Đô Thị Đại Niết Bàn - Tuổi Trẻ Học Đường - Khảo Ngư FULL

Thread Status:
Not open for further replies.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 121: Vẫn cần nỗ lực.









    - Bao nhiêu tiền đầu tư có được từ bữa cơm, tôi mong boss đều dùng hết vào tạp chí.
    Trần Khải Thụy dùng kính gõ bàn.

    Lâm Quang Đống cũng nhìn Tô Xán chờ đợi, trước kia khi Thục Sơn cần mở rộng trên phạm vi toàn quốc, đã lấy tài chính của Đôn Hoàng và tạp chí, hiện giờ tạp chí phát triển tự chịu lỗ lãi, nhưng theo thông lệ, tiền đầu tư mang về cũng phân cho Đôn Hoàng và Thục Sơn sử dụng.

    Phương thức chuỗi sản nghiệp của Tô Xán khá linh hoạt, tài chính lưu thông làm ba sản nghiệp luôn giữ được sức sống mới mẻ, tuy không lớn mạnh được tới mức ghê gớm để đấu với tập đoàn hàng không mẫu hạm nào, nhưng sinh tồn mạnh mẽ, phát triển đa phương là không thành vấn đề.

    Tuy nhiên là con người ai cũng có lòng riêng, đám Vương Thanh, Triệu Minh Nông, Lâm Quang Đống dù hết lòng với Tô Xán, đều muốn sản nghiệp trong tay lớn mạnh, Tô Xán quyết định thì Vương Thanh và Triệu Minh Nông sẽ không nói gì, khó tránh khỏi bất hòa, sinh hiềm khích với Truyền thông Ba La.

    Tô Xán cũng hiểu điều ấy, làm sao cân bằng mâu thuẫn nội bộ là vấn đề y luôn suy nghĩ.

    Tô Xán trầm ngâm, dứt khoát từ chối:
    - Đó không phải là tiền tặng miễn phí, người ta đầu tư là muốn hồi báo, tôi không cho rằng số tiền này dùng phát triển lượng phát hành có thể thu lại lượng quảng cáo lớn, cùng lợi nhuận dồi dào. Nguy hiểm trong này anh chưa có nghiên cứu đánh giá, thế nên dùng vào sản nghiệp khác, sẽ mang lại hiệu quả cao hơn kế hoạch mạo hiểm của anh.

    Trần Khải Thụy hơi chồm người tới, mắt nhìn Tô Xán chằm chằm:
    - Được! Nếu như boss không muốn tăng thêm đầu tư, vậy có thể giải thích vì sao không, tôi có thể dùng phương thức của mình đạt mục đích chứ?

    Tô Xán thản nhiên đáp:
    - Được, tôi đã nói tạp chứ tự chịu lỗi lãi, nếu các anh tự kéo được tiền về, đương nhiên cứ dùng.

    - No no no, tôi muốn nâng giá tạp chí từ 10 lên 12 đồng.

    Định giá thế nào trước kia được chuyên gia tính toán kỹ càng mới xác định, Tô Xán muốn từ chối, nhưng lời sắp phát ra lại thôi, vì y từ chối Trần Khải Thụy một lần rồi, mới lần đầu gặp nhau đã phủ nhận hết ý kiến của người ta không khỏi làm quan hệ quá căng thẳng, đồng thời sực tỉnh, tên này không giống người dễ dàng từ bỏ như vậy, chẳng lẽ mình đã rơi vào cái bẫy mà tên bán nam bán nữa này giăng ra

    Đôi mắt hoa đào của Trần Khải Thụy chớp chớp:
    - Điều chỉnh này có thể giúp thu nhập phát hành ứng phó với chi phí in ấn, như vậy phát hành không thua lỗ thì tôi có thể tăng lượng phát hành, OK?

    Tô Xán há mồm không nói được gì, giờ y khẳng định trăm phần trăm là mình trúng bẫy rồi.

    - Nếu boss không có ý kiến cải tiến mang tính kiến thiết, tôi quyết định ngày 2 tháng 1 sẽ mở đại hội nhà phân phối của tạp chí, quyết định chính sách mới, ký hợp đồng mới, tăng cường nhân lực cơ cấu phát hành và marketing.
    Trần Khải Thụy xoa xoa tay, nói tía lia:
    - Boss, còn điều này nữa, con người không cười sẽ dễ già lắm, mặc dù cậu còn trẻ nhưng không nên suốt ngày nghiêm mặt như thế.

    Tô Xán tiễn ba người bọn họ ra tới cổng trường, đối với tên Trần Khải Thụy này đã làm y ngữa chân ngứa tay lắm rồi, mấy lần bóp chặt nắm đấm.

    Trước khi đi Trần Khải Thụy đeo cái kính màu to uỵch lên, quay đầu vuốt tóc nói:
    - Boss, đừng quên, chi phí mời chuyên gia nước ngoài cho tôi một báo cáo.

    Tô Xán rốt cuộc không chịu nổi, nở nụ cười ôn hòa giả dối nhất có thể đáp:
    - Tốt nhất là anh xéo ngay cho tôi.

    Trên đường trở về tâm trạng Tô Xán không được thoải mái, không biết bao lâu rồi Tô Xán mới bị người ta gài một vố đẹp như vậy, nhất là người đó là cấp dưới của mình.

    Cũng không phải là tức giận, Tô Xán còn chưa tới mức lòng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng gần đây mọi chuyện diễn ra đều rất thuận lợi, về mặt tình cảm có lời hứa của Đường Vũ, cũng bước đầu được gia đình cô chấp nhận. Về sự nghiệp y thành công có được bữa cơm với Chiêm Hóa, thành công làm Chiêm Hóa lọt vào bẫy của mình, chính là lúc tự tin bành trướng cao độ, đương nhiên sinh ra kiêu ngạo và đắc ý lại vấp một cú, lòng bực dọc âu cũng là chuyện người ta thường tình.

    Bực nhất là tới giờ vẫn không nghĩ ra cách đối phó với tên nửa nam nửa nữ đó, sau này còn gì là uy tín của ông chủ lớn.

    Càng nghĩ càng khó chịu.

    Bất giác Tô Xán đi tới trước KTX số 17 lúc nào không hay, một vài cô gái quá quen Tô Xán xuất hiện ở nơi này, định vẫy gọi trêu y, nhưng nhìn mặt Tô Xán liền thả xuống, thì thầm bàn tán.

    - Chuyện gì thế? Hay là cãi nhau với Đường Vũ rồi?

