FULL  Nữ Cường Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    13,738
    Được thích:
    6,450
    Chương 2: Tai nạn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Sau khi rời giường, Ngôn Hề tranh thủ quan sát Cố gia trang, kiến trúc rất khác so với thời của cô, nơi này chắc là nông thôn, phần lớn đều là nhà ngói, chỉ có mấy nhà là nhà lầu. Nhà cô cũng là nhà ngói, có ba phòng ngủ, phòng chính phía đông là ba mẹ ở, phòng phía tây là ba người anh ở, phòng của Ngôn Hề hơi lệch về phía đông một chút. Phía sau nhà còn có một cái miếu nhỏ, thảo nào ban sáng nghe được tiếng chuông gõ.

    Bữa sáng, Ngôn Hề len lén đánh giá cách ăn mặc của mọi người, chỉ thấy quần áo lúc này không đẹp bằng lúc trước, nhưng rất gọn gàng, đặc biệt là con gái cũng có thể mặc quần khiến cô rất ngạc nhiên.

    Nhà cô tuy không giàu nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, mấy đứa con cũng ngăn nắp, có thể thấy Điền Tam Thải là một người phụ nữ cần mẫn, Cố ba là một người làm việc giỏi, cần mẫn bổn phận, phía dưới quản lý mấy người công nhân, bình thường giúp người ta xây nhà, có khi cũng nhận mấy việc ở công trường linh tinh. Theo lý thuyết thì gia đình họ cũng phải khá giả mới đúng, nhưng do nhiều con, bốn đứa đều đi học, chi tiêu rất lớn, Cố lão đại còn ở trên huyện, Điền Tam Thải lại là một người hiếu thắng, sợ con trai bị người khác khinh thường nên rất cố gắng cho con mình ăn mặc thể diện một chút. Trong nhà tiết kiệm, một đồng tiền cũng muốn bẻ làm ba phần để xài cũng muốn cho con mình ở trường học học tốt.

    Ngôn Hề nhìn qua tướng mạo của bọn họ, người của Cố gia đều rất không tồi, Cố ba thân hình cao lớn, vì làm việc nặng nên trên người rất có vị đàn ông, Cố mẹ gương mặt mượt mà, dáng người cũng rất tốt, vì làm việc nhà nông nên làn da hơi khô ráp, nhưng chỉ cần hơi trang điểm khẳng định là không tồi. Ba người anh cũng đều có đặc sắc, lão đại trầm ổn anh tuấn, Cố lão nhị mặt mang hoa đào bĩ khí, Cố lão tam mặt mày còn không mở ra, chỉ có thể coi như một thiếu niên thanh tú.

    Chỉ là…

    Ngôn Hề chau mày, năm người này theo lý thuyết đều có mệnh cách không tồi, Cố ba tuy rằng chỉ là một nhà thầu nhỏ nhưng Cố mẹ có tướng vượng phu, lấy tướng mạo hai vợ chồng mà nói, cho dù không làm được đại phú đại quý, nhưng tiểu phú vẫn là được, mặc dù nhiều con nhưng cũng không nên nghèo như thế. Mà ba người con cũng nên có tiền đồ, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, từ tướng mạo mà nói thì Cố lão đại tuy rằng có bản lĩnh nhưng sẽ bị tiểu nhân hãm hại vào tù, Cố lão nhị càng là có tai họa liên tục, cuộc đời có nhiều tai ách nhưng do bản thân mệnh cứng nên có thể trốn được. Chỉ là đại họa trốn được, tiểu họa lại trốn không nổi, không què thì cũng phá tướng, cho đến khi hao hết mệnh, cuối cùng chết đột ngột tha hương. Càng đừng nói Cố lão tam, lẽ ra Cố lão tam là bình thường nhất trong ba người, căn bản không chắn được tai họa gì, từ tướng mạo mà nói thì hắn sống không quá 18 tuổi, ba người con không phải chết cũng là ngồi tù, con gái duy nhất cũng là đứa ngốc, Cố ba Cố mẹ tất nhiên là sống không tốt. Ngôn Hề có thể nhìn ra Cố ba sẽ có sự cố, chuyện xảy ra còn cùng kim loại có liên quan, hẳn là ra chuyện ở công trường, công trường có sự cố , tưởng tượng đều biết là rất thảm thiết. Còn Cố mẹ sẽ rơi xuống nước chết đuối.

    Người một nhà đều là đột tử, có trùng hợp hay không? Người nhà cô tướng mạo đều không tồi, lại bị người khác sửa lại mệnh cách, cũng không biết là ai làm ra chuyện nham hiểm này! Muốn Cố gia đoạn tử tuyệt tôn!

