Huyền Huyễn Đại Chu Hoàng Tộc - Hoàng Phủ Kỳ (FULL)

?

Các bạn muốn nhóm mình dịch Đại Chu hay Trảm Tiên?

Poll closed 12/11/12.
  1. Đại Chu, nhóm dịch cố gắng đuổi kịp tác giả đê !!!

    90 phiếu
    81.8%
  2. Trảm Tiên, đọc truyện này thú vị hơn!

    14 phiếu
    12.7%
  3. Vừa Đại Chu vừa Trảm Tiên, chậm một chút cũng được...

    6 phiếu
    5.5%
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Chu Hoàng Tộc
    Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
    === oOo ===

    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: huntercd


    Chương 827: Ký Ức




    Tháng mười năm Thiên Mệnh Đinh Hợi, Đại Chu triều chế độ văn võ phân trị kéo dài hơn một ngàn sáu trăm năm, theo sự ra mặt của Vũ Mục, chấp chưởng đại quân triều chính, mà chính thức kết thúc. Đại Chu triều tiến vòa thời kỳ quân chính thống trị, Nho gia dạt ra.

    Theo sự lên đài của Vũ Mục, đại quân chinh phạt, đóng ở chín châu, cường giả hoàng cung, cùng với mật thám Tông Nhân phủ, chặt chẽ liên hệ chung một chỗ.

    Tất cả tranh chấp nội bộ, tạm thời toàn bộ gác lại.

    Đại quân chinh phạt bị triệu hồi toàn bộ, tạm dừng kế hoạch chinh phạt tông phái. Đồng thời, điều về thành trì các nơi chín châu trú đóng. Đại quân Thần

    Vệ nghe lệnh điều khiển của Vũ Mục, tạm thời cố định mục tiêu là tà đạo các nơi, cường giả ma đạo. Toàn lực đuổi bắt những đại ma đầu tu luyện ma công vô cùng tàn nhẫn, huyết tế toàn thành kia.

    Đồng thời, Tam Công cùng Vũ Mục gặp mặt, trao đổi hồi lâu. Không ai biết song phương nói chuyện gì. Chỉ biết, Tam Công bắt đầu triệu tập những đại nho còn sót lại các nơi, hợp ở Lan Thai Bí Uyển, nghiên cứu “Chu Dịch” do phu tử lưu lại. Đồng thời, Tam Công trợ giúp Lan Thai Bí Uyển, bắt đầu toàn diện đối kháng Đài Thiên Cơ, thiên cơ nhanh chóng bị quấy nhiễu.

    Lần này, Vũ Mục không hề trở về Vũ Mục phủ, chính thức tọa trấn Quân Cơ Xứ, chấp chưởng tất cả đại quyền.

    Thánh mười một, Tông Nhân phủ Tông Lệnh Lưu Kế, tiến vào Quân Cơ Xứ, bái phỏng Vũ Mục. Từ nay về sau, Vũ Mục tạm thời tiếp quản tất cả mạng lưới mật thám của Tông Nhân phủ. Một mạng lưới khổng lồ, tùy thời hướng đến mọi nơi chín châu.

    Lúc này, Vũ Mục tọa trấn trung tâm, chính thức xử lý toàn diện động tĩnh của đại địa chín châu.

    Mỗi một ngày, đều có đại lượng cường giả tông phái, bao gồm cường giả tà ma, ma đạo thượng cổ bị truy nã, đánh chết. Đại địa chín châu, sóng dậy mãnh liệt, một cỗ bão táp chân chính, quét qua đại địa.

    ……….

    Ở lúc đại địa chín châu gió dậy mây tụ, thời điểm sắp nổi lên một tràng bão táp. Phương Vân đã tiến vào một địa phương kỳ lạ, Vô Lương ma vực.

    Trước khi thần trí hoàn toàn đánh mất, Phương Vân chỉ thấy màu sắc vô tận, biến ảo, xoay tròn trước mặt. Trong mơ hồ, Phương Vân cảm giác trước mắt xuất hiện mây mù vô tận, mà một số mây mù tạo thành hình dáng vòng xoáy. Mà Phương Vân ở bên trong vòng xoáy này, không ngừng rơi xuống.

    Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân dần dần bị một cỗ vô nghĩa mê sảng, từ trong hôn mê, lây tỉnh dậy. Lúc ý thức Phương Vân trở nên càng ngày càng thanh tĩnh, đạo thanh âm vô nghĩa mơ hồ kia, dần dần trở nên rõ ràng.

    “Ca ca , ca ca….mau tỉnh dậy đi”.

    Trong mơ hồ, Phương Vân mở mắt ra, đập vào ánh mắt hắn, là gương mặt đỏ hồng của tiểu nữ hài tám, chín tuổi, vô cùng khả ái.

    “Ngươi là….”

    Phương Vân nhìn lên gương mặt khả ái này, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Đây là một khuôn mặt rất xa lạ, Phương Vân không nhớ rõ đã gặp qua nàng. Nhưng với bộ dáng của tiểu cô nương này, hiển nhiên nàng không cho là vậy.

    “Chát”.

    Tiểu nữ hài này dùng một lực lượng không tính là lớn, vỗ vào đầu Phương Vân.

    “Ca ca, ngươi lại gạt ta. Lý lão đầu sớm nói, ngươi bất quá đi đường ban đêm, bị ngã xỉu đi, hôn mê mà thôi. Ngươi còn giả vờ với ta nữa”.

    Tiểu nữ hài này phình má chu miệng, bộ dạng “Ta rất tức giận”.

    “Sương nhi, ca ca con rời giường rồi sao?”

    Đúng lúc này, thanh âm của một phụ nhân, từ bên ngoài truyền đến.

    “Nương, ca ca lại nằm bẹp trên giường không chịu đứng lên. Hắn muốn ngủ nướng nữa”.

    Tiểu nữ hài nghe được thanh âm này, trên mặt đột nhiên lộ ra nét cổ quái, hai tay giả mặt quỷ, le lưỡi, lập tức chạy vọt ra ngoài.

    Tiếng bước chân xa dần, càng lúc càng nhỏ, nhưng theo tiếng bước chân này, một cỗ ký ức, đột nhiên tỉnh lại trong đầu Phương Vân.

