Đô Thị CÓ EM THẬT TỐT

  1. lunaphm

    lunaphm Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    14/3/23
    Bài viết:
    15
    Được thích:
    0
    Trình Nguyên là điều tra viên nổi tiếng nhất của thành phố, luôn luôn đặt công việc lên hàng đầu, nhưng dạo gần đây anh không còn tập trung vào công việc, hay lơ đãng.
    “Trình Nguyên, Viên Hân lại đến tìm cậu, mau ra giải quyết đi, đừng để cô ta làm loạn.”
    Mấy ngày nay anh đau đầu với cô Viên Hân này lắm rồi. Cô ấy năm xưa là bạn cùng trường với anh, nghe nói là thích anh lâu rồi. Lúc trước thường hay đến lớp anh, cũng có nói chuyện vài lần. Nhưng từ sau khi ra trường họ không gặp lại nhau, vậy mà tự dưng dạo này cô ấy lại xuất hiện làm phiền anh.
    “Viên Hân, có phải cô rảnh rỗi quá không có việc gì làm phải không? Ngày nào cũng đến, tôi không thể tập trung được vì cô quá phiền. Làm ơn đừng đeo bám tôi nữa, bây giờ tôi không có hứng thú để yêu đương nên đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi. Xin lỗi cô, tôi không thể cho cô hạnh phúc mà cô muốn.”_Anh day day thái dương, thật sự rất đau đầu.
    “Anh...nhưng em thật sự rất thích anh, em...em có thể chờ anh mà...chỉ cần anh cho em một cơ hội thôi cũng được... “ _ Cô nhỏ giọng.
    “Viên Hân...cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy? Tôi không thích cô, nếu thích cô thì tôi đã theo đuổi cô lâu rồi chứ không phải đến bây giờ. Nếu cô còn cố chấp như thế thì tôi đành nói thật vậy. Tôi có người mình thích rồi, lại còn sắp kết hôn. Nên cô hãy từ bỏ đi.” _ Âm giọng không quá cao nhưng người kia lại nghe rất rõ, không sót chữ nào.
    “ Trình...Nguyên...anh nói thật sao? Nếu anh đã tuyệt tình như vậy thì em cũng không phải việc theo đuổi anh nữa, cố chấp cũng không có ích gì...cảm ơn anh vì đã là một khoảng thanh xuân của em, cũng xin lỗi vì đã làm phiền anh suốt một quãng thời gian dài. Nhưng mà...đám cưới có thể mời em không?”
    “ Ừm...anh sẽ mời em...” _ Anh cũng miễn cưỡng trả lời cô gái trước mặt.
    Nói rồi cô cũng rời đi, buồn chứ...Cũng may...cô nhận ra kịp lúc, để không phải đâm đầu vào, cô chẳng muốn làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc của người khác, đặc biệt là của người cô đã dùng thanh xuân đánh đổi.
    Sau khi Viên Hân rời đi được một lúc thì anh quay lại vào văn phòng.
    “Chắc cô ấy phải tổn thương lắm, mình nặng lời thế cơ mà, dù sao cũng là người ta thích mình. Xin lỗi em, tình cảm đó tôi không thể đáp lại, mong em sẽ hạnh phúc bên một người con trai khác mà không phải tôi. Nhưng mà còn việc mình nói dối sẽ kết hôn với người khác? Nếu để cô ấy biết chắc chắn sẽ tiếp tục theo đuổi mình, hay là tìm đại một người để kết hôn, vừa có thể qua mắt được bố mẹ, lại có thể không sợ mấy người con gái khác làm phiền. Nhưng là ai bây giờ...”
    Vừa dứt suy nghĩ thì điện thoại anh reo, vừa nhìn dòng chữ lại mỉm cười: “ Ngân Ngân “
    “ Alo...nghe đây “
    “ Alo...Nguyên Nguyên à, cậu có...” _ Đầu dây bên kia có hơi ngập ngừng
    “ Cậu lại mượn tiền à? “
    “ Đúng là bạn thân của mình...tại vì dạo này hơi kẹt một tí...cho nên là...” _ bên kia lại tiếp tục im lặng, như đang chờ đợi câu trả lời của anh.
