Q.4 - Chương 7: Học sinh mới. Share: doctruyen Mời đọc Tô Xán không biết vì sao Vương Quý Văn không nhận mình, trong lúc Lý Cẩm đang nói đỡ thì trong lớp xì xào bàn tán ngày một lớn, tiếng huyên náo quen thuộc đó làm y có chút hoảng hốt, mình không có thời gian dây dưa với ông ta, nói không chừng đẩy cửa ra sẽ thấy Đường Vũ ngày đêm mong nhớ. Quyết định là làm, Tô Xán đẩy cửa ra, bị tám mươi cặp mặt chăm chú nhìn vào, nói: - Chào thầy, chào các bạn, mình tên là Tô Xán, học sinh mới chuyển trường, sau này mong được mọi người giúp đỡ. Giáo viên đang viết bài trên bảng hơi ngạc nhiên, không nghĩ nhiều, máy móc chỉ bàn trống: - Ờ, em ngồi kia đi. Đám học sinh vỗ tay rào rào, Tô Xán liền đi tới bàn còn trống ngồi xuống. Vì trong lớp quá đông, Tô Xán nhất thời không nhìn hết được, lúc đi xuống, lòng nghĩ, nếu như Đường Vũ ở trường này, hoặc lớp này, nếu như thấy mình sẽ có tâm tình thế nào đây? Cô ấy có vui mừng không? Trong đầu Tô Xán lúc này chỉ có Đường Vũ, kệ Lý Cẩm và Vương Quý Văn ở ngoài cửa cầm tài liệu của mình ngây ra như phỗng. Đối với Tiêu Vân Vân mà nói, lịch sử thay đổi ở thời khắc Tô Xán bước qua cửa, sinh hoạt học tập khô khan buồn chán ở trường học, liều mạng đua tranh thành tích, với cô mà nói cuộc sống ở đây chẳng có chút thú vui nào, làm cô càng thêm nhớ Hạ Hải. Nhị Thập Nhất Trung đại biểu trình độ trường học cao nhất trong tỉnh, những học sinh đứng thứ một thứ hai trong lớp ở các trường huyện thị, đi tới đây chẳng qua chỉ như thêm vào một "người qua đường". Học sinh ở đây mục tiêu là đại học đỉnh cao trong nước, mang theo lý tưởng phải tiến vào tầng cao của kim tự tháp xã hội, cho nên người kiêu ngạo chiếm đa số, ngoài nhân vật mũi nhọn ra, còn có con cháu nhà giàu, doanh nhân, hoặc cán bộ cấp cao trong tỉnh. Có thể nói nước sâu rừng rậm, ngọa hổ tàng long. Chuyển trường tới đây, Tiêu Vân Vân liền trở nên bình thường, có lẽ tướng mạo có chút ưu thế, xếp ở lớp học 80 học sinh này, cô cũng chỉ xếp thứ năm sáu mà thôi. Trước khi Tiêu Vân Vân chuyển tới, trung tâm các vòng tròn trong lớp đã hình thành, đại khái chia làm vài loại. Một loại chỉ chuyên tâm học tập, học sinh nơi này phần đông khắc khổ nỗ lực học tập, một phần vì 10 thứ hạng đầu trong lớp, một phần vì tư chất có hạn dừng lại ở lưng chừng, song mỗi ngày chỉ biết sách vở, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, đối với hoạt động tập thể của trường cũng tích cực, nhưng trừ nó ra chỉ biết đúng giờ tới trường, đúng giờ về nhà, một lòng hấp thu tri thức, cực kỳ có tinh thần lý tưởng, điển hình học sinh ngoan. Một loại khác là những học sinh gia cảnh không tệ, thành tích cũng không tệ, tỉ lệ nhóm này đông nhất, đủ cả nam nữ, điều kiện gia đình chẳng phải nói là nhà giàu, chỉ tính là trung lưu, đặc biệt thích tin đồn, luôn sử dụng từ ngữ lưu hành trên mạng, trong lớp có sức sống là dựa vào vòng tròn này. Tiếp nữa là học sinh thành tích dưới đáy lớp, nếu như gia đình cực giàu, hoặc rất có bối cảnh sẽ không bị kỳ thị. Nếu thành tích đã kém, gia cảnh cũng chẳng có gì, thì thuộc về loại mà nhiều năm sau có họp lớp chẳng ai thông báo cho. Đương nhiên nếu đẹp trai hoặc xinh gái thì sẽ thoát ly mọi quy tắc trói buộc, đi tới đâu cũng được hưởng ứng. Tiêu Vân Vân thuộc loại cuối cùng, không bị kỳ thị, song vì là học sinh chuyển trường, các vòng tròn đã hình thành, nên nằm ngoài rìa các vòng tròn. Không còn được cưng chiều như trong lớp cũ ở Nhất Trung, Tiêu Vân Vân không khỏi hụt hẫng, vì thế khi cỏ cây sinh sôi nảy lộc, cô thiếu nữ tuổi hoa gửi hồn vào những tiểu thuyết ngôn tình đẫm nước mắt, hoặc là nghe ca khúc của Britney Spears, thi thoảng viết cho bạn bè ở Hạ Hải một hai phong thư, thư viết rồi xong lại không gửi đi, vì không biết người nhận được thư có cảm thấy đột ngột không, còn nhớ tới mình không? Tiêu Vân Vân luôn tự an ủi mình, con người phải nhìn về phía trước, Hạ Hải là quá khứ rồi, nơi này là khởi đầu mới, có điều kiện mà Hạ Hải không thể sánh bằng, nhưng cô lại luôn nhớ về cái thành phố nhỏ ấy, ở đó có niềm vui, có nỗi buồn, có mơ ước, còn ở đây cô chỉ thấy một sự khô khan, trống rỗng. Và rồi một buổi sáng yên bình như mọi ngày, cô thấy một cảnh gần như hoang đường ấy. Tô Xán cứ thế đẩy cửa bước vào lớp, làm Tiêu Vân Vân tưởng mình bị ảo giác. Xung quanh không ngớt có bình luận "tên này ngầu thật đấy", " giới thiệu rất ngắn gọn, thích rồi!" ..v..v..v.. Tới bàn còn trống, Tô Xán để cặp lên bàn, sau đó lấy