Cậu nhóc đáng yêu

Thảo luận trong 'Ebook truyện convert' bắt đầu bởi Aryeh, 8/7/21.

  1. Aryeh

    Aryeh Thành viên kích hoạt

    Được thích:
    0
    Yôi vẫn cảm thấy cậu nhóc đó vô cùng đáng yêu.
    Đó là một cậu sinh viên năm nhất, dáng người tròn ủng, làn da căng trắng, hai má bánh bao, đôi mắt đen láy với hàng mi dài mỗi lần cười lên lại ti hí lại.
    Cậu ấy tên Luân, một cái tên hơi khác so với tưởng tượng của tôi.
    Có chút quái là tôi hơi thích tên Luân. Không hiểu sao vẫn luôn cảm thấy cái tên Luân đó như bộc được hết các sự mạnh mẽ, kì bí cần có của người đàn ông. Cho đến khi tôi gặp Luân.
    Hơi hụt hẫng tí nhưng thôi, không sao.
    Nể tình cậu ấy dễ thương, tôi sẽ cho qua.
    Thậm chí tôi si mê cậu ấy đến mức mấy người trong câu lạc bộ ai cũng biết cả. Cứ mỗi lúc thấy Luân đi qua là mấy người đó sẽ lại huýt gió chọt chọt đến tôi các kiểu các kiểu.
    Nhưng dù sao tôi cũng chả có ý định giấu diếm, cho dù có bị vạch ngay trước mặt, tôi cũng chả ngại tươi cười ý tứ.
    Thậm chí tôi cũng nhiều lần trêu ghẹo cậu ấy đòi rước về nhà, ba mẹ tôi ai cũng biết cả, còn có gì đâu để mà phải đi ngại ngùng chút này.
    Dù sao tôi cũng chỉ coi cậu ấy như em trai mình. Lâu lâu còn có người cảm thán bảo tôi ác quá cứ ghẹo người ta lỡ đâu người ta lại tưởng phim giả tình thật, tôi cũng chỉ cười chẳng có nói lại.
    Không hiểu sao giác quan thứ sáu của người phụ nữ luôn báo tôi biết sẽ không có gì yêu đương ở đây, với lại nhìn cách cậu ấy phủ tôi như thế, tôi càng vui vẻ, cành thích ghẹo thêm.
    Ai bảo cậu Luân giận dỗi nó lại đáng yêu thế chi.
    Đam mê mà, ai lại bỏ lỡ.
    Cứ thế chúng tôi tồn tại dưới cái hình bóng chị chị em em cũng được cả năm. Riết hồi ai cũng từ lạ thành quen. Nhưng chẳng hiểu sao tôi đã biểu lộ rằng chỉ chơi thôi nhưng mấy người xung quanh vẫn kết đôi ầm ĩ giữa tôi với Luân. Thậm chí cũng có những lúc đến tôi còn thấy ngại khi cảm nhận được mình có hơi xen vào cuộc sống của cậu ấy quá.
    Thế là để giữ lại hình tượng với vẻ lịch sự tối thiểu cần có, tôi quyết định tạm ngơi bớt cái việc hay đi trêu chọc cậu Luân lại đã.
    Dù sao thì tôi cũng đã sinh viên năm cuối, ai rãnh đâu cứ thường kiếm chuyện với người khác hoài.
    Có trẻ con thì cũng đến thế, người lớn rồi cần tự phát giác mình phải trưởng thành. Hơi sức đâu cứ làm trò hoài.
    Mà cũng khá hay là Luân trước giờ vẫn giữ như thế. Mặc cho muốn hơn nửa năm học tôi bám lấy, quấy rầy, nhắn tin thăm hỏi chọc ghẹo người ta, cậu Luân vẫn vô cùng đáng yêu rất biết từ chối và thoát khỏi tay tôi.
    Đến giờ hai chúng tôi vẫn giữ một cái mức bạn bè bình thường, thật lạ là không hề thân hơn hay là bớt đi.
