Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 84: Sa mạc tử vong (Hạ) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Lại một lần nữa, hắn buộc phải vận lực toàn thân, tốc độ được gia tốc đến cực điểm, nhờ vậy mà lại thoát được một kiếp. Thế nhưng hắn vẫn không tránh khỏi thương tổn, hư không đổ nát, bạo đập vào thân thể của hắn một lực phản chấn, cơ hồ như huyết nhục toàn thân muốn bị xé thành mấy mảnh. Chỉ thấy thân ảnh bay trên không trung, phun ra một ngụm tiên huyết. Sắc mặt trắng bệch, trên người một mảng huyết hồng, vô lực bay ra khỏi phạm vi của Tu la thiên ma trận. May mắn cho Tinh Hồn, Thiên ma tu la trận không phải là trận pháp vây hãm giống như những trận pháp khác, chứ nếu không chỉ sợ Tinh Hồn đã đi chầu Diêm La vương rồi. Dường như cảm thấy không còn có dấu hiệu bị xâm phạm nữa, bốn Tu la ma thần lần lượt trở về vị trí cũ, ma binh trong tay cắm xuống đất, phảng phất một khí thế bá đạo thiên hạ. Cảm giác như có bốn đại Tu la ma thần này trấn giữ, tuyệt đối là bất khả xâm phạm. Thiên địa lại trở về sự tĩnh lặng vốn có. Nằm mơ hồ trên phiến đại địa, hắn cảm giác toàn thân đau nhức, thậm chí là cử động một ngón tay cũng không thể. Bất giác trên gương mặt xuất hiện một nụ cười nhạt, có lẽ là đang tự cười nhạo bản thân. Đúng thật là đã xem thường thiên hạ rồi. Thượng cổ trận pháp, dù đã tận lực tránh né nhưng vẫn thành ra cái bộ dạng thảm hại như thế này. Hắn nhắm nghiền mắt lại, dùng tinh thần lực khu động Mộc chi bản nguyên. Bởi vì bây giờ hắn bị thương rất nặng, thế nên vận chuyển Mộc chi bản nguyên tản mác Sinh mệnh chi lực thập phần thưa thớt, chỉ có thể chậm rãi điều tức mà thôi. Vừa vận chuyển Mộc chi bản nguyên, đồng thời sử dụng phương pháp thổ nạp, như vậy tốc độ phục hồi sẽ nhanh hơn một chút. Dù chỉ là một chút, nhưng với hiện trạng của hắn mà nói thì đã là khả quan lắm rồi. Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua. Phải mất hai ngày, hắn mới có thể vận động được bản thân, lại tiếp tục mất thêm ba ngày nữa, thương thế mới phục hồi hoàn toàn, chỉ là nếu như muốn đạt đến trạng thái đỉnh phong thì lại phải mất thêm ba ngày nữa. Tính tới lúc này, Đông Ly thánh cảnh đã mở được gần một tháng, chỉ còn hơn hai tháng nữa là Đông Ly thánh cảnh sẽ đóng lại. Hắn thở ra một ngụm trọc khí, sau đó đứng dậy, hướng mắt quan sát Tu la thiên ma trận. Theo như lĩnh ngộ kỳ môn trận pháp của hắn, Tu la thiên ma trận mặc dù chỉ là trận pháp sử dụng sức mạnh đơn thuần, thế nhưng so với những trận pháp vận dụng thiên thời địa thế còn muốn kinh khủng hơn. Bốn Tu la ma thần phân biệt trấn thủ một phương, Tu la đại kiếm hướng bắc, Tu la trường thương hướng đông, Tu la cự phủ hướng nam và Tu la đại côn hướng tây. Rơi vào phương vị của Tu la ma thần nào thì nó sẽ tự động tấn công, không chút câu nệ. Với sức mạnh khủng bố của Tu la ma thần này, kháng cự là điều không thể, áp dụng kỳ môn thuật cũng là một phương pháp, thế nhưng thực lực chênh lệch nhau quá xa, căn bản không cho hắn thời gian để vận dụng, thế nên cách này cũng không thể sử dụng được. Cách duy nhất chính là dùng tốc độ để chạy đến tâm trận. Trước đó đã được giáo huấn một trận, bị hành không thương tiếc, thế nhưng Tinh Hồn vẫn có thu hoạch không nhỏ. Hắn cảm giác được, trung tâm Tu la thiên ma trận hình thành một cấm chế hình xoắn ốc, lực lượng cấm chế vô cùng vững chãi, không thể dùng lực phá kình để phá vỡ nó được. Thế nên muốn đi vào trung tâm thì phải chạy vòng quanh Tu la thiên ma trận mấy vòng thì mới đến đó được. Cái này đúng là dọa người, mới tiến chưa được một nửa vòng mà đã bị đánh đến thổ huyết thế này, đây không phải trêu hắn thì là gì. Ngây ngốc một hồi, thiết nghĩ nếu có Phượng Cửu ở đây thì tốt quá. Với sức mạnh siêu việt của nàng, như vậy sẽ dễ dàng hóa giải công kích của Tu la thiên ma trận. Đáng tiếc… đột nhiên linh quang trong đầu lóe lên. Không có Phượng Cửu, nhưng bên cạnh hắn vẫn còn một đại nhân vật khác, thần lực cơ hồ không hề thua kém này, hay không muốn nói là còn vượt trội hơn một bậc. Nhân vật đó chính là kẻ đang dưỡng thương trong Hoành Thiên bí cảnh – Khổng Lân. Đúng thật là may mắn, nếu không phải để Khổng Lân dưỡng thương trong đó, có lẽ cơ hội vượt qua Tu la thiên ma trận không đến một thành. Nghĩ vậy, Tinh Hồn liền dùng tinh thần lực câu thông Hoành Thiên bí cảnh. Chỉ thấy lúc này, Khổng Lân đang ngồi trên một thảm cỏ xanh mát, mái tóc đỏ rực như ánh lửa không gió mà bay, gương mặt có chút thiếu huyết sắc, nhưng vẫn tản mác một loại khí thế đỉnh thiên lập địa. Với thần lực của bản thân, Khổng Lân ngay lập tức phát hiện có người đang nhìn mình. Không quá khó đoán, chủ nhân của không gian dị giới này là Tinh Hồn, thiết nghĩ hắn đang muốn hỏi mình điều gì đó, gương mặt của Khổng Lân không chút biểu cảm, thanh âm không buồn không vui hỏi: – Ngươi cần giúp gì à? – Phải. Ta đang phải đối diện với một thượng cổ trận pháp, với tu vi của ta không thể vượt qua được, vì vậy phải nhờ đến sự trợ giúp của ngươi. Không vòng vo tam quốc, Tinh Hồn nói thẳng vào vấn đề. Khổng Lân suy nghĩ một hồi, sau đó đáp: – Được, ngươi mau đem ta ra ngoài quan sát. Tinh Hồn vận chuyển tinh thần lực, đem Khổng Lân trở ra bên ngoài. Chẳng biết đã bao lâu mới nhìn khung cảnh, bất giác phát hiện, chỗ mà mình đang đứng lại là một không gian dị giới. – Chỗ này là… – Bàn Long đảo Đông Ly thánh cảnh. Lúc trước ta đáp ứng một người, giúp hắn giải trừ cấm chế. Chỗ hắn đang bị nhốt chính là nơi này. – Ra là vậy. Có thể bị vây hãm tại nơi quỷ quái này, thiết nghĩ kẻ đó không phải hạng tầm thường. – Nói cho ngươi biết cũng không sao. Hắn chính là một trong Tứ linh thần thú, Uy lam thanh long. Nghe đến danh tự này, trên gương mặt lãnh ngạo của Khổng Lân có chút biến đổi, dường như hắn cũng có nhận thức với Mặc Uyên. – Tứ linh thần thú à? Không tồi. Được, ta đồng ý trợ giúp. – Hảo. Trận pháp mà chúng ta sắp