    Nghĩ đến Cố Ngôn Hề nên thuận lợi cả đời lại bị người khác biến thành ngu dại, Ngôn Hề lại không nuốt xuống được cơn tức.

    Từ chuyện Cố Ngôn Hề rơi xuống nước là có thể thấy được, người thay đổi mệnh cách đã ra tay, hiện tại lại đến phiên Cố lão nhị Cố Gia Trạch.

    “Ngôn Hề, thân thể con vừa khôi phục lại, nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi. Mấy hôm nữa lại đi học cùng anh con.”

    Giờ Ngôn Hề mới biết, tuy rằng Cố Ngôn Hề ngu si nhưng Cố mẹ vẫn cho cô đi học, hy vọng có thể trợ giúp cho đầu óc cô, hơn nữa trường học có thầy cô trông coi sẽ không bị bắt nạt.

    “Con biết rồi, mẹ.”

    Cô còn có rất nhiều điều không quen thuộc với cuộc sống hiện đại, cần chậm rãi làm quen, ở lại trong nhà cũng tốt.

    Ngôn Hề hỏi “Anh hai, hôm nay anh cũng đi học hả?”

    Nghe cô nói chuyện bình thường, cả nhà còn không có thói quen.

    “Ừ.”

    Ăn xong, Cố Gia Trạch đứng trước gương soi thật lâu, thấy Ngôn Hề đi vào cùng liền lấy nước xoa lên tóc.

    “Anh đẹp trai không?” Cố Gia Trạch nhìn trái nhìn phải, còn híp mắt bày ra một tư thế mà hắn cho rằng đẹp trai nhất.

    “Anh, hôm nay đến trường anh cẩn thận một chút.” Ngôn Hề nói.

    “Nha đầu kia! Sao lại nói bậy bạ gì nữa? Anh đi trường học còn phải cẩn thận làm gì? Chẳng lẽ…” Cố Gia Trạch đột nhiên khẩn trương “Chẳng lẽ cô giáo sẽ phát hiện bài tập này là anh copy? Hay sẽ biết anh đánh Tống Hiểu Thiên một trận? Hay là đưa thư tình cho hoa khôi của lớp?”

    Ngôn Hề vỗ trán, lấy ra một thứ đưa cho hắn.

    “Đây là cái gì?”

    Ngôn Hề lấy cớ “Đây là bùa bình an, đại sư trong miếu cho em, anh mang theo đi.”

    “Không mang.” Cố Gia Trạch ném đi, tức giận nói “Ảnh hưởng hình tượng của anh, nếu như người khác nhìn thấy anh mang cái này anh sẽ bị cười cho coi.”

    Ngón tay Ngôn Hề giật giật, cô nhịn xuống dục vọng muốn đánh người, kiếp trước nhân dân muốn một cái bùa bình an của cô đều phải quỳ trước nhà mấy tháng, cho dù cái loại đơn giản nhất cũng là có tiền mua không được, người này lại ngược lại! Dám đem bùa của cô ném!

    Cố Gia Trạch nói xong liền ôm cặp chạy.



    “Anh ba.” Ngôn Hề thấy Cố lão tam Cố Thành Vũ ra cửa liền vội nói “Anh có đi cùng đường với anh hai không? Anh ấy quên mang bùa bình an theo, anh đưa cho anh ấy giúp em.”

    Cố Thành Vũ nhìn cô, hừ nói “Yên tâm đi! Anh ấy không cần cái này thì đám nữ sinh kia cũng vây quanh ảnh như ruồi bọ rồi, trên trời có đao rớt xuống cũng không chọc đến anh ấy được.” Nói xong liền muốn đi.

    “…” Ngôn Hề cười lấy ra một quả táo “Anh, mẹ vừa cho em một quả táo.”

    Cố Thành Vũ đỏ mặt nói “Được rồi, chào cờ xong anh nhét vào ngăn bàn cho anh ấy.”

    “Không được.” Ngôn Hề chau mày, sát ý trên người Cố Gia Trạch càng ngày càng mạnh, sợ là hôm nay sẽ xảy ra chuyện, nếu không để ở trên người sợ là không bảo đảm bình an được.

    Nghĩ vậy, Ngôn Hề nghiêm mặt nói “Anh ba, anh nhất định phải để cho anh hai mang theo trên người.”

    Cố Thành Vũ thấy cô nghiêm túc liền gật đầu nói “Được rồi, anh đuổi theo anh ấy đây.”