sách vở ra. Vương Quý Văn đứng ở cửa lớp nhìn vào trong, mồm há hốc, không khí hơi cổ quái, học sinh trong lớp đã vỗ tay, đại biểu học sinh trong lớp đã tiếp nhận rồi, mình mà đuổi y ra, là trở mặt với phòng giáo vụ, phương diện nữa với tư cách nhà giáo nhắm vào học sinh như vậy sẽ ảnh hưởng uy tín của ông ta. Thế nên Vương Văn Quý phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đập tài liệu vào tay Lý Cẩm. Lý Cẩm thì thấy Tô Xán quá đáng rồi, chẳng khác gì tuyên bố không coi Vương Văn Quý là cái gì, có vài phần giống mấy học sinh lưu manh thời hắn còn đi học. Không vào được lớp số ba thì chuyển sang lớp khác, cầm lệnh chuyển lớp của chủ nhiệm phòng giáo vụ còn lo không vào học được sao? Cần gì phải đối đầu với chủ nhiệm lớp như thế, thế này để lại ấn tượng xấu rồi. Hắn không biết rằng, Tô Xán là nhân vật chẳng sợ đắc tội với người khác. - Tôi là Tương Minh Quân, hì hì, Tô Xán, tên cậu giống như nụ cười của cậu, rất sáng lạn. Tương Minh Quân là tên béo ngồi cùng bàn với Tô Xán, bắt chuyện: - Này, thành tích của cậu ra sao, chiều có kiểm tra môn sinh, tôi nát môn này lắm, dựa cả vào cậu đấy. Giáo viên tiếp tục giảng bài, có điều cả lớp có thêm một cảm giác mới mẻ, bắt đầu nhìn ngó Tô Xán bàn tán. Trừ Tiêu Vân Vân ra, ngạc nhiên nhất là Ngô Thì Nhuế. Nữ sinh bên cạnh hai mắt mơ mộng nói: - Cậu Tô Xán này thật trông không tệ, tuy không bắt mắt, nhưng rất dễ nhìn, trông là thấy thích, khí thế còn mạnh mẽ nữa, nhưng mà mình thích Phàn Khải mất rồi, Thì Nhuế, bạn thấy sao? Ngô Thì Nhuế hơi hờ hững: - Chính là người mới tới đơn vị mình đấy, trông cũng được đi. Ở chỗ ngồi Tô Xán lặng lẽ quan sát cả lớp học, Tiêu Vân Vân ngồi ở hướng mười một giờ, cách y hai chỗ, lúc Tiêu Vân Vân quay đầu lại nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Xán hết sức ngạc nhiên, thế giới này thật nhỏ. Tiêu Vân Vân chỉ khẽ gật đầu, cười nhẹ, rồi quay đầu đi tiếp tục viết bài, tựa hồ gặp lại Tô Xán ở Nhị Thập Thất Trung không có gì đặc biệt, có điều lỗ tai cô lại đỏ rực. Tô Xán lần thứ hai phải thốt lên thế giới nhỏ bé vì cô nữ sinh mà Quách Tiểu Chung thích ngồi ngay sau Tiêu Vân Vân. Hết rồi, không có bóng hình y muốn tìm kiếm trong lớp này. Tô Xán thở dài, phát hiện lại có cảm giác nhẹ nhõm, y không bao giờ nghĩ rằng, khi mình nhĩ tới khả năng có thể gặp lại Đường Vũ, trong lòng lại khẩn trương như thế. Lại có chút chờ mong, còn mười ba lớp nữa, một lớp không có Đường Vũ không nói lên cái gì cả, dù sao nhìn thấy Tiêu Vân Vân ở đây chứng tỏ vận mệnh luôn có điều thần kỳ. Hết tiết, trừ Tương Minh Quân có vài học sinh nữa tới bắt chuyện với Tô Xán, còn lại đều đi chơi hết, Tiêu Vân Vân cùng một nhóm nữ sinh ra ngoài hành lang trò chuyện, quay về cười với y một cái rồi về chỗ. Tô Xán cũng đi ra hành lang, nơi này khác Nhất Trung, hành lang dài hơn nhiều, mỗi tầng có nhiều lớp hơn, hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau, song Tô Xán có ảo giác như ở Hạ Hải, tất cả như không có gì thay đổi, Đường Vũ chưa từng rời đi, chưa ai rời khỏi cái thành phố làm người ta nhung nhớ đó.
Q.4 - Chương 8: Phượng hoàng Đường Vũ. Share: doctruyen Mời đọc Sương tan hết, ánh mặt trời chói mắt xuyên qua tán lá ngân hạnh chiếu xuống, trải khắp bãi cỏ, ao nước và cây cầu nhỏ bắc qua ao, nước ao rất trong, nhìn thấy cả đàn cá chép hoa đuổi nhau. Xoay quanh một đôi thiếu niên nam nữ đứng vịn ở thành cầu nhìn xuống. Đôi mắt Tiêu Vân Vân chăm chú nhìn Tô Xán, chớp chớp mấy cái, sau đó trêu: - Giỏi nhé, thì ra là đuổi theo mỹ nữ. Mình còn nói sao đột nhiên bạn chuyển trường, mới nhớ ra Đường Vũ cũng chuyển tới rồi. Vậy là cô ấy chuyển tới đây thật rồi, Tô Xán siết chặt nắm đấm. Tiêu Vân Vân đi tới vài bước, xoay người lại, mép áo áo sơ mi phấn hồng hoàn thành vòng quay đẹp đẽ: - Vậy để mình cập nhật tình hình mới nhất về Đường Vũ cho bạn biết nhé, không chỉ ở trường mình, mà cả ở Trung học Dung Đại, Dục Đức, dù không phải ai ai cũng biết Đường Vũ, song người biết tới cô ấy có thể chứa đầy năm đoàn tàu đấy. Đường Vũ hiện còn nổi bật hơn cả hồi ở Hạ Hải nữa. Tim Tô Xán lúc này nảy lên một cái, hơi ngẩn ra. Tiêu Vân Vân thấy vậy có chút thương hại: - Ở trường mình, Đường Vũ được bình chọn là hoa khôi xinh đẹp nhất, cách đây một tháng cô ấy đoạt giải nhất kỳ thi vật lý toàn tỉnh, sau đó ba trường tổ chức giao lưu học tập, cô ấy chính là đại biểu. Một người bạn học thời tiểu học của mình đã chuyển tới Dục Đức còn dò hỏi mình