tiến vào gọi là Tu la thiên ma trận, muốn giải trừ trận pháp này thì phải tiến vào tâm trận. Trên đường đi, chúng ta sẽ phải đối diện với sự công kích của bốn Tu la ma thần. Với tu vi của ta thì không cách nào chống lại được, đành phải dựa vào thần lực của ngươi. – Cứ theo tính toán của ngươi. Không chút câu nệ, Khổng Lân lập tức đáp ứng. Tuy rằng hắn đang bị thương, thế nhưng lực lượng của hắn vẫn không thể xem thường được. Nếu không có gì bất trắc, với tốc độ của hai người họ, nhanh nhất tầm một khắc là sẽ đến được tâm trận. – Như vậy bắt đầu thôi. Nhớ kỹ theo sát ta, nếu không rất sẽ thất bại. Khổng Lân im lặng không đáp, nhưng trong lòng hắn vốn đã nhận thức được tầm quan trọng rồi. Bắt đầu từ phương vị của Tu la trường thương. Vừa mới tiến vào, Tu la trường thương cảm ứng được có ngoại lực xâm phạm, đôi mắt sáng rực một màu huyết hồng, gương mặt cực kỳ dữ tợn, khí thế rung chuyển trời đất. Cánh tay lực lưỡng nắm chặt trường thương, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Tinh Hồn và Khổng Lân. Cảm giác như lúc này bầu trời sụp đổ, hư không vang lên âm thanh hủy diệt, xuất hiện vô số vết nứt giống như mạng nhện. Có kinh nghiệm lần trước, ngay lúc khoảng cách tầm ba mươi bốn thước, cả hai người đã thoát khỏi phạm vi công kích rồi. Dư lực ảnh hưởng hoàn toàn bị Khổng Lân bài trừ, hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tốc độ của cả hai. Lần công kích thứ nhất đã qua, hai người lại phải đối diện với Tu la cự phủ. Tốc độ của Tu la đại cự phủ nhanh, hai người Tinh Hồn chưa kịp chạy được hai mươi mét thì đã cảm thấy trời đất tối sầm rồi. Khổng Lân hừ lạnh một tiếng, vươn thẳng cánh tay đấm ra một quyền. Quyền này nhìn đơn giản, nhưng nếu trúng phải, dù là Chí tôn đại thần không chết thì cũng bị tàn phế. Quyền cương và cự phủ chạm nhau, tạo thành một tiếng nổ chấn động, hư không tán loạn, từng đoàn phong nhận xé rách lung tung, đập xuống đại địa, tạo thành một đường rãnh sâu đến chục mét. Chỉ thấy Tu la cự phủ lùi lại phía sau mấy bước, thân thể rung lên một hồi. Tinh Hồn nhìn vậy không khỏi trợn mắt kinh ngạc. Không ngờ lực lượng của Khổng Lân lại hạo hãn đến như vậy, cường hãn như Tu la ma thần cũng không nhịn được mà bị bức lui. Đây là hắn còn đang bị thương, nếu ở trạng thái đỉnh phong, chẳng biết Khổng Lân này sẽ còn khủng khiếp đến như thế nào. Do bị lực lượng phản phệ trở lại, cả hai hơi chững lại một chút, thế nhưng trong tức khắc liền phục hồi trở lại, sau đó đã chạy ra khỏi phạm vi tấn công của Tu la cự phủ. Lại tiếp tục bị Tu la đại côn đánh xuống, thế nhưng vẫn bị lực lượng của Khổng Lân đẩy lùi. Ngay cả sự tấn công sắc bén, cơ hồ chỉ chạm phải là thần hồn câu diệt của Tu la cự kiếm cũng không thể cản được sự bá đạo của Khổng Lân. Ba lần vung ba quyền, thế nhưng sắc mặt của Khổng Lân không chút biến đổi, dường như đối với đợt tấn công vừa rồi, hắn hoàn toàn không để vào mắt. Cái này khiến cho Tinh Hồn không khỏi hâm mộ, sức mạnh tuyệt đối thật đúng là dọa người. Trải qua một trận luân xa chiến, thế nhưng áp lực vẫn không hề thuyên giảm, cơ hồ còn muốn trầm trọng thêm. Đột nhiên lúc này, đại não Tinh Hồn rung lên một trận. Cảm giác này chính là cảm ứng của Thập phương linh bảo. Hắn đã thu thập được bốn trên mười Thập phương linh bảo, thế nên cảm ứng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ. Không lẽ trung tâm Tu la thiên ma trận này lại lưu giữ một Thập phương linh bảo?
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 85: Tu La chi kiếm (Thượng) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Tu la thiên ma trận, thượng cổ đại trận được thiết lập bởi bốn Tu la ma thần. Vật dùng làm tâm trận để điều khiển chúng há có thể là vật tầm thường được. Mà trong Thập phương linh bảo cũng có một thần binh có hai chữ tu la, đó chính là Tu La chi kiếm. Chắc chắn dùng làm tâm trận là Tu La chi kiếm rồi. Nhận thức được, Tinh Hồn càng quyết tâm vào nhanh chóng đến chỗ tâm trận hơn. Mặc dù thân thể có chút hư nhược, thế nhưng so với lần đầu tiên trải nghiệm thì đỡ hơn rất nhiều. Đương nhiên nhờ có sự trợ giúp không nhỏ của Khổng Lân nên hắn mới thoải mái như vậy. Bên trong thân thể lại được Mộc chi bản nguyên tản mác Sinh mệnh chi lực, khiến cho thân thể hắn nhanh chóng phục hồi lại sức mạnh. Mặc dù nói thì chậm, thế nhưng từ lúc vượt qua được tầng xoắn ốc thứ nhất cho đến lúc phát hiện khí tức Tu La chi kiếm, bất quá chỉ mới trôi qua hai, ba tức mà thôi. Vượt qua được Tu la cự kiếm, Tinh Hồn và Khổng Lân quay trở lại nơi ban đầu tiến vào, đó chính là cửa ải do Tu la trường thương tọa trấn. So với ban đầu, khí thế của Tu la trường thương càng bạo tạc, chỉ mạnh hơn chứ không kém. Tựa hồ như cơn giận dữ dâng trào khi có kẻ xâm nhập, hơn nữa còn vượt qua tầng đầu tiên, Tu la trường thương rống lên một tiếng. Lúc này nhìn hắn tựa hồ chính là một Tu la ma thần chân chính, đừng xem thể hình của hắn to lớn mà tốc độ chậm trễ, chớp mắt liền không thấy đâu cả. Tinh Hồn dù tự tin vào thực lực của mình, thế nhưng nhãn quang vẫn không thể theo kịp tốc độ của Tu la trường thương. Có chăng chỉ cảm giác được sát khí kinh thiên, nguy cơ trí mạng bao vây, cảm giác như cái mạng nhỏ này không thuộc về mình nữa. Thân thể có chút chật vật, vì vậy mà tốc độ giảm hẳn. Cũng may là có Khổng Lân kế bên, hắn huy động thần lực của mình, nhờ vậy mà Tinh Hồn mới thở phào, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Đối diện với lực lượng của Tu la trường thương, Khổng Lân khuôn mặt không chút động dung. Thần lực vận chuyển, lại tung ra một quyền. Khiến cho Tinh Hồn khiếp hãi là, Tu la trường thương trúng phải một quyền này, mặc dù đã đỡ được, thế nhưng vẫn bị bức lui mấy chục bước, nhìn rất chật vật. Nhìn tư thái của Khổng Lân, dường như hắn vẫn còn chưa bộc lộ hết sức mạnh của mình. – Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau chạy. Thấy Tinh Hồn