    “Lúc nào mà cậu chả kẹt? Bao nhiêu?”
    “2 vạn thôi, không nhiều mà đúng không?”
    “Cậu làm gì mà cần nhiêu đó?”
    “À thì...chỉ là vừa cãi nhau với bố nên bị đóng băng thẻ rồi, cậu thương mình nhất mà phải không? Giúp mình lần này đi...nha...”
    “Làm gì mà cãi nhau đấy?” _ Anh cũng chẳng lạ gì với chuyện này.
    “Chả là bố lại bắt mình đi xem mắt, chán chết đi được, mình đâu có ế, chẳng qua là không có người nào đáng để mình thương thôi.”
    “À thế à? Thế cậu đưa bạn trai về nhà thì sẽ được mở thẻ thôi. “_ Anh đang rất tự tin nói.
    “mình mà có bạn trai à? Còn chưa nghĩ đến đấy. Lấy đâu ra bạn trai đây? “
    “mình có một cách vừa giúp được cậu vừa giúp được mình đấy Ngân Ngân...” _ Anh vừa nghĩ ra được một cách vẹn cả đôi đường.
    “Cách gì? Nói nghe xem...”
    “Chúng ta...kết hôn đi...”
    “HẢ? Cậu đùa sao? Mình ? Cậu ? “_ Đầu dây bên đây hơi lớn giọng một chút. Là kết hôn, hỏi sao không bất ngờ cho được.
    “Cậu la lớn thế làm gì? Cậu biết Viên Hân chứ? Dạo này cô ấy hay đến tìm mình lắm, không tập trung được gì hết, mình đã nói dối với cô ấy là sắp kết hôn rồi, mà cũng sẵn đó để qua mặt bố mẹ ở nhà kìa, cứ giục mình lấy vợ.” _ Anh cũng đang rất khổ tâm đây này.
    “A ha, thế à? Có điều kiện không? Nếu có thì mình sẽ nghĩ lại. Hmm...”
    “Sau khi kết hôn thì cái gì của mình đều là của cậu, kể cả tài sản của mình.”
    “Ái chà chà, hào phóng thế à? Không sợ mình ôm tài sản chạy theo người khác à?”
    “Cậu sẽ không làm vậy, mình tin cậu.” _ Anh không suy nghĩ nhiều, liền như phản xạ tự nhiên mà nói ra không chút đắn đo.
    “Tin mình vậy sao? Gan đấy.”
    “Thế bây giờ mình hỏi cậu câu này nha.”
    “ Cứ tự nhiên”
    “Lâm Mỹ Ngân, rốt cuộc em có gả cho anh không?”
    “Gả cho anh sao? Phải gả chứ...hihi” _ Bên này hơi cười mỉm, mặt đã hơi ửng lên.
    “Ngoan đấy. Lát đón cậu đi ăn tối, rồi bàn kĩ hơn.”
    “Ok, yêu Nguyên, moa moa~”
    “ Thôi ngay cái trò đó đi. Cúp đây.” _ Anh tuyệt tình cúp máy, không kịp để đối phương chuẩn bị trước gì cả.
    Chưa kịp để cô trả lời thì anh đã cúp máy rồi.
    “Ơ cái con người bất lịch sự này, chưa đợi người ta nói gì đã cúp máy rồi. Cái gì...nãy giờ nói chuyện cả nửa tiếng. Huhu, tiền điện thoại của mình.” _ Cô đang khóc ròng trong tim.
    Lâm Mỹ Ngân là bạn từ cấp 1 của Trình Nguyên, hai nhà cũng khá thân thiết, họ là một đôi thanh mai trúc mã đẹp đôi luôn được mọi người gán ghép nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu nhau. Nào ngờ chỉ vì một vài sự cố nhỏ bây giờ họ lại sắp kết hôn. Cô vốn được anh bảo vệ từ nhỏ nên cái gì cũng tìm đến anh đầu tiên, mọi thứ diễn ra quá tự nhiên khiến họ dường như không có một khoảng cách nào dành cho đối phương. Thấy họ thân mật như vậy cũng chẳng ai lấy làm lạ.