    Cho dù có cuối năm tôi bận bịu tối mặt tối mũi, Luân vẫn chỉ vô cùng tinh tế hỏi han vài câu, lâu lâu cũng có gửi ổ bánh mì hay là hộp xôi tôi nhờ đi mua.
    Cũng bởi thế nên tôi cũng từ thích chơi chuyển sang quý mến cậu ấy.
    Cứ ngỡ là cái mối quan hệ kì lạ của chúng tôi chỉ dừng ở mức thoáng qua như thế, ai ngờ đến cuối năm lại có một cái bước ngoặc phát 90 độ.
    Nó cũng vào khoảng dịp sinh nhật của tôi, thật đúng là một món quà quá đáng yêu mà.
    Số là sinh nhật tôi, vẫn như mọi năm tôi nhắn tin mời hết mấy đứa bạn thân quen mở tiệc. Và cũng như mọi ngày, đến lượt Luân thì tôi lại bỗng không muốn làm như bình thường.
    Nhi thiên thần nhỏ: Cục bột xinh xinh so so đáng iu của xị nhi ơiiiii.
    Bột bột của thiên thần nhi: Dì nữa thế xị? Hôm nay xị trông rãnh nhỉ. Đã làm xong luận án cuối năm chưa mà còn ở đây đòi tán tỉnh tui?
    Nhi thiên thần nhỏ: (icon mặt khóc) Đã xong gì đâu. Nhưng mà tình yêu thấy nhớ thì mình đành phải chiều theo thôi.
    Bột bột của thiên thần nhi: Coi chừng tình yêu đánh lừa chị đấy. Cuối năm có mà không đạt thì đừng có lại đắp mộ cuộc tình.
    Nhi thiên thần nhỏ: (icon mặt khóc) Sẽ không có đâu. Xị nhi tin vào tình yêu nên mới lại đây tìm bột bột mà. Còn báo cho bột bột một cái tin vui cực bất ngờ ó.
    Bột bột của thiên thần nhi: Tin vui của xị hay hung tin của em?
    Nhi thiên thần nhỏ: Đó phải là tin mừng cho mọi người chớ. Ngày thiên thần giáng thế sao lại có thể là ác tin được.
    Bột bột của thiên thần nhi: Sinh nhật chị á? Là ngày nào thế? Chị thích gì em đi tặng cho.
    Nhi thiên thần nhỏ: (icon nháy mắt) Không được nhá cưng. Đây là tin mừng đẳng cấp quốc gia sao lại có thể tiết lộ người phàm. Bột bột tự mà đi kiếm đi nhé. Kiếm xong nhớ cho xị một món quà thật bất ngờ đấy.
    Bột bột của thiên thần nhi: (icon bất lực) Tin mừng mà không cho người phàm tục biết còn đòi lấy quà. Thế thật xin lỗi với thiên thần nhi là đây không phải bột bột để chịu trách nhiệm cho lần này rồi. Đây chỉ là người phàm tục thôi, người phàm Luân kính chúc thiên thần sinh nhật vui vẻ.
    Nhi thiên thần nhỏ: (nhãn dáng tức giận) Tên phàm nhân kia mà lại không có quà cáp kính biếu là coi chừng xị giáng họa xuống đấy. Cứ liệu hồn mà chuẩn bị lễ vật đầy đủ hết đi, thiên thần nhi sẽ mủi lòng xuống chúc phước trước nhé. Bai bai!
    Bột bột của thiên thần nhi: (icon bất lực).
    Đó là cái cách mà tôi với Luân nhắn tin vơi nhau. Cũng có nhiều người thấy chúng tôi thế này mà vẫn chẳng có cái gì cũng thật khiến cho người ta bất ngờ. Nhưng biết làm sao được, bằng một cách nào đó mà mỗi khi tôi và Luân gặp nhau, mặc dù vẫn hơi giả trân như thế nhưng thật sự cũng chả có gì thân thiết hơn cả.