ngẩn người, Khổng Lân không nhịn được mà hét lên. Nhờ vậy mới kéo Tinh Hồn trở lại, lập tức hai người đẩy nhanh tốc độ bỏ chạy. Lần lượt đối diện với sự công kích của ba Tu la ma thần kia, Khổng lân vẫn như vậy vung ra một quyền đẩy lùi bọn chúng, cứ như vậy lại vượt qua tầng xoắn ốc thứ hai. Càng vào gần tâm trận, tinh thần của Tinh Hồn lại càng rung động kịch liệt. Nhìn qua Khổng Lân, mặc dù hắn không biểu lộ chút biểu cảm nào, thế nhưng trên trán lại xuất hiện mấy giọt mồ hồi. Xem ra đã có chút thấm mệt rồi. Bởi vì vết thương của hắn tái phát, nếu như đúng lúc này thì quả thực là không còn lối thoát, Tinh Hồn liền vận chuyển Mộc chi bản nguyên, truyền vào người Khổng Lân một đạo Sinh mệnh chi lực. Sinh mệnh chi lực là lực lượng vô cùng thần bí, rất khó nắm bắt, hơn nữa tác dụng vô cùng thần kỳ. Khổng Lân chỉ cảm thấy, thể lực của mình phục hồi trở lại, mặc dù không đạt trạng thái như ban đầu, như so với vừa nãy thì tốt hơn rất nhiều. Mặc dù hắn không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia cảm kích. Tầng xoán ốc thứ ba và thứ tư, Khổng Lân với thần lực cường hãn của mình, hoàn toàn trấn áp bốn Tu la ma thần, mặc dù có chút chật vật, thế nhưng rốt cuộc cũng vượt qua. Nhìn sắc mặt Khổng Lân lúc này tái nhợt, hoàn toàn không ổn chút nào. Cũng may là, khi đến chỗ này thì không gặp sự công kích của Tu la ma thần nữa, nếu không chẳng biết rằng còn có thể chống cự hay không. Tinh Hồn thấy vậy, lập tức truyền vào thân thể của Khổng Lân một đạo Sinh mệnh chi lực nữa. Mặc dù nắm giữ được Mộc chi bản nguyên, thế nhưng Tinh Hồn vẫn không hoàn toàn điều khiển được nó. Lần truyền Sinh mệnh chi lực này cho Khổng Lân đã xem như là cực hạn của hắn, tinh thần lực cạn kiệt, thân thể hư nhược, xem ra phải mất một đoạn thời gian điều tức. Nơi này đã có thể nghỉ ngơi được, vậy liền bỏ chút thời gian vậy. Tinh Hồn đồng dạng giống như Khổng Lân, ngồi xếp bằng lại, điều tức thân thể, chỉ mong có thể sớm phục hồi. Trải qua lần này, mấy lần đôi diện với tử vong, nếu không có Khổng Lân bên cạnh, dù hắn có mười cái mạng thì cũng không đủ để sống sót đến đây rồi. Dù sao thì trong họa có phúc, hắn thu được một lợi ích không nhỏ. Dù không đột phá được bình cảnh, thế nhưng tu vi lại được củng cố vững chắc, đối với tu hành sau này rất hữu ích. Điều hành mấy vòng chu thiên, mất ba canh giờ, Tinh Hồn mới hồi tỉnh trở lại. Đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng trước mặt, nhìn kỹ lại, thì ra chính là Khổng Lân. Bởi vì quá nhập tâm, thế nên hắn không nhận thức được từ lúc nào Khổng Lân đã đứng cạnh mình. Thiết nghĩ, Khổng Lân là nhân vật như thế nào, bản thân há có thể nhìn thấu được. Hắn đứng dậy, bước tới đứng song hành với Khổng Lân, nói: – Lần này phải đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ ta không thể đến được chỗ này rồi. – Ngươi đáp ứng chữa thương cho ta, lần này xuất thủ, coi như là trả ơn, sau này không ai nợ ai. – Không ai nợ ai sao? Tinh Hồn trên môi nở một nụ cười thần bí, tự nói một câu. Lại quan sát trước mặt, không ngờ bên trong này lại là một mảnh đại địa rộng lớn, Tinh Hồn tản mác tinh thần lực, thế nhưng vẫn không thể nhìn nhận được. Hơn nữa có cảm giác, tinh thần lực của mình bị bài trừ, trước mặt có một bức tường vô hình cản phá. – Không cần phải thử, dù thần lực của ta cũng không thể xuyên qua được nói chi là ngươi. Khổng Lân hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt kiên định nói. Cái này không phải hắn tự cao, mà là nói thẳng cho Tinh Hồn biết được, màn chắn trước mặt kỳ dị như thế nào. Chỉ thấy Tinh Hồn rơi vào trầm mặc, dường như đang suy nghĩ đối sách. Cuối cùng thở dài một tiếng, nói: – Đành phải tiến vào đó, mọi chuyện tùy thời hành sự. – Ngươi nói phải. Chỉ là, có gì đó không ổn. Tinh Hồn nhíu mày, Khổng Lân lại nói tiếp: – Ta mặc dù không hiểu gì về kỳ môn trận pháp, thế nhưng sự mẫn cảm tuyệt đối không thể sai được. – Đã vào đến đây rồi, há có thể lùi. Nguy hiểm thì cũng phải đối diện thôi. Nói rồi, Tinh Hồn liền nhún người, bay lên phía trước. Khổng Lân thở dài một cái, không biết trong đầu đang nghĩ gì, rồi sau đó cũng bay theo Tinh Hồn. Trong đầu suy nghĩ gì đó, đột nhiên trên tay hắn xuất hiện một cây búa cũ kỹ, mang theo khí tức cổ xưa, thương hải tang điền, chạm khắc những dòng thượng cổ chú văn huyền bí. Đưa qua cho Khổng Lân, nói: – Nguy hiểm trước mắt, ta không có khả năng phản kháng, toàn bộ phải phụ thuộc vào ngươi. Đây là Phong lôi tam hợp phủ, ngươi dùng nó tùy thời xử lí. Nắm lấy Phong lôi tam hợp phủ, gương mặt Khổng Lân hiện lên một cảm giác kinh hãi. Cây búa này, nhìn thì cũ kỹ, không khác gì một vật bỏ đi, thế nhưng lại ẩn chứa một cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa, cuồng bạo vô cùng. Mặc dù đã bị cấm chế phong ấn, thế nhưng Khổng Lân tự tin rằng, bây giờ có phải đối diện với Tu la ma thần, hắn cũng có tự tin đánh một trận, thậm chí là hủy đi một trong bốn Tu la ma thần cũng không phải là không thể. Chỉ có kẻ mạnh mới nhận thức được thần binh, nhìn sắc mặt của Khổng Lân, Tinh Hồn liền đoán được tâm tư của hắn. – Ngươi từ đâu mà có được thứ này? – Vô tình có được thôi. Ngươi cảm thấy thế nào? – Ta không biết phải miêu tả sự bá đạo của nó như thế nào nữa. Dường như nó không phải vật của thế giới này. – Đúng vậy. Một lát nữa, ngươi cũng sẽ gặp một thần binh khác không hề thua kém Phong lôi tam hợp phủ này. Tinh Hồn gương mặt thần thần bí bí nói, không khỏi khiến cho Khổng Lân cảm thấy tò mò. Vượt qua tấm màng, đột nhiên trong không gian truyền đến một cỗ sát lục chi khí, thiên địa như đang trải qua một trận huyết chiến. Trong đan điền, Kim chi bản nguyên cảm ứng được luồng sát khí này, đột nhiên rung động mạnh mẽ. Nếu không phải nhờ có định lực vững như bàn thạch, cơ hồ Tinh Hồn đã bị cỗ huyết sát này xâm thực rồi. Khổng Lân thì đương nhiên không hề bị ảnh hưởng rồi. Chỉ là nhìn vào