FULL  Nữ Cường Cuộc Sống Sảng Khoái Của Thần Tính Nổi Tiếng Trên Mạng

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    13,738
    Được thích:
    6,450
    Chương 6: Phong thủy
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Đỗ Chí Cương không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Ngưu đại sư, kích động nói “Đại sư, ngài thật là thần! Làm sao ngài biết con trai của Trần tổng là con trai ruột? Sao ngài biết gã ta bên ngoài có bồ nhí? Ở mặt ngoài gã ta là một người đàn ông tốt, ngày nào cũng treo vợ con ở ngoài miệng cả, ai cũng biết đứa nhỏ này là gã nhận nuôi, gã cũng luôn nói với vợ là mình không sinh được, ai ngờ đều là nói dối, đứa nhỏ này là con ruột của gã!”

    Biểu tình của Ngưu đại sư so với ông còn kinh ngạc hơn!

    Hắn không thể tin nổi, quay đầu nhìn Sở Từ đang đứng ở một bên cầm hoa với khuôn mặt ngây thơ. Nha đầu này thật là thần, chẳng lẽ nó thật sự biết đoán mệnh?

    Chỉ cần xem bát tự là có thể tính được chi tiết như vậy, đây chính là cấp bậc của tổ sư gia nha. Nha đầu kia mới 10 tuổi, làm sao có bản lĩnh lớn như vậy?

    Lúc này Ngưu đại sư mới nhận ra là mình ôm được một cái đùi to đến dường nào.

    ………..

    Đỗ Chí Cương nhanh chóng đem bốn vạn đồng tiền cho Sở Minh Giang, Sở Minh Giang lại chuyển khoản cho các công nhân đang nằm viện, chuyện này liền giải quyết xong. Hai người cầm được tiền nên tâm tình rất thoải mái. Đỗ Chí Cương cảm thấy hôm nay vận số của mình thật là tốt, tuy rằng thất thủ đẩy Sở Minh Giang xuống lầu nhưng lại không xảy ra chuyện gì, ông không bị bắt vào tù, bây giờ lại cầm được tiền, thật sự là rất may mắn!

    Đỗ Chí Cương biết giá thị trường, nếu làm quen được với một người có cấp bậc cao như Ngưu đại sư còn sợ không làm giàu được hay sao? Nghĩ vậy ông liền móc ra 3000 đồng đưa cho Ngưu đại sư.

    Ngưu đại sư cười tủm tỉm cầm tiền.

    Cũng không phải là Đỗ Chí Cương keo kiệt, chỉ là ông không phải nhà thầu lớn, làm công trình cũng nhỏ, giá thị trường ở chỗ này cũng không cao, 3000 cho thầy bói là đã nhiều rồi.

    Sở Từ không nói gì, mọi người vừa đi cô liền chia cho Ngưu đại sư 1000, bản thân cầm 2000.

    700 đồng lần trước bị Điền Tam Thải cầm đi 200, thêm lần này nữa là cô đã có 2500. 2500 có thể làm gì được? Sở Từ không có một chút khái niệm nào, nhưng ngày hôm đó cô mua một cân thịt mới hết có 5 đồng, tính ra 2500 cũng mua được khá nhiều thứ.

    Ngưu đại sư thu tiền, vui muốn nở hoa, hắn nhìn Sở Từ nói “Sở Từ, không ngờ con còn có bản lĩnh này. Sau này cùng ta song kiếm hợp bích, đảm bảo sẽ kiếm đầy tiền! Chờ ta có tên tuổi ta sẽ mang con đi mấy thành phố Bắc Thượng Quảng mở mang tầm mắt. Ở mấy chỗ đó nhiều ông chủ, có tiền, trả tiền cũng hào phóng! Đoán một lần liền được mấy vạn mấy chục vạn!”

    Sở Từ nghe vậy cũng không có cảm giác gì, có lẽ là đời trước có nhiều quá nên không cảm thấy lạ gì, trước mắt cô chỉ muốn giúp cho người nhà sống được tốt một chút, kéo Sở ba một phen khiến Sở gia giàu có, chỉ có như vậy mới có thể làm cho bốn anh em bọn họ sống tốt, có cơ hội đi những nơi khác trải nghiệm.

    Sở Từ không nói gì, chỉ mỉm cười rồi bỏ đi.