    Hắn vẫn tên là Phương Vân, chỉ bất quá, là một hài tử nhà nông bình thường ở một sơn thôn hẻo lánh. Về phần tiểu nữ hài vừa rồi, chính là muội muội hắn

    Phương Tiểu Sương.

    Cỗ ký ức này xẹt qua trong đầu, Phương Vân sợ ngây người. Hắn xoay đầu, lúc này mới đánh giá trong phòng.

    Đây là một gian phòng đơn sơ, vách tường dùng bùn đất xây thành. Mái được lợp rơm. Gian phòng đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ. Cửa sổ là dùng tay khoét thành, ánh mặt trời chiếu vào, hắt lên trên hố đất Phương Vân đang nằm.

    Nơi này tất cả đều lộ ra vẻ đơn sơ như vậy.

    Phương Vân chậm rãi gượng dậy, nâng chăn mềm cũ rách trên người ra. Đi chậm chậm ra ngoài. Nơi này tất cả như xa lạ, lại như quen thuộc. Làm cho

    Phương Vân sinh ra một cảm giác như mộng như ảo.

    Bên ngoài gian phòng, ánh nắng tươi sáng. Phương Vân đứng ở cửa, nhìn ra. Đây là một thôn xóm bình thường, rất là mộc mạc, đường đi thông suốt.

    Một dòng sông êm điềm, từ mảnh rừng cây không xa chảy qua. Vài phụ nhân đang tẩy rửa ở bờ sông.

    “Nhị oa tử, sớm đi đến nơi Lý tiên sinh nghe đọc sách vậy sao?”

    Một thôn phụ đang giặt rửa, nhìn thấy Phương Vân xa xa. Đứng lên, trở người lại trêu đùa.

    Phương Vân lắc đầu, không đáp lại. Nơi này tất cả còn vô cùng xa lạ. Hắn cũng không rõ ràng lắm, Thiên Địa Vạn Hóa Chung rốt cuộc đã đưa mình tới đâu. Trước khi rõ ràng mọi thứ, Phương Vân cũng không muốn nhiều lời.

    Không ngờ, cử động lắc đầu này của Phương Vân, rơi vào trong mắt chúng thôn phụ này, lập tức dẫn ra một trận cười to.

    “Vân nhi, ăn cơm thôi”.

    Một tiếng kêu gọi từ phía sau truyền đến, Phương Vân quay người lại, thấy một phụ nhân diện mục hiền hòa, quần áo đơn giản, đứng trước cửa, mỉm cười nhìn mình.

    Phương Vân ngẩn ngơ, theo bản năng đáp lại một tiếng.

    Bữa ăn sáng là vài cái bánh bao, hết sức mộc mạc. Phụ nhân chào hỏi một tiếng, rồi tự rời đi.

    Tất cả đều mông mông lung lung, tưa như thật mà không phải thật. Phương Vân không biết là phát sinh chuyện gì. Tự mình sao lại trở thành hài tử nhà nông bình thường, ở trong sơn thôn mộc mạc này. Cũng không rõ sao trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức không thuộc về mình.

    Bất quá, có một đoạn, hắn rất tin tưởng. Hắn chính là Phương Vân, không thuộc về nơi này.

    Một cỗ cảm giác ấm áp từ tay truyền đến, Phương Vân mới đột ngột hồi phục tinh thần lại. Không biết từ lúc này, trong tay mình đã cầm lấy bánh bao nóng hổi trên bàn.

    Nhưng làm cho Phương Vân chú ý không phải chuyện này, mà là tay của mình. Một cánh tay non nớt của hài tử mười một, mười hai tuổi.

    Trong lòng cả kinh tột cùng, rất nhanh,

    Phương Vân liền nghĩ đến một sự thật đáng sợ, thân thể này căn bản không phải của hắn, mà là thân thể của hài tử mười một, mười hai tuổi.

    Ông.

    Trong đầu Phương Vân kịch chấn, đầu óc mờ mịt. Mới vừa thức tỉnh, tinh thần hắn vẫn lâm vào một trạng thái mông dụ, mê mê tỉnh tỉnh. Thẳng đến lúc này, mới phát hiện ra biến hóa đáng sợ như vậy.

    “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?”

    Trong đầu Phương Vân vô số tiếng sấm nổ tung, một mảnh hỗn loạn. Bất quá, hắn lập tức điềm tĩnh lại. Dưới huấn luyện lâu dài, hắn đã kinh qua các loại trạng thái đột ngột, phương pháp trấn tĩnh, cũng đã trở thành bản năng.

    Trong lòng lãnh tĩnh, Phương Vân phát hiện. Có nhiều người bên cạnh mình, một lão lang thanh y, đang nắm lấy tay mình, trái phải bắt mạch.

    “Lý Lang Trung, hài nha của ta sao rồi?”

    Một bên, phụ nhân quần áo mộc mạc nói.

    Phương Vân nhất thời xuất thần, cư nhiên bên cạnh đi tới hai người.

    Phương Vân suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời để ý nghĩ trong lòng, mở miệng nói:

    “Vị phu nhân này, ta nghĩ ngài làm người rồi. Ta cũng không phải hài tử của người”.

    Việc cấp bách hiện tại, là phải tìm một nơi, an tĩnh lại, làm rõ một chút, rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Phương Vân không muốn dây dựa cùng nhà nông này. Tâm niệm vừa động, Phương Vân liền phát ra một cỗ chân khí.

    Dưới tình huống trong thôn sơn mộc mạc này, không thể nào có cường giả võ đạo. Phương Vân chỉ cần hiển lộ ra một chút lực lượng bản thân, tự nhiên có thể đánh tan ý niệm trong đầu phụ nhân này. Mặc dù không biết, sao lại chiếm cứ thân thể hài tử nhà nông này, nhưng tất cả đã sinh, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng Phương Vân cũng không nguyện ý để sai lầm tiếp diễn.

    Song, trong ý thức, chân khí cương đại trào ra, hóa long hóa hổ cũng không phát sinh. Trong đan điền, yên tĩnh, trống rỗng, không có một chút chân khí.