quang cảnh như thế này, hắn có chút cảm thán. Phong lôi tam hợp phủ trong tay truyền đến Khổng Lân một sự rung động kỳ lạ, vừa giống đối kháng, vừa giống như đang gặp lại người bạn của mình. Khổng Lân liền phóng tinh thần lực của mình, phát hiện cách nơi này năm mươi dặm có một vật gì đó lơ lửng trên không trung. Bởi vì nó bị bao phủ bởi lực lượng huyền bí, cuồng bạo nào đó, khiến cho tinh thần lực của hắn không thể nhìn thấu được. – Vật màu đen đó rốt cuộc là gì? Khổng Lân không nhịn được, nhìn Tinh Hồn hỏi. – Đó chính là Tu La chi kiếm, tâm trận Tu la thiên ma trận. Lệ khí của nó thật trầm trọng, không biết là tạo nên từ thứ gì mà lại chấn nhiếp đến như vậy. Trên trán Tinh Hồn xuất hiện mồ hôi lạnh. Bốn kiện Thập phương linh bảo mà hắn thu thập, không vật nào là không có cấm chế phong ấn. Thế nhưng Tu La chi kiếm kia, cơ hồ không hề bị phong ấn, tùy thời tản mát lệ khí xâm thực không gian. Gọi nó là tuyệt thế ma binh cũng không sai chút nào. Phảng phất Tu La chi kiếm này rất giống với lệ khí của cổ kiếm Đồ Lục. Trong lòng hừ lạnh một cái, lệ khí âm trầm thì sao, căn bản hắn không hề quan tâm. Thần binh đã đến tay, hắn không tin không thể chế ngự được nó.
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 86: Tu La chi kiếm (Trung) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc – Lệ khí nặng thật. Tinh Hồn khẽ đầu đồng ý với Khổng Lân. Hắn trong đầu đang suy nghĩ, phải làm cách nào để tiếp cận được Tu La chi kiếm. Tu La chi kiếm phóng thích lệ khí quá cuồng bạo, nếu cứ như vậy tiến vào, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của hắn. Kim chi bản nguyên ẩn chứa sát lục chi tâm, nếu còn bị ảnh hưởng bởi cái lệ khí hạo hãn này, chỉ sợ Tinh Hồn sẽ biến thành một ma đầu thật sự. – Khổng Lân, ngươi thử dùng toàn lực đánh một búa thử xem. – Được, để ta thử xem. Khổng Lân thần lực vận chuyển, Tinh Hồn chỉ cảm thấy một luồng áp lực nặng nề xuất hiện, cả người Khổng Lân rực lên một màu đỏ rực, tựa hồ hắn chính là hỏa thần vậy. Khí thế toàn thân bạo tăng, ẩn hiện sau lưng có một đầu Hỏa kỳ lân uy nhiếp vạn vật. Bàn tay nắm chặt Phong lôi tam hợp phủ, lôi điện và Hỏa lân diễm kết hợp với nhau, tạo thành lực lượng hỏa lôi nhìn rất đẹp mắt, và cũng không kém phần uy lực. Chỉ cảm giác một lực lượng hủy thiên diệt địa bạo kích, Khổng Lân vung một búa, hỏa lôi giống như một đầu mãnh thú hồng hoang thức tỉnh, tiếng thét vang vọng cửu thiên, mang theo hơi thở hủy diệt chết chóc tiến vào bức tường lệ khí. Khoảng cách nơi Khổng Lân và Tinh Hồn đang đứng cách Tu La chi kiếm chỉ khoảng chừng năm mươi dặm, những tưởng với sức mạnh của Khổng Lân kết hợp với Phong Lôi Tam Hợp phủ sẽ tạo thành một con đường để cho Tinh Hồn tiếp vận Tu La chi kiếm, thế nhưng cương phủ chỉ mới đi được hai mươi dặm thì suy yếu dần, đi được mười dặm nữa thì hoàn toàn bị lệ khí thôn phệ hoàn toàn. Thật kinh khủng. Cả hai đều không ngờ lệ khí lại cuồng bạo đến như vậy. Một kích toàn lực vừa rồi, Tinh Hồn có thể khẳng định có nhấn chìm cả Bàn Long đảo, thế nhưng vẫn bị lệ khí của Tu La chi kiếm khuất phục. Lại nhìn sắc mặt của Khổng Lân hơi tái, trên người hắn thương thế chưa khỏi, xem ra vừa rồi đã làm khó cho hắn rồi. Bỗng trong đầu Tinh Hồn lóe lên một ý tưởng. Suy nghĩ một lúc, ý định này mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng không phải là không thể thử. Hắn liền quay sang nói với Khổng Lân: – Ta có một cách để tiếp cận Tu La chi kiếm, chẳng biết có hữu dụng hay không nữa. – Cách gì? – Khổng Lân ngạc nhiên hỏi. – Ta và ngươi sẽ hợp thể. Tuy rằng lực lượng của ta chỉ tăng lên hai tầng, thế nhưng dựa vào thân thể cường hãn và định lực vững như bàn thạch, như vậy chúng ta sẽ có cơ hội lấy được nó. – Ngươi nắm chắc mấy phần? – Chưa đến hai thành. – Như vậy cũng đủ rồi. Bắt đầu đi! Khổng Lân sảng khoái như vậy, Tinh Hồn thủ đoạn không chậm trễ, giữa mi tâm bắn ra một đạo linh quang, song thủ liên tục kết ấn, miệng niệm pháp quyết. Chỉ thấy khí thế trên người Khổng Lân chợt biến đổi, chớp mắt liền biến thành một đầu Hỏa Kỳ lân khổng lồ, gầm lên một tiếng chói tai, hư không xung quanh liền bị chấn vỡ tan. Đây chính là chân thân của Khổng Lân, Tinh Hồn nhìn vào mà khiếp hãi không thôi. Thế nhưng không bởi vì vậy mà hắn đình chỉ khởi động pháp quyết. Hỏa Kỳ lân nhập vào thân thể Tinh Hồn, lúc này khí thế của hắn bạo phát, một đoàn hỏa diễm phủ lấy thân thể hắn, mái tóc trắng bay phất phơ trong gió, đôi mắt đỏ rực lên, tựa hồ là hỏa thần giáng thế. Sau khi kết hợp với Khổng Lân, Tinh Hồn một đường tiến thẳng lên Độ Kiếp hậu kỳ, so với trước đây mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hợp thể với thần thú quả nhiên so với yêu thú bình thường khác biệt một trời một vực. Nếu bây giờ gặp lại Trịnh Thần Không, mặc cho hắn được Đế Hồn đỉnh hộ thể, Tinh Hồn vẫn tự tin có thể giết chết Trịnh Thần Không. Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Tinh Hồn, bởi vì hắn chưa biết rằng Trịnh Thần Không đã tu luyện Địa Ngục đạo, luyện thành Bất Tử chi thân. Mặc dù sau hợp thể khiến cho Tinh Hồn bạo khai sức mạnh, thế nhưng trạng thái này chỉ kéo dài chưa đến ba khắc. Đó là bởi vì Khổng Lân quá mạnh, mà thân thể Tinh Hồn vẫn chưa thể chịu được nổi cái lực lượng khủng bố này. Chịu đựng được gần ba khắc đã là tốt lắm rồi, nếu là Tu chân giả Độ Kiếp kỳ khác chỉ sợ bạo thể mà chết rồi. Lại nhìn Tu La chi kiếm trước mắt, chỉ có năm mươi dặm, bình thường chỉ thuấn di vài cái là đến ngay, nhưng bây giờ lại giống như xa vạn trượng vậy. Thời gian không có nhiều, kéo dài chỉ thêm bất lợi, Tinh Hồn một tay nắm chặt Phong Lôi Tam Hợp phủ, đồng thời tế khởi Thủy hỏa chân long quyết, thủy hỏa song long vô cùng chân thực, dài đến gần năm trăm trượng bay lượn xung quanh Tinh Hồn, long uy tản mát khắp thiên địa. Nhún người một cái, Tinh Hồn chớp mắt đã bắt đầu tiến vào lệ khí chi hải mà Tu La chi