    Tôi còn có thêm một cái tật là đặc biệt hay quên. Những cái gì mà tôi chẳng để trong lòng thì cũng thật sự bay đi rất nhanh. Mấy dòng tin nhắn với Luân cũng thế. Mà chắc cũng bởi chẳng có cái gì tôi để trong lòng nên tôi với Luân vẫn chẳng có gì tiến triển. Cái việc mà tôi không nói rõ ngày sinh nhật của mình cũng đã sớm bị tôi quên hết sạch.
    Thế là đến hôm sinh nhật, tôi đãi tiệc nhỏ với mọi người ngoài quán, chờ hết cả buổi vẫn chưa thấy mặt bột bột của tôi, tự nhiên quên mất rằng mình chả có chịu nói cụ thể ngày ra cho người ta, thế là cũng tự nhiên thất vọng rồi giận dỗi luôn.
    Càng quá đáng hơn là, qua ngày hôm sau tôi được nghe kể bột bột nhà tôi thế mà lại trong hôm sinh nhật cùng cô gái khác vào shop mua đồ.
    Tôi quyết định sẽ nghỉ chơi với bột bột vài bữa để cho biết mặt.
    Nhưng dù sao tôi cũng tự hào rằng mình là một con người không hề nhỏ mọn, vài ngày sau cũng liền muốn quên mất lí do mà tôi đã vô duyên giận bột bột.
    Ba ngày sau khi sinh nhật tôi, tôi cũng vô cùng vui vẻ mà tham gia buổi liên hoang chia tay lần cuối của mấy bạn năm tư trong câu lạc bộ. Rồi cũng nhờ có đêm này mà mối quan hệ giữa tôi với Luân cũng xoay tít hẳn.
    Số là trong buổi tiệc, sau khi đã hát hò ăn uống xong xuôi, mọi người đã quyết định ở lại tăng ba để làm cái trò nói thật - thử thách.
    Mà đến lượt tôi, lại xui xẻo thế nào hết lượt nói thật, cũng chỉ có thể ngậm ngùi thử thách.
    Thật ra lúc đầu nhìn mấy người kia tụm lại to nhỏ chọn gì chọn gì, tôi đã thấy có mùi nguy nguy, chỉ là vẫn không để tâm lắm. Cho đến khi một trong đám đó đi ra với một nụ cười ha hả trên mặt, tôi mới biết mình toan thật rồi.
    “Thách Nhi kiếm nhóc Luân nói cho nó biết là mày chỉ đang chơi đùa với nó, từ trước đến giờ chẳng có tí gì là phải để tâm đến chuyện nó cả. Còn nói luôn bây giờ mày đã có hứng thú người khác, không muốn kéo dài thêm quan hệ thế này.”
    Tôi đực mặt ra trước bao cái nhìn hả hể đám bạn, tức giận phản bác.
    “Gì vậy ba? Tao tuy không thích nó thiệt nhưng cũng đâu có thô thiển đến mức đó đâu. Tao vẫn coi nó như em ruột mà.”
    “Thì tụi tao cũng đâu có bảo đây là nói thật đâu. Thử thách mà. Mày không tò mò thử thằng Luân nó có gì khác sau một năm à? Thử thách đi, rồi có gì tụi tao nhảy ra giải vây dùng cho. Nếu xấu thì tiện thể dứt luôn. Còn nếu tốt thì lỡ đâu có quà?!”
    Tôi kìm nén cảm giác muốn lao lên đấm vào cái gương mặt nham nhở của thằng đó, cũng chả biết phản bác thế nào, cũng chỉ đành thuận theo, bấm số gọi điện thoại cho Luân.
    “Ê bật camera lên để mọi người xem thử thằng Luân thế nào!”
    “Bật full loa lên nữa nhá!”
    “Há há! Tụi mày cược xem thằng Luân sẽ thế nào?”
    “Tao cá là thế nào nó cũng ứ ừ với con Nhi thôi.”
    Tôi cay cú lườm nguýt cái đám lộn xộn bên cạnh. Không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy có hơi hồi hộp với cuộc gọi này. Dù sao thì những điều mà tôi sắp nói đây vẫn luôn là cái mà tôi trước giờ chưa từng nghĩ tới.
