FULL  Tiên Hiệp Đại La Thiên Tôn - TGV: Chiến Thần Đà

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả: Chiến Thần Đà
    Quyển 4: Nộ phạm thiên điều.
    Chương 64: Nhân định thắng thiên (Thượng)

    Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà
    Nguồn: truyen.org



    Mặc dù Hắc tinh đại lễ được tổ chức một cách bí mật, thế nhưng thế lực ngầm tồn tại ở Tứ Hải vương triều há có thể xem thường được. Có những kẻ thoạt nhìn chỉ là một kẻ hết sức tầm thường, nhưng đôi lúc kẻ đó lại chính là một mật thám làm việc cho một thế lực ngầm nào đó, chẳng hạn như Diệp gia, tứ đại gia tộc… Thế nên có lẽ là một số kẻ nào đó đã đánh hơi được hành động của Thương Kỳ và cử người mò đến đây.

    Chỉ là bọn chúng lại không biết rằng, người mà bọn chúng cử đi, cho dù ẩn nấp như thế nào, tu vi thâm hậu ra sao, tất cả đều không thể qua mắt được Tinh Hồn. Tổ chức đại lễ Hắc tinh còn có một mục đích khác, đó chính là xác định kẻ nào thật tâm gia nhập Hắc tinh hội, còn kẻ nào là vị khách không mời mà tới.

    Và những kẻ còn đang tỏ vẻ do dự kia, mười phần thì có đến chín phần bọn chúng chính là gián điệp được thế lực ngầm nào đó cử đến đây để dò xét. Có đi mà không có về, ngày này năm sau chắc chắn là ngày giỗ của bọn chúng.

    Tinh Hồn tuy rằng mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng thì thầm cười lạnh. Cho dù trong số hai mươi người kia, có người suy nghĩ lại việc có nên gia nhập Hắc tinh hội hay không thì Tinh Hồn cũng chẳng buồn quan tâm nữa. Chỉ thấy Tinh Hồn đứng dậy, khí thế đế giả một lần nữa bộc lộ khiến cho người ta không kiềm được cảm giác áp lực trong lòng, thanh âm chậm rãi ẩn chứa nguyên lực từ từ vang lên:

    – Đại lễ đã kết thúc, chúc mừng các ngươi trở thành người của Hắc tinh hội. Như đã hứa, bản quân nhất định sẽ truyền lại tâm pháp Luyện khí chi thuật, trong số những người đang đứng đây, tương lai sẽ có người đạt đến trình độ luyện khí như bản quân hiện tại. Vừa nãy để cho các ngươi uống Phần thiên thủy, đó không phải là độc dược, mà là thần dược do ta dùng Phần tâm quả, Dương cam tinh lộ và Thiên phẩm linh mạch luyện thành, đối với cơ thể các ngươi cực kỳ có lợi, không chỉ cải thiện thiên tư mà thể chất được cường hóa rất nhiều. Sở dĩ bản quân gọi Phần thiên thủy là độc dược khống chế là để xem xem các ngươi có thật tâm hay không. Đây chỉ là một bài tâm lý, các ngươi không hề sợ hãi mà vượt qua, bản quân rất có lời khen, và đó chính là phần thưởng đầu tiên mà bản quân tặng cho các ngươi.

    Chúng nhân ánh mắt kinh ngạc, sau đó chuyển sang mừng rỡ. Cứ tưởng rằng vị chủ tử này là một kẻ độc tài, dùng độc để khống chế thuộc hạ. Quả thực chúng không ngờ rằng Tinh Hồn lại hào phóng đến như vậy. Chỉ mới là ngày đầu tiên ra mắt mà tặng cho họ một phần thưởng hậu hĩnh đến như vậy. Phải biết, thể chất có thể cải thiện, nhưng phải tốn rất nhiều tài nguyên tiền bạc, đối với bọn chúng và gia tộc thì là một việc nằm ngoài khả năng; còn thiên tư, bọn chúng chưa từng nghe nói đến loại thần dược nào có thể cái biến thiên tư của một người cả. Nói lại thì Huyền thiên giới không phải là không có loại thần dược này, chỉ là sau Thần ma đại chiến, toàn bộ tài liệu đan phương đã bị thiêu hủy, họa chăng chỉ có tứ đại đế quốc, tứ đại thần điện và Vô thượng thiên cung mới sở hữu thôi, còn những phương tông môn đại phái khác đừng mơ đến.

    Lập tức trong lòng bọn chúng sinh ra hảo cảm và sùng bái Tinh Hồn. Cho dù là Âu Dương Thiếu Cung hay Diệp Nhất Phàm, trước đã sùng bái nay còn sùng bái hơn gấp mấy lần. Xem ra ý tưởng đi theo Tinh Hồn là một quyết định cực kỳ đúng đắng. Nguyên một đám người Hắc tinh hội quỳ xuống đất, thái độ đối với Tinh Hồn thập phần cung kính, không có một điểm giả dối, thanh âm đồng đều vang lên:

    – Đa tạ Ma Quân chí tôn.

    – Không cần đa lễ. Phần thiên thủy hiện tại chưa có tác dụng nhiều, các ngươi phải tự mình luyện hóa nó để bộc phát tiềm lực của bản thân. Thiên tư, tu vi và Luyện khí chi thuật của các ngươi càng cao thì địa vị, tiền bạc và phần thưởng mà bản quân ban tặng càng hậu hĩnh. Hy vọng các ngươi lấy đây làm tiền đề để phấn đấu, góp sức phát triển Hắc tinh hội và Ảnh Nguyệt sơn trang.

    – Chúng thuộc hạ tuân lệnh!

    Đối với ý tứ của Tinh Hồn, bọn chúng thập phần tin tưởng. Bởi vì nhìn Tinh Hồn hoàn toàn không có điểm nào muốn lừa đối lòng tin của bọn họ, hay nói đúng hơn là hắn khinh thường điều đó. Phục nhân bằng tấm lòng thì họ sẽ liều mạng để đáp trả ân tình, thế nên Tinh Hồn mới không thi triển ấn ký đánh vào linh hồn hải của bọn họ như cách hắn đã làm đối với bọn người ở Lang gia thành.

    Việc tiếp theo nên làm, đó chính là xử lí mấy con chuột còn lại. Lúc này, Tinh Hồn không còn giữ thái độ mặt vô biểu tình nữa, mà thay vào đó là một luồng sát khí kinh người, chốc lát khiến cho mọi người kinh hãi. Tinh Hồn từ lúc đến Tứ Hải vương triều một mực áp chế tu vi, người khác không cách nào nhìn ra được.

    Bây giờ có lẽ là lúc cho đám thuộc hạ của mình biết, rốt cuộc hắn mạnh mẽ như thế nào. Áp lực nhàn nhạt tỏa ra trong không gian, vừa đủ để những thuộc hạ của hắn biết thực lực chân chính của hắn. Tuy rằng bọn chúng không cách nào đoán được, nhưng trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ, Tinh Hồn chính là cao thủ Đấu thần kỳ, còn ở cảnh giới nào thì bọn chúng không dám suy đoán lung tung. Những kẻ hiểu rõ nhất sát khí mãnh liệt của Tinh Hồn chính là hai mươi mấy người không gia nhập Hắc tinh hội.

    Bọn chúng chỉ cảm thấy bầu trời sụp đổ đè nặng trên người chúng, thân thể nặng trĩu cả vạn cân, không chịu được mà quỳ trên đất, thậm chí là bẹp dí xuống đất không tài nào ngẩn lên được. Trong lòng bọn chúng cực kỳ sợ hãi, đó chính là cảm giác sợ hãi tột độ, tựa hồ người thiếu niên trẻ tuổi kia chính là tử thần đến lấy mạng chúng vậy. Chỉ nghe bên tai một giọng nói âm lãnh lạnh tận xương tủy vang lên:

    – Bản quân muốn xem là kẻ nào mà dám cử mấy con chuột này đến phá đám Hắc tinh hội.

