FREE Cố duyên kiến giác

  1. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Tác giả: DiDi
    Thể loại: Truyện ngắn
    Nguồn: Banlong.us
    Văn án: "Cố duyên kiến giác" là những hồi ức xinh đẹp hoặc những đau thương chất chồng trong ký ức của từng nhân vật, để lại trong tim một vết sẹo dù đã nguôi ngoai những không thể lành lặn. Trong những câu chuyện xưa cũ hình bóng của ai đó hiện về mờ nhòa tựa khói sương nhưng ở mọi khoảng khắc nhớ lại người đó vẫn đẹp tựa như lần đầu tiên gặp gỡ, tựa như những sóng gió thăng trầm đi qua nhẹ bẫng như cánh hoa bồ công anh theo làn gió năm tháng vụt biến mất trên bầu trời xa xăm để rồi đính lên từng mảng ký ức của những con người vương vấn là một nổi nhớ nhung hay đơn giản là tiếc thương cho cuộc gặp gỡ không kết quả.
     
  2. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Hồi 1: Giấc mộng của quỷ
    Ngoại ô xa xăm có một căn nhà gỗ nhỏ xung quanh trồng những đóa tulip trắng toát, tinh khiết. Mặc dù xinh đẹp mộc mạc nhưng mấy ai đến thăm hỏi nơi này cũng như vị chủ nhân của căn nhà đó chỉ đến đây mỗi năm một lần như một nghi thức khó hiểu. Nhưng mấy ai hiểu được rằng đằng sau vẻ đẹp mộc mạc của căn nhà nhỏ xinh xắn là những giấc mộng đã héo úa trôi theo từng năm tháng in đậm trong trái tim của người đàn ông si tình.
    -.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-​
    -Mùa xuân đến rồi đấy, em có cảm nhận được hương sắc trong vắt của khí trời không? -Lặng ngắm bức chân dung lớn là hình ảnh của một cô gái xinh xắn với nụ cười rạng rỡ giữa rừng hoa tulip trắng tinh khối được treo giữa phòng khách một hồi lâu anh mới mỉm cười nói, trong đáy mắt không phải vui mừng, càng không phải tiếc thương mà chính là sự tĩnh lặng không một gợn sóng. Một ánh mắt không vơi đi tình cảm dành cho người trong ảnh nhưng nó lại không còn nhiệt huyết rực lửa nữa. Đáp lại lời anh chỉ là sự tĩnh lặng của căn phòng đã lâu không có hơi người, khói thuốc lỡn vỡn quanh thân thể vì nhiệt độ thấp mà không chịu tan đi càng làm cho khung cảnh thêm vài phần ảm đạm.
    Ngược dòng thời gian về mười năm trước, theo những dòng ký ức của anh nơi mà tận sâu trong tim luôn được chôn sâu không ai nhìn thấu.