tin tức của Đường Vũ đó, nói là nam sinh Dục Đức đều như thế, bạn có biết Dục Đức nhiều mỹ nữ thế nào không, vậy mà Đường Vũ vẫn cực kỳ nổi tiếng ở đó vậy là đủ hiểu rồi chứ? Tô Xán cười khổ, vật lý là môn sở trường của y, lần trước xếp thứ 4 toàn khối, không được chọn đi thi cấp tỉnh, chỉ mộ so sánh đơn giản đủ thấy chênh lệch với Đường Vũ nhiều thế nào. - Và bây giờ lại có thêm một anh chàng chạy suốt từ Hạ Hải tới theo đuổi mỹ nhân. Tiêu Vân Vân che miệng cười, Đường Vũ và Tô Xán ở Nhất Trung là một đôi ai ai cũng biết, nhưng đó là chuyện đã qua, Đường Vũ không còn là cô gái trừ im lặng học tập không chú ý gì khác như ở lớp số năm nữa, chỉ huyển tới Nhị Thập Thất Trung hơn một học kỳ đã thành nữ thần vô số người ngày đêm tưởng niệm. Chênh lệch lớn nhất là trước kia ở Hạ Hải người bàn luận về Đường Vũ rất ít, còn ở đây Đường Vũ không khác gì ngôi sao, đi tới đâu cũng thu hút mọi ánh mắt. Tiêu Vân Vân càng trêu già, nghịch ngợm đọc thuộc lòng: - Đường Vũ, nữ, dân tộc Hán, lớp số 13 năm thứ hai. Bạn có thể không biết lớp số 13, song không thể không biết tới Đường Vũ. Tô Xán vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, nụ hôn lúc chia tay ở Hạ Hải tới nay đã là 8 tháng rồi, trong tám tháng đó, thứ y nhìn thấy nhiều nhất là trời xanh mây trắng rôi qua trước mắt, cùng với vành mắt đỏ hoe của Đường Vũ khi ấy. Đôi khi mơ Đường Vũ đứng ở bờ sông đối diện, hoa đào phơn phớt, trong khung cảnh đó, mắt đỏ hoe xoay người bước đi. Mở mắt ra, Tô Xán có thể cảm thụ được sự mất mác nửa đêm tỉnh lại nhìn trần nhà như Đường Vũ miêu tả trong thư. Giống như một thứ quan trọng trong sinh mệnh bị khoét mất, bỗng dưng thiếu một phần, nhưng không sao tìm lại được. 8 tháng này xem ra đã có rất nhiều chuyện. Đường Vũ như con phượng hoàng ẩn mình, cuối cùng hoàn thành quá trình lột xác, giương đôi cánh màu cất tiếng hót oanh động, đã sơ bộ có hình tượng chói lọi của nữ cường nhân đời sau. Hẳn là cô ấy đã trải qua rất nhiều, cho nên mới luôn muốn liên lạc với mình, song lại không có dũng khí làm thế, cho nên mới nói lời đầy bi quan "mình sẽ nhớ mãi tuổi mười bảy của bạn, cũng là tuổi mười bảy của mình." Chỉ có điều khi đó Đường Vũ không có lòng tin dũng khí đối diện, hay cô ấy đã lấy dũng khí buông bỏ rồi? - Này. Tiêu Vân Vân vỗ vai Tô Xán một cái, đánh thức y từ trong trầm tư. - Tỉnh lại đi, mình biết ở Nhất Trung, bạn và Đường Vũ rất thân thiết, nhưng mình không cho rằng hai bạn hợp nhau đâu, thực ra rất nhiều người cũng nghĩ thế, người hợp với bạn hơn là Trần Linh San, thời gian mình rời đi, đôi lúc thi thoảng có cảm tưởng, bạn và Trần Linh San sẽ thành một đôi. Tiêu Vân Vân nhìn Tô Xán, nửa thật nửa giả hỏi: - Này, không phải bạn vì Đường Vũ mà chuyển đến đây chứ? Tô Xán che giấu cảm xúc cười: - Đương nhiên không phải rồi. Thực ra mình sớm xác định rồi mới đúng, dấu bưu điện trong thư của Đường Vũ là của bưu chính thành nam, mà trường học tốt nhất ở gần đó là Nhị Thập Nhất Trung. Đường Vũ không thể không biết mình sẽ chú ý tới dấu bưu điện, nhưng không bận tâm tới điều đó, vì cô không nghĩ tới mình gửi thư không lâu, y bay trên không trung đuổi tới Dung Thành. Lúc này Tô Xán lo được lo mất, đôi khi có lúc y hoài nghi chính bản thân, hoài nghi tất cả có phải là giấc mơ quá đẹp hay không. Mơ càng đẹp, ngã càng đau đớn, Tô Xán đã tự mình vô số lần bị giáo huấn rồi, tất nhiên y không thể húc đầu vào tường mà không biết quay đầu. Tiêu Vân Vân thở phào: - Không phải thì tốt, mình thực sự sợ bạn cứ đâm đầu vào ngõ cụt, không phải là mình coi thường bạn đâu. Ôi, mình biết phải nói làm sao đây, bạn không hình dung được Đường Vũ nổi tiếng tới độ nào đâu, bạn ấy thực sự chói mắt. Bạn có thể thử xem, nhưng đừng quá để trong lòng, dù sao hiện giờ quan trọng nhất vẫn là học tập ... Hơn nữa Đường Vũ xuất sắc thì sao chứ, đâu phải cứ người giỏi nhất là tốt nhất, nhìn xung quanh, nói không chừng còn có cô gái khác phù hợp hơn đó. Tiêu Vân Vân môi hơi cong lên, ngực ưỡn về phía trước, làm Tô Xán ngớ ra, không nhịn được phí cười, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời mùa xuân. Tô Xán lúc này mới bình phục lại, thì ra cô gái này chỉ nói đùa mà thôi. Trong lòng Tô Xán vừa vui mừng vừa lo lắng, mừng vì tin tức Đường Vũ ở Nhị Thập Nhất Trung, cụ thể hơn là lớp số 13, chỉ cần mình chạy thẳng lên lầu, là có thể đối diện với cô ấy. Nhưng gặp nhau rồi thì sao nào? Nhìn nhau im lặng sao? Bức thư Đường Vũ viết tạo