     
  2. lunaphm

    lunaphm Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    14/3/23
    Bài viết:
    15
    Được thích:
    0
    Sau khi tan làm ở đội điều tra thì Trình Nguyên quay về nhà. Vừa thấy con trai bước vào cửa thì mẹ anh đã vội đi ra:
    “Tiểu Nguyên, đi làm có mệt không con?” _ Bà lo lắng xoay người con trai xem xét.
    “ Mẹ, con không mệt, mẹ không cần phải vậy đâu, con có bị làm sao đâu mà mẹ lo quá vậy?” _ Thật sự anh cũng quen rồi. Mẹ anh lúc nào cũng lo lắng thái quá như vậy mà.
    “Lại bảo mẹ không lo làm sao được, con đi theo nghề này biết bao nhiêu nguy hiểm, mẹ chỉ có mỗi con làm sao không lo chứ?”
    “Mẹ à, tính mẹ con hiểu mà, có chuyện gì thì nói đi.” _ Anh biết tỏng ý mẹ rồi. Ai bảo anh lại là con trai bà chứ.
    “Mẹ lo cho con thật mà, không tin mẹ sao?”
    “Được rồi, được rồi, đương nhiên con biết mẹ lo rồi, mẹ có chuyện gì muốn nói phải không? Mẹ nói đi, lát con còn công việc.” Anh đưa tay nhìn đồng hồ, rất giống một người đàn ông bận rộn.
    “Rồi rồi. Mẹ hỏi con bao giờ mới tính đến chuyện kết hôn? Mẹ vừa sắp xếp cho con đi coi mắt vài cô gái được lắm.” _ Bà đắc ý nói với anh.
    “ Lại câu đấy à? Con nghĩ mẹ bên hủy buổi xem mắt đi. Con sắp đưa con dâu mẹ về, mẹ chuẩn bị quà cho con dâu đi là vừa.”
    “Thật sao? Đừng đùa mẹ đó, mẹ mà biết con láo là đánh đòn nhé.” _ Nghe anh nói mà lòng bà rạo cả lên.
    “Con lấy danh dự ra đảm bảo.”
    “Chắc như đinh đóng cột rồi sao? Là tiểu thư của hào môn nào lại làm tan chảy núi băng nhà mình đây?” _ Bà đang rất muốn biết về cô gái thần bí quyền lực này.
    “Người quen của mẹ. Là Ngân Ngân...” _ Anh tỉnh bơ đáp, nhưng mà mẹ anh không bình tĩnh như vậy đâu.
    “Ngân Ngân? Vậy mà trước giờ luôn chắc như đinh đóng cột là hai đứa chỉ là bạn thân thôi. Giờ lộ ra rồi nhé, khi nào chính thức gặp gia đình hai bên đây?”_ Bà tỏ ý cười, cậu con trai này là đang muốn qua mặt bà sao, không đánh cũng khai.
    “Tối nay con sẽ bàn với Ngân Ngân rồi về báo cho mẹ biết, không còn việc gì con lên tắm đây, lát nữa còn có hẹn với “con dâu tương lai” của mẹ.”_ Anh nhướng mày.
    “Mau mau lên tắm đi, con hôi quá đấy, đừng để con bé chạy mất dép vì vẻ ngoài luộm thuộm của con. Mẹ sẽ băm con ra đó.” _ Bà xua đuổi anh như đuổi tà.
    “Mẹ yên tâm, con trai của mẹ rất đẹp trai, cô ấy không nỡ xa con đâu.”
    “Còn không mau đi tắm, đừng bắt con bé phải đợi lâu, đàn ông con trai gì mà lề mề, y như bố nó.” _ Bà giơ tay dọa đánh anh, nói xong còn quay sang nhìn ông chồng nhà mình mà đá xéo.
    Bố anh bất mãn lên tiếng:
    “Gì chứ, sao lại nói xấu tôi rồi? Bà đúng là...”
    “Bố con mấy người như nhau cả thôi...”
    “Đúng rồi, tôi lề mề thế mà vẫn có người say đắm vẻ đẹp trai của tôi nên ngày trước chỉ nằng nặc đòi gả cho tôi.”
