Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 286: Chết Thật Thê Thảm Mời đọc Mẫu cảng Ngũ Phong hải thương thiết lập ở Kê Lung, cảng chuyển vận cùng nha môn Trưởng Quan Ty đối phó triều đình thiết lập ở Đại Cù Sơn đảo, bên ngoài vịnh Hàng Châu. Kê Lung khai thác xây dựng đại thể đi vào chính quy nề nếp, lưu ba tên lão hải thương đức cao vọng trọng chủ trì mọi chuyện, Kim Anh Cơ bèn xoay sở một số hàng hóa quý trọng của hai đại dương Đông Tây, dẫn dắt mười chiếc cự hạm đi tới Đại Cù Sơn đảo đóng ở đó. Vừa nghe được tin tức Hàng Châu khai hải thông thương liền giao thiệp cùng quan phủ địa phương, cập bến dỡ hàng trên bến thuyền. Ngũ Phong hải thương từ di dân hải ngoại chuyển thành Thổ Ty được triều đình công nhận, từ buôn lậu đổi thành mua bán thông thương hợp pháp, Kim Anh Cơ cũng không tránh khỏi phải giao thiệp với quan viên lớn nhỏ mua bán cảng Hàng Châu, chống đỡ cục diện, mới làm ăn hòa thuận với phú thương từ bốn phương tám hướng. Kim Anh Cơ là chính lục phẩm Thổ Ty Trưởng Quan triều đình sách phong, cho dù đạt quan hiển quý Hàng Châu thành là sắc quỷ tới mức nào, ngoài mặt cũng phải giả làm chính nhân quân tử, hết sức quy củ xướng họa thi tửu với nàng. Duy chỉ có Đại thiếu gia Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền, được xưng Bá Tiền Đường Lý Giáp Lý Khôi Nguyên nhiều lần quấy nhiễu, dây dưa không nghỉ, chọc cho Kim Anh Cơ sinh lòng chán ghét buồn bực. Lấy tay xoa trán, ánh mắt Kim Anh Cơ nhìn Lý Giáp giống như nhìn một con chó ghẻ, nàng thấp giọng hỏi: - Quyền tiên sinh, vì sao tên công tử bảo bối này cũng tới đây? Quyền Chính Ngân cũng rất buồn bực: - Kỳ quái, đình xem triều là Cung Miễn Cung Tri Phủ nhường cho chúng ta, vì sao con chó ghẻ này… - Ôi, mắc bẫy rồi... Kim Anh Cơ không thể làm gì bĩu môi, vẻ mặt thật sự buồn bực đến cực điểm: - Nhất định là con chó ghẻ kia đòi đình xem triều từ cha y, lại bảo Cung Miễn ra mặt nhường cho chúng ta. Quyền Chính Ngân nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo cười khổ không ngừng, y tự xưng là túc trí đa mưu, không nghĩ tới tên Lý Giáp kia lại hao phí tâm tư trong chuyện như vậy, khiến cho nhất thời Quyền Chính Ngân cũng phải mắc bẫy. Sở dĩ tân nhậm Doanh Châu trưởng quan Kim Anh Cơ muốn xem triều vào ngày Mười Tám tháng Tám này, xuất hiện ở đình xem triều Hải Ninh dưới ánh mắt hàng ngàn hàng vạn người chú ý, chính là muốn mượn vị trí hàng năm chỉ có đạt quan hiển quý mới có thể chiếm cứ này tỏ rõ với thương khách từ bốn phương tám hướng chạy tới, Doanh Châu Trưởng Quan Ty ta tài hùng thế lớn, hợp tác cùng chúng ta nhất định có lợi ích không nhỏ. Cũng nói cho các cấp quan lại Hàng Châu thành thậm chí cả Chiết Giang biết, chúng ta cũng không phải dễ khi dễ, muốn kiếm khoản thu bên ngoài nào, vậy cũng đừng mơ tưởng. Cho nên Cung Miễn nhường ra đình xem triều, Quyền Chính Ngân cũng không nghĩ nhiều liền đón nhận, không ngờ xuất hiện chuyện này. Nếu tên Lý Giáp kia lên tới đình dây dưa quấy rầy Kim Anh Cơ, vậy không những không đạt tới hiệu quả mong muốn, chỉ sợ còn sẽ bị người khác chê cười. Nghĩ tới đây, Quyền Chính Ngân lo lắng trùng trùng liếc mắt một cái lên trên Bình Hải lâu, quả nhiên thấy được Trần Bạch Sa cùng Triệu Hải Mã, hai người đang nở một nụ cười tràn đầy vẻ chế giễu, dáng vẻ như đang xem kịch vui. Con bà nó! Quyền Chính Ngân giận đến mặt đỏ tới mang tai. Kim Anh Cơ uống chén trà sâm thị nữ bưng lên, Lý Giáp đẩy ra đám người càng đi càng tới gần, nhìn sắc mặt dương dương đắc ý của một tên công tử nhà giàu phách lối ngang ngược như vậy, cũng cảm thấy ghê tởm như nhìn một đống phân chó. Khẽ nhíu mũi, chân mày lá liễu khẽ cau, Kim Anh Cơ dùng tay áo che miệng giả bộ uống trà, tư thế phong tình vạn chủng, môi đỏ mọng thấp giọng lẩm bẩm: - Tên đáng ghét này, quả thật muốn giết chết y cho xong… - Cáp y! Quy Bản Vũ Phu gật đầu thật mạnh, xách đao lên đi ra ngoài. - Đám người Nhật Bản các ngươi không nên ngu ngốc như vậy có được không? Kim Anh Cơ càng thêm nhức đầu, lệnh cho Quy Bản Vũ Phu trở lại đứng phía sau, không được vọng động. Thế nhưng nhìn con chó ghẻ không biết tốt xấu Lý Giáp càng ngày càng tới gần dưới đình xem triều, Kim Anh Cơ lại càng phiền não. Bây giờ có muốn lui bước cũng không còn kịp nữa, nữ trưởng quan Doanh Châu thấy thiếu gia Bố Chính Sứ bỏ chạy, sẽ bị người có dụng ý đồn đãi thành chuyện xấu tới mức nào? Lý Giáp diễu võ giương oai chạy thẳng lên đình, nở một nụ cười vô cùng ghê tởm, cực kỳ đắc ý vỗ vỗ cẩu nô bên cạnh: - Vượng Tài, kế sách ngươi rất tốt, sau khi trở về thiếu gia sẽ thưởng Xuân Hoa cho ngươi. Tên ác nô tên Vượng Tài kia khom lưng gật đầu, cười nhăn nhúm cả mặt. Mắt thấy sắp đi đến đình, chợt trong đám người truyền ra một tiếng gào thê lương tới cực điểm: - Tiểu Cường... Ngươi chết thật thê thảm… Bất kể dân chúng, thương khách tới xem triều, hay là đả thủ, ác nô Lý Giáp mang tới, nghe tiếng gào này đều không hẹn mà cảm thấy toàn thân nổi da gà, không tự chủ được dừng chân lại. Chỉ thấy một người trẻ tuổi áo vải xanh cúi người xuống, đưa tay ra cầm lên một vật gì đó bên cạnh chân một tên đả thủ đi đầu đang sờ soạng trên người tiểu tức phụ, vật này chỉ dài chừng một tấc, có màu xám đen. Định thần nhìn kỹ, thì ra là một con gián nửa chết nửa sống, mấy con chân vẫn còn đang ngoe nguẩy. Đương nhiên mọi người không hiểu người trẻ tuổi kia định giở trò gì, chỉ có Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu cùng bọn thị nữ trên đình xem triều thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm. Doanh Châu trưởng quan Kim Anh Cơ mím môi mọng đỏ khẽ cười, lúm đồng tiền như hoa, chân mày lá liễu giống như sóng biển chuyển động rạo rực, hai mắt mơ hồ như ảo mộng phủ một lớp hơi nước mỏng. Không cần phải nói, người trẻ tuổi nắm con gián kia chính là Phó Thiên Hộ Tần Lâm Tần trưởng quan đã cách chức. Hắn từ Nam Kinh chạy tới Dương Châu bố trí một phen, lại ngựa không ngừng vó đi tới Hàng Châu, đang muốn đến đình xem triều gặp Kim Anh Cơ, lại nhìn thấy cảnh tượng Lý Giáp ngông cuồng phách lối. Nhặt con gián không biết ở đâu ra lên cầm trong tay, Tần Lâm đấm ngực giậm chân gào thét: - Đáng thương cho Tiểu Cường, ngươi chết thật thảm, theo ta suốt tám năm sống nương tựa lẫn nhau, không nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay lại bị chó săn của rùa đen đạp chết, oan nghiệt, oan nghiệt… Trên đình xem triều, Kim Anh Cơ nhận lấy trà từ trong tay thị nữ uống một hớp nhỏ, nghe thấy Tần Lâm nói câu này nhất thời phun ngụm trà ra ngoài, cười tới nỗi gương mặt nở hoa, nổi lên hai vầng mây đỏ càng thêm quyến rũ, làn thu ba tập trung nhìn chằm chằm vào Tần Lâm. Dân chúng nghe ra trong lời nói chủ nhân Tiểu Cường này chỉ chó mắng mèo, chửi xéo chủ tớ Lý Giáp, ai nấy cười thầm không dứt, rồi lại lo lắng thay hắn, sợ hắn sẽ nếm mùi đau khổ. Lý Giáp không nghe ra Tần Lâm mắng xéo mình, vẫn trợn trắng mắt cười ha hả: - Các ngươi thấy không, kẻ ngu xuẩn này cũng có vẻ hay hay, bản công tử từng nghe nói nuôi dế, nuôi cào cào, không ngờ rằng lại có người nuôi gián chơi, quả thật là hết sức ly kỳ con bà nó!
Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 287: Trừ Hại Vì Dân Mời đọc Vượng Tài bị gọi là chó săn liếc mắt trừng Tần Lâm một cái, sau đó tiến lại gần bên tai Lý Giáp, nhỏ giọng lẩm bẩm: - Công tử gia, người này đang mắng chúng ta. Hắn nói con gián kia bị chó săn của rùa đen đạp chết, chó săn là chỉ chúng tiểu nhân, rùa đen là chỉ… - Chính là mắng ta sao? Lúc này Lý Giáp mới nghĩ ra, nhất thời trợn tròn mắt, giơ hai ngón tay lên chỉ Tần Lâm: - Tên khốn kia không muốn sống nữa sao? Dám động thổ trên đầu thái tuế, không biết gia gia là Bá Tiền Đường Lý Giáp Lý Khôi Nguyên sao? Tần Lâm toét miệng: - Bất kể ngươi là ai, giết chết Tiểu Cường ta thì phải bồi thường! Trời ơi, thì ra tên này muốn tống tiền… Dân chúng không nói ra được lời nào, ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết tiểu tử này, không biết hắn là từ đâu tới lại dám chọc tới Bá Tiền Đường, rõ ràng chính là muốn chết, ôi… Lần này Lý Giáp bị chọc tức lộn ruột, ở Hàng Châu phủ này, thậm chí là toàn cảnh nội Chiết Giang, từ trước tới nay chỉ có y chọc người khác, chưa hề có ai dám chọc tới y. Nhìn lên đình xem triều, chỉ thấy Kim Anh Cơ đang nhìn xuống nơi này, sóng mắt dường như chứa đựng toàn bộ sóng biếc Đông Hải đầy ân cần, nụ cười lúm đồng tiền như hoa hết sức mê người, đầu mày cuối mắt phong tình vạn chủng. Thân thể Lý Giáp nhất thời mềm nhũn một nửa, kẻ ngốc này tự mình đa tình, có lòng muốn phô trương trước mặt Kim Anh Cơ, cố ý quát dừng lại đám ác nô đang định tiến lên quần đấu, dáng vẻ bỉ ổi quan sát Tần Lâm: - A, tên tiểu nhân kia có chút can đảm, không biết giết chết Tiểu Cường kia muốn bản công tử bồi thường bao nhiêu đây? Nếu nhiều bản công tử không bồi thường nổi cho ngươi… Tám đả thủ, bốn tên ác nô đều cười như điên, phảng phất công tử nhà mình nói chuyện cười như vậy rất hay, ngay cả hai con chó dữ cũng sủa gâu gâu điên cuồng không ngừng. Tần Lâm híp mắt, cười hì hì nói: - Tiểu Cường theo ta tám năm, hôm nay bị chó săn của ngươi đạp chết, đền cho ta tám mạng là được. Ngược lại bất kể giàu nghèo, đả thủ, ác nô ta cũng thu, chó dữ cùng công tử chó má gì ta cũng thu, đủ tám con là được. Lý Giáp và đám ác nô càng cười nghiêng cười ngửa, cảm thấy Tần Lâm quả thật là kẻ không thức thời vụ chữ Thiên số một, đây không phải là đưa thân tới cửa chịu đòn sao? Dân chúng lập tức bắt đầu lui về phía sau, thấy Bá Tiền Đường cũng sắp sửa nổi nóng, e rằng kết quả của tên tiểu tử áo xanh này không ổn. Chỉ có Trần Bạch Sa đang vuốt râu mỉm cười trên Bình Hải lâu, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trang khác thường, rít ra hai chữ qua kẽ răng: - Không đúng! - Cái gì không đúng? ‘ Triệu Hải Mã không hiểu vì sao. - Kẻ đòi bồi thường không ai làm như vậy, người tới bất thiện, người trẻ tuổi kia không đơn giản, chỉ sợ Lý công tử hỏng bét! Trần Bạch Sa nói xong cũng vội vã đi xuống dưới lầu. Bọn Lý Giáp lại hoàn toàn không ý thức được vấn đề, chỉ nói Tần Lâm là một tên tiểu tử có mắt không tròng, Bá Tiền Đường vung tay lên, hung hăng nói: - Đánh chết cho ta… Khoan, Kim tiểu thư ở chỗ này, không nên thấy máu, triều Tiền Đường sắp lên, cho xuống đáy sông làm mồi cho cá là được. Đám đả thủ đã xoa xoa tay từ nãy giờ, nghe câu này lập tức cười gằn ép lên. Hai tên nô tài dắt chó thấy thời cơ đã tới bèn buông lỏng xích sắt, hai con chó dữ to như con nghé lập tức điên cuồng nhào tới. - Ôi chao, còn dám thả chó cắn người ư? Tần Lâm co rụt đầu lại, tránh sang bên. - Ha ha ha, thì ra là chỉ có mẽ ngoài. Đám đả thủ cười ha hả như điên, Lý Giáp cũng càng tỏ ra vui vẻ. Bất quá rất nhanh bọn họ đã không cười được nữa, bởi vì sau khi Tần Lâm né sang một bên, phía sau hắn một người đột nhiên càng ngày càng cao, càng ngày càng cao, xông lên phía trước. Hai tên đả thủ đang ngẩng đầu ngước nhìn lên, chỉ cảm thấy bầu trời bị che mất một nửa. Thì ra là Ngưu Đại Lực co người lại trà trộn trong đám đông, thoạt nhìn không chênh lệch với người thường là mấy. Vào lúc này y đứng thẳng lại cao hơn người thường nửa thân người, cánh tay còn to hơn bắp đùi người khác, quả đấm to bằng miệng bát, mắt trợn trừng to như chuông đồng, vóc người như Kim Cương giáng thế đứng canh trước cửa chùa miếu, hay như Cự Linh thần trên Lăng Tiêu Điện giáng phàm. Đừng nói là người, cho dù là hai con chó dữ hung hãn kia thấy một người khổng lồ như Ngưu Đại Lực cũng để lộ ra bản tính bắt nạt kẻ yếu, cụp đuôi gừ gừ nho nhỏ, nằm trên mặt đất không dám lộn xộn. Tần Lâm cười hắc hắc xấu xa, nụ cười đặc biệt gian trá âm hiểm: - Lão Ngưu, Tiểu Cường của ta bị y giết chết, ngươi thấy có nên bỏ qua hay không? Cặp mắt Ngưu Đại Lực trợn tròn, thanh âm y giống như sấm rền giữa không trung: - Tiểu tặc, dám giết chết Tiểu Cường ân công ta nuôi, lão Ngưu ta không thể nào nhịn được! Dứt lời y giơ chân trái lên đạp mạnh vào xương sống một con chó dữ, chỉ nghe tiếng rắc vang lên, con chó kia chỉ rên ư ử vài tiếng lập tức mất mạng. Con thứ hai cụp đuôi muốn chạy, chân phải Ngưu Đại Lực giơ lên, đá trúng vào giữa thân nó. Con chó này bay nhanh như quả bóng được Messi sút đi, vèo một cái va mạnh vào tường gần đó, đập thành thịt vụn. Hay! Trong đám đỉnh cấp có kẻ gan lớn không nhịn được lên tiếng ủng hộ, Bá Tiền Đường Lý Giáp nuôi hai con chó này cơ hồ cũng coi là phá hại Hàng Châu. Chủ nhân thả chó hành hung, không biết cắn bị thương