FULL  Nữ Cường Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    13,738
    Được thích:
    6,450
    Chương 4: Thiên nhãn
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Lưu ý: Từ chương này trở đi, tác giả sửa tên nữ chủ thành Sở Từ. Họ và tên của các anh trai cũng có chút thay đổi, nhưng không ảnh hưởng nhiều.

    …………………………………………………………………….

    Điền Tam Thải nhô đầu ra hô “Ngưu đại sư, ngài đến sao?”

    Hòa thượng híp mắt, chùi vết dầu ngoài miệng cười nói “Ôi, chị Sở, tôi tới tìm Sở Từ có chút chuyện.”

    “Được rồi, Sở Từ, con đi đi.”

    Sở Từ liếc mắt nhìn Sở Minh Giang, thấy ông vẫn còn buồn bực nên không rảnh nói chuyện với hòa thượng, cô đành ra ngoài.

    Vừa đi ra ngoài, hòa thượng nhanh chóng móc một cái chân gà từ túi ra như làm ảo thuật.

    “….” Sở Từ bật cười nói “Đại sư, người cửa Phật không thể phá giới.”

    Hai người vừa đi vài bước liền đến chùa miếu, Ngưu đại sư hừ một tiếng “Con không nghe câu ‘rượu thịt xuyên tràng quá, trong lòng Phật tổ lưu’ sao? Phật ở trong lòng ta!” Nói xong liền gặm miếng chân gà, lại xách bầu rượu lên uống một hớp.

    Ăn xong chân gà, hắn lại lấy tay vói vào bình nói “Ôi, ba nghìn tịnh thủy, sái ba nghìn, người trẻ tuổi bây giờ cứ thích ta tưới cái này cầu duyên cho bọn họ, không thôi ta sái cho con vài giọt?”

    Nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của hắn, Sở Từ mỉm cười hoàn mỹ “Không cần, cảm ơn. À ngài tìm con có chuyện gì thế?”

    Ngưu đại sư vỗ đầu “Xem, quên béng mất việc chính rồi! Con còn nhớ Tôn đại nương hôm trước không? Bà ấy chờ con trong phòng đấy.”

    Sở Từ đẩy cửa vào, Tôn đại nương lập tức đi tới nói “Đại sư, ngài thật là thần! Tôi đào được một cái quan tài từ trong hồ nước, có phải cái quan tài này ảnh hưởng đến mệnh số nhà tôi không? Cầu Đại sư đến làm phép giúp tôi, đừng làm cho người một nhà chết không rõ ràng, làm cho những cháu trai cháu gái của tôi ở dưới cửu tuyền cũng không yên giấc được.”

    Sở Từ nghe vậy vẫn chưa lập tức đồng ý, bây giờ cô vẫn là một đứa bé 10 tuổi, nếu quá khác người sẽ khiến người ta nghi ngờ.

    Thấy cô chần chờ, bà tưởng mình không đủ thành ý nên vội vàng nói “Đại sư, ngài có yêu cầu gì cứ việc nói, tôi sẽ tận lực đáp ứng ngài. Vấn đề tiền…”

    Ngưu đại sư kéo cô đến một bên nói “Tiểu Sở tử, công phu chém gió của con lợi hại nha, không ngờ lần này bị con đoán trúng rồi, ta xem hai chúng ta nên hợp tác làm một lần. Ta cùng con đi, ta ra mặt, con ở phía sau lừa dối, hai ta song kiếm hợp bích đào rỗng thẻ ngân hàng nhà bà ấy.”

    Sở Từ đen mặt, ngay sau đó lại bật cười. Hóa ra đến bây giờ Ngưu đại sư còn tường cô lừa người? Nhưng mà có Ngưu đại sư ở đây, nếu hắn đi cùng mình mình cũng có cái thế thân, mặt ngoài chỉ cần nói là do Ngưu đại sư tính là được, sẽ không khiến mình gặp phiền toái.

    Tưởng tượng đến nhà mình ăn sáng chỉ có cháo và dưa muối, Sở Từ lập tức gật đầu “Được rồi, ngài đi cùng con một chuyến.”

    Bọn họ nói với Tôn đại nương, mặt ngoài sẽ nói là Ngưu đại sư tính, bà nhanh chóng đồng ý. Nhà Tôn đại nương ở thôn kế bên, do nhà bà đào ra một cái quan tài nên người trong thôn đều vây lại xem, bên cạnh hồ nước chen đầy người, còn cái quan tài kia vừa bị mấy người thanh niên nâng ra, cẩn thận đặt trước cửa Tôn gia.