thành sầu lo trong lòng Tô Xán. Nói cho cùng muốn theo đuổi một cô gái như Đường Vũ, muốn khiêm nhường cũng không được, phải lớn tiếng lập uy ở đây. Nhưng mà lập uy ra sao đây? Tô Xán gãi đầu, chẳng lẽ đi kiếm vài con mọt sách đánh một trận, làm thế e rằng mình còn chưa gặp được Đường Vũ đã bị đuổi khỏi trường rồi. Trong thư Đường Vũ nói cô lo lắng mình bị cuộc sống nghiền nát toàn thân thương tích, cô không muốn Tô Xán kiệt sức vì đuổi theo bước chân của mình. Chỉ là cô không biết rằng, với rất nhiều người, cuộc sống không đơn giản là có nhà, có xe, mà có một Hàn Sơn để mình theo đuổi trèo lên là hạnh phúc lớn lao. Đường Vũ không viết tên lên bức thư là vì muốn buông tay mình ra, cởi bỏ gông cùm trên người mình, nhưng cô không biết rằng mình sớm bị thời gian nguyền rủa, bọn họ từng bỏ qua tất cả ở một không thời gian khác, nay y đã trở lại, tất cả đều thành có thể. Đường Vũ mang theo tâm tình sợ hãi cũng bất lực viết thư, nhưng cô ấy không biết, mình sẽ dùng phương thức làm cô ấy không thể tượng tượng, để cô ấy biết sự xuất hiện của mình. Tô Xán suy tính, chính diện gặp lại Đường Vũ, chỉ có tạo ra xung kích mạnh cho cô ấy, nhưng ấn tượng không hề sâu sắc, muốn cởi bỏ được nút thắt trong lòng Đường Vũ, thì phải dùng một tư thái thật cao, để cô ấy biết rằng, lời hứa trước kia của mình không phải chỉ là một lời nói xuông, mà mình có năng lực biến nó thành có thể.
Q.4 - Chương 9: Tưởng mình là Châu Tinh Trì chắc Share: doctruyen Mời đọc Áp chế kích động muốn chạy đi gặp Đường Vũ, Tô Xán ngồi xuống nhặt một cục đá bên đường, lia xuống mặt ao, cục đá nảy ba cái rồi chìm nghỉm, đàn cá giật mình chỉ tản ra chốc lát, rồi nhanh chóng tụ lại, không sợ con người, đại khái là vì được nuôi lâu rồi. Lúc này ở đầu khác có một nhóm học sinh vác camera rẽ qua góc, vừa vặn quay cảnh Tô Xán xem đá nảy "tõm tõm" xuống hồ. - Này bạn, sao bạn lại tùy tiện ném đá xuống ao nước như thế, cho dù không ném trúng cá thì cũng không phải là hành vi văn minh đâu. Lên tiếng là một cô gái toàn thân đồ trắng, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, mái tóc đen vắt qua một bên vai, đôi mắt nghiêm nghị, phối hợp với cách thuyết giáo kiểu Đường Tăng, đảm bảo vô khối nam sinh tự ti cúi đầu. Bên cạnh cô gái là nam sinh đeo kính, nhíu mày tỏ ra không hài lòng, chỉ nam sinh vác máy camera nói: - Hiện giờ cả trường đang dựng văn minh trường học, cậu có muốn làm điển hình xấu không? Là hội trưởng hội học sinh trong trường, Cao Chiêm Tùng là danh nhân, được nhận đủ các loại phần thưởng. Các loại danh nhân từ Nhị Thập Thất Trung mà ra như tỉnh trưởng, viện trưởng, nhà kinh tế học, nhà giáo dục học đều từng là cán bộ hội học sinh, hội trưởng hội học sinh là một loại khẳng định và quyền uy. Nhị Thập Nhất Trung không kém gì một trường đại học cỡ nhỏ, có đầy đủ các loại câu lạc bộ, Cao Chiêm Tùng quản lý mấy nhóm, CLB và các công tác tương ứng, tất nhiên rất có uy tín. Chuyện học sinh ném đá xuống ao như Tô Xán không phải là chưa có ai làm, nhưng chỉ cần không phải là ném rác xuống ao, hoặc là cố tình quấy nhiễu đàn cá thì không thành vấn đề. Chỉ không may Tô Xán gặp phải những người không nên gặp mà thôi. Cô gái phóng viên nhìn thấy Tiêu Vân Vân bên cạnh Tô Xán liền gật đầu. Tiêu Vân Vân vội đi tới nói: - Tôn Mạn, hôm nay tới phiên các bạn trực nhật à? Cậu ấy chỉ lỡ tay thôi, đừng để ý. Gần đây toàn trường đang triển khai nếp sinh hoạt văn minh trong trường, ĐTH trường thường xuất hiện các nơi, đưa ra ánh sáng các hành vi thiếu văn minh như ném rác bừa bãi, phá hoại cây cối v..v..v.. Tôn Mạn "ừ" một tiếng, vẫn mang vẻ mặt trách móc Tô Xán, cô là phóng viên của ĐTH trường, dung mạo thanh thoát đẹp đẽ, còn là người dẫn chương trình, xuất hiện nhiều, tiếp xúc nhiều với học sinh nên biết Tiêu Vân Vân, song không thân thiết, ở trong trường Tôn Mạn cực kỳ có tiếng tăm, thậm chí còn được lên trang bìa tạp chí học sinh. Tiêu Vân Vân ra mặt nói đỡ cho Tô Xán, xem ra quan hệ hai người khá ám muội, Tôn Mạn không làm quá, lườm Tô Xán một cái, định tiếp tục đi kiểm tra thì thấy Tô Xán vươn tay tới cành ngân hạnh thấp, bẻ rắc một cái. Mọi người mắt tròn mắt dẹt, Cao Chiêm Tùng nghiêm giọng quát: - Này bạn kia, làm cái gì thế, vừa mới bảo bạn đừng ném đá, bạn lại đi bẻ cành, có biết đây là hành vi phá hoại môi trường chung không? Tô Xán ngắt cái lá ném xuống nước: - À, ngại quá. Lại tiếp tục ngắt lá ném. Cao Chiêm Tùng trố mắt ra luôn, chỉ nam