    Cố Thành Vũ lén đem quả táo bỏ vào cặp, ra sức đuổi theo, hắn biết Cố Gia Trạch khẳng định sẽ không muốn nên len lén nhét bùa vào trong áo khoác của Cố Gia Trạch.



    Từ sáng sớm Cố Gia Trạch liền cảm thấy tâm thần không yên, luôn cảm thấy không thở nổi, cứ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Chắc là do trời hôm nay nhiều mây chăng? Cố Gia Trạch ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời xám xịt, đường trong thôn không tốt, trời vừa mưa liền lầy lội, đi đến nhà liền dính đầy bùn, mong là đừng có mưa.

    Tiết học đầu giờ Cố Gia Trạch thật sự không có tinh thần học, vất vả lắm mới chờ tới chào cờ.

    “Cố Gia Trạch, xuống lầu xếp hàng.”

    “Được rồi.” Cố Gia Trạch trả lời, đi xuống lầu. Tới chỗ bồn hoa, thấy dây giày bị lỏng liền ngồi xổm xuống cột lại, chợt nghe thấy bạn bè xung quanh chỉ lên trời nói gì đó, Cố Gia Trạch ngẩng đầu nhìn liền thấy một người bạn học đứng ở mái nhà nhảy lầu, hắn còn chưa kịp phản ứng người kia đã nhảy xuống, Cố Gia Trạch muốn tránh nhưng lại như bị định thân không thể nhúc nhích.

    Xong rồi, lần này chết chắc rồi.

    Bịch…

    Người bạn học nhảy lầu đè trên người Cố Gia Trạch, hắn cảm thấy ngực mình tê rần.

    “Cố Gia Trạch…”

    Các bạn học sợ hãi vây lại, vội vàng đem học sinh kia kéo ra, nâng Cố Gia Trạch dậy.

    “Cố Gia Trạch, cậu không sao chứ?”

    Cố Gia Trạch đứng dậy, ngơ ngác lắc đầu.

    Hắn không chết? Cố Gia Trạch nhìn người bạn học hôn mê bất tỉnh, theo bản năng sờ ngực, ai ngờ mới vừa lấy ra bùa bình an, lá bùa đã tự nhiên cháy lên, nháy mắt bị đốt thành tro tẫn.

    Cố Gia Trạch sửng sốt, cái phù này không phải là buổi sáng em gái ngốc đưa cho hắn sao? Hắn nhớ là mình không lấy, sao lại chạy đến túi áo mình?

    Lúc sau, Cố Gia Trạch bị cô giáo mang đi bệnh viện kiểm tra, kết quả lại không có vấn đề gì, giữa trưa hắn chạy về nhà, thở hồng hộc hỏi.

    “Em ngốc, em ngốc.”

    Ngôn Hề nhíu mày, thấy sát khí trên đỉnh đầu hắn giảm đi nhiều, tuy không có hoàn toàn biến mất nhưng tai nạn lần này đã tán đi, hắc khí ở ấn đường cũng tiêu tan, trong khoảng thời gian ngắn tới sẽ không xảy ra chuyện gì lớn mới yên tâm.

    “Em ngốc, cái bùa bình an này là ai cho em?” Cố Gia Trạch móc lá bùa trong túi ra.

    Bùa này là Ngôn Hề mới vẽ lúc sáng, bây giờ pháp lực cô còn không khôi phục, vẽ bùa này mất rất nhiều tâm tư.

    “Là đại sư cho em, làm sao?”

    “Em ngốc, em đúng là cứu tinh của anh! Anh kể cho mà nghe, chuyện này cực li kì! Anh của em hôm nay suýt nữa bị một người nhảy lầu đè chết, kết quả chuyện gì cũng không có, cái bùa này lại tự mình bốc cháy!”

    Ngôn Hề gật đầu, vẽ bùa là môn học cơ bản khi nhập môn, người mới học cần chú ý rất nhiều, phải làm một loạt công tác chuẩn bị. Phải thắp nhang, mời thần, tắm rửa rửa tay, vô cùng rườm rà, nhưng những chuyện đơn giản này đối với rất nhiều người lại cực kì khó khăn, có người học cả đời cũng không thể vẽ. Lấy công lực của cô thì không cần phiền phức vậy, cầm bút là vẽ được. Bùa cô vẽ rất quý giá vì chúng rất linh nghiệm, chỉ cần đưa ra không có cái nào mà không giúp người ta chắn tai được cả.

    Vẽ bùa chính là mời thần nhập vào phù, phù đã làm xong nhiệm vụ của mình, tự nhiên là tự đốt.

    Ngôn Hề cười nói “Anh, có khi là anh hên không bị đập trúng điểm yếu hại chứ? Cái bùa này chỉ có tác dụng tâm lý thôi, anh còn tin thật à?”

    Cô biết niên đại này có rất nhiều người không tin quỷ thần, Ngôn Hề rất kinh ngạc, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phiền toái.

    Cố Gia Trạch nghe vậy nghi ngờ hỏi “Phải không?”

    “Em thấy cái bùa này đẹp mới đưa cho anh giữ bình an, đừng nghĩ nhiều.”

    Cố Gia Trạch nghe cô nói vậy cũng cảm thấy có lý, đêm đó hắn kể cho cha mẹ nghe chuyện này, Cố ba Cố mẹ đều sửng sốt, nghĩ đến con trai con gái mình liên tiếp gặp chuyện không may liền chạy tới trong miếu thắp nhang cầu Bồ Tát phù hộ, cơm cũng không kịp ăn.

    “Cố Gia Trạch, người bạn học nhảy lầu kia thế nào?”

    Cố Gia Trạch thở dài nói “Còn ở bệnh viện cứu giúp, bác sĩ nói rất khó cứu sống.”

    “Còn nhỏ tuổi sao lại nghĩ quẩn vậy chứ.” Cố mẹ rất đau lòng.

    “Nghe nói là do cha mẹ đòi ly hôn, ba cậu ta mang theo mẹ kế về nhà, cậu ta chịu không nổi liền nhảy lầu.”

    “Trẻ con bây giờ…”

    Tai họa của Cố Gia Trạch hóa giải, nhưng tai họa của Cố gia vẫn chưa kết thúc. Đêm đó, Ngôn Hề lén nhảy vào sông tìm cây trâm kia, cây trâm này là pháp khí năm đó cô thường dùng, bình thường mang trên đầu, cần đến liền gỡ ra, rất tiện. Bây giờ cô không có công cụ làm phép, chỉ có thể dùng nó.

    Cây trâm này là pháp khí, phong ấn ngàn năm khiến lệ khí của nó rất nặng, Ngôn Hề khai quang cho nó trước để giảm bớt tức giận, thu phục xong mới bắt đầu xài, trước mắt cô còn cần một pháp khí để trấn trạch. Ngôn Hề lén ra sau tòa nhà đào đất, không ngoài định liệu, tuy rằng qua ngàn năm, con người vẫn thích chôn kính bát quái và đồng tiền khi xây nhà, chỉ tiếc người xây không hiểu phong thủy, vị trí chôn kính không thể giúp Cố gia mang tới phúc khí mà lại mang tới sát khí. Đây cũng là nguyên nhân khiến Cố gia sát khí nặng như vậy.

    Ngôn Hề rửa sạch kính bát quái, khai quang, kết hợp với địa thế Cố gia, núi non sông ngòi xung quanh, giúp Cố gia điều trị phong thủy, nhưng chưa đủ, Cố gia sát khí quá nặng, trừ sát thôi chưa đủ, còn cần dẫn tinh hoa Nhật Nguyệt, mượn thế thiên địa tới tụ phong thủy. Nghĩ vậy, Ngôn Hề xem đường di chuyển của Trăng sao, trong lòng vẽ bát quái, căn cứ vào vĩ độ bát quái của 12 cung và 28 vì sao, chọn một nơi thích hợp nhất, treo kính bát quái ở cạnh gương đồng chỗ cửa sổ, như vậy qua không bao lâu, sát khí của Cố gia có thể tiêu trừ sạch sẽ.

    Làm xong, Ngôn Hề liền nằm đổ xuống giường, ngày mai còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    13,738
    Được thích:
    6,450
    Chương 3: Chùa miếu
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Giờ mẹo, Ngôn Hề rời giường, nghe được tiếng gõ chuông từ chùa miếu bên cạnh, kiếp trước cô có miếu thờ riêng của mình, cũng từng thu đồ đệ, biết quy củ của chùa miếu, gió mặc gió, mưa mặc mưa đều không thể thiếu việc gõ chuông.

    Quần áo của thời đại này mặc rất đơn giản, vô cùng bớt việc, từ điểm này có thể thấy thời đại đang tiến bộ. Ngôn Hề mặc xong quần áo liền ra cửa, đến cạnh sông nhỏ hấp thu linh khí bắt đầu tu luyện, nói thật ra, không khí và nước hiện nay kém xa so với hồi trước, linh khí cũng ít nhiều, Ngôn Hề bận cả sáng mà chỉ thu được ít ỏi, xem ra lần sau phải đổi một chỗ khác thử xem.