kiếm tạo thành. Đứng một bên cảm nhận so với chân chính trải nghiệm, cảm giác cách biệt một trời một vực. Xung quanh quỷ lệ gào thét, giống như âm thanh từ chốn Cửu u địa ngục vang lên, khiến cho người ta cảm thấy lạnh sóng lưng. Oán linh từ mọi hương tiếp cận Tinh Hồn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Thủy hỏa song long gâm một tiếng, dùng long trảo, long vĩ xé nát oán linh, miệng phun ra Thuần Dương chi hỏa và Hắc thủy đẩy lùi bọn chúng. Uy lực của thủy hỏa song long hiện tại vô cùng mạnh, chỉ trong vài tức đã diệt đi cả nghìn cái oán linh. Thế nhưng tron một lệ khí chi hải vô tận này, vừa diệt xong một đám oán linh thì lại có một đống oán linh khác nhào tới. Tinh Hồn cố gắng duy trì, phân phối nguyên lực của mình giúp duy trì thủy hỏa song long, thế nhưng cuối cũng vẫn không thể ngăn cản cả hai bị hủy diệt. Khoảng cách bây giờ còn khoảng ba mươi lăm trượng, quả thực là nguy hiểm trùng trùng. Mất đi sự bảo hộ của Thủy hỏa song long, đám bất tử oán linh lại tiếp tục lao đến tấn công Tinh Hồn. Chỉ là chưa kịp tiếp cận thì đã bị lực lượng hỏa lôi đốt cháy, không kịp gào thét thì đã hóa thành tro bụi rồi. Tinh Hồn cầm Phong Lôi Tam Hợp phủ đánh ra một búa giống như Khổng Lân đã làm trước đó. Với lực lượng hiện tại của hắn đương nhiên uy thế không thể sánh được với Khổng Lân. Một búa đánh ra tạo thành một con đường thẳng tắp, Tinh Hồn nắm chắc tiên cơ nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ. Cương phủ chỉ đi được mười dặm thì liền biến mất không dấu tích. Còn một nửa đoạn đường nữa, thế nhưng nguyên lực Tinh Hồn đã muốn cạn kiệt. Đây là nhờ có Mộc chi bản nguyên giúp hắn duy trì, nếu không chỉ sợ thân thể kiệt quệ rồi. Với tính cách quật cường của hắn há có thể chịu kết quả như vậy, nguyên lực lại vận chuyển tiếp tục đánh ra một búa nữa. Thế nhưng lần này không như lần trước, tối đa chỉ đi thêm được tám dặm nữa là cương phủ tiêu tán. Hắn lại vung thêm ba búa nữa, đáng tiếc lần sau kém hơn lần trước gần một nửa, lần thứ năm chỉ đi được khoảng năm trăm mét. Nguyên lực của hắn đã muốn cạn kiệt, giống như đèn trước gió, tùy thời sẽ bị thổi tắt. Dường như cảm nhận được sự bất lực của Tinh Hồn, đám bất tử oán linh vui mừng hét lên, định ôm lấy cắn xé thân thể Tinh Hồn. Nhưng đúng lúc này, thân thể Tinh Hồn xuất hiện một hỏa diễm màu đen, đám oán linh vừa mới tiếp cận thì bị đốt thành hư vô, tốc độ hủy diệt của đám hỏa diễm màu đen này so với hỏa lôi còn muốn vượt xa. Lực lượng này chính là của Hỏa Công Công. Di vật Thái lưu lại đúng là bất phàm. Hỏa Công Công chính là kết tinh từ Hồng mông tử hỏa, không gì không thể đốt được, chính là lực lượng bá đạo nhất vũ trụ hồng hoang. Đang lúc tuyệt vọng lại bắt được một cọng cỏ, mà cái cọng cỏ này lại phi thường dẻo dai chắc chắn, Tinh Hồn trong lòng vui mừng khôn tả, nhưng hắn cũng không dám đình chỉ phi hành. Dù sao thì Hỏa Công Công vẫn đang trong thời kỳ sơ sinh, tuy lực lượng mạnh mẽ khiến cho đám oán linh kia e ngại, nhưng thời gian duy trì không dài. Mà càng tiến vào sâu lên trong, đám oán linh lại càng dày đặc, sự hung bạo lại càng khủng khiếp hơn. May mắn cho hắn là Hồng mông tử hỏa tiêu diệt đám oán linh dễ như cắt đậu hũ, cơ hồ không khiến cho tốc độ của hắn trì trệ dù chỉ một giây. Khoảng cách của hắn với Tu La chi kiếm càng lúc càng gần, nhưng đồng thời Hồng mông tử hỏa bảo vệ hắn càng lúc càng mỏng dần, trong lòng không khỏi lo lắng, hy vọng có thể duy trì kịp lúc tiếp cận Tu La chi kiếm. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, khi chỉ còn chưa đến ba mét, Hông mông tử hỏa biến mất, mà đám oán linh xung quanh đang chực chờ cơ hội. Và đây chính là cơ hội trời ban cho bọn chúng. Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi, hắn đã có thể nắm lấy Tu La chi kiếm rồi. Đáng tiếc, một chút này lại giống như khoảng cách giữa trời và đất, một khoảng cách không thể với tới. Hắn giống như một con thiêu thân rơi vào biển lửa, hàng trăm, hàng ngàn oán linh chụp lấy thân thể của hắn, nhe nang múa vuốt, chuẩn bị bắt đầu thôn phệ hắn. Thế nhưng đúng lúc ấy, một tiếng gầm vang lên, tiếng gầm của một đầu mãnh thú bị thức tỉnh.
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 87: Tu La chi kiếm (Hạ) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Chẳng biết vì sao, đám oán linh chốc lát trở nên trì trệ, tựa hồ đang kinh sợ thứ gì đó. Giữa muôn trùng oán linh vây lấy, thân thể hắn đã di chuyển, chậm rãi một cách từ từ. Rồi cánh tay của hắn vươn ra, chẳng biết lực lượng từ đâu, một quyền vung ra đánh bay đám oán linh ngăn cản hắn chuẩn bị nắm lấy Tu La chi kiếm. Nếu như có người chứng kiến, chỉ sợ đã có một phen hốt hoảng, bởi vì cánh tay của hắn đã không còn là huyết nhục nữa, mà toàn bộ da thịt đã bị đám oán linh cắn xé, chỉ để lại xương trắng mà thôi. Bằng là người thường, gặp phải trường hợp này, không chết vì hoảng sợ thì cũng chết vì cạn kiệt tinh thần lực rồi. Có lẽ là bởi vì hắn không cam tâm, không chịu khuất phục, thế nên mới trụ vững như vậy. Trong bóng tối mờ ảo, tiếng quỷ lệ khóc gào, từng cơn gió lạnh thấu xương của chốn cửu u thổi lên, một nhân ảnh cô độc, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ có đôi mắt một mảng huyết quang, như đang thách thức thiên mệnh, để cho thiên đạo thấy rằng, số mệnh của hắn do chính hắn nắm giữ, không kẻ nào được phép định đoạt. Và thử thách nguy hiểm ấy, dù chỉ là một ngọn đèn le lói giữa phong ba bão táp, hắn vẫn trụ vững. Cốt thủ cầm Tu La chi kiếm, đám oán linh xung quanh hốt hoảng, tiếng khốc tru tréo, muốn bỏ chạy thì đột nhiên giữa hư không xuất hiện tám cái xoáy nhỏ, rồi dần dần khuếch trương lên, mỗi lúc một to, chỉ trong vài tức, bán kính lốc xoáy này đã rộng đến ba mét. Đây chính là thần thông Thôn Phệ, tám cái vòng xoáy tạo ra một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, đám oán linh kia dù có chạy đến đâu