    Phương Vân trong nháy mắt lòng đã lạnh như băng, chìm đến đáy nước. Thân thể thay đổi còn không có gì, chỉ cần chân khí tu vi vẫn còn, thân thể võ giả liền có thể biến hóa, lớn nhỏ tùy tâm, trong nháy mắt là có thể biến trở về thân thể bản thân.

    Nhưng mà tất cả đều không còn rồi, vậy là hoàn toàn xong đời.

    “Hắc hắc, ca ca lại bệnh rồi”.

    Một giọng nói trẻ con từ cửa truyền đến, tiểu nữ hài xuất hiện lúc trước, đang ở trươc cửa giả làm mặt quỷ với Phương Vân, vẻ mặt cực kỳ tinh quái.

    “Huynh có phải muốn nói cùng Lý lão đầu với mẫu thân, huynh là Đại Chu gì đó, nhi tử Vương hầu gì đó hay không? Hắc, muội thì là công chúa đó. Lý tiên sinh đúng là không phải thứ tốt, dạy hư nhị ca….”

    Một cảm giác cực độ kinh ngạc, cực độ hoang đường, giống như kinh lôi, đánh vào lòng Phương Vân. Lật đổ triệt để ý nghĩ trong lòng hắn.

    Bên cạnh, khuôn mắt đầy nếp nhăn, lưng hơi cung Du Phương lang trung lắc đầu cùng phụ nhân, nhìn tiểu nữ hài tinh quái kia, cũng không nói gì.

    Lão lang trung liếc với phụ nhân bằng ánh mắt an lòng, sau đó cung người, mỉm cười nói:

    “Phương tiểu ca, ngươi nới ngươi không phải hài tử của mẫu thân ngươi, là từ một thế giới khác đến. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi là ai? Sao tới nơi này? Còn Đại Chu kia, là Đại Chu nào? Ngưới là hài tử của vương hầu nào? Các ngươi đã phát sinh chuyện gì? Ngươi còn thân nhân nào….”

    Lão lang trung hết vấn đề này đến vấn đề kia, mỗi một chuyện đều liên quan với thân thế của Phương Vân.

    Phương Vân lắc đầu: “Vị lão nhân gia này, cũng không phải ta nói chuyện hoang đường. Chuyện này có nguyên nhân, thật ra ta vốn tên là Phương Vân, chính là Quân Quân Hầu của Đại Chu triều….”

    Thanh âm Phương Vân đột nhiên ngừng lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nhỏ lại càng nhỏ. Lần lượt từng khuôn mặt xẹt qua trong đầu hắn, vô cùng quen thuộc, nhưng không biết tại sao, lúc hắn muốn nói ra khỏi miệng. Phương Vân lại không nói ra tên bọn họ được. Càng đáng sợ là, Phương Vân cảm thấy, những thứ vốn phải là ký ức chân thật của hắn, đã không còn như xưa, trở thành mơ hồ, hơn nữa còn cực kỳ xa xôi, xa xôi đến mức giống như trong mộng, rồi dần dần biến thành trống rỗng.

    Đến cuối cùng, trong đầu Phương Vân, chỉ còn lại một ký ức. Thuộc về một thiếu niên ở sơn thôn, tên là Phương Vân.

    Hắn có thể nhận ra lang trung trước mắt, nhận ra phụ nhân, nhận ra tiểu muội, nhận ra căn nhà, nhận ra từng ngõ ngạch trong thôn. Nhớ tới Lý tiên sinh đến từ ngoài thôn, ẩn cư trong thôn, kể chuyện cho mình. Nhớ tới mình thường xuyên đến chỗ hắn nghe hắn kể. Nhớ tới trước đó không lâu, Lý tiên sinh kể chuyện xong, lưu hắn lại ăn một bữa cơm, sau lúc trên đường về nhà, đột nhiên ngã xuống, bất tỉnh đi…

    Hắn có thể nhớ đến rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng thứ duy nhất không rõ, chính là trí nhớ chân chính của hắn….
     
    thienta and mrdjeu like this.
  2. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Chu Hoàng Tộc
    Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
    === oOo ===

    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: huntercd


    Chương 828: Nghiền Nát




    Tay chân Phương Vân lạnh lẻo... Loại cảm giác bất hảo này, bao phủ trong lòng. Hắn biết, chính mình tựa hồ đã đánh mất thứ trọng yếu nhất.

    Nhưng khó có thể ngăn cản loại biến hóa này.

    "Rốt cuộc phát đã sinh cái gì? Thiên Địa Vạn Hóa Chung, đi rồi, ta còn nhớ rõ Thiên Địa

    Vạn Hóa Chung. Ta còn nhớ rõ, ta bị áp buộc vào."

    Phương Vân còn nhớ rõ duy nhất, chuyện đã xảy ra trước khi bước vào nơi này. Hơn nữa phần trí nhớ đó, không có chút dấu hiệu phai nhạt đi.

    Hắn muốn triệu hoán Thiên Địa Vạn Hóa Chung trong cơ thể, nhưng mà giống như chân khí cường đại đột nhiên biến mất. Thiên Địa Vạn Hóa Chung đồng dạng biến mất vô ảnh vô tung.

    “Thế nào?" Lão lang trung gương mặt cười tủm tỉm, trong ánh mắt, có chút vẻ cười: “Ngoại trừ Đại Chu triều gì đó, vương hầu gì đó, ngươi còn nhớ rõ chuyện gì? Không nhớ rõ sao? Nếu ngươi thực là người đến từ nơi đó, sao có thể lại không biết, địa phương sinh sống của mình ờ đâu?" "

    “Vân nhi, nghe lời của mẫu thân. Từ nay về sau không tới chỗ của Lý tiên sinh nghe chuyện nữa. Ngươi như vậy, làm cho mẫu thân thật lo lắng."

    Phụ nhân bên cạnh quan tâm nói.

    "Hì hì."

    Tiểu nữ hài cũng mỉm cười, trong thanh âm tràn ngập sự ranh mãnh: "Nhị ca, hay là huynh muốn lười đo. Bắt chước đại ca đi theo phụ thân làm việc đi. Sơn thôn cũng không tệ mà!"

    "Khanh khách, hai oa tử, thím cũng đã sớm nói. Tiên sinh đọc sách kia không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày chỉ biết mộng tưởng hão huyền, kể chuyện có thể có cơm ăn sao?"