    Bọn họ muốn cạy quan tài ra nhưng quan tài này giống như bị người kéo lại vậy, cạy kiểu nào cũng không ra.

    Thấy Tôn đại nương mang theo Ngưu đại sư và một cô bé đến, mọi người chỉ nghĩ việc này là do Ngưu đại sư tính, lập tức nhìn Ngưu đại sư.

    “Đại sư, ngài nói một lời đi. Quan tài này cần xử lý như thế nào?”

    Cán bộ trong thôn cũng tới, nếu cái quan tài này không có gì đặc biệt thì sẽ kéo đi thiêu hủy, trước giờ mọi người đều không thích hỏa táng, dưới đất có thể đào lên quan tài cũng không phải chuyện gì lạ.

    Ngưu đại sư làm bộ ho một tiếng.

    “Chuyện này…”

    Hắn liếc mắt nhìn Sở Từ, hỏi nhỏ “Phải chém gió như nào đây?”

    Sở Từ nhếch môi, nhìn bốn phía một lúc rồi nói “Cửa nhà Tôn gia có hồ nước, vốn là chỉ có một đường chết, người ta thường nói nước chứa tài, nước không đi thì sẽ tán tài. Cái hồ nước này khiến nhà Tôn đại nương thương vong vô số, không thể sống yên ổn, còn không lưu được tiền tài.”

    Ngưu đại sư nói theo, người trong thôn vừa nghe đều kinh ngạc. Tất cả mọi người là hàng xóm, cũng đều biết nhà Tôn đại nương cháu trai cháu gái không một ai sống được, không phải rơi xuống nước thì là bị lửa đốt chết, còn có bị xe tông, nói một câu khó nghe thì là nhà bà lắm chuyện nhất, một năm có mấy đám tang, người sống cũng hay gặp sự cố phải thường đi bệnh viện, trong nhà cũng không có tâm trạng kiếm tiền, rất nghèo đói.

    Ngưu đại sư vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền thay đổi.

    Ngưu đại sư thấy Sở Từ thật biết cách lừa, lập tức yên lòng đứng thẳng lưng.

    Sở Từ lại nói “Thêm cái quan tài này nữa, sát khí lại càng nặng, xông thẳng vào cửa nhà, cùng nhà ở hình thành tam giác chết vô cùng hung mãnh! Nước lặng, đường chết, thêm tử sát! Nhà Tôn đại nương có người chết là bình thường, nhà của Tôn đại nương…”

    Mọi người nhìn về phía nhà ở.

    Ngưu đại sư ho nhẹ, nói tiếp “Nhà ở này, địa thế bên trái thấp hơn so với bên phải, ý nghĩa không có rồng bảo vệ, hổ sẽ hung hăng ngang ngược, rồng hổ không cân bằng sẽ dễ gặp tai nạn. Bởi vậy cần phải cẩn thận làm pháp, đem sát khí trừ bỏ, bình ổn oán sát khí trên quan tài, cho người chết xuống mồ yên nghỉ.”

    Mọi người nghe nửa tin nửa ngờ, Tôn đại nương lại vô cùng tin tưởng, bà tìm công cụ cho Ngưu đại sư làm pháp.

    Kiếm gỗ đào, tiền lưu huỳnh, nhang nến, la bàn, gương đồng…

    Lúc sau, Ngưu đại sư biểu diễn quả thực vô cùng đặc sắc, cầm kiếm gỗ đào giả thần giả quỷ, một lúc chọc chỗ này, một lúc chọc chỗ khác, nói năng hùng hồn, bảo là học từ trong tivi.

    Sở Từ lại cạn lời, cô vào phòng chỗ không ai nhìn đến, lấy cây trâm và chu sa, lưu huỳnh, lá bùa, tập trung tinh lực một lúc liền vẽ xong phù.

    Ngưu đại sư bên ngoài vội đổ mồ hôi, thấy cô ra tới còn hỏi “Sao nhanh thế? Mới có chút xíu đã xong rồi.”

    Sở Từ liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt ‘Tôi cứ yên lặng nhìn ông chém gió’, nói “Ngài tiếp tục đi! Phải biểu diễn cho giống một ít. Đúng rồi, rung đùi mạnh hơn một chút, dân chúng thích xem kiểu này.”

    Nhân dân kiếp trước chính là như vậy, thấy cô mấy lần không hoảng hốt không lay động liền không vừa lòng, nói cô làm phép không hiệu quả.

    Sở Từ cầm bùa đã vẽ xong, lén dán vào quan tài, chờ Ngưu đại sư cầm kiếm gỗ đâm tới, cô cầm cây trâm vẽ lên trên bùa một cái.

