Đô Thị Chủ Nhà Của Tôi Là Mỹ Nữ - TG: Ngọa Nam Trai - New: C48

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 25: Anh Báo là ai?

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện





    Nhóm người Hùng trọc cũng nghe được những tiềng ồn ào này. Cả đám đều đỏ mặt đứng lên!

    - Sao lại thế này hả? Tôi đã nói với quản lí, tôi bao toàn khách sạn mà? Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút. Vậy bây giờ có chuyện gì vậy?

    Hùng trọc phát hỏa. Bữa cơm này do gã mời. Hiện tại xảy ra chuyện này, không phải đập vào mặt hắn sao?

    - Ngại quá, ngại quá, Hùng ca!

    Quản lí khách sạn vội vàng chạy tới xin lỗi.

    - Ồ, tôi còn tưởng là ai chứ? Đây không phải là Hùng ca sao? Sao vậy, phát tài rồi sao? Không ngờ ra tay liền bao hết cả khách sạn. Còn không cho những người nghèo như chúng tôi được lấp đầy bụng sao?

    Một giọng nói không nóng không lạnh vang lên.

    Lăng Phong không biết bọn họ, nhưng Hùng trọc vừa nghe đến giọng nói không nóng không lạnh này, liền nhận ra đối phương. Gã nhíu mày.

    - Báo Tử, anh có ý định gây khó dễ với tôi sao? Ngay cả một bữa cơm cũng thể để người ta yên tĩnh ăn hay sao?

    - Mẹ kiếp, Hùng trọc, tên anh Báo là để cho mày gọi sao? Nhanh gọi kêu anh Báo!

    Một thanh niên trẻ mặc áo lót màu chỉ vào mặt Hùng trọc mắng.

    - Nhiều lời! Hẳn là nên khách khí với Hùng ca một chút!

    Một người trẻ tuổi đứng chung trong đám người đó, giơ tay vỗ một cái vào đầu người thanh niên kia. Tuy miệng nói như thế, nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe được sự khinh thường trong lời nói của y.

    - Báo Tử, hôm nay tâm trạng Hùng ca đang tốt, không muốn đánh nhau. Nếu anh thật sự muốn gây sự, hôm nào tôi nhất định sẽ đón tiếp!

    Hùng trọc nhìn anh Báo đứng ở giữa, mái tóc dài che gần kín mặt kia.

    - Ha ha, Hùng trọc, nói mạnh miệng cũng không sợ trốn sau lưng sao? Ai chẳng biết Hùng trọc người mỗi lần gặp đều là bị Báo Tử tôi đánh cho một trận. Giờ còn nói là đón tiếp sao? Nói thẳng ra là đánh anh đi!

    Báo Tử không nóng không lạnh nói.

    Lăng Phong vẫn không nói gì. Hắn không biết ân oán gút mắt trong đó, cho nên không tiện nói xen vào, đành phải lẳng lặng quan sát người thanh niên có diện mạo tương đối thanh tú, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi này.

    - Báo Tử, anh không nên khinh người quá đáng!

    Hùng trọc gầm nhẹ nói.

    - Làm sao? Hiện tại muốn đánh một trận sao? Tốt, bất kỳ lúc nào Báo Tử tôi cũng đón tiếp!

    Báo Tử khinh thường khiêu khích.

    - Cũng tốt, tất cả mọi người hãy nghe tôi nói một câu. Đêm nay nếu tất cả đều đến ăn cơm, vậy không cần đánh đánh giết giết làm gì!

    Lăng Phong nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, vội vàng đứng ra hoà giải. Theo kinh nghiệm hằng ngày nói cho hắn biết, chưa đến vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không cần tăng thêm kẻ địch cho mình.

    - Mày là thằng nào chứ? Anh Báo đang nói chuyện mà mày cũng có thể ngắt lời sao? Nhanh cút qua một bên!

    Người thanh niên mặc áo lót trắng vừa bị Báo Tử vỗ đầu chỉ thẳng vào mặt Lăng Phong mắng. Gã nịnh nọt nhiệt tình như vậy, thật sự khiến Lăng Phong nghi ngờ gã là họ Tiền, chắc là con trai của Tiền Hưng kẻ chuyên nịnh bợ kia.

    - Ngậm cái miệng chó của mày lại. Đây là anh Lăng của bọn tao!

    Lăng Phong cũng không nói gì, nhưng không có nghĩa là Hùng trọc sẽ nhận nhịn. Hắn không chút do dự tiến lên thưởng cho tên chuyên nịnh bợ này một cái bạt tai, khiến cậu ta trực tiếp bay ra ngoài.

    Lăng Phong không ngăn lại. Hắn có thể hiểu được tên Hùng trọc, lăn lộn trong hắc đạo, đều là dựa vào nắm tay đánh xuống, Mẹ kiếp, ngàn vạn lần không thể đánh mất mặt mũi! Hiện tại Lăng Phong là đại ca của nhóm người này. Nếu ngày đầu tiên đã bị nhân vật này mắng, nếu không có động tác, vậy về sau nhóm người bọn họ cũng không cần lăn lộn ở đây nữa.

    - Hùng trọc, anh tính bỏ qua hay là muốn gây sự đây? Không ngờ trước mặt tôi lại đánh anh em của tôi. Đó chính là giẫm lên mặt Báo Tử tôi. Nếu hôm nay anh không ở trước mặt mọi người, mời rượu nhận lỗi với mấy người anh em bên tôi, thì từ nay về sau, cũng không cần lăn lộn nữa!

    Báo Tử sầm mặt xuống nói.

    - Hừ, Báo Tử, đàn em cậu không hiểu quy củ, nói những lời không nên nói! Tôi chỉ giúp cậu dạy đàn em phải làm người như thế nào. Đáng lẽ cậu phải kính rượu cảm ơn tôi mới phải!

    Hùng trọc không cho là đúng nói.

    - Hả? Đàn em của tôi không hiểu quy củ? Người sáng suốt cũng nhìn ra được, là đàn em của anh làm sai trước. Nếu nói không hiểu quy củ, cũng là tên kia không hiểu quy củ trước. Người anh em của tôi chỉ là dạy cho đàn em của anh nên làm người như thế nào mà thôi!

    Báo Tử cười âm hiểm nhìn Lăng Phong nói.

    - Rất xin lỗi, Báo Tử, đây không là đàn em của tôi!

    Hùng trọc ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

    - Ha ha, không ngờ Hùng trọc vẫn nổi danh ngay thẳng, hôm nay lại không biết xấu hổ, dám làm không dám nhận như vậy! Trước mặt đàn em của anh, không ngờ nói ra những lời như vậy! Ngay cả đàn em ruột của mình cũng không dám nhận. Hôm nay, thật sự đã khiến Báo Tử được mở rộng tầm mắt!

    Báo Tử cười lớn đầy vẻ trào phúng.

    - Chẳng qua, tôi nói người anh em này, cậu thấy được không? Cậu theo một đại ca không dám đứng ra nhận trách nhiệm như vậy sao? Nếu không như vậy đi. Cậu cầm chén rượu, mời anh Báo chúng tôi một chén, nói không chừng anh Báo chúng tôi nhất thời mềm lòng, sẽ thu cậu làm đàn em! Mọi người đều biết, anh Báo chúng tôi là một người không bao giờ để đàn em bị người khác khi dễ!

    Người thanh niên mặc áo lót trắng đã bị Hùng trọc tát một cái, ôm một bên mặt xưng lên như mặt heo, đi tới trước mặt Lăng Phong, rất kiêu ngạo nói.

    Lăng Phong mỉm cười, ngoài dự kiến của mọi người hắn lại tát một cái vào nửa mặt còn lại của gã, lại khiến gã bay ra ngoài!