    - Dám lắm, nhìn mặt cậu ta thế kia chắc là chuyện nghiêm trọng đấy, họ mà chia tay, không biết bao nhiêu người ăn mừng. Nói thật, tôi vẫn thấy cậu ấy không xứng với Đường Vũ lắm, dù nhà giàu chút thì sao nào? Trong trường không thiếu người vừa đẹp trai, vừa giàu có …

    - Thôi đi, thôi đi, đừng có trù úm người ta nữa, cô yêu bằng tim hay bằng đầu, tôi thấy họ đẹp đôi lắm, mong bọn họ không có vấn đề gì lớn, đi nào.
    Nói rồi kéo mấy người bạn của mình lên phòng.

    Một lúc sau Đường Vũ cũng đi học về, từ xa nhìn thấy Tô Xán, môi hơi cong lên thành vòng cung đẹp đẽ, nhưng tới gần lại chuyển thành lo lắng.

    - Anh làm sao vậy?
    Đường Vũ rất ít khi thấy Tô Xán buồn, lúc nào Tô Xán cũng xuất hiện với nụ cười, luôn là chỗ dựa của cô.

    - Anh muốn ôm em.
    Tô Xán giang tay ra, giọng nói như mất hết sức sống:

    Dù ở chỗ đông người, nhưng Đường Vũ không nỡ từ chối Tô Xán, để Tô Xán ôm chặt vào lòng. Tô Xán tựa cằm lên vai Đường Vũ, hít sâu một hơi hương thơm trên người cô, như muốn dùng nó tiếp thêm sức mạnh.

    Để Tô Xán ôm một lúc, Đường Vũ hơi ngả người ra sau, đưa tay vuốt ve má y, hỏi nhẹ:
    - Công ty có chuyện gì không thuận lợi à?

    - Thì ra muốn có mỹ nữ ôm lại dễ dàng như thế, chỉ cần làm cái mặt sầu thảm một chút là … Á á …

    Đường Vũ tức chết, Tô Xán càng ngày càng quá đáng rồi, dám lấy chuyện này ra trêu mình, vừa xong trái tim cô cứ như bàn tay vô hình bóp chặt, tay ôm lưng Tô Xán không buông ra, nhưng xoắn mạnh thịt y, hận không thể ngoạm y một cái.

    Tô Xán không dám dùng sức dãy ra, đành giở trò vô lại kêu thật to, khiến mấy nữ sinh đi qua che miệng cười, Đường Vũ không còn cách nào khác đành buông tha cho Tô Xán, kéo y ra khỏi chỗ thị phi này.

    Hai người đi tới chỗ vắng vẻ hơn , Tô Xán xin lỗi một hồi làm Đường Vũ nguôi giận:
    - Thực sự là không có chuyện gì chứ?
    Cho dù Tô Xán nói là đùa, nhưng cô nhìn ra lúc nãy thực sự tâm trạng y không tốt.

    - Hôm nay anh bị người ta bắt nạt …
    Tô Xán cười khổ, kể chuyện gặp đám Trần Khải Thụy:

    Đường Vũ im lặng nghe Tô Xán nói hết, nhẹ nhàng nói:
    - Cái người tên là Trần Khải Thụy đó đúng là không vừa, thế nhưng cách này chỉ dùng được một lần thôi, nếu ai dùng hai lần với một người thì là kẻ ngốc, khả năng phản tác dụng rất cao. Cách này dùng với đúng người thì thực sự không thể hóa giải, nhưng lúc anh phát hiện ra ý đồ của hắn rồi, đáng lẽ không nên giữ trong lòng mà nên thẳng thắn nói ra, ví dụ có thể nói “tuy tôi không đồng ý với kế hoạch của anh, nhưng tôi muốn cho anh một cơ hội”, như vậy vừa ám thị đã biết ý đồ của hắn, nhưng không muốn vạch trần, vừa cho hắn thấy ông chủ của hắn không dễ bị qua mặt, vừa thể hiện sự rộng rãi của mình. Tô Xán, tính cách của anh không làm được ông chủ uy nghiêm, nhưng có thể làm ông chủ bao dung …

    Tô Xán vừa nghe vừa gật đầu, người ta thường tranh luận giữa thiên phú và sự nỗ lực, nhưng người vừa có thiên phú vừa nỗ lực thì không còn gì phải tranh cãi rồi. Tô Xán chợt nghĩ, con chim phượng hoàng này sớm muộn cũng tới lúc vỗ cánh bay cao, mình có thể giữ mãi bên cạnh sao? Xem ra mình tự mãn hơi sớm, vẫn còn phấn đấu rất nhiều.





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 122: Lại phải trốn học.









    - Thường có sinh viên mới hỏi tôi xác suất hình học là gì, khác biệt thế nào với xác suất cổ điển, thế nào là không gian chuẩn. Tôi lấy ví dụ một vùng biển 500.000 km3, có chiều dài thềm lục địa là 40 km, có dầu mỏ, nếu như lựa chọn địa điểm thăm dò ở vùng biển đó, hỏi xác suất khoan được dầu mỏ là bao nhiêu? Đó là xác suất hình học,

    Giảng đường số sáu đang dạy môn kinh tế, giáo viên kinh tế học Lý Xương Long thao thao bất tuyệt diễn giảng với 200 sinh viên.

    Hắn mới sấp xỉ ba mươi tuổi, ở cái tuổi này trở thành giáo viên kinh tế của ĐH Thượng Hải, xem như tuổi trẻ đắc ý, bản thân Lý Xương Long khá có tiếng, thuộc về thành phần ít ỏi vươn lên được trong giáo viên thuộc phái trẻ..

    Trong mắt người ngoài giáo viên ĐH Thượng Hải phong quang vô hạn, ra ngoài rất được người ta tôn sùng. Thế nhưng thực tế giáo viên trẻ trong trường là quần thể có địa vị rất thấp, nếu như ở nước ngoài về thì còn khá hơn một chút, còn phái bản địa thì nằm dưới đáy kim tự tháp, là nhân vật bị quản lý của thế chế, lý tưởng bị chèn ép, phải chịu đựng tới thời trung niên mới tươi sáng hơn.

    Lý Xương Long là nhân vật kiệt xuất trong phái trẻ, vì phương thức dạy học độc đáo, được sinh viên yêu thích, được xưng là một trong bốn tài tử của khu bắc, bốn tài tử là các giáo viên tuổi từ 25 - 30, đều có fan của mình, thường cãi nhau không ngừng trên forum trường.

    - Xem động tác phất tay của thầy Lý kìa, thật ngầu, mình ủng hộ thầy.
    Nguyên Tư Âu một tay chống cằm nhìn không chớp lên bục giảng, một tay viết bài, chẳng hề biết mình viết chệch dòng lung tung cả. Hôm nay giảng đường 200 người ngồi kín chỗ, có điều vì Lý Xương Long giảng bài nên khá yên tĩnh, nắng ấm chiếu xiên xiên qua những ô cửa sổ, tạo ra khung cảnh lớp học rất mẫu mực.