sinh cầm camera: - Mau, quay lại đi, loại thái độ tồi tệ này, nhất định phải quay lại làm điển hình, phê bình khắp toàn trường. Tiêu Vân Vân cuống lên, không hiểu sao Tô Xán lại cố ý gây chuyện, vừa giữ y lại vừa nói: - Tuyệt đối không có lần sau, bạn ấy là học sinh vừa chuyển trường, không biết cây cối trong trường không được bẻ bừa, Tô Xán, đừng phá nữa. Tô Mạn hơi khó xử, Tiêu Vân Vân đã khẩn cầu như thế, cô không tiện nghiêm mặt lại, sau này rất có thể sẽ cùng làm ở CLB truyền hình. - Học sinh chuyển trường thì sao? Cao Chiêm Tùng không bỏ qua, đó là chức trách của hội học sinh: - Bạn và Đường Vũ cũng là học sinh chuyển trường, song có ai quá đáng như cậu ta không, quan trọng là thái độ của cậu ta không có vẻ gì là muốn sửa sai cả. Tô Xán thấy trêu chọc đám học sinh CLB truyền hình này thế là đủ, ngồi xuống, thò tay vào ao nước lạnh. Lần này không ai nhịn được nữa, Tôn Mạn chỉ vào tấm biển cắm bên ao: - Tiêu Vân Vân, cậu bạn này xem ra cố tình khiêu khích chế độ toàn trường. Cậu không nhìn thấy à " cấm chỉ ném rác, thức ăn xuống ao. Cấm chỉ giặt, rửa dưới mọi hình thức", rửa tay cũng thế! Này, hành vi của cậu nhất định phải cho đăng lên toàn trường. Tiêu Vân Vân chỉ biết dậm chân, Tô Xán bị làm sao, thế này không giống tính cậu ấy. Nhưng còn chưa hết, Tô Xán không rửa tay mà là vươn hai tay ra bắt lấy một con cá, vì cá trong ao không sợ người, cho nên y thuận lợi bắt được một con cá, con cá quẫy mình, nước bắn lên khuôn mặt tái đi của Tôn Mạn và Cao Chiêm Tùng. Mất một giây mới kịp phản ứng, Tôn Mạn mặt đanh lại, cầm micro nói vào ống kính camera: - Thưa các bạn, mọi người đã nhìn thấy rồi, trường học tốn lượng lớn tiền của tạo ra hoàn cảnh mỹ hảo cho chúng ta, thường ngày chúng ta chung sức bảo vệ đàn cá này, song bị bạn học này bắt lên chơi đùa, đây là hành vi ác liệt nhất trong tuần qua, càng khó chấp nhận hơn cả chuyện ăn uống xong vứt vỏ thức ăn bừa bãi. Chúng tôi sẽ phỏng vấn xem rốt cuộc cậu ta nghĩ gì mà có hành vi này. Tiếp đó ống kính zoom gần Tô Xán. Tô Xán quơ quơ con cá trong tay, chẳng trốn camera mà còn tự nhiên nói: - Con cá chép này béo tròn béo trục, bị nuôi tới mức không còn chút nhanh nhẹn nào nữa, loại cá này chỉ biết dùng vẻ bề ngoài đẹp đẽ lấy lòng người khác, để được chăm sóc cho ăn, không có cả năng lực tự kiếm lấy thức ăn, hay né tránh nguy hiểm, một khi rời khỏi môi trường an nhàn này, dễ dàng chết trong sóng gió! Phải chăng mô hình giáo dục trong nước cũng giống như con cá chép hoa này, chỉ chú trọng giáo dục ứng thí bề ngoài, lấy điểm thi đẹp đẽ đại biểu tất cả, chứ không chú trọng phát triển nhân tài, phát huy đặc điểm mỗi học sinh. Chuyển biến quá mức bất ngờ, học sinh cá biệt bị bắt làm điển hình hành vi xấu lại lên tiếng chỉ trích lại, làm cả đám chỉ biết đưa mặt nhìn nhau. Tô Xán ném con cá "bõm" xuống nước, vẩy tay nói: - Trường chúng ta bỏ rất nhiều tiền của ra kiến thiết hoàn cảnh trường học, chuyện này tốt thôi, có điều tôi hi vọng giáo viên trừ suy nghĩ tới nhân tố hoàn cảnh, cũng nên nghĩ nhiều hơn tới văn hóa hàm súc của trường học, kiết thiết văn hóa trường học theo hướng xâu xa, tương lai thành điển hình giáo dục trong ngoài nước, không nên lãng phí tài nguyên vào những thứ đẹp đẽ mà không có ích lợi gì này. - Cậu! Tôn Mạn vốn cho rằng cái tên nhìn có vẻ lười nhác này đối diện với ống kính sẽ tịt ngòi luôn, giống như rất nhiều lần cô đi phỏng vấn, cô thích chĩa ống kính làm đám nam sinh cao lớn phải đỏ mặt lúng túng, ai ngờ hôm nay gặp cái tên càng nói càng hăng, khiến mình không nói được gì: - Cậu, cậu tưởng mình là Châu Tinh Trì chắc! Cao Chiêm Tùng thấy Tôn Mạn bị Tô Xán làm trở tay không kịp thành ra thất thố thì ra hiệu ngừng quay, hết sức vui mừng đưa tay ra: - Xin chào, tôi là Cao Chiêm Tùng, hội trưởng hội học sinh. Hắn thường xuyên tổ chức các hoạt động, đối diện với vô số chuyện bất ngờ, kể cả lời chất vấn chỉ trích, không như người khác, hắn bình tĩnh nghe hết những lời diễn giảng của Tô Xán, biết luận điệu này gây nên làn sóng lớn. Tin tức chú trọng độ tập trung dư luận, có thể tạo ra làn sóng dư luận là tin tức đó thành công, mỗi ngày hắn đi bắt điển hình vi phạm đã ngán tận cổ rồi, đột nhiên xuất hiện một học sinh thẳng thắn chỉ tích đàn cá chép hoa mà trường học hao phí mấy chục vạn mua về, chuyện này gián tiếp thể hiện không khí cởi mở của trường học, cho thấy học sinh Nhị Thập Thất Trung khác với những nơi khác. Nhị Thập Thất Trung không thiếu đám quái đản, ví như bôi vẽ lên tường trường, trước khi thi vẫn chơi Final Fantasy kết quả điểm cao ngất, lập ban nhạc rock ăn mặc không khác gì người điên, hay viết bài văn tuyệt đối bị liệt vào phản nghịch. Giống thế hiện có học sinh tư tưởng sắc bén, dám công kích chính sách của trường, loại nhân tài này chỉ Nhị Thập Thất Trung mới có, chỉ Nhị Thập Thất Trung mới tiếp nhận.