    - Anh ta nói đúng đấy. Tôi thực sự không phải đàn em của anh ta! Tuy nhiên nếu anh Báo của mấy người có thể cầm chén rượu qua đây nhận lỗi với tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ đồng ý nhận lời thỉnh cầu tương tự!

    Lăng Phong nói, rất nước chảy mây trôi, nhưng lại khiến đám đàn em của Hùng trọc lộ ra vẻ phấn chấn. Có ai không hy vọng mình có thể đi theo một lão đại quyết đoán chứ.

    - Hả? Người anh em này, sao vậy? Chẳng lẽ cậu không biết Báo Tử tôi là có một khuyết điểm lớn nhất là bao che người nhà sao? Đánh đàn em của tôi, sẽ phải trả cái giá vô cùng đắt!

    Sắc mặt Báo Tử sầm xuống. Y không ngờ được đàn em của mình lại bị đối phương liên tục đánh hai bạt tai. Đây cũng chính là đánh trên mặt Báo Tử!

    - Ha ha, Báo Tử, vểnh tai lên mà nghe cho rõ. Người này không phải đàn em của Hùng trọc này. Mà là, đại ca của Hùng trọc này!

    - Đại ca? Ha hả, không ngờ Hùng trọc anh còn có thể nhận đại ca? Lúc trước, đại ca của Hùng trọc chẳng phải là Hùng trọc sao?

    Báo Tử không thèm để ý nói.

    - Nếu vậy đánh một trận đi!

    Tính cách kích động, Hùng trọc tính xông lên liều mạng với Báo Tử, nhưng anh ta lại bị Lăng Phong ngăn cản.

    Lăng Phong lại lộ ra chiêu bài mỉm cười, tiến về phía Báo Tử thêm hai bước, ghé sát về phía trước mặt y, khẽ nói.

    - Tôi tên là Lăng Phong. Nếu muốn hãy gọi một tiếng anh Lăng, tôi đây cũng miễn cưỡng nhận!

    - Lăng cái con mẹ mày. Nói cho mày biết, hôm nay mặc kệ mày có địa vị gì, nếu mày không nhận lỗi với người anh em của tao, vậy toàn bộ bọn mày đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi này!

    Cuối cùng, Báo Tử không chịu được nữa, bạo phát, chửi ầm lên.

    - Nhận lỗi? Nhận lỗi thế nào? Kính rượu chịu tội?

    Lăng Phong chút nào không tức giận, rất nghiêm túc, trợn to mắt nhìn y.

    - Có thể, chỉ cần người anh em tao tiếp nhận, chuyện hôm nay, tao có thể xem như chưa từng phát sinh!

    Báo Tử sửng sốt. Y thật sự không ngờ được người mà Hùng trọc gọi là đại ca mà y chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua, lại dễ dàng chịu thua như vậy.

    - Tốt!

    Lăng Phong mỉm cười quay trở lại, cầm lấy một chén rượu. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn rót đầy một chén rượu, đi tới phía người thanh niên mặt áo lót trắng đã bị hắn tát một cái bay ra ngoài. Gã vừa mới lóp ngóp đứng lên, tay vẫn còn ôm lấy cái mặt heo.

    Nhìn gương mặt xưng vù giống như mặt heo, hắn rất thương hại nhẹ nhàng hỏi.

    - Đau không?

    Tên côn đồ không biết rốt cuộc trong hồ lô của Lăng Phong chứa cái gì, sửng sốt, tiện đà gật đầu!

    - Nào, chén rượu này, coi như tôi chịu tội với anh!

    Lăng Phong đưa một chén rượu qua rất "thành khẩn" nói.

    Tên côn đồ mặc áo lót màu trắng hoàn toàn không hiểu, nhìn về phía Báo Tử xin ý kiến!

    Báo Tử cũng không biết rốt cuộc tên Lăng Phong này tính hát bài nào, cũng lực bất tòng tâm!

    Ngay khi tên côn đồ kia đang do dự không biết có nên nhận chén rượu này hay không, Lăng Phong đột nhiên đập mạnh chén rượu này trên mặt gã, đá một cước vào bụng gã, chửi ầm lên.

    - Tao chửi cả mẹ mày. Tao thành khẩn nhận lỗi với mày như vậy, không ngờ mày không nể tình! Mày nghĩ mày là ai chứ hả? Dù gì tao cũng là đại ca với một đám đàn em. Không ngờ mày ngay cả một chén rượu cũng không tiếp. Hôm nay tao phải giúp anh Báo của bọn mày giáo dục mày một chút, để mày biết cái gì gọi là quy củ!

    Lăng Phong miệng lưỡi sắc bén, dõng dạc! Báo Tử vốn một lòng chuẩn bị đánh với đám người Hùng trọc một trận, đột nhiên y phát hiện, không ngờ hiện tại mình lại đuối lý!

    Xã hội đen sống mái với nhau, cũng phải có đạo lý! Tuy rằng là dùng nắm tay đùa giỡn một chút, nhưng cũng phải có đạo lý, mới không bị người khác lên án! Đây là quy củ trên giang hồ. Cho dù anh thật sự muốn khi dễ người khác, vậy tốt xấu gì, anh cũng phải miễn cưỡng tìm một lý do có thể lừa người gạt mình! Cũng giống như đại thần tạo phản thời cổ đại. Cho dù thực sự cũng không có lý do nào, cũng phải tìm được một cớ nào đó để "Giết Vua".

    Hiện tại thì sao? Bị một đại ca chưa từng gặp mặt, mình không chỉ không đoán được hành động của người ta, hơn nữa không thể nói đạo lý khi dễ người!

    Người ta đánh người của anh? Nhưng đại ca người ta đã tự mình đi nhận lỗi! Nhưng không ngờ đàn em của anh lại sĩ diện, không nhận lời xin lỗi của người ta! Cái này có chút không thể nào nói nổi. Cho dù hiện tại đàn em của mình vốn đã chịu thiệt, bị người ta điên cuồng đè bẹp, mình cũng không tìm không ra lý do nào có thể bênh vực đàn em của mình!



     
  2. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 26: Thời huy hoàng của Dương Hùng


    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện







    “Tên khốn kiếp này cũng dám dùng kế với mình!"

    Báo Tử không phải là kẻ ngu ngốc. Tất nhiên gã chỉ suy nghĩ chút là có thể hiểu được, tên Lăng Phong này kính rượu nhận lỗi, vốn chính là một âm mưu. Nhưng hiện tại gã đành phải ngậm đắng nuốt cay, câm điếc có khổ nói không nên lời. Còn phải trơ mắt nhìn đàn em của mình bị người ta đạp một cước lại thêm một cước vào bụng.

    - Được rồi, anh Lăng, chuyện này là do đàn em của tôi không tốt. Tôi thay nó nhận lỗi với anh!

    Báo Tử cắn chặt răng, rốt cục rất không cam lòng thốt ra vài tiếng.

    Lăng Phong đang đạp sướng chân, thực sự còn chưa muốn dừng lại, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như rất hối hận.

    - Anh Báo, vì sao? Chẳng phải tôi giúp anh giáo dục một chút sao? Đàn em như vậy, nếu không trừng trị thích đáng, sớm hay muộn gì cũng sẽ làm hỏng thanh danh của anh Báo thôi!

    Báo Tử cười khổ.

    - Cảm ơn, tuy nhiên vẫn không cần ! Loại chuyện này vẫn nên để tôi tự mình làm!

    - Vậy được rồi!

    Lăng Phong vẫn còn luyến tiếc, bổ sung thêm một cước cuối cùng, trừng mắt nhìn tên côn đồ đang nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt trông rất thảm hại, nói.

    - Về sau nhớ cho kĩ, ngàn vạn lần không nên đánh mất mặt mũi của anh Báo các người.