    Cô muốn thử câu thông với động vật giống như kiếp trước, trước mặt cô vừa lúc có con gà.

    “Bác gà, bác có biết chỗ nào thích hợp tu luyện không?”

    Con gà liếc nhìn cô một cái, lộ ra ánh mắt miệt thị rồi “Cục tác cục tác” bay đi.

    “…” Ngôn Hề cạn lời, cô bị một con gà khinh bỉ. Lúc sau cô lại thử câu thông với những động vật khác đều không có kết quả, xem ra 1000 năm này hao phí rất nhiều tu vi, cần phải cố gắng luyện mới được.

    Sau khi kết thúc, Ngôn Hề về nhà, Điền Tam Thải vừa làm xong cơm.

    “Nha đầu, mau tới ăn, mẹ vừa làm cháo khoai lang xong.”

    “Cám ơn mẹ.”

    Điền Tam Thải nghe vậy trong lòng ấm áp, con gái ngu ngốc nhiều năm như thế, bà bị người trong thôn cười nhạo, bây giờ con gái bình thường lại, bà sẽ làm cho mấy người kia nhìn xem, con gái bà vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, tốt hơn nhà bọn họ nhiều.

    “Lại đây, ăn cái trứng gà này đi. Đừng cho anh con thấy.” Điền Tam Thải nói, bà nghe thấy tiếng mở cửa ở cách vách nên vội lột trứng gà nhét vào miệng cô.

    Ngôn Hề suýt nữa bị nghẹn, lát sau các anh trai tới ăn cơm, cô cảm thấy hơi chột dạ, cảm thấy có lỗi với các anh, nhưng mà cảm giác được bất công này… rất tuyệt nha.

    Ngày hôm qua Ngôn Hề đã từ tivi thăm dò ra rất nhiều chuyện ở thời đại này, nhìn mấy thành phố lớn có những tòa nhà cao như vậy mới biết, đây thật sự không phải là thế giới mà cô quen thuộc, sau khi cô chết các pháp sư không thể ngăn cản vương triều thay đổi, mấy triều đại sau đó không kéo dài, bây giờ thái bình thịnh thế đã đến.

    Cũng nhờ xem tivi mà Ngôn Hề biết được, gia đình như Cố gia này là thật sự rất nghèo! Thời đại này cũng thi hành kế hoạch hóa gia đình, gia đình có 4 người con như nhà cô cũng rất hiếm có.

    Lúc ăn cơm, Ngôn Hề nhìn bữa sáng suy nghĩ, cần tìm biện pháp kiếm tiền mới được, phải sống thoải mái một chút.

    “Mấy đứa có thấy hôm nay nhà mình ấm hơn không?” Điền Tam Thải hỏi.

    Cuối thu, nhiệt độ ở nông thôn vốn liền lạnh hơn so với thành phố, bởi vậy Cố gia luôn cảm thấy gió lạnh từng cơn, nhưng hôm nay nhiệt độ còn thấp hơn hôm qua 5 độ lại cảm thấy ấm hơn nhiều.

    “Mẹ vừa nói con cũng thấy vậy, trước kia buổi sáng đều cảm thấy lạnh buốt, hôm nay lại ấm áp.”

    “Đúng là kì quái.” Mọi người mỗi người nói một câu.

    Ngôn Hề cười không nói gì, đem âm sát khí xua đi, không ấm mới là lạ.

    “Đúng rồi, nha đầu, nếu người trong thôn hỏi sao không ngốc con liền nói bệnh viện thành phố chữa khỏi nhé.”

    Điền Tam Thải có suy nghĩ riêng của mình, dân quê rất mê tín, lỡ đâu mọi người cảm thấy Ngôn Hề mượn xác hoàn hồn hay chọc tới gì đó dơ bẩn, tìm người đến làm phép thì phiền.

    “Con biết rồi, mẹ.”

    Sau ngày hôm qua, người nhà Cố gia chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn hẳn, không giống trước kia trên vai cứ như đang cõng người, không thở nổi, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, Cố Gia Trạch kì quái nói “Mọi người thấy chuyện này có li kì không? Bác sĩ cũng nói mạng con lớn nữa! Không lẽ do mệnh con tốt?”

    Ngôn Hề cười, mệnh cái gì? Chuyện vốn không nên xảy ra lại xảy ra, đây chính là số mệnh! Cố Gia Trạch vốn không nên bị người nhảy lầu đập trúng lại vì dây giày lỏng mà gặp chuyện, dây giày lỏng là chuyện nhỏ nhưng lại kéo theo hậu quả xấu, nhìn như không có gì liên quan lại đã sớm định trước, đây chính là số mệnh! Có điều, mệnh này là bị sửa đổi, Ngôn Hề thầm nghĩ, cần đào ra người này càng sớm càng tốt, đỡ phải tai họa người nhà.