    Lại bỗng dưng tôi lại nhớ đến câu nói lúc nãy của thằng kia.
    Mày không tò mò thằng Luân có gì với mày sau một năm à?
    Cuộc gọi được kết nối, màn hình được mở lên, gương mặt tròn tròn của Luân hiện ra ngay trước mắt, không hiểu sao lại khiến cho trái tim tôi đập mạnh liên hồi, tay chân run rẫy. Màn hình hơi tối, mấy đứa kia ra dấu để tôi nâng độ sáng lên, hình như Luân đang ở nhà, nằm trên giường chỉ bật một cái đèn ngủ cam cam.
    “Gì thế? Sao tự nhiên bữa nay chị lại nỗi hứng call video vậy? Thất tình muốn tìm bạn tâm sự à?” Luân ngáp một hơi dài, chống lên tay, nâng đôi má bầu bĩnh lên híp híp mắt lại, đúng là càng nhìn càng cảm thấy yêu.
    “Thì, cũng chỉ chán thôi, muốn nói chút chuyện với cưng. Em không nghĩ buổi khuya thế này vô cùng hợp lí để bàn mấy chuyện đại sự lắm à?” Tôi hơi ngượn nghịu, chắc tại sắp bộc ra những lời quan trọng, may mà xung quanh tụi nó tắt đèn để cho màn hình tối lại cho tiện quan sát.
    “Chuyện hệ trọng? Thấy ngày nào chị cũng có đến n các chuyện hệ trọng khác nhau. May mà chỉ có bữa nay là chị call video tối, chớ chuyện hệ trọng nào chị cũng làm thế có nước em chết.” Luân bên kia có vẻ thật sự không hề nhìn ra cái đám lúc nhúc bu xung quanh tôi, nó chu môi ngáp dài, híp híp mắt.
    “Nhìn dễ thương thật chớ” Giọng của một đứa con gái nào đó trong đám thì thầm.
    “Thì tao đã bảo bồi bột nhà tao rất đáng yêu mà” Tôi hơi xoay đầu đáp khẽ, chỉ là xui xẻo không thoát khỏi Luân.
    “Chị ở đó có người à?” Luân híp híp mắt lại gần màn hình.
    “Đâu có. Bạn chị rũ về thôi. Chị đang ở trong quán.” Tôi giật mình hốt hoảng, thấy Luân cũng không có biểu hiện nghi ngờ gì, cố gắng để mình bình thường hết mức.
    “Rồi chuyện hệ trọng gì để mà cần thiên thần nhi đêm hôm khuya vắng nói chuyện với em thế?” Luân lại ngáp ngắn ngáp dài, cu cậu có vẻ buồn ngủ lắm rồi, tôi cũng nuốt nước miếng, gồng lên lấy hết can đảm bật ra.
    “Tụi mình kết thúc cái mối quan hệ kiểu này đi. Chị chán rồi.”
    Phút giây mà mọi người mong chờ cuối cùng cũng tới, xung quanh cả đám cũng tự biết điều nín thở.
    Luân ngốc hẳn ra.
    “Ý chị là sao?”
    “Là chị thấy chán rồi. Mới đầu cũng vui vui nhất thời nên hay gạ gẫm nhắn tin với em. Giờ chị có đối tượng khác rồi. Coi như chị không làm phiền em nữa. Thế nào, bất ngờ không?!” Tôi nuốt nước miếng, không nhìn màn hình giả bộ quay ra cười ha hả tỏ vẻ tự nhiên, chỉ có mấy đứa gần tôi mới biết tiếng tim của tôi nó muốn đập văng xa cả dặm.
    Chỉ là chờ hoài vẫn không có tiếng nói gì, tôi cũng đành nuốt nước miếng liếc qua màn hình điện thoại, chợt giật mình.
    Luân vẫn giữ dáng vẻ như thế, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc như thế của nó, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến. Tôi cũng chẳng rõ nên phải miêu tả gương mặt bây giờ của nó là thế nào nữa, đôi mắt lạnh lùng kia, như muốn xuyên thẳng màn hình điện thoại, làm tôi chột dạ.