    Đôi mắt huyết sắc bất chợt lóe lên, Tinh Hồn đang thi triển Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn – Nhiếp hồn thuật để đọc suy nghĩ của đám người này. Trước đây, mỗi khi thi triển Thiên ma nhiếp hồn chi nhãn Tinh Hồn phải tốn rất nhiều nguyên lực, trong một ngày chỉ sử dụng được khoảng bốn đến năm lần. Theo tu vi càng cao thì số lần vận dụng càng nhiều và càng mạnh. Vơi thực lực hiện tại của Tinh Hồn, hắn muốn vận dụng Thiên ma nhãn bất cứ lúc nào hắn muốn, nguyên lực cũng tiêu tốn rất ít, hoàn toàn không đáng kể.

    Đám gián điệp kia chỉ cảm thấy trong giây lát đầu óc mình trống rỗng, hoàn toàn mất đi ý thức, đôi tai không còn nghe thấy gì, mắt thì trở nên mơ hồ. Xung quanh là một thế giới màu trắng, chẳng còn tồn tại bất cứ một cảm giác nào khác nữa. Nhưng loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất. Vài giây sau bọn chúng phục hồi ý thức trở lại, áp lực trên người cũng đã được cởi bỏ, trở nên rất nhẹ nhõm.

    – Lôi gia, Cố gia, Thiết gia… ha ha, ngay cả Diệp gia cũng tham gia vào đây, xem ra sự hấp dẫn của Hắc tinh hội không hề nhỏ à.

    Giọng nói của Tinh Hồn như từ chốn cửu u vang vọng lên, lạnh lẽo như hàn khí, sắc bén như đao cương khiến cho người ta rùng mình, sống lưng chạy dọc một luồng khí lạnh lẽo. Đúng như Tinh Hồn suy đoán, trừ Luyện khí công hội ra, hầu như toàn bộ thế lực tồn tại mạnh mẽ ở Tứ Hải vương triều đều cho gián điệp mò đến đây. Thậm chí có cả những phương thế lực khác, như Thiên phong quốc hay Thiên long thần điện… nhưng điều này chẳng khiến cho tâm tư Tinh Hồn dao động, mà thậm chí còn có chút hưng phấn nữa. Muốn đến cứ đến, nhưng có mạng để rời đi hay không thì còn chưa biết. Cho dù là thảo phạt kinh xà đi nữa thì Tinh Hồn cũng không để tâm. Thứ nhất, Diệp Nhất Phàm với tư cách thành viên Hắc tinh hội nhất định sẽ dùng thân phận của mình để bảo vệ Hắc tinh hội; còn điều thứ hai thì… chuẩn bị sắp xuất hiện.

    Nghe Tinh Hồn nói có cả gián điệp Diệp gia mò đến, trong lòng Diệp Nhất Phàm không khỏi chột dạ. Xem ra hành vi của bản thân đã bị gia tộc lờ mờ đoán được nên mới cho người theo dõi và bí mật xâm nhập Hắc tinh hội. Nhìn biểu hiện của Diệp Nhất Phàm, Tinh Hồn vô cùng hài lòng, chỉ là không biểu hiện lên mặt thôi. Kẻ thông minh thì phải biết làm gì. Diệp Nhất Phàm với cá tính của hắn sẽ tìm biện pháp để xử lí, Tinh Hồn sẽ không can thiệp vào, và hắn có lẽ cũng chẳng buồn quan tâm đến, mặc do Diệp Nhất Phàm muốn làm gì thì làm.

    – Dạ Quân, ngươi đã biết thân phận của chúng ta thì tốt nhất là nên để bọn ta đi, nếu không… hắc hắc…

    Thái độ của bọn chúng bên ngoài tuy rằng kiêu ngạo, nhưng thực chất trong lòng thầm than trời, muôn vạn lời cầu mong Tinh Hồn sẽ buông tha cho bọn chúng. Đáng tiếc, Tinh Hồn nửa điểm không để tâm đến lời uy hiếp kia, và cũng ghét nhất kẻ nào dám uy hiếp hắn. Chỉ thấy Tinh Hồn tựa hộ một lãnh huyết ma vương hồi sinh, lạnh lùng hỏi:

    – Nếu không thì sao?

    – Nếu không thì các gia tộc sẽ không buông tha cho ngươi, và cả Hắc tinh hội của ngươi cũng sẽ bị tru diệt ở Tứ Hải vương triều. Dạ Quân, làm người cần có chừng mực, hôm nay ngươi để chúng ta đi, bọn ta nhất định sẽ nói với các gia tộc không làm khó dễ hành động của ngươi và Hắc tinh hội.
     
    motminhmai and inthenight like this.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả: Chiến Thần Đà
    Quyển 4: Nộ phạm thiên điều.
    Chương 65: Nhân định thắng thiên (Trung)

    Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà
    Nguồn: truyen.org



    Còn tưởng rằng Tinh Hồn mặc dù không nể mặt đối với tứ đại gia tộc và một số tông môn đại phái thì cũng phải nhún nhường một chút với Diệp gia. Ở Tứ Hải vương triều, bất kính với Diệp gia chính là tội khi quân. Nhưng Tinh Hồn là loại người nào, đừng nói là hiện tại, trước đây hắn chỉ là một tiểu tu sĩ nho nhỏ mà đã dám đối chọi với Thiên Phong đế quốc. Diệp gia có thể so với Trịnh gia sao? Đương nhiên là không, thế nên đừng nghĩ rằng một cái thân phận Diệp gia có thể khiến cho Tinh Hồn suy nghĩ lại.

    – Còn lời nào muốn nói nữa không?

    – Ngươi… ngươi… nếu ngươi dám động đến chúng ta, Diệp gia và toàn bộ gia tộc ở Tứ Hải vương triều sẽ không buông tha ngươi, nhất định sẽ…

    Tinh Hồn một lời lạnh lẽo, như thiên quân sát phạt khiến cho bọn chúng sợ hãi đến tâm cang, câu nói cứ ấp a ấp úng, mỗi lúc một nhỏ lại khi nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Tinh Hồn. Còn định nói thêm thì đã bị uy khí của Tinh Hồn đánh mạnh vào tinh thần, lập tức mất đi ý thức. Trong sát na bị một ngọn lửa màu đen huyền đốt cháy, không một tiếng kêu la hay phản kháng nào, hơn hai mươi người lập tức thần hồn câu diệt, thân thể biến thành hư vô, còn nguyên thần thì biến thành thức ăn nuôi dưỡng Hỏa Công Công.

    Chứng kiến sức mạnh đáng sợ của Tinh Hồn, đặc biệt là ngọn lửa màu đen đã thiêu đám gián điệp thành tro bụi khiến cho những người gia nhập Hắc tinh hội trong lòng không khỏi kinh sợ. Nếu vừa rồi đứng cùng với mấy tên đó, có lẽ bây giờ mình cũng hóa thành một đống tro tàn… không, thậm chí là biến mất triệt để không để lại một chút dấu vết nào.

    Có mấy tên đó để Tinh Hồn giết gà dọa khỉ, xem như cho những tên thuộc hạ mới này biết sự lợi hại của hắn, biết được nếu có ý gian dối sẽ có kết cục như thế nào. Mục đích đã thành công, Tinh Hồn bắt đầu tổ chức lại các chức vụ, vài ngày nữa sẽ tiến hành đi vào hoạt động.

    Trong Hắc tinh hội, Âu Dương Thiếu Cung và Diệp Nhất Phàm là hai người có tu vi và Luyện khí chi thuật cao nhất. Thế nên Âu Dương Thiếu Cung được Tinh Hồn chỉ định làm Hội trưởng, Diệp Nhất Phàm làm Phó hội trưởng, Thương Kỳ làm tổng quản Hắc tinh hội, đặc quyền của Thương Kỳ chỉ dưới Âu Dương Thiếu Cung và Diệp Nhất Phàm mà thôi.

    Ngoài ra, Tinh Hồn còn căn dặn Diệp Nhất Phàm âm thầm xây dựng một thế lực ngầm ở Tứ Hải vương triều, nhiệm vụ chính của thế lực ngầm này là thu thập tin tức ở Tứ Hải vương triều và một số vùng xung quanh, đồng thời phải ra sức bảo hộ cho Hắc tinh hội đảm bảo an toàn. Dù sau thì Hắc tinh hội cũng vừa mới thành lập, Tinh Hồn lại không thể quản việc ở đây, thế nên để không có chuyện vạn nhất xảy ra thì nhất định phải làm việc này.