    Điền Tam Thải nói “Hôm qua mẹ nói với phương trượng trong chùa miếu rồi, Ngôn Hề, lát nữa con đem hương khói đưa qua, thay cả nhà chúng ta vái chào.”

    “Dạ mẹ.” Ngôn Hề trả lời.



    Ngôi chùa miếu này cũng không lớn, kiến trúc nhìn có vẻ cổ xưa, hẳn là có mấy trăm năm lịch sử, Ngôn Hề hỏi qua Điền Tam Thải mới biết nơi này còn giữ lại vì đây là Miếu Nguyệt Lão rất nổi tiếng, người trẻ tuổi muốn có nhân duyên tốt sẽ tới vái chào, mỗi ngày đều có tiền nhang đèn, nơi này lại là nông thôn, kém những miếu lớn bên ngoài nên người tới rất ít, hương khói cũng không nhiều.

    Cố gia ở bên cạnh, Điền Tam Thải rất quen thuộc với phương trượng, phương trượng nghe nói chuyện này liền khiến bà mỗi tháng đến bái cúng, mùng 1 và 15 ăn chay thay người nhà cầu bình an.

    Ngôn Hề đem hương khói đưa qua, lại bái Bồ Tát cầu bình an xong mới đứng lên, miếu này tuy rằng không lớn nhưng lại rất cổ xưa, có vẻ đẹp lắng đọng sau tang thương, Ngôn Hề rất hoài niệm cảm giác này bèn đi dạo một chút.

    Ngôn Hề dạo tới một tòa viện, xa xa nhìn thấy một người hòa thượng mặc áo cà sa đang đoán mệnh cho người khác.

    “Thí chủ.” Hòa thượng vuốt tay nữ thí chủ, híp mắt, chậc chậc hai tiếng “Ban đầu ngài là người có số mệnh tốt, ngài có thể thử về hỏi mẹ một chút, lúc ngài sinh ra trông rất sạch sẽ, là tiên nữ xuống trần, có điều ngài và phu quân bát tự tương khắc, vì thế hai người thường phân giường ngủ, đồng sàng lại dị mộng.

    Người phụ nữ vừa nghe liền ngẩn người, sau đó kích động hô “Đại sư, ngài nói đúng rồi! Ngài thật lợi hại! Tình cảm của tôi và chồng tôi không tốt, luôn ở riêng, ngài xem chúng tôi có cách nào hóa giải không?”

    Hòa thượng sờ cằm, mắt liếc nhìn về phía rương quyên tiền.

    “Chuyện này sao…”

    Người phụ nữ kia thấy vậy liền móc 100 đồng ra nói “Đại sư! Tiền này cho Bồ Tát thêm hương khói! Ngài nhanh nói, tôi và chồng tôi phải làm gì mới có thể hóa giải?”

    Hòa thượng đang muốn nói, chợt một bà lão nhào tới mắng “Kẻ lừa đảo! Cậu đã nói là cúng tiền nhang đèn thì cháu gái tôi sẽ không sao, nhưng cháu tôi đã lạc đường hai ngày, tìm như thế nào cũng không thấy. Cậu nói xem, tại sao lại gạt tôi? Cháu tôi có phải đã chết rồi hay không? Có phải đã chết rồi không?”

    Bà vừa đánh vừa mắng, rất nhanh người xung quanh đã tụm lại, hòa thượng thấy thế liền ôm đầu chạy trốn khắp nơi.

    Bà vội nắm lấy tay của hòa thượng la lên “Nói mau! Cháu gái của tôi đi đâu rồi? Nếu hôm nay cậu không nói, tôi sẽ báo công an! Ai kêu cậu ở đây bày quán lừa gạt người.”

    Hòa thượng ngẩn ra, một lúc lâu sau không dám nói chuyện, thấy lừa không được hắn mới la lên “Ai da, Tôn đại nương, ngài làm gì vậy? Tôi bày quán đoán mệnh để kiếm miếng cơm ăn, ngài nói nếu tôi không thu chút tiền nhang đèn thì tòa chùa miếu này làm sao mà mở cửa được nữa? Các đệ tử của tôi đi uống gió Tây Bắc sao?”

    Tôn đại nương vừa nghe liền nóng nảy, khóc ròng nói “Tôi không biết! Là cậu tự nói mình sẽ đoán mệnh, bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết, cháu gái tôi đang ở hướng nào? Sống hay chết?”