    - Nhưng là người ta là tài tử khu bắc, sao cậu không ủng hộ tam bảo khu nam chúng ta?
    Đồng Đồng rất bất mãn, tam bảo khu nam đối ứng với tứ tài tử khu bắc, là ba giáo viên, hai nữ một nam, cũng thuộc phái trẻ, mới đầu sinh viên khu bắc dựng lên tứ đại tài tử, sinh viên khu nam không chịu yếu thế, vậy là tam bảo ra lò.

    - Ai bảo nam giáo viên trong tam bảo quá xấu, thầy Lý thì đẹp trai lồng lộng, cậu thử hỏi xem bao nhiêu nữ sinh tới học là vì thầy ấy, nếu không loại môn họ xác suất thống kê này nếu không phải người học chuyên ngành ai thèm đụng vào.

    Trước mặt Trình Thông Thông chỉ có một cuốn tiểu thuyết, cô cũng không học chuyên ngành này, chẳng qua là vì hôm nay rảnh rỗi cho nên mới tới ngắm Lý tài tử. Cô ngồi cùng Đường Vũ, cả hai đều cực kỳ thu hút ánh mắt, Trình Thông Thông thích thế, đi cùng Đường Vũ, cô cũng được nhìn nhiều hơn, nghe hai cô bạn tranh cãi, cũng tham gia:
    - Tư Âu nói đúng, nhìn xem mông thầy Lý thật căng, nam nhân mông đẹp như vậy không phải nhiều, các cậu nói nếu lát nữa mình mời thầy ấy ăn cơm, thầy ấy có nhận lời không?

    Nguyễn Tư Âu xù lông lên như con mèo nhỏ bảo vệ thức ăn:
    - Trình Thông Thông, cậu đúng là trẻ không thả già không bỏ, thầy ấy là giáo viên vô số sinh viên kính ngưỡng đấy, đừng có chơi đùa người ta được không? Nếu thầy ấy trúng độc thủ của cậu, đám nữ sinh khu bắc không lên cơn mới là lạ, đừng để bọn này bị liên lụy, mình không muốn đi học dè chừng sau lưng đâu.

    Trình Thông Thông không nghe lời cảnh cáo Nguyễn Tư Âu vào tài, nhoẻn miệng cười nhìn Lý Xương Long đang say sưa giảng bài:
    - Sinh viên mời giáo viên một bữa cơm là rất bình thường mà, có gì mà không được?

    - Cậu thực sự là hết nói, vị học trưởng của hội học sinh vừa mới giúp cậu chuyển cái bàn Italia mới mua, người ta mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thiếu chút nữa trượt chân ngã, vẫn luôn mồm nói không sao. Rồi hôm nọ có anh khác đạp xe tới đưa cậu đi học dù ngược đường, sau đó vội vội vàng vàng đạp xe đi tới lớp học của mình ... Thông Thông, thi thoảng cậu chân thành một chút được không, mình nhìn mà tội nghiệp cho họ. Cho dù là muốn kiếm cái phiếu cơm, thì cũng nên là cái phiếu cơm dài hạn chút.

    Gần đây toàn bộ KTX đều biết Trình Thông Thông tựa hồ vừa cãi nhau rồi chia tay với bạn trai lâu năm, người bạn trai này luôn giữ kín, mãi sau này mới lộ ra, đám nữ sinh u ám Đồng Đồng thầm hô đáng đời.

    Thì ra bạn trai chính thức của Trình Thông Thông đang ở nước ngoài, theo đuổi từ thời sơ trung, mất một năm Trình Thông Thông mới đồng ý, cũng là mối tình đầu của Trình Thông Thông, có điều sau đó lên cao trung thì chàng trai này du học nước ngoài, còn Trình Thông có vẻ chân đạp mấy thuyền. Nam sinh ở nước ngoài qua nhiều phương diện nghe được tin đồn, vì thế trở về tìm Trình Thông Thông, kết quả không vãn hồi được, Trình Thông Thông phất tay tuyên bố cắt đứt.

    Đó là hôm Tô Xán đạp xe đi mua nhà, Đường Vũ tới nhà ông bà ngoại.

    Có điều cô gái này tựa hồ chẳng hề đau lòng, hôm sau đã cùng Trình Thông Thông và Đồng Đồng tán gẫu đề tài nam nhân rồi, khiến hai cô bạn thấy Trình Thông Thông hơi quá đáng. Nhưng cho dù là thế vẫn không ít nam sinh đâm đầu vào, cho nên Trình Thông Thông và Đồng Đồng chỉ biết cảm khái nam nhân là giống đê tiện, chỉ cần thấy người ta xinh đẹp là không để ý tới cái khác nữa.

    - Phiếu cơm dài hạn à ...
    Ánh mắt nhìn Tô Xán ngồi phía sau bọn họ, cười khúc khích:
    - Nếu ngày nào đó Đường Vũ đột nhiên nghĩ thông rồi, đạp vị kia nhà mình đi, mình sẽ lấy cậu ta làm phiếu cơm, có lẽ lúc đó sẽ suy nghĩ lâu dài hơn một chút ...

    Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng hoàn toàn không còn gì để nói.

    Tô Xán hiếm khi được ở cùng giảng đường với Đường Vũ, ánh sáng chiếu lên người âm ấm, y thực sự không muốn đi chút nào, nhưng hôm nay là mùng 7, bữa tối cùng Chiêm Hóa sẽ diễn ra, nhóm Vương Thanh đã tụ tập đầy đủ.

    Nán ngồi thêm một chút, thực sự không thể trì hoãn thêm được, Tô Xán thu dọn sách, đưa cho Tiêu Húc ở bên cạnh.

    Tiêu Húc đẩy mắt kính:
    - Lại phải đi à?
    Gần đây ở dư luận trong lớp về Tô Xán rất bất lợi, Tô Xán lại còn cho người ta thêm cớ, không khôn ngoan chút nào.

    - Đây chắc là lần cuối cùng, nhờ cậu nhé.

    Tiêu Húc thở dài gật đầu, Tô Xán liền đứng dậy theo lối đi nhỏ rời giảng đường, lúc y đi học thì Lâm Quang Đống đã phụ trách công tác tiếp đãi, hiện giờ mọi người đã tới đủ, Lâm Quang Đống cũng đang trên đường tới đón y, nếu chẳng phải hiếm có được một ngày học cùng với Đường Vũ thì Tô Xán đã bỏ học luôn từ đầu.

    Trong giờ học có chuyện phải rời đi thường cứ lặng lẽ mà đi là được, chẳng cần xin phép, sẽ không ai để ý, nhưng tiết hôm nay chưa có ai bỏ giữa chừng, Tô Xán vừa đứng dậy liền trở nên bắt mắt.

    Lý Xương Long cụt hứng, nhìn Tô Xán đi xuống, lên tiếng:
    - Tô Xán, có phải là cách dạy học của tôi có vấn đề không mà em bỏ đi giữa chừng như thế? Đây không phải lần đầu, hay em có ý kiến với tôi.