    Chỉ là quyền lực của Diệp Nhất Phàm có hạn, nếu như những kẻ có quyền lực cao hơn muốn phá hoại Hắc tinh hội, Diệp Nhất Phàm chỉ đành lực bất tòng tâm. Việc này Tinh Hồn cũng đã từng suy nghĩ qua, và đương nhiên là đã có biện pháp cho việc này.

    – Về chuyện này, nếu trong phạm vi của ngươi thì ngươi trực tiếp xuất thủ, còn không thì hãy đi tìm một người.

    – Là nhân vật nào?

    Diệp Nhất Phàm hơi ngạc nhiên hỏi. Ở Tứ Hải vương triều này có nhân vật nào cường đại đến vậy, ngay cả nếu như Diệp gia muốn làm khó dễ cho Hắc tinh hội mà người này can thiệp vào thì Diệp gia cũng phải nhượng bộ vài phần?

    – Ngươi đi theo ta.

    Tinh Hồn ánh mắt thần bí, nhỏ giọng nói với Diệp Nhất Phàm. Sau đó lại quay sang nói với Thương Kỳ và Âu Dương Thiếu Cung:

    – Hai ngươi trước tiên sắp xếp lại đại cục Hắc tinh hội, bố trí như thế nào tùy các ngươi quyết định, ta sẽ không can dự vào, bởi vì thứ mà ta muốn thấy là kết quả. Nếu như thiếu kinh phí thì cho người đến tìm ta.

    – Thuộc hạ lĩnh mệnh.

    Tinh Hồn rất tin tưởng hai người sẽ hoàn thành tốt công việc mà hắn đã giao, thế nên một chút cũng không bận tâm mà dẫn Diệp Nhất Phàm trở lên lại mặt đất. Đã vài canh giờ trôi qua, mưa gió cũng đã ngừng, nhưng ở trong trúc lâm này, cái không khí lạnh lẽo ma quái vẫn khiến cho người ta rợn người. Khi vừa mới ra ngoài, Diệp Nhất Phàm ánh mắt nhìn quanh. Lúc mới đến đây, hắn còn nhớ có mấy người canh giữ, nhưng hiện tại thì không thấy bất kỳ người nào.

    Còn Tinh Hồn thì gương mặt vẫn âm trầm như trước, đối với việc khác thường này không chút để tâm nào. Bỗng nhiên Tinh Hồn cất tiếng nói:

    – Đã tới thì không cần phải ẩn nấp nữa, xuất hiện đi!

    Tu vi của Tinh Hồn thâm sâu khó lường, ngay cả đại cường giả Thượng thần cảnh Lưu Tổ Quang cũng không thể dò xét được, thần thức lại vô cùng minh mẫn, làm sao không biết được xung quanh đang có người được. Diệp Nhất Phàm biết sự lợi hại của Tinh Hồn, thế nên ánh mắt chỉ xẹt qua một tia kinh ngạc rồi biến mất, chỉ còn lại biểu cảm muốn nhìn xem nhân vật mà Tinh Hồn nói rốt cuộc là người nào.

    Người đang ẩn mình trong bóng tối tựa hồ có chút kinh ngạc. Có lé y đang thắc mắc, với tu vi thâm hậu của mình và thuật ẩn mình rất hoàn hảo mà vẫn bị Tinh Hồn phát hiện ra được. Vài giây sau thì từ kinh ngạc, y chuyển thành hứng thú. Tuy rằng chưa biết rõ mục đích của y là gì, nhưng xem biểu cảm của y như vậy có lẽ đối với hành động của Tinh Hồn và Hắc tinh đại lễ hoàn toàn không có ác ý.

    Chỉ nghe trong gió xuất hiện một tia ba động nhỏ, đương nhiên chỉ có Tinh Hồn với thần thức minh mẫn mới cảm giác được, gặp người khác thì đừng mơ phát hiện ra. Đứng trong căn nhà đổ nát, không khí xung quanh và nền đất ẩm ướt, cơn gió đêm lạnh lẽo lâu lâu lại rít qua những hàng trúc, một loại khí tức khiến cho người ta run sợ.

    Trước mặt Diệp Nhất Phàm chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người. Mặc dù chỉ đứng cách hai người Tinh Hồn và Diệp Nhất Phàm chỉ chừng năm, sáu thước, thế nhưng Diệp Nhất Phàm lại không cách nào nhìn rõ được gương mặt của nhân vật thần bí này.

    Chỉ biết rằng người vừa mới đến thân thể cao lớn và lực lưỡng, mặc dù trước đó mưa gió rất lớn, nhưng trường bào trên người lại không có một chút ẩm ướt nào, tựa hồ mưa gió không thể tác động đến y. Tu vi của người này không ngờ lại thâm sâu đến như vậy. Trước giờ Diệp Nhất Phàm chỉ biết rằng, vị cao thủ tọa trấn ở Tứ Hải vương triều, luôn đồng hành với phụ hoàng Diệp Anh của hắn là người mạnh mẽ nhất, nhưng không ngờ rằng ở Tứ Hải vương triều còn có một nhân vật khác tu vi khó lường đến như vậy.

    Thần bí nhân kia đôi mắt hứng thú nhìn Tinh Hồn hỏi:

    – Ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta?

    – Từ lúc ngươi vừa mới tiến vào trúc lâm thì ta đã phát hiện rồi. Mà cho dù ta không biết ngươi đến đây khi nào đi nữa, thì ta vẫn có thể chắc chắn một điều là ngươi nhất định sẽ đến đây.

    Tinh Hồn mỉm cười, giọng nói tràn đầy tự tin đáp.

    – Ồ!

    – Trước đây hai ngày, sau khi Luyện khí đại hội kết thúc, ngươi đã bí mật theo dõi ta. Ngay cả việc ta cử thuộc hạ trong buổi yến tiệc mà Diệp Nhất Phàm tổ chức tiến hành lôi kéo một số Luyện khí sư cũng bị ngươi phát hiện. Tốn thời gian theo dõi hành động của ta như vậy, biết được địa điểm ta sẽ gặp mặt những Luyện khí sư này mà còn không mò đến đây thì đúng là chuyện lạ.

    – Ha ha, thì ra ngươi đã biết. Không những thế mà còn cố tình để lộ dấu vết để ta tự đến đây. Thủ đoạn không tồi, ta rất thưởng thức.

    Thần bí nhân vỗ tay, mặc dù biết mình bị Tinh Hồn dắt mũi nhưng không hề tỏ ra phẫn nộ hay tức giận nào cả.

    – Vậy ngươi có thể cho ta biết, mục đích ngươi dụ ta đến đây để làm gì không?

    Giọng nói của thần bí nhân có chút thay đổi, ánh mắt âm trầm nhìn Tinh Hồn hỏi tiếp.

    – Vài giờ trước ta vừa mới thành lập Hắc tinh hội, hoạt động giống với Luyện khí công hội vậy. Vì mới thành lập nên thế lực rất mỏng, trong hội không có cao thủ tọa trấn, chỉ sợ sẽ bị một số kẻ mò đến gây chuyện. Mặc dù đã có Diệp Nhất Phàm dùng quyền lực của hắn để bảo hộ, nhưng sức người có hạn, có một số chuyện hắn không thể can thiệp được.

    – Ra vậy. Ngươi dụ ta đến đây là muốn ta giúp ngươi bảo hộ Hắc tinh hội?

    – Đúng vậy. Chuyện này đối với ngươi chỉ là một việc cỏn con.

    – Đương nhiên. Chỉ là, lợi ích mà ta có được khi giúp ngươi là gì? Nếu như không có câu trả lời thích đáng thì đừng mong ta sẽ giúp, ngược lại chính ta sẽ hủy đi Hắc tinh hội.

