Chương 10: Trừng phạt Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Hai người đàn ông kia đều ăn mặc rất lịch sự, một người tuổi hơi lớn mặc một cái áo khoác nỉ, một người khác khoảng 40 tuổi, đeo kính gọng vàng nhìn rất văn nhã. Nhìn bọn họ như là bậc bác, bậc ông đáng kính trọng. Sở Từ ôm một con búp bê màu trắng vào cửa, con búp bê này không có mặt cũng không có ngũ quan, cả người trắng muốt nhìn rất quỷ dị. Thấy cô, hai người đàn ông cười, gã mắt kính nuốt nước miếng, nói một cách đáng khinh “Tiểu mỹ nữ, đến đây với ba!” Sở Từ nghiêng đầu khó hiểu “Bác, bác có phải ba con đâu? Sao lại nói như vậy?” “Ngoan!” Gã dỗ nói “Gọi ba, ba cho con kẹo ăn.” Nói xong liền lôi một mớ kẹo ra, con nít nông thôn nhà nghèo, nhiều đứa quanh năm suốt tháng đều không được ăn kẹo, kẹo của hiệu trưởng nhìn đủ màu sắc rất dễ dụ dỗ con nít. Sở Từ không cầm mà chỉ nói “Bác ơi, con không có hay nhận người lạ làm ba! Bác muốn chơi trò chơi với con không? Hôm nay cô giáo dạy tụi con về âm lịch và dương lịch, bác có biết ngày sinh âm lịch của mình không?” Gã đàn ông đã bị Sở Từ mê hoặc từ đầu, Sở Từ nhìn còn rất ngây thơ, xinh đẹp tinh tế như một con búp bê sứ, miệng nho nhỏ có thể kích thích mọi ảo tưởng trong nội tâm của gã. Đúng! Gã thích nhất là kiểu này! Gã nghĩ nghĩ, nhiệt huyết dâng lên, cơ thể cũng có phản ứng. Gã tiến lên trước mặt Sở Từ, hít sâu vào một hơi rồi mới mê luyến nói “Bác nhớ chứ, ngày sinh âm lịch của bác là…” Sở Từ móc một cây bút lông ra, chấm chu sa viết thông tin lên con búp bê, lại hỏi những vấn đề khác rồi viết luôn một lần. Lão già bên cạnh cười nói “Lão hiệu trưởng, đứa bé lần này không tồi! Là đứa bé ngoan.” Hiệu trưởng nghe vậy liền kích động nói “Ngài yên tâm, có khi nào tôi tìm chất lượng kém đâu?” Lão già hừ lạnh “Nhớ cẩn thận một chút, đừng để người khác chộp được nhược điểm, nếu người nhà bọn họ phát hiện dám dây dưa thì cứ tìm người dọa bọn họ! Dân quê không dám làm bậy đâu.” “Tôi biết rõ…” hiệu trưởng cung kính nói. Sở Từ vẫn cười như là không thấy được ánh mắt đói khát của bọn họ, cô viết xong thông tin của bọn họ lên búp bê, lại nhét lá bùa đã vẽ sẵn vào. “Đứa nhỏ này thật bình tĩnh, tôi đoán nó không biết chúng ta muốn yêu thương nó như thế nào đâu. Tôi thích nhất trẻ con như vậy, chơi rất có cảm giác.” Gã mắt kính híp mắt hỏi “Sở Từ đúng không? Lại đây chơi trò chơi cùng bác nào.” Sở Từ chớp mắt, đặt ba con búp bê sang bên cạnh mới nghiêng đầu hỏi “Bác muốn xâm hại trẻ em sao?” Lời này khiến ba người kia thay đổi sắc mặt, họ im lặng một hồi sau đó cười ha ha “Đứa nhỏ lại còn hiểu chuyện này! Đây không gọi là xâm hại, gọi là yêu thương! Là dễ chịu!” “Trưởng thành thật sớm, nó có biết lát nữa chúng ta sẽ yêu thương nó như thế nào không nhỉ?” Ba người vẫn luôn cười, rõ ràng là không thèm sợ một đứa bé. “Nếu tôi không đoán sai thì ba người đều là người có uy tín, có danh dự, ba người không sợ tôi sẽ kiện mấy người sao?” “Kiện?” Lão già kia hút điếu thuốc, lộ ra một hàm răng vàng, lão cười nhạo “Nếu có bản lĩnh thì cứ kiện đi! Đời này ta chơi đùa trẻ em có đầy ra, còn không ai vặn ngã được ta! Cô bé này không thành thật, xem ông trừng phạt con như thế nào!” Ba người đi về phía Sở