    Tô Xán là lớp trưởng, Lý Xương Long biết y không có gì lạ, khi giao sổ điểm danh có tiếp xúc, nhưng Lý Xương Long đặc biệt chú ý tới Tô Xán còn vì lý do khác, hắn chính là thầy giáo thầm thích Đường Vũ, vì vậy luôn ngứa mắt với Tô Xán, bình thường không vì thế mà làm gì Tô Xán, nhưng hôm nay Tô Xán làm lại lần nữa bỏ học giữa chừng, thù mới nợ cũ, mượn cớ trút giận là bình thường.

    Đám Tiền Trọng Viễn hùa theo trước tiên, hả hê nhìn Tô Xán đứng giữa đường tiến không được, lùi không xong. Không khí lớp học của ĐH Thượng Hải khá thoải mái, cho nên mấy kẻ không ưa Tô Xán cũng có dịp hùa vào chỉ trích nói đểu.

    Ai cũng biết một người bình thường không nổi giận, khi nổi giận tức là bị chạm tới giới hạn, nói không chừng trở mặt đạp tôn nghiêm và thể diện của của đối phương xuống dưới chân.

    Tô Xán không biết vì sao Lý Xương Long đột nhiên vì chuyện rất bình thường lại làm khó mình, hai trăm cặp mắt nhìn vào trong tình thế như vậy khỏi nói áp lực lớn thế nào, cho dù nhiều người thấy Lý Xương Long hơi bất thường.

    Đường Vũ dừng bút lại, không dễ dàng gì mới có một lần cùng Tô Xán chung lớp, không ngờ xảy ra chuyện này.







    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 123: Tiền tài và lý tưởng (1).









    - Mỗi tuần tôi có 20 tiết, tôi phải cố gắng kịp tiến độ cuối kỳ, nhưng sinh viên của tôi lại không hề cảm thấy lửa đã cháy ngang mày, thích thì học, không thích thì bỏ ... Chuyện này kỳ thực tôi không hề bi ai ...
    Lý Xương Long bất thình lình nói:
    - Biết vì sao không, vì đó chỉ có thể là bi ai của một sinh viên, bi ai của cuộc đợi một con người, bi ai của trường học tiếp nhận loại sinh viên đó.

    Trong đám đông có tiếng "ồ" khe khẽ, câu này nói quá nặng, xem ra Lý Xương Long đã thực sự nổi giận, hai người này có mâu thuẫn ư?

    Tô Xán mặt đỏ rát, có hơi bối rối, chuyện này đúng là y đuối lý, vả lại thật không may trong những tiết mà y trốn gần đây có cả tiết của Lý Xương Long, nên chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà có nguyên nhân lịch sử.

    Cho dù mặt rất dày lúc này Tô Xán thấy bẽ mặt, suy nghĩ phải xin lỗi ra sao, nói rõ mình thực sự có việc, không thể không đi.

    Lý Xương Long đặt sách lên mặt bàn, phủi tay, thực tình là tay hắn không có bụi phấn, vì trong tiết giảng của mình, hắn viết rất ít.

    - Cậu có biết đây là một trường đại học thế nào không? Có biết toàn quốc mỗi năm tham gia cao khảo có bao nhiêu người không? Tôi cho cậu biết, năm nay có 4.6 triệu học sinh tham gia cao khảo, con số này mỗi năm đang tăng lên, cậu có biết 4.6 triệu là khái niệm gì không?
    Lý Xương Long nhìn chằm chằm Tô Xán:
    - Tôi nghĩ một người không hứng thú với xác suất là người phản ứng chậm chạp với những con số, vậy tôi nói cho cậu biết. Tôi từng tới dải Tấn Thành Sơn Tây, chính là di chỉ trận chiến Trường Bình năm xưa, Bạch Khởi giết 400.000 người ở đó, tây tới Khô Lâu Sơn, đông tới Hồng Gia Câu, bắc tới Đan Chu Lĩnh, nam tới trấn Mễ Sơn, một dài dài ba mươi km hai bờ Đan Hà, vẫn phát hiện vô số hài cốt năm xưa, có thể nói biến lũng sông thành một ngôi mộ tập thể.

    - Tức là số học sinh thi cao khảo gấp mười lần số người Bạch Khởi đồ sát, trong 4.6 triệu người này có 1.5 triệu sẽ thi trượt, rơi vào hố chôn tập thể, có gần 2 triệu vào trường đại học hạng hai hạng ba, còn đối với những sinh viên vào được đại học hàng đầu cũng đủ làm Hoàng Hà thây chất chặn kín dòng.Rồi trong số rất ít vào được ĐH Thượng Hải, các em là số học sinh đáng tự hào đó, phải hiểu thế giới này tàn khóc ra sao, bên ngoài chất đống thi thể người muốn vào trường này, máu bọn họ có thể làm ngập trường, vì thế các em phải biết trân trọng.

    - Có lẽ các em còn chưa hiểu mình đang ở một vị trí như thế nào, bạn đại học của tôi tụ hội, người chểnh màng học hành thì mở cửa hàng nhỏ, kiếm sống qua ngày. Còn người năm xưa ở trường này vì có được thành tích mà ngày đêm dùi mài sách vở hiện giờ rất cám ơn trường học, vì sao? Vì trường cho bọn họ cơ hội thi triển trên sân khấu cuộc đời, tri thức học được cho bọn họ tiền đồ tươi sáng, có người sống cuộc đời thượng lưu ở nước ngoài, được các công ty tranh giành, nắm thực quyền trong cơ cấu quốc gia, có người mở công ty thanh danh hiển hách, bọn họ vươn lên đỉnh cao kim tự tháp. Còn những người không biết trân trọng trở thành quần thể thậm chí ngẩng đầu nhìn bạn học cũng không dám. Tô Xán, sau này cậu muốn đứng ở vị trí nào?

    Lý Xương Long lắc đầu, cười nhạt:
    - À phải, tôi không nên hỏi mà, cậu có chuyện gấp, đi đi. Hãy lấy tư thái mà cậu cho rằng rất oai phong rời khỏi phòng học này, vì ngoài đó là hố chân người tập thể.

    Tô Xán trong lòng uất nghẹn, hít hơi nói:
    - Thầy Lý, em không hề có ý coi thường thầy, cũng không xem nhẹ môn thầy dạy ...

    Lý Xương Long xua tay, điệu bộ cậu mau mau đi đi, giờ nói những câu này là vô nghĩa rồi, who care?

    Thế nhưng Tô Xán vẫn tiếp tục, giọng hết sức nghiêm túc:
    - .. Nhưng lời thầy nói, em không tán đồng, ví như thầy nói các bạn họ của thầy cám ơn trường cho bọn họ tri thức, nhưng bọn họ cám ơn không phải trường học bồi dưỡng họ tư tưởng và nhân cách thăng hoa, mà là tương lai tươi sáng, là một công việc lương cao, là vị trí có thể vênh mặt với bạn bè khi tụ hội.