    Báo Tử thiếu chút nữa thì không kìm chế được lửa giận trong lòng mình. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thiếu chút nữa thì chảy máu.

    - Anh Lăng, vậy không quấy rầy các người ăn cơm! Chúng ta gặp lại sau!

    Câu cuối cùng đã lộ rõ sát khí rất lớn. Sau đó, Báo Tử trực tiếp xoay người, đá một cước vào bụng tên côn đồ vốn đã bị Lăng Phong tra tấn đến mức người không giống người này, gầm nhẹ nói.

    - Đứng lên cho tao!

    Nhìn bóng dáng đám người Báo Tử rời đi, Lăng Phong kêu lên.

    - Sao không ngồi xuống uống vài chén đã!

    Báo Tử vừa mới đi tới cửa chính, lảo đảo một cái thiếu chút thì ngã sấp xuống. Gã hơi sửng sốt, không trả lời, tiếp tục đi thẳng ra ngoài!

    Hùng trọc là người đầu tiên vỗ tay vang dội như tiếng sấm!

    - Thích thật. Thật sự là quá sung sướng, anh Lăng!

    - Đúng vậy, anh Lăng, anh không thấy mặt Báo Tử cũng đen như đáy nồi sao? Tôi đoán gã tức giận tới mức muốn nổ phổi rồi!

    - Đúng vậy, vẫn là anh Lăng có bản lĩnh. Không chỉ có thân thủ rất cao, cái đầu này càng cao hơn! Quả thực chính là văn võ song toàn. Có thể khiến Báo Tử chịu buồn bực lớn như vậy, lại chỉ có thể cắn chặt răng mà nuốt vào trong bụng. Quả thật Hùng trọc tôi vẫn chỉ mới thấy lần đầu! Ha ha ha!

    Hùng trọc bắt đầu nịnh bợ tâng bốc hắn tới mức buồn nôn.

    - Được rồi, được rồi, cũng ít nịnh nọt thôi. Nếu ruồi bọ đi rồi, chúng ta tiếp tục thôi!

    Lăng Phong giơ chén rượu lên.

    Tất cả mọi người giơ chén rượu lên, một đám đều uống cạn!

    Sau một lần rượu, mọi người lại tập trung trên bàn cơm. Lăng Phong thấy Dương Hùng dùng ánh mắt ra hiệu về phía hắn mấy lần, vì thế đẩy mọi người đang kính rượu ra, đi theo Dương Hùng vào toilet!

    - Anh Dương, có chuyện gì không?

    Lăng Phong nghi hoặc hỏi.

    Dương Hùng đốt một điếu thuốc lá, thuận tay đưa cho Lăng Phong một điếu!

    Sau khi thở ra một vòng khói, Dương Hùng thở dài một hơi, nói.

    - Lăng Phong, hôm nay cậu quá kích động rồi. Tuy rằng nhìn qua thực sự trút được giận, nhưng cậu có biết tên Báo Tử này là ai không? Gã trẻ tuổi như vậy, đã có thể có thực lực ra lệnh cho Hùng trọc, khẳng định thế lực phía sau gã không đơn giản đâu!

    - Anh Dương, tôi biết! Nhưng khẳng định anh càng hiểu rõ hơn so với tôi. Cái việc lăn lộn trong giới giang hồ không giống như việc buôn bán, chỉ cần khéo léo! Có một số việc, có thể anh không đi trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác khi dễ tới cửa, nếu không dám đánh trả, vậy chỉ có thể để cho người ta tùy ý khi dễ!

    Lăng Phong bĩu môi nói.

    - Đúng là như vậy. Lăng Phong! Tuy rằng cho đến bây giờ tôi vẫn không đồng ý để cậu cuốn vào chuyện này, nhưng nếu cậu lựa chọn, tôi cũng không có cách nào khác! Cái tôi có thể cho cậu, cũng chỉ là một chút kinh nghiệm mà thôi. Con đường này, muốn lăn lộn nhất định phải lăn lộn lớn một chút, lăn lộn ra tới phòng khách. Bằng không có lẽ chỉ cần qua vài năm, có thể sẽ bị người mới đào thải! Tuy nhiên nếu có thể đợi tới khi bị đào thải, vậy coi như cũng không tệ. Rất nhiều người đi trên con đường này, đều không có kết cục tốt, đều là liếm vết máu trên đao. Cho nên, nhất định phải chú ý bảo vệ lấy mình. Mặc kệ là gặp được chuyện gì, cũng phải nhớ rõ bảo vệ mình. Lưu lại núi xanh, lo gì không có củi đốt!

    Dương Hùng chậm rãi nói.

    - Cám ơn anh Dương, tôi sẽ nhớ kỹ! Tuy nhiên, anh Dương, anh thật sự không tính đến giúp tôi sao?

    Lăng Phong vẫn có chút luyến tiếc, không chịu buông tha.

    - Ôi, tôi già rồi, đã sớm bị đào thải ! Hiện tại khi không có việc gì tôi chỉ thích xem kênh NBA, cảm giác chúng ta lăn lộn cùng nhóm người này thật sự rất giống với vận động viên bóng rổ, chính là trẻ tuổi liều mạng. Một khi đã đứng tuổi, còn có bao nhiêu người có thể tiếp tục ở lại đó, mà không bị người mới đào thải? Cậu nói người đã rời khỏi hàng ngũ, sau đó lại trở lại, có mấy người có thể vinh quang được một lần nữa?

    Dương Hùng nhìn Lăng Phong, hàng nghìn hàng vạn cảm khái nói.

    NBA? Lăng Phong thật sự không ngờ được, Dương Hùng từng này tuổi, không ngờ còn thích xem NBA. Lăng Phong không mấy hứng thú với loại vận động bóng rổ này. Chỉ thỉnh thoảng nhàm chán không có việc gì làm hắn mới xem thử. Đương nhiên, hắn không phải đứng ở trước TV xem, lại càng không thể ôm di động xem nội dung được gửi tới. Trước khi về nước, hắn đều mua vé, đến sân bóng rổ xem trực tiếp. Trung tâm bóng rổ Staples, quảng trường Madison, Trung tâm bóng rõ hạm đội, Sân bóng rổ hàng không của Mỹ.... hắn cũng từng vào!

    - Anh Dương, nhưng dù thế nào, tôi cũng cảm thấy anh là nhân vật có thể tạo ra truyền thuyết sống mãi không già!

    Lăng Phong cười trêu ghẹo nói.

    - Ha hả, quá khen! Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, không nguy hiểm như vậy. Được rồi, Lăng Phong, hôm nay tôi về trước đây. Không quay lại bàn tiệc nữa!

    - Vì sao vậy? Anh Dương chưa cơm nước xong đã muốn về rồi sao? Tôi còn chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp với anh mà?

    Lăng Phong có chút kinh ngạc.

    - Thôi vậy là được rồi. Đêm nay đã uống quá nhiều. Nếu tôi còn uống nữa sẽ say mất!

    Trở về tiệc rượu, Tống Thiên là người đầu tiên phát hiện ra Dương Hùng vốn đi cùng Lăng Phong. Sau khi Lăng Phong quay ra, lại không thấy anh ta ra cùng.

    - Có chuyện gì vậy? Tiểu Lăng, anh Dương đâu?

    Tống Thiên liền đi qua hỏi.

    - Anh Dương đi về trước rồi!

    - Tiểu Lăng, xem ra anh Dương vẫn không thể cởi bỏ được phiền muộn trong lòng, vẫn không muốn quay trở lại rồi!

    Tống Thiên thở dài một hơi nói.

    - Phiền muộn trong lòng? Anh Tống, rốt cuộc trong quá khứ của anh Dương đã xảy ra chuyện gì vậy?