    “Chị đang ở quán karaoke đối diện trường? Chờ đó em tới.”
    Rồi chưa kịp để tôi định hình xem chuyện gì xảy ra, nó liền cúp máy, vô cùng dứt khoát, để lại tôi với một mảng bừa bộn.
    Hình như Luân bảo sẽ đến đây đúng không?
    Sao nó lại biết tôi ở đâu chứ, tôi chưa nói mà.
    Nhìn mặt nó nghiêm trọng thật sự.
    Khoan đã, điều quan trọng hơn, tôi sắp toan rồi!
    “Thằng Luân nó bảo nó sẽ đến kìa! Tao không chơi nữa đâu! Tụi mày mau làm cái gì đó đi!” Tôi hoảng loạn thật sự, như một đứa trẻ bị bắt quả tang làm phải điều xấu, liên tục giật cổ áo của thằng bên cạnh.
    “Mày từ từ đã! Có gì đâu mà, đây chỉ chơi thôi. Mày cứ bình tĩnh rồi tiếp tục đi. Mọi chuyện sắp đi đến mấu chốt luôn rồi, đâu thể cứ thế bỏ qua vậy được. Đến phút cuối tụi tao sẽ đến giải vây cho mày, đừng lo”
    “Đừng lo cái gì mà đừng lo! Mày không thấy mặt nó như muốn giết người rồi không? Lỡ nó tiện tay mang dao mổ heo nhà nó thì sao? Tao không muốn nát đời sớm đến vậy đâu!” Mẹ ơi tôi đã phát khóc muốn đến nơi rồi. Thế quái nào mà tụi nó vẫn có thể điềm nhiên như thế chứ?
    “Nó mang dao thế lại càng tốt. Càng chứng tỏ nó có gì đó với mày, chớ nếu không thì cũng đâu cần tức giận làm gì. Bình tĩnh, nghe tao. Ngoài cửa có một lùm cây, tụi tao sẽ trốn ngoài đó. Nếu sợ thì mày giấu cái camera chỗ túi áo á. Sẽ không có án mạng gì đâu.”
    Thế là trong sự sợ hãi tột độ, tôi bị chúng bạn kéo ra ngoài cửa. Nhìn tụi nó cố chen chúc nhau trong đám cây kiểng, tôi bỗng dưng cảm thấy bị phản bội.
    Một lát sau, quả thật cũng khá nhanh, chiếc Air Blade quen thuộc của Luân đậu vào gần đó. Luân hôm nay mặc một chiếc áo hoodie màu đen, hòa với bầu trời đêm lúc 12 giờ, tôi cảm thấy ớn ớn, bỗng có cảm giác muốn chạy.
    Bột bột nhà tôi, hôm nay hết xinh rồi.
    “Mấy lời lúc nãy chị nói, thật sự không giỡn?” Không giống với tưởng tượng của tôi trong những bộ kinh dị, Luân đi đến ngay trước mặt tôi, nó tuy nhìn có hơi mũm mỉm nhưng vẫn cao hơn tôi hơn nửa cái đầu. Luân hơi cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi, tôi muốn tránh đi ánh mắt của nó, lại liền chạm phải cái đám dưa chuột ở trong bụi cây đang hóng drama, nhất thời bất lực không nói nên lời. Chỉ đành quay đầu lại, hơi cúi xuống che đi tầm mắt của Luân, dồn hết tất cả sức lực bình sinh, nhắm chặt mắt nói ra những lời mà tôi luôn ngỡ là tàn nhẫn nhất.
    “Chị thích người khác rồi. Cũng không muốn làm phiền em nữa. Chị muốn kết thúc mối quan hệ này, không muốn nhắn tin với em nữa. Lần sau gặp chị cứ giả vờ như mình không quen biết.”