Từ, Sở Từ thở dài cầm lấy ba con búp bê rồi cười tủm tỉm nói “Giọng điệu đắc ý này khiến người khác thật phản cảm. Đám người cặn bã kia rốt cuộc là đang nghĩ gì? Không biết nếu như bị người khác băm nát phía dưới thì có thống khổ hay không? Thật là tò mò.” Nói xong cô liền lấy ba cây ngân châm ra, chọc vào hạ thể của ba con rối. Ngay lập tức, Ngô hiệu trưởng hô to lên một tiếng, sau đó những người khác cũng bắt đầu hô to lên. Bọn họ cảm thấy phía dưới bị một cây châm chọc xuyên qua, sau đó còn loanh quanh lòng vòng mà chọc, giống như Sở Từ đang làm với búp bê vậy. Ba người liền sợ hãi “Con nhóc kia, mày đang làm gì vậy?” Ngô hiệu trưởng quát. Gã đeo kính cũng mắng “Thối nha đầu, dừng tay!” Lão già lừa gạt “Cục cưng đừng quậy nữa! Ông chỉ muốn yêu thương con thôi.” Sở Từ cười nhạo, nhìn bọn họ như là đang nhìn một đám thiểu năng trí tuệ. Ký ức cuối cùng của Ngô hiệu trưởng chính là ánh mắt này của Sở Từ, trong chớp mắt lão cảm giác mình đang rớt vào hầm băng, cảm giác được sự sợ hãi xưa nay chưa từng có. Đột nhiên lão ý thức được, đứa nhỏ này cố ý bước vào bẫy của lão là muốn một lần nuốt hết bọn họ. Không! Không thể nào! Sở Từ chỉ là một đứa bé 10 tuổi, thậm chí trước kia còn ngu ngốc, như vậy thì sao có thể biết cái gì? Sao có thể làm con rối? Nhưng mà lại một lầm châm cắm vào lại khiến Ngô hiệu trưởng đau đớn kêu to, hai người kia cũng che lại hạ thể, ngã xuống đất rên rỉ. Sở Từ làm như không phát hiện, cô trầm mê vào trò chơi, dùng châm đâm vào một lần lại một lần. Cho đến khi cô cắm nát đồ vật của ba người kia mới mệt mỏi thở dài nói “Ôi, cắm người thật là mệt, lại đây, ba người các ngươi viết hết những chuyện phạm tội đã làm qua ra giấy, nếu không…” Nói xong, Sở Từ cầm một cây dao cười đi về hướng bọn họ. Lão già thống khổ nói “Mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày…Đừng làm càn!” Sở Từ vỗ khuôn mặt già của lão, nói “Khuôn mặt già nua này của ông, ông soi gương không thấy sợ sao? Mặt ghê tởm như vậy còn dám ra tay với trẻ em, hôm nay tôi muốn cho ông biết kết cục chân chính của cầm thú là gì!” Nói xong, Sở Từ lấy lão làm gương, cắt luôn phía dưới của búp bê. “A…….” Lão già đau khổ kêu to, máu chảy đầy đất, lão lập tức đau ngất đi. Hai người kia xem sợ ngây người, trên mặt tràn đầy sợ hãi, bọn họ liên tục lui về phía sau muốn cách xa Sở Từ ra. Đứa bé này! Nó là ác ma! Là lệ quỷ! Nó không phải người! “Nhìn cái gì mà nhìn? Chẳng lẽ mấy người cũng muốn bị cắt đứt? A… Mấy người chắc chắn đang nghĩ rằng sẽ có người đến trừng phạt tôi, tôi không trốn được đúng không?” Hai người vội vàng gật đầu, Ngô hiệu trưởng chịu đau mắng “Sở Từ! Tao nói cho mày biết…Mày không chạy thoát được đâu! Sẽ có người trừng phạt mày!” “Làm sao có thể chứ? Loại người như ông còn chưa có ai trừng phạt, một cô bé ngây thơ hồn nhiên đáng yêu như tôi, có ai sẽ làm gì tôi nào? À, quên nhắc mấy người, nước chúng ta còn có luật bảo hộ nha, nghe nói đứa trẻ như tôi cho dù giết người cũng không phải ngồi tù. Hơn nữa, ai mà tin một đứa bé 10 tuổi có thể điều khiển búp bê giết người chứ? Miễn bàn hiện trường còn không có công cụ gây án. Đương nhiên, tôi rất dân chủ, mấy người có thể đi kiện tôi. Kiện đi! Tôi nhìn xem ai