    ………

    Về đến nhà, Sở Từ nghe Sở Minh Giang nói với Điền Tam Thải “Bốn vạn này tôi trả hết cho công nhân, bây giờ tôi không nợ tiền lương nữa, chờ Đỗ lão bản trả nốt hai vạn còn lại tôi mua quần áo mới cho bà.”

    Điền Tam Thải thở dài “Làm gì có ai làm như vậy? Lấy được tiền đưa hết cho công nhân, tiền mình kiếm lại còn để ở chỗ người ta một hai năm, bốn đứa con mỗi tháng đều phải xài tiền, con cả học cấp ba còn phải tiêu rất nhiều, ông lấy cái gì nuôi gia đình?”

    Sở Minh Giang biết mình làm không tốt, thiệt thòi vợ con, ông nói nhỏ “Công nhân kiếm tiền không dễ, trả tiền cho họ xong tôi mới thấy yên lòng.”

    Sắc mặt Điền Tam Thải buồn bực.

    Sở Từ vào phòng cười hỏi “Mẹ có chuyện gì không vui sao?”

    Điền Tam Thải càu nhàu đem chuyện nói ra, Sở Từ cười nói “Không phải mẹ thích người giống ba vậy sao? Điều này cho thấy ba là người thành thật bổn phận, nếu gặp phải những người lắm mưu nhiều kế, ở bên ngoài nuôi người khác, đến đấy mẹ lại phiền chết.”

    Điền Tam Thải nghe vậy cười khúc khích “Một đứa nhóc con biết gì mà nói nha.”

    Nói thì nói vậy nhưng những lời này của Sở Từ khiến bà thoải mái hơn, trong nhà mấy năm nay tuy rằng không giàu có nhưng Sở Minh Giang đối với cợ con rất tốt, có một phân tiền đều mang về cho vợ con, thuốc lá cũng tiếc tiền không dám hút, chồng như vậy thì cho dù hơi nghèo nhưng gia đình hòa thuận cũng là việc tốt.

    Thấy sắc mặt của vợ vui vẻ trở lại, Sở Minh Giang liền dựa vào cười nói “Vẫn là con gái ba ngoan ngoãn tri kỉ, giúp ba nói. Bà cứ yên tâm đi, tôi đang bàn bạc với một công trường mới, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho bà và các con sống tốt hơn.”

    Sở Minh Giang sát lại gần nói khiến cho lỗ tai của Điền Tam Thải hơi ngứa, bà thấy Sở Từ mở to mắt nhìn mình liền xấu hổ đỏ mặt nói “Tránh ra xa một chút, con nó cười cho.”

    Sở Từ sống cả một đời, làm sao có thể không biết tâm tư của người lớn, cô chạy ra bên ngoài nói “Ba, mẹ, con không biết gì hết!”

    Nghe vậy mặt Điền Tam Thải lại càng đỏ hơn.

    …………….

    Lúc ăn cơm chiều, Sở Từ thấy bộ dạng đắc ý của Sở Minh Giang, Điền Tam Thải mặt mày hồng hào liền lén cười trộm, thầm nghĩ hai người đây là muốn cho mình thêm một đứa em chăng? Chẳng qua Sở Minh Giang và Điền Tam Thải đời này cũng sẽ không có thêm con cái được nữa.

    Lúc ăn cơm Sở Minh Giang có nhắc đến công trường mới “Công trường này là do một ông chủ họ Tiền ở nơi khác khai phá, nghe nói ông này rất có tiền, trả tiền cũng nhanh nên muốn nhận chút việc để làm, cũng không biết có thể nhận hay không.”

    Trên tay Sở Minh Giang không có tiền, không có đủ tự tin, ông sợ không tìm được việc tốt liền băn khoăn.

    Sở Từ âm thầm quan sát mặt của ông, tay trái để ở dưới bàn bấm đốt tính toán, tai ách của ông đã được hóa giải, nếu có thể nhận việc lần này, cô ở phía sau giúp đỡ điều trị phong thủy, Sở Minh Giang sẽ kiếm được một số tiền lớn.

    “Ba ơi, khi nào ba đi gặp nhà đầu tư?”

    “Nhà đầu tư cái gì, cấp bậc của ba chỉ có thể gặp nhà thầu phía dưới thôi.”