    “Tôi có mắt không tròng mới vớ được ông. Đồ tự luyến, chắc cái tính này không di truyền cho con trai bảo bối của tôi đấy chứ?”
    “Không nói với bà nữa. Đi đi...khuất mắt tôi...”
    “Chắc tôi cần đứng đây lắm...hứ...”
    Lúc này anh đã tắm xong, tìm đại một chiếc áo len cao cổ màu đỏ với quần jean , chỉnh lại mái tóc rồi nhìn đồng hồ, đã 6 giờ, chắc giờ này cô cũng sắp thay đồ xong rồi nhỉ ?
    Từ lúc nghe xong điện thoại của anh, cô vui hẳn lên, vì lại sắp có tiền tiêu rồi. Oh yeah!
    Cô về đến nhà đã bắt gặp bố mình đang ngồi ở phòng khách, cô vốn rất bướng bỉnh nên vẫn còn giận bố chuyện khóa thẻ của mình, cô chỉ chào qua loa rồi đi lên phòng.
    “Chào bố con vừa về.”
    “Đi đâu về đấy? Vừa về lại định đi đâu à?
    “Con vừa sang nhà bạn, về để chuẩn bị đi hẹn hò, bố quan tâm con làm gì?” Cô vẫn còn đang giận lẫy.
    “Hẹn hò? Cái con này, bố không quan tâm mày thì quan tâm ai hả?”
    “Bố quan tâm con mà để con chết đói sao? Con không có một xu dính túi nữa đấy! Hại con phải ăn bám Nguyên Nguyên đây.”
    “Mà bố hỏi mày, mày đi hẹn hò với ai đấy?”
    “Trình Nguyên.”
    “Sao cơ? Hai đứa đang hẹn hò sao? Sao không nói sớm cho bố biết?”
    “Ơ? Nói với bố làm gì?” _ Cô giả vờ nghệch ra.
    “Nói sớm thì ta có cần phải bắt con đi xem mắt không? Con bé này thật ngốc.”_ Ông cốc đầu cô một cái.
    Mẹ cô đang ở sau bếp nghe vậy liền đi vội lên hỏi chuyện:
    “Con đang hẹn hò cùng Tiểu Nguyên sao? Chà, có mắt nhìn đấy! Sao rồi? Đến đâu rồi?”
    “Mẹ, đến đâu gì chứ. Mẹ đừng hỏi, thôi con đi tắm đây, lát nữa còn phải đi gặp cậu ấy.”
    Cô cũng ngại nên nhanh chóng chạy về phòng trước, nếu không bị tra hỏi tí nữa lại hỏng chuyện thì khổ.
    Anh đi chiếc Bugatti đến thẳng nhà Mỹ Ngân. Dừng xe trước cổng, anh bước vào trong gặp bố mẹ cô chào hỏi.
    “Chào chú, dì. Con đến đón Mỹ Ngân đi ăn tối một lát được không ạ?” Anh đứng nghiêm chỉnh.
    “Trình Nguyên, chào con, giờ con xin hay không cũng vậy thôi.” _ Ông lắc đầu.
    “Ngân Ngân làm sao ạ?” _ Anh hơi thắc mắc.
    “Không cho nó cũng vượt rào để đi với con thôi. Mà hai đứa là đang hẹn hò sao?” _ Mặt ông hiện rõ ý cười.
    “Dạ? Mỹ Ngân đã nói cho hai người biết rồi ạ? Bọn cháu yêu nhau không biết từ lúc nào nên cũng chưa kịp thông báo cho hai người biết, mong chú,dì thứ lỗi cho cháu ạ. Nhưng chú, dì cũng đừng lo, cháu sắp cho cô ấy một danh phận rồi. Chỉ chờ hai bên bố mẹ gặp nhau ạ.” _ Ban đầu anh giả vờ bất ngờ sau đó liền bịa ra một số chuyện.
    “Chúng ta biết mà, hai đứa lớn lên cùng nhau, hai nhà lại thân quen, nên cũng không có vấn đề gì đâu. Chỉ cần hai đứa thật lòng yêu nhau, cũng như tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau thì có việc gì mà chúng ta phải ngăn cản chứ? Bà thấy tôi nói đúng không mẹ của nó?”_ Ông đinh ninh, quay sang hỏi mẹ cô.