    Lăng Phong tò mò hỏi.

    - Tôi cũng không biết rõ lắm. Tôi cùng anh ấy quen biết nhau cũng đã mấy năm nay, bắt đầu từ khi tôi vào làm nhân viên bảo vệ trị an trong nhà máy. Nhưng từ đó tới giờ, anh ấy cũng chưa từng nói với tôi về quá khứ của anh ấy!

    Tống Thiên lắc đầu.

    -Anh Lăng, quá khứ của anh Dương rất oanh liệt đấy!

    Hùng trọc nghe được hai người bọn họ nói chuyện, vội vàng nói chen vào.

    - Hả? Anh biết sao? Nói một chút xem nào!

    - Ha ha, cái này tôi cũng không hiểu rõ lắm. Khi anh Dương đang nổi danh trên giang hồ, tôi còn đang học sơ trung! Chỉ nghe người ta nói, lúc đó thân thủ của anh Dương rất tốt. Một người anh ấy thể thoải mái đánh lại bảy tám người. Lúc ấy anh ấy cũng có một nhân vật khá nổi danh. Dưới quyền anh ấy cũng có tới mấy chục đàn em. Rất uy phong!

    Hùng trọc khoác lác nước miếng bay tứ tung.

    - Trọng điểm!

    Lăng Phong tức giận nói.

    - A, chính là sau này, không biết vì sao, anh Dương đột nhiên tuyên bố rửa tay gác kiếm. Từ đó về sau thật sự không ai còn nghe thấy tin tức về anh ấy nữa. Điều làm người ta thật sự không ngờ được chính là, một nhân vật uy phong như vậy, không ngờ có thể an an phận làm một nhân viên bảo vệ trị an nhỏ nhỏ trong một nhà xưởng!

    - Hết rồi?

    Lăng Phong kinh ngạc nhìn anh ta.

    - Hết rồi!

    - Toàn nói những lời vô nghĩa. Nói vậy có khác nào chưa nói chứ?

    Lăng Phong tức giận quay người bắt đầu cảm thấy xem thường anh ta.



     
  3. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 27: Khúc mắc

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện






    - Ha ha!

    Hùng trọc ngại quá gãi gãi cái đầu trọc của anh ta.

    - Được rồi, A Hùng, anh nói với tôi một chút về Báo Tử đi. Xem ra giữa hai người từng có ân oán gì đó!

    Lăng Phong đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

    - Anh Lăng, chỉ là chút khúc mắc thôi. Chẳng qua, quả thực chính là nước lửa không thể dung hòa!

    Hùng trọc vỗ đùi kêu to.

    - Nói một chút xem nào!

    - Anh Lăng, trước đây tôi cũng đã định nói với anh. Báo Tử, bản thân gã không có mấy bản lĩnh, nhưng có bối cảnh cũng khá! Gã đã ngang nhiên mở một trung tâm giải trí ở phía đối diện với câu lạc bộ Ảo Mộng Thủy, ngang nhiên đối kháng với câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy của tôi. Hơn nữa tôi lại chẳng thể làm gì được hắn. Anh nói như vậy có phải là mối thù không đội trời chung hay không?

    Hùng trọc rất căm phẫn nói.

    - Hả? Có thể ngang nhiên đối kháng với anh như vậy, xem ra gã thật sự có chút bối cảnh rồi!

    Lăng Phong gật đầu nói.

    - Còn không phải như vậy sao? Ai bảo người ta có một đại ca mạnh khủng khiếp như vậy chứ! Hai mươi đàn em của tôi đến trước mặt đại ca gã, cũng không đủ cho người ta nhét kẽ răng !

    Hùng trọc bĩu môi nói.

    - Đại ca? Rất lợi hại sao?

    - Anh Lăng, vừa nhìn đã biết anh không phải là người ở địa phương này! Đại ca Báo Tử là người nổi danh trong cả thành phố Tân Hải này. Không giống như chúng tôi, lăn lộn như vậy cũng chỉ có tiếng trên mấy phố gần đây! Đàn em của anh ta không dưới trăm người. Không phải hơn trăm người ấy chứ. Để nuôi sống nhiều tàu há mồm như vậy, mỗi ngày cũng cần một con số không nhỏ đâu!

    Hùng trọc nói với vẻ rất khâm phục.

    - Hiện tại chúng ta đã kết thù với Báo Tử. Nếu gã quá tức giận báo lại với đại ca gã để phục thù. Vậy không phải đã xong đời sao?

    Lăng Phong rất bình tĩnh, nói.

    - Chuyện này không tới mức như vậy. Trên đường phố cũng có quy củ riêng. Nếu bản thân Báo Tử thật sự không có bản lĩnh, trừ phi là bị người ta chém, nếu không đại ca gã cũng sẽ không ra mặt so đo tính toán với chúng ta. Vị trí càng cao, càng coi trọng thể diện, sợ nhất chính là bị người ta đàm tiếu!

    - Nếu như vậy là tốt rồi. Vậy mà tôi còn lo lắng vừa mới lên làm lão đại, đã bị người khác kéo xuống rồi!

    Lăng Phong thở hổn hển nói.

    - Tuy nhiên, anh Lăng, chuyện này cũng không qua dễ dàng như vậy đâu. Tuy rằng đại ca của Báo Tử không trực tiếp tự mình xuất mã, nhưng chắc chắn sẽ âm thầm trợ giúp cho Báo Tử. Hơn nữa, đàn em của Báo Tử, ít nhất cũng có bảy tám người là nắm đấm điều từ chỗ đại ca của gã tới. Thân thủ cũng không tệ! Tuy rằng về số lượng, chúng ta gần bằng bên gã, nhưng sức chiến đấu của người ta mạnh hơn nhiều! Tôi cũng đã cùng Báo Tử mấy lần phát sinh xung đột, nhưng mỗi lần đều là bên chúng tôi bị thua thiệt!

    Hùng trọc kể khổ.

    - Đúng là như vậy sao?

    Lăng Phong khẽ thì thầm.

    - Không sợ anh Lăng chê cười. Từ khi gã chạy tới phía đối diện chúng tôi, việc kinh doanh của tôi đã giảm đi rất nhiều! Thật sự còn không bằng một nửa so với trước kia! Ban đầu tôi cũng nghĩ, thôi thì nhẫn nhịn một chút. Mọi người cùng nhau kiếm tiền! Nhưng tên Báo Tử chó má ấy, lại có lòng dạ đen tối, muốn nuốt trọn cả câu lạc bộ Mộng Ảo Thủy của tôi. Nhưng nơi này chính là mạng sống của tôi. Sao tôi có thể bán được! Vì thế Báo Tử đã nghĩ mọi cách để gây phiền toái cho tôi. Cho nên tôi mới phải đánh chủ ý tới nhà xưởng của xưởng trưởng Lý, muốn chuyển đổi hình thức kinh doanh, cách xa gã một chút!

    - Yên tâm đi, A Hùng! Nếu hiện tại tôi đã là đại ca của anh, vậy chuyện này tôi sẽ không mặc kệ. Nếu tên Báo Tử kia thật sự đui mù, tôi sẽ tuyệt đối không khách khí với gã!

    Lăng Phong suy nghĩ một chút nói. Hiện tại hắn cũng đã hiểu được một phần, vì sao Hùng trọc lại giao nửa quyền của câu lạc bộ đó cho mình. Hóa ra muốn mượn tay mình, giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn này.