    Thần bí nhân nói năng ngay thẳng, hoàn toàn chẳng quan tâm Tinh Hồn có phật ý hay không. Bởi vì những thứ mà người khác mơ tới, chẳng hạn như thực lực và quyền lực, hắn đều có. Nếu như Tinh Hồn muốn dùng tiền bạc để hối lộ hắn, chắn chắn giao dịch này trăm phần trăm sẽ thất bại. Và ngày hôm nay cũng là ngày tàn của Hắc tinh hội vừa mới thành lập không lâu.

    – Lợi ích đương nhiên là có, thậm chí còn vượt xa mong đợi của ngươi, tuyệt không để ngươi thất vọng. Nhưng trước tiên ngươi phải đáp ứng ta việc bảo hộ Hắc tinh hội đã, chuyện khác sẽ nói sau.

    Nhìn biểu cảm thập phần tự tin của Tinh Hồn, thần bí nhân trong lòng sinh ra một tia tin tưởng, liền gật đầu. Quay sang nhìn Diệp Nhất Phàm, đồng thời xóa bỏ lực lượng vô hình trên người, nhờ vậy mới khiến cho Diệp Nhất Phàm biết được thần bí nhân này là ai.

    – Hội chủ? Thật không ngờ lại là người. Diệp Nhất Phàm bái kiến hội chủ.

    Thần bí nhân không ngờ lại chính là Diệp Hoàng, hội chủ Luyện khí công hội, người mà ngay cả phụ hoàng Diệp Nhất Phàm – Diệp Anh cũng phải kiên nể mấy phần. Hắn thật không thể tưởng tượng được, một đại nhân vật thường ngày ít xuất hiện như vậy mà cũng bị hấp dẫn bởi Tinh Hồn mà xuất hiện ở đây.
     
    motminhmai, inthenight and Lôi Soái like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả: Chiến Thần Đà
    Quyển 4: Nộ phạm thiên điều.
    Chương 66: Nhân định thắng thiên (Hạ)

    Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà
    Nguồn: truyen.org



    Địa vị của Diệp Hoàng tại Tứ Hải vương triều chính là một trong những tồn tại cao cấp nhất, nếu như có người này đứng ra bảo vệ cho Hắc tinh hội, như vậy sẽ không còn sợ bất kỳ thế lực nào động đến nữa. Chỉ là, hoạt động của Hắc tinh hội giống với Luyện khí công hội. Diệp Hoàng tại sao lại vì một tổ chức có thể làm ảnh hưởng đến lợi ích của Luyện khí công hội mà đồng ý giúp Tinh Hồn bảo hộ Hắc tinh hội? Trong lòng Diệp Nhất Phàm thiết nghĩ, chỉ sợ bên trong có ẩn tỉnh không nhỏ.

    – Không cần đa lễ. Tam vương tử, đây là Tử kim lệnh, ngươi cầm lấy, nếu sau này Hắc tinh hội có gặp khó khăn mà ngươi không thể quản thì cứ cầm nó đến Luyện khí công hội, lúc đó bản tọa sẽ ra mặt thay ngươi.

    Diệp Hoàng vừa nói, trên tay vừa xuất hiện một khối ngọc bài màu tím được điêu khắc rất đẹp, chính giữa là biểu tượng hình chiếc búa của Luyện khí công hội. Tử kim lệnh chính là lệnh bài cao cấp nhất, chỉ có một số người có thân phận đặc thù mới có thể sở hữu, kể như phụ hoàng của hắn, bốn vị gia chủ tứ đại gia tộc… có tấm ngọc bài này, như vậy là Diệp Hoàng đã hoàn toàn đồng ý giúp sức cho Tinh Hồn.

    Diệp Nhất Phàm không dám chần chừ, lập tức cầm lấy tấm ngọc bài rồi cất vào Càn khôn trạc. Mắt thấy việc này đã đi đúng hướng, Tinh Hồn bỗng nói:

    – Ngươi bây giờ trở lại dưới đó, tranh thủ thời gian sắp xếp lại rồi để mọi người giải tán, tránh tai vách mạch rừng, khiến cho người khác chú ý. Còn ta có việc riêng cần nói với Diệp hội chủ một chuyến. Hiện tại ta còn ở lại Kiếm Nam thành một thời gian, nếu có gì bất ổn thì cứ bóp nát khối ngọc giản này, lúc đó ta sẽ xuất hiện.

    Ném qua cho Diệp Nhất Phàm một khối ngọc giản, tiếp đó Tinh Hồn và Diệp Hoàng khẽ chuyển người một cái, cứu tưởng tượng như có một cơn gió nhẹ vừa thổi qua, chớp mắt đã không còn thấy thân hình hai người bọn họ nữa. Diệp Nhất Phàm trong lòng thầm kinh hãi, hai người này quả thực là những con quái vật mạnh mẽ.

    ********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********

    Phía nơi hừng đông mặt trời dần ló dạng, báo hiệu cho một ngày mới sắp bắt đầu. Ngoại ô Kiếm Nam thành, trên bầu trời có hai vầng lưu tinh bay qua với tốc độ cực nhanh. Nếu như không để ý kỹ thì tuyệt đối không thể nào nhìn thấy được. Hai vầng lưu tinh này chính là Tinh Hồn và Diệp Hoàng.

    Hai người sau khi rời khỏi trúc lâm thì liền tìm một nơi khác để nói chuyện. Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ giống như là đang so tài hơn. Phi hành trên không, Diệp Hoàng trong lòng kinh ngạc, thật không thể ngờ được, gã thanh niên trẻ tuổi này, luận về bất kỳ phương diện nào thì thiên phú cũng cao đến không ngờ. Còn nhớ khi lão còn bằng tuổi hắn, mặc dù thiên phú luyện khí không thua kém, nhưng còn tu vi thì kém xa vạn dặm. Nhưng cũng bởi vì vậy mà nảy sinh ý hài lòng, hợp tác với người này chính là một quyết định đúng đắn.

    Còn Tinh Hồn thì đồng thời cũng kinh ngạc không ít. Tinh Hồn tuy rằng đã gặp không ít cao thủ Đấu thần kỳ, ngoại trừ Phượng Cửu ra thì Diệp Hoàng này chính là người khiến cho hắn ngạc nhiên nhất. Chỉ sợ lão ta còn đang ẩn giấu tu vi, người khác không nhìn ra nhưng Tinh Hồn thì lại có thể biết được, Diệp Hoàng nhất định là đại cường giả Thượng thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong, nửa bước nữa sẽ bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh phong nhất Huyền thiên giới, Chí tôn đại thần. Mấy tên như Lưu Tổ Quang hay Mặc Tử Hiên chỉ sợ không thể sánh được với Diệp Hoàng này.

    Hai người không ngờ trong lòng đều có chung một suy nghĩ, nếu có thể liên thủ với đối phương, tuyệt đối thu lại lợi ích cực kỳ tốt. Bỗng nhiên, Diệp Hoàng tả thủ nắm chặt thành quyền, tản ra khí thế kinh thiên, như muốn bài sơn đảo, hạo hãn không gì sánh được, đánh về phía mạn trái của Tinh Hồn. Quyền cương đỏ rực chói mắt, vô cùng nóng bỏng, tựa hồ chính là mặt trời, hư không xung quanh bị quyền cương chấn vỡ nát, bay thẳng đến chỗ Tinh Hồn, giống như muốn đoạt lấy tính mạng của hắn vậy.

    – Tiếp lão phu một chiêu. – Hỏa quyền hoành không.

    Ở phương đối diện, Tinh Hồn cũng không chậm trễ đáp lại một thức. Nguyên lực vận chuyển, trong sát na Thủy chi bổn nguyên bị Tinh Hồn khu động, chỉ thấy hư không xung quanh Tinh Hồn biến thành một mảng lam quang. Không, đó không phải là lam quang, mà nhìn giống như một cái đại hồng thủy thì đúng hơn. Tinh Hồn khu động Thủy chi bản nguyên, thi triển Bản nguyên thủy ấn, khí thế so với hỏa quyền của Diệp Hoàng cơ hồ còn mạnh hơn một bậc.

    Tuy rằng cương sát hỏa ấn lợi hại, nóng bỏng vô cùng, nhưng tuyệt đối không thể nào địch lại được Bản nguyên thủy ấn. Trong thiên địa ngũ hành, chỉ có một mình Thuần dương chi hỏa mới có thể chịu đựng được sức mạnh hạo hãn của Thủy chi bản nguyên mà thôi. Còn những hỏa diễm khác, trước mặt Thủy chi bản nguyên tựa hồ đều là rác rưởi.

    Tinh Hồn tuy rằng vẫn chưa lĩnh ngộ và luyện hóa được lực lượng chân chính của Thủy chi bản nguyên, nhưng nhờ có Càn khôn ngọc bích nên vẫn có thể lĩnh ngộ được một chút sơ lông bên ngoài. Bằng không, chỉ sợ Diệp Hoàng chớp mắt đã bại dưới Bản nguyên thủy ấn rồi.

    Chỉ thấy Hỏa quyền lọt vào Bản nguyên thủy ấn, vùng vẫy chưa được ba tức thì đã biến mất không thấy đâu nữa. Còn Bản nguyên thủy ấn, tuy rằng lực lượng đã giảm đi phân nữa, nhưng vẫn rất cường hãn, tiếp tục lao đến tấn công Diệp Hoàng.

    – Hảo chiêu thức, không chỉ có thể phá được một chiêu của ta mà còn có thể tiếp tục tấn công.

    Diệp Hoàng trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, thực lực của Tinh Hồn đã vượt qua sự dự đoán của lão. Trong lòng vô cùng thưởng thức, nhưng không bởi vì vậy mà chậm tay. Song thủ đan lại thành ấn trước ngực, nguyên lực vận chuyển khắp thân thể, đột nhiên sau lưng lão biến thành một mảng hỏa diễm huyết hồng. Đồng thời từ trong hỏa hải vang lên một tiếng ngâm. Hư không xung quanh bởi vì tiếng ngâm này mà bị chấn vỡ nát, sâm lâm bên dưới cũng bị hỏa hải biến đốt cháy thành tro bụi.

    – Hỏa kỳ lân?

    Tinh Hồn mày kiếm nhíu lại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Ảo ảnh sau lưng Diệp Hoàng, rõ ràng chính là một đầu Hỏa kỳ lân. Trong yêu tộc, Long tộc là tồn tại cao cấp nhất, thậm chí còn tách ra khỏi phạm vi yêu tộc, trở thành một phương thế lực thuộc hàng nhất đẳng. Không những thế, Long tộc còn được tôn lên làm thần thú. Kỳ lân tộc đồng dạng cũng giống như Long tộc, lực lượng thâm sâu khó lường, địa vị trong yêu tộc không hề thua kém Long tộc. Chỉ là, Kỳ lân tộc số lượng rất nhỏ, ít khi xuất hiện, mà nếu có ngẫu nhiên gặp được thì cũng chỉ nhìn thấy ở những nơi chí dương mà thôi.

    Hỏa lân diễm cũng chính là một trong những loại hỏa diễm cực mạnh, cường hãn hơn gấp mấy lần so với Nam Ly thánh hỏa. Nói Hỏa lân diễm là tồn tại nhất đẳng thì cũng không sai chút nào. Chỉ là, Hỏa lân diễm tồn tại trong truyền thuyết, hiếm khi xuất hiện trên thế gian, thế nên người đời ít khi được chứng kiến uy lực của nó. Thật không ngờ, Diệp Hoàng lại có thể có được Hỏa lân diễm, vì vậy nên Tinh Hồn mới kinh ngạc.

    Hỏa lân diễm so với đạo quyền cương vừa rồi nóng hơn không chỉ gấp hai lần, chỉ sợ chỉ nằm dưới Thuần dương chi hỏa mà thôi. Diệp Hoàng nắm bắt pháp quyết, bàn tay giương ra, hóa thành một hỏa thủ khổng lồ, mang theo đại bộ phận hung bạo, chớp mắt khiến cho Bản nguyên thủy ấn hóa thành hư vô, đồng dạng với hỏa quyền vừa rồi.

    Tinh Hồn và Diệp Hoàng chỉ tùy tiện xuất ra một chiêu để thăm dò thực lực đối phương, hoàn toàn không có sát ý. Thế nên sau màn giao chiến, khí thế hai người liền giảm xuống, không có ý tiếp tục đánh nhau nữa. Chỉ là, thực lực hai người quá mức nghịch thiên. Ngẫu hứng tung ra vài chiêu đã khiến cho mảnh đại địa bên dưới, trong phạm vi hai nghìn trượng biến thành một mảnh tan tác mà vốn dĩ, ban đầu là một khu sâm lâm rậm rạp. Mảnh đại địa bên dưới Diệp Hoàng thì một màu đen kịt của tro bụi, còn phía bên Tinh Hồn thì là trở thành một cái hồ khổng lồ.

    Khí thế của cả hai vô cung thông thiên, chớp mắt đã khiến cho cao thủ trong Kiếm Nam thành chấn động. Lập tức muốn xem thử rốt cuộc là người nào, phi hành trên bầu trời như lưu tinh nhanh chóng chạy đến chỗ này. Trong đó thậm chí còn có cả nhất lưu cao thủ Thương thần cảnh Lưu Tổ Quang.

    Nói tuy chậm, thế nhưng màn giao phong của Tinh Hồn và Diệp Hoàng chỉ diễn ra trong chớp mắt, tiếp đó liền hạ khí thế xuống, tựa hồ biến mất khỏi thiên địa, khiến cho đám cao thủ kia không khỏi kinh ngạc. Tinh Hồn và Diệp Hoàng nhìn đám cao thủ đang bay đến, rồi sau đó lại nhìn đối phương. Tinh Hồn là người lên tiếng trước:

    – Chào hỏi như vậy cũng đủ rồi, có thể đi nơi khác nói chuyện được rồi chứ? Nếu không chỉ sợ phiền toái không nhỏ.

    – Được, đến chỗ của ta rồi nói tiếp.

    Diệp Hoàng gật đầu đồng ý, tiếp đó dùng thuấn di rời khỏi nơi này. Chỉ sau khi Tinh Hồn và Diệp Hoàng bỏ đi khoảng chừng năm phút thì đám cường giả ở Kiếm Nam thành đã đến nơi này. Người đầu tiên đến chính là Lưu Tổ Quang. Nhìn một phiến đại địa hoang tàn, trong lòng lão không khỏi cả kinh. Khí thế bạo tạc tán lưu trong không gian vừa rồi, lão ta cảm giác được, hai người vừa rồi tuyệt đối là cao thủ, so với bản thân chỉ sợ còn mạnh hơn một chút. Đặc biệt một trong hai người, có một người toát ra khí tức rất quen thuộc, nhưng lão lại không nhớ ra được đó là người nào. Từ khi nào ở Kiếm Nam thành lại xuất hiện cao thủ mạnh mẽ đến như vậy? Chuyện này khiến cho Lưu Tổ Quang lưu tâm trong lòng. Thần thức tản ra quan sát xung quanh, xem thử có thể tìm được manh mối nào nữa không.
     
    motminhmai and inthenight like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả: Chiến Thần Đà
    Quyển 4: Nộ phạm thiên điều.
    Chương 67: Đông hải Bàn Long (Thượng)

    Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà
    Nguồn: truyen.org



    Thế nhưng sau một khoảng thời gian, dù đã tìm kiếm mọi ngóc ngách nhưng lại không phát hiện ra điều gì, Lưu Tổ Quang liền từ bỏ, mặc cho những người khác còn đang tiếp tục điều tra xem xét, bản thân lão thì trở về lại Kiếm Nam thành. Đương nhiên trong lòng Lưu Tổ Quang không bỏ qua dễ dàng như vậy. Việc đầu tiên cần phải làm đó chính là truyền tin về Vô thượng thiên cung, nói với họ về việc có cao thủ xuất hiện ở Kiếm Nam thành, thứ hai là cho người điều tra một lần nữa hòng đảm bảo an toàn cho Kiếm Nam thành và Tứ Hải vương triều.

    Những cao thủ khác đồng dạng cũng giống như Lưu Tổ Quang, cảm thấy không điều tra được gì, thế nên sau đó cũng lần lượt rời đi cả, bỏ lại sau lưng một mảnh đại địa hoang tàn đổ nát.

