nhanh hơn 1 bước. ************ Thiên Tân vệ phái thuyền ra biển để nói rõ quy đinh với thuyền của Trần Lân, khi quay về còn mang theo một người, một thợ rèn mặt mũi đầy râu. Người Bồ Đào Nha trên thuyền, có sĩ quan, cũng có người làm nghề, cũng có thợ có thân phận cao hơn thợ rèn, nhưng con đường này, quan binh nước Minh trên thuyền lại rất khách khí với thợ rèn này, ăn uống ngủ nghỉ rất ổn, đối đãi với những người khác thì khác hẳn. Mọi người không biết tại sao lại thế, chỉ quan sát, dường như người thợ rèn này cũng không biết tại sao lại vậy. Quan sát hướng và thời tiết, mọi người lần này đều biết đến phương Bắc Đại Minh, nhưng người thợ rèn này chỉ là người bình thường đến đây, tại sao lại được đối đãi như vậy. ************ “Thầy Ba Mộng Đức, lâu rồi không gặp, thầy có khỏe không?” Vương Thông cười chắp tay nói, trước mặt hắn là một thợ rèn râu quai nón, là người đã dạy hắn rèn ở Áo Môn, có thể coi là người thầy đầu tiên của hắn. Ba Mộng Đức dịu dịu mắt, không dám tin vào mắt mình, Vương Thông đã trưởng thành hơn nhiều, run run nói: “Cậu là tiểu Vương Thông, là Tiểu Vương Thông theo ta học rèn đó sao?” Ông ta nói khẩu âm quan thoại Quảng Đông, có pha trộn âm Bồ Đào Nha, khiến hai tên lính theo sau Vương Thông không khỏi bật cười, nhưng lại bị Tôn Đại Hải quay đầu lại quắc mắt thị uy. Vương Thông cười cười gật đầu, rút thanh sắt nhỏ ở ngang sườn ra, vừa nhìn thấy là Ba Mộng Đức tiến lên ôm chặt Vương Thông, nói lớn: “Tiểu Vương Thông lớn thật rồi, lớn thật rồi” Ba Mộng Đức làm Vương Thông giật cả mình, mấy người đứng sau Vương Thông vội xông tới, Vương Thông khó khăn lắm mới đưa tay ra sau khua khua được, bọn họ giờ mới dừng bước. “Ta nghĩ mãi, tại sao lại mang ta đến đây, nhìn thấy cậu ta mới hiểu” Vương Thông tươi cười, người thợ rèn này khiến Vương Thông có cảm giác thân thiết, thời gian đến Áo Môn cùng cha là thời kì đẹp nhất, thời kì này Ba Mộng Đức giúp được hắn nhiều chuyện, là thời kì tốt đẹp nhất. Ôm hôn một hồi, ông vỗ vai vỗ lưng Vương Thông, rồi ông lùi ra nhìn kĩ Vương Thông, nói: “Tiều Vương Thông giờ là nhân vật lớn rồi, Vương Thông đại nhân, nghe thế nào, thăng quan rồi sao? Xem dáng vẻ cậu thì chắc là to hơn quan huyện lão gia rồi” Hiện rất ít người xưng hô thẳng tên Vương Lực trước mặt hắn nữa, vì năm đó địa vị thấp kém, không ai nhớ đến ông nữa, nghe Ba Mộng Đức nhắc đến hắn mới nói: “Gia phụ đã qua đời do…” Nghe đến đây, Ba Mộng Đức sững người, rồi ôm vai Vương Thông than thở: “Đừng khó chịu quá, Vương đại nhân, nhìn đại nhân bây giờ chắc ông ấy vui lắm” “Sư phụ, để đón tiếp sư phụ, con đã chuẩn vị tiệc rượu, chúng ta đi thôi!!” Thấy Vương Thông và ông kia vui vẻ nói chuyện lên xe ngựa như vậy, bọn lính tùy tùng ngơ ngác nhìn nhau, thật hiếm thất Vương Thông như thế này. Vừa cảm thấy kì lạ, lại vừa cảm thấy vị thiếu gia này thân thiết hơn. ************* “Đừng đi lung tung, đi vào trong cái lều bên kia trút quần ao của các vị ra, sau đó tắm rửa, sẽ có người mang quần áo đến!” Đội thuyền đến từ Quảng Đông dừng lại ở hướng tây bãi gỗ, mọi ngời đều lên bờ, có tiếng thông dịch đang gào thét, mấy người Bồ Đào Nhà ngần ngại đi lại phía chiếc lều dưới ánh mắt của lũ lính canh. “Bẩm đại nhân, lang trung đã đến, đợi sau khi bọn họ tắm rửa xong thì sẽ khám cho họ, nếu có bênh thì lập tức biệt lập” Nghe thân binh báo cáo Vương Thông chỉ gật đầu, đây là cách Dương Sơn đề ra, sợ người Tây có tà khí, tuy mê tín, nhưng cái chính là phòng dịch, Vương Thông hiểu nên áp dụng. Trời đang lạnh, trên bờ thay quần áo thế này khiến mấy người Bồ run cầm cập, Vương Thông khoác áo bông đi đến mấy thuyền pháo của Bồ gần bờ, lão tưởng đến giới thiệu: “Đây là pháo thuyền, cũng gần giống với người Quảng Đông, người Phạn gọi là Cái Luận gì đó, nhưng không hiểu ý nghĩa”
Chương 413: Vi Quốc Lão Tướng Thảm Thắc Phiên Nhân (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc “Lão đại nhân, thuyền này là người Phiên chở hàng tới, nghe nói đến từ vạn dặm bên phía Đông đến chở vàng bạc, sau đó đổi thành lụa, đồ gốm và hương liệu ở Đại Minh và Nam Dương chúng ta, sau đó quay về bản địa, đi lại như vậy mất hẳn 1 năm đấy” Quan quân tướng lĩnh bên Quảng Đông Phúc Kiến coi đây như là quân thần không bằng, vị thủy thủ Quảng Đông đó không ngờ đến Thiên Tân vệ lại có thể nhìn thấy Du Đại Du, cái gọi là Du Long Thích Hổ, vị trí của Du Đại Du còn trên cả Thích Kế Quang, vị thiên tổng này vô củng kích động, cung kính ân cần đến cực độ. Đi từ boong vào khoang tầu có thể nhìn thấy hỏa pháo ở ngoài, hai bên bệ pháo có dây thừng nối với hai bên cửa gỗ, điều này có tác dụng dừng hỏa pháo sau khi khai pháo. “Bên dưới còn có hai tầng, tầng thứ hai cũng đặt hỏa pháo, tầng 3 toàn là hàng hóa, tầng 3 ngoài là nơi ở của thủy thủ ra thì đều là hàng hóa, thực phẩm và nước uống” Thiên tổng này chưa chắc đã có kiến thức phong phú dường này, nghĩ đến mấy tháng đi thuyền cũng có không ít kinh nghiệm nên Vương Thông nghe rất tập trung. Theo phán đoán của hắn, thuyền như thế này chắc là loại thuyền tiên tiến nhất thời này, người da trắng châu Âu dựa vào nói mà đi khắp nơi, chinh phục từng quốc gia và dân tộc. Du Đại Du dường như không nghe lời giới thiệu của thiên tổng, khi ở bên thuyền thì có chút nhập thần, khi xuống tầng thứ nhất, nhìn thấy mấy đại pháo thì đi lại ngắm nghía sờ quan sát. Thiên tổng đó nói vài câu, rồi vấn đề chuyển dần sang Áo Môn, nói đến biểu hiện của quân đội bên mình và chủ tưởng, lại là trước mặt Du Đại Du, thiên tổng đó suy nghĩ nói: “Trước đó một ngay, Trần đại nhân cho thuyền chúng tôi đi trước giả làm ngư thuyền đi vào Áo Môn, đến ngày động thủ, khi hiệu lệnh phát ra, lập tức khiến mấy người Phiên đó sợ hãi…” “Cho dù là trên biển hay trên đất liền, muốn đánh thì phải làm một trận đàng hoàng, nếu kéo lên biển đánh nhau thì thủy quân Quảng Đông có ổn không?” Đang nói vào mạch thì Du Đại Du cúi đầu nhìn đại pháo nói câu như vậy, thiên tổng đó chợt dừng lại, ậm ừ rồi vẫn phải nói: “Đánh không được đánh không được, chỉ có thể dùng hỏa thuyền tiếp cận rồi thiêu, nhưng đối phương nhiều pháo như vậy thì ngươi tiếp cận được không? Đối phương là buồm mềm, đi phăng phăng trên biển, chạy nhanh hơn ngươi, đến lúc đó chỉ sợ chạy không kịp thì đã bị dính pháo rồi” Ngôn