    Mọi âm thanh thoáng chốc bỗng trở nên im lặng hẳn lại. Mặc dù biết lũ bạn sẽ không để tôi vì trò đùa dai đó mà bị thương tổn. Chỉ là tận trong tâm can của tôi vẫn dâng lên một cảm giác sợ hãi, chột dạ hết mức có thể. Tôi nhắm tịt mắt lại, cả người đều căng thẳng, co rút, trong sự áp bức vô hình của thời gian, tôi cứ ngỡ sẽ là một hồi bão táp phong ba.
    Nhưng không, khi tôi im lặng, mọi thứ đều im lặng và chẳng có gì xảy ra hết cả.
    Tôi cứ căng cứng như thế đến mấy chục giây, sau mới thấy có cái gì đó sai sai. Tôi quay phắt lên, đối diện tôi chính là gương mặt đầm đìa nước mắt của Luân.
    Luân thế mà lại khóc.
    Tôi ngu người hẳn.
    “Rõ ràng lúc trước chị vẫn bảo chị thích em mà. Lúc trước chị còn nói được nhắn tin với em chị thấy thoải mái. Chị thậm chí còn đòi mọi người muốn lấy em về. Sao chị lại lừa thân lừa tình với em như thế? Em vẫn còn chưa kịp nói gì hết mà? Sao chị lại đối xử với em như thế?!”
    Bỗng dưng tôi có cảm giác mình mới là đứa từ trên sao hỏa rơi xuống sao kim. Một lát sau mới hồi lại, tôi luống cuống lấy bịch khăn giấy trong túi mình ra, hốt hoảng lau bớt nước mắt của Luân. Tôi vẫn thường nghe nước mắt đàn ông rất khó thâu lại, hôm nay lại bị tôi gom hết trong một trò chơi củ chuối thế này, cảm giác tội lỗi trong tôi lại càng lớn hơn.
    Với lại, thế nào mà khi khóc bột bột nhà tôi lại vẫn có thể đáng yêu như thế?
    “Khoan khoan, Luân à, em cứ bình tĩnh đã. Chị chỉ nói giỡn thôi. Đúng rồi, đây là trò nói thật hay thử thách á. Chị không có ý gì đâu. Bột bột của chị không sao hết. Chị Nhi vẫn còn thương cục bột chán lắm.” Nhìn nhóc Luân vẫn luôn vô cùng đáng yêu của tôi bây giờ lại im lặng đứng khóc như thế, ai mà lại chẳng có xót xa.
    Thấy bột bột nhà mình vẫn chưa có dấu hiệu gì gọi là ngưng nghỉ, tôi liền liếc mắt lườm đám dưa chuột đang trốn trong lùm, cuối cùng tụi nó mới chịu chậm chạp đi ra, ngượn nghịu cười trừ. Rồi thế là cả đám đành lôi nhóc Luân còn đang thút thít đứng qua một bên cố gắng an ủi, mãi một lúc sau Luân mới ngơi đi.
    “Chị thật sự chỉ là chơi thôi?” Cậu nhóc ngẩn mặt lên, đối diện với gương mặt đỏ ửng cùng đôi mắt rưng rưng như thế, sao tôi nào nỡ để cậu buồn bực, cũng cảm thấy ăn năn vô cùng với bản thân mình. Tôi cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng hết mức, dịu dàng xoa đầu Luân.
    “Ừm. Lần này chị có lỗi. Thật sự xin lỗi Luân. Với chị Luân rất tốt, mặc dù mới đầu cũng chỉ thích chơi nhưng sau này chị cũng thật sự rất quý mến em. Chị không có ý gì đâu. Nếu không tại cái trò chơi quỷ quái này chị thật sự không muốn làm em như vậy.”
    Càng nghĩ tôi lại càng thấy tức, lườm nguýt qua tên đầu sỏ đằng kia. Tên kia cũng tự nhiên biết lần này mình hơi quá đáng, hắn cười gượng xoa đầu, vẫn muốn chống chế.
    “Bọn anh thật sự cũng chỉ muốn dò chơi em chút thôi. Không có ý gì đâu. Tại thấy em với nhỏ Nhi cứ bị lấp lửng như vậy hoài nên bọn anh cũng chỉ muốn đùa một chút. Thật xin lỗi, em đừng để bụng.”