    Bọn họ có lẽ không thể ngờ được rằng, hai đại cao thủ mà bọn họ tốn sức tìm kiếm hiện tại đang ở trong Kiếm Nam thành. Sau khi rời khỏi địa phương đó, Tinh Hồn và Diệp Hoàng đang ngồi trong trang viên đại điện của Diệp Hoàng. Lão chính là hội chủ Luyện khí công hội, thế nên nơi ở phi thường rộng lớn, so với vương phủ của ba vị vương tử Diệp gia cơ hồ còn lớn hơn một chút. Có thể biết được, địa vị của Diệp Hoàng tại Tứ Hải vương triều tồn tại cao cấp đến thế nào.

    Tinh Hồn và Diệp Hoàng ngồi đối diện với nhau, một già một trẻ đàm đạo, hoàn toàn không thăm dò nhau như trước nữa. Bởi vì cả hai đều biết thực lực của nhau, và mỗi người đều hướng đến mục đích riêng của mình. Diệp Hoàng là người nói trước:

    – Ta đã thấy được thực lực của ngươi, việc đáp ứng ngươi bảo hộ Hắc tinh hội coi như đã thông qua. Nhưng trên đời này không có việc nào là miễn phí cả, nói ta nghe thử cái giá mà ngươi đưa ra.

    – Được, ta cũng không dài dòng. Mục đích ta thành lập Hắc tinh hội chính là để nâng cao tiềm lực của Ảnh Nguyệt sơn trang, trong vài năm nữa nhất định ta sẽ biến Ảnh Nguyệt sơn trang trở thành một thế lực nhất lưu, thậm chí có thể so sánh với bát đại thế lực. Ngươi trợ giúp Hắc tinh hội, cũng giống như là đang giúp sức cho Ảnh Nguyệt sơn trang. Địa vị của ngươi lúc ấy nhất định sẽ không thua kém các đại trưởng lão, chỉ cần là việc không quá phận, còn lại ta đều có thể đáp ứng.

    Biểu tình Tinh Hồn vô cùng tự tin, mỗi lời nói ra đều chắc chắn, khiến cho người ta có xuất hiện cảm giác, tựa hồ hắn sẽ làm được những điều mà mình nói.

    – Nói hay lắm, xem ra lợi ích của ta sẽ không hề nhỏ nếu như ngươi có thể làm nên đại sự. Nhưng trên đời này có nhiều kẻ to mồm, nói trước bước không qua, ngươi lấy đâu ra sự tự tin đến như vậy? Ta thực sự không muốn thấy bản thân bỏ công giúp sức cho một kẻ ôm lấy thất bại về mình. Điều này thực sự rất chán.

    – Phải, thực sự có rất nhiều kẻ như vậy. Nhưng ta là ngoại lệ. Ta có sức mạnh, có cả tiền bạc, và có cả dã tâm rất lớn.

    – Lớn như thế nào? – Tự hồ nảy sinh hứng thú, bất giác Diệp Hoàng hiếu kỳ hỏi.

    – Thống nhất Huyền Thiên giới.

    Giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ, Diệp Hoàng cười phá lên, thanh âm vang vọng cả trang viên. Thống nhất Huyền Thiên giới, do dù là các vị cường giả thượng cổ cũng không dám nói điều này. Một tiểu tử còn chưa đầy hai mươi mà dám tuyên bố hùng hồn như vậy, làm sao Diệp Hoàng không khỏi có biểu hiện cười nhạo đến như vậy.

    – Nực cười. Huyền Thiên bát đại thế lực, mỗi thế lực thống trị một nơi. Tuy rằng hiện tại đã có một chút thay đổi, nhưng sự thâm căn đế cố, sâu như thế nào chẳng thể lường trước được. Đó là còn chưa nói, đứng đầu bát đại thế lực là Vô thượng thiên cung, cường giả như mây, chính là tồn tại đỉnh phong nhất Huyền Thiên giới. Ngươi muốn thống nhất Huyền Thiên giới thì phải hủy diệt Vô thượng thiên cung cùng bát đại thế lực. Thật đúng là một điều viễn vong.

    – Ngươi đã nghe chuyện, hơn một năm trước có một người đã đánh một trận sống mái với đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không chưa?

    Tinh Hồn không vội đáp trả ý tứ châm chọc của Diệp Hoàng mà bất ngờ nói lại câu chuyện năm xưa của bản thân. Việc Tinh Hồn năm đó đánh với Trịnh Thần Không, tuy rằng lúc đó hắn đã đại bại, phải nhờ có sự trợ lực của Mặc Uyên phân thân mới trốn được, nhưng đó vẫn là câu chuyện kinh thiên mà mọi người vẫn còn đang lưu truyền. Mặc dù Thiên Phong quốc giấu chuyện này rất kỹ, nhưng giấy làm sao gói được lửa, rốt cuộc nó vẫn truyền đến tai người khác, và sau đó lan truyền đến tốc độ chống mặt.

    Diệp Hoàng khi ấy tuy bế quan, nhưng chuyện bên ngoài vẫn nghe được một ít. Bất ngờ nghe Tinh Hồn hỏi vậy, Diệp Hoàng không khỏi hiếu kỳ, trả lời:

    – Có nghe qua.

    – Ta chính là kẻ đó. Thiên Phong quốc và Thiên Lam thần điện là kẻ thù của ta. Cách đây vài tháng ta lại chiêu mộ một nhân vật Ngạo Kiếm thần điện, vô tình Ngạo Kiếm thần điện cũng trở thành kẻ thù của ta luôn. Rồi tiếp tục cách đây hơn một tháng, ta có cơ hội đối mặt với Mặc Tử Hiên, một trong những cao thủ nhất lưu tại Vô thượng thiên cung. Mặc Tử Hiên trục xuất ta ra khỏi nhân tộc, đồng thời treo giá rất cao cho cái đầu của ta. Ngươi nói xem, ngoài việc hủy diệt bọn chúng, ta còn có thể có cơ hội sống sót chăng?

    Những đại thế lực tồn tại thâm căn đế cố, Tinh Hồn đã đắc tội gần một nửa rồi. Tuy nói gần một nửa, nhưng thực chất là đã đứng đối lập rồi. Bởi vì nếu xảy ra chiến tránh với Vô thượng thiên cung, những thế lực còn lại đương nhiên sẽ đứng cùng chiến tuyến với Vô thượng thiên cung. Thành công, Tinh Hồn và Ảnh Nguyệt sơn trang sẽ thống nhất thiên hạ, nhưng thất bại thì sẽ thành tội nhân thiên cổ.

    Diệp Hoàng nghe câu chuyện của Tinh Hồn, bất giác tiếu ý trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay là đó là một vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Xem ra là đang suy nghĩ về chuyện của Tinh Hồn. Sau một lúc, lão bất ngờ nói:

    – Trời sinh vạn vật đều có số mệnh riêng của nó. Nhân loại có phàm phu tục tử, làm một kiếp người sáu mươi năm rồi trở về với cát bụi; nhưng lại có những kẻ thiên phú bất phàm, trở thành một tu sĩ tiềm năng, bước đi trên con đường tu đạo. Có kẻ thì mãi mãi đứng dưới người khác, lại có những người sinh ra là để thống trị. Người ở Vô thượng thiên cung đều tự cho mình là kẻ thống trị thiên hạ, những kẻ khác đều phải phục tùng cho họ, phản họ chính là phản nghịch thiên đạo, và bọn họ sẽ thay trời hành đạo, trừng phạt kẻ nghịch thiên.

    – Ngươi sai rồi. Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu. Đứng trước thiên đạo, tất cả đều là cỏ rác, lôi kiếp đánh xuống, tất cả đều như nhau. Nhưng những kẻ tu chân như chúng ta chẳng phải là nghịch thiên mà đi sao? Số phận là do chính bản thân mỗi người nắm giữa và quyết định, không phải là do kẻ khác. Vô thượng thiên cung tự phong cho mình là kẻ thống trị thiên hạ, đây chính là bức bách kẻ khác mà thôi. Nếu như có một thế lực khác mạnh hơn nổi lên, thì bọn họ mới chính là kẻ thống trị. Ta tin bản thân ta có thể làm được, và nhất định phải làm được. Nếu họ tự cho mình là thiên, thì ta sẽ nghịch thiên, đánh cho bọn chúng rớt xuống mặt đất. Nhân định thắng thiên, đây chính là lẽ sống của ta.