    Hòa thượng vừa nghe, sợ đổ mồ hôi, hắn lau mồ hôi nói “Cháu gái ngài ở, ở, ở…”

    “Ở phía đông nam.” Ngôn Hề mở miệng nói.

    Lời kia vừa thốt ra, ba người trong phòng đều sửng sốt, hòa thượng nhìn cô kinh ngạc nói “Tiểu Sở?”

    Ngôn Hề nhìn về phía Tôn đại nương, nói “Đại nương, cháu gái ngài ở hướng đông nam, ngài mau nói người nhà đi tìm đi.”

    Tôn đại nương kích động, sau đó bà nhìn thấy người nói chuyện chỉ là một đứa bé 10 tuổi liền cười khổ, bà điên rồi sao? Nghe được tin tức liền lập tức tin lời một đứa bé! Đứa bé kia tuy rằng không tồi, nhưng nhìn chính là người nông thôn, con nít nhỏ như vậy có thể biết cái gì? Nhất định là đang nói linh tinh.

    Bà thở dài nói “Cô bé, đây là chuyện của người lớn, con không hiểu đâu. Con đi nhanh đi, hôm nay tôi nhất định phải làm cho hòa thượng này nói rõ ràng.”

    Ngôn Hề thấy vậy cũng không giận, chỉ nói “Đại nương, nếu con đoán không sai thì nhà ngài phần lớn nam nhân đều không sống quá 50 tuổi, không phải thương tàn cũng là câm điếc, đều chết sớm. Nữ nhân tuy rằng có thể sống nhưng đều sinh con gái, con cháu cũng không tốt, phần lớn là chết oan chết uổng, đến cuối cùng cho dù sinh không ít nhưng cũng không có ai sống sót, có thể nói là đoạn tử tuyệt tôn.”

    Tôn đại nương vừa nghe liền kinh ngạc nói không ra lời, sau một lúc mới chỉ vào hòa thượng hỏi “Có phải cậu ta nói không?”

    Ngôn Hề lắc đầu nói “Không phải, con nhìn ra từ diện mạo của ngài. Thiên đình của ngài lõm vào, nhân trung rộng hẹp, pháp lệnh văn cũng sâu, ấn đường có vết rạn, đuôi lông mày dư ra một phần, có thể thấy được là sắp gặp tai họa, trên người ngài lại có sát khí, ngày gần đây cũng có việc tang lễ nên phỏng đoán ra.”

    Tôn đại nương khiếp sợ, một lúc lâu không nói được gì. Thật là tà môn! Đứa bé này chỉ nhìn thoáng qua liền nói đúng hết chuyện nhà bà, cô nói không sai, nam nhân nhà bà không chết thì cũng bị thương, nữ nhân cũng không có kết cục gì tốt, sinh ra con cháu cũng luôn gặp họa, chỉ một năm trong nhà liền có 4 đứa cháu đi, bây giờ chỉ còn một đứa cháu gái, cũng là bảo bối của nhà họ, bọn họ sợ gặp chuyện không may nên tìm người đoán mệnh tiêu tai, trước tìm hòa thượng, hòa thượng nói vẽ bùa bình an sẽ không sao. Kết quả thì sao? Cháu bà vẫn mất tích.

    “Cháu gái, cháu biết đoán mệnh sao? Cháu gái của tôi thật sự ở hướng đông nam sao?” Tôn đại nương kích động muốn nắm ngón tay của Ngôn Hề.

    Ngôn Hề né tránh, cười nhạt “Đúng, từ nhà ngài đi về phía đông nam tìm. Nếu con không đoán sai, gần nhà ngài có nước đúng không?”

    Tôn đại nương nghe vây liền nói “Cháu gái nói không sai, gần nhà tôi có một hồ nước.”

    “Hồ nước?” Ngôn Hề thở dài “Vậy đi tìm đi! Nhà ngài cũng thật vô tư, người nhà gần như chết sạch mà vẫn dám ở chỗ đó, ngài phải biết hồ nước có nghĩa là nước lặng, nước chỉ có vào không có ra, không có tuần hoàn có nghĩa là tử lộ, hồ nước lại đối diện cửa nhà ngài, còn không phải là chỉ có đường chết?”

    Tôn đại nương vừa nghe liền dọa rớt hồn. Hóa ra nhà bọn họ chết nhiều người như vậy chỉ là vì một hồ nước thôi sao? Sao có thể?

    “Đại sư!” Tôn đại nương sửa lại xưng hô, vội la lên “Ngài nói cháu gái của tôi còn sống không?”

    Đây chính là hậu đại duy nhất! Bà thật không dám nghĩ lại.