    Bỗng nhiên lá bùa kia bốc cháy lên, chờ bùa đốt xong mọi người chỉ thấy trong không khí có mùi khét.

    Sở Từ nói “Tôn đại nương, ngài cạy quan tài ra đi.”

    “Được.” Tôn đại nương gọi mấy thanh niên cầm công cụ tới, thật kì lạ, chỉ cạy hai lần thì quan tài đột nhiên mở ra, mọi người vây lại, thấy trong quan tài nằm một người phụ nữ bị dây thừng buộc chặt, không biết chết đã bao lâu thế nhưng mặt lại cùng người thường giống nhau, làn da trên người tinh tế mịn màng, một tay cô nắm ở bên quan tài làm ra động tác kéo. Mọi người giật mình, chẳng lẽ ban nãy không mở được quan tài chính là do cô kéo lại?

    Sở Từ lấy ra một lá bùa cho Ngưu đại sư dán lên đầu người phụ nữ kia, cô lén ở bên ngoài làm phép. Bỗng nhiên, lá bùa trên đầu người phụ nữ đong đưa lên, sau một lúc, làn da cô nứt toạc ra rồi biến thành tro tàn.

    Mọi người kinh ngạc nói không ra lời.

    “Thật kì quặc.”

    “Lần đầu tiên thấy chuyện như vậy.”

    “Ngưu đại sư thật lợi hại.”

    Sở Từ thấy vậy gật đầu. Người kia cũng không phải ác quỷ, chỉ là lúc còn sống bị người ta trói chặt ném sông chết, oán khí quá nặng nên sinh ra sát khí, nếu Sở Từ đoán không sai thì tổ tông của chồng Tôn đại nương chính là hung thủ, bởi vậy oán khí của cô mới nhiều năm luôn tìm hậu đại của nhà này làm phiền, muốn nhà này đoạn tử tuyệt tôn.

    Chuyện làm phép cứ như vậy kết thúc, mọi người đem quan tài đi chôn, Tôn đại nương hoàn toàn yên tâm. Bà cầm 1000 đồng tiền ra, lo sợ bất an nói “Đại sư, nhà tôi thật sự không có tiền, vất vả lắm mới gom đủ 1000 đồng.”

    Sở Từ không nói gì, Ngưu đại sư vội vàng nhận, cười mị mắt “Ai da, Tôn đại nương ngài thật khách sáo! Có tiền là được! Có tiền là được!”

    Sở Từ hừ một tiếng quay đầu đi.

    Tôn đại nương thấy vậy vội đuổi theo “Đại sư, tôi còn muốn hỏi ngài một chuyện.”

    “Chuyện gì?”

    “Ngài xem ba đứa con của tôi sau này còn có thể có con không?”

    Lớn tuổi, con cháu cả nhà đều chết sạch, Tôn đại nương rất khó chịu, rất hy vọng nhà mình có truyền thừa.

    Sở Từ nhìn qua ba người con dâu của bà, nói “Yên tâm đi, sát khí đã trừ bỏ, vận rủi cũng đã kết thúc! Không có gì bất ngờ mà nói thì ba tháng sau con dâu cả của ngài sẽ có con, trong một năm hai người con dâu khác cũng sẽ có. Tôi đã thay nhà ngài làm phép, con cháu ngài cũng sẽ bình an lớn lên, tài vận cũng sẽ tốt.”

    Cô nói xong người cả nhà đều vui vẻ, đặc biệt là ba người con dâu, đều quay mặt đi lau nước mắt.

    Về tới miếu Nguyệt Lão, Ngưu đại sư đuổi theo nói “Lại đây, Tiểu Sở tử, tiền này ta lấy 200, còn lại cho con.”

    Sở Từ lấy tiền, đưa lại 100 cho hắn “Ngài lấy 300.”

    “Ai da.” Ngưu đại sư híp mắt cười run cả thịt “Tiểu Sở tử, con nói dối thật là lợi hại! hòa thượng bội phục con.”

    Sở Từ nhìn hắn một lát, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn “Đại sư, con nhắc ngài một tiếng, huyết quang tai ương, hôm nay ngài có tai nạn gặp máu đấy.”

    “Tai nạn? Tiểu Sở tử muốn lừa dối ta sao? Lúc lão Ngưu ta lừa người khác con còn ở trong bụng mẹ đó.” Hắn nói xong liền cầm tiền đi mua rượu.