ngữ của Du Đại Du chợt sắc nhọn, thiên tổng đó cúi đầu không dám nói lại, Du Đại Du nói đều là thật, Trần Lân cũng từng nói tương tự như vậy. Buồm mềm, nghe Du Đại Du nói, Vương Thông mới nhớ ra trên thuyền vẫn dùng buồm vải, mà buồm của Quảng Đông và Phúc Kiến lại là chiếu cói, hắn cũng không hiểu biết về thuyền lắm, nhưng theo như kiến thức cơ bản thì diện tích buồm mềm lớn, diện tích đón gió lớn hơn, khi thuận gió tốc độ cũng nhanh hơn. “Chiến hạm hỏa pháo người Phiên lợi hại như vậy, thủy quân Đại Minh sao có thể chống đỡ được, triều đình lại không chịu bỏ bạc ra đầu tư…” Du Đại Du vỗ vào thân pháo, giọng run run, cuối cùng lẩm bẩm thành tiếng: “Làm thế nào, làm thế nào…” Du Đại Du đã hơn 75 tuổi, tuổi tác lớn rồi, sức khỏe và tinh thần đã không chịu nổi những đả kích quá lớn, lầm bầm vài cây, ông bỗng đổ về phía trước, may có thiên tổng và Vương Thông ở bên, họ đưa tay ra kịp đỡ ông dậy. Vương Thông vội gào bọn vệ binh, mọi người tìm một tấm ván gỗ trên thuyền đặt ông lên, cẩn thận nhấc lên, Vương Thông cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tham quan tiếp, hắn cũng đi xuống theo. Sau khi được đưa ra, lão tướng đó vẫn lẩm bẩm “làm thế nào”, nước mắt đầm đìa, Vương Thông có phần không hiểu, vẫy xe ngựa lại đi tìm lang trung. Vương Thông đứng nhìn xe ngựa khuất bóng, đột nhiên có cảm giác gì đó, quay đầu lại nhìn thì thấy thuyền của người Bồ Đào Nha, thuyền này còn lớn hơn cả đại thuyền của Phúc Kiến, miệng pháo đen ngòm càng chứng tỏ có hỏa lực mạnh, đây là vũ khí trên biển hiện đại nhất thời bây giờ. Chợt Vương Thông tỉnh ra, chiếc thuyền này đúng là tượng trưng của tiên tiến, nhưng không phải là thuyền của Đại Minh, đây là thuyền của ngoại quốc, có thể gây nguy hiểm bất kì lúc nào cho Đại Minh, chính vì vậy mà Du Đại Du mới kinh động như vậy. Thời Gia Tĩnh, quan dân dọc bờ biển Đại Minh đã bắt đầu nhìn thấy những thương thuyền vũ trang của Tây Dương, nhưng chưa từng ai nghĩ đến chuyện mô phỏng cả, cho đến chiến tranh Nha phiến, khi quốc gia bị xâm lược, chuyện này thì kể cả những người kiến thức lịch sử bằng không cũng biết quốc sĩ. Rồi lại nhớ lại chuyện trên giờ sử trước kia, Hồ Lâm Dự cuối triều Thanh thấy thuyền hỏa luân trên biển đi ngược dòng thì ngã từ trên ngựa xuống, giống hệt phản ứng của Du lão đại lúc nãy. “Người đó mau mặc quần áo vào, ở trần nhảy thế kia cho dễ nhìn không!!” Tư duy của Vương Thông bị tiếng huyên náo ở phía xa làm ngắt quãng, đó là bên đó đang gào mấy binh tốt người Phiên, quay đầu lại nhìn thì thấy binh sĩ Đại Minh đang giữ chiếc thuyền, gương mặt dần hiện lên nụ cười. “Ta đến rồi, mọi thứ ắt sẽ khác” Câu nói này không ai nghe thấy. *************** Thợ rèn Ba Mộng Đức là người thật thà, Vương Thông vốn định tìm một căn nhà và tìm vài người hầu hạ, để sư phụ mình có mấy ngày nghỉ ngơi thoải mái. Không ngờ mới ở có hai ngày trong phủ Ba Mộng Đức đã đòi ra ngoài, , hỏi vì sao thì nói bận rộn quen rồi, hưởng thụ không thấy quen, muốn ra ngoài làm việc. “Giờ Vương Thông cậu có tiền rồi, cũng là quan to, có thể mở lò rèn ở đây được đấy, ta có thể thuê mấy đồ đệ giúp đỡ, giúp ta