    Cả lớp vì những lời này mà im phăng phắc, nghe rõ lời cuối của Tô Xán "Quyền lực và tài phú, đó mới là thứ bọn họ cám ơn."

    Nụ cười của Lý Xương cứng lại, mặt chuyển sang âm trầm:
    - Cậu nghĩ rằng mình hiểu cuộc sống hơn tôi? Đừng nghĩ đọc được vài thứ từ tiểu thuyết đã cho rằng mình có hiểu biết về cuộc đời, kinh nghiêm là thứ chính bản thân phải thể nghiệm đúc rút thành, còn không nó chỉ là thứ lý thuyết xuông. Nếu như không có tri thức khiến cuộc sống bọn họ thăng hoa, làm sao họ có được tầm cao như hiện giờ? Dùng tri thức lấy được hồi báo của xã hội, đó không phải chuyện xỉ nhục! Nếu không cậu cho rằng cha mẹ cậu thắt lưng buộc bụng, nuôi dưỡng cậu học hành, là để cậu học thành tài ôm đống tri thức học Gia Cát Lượng làm ruộng ở Nam Dương? Không có Lưu Bị, không có gia sản của ông ta, Gia Cát Lượng chẳng là cái gì, chẳng qua là một nông phu thôi. Một sinh viên 19 tuổi, còn chưa đi học được một năm mà cũng đòi dạy tôi theo đuổi nhân sinh thế nào? Vậy bây giờ trước mặt cả lớp, cậu cho chúng tôi xem cao kiến của cậu đi, mời!

    Người thông minh đều có sự cố chấp của mình, Lý Xương Long cũng vậy, bây giờ không phải là chuyện Tô Xán trốn học, hay là vì Đường Vũ nữa, mà là bảo vệ quan điểm.

    Nguyễn Tư Âu và Đồng Đồng quay sang nhìn Đường Vũ, cảm thấy ái ngại cho cô, Trình Thông Thông hứng thú chống cằm nhìn hai người, cười khẽ:
    - Thầy Lý nói quá nhiều rồi.

    - Ừ.
    Đường Vũ gật đầu, vẻ mặt chuyển từ lo âu ban đầu sang bình thản chờ đợi, chỉ cần cho Tô Xán cơ hội lên tiếng thì y dứt khoát sẽ xoay chuyển tình thế. Vẻ mặt này của Đường Vũ làm hai cô bạn kia không hiểu ra sao.

    - Em không có ý đó, thầy Lý, em chỉ có kiểu giáo dục thi cử, bản thân nó là vấn đề. Vì xã hội chúng ta, cơ cấu giáo dục của chúng ta xem trọng điểm số lạnh lùng ...
    Tô Xán xem đồng hồ, chắc lúc này Lâm Quang Đống sắp tới.

    Lý Xương Long không nghe y giải thích, tay trải ra chỉ hướng toàn lớp, điệu bộ mời mọi người cùng nghe.

    Tô Xán thở ra một hơi, chỉnh lại cổ áo, tranh luận tới mức này thì y không sợ gì nữa rồi, một người muốn đem tư tưởng của mình gieo mầm cho thế hệ tương lai làm sao có chuyện lùi bước ở đề tài này, đàng hoàng đi lên bục giảng, cầm lấy micro nói:
    - Không biết ở đây có bạn nào trả lời tôi được câu này, mỗi ngày các bạn học bao nhiêu tiết? Ở cái trường hàng đầu này, cuộc sống trong trường của các bạn thế nào?

    Đồng Đồng và Nguyễn Tư Âu thấy Đường Vũ lập tức giơ cao tay, ánh mắt Trình Thông Thông lúc này chuyển từ Lý Xương Long sang Tô Xán, còn chỉnh một tư thế thoải mái để lắng nghe.

    - Ặc ... Bạn kia, mời nói.
    Mặc dù có không ít sinh viên khác giơ tay, nhưng tình huống này Tô Xán có lựa chọn nào khác sao?

    Dưới ánh mắt vô số con sói, mặt Lý Xương Long cũng hơi tái đi, Đường Vũ đứng lên, vóc dáng thanh thanh yêu kiều đó nổi bật giữa giảng đường, môi khẽ mở, giọng không lớn nhưng truyền tới tai mỗi người:
    - Sáng có 5 tiết, chiều 3 tiết, tối 3 tiết, số môn học bình quân, đại khái một tuần 9 môn. Mỗi ngày kết thúc giờ học buổi sáng, tôi về phòng ngủ 1-2 tiếng, sau đó chiều tiếp tục đi học, nếu tối có tiết, phải ăn trước 6 giờ mới có thể không tới lớp muộn.

    Tiếng ồ đầy hào hứng vang lên xung quanh, đây là kế hoạch học tập nghỉ ngơi của Đường Vũ, nhiều tên ngốc ngong ngóng nhìn Tô Xán, mong đợi Tô Xán nhân cơ hội hiếm có này đào sâu hơn một chút, ví như trưa ngủ ở phòng nào, tối học ở giảng đường nào ...




    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 124: Tiền tài và lý tưởng (2).









    Nhìn thấy một đám nam sinh nghe đề tài Đường Vũ ngủ trưa mà hai mắt rực sáng, Tô Xán muốn rời bục giảng tát cho mỗi tên một cái, vì thế gật đầu nói trong tiếng la ó bất mãn:
    - Cám ơn bạn, vậy là đủ rồi.

    Đồng Đồng che miệng cười khúc khích:
    - Hai người kẻ hát người khen, phu thê hợp bích làm thầy Lý mặt trắng bệch rồi kìa, vợ chồng bất lương.

    Đường Vũ chỉ cười, chăm chú nhìn Tô Xán chờ đợi, mới đầu cô chú ý Tô Xán vì y không giống đứa con trai khác ở bên cạnh cô là ra sức thể hiện như con công xòe đuôi, Tô Xán ít nói, ánh mắt trầm lắng nhìn mọi thứ xung quanh với sự say mê, khiến cô thấy sự đồng cảm, nhưng bây giờ cô lại thích nhất thần thái Tô Xán khi nói chuyện, nhất khi nói chuyện trước đám đông.

    - Đúng như thầy Lý đã nói, các bạn đều là sinh viên vào đây với thành tích ưu tú, là tinh anh trong tinh anh các trường cao trung.
    Tô Xán rời bục giảng, tay cầm micro, tay chỉ vòng quanh lớp:
    - Tin rằng giai đoạn cao trung, cha mẹ, thân thích, bạn học của các bạn đều tự hào vì thành tích của các bạn, cũng nói với các bạn, các bạn là số một, bạn sẽ học ở trường tốt nhất, sẽ có việc làm tốt nhất. Cho nên các bạn từ bỏ chuyện mình thực sự muốn làm, đi làm chuyện để được mọi người thừa nhận.