    Ngưu đại sư xách bình rượu từ cửa hàng đi ra, bỗng nhiên một chiếc xe từ phía đông phi đến, hắn không kịp tránh bị đâm ra ba mét, bình rượu loảng xoảng vỡ, ngay sau đó bàn tay ấn lên mảnh vỡ, chân cũng bầm tím.

    “Lão Ngưu, không sao chứ?” Người trong thôn vây lên hỏi.

    “Không sao…” Ngưu đại sư nói xong, nghĩ tới lời Sở Từ nói, hãi hùng khiếp vía, chẳng lẽ đây chính là huyết quang tai ương? Không, chắc chắn là mình nghĩ nhiều! Chỉ là trùng hợp mà thôi! Sở Từ chỉ là một đứa bé 10 tuổi, làm sao có thể lợi hại vậy?



    Sở Từ cầm tiền về nhà nhưng lại không biết nên làm sao để đưa cho Điền Tam Thải, nếu nói là do mình đoán mệnh kiếm được, Điền Tam Thải nhất định nghĩ mình bị điên rồi.

    Làm sao để đưa tiền cho bà đây?

    Nghĩ mãi, thấy Điền Tam Thải từ bên ngoài đi tới cô liền nhanh chóng móc ra hai tờ 100 ném xuống đất, Điền Tam Thải thấy tiền liền nhặt lên, lẩm bẩm “Ai rớt tiền thế này?”

    Sau đó bà bê cái ghế, ngồi ở cửa chờ người mất của đến tìm.

    Sở Từ cạn lời, ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ là Điền Tam Thải giác ngộ cao như vậy, nhặt được tiền còn không giữ lấy cho mình.

    Cô đành tự mình chạy đến cửa thôn, mua ít thịt xách về nhà.

    Thấy cô, bác bán thịt giật mình hỏi “Sở Từ, con khỏi thật rồi hả?”

    “Dạ bác.” Sở Từ cười cười.

    Sở Từ vốn rất xinh đẹp, làn da giống Điền Tam Thải, vừa mịn vừa trắng, mặt nhỏ tinh xảo, lúc trước tuy ngốc nhưng được sửa soạn sạch sẽ, vì vậy có mấy người đàn ông xấu tính trong thôn thường lấy kẹo dụ dỗ nói những lời hạ lưu, có lần bị Điền Tam Thải bắt được đuổi theo cả một con phố, sau đó Điền Tam Thải mới quyết định đưa cô đi học, dù sao trường học vẫn an toàn hơn trong thôn.

    Bây giờ cô không ngốc, mặt mày có vẻ thông tuệ, đôi mắt nhìn người khác như là có thể nói, khóe miệng nhếch lên cùng với khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác rất có hảo cảm.

    Bác bán thịt sửng sốt nhìn, sau đó lập tức cắt thịt rồi cầm thêm mấy cây xương đưa cho Sở Từ “Lại đây, lấy đem về cho mẹ nấu canh uống, con vừa mới khỏi phải tẩm bổ đầu óc đàng hoàng, đừng có lại bị ngu nữa.”

    “Cám ơn bác.” Sở Từ cám ơn ý tốt của bác, nhìn tướng mạo có thể thấy bác là một người ôn hòa, có lòng tốt, hòa thuận với vợ, cả đời cũng không có số đào hoa, yêu thương con cái, chỉ là…

    Sở Từ nhắc nhở nói “Hôm nay bác phải trông coi tiền mình cẩn thận nha.”

    Bác bán thịt sửng sốt, chờ cô đi xa rồi mới hiểu cô đang nói cái gì. Trông coi tiền cẩn thận? Là sao?

    Cũng không biết sao nghe cô nói vậy bác ta cứ bồn chồn mãi, sáng nay bác vừa rút 1 vạn ra từ ngân hàng tính mua vàng cho con dâu tương lai, hiện đang để trên lầu, bây giờ người trong nhà đều ra bán thịt cùng, không có ai ở trên lầu coi cả.

    Bác càng nghĩ càng lo, cuối cùng quyết định bỏ dao xuống đi lên lầu xem thử.

    Ai ngờ vừa đến trên lầu thì đã nghe tiếng lục đồ, bác liền gọi mấy người khỏe mạnh tới mua thịt vào nhà bắt trộm.

    Tên trộm này trộm được một vạn đồng tiền, còn trộm dây chuyền vàng của vợ bác, nếu bị trộm đi ít nhất phải mất một vạn rưỡi. Nhà bác vừa mới xây lầu, vốn đã không dư dả, nếu bị trộm đi thật không biết thế nào.

    Bác nghĩ lại còn thấy sợ, nếu không phải Sở Từ nhắc nhở thì lần này bác mất trắng rồi.