dám làm gì tôi.” Những lời này rất quen tai, là những lời bọn họ vừa nói ban nãy. Bọn họ nói họ không sợ! Không ai có thể làm gì họ! Chỉ chớp mắt Sở Từ đã lấy những lời này trả lại cho họ. Ngô Khải Lượng đột nhiên tuyệt vọng, lão nhìn gã đeo kính, hai người đều thấy sự tuyệt vọng từ trên khuôn mặt đối phương. Sở Từ ngồi xổm xuống trước mặt họ, cười nói “Mấy người sợ hả? Không thể nào? Tôi đáng yêu mềm mại nhìn qua chơi rất thích nha! Không phải mấy người nói muốn chơi trò chơi sao? Hiệu trưởng, bác, tới đây chơi cùng Sở Từ đi. Sở Từ rất biết chơi nha! Bây giờ trò chơi còn chưa kết thúc, hai người không thể bỏ đi.” Nỗi sợ hãi bao trùm ba người bọn họ, không biết vì sao chỉ cần Sở Từ cười một tí là bọn họ lại sợ hơn một phần. Sở Từ đem giấy đặt trước mặt bọn họ. Hai người liếc nhau rồi bắt đầu viết trong tiếng kêu to của lão già. Sở Từ cười “Đúng rồi, tôi không thích nhắc nhở người khác, nhưng mà nếu các người quên mất mình từng xâm phạm những người nào, hoặc cố ý nói lộ ra , mấy người sẽ biết còn có rất nhiều cách đau, đau hơn dao cắt nữa. Mấy người có biết hình phạt treo cổ thời xưa không? Ở cổ đại nếu phạm tội hiếp dâm đều được đối đãi như vậy cả, mấy người… muốn thử không?” Sở Từ không cười, sắc mặt lạnh lẽo. Hai người không dám chần chờ nữa, tỉ mỉ viết ra từng sự kiện mà bản thân đã trải qua và những người đã cấu kết cùng bọn họ. Viết đầy hai tờ giấy, Sở Từ nhìn những việc này, mặt càng ngày càng lạnh. “Xong rồi…Chúng tôi đã viết hết, có thể tha cho chúng tôi chưa?” Ngô hiệu trưởng hỏi. Sở Từ khó hiểu nhìn bọn họ “Tha? Tôi bảo sẽ tha mấy người hồi nào? Ngô hiệu trưởng, ông già rồi. Khi một người già đi người ta thường sẽ ngẫm lại và suy xét cuộc đời mình, ở trên người ông, tôi không hề thấy điều đó.” Nói xong, Sở Từ lấy bật lửa ra, châm lửa đốt hai con búp bê. “A…” Một ngọn lửa dấy lên trên người hai người đàn ông, bọn họ kinh hoảng đẩy cửa chạy ra ngoài. ……. Mấy ngày nay trong trường học tràn ngập một loại không khí khẩn trương, đặc biệt là các thầy cô đều đang lén lút bàn luận việc Ngô hiệu trưởng đã chết, là sợ tội nên tự sát! Nói là sợ tội tự sát cũng không chính xác, trước khi lão chết cả người đều cháy, phía dưới cũng bị thiêu nát, cuối cùng lão không chịu nổi sự đau đớn nên nhảy lầu tự sát trong bệnh viện. Nghe nói trước khi chết lão luôn nói mê sảng, cái gì mà xâm hại trẻ em gì đó, nói ra toàn bộ những chuyện xấu mà lão đã làm. Cả trường đều đang kinh ngạc, một người hiệu trưởng quản lý mấy ngàn trẻ em thế nhưng lại là luyến đồng! Còn cùng lãnh đạo xâm phạm nhiều bé gái như vậy! Loại người này quả thật là còn không bằng cầm thú. Các thầy cô giáo ở sau lưng lau nước mắt nói những đứa trẻ này đáng thương. Nghe nói lão còn có hai đồng lõa, phía dưới cũng giống như Ngô hiệu trưởng, đều mất đi công năng. Hai người này rất quái dị, lúc chết thịt trên người như là vẩy cá, giống như bị người khác dùng dao cắt qua. Cuối cùng, lão già lấy dây thừng treo cổ, gã đeo kính thì ra ngoài bị xe đâm. Ba người đều là đột tử! Cách chết còn thảm thiết, việc này rất tà môn nhưng lại không có ai đồng tình bọn họ, tất cả mọi người đều nói loại người này đáng chết! May mắn là họ đã chết nếu không không biết còn bao