    Đa phần gật đầu, bọn họ chưa bao giờ nghĩ lại cuộc đời của mình, luôn sống vì làm hài lòng cha mẹ, hài lòng thầy cô, không phải là từ bỏ chuyện muốn làm mà thực sự mình muốn cái gì cũng không rõ nữa.

    - Vừa rồi thầy Lý nói mỗi tuần có 20 tiết, các bạn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ học tập của trường, bạn nữ kia cũng nói, có khi một ngày 11 – 12 tiết học, bận rộn chạy hết từ giảng đường ngày tới giảng đường khác ... Vội vội vàng vàng .. Chẳng qua vì hoàn thành nhiệm vụ học tập, kiếm điểm học phần, mà không phải vì giáo dục, không phải vội vàng hưng phấn đi hấp thu kiến thức.

    Đường Vũ hơi bĩu môi, như muốn nói đừng có mà chụp mũ, cô học tập chăm chỉ, không trốn học tùy tiện, không có nghĩa chỉ nhắm vào thành tích, cô không phải mọt sách học gạo, trên lớp cô luôn biết chắt lọc cái mình cần tiếp thu, vì vậy tuy lịch học rất kín, nhưng Đường Vũ không hề vất vả.

    - Cũng như thế, chúng ta tốt nghiệp xong, tranh nhau công việc tốt, để có được lương cao, lấy được vợ đẹp. Leo lên cao tầng công ty nước ngoại, bận rộn di dân, lấy hộ chiếu mỹ. Chúng ta nghe nói tới ai làm việc ở nước ngoài thì mặt đầy hâm mộ, tranh giành nhau được chú ý ở buổi tụ họp bạn bè. Chúng ta vội vàng chạy hết từ thành phố này tới thành phố khác, chúng ta theo đuổi cái gì? Cuộc đời như thế có ý nghĩa không? Chúng ta đang theo đuổi quyền lực và tiền bạc mà thôi.
    Tô Xán ngồi xuống bàn học đầu tiên, đột ngột chuyển đề tài:
    - Cha tôi làm món cá rất giỏi, đặc biệt là món cá sốt chua ngọt càng tuyệt vời, khối đầu bếp trong các nhà hàng cũng không bằng, nên tôi thích ăn cá, cũng hay được nghe cha tôi kể chuyện về nhiều loài cá.

    Mọi người không hiểu tự nhiên Tô Xán lại nói sang chuyện cá mú, nhưng giọng nói truyền cảm, thần thái khi nói chuyện của Tô Xán rất thu hút, bất giác cả lớp im lặng chăm chú nhìn theo y.

    - Vì từ nhỏ nghe cha tôi kể chuyện, tôi cũng thích cá, tình cờ tôi biết tới vị giáo sư người Việt Nam, đó là một ông già mê cá, ông ấy quanh năm suốt tháng đi khắp sông suối ở những nơi sơn cùng thủy tận, chỉ để tìm kiếm loài cá lạ chưa ai biết tới. Sinh viên của ông ấy hỏi "sao thầy vất vả đi thực địa làm gì, với kiến thức của thầy nếu ngồi ở trường, viết đề tài nghiên cứu, viết sách có phải hơn không?" Vị giáo sư già trả lời " Thầy theo đuổi đam mê, chỉ thấy vui vẻ hưng phấn thôi, đâu có thấy vất vả.". Đúng thế, vị giáo sư đó làm công việc cực kỳ có ý nghĩa, góp phần quan trọng vào việc bảo vệ các nguồn gen quý, bảo tồn sự đa dạng sinh học và cả sự phát triển của nghề cá, tức là nói tầm vóc to lớn hơn, đã góp phần quan trọng vào việc phát triển kinh tế, xã hội đất nước. Nhưng ông ấy tuyệt đối là không phải là thành phần có nhà có xe hơi, hay "có người sống cuộc đời thượng lưu ở nước ngoài, được các công ty tranh giành, nắm thực quyền trong cơ cấu quốc gia, có người mở công ty thanh danh hiển hách".
    Nói tới đó Tô Xán đứng dậy hỏi lớn:
    - Người như vị giáo sư già đó có đáng được tôn trọng không?

    - Có!
    Một lượng lớn sinh viên bị Tô Xán diễn thuyết làm cảm nhiễm, lớn tiếng đáp lại lời y, số khác trầm tính hơn cũng ngẫm nghĩ gật đầu.

    Tô Xán quay lại bục giảng, thời khắc này Tô Xán không còn dáng vẻ có chút lười biếng thường ngày, khuôn mặt bình thường nhưng nhờ giọng nói thu hút, ánh mắt đầy thần khí khiến không ít nữ sinh nhìn tới mắt long lanh, từ xâu xa trong lòng hình ảnh Tô Xán dần trùng hợp hình ảnh lý tưởng nào đó.

    - Thế nhưng rõ ràng người như vị giáo sư đó lại không phải được phần đông xã hội này coi trọng, bất kể ở Việt Nam hay Trung Quốc, vì sao?
    Giọng Tô Xán cao hơn, tay vung lên rất khí thế:
    - Tất cả vì cơ cấu giáo dục có vấn đề, khi chúng ta đi học, cha mẹ người nhà nói, con vào trường nào, học khoa gì, liệu ra ngoài có tiền đồ không, có được công việc tốt không, có được các cô gái để ý không? Rồi khi yêu đương, bên phía nhà gái sẽ khéo léo hỏi xem chúng ta mỗi tháng kiếm bao nhiêu tiền?

    - Giáo dục hàng đầu không phải là để sản xuất ra được bao nhiêu sinh viên, không phải đo đạc trường học lớn thế nào, môi trường học tập xa hoa ra sao, mà là buổi tối cuối tuần, nhìn phòng tự học có sáng đèn rực rỡ không, mỗi cá nhân có học vì tri thức, vì phong phú bản thân, vì đam mê vì lý tưởng như vị giáo sư già kia hay không?

    Hai trăm sinh viên không ai phát ra tiếng động nhỏ nào, tất cả như nín thở, không khí như đóng băng.

    Tô Xán nhìn quanh, cảm giác mình hưng phấn quá đà rồi, mỗi lần diễn thuyết là y thường quên bản thân đang ở trường hợp nào, cười áy náy:
    - Xin lỗi, em thực sự có việc phải đi, có điều môn học bỏ dở hôm nay tới cuối tuần nhất định sẽ bù lại. Hi vọng mọi người không chửi tôi phá hỏng không khí giờ học.

    Trả micro vào chỗ cũ, nhân lúc Lý Xương Long và cả lớp chưa kịp phản ứng, Tô Xán chạy khỏi giảng đường, được năm sáu mét mới nghe thấy đằng sau ồn ào như ong vỡ tổ.