sống những ngày thoải mái trong xưởng” Yêu cầu của Ba Mộng Đức đúng là rất đơn giản, Vương Thông cũng chỉ biết cười nhận lời, nhưng vẫn phải ở trong phủ, ăn gì thì tất cả cùng ăn. “Sư phụ, khi đó sư phụ bỏ nhà đi, đến Đại Minh làm gì vậy?” Sắp đến tháng 11, trên bàn ăn bắt đầu có toàn món nóng, Ba Mộng Đức ăn uống thoải mái, Vương Thông vừa ăn vừa hỏi. “Ta kể cho cậu rồi mà! Khi đó ta không cẩn thận đánh chết con chó săn của ông chủ, sợ bị truy cứu, vì vậy mới theo chân các thủy thủ đến phương Đông, đến Áo Môn, thuyền trưởng bạo bệnh mà chết, nên ta ở lại đây” Vương Thông cầm hũ rượu rót cho Ba Mộng Đức một chén, hắn đương nhiên là nhớ câu chuyện này, hỏi chỉ là để có câu chuyện mà thôi, Vương Thông cười hỏi tiếp: “Vậy những người khác thì sao? Các thủy thủ trên con thuyền đó nữa? còn các binh đinh?” Ba Mộng Đức gắp một miếng thịt cừu bỏ vào đĩa chấm chấm, rồi hào hứng bỏ vô miệng, ở nơi ôn đới như Áo Môn không mấy khi có những món này, Ba Mộng Đức rất thích mấy món kiểu này, giờ ngày nào cũng được ăn, gnhe Vương Thông hỏi, ông vừa nhai vừa nói: “Còn có thể vì sao nữa, vì kiếm tiền và phát tài chứ sao, ai cũng biết phương Đông khắp nơi đều là vang bạc châu báu, sau khi đến thì chưa thấy vàng bạc đâu, nhưng làm thợ rèn ở đây tiền công gấp 5,6 lần ở nhà, mấy năm sau có thể tích góp được 1 số tiền, các thủy thủ và nô lệ cũng vậy, ở đây kiếm được nhiều hơn ở châu Mỹ…” Vương Thông rót cho mình một chén rượu, từ tốn uống, cười nói: “Đến kiếm tiền, vậy là tốt rồi!” **************** Thợ rèn Bồ Đào Nha đến Thiên Tân vệ hiện nay đều bất an, sự sợ hãi ban đầu khi lên thuyền giờ còn rắc rối to hơn. Mấy tháng đi trên biển, sĩ binh nước Minh không hề bao động, sau khi đến Thiên Tân vệ thì chuyện đầu tiên gặp phải là tắm rửa và tiêu độc, đây là chuyện bình thường. nếu có ý định giết hay bạo ngược thì đã sớm ra tay rồi. giờ cách ly thế này, chỉ là không biết tốn bao công sức bắt đến phía Bắc Đại Minh làm gì. Dù gì thì các quan quân, quan sứ, giáo sĩ và thương nhân ở Áo Môn đâu có câm, đều là thợ rèn, sĩ binh và sĩ quan, những người này đều có ích. Cách ly 5 ngày, còn có ngời đến phát áo bông, lại cho người đến đưa cả chăn dầy, đãi ngộ này khiến mọi người yên tâm hơn nhiều, thi thoảng còn cười đùa, thi thoảng cũng có người lên cao nhìn xa, dường như ở phía tây có những thành phố lớn phồn hoa vậy. Sau khi cách ly 10 ngày, thì người thợ rèn bị đưa đi trước đến, ăn mặc như phú hào Đại Minh, mọi người không biết người này có phải gặp được quý tộc Đại Minh không mà bỗng phú quý như vậy. Thợ rèn đó không vào khu cách ly mà đứng ngoài hàng rào cầm một khẩu súng trường hỏi xem có ai biết cách chế tạo không. Nếu không nhận nhầm, thì khẩu súng này chính là vũ khí của một sĩ binh trong khu, khi mọi người bị cách ly ở đây, sĩ binh đó còn chỉ trỏ nói. Có hai thợ nói là mình làm được, sau đó được đưa ra khoi khu cách ly, cũng không biết là bị đưa đi đâu, 3 ngày sau không có tin gì, đúng lúc mọi người bắt đầu có dự cảm không lành thì hai người đó quay lại cũng với hai chiếc rương nhỏ. Mọi người tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người thợ đó trông như là đang du ngoạn trong mơ vậy, sau khi quân lính nhà Minh đi thì mọi người vây lại. “Có chuyện gì đã xảy ra vậy, có chuyện gì vậy?” Mọi người tranh nhau hỏi, hai người đó run run không nói, chỉ đắt chiếc rương xuống, sau đó mở ra, mọi người nhìn vào và lập tức á khẩu. Trong chiếc rương tỏa sáng lấp lánh, toàn là đồ bạc…