    Một người phụ nhân, thân hình hơi béo, bên cạnh đi theo vài thôn phụ, trước sau tiến lại: "Đại muội tử, ta cho ngươi một số trứng chim nè...”

    Những thôn phụ này, đi tới, cũng vây bên cạnh Phương Vân. Tíu ta tíu tích, vẻ mặt trêu chọc.

    Thanh âm của mọi người, hỗn loạn truyền ra, dũng mãnh tiến vào trong đầu

    Phương Vân. Bọn họ nói ra một sự thật. Tất cả ký ức trước kia của Phương Vân, cũng chỉ là một giấc mộng, một mộng tưởng hão huyền không chân thật.

    Phương Vân chỉ cảm thấy đầu như nổ tung, đủ loại hình ảnh, đủ loại biến hóa, các loại nghi hoặc, các loại khó hiểu, đồng loạt nảy lên trong lòng. Đến cuối cùng, tất cả thanh âm ở trong đầu, đã rót thành âm phù không có chút ý nghĩa, tựa hồ có ngàn vạn thanh âm đồng loại truyền ra.

    Chân thật, hay là hư ảo... không ngừng biến chuyển trong đầu.

    Phương Vân hai mắt chớp động, bỗng nhiên nhắm lại. Hắn muốn xem ký ức là chân thật, hay là hư ảo. Nếu là hư ảo, hắn không có khả năng nhớ rõ bản thân có Thiên Địa Vạn Hóa Chung, thậm chí còn có thể nhớ rõ mỗi một năng lực của Thiên Địa Vạn Hóa Chung.

    Hắn thậm chí có thể vừa nhắm mắt, vừa kể ra.

    Nếu tất cả chuyện này, đều là hư ảo, vì sao tin tức của trí nhớ trước, cùng với ký ức lúc này lại rõ ràng như thế?

    Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Vân đại định, nhanh chóng tỉnh táo lại. Bản năng được rèn luyện lâu dài kia, cùng năng lực tự hỏi cường đại, nhanh chóng chiếm cứ thượng phong.

    "Chân khí đã không có, thân thể cũng không phải thân thể trước kia. Tất cả lúc trước, tựa hồ đều là hư ảo.

    Chỉ có trước mắt mới là chân thật ...”

    Phương Vân nhanh chóng suy tư: "Nhưng mà tất cả chuyện này có rất nhiều sơ hở. Phần ký ức này, thật sự quá tốt, mà càng tốt thì sơ hở càng nhiều. Cư nhiên từ nhỏ đến lớn, mọi thứ không bỏ sót, toàn bộ đều có thể nhớ rõ."

    Một người cho dù là thông minh mức nào, cũng không có khả năng nhớ rõ mọi chuyện từ nhỏ đến lớn. Đặc biệt, đây chỉ là một thiếu niên sơn thôn bình thường.

    Tồn tại trong tối tăm đó, cung cấp cho Phương Vân một phần tin tức. Mà ngay cả chuyện tình hai ba tuổi, cũng có thể nhớ rõ rành mạch.

    Chuyện này đối với một người bình thường mà nói, thật sự là rất rất không tầm thường. Ít nhất, đối với một người thiếu niên, không có năng lực, thích mộng tưởng hão huyền, thích nghe Lý tiên sinh kể chuyện mà nói, không tầm thường!

    Thanh âm trong tai, như trước cuốn cuộn tiến vào. Phương Vân trong lòng đã định, bỗng nhiên mở mắt ra: "Đủ rồi!"

    Bất thình lình hét to, khiến cho cả phòng yên tĩnh lại. Mọi người giật mình nhìn Phương Vân.

    Phương Vân thân hình vẫn non nớt, nhưng ánh mắt lại trầm ổn mà kiên định: "Ta không biết, tất cả là phát sinh chuyện gì. Nhưng ta chính là ta, ta chính là Phương Vân..."

    Phương Vân trong đầu càng ngày càng rõ ràng... Phần ký ức vốn biến mất, biến thành ký ức trống rỗng, dần dần thức tỉnh. Tâm linh nghiền nát, ký ức vỡ tan, di động hiện ra, ánh mắt

    Phương Vân càng thêm sáng ngời: "

    "Ta chính là thứ tử của Phương gia, Quan Quân Hầu Đại Chu!"

    Cuối cùng âm thanh khí phách vang ra. Một cơn sóng nổi dậy, từ sâu trong đầu, vô số mảnh vỡ ký ức, rẽ sóng mà ra, đều hiện lên.

    Phương Vân nói xong câu đó, liền không hề để ý tới sự kinh ngạc của lang trung, sự thất vọng của phụ nhân, hành động che miệng của tiểu muội….Mí mắt khẽ động, lại nhắm lại.

    Lúc này đây, Phương Vân lấy ra bút, huy vũ trên bàn gỗ. Hắn kiệt lực dùng sức... Cỗ cỗ đau nhức từ trên ngón tay truyền đến, nhưng Phương Vân tựa hồ không hề cảm thấy, cả ngón tay bị vụn gỗ đâm vào, chảy ra đầy màu, đều không cảm thấy.

    Ngón tay của hắn, chỉ y theo trí nhớ trong đầu, vũ động ở trên bàn gỗ. Dưới thanh âm vũ động, chẳng biết khi nào, tất cả yên tĩnh lại.

    Thiên địa lúc đó, giống như chỉ còn lại có Phương Vân đang huy động ngón tay.

    Cuối cùng một bút hạ xuống, Phương Vân rốt cục mở mắt ra. Nhìn chăm chú trước người. Ở trên bàn gỗ bình thường này... một chiếc chuông vàng, tràn đày họa văn chất gỗ, hiện ra ở trước mắt Phương Vân.

    Trên chuông nhỏ, thiên, nguyệt, thần, sơn, xuyên, cây cỏ, mộc, điểu, ngư, trùng đều bày ra, trông rất sống động.

    Ông!

    Ngay sát na chiếc chuông thành hình thể, hư không chấn động, một thanh âm truyền qua tầng tầng không gian, như trút được gánh nặng, truyền vào trong đầu Phương Vân:

    "Chủ nhân, rốt cục tìm được người rồi ..."