bao nhiêu dân chúng vô tội, năm ngoái còn có ngư dân nghèo sau khi bị cắn không có tiền chữa trị, bị sốt nóng một thời gian sau đó mất mạng. Không ngờ rằng chỉ trong thoáng chốc đã bị thủ hạ người áo xanh này giải quyết sạch sẽ gọn gàng, quả thật là khiến cho lòng người khoái chí. Lý Giáp hoành hành bá đạo đã lâu, tuy thấy Ngưu Đại Lực hung hăng y cũng không tỏ ra sợ hãi, ngược lại lớn tiếng kêu gọi ác nô: - Lên, lên đi, đánh chết y, bản công tử có thưởng! Mấy tên đả thủ liếc mắt nhìn nhau, hai tên hung hãn nhất một tả một hữu xông lên trước, những người khác cũng vọt tới theo. Ngưu Đại Lực ngoác miệng cười to, hai cánh tay vừa to vừa dài đưa ra, mở ra bàn tay to như quạt lá bồ, dễ dàng nhấc bỗng hai tên đả thủ đầu lãnh lên. Đáng thương hai người này cũng là hán tử cường tráng thân cao năm thước có thừa, lại gặp phải cự hán như Ngưu Đại Lực, bị y nắm lơ lửng như con gà con. Cho dù là bọn chúng đã học Na Trá quyền, Vi Đà chưởng… gì đó, xuất ra liên hồi nhưng đáng tiếc hết thảy rơi vào khoảng không. - Khốn kiếp! Ngưu Đại Lực đập hai người lơ lửng giữa không trung vào nhau, hai tên đả thủ này nhất thời mắt nổ đom đóm, lại bị y vất xuống đất không nhẹ không nặng, ngã chổng kềnh, chỉ còn đủ sức nằm rên hừ hừ. Ngưu Đại Lực đánh với cao thủ võ lâm nhất lưu có lẽ còn hơi kém một chút, nhưng đánh với mấy tên võ sư hộ viện như vậy quả thật là hổ lạc đàn dê. Người khác đánh y chỉ như gãi ngứa, y đánh người khác một quyền lập tức ngã gục, sau một hồi loạn đả rầm rầm, hộ vệ cùng ác nô liền nằm đầy đất. - Công tử gia, ngươi đi trước đi! Vượng Tài đẩy Lý Giáp lui về phía sau, còn mình nghênh đón Ngưu Đại Lực xông tới. Lý Giáp cảm động đến rơi nước mắt, vì không cô phụ lòng trung thành của Vượng Tài, bèn chen vào trong đám đông người, chuẩn bị bỏ chạy. Không ngờ rằng Vượng Tài vọt tới trước người Ngưu Đại Lực, quả đấm to như cái bát của y chưa kịp đánh xuống, đã rùn người thấp phân nửa. Trời ơi, tên này quỳ xuống trước mình… Lý Giáp quay đầu lại liếc nhìn vô cùng u oán, lòng bàn chân như có thoa dầu chạy nhanh hơn. Mặc dù y hung hăng ngang ngược, nhưng vẫn thấm sâu lời dạy của cổ nhân ‘hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt’. Đang cắm đầu chạy chợt va phải một bức tường thịt mềm nhũn, trong hốt hoảng chân Lý Giáp không vững, bị bức tường thịt kia hất ngược trở lại ngã lăn lông lốc. Lý Giáp ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy gương mặt nung núc thịt vô cùng bỉ ổi của tên mập, sau đó thân thể nhẹ bổng, liền bị Ngưu Đại Lực từ phía sau xách lên. Ngưu Đại Lực không nói lời gì, ném Lý Giáp vào giữa đám đả thủ, ác nô nằm lăn lóc. Lục mập cũng mang hai con chó chết tới đặt chung một chỗ với bọn họ, sau đó nhìn Tần Lâm nói: - Báo cáo trưởng quan, một, hai, ba, bốn, năm... Tổng cộng mười lăm con chó, hai con chết, mười ba con sống, lấy con nào ra đền mạng cho Tiểu Cường chúng ta? Tần Lâm lạnh lùng cười một tiếng, để lộ hàm răng trắng toát không che giấu chút nào. Hắn mở to mắt toát ra khí tức tử vong, nhìn lướt qua đám ác bá ác nô này. Người bị hắn nhìn tới lập tức toàn thân run rẩy, chỉ từ sát ý cũng biết người này tuyệt đối là hung thần không coi nhân mạng ra gì. Mặc dù Lý Giáp hoành hành bá đạo nhưng so sánh khí hung sát toát ra trong mắt người trẻ tuổi này, quả thật là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn. Trong đời Lý Giáp lần đầu tiên cảm thấy tử vong uy hiếp, bị dọa sợ đến không nhẹ, luôn miệng xin tha: - Vị hảo hán này, đại, đại vương, chúng ta… có lời gì cứ nói, ngươi muốn đền chúng ta sẽ đền bạc… - Ta muốn ngươi đền mạng thì sao? Giọng Tần Lâm hết sức lạnh lùng, vừa rồi từ trong miệng dân chúng xung quanh, hắn đã biết vị Bá Tiền Đường này là loại người thế nào. Mặt Lý Giáp nhăn nhúm lại, than thở oán trách: - Con gián chỉ một cái mạng, ngài đã đánh chết hai con chó rồi... Tần Lâm trừng mắt, gãi đầu gãi tai: - Khốn kiếp, dám gọi Tiểu Cường của ta là con gián, quăng tên này xuống sông làm mồi cho cá! Ngưu Đại Lực vô cùng cao hứng xốc Lý Giáp lên, đưa ra ngoài bờ đê. - Triều tới, triều tới rồi! Những người xem triều mặt Đông ngoài xa kêu lên. Chỉ thấy trên sông mịt mờ, nước biếc hòa với trời mây thành một thể. Lúc thủy triều vừa hiện, chân trời phía Đông mơ hồ truyền tới những tràng tiếng rì rào nho nhỏ, dõi mắt nhìn lại chỉ thấy nơi xa hiện ra một đường chỉ bạc thật dài. Đường chỉ bạc kia càng ngày càng to, càng ngày càng gần, hóa thành một dài lụa trắng khổng lồ nằm vắt ngang mặt sông. Tiếng rì rào kia cũng càng ngày càng lớn, hóa thành tiếng rào rào như mưa trút nước, vả lại càng ngày càng vang dậy, dần dần giống như tiếng sấm. Dần dần thủy triều tới gần, nước sông cuộn lên ào ạt, dậy cả ba đào. Chỉ trong khoảnh khắc dải lụa trắng kia đã hóa thành một bức tường nước đứng thẳng cao mấy thước, tiếng thủy triều như vạn mã chạy chồm, như sét dánh ngang tai. Lý Giáp bị Ngưu Đại Lực xốc lên đưa ra lơ lửng bên ngoài đê, dưới chân chính là thủy triều mãnh liệt cuồn cuộn, tựa như mãnh hổ gầm thét. Thấy chỉ cần Ngưu Đại Lực buông tay ra, mình sẽ lập tức tan xương nát thịt, trong lúc nhất thời Lý Giáp sợ đến sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể run lên lẩy bẩy, chỉ thấy dường như hồn vía đã bay ra bên ngoài thân thể. Thủy triều cuồn cuộn, sóng trắng xóa ngập trời, mỹ nhân như ngọc trên đình xem triều. Đáng tiếc một đám đả thủ, ác nô dưới đình như quỷ khóc sói tru, còn có Bá Tiền Đường Lý Giáp thân treo bên ngoài bờ đê, kêu lên thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, quả thật là phá hỏng quang cảnh, làm người ta mất hứng. Dù sao Lý Giáp cũng là con trai Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền, Tần Lâm dọa y một chút thôi, cũng không thể nào thật sự ném y xuống sông, bèn chuẩn bị kêu Ngưu Đại Lực để y xuống. Nhưng vào lúc này, Trần Bạch Sa mang theo một đội bộ khoái đắc ý chạy tới, từ xa đã gân cổ kêu to: - Tên cường tặc kia, mau buông Lý công tử ra! Triệu Hải Mã theo phía sau ngơ ngác không hiểu: mới vừa rồi Đại ca còn nói công tử áo xanh kia hơn phân nửa là đạt quan hiển quý, cho nên mới không mang huynh đệ trong bang ra mà là tìm tới nha dịch quan phủ, vì sao lúc này lại gọi đối phương là cường tặc? Y không biết đây