Chương 414: Tiền Bạc Chiến Thắng Biển Cả (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nguồn: vipvandan †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Làm quan chỉ vì tiền, đó là ngạn ngữ của Đại Minh. Những người Bồ Đào Nha vượt trăm ngàn khó khăn đến Đại Minh này là vì cái gì, hiển nhiên không phải là vì lý tưởng, mà là vì tiền. Phát tài không dễ, nếu bạn không có đặc quyền hoặc may mắn thì đến phương Đông hay ở lại quê nhà châu Âu cũng chẳng có gì khác biệt, đều vất vả mưu sinh như nhau. Phải tha hương cầu thực, xa nhà, xa người thân, không phát tài thì chẳng ai can tâm. Khi bị binh lính Đại Minh bắt lại, sự không can tâm này trở thành thất vọng và tuyệt vọng, vận mệnh chưa biết đang chờ đón hạ, có nghĩ thế nào cũng không thấy sáng sủa gì, chứ đừng nói đến chuyện phát tài. Nhưng hai rương bạc đó là thế nào, ai nhìn thấy cũng kinh ngạc, sau đó tất cả khu cách ly vây lại, hơn 3000 người vây lại chật cứng, nước cũng không chảy qua được. Bọn họ đều không chú ý đến, nếu là mấy ngày trước cũng thế này, thì binh lính canh giữ bên ngoài đã cầm vũ khí vào mà xua đuổi, nhưng lúc này thì không ai làm gì cả. Hai người thợ rèn tuy không nói gì, nhưng nhiều người vây lại như vậy, gương mặt họ không khỏi hiện lên thần sắc đắc ý. “Đây là bao nhiêu bạc vậy?” Cuối cùng cũng có người hỏi vào vấn đề, ai cũng tập trung lắng nghe, vai trò của hai người thợ này lớn hơn hẳn, họ cười nói: “Đều là bạc thuần loại 1, mỗi rương cũng tầm 1 nghìn Rial (Đồng tiền Bồ Đào Nha)” 1 nghìn! Những quý tộc ở Bồ Đào Nha, nếu không có sản nghiệp ở hải ngoại, thu nhập mỗi năm cũng chỉ đến 200 Rial, đây đã mức duy trì được cuộc sống thượng lưu rồi, một người dân bình thường có thể kiếm được từng này thì có thể về Bồ mua một nông trang mà hưởng tuổi già rồi. Nghe đến con số này ai cũng kinh ngạc, sau đó đồng thanh ồ lên, mọi người đều không quên hỏi xem người đàn ông hôm trước cầm khẩu súng đứng ở hàng rào hỏi có quan hệ gì với số tiền này, ai cũng nóng lòng sốt ruột. “Bị đưa đến trước mặt một đại lão gia, ông ấy hỏi tôi có biết cách hóa giải và chế tạo súng không, hai người chúng tôi nói có. Sau đó bảo chúng tôi tháo súng ra, rồi đưa chúng tôi đến xưởng chế tác, để hai chúng tôi làm việc. Ở đó có rất nhiều thợ rèn, chúng tôi vất vả mấy ngày mới làm ra, lại còn có thợ da trắng đến nghiệm thu, còn so sánh với các vũ khí khác nữa” Hai người thợ hào hứng nói, mọi người cũng tập trung nghe. “Sau khi khẩu súng mới dùng được, đại lão gia trẻ tuổi đó rất vui mừng, thưởng cho chúng tôi chỗ bạc này” Mọi người chợt hiểu ra, có người ngưỡng mộ, có người thấy tiếc rẻ, không ít người tỏng số họ hiểu kĩ thuật chế tác súng, không ngờ lại có người tranh mất. Mọi người từ xa xôi đến đây, trên thuyền, trên đại lục, đều nghe nói có man