Q.4 - Chương 10: Cám ơn. Share: doctruyen Mời đọc " Không hổ danh hội trưởng hội học sinh", Tô Xán phải đánh giá lại Cao Chiêm Tùng, mặc dù mặt hơi non, song năng lực phản ứng, cách ứng xử đều rất nhạy bén, có thể thấy Nhị Thập Thất Trung đúng là ngọa hổ tàng long. Liền đưa tay ra, bắt tay hắn: - Tô Xán, học sinh mới, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn. Quả nhiên hành vi lúc nãy chỉ để gây chú ý, rất thông minh, không phải hạng ỷ tài ngông cuồng, xem ra sắp tới có nhiều trò vui rồi. Cao Chiêm Tùng nhiệt tình nói: - Không dám chỉ bảo, không mấy người dám nói ra những người như cậu đâu, tôi rất ủng hộ câu. Thực ra tôi ngứa mắt với đàn cá này lâu rồi, nếu không phải vướng thân phận hội trưởng hội học sinh, có khi tôi đã nướng sạch bọn chúng, giáo dục trường học phải cải cách, cậu nói đúng tâm khảm tôi rồi. Mới chuyển tới có quen không, nếu sau này có gì khó khăn, cứ tìm tôi. Mặc dù Tô Xán chỉ trích chế độ giáo dục của trường, song vừa rồi y nói tới ", tương lai thành điển hình giáo dục trong ngoài nước", trở thành tiên phong văn hóa giáo dục là thứ cao tầng lãnh đạo trong trường muốn thấy, cho nên Cao Chiêm Tùng dám đảm bảo phát tin này ra không lo Tô Xán chịu ảnh hưởng xấu gì, giáo viên Nhị Thập Thất Trung tố chất giáo dục cao, không vì vài câu "thuốc đắng dã tật" của học sinh mà trù úm vùi dập, có thể thoải mái đưa tin để tạo ra chủ đề bàn tán. Hôm nay CLB truyền hình đào được kho báu rồi, lần này không có ai chỉ trích bọn họ toàn đưa "tin tức rác rưởi" nữa. Thấy Cao Chiêm Tùng vì những lời nói Tô Xán mà thay đổi hẳn thái độ, lại còn thân thiết với y, trong lòng Tôn Mạn khỏi nói uất nghẹn thế nào, hừ lạnh một cái xoay người đi, trong lòng chửi rủa Tô Xán khắp lượt, rõ ràng là loại học sinh cá biệt phá hoại môi trường, chẳng lẽ vì vài câu nói mà thay đổi bản chất sự việc à? Lúc tan học tâm tình Tô Xán cực tốt, lúc này y đã biết tầng của mình có lớp số 1 đến 7, còn lớp 8 tới 14 của Đường Vũ ở góc tây nam, hai khu nhà đối diện nau. Căn bản không có chuyện tình cờ gặp được Đường Vũ ở hành lang, trừ khi Đường Vũ chạy sang khu phòng học bọn họ. Nếu như định cho cô ấy một sự bất ngờ, vậy thì mình phải kiên nhẫn chịu đựng cô đơn, lặng lẽ chờ lúc cô ấy phát hiện ra kỳ tích xuất hiện. Thế nên khi tan học Tô Xán còn cố ý về muộn ba mươi phút để tránh tình cờ gặp phải Đường Vũ. Ngồi dựa vào hành lang nhìn sân trường ngày một vắng vẻ, nhớ tới ở Hạ Hải, luôn có một cô gái chờ đợi mình, bây giờ bóng dáng quen thuộc đó không còn thấy nữa. Biết Đường Vũ ở cùng nơi với mình, nghe truyền kỳ về cô trong trường, cô gái chói mắt từng có lời hứa quá khứ cùng mình, gần ngay trong gang tấc, lại trở nên không chân thực. Đây là nơi cô ấy đi qua trong vô số lần tan trường, từ khi rời Nhất Trung, cũng là nơi mình đi qua hôm nay. Thời không thường là thứ phiến diện như vậy đấy, có lẽ chúng ta từng tiếc nuối vì bỏ lỡ người nay xa cách chân trời, thực tế lại rất có khả năng ở cách nhà mình một con đường, chẳng qua mọi người vì quán tính sinh hoạt một rẽ trái, một rẽ phải, vì thế tiếp tục bỏ lỡ như trước. Cho tới tận một ngày cùng vợ con bắt gặp người xưa ở cái ngã rẽ .. Nghe có vẻ giống tên biên tập máu chó trong phim drama Hàn Quốc đúng không? Nhưng thực ra chuyện này xảy ra hàng ngày, cuộc sống đôi khi còn YY hơn cả tiểu thuyết. Trở về nhà, cha mẹ đã làm xong cơm nước nóng hôi hổi, ánh mặt trời cuối cùng trong ngày chiếu vào để lại dấu tích mờ nhạt trong nhà, không biết nhà Đường Vũ ở đâu? Nhà của Đường Vũ là nơi thần bí dụ hoặc cực lớn với Tô Xán thôi thúc y lên đường thăm dò, thực ra như hôm nay chỉ cần đợi Đường Vũ đi về rồi bám theo là biết. Nhưng Tô Xán không làm thế, không cần phải quá vội vàng. Tằng Kha vừa xếp thức ăn ra bàn vừa hứng khởi kể chuyện mở cửa hiệu, bà nhìn trúng cửa hiệu lớn, hỏi thăm thì khả năng tốn chừng 20.000, không ngờ cửa hiệu ở vị trí không tệ mà lại còn rẻ hơn ở Hạ Hải, đang thảo luận việc lập hợp đồng. Thực ra ở thời đại cơ hội rộng mở này, chỉ cần dám nghĩ là có thể kiếm tiền, người nắm