đi nữa thì vẫn không thể thoát được khỏi sự thôn phệ khủng khiếp của nó. Chỉ một lúc sau, thiên địa vốn một mảnh u ám, chỉ có sự chết chóc vây lấy thì bây giờ ánh dương ấm áp lại chiếu xuống sưởi ấm vạn vật. Giữa mảnh thiên địa đang bừng tỉnh sự sống ấy, lơ lửng giữa hư không có một huyết nhân, không chỗ nào trên thân thể hắn còn nguyên vẹn cả, cơ hồ chỉ để lại bộ xương trắng mà thôi. Rồi cuối cùng, hắn như đã rơi vào vô thức, từ trên thiên không rơi xuống đất. Khi chỉ còn vài mét nữa thì chạm đất, khẳng định xương cốt của hắn sẽ tan nát, nhưng đột nhiên lúc đó, một luồng lam quang lóe lên, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn, trong chốc lát tiêu tán. Thiên địa lại trở thành một mảng tĩnh lặng, tựa hồ chưa hề có chuyện gì xảy ra. ********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều ********* Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, hắn từ trong mơ hồ nghe được một tiếng nói dịu dàng, ấm áp. Chính giọng nói ấy đã giúp hắn thức tỉnh, chỉ cảm thấy thân thể rất mệt mỏi, đầu óc choáng váng, trong nhất thời truyền đến một cơn đau inh ỏi. – Hắn tỉnh rồi! Để ta tới xem tên quái vật này thế nào. Thần thức của hắn bây giờ rất huyễn hoặc, dù nghe được giọng nói của một nam tử nào đó khá quen thuộc, chỉ là hắn không có tâm tư đâu mà suy nghĩ, cố gắng gượng dây quan sát tình hình. Đột nhiên một bóng người cao lớn bước tới trước mặt hắn. Có lẽ do thân thể quá hư nhược, hắn không thể nhìn rõ được người đứng trước mặt mình là ai. – Thật kỳ diệu, thân thể hắn thực sự đã phục hồi hoàn toàn. Này, tiểu tử, ngươi nghe ta nói chứ? Nam tử ánh mắt không giấu được nỗi kinh ngạc, vừa đang nói chuyện với một người khác, đồng thời cũng đang nói với mình. Phải vài tức sau, Tinh Hồn mới nhận ra người nam tử này chính là Khổng Lân. Khổng Lân bàn tay áp vào người hắn, một luồng linh khí ấm áp truyền vào thân thể hắn, đi khắp mọi ngóc ngách, vận chuyển mấy vòng chu thiên, sau đó đổ về đan điền. Nhờ vậy mà hắn mới cảm giác được thân thể hồi lại một chút sức lực. Giọng điệu mệt mỏi, hướng Khổng Lân đáp: – Đa tạ, ta khá ổn rồi. Vừa nói, Khổng Lân vừa giúp hắn gượng dậy. Ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh, chỉ thấy đây là một nơi tràn ngập sinh cơ, linh khí ôn hòa, những cơn gió mát mẻ mang theo hương thơm hoa cỏ, vừa hít vào đã khiến cho người ta cảm thấy thoái mái tinh thần. – Đây là đâu? Tại sao ta lại ở chỗ này. Không đợi Khổng Lân đáp, một giọng nói từ trong hư không truyền ra, chẳng biết có phải bởi vì nhân vật nọ quá siêu việt hay là do hắn quá hư nhược mà không thể cảm giác được giọng nói đó truyền ra từ đâu. – Tinh Hồn, chúng ta lại gặp nhau rồi. Nơi này là địa phương phong ấn ta, sau khi ngươi hóa phải cấm chế thì liền tiến vào nơi này. – Ngươi là… Mặc Uyên? – Tinh Hồn như bừng tỉnh, liền nói. – Phải, chính là ta. Hiện tại cảm thấy như thế nào rồi? – Có lẽ phải mất vài ngày mới có thể ổn định lại được. Tinh Hồn xoa đầu nói. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, khuôn mặt có chút biến đổi, liền hỏi Khổng Lân: – Tu La chi kiếm và Phong Lôi Tam Hợp phủ đâu? – Sau khi ta và ngươi đến chỗ này thì cả hai thứ đó đều nhập vào giữa mi tâm của ngươi rồi. Hài, nhớ lại lúc đó ta cũng một phen kinh hoảng, cứ tưởng rằng đã bị đám oán linh thôn phệ, không ngờ trong nguy hiểm ngập đầu vẫn có một tia sinh cơ. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi đúng là cái tên biến thái nhất mà từ khi sống đến bây giờ ta gặp đấy. Trong tình trạng như vậy cũng sống sót được, đúng là kinh khủng mà. Tinh Hồn hiếu kỳ nhìn Khổng Lân, trong đầu hắn lúc này hoàn toàn không nhớ một chút gì cả, ký ức cuối cùng còn đọng lại trong đầu hắn chính là lúc chỉ còn cách Tu La chi kiếm vài mét nữa, thế nhưng đã bị đám oán linh bu lấy, bắt đầu ngấu nghiến thân thể hắn. Hắn có thể cảm nhận rõ từng cơn đau đớn khi bị xé rách da thịt, đúng thực là cực hình. Ngoài những chuyện đó ra, hắn không mường tượng được ý tứ mà Khổng Lân nói. – Ngươi… ngươi không nhớ khoảnh khắc khi đó sao? Thấy Tinh Hồn lắc đầu, có thể cảm giác được rằng hắn hoàn toàn không biết gì cả, Khổng Lân thở dài một tiếng, sau đó nói: – Có lẽ ngươi tiêu hao quá nhiều tinh thần lực nên không nhớ rõ được. Lúc ngươi bị đám oán linh cắn xé, ta đang định giải trừ hợp thể để giúp ngươi đoạt lấy Tu La chi kiếm thì bỗng nhiên tinh thần lực của ngươi lại bạo tăng, cường đại đến nỗi ta không thể giải trừ hợp thể được. Ngươi lúc ấy, trên người không còn một mảng da thịt nào cả, nói ngươi là một bộ hài cốt cũng chẳng sai chút nào. Ta tưởng rằng ngươi đã chết, thì bỗng phát hiện, ở mệnh tuyền của ngươi có một lực lượng kỳ lạ nào đó, chính thứ đó đã giúp ngươi bảo trì thần hồn. Sau khi đi vào đây, trước khi ngươi tỉnh lại một ngày, huyết nhục dần dần phục sinh. Có thể nói, đây là thân thể mới của ngươi cũng không ngoa chút nào. Càng nghe, gương mặt Tinh Hồn đột ngột biến đổi, hắn không ngờ tình huống khi đó lại hung hiểm đến như vậy. Đặc biệt khi nghe Khổng Lân kể đến cái lực lượng huyền bí tồn tại trong mệnh tuyền của mình, nơi đó chính là chỗ tồn tại của Hỏa chi bản nguyên, Thủy chi bản nguyên, Mộc chi bản nguyên, Kim chi bản nguyên và Vũ trụ bản nguyên. Trong ngũ hành, Mộc chủ sinh, ẩn chứa Sinh mệnh chi lực vô cùng huyền diệu, Tinh Hồn thầm nghĩ, không lẽ chính là nhờ Mộc chi bản nguyên giúp mình bảo trì thần hồn, sau đó phục sinh lại thân thể? Chỉ có một cách giải thích như vậy mà thôi. Lần này gặp họa mà vẫn còn sống, xem ra số mệnh của hắn vẫn còn rất lớn. Chỉ là mỗi khi nghĩ lại câu chuyện Khổng Lân kể, hắn vẫn không khỏi rùng mình. Sau một lúc chấn kinh, hắn từ từ phục tinh thần, chậm rãi nói: – Có lẽ là nhờ Sinh mệnh chi lực trong thân thể ta cường đại nên mới trùng sinh trở lại. Ngoài ra ta không còn nghĩ được cách giải thích nào khác hết. – Được rồi, dù sao đây cũng là việc của ngươi. Tiếp theo ngươi