    Sở Từ không nói gì, Sở Minh Giang không có tiền, nếu muốn nhét vào công trình này còn phải có người quen biết mới được, nếu Sở Minh Giang có thể tiếp xúc đến nhà đầu tư, để lại một chút ấn tượng với người ta còn không dễ vào làm việc sao?

    Nghĩ vậy Sở Từ liền cười nói “Ba, Ngưu đại sư xem phong thủy rất chuẩn, không thôi ba giới thiệu ông ấy cho nhà đầu tư đi, dù sao không chuẩn lại không lấy tiền, có ông ấy hỗ trợ điều chỉnh, phong thủy công trường thế nào cũng tốt hơn nhiều.

    Sở Minh Giang âm thầm gật đầu, nếu thật có thể làm quen được với nhà đầu tư cũng tốt.

    “Được, ngày mai ba đi tìm nhà thầu, nhờ người ta đề cử.”

    Sở Từ bỏ đũa xuống, đang định lại tính một chút, ai ngờ ngón tay lại đụng phải chân của Sở Trạch Vũ, Sở Trạch Vũ bị ngứa liền nói “Đệt…”

    Sở ba Sở mẹ đã đi ra ngoài, chỉ còn Sở Từ và hắn ăn, nghe lời này Sở Từ liền cau mày nhìn hắn.

    Từ lần trước được Sở Từ cho một lá phù cứu mạng sau, thái độ của Sở Trạch Vũ với Sở Từ liền rất vi diệu, hắn luôn cảm thấy em gái mình từ khi bò từ trong quan tài ra liền thay đổi rất nhiều, thấy cô nhìn mình chằm chằm như vậy liền hốt hoảng trong lòng.

    Sở Từ nhướn mày “Đệt? Có ý gì?”

    “…” Sở Trạch Vũ nghĩ cô vẫn luôn ngu si liền lừa dối nói “Ở cố văn nó có nghĩa là mặt trời ấy! Anh đang ca ngợi mặt trời thôi, haha.”

    Sở Từ như cười như không nhìn hắn chằm chằm.

    Sở Minh Phi ở cửa nghe hắn nói hươu nói vượn liền trợn trắng mắt, thầm nghĩ Sở Trạch Vũ vẫn còn nghĩ Sở Từ là đồ ngốc sao? Cũng không biết ai mới là đồ ngốc!

    ……

    Thật trùng hợp là Đỗ Chí Cương cũng biết Tiền tổng, ông biết Ngưu đại sư lợi hại, cũng muốn làm quen thân với Tiền tổng nên liền thay Sở Minh Giang chắp nối, giới thiệu Ngưu đại sư cho Tiền tổng.

    Tiền Gia Đống tuy rằng làm đầu tư nhưng lại không mê tín giống những nhà đầu tư khác, vì lúc ông chưa giàu cũng rất hay tìm thầy bói, những người đó xem phong thủy, đoán mệnh giúp ông thì miệng toàn nói tiền, giả thần giả quỷ, một việc cũng không làm được, trên công trường vẫn cứ chết người, nhà bán không được vẫn cứ ế ẩm, sau đó làm giàu, vận thế lên ông liền không thèm tìm người xem phong thủy nữa, công trình lại bán được rất tốt.

    Cho nên ông cũng không thèm tin ba thứ này, nếu có thể đoán mệnh sao những người kia không tự tính cho mình, làm cho mình trúng xổ số?

    Nhưng mà mấy ngày gần đây trong nhà Tiền Gia Đống lại không được thuận lợi, cũng không có cách hóa giải, Đỗ Chí Cương vừa nhắc tới ông cũng đồng ý tuy trong lòng không mấy chờ mong. Dù sao đây cũng chỉ là một huyện thành nhỏ, lấy đâu ra đại sư? Nếu thật sự lợi hại thì họ cũng không ở nơi nhỏ bé này.

    Sáng sớm hôm sau, Sở Từ đi cùng Sở Minh Giang ra phía sau cùng Ngưu đại sư đến nhà Tiền Gia Đống.

    Nghe Đỗ Chí Cương nói Tiền Gia Đống cũng là hơn 40 tuổi, mang mắt kính mạ vàng, mặc một cái áo dệt màu đen cao cổ, nhìn qua ôn tồn lễ độ như một người thầy dạy học. Làn da của Tiền Gia Đống cũng rất tốt, không có tí vết nào, mặt mũi cũng trẻ trung, nói hơn 30 cũng có người tin.