    …..


    Khách sạn năm sao của một thành phố phát triển là nơi tụ hội chính trị, kinh tế và rất nhiều hoạt động xã giao, hoặc đơn thuần hơn chỉ là nơi một số người tới thể hiện đẳng cấp của mình.

    Tô Xán đang được Lâm Quang Đống lái chiếc Bentley đưa tới một nơi như vậy.

    Cái khách sạn này bề ngoài rất giống cái hộp sáng long lanh đâm vào bầu trời, mặt ngoài ốp kính hoàn toàn phản chiếu trời xanh mây trắng, cùng thành phố bao la.

    Tô Xán nhìn qua cửa sổ, khách sạn chỉ còn cách bọn họ vài khu phố.

    - Lão Triệu của Thục Sơn tới từ hôm qua rồi, nghe nói cậu đi học không tới được, cho nên cũng không bảo tôi nói với cậu, kéo chúng tôi tới quán hải sản, gọi hai két bia, kết quả uống say khướt, được mấy phó giám độc khiêng về.

    Lâm Quang Đống kể chuyện vui ngày hôm qua, gập ngón tay tính, cười rất vui vẻ:
    - Lão Triệu, Vương Thanh, Nhâm Oánh, Vương Phượng đều lục tục tới đủ rồi, hiện giờ ở trong phòng hội nghị khách sạn, đợi ông chủ lớn đi học về thôi.

    Các giám đốc trong tay Tô Xán thường ngày mỗi người một nơi, cực kỳ phân tán, chỉ biết trốc một ông chủ nắm sợi xích trong tay, nhưng ai làm việc nấy, không có liên hệ nhiều, tất cả thông qua Vương Thanh, thiên sứ liên lạc của Tô Xán.

    Tô Xán đem toàn bộ sự sôi trào ở trường học ném ra đằng sau đầu, toàn lực ứng phó với bữa cơm cùng Chiêm Hóa.

    ***

    Ông già đó là tiến sĩ Nguyễn Thái Tự.






    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Joined:
    Mar 15, 2014
    Messages:
    70,549
    Likes:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 125: Bữa tối.









    Khách sạn Shangri-la vị trí địa lý ưu việt, giao thông thuận tiện, nơi này là tổ hợp khách sạn, nhà hàng, bể bơi, câu lạc bộ thể hình, thẩm mỹ và trung tâm mua sắm, ngoài ra còn tổ chức hội nghị tiệc cười …v…v..v..

    Tầng 22 khách sạn, trong phòng họp cửa kính sáng choang, Tô Xán gặp mặt những chiến tướng của mình.

    Phòng hội nghị không lớn, được Giang Minh bố trí thành phòng nghỉ ngơi, một cái bàn trà, hai hàng ghế sô pha, hai cái ghế thái sư, một ít chậu cảnh, không khí chỉnh thể hài hòa, căn phòng có điều hòa ấm áp, cho một quầy bar mini, ngoại trừ không gian hơi nhỏ một chút thì không có khiếm khuyết gì.

    Vương Thanh mặc chiếc sườn xám đỏ chót, tóc vấn cao, ngồi trên chiếc ghế thái sư ỷ, đôi chân dài vắt chéo nhau, ở chỗ lấp ló một phần da đùi, đôi chân thon dài đi giày cao gót đỏ, cực kỳ khơi gợi bản năng của nam nhân. Cho dù Trần Khải Thụy là người ánh mắt khắt khe bới móc cũng cực kỳ tán thưởng vẻ đẹp của Vương Thanh, nhất là làn da ca phê chuyên môn tắm nắm ở spa có được.

    Triệu Minh Nông mặt vẫn còn mang theo chút chất phác của giám đốc xí nghiệp quốc hữu, vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, có vẻ gò bó trong bộ comple đắt tiền. Vương Phượng năm nay đã 34 tuổi, nhưng do sinh hoạt thay đổi nên chẳng những không già đi mà còn trẻ trung hơn, trắng hơn, chỉ có người hơi béo hơn một chút, nhưng không có cảm giác sồ sề mà đầy đặn hấp dẫn, do kinh nghiệm trước kia ở cửa hàng bách hóa nên không ưa gì Triệu Minh Nông.

    Giang Minh là cô gái trẻ nhất, cho nên bận rộn chạy đi chạy lại, đối xử với ai cũng rất dè dặt cẩn trọng. Nhâm Oánh xuất thân trong gia đình gia thế, thân phận bây giờ không thấp, mặt luôn mang theo một sự tự tin.

    Trần Khải Thụy nhìn quanh, bĩu môi:
    - Trông chẳng giống cuộc họp, trước khi tôi làm ở New View, phía dưới biên tập đông nghìn nghịt, tới quán cà phê tổ chức họp đột xuất cũng chẳng ít người như vậy.

    Mọi người đã quen Trần Khải Thụy thi thoảng lại ném đá hội nghị rồi, tên bán nam bán nữ này không nói những lời khiến người ta khó chịu thì bản thân hắn khó chịu hay sao đó.

    - Cậu muốn làm hoành tráng như vậy để làm gì, mọi người tới đây thương lượng công việc hay là khoe khoang, đây không phải phim Hong Kong. Nơi này không tốt à, nếu cậu muốn đám đông, lần sau tôi gọi tới nhà máy của tôi, Lão Triệu này giơ tay hô một cái, có ngay một nghìn công nhân tập hợp .. Thế đã đủ cho cậu ưỡn ẹo chưa?
    Đao sắc sợ rìu cùn, trấn áp được Trần khải Thụy chỉ có Triệu Minh Nông.

    Trần Khải Thụy bị Triệu Minh Nông đốp cho một câu, tức không thở nổi, nói với Triệu Minh Nông không khác gì đàn gẩy tai trâu, ông ta luôn có những cái lý do thối mù khó phản bác, đành hậm hực quay đầu đi:
    - Thô tục.

    Mọi người không nhịn được cười.

    Tô Xán chỉ biết cười méo miệng, nói với Trần Khải Thụy:
    - Quân cần tinh không cần nhiều, chúng ta là tinh binh mãnh tướng, nếu đông người quá, Chiêm Hóa chỉ mấy người đã đuổi được chúng ta, nói ra rất mất mặt phải không? Huống hồ tôi tin đây chỉ là góc tảng băng trong tương lai của chúng ta.

    Vương Thanh hơi nhổm người dậy:
    - Được rồi, ông chủ Tiểu Tô luôn có lý của mình, cái mồm đó không biết khiến bao nhiêu thiếu nữ trong trường bị hạ độc thủ.

    Tô Xán xấu hổ:
    - Làm gì có.