    Hư không nghiền nát, vỡ tan tành, thôn trang, lang trung, phụ nhân, bàn gỗ...Tất cả mọi thứ, toàn bộ dập nát. Ý thức của Phương Vân, giống như một khối Thiết Thạch, chìm vào đáy nước... Rớt thẳng xuống, cuối cùng rốt cục lực lượng quen thuộc, thân thể quen thuộc...khôi phục bình thường.

    "Ông!"

    Phương Vân mở to mắt, phát hiện chính mình đang ở trong một chiếc tù xa. Xung quanh hai hàng giáp sĩ hộ tống.

    Phương Vân lắc lắc đầu, thoáng đứng dậy. Dưới chân một bước, chỉ nghe

    “ầm" một tiếng, tù xa trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, chiếc cồng kỳ dị trên tay, dùng để cấm chế chân khí phạm nhân, cũng bị chấn vỡ. tunghoanh.com

    Lấy tu vi của Phương Vân, loại khóa cấm chế này, sao có thể cấm chế được chân khí của hắn.

    "Hô!"

    Thân hình nhoáng lên, Phương Vân lập tức gượng thân dậy, bay lên trời cao.

    "Không hay, phạm nhân chạy trốn!"

    "Dám chạy trốn, muốn chết!"

    Bốn phía tù xa... trận trận cường giả phóng lên trời. Trong những giáp sĩ hộ tống, cư nhiên có cường giả cấp bậc Thiên Tượng. Làm cho Phương Vân nhìn bằng cặp mắt khác. Chỉ có điều, võ giả cấp Thiên Tượng, ở trong mắt người thường, có lẽ tu vi cực cao. Nhưng đối với Phương Vân mà nói, căn bản không đáng liếc nhìn.

    ”Phanh!"

    Phương Vân ở giữa không trung, quay đầu. Chỉ một ánh mắt, vài tên cường giả Thiên Tượng cấp, chát chát chát, liên tiếp bắn ra ngoài, té lăn trên đất.

    Chênh lệch song phương quá lớn, Phương Vân chỉ phóng ra một chút uy áp võ đạo, những người này liền thừa nhận không được. Miệng phún máu tươi, giống như bị đá lên mặt đất, không thể động đậy.

    “Trở về nói cho hoàng thất, ta không phải người hắn muốn tìm."

    Phương Vân cũng không làm đến cùng, đối với những giáp sĩ bình thường này, hắn cũng không để vào mắt. Nói xong câu đó, Phương Vân lập tức phóng thân đi, bay về phía trời cao.

    Lúc này ý thức hắn trở về cơ thể, một lần nữa nắm giữ thân thể. Rất nhiều sự tình, không cần nói rõ, từ trong hư không mờ mịt lộ rõ chân tướng.

    “Chủ nhân, cuối cùng ý thức ngươi cũng trở về cơ thể . Ta ở trong hư vô, tìm tòi đã lâu. Mới tìm được nơi chứa ý thức của ngươi.”

    Lúc này Thiên Địa Vạn Hóa Chung mới mở miệng nói.

    "Tất cả là chuyện gì xảy ra, toàn bộ nói cho ta biết."

    Phương Vân ngồi xếp bằng ở trong hư không, mở miệng nói. Hắn mặc dù có thể từ trong hư không hấp thu ra những tin tức này, nhưng vè sơn thôn trước đó, cũng không hấp thu ra tin tức gì.

    Thiên Địa Vạn Hóa Chung trầm mặc một lát, tựa hồ là đang tự hỏi nên nói như thế nào.

    "Pháp khí Tap Tượng này của Thủy Ma tông, phi thường cường đại. Chúng ta căn bản không phải đối thủ, điểm ấy, ngươi cũng biết."

    Thiên Địa Vạn Hóa Chung nói.

    Phương Vân gật gật đầu. Lúc ấy trước Thủy Ma Nguyên Thư có mãnh hổ, sau có truy binh của Trung Cổ Minh, trước sau đều là đường chết. Có thể nói nguy hiểm cực kỳ.

    "Lúc ấy bất đắc dĩ, ta mới lợi dụng toàn bộ năng lượng, đem chủ nhân mang vào cửa nội thế giới của Thủy Ma Nguyên

    Thư. Đây cũng là phương pháp bảo vệ tính mạng của chúng ta. Pháp khí Tam Tượng bản thân rất cường đại, Thủy Nguyên Ma Thư càng cường đại hơn so với pháp khí khác rất nhiều. Bên trong nó, đã không đơn giản là không gian, mà là một thế giới mênh mông. So với Minh Vương thế giới mà chúng ta trải qua trước kia, còn muốn lớn đầy đủ hơn."

    Thiên Địa Vạn

    Hóa Chung đem chuyện tình mà mình biết, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân hiện tại ý thức đã trở về cơ thể. Cũng có thể đã nhận ra. Thế giới này, đối với sinh vật tiến vào trong, có tác dụng đồng hoá rất mạnh. Tất cả sinh vật tiến vào trong đó, nếu không phải ý chí phi thường cường đại, ý niệm phi thường kiên định. Thực rất dễ bị đồng hóa trong đó, nhận thức bản thân trời sinh đúng là người trong thế giới này. Cuối cùng, trở thành một bộ phận của thế giới đó."