    Sở Từ nhìn qua mặt ông, có cái nhìn khái quát bước đầu.

    Sau khi nói chuyện, Tiền Gia Đống có vẻ nhiệt tình mời bọn họ vào nhà.

    Tiền Gia Đống cầm tay Ngưu đại sư cười nói “Nhờ ngài xem giúp phong thủy của gia đình tôi thế nào?”

    Ngưu đại sư ho một tiếng, làm bộ đánh giá khắp mọi nơi.

    Cùng lúc đó, Sở Từ cũng nghiêm túc đánh giá căn biệt thự này.

    Trước kia Tiền Gia Đống đã làm một hạng mục ở đây nên mua một cái biệt thự, Sở Từ nhìn qua sân một lần liền biết ông cũng không tin mấy thứ này, bây giờ nhiệt tình như vậy chẳng qua là khách sáo thôi.

    Bố cục của biệt thự chỉ có thể dùng hai từ “tùy tiện” để hình dung.

    Lối vào biệt thự có hoa tường vi và tú cầu bò trên tường, hiện tại đã qua mùa hoa nên nhìn điêu tàn hiu quạnh, bên phải có một cái xích đu cho trẻ con, đối diện là núi giả, nước chảy róc rách, nhìn qua rất có sức sống.

    Sau khi vào cửa, Sở Từ đánh giá bố cục trong phòng. Có lẽ là không định ở đây lâu nên trang hoàng cũng rất đơn giản, nội thất không nhiều nhưng người có ánh mắt có thể nhìn ra đồ vật trong phòng đều rất sang quý, cho dù là một món đồ nhỏ nhất, có vài thứ là phải từ thời đại của Sở Từ mới có.

    Nói chung, Tiền gia rất xa hoa nhưng lại điệu thấp.

    Mấy người dạo qua một vòng, Ngưu đại sư liếc hướng Sở Từ muốn nghe cô nói chuyện. Sở Từ nhỏ giọng nói vài câu, Ngưu đại sư lập tức nói “Trong ‘Gương sáng bát trạch’ có nói ‘trạch vô cát hung, lấy môn vì cát hung’, có nghĩa là một nơi phong thủy tốt hay xấu phải xem cửa chính. Cửa chính ở đây mở ngay phía trước chính giữa, là cửa Chu Tước, cửa chính là nơi thông khí của cả một tòa nhà, phu nhân của ngài lại yêu thích nghề làm vườn, khiến cho tường vi bò đầy trên cửa, khiến cửa bị chặn lại. Cứ thế, nơi này lại không thể tiếp tục vận chuyển tài vận, nếu tôi đoán không lầm thì gần đây Tiền tổng gặp vấn đề về tài chính.”
     
    zHiePz thích bài này.
  2. Vạn Cổ Thư Thần

    Vạn Cổ Thư Thần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    30/9/18
    Bài viết:
    13,738
    Được thích:
    6,450
    Chương 7: Đi học
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Tiền tổng lập tức kinh sợ, tài chính xảy ra vấn đề là vì không biết giai đoạn nào làm lỗi khiến tiền vẫn luôn kẹt ở bên ngân hàng, rõ ràng thủ tục đầy đủ cả nhưng cứ gặp vấn đề. Chuyện này không có mấy người biết, người Đại sư này chỉ cần nhìn cái cửa là có thể nhìn ra? Thật đúng là thần!

    Tiền Gia Đống lập tức không dám lỗ mãng, cung kính nói “Đại sư, ngài đúng là thần! Vậy ngài có thể giúp tôi nhìn xem vấn đề tài chính này khi nào thì giải quyết được?”

    Ngưu đại sư dựa theo lời Sở Từ nói “Dọn dẹp đám cây trước cửa, để cho tài vận vào nhà, không quá ba ngày vấn đề có thể giải quyết.”

    “Tôi lập tức cho người đến dọn!” Tiền Gia Đống lại vội hỏi “Đại sư, ngài còn nhìn ra được cái gì? Nhà tôi có cái gì không nên có không?”

    Ngưu đại sư vào thư phòng, trong đây có rất nhiều đồ cổ, chỉ là trên tường liền có bốn bức tranh chữ, chỗ cửa còn có mấy món đồ sứ cao bằng nửa người, trong tủ cũng trưng bày không ít.