nhiêu đứa bé bị tội nữa. Việc này làm ầm ĩ rất lớn, nghe nói còn có một phần danh sách truyền ra liên quan đến rất nhiều người có danh dự, uy tín ở huyện. Nhưng sau đó chuyện này nhanh chóng bị đè xuống, phía trên nói là giả, còn nói tội phạm là ba người này nhưng đều đã tự sát. Sở Từ nghe nói, không nhịn được ngáp một cái, cô biết ngay là sẽ như vậy, may mà cô đã nhớ rõ tên của mọi người, hơn nữa đã làm phép. Mấy người này sẽ bị xe đâm chết, có người té xuống sông, có người bị kẻ điên chém chết… Tóm lại đều là lấy cái chết đến chuộc tội. Sở Từ lấy một viên kẹo ra đưa cho Dương Hi lớp bên cạnh, Dương Hi lột ra để vào miệng. Kẹo, có vị ngọt! ………. “Sở Từ, bây giờ tan học mẹ sẽ đến đón con.” Chuyện của hiệu trưởng truyền khắp trấn trên khiến mỗi người đều cảm thấy bất an, Điền Tam Thải nhớ tới những lời lúc trước con gái mình nói, nhận thấy được Sở Từ từng bị mưu đồ gây rối, may mà con gái mình không bị làm sao nếu không bà nhất định không sống nổi nữa. “Được ạ.” Hai người đi đến cổng trường, gặp Trọng Lệ Lệ. Mặt mày mụ xám như tro, nhìn nghèo túng, luôn cúi đầu không dám nhìn người khác. Sở Từ đánh giá mặt mụ, thấy sắc mặt mụ biến thành màu đen, ủ rũ, xem ra là có người phải làm đám tang, mà tướng quả phụ của mụ cũng càng rõ ràng, hiển nhiên là chồng mụ đã qua đời. Sao lại nhanh như vậy? Theo tính toán của Sở Từ thì ít nhất cũng phải lên chức rồi mới có thể chết, giờ mới có mấy ngày, không nên nhanh như vậy chứ? “Mẹ, bà ta bị làm sao vậy?” Sở Từ nhỏ giọng hỏi. “Ôi cũng là số khổ, nghe nói chồng mụ cũng sắp thăng chức, ai ngờ lúc tan tầm bị một kẻ điên không biết từ nơi nào chạy tới chém chết!” Sở Từ nhíu mày “Mẹ, chồng bà ta tên là gì?” Điền Tam Thải nói cái tên đối với Sở Từ rất quen tai “Tuy rằng mụ ta vẫn cứ luôn kiếm chuyện với mẹ, nhưng xảy ra chuyện như vậy, thiệt thòi nhất vẫn là con cái.” Sở Từ nhìn Hiên Hiên, đứa bé kia như một quả bóng cao su bị xì hơi không có chút tinh thần nào. Nhưng thì sao chứ? Đừng nói với cô ai làm nấy chịu! Cô cũng không phải những đứa trẻ bị xâm hại nên không có tư cách nói tha thứ. Thử đi hỏi những đứa trẻ đó xem họ có đồng tình với đứa trẻ này hay không đi. Sở Từ cầm lấy cặp, lạnh nhạt nói “Thưa mẹ con đi học.” “Ừ, hôm nay có kết quả thi thư pháp đúng không? Thành tích không tốt cũng đừng có buồn, con dám can đảm đi thi mẹ cũng đã vui rồi.” Điền Tam Thải an ủi nói. Sở Từ nhìn bà một cái “Mẹ, còn có chuyện khác khiến mẹ vui hơn nữa, mẹ tin không?” Điền Tam Thải không hiểu ra sao.
Chương 11: Anh linh Shared by: banlong.us === oOo === Mời đọc Mấy ngày nay Tưởng Phượng Anh cứ cảm thấy bực bội, chuyện của Ngô hiệu trưởng vừa xảy ra, mỗi người đều cảm thấy bất an. Mọi thầy cô đều đang lén lút bàn tán về những học sinh đã bị hại, cũng đã có danh sách truyền ra, có một cái học sinh là cô đã dạy qua. Tưởng Phượng Anh rất tự trách, cô vẫn còn nhớ rõ cô bé Giai Giai kia đã từng nhờ cô giúp đỡ, khi đó Giai Giai nói hiệu trưởng luôn làm những chuyện kì quái với mình, nhưng lúc đó mẹ của Tưởng Phượng Anh nằm viện, cô phải chăm sóc ngày đêm rất mệt mỏi. Khi nghe cô bé nói vậy, Tưởng Phượng Anh chỉ nghĩ rằng con nít nói bậy, Ngô hiệu trưởng là người có tiếng tốt bụng, đối xử với