chính là chỗ giảo hoạt của Trần Bạch Sa, y đã sớm nhìn ra thân phận Tần Lâm tuyệt không phải thảo mãng gì. Hiện tại cố ý chụp mũ cường tặc, đợi đối phương tự nói ra thân phận, đến lúc đó hai bên ném chuột sợ vỡ đồ, y có thể dễ dàng cứu Lý Giáp. Bố Chính Sứ Lý Tự Hiền vốn chính là chỗ dựa của bọn họ, lần này cứu được tính mạng công tử của y, tương lai Lý gia còn không cảm kích rơi nước mắt, càng muốn lấy lòng kết giao cùng Trần Bạch Sa? Thấy bộ khoái tới, Tần Lâm cũng không muốn đối kháng, bèn ra dấu cho Ngưu Đại Lực thả người. Ngưu Đại Lực ném Lý Giáp vào giữa đám ác nô kia, vừa đúng rơi vào giữa hai con chó chết. Lý Giáp vốn đã bị dọa sợ đến ba hồn mất hai, bảy vía chỉ còn lại một, lại bị ném rơi xuống đất choáng váng mặt mày, đầu cổ dính đầy máu đen của chó, dáng vẻ chật vật không chịu nổi. - Trời ơi, lão Ngưu ngươi không chịu quan sát một chút… Lục mập giậm chân oán trách: - Ngươi xem kìa, ném Lý công tử lên người hai huynh đệ đã chết của y, không phải là xúc phạm sao?? Dân chúng cười ầm lên không ngừng, Lý Giáp thường thao túng hai con chó dữ cắn bị thương lương dân vô tội, tên mập mắng y là huynh đệ với chó, quả thật là nói thay lời mọi người muốn nói, trút giận cho dân chúng Hàng Châu thành. Trần Bạch Sa lập tức tới đỡ Lý Giáp, không ngừng khom lưng cười bồi: - Lý công tử chịu oan ức, may mà tại hạ tìm được mấy vị bộ gia, nếu không công tử có thương tổn gì, tại hạ cũng không còn mặt mũi đi gặp lệnh tôn lão Đại nhân. - Đau, con bà nó đau quá... Lý Giáp rên hừ hừ đứng lên, bị Ngưu Đại Lực ném như vậy, dường như xương cốt toàn thân đã gãy nát, chỗ nào cũng đau đớn không chịu nổi. - Các vị bộ gia, bắt cường tặc đụng phải Lý công tử lại, tại hạ bày tiệc rượu ăn mừng mời các vị… Trần Bạch Sa nhấn mạnh hai chữ ‘cường tặc’, lén lút thử quan sát phản ứng Tần Lâm. Tần Lâm ung dung khoanh tay mỉm cười, thần sắc vẫn tỏ ra không sợ hãi. Những bộ khoái kia lại không biết được sâu cạn, bọn họ đều là một đảng của Trần Bạch Sa, đối với y nói gì nghe nấy, huống chi Lý công tử bị đánh còn là thiếu gia của đường đường Bố Chính Sứ. Vì vậy bọn bộ khoái cầm trong tay thước sắt côn gỗ, run run xích sắt, lập tức ép lên.
Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 288: Chấp Pháp Có Lựa Chọn Mời đọc Ngưu Đại Lực là cự hán thân như tháp sắt, Lục mập giống như pho tượng Phật Di Lặc, hai người này thoạt nhìn cũng không dễ chọc, chừng mười tên bộ khoái cũng có tám chín tên xông về phía Tần Lâm. Ngưu Đại Lực cùng tên mập thấy vậy toét miệng cười vui, bình sinh lần đầu tiên vượt qua Tần trưởng quan. Chẳng lẽ chỉ có ta dáng dấp tương đối bình thường? Tần Lâm không thể làm gì lắc đầu một cái, nghĩ tới đám thủ hạ của mình, hai người trước mắt không cần nói, Từ Văn Trường là một lão điên, Du Quải Tử què chân… Ặc, quả thật mình là ‘Sở nghiên cứu người bất bình thường’… - Đám tặc tử kia… Mấy tên bộ khoái thấy đám ác nô nằm ngổn ngang dưới đất kêu rên, còn có thi thể hai con chó dữ nát bấy, cũng phát giác bọn Tần Lâm không dễ chọc, lớn tiếng thét thêm can đảm cho mình, kêu gọi: - Các ngươi làm càn ngoài đường phố, phạm tới vương pháp, hãy theo gia gia đi Hải Ninh huyện nha một chuyến. Nếu dám chống cự, chớ trách gia gia hạ thủ bất dung tình! Tần Lâm cúi đầu, chân nghịch nghịch một hòn đá, tỏ vẻ không quan tâm cười khẩy nói: - Nếu như làm càn ngoài đường phải bắt đến huyện nha thẩm vấn, xin hỏi đánh dân chúng, trêu đùa phụ nữ, thao túng chó dữ cắn người ngoài đường phố, loại ác bá như vậy có cần bắt lại trước hay không? Hay! Trong đám người có ai kêu một tiếng, Trần Bạch Sa cùng mấy bộ khoái hung tợn nhìn sang. Vì sợ hãi bọn chúng, không còn ai trong đám dân chúng dám mở miệng phụ họa. Bộ Đầu oán hận Tần Lâm vạch trần chuyện mình làm trành cho hổ, run xích sắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: - Cái gì trêu đùa phụ nữ, dung túng chó đả thương người, gia gia đều không nhìn thấy! Gia gia chỉ nhìn thấy ngươi đả thương Lý công tử và người hầu, còn giết chết hai con tên chó. Chớ có nói nhăng nói càn, theo gia gia đi huyện nha một chuyến! - Thì ra là chấp pháp có lựa chọn! Tần Lâm cúi đầu thở dài một tiếng, chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe ra hàn quang như tia chớp, khiến cho tinh thần Bộ Đầu kia lập tức trở nên đờ đẫn. Tiếp theo Tần Lâm nâng tay lên, dùng hết sức mình tát tai đối phương. Tên Bộ Đầu kia bị khí hung sát trong mắt hắn làm cho phân tâm, trong lúc nhất thời cũng không biết tránh né, một hơi ăn mười mấy cái bạt tai. Lúc này thủy triều đã qua, những tiếng bốp bốp vang lên hết sức rõ ràng. Lúc này Tần Lâm mới dừng tay lại, vung vẩy vài cái, cười híp mắt hỏi: - Sao hả, mới vừa rồi ta nghe dân chúng bàn tán, hành vi tác quái của Lý Giáp không phải là ngày một ngày hai. Chuyện xảy ra ban ngày ban mặt, ngươi lại không nhìn thấy, chắc chắn là mắt bị kéo màng, rõ ràng là Ngũ Hành không thông, tâm hỏa quá vượng. Cho nên gia gia đấm bóp cho ngươi, hiện tại ngươi đã thấy rõ ràng chưa? Mặt Bộ Đầu sưng to như cái đầu heo, đáng thương y bị đánh cho bối rối, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, giận đến nỗi kêu to oa oa, kêu mấy tên bộ khoái dưới tay múa may thước sắt xích sắt đập vào đầu Tần Lâm, miệng kêu to: - Tặc tử dám chống cự, giết chết không tha! Dân chúng lập tức trở nên nhốn nháo, cất tiếng bàn tán với nhau. Ai cũng sợ Tần Lâm thua thiệt, lại sợ thế lực Lý Giáp, Trần Bạch Sa cùng chúng bộ khoái, không dám tiến lên tương trợ. - Bắt lại! Tần Lâm cũng quát ngắn một tiếng. - Cái gì bắt lại? Bộ Đầu cười hăng hắc, mới vừa rồi bị Tần Lâm hù dọa, đột ngột ăn mười mấy cái bạt tai, lửa giận trong lòng y đã lên đến đỉnh điểm, quyết tâm lần này sẽ không mắc bẫy nữa. Bất quá dường như có điểm nào không đúng… Vì sao các huynh đệ lại bất động như vậy? Chợt cảm giác trên cổ lạnh như băng, thân hình Bộ Đầu đang vọt nhanh tới trước đột nhiên ngừng lại, dường như cổ trở nên cứng lại. Y hết sức cố gắng nhìn xuống, suýt chút nữa vãi ra quần. Chỉ thấy một thanh Tú Xuân đao hàn quang sáng chói đang gác ngang trên cổ, lưỡi đao dán chặt vào da, chỉ cần loạn động một chút e rằng sẽ bị cắt ra vết thương không nhỏ. Nhìn về phía sau, bọn bộ khoái vốn đang diễu võ giương oai, trên cổ tên nào cũng có Tú Xuân đao, thân thể đang đứng im phăng phắc như tượng, không dám loạn động chút nào. Thì ra theo tiếng quát của Tần Lâm, thình lình từ trong đám đông xông ra hơn mười tên tráng hán, cầm trong tay Tú Xuân đao sáng loáng, không nói nửa lời liền chế trụ chúng bộ khoái từ phía sau lưng. Trần Bạch Sa cùng Bộ Đầu đang đỡ Lý Giáp đều âm thầm kêu khổ, thân thủ chừng mười tên tráng hán này hung hãn bén nhạy, vẻ mặt hung thần ác sát, vừa nhìn liền biết không phải là loại người hiền từ gì. Trần Bạch Sa mơ hồ cảm giác được, sợ là lần này Lý công tử đá phải tấm sắt. - Ngươi... Các ngươi dám giết quan tạo phản? Thanh âm của Bộ Đầu có vẻ nức nở, y thật sự không ngờ rằng ở ban ngày ban mặt, dưới mắt mọi người lại có người dám cầm đao gác trên cổ quan sai. Đây... Đây là tặc nhân sao? Còn có thiên lý, còn có vương pháp không? Bọn bộ khoái như muốn khóc. - Mấy vị bộ gia, chẳng lẽ các ngươi còn chưa nhìn ra ca ca đang cầm đao gì trong tay sao? Tên mập cười hì hì đi tới, tay mập mới vừa rồi dời chó chết dính máu chó vỗ nhẹ nhẹ trên mặt bọn bộ khoái, tanh hôi khiến cho bọn họ muốn ói. Tú Xuân đao! Lúc này bọn bộ khoái này mới nhận ra được, thì ra đây là Cẩm Y Vệ thân quân thiên tử. Chỉ là bộ khoái huyện nha lại dám đánh nhau với Cẩm Y Vệ, không phải là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mạng mình quá dài sao? Có mấy tên bộ khoái lá gan hơi nhỏ lập tức cảm thấy đáy quần ẩm ướt, bị dọa sợ đến vãi cả ra quần. Trần Bạch Sa đỡ Lý Giáp mơ mơ màng màng trầm trầm, lúc này cũng cảm thấy khó giải quyết. Y là người đại diện các vị đạt quan hiển quý Hàng Châu buôn lậu, thủ lĩnh tập đoàn buôn lậu quyền quý Giang Chiết, thủ hạ thế lực ngang ngửa với Ngũ Phong hải thương, thậm chí ở trên đất bằng mạnh hơn ba phần, bất quá cũng không thể công khai đối kháng cùng thân quân thiên tử. - Lý công tử, Trần Hội Thủ, còn có vị bộ gia này, ta khuyên các ngươi nên dừng tay đi... Kim Anh Cơ từ đình xem triều đi xuống không biết lúc nào, bước chân nhẹ nhàng giống như lăng ba tiên tử, eo dẻo như rắn nước đung đưa, tràn đầy vẻ mê hoặc. Ngũ Phong thuyền chủ đôi môi hé mở, cười một cách tự nhiên, mùi thơm ngào ngạt đứng ở bên người Tần Lâm. Tần Lâm nhớ tới chuyện cũ để lại toa thuốc nở ngực, cười xấu xa cúi đầu nhìn nhìn ngực nàng, chọc cho Kim Anh Cơ mặt phấn ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ trợn mắt nhìn hắn một cái, cũng là phong tình vạn chủng. Không vội hàn huyên cùng Tần Lâm, trước hết Kim Anh Cơ cười khanh khách nói với Trần Bạch Sa: - Trần Hội Thủ, thức thời vụ là tay tuấn kiệt, các ngươi không đấu lại vị Tần trưởng quan này, vẫn nên ngoan ngoãn nhận thua là hơn. Nể tình là đồng nghiệp, tiểu muội sẽ cầu xin giúp các ngươi, chuyện này coi như kết thúc tại đây. Trần Bạch Sa giận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn y muốn xem Kim Anh Cơ bêu xấu, không ngờ rằng ngược lại bị mỹ nữ xà này chế giễu một trận, mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, quả thật vô cùng khó chịu.
Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 289: Cứu Tinh Tới Rồi Mời đọc - Đại ca, chúng ta nên tạm thời tránh lui, sau đó nghĩ biện pháp tố cáo tên ưng trảo kia! Triệu Hải Mã ở bên cạnh khuyên nhủ. Hải Sa hội dưới tay Trần Bạch Sa, thế lực ở trên đất bằng còn hơn cả Ngũ Phong hải thương, trên biển cũng coi như ngang ngửa, nghĩ biện pháp ám sát một tên quan Cẩm Y Vệ cũng không phải là việc khó gì. Mượn chỗ dựa sau lưng cũng có thể nghĩ biện pháp cách chức bắt giữ cẩm y quan này. Nhưng quan là quan, dân là dân, bất kể thế lực sau lưng Trần Bạch Sa bao lớn, y cũng không dám đánh nhau cùng Cẩm Y Vệ ngoài đường phố. Đó chính là tội danh đánh quan tạo phản. Đang không thể làm gì, trong lúc vô tình Trần Bạch Sa nhìn ra xa, chợt ánh mắt sáng lên, lại bước ra nghĩa chính từ nghiêm nói: - Tuy Cẩm Y Vệ là thiên tử thân quân, nhưng cũng bị quốc pháp ước thúc, há có thể hoành hành không coi pháp kỷ ra gì? Vị cẩm y trưởng quan này, chẳng lẽ là tay ngươi cầm trọng quyền, Hàng Châu thành không ai có thể áp chế hay sao? Thế nhưng vẫn có người có thể trị tội ngươi! Tần Lâm đang định chế giễu trả đũa, Kim Anh Cơ lại nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, gãi gãi lòng bàn tay, tranh trước nói: - A, Trần Hội Thủ nói như thế, chắc là có vị cứu tinh nào tới sao? - Ha ha ha… Trần Bạch Sa phách lối cười như điên, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm. Nơi xa có bốn người hai chủ hai tớ đang đi về phía này, không có thanh la mở đường, không treo đèn lồng quan hàm, hổ bài… Thế nhưng đám người đông đúc bất kể quan, lại, thương, dân tất cả đều tránh lui chín mươi dặm, mở ra cho bọn họ một con đường rộng ở giữa, quả thật là oai phong tới cực điểm. Hai tên người hầu đi trước dẫn đường mặc trường sam màu đen, chân đi giày đế mềm, môi hồng răng trắng hết sức tuấn tú. Chỉ tiếc so với đám thiếu niên cùng tuổi, giữa hai hàng lông mày của họ lại có thêm mấy phần khí chí âm… Phía sau hai vị chủ nhân, một người là một lão viên ngoại bề ngoài phúc hậu, mặt mũi trơn nhẵn không có một sợi râu, nhìn qua giống như một lão ma ma mặt mày hiền hòa. Người bên cạnh y hoàn toàn ngược lại, thân hình khôi ngô, hai tay vàng khè dài ngoẵng, mũi ưng mắt diều hâu. Người này có bộ râu quai nón tua tủa, giống như vô số mũi cương châm ghim trên mặt, hung tướng tất lộ, có thể làm cho trẻ con khóc đêm phải nín. Khó trách Trần Bạch Sa tỏ ra mừng rỡ, thì ra người tới chính là tân nhậm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu Hoàng công công, cùng Hoắc Trọng Lâu Hoắc Đại Lãnh Ban Đông Xưởng phái trú Hàng Châu. Trần Bạch Sa đã dâng tặng một vạn lượng bạc, lạy Hoàng Tri Hiếu làm cha nuôi, nghe nói chỗ dựa cha nuôi lão nhân gia ở trong cung là Bỉnh Bút Thái Giám Ty Lễ Giám, Chưởng Nội Quan Giám Trương Thành Trương công công, đây chính là nhân vật số hai kế dưới Chưởng Ấn Thái Giám Ty Lễ Giám Phùng Bảo trong cung. Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám ở Hàng Châu cũng là chức quan lớn ngồi ngang hàng cùng Bố Chính Sứ, Tri Phủ, Tuần Án, có cha nuôi lão nhân gia tương trợ, còn sợ không bắt được tên chó Cẩm Y Vệ kia sao? Về phần vị Hoắc Lãnh Ban kia lại càng dễ nói, Cẩm Y Vệ tuần tra tập nã đại gian ác nghịch, Đông Xưởng lại đúng lúc là giám sát Cẩm Y Vệ, có lão nhân gia ở đây, chỉ có thể coi như họ Tần kia xui xẻo. Trần Bạch Sa vội vàng chạy chậm tới, khom lưng mặt mũi tươi cười: - Cha nuôi, con trai xin vấn an người. Con trông ngóng ngày đêm, không biết hôm nay trời nổi ngọn gió lành nào, rốt cục cũng thổi người và Hoắc Đại Lãnh Ban tới Hải Ninh. Địa vị thay đổi khí chất, ăn uống thay đổi thể chất. Từ khi Hoàng công công làm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, uy nghiêm khí độ cũng đã có thêm ba phần, dùng giọng mũi cười hì hì nói: - Ôi, con trai ta thật là hiếu thuận. Làm con nuôi thái giám, người ngoài nhìn vào thấy buồn cười, bản thân Trần Bạch Sa lại cảm thấy vì được quá yêu mà sợ, ngay cả Nhị đương gia Triệu Hải Mã cũng dương dương đắc ý liếc Kim Anh Cơ một cái. Thế nào, Trần Đại ca ta có một vị cha nuôi cứng rắn như Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng công công, sau khi Hàng Châu mở cảng, còn không phải là thiên hạ của Hải Sa hội chúng ta? Ngũ Phong hải thương các ngươi từ đâu tới hãy về lại nơi đó, thừa dịp sớm cút ngay! Đám dân chúng vây xem cùng với kẻ hữu tâm ngoài xa âm thầm lặng lẽ chú ý bên này, đồng thời phát ra một tiếng than dài trong lòng. Hải Sa hội ở Hàng Châu hết sức ngông cuồng phách lối, ép mua ép bán, một mặt cấu kết với quan phủ, một mặt cùng hung cực ác ép bức ngư dân, thợ đào mỏ cùng khách thương trung tiểu, thật là trời giận người oán. Ngũ Phong hải thương nói chuyện hòa khí, mua bán công bình, ngay cả Đề Đốc Mân Chiết Hải Phòng Quân Vụ Chu Hoàn thề không đội chung trời cùng Ngũ Phong hải thương cũng không khỏi ta thán ‘Hàng Châu đãi khách như nhà, biết rõ hải tặc nhưng vì tham lợi, mặc tình cho chuyển hàng hóa, thu tiền hối lộ’. Cho nên dân chúng đều hy vọng Kim Anh Cơ có thể trở lại Hàng Châu thành, tương lai mua bán có lẽ đỡ bị bóc lột hơn phe của Trần Bạch Sa. Không ngờ Trần Bạch Sa lại lạy Hoàng Tri Hiếu làm cha nuôi, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám chính là đại hoạn quan triều đình phái tới giám sát các hạng sự vụ Thị Bạc Ty, xử lý mọi chuyện thông thương, có y đứng ra thay Hải Sa hội, Ngũ Phong hải thương còn tranh cùng bọn họ thế nào được nữa? Trong lòng Trần Bạch Sa đắc ý hết sức, liên tiếp gật đầu cúi người với Hoàng công công, cố ý giả bộ vẻ mặt ủ rũ như đưa đám. Hoàng công công lập tức nhìn ra, kinh ngạc hỏi: - Hài nhi ở Hàng Châu cũng coi là nhân vật có mặt mũi, người nào dám chọc tức con, vì sao giống như gà trống chọi thua như vậy? Trần Bạch Sa nghe vậy đúng như mong muốn, hoa tay múa chân nói: - May mà cha nuôi hiểu được, có một tên quan Cẩm Y Vệ gì đó hoành hành bá đạo ở đây đả thương công tử Lý Bố Chính. Hài nhi nhìn không thuận mắt bèn đứng ra nói vài lời công bằng, hắn đòi bắt hài nhi hạ thiên lao Bắc Trấn Phủ Ty. - Cẩm Y Vệ nào dám vô lễ như vậy? Hoàng công công nhàn nhạt giương lông mày lên, kỳ quái nói: - Con không có báo danh hiệu cha nuôi ra sao? - Báo... Báo rồi... Trần Bạch Sa nhìn trộm sắc mặt Hoàng công công, nói chuyện ấp a ấp úng: - Người nọ ô ngôn uế ngữ, hài nhi quả thật không... Không dám nói. - Có cái gì cứ việc nói ra! - Hài nhi không nói cũng được, ngay cả cha nuôi hắn cũng dám mắng, những lời đó quả thật quá khó nghe, đánh chết hài nhi cũng không dám nói với cha nuôi… Trần Bạch Sa cố ý khích bác, phàm là thái giám đều có lòng nghi ngờ rất nặng, y càng nói mập mờ, Hoàng công công càng nghĩ nghiêm trọng. Nếu là mắng thái giám, ác độc nhất chính là mấy câu kia, còn có thể có câu gì khác? Nhất thời da mặt trắng nõn giận đến đỏ lên, thanh âm Hoàng công công cũng trở nên the thé bén nhọn, kéo lấy ống tay áo Hoắc Trọng Lâu: - Hoắc Lãnh Ban, ngài là người của Đông Xưởng, giám sát Cẩm Y Vệ chính là bổn phận của ngài, người nào to gan càn rỡ như vậy, ngươi phải kiểm tra thật kỹ một phen. Hoắc Trọng Lâu cũng hé miệng, nở một nụ cười âm trầm: - Ngay cả Hoàng công công ngài hắn cũng dám mắng, quả thật là gan chó tày trời. Đốc Công Đông Xưởng chúng ta cũng là nội quan, phải chăng là hắn cũng muốn mắng luôn? Đi đi đi, Hoàng công công lập tức lôi Hoắc Trọng Lâu đi tới đình xem triều, quyết định dạy dỗ tên Cẩm Y Vệ xuất ngôn càn rỡ kia một phen. Trần Bạch Sa cùng Triệu Hải Mã theo phía sau cáo mượn oai hùm, cảm giác được ánh mắt dân chúng nhìn mình toát ra vẻ kính sợ, đề phòng, hai người bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng thư thái vô cùng. Hừ hừ, trong phủ Hàng Châu này, thậm chí bên trong Chiết Giang tỉnh, Hải Sa hội chúng ta vẫn là số một, Ngũ Phong hải thương gì đó cũng phải đứng qua một bên. Hai vị trưởng quan Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đứng sóng vai, tuy Tần trưởng quan không phải là quá mức anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng vô cùng lỗi lạc, dáng vẻ tự nhiên toát ra thần uy lẫm lẫm. Kim trưởng quan yểu điệu thướt tha, eo như rắn nước, thân mặc quan phục lục phẩm của nam tử càng thêm ba phần mị lực, bảy phần xinh đẹp. Gió biển thổi mái tóc tung bay, mùi thơm thoang thoảng trên người Kim Anh Cơ xông vào mũi Tần Lâm. Nhìn mấy người nơi xa giận đùng đùng đi tới, hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng. Lý Giáp Lý Khôi Nguyên được mấy tên tôi tớ dìu, đưa tay lau máu mũi, oán hận nhìn chằm chằm Tần Lâm, hận không thể đẩy hắn xuống Tiền Đường, đổi lại là mình đứng bên cạnh Kim Anh Cơ. Thấy Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm đứng gần nhau như vậy, hai người liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng còn viết vẽ gì đó trong lòng bàn tay, lửa ghen trong lòng y như bùng cháy, thở hổn hển chẳng khác nào dã thú bị thương. Chờ xui xẻo đi, Đông Xưởng là đặc biệt giám sát Cẩm Y Vệ, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám lại là Đại thái giám trong nội cung chỉ có vài người, hừ hừ, xem ngươi xui xẻo thế nào! Lý Giáp đang tính toán sau khi Tần Lâm bị Đông Xưởng bắt lại, làm thế nào lo lót mua chuộc để vào đại lao làm nhục hắn một phen. Ngoài ra làm thế nào nghĩ cách thu mỹ nhân vào tay… Trần Bạch Sa chạy chậm phía trước dẫn đường, dẫn cha nuôi và bằng hữu của y thẳng tới dưới đình xem triều. Sau đó y nhìn Tần Lâm cười lạnh một trận, phách lối