    Vợ bác nghe vậy liền nói “Mọi người đều bảo người đã chết một lần có thể thấy những việc ở bên kia đấy, mắt linh lắm. Tôi thấy Sở Từ cũng là như vậy. Việc này tạm thời ông đừng nói lộ ra, nếu thật sự lợi hại thì sau này việc kết hôn sinh con của con trai mình cũng phải tìm Sở Từ xem qua, để tôi cầm ít xương sườn đem qua cảm ơn nhà người ta.”

    “Được.” Bác bán thịt gật đầu, lập tức đưa ít xương sườn qua cảm ơn, Điền Tam Thải cầm một lúc lâu sau cũng không phản ứng kịp.

    “Con nói có quái hay không? Hôm nay mẹ ra cửa thì nhặt được tiền, chờ cả buổi không thấy ai tìm, bây giờ lại còn có thêm thịt.”

    Sở Từ cười nói “Con thấy ăn trộm đang trộm đồ nhà bác bán thịt nên nói cho bác ấy, bây giờ bác mới tặng thịt để cảm ơn.”

    “Hèn chi.” Điền Tam Thải cười xách thịt heo vào, tối đó bà nấu thịt kho tàu và xương sườn kho cho đám nhỏ cải thiện đồ ăn.

    Sở Từ ăn vui vẻ, Sở lão nhị và Sở lão tam cũng liên tục kẹp thịt, chỉ có Sở Minh Giang luôn cúi đầu uống rượu giải sầu.

    Điền Tam Thải thấy vậy liền hỏi “Ba nó, hôm nay ông có chuyện gì không vui hả?”

    Sở Từ nhìn ông một cái rồi cúi đầu, tướng mạo của Sở Minh Giang cho thấy phiền toái lần này không nhỏ, có lẽ người đứng phía sau lưng kia thấy không giết được con nên quyết định ra tay với cha trước.

    Tâm trạng của Sở Minh Giang không tốt, ông uống một ngụm rượu xong mới nói “Gần đây mấy công nhân dưới tay cứ lần lượt xảy ra chuyện, tiền ở công trường cũng không lấy được, công nhân suốt ngày đòi tôi đưa tiền để khám bệnh, còn nói muốn kiện tôi. Bây giờ có một cái công trường mới tìm tôi đến nhận việc, nhưng tôi chẳng lấy ra được đồng nào để mà nhận cả.”

    “Công trường mới?” Đột nhiên Sở Từ thấy trán mình đau nhức, mấy hình ảnh kì quái xuất hiện trước mắt cô.
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    13,738
    Được thích:
    6,450
    Chương 5: Phá trận
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nơi đó là một cái công trường, Sở Minh Giang vội vã đứng ở cửa cùng một nhóm người, lát sau có hai người đàn ông trung niên đi ra, thấy Sở Minh Giang liền vội vàng nói gì đó, hai người nhanh chóng tranh cãi gay gắt với nhau, Sở Minh Giang cầm tay người đàn ông kia muốn tranh luận, người kia lại đẩy ông một cái. Chỉ đẩy một cái này lại gây ra tai nạn, Sở Minh Giang trượt chân té từ giàn giáo xuống, xui xẻo té vào ngay một ống thép, ống thép đâm xuyên qua ngực ông khiến ông tử vong ngay tại chỗ.

    Sở Từ thấy rất nhiều máu, Sở Minh Giang cứ như vậy mở to mắt chết trước mặt mọi người.

    Người đàn ông kia cũng bị dọa tới, rõ ràng ông không muốn đẩy nhưng không hiểu sao tay như bị cái gì khống chế hung hăng đẩy một cái. Đẩy cũng không có gì nhưng Sở Minh Giang sao lại trượt chân té xuống? Dưới lầu cũng không có đống thép nào, tại sao lại trùng hợp có sẵn một cây thép dựng ở kia?

    Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, người đàn ông kia bị mang đi, Điền Tam Thải dẫn theo bọn nhỏ xuất hiện, hình ảnh bị gián đoạn.

    Sở Từ sửng sốt, tình hình này rất quen thuộc, kiếp trước lúc cô tu luyện ra thiên nhãn nhưng lại rất ít dùng, chỉ khi nào bất đắc dĩ mới dùng nó để xem những chuyện xảy ra trong tương lai, tình hình giống hệt như bây giờ. Nhưng hiện tại tu vi của cô không đủ, tại sao lại có thiên nhãn nhanh như vậy? Hay là thân thể này đã có thiên nhãn sẵn nhưng do ngu dại nên không phát hiện ra? Mà thiên nhãn không phải lúc nào cũng xuất hiện nên cho tới lúc cô sống lại mới đụng tới?