    Tuy nhiên, thật ra Lăng Phong đối tên Hùng trọc có chút thưởng thức. Ít nhất người này không phải loại người có lòng tham không đáy. Anh ta biết dạ dày của mình lớn tới mức nào, có thể ăn được bao nhiêu. Khoai lang bỏng tay không nhận, cái gì nuốt không được cũng không luyến tiếc. Người như vậy thường thường là một kẻ thông minh. Thử hỏi, trên đời này thực sự có bao nhiêu người có thể làm được điểm này? Chỉ nhìn vào điểm này, Lăng Phong quyết định phải cố gắng giúp Hùng trọc một phen, cũng chấp nhận một đàn em như vậy. Ít nhất đàn em như vậy cũng đáng để hắn tín nhiệm. Biết thỏa mãn, như vậy mới không dễ dàng làm ra những chuyện phản bội mình.

    - Nếu anh Lăng ra tay, vậy khẳng định không thành vấn đề! Hùng trọc tôi khâm phục thân thủ Anh Lăng sát đất! Nếu có thể thêm cả anh Dương, tuyệt đối là vô địch!

    Hùng trọc kích động nói.

    - Nói cái gì vậy? Không có anh Dương, không phải còn có Tống Thiên tôi sao?

    Tống Thiên có phần say khướt, bực dọc nói.

    - Anh? Cũng bình thường thôi. Nếu gặp phải mấy đàn em tinh anh của Báo Tử, đối phó với một người còn có thể sống nổi. Nếu là hai người, vậy chắc chắn sẽ bị đánh đến bầm dập!

    Hùng trọc nói, không để cho anh ta chút mặt mũi.

    Tuy rằng giữa bữa cơm chiều bị Báo Tử làm ầm ĩ có phần không vui lắm, nhưng cuối cùng mọi người vẫn vô cùng tận hứng. Sau khi tiệc rượu tan, Hùng trọc rất sảng khoái mời mọi người đi hát tăng hai. Lăng Phong vẫn là một kẻ mình công cổ vịt. Hắn có thể giết người không nháy mắt, nhưng muốn hắn ca hát, hắn tình nguyện đi giết người!

    Vì thế, Lăng Phong liền kiên quyết từ chối!

    - Như vậy đi, anh Lăng. Nếu không chúng ta tới câu lạc bộ đi. Hai ngày nay, trong câu lạc bộ có một đám tiểu thư mới tới. Thân hình như giọt nước rất đẹp! Còn có mấy người vẫn là xử nữ. Anh thấy thế nào? Có muốn đi thư giãn một chút hay không?

    Hùng trọc rất đáng khinh bắt đầu nói với giọng đầy háo sắc.

    - Tốt, tôi đi, tôi đi!

    Tống Thiên vừa nghe đến Hùng trọc nói như vậy, nước miếng gần như đã chảy xuống.

    - Tốt lắm, anh đưa anh Tống đi thư giãn một chút đi. Tôi có việc phải về gấp. Các anh không biết chứ, tôi gặp phải một bà chủ thuê nhà rất hung hãn! Buổi tối nhất định phải trở về trước thời gian cô ấy quy định. Hiện tại cũng đã muộn rồi. Nếu còn không quay về, vậy không phải sẽ bị sập cửa vào mặt sao?

    Lăng Phong nhìn đồng hồ một chút, rất kiêng kỵ nói.

    - Anh Lăng thuê phòng bên ngoài sao? Cần gì phải vậy chứ. Anh Lăng, trong tay đàn em còn có hai căn nhà còn để trống. Đến lúc đó sẽ đưa cho anh Lăng một căn!

    Hùng trọc rất trượng nghĩa vỗ ngực nói.

    Tuy rằng Lăng Phong rất động tâm. Đó là nhà ở đấy. Đầu năm nay, có nhà ở liền có phụ nữ theo! Cho dù một người đàn ông lớn lên có sứt môi lồi rốn, xấu ngang với sói già, chỉ cần hắn có nhà ở, vậy cũng không phải lo lắng tìm một nữ chủ nhân cho căn nhà của mình!

    Nhưng Lăng Phong cũng không muốn làm người có lòng tham không đáy như vậy. Hơn nữa mình vừa nuốt một nửa cổ phần của câu lạc bộ Ảo Mộng Thủy. Với tiền lời của một nửa cổ phần này, một năm cũng có thể mua được một căn nhà không tệ trong thành phố Tân Hải!

    - Thôi được rồi. Đây là nhà của anh. Làm đại ca lại tham nhà của anh không phải giống như có ý định cướp vợ của anh sao? Tôi sao có thể thiếu đạo đức như vậy? Như vậy đi, nếu ngày nào đó bị bà thuê nhà cọp cái đó đuổi ra khỏi cửa, đến lúc đó anh cho tôi mượn nhà anh để ở nhờ. Cùng lắm thì anh miễn cho tôi tiền thuê nhà. Như vậy cũng đã khiến tôi vô cùng cảm kích rồi!

    Lăng Phong khó có lúc nào khiêm tốn như vậy, nói.

    - Chỉ cần anh nói một câu là được!

    Hùng trọc rất trượng nghĩa nói.

    Vì thế, Lăng Phong được Hùng trọc phái ra một đàn em, trực tiếp dùng xe riêng của Hùng trọc chở hắn về! Còn Tống Thiên cùng Hùng trọc kề vai sát cánh, rất đáng khinh ngồi lên xe, tiến vê phía câu lạc bộ Ảo Mộng Thủy, tìm xử nữ thân hình như giọt nước kia!



     
  4. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 28: Hà Diệp uống rượu!!

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện





    Khi về đến cửa nhà, trong lòng Lăng Phong cảm thấy bồn chồn lo lắng. Hiện tại cũng đã muộn hơn so với thời gian quy định trên "điều thứ hai mươi mốt" của Hà Diệp là nửa giờ. Hà Diệp vẫn muốn đuổi hắn đi. Liệu cô ấy có nhân cơ hội này gây khó dễ với hắn hay không?

    Hắn thật cẩn thận đẩy cửa vào. Không ngờ thấy bên trong lại không thấy có ánh đèn. Lăng Phong rất kinh ngạc. Không phải Hà Diệp đã quên không làm vai trò bà chủ nữa chứ? Đã trễ thế này, hay là cô ấy đã sớm lên giường nghỉ ngơi, cố gắng giữ gìn dung nhan của mình rồi?

    - Chẳng lẽ cô ấy lại muốn hù dọa mình?

    Trong lòng Lăng Phong đột nhiên nhớ tới cảnh tượng một ngày nào đó Hà Diệp đã giả ma, giả quỷ để hù dọa mình. Nhưng tỉnh táo lại, hắn lại phát hiện trong phòng này căn bản không có người. Chỉ cần có người, cho dù cô ấy có nấp kín đến mức nào, dựa vào công phu của Lăng Phong hiện nay, trong vòng mười thước, cho dù chỉ là một tiếng hít thở, Lăng Phong cũng có thể nghe được rõ ràng.

    Nhưng trong phòng này rõ ràng hoàn toàn im lặng không có chút động tĩnh nào! Điều này khiến Lăng Phong nghĩ mãi không ra!

    - Đã trễ thế này, cô nàng còn đi chơi lêu lổng ở đâu vậy chứ?

    Lăng Phong nghĩ mãi cũng không ra, nhưng vẫn thở phào một tiếng. Cô ta chưa trở về cũng tốt. Nếu cô ta chưa trở về, vậy mình không cần lo lắng chuyện mình về muộn sẽ bị phát hiện nữa.

    Sau khi hít một hơi thật sâu, Lăng Phong rót cho mình một chén nước. Cả tối nay, Lăng Phong đã uống quá nhiều rượu. Hắn cảm thấy khát nước một cách khủng khiếp!

    Ngay khi hớp nước đầu tiên trôi tới cổ họng Lăng Phong, một tiếng chuông điện thoại chói tai đột nhiên vang lên. Lăng Phong sợ tới mức thiếu chút nữa thì chết vì bị sặc nước!