    Điều em làm thật ngu ngốc hệt như tính cách của em vậy, em triệu hồi ta dùng cả tính mạng chỉ để đổi lấy một tình yêu mà ở thế giới tồi tệ em không có được. Ta nghe được giọng nói êm dịu gọi tên ta, cả mùi máu thơm phức của kẻ mang trong mình những nổi đau cùng buồn bã và gần như tâm trí này đã bị em thu hút. Lần đầu tiên nhìn thấy em có lẽ là gì nhỉ, hệt như một con cừu non kiên cường nhưng lạc lối.
    - Ngài có thể yêu tôi chứ? -Đó là những gì mà em đã nói.
    Ta đã thầm nghĩ, yêu đương với một con quỷ em thật ngu ngốc làm sao nhưng hương vị tuyệt vời của máu em làm ta say mê mà quên lãng đi trong đáy mắt của em có bao nhiêu phần tuyệt vọng cho một tình yêu không hồi đáp để rồi giờ đây khi em đã không còn trên cõi đời này nữa ta lại chẳng thể kiếm tìm được em.
    Giao ước của chúng ta chính là sau một tháng ta liền có được máu và linh hồn em.
    Ngày đầu tiên ta và em đóng một vở kịch tình cảm vô vị, đó là những gì ta đã nghĩ. Trong em thật ngu ngốc khi yêu một gã đàn ông gần như chẳng để tâm đến sự tồn tại của em, hắn ta hoàn hảo còn em vẫn chỉ là một nhân vật vô hình mong muốn hắn ngoảnh mặt về phía em dù chỉ một lần. Con người là một sinh vật ngu ngốc, em cũng không ngoại lệ ta đã nghĩ rằng khi em quyết định giao mạng sống cho ta em chính là muốn trả thù gã nhưng không, em chỉ muốn để mọi người biết rằng mình đã ổn mà thôi, em trốn tránh hiện tại đó mặc cho mọi người và hắn khinh thường những cố gắng của em "Đừng ảo tưởng vị trí của cô có thể đứng cùng anh ấy", đó là những điều mà đồng nghiệp đã nói với em ta cảm thấy thật vô vị làm sao.
    Sau đó khi đám cưới của hắn diễn ra thì chúng ta đã ở cùng nhau được hai tuần, đêm đám cưới của buổi lễ em không đến tham dự mà lại chạy đi mua thật nhiều rượu em muốn cùng ta uống đến khi em có thể quên hết những hình ảnh về hắn. Trong men say đó, ánh mắt em mơ màng khuôn mặt cũng dần đỏ lên khoảng khắc đó trái tim đã ngừng đập từ lâu kia hình như có một chút sự sống, ta thế mà động lòng rồi. Đêm hôm đó là khoảng thời gian lâu nhất mà ta từng thấy, những lời nói trong cơn mơ màng kia cứ lẩn quẩn trong tâm trí ta, em nói với ta em biết em ngu ngốc khi hy vọng rằng mình chỉ cần cố gắng sẽ có được hạnh phúc nhưng ngoài việc cố hết sức với niềm tin trong mình thì em không biết làm gì cả. Em bảo có lẽ vì muốn tìm kiếm một người có thể ở bên cạnh là một điều rất hạnh phúc, em cần một người như thế mỗi đêm dài mệt mỏi sau công việc, cần một người những ngày trời giông gió có thể chở che nhau về nhà sau tan làm hay những đêm đông lạnh giá có thể trao nhau một cái ôm ấm áp. Men rượu quả rất tuyệt nhỉ, ta có thể nhìn thấy được một con người hoàn toàn khác ở em, ở cạnh em một thời gian không quá dài nhưng dù công việc hay quan hệ giữa em và hắn có tồi tệ đến đâu em cũng sẽ lặng lẽ chịu đựng, không bật ra một lời than thở lại càng không rơi một giọt nước mắt nào nhưng nhìn xem em bây giờ cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ si tình đầy ngốc nghếch mà thôi. Khoảng khắc những giọt nước mắt trong veo thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn của em ta liền chỉ có thể ôm em mà thôi, không một lời an ủi ta nghĩ ta không thể là một người tâm sự đầy tinh tế cho em được. Em vào lúc đó hình như khá ngạc nhiên về hành động của ta, em đã hỏi ta vì sao lại ôm em, ta cũng thế ta cũng tự hỏi bản thân vì sao lại ôm em càng khó hiểu những tâm tư kì lạ trong đầu mà mình chưa hề biết trước đây. Đêm đó trời đổ mưa, mưa rất lớn khí trời cũng rất lạnh và thân ảnh nhỏ bé trong lòng hình như ngủ rất ngon, trong khoảng khắc đó có lẽ chỉ mình ta biết, mãi đến sau này ta không có cơ hội nói với em rằng đêm đó ta vô tình đã nói ra "Ta yêu em".
    Ta thường kể em nghe ta có rất nhiều kẻ thù nhỉ và buồn cười làm sao khi mà một vua quỷ như ta lại không thể bảo vệ em khỏi những nguy hiểm và chính ta vô tình mang đến cho em. Đáng lẽ ta không nên trở về nơi ta cai quản vào ngày hôm đó, đã là cuối tháng rồi và ta muốn nói cho em biết ta yêu em đến nhường nào nhưng khi ta trở về giữa phòng khách ấm áp mỗi ngày chúng ta cùng trò chuyện thân thể nhỏ bé bị thánh kiếm xuyên qua người khoảng khắc đó dường như chết lặng. Làm sao một thiên thần có thể giết một nhân loại vô tội và người đó lại là em điều đó khiến ta phát điên nhưng những lời em nói với ta lại khiến ta tuyệt vọng đến kì lạ. Ta vẫn còn nhớ rõ những lời nói êm dịu tựa như lông vũ kia rằng em cảm ơn ta vì thời gian đã ở cùng em, rằng em đã không giữ trọn lời hứa đưa linh hồn cho ta và điều cuối cùng em nói đã làm ta bật khóc.
    -Khi lần đầu tiên em nhìn thấy ngài, ngài đẹp tựa như một vị thần vậy lúc đó em gần như quên mất mình muốn gì khi triệu hồi ngài. Và khi ngài ôm em vào lòng thứ em cảm nhận được chính là hơi ấm của ngài chứ không phải là thân nhiệt lạnh lẽo mà ngài nói với em, ngài giúp em nhận ra rằng ít ra thì em vẫn còn có người quan tâm. Cảm ơn ngài đến khi em chết vẫn ở cạnh em và cuối cùng em yêu ngài. Em chỉ là mới nhận ra gần đây thôi nhưng mà em thật sự rất yêu ngài. -Gương mặt trắng toát vì mất máu, những lời nói thấp thỏm gắng gượng nhưng sau cùng em vẫn nở một nụ cười rạng rỡ để chào vĩnh biệt ta.
    Thánh kiếm khi đâm xuyên con người cả thể xác lẫn linh hồn đều tan biến về cát bụi.
    Khi còn sống em nói rằng rất thích hoa tulip màu trắng dù biết rằng ý nghĩa của nó là sự chia li nhưng em vẫn thích những đóa hoa tinh khôi đó và đã trồng rất nhiều xung quanh nhà, ta nhiều lần tự hỏi liệu đó có phải là thông điệp em dành cho ta không?
    Đã mười năm rồi đến bây giờ ta đã hiểu cảm giác của một kẻ si tình là như thế nào, ngần ấy thời gian không có em bên cạnh mọi thứ dần trống rỗng. Ta tự hỏi chỉ một tháng thôi nhưng hình ảnh của em lại in đậm trong lòng ta mà cả thời gian cũng không làm phai đi, thật tàn nhẫn phải không. Em tựa như một giấc mộng mãi không thể chạm tới được nữa.
     