    "Thời điểm chúng ta mới vừa tiến vào, liền tiến vào một luân hồi bàn. Đó là chuyện mọi sinh vật phải trải qua. Ý thức chủ nhân vừa tiến vào trong đó, lập tức đã bị bài trừ ra ngoài. Thủy Ma Nguyên Thư thật sự quá cường đại, điểm này, cả ta cũng ngăn cản không được. Hơn nữa, lại dễ dàng bị nó phát hiện. Cơ hội duy nhất của chúng ta, chính là hy vọng ý niệm của chủ nhân đủ cường đại, sẽ không bị thế giới này đồng hóa." "

    Sau đó, ta liền lợi dụng liên lạc tinh thần cùng chủ nhân, tác động vào linh hồn của chủ nhân. Hi vọng mang ý thức của chủ nhân trở về. Bất quá, Thủy Ma Nguyên Thư đưa chủ nhân đến đâu, ta cũng không biết. Ta chỉ có thể cảm giác, Thủy Ma

    Nguyên Thư, có một tầng thế giới tinh thần, đó là tầng thế giới thứ nhất của Thủy Ma Nguyên Thư. Nếu sinh vật có ý chí lực không đủ cường đại, đầu tiên sẽ bị đồng hóa vào trong đó. Trở thành một bộ phận trong đó, vĩnh sinh ở trong luân hồi..."
     
    thienta and mrdjeu like this.
  3. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Chu Hoàng Tộc
    Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
    === oOo ===

    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: huntercd


    Chương 829: Vô Lượng Ma Vực




    [​IMG]

     
    thienta and mrdjeu like this.
  4. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Chu Hoàng Tộc
    Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
    === oOo ===

    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: huntercd


    Chương 830: Thời Gian Lưu Tốc




    [​IMG]

     
    thienta and mrdjeu like this.
  5. Năm Bút VN

    Năm Bút VN Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/8/14
    Bài viết:
    661
    Được thích:
    1,050

    Đại Chu Hoàng Tộc
    Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
    === oOo ===

    Nguồn: Vipvandan
    Nhóm dịch: huntercd


    Chương 831: Chín Ức Sinh Linh




    Phương Vân không có thiên địa vạn hóa trung, nhưng cảm nhận về thời gian vẫn rất mẫn duệ, có điều, hắn lại có thể từ trên tốc độ lưu chuyển của chân khí bản thân mà cảm nhân được thời gian của nơi này và Trung

    Thổ Thần Châu có khác biệt.

    "Thời gian nhanh gấp năm mươi lần.

    Xem ra, chúng ta trong khoảng thời gian ngắn tạm thời không cần phải ra ngoài. Đây cũng là một nơi cực tốt để tu luyện võ đạo. Hơn nữa, không cần tiêu hao năng lượng ngoài định mức."

    Phương Vân thầm gật đầu trong lòng.

    Thời gian lưu tốc của không gian trong thiên địa vạn hóa chung so với nơi này thì nhanh hơn nhiều. Nhưng loại thời gian gia tốc này cần tiêu hao năng lượng ngoài định mức rất nhiều. Hiểu quả của thời gian gia tốc càng lớn thì năng lượng tiêu hao càng nhiều.

    Lần này chiến đấu với chiến thần A Lạp Cổ Ba Nhĩ của Man tộc, năng lượng của Hư không quả thực đã hoàn toàn tiêu hao, chỉ còn lại một bộ phận năng lượng cướp đoạt được từ bên trong Tà thần chi hồ tam tượng pháp khí.

    Bộ phận năng lượng này cũng không nhiều.

    Thời gian lưu tốc trong Thủy ma nguyên thư có hiệu quả gấp năm mươi lần, điểm này cũng là thu hoạch bất ngờ của Phương Vân. Chỉ cần có thể lợi dụng thật tốt, bị cuốn vào trong Vô lượng ma vực cũng chưa chắc không phải là một kỳ ngộ cực tốt.

    Ít nhất, những năng lượng cần thiết để gia tốc thời gian không cần Phương Vân phải trả. Phần tiện nghi tự dưng mà có này không chiếm thì uổng.

    Tào Thu Đạo đi không lâu, một con khôi lỗi mà Phương Vân phái đi cũng lần lượt quay lại.

    "Tham kiến chủ nhân."

    Mọi người bước vào trà lâu, lần lượt hành lễ.

    "Ừ, thu hoạch thế nào."

    Phương Vân hờ hững hỏi.

    Rất nhanh, một bản đồ của Vô Lượng ma vực liền hiện ra trước mặt Phương Vân.

    Địa quốc này là từ một địa phương tên là Hồng Mông hiên, tương tự như tụ bảo các trên Trung Thổ Thần Châu.

    Được dâng lên cùng tấm bản đồ này còn có một tạp phiến màu bạch kim, chính là Hồng Mông hiên phân các của Vân Mộng quốc này nhìn thấy một khôi lỗi của Phương Vân thực lực cường đại, sử ra thuật lung lạc.

    Trong những thứ sưu tập được khác còn có rất nhiều tin tức, lớn thì là về các quốc gia ở xung quanh, nhỏ thì là phong tục tập quán của một nước một nơi nào đó, đều thu thập cả. Có điều những thứ này đối với Phương Vân thì không có chỗ dùng gì, tất nhiên là hắn không thèm chú ý.

    Bản đồ rất lớn, bày ra trên cái bàn uống trà màu đỉ, đây là một tấm bản đồ vẽ tay, giá trị không nhỏ. Là một khôi lỗi trong đó, cầm nguyên pháp khí để đổi.

    Phương Vân thay một chén trà, chăm chú nghiên cứu tấm bản đồ của Vô lượng ma vực này.

    "Yêu tộc!"

    Phương Vân nhìn chằm chằm vào một khu vực nào đó trên bản đồ, nhíu mày nói.

    Đây là hơn mười quốc gia lân cận, nhưng toàn bộ đều bị yêu tộc thống trị. Điều này ở Trung Thổ Thần Châu là chưa từng có.

    Thứ mà Phương Vân chú ý không phải là cái này, mà là trong Vô lượng ma vực, không ngờ lại lại thực sự có yêu tộc.

    "Thủy ma nguyên thư không ngờ lại to gan như vậy, để làm hoàn chỉnh thế giới này, không ngờ lại vào Mãng hoang bắt cóc yêu tộc."

    Phương Vân nhíu mày, Thủy ma nguyên thư chỉ là một kiện tam tượng pháp khí chứ không phải là thần khí, vẫn không có năng lực có thể tự dưng sáng tạo ra yêu tộc cường đại.

    Phương Vân có thể khẳng định, nhóm yêu tộc đầu tiên xuất hiện trong thế giới này nhất định là bắt cóc từ Mãng hoang. Vấn đề là Mãng hoang có Vạn Cổ Thanh Thiên đại đế tọa trấn, Thủy ma nguyên thư không ngờ lại lớn gan tới mức này, tới Mãng hoang bắt cóc yêu tộc.