    Sở Từ cũng không rảnh kích động, cô nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, mày nhăn lại. Đây là có người quấy rối từ sau lưng sao? Rốt cuộc là có thù oán gì mà khiến đối phương phải ra tay tàn nhẫn như vậy? Có hàng ngàn vạn cách chết, chết bất đắc kì tử cũng nhiều, nhưng chết thảm thiết như vậy thì rất ít, đối phương lại có thể ra tay an bày cho Sở Minh Giang chết kiểu như vậy.

    Người đàn ông kia là ông chủ của Sở Minh Giang, người kia hẳn là vô tội, nếu không có pháp thuật thì cú đẩy kia cũng sẽ không gây tổn thương gì cho Sở Minh Giang.

    Sở Từ tức giận quay cuồng, từ kiếp trước cô đã căm ghét những thiên sư dùng phép thuật hại người, càng đừng nói đối phương còn ra tay với người nhà của cô.

    Thật là không thể nhịn được nữa! Nhất định phải bắt được người này!

    Sở Từ lấy lại bình tĩnh nói “Ba, dạo này con ở nhà mãi đến chán mốc meo rồi. Ngày mai ba mang con đến công trường chơi nha.”

    “Không được, công trường lộn xộn lắm, con nít không đi được đâu.”

    Điền Tam Thải cười nói “Có làm sao đâu? Trước kia Sở Từ cũng không được đi ra công trường, mấy ngày nay cũng không đi học, ở nhà mãi cũng chán, ông mang nó đi theo đi.”

    Sở Minh Giang nhìn qua Sở Từ, thấy cô mở đôi mắt to khát vọng nhìn mình, tim mềm nhũn ra, có cái áo bông biết làm nũng cũng không tồi nha! Ông làm sao còn từ chối được nữa? Liền vuốt đầu Sở Từ nói “Được rồi, vậy sáng mai ba dẫn con đi công trường.”

    “Cám ơn ba!”

    “Con cũng muốn đi chơi!” Sở Trạch Vũ nói.

    Sở Minh Phi hừ một tiếng nói “Ba chỉ mang em gái đi, không công bằng!”

    “Công bằng?” Điền Tam Thải lấy muỗng gõ đầu hai đứa con trai mỗi người một cái nói “Ở đây không có nói công bằng! Lời mẹ nói chính là chân lý.”

    “Bạo quân!” Sở Trạch Vũ lẩm bẩm rồi đặt chén cơm xuống bỏ chạy.



    Ngày tiếp theo, Sở Từ dậy sớm ra bờ sông tu luyện sau đó về vẽ phù, mang theo pháp khí cùng Sở Minh Giang đi công trường. Sở Minh Giang chỉ là một tiểu cầm đầu, không phải là nhà thầu thực sự, bình thường tiền thu vào cũng không cao, nếu không nhận được tiền cũng không có tiền phát cho công nhân, mấy người kia lại còn nằm viện nên liên tục thúc giục, Sở Minh Giang rất gấp gáp, nghe nói hôm nay Đỗ lão bản sẽ đến công trường liền mang theo con gái tới từ rất sớm. Cảnh tượng diễn ra cùng Sở Từ nhìn thấy giống nhau, một người công nhân đau bụng ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh, để lại một đống thép trên mặt đất, có một cây vừa lúc dựng ở chỗ kia. Sở Từ không có động vào ống thép kia, bây giờ trận pháp đã được bày ra, cho dù cô lấy đi ống thép kia thì Sở Minh Giang vẫn sẽ gặp phải tai nạn khác, nếu vậy cô còn khó ứng phó hơn.

    Sở Minh Giang chờ một hồi lâu mới gặp Đỗ lão bản.

    “Đỗ lão bản!” Sở Minh Giang vội la lên “Ngài không thể khất nợ tiền công nữa, mấy cái công nhân của tôi đều đang ở bệnh viện chờ tiền, nếu tôi không trả tiền cho họ thì làm sao được?”

    Sở ba luôn là một người thẳng thắn, với tính cách của ông thì cho dù nhà mình không có cơm ăn cũng phải trả tiền cho công nhân, ông cũng không khéo đưa đẩy nên mấy năm nay cũng chẳng kiếm được nhiều tiền.

    Đỗ Chí Cường nghe vậy thở dài nói “Minh Giang, chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy cậu còn không biết tính cách của tôi sao? Nếu tôi có tiền tôi đã đưa cho cậu rồi. Thật sự là bên nhà khai phá chưa cho tiền, tôi đã lấy ra toàn bộ gia tài của mình đổ vào cái công trình này, bây giờ còn nợ ngân hàng một mớ, cậu cũng biết nhà chúng tôi không phải tỉ phú, hiện trên tay không còn bao nhiêu tiền cả.”