    - Chết tiệt, con mẹ nó. Đúng là vận xui mà. Uống chút nước cũng thiếu chút thì bị chết sặc!

    Lăng Phong chật vật ho khan vài cái, rất căm phẫn nói.

    Trong lòng hắn thầm nguyền rủa người nào đã gọi điện thoại tới, khiến hắn thiếu chút nữa phải vào nhà tang lễ. Nhưng hắn vẫn vội vàng chạy tới nhận điện thoại.

    - Alô, xin chào, cho hỏi tìm ai vậy?

    - Là Lăng Phong sao? Chị Vương đây! Vừa rồi cậu không có ở đó sao?

    Giọng nói của chị Vương đã không còn có vẻ lẳng lơ, nóng bỏng như mọi khi, mà lại có chút khẩn trương nói.

    - À, vừa rồi tôi đang ngủ, không chú ý!

    Lăng Phong vội vàng nói dối. Tuy rằng hắn biết Vương Yến Ny vẫn thầm mong mình sẽ không an phận, nhưng hắn vẫn không muốn nói thật với cô. Dù sao cô cũng là bạn gái của Hà Diệp, không phải người bên phe mình. Nếu chẳng may cô nói chuyện này cho Hà Diệp biết, vậy không phải mình đã tìm tự mình làm khổ mình sao?

    - Thì ra là vậy. Lăng Phong, hiện tại cậu có rảnh không? Hà Diệp uống rượu say, đang mượn rượu làm càn, gây ầm ĩ, cướp rượu đòi uống! Tôi thật sự không cản được kẻ cuồng rượu này. Cậu qua đây giúp tôi một tay, lôi Hà Diệp về đi!

    - Cái gì? Uống say? Còn say khướt?

    Lăng Phong thật sự không dám tưởng tượng. Hà Diệp ở trước mặt người khác, thường có bộ dạng thục nữ. Không hiểu bộ dạng mượn rượu làm càn gây chuyện của cô ấy trông sẽ như thế nào?

    Lăng Phong vội vàng chạy tới địa chỉ nơi chị Vương cung cấp. Đó một ngôi nhà không tính là lớn lắm, nhưng được trang hoàng và thiết kế cách điệu, trông cũng thực sự có phong cách giống như một khách sạn. Hắn thật sự không thể tin được, sau khi tốt nghiệp đại học xong, khách sạn này lại do một mình Hà Diệp đã từ hai bàn tay trắng, dựng nghiệp làm ra! Hơn nữa còn phát triển thành nhiều chi nhánh!

    Vương Yến Ny cũng không chờ hắn ở cửa, mà bảo một cô nhân viên phục vụ trong khách sạn của Hà Diệp đứng chờ Lăng Phong ở cửa!!

    Lăng Phong vừa mới bước vào, cô nhân viên phục vụ liền đứng lên, ngại ngùng cười ngọt ngào nói.

    - Anh có phải là Lăng tiên sinh không ạ?

    Lăng Phong sửng sốt, nhìn cô nhân viên phục vụ một chút.

    - Vâng, tôi chính là Lăng Phong!

    - Lăng tiên sinh, chị Vương bảo tôi ở chỗ này chờ anh. Giám đốc Hà của chúng tôi ở bên trong. Để tôi dẫn anh vào!

    Cô nhân viên phục vụ có chút thẹn thùng nói.

    - Tốt lắm, cám ơn!

    Lăng Phong rất khách sáo nói. Đồng thời con mắt bắt đầu có phần rất không thành thật, cũng rất không lễ phép quan sát cô nhân viên phục vụ này. Hắn thầm giật mình. Không ngờ trong khách sạn của Hà Diệp còn có nhân viên phục vụ xinh đẹp như vậy. Giám đốc xinh đẹp. Nhân viên phục vụ cũng xinh đẹp như vậy. Bảo việc kinh doanh của khách sạn có thể không tốt được sao?

    Không biết Hà Diệp đang lên cơn cuồng rượu, biết Lăng Phong nghĩ như vậy, liệu cô có thể trực tiếp cầm chai rượu, đi ra liều mạng với Lăng Phong hay không?

    Đương nhiên, đây chỉ là trong suy nghĩ của Lăng Phong mà thôi. Nói thật, nếu ở trước mặt Hà Diệp, cho dù Lăng Phong có mượn thêm hai lá gan, hắn cũng sẽ không dám nói ra miệng những lời như vậy!

    Dưới sự dẫn đường của cô nhân viên phục vụ, Lăng Phong đi tới một gian phòng. Hắn thật sự vô cùng kinh ngạc. Không ngờ khách sạn với quy mô nhỏ như vậy, lại che giấu càn khôn, có thể mở ra được mấy phòng?

    Hắn vừa đẩy cửa vào, đầu tiên là mùi rượu nồng nặc xông vào mũi. Mặc dù Lăng Phong cũng vừa mới từ tiệc rượu đi ra, nhưng mùi rượu vẫn không nồng nặc như ở đây! Toàn thân Hà Diệp mặc váy dài trắng, tay đang cầm một vỏ chai rượu, đi khắp nơi cướp rượu uống. Vương Yến Ny ở trong phòng, cũng bị cô làm cho sức cùng lực kiệt, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, ngay cả tóc mai cũng đã ướt đẫm!

    - Ai nha, Lăng Phong. Cuối cùng cậu cũng đã đến. Nếu cậu không đến giúp, tôi thật sự không chịu nổi nữa. Cô nàng này trông nhỏ như vậy lại thật sự biết gây sức ép!

    Vương Yến Ny thấy Lăng Phong tới, miệng thở hổn hển nói.

    - Rượu đâu? Tôi muốn uống rượu. Tôi muốn uống rượu. Các người nhanh đi lấy rượu cho tôi, bằng không, tôi sẽ xào các người với mực!

    Hà Diệp có vẻ đã say rượu tới mười phần, miệng hàm hồ chỉ vào hai cô nhân viên phục vụ khác đang có mặt ở trong phòng.

    - Đã có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ chị ấy tới tháng hay sao? Sao trông chị ấy lại có vẻ khác thường như vậy?

    Lăng Phong cảm thấy rất kinh hãi, vội vàng bước tới đỡ Hà Diệp đã bước đi cũng không ổn.

    - Ai mà biết được chứ. Tôi cũng không biết vì sao con bé lại thành ra thế này! Đã khuya như vậy, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ để giữ sắc đẹp, đột nhiên nhân viên trong khách sạn của Hà Diệp gọi điện thoại tới, nói với tôi là cô ấy đang uống rượu! Tôi vô cùng lo lắng vội chạy tới đây. Ngay cả quần lót cũng không kịp mặc! Đây, cậu không tin thì tới đây, kiểm tra xem có đúng như vậy không?

    Vương Yến Ny thực sự không biết xấu hổ, không chút ngượng ngùng nói.

    - Khụ khụ!

    Lăng Phong thật sự là nghe không nổi nữa. Vương Yến Ny này lẳng lơ nhiệt tình đã khiến hắn hoàn toàn chịu không nổi. Nếu không phải hiện tại trong phòng còn có hai cô nhân viên phục vụ đang cười trộm, đúng là Lăng Phong thật sự nguyện ý mượn hơi rượu, tử hình Vương Yến Ny chuyên câu dẫn hắn ở ngay tại chỗ.

    - Được rồi. Vậy Hà Diệp uống rượu ở đây phải không?

    Lăng Phong quay đầu, không thèm để ý tới Vương Yến Ny, hỏi hai cô nhân viên phục vụ.

    - Đúng vậy. Khoảng hơn sáu giờ tối một chút, Giám đốc Hà về tới khách sạn. Chúng tôi chỉ nhìn qua cũng biết tâm trạng của giám độc thật sự không tốt lắm. Giám đốc trực tiếp sai người mang vào hai chai rượu vang đỏ, một thùng bia, sau đó tự nhốt mình ở trong phòng!