    “Sinh thần bát tự!”

    Tôn địa nương vội báo ra tới.

    Ngôn Hề bấm ngón tay tính toán, nhấc mắt nhìn khuông mặt nhăn nhúm của bà, lắc đầu nói “Đã muộn. Đây là bát tự của người chết, mệnh ngưng hẳn vào ngày hôm trước, chậm một bước.”

    Tôn đại nương ngã ngồi xuống mặt đất, giống như mất hồn lẩm bẩm nói “Chậm rồi sao? Làm sao có thể chậm đâu?”

    Ngôn Hề thấy vậy lại nhéo tay tính toán một phen, theo lý thuyết thì một hồ nước tuy rằng sát khí nặng nhưng cũng không đến mức làm một nhà chết sạch, trừ phi hồ nước này có vấn đề.

    “Tôn đại nương, ngài về nhà đào hồ nước, đến khi đào được đồ vật mới ngừng.”

    Tôn đại nương thất thểu ra cửa, đột nhiên khóc lên thảm thiết chạy về nhà.

    Bà vừa đi, hòa thượng liền nhẹ thở ra nói “Nha đầu kia, mẹ con nói con không ngốc, ta vốn không tin! Hôm nay xem như thấy rõ, không ngờ chết một lần xong công lực nói dối liền tăng nha. Cái gì mà phía đông nam, hồ nước! So với ta còn bốc phét hơn!”

    Người phụ nữ đứng kế bên nghe vậy liền túm lấy 100 đồng tiền, quay đầu bỏ đi.

    “Thật là xui xẻo!” hòa thượng vuốt đầu trọc nói “Tiền tới tay còn chạy.”

    Ngôn Hề cười cười, theo lý thuyết thì hòa thượng không thể đoán mệnh, “Phật di giáo kinh” có nói “Thanh tịnh mà sống, không được tham dự vào việc trần thế.” Cũng bởi vậy mọi người tuy rằng đi chùa miếu thắp hương bái Phật nhưng lại không đi tìm hòa thượng đoán mệnh, đều là thầy bói giúp xem tướng. Lần đầu tiên cô mới thấy hòa thượng tự mình ra trận.

    “Con không có nói bậy!” Ngôn Hề xách sọt cười nói “Qua mấy ngày ngài sẽ biết.”

    “Chém gió đi.”



    Đêm đó, Tôn đại nương theo lời Ngôn Hề nói đi tìm, quả nhiên tìm thấy thi thể cháu gái ở dưới bụi cỏ phía đông nam hồ nước. Người trong nhà khóc muốn chết, Tôn đại nương liên tục tiễn thân nhân đi, mắt cũng sắp khóc mù, lập tức cắn răng thuê máy móc đào hồ nước! Ban đầu bà không ôm hy vọng gì, ai ngờ đào một ngày sau thế nhưng đào ra một cái quan tài.

    Bà vô cùng sợ hãi, lúc này mới hiểu rõ ý của Ngôn Hề, biết mình xem thường cô liền vội vàng đến chùa miếu tìm.

    Lúc đó, Ngôn Hề đang quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, vài ngày qua cô đã có thể nắm giữ những đồ dùng sinh hoạt hiện đại, bàn chải đánh răng, nồi cơm điện, tivi cũng không làm khó cô được. Chờ Cố lão nhị tan học, cô sẽ nhờ hắn dạy mình đạp xe, cũng may ban đầu cô liền ngốc nên những hành vi này có thể thoải mái làm, không ai cảm thấy kì quái.

    Ngôn Hề đã tính tốt, nhanh chóng quen thuộc hoàn cảnh, nhanh chóng đến trường học, nghe nói thời đại này nữ nhân cũng có thể học bài, thi đại học làm trạng nguyên! Cô rất chờ mong.

    Đang đạp xe thì thấy Cố Minh Giang đi vào, ông cúi đầu rửa tay, tâm tình có vẻ không tốt.

    “Ba, có chuyện gì vậy?” Ngôn Hề hỏi.

    Gần đây Cố Minh Giang cũng đang thích ứng sự quan tâm của áo bông nhỏ, ông cười nói “Không có gì, là chuyện của công trường thôi, con không hiểu đâu.”

    Ngôn Hề nhéo tay tính tính, nhíu chặt mày lại.

    Có vẻ công việc của Cố ba cũng gặp vấn đề.

    Đang nghĩ ngợi bỗng thấy hòa thượng đứng ở ngoài cửa, thở hổn hển hô “Ngôn Hề, con ra đây một chút.”
     
    zHiePz thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.