    Sở Từ nghe vậy liền nhìn sang Đỗ Chí Cương, người này có chút thông minh, làm người làm việc cũng có thủ đoạn nhưng bản tính lại không xấu, đối những người bên cạnh cũng không bủn xỉn, chắc là vẫn chưa nói dối.

    Sở Minh Giang khó xử nói “Đỗ lão bản, chúng ta hợp tác với nhau lâu như vậy, ông cũng biết tôi đấy, nếu không phải thực sự quá khó khăn tôi cũng sẽ không mở miệng với ông, việc hôm nay chúng ta kiểu gì cũng phải nghĩ ra cách.”

    Vừa nói Sở Minh Giang vừa đưa tay nắm lấy Đỗ Chí Cương.

    Đỗ Chí Cương đang vội vàng đi tìm bên khai phá, thấy ông cứ lôi lôi kéo kéo liền đẩy ông một chút. Cũng thật là kì quái, chỉ đẩy nhẹ một chút như vậy nhưng Sở Minh Giang lại lui lại mấy bước, hai người đang ở lầu bốn, Sở Minh Giang lui như vậy liền lui đến bên cạnh giàn giáo, cứ như vậy té ngửa xuống từ lầu bốn.

    Sở Từ lập tức móc phù chú ra, nhanh chóng ném về hướng Sở Minh Giang.

    Lá phù kia yên lặng dán vào sau lưng Sở Minh Giang, Sở Từ lấy pháp khí ra bắt đầu làm phép chống cự trận pháp đến từ nơi khác.

    Sở Minh Giang còn đang ngơ ra, cả người bị quăng ngã xuống bùm một tiếng. Oong bị ngã xuống đất thật lâu sau đều không bò dậy được.

    “Minh Giang……”

    “Lão sở!”

    Đám nhân viên tạp vụ vội vây lại, nhanh chóng đỡ Sở Minh Giang lên, Sở Minh Giang sửng sốt, đầu óc cũng đau ong ong, ông quay lại nhìn phía sau lưng, sau đó lập tức khiếp vía đổ mồ hôi lạnh! Vừa rồi ông suýt nữa bị một cái ống thép đâm thủng! Nhưng kì quái là ngay khi cơ thể ông đụng trúng ống thép thì nó lại tự đổ, còn ông té từ lầu bốn xuống nhưng ngoại trừ hơi đau một chút thì cơ thể không có vấn đề gì, lại còn có thể cùng người khác giao lưu.

    Đỗ Chí Cương cũng sợ hãi, ông căn bản không muốn đẩy Sở Minh Giang. Tiêu rồi! Vụ này ông phải vào ngục giam ngồi chơi rồi!

    “Lão sở! Lão sở!” Đỗ Chí Cương chạy tới, vội la lên: “Cậu có sao không?”

    Sở Minh Giang lắc đầu “Tôi không sao.”

    “Không được! Nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra!” Đỗ Chí Cương lẩm bẩm “Chuyện này thật là kì quái! Cậu tin tưởng tôi, tôi thật sự không muốn đẩy cậu, cũng không hiểu sao lại đẩy ra tới mấy mét như vậy nữa.”

    Sở Minh Giang cũng liên tục gật đầu, Sở Từ nhân cơ hội nói “Ba! Ngày hôm qua Ngưu đại sư nói ba sẽ gặp chuyện nên kêu con đi cùng, không ngờ ba thật sự gặp chuyện!”

    Cô vừa nói ra mọi người liền giật mình.

    Đỗ Chí Cương nhíu mày “Ngưu đại sư?”

    Sở Minh Giang giải thích “Là phương trượng trong miếu bên cạnh nhà tôi, ông ấy thường đoán mệnh cho người khác! Ngưu đại sư thế nhưng có thể tính ra hôm nay tôi sẽ gặp chuyện? Không được, tôi phải đi hỏi ông ấy!”

    Người làm kiến trúc đều mê tín, Đỗ Chí Cương nghe nói có Đại sư như vậy liền lập tức lái xe đem hai cha con Sở Minh Giang đến chùa miếu.

    Cùng lúc đó, trong một căn phòng kín cách đó không xa, một người đàn ông đột nhiên che ngực phun ra một ngụm máu.

    “Đại sư, ngài sao vậy?”