    “Đồ cổ trong nhà quá nhiều, bày biện lại bừa bộn, có rất nhiều món đồ chôn dưới đất nhiều năm, âm khí rất nặng, nhiều đồ cổ như vậy tụ tập ở bên nhau khiến âm khí va chạm, nếu xử lí không tốt rất có thể xảy ra chuyện.”

    Tiền Gia Đống sửng sốt, sau đó lập tức nói “Vậy để tôi dọn hết đồ cổ đi!”

    Sở Từ nghe vậy liền đi vào phòng bếp, Ngưu đại sư nhanh chóng theo sau.

    Ngưu đại sư bóp ngón tay, làm bộ làm tịch nói “Tiền tổng, vấn đề phong thủy nhà ngài chủ yếu là do phòng bếp.”

    Sở Từ nhìn động tác bấm đốt ngón tay của hắn, thầm nghĩ người này thật đúng là biết diễn, nhưng cũng chỉ lừa được người ngoài nghề, chẳng lẽ Ngưu đại sư cho rằng bấm ngón tay tính là chỉ cần lấy ngón cái nhấn nhấn vào ngón giữa là xong? Cũng quá là coi thường môn học kì môn độn giáp này. Người xưa phát minh loại phương pháp “bấm tay tính toán” là bởi vì cách tính “Bát quái”, “Địa chi”, “Thiên can” trong kì môn độn giáp vô cùng phức tạp, trước kia lại ít dùng giấy nên mới dùng đốt ngón tay để tính, mà đều là dùng tay trái, Ngưu đại sư lại dùng tay phải, càng vớ vẩn là mấy người này còn vô cùng sùng bái nhìn hắn.

    Sở Từ thở dài. Người bây giờ nha, thế hệ sau không bằng thế hệ trước.

    “Nhà bếp? Nhà bếp có thể có vấn đề gì?”

    Tiền Gia Đống không tin, mấy Đại sư phong thủy ông từng tiếp xúc đều không đi phòng bếp nhìn, phần lớn chỉ nhìn phòng khách, sân, đường đi, lần đầu tiên ông nghe nói phòng bếp cũng có vấn đề.

    Ngưu đại sư liếc nhìn Sở Từ, sau đó thở dài nhìn về phía nóc nhà nói “Trên phòng bếp có một cây xà ngang, đây là điều tối kị trong phong thủy. Nữ chủ nhân trong nhà thường tiếp xúc nhà bếp nhiều nhất nên phu nhân ngài sẽ là người đầu tiên chịu nguy hại, trong nhà bếp còn để máy giặt, phòng bếp là nơi có Táo quân ở lại, quần áo dơ có quá nhiều đồ dơ bẩn, để trong phòng bếp dễ ảnh hưởng đến khí vận. Hơn nữa mô tơ bơm nước nhà ngài để đối diện kệ bếp.”

    “Chẳng lẽ cái này cũng cần phải chú ý gì sao?”

    Nhà Tiền Gia Đống tuy rằng là biệt thự nhưng diện tích cũng không lớn, nhà vệ sinh rất nhỏ, lúc trước không có chỗ đặt máy giặt nên liền đặt trong nhà bếp, không ngờ cái này cũng có ảnh hưởng đến vận thế. Nghe Ngưu đại sư nói cả buổi, ông đã đối nhà bếp của mình tuyệt vọng, ở lâu như vậy mà ông không hề biết thì ra nhà bếp còn có nhiều kiêng kị như thế? Nhưng mà xà ngang, máy giặt có ảnh hưởng còn nói được, mô tơ bơm nước cho nhà xài mà còn có thể ảnh hưởng đến phong thủy sao? Không đến mức đó chứ?

    “Đương nhiên là có! Máy bơm nước thuộc kim, bệ bếp thuộc hỏa, kim thủy hỏa tương khắc! Hiểu chưa?”

    Không chỉ Tiền Gia Đống mà Sở Minh Giang và Đỗ Chí Cương ở một bên cũng sợ ngây người, Ngưu đại sư nói như vậy, lẽ nào biệt thự Tiền gia nhìn khí khái rộng rãi, thế nhưng lại hung mãnh còn hơn hổ báo. Đến mức đó sao?

    Ngưu đại sư nói xong cả buổi lại không nói nữa, Sở Từ nhắc hắn nửa ngày hắn cũng không thèm liếc nhìn Sở Từ một cái, hiển nhiên là nhập diễn quá sâu!