    “Một chút cái gì mà một chút?! Bột bột nhà tao thế này tụi mày còn bảo một chút? Mày rãnh thì qua tìm nhỏ bồ mày chơi một chút đi. Tao đã không muốn thế này rồi mà.” Nghe cái cách tên kia không hiện rõ ý nhận lỗi của mình, tôi liền phẫn nộ. Mà tên kia cũng thẹn quá hóa giận, phản bác lại tôi.
    “Sao tao biết được nhóc Luân nhà mày mỏng manh như thế? Tao cũng chỉ muốn ghép lại thôi mà.”
    “Ghép cái gì mà ghép?! Nhóc Luân nhà tao tao cưng như trứng còn cần mày ghép?”
    “Không ghép thì chắc mày biết nhóc Luân cũng có quan tâm mày à? Nhờ ghép vậy mà hai đứa bay mới được thân nhau hơn đó. Chớ lúc trước cứ đâu chả vào đâu. Thấy Luân lo lắng như vậy còn chẳng phải là thích mày hay gì?”
    Trong phút chốc cả đám đều im lặng. Nhìn bầu không khí đầy ngượn ngùng này, tôi chỉ đành giả bộ quay đầu nắm lấy tay Luân muốn dắt về nhà. Chỉ là bỗng nhiên kéo hoài tôi vẫn không có cảm giác Luân đang nhúc nhích.
    Có chút kì lạ nên mới quay lại nhìn.
    Đối diện với tôi,ánh mắt Luân bỗng trở nên kì lạ. Nó thẳm sâu nhìn vào trong tôi, làm tôi bỗng thấy không nói nên lời. Có cái gì đó cứ cào cào tâm tôi, tự nhiên thấy có hơi hốt hoảng.
    “Thật ra cũng chẳng biết từ khi nào, được nghe chị bảo rằng chị thích em, em cảm thấy rất vui.”
    Tôi nghệch mặt ra, hình như hình ảnh tiếp theo tôi cũng đã lờ mờ đoán ra được rồi.
    “Lúc mà gọi điện rồi nghe chị nói hết mấy lời đó, hình như có một cái dây thần kinh nào đó ở trong đầu em bị đứt đoạn. Em chả biết sao nữa, chỉ muốn được gặp chị tìm cho ra lẽ.” Luân hơi cúi đầu, giọng nó buồn buồn, rồi đột nhiên nó xoay người lấy một bịch đen đang treo trên xe nó.
    Luân cầm đến đưa tôi, tôi lấy ra, là một hộp quà gói màu xanh dương được gắn thêm hoa vô cùng cẩn thận.
    “Sẵn tiện đây lúc sinh nhật chị, em cũng muốn chúc chị sinh nhật vui vẻ, chị Nhi.”
    Không, lần này thì tôi ngu người thật.
    Cái gì mà sinh nhật tôi? Chẳng phải nó cũng được mấy ngày rồi sao?
    “Từ từ khoan đã Luân, sinh nhật Nhi hình như cũng mới mấy ngày trước mà?”
    Một câu nói từ một diễn viên quần chúng nào đó thành công biến gương mặt tròn mũm của Luân thành như mặt tôi. Luân ngơ ra.
    “Đúng rồi, Nhi sinh 26, hôm nay cũng 29 rồi mà?”
    Lại thêm câu nữa được chêm vào đó làm Luân dần hiểu tình hình của mình. Nó có vẻ luống cuống, giọng nói cũng ấp úng.
    “Nhưng, mấy anh chị rõ ràng đã bảo sinh nhật chị Nhi là 30 mà?”
    Lần này cả đám đều đơ ra, tôi nhìn xung quanh, liền phát hiện ra cái tên lúc nãy giờ đang cúi đầu trốn trong một góc. Tôi cố kìm lại chính mình không phải ra tay, miễn cưỡng nở một nụ cười thật là tiêu chuẩn, mở miệng hỏi rõ.
    “Mày lại đang làm cái trò mèo gì thế?”