khoản tiền lớn trong tay như Tằng Kha, tìm đúng hạng mục, không mắc sai lầm là tiền vào như nước chỉ là sớm muộn. Tô Lý Thành thì nhắc tới chuyện Từ lão thái gia: - Phải rồi Tô Xán, vì sao con lại quen ông Từ, hôm nay thư ký Kim nói chuyện cha mới biết. Còn nói khi nào còn đi gặp ông Từ, gần đây tâm tình không tốt, nói lần trước trò chuyện với con xong thì khoan khoái hơn nhiều. - Con còn chẳng biết đây này. Tô Xán kể chuyện hôm đó đi lạc vào hậu viện tổng công ty, cũng nhắc tới chuyện Từ Trưng nhận ra mình, làm cha mẹ y nghĩ mãi không ra. Có thể cùng Từ Trưng quan hệ tiến thêm một bước là chuyện Tô Xán cầu mà chẳng được, chẳng phải hi vọng mấy câu nói của mình có thể giúp cha thăng tiến gì, Từ Trưng là huyền thoại sống, nói chuyện với ông, hấp thu được kinh nghiệm ông đúc kết cả đời sẽ có ích không nhỏ, cũng giống như Tô Xán được đám kỹ sư già Triệu Ngạn chỉ bảo cho rất nhiều. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ích gì cho cha, ít nhất giúp cha thay đổi trạng thái bị bài xích này. Tình người nóng lạnh trong tổng công ty còn quá hơn cả hệ thống công vụ viên, thế nên khi trước Đông Kiến Quân thất thế bị điều xuống Hạ Hải gặp được Tô Lý Thành cùng chung hoạn nạn mới trân trọng như thế. Còn một chuyện nữa, nghe nói cậu cả Tằng Toàn Minh đã được tỉnh cử người xuống khảo sát, rất có khả năng sẽ điều lên tỉnh, hệ cha y ở tổng công ty sẽ có tiếng nói hơn nhiều. Thực ra Tô Xán cơ bản cũng đoán ra rồi, nhưng y không muốn nói cho cha mẹ biết. Ăn cơm tối xong Tô Xán gọi điện thẳng tới biệt thự Vương Bạc. Nhận điện thoại là một giọng nữ nhu hòa, nghe thấy Tô Xán "a lô" một cái, đột nhiên trầm mặc. Tô Xán nghi hoặc: - Có phải Lạc Nhiên không? - Xin hỏi vị nào thế? Đúng là giọng Lâm Lạc Nhiên, Tô Xán trêu: - Đại ca đây. - Tô Xán! Giọng nói bên kia điện thoại rõ ràng chuyển sang êm ái, chớp mắt cái đã biến đổi, rít lên: - Cậu có biết tôi nhớ cậu thế nào không, nhớ tới muốn bóp chết luôn đấy. - Tôi quen biết không ít người ở Nhị Thập Nhất Trung, trước khi tới Hạ Hải, Tôi cũng học ở đó. Có biết đám Trương Hiền, Trang Chí Vũ, Trương Phi Phi không, cho mà biết Phi Phi là mỹ nữ đấy, cậu chắc nghe tới họ rồi, cho họ biết cậu là bạn tôi, nhất định cậu sẽ nổi tiếng. Đúng là phong cách Lâm Lạc Nhiên, nếu bỏ đi cách thức cô gái này nói chuyện, chỉ nghe giọng nói hoặc nhìn tướng mạo thì rất có vị nữ nhân. Bạn bè của Lâm Lạc Nhiên hẳn cũng cùng vòng tròn bọn họ, gia cảnh không kém, có tài nguyên nhân mạch lớn, sẽ có cơ hội lớn, song Tô Xán không hứng thú làm bạn với đám hoàn khố, nói lảng đi: - Tiểu thư ơi, mình mới tới trường có một ngày thôi, không biết mấy người đó, có thời gian tới Dung Thành chơi thì giới thiệu cho mình. - Tính sau, nói không chừng ngày nào bọn mình chán Hạ Hải rồi cũng chuyển tới đó không biết chừng, tới lúc đó cậu là chủ nhà phải đãi khách đấy. Ê, muốn gặp chú Vương à, gọi một tiếng mỹ nữ đi, mình chuyển ống nghe cho. Vương Bạc nhận lấy điện thoại: - Tô Xán, tới Dung Thành đã quen chưa, cháu không biết Lạc Nhiên ngày nào cũng nhắc tới cháu. Tiếp đó có giọng điêu ngoa của Lâm Lạc Nhiên: - Cháu nhắc bao giờ? Ai ngờ một bí thư thành ủy cũng trêu đùa như vậy, Tô Xán không dám tiếp lời, câu đầu tiên nói là: - Cháu cám ơn chú. Thân là người đứng đầu tập đoàn kiến trúc hàng đầu tỉnh lại biết nhà họ chuyển đến, ắt có người thân phận lớn đánh tiếng, người này là ai, khỏi đoán cũng biết.
Q.4 - Chương 11: Cuộc sống bình lặng. Share: doctruyen Mời đọc Tắt đèn nằm trên giường, nhìn qua cửa sổ ngắm bầu trời đêm bên ngoài, trước mắt bị khu nhà cao tầng chắn tầm nhìn, bầu trời thu nhỏ rất nhiều, bầu trời cũng không được trong như ở Hạ Hải. Tô Xán thích nằm trong bóng tối suy nghĩ, mẹ mở cửa hiệu ở Dung Thành rồi, mình cũng nên làm gì đó, hiện nghiệp bán lẻ văn phòng phẩm đang ở giai đoạn phồn vinh, song đằng sau phồn vinh luôn là chướng ngại. Sau khi cánh cửa thị trường mở ra, phương thức kinh doanh truyền thống sẽ khó thích ứng được với thị trường năng động, chướng ngại lúc đó sẽ tới, giống như câu nói, hôm nay tàn khốc, ngày mai còn tàn khốc hơn, ngày kia càng tàn khốc hơn nữa, còn ngày kìa sẽ mỹ hảo, có điều đại bộ phận đều chết trước khi ánh bình minh tới. Còn mình liệu có ngã xuống trong bóng tối trước bình minh không? Mơ mơ màng màng thiếp đi, Tô Xán nằm mơ thấy một bình nguyên rộng bao la, trên bình nguyên cờ rợp trời, trăm vạn hùng binh xếp hàng, còn y là thống soái thiên binh vạn mã, cuối