    Tinh Hồn thanh âm hùng hồn, mỗi câu nói đều khiến cho trong lòng Diệp Hoàng chấn động. Quả thực, trước giờ lão chưa từng nghĩ qua điều này. Vô thượng thiên cung vốn được lập ra là để chống lại Man hoang dị tộc xâm lấn đại lục, nhưng từ lúc nào đã biến thành lực lượng hiệu lệnh thiên hạ? Lão còn nhớ di huấn còn nhỏ khi bái nhập Luyện khí công hội, đó chính là tận lực vì Vô thượng thiên cung. Nhưng liệu có phải như vậy? Không, Luyện khí công hội không phải phục vụ vì lợi ích của kẻ khác, mà là phục vụ cho chính bản thân mình.

    Thật không ngờ, ý tứ của Tinh Hồn lại khiến cho Diệp Hoàng phải thay đổi suy nghĩ đến như vậy. Trước đây lão đã từng không muốn đứng dưới những thế lực khác. Nhưng Vô thượng thiên cung hoàn toàn nằm ngoài khả năng của lão. Thân là hội chủ, Diệp Hoàng phải bảo vệ an toàn cho những người khác, đành phải bỏ qua lòng tự trọng mà trở thành công cụ cho Vô thượng thiên cung.

    Nhưng bây giờ đã xuất hiện một kẻ dám chống lại Vô thượng thiên cung. Đó chính là Tinh Hồn. Nếu như hợp tác với Tinh Hồn, đứng cùng một chiến tuyến thì sẽ đối diện với những con quái vật khổng lồ. Lão trong lòng đang phân vân, bởi vì quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đại cục Luyện khí công hội.

    Mắt thấy Diệp Hoàng đang suy nghĩ, không cần đoán thì cũng biến rằng lão đang tính toán hai bên lợi hại như thế nào. Đây là một quyết định rất khó khăn, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà quyết định được. Tinh Hồn lại không muốn phí thời gian, liền nói tiếp:

    – Đây là quyết định cá nhân, là hợp tác giữa ta và ngươi, không liên quan đến Luyện khí công hội. Nếu như bị Vô thượng thiên cung phát hiện, ngươi có thể lựa chọn từ bỏ Luyện khí công hội để đảm bảo an toàn cho họ. Rồi đến đến khi Vô thượng thiên cung sụp đổ, ngươi có thể danh chính ngôn thuận cho người khác biết rằng, quyết định của ngươi là hoàn toàn chính xác. Tuy rằng ta nói là vậy, nhưng hợp tác của ta và ngươi chỉ có hai người biết. Ta có thể đảm bảo với ngươi, tuyệt đối sẽ không có ai biết được giao dịch giữa chúng ta. Lợi ích cả hai cùng hưởng, còn tổn hại thì chúng ta sẽ cố gắng không ảnh hưởng đến ngươi. Thế nào?
     
    motminhmai and inthenight like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    97,915
    Được thích:
    361,526
    Đại La Thiên Tôn
    Tác giả: Chiến Thần Đà
    Quyển 4: Nộ phạm thiên điều.
    Chương 68: Đông hải Bàn Long (Trung)

    Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà
    Nguồn: truyen.org



    Sắc mặt của Diệp Hoàng chốc lát trở nên âm trầm, ánh mắt đăm chiêu xa xăm, có lẽ là đang cân nhắc xem thử có nên mạo hiểm hay không. Sau một lúc, cuối cùng Diệp Hoàng cũng đã có quyết định của mình. Nhưng bỗng linh quang lóe lên, lão bất chợt hỏi:

    – Vài ngày trước, Lưu Tổ Quang cho người đến tìm ngươi, nếu ta đoán không nhầm thì mục đích chính là muốn ngươi gia nhập Vô thượng thiên cung. Hẳn là ngươi đã từ chối?

    – Phải. Ta không muốn bản thân phải cúi đầu trước bất kỳ ai, chưa kể địch nhân của ta có một số người thuộc Vô thượng thiên cung. Đối với chúng chỉ có thể là địch, không thể là bạn. – Tinh Hồn gật đầu, đáp.

    – Như vậy thì tốt, ta đồng ý với giao ước này. Nhưng đừng quên mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là hợp tác, hy vọng ngươi làm đúng với những gì mà ngươi vừa nói.

    – Một lời đã định!

    Diệp Hoàng đã đồng ý, như vậy sự an toàn của Hắc tinh hội đã được chắc chắn, hành động sau này sẽ không phải câu nệ gì cả. Nền móng đầu tiên cho sự quật khởi của Tinh Hồn cứ như vậy được hình thành. Hiện tại Hắc tinh hội chỉ là một hội kín nho nhỏ, nhưng ai mà biết được sau này nó sẽ trở thành thế lực cường đại như thế nào. Âu chỉ có tương lai mới quyết định được.

    Trở lại với hiện tại, giao ước đã xong, phía bên Hắc tinh hội cũng đã có mấy tên Âu Dương Thiếu Cung, Diệp Nhất Phàm và Thương Kỳ lo liệu, việc tiếp theo Tinh Hồn cần làm chính là rời khỏi Trục Nhật đảo Tứ Hải vương triều này, tiếp tục phi hành về hướng đông để đến nơi sinh sống của Long tộc – Bàn Long đảo. Thứ nhất là trao trả Thiên long giới cho Long tộc, thứ hai là tiến vào Đông Ly thánh cảnh để giải phong ấn của Mặc Uyên.

    Đại sự ở Lang Gia thành còn rất nhiều việc chờ Tinh Hồn phải xử lí, thế nên làm việc càng nhanh càng tốt. Đang muốn từ biệt Diệp Hoàng thì bỗng Tinh Hồn nhớ ra một việc quan trọng khác. Nhớ lại lúc Diệp Hoàng thi triển Hỏa lân diễm, bỗng nhiên Huyễn linh châu xuất hiện biến dị lạ thường. Nó giống như lúc mà Tinh Hồn sau khi được Hỏa Công Công đưa cho mười viên Huyễn linh châu – dị bảo mà Tiên tôn thái cổ Thái lưu lại cho Tinh Hồn. Khi đó đã có ba viên Huyễn linh châu rung động, nhắm vào hai người Phượng Cửu và Cơ Vô Dạ, còn lại là quả trứng thần bí mà Tinh Hồn tình cờ mua được tại đấu giá hội Lục Nguyên. Hôm nay lại có thêm một Huyễn linh châu phát sinh biến dị nữa, tuy rằng mờ nhạt nhưng Tinh Hồn vẫn cảm nhận được.

    – Ta có một điều muốn hỏi, dị hỏa Hỏa lân diễm của ngươi từ đâu mà có?

    Diệp Hoàng nội tâm hơi ngạc nhiên, lão không ngờ Tinh Hồn có thể nhận ra được Hỏa lân diễm. Bởi vì Hỏa lân diễm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không hề có bất kỳ tài liệu nào ghi chép về nó cả, chỉ nghe qua những truyền thuyết lưu truyền từ thời thượng cổ mà thôi. Thậm chí ngay cả những đại trưởng lão trong công hội cũng chẳng có mấy người biết được Diệp Hoàng có Hỏa lân diễm cả.

    – Nhiều năm trước đây, ta trong một lần du ngoại ở Thiên Dương đại lục, tại bí địa Hỏa hải nam hoang gặp được một đầu Hỏa kỳ lân. Đầu Hỏa kỳ lân này nói rằng nó bị thương rất nặng, cần có nơi để tịnh dưỡng, chờ đợi một người có thể giúp nó chữa thương. Sau đó ta liền bí mật đem Hỏa kỳ lân về Luyện khí công hội, để nó tịnh dưỡng trong mật thất. Ngươi có thể nhận ra Hỏa lân diễm, chắc hẳn có liên quan một chút với nó, nói không chừng có thể trị thương được cho Hỏa kỳ lân cũng nên. Để ta dẫn ngươi đến đó.