giống như sói đói nhìn chằm chằm con cừu nhỏ, đưa tay chỉ Tần Lâm một cái: - Cha nuôi, chính là con chó này ức hiếp hài nhi, còn dùng ô ngôn uế ngữ mắng lão nhân gia ngài Lý Giáp cũng rên hừ hừ kể khổ luôn miệng: - Hoàng công công, Hoắc Lãnh Ban, các vị xem tiểu điệt bị hắn đánh ra nông nỗi này… Tên này dám hành hung giữa ban ngày, như vậy còn có đạo lý hay không, có còn vương pháp hay không? Lý Giáp lộ vẻ bi phẫn, ngày trước lúc y ức hiếp người khác, dung túng chó dữ cắn xé dân chúng vô tội, không hề nghĩ tới đạo lý vương pháp là gì. Nhưng đến khi y bị Tần Lâm đánh cho thành đầu heo, lại mang vương pháp ra treo trên khóe miệng. Trần Bạch Sa đưa tay chỉ Tần Lâm một lúc lâu, nụ cười Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ lại không có chút biến hóa nào, thậm chí ánh mắt của Lục mập, Ngưu Đại Lực sau lưng nhìn y toát ra vài phần đùa cợt cùng thương hại, thái độ như vậy rõ ràng là đang xem một tên xuẩn ngốc diễn trò. Ủa, vì sao cha nuôi không lên tiếng, chẳng lẽ bị chọc tức tới mức á khẩu nghẹn lời? Trần Bạch Sa buồn bực trong lòng, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy biểu lộ Hoàng công công vừa giống như khóc, vừa giống như cười, vừa vui mừng vừa lúng túng, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng giống như diễn trò, cũng không biết tại sao. Hoắc Trọng Lâu cũng ngây người sợ run hồi lâu, tiếp theo thình lình xông nhanh lên phía trước. Đại Lực Ưng Trảo công tung hoành giang hồ hai mươi năm hiếm gặp địch thủ, tên quan Cẩm Y Vệ này muốn nếm thử một chút mùi vị. Trần Bạch Sa cùng Triệu Hải Mã liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cực kỳ hưng phấn. Giết, giết, giết đi! Lý Giáp mừng rỡ giậm chân, hận Hoắc Lãnh Ban không xuất một chiêu Ưng Trảo công, trực tiếp bóp cho Thiên Linh Cái thủng năm lỗ máu, lấy não bên trong ra, y mới hả giận. Dân chúng vây xem hoặc giả không hiểu, trong đó có mấy thương khách thường đi lại trên giang hồ đã sớm nghe Ưng Trảo Vương Hoắc Trọng Lâu uy danh hiển hách, thấy vậy đồng loạt giơ lên tay áo che kín mắt, không đành lòng thấy vị công tử áo xanh ra mặt thay dân chúng này bị thương dưới Ưng Trảo công. Không ngờ rằng Hoắc Trọng Lâu vọt tới trước mặt Tần Lâm nhanh như cơn lốc, hai tay y không xuất ra Ưng Trảo công, mà là ôm quyền hành lễ, cong lưng đúng chín mươi độ, cười tới nỗi râu tua tủa như cương châm trên mặt cũng run lên: - Hoắc mỗ tham kiến Tần trưởng quan. Từ khi tới Hàng Châu, Hoắc mỗ cùng Hoàng công công thường cảm niệm ân đức ngài, thường hay than thở không được theo hầu dưới trướng. Không ngờ rằng hôm nay gặp được kim diện trưởng quan, quả thật là trời cao rủ lòng thương xót. A… làm sao có thể như vậy được? Trong lúc nhất thời ánh mắt Trần Bạch Sa trở nên thẫn thờ, tim y bắt đầu chìm, chìm xuống… Quả nhiên, Hoàng công công còn hơn cả Hoắc Trọng Lâu, y là thái giám nội đình, quỳ xuống đã sớm thành thói quen, cười hì hì đi tới dưới chân Tần Lâm, không nói hai lời liền dập đầu ba cái: - Hoàng Tri Hiếu thay Trương công công vấn an ngài, Trương công công ở trong cung thường hay nhung nhớ, vẫn mong trưởng quan mạnh khỏe. Hôm nay gặp mặt anh phong nhuệ khí lại càng gia tăng hơn trước, nô tài sẽ khẩn cấp bẩm báo lên kinh sư, tưởng lão nhân gia biết được cũng sẽ hết sức vui mừng. Trương công công trong miệng Hoàng công công là Trương Tiểu Dương, trên thực tế lấy thân phận địa vị Hoàng Tri Hiếu còn chưa có tư cách trực tiếp đối thoại cùng Bỉnh Bút Thái Giám Ty Lễ Giám, Chưởng Nội Quan Giám Trương Thành. Vị trí Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này của y là do Trương Tiểu Dương nhớ tới tình cũ, mới cầu xin thúc phụ y Trương Thành giùm, bên ngoài lại đồn đãi Trương Thành là chỗ dựa của y. Thái giám tính tình âm hiểm hẹp hòi, có cừu oán với người nào nhất định phải trả thù gấp bội. Nhưng người nào có ân với mình, vậy cũng báo đáp gấp bội. Cả đời Trương Tiểu Dương trừ tiểu chủ nhân Chu Do Phiền ra, chỉ có mình Tần Lâm là ‘chiến hữu’ đã từng sóng vai tác chiến, tất nhiên bất cứ lúc nào cũng nhớ mãi không quên. Khoan nói Hoàng công công đã được ích lợi rất nhiều từ Tần Lâm, Trương Tiểu Dương, nếu như hiện tại Tần Lâm bất mãn y, gởi một phong thơ cho Trương Tiểu Dương, tiểu Trương công công chỉ cần nói xấu vài câu bên tai lão Trương công công, chức Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này của Hoàng Tri Hiếu coi như chấm dứt, làm sao y có thể bất kính với Tần Lâm? Tần Lâm nở nụ cười khả ái nhìn chằm chằm Trần Bạch Sa, trong ánh mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm. Trần Bạch Sa vẫy đuôi ở trước mặt Hoàng công công, Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu lại nịnh hót lấy lòng Tần Lâm, trong lúc nhất thời Lý Giáp, Trần Bạch Sa và bọn bộ khoái ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao. Tần Lâm cười đưa tay vỗ vỗ vai Hoắc Trọng Lâu, đối với Hoàng Tri Hiếu lại làm như không thấy, đưa mắt nhìn trời, mũi hừ lạnh nói: - Kể từ khi Hoàng công công làm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, quả nhiên uy phong lẫm lẫm, thu được đứa con nuôi này cũng rất khá.
Cẩm Y Vệ Tác giả: Miêu Khiêu Nguồn: Vipvandan Nhóm dịch: Hạo Thiên === oOo === Chương 290: Trưởng Quan Hung Mãnh Mời đọc Dứt lời, Tần Lâm cười hì hì nhìn lên trời, tựa hồ muốn xem có đóa hoa nào trên nền trời xanh lam hay không. Tần Lâm Tần trưởng quan vừa là Cập Thời Vũ chốn quan trường, lại là Thiên Sát tinh mặt lạnh. Quan viên giao hảo với hắn, giống như bọn Trương Công Ngư, Vương Thế Trinh, Thạch Vi, Lý Quăng, Quy Mộ Quang… nếu không có chuyện gì có thể thăng quan phát tài, có chuyện lại gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành an. Quan viên dám đối nghịch với hắn, tỷ như phụ tử Lưu Nhất Nho Hình bộ Thị Lang Nam Kinh, Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Vương Bản Cố, quan Tổng Binh Tào Vận Trần Vương Mô... Những quan viên nhị phẩm tam phẩm thậm chí là cực phẩm triều đình này, hoặc là thân bại danh liệt, hoặc là cách chức đợi tội. Hoàng Tri Hiếu có được chức Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này thế nào, người khác không hiểu, bản thân y lại biết rất rõ ràng. Thầm nhủ lòng mình có mấy cái đầu lại dám đối nghịch với Tần trưởng