nhân viên cũng tốt, thường xuyên mua đồ ăn đồ chơi cho lũ trẻ, một người hiền lành như vậy thì có thể làm chuyện gì kì quái? Cho nên cô liền đuổi đứa bé kia đi, ai ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện này. Tưởng Phượng Anh thừa nhận tính tình của mình không tốt, mẹ cô bị liệt nằm trên giường khiến gánh nặng chi tiêu trong nhà rất lớn, chồng lại không thèm quan tâm, mọi chuyện đều phải do cô làm nên đến trường học cô rất dễ phát giận với lũ trẻ. Cô bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình, nếu lúc trước cô càng chú ý Giai Giai hơn thì có lẽ cô bé đã không xảy ra chuyện này. Bây giờ cô bé cũng đã lên cấp 2, không biết ra sao rồi? Tưởng Phượng Anh nghĩ, hai mắt vô thần nhìn cửa văn phòng. “Ôi chao, Tưởng lão sư, lớp của cô giấu thật là sâu nha.” “Cô cũng thật biết nói đùa, lúc trước còn nói lớp mình chắc chắn là hạng chót, kết quả…” “Đúng vậy, Tưởng lão sư, cô nói xem làm sao cô giúp một đứa ngốc biết chữ phồn thể? Thật là thần!” Các đồng nghiệp tranh nhau nói. Tưởng Phượng Anh sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý bọn họ. “Mấy người đang nói gì vậy? Thi thư pháp cái gì? Chữ phồn thể? Lớp chúng tôi là Sở Từ thi, mấy người lại không phải không biết! Tuy rằng bây giờ đầu óc đỡ hơn nhưng còn không biết chữ nào, tôi còn đang dạy đây này.” “Tưởng lão sư, cô nói thật hay đùa vậy? Đã có kết quả xếp hạng rồi, lớp cô đứng đầu khối.” Tưởng Phượng Anh giật mình giật phiếu điểm ra xem, thấy tên Sở Từ đứng thình lình ngay chỗ hạng nhất! Cuộc thi lần này Sở Từ được hạng nhất! Sao có thể? Nhóc con kia còn không biết viết tên mình thì sao lại có thể viết nhiều chữ phồn thể như vậy? Tưởng Phượng Anh mãi không hoàn hồn được. Thầy Lưu dạy thư pháp của trường đi tới, cầm tác phẩm của Sở Từ kích động nói “Tưởng lão sư, tôi đang muốn tìm cô đây! Cô nói, lớp cô có một học sinh viết thư pháp lợi hại như vậy mà không chịu đề cử cho tôi, bình thường tôi sầu muốn chết vì không tìm ra ai để đi thi huyện. Với trình độ của Sở Từ mà nói, lấy hạng nhất ở huyện là chuyện đơn giản! Tôi cảm thấy bản lĩnh của Sở Từ còn hơn rất nhiều nhà thư pháp ấy! Hôm qua bạn của tôi thấy còn nói chữ của đứa bé kia có phong cách của Nhị vương cơ.” Tưởng Phượng Anh lấy tác phẩm của Sở Từ qua xem, sau đó mắt liền thẳng. Bản lĩnh dạy thư pháp ở trường không tồi, trong trường có rất nhiều lão sư có tác phẩm có thể cầm đi làm bảng chữ mẫu, Tưởng Phượng Anh là giáo viên ngữ văn, yêu cầu đối với bản thân cao, chữ viết cũng tốt, hễ có thời gian rảnh là lại tập viết. Chữ viết của Sở Từ rất đẹp, nét chữ liền mạch, không dịu dàng giống chữ của phụ nữ mà có loại tiêu sái cua nam nhi. “Đây là Sở Từ viết?” Tưởng Phượng Anh trừng lớn mắt, không tin nói “Lưu lão sư, thầy có lấy lộn không? Sở Từ của lớp chúng tôi còn không biết viết nữa.” “Sao có thể sai được? Tôi tận mắt thấy cô bé viết ra rồi nộp cho tôi. Còn tên…cô xem, viết cũng không tồi nha.” Tưởng Phượng Anh như nào đều cảm thấy không chân thực, cô đi vào lớp học đưa tác phẩm cho Sở Từ với biểu tình quái dị “Sở Từ, chữ thư pháp của trò…” Tưởng Phượng Anh không nhịn được muốn hỏi. Sở Từ lấy tác phẩm qua nhìn, viết như cứt chó vậy! Cô ghét bỏ nói “Tưởng lão sư cũng