    Thế giới của Vô lượng ma vực, thời gian lưu tốc so với bên ngoài thì nhanh hơn năm mươi lần. Án chiếu theo thời gian mà tính, ở bên ngoài trôi qua một ngàn năm thì nơi này đã qua năm vạn năm. Khoảng cách lớn như vậy, đủ để nhóm yêu tộc thưa thớt đầu tiên này sinh sôi này nở ra với một con số khổng lồ, tổ thành một thế lực quốc gia.

    Phương Vân trầm mặc không nói gì, trong lòng như đang nghĩ ngợi gì đó. Thế giới này, tựa hồ đã thành một nơi thí nghiệm của Thủy ma nguyên thư, hoặc có thể nói là của Thủy Ma tông.

    Ở góc tây bắc của bản đồ, có một khu vực cực kỳ rộng lớn, là dùng màu đỏ để đánh giấu, đánh giấu sự nguy hiểm cực độ, còn đâu không ghi chép thêm một chữ nào.

    "Địa phương này cần phải thăm dò một phen, muốn rời khỏi Vô lượng ma vực thì trước tiên cần phải hiểu rõ về thế giới này mới được."

    Rời khỏi trà lâu, Phương Vân tìm một khách sạn để ở.

    Đánh một trận với Man tộc A Lạp Cổ Ba Nhĩ, Phương Vân cuối cùng cũng kiến thức được tuyệt học hạch tâm của cổ đế Nghiêu. Cái này rất có lợi cho sự tiến triển về kinh nghiệm võ đạo của Phương Vân.

    "Thế kỷ vương đạo quyền", loại tuyệt học khoáng thế này không thể chỉ thông qua một trận chiến đấu đơn giản là có thể lĩnh ngộ ra được. Có điều Phương Vân đã có Đế Nghiêu vương đạo quyền, có một tuyệt học này làm cơ sở, đối với Thế Kỷ vương đạo quyền lập tức có thể ngộ sâu hơn. Hơn nữa, Phương Vân cũng không chuẩn bị phục chế quyền pháp của A Lạp Cổ Ba Nhĩ.

    Quyền pháp của A Lạp Cổ Ba Nhĩ, ma khí cuồn cuộn, yêu mị hoành hành, thượng cổ đại đế chính khí đường hoàng như thế nào chứ, A Lạp Cổ Ba Nhĩ tuy là hậu duệ của Đế Nghiêu, nhưng trong mắt Phương Vân, cho dù là gã có được tâm pháp võ đạo hoàn chỉnh nhất, nhưng cũng không thể lĩnh ngộ được vương đạo, nhân từ chi tâm của thượng cổ đại đế, cũng không thể nào phát huy ra được uy lực chân chính của Thế Kỷ vương đạo quyền.

    Mất đi vương đạo chi tâm, cái mà A Lạp Cổ Ba Nhĩ đánh ra đã không còn được tính là Thế Kỷ vương đạo quyền chân chính nữa rồi. Dạng quyền pháp này, từ ban đầu đã sai, cho dù là Phương Vân học được thì cũng không thể nào là Thế Kỷ vương đại quyền chân chính.

    "Thế đạo vô thường, trong dòng thác thời gian, bất kể là thứ gì cũng đều có thể thay đổi. Thượng cổ Ngũ Đế uy nghiêm, đường hoàng cỡ nào, nhưng cách mấy vạn năm rồi, vinh quang của Ngũ Đế hoàn toàn vẫn lạc hết rồi."

    Phương Vân nhớ lại chuyện đại hoàng tử A Địch Quải, thân là hậu duệ của Ngũ Đế, nhưng lại đi cướp đoạt nữ tử. Vinh quang của đại Đế Cốc nhất mạch, ở trên người hậu duệ của ông ta đã triệt để biến mất. Còn đại Đế Nghiêu, hiện giờ nghĩ tới, Man tộc chiến thần đó rõ ràng là hậu duệ của Đế Nghiêu, nhưng hắn rõ ràng không thể lĩnh hội được nhân giả vương đạo chi tâm.

    Biên hoang chinh chiến hiện nay, hậu duệ của các vị đại đế cũng bị cuốn vào trong đó. Ngũ đế từng mang tới sự kiêu ngạo vô hạn cho trung thổ, che chở cho thần châu mà hiện giờ con cháu của họ lại chỉ chăm chăm dẫn dắt dị tộc, công đánh trung sĩ.

    Điều này đối với Ngũ Đế thượng cổ mà nói, không thể không nói là một sự trào phúng cực lớn.

    Phương Vân lắc lắc đầu, nhắm mắt chìm vào trong tu luyện. Ở sâu trong đại não mô phỏng lại tình cảnh giao thủ với A Lạp Cổ Ba Nhĩ, cả quá trình chiến đấu được chiếu chậm lại, mỗi một chi tiết đều được phóng đại trong mắt

    Phương Vân.

    Thế Kỷ vương đạo quyền của A Lạp Cổ Ba Nhĩ đã không được tính là Thế Kỷ vương đạo quyền chân chính, vậy thì để môn tuyệt học của thượng cổ đại đế này lại một lần nữa phát ra ánh sáng ở trong tay ta đi.

    Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, rồi lập tức chìm vào trong sự thôi diễn vô hạn.

    Thôi diễn trong ý thức, căn bản là không nói tới thời gian, quan trọng là vấn đề một phần cơ duyên và đốn ngộ. Thế Kỷ vương đạo quyền vốn đã không thể thôi diễn ra được, nhưng đối với Phương Vân mà nói, chỉ cần lĩnh ngộ được tinh thần của Đế Nghiêu, vậy thì môn tuyệt học này chính là Thế Kỷ vương đạo quyền chân chính.

    Thời gian chầm chậm trôi qua,

    Phương Vân mỗi ngày cơ hồ đều không ra khỏi cửa nhà. Nếu là ở trung thổ, tất nhiên sẽ dẫn tới hiềm nghi, có điều ở đây, tông phái hoành hành, không có ai hỏi tới.

    Thôi diễn võ đạo là quá trình cực kỳ gian nan, hơn nữa còn chậm chạp. Cho dù Phương Vân ở phương diện này có thiên tư, hơn nữa cũng từng thôi diễn Lạt Khách chi đạo, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể trong thời gian ngắn dễ dàng ngộ ra Thế Kỷ vương đạo quyền.