quan, chẳng lẽ muốn bước theo vết chân Lưu Nhất Nho, Vương Bản Cố mới cam tâm tình nguyện? Cho nên y nghe Tần Lâm nói như vậy, lập tức mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Đúng lúc Trần Bạch Sa kinh hoảng thất thố chạy tới: - Cha nuôi… có chuyện gì vậy? Rốt cục hắn là ai? Hoàng công công xoay người vung tay tát mạnh vào mặt Trần Bạch Sa, thanh âm âm nhu mang theo lệ khí: - Tên tiểu tử chết bằm này dám đụng tới Tần trưởng quan, ngươi không muốn sống nữa sao? Còn không mau cầu xin Tần trưởng quan tha mạng? Dù sao đã thu của người ta một vạn lượng bạc hiếu kính, Hoàng công công cũng không muốn Trần Bạch Sa quá khó coi, bèn lấy mắt ra hiệu cho y xin Tần Lâm tha thứ. Trần Bạch Sa bụm mặt, trợn tròn mắt không dám tin. Nghe khẩu khí Hoàng công công, dường như Tần Lâm chỉ cần tùy tiện đưa tay ra là có thể nhẹ nhàng bóp chết Hải Sa hội của y như bóp một con kiến. Lý Giáp, Triệu Hải Mã cũng ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không tin vào tai mình, lúc nhìn lại Tần Lâm trong mắt đã tỏ ra mấy phần kính sợ, âm thầm suy đoán lai lịch vị trưởng quan này. Nghĩ tới nghĩ lui ở Hàng Châu, thậm chí toàn Chiết Giang tỉnh cũng không có người nào lai lịch lớn như vậy. - Thế nào, không tin sao? Hoàng công công hận con không biết nghe lời giậm chân một cái: - Trần Hội Thủ, chính ngươi muốn chết, không oán được ta, vị Tần trưởng quan này chớ nói là ngươi, hừ hừ, nói thật với ngươi, lão nhân gia muốn bóp chết ta cũng chẳng khác nào bóp một con kiến. Hoắc Trọng Lâu cũng gật đầu một cái, hết sức tán thành. Lưu Nhất Nho, Vương Bản Cố là quan lớn tới mức nào, đều bị Tần Lâm sửa trị tới nỗi thân bại danh liệt. Lại thêm trước đó ở Kỳ Châu còn có trắc phi Kinh Vương xui xẻo, một Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám nho nhỏ quả thật không đủ cho hắn nhét kẽ răng. Trần Bạch Sa nghe vậy thân thể rung lên, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhân vật ngay cả Hoàng công công cũng không dám trêu chọc... Y đang do dự xem có nên tạm thời hạ mình cho qua chuyện này hay không. Nhưng Kim Anh Cơ có thể đáp ứng không? Trước khi Ngũ Phong hải thương tiếp nhận triều đình chiêu an, thế như nước lửa với Hải Sa hội là kẻ đại diện cho tập đoàn quyền quý buôn lậu Giang Nam. Khi đó hai bên đều là buôn lậu, Hải Sa hội thường thường mua chuộc Thủy sư càn quét Ngũ Phong hải thương. Hiện tại Ngũ Phong hải thương đã tiếp nhận chiêu an, biến thành Doanh Châu Trưởng Quan Ty, cạnh tranh trong quá khứ đã lộ ra bề nổi, tranh đấu giữa hai bên đã tiến vào giai đoạn sôi trào. Trên biển, trên bờ, dân gian, quan trường, đấu với nhau không thể tách rời ra. Bây giờ cơ hội tới, Kim Anh Cơ sẽ phải đè ép khí thế Hải Sa hội xuống, để cho bọn họ nếm mùi đau khổ một lần. Nhìn về phía Trần Bạch Sa cười xấu xa, Kim trưởng quan lại nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Tần trưởng quan, nụ cười yêu mị khiến cho xương cốt người ta phải mềm nhũn. Tần Lâm mượn ống tay áo rộng lớn che lấp, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ, ghé vào tai nàng nói nhỏ: - Cho dù chỉ là ân ái một đêm, cũng là nữ nhân của Tần Lâm ta, làm sao có thể để nàng thiệt thòi cho được. Kim Anh Cơ che miệng cười khanh khách, thần sắc hết sức giảo hoạt. Trần Bạch Sa chợt cảm thấy không ổn, quả nhiên Tần Lâm nghiêm mặt, nhìn về phía Hoàng Tri Hiếu lạnh như băng nói: - Hoàng công công, ngươi nói gì vậy, ngươi thu được con nuôi tốt, không những ngông cuồng phách lối, ép mua ép bán, còn muốn đánh muốn giết hạ quan... Hắc hắc, quả là giỏi thật, giỏi thật, có một đứa con nuôi đắc lực như vậy, cũng khó trách Hoàng công công gia quan tấn tước, chắp cánh bay cao. Tần Lâm nhấn mạnh mấy chữ ‘gia quan tấn tước, chắp cánh bay cao’, đương nhiên ý tứ của hắn hoàn toàn ngược lại. Hoàng công công nghe câu này nhất thời khắp cả người lạnh như băng, tay chân đều run lên lẩy bẩy, lúc này mới biết Tần Lâm đã hạ quyết tâm sẽ đối phó vị Hội Thủ Hải Sa hội này. Xoay chuyển tâm niệm, Hoàng công công lập tức làm ra lựa chọn sáng suốt, khom người vái chào Trần Bạch Sa, khẩu khí trở nên vô cùng âm lãnh: - Trần Hội Thủ, nếu ngươi không nghe lời của ta, ta cũng không dám tự cao tự đại, cha nuôi con nuôi gì đó cũng chỉ là đùa giỡn một hồi. Từ nay về sau, ngươi đi dương quan đạo của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, không còn liên quan gì nữa! Lần này lại khác, giống như không trung vạn dặm quang đãng đột nhiên giáng xuống một tia sét, chấn cho Trần Bạch Sa, Triệu Hải Mã chết lặng toàn thân, hồn phách cũng như đã rời khỏi thân thể. Vị Hoàng công công này là Trần Bạch Sa hao tốn không ít tâm huyết trả giá cao mới lôi kéo được, chuẩn bị tương lai làm chỗ dựa cho mình. Không ngờ rằng Tần Lâm chỉ nói hời hợt vài lời đã làm cho y trở mặt không nhận người, phương hướng biến hóa nhanh, phạm vi rộng lớn tới mức khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng. Trần Bạch Sa thật sự là uất ức tới cực điểm. Y nhìn nhìn Tần Lâm, lại nhìn nhìn Hoàng Tri Hiếu, tỏ vẻ kinh sợ hoảng hốt giống như một con chó ghẻ bị chủ nhân vứt bỏ. Nếu không biết y lấn áp dân chúng, hoành hành bá đạo, chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng vẻ chua cay khổ sở trên mặt y hiện tại, mười người có đủ mười người sẽ nảy sinh lòng thương hại đồng tình. Dĩ nhiên dân chúng Hàng Châu thành sẽ không nhìn như vậy, bọn họ đều biết lai lịch người này, những ngư dân, thợ đào mỏ, thủy thủ, công nhân bến thuyền, người nào không bị Hải Sa hội bóc lột? Thương khách trung tiểu Nam Bắc các nơi tới Hàng Châu thành làm ăn, không biết có bao nhiêu người bị Hải Sa hội ép mua ép bán, khổ cực vất vả kiếm được một chút tiền, cuối cùng cũng có bảy tám thành vào túi bọn họ. Thấy Trần Bạch Sa nếm mùi đau khổ, ai ai cũng cười vui vẻ. Kim Anh Cơ che miệng cười khanh khách: - Trần Hội Thủ, thiếp thân đã nói qua ngươi không đấu lại Tần trưởng quan, ôi... Thiếp thân vốn là hảo tâm hảo ý, không ngờ rằng Trần Hội Thủ không biết tốt xấu như vậy. Tần Lâm cười khả ái, chỉ chỉ Hoàng công công, tỏ vẻ chế nhạo nói: - Trần Hội Thủ, ngươi xem bản quan cùng lệnh tôn là bạn cũ gặp nhau, chỉ sợ vào lúc này y cũng không thể chăm sóc ngươi nữa, chúng ta gặp lại sau có được chăng?