    Âm thanh của người đàn ông trầm thấp nói “Mấy ngày nay tôi bày trận liên tiếp với người Sở gia nhưng luôn bị người khác phá giải, trận pháp phản phệ khiến tu vi bị hao tổn. Xem ra sau lưng Sở gia có một cao nhân giúp đỡ, pháp lực người này cao hơn tôi rất nhiều.”

    “Không lẽ lần này chúng ta lại thất bại? Lần trước Sở Từ và Sở Trạch Vũ đều chạy thoát, lần này ngài nói trận pháp này không ai ở Trung Quốc có thể phá nổi! Vậy thì sao có thể bị người khác phá chứ? Còn nữa, Sở gia đều sắp nghèo đến chết đói, lấy đâu ra tiền mời pháp sư?”

    Người đàn ông kia không vui nói “Tin hay không thì tùy! Tóm lại mấy ngày nay tôi muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp tục ra tay được.”

    ………..

    Sở Từ đã sớm nói với Ngưu đại sư nên Ngưu đại sư vừa thấy họ vào liền tằng hắng một tiếng “Lão Sở đến rồi?”

    “Đại sư, hôm nay là ngài đã giúp tôi sao? Tôi ngã từ trên lầu bốn xuống thế nhưng không chảy một chút máu nào!”

    Ngưu đại sư gật đầu nói “Đương nhiên rồi! hòa thượng tôi vẫn luôn giúp ông niệm kinh cầu phúc mới có thể hóa giải tai nạn.”

    Đỗ Chí Cương nghe mới biết mình gặp cao nhân, ông vội hỏi “Đại sư, ngài có thể hóa giải tai nạn cho lão Sở, vậy ngài có thể xem giúp tôi xem khi nào tôi mới có thể thoát khỏi cảnh khó khăn, lấy được tiền từ trong tay nhà khai phá?”

    Ngưu đại sư ho một chút nói “Ông lấy bát tự của nhà khai phá ra tôi xem.”

    Đỗ Chí Cương vẫn luôn mê tín, trước khi nhận công trình luôn tìm người tính xem mình và người khai phá có hợp hay không, bởi vậy ông thật sự có bát tự của người khai phá Tiền tổng.

    Ngưu đại sư đuổi hai người kia ra ngoài, đưa bát tự cho Sở Từ.

    Sở Từ cầm bát tự, bấm tay tính toán, sau đó cười nhạo. Người đàn ông này cũng thật đặc biệt! Đã rất nhiều năm cô chưa gặp qua thứ người đê tiện như vậy! Nếu không thể moi tiền từ tay gã ra cô cũng không họ Sở nữa.

    Hai phút sau, Ngưu đại sư nói với Đỗ Chí Cương “Bây giờ cậu nghe lời tôi, nhắn một tin nhắn cho Trần tổng, tôi đảm bảo hôm nay là lấy được tiền.”

    “Cái gì? Sao mà được chứ?”

    Đỗ Chí Cương nghe nội dung tin nhắn mà Ngưu đại sư nói liền lắc đầu “Không được! Chuyện ngài nói không có khả năng!”

    “Được hay không thì nhắn đi là biết mà.”

    Đỗ Chí Cương nửa tin nửa ngờ nhắn tin đi, không ngờ bên kia lại gọi điện lại ngay lập tức.

    “Đỗ Chí Cương! Cậu có ý gì? Sao cậu biết Tráng Tráng là con ruột của tôi? Cậu dám đe dọa tôi?”

    Đỗ Chí Cương giật mình thay đổi sắc mặt, ông dựa theo lời Ngưu đại sư nói “Trần tổng, chúng ta không cần nói lòng vòng nữa, tôi đã biết con trai của ông là con trai ruột, Trần tổng, làm người cũng không thể làm như vậy, bên ngoài ai cũng biết năm đó ông khuyên phu nhân không sinh con mà nhận một đứa trẻ từ viện phúc lợi. Mấy năm nay phu nhân của ông đối xử với nó như con của mình, chăm sóc cẩn thận, nếu tôi nhớ không lầm thì ông là dựa vào vợ mới làm giàu được đúng không? Ông nói nếu Trần phu nhân biết đứa nhỏ này là con ruột của ông sẽ nghĩ như thế nào? Bà ấy còn không biết ông ở bên ngoài kim ốc tàng kiều đúng không?”

    Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, lúc sau di động của Đỗ Chí Cương lại vang lên, lần này là thông tin chuyển khoản của ngân hàng.

    Đỗ Chí Cương ngẩng đầu, khó tin nói “Chuyển tiền rồi!”
     
    Tuyền mẹ Bill and zHiePz like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.