    Chpn thích bài này.
  3. DiDi

    DiDi Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    1/8/21
    Bài viết:
    21
    Được thích:
    3
    Hồi 2: Kỷ niệm viễn vong
    Thu năm nay trải qua với những cơn mưa rào chóng vánh, mát mẻ tươi mới như thanh xuân của bao người nhưng không phải thanh xuân nào cũng tươi đẹp như tên gọi vốn có của nó. Năm học 12, đối với tôi không là kỷ niệm đáng nhớ, áp lực, mệt mỏi, gia đình, bài vở và những con điểm đó là những gì mà cuối cấp tôi có. Vòng tuần hoàn luôn lặp đi lặp lại từ nhà đến trường, từ trường đến chỗ học thêm cho đến tận tối mịt mù lại quay về nhà ngồi lên bàn học chu kỳ quen thuộc đến nỗi tôi ước rằng mình có thể bỏ bê tương lai một chút được không? Áp lực từ gia đình, những lời than phiền, những lời trách móc, những câu nói rằng tôi sẽ không thể vào một trường tốt nào được đã làm tôi từ bao giờ khép mình lại, thu gọn một góc dấn thân vào nỗi cô độc được cho là yên bình. Thèm khát một lời động viên nhỏ bé cho ước mơ của mình nhưng chợt nhận ra rằng chẳng ai ủng hộ trên con đường tôi đi, "tương lai", tôi tự hỏi bản thân mình sẽ tồi tệ thế nào nữa đây. Chỉ là có một chút hụt hẫng trong lòng khi gia đình chẳng trông đợi vào cái nỗ lực mà tôi gồng mìn trong mười hai năm qua, khoảng thời gian đó tôi gần như muốn buông bỏ tất cả.
    Và khi trận mưa phùn nhỏ tạnh vào đầu chiều, con đường trở nên mát mẻ ngoài hiên nhà còn vương lại vài giọt nước đọng, tôi lặng lẽ ngồi ở đó cố tìm kiếm một chút yên bình để đầu óc có thể thư thả, khoảng khắc đó hình bóng của chú ấy như một thước phim chiếu rõ ràng tâm trí tôi, nụ cười dịu dàng luôn xuất hiện trên gương mặt tuấn tú mỗi khi nhìn thấy tôi, những lời nói tràn đầy quan tâm mỗi khi tôi chơi vơi không biết làm thế nào, chợt nhận ra trong lòng liền có chút nhớ nhung người đàn ông ấy. Nhưng ký ức chỉ là ký ức mà thôi, hiện tại chúng tôi đã xa nhau rồi, ai bước trên con đường của người ấy. Thứ duy nhất còn lại trong trái tim tôi chính là hình ảnh chú đứng dưới tán cây xanh biếc vào ngày xuân hôm nào, quần áo phẳng phiêu, khuôn mặt cười rạng rỡ chúc tôi có thể thành công trong tương lai và rồi cả hai kết thúc trong lời chia tay không ai mong muốn. Hiện tại tôi chẳng có gì trong tay cả, chỉ là một cô bé chập chững trên đường đời vốn không hiểu cuộc sống của những người trưởng thành là như thế nào, những lầm lỡ họ phạm phải điều phải chịu trách nhiệm. Một đêm sai lầm liền khiến tôi và chú có bước rẽ lớn đến không tưởng, một người trở về con đường cũ, một người có gia đình hạnh phúc. Tôi nhớ lúc chú ấy nói tôi tất cả sự thật, tôi không giận dữ chỉ là trong tâm hình như chết rồi nhưng cho đến khi nhìn thấy cô dâu của chú liền biết rằng mình quả thực không xứng với chú. Chị ấy xinh đẹp lại tài giỏi đứng bên cạnh chú như một bức tranh hoàn hảo, đến cả trong tâm khảm của tôi thật lòng ngưỡng mộ như vậy thì tại sao tôi lại không chúc phúc cho chú được. Là do cả hai chúng tôi có duyên gặp mặt nhưng lại không có phận đi, chỉ mong sau này gặp lại có thể nở nụ cười bảo rằng tôi vẫn ổn.
    Những lời chú nói ngày đó chính là động lực cho bản thân tôi ở hiện tại có thể dẹp bỏ mọi áp lực, đi trên con đường tôi chọn để sau này dù bất cứ chuyện gì cũng không cần hối hận nữa. Chỉ là điều tiếc nuối cuối cùng chính là vẫn chưa kịp nói với chú rằng tôi rất yêu chú.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12/9/21

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)