    “Đúng rồi, hai đứa cứ thoải mái, tí nữa ta gọi cho mẹ con hẹn hai nhà ăn cơm.”
    “Dạ mẹ con cũng định gọi mời hai người, dù gì cũng phải do bên nhà trai chủ động thì hơn ạ...” _ Anh cười cười.
    “Không sao, không sao người trong nhà cả mà, sao phải hình thức, chỉ là bữa cơm thân mật thôi....mà sao Tiểu Ngân nó lâu vậy ta? Bà coi nó đó, làm thằng bé chờ lâu vậy coi được không?” _ Ông nhìn đồng hồ.
    “Ui, ông ơi..con gái nó vậy đó, đi với người yêu mà, phải sửa soạn cho thật đẹp chứ, ông thì biết gì.” _ Bà liền phản bác lại ông chồng của mình.
    “Mama nói phải đó, con mới trang điểm có tí mà bố đã cằn nhằn, trong khi Nguyên Nguyên đứng đợi có than vãn tiếng nào đâu?” _ Cô bĩu môi, lúc nào ba cô cũng thích trách móc cô cả.
    Mỹ Ngân trên lầu đi xuống. Không hẹn mà gặp, cô cũng bận một chiếc áo len đỏ cổ cao cùng với quần legging đen, tóc búi, hai bên còn vương ít tóc, trông thật trẻ trung và thanh lịch.
    Anh nhìn cô không rời mắt. Cô chạy từ trên lầu xuống vội thưa bố mẹ rồi kéo anh ra ngoài xe. Anh mở cửa cho cô rồi cũng vào ghế lái.
    “Nguyên Nguyên, sao cậu cũng mặc áo này vậy?” _ Cô chỉ chỉ vào áo anh.
    “Chẳng phải là quà của cậu tặng Giáng sinh năm ngoái sao? Cậu mua áo đôi với mình còn gì? Thần giao cách cảm à?” _ Anh nhướng mày.
    “Chắc vậy. Giờ mình muốn ăn thịt nướng, đi ăn thịt nướng đi.”
    “Tuân lệnh.”_ Anh xoa đầu cô.
    “Rối tóc mình rồi này!”_ Cô lấy tay vuốt vuốt lại tóc.
    Bỗng dưng anh chồm qua ghế lái phụ làm cô giật mình, còn đỏ mặt nữa. Tim đập thình thịch, mặt của Ngân Ngân càng lúc càng đỏ hơn. Ngân Ngân với một chút lí trí cuối cùng:
    “Cậu...Cậu làm gì?"
    Trình Nguyên nhìn thấy bộ mặt đỏ như quả cà chua, cười:
    "Thắt dây an toàn cho cậu."
    Rồi thấy chưa đủ liền bổ sung:
    " Có suy nghĩ lệch lạc hả?"
    "Không, làm gì có. Lo mà chạy xe đi...mình đói rồi..."
    "Haha...ngốc thật...."
    Anh cười, tiếp tục xoa đầu cô. Nụ cười đã làm cô say đắm bao năm, đến giờ nó vẫn như vậy. Đúng, cô thích anh từ lâu rồi, chẳng qua là không dám nói ra, sợ rằng tình yêu thì chẳng có, còn mất luôn cả tình bạn. Cô biết, tính anh không lo yêu đương, sự nghiệp đặt trên đầu. Cô thấy mà...Viên Hân cũng thích anh ấy đấy thôi... nhưng kết quả thì không được như ý muốn. Cuộc sống đâu có mà ước gì được nấy, trớ trêu lắm. Cô vốn chưa từng nghĩ đến chuyện rồi một ngày chính miệng Trình Nguyên nói ra câu: " Chúng ta kết hôn đi.”
    Không ngờ vậy mà cũng có ngày ông trời nghe được tiếng lòng cô, để cô có cơ hội được ở bên chăm sóc, quan tâm anh với tư cách là một người vợ danh chính ngôn thuận.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)