    Tinh Hồn gật đầu, sau đó đi theo Diệp Hoàng tiến về phía mật thất. Mật thất này nằm ngay bên trong nơi bế quan tu luyện của Diệp Hoàng, tuyệt đối là một địa phương an toàn nhất. Chẳng trách mặc dù tịnh dưỡng ở Luyện khí công hội nhiều năm mà chẳng một ai phát hiện ra.

    Diệp Hoàng đi về phía cuối bức tường, nguyên lực khẽ động, tay đặt áp vào mặt bức tường. Chỉ sau đó vài giây, bỗng từ trong không gian truyền đến một loại âm thanh kỳ lạ. Tinh Hồn có thể cảm nhận được nơi dùng để bế quan của Diệp Hoàng rung chuyền nhè nhẹ, đồng thời từ bên dưới lòng đất có một cỗ nhiệt khí nóng bỏng như muốn thiêu rụi mọi thứ dâng lên. Đương nhiên nhiệt khí này không thể tác động được Tinh Hồn, bởi vì trong đan điền của hắn có Hỏa chi bản nguyên, vô luận loại hỏa diễm nào còn nằm trong ngũ hành pháp tắc thì không thể làm bị thương Tinh Hồn được.

    Chỉ thấy mặt đất đột nhiên tách ra làm hai, bên dưới xuất hiện một thông đạo nhỏ đâm sâu vào bên dưới đại địa. Cỗ nhiệt khí bức nhân chính là từ thông đạo này truyền ra. Tiếp đó Tinh Hồn và Diệp Hoàng đi vào bên trong thông đạo để đến nơi Hỏa kỳ lân đang dưỡng thương.

    Chẳng biết thông đạo này dài bao nhiêu mà đi gần một nửa canh giờ mà vẫn chưa tới nơi. Tinh Hồn trong lòng thầm toan tính, khoảng cách chỗ hắn đang đứng so với bên trên có lẽ đã hơn một ngàn trượng rồi. Càng tiến sâu xuống bên dưới, lực lượng Thổ chi pháp tắc càng nồng đậm, nếu không có nhục thân mạnh mẽ thì sẽ bị Thổ chi pháp tắc này chấn nát, thân vẫn đạo tiêu.

    Tinh Hồn đoán rằng, thông đạo này có lẽ không phải là Diệp Hoàng kiến tạo nên, mà chính là Hỏa kỳ lân. Coi bộ đầu Hỏa kỳ lân này có thể hóa thành hình người. Tiếp tục đi thêm một khắc nữa, rốt cuộc cũng đã đến được nơi cần đến.

    Trước mặt hai người là một mảng huyết hồng, nhiệt khí nóng rát liên tục thổi ra khiến người ta rất khó chịu. Tinh Hồn có Hỏa chi bản nguyên nên không bị ảnh hưởng, Diệp Hoàng thì nhờ có Hỏa lân diễm tương đồng nên cũng không bị tác động nhiều. Ngoại trừ hai người ra, chỉ sợ không có một người nào có thể tiến vào địa phương chí dương này.

    Không gian khe khẽ vang lên một tiếng thở dốc, tiếng thở này phát ra từ một sinh vật cực kỳ lớn. Bỗng Diệp Hoàng đứng bên cạnh Tinh Hồn thất thanh nói:

    – Khổng Lân, hôm nay ta dẫn đến một người nhìn ra được Hỏa lân diễm mà ngươi đã ban cho ta.

    Khổng Lân chính là tên gọi của Hỏa kỳ lân. Không có bất kỳ một âm thanh phản hồi nào ngoại trừ tiếng thở dốc cả khiến cho Tinh Hồn và Diệp Hoàng kinh ngạc. Nhưng chỉ sau đó vài giây, bên dưới mặt nham tương nóng chảy đang bốc khói liên tục kia bỗng có biến động, bọt khí xuất hiện càng lúc càng nhiều. Cho đến khi mặt nham tương bắn ra tứ phương tung tóe, chỉ thấy sau đó xuất hiện một gã nam tử trẻ tuổi, mái tóc đỏ rực như ánh lửa, dung mạo tuấn tú phi phàm, thân thể cường tráng, cao đến tận một thước chín. Khí thế trên người tuy rằng đã thu liễm, nhưng Tinh Hồn vẫn nhìn ra được tu vi của Khổng Lân thâm sâu khó lường, tựa hồ rất giống với Phượng Cửu và Mặc Uyên.

    Tứ linh phân biệt gồm Uy lam thanh long, Tà mâu bạch hổ, Cửu vĩ hỏa phượng hoàng và Băng nguyên huyền vũ, cùng với Hỏa kỳ lân đều là thần thú từ thời viễn cổ, lực lượng như thế nào phàm nhân không ai biết được. Tinh Hồn tu vi bây giờ đã là tu chân giả Đại thừa kỳ mà vẫn không nhìn ra được tu vi của Khổng Lân, đủ biết rằng lực lượng của nó mạnh mẽ như thế nào.

    Và điều khiến Tinh Hồn vui mừng chính là Huyễn linh châu phát ra rung động cực kỳ mạnh mẽ. Khổng Lân quả nhiên chính là một trong mười kẻ mà Tinh Hồn đang tìm kiếm. Hiện tại vẫn còn sáu viên Huyễn linh châu tương ứng với sáu người nữa vẫn chưa xuất hiện. Nếu như có thể tập hợp được mười người, như vậy Tinh Hồn càng đến gần hơn với kế hoạch của mình.

    Khổng Lân thân thể phiêu đãng, mái tóc rực lửa không gió mà bay, khí tức trên người như có như không, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy áp lực. Khổng Lân đáp xuống mặt đất, Tinh Hồn nhận ra được sắc mặt Khổng Lân tái nhợt, hô hấp không đều. Cảm giác của một Luyện dược sư cho hắn biết, trên người Khổng Lân chắc chắn có rất nhiều vết thương trí mạng, đồng thời tồn tại không ít cấm chế kiềm hãm sức mạnh của y. Tựa hồ cấm chế này có gì đó rất giống với Phượng Cửu.

    Chẳng lẽ thời viễn cổ Hồng Hoang, hoặc là thượng cổ Hồng Hoang đã xảy ra biến cố gì chăng? Trong lòng Tinh Hồn không khỏi phát sinh nghi hoặc. Lúc này, Khổng Lân bất ngờ lên tiếng:

    – Ngươi chính là người đã nhìn ra được Hỏa lân diễm mà bản vương lưu trên người Diệp Hoàng?

    Giọng nói của Khổng Lân có chút mệt mỏi, xem ra việc tịnh dưỡng ở nơi này hoàn toàn không có chút kết quả nào. Tinh Hồn gật đầu, đáp:

    – Phải. Ta có thể nhìn ra được trên người ngươi có rất nhiều vết thương trí mạng, nó không ngừng bào mòn sinh mệnh của ngươi, khiến thọ nguyên trên người ngươi giảm xuống rất nhiều. Nếu không nhờ có địa phương chí dương này, đồng thời Diệp Hoàng bố trí thêm không dưới trăm cái thượng phẩm linh mạch, thiên phẩm linh mạch và thánh phẩm linh mạch, nhờ vậy mới giúp ngươi cầm chừng được. Ta nói không sai chứ?

    – Ngươi là Luyện dược sư?

    Nghe ngữ điệu của Tinh Hồn, trong mắt Khổng Lân lộ ra một tia vui mừng. Vết thương trên người của hắn không phải ai cũng có thể nhìn ra. Nhưng Tinh Hồn lại nhận ra được, chứng tỏ Luyện dược chi thuật của Tinh Hồn vô cùng thâm sâu. Khổng Lân bám trụ đến hôm nay, chính là mong muốn có thể tìm ra người chữa trị vết thương cho nó. Ông trời không phụ lòng người, cuối cùng hôm nay đã tìm ra được người này.
     
    motminhmai and inthenight like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.