    “Ha ha” Nhìn cái điệu bộ tên kia gãi đầu cũng làm cho tôi cảm thấy phát ghét “Tao chỉ muốn nghịch chút thôi. Dù sao trong Facebook của mày cũng lấy 30 làm sinh nhật mà. Chỉ là tao cũng không ngờ là Luân thật sự tin thiệt. Tao tưởng là mày cũng đã nói với nó rồi.”
    Cả đám lại tiếp tục im lặng. Lần này là đến lượt tôi chẳng còn có gì để mà phản bác. Thầm hối lỗi hàng trăm lần với cái trò màu mà mình đã làm.
    Cũng may mắn chỉ có mỗi Luân là vẫn tốt nhất. Nó phì cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, vẫn vô cùng đáng yêu, dịu dàng an ủi tôi.
    “Thật ra em cũng không có trách chị hay mọi người đâu. Có khi cũng nhờ có mọi người mà em mới tiện nói chuyện với chị.” Nó chuyển qua mân mê bông hoa trên gói quà kia.
    “Cái lúc mà em biết ngày chị rời trường đã rất gần rồi. Em cảm thấy thật sự khó tả. Em không muốn khoảng thời gian kia nó lại trôi qua nột cách hờ hững thoáng chốc như vậy. Em muốn được nói chuyện với chị.”
    Nhìn đôi mắt cụp xuống, hai má phúng phính của Luân, tôi liền xiêu lòng, đáng yêu như vậy làm sao tôi nỡ mà tốt nghiệp đây.
    “Em mới vào trường, chị là người đầu tiên đến quan tâm em nhiều như thế. Xin chị đấy. Hãy để cho em được có cơ hội gần chị hơn nữa” Luân ngẩng gầu lên nhìn tôi. Lần này nó đã hoàn toàn hóa thành chú cún to xác vô cùng đáng thương. Đôi mắt cụp xuống cùng hàng mi dài, hai má bầu bĩnh vẫn còn đo đỏ, thật sự muốn lao lên hung hăng cấu véo.
    Cố bình ổn lại tâm tình, lại nhìn qua đám hóng chuyện xung quanh, tôi thở dài, kéo Luân ra một chỗ đằng xa, sắp xếp lại những lời định nói.
    “Chị thật sự rất vui khi được nói chuyện với em. Cũng vui vì em cũng giống như chị. Chỉ là bây giờ chị mới tốt nghiệp, cũng chỉ xem em như em trai nhỏ. Thật sự chưa có ý niệm gì với việc muốn tiến xa hơn. Mong em thông cảm.”
    “Em cũng không cầu chị đến mức đó đâu.” Luân nhanh chóng đáp lại lời tôi, nó nắm nhẹ lấy tay áo tôi, đôi mắt cún con tội nghiệp làm nũng.
    “Em chỉ muốn chúng ta có thể thân thiết hơn thôi. Em muốn được trò chuyện nhiều hơn, có thể hơn được cái mức bạn bè xã giao. Em muốn được hiểu chị hơn, được quyền chờ chị. Em không nhu cầu nhiều, chỉ hi vọng chị cứ để em ở đó. Rồi khi nào chị cần, hãy quay đầu lại, em luôn đợi chị. Được không?”
    Nhìn ánh mắt chân thành vẫn còn chưa ngớt cái vẻ đáng yêu của Luân, tôi ngơ ra. Tuy đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi được tỏ tình hay là mới yêu, chỉ là trước đây, chưa từng có một người nào mở nói với tôi những điều như vậy. Cũng chưa từng có một người nào quyết định chờ tôi. Chỉ có mỗi Luân, là thông cảm, là kiên nhẫn với tôi như thế. Trong thoáng chốc tôi liền thấy tim mình như loạn nhịp, tâm hồn rối bời như có một cái gì đó đang cào cào lên.
    Tôi im lặng cố kiềm lại cảm giác xúc động. Một lúc sau mới ngẩn đầu mỉm cười.
    “Được”.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/7/21
Tags:

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)