di gì đấy, cái gì mà tù trưởng bộ lạc, cái gì mà quý tộc mà quân chủ phương Đông, luôn thích những kĩ thuật của người Tây. Nếu gặp được họ thì sẽ phát tài, và hai người này đã gặp được vận may như vậy. Ánh bạc sáng lấp lánh, cầm số tiền này, đến những thị trấn phồn hoa tiêu xài thì sung sướng biết bao, đầu óc ai cũng hiện ra những hoan tưởng. Đang suy nghĩ miên man, thì lại có người gào: “Có ai biết chế tác hỏa pháo không!!?” Đúng là tiếng Bồ Đào Nha bản địa, mọi người ngó hết ra ngoài, phát hiện ra một người da trắng đang ăn mặc như người phương Đông đang đứng ngoài gào lớn. “Có ai biết chế tác loại pháo dã chiến mà binh lính hay mang theo người không?” Gào thêm một câu nữa, mọi người nhìn nhau rồi mấy chục cánh tay giơ lên, mọi người tranh nhau nói: “Tôi biết! Tôi biết!!” Bối An đã làm lâu ở xưởng hỏa khí thận trọng cười, giơ tay gọi tất cả lại, sau đó nói: “Còn cần người nào giúp đỡ nữa, làm pháo có tiền có thể cầm, không làm được không chỉ là không có tiền đâu” Hắn hiểu tâm tư của mọi người, ai cũng thấy người trở về mang theo nhiều tiền, có thể ít đi ai thì ít, vừa nghe thấy sự uy hiếp đơn giản ấy, mấy người Bồ Đào Nha tỉnh ra nhiều, vội vàng gọi mấy học trò vừa giúp việc của mình. Bối An hơn 30 tuổi, ăn mặc rất có quyền chức, ai cũng cung kính với hắn, vì mọi người thấy các quan binh Đại Minh cũng dè dặt với hắn. Thấy mấy thợ rèn phục tùng đi ra, Bối An lại nghĩ, nếu trước kia mình không đến Thiên Tân vệ, không bị Vương đại nhân vô tình chiêu nạp, thì chắc có lẽ giờ hắn cũng giống mấy người này, mà có khí còn không bằng, thấy 3 người kia dỡ ra chế tác mới hiểu ra đạo lý trong đó, đây chính là cơ ngộ đời người khác nhau. … Bối An khi gọi thợ ở khu cách ly thì Vương Thông lại ở trong phủ cùng với Du Đại Du, ông lão sau khi nhìn thấy chiếc thuyền trên biển có phần bất an. Lúc này trời đã trở lạnh, Du Đại Du có lẽ do lạnh, về đến nhà thì đổ bệnh, lang trung tốt nhất của Thiên Tân vệ đã được gọi đến, đang ở trong phủ, thường xuyên túc trực bắt mạch. Người được phái đi kinh sư đã xuất phát, chuẩn bị mời ngự y từ kinh thành đến, đồng thời đã báo tin cho Cáo Nghĩa, nếu thái y viện có thể giúp được là tốt nhất. Du Đại Du từ năm Vạn Lịch thứ 5 đã đến kinh thành, cho dù tuổi tác đã cao, nhưng luôn tráng kiện, không hề giống người già chút nào, không có bệnh tật gì bao giờ, lần này đột ngột đổ bệnh, chuẩn đoán chỉ là phong hàn, nhưng người thì đang yếu dần đi. Đối với người thất thập cổ lai hi thì đây không phải là dấu hiệu tốt, tính cảnh như Vương Thông đã chứng kiến nhiều, trong lòng có phần khó chịu, nhưng cũng chỉ biết hi vọng và ở bên ông nhiều hơn. Hình tượng của Du Đại Du trước mặt mọi người là hào sảng, nhưng lần này thì khác. “Lão xông pha nhiều năm, chưa từng nghĩ đến người nhà, nhưng lần này thì rất nhớ, lão, người già rồi, giống như đàn bà vậy” Người khoác chăn bông dựa vào thành giường, Du Đại Du nói có phần yếu ớt, Vương Thông đang gọt lê đặt lên bàn, cười nói: “Ngựa nhanh đi Phúc Kiến đã khởi hành hôm qua, nhưng quay về thì xa hơn một chút, chắc khoảng tháng giêng là người nhà lão sẽ đến Thiên Tân, lão đừng lo lắng