    Một nhân viên phục vụ nhớ lại, nói.

    - Hai chai rượu vang đỏ? Một thùng bia?

    Lăng Phong nhìn chai rượu nằm lăn lóc trên sàn nhà, thật sự giật mình. Thảo nào cô ấy say thành như vậy. Cho dù là người uống được rượu, uống hết chừng đó, chắc chắn cũng phải say.

    - Xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Phong, có phải cậu đã làm gì khiến Hà Diệp khó chịu hay không?

    Vương Yến Ny rất rộng miệng nói.

    Lăng Phong thật sự muốn tiến lên đánh cho cô ta hai cái bạt tai. Chuyện như vậy cũng tùy tùy tiện tiện hắt một bát nước bẩn vào người mình. Chẳng lẽ mình chính là loại người khiến người ta cảm thấy dễ dàng có thể khi dễ, loại người chuyên môn bưng chậu phân đi theo sau lưng người ta sao?

    - Chị hai, chị cũng nên có lương tâm một chút. Mấy ngày nay tôi cũng không có trêu chọc gì cô ấy, hoàn toàn khuất phục dưới sự độc tài chuyên chế của cô ấy! Việc này thật sự không nên đổ oan cho tôi. Tôi thực sự là vô tội!

    Lăng Phong gần như khóc lóc than thở.

    - Vậy tại sao lại thành thế này?

    Vương Yến Ny không hiểu. Cô quen biết Hà Diệp cũng đã nhiều năm. Cho tới bây giờ cô chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

    - Được rồi, được rồi. Hiện tại, chuyện này chắc cũng chỉ có một mình Hà Diệp có thể trả lời mà thôi. Nếu cô nhất định muốn biết, hiện tại tôi có hai biện pháp!

    Lăng Phong trầm tư suy nghĩ một chút nói.

    - Được rồi, cậu nói rõ hơn một chút đi!

    Phụ nữ, trời sinh có lòng hiếu kỳ cũng rất mãnh liệt.

    - Biện pháp thứ nhất, chính là hiện tại chị đi lấy mấy chai rượu qua đây. Tôi uống với cô ấy, nhất định có thể moi hết những chuyện không vui trong lòng cô ấy ra!

    - Vậy thì quên đi, chủ ý đó thối lắm! Còn biện pháp tiếp theo là gì?

    Vương Yến Ny tức giận quay người tỏ ý xem thường.

    - Đó là hiện tại nhanh chóng đưa cô ấy lên giường. Để cô ấy ngủ thoải mái một giấc. Chờ tới ngày mai, sau khi cô ấy tỉnh lại, cô tự mình hỏi cô ấy là được rồi!

    Vẻ mặt Lăng Phong rất nghiêm túc nói.

    - Dừng. Tôi còn tưởng cậu thật sự có cẩm nang diệu kế gì chứ. Biện pháp thứ nhất chính là một chú ý đạt tiêu chuẩn thối rữa. Biện pháp thứ hai, chẳng thể nói gì hơn ngoài từ quá thối!

    Vương Yến Ny rất khinh bỉ, xem thường nói.

    - Được rồi, vậy chị có biện pháp gì hay, chị nói xem!

    - Thôi đi, tốt nhất vẫn là đưa cô ấy về nhà! Tôi đã bị cô ấy làm khổ muốn chết!

    Vương Yến Ny khoát tay nói.

    - Hà Diệp, chúng ta về đi!

    Vương Yến Ny nâng mông lên, đi đến trước mặt Hà Diệp, giống như đang lừa gạt, dụ dỗ trẻ nhỏ.






     
  5. abcdef

    abcdef Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    2/3/13
    Bài viết:
    339
    Được thích:
    379
    CHỦ NHÀ CỦA TÔI LÀ MỸ NỮ
    Tác giả: NGỌA NAM TRAI

    Chương 29: Hà Diệp say rượu

    Người dịch: Co_duoi_ga
    Nguồn: Mê Truyện





    - Không, tôi không về. Tôi muốn uống rượu. Tôi muốn uống rượu!!!

    Hà Diệp chết sống không chịu đi cùng Vương Yến Ny, một lòng một dạ muốn uống rượu.

    - Thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Tôi đầu hàng!

    Vương Yến Ny khuyên can mãi, nhưng Hà Diệp lại nhất quyết không chịu nghe lời.

    Lăng Phong vẫn đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực! Mãi đến khi Vương Yến Ny hoàn toàn không còn cách nào khác, đành quay lại nhìn hắn xin giúp đỡ. Lúc này hắn mới mỉm cười, nói với một nhân viên phục vụ đứng ở bên cạnh.

    - Đi lấy cho tôi hai chai bia qua đây!

    Nhân viên phục vụ sửng sốt. Cô không biết, rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì. Hiện tại, các cô đều nghĩ mọi cách để giấu cốc đi, sợ bị Giám đốc Hà nhìn thấy!

    - Không có việc gì đâu. Cô cứ đi lấy đi. Tôi tự có chỗ cần dùng!

    Lăng Phong vỗ vỗ của vai cô, mặt không đỏ tim không nhảy lau dầu mỡ một phen.

    Chỉ một lát sau, nhân viên phục vụ cầm hai chai bia qua! Lăng Phong cầm chai bia, đi đến trước mặt Hà Diệp, lắc lư chai bia trong tay, bộ dạng quả thật giống như đang lừa trẻ nhỏ.

    - Hà Diệp, muốn uống rượu không? Tôi dẫn chị đi uống rượu nhé!

    Hà Diệp vừa thấy rượu, lập tức tấn công tới. Nếu không phải Vương Yến Ny ở phía sau vội vàng đỡ cô, cô thật sự đã quỳ lạy hành lễ với Lăng Phong.

    - Uống rượu, tôi muốn uống rượu. Mang cốc cho cho tôi!

    - Muốn uống rượu sao? Đi, đi theo tôi. Tôi dẫn chị đi uống rượu. Chị muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, thích uống thế nào thì uống thế ấy!

    Lăng Phong phát huy đầy đủ bản lĩnh lừa gạt trẻ con của hắn. Nếu hiện tại có hiệu trưởng của trường mầm non ở đây, tám phần sẽ muốn mời Lăng Phong đi làm giáo viên của trường mầm non.

    - Thật sao? Có rượu uống sao? Vậy tôi đi theo anh!

    Hà Diệp cũng không để ý Vương Yến Ny đang đỡ cô ở phía sau. Cô thất tha thất thểu chạy ra ngoài theo Lăng Phong.

    Khi ra tới cửa, Lăng Phong tiến lên đỡ lấy Hà Diệp, nhìn Vương Yến Ny nói.

    - Chị Vương, tôi đỡ lấy chị ấy, chị lái xe đi!

    - Tốt, vậy tôi cũng đỡ!

    Vương Yến Ny thở phào nhẹ nhõm.

    Sau khi lên xe, vì đảm bảo hoàn toàn trấn giữ được Hà Diệp đang cuồng rượu, sợ cô không uống được rượu, nhất thời kích động nhảy xuống xe, Lăng Phong đành phải đưa hai chai bia cho cô! Hà Diệp mừng như điên lao qua lấy bia. Nhưng, chỉ có bia không có dụng cụ mở bia. Cô rất tức giận, vì thế rất không để ý hình tượng dùng răng thay đồ mở bia!

    Thật ngoạn mục! Lăng Phong chỉ nhìn cũng cảm thấy mồ hôi chảy ra như suối! Ngay cả Vương Yến Ny đang lái xe phía trước cũng cười thiếu chút nữa thì ngã sang một bên. Vì thế chiếc xe cũng đi thành hình rắn lượn!