nghĩ cách giải trừ cấm chế cho Mặc Uyên đi, còn ta thì trở lại địa phương đó, trải qua chuyện như vậy, sinh cơ trong thân thể ta lại bị hao tổn không ít. – Việc này phải đa tạ ngươi. Không có ngươi, chỉ sợ ta không thể đến được chỗ này. Vết thương của ngươi, ta nhất định sẽ toàn lực chữa trị. Khổng Lân gật đầu, ánh mắt tin tưởng nhìn Tinh Hồn. Sau đó dưới tinh thần lực của Tinh Hồn, hắn hóa thành một đạo linh quang nhập vào mi tâm Tinh Hồn, trở lại Hoành Thiên bí cảnh dưỡng thương. Tinh Hồn bây giờ nhìn sang bên kia, chỉ thấy trước mắt là một cái hồ rất rộng lớn, mặt nước trong vắt giống như một tấm gương khổng lồ. Chính giữa hồ nước là một đàn tế, so với đại quảng trường ở Trục Nhật đảo Tứ Hải vương triều cơ hồ còn muốn lớn hơn gấp hai lần. Chính giữa tế đàn này là một đầu thanh long khổng lồ, Tinh Hồn không thể ước tính được chiều dài của nó là bao nhiêu, tuy rằng đang nhắm mắt, thế nhưng long uy vẫn khuếch tán trong thiên địa. Tinh Hồn đã từng một lần nhìn qua chân thân của một lão long tộc, chính là Long hoàng Ngao Chí – kẻ đã ủy thác Tinh Hồn trao lại Thiên Long giới cho long tộc. Thế nhưng so với đầu thanh long này, Long hoàng Ngao Chí không tính là gì cả. Trước đây chân thân của Phượng Cửu đã khiến cho hắn kinh ngạc, bây giờ lại nhìn thấy chân thân của Mặc Uyên còn muốn lớn hơn, thật sự chấn kinh à. – Ngươi rốt cuộc đã sống bao lâu rồi, chân thân đúng là quá khổng lồ. – Ta cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng có một điều ta có thể chắc chắn, đó là sinh mệnh của ta không còn quá một trăm năm. Chân thân khổng lồ của Mặc Uyên cuộn tròn trên tế đàn, từ đầu cho đến đuôi, cứ khoảng chừng năm mươi mét thì có một cái dây xích khổng lồ vây hãm, khiến cho hắn dù một cái cử động cũng không thể. Đôi mắt của hắn nhắm lại, hơi thở mệt mỏi, dường như mỗi lần xuất ngôn là phải vận rất nhiều sức lực. Rõ ràng sinh mệnh của Mặc Uyên đã bị hao mòn rất nhanh, nếu như không giải phong ấn, khẳng định một trăm năm nữa hắn sẽ chết. Một trăm năm đối với phàm nhân là dài đằng đẵng, nhưng đối với tu chân giả, đặc biệt là những kẻ sắp cạn kiệt sinh mệnh, một trăm năm bất quá chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Đại La Thiên Tôn Tác giả: Chiến Thần Đà Quyển 4: Nộ phạm thiên điều. Chương 88: Tù long thoát khốn (Thượng) Biên Tập: Nguyễn Sỹ Hà Nguồn: truyen.org Mời đọc Nhìn hoàn cảnh của Mặc Uyên, so với Phượng Cửu thì bi thảm hơn rất nhiều. Mặc Uyên này đối với hắn chính là có ơn cứu mạng. Còn nhớ lúc hắn bị Trịnh Thần Không và hàng trăm cường giả vây giết, cho dù khi ấy hắn rơi vào ma đạo, sức mạnh trong thoáng chốc bạo tăng, thế nhưng vẫn chưa đủ để đối phó với đám cường giả Thiên Phong quốc được. Nếu không phải Mặc Uyên không tiếc hy sinh Sinh mệnh chi lực, dùng thần lực tạo thành một cái phân thân từ Đông Ly thánh cảnh, vượt qua Đông Hải cả vạn dặm để đến ngoại thành Thiên Phong cứu hắn, chỉ sợ lúc này hắn đã không đứng ở đây rồi. Nhân quả tuần hoàn, Mặc Uyên cứu Tinh Hồn chính là nhân, và hôm nay Tinh Hồn giúp Mặc Uyên phó bỏ cấm chế chính là quả do Mặc Uyên tạo nên. – Bây giờ thể trạng của ta không ổn, ít nhất mười ngày thì mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong được. – Vạn năm ta còn chờ được, mười ngày đã là gì. Mặc Uyên cười một tiếng, sảng khoái đáp. Sau đó lại nói tiếp: – Nơi này tuy không thể so sánh với không gian bên ngoài, thế nhưng vẫn tồn tại một số thảo dược trân quý, có lẽ hiệu quả khôi phục vết thương của ngươi rất tốt. Giờ không làm phiền ngươi dưỡng thương, mười ngày này ta cũng phải chuẩn bị cho thật tốt để giải phong ấn. Tinh Hồn gật đầu, sau đó hai chân đạp bộ hư không, tản ra tinh thần lực quan sát nơi này. Nơi này thời gian tồn tại đã lâu, kinh lịch đã không biết bao nhiêu cái tuế nguyệt, thế nên thảo dược trồng ở nơi này tuyệt đối chính là hàng thượng phẩm. Có thể với Mặc Uyên thì không có chút tác dụng nào, nhưng đối với Tinh Hồn mà nói thì chính là báu vật. Sau khi giải trừ cấm chế cho Mặc Uyên, có thể chỗ này sẽ hoàn toàn đóng lại, giống như dị giới phong ấn Phượng Cửu bên trong Di Vong chi địa vậy, thế nên Tinh Hồn nào chê bai, liền ra tay vơ vét một lần cho hết. Không gian này rất lớn, thế nên phải mất gần một ngày hắn mới thu thập hết số linh thảo ở đây. Không giống như những Luyện Dược sư khác, Tinh Hồn thu thập linh thảo đều bê nguyên cả gốc rễ ném vào không gian Dược Viên bên trong Huyền Tiên các. Sinh trưởng ở đó, liên tục hấp thu U minh chi khí, chỉ sợ phẩm cấp sẽ được tăng lên rất nhiều. Mấy ngàn gốc linh thảo, trong đó tồn tại không ít mấy loại quý hiếm như Bích linh hoa, Cửu khúc vân chi thảo, Thiên thanh hoa, Vân hương chi… mặc dù linh khí ở đây không nồng đậm, thế nhưng dù sao cũng đã sinh trưởng một đoạn thời gian rất dài, nồng độ dược liệu há có thể tầm thường được. Thu thập xong, Tinh Hồn lại lấy ra Phục long cổ đỉnh, vận chuyển Thuần Dương chi hỏa thiêu đốt Phục long cổ đỉnh, tiếp đó ném vào gần trăm tài liệu, vừa khống chế lực lượng hỏa diễm, vừa tính toán thời gian, những việc này đối với kẻ đạt đến lô hỏa thuần thanh như hắn mà nói thì quá đơn giản. Chỉ mất mấy canh giờ đã chế thành mấy trăm khỏa linh đan rồi. Mấy khỏa linh đan này, tuy rằng không thể giúp hắn tăng trưởng tu vi, thế nhưng chữa trị vết thương lại vô cùng tốt. Thể chất của hắn chẳng thể nào so sánh với người bình thường, gọi hắn là yêu nghiệt cũng không ngoa chút nào. Một lần hắn phục dụng năm mươi viên linh đan, làm sao khiến người ta chấp nhận được. Hắn có thể làm như vậy là bởi vì sự đặc thù của Hỗn nguyên thiên thần quyết. Bộ pháp quyết này của hắn là tập hợp từ tinh hoa của cả ngàn loại công pháp, chiến kỹ khác nhau, ngay cả đại thần thông Thôn Phệ cũng được dung nhập, cơ hồ đã vượt xa tầm hiểu biết rồi. Chỉ là, dù sao Hỗn nguyên thiên thần quyết này cơ bản vẫn chưa hoàn chỉnh, cần phải có thời gian để chỉnh sửa bổ sung thêm. Tin