    Sở Từ bất đắc dĩ nhắc nhở nói “Ngưu đại sư, ý của ngài là vì phong thủy phòng bếp không tốt nên sức khỏe của phu nhân có vấn đề?”

    Cô vừa nhắc như vậy Ngưu đại sư mới nhớ mình còn chưa nói xong liền lập tức tiếp tục nói “Đúng đúng đúng! Tôn phu nhân bị va chạm phải nằm viện, nếu tôi đoán không sai thì gần đây phu nhân có giải phẫu.”

    Hắn vừa nói ra Tiền Gia Đống liền hoàn toàn tin! Nên biết chuyện vợ ông nằm viện ông cũng chưa nói cho ai cả.

    Ông tự trách ánh mắt mình quá vụng về, vẫn luôn không tin phong thủy nhưng lại vì phong thủy phòng bếp không tốt khiến vợ phải vào viện! Ông vội vàng nắm lấy tay Ngưu đại sư la lên “Đại sư, ngài nhất định phải giúp tôi! Nói thật với ngài, lần này vợ tôi bệnh rất đột nhiên khiến tôi trở tay không kịp, tôi đã hẹn giải phẫu vào ngày mốt, ngài xem giúp tôi xem lần này giải phẫu có thể chữa khỏi cho bà ấy không?”

    Ngưu đại sư hừ nói “Đưa sinh nhật bát tự cho tôi.”

    Còn đừng nói, nhìn rất có phong phạm của Đại sư.

    Chờ Tiền Gia Đống báo sinh nhật bát tự, Sở Từ lén đưa tay ra sau tính rồi nói nhỏ với Ngưu đại sư vài câu.

    Ngưu đại sư nói “Tiền tổng, theo bát tự ngài vừa đưa đến xem thì phu nhân của ngài chú định phải gặp kiếp nạn này, do phong thủy nhà ngài không tốt, đặc biệt là sát khí ở phòng bếp quá nặng khiến cho bệnh lần này rất hung mãnh, nếu tôi không tính sai thì phu nhân của ngài bị bệnh ở ngực trên đúng không?”

    Tiền Gia Đống gật đầu, bội phục sát đất, ông lôi Ngưu đại sư đến một bên nói “Đại sư, ngài thật là thần! Vợ của tôi bị ung thư vú, tôi đã hẹn bác sĩ làm phẫu thuật cho bà ấy.”

    Sở Từ nghe vậy nhíu chặt mày, vợ của Tiền Gia Đống tuy rằng có bệnh nhưng số mệnh bà cũng không có cuộc giải phẫu nào cả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bệnh của bà rất nhanh sẽ khống chế được.

    Nói tiếp, thời đại này có nhiều loại bệnh kì quái thật.

    Ngưu đại sư đem lời nói của Sở Từ nói ra, Tiền Gia Đống liền sửng sốt “Không đúng nha, bác sĩ đều khuyên tôi nên giải phẫu, chẳng lẽ…”

    “Tiền tổng, tôi đề nghị ngài nên mang phu nhân đi mấy bệnh viện khác kiểm tra lại thử xem, số mệnh của phu nhân ngài không có giải phẫu, đây cũng không phải là chuyện đùa, nếu làm sai rồi sẽ thương tiếc chung thân.”

    Tiền Gia Đống không dám chậm trễ, vội nói “Đại sư, tôi chuyển phí qua ngân hàng cho ngài nhé?”

    “Ôi, cứ từ từ, ngài lo chuyện của phu nhân trước đi.”

    Tiền Gia Đống cũng không khách khí, vội lái xe đi bệnh viện. Ngày tiếp theo, Tiền Gia Đống gọi điện thoại tới nói ông mang phu nhân đi Bắc Kinh tái khám, bác sĩ bên kia nói tạm thời không cần giải phẫu, bệnh tình có thể khống chế được.

    Tiền phu nhân nghe nói không cần phải làm giải phẫu cắt bỏ liền vui vẻ nói “Lão công, ông nhất định phải cảm ơn Đại sư đàng hoàng.”

    “Ừ.” Tình cảm của hai vợ chồng rất tốt, thấy bà không phải chịu tội Tiền Gia Đống liền cảm thán nói “Trước kia là tôi quá tự đại, không biết việc đoán mệnh bác đại tinh thâm. Bà yên tâm, tôi nhất định cảm ơn Ngưu đại sư đàng hoàng.”