    - Không cần cậu giải thích với tôi, thực sự là phí công tôi, cuối cùng người ta quyến luyến với bạn gái, làm bây giờ không có thời gian bàn bạc sách lược nữa.
    Vương Thanh kéo cặp, ném một bàn bản photocopy dày lên bàn.

    Tô Xán lắc đầu, người ta nói hiền lành không cầm được quân quả nhiên không sai.

    - Dù sao thì chúng tôi đã bàn bạc xong, cơ bản chỉ có mấy điều khoản thôi, căn cứ vào tình huống trưng cầu ý kiến của bọn họ, khi đó chỉ có cậu và Chiêm Hóa ở khu phòng ăn Phỉ Thúy, còn chúng tôi ở khu xung quanh, bàn bạc chủ yếu là chúng tôi. Mặc dù cả khu phòng ăn Phỉ Thúy bị chúng ta bao hết rồi, nhưng sự kiện này không phải là bí mật gì nữa, quán bar đã chật kín người, bọn họ đều tới xem bữa cơm giá cả triệu này.

    - Nhiều người lắm à?
    Vương Thanh nói thế làm Tô Xán căng thẳng:

    - Nhưng không ai tiếp cận được, theo ý cậu tôi cũng đã liên hệ với phía khách sạn, cấm phóng viên rồi.

    Lúc này có nhân viên vào báo, người bên phía Chiêm Hóa đã tới, Vương Thanh đứng dậy vỗ tay:
    - Được rồi, chúng ta lên đường, Tô Xán, cậu đợi một chút.

    Mọi người lục tục đứng dậy đi ra, trong phòng chỉ còn lại Tô Xán và Vương Thanh. Vương Thanh không hài lòng nói:
    - Cậu định ăn mặc thế này đi gặp Chiêm Hóa à?

    Tô Xán chỉ mặc một cái quần jean, áo len đơn giản, nhe răng cười nói:
    - Tôi thấy thế này cũng được mà, hơn nữa nếu không được, chắc chắn chị có chuẩn bị rồi đúng không?

    - Thật đúng là … may tôi không ở gần cậu, nếu không chẳng biết còn phải kiêm chức bảo mẫu cho cậu luôn không.
    Vương Thanh miệng trách móc, nhưng lòng thì vui vẻ, đám đàn ông xun xoe quanh cô luôn tỏ ra hết sức bản lĩnh giỏi giảng, nhưng không biết Vương Thích có người ỷ lại, thích chăm sóc người khác, đẩy Tô Xán vào gian phòng nghỉ ngơi nhỏ:
    - Chuẩn bị sẵn cho cậu rồi đó, thay nhanh lên.

    ….

    Nhà ăn Phỉ Thúy do nhà thiết kế nổi tiếng New York là Adam Tihany đích thân làm ra, ngoại trừ cảnh quan độc đáo, đáng nói nhất là ông ta cực hiểu yếu tố Trung Quốc, đi vào cửa là cái bát cơm truyền thống của Trung Quốc, cao hơn 4 mét, làm bằng sứ và kim loại, mỗi cái bàn trong nhà ăn Hoàng Phố đều có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố.

    Quán bar bên cạnh nhà ăn là đám đông đủ thành phần, giới trí thức ghé tai thì thầm, các doanh nhân tụ thành từng nhóm hai ba người, không thiếu cặp đôi nam bụng bự nữ trẻ trung xinh đẹp, nhưng mọi người đều chú ý tới ví trí kia trong phòng ăn.

    Trước đó đã có mười mấy người của bộ phận hậu cần tập đoàn An Lập Tin tới hiện trường cùng người phía Tô Xán bố trí, thống nhất nam mặc sơ mi tơ tằm đen, nữ mặc váy quây đen.

    Đội ngũ Chiêm Hóa dẫn tới có bảy người, là nhân vật thuộc cơ cấu quản lý tài sản, cố vấn đầu tư, pháp lý. Đem so người bộ phận hậu cần thì tốt xấu lẫn lộn, có cao có thấp, có béo có gầy, ăn mặc khác nhau, nhưng là nhân vật không đánh giá qua vẻ bề ngoài được.

    Tô Xán nhìn là hiểu rồi, Chiêm Hóa rất có thành ý, đây khả năng là nhân vật hạch tâm nhất của tập đoàn An Lập Tin.

    - Xin mời theo tôi, chủ tịch Chiêm đã đợi anh từ lâu.
    Người lên tiếng là nữ tử xinh đẹp, mặt trái xoan, tóc màu hạt dẻ, trông có vẻ lai Hi Lạp, chỉ là mặt không có nụ cười, không có biểu tình gì, lạnh như cái máy.

    "Không cười cũng không sao, nhưng không cần nói đều đều như thế chứ?" Tô Xán thầm lẩm bẩm trong lòng.

    Cô gái đó đi như đi trên sàn cat walk, đia trước, mông đung đưa, làm đám Lâm Quang Đông ai nấy mặt thì tỏ vẻ nghiêm chỉnh, nhưng thi thoảng liếc trộm hai cái mông tròn khiêu khích kia, trong đầu không khỏi suy đoán quan hệ giữa cô ta và Chiêm Hóa.

    Có điều Chiêm Hóa không làm cao tới cuối cùng, ngược lại còn tới trước chờ đợi, làm mọi người bất ngờ.

    Đi tới cái bàn tròn rộng lớn, bên trên đã bày sẵn dụng cụ, đỉnh đầu là cái đèn pha lê, tất cả đều xa hoa lộng lẫy, nhưng đội ngũ của Chiêm Hóa không tiến lên nữa, đứng nghiêm cả lại như quân đội.

    - Anh Tô, chủ tịch Chiêm đợi anh bên trong, mời vào.
    Cô gái kia vẫn dùng giọng nói không có chút trầm bổng nào:

    Bữa tối này một đối một, tuy chỉ là hình thức, nhưng dù sao phải chủ trọng quy tắc hình thức, nghiêm túc mà nói nó là bữa tiệc giao lưu, Tô Xán bỏ 1 triệu ra mua vé vào cửa, có điều chuyện hợp tác là giữa đoàn đội và đoàn đội, không phải thứ Chiêm Hóa giải quyết.

    Tô Xán đã thay bộ âu phục chính trang màu đen sơ mi trắng nhưng không đeo cà vạt, y không thích quá gò bó cũng tránh trở nên quá chính thức, gật đầu nhìn đám Vương Thanh khích lệ rồi bước vào, người của y cũng chia nhau ra tiếp xúc với người của Chiêm Hóa.

    Ở cái bàn chính, đặt cạnh cửa sổ, một người ngồi trên ghế, mặc áo polo, giày parda, trên bàn đã mở sẵn một chai rượu, Chiêm Hóa tay cầm ly, ngón tay mân mê rìa ly thủy tinh, nhìn Tô Xán, câu đầu tiên là:
    - Từ lão gia tử có khỏe không?






    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
Thread Status:
Not open for further replies.