    Đây dẫu sao cũng là tuyệt học khoáng thế mà nhờ đó đại Đế Nghiêu từng xưng bá một thời đại.

    Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân đột nhiên bị khí tức chiến tranh đậm đặc không tan đi được, không đâu không có ở trong hư không làm tỉnh dậy.

    "Đây là chiến tranh quân đội quy mô lớn!"

    Phương Vân chăm chú nghe ngóng, cảm thụ một lúc. Lập tức cảm thấy ở địa phương cách nơi này hơn hai ngàn dặm, đang có một trận chiến quy mô lớn. Trận chiến này đã trì hoãn mấy ngày rồi, tin tức sát phạt thảm liệt, thậm chí còn một đường truyền tới nơi này.

    Trong lòng Phương Vân khẽ động, đột nhiên nghĩ tới trước khi Tào Thu Đạo đi có nhắc tới chiến tranh.

    "Là Vân Mộng quốc!"

    Thân hình của Phương Vân nhoáng lên, lập tức biến mất. Chinh chiến thế tục của thế giới này hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được, nói sao cũng phải đi cảm thụ một phen.

    Ở phía đông Vân Mộng quốc là một bình nguyên rộng rãi, loại địa phương này vốn nên có bộ dạng rậm rạp xanh tươi, chim bay cỏ mượt, nhưng hiện tại lại là một mảng hoang vu.

    Qua nhiều lần chiến tranh, khiến cho thổ địa của nơi này biến thành màu nâu đỏ, mà chiến tranh liên miên không ngừng, từng đợt binh sĩ không ngừng giẫm đạp, khiến cho cây cỏ ở nơi này cho dù là có thi thể và máu thịt nuôi dưỡng cũng không thể nào thuận lợi sinh trưởng. Từng mảng từng mảng, từ gốc tới cành đều bị đạp chết.

    Khi Phương Vân tới nơi này, chỗ nào cũng là qua kích gãy và từng cỗ thi thể. Quân đội đại biểu cho Vân Mộng quốc đang cùng quân đội của Đại La quốc ầm ầm chém giết.

    "Khí tức tử vong cường liệt quá!"

    Phương Vân vừa xuất hiện trên tầng mây, lập tức cảm thụ được khí tức tử vong đậm đặc, không chỗ nào là không có. Cũng không biết trải qua bao lần chiến tranh mới có thể tạo thành khí tức tử vong đậm đặc như vậy.

    Thế giới ở đây, không nghi ngờ gì nữa là nơi mà người của tà phái, ma đạo thích nhất. Ở triều Đại Chu cấm tuyệt người trong tông phái lợi dụng thi khí, tử khí để tu luyện tà công. Một khi xuất hiện, tất bị cường lực tập nã. Vì ngại vũ lực của triều đình nên người trong tông phái không dám quá càn rỡ.

    Nhưng ở đây, rõ ràng là không tồn tại loại cấm kỵ này. Nếu không phải một khi tiến vào thế giới này lập tức sẽ phải chịu ảnh hưởng của thế giới đồng hóa chi lực không đâu không có, vậy thì nơi này tất nhiên sẽ thành thiên đường của tà, ma lưỡng đạo trung thổ, sợ rằng sẽ có một lượng lớn người trong ma đạo sẽ ùa tới nơi này.

    Phương Vân nhìn cảnh tượng thảm liệt sát phạt ở phía dưới, trong lòng rúng động, hắn có một môn Vạn cổ tà đế quân lâm thuật, vừa hay có thể lợi dụng chiến tranh ở nơi này, tế luyện một phen.

    Thế giới này chỉ là Thủy ma nguyên thư sáng tạo ta, người ở bên trong cũng không phải là người của Trung Thổ Thần Châu, hơn nữa cái bị lợi dụnglà sinh mệnh đã tử vong trong chiến trành, Phương Vân cảm thấy không có gánh nặng gì cả.

    Tà đế kêu gọi, vạn tà quy phụ!

    Thân hình của Phương Vân rung lên, một pho hư ảnh đế vương mơ hồ, bá đạo vô song, vạn cổ cường hoành, bám ở sau lưng Phương Vân.

    "Hô!"

    Pho Vạn cổ tà đế này hiện thân, sát khí, thi khí cường liệt sản sinh trong chiến trường liên miên bất tuyệt ùa vào trong pho hư ảnh tà đế này.

    Bình quân cứ năm tăm người chiến tử, khí tức tử vong sản sinh ra liền có thể ngưng kết thành một cỗ bạch cốt yêu linh, dung nhập vào pho tà đế này, dùng uy năng của bản thân, khai mở Hư ảnh thế giới trung.

    Vạn cổ tà đế quân lập thuật là tuyệt học mà Phương Vân có được từ Chinh tiêu đại quân phó thống lĩnh Mạnh Vô Thương. Song ngay cả vị truyền nhân của tà đế này cũng không thể thôi diễn Vạn cổ tà đế quân lâm thuật tới cảnh giới viên mãn.

    Môn tuyệt học tà đạo này hào xưng là cần một trăm tám mươi vạn bạch cốt yêu linh mới có thể đạt tới viên mãn. Án chiếu theo bình quân năm mươi người chiến tử thì sản sinh ra một pho bạch cốt yêu linh mà tính, ít nhất cần khí tức tử vong của chín ức sinh linh mới có thể khiến môn tà đạo ma công này đại viên mãn.

    Chín ức sinh linh, đây căn bản không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong mấy trăm năm, mấy vạn năm, mà cần sự tích lũy của đời này sang đời khác. Cho nên cho dù là Mạnh Vô Thương ở trong thời gian dài cũng không thể hoàn thành sự tích lũy này. Đặc biệt là thời đại cận cổ, triều đình vô cùng cường thế, căn bản không thể cho phép tử thương với quy mô lớn như vậy.

    Cho nên, thời đại cận cổ, Vạn cổ tà đế quân lâm thuật của Mạnh Vô Thương cơ hồ là không có tiến triển gì.

    Hiện giờ, trong Vô lượng ma vực, rõ ràng là nơi cực giai để hoàn thành Vạn cổ tà đế quân lâm thuật.
     
    thienta, mrdjeu and binhdn like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.