rằng chỉ cần có thời gian, Hỗn nguyên thiên thần quyết này sẽ không thua kém gì những thượng cổ tâm pháp, thậm chí còn muốn vượt lên trên. Một lần phục dụng năm mươi viên linh đan đã là cực hạn của Tinh Hồn, sau đó vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết hấp thụ, mất gần một ngày mới tiêu hóa được dược lực. Người bình thường một lúc phục dụng chỉ bằng một nửa so với hắn, không bạo thể mà chết thì cũng biến thành một phế nhân. Vết thương của hắn rất nặng, trước đó hồi phục được một chút đã dùng toàn lực để luyện đan, thế nên tình huống càng thêm thê thảm. Cũng may quá trình luyện đan không xảy ra tình huống vạn nhất nào, thế nên những ngày này hắn chỉ tập trung vào việc khôi phục thương thể bản thân. Có số đan dược này hỗ trợ, bên trong mệnh tuyền lại có Mộc chi bản nguyên không ngừng sinh ra Sinh mệnh chi lực vận hành trong thân thể hắn, thế nên vết thương của hắn phục hồi vô cùng thuận lợi. Chớp mắt đã mười ngày trôi qua, vết thương của Tinh Hồn đã khôi phục hoàn toàn. Trải qua một loại hiểm nguy như vậy, hắn lại có một bước tiến rất lớn, thực lực so với trước đây không chỉ mạnh hơn gấp hai lần. Bình cảnh Đại Thừa trung kỳ, thiết nghĩ nếu không có gì bất ngờ, hai ba năm nữa chắc chắn sẽ đột phá. Chỉ là hiện tại hắn không để tâm đối với việc này, bởi vì trước mắt phải giải phong ấn cho Mặc Uyên. Tinh Hồn trước đây đã quan, tuy rằng Mặc Uyên cũng đồng dạng với Phượng Cửu bị Huyết hồn luyện ngục trận phong ấn thần hồn, chậm rãi bào mòn Sinh mệnh chi lực; thế nhưng ở đây Mặc Uyên còn bị phong ấn ở chân thân nữa. Đã có kinh nghiệm hóa giải Huyết hồn luyện ngục trận, tin rằng giải quyết sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Chỉ là muốn hóa giải đại trận đang phong ấn chân thân sẽ phải hao tổn rất nhiều lực lượng đây. Phong ấn Mặc Uyên chính là một thượng cổ đại trận mà Tinh Hồn chưa từng gặp qua, vì vậy nên hắn phải tìm hiểu thật kỹ thì mới dám xuất thủ được. Nếu như cứ như vậy bắt đầu có thể sẽ khiến cho Mặc Uyên bị nguy hiểm đến tính mạng. Mặc Uyên đã phó thác mạng sống trên tay hắn, hắn tuyệt đối không muốn làm việc tấc trắc, âu cũng là điểm tốt của hắn. Lại nói, chân thân của Mặc Uyên quá lớn, cách nhau năm mươi mét thì lại có một dây xích ghì chặt, một cái cử động nhỏ cũng không thể. Phá từng cái chẳng biết sẽ tốn biết bao nhiêu năm mới phá hết được. Bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, tinh thần lực khẽ niệm, bỗng trên tay Tinh Hồn xuất hiện một thanh kiếm màu tím, dài đến hơn một mét, phát ra lệ khí nặng nề khiến người ta kinh sợ, trên thân kiếm có khắc đồ án kỳ lạ, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Đây chính là Tu La chi kiếm, một trong Thập phương linh bảo vô thượng trong truyền thuyết thượng cổ Hồng Hoang. – Mặc Uyên, trước tiên ta sẽ phá vỡ những cái dây xích đang trói buộc chân thân của ngươi, sau đó mới tiến hành giải trừ Huyết hồn luyện ngục trận trên thân thể ngươi. Có thể sẽ có một chút đau đớn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. – Đau đớn như thế nào cũng không sao, ngươi cứ tùy tiện. Chỉ là ta phải nhắc nhở ngươi một điều, những dây xích này rất dị thường, cảm nhập có sự uy hiếp nào sẽ tự động phát ra lực lượng phản kháng. Ngay cả ta cũng không chịu được lực lượng phản phệ của nó, thế nên ngươi mới phải là người cẩn thận. – Yên tâm, ta tự có cách đối phó. Phong ấn trên người mình, thế nên Mặc Uyên đương nhiên hiểu được sự lợi hại bên trong đó. Tinh Hồn dù gương mặt không chút biểu cảm nào, thế nhưng trong lòng lại phi thường cảm nhận ý tứ của Mặc Uyên, chỉ một khắc lơ là thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Chỉ thấy Tu La chi kiếm lơ lửng trước mặt của hắn, còn hắn thì kết ấn, đánh vào đó mấy trăm cái thủ ấn, vận chuyển thiên địa thế trận, dùng Tu La chi kiếm làm tâm để dựng nên một kiếm trận công kích. Đại trận mà hắn đang dựng lên gọi là Kiếm ý thiên di đại trận, một thượng cổ đại trận mà hắn lĩnh hội được. Kiếm ý thiên di đại trận thời thượng cổ cực kỳ có uy danh, dùng kiếm ý làm sát lực, phạm vi tấn công không chỉ trên diện rộng mà lực lượng hủy diệt vô cùng khủng khiếp, ngay cả bậc Đại năng Thượng cổ tiên tôn cũng vô pháp hoàn thủ khi bị Kiếm ý thiên di đại trận vây khốn. Bố trí trận đã khó, cơ hồ tốn không dưới một ngàn nhân lực, muốn khởi động lại tiếp tục trả một cái giá thật lớn. Đằng này chỉ có một mình Tinh Hồn dựng trận, thế nên độ hung hiểm như thế nào, chỉ sợ chỉ có hắn mới thấu hiểu được. Hắn không dám ngưng hành động của mình lại dù chỉ thoáng chốc, bởi vì một cái thoáng chốc thôi cũng đủ khiến mọi công sức trở thành công dã tràng. Tiêu hao tinh thần lực, thể lực và nguyên lực cực độ, mất một ngày trời, cuối cùng cũng đã bố trí xong Kiếm ý thiên di đại trận. Để đảm bảo sát lực của kiếm trận chắc chắn có thể phá vỡ được phong ấn, Tinh Hồn không tiếc vận chuyển mười đạo Kim chi sát lực truyền vào kiếm trận, khiến cho uy lực của nó càng trở nên mạnh mẽ hơn. Đã bố trí xong, Tinh Hồn lại phải bỏ ra một khoảng thời gian nữa để khôi phục nguyên lực để duy trì Kiếm y thiên di đại trận phá vỡ phong ấn. Sau khi xong xuôi mọi thứ, việc phá vỡ tầng phong ấn đầu tiên cũng phải tiến hành thôi. Ánh mắt hướng nhìn lên trên, chỉ thấy Tu La chi kiếm lơ lửng trên không trung cách tế đàn hai ngàn mét, tử quang huyền ảo tản mát vô cùng đẹp mắt. Lấy Tu La chi kiếm làm trung tâm, tứ phương bát hướng, cứ cách nhau chừng mười mét thì lại có một cái kiếm khí, nhìn rất giống với Tu La chi kiếm đang làm tâm trận, cứ như vậy hình thành một vòng tròn Tu La kiếm khí. Nếu bao quát Kiếm ý thiên di đại trận này, phạm vi của kiếm trận bằng với tế đàn bên dưới, khẳng định phải có cả ngàn cái kiếm khí, thậm chí đạt con số hàng vạn cũng không ngoa chút nào. Trong thời gian một ngày mà dựng nên một kiếm trận khổng lổ như thế này, chỉ e loại yêu nghiệt như Tinh Hồn mới có bổn sự.