    Tiền Gia Đống muốn cảm ơn Ngưu đại sư nhưng Ngưu đại sư lại nhất định không muốn tiền, Tiền Gia Đống ngầm hiểu đem công trường cho Đỗ Chí Cương và Sở Minh Giang cùng nhau phụ trách, coi như Sở Minh Giang là nhà thầu. Tiền tổng cũng biết Sở Minh Giang không có tiền nên ra mặt làm đảm bảo, tìm nhà cung cấp vật liệu cho ông, giúp ông ghi nợ trước. Cứ như vậy, Sở Minh Giang gần như không cần bất kì tiền gì đầu tư cũng có thể đem công trình làm xong.

    Đêm đó, tâm tình của Sở Minh Giang rất tốt, Điền Tam Thải đặc biệt làm xương sườn kho tàu cho ông chúc mừng.

    Công trình này làm xong, nói nhiều cũng không nhiều nhưng 30 vạn là nhất định có thể kiếm được! Bây giờ nhà ở huyện thành cũng mới có hơn 10 vạn một căn.

    “Chờ ba kiếm được tiền chúng ta sẽ mua nhà ở huyện thành, cho bốn đứa đi học ở trường gần đó luôn.”

    Điền Tam Thải kích động nói “Vậy tôi phải cảm ơn Ngưu đại sư đàng hoàng! Ngưu đại sư thật là thần! Trước kia sao không thấy ông ấy có bản lĩnh như vậy?”

    Sở Từ hừ hừ, nghĩ thầm người là thần thật sự chính là con gái của mẹ này.

    ……….

    Sở Từ muốn sớm tìm ra hung thủ làm hại Sở gia, nhưng trước mắt lại không có bất kì manh mối nào, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

    Sáng sớm hôm sau, Điền Tam Thải giúp Sở Từ thu xếp cặp sách, nói là thu xếp cho oai chứ thật ra cũng không có mấy quyển, trước kia Sở Từ ngốc, sách không phải bị cướp cũng là bị ném, mất cặp cũng là chuyện thường.

    “Có cái gì không đủ thì nói mẹ lại mua cho con.”

    “Dạ con biết rồi.”

    “Đến trường học phải lễ phép với thầy cô giáo, thầy cô nào không quen cũng phải chào.”

    “Dạ!” Sở Từ cười cười.

    Sở Trạch Vũ hiện đang học lớp 2 cấp 2, Sở Minh Phi lớp 1, Sở Từ học lớp 3 tiểu học. Trường cấp 2 của trấn trên nằm ở phía sau trường cấp 1, ba anh em cùng nhau đi học, Sở Trạch Vũ rất không vui vì mức độ nổi tiếng của Sở Từ quá cao, đi trên đường luôn bị học sinh khác chỉ trỏ, trước kia Sở Trạch Vũ luôn tránh ra xa, nói Sở Từ ảnh hưởng hắn tán gái, bây giờ Sở Từ bình thường mọi người lại tiếp tục tới quan sát.

    Sở Từ không thèm quan tâm đến những ánh mắt ấy, cô bước nhẹ nhàng, miệng mỉm cười đi vào trường học.

    Trường học 1000 năm sau, học tập cùng những hậu bối của mình, còn phải học chữ giản thể từ đầu giống như một người thất học, thật khiến cô chờ mong.

    Sở Trạch Vũ vừa vào cổng trường liền chạy, còn Sở Minh Phi giúp Sở Từ một đường đến phòng học.

    “Sở Từ, anh ở khu phía sau, có việc gì thì tới tìm anh nhé.”

    “Cám ơn anh ba.” Sở Từ cười nói “Anh ba, em thấy anh có hoa đào di động, hôm nay có vận hoa đào nha.”

    Sở Minh Phi cười khúc khích vuốt đầu cô “Nhóc con biết cái gì mà vận đào hoa chứ? Được rồi, vào lẹ đi thôi!”

    Sở Minh Phi cười đi đến cửa thang lầu, chợt thấy một bạn học nữ của lớp bên cạnh xông tới, xấu hổ e thẹn đưa một phong thư “Sở Minh Phi, tớ, tớ, tớ…Tớ thích cậu!”