quá” Du Đại Du cười gật đầu nói: “Đàn ông cầm dao để giết giặc trừ gian, cậu là dùng nó để gọt lê, đúng là…” “Trong phòng bí khí, ăn quả lê cho mát, lão đại nhân đừng nói, không ngờ giữa mùa đông lê lại đắt đến vậy” Vương Thông cười nói, Du Đại Du cầm miếng lê bỏ vào miệng, mãi sau mới nói: “Còn nhớ lão từng nói với cậu Thiên Tân ngày nay là một miếng thịt béo không?” Vương Thông đương nhiên còn nhớ, cũng chính nhờ Du Đại Du nhắc nhở mà sớm có chuẩn bị, nên vụ hải tặc của Cố Lão Hổ đó không gây thiệt hại gì nhiều cho Thiên Tân vệ, Vương Thông gật đầu, Du Đại Du nói tiếp: “Thiên Tân vệ giờ đâu chỉ là một miếng thịt béo, mà còn là mảnh đất vàng, bao nhiêu của cái tập trung về đây, kiểu gì chẳng có người chấp nhận mạo hiểm” Thương hộ ở đây đều chất đầy hàng hóa, nhưng họ vẫn có rất nhiều tiền cất trữ, lại còn số tiền mặt khổng lồ trong ngành bảo hiểm của Vương Thông nữa, cái gọi là núi tiền biển bạc ở Thiên Tân, nói vậy chắc không ngoa. “Pháo thuyền của người Phiên đó cậu cũng thấy rồi đó, hôm qua còn nói, đó không phải là chiến thuyền của người Phiên, chỉ là thương thuyền vận chuyển hàng hóa trên biển, hỏa pháo chỉ là tự bảo vệ, nếu là thương thuyền thì làm sao đây?” Du Đại Du nói có phần lo lắng, ho khục khạc hai tiếng, Vương Thông vội đứng dậy xoa lưng cho ông, Du Đại Du khi bình tĩnh lại nói tiếp: “Pháo đài bên Hải Hà có trụ được không? Không trụ được, hỏa pháo đánh vỡ phòng tuyến của cậu, rồi theo Hải Hà vào Vận Hà, vào thẳng kinh thành thì làm thế nào? Nếu hai cánh thuyền Phiên, đi vào kinh thành, vào đến Trường Giang, nếu đường lương thực bị cắt đứt thì đúng là đại họa” Nghe vậy Vương Thông cũng nghiêm túc hơn, phân tích cẩn thận, nếu thật là thuyền ngoại địch thì đúng là nguy hiểm, lòng người hoang mang, thủy quân Đại Minh giờ như là một trò đùa, đâu có chiến lực gì đâu… Dù có kiến thức lịch sử hạn chế, Vương Thông cũng biết, thời Minh không xảy ra chuyện này, Du Đại Du lo lắng quá rồi, nhưng Mãn Thanh mấy năm sau, chiến tranh nha phiến lần 2, khi triều đình Mãn Thanh cầu hòa, chính là vì hạm đội Anh vào đến Trường Giang, cắt đứt đường lương thảo. Thấy Vương Thông trầm ngâm, Du Đại Du nói tiếp: “Cấm hải, cấm hải, không cấm giặc Oa, mà lại cấm tiệt thủy quân Đại Minh chúng ta, lão phu và Thích Nguyên Kính vất vả trên bờ bao nhiêu năm, nếu có thuyền thì sao phải khổ như vậy, thủy chiến hải chiến, chung quy vẫn phải dựa vào thuyền, nhìn thấy thuyền lớn của người Phiên lại nhớ đến chúng ta” Nói gấp lại khiến ông khó thở, Vương Thông lắc đầu, vỗ vỗ lưng ông, mỉm cười nói: “Lão đại nhân đừng lo lắng quá, có làm gì cũng muộn rồi, nhưng hiện bắt đầu vào làm rồi, chắc sẽ kịp, lão đại nhân cho rằng Vương Thông đưa những người Phiên và pháo thuyền đó đến Thiên Tân vệ để làm gì?” Du Đại Du ngỡ ngàng, nhìn nụ cười của Vương Thông mà ông cũng cười ha ha. ************* Thái giám đề đốc ngự mã giám mới lên đi thăm doanh trại ngự mã giám như thường lệ, cùng với các doanh trị văn thư khác, Sở Triệu Nhân làm lâu rồi, ắt hiểu quy tắc này, từ khi nhậm chức, ngày nào cũng ở trong phòng làm việc. “Hổ Uy quân này có thuộc Ngự Mã giám không?”