thấy xấu đúng không? Con từ đầu đã thấy giấy này rất tệ, bút lông cũng không tốt, loại bút mấy đồng tiền một cây này hoàn toàn không có tí cảm giác nào, còn có mực nước cũng rất rác rưởi! Lúc ấy con đã muốn ném tác phẩm luôn cho rồi.” “…” Cho nên một tác phẩm mà Sở Từ chỉ muốn ném lại tùy tiện đoạt giải, còn đánh bại các học sinh lớp 5? Tưởng Phượng Anh bỗng nhiên bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, trước kia ấn tượng của cô với Sở Từ rất kém cho nên chưa bao giờ phát hiện bản chất của Sở Từ, nhìn xem, tuy rằng đầu óc ngốc nhưng chữ viết lại đẹp như vậy, trước kia sao cô lại không phát hiện chứ? Nghĩ vậy Tưởng Phượng Anh liền ôn hòa biểu dương Sở Từ, tan học còn tìm Điền Tam Thải nói chuyện, nói bà dạy con rất tốt, còn nói Sở Từ rất có thiên phú, phải nghiêm túc bồi dưỡng, nói không chừng sẽ có thành tựu cao. Lần đầu tiên được lão sư của Sở Từ khen, Điền Tam Thải ngơ ngác nhìn giấy khen trong tay. Hạng nhất cuộc thi thư pháp? Các lão sư có bị cận thị hay không? Con gái của bà có trình độ gì bà còn không biết hay sao? Có thể viết tên của bản thân bà còn phải cám ơn trời đất. “Sở Từ, con giải thích cho mẹ xem chuyện này là sao?” Điền Tam Thải chỉ vào giấy khen như là Sở Từ làm chuyện gì thương thiên hại lý. Sở Từ cong môi, nhanh chóng nói “Mẹ, chuyện hiển nhiên nha. Con di truyền sự thông minh tài trí của mẹ mà.” Điền Tam Thải bật cười, chờ cô đến cửa chùa miếu mới dặn dò “Nhớ về sớm ăn cơm.” ……. Sở Từ vừa đi đến cửa liền thấy trước cửa đứng hơn 20 người đang xếp hàng chờ cái gì, vẻ mặt nóng vội, còn có một người trẻ tuổi đẩy một cụ già ngồi xe lăn, mọi người yên lặng xếp hàng một cách thành kính. Trong lòng Sở Từ rất nghi ngờ, mấy người kia thấy cô đi vào miếu liền sáng mắt lên. Một người trẻ tuổi kêu cô lại “Cô bé, nhà em ở gần đây đúng không? Em thường đến chỗ này chơi không?” Sở Từ gật đầu. “Tốt quá.” Mọi người vui vẻ vây lại “Cô bé, con biết Ngưu đại sư không? Là người Đại sư đoán mệnh xem tướng rất chuẩn kia ấy! Nghe nói đạo hạnh của ông ấy rất sâu, là cấp bậc thiên sư! Đó thật sự là cao nhân, nghe nói ông ấy ở chỗ này là vì tránh né hỗn loạn, cao nhân đắc đạo như ông ấy chắc là rất khó mời đúng không?” “…” Bọn họ đang nói về lão hòa thượng thích gặm chân gà uống rượu kia sao? “Đúng rồi, cô bé có thể nói cho mọi người biết làm sao mới có thể gặp mặt Đại sư không? Chúng tôi muốn mời ông ấy đoán mệnh xem tướng, con nói nếu đứng ở đây chờ ông ấy mấy ngày ông ấy có thể gặp chúng tôi sao?” Sở Từ nghe vậy liền nhướn mày hỏi “Mấy người muốn tìm Ngưu đại sư để đoán mệnh?” “Đúng vậy.” Cô lại thử nói “Gía của Ngưu đại sư rất cao.” “Bao nhiêu tiền cũng được!” Mọi người cảm thấy Sở Từ quá thô tục liền nói “Cao nhân thật sự đều thu phí rất cao, cô bé không biết đấy, người như Ngưu đại sư nếu muốn 10 vạn 8 vạn là bình thường, chỉ cần ông ấy có thể giải quyết được chuyện là được.” “…” Tiểu hòa thượng kéo Sở Từ vào miếu, kích động nói “Sở Từ thấy không? Phương trượng của chúng tôi nổi tiếng rồi! Nhiều người đến tìm ông ấy xem tướng như vậy, cứ như là minh tinh ấy nhỉ, trước kia sao tôi không phát hiện ông ấy lợi hại như vậy chứ?” Đang nói thì Ngưu đại sư cầm chân gà chạy ra, mấy ngày không