    Nói xong liền dúi phong thư vào tay Sở Minh Phi, quay đầu chạy. Cậu ngây người một lát, sau đó khiếp sợ, Sở Từ thật đúng là thần!

    Bên kia, Sở Từ mới vừa đi đến cửa phòng học liền nghe được tiếng nói chuyện của hai người nữ.

    “Tôn lão sư nghe nói chưa? Đứa ngốc kia hôm nay sẽ đi học lại.”

    Giọng của Tôn lão sư rất nhẹ nhàng “Lần trước tôi đi mua đồ ăn gặp mẹ của Sở Từ, bà nói đầu óc của Sở Từ đã chữa khỏi, bây giờ không ngốc nữa, nhờ tôi chăm sóc tốt cho con bà.”

    “Không ngốc? Ai mà tin? Tôi sống nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ thấy bệnh ngốc có thể chữa đâu. Cô lại không phải không biết mẹ của nó, bênh vực người mình lại còn đau lòng con, ở trong mắt bà ấy con gái cho dù có ngốc cũng tốt! Bà ấy làm sao có thể nói con gái mình không tốt? Tôi nghĩ hôm nào chúng ta đi gặp hiệu trưởng, bảo hiệu trưởng chuyển đứa nhỏ này đi thôi! Tôi không muốn mình có người học sinh như vậy, còn phải làm kiểm tra, nhiều lần đều được 0 điểm hại tôi không có tiền thưởng. Thật đen đủi.”

    Tôn lão sư trấn an nói “Tưởng lão sư, cô cũng đừng nóng vội, Sở Từ vốn là cũng xinh đẹp, nếu có thể chữa khỏi cũng là chuyện tốt, kiểm tra là chuyện nhỏ, học sinh khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng, nếu thật có thể chữa khỏi học sinh cũng có thể sống như người bình thường.

    Tưởng Phượng Anh nói “Nếu lại kéo chân của cả lớp, tôi nhất định phải đi nói cho hiệu trưởng, lớp chúng tôi có phải là thùng rác đâu, cái gì cũng nhét vào.”

    Trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng đọc sách.

    Sở Từ nghe những lời này cũng không có cảm giác gì, cô cũng không phải con nít 10 tuổi thật nên sẽ không vì một câu nói của người lớn mà đau lòng, đứng ở góc độ của người lớn mà nói thì Tưởng Phượng Anh chỉ là quan tâm đến ích lợi của mình, nói chuyện khó nghe, không có đạo đức của giáo viên, nhưng mà cũng không có làm gì quá đáng, Sở Từ nhìn tướng mạo cũng có thể thấy người này chỉ là nói chuyện thẳng nên dễ làm phật lòng người khác nhưng không xấu, thuộc về loại người mồm miệng chua ngoa nhưng tốt bụng.

    Nghĩ vậy, Sở Từ đứng ngoài một lúc mới đi vào.

    Thấy cô đi vào, lớp học đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm.

    Sở Từ đi đến trước mặt hai người, chào hỏi “Chào Tôn lão sư, Tưởng lão sư! Áo khoác của Tôn lão sư thật xinh đẹp.”

    Tôn lão sư hóa đá.

    “Tưởng lão sư, tay của cô thật khéo, bím tóc thắt rất đẹp.”

    Tưởng lão sư cũng hóa đá, sau đó đỏ mặt lên, kì quái, nha đầu này thay đổi lớn quá! Trước kia chỉ biết ngây ngô cưới, không biết chào hỏi, cũng không biết nói chuyện. Bây giờ lại biết khen người khác! Không biết lời nói ban nãy của mình có bị nghe thấy hay không nữa.

    Ai cũng đều thích nghe lời nói ngọt, Tôn lão sư cười nói “Sở Từ, con khỏi thật sao?”

    “Đúng vậy, Tôn lão sư, trước kia làm phiền cô nhiều rồi.”

    Bạn học cả lớp sợ ngây người.

    Kẻ ngốc được trị hết bệnh rồi? Còn sửa soạn xinh đẹp như vậy nữa!

    Tôn lão sư vuốt đầu Sở Từ hỏi “Con còn nhớ chỗ của mình không?”

    Sở Từ lắc đầu.

    “Con ngồi hàng cuối cùng, ngồi tạm đó đã, sau này cô chuyển chỗ cho con.”

    “Cám ơn cô.”
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.