    Tuy nhiên, dù sao không phải răng nanh của mọi người đều có công năng là cái dụng cụ mở bia! Hà Diệp cắn một hồi lâu, cũng không thể mở được chai bia. Nếu không phải hiện tại đang ở trên xe, chắc cô đã trực tiếp đập vỡ miệng chai bia!

    Nhìn Hà Diệp đang thèm uống rượu, cái miệng nhỏ nhắn mân mê đầy vẻ ủy khuất, rất giống một đứa trẻ bị ủy khuất nhìn về phía mình xin giúp đỡ. Cho dù Lăng Phong có thể nhẫn nại, hiện tại cũng đã bật cười cười khúc khích!

    Vừa cười, còn vừa phải làm bộ dáng như rất nghiêm túc an ủi cô.

    - Tôi cũng mở không được. Chờ một lát, chờ một lát là được rồi. Chờ một lát, sau khi chị về tới nhà, chị muốn uống thế nào thì uống thế ấy. Muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu!

    Lăng Phong vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, kẻ cuồng rượu Hà Diệp rốt cục im lặng bị hai người đưa trở về nhà. Vừa mới vào nhà, Hà Diệp mới vừa yên tĩnh được một lúc lại nổi cơn cuồng rượu. Cô chạy khắp nơi tìm rượu uống. Vương Yến Ny sợ tới mức vội vàng tránh ở phía sau Lăng Phong. Cô sợ Hà Diệp không tìm thấy rượu, không chừng sẽ tức giận cầm lấy dao làm bếp tới chém cô!

    - Lăng Phong, nhanh nhanh nhanh lên. Giữ cô ấy lại!

    Vương Yến Ny trốn ở phía sau Lăng Phong sợ tới mức toàn thân mồ hôi lạnh.

    Dù thế nào Lăng Phong cũng cảm thấy không được tự nhiên. Vì sao hắn cảm giác mình giống như đã kéo một cô gái đàng hoàng ném trở về vậy?

    Tuy nhiên Vương Yến Ny có chút trêu chọc đưa ra đề nghị nhỏ, thật ra lại mở một đường lớn cho Lăng Phong!

    - Tốt, vậy tôi đành phải làm lưu manh một lần!

    Lăng Phong cố ý làm bộ như đang cười mê đắm, liếm môi một chút.

    Vương Yến Ny kinh ngạc nhìn Lăng Phong đi về phía Hà Diệp. Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn đẩy ngược với Hà Diệp? Còn ở ngay trước mặt mình? Buồn cười, chẳng lẽ hắn thà rằng trèo lên lưng một kẻ đã uống rượu say khướt, cũng không muốn tìm mình một kẻ củi khô lửa bốc vô hạn phối hợp hay sao?

    - Ha ha ha, Hà Diệp, Tôi đến đây. Nếu chị còn không thành thật một chút cho tôi, dù không muốn, tôi cũng sẽ...

    Lăng Phong đáng khinh lại thêm chút dâm đãng nói.

    - Anh muốn làm gì? Nào, tôi muốn uống rượu, hãy uống rượu với tôi!

    Hà Diệp như cái chum đầy rượu, đã không có phản ứng với những lời hắn nói nữa.

    - Uống rượu sao? Được chúng ta uống thêm chút rượu, nói chuyện nhân sinh cũng sẽ nhanh hơn, cam đoan chị sẽ rất thích!

    Lăng Phong giật áo ra, có vẻ rất háo sắc, bộ dáng như muốn tấn công lên.

    Quả nhiên, đến lúc này, cho dù Hà Diệp say tới mức bộ dáng không ra gì, vừa thấy được vẻ mặt háo sắc của Lăng Phong, đã sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại!

    - A!!! Anh muốn làm gì, anh là đại háo sắc!

    Hai tay Hà Diệp ôm ngực, miệng thét chói tai.

    - Hừ, tôi muốn làm gì sao? Đương nhiên là tôi muốn thượng chị rồi! Chỉ cần hiện tại chị không nhanh chóng chạy về phòng, im lặng ngủ, tôi sẽ sẽ thật sự vui vẻ với chị một hồi!

    Lăng Phong tiếp tục làm bộ như háo sắc nói.

    Vương Yến Ny vẫn đứng ở cửa, trong lòng mơ màng hâm mộ vô hạn, gần như muốn chảy nước miếng, âm thầm hạ quyết tâm. Lần sau nhất định phải tìm một cơ hội, giả vờ say một trận, cứ dựa theo bộ dạng bây giờ của Hà Diệp để bắt chước. Nếu tên Lăng Phong này còn dám sử dụng mưu kế tương tự, vậy mình sẽ tương kế tựu kế, thuận thế khiến hắn đè lên mình. Không, là mình sẽ đè lên hắn!

    Nhưng ý dâm của sắc nữ Vương Yến Ny đối với bóng dáng Lăng Phong không thể duy trì được bao lâu, đã bị cái nháy mắt ra hiệu của Lăng Phong làm ngắt quãng. Lăng Phong đang nhìn về phía cô không ngừng nháy mắt. Một hồi lâu sau, Vương Yến Ny mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên, đỡ Hà Diệp đang sợ tới mức chân tay mềm nhũn.

    - Được được, đừng lo lắng. Có chị Vương ở đây. Nào, chúng ta nhanh trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, cài chốt bảo hiểm, không cho tên đại háo sắc này xông vào!

    Tại đây, có hai người một mặt đỏ một mặt trắng kẻ xướng người hoạ, sau khi say rượu, chỉ số thông minh của Hà Diệp đã tiếp cận gần tới trình độ của trẻ con, thật sự đúng là sợ tới mức giống hệt con gà con mổ thóc, gật đầu loạn. Nhờ Vương Yến Ny đỡ, cô vội vàng chạy trốn về phòng mình. Nghe có tiếng đóng cửa “cạch” một tiếng, Lăng Phong thầm cười lạnh. Lại còn thật sự đóng chốt bảo hiểm bên trong! Dù sao mình cũng là một nhân vật chính phái, hiện tại vì cứu một kẻ nát rượu như vậy, không còn cách nào đành phải hy sinh danh dự thuần khiết giống như một giấy trắng của mình!

    Trời xanh ơi! Tôi thực sự quả thật, chính xác là một người tốt mà!

    Thật vất vả mới thu xếp được con ma men Hà Diệp này, Lăng Phong nhìn mình đã ra sức diễn xuất khiến toàn thân đều đầy mồ hôi. Hơn nữa, buổi tối hắn cũng đã cũng uống nhiều rượu như vậy. Đầu hắn cũng có chút choáng váng hồ hồ, vội vàng chuẩn bị tắm rửa, thư giãn một chút!

    Trong phòng vệ sinh, Lăng Phong toàn thân trần truồng đứng ở dưới vòi phun nước, tận hưởng dòng nước mát lạnh giữa mùa hè, cảm giác thật là thoải mái!

    Ngay khi hắn đang tận tình hưởng thụ dáng người thon thả của mình, cánh cửa buồng vệ sinh lập tức bị đẩy ra! Vương Yến Ny lỗ mãng vọt vào!

    Hai người đối diện nhau, đều cảm thấy kinh ngạc!

    - A!!!

    Lăng Phong làm người xấu hổ kêu lên chói tai. Hai tay vội vàng ôm lấy tiểu đệ đệ đã bị người ta nhìn không sót chút nào.

    - Vì sao người bị hại đều là tôi? Vì sao rốt cuộc mỹ nữ đều thích chiếm tiện nghi của tôi, đều thích nhìn lén tôi tắm rửa!

    Trong lòng Lăng Phong ủy khuất, thật muốn tìm một người có trái tim ấm áp, khóc lóc một hồi.




     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.