gặp, người hắn mập cả 1 size, khuôn mặt thì như nổi váng dầu, vừa nhìn liền biết dinh dưỡng rất tốt. Nhưng mà hắn béo lên cộng thêm cái đầu trọc và nụ cười tủm tỉm nhìn còn rất giống Phật Di Lặc. “Sở Từ, con tới rồi?” Ngưu đại sư kích động kéo cô vào phòng “Con thấy không? Ngoài cửa nhiều người tìm ta đoán mệnh như vậy, suýt nữa hù chết ta, bình thường con đi học không ở đây ta có dám cho họ vào đâu, bọn họ liền xếp hàng mấy ngày, ngày cũng xếp đêm cũng xếp, ta còn không dám đi WC vì sợ bọn họ thấy. Mấy người này cũng kì quái, càng là không thấy lại càng nghĩ ta có đạo hạnh cao thâm.” Sở Từ cạn lời. Ngưu đại sư lấy lòng gọt quả táo cho cô “Lại đây ăn đi nha đầu. Vừa mới mua đấy, ăn thử xem ngon không?” Sở Từ hừ một tiếng, cầm quả táo cắn mấy miếng, Ngưu đại sư thử hỏi “Sở Từ, hay là chúng ta liên hợp lại làm một cú lớn đi. Đoán mệnh cho bọn họ rồi nâng giá cao lên! Đến lúc đó con kiếm tiền cho nhà con sống tốt hơn, miếu của ta cũng có nhiều hương khói hơn.” Mấy ngày nay, mọi người vì bày tỏ tâm ý nên đã cúng vài ngàn tiền nhang đèn cho miếu, hương khói nhều xưa nay chưa từng có. Sở Từ nghe vậy liền trầm mặc, tuy rằng cô sống nhờ trong thân thể trẻ con nhưng bản thân cô là người trưởng thành, nếu sống giống như một đứa trẻ vậy thì quá lãng phí thời gian, bây giờ kế bên nhà có sẵn một tòa miếu, dựa vào đoán mệnh kiếm tiền làm giàu cũng không có việc gì khó, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, không quấy rầy đến sinh hoạt thì cô cũng chả có tổn thất gì. Nghĩ vậy, Sở Từ gật đầu nói “Từ hôm nay trở đi, mỗi buổi sáng từ 6h đến 7h, con sẽ đoán mệnh cho họ.” Ngưu đại sư khó hiểu “Tại sao lại từ 6h đến 7h?” “Vô nghĩa, con còn phải đi học nữa!” Ngưu đại sư lập tức hiểu, hắn cười mỉa “Ngày mai là cuối tuần, hôm nay con thử thử xem?” Sở Từ trợn mắt “Chờ con ăn táo xong đã!” …….. 10 phút sau, những người bên ngoài nghe nói Ngưu đại sư cuối cùng cũng chịu ra đoán mệnh đều kích động muốn khóc, Ngưu đại sư đức cao vọng trọng cuối cùng cũng chịu gặp bọn họ. Một cặp vợ chồng nhanh chóng đi đến, Sở Từ nhìn thoáng qua họ liền cau mày. Hai người này tuổi không lớn, nữ mềm mại, nam cường tráng, lúc vào cửa người chồng vẫn luôn đỡ vợ mình che chở cẩn thận, có vẻ rất ân ái. “Đại sư!” Lưu Bân mở miệng nói. Ngưu đại sư ngồi thẳng dậy, cười nói “Mời ngồi.” Hai vợ chồng ngồi xuống, Lưu Bân gấp gáp nắm lấy áo của Ngưu đại sư nói “Đại sư! Cầu ngài giúp hai chúng con một lần, nửa đời sau của hai vợ chồng hoàn toàn dựa vào ngài.” Ngưu đại sư ho một tiếng, nghiêm trang nói “Đừng kích động, có vấn đề gì hai người nói thử xem.” Lưu Bân nhìn vợ, thở dài nói “Không nói dối ngài, hai vợ chồng con kết hôn 5 năm rồi vẫn chưa có con, chúng con đã thử mọi cách rồi đều không có kết quả, hai vợ chồng con đều thích trẻ con, cha mẹ cũng hối thúc, năm nay nếu vẫn không có, con chỉ sợ người trong nhà sẽ khó xử tiểu Nhu…” Nghe vậy, mắt vợ hắn tối sầm lại. Ngưu đại sư liếc mắt nhìn Sở Từ, Sở Từ đưa câu trả lời đã viết sẵn cho hắn. Ngưu đại sư nhìn qua mới làm ra vẻ cao thâm hỏi “Xin hỏi, hai vợ chồng có biết quá khứ lẫn nhau trước khi kết hôn hay không?” Hắn vừa nói xong, Lưu Bân và Vương Tiểu Nhu liền biến sắc, hai người nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương. Lưu Bân nắm tay Vương Tiểu Nhu, nói “Đại sư, ngài nói vậy là có ý gì?” Ngưu đại sư cười “Chỉ là đã biết mà thôi, sao thế? Sợ Ngưu đại sư tôi gài các người sao? Nếu hai người đã biết, vậy thì tôi cứ nói thẳng đi. Vấn đề là do người vợ, nếu tôi không nhìn lầm thì nghề nghiệp trước kia của cô ấy cũng không đứng đắn, đương nhiên, tôi cũng không kì thị gì, chỉ là phụ nữ nếu làm việc kia thì rất dễ mang thai, từ tướng mạo của vợ cậu có thể thấy, đời này cô ấy có rất nhiều con nhưng lại không giữ lại được đứa nào, trước kia đã bỏ 6 rồi đúng không?” Hắn vừa nói xong, Vương Tiểu Nhu liền tái mặt cúi đầu xuống, còn Lưu Bân nắm lấy tay cô, kích động nói “Đại sư, tha lỗi cho con vừa rồi thử ngài. Do người đoán mệnh lúc nào cũng hay nói ba phải, ngài lại chỉ dựa vào tướng mạo là có thể biết vợ con trước kia làm gì, ngài thật lợi hại! Đúng là nghề nghiệp trước kia của cô ấy không tốt, nhưng cô ấy là người tốt, chỉ là bị cha ghẻ bắt buộc mà thôi. Mẹ ruột và cha ghẻ của cô ấy cũng thật không phải người, thấy cô xinh đẹp liền bắt cô làm nghề đó để kiếm tiền. Cô ấy cũng từng phá thai, chuyện này con đều biết cả. Nhưng con không quan tâm, con yêu cô ấy, con chỉ quan tâm đến nhân phẩm! Linh hồn của cô ấy là sạch sẽ! Không lẽ chỉ vì sai lầm trong quá khứ mà cô ấy không thể lại làm người, làm mẹ sao? Đại sư, ngài nhất định phải giúp con! Lúc trước mẹ con biết thân thế của tiểu Nhu liền phản đối, bây giờ nếu không có con, bà ấy nhất định sẽ không bỏ qua.” Ngưu đại sư nghe vậy liền ngây người, hai người này thật là xuất sắc, cứ như phim truyền hình vậy! Hắn liếc nhìn Sở Từ, thầm nghĩ cô nhóc này cũng quá thần, chỉ xem một cái là có thể biết nghề nghiệp của người ta. Sở Từ nhìn chằm chằm Vương Tiểu Nhu, tướng mạo cô ta có chứa sắc, cả đời sẽ có rất nhiều người đàn ông, dựa vào sự cưng chiều của đàn ông để ăn cơm nên cô mới đoán ra trước kia làm nghề gì. Sở Từ lại nhìn về phía nhãn lộ, cũng chính là vị trí của tử cung. Muốn biết có con cái hay không, có nhiều hay ít, thành tựu của con cái sau này đều là dựa vào đó. Bất hạnh là, bộ phận này của Vương Tiểu Nhu hãm sâu, còn có mấy vết rạn, vừa thấy là biết không có duyên với con cái. Điều kì quái là, tuy Vương Tiểu Nhu không có duyên với con cái còn Lưu Bân lại là người chính trực, cả cuộc đời chỉ có một lần kết hôn, nói cách khác, hắn ta sẽ cùng Vương Tiểu Nhu cầm tay nhau đến già. Thế nhưng cằm hắn ta rất dày, tam dương tròn trịa, cuộc đời có ít nhất hai đứa nhỏ, đời sau cũng rất có phúc khí, mệnh cách cũng là vinh quang cả đời. Còn Vương Tiểu Nhu tuy rằng nhiều đàn ông nhưng cả đời cũng chỉ kết hôn một lần. Một cặp vợ chồng chỉ kết hôn một lần, người vợ không có con cái, người chồng lại có, có thể là Lưu Bân có bồ nhí ở bên ngoài, nhưng từ tướng mạo mà nói thì hắn ta là người một lòng một dạ, ngoài khả năng này ra thì chỉ có thể là tướng mạo của Vương Tiểu Nhu bị thay đổi, hoặc là có nguyên nhân nào đó khiến mệnh cách của cô ta bị thay đổi. Như vậy, đó là vì lí do gì? Ánh mắt của Sở Từ đột nhiên nhìn về phía sau của Vương Tiểu Nhu, nơi đó có một anh linh đang ôm lấy thân thể của cô, như là muốn đạt được sự sủng ái từ mẹ mình vậy.