bình nguyên là rặng núi cao, mặt trời từ đỉnh núi chiếu ra, khung cảnh như thần thoại Hi Lạp. Tỉnh lại, ánh sáng trong mơ thành ánh sáng thật chiếu vào mắt, Tô Xán vẫn nhớ cảnh trong mơ, tối qua chỉ xem bộ phim lịch sử lại có giấc mơ trẻ con này, có phải mình càng ngày càng trẻ ra không? Tô Lý Thành ở hội nghị nghiên cứu chiến lược công ty có chuyện không vui, công ty phân công ông tiếp nhận một nhà máy lễ phẩm ở ngoại thành mà tổng công ty khống chế cố phần, nhà máy này đã thua lỗ gần hai năm, trước khi cải cách thuộc quốc xĩ, cải cách xong tuy có vốn đầu từ ngoài bỏ vào, song đại bộ phận cổ phần vẫn do chính phủ ủy thác Đại Dung nắm giữ, coi như nửa quốc xĩ. Nhà máy không còn thích ứng với thay đổi của thị trường kinh tế, thứ sản xuất ra không bán được, tạo thành thất thoát tài sản quốc gia, thành phố định đóng cửa nhà máy, hoặc cho xí nghiệp khác bao thầu. Chuyện này được đặt lên đầu công ty Đại Dung, trên hội nghị công ty, phó tổng giám đốc Mộc Khai tiến cử Tô Lý Thành giải quyết chuyện nhà máy lễ phẩm Long Thịnh. Mộc Khai là em họ của Từ Trưng, thạc sĩ công trình đại học Hoa Nam, là thế lực đối lập với Từ Kiến Xuyên, Đông Kiến Quân. Chia rẽ lớn nhất của Mộc Khai và Từ Kiến Xuyên ở vấn đề nhân sự. Sau khi Từ Trưng không quản lý chính sự cụ thể nữa, đại bộ phận quyết sách của công ty giao cho con trai Từ Kiến Xuyên và Mộc Khai, hai bên bằng mặt không bằng lòng từ lâu. Mộc Khai được sự ủng hộ của quá nửa nguyên lão trong công ty, là thế lực bảo thủ, rất bất mãn chuyện Từ Kiến Xuyên sử dụng lượng lớn người ngoài, ai bên tranh đấu gay gắt, lần trước Đông Kiến Quân bị đẩy tới Hạ Hải là vì Mộc Khai. Ai ngờ trời đất run rủi thế nào mà lập công lớn ở Quảng trường Tinh Hải, còn kéo về một Tô Lý Thành. Đông Kiến Quân không đồng ý, muốn Tô Lý Thành tham dự hạng mục "chung cư Vienna" ở vành đai hai, đây là công việc béo bở, thuộc khu sinh hoạt nhân văn tiêu biểu mà tổng công ty bỏ vốn lớn đầu tư, rất nhiều đôi mắt trong thành phố nhìn vào, nếu gài Tô Lý Thành vào đây, thu hoạch không nhỏ. Nhóm người Mộc Khai lại đề xuất Tô Lý Thành có kinh nghiệm vực dậy Cty Công trình số 4 ở tình trạng rệu rã, vậy điều đi giải quyết vấn đề nhà máy Long Thịnh càng thích hợp hơn, đây là vấn đề được lãnh đạo thành phố chỉ thị, giao cho Tô Lý Thành thể hiện sự trọng dụng cán bộ. Hội nghị kết thúc Tô Lý Thành càm tư liệu nhà máy rầu rĩ rời hội trường. Ai cũng hiểu ván đề nhà máy Long Thịnh là ở cơ cấu sơ cứng quá mức, cục thương nghiệp cùng từng bày mưu tình kế cho nhà máy Long Thịnh, kế hoạch đâu ra đó, tài chính đầy đủ, thế nhưng chẳng thể xoay chuyển được tình hình kinh doanh lỗ vốn, thử vài hạng mục, đầu tư càng nhiều tiền đồ càng hắc ám. Một cái nhà máy tồn tại đủ mọi tệ nạn của hệ thống kinh tế kế hoạch ấy, chẳng ai muốn gánh lấy, chuyện này giao cho Tô Lý Thành làm khỏi nghĩ cũng biết áp lực. Tan họp, Lý Ngọc Hà đi bên Mộc Khai nịnh bợ: - Giám đốc Mộc, chiêu này thật là cao. Lý Ngọc Hà có va chạm với Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành ở Hạ Hải, sự kiện Cty công trình số 4 bãi công còn là hắn xúi bẩy đằng sau, giờ thấy Tô Lý Thành ôm bom, tất nhiên vui vẻ. Buổi chiều Tô Xán đi học về thấy Tô Lý Thành đã về nhà xem tư liệu, chuyện này không giống tác phong của ông, dò hỏi đủ kiểu mới biết được đại khái vấn đề. Nhà máy Long Thịnh tiếp tục thế này sớm muộn cũng sẽ sập, công ăn việc làm cho hơn trăm công chức sẽ thành vấn đề nan giải, vấn đề thực sự là ở đó, không mấy ai tin tưởng vực dậy được cái nhà máy này nữa rồi. Trước kia nó từng khá có thực lực, bao hết việc sản xuất đồ kỷ niệm du lịch của Dung Thành, song vì phương thức tiêu thụ đơn nhất, thiết kế sản phẩm cũ kỹ, không có sức cạnh tranh, khó cứu sống nổi. Mà hơn trăm công chức kia thì trình độ văn hóa thấp, cả đời sống dựa vào nhà máy, không biết làm việc khác, ai dám tiếp nhận cục nợ này? Tằng Kha lo lắng nói: - Nếu quá hạn không giải quyết được vấn đề thì ngừng sản xuất đóng cửa, chưa nói thành đống hỗn loạn, mà anh vốn không liên quan cũng lún vào, nói không chừng gánh lấy trách nhiệm giải quyết công ăn việc làm cho công chức mất việc, giải quyết cả đời chả hết. Tô Lý Thành ăn cơm xong tiếp tục xem tài liệu, thi thoảng cầm ấm trà lên uống, trà nguội lạnh rồi cũng chẳng biết, day trán trả lời: - Để mai xuống nhà máy xem tình hình ra sao mới nói được. Nhìn thấy con trai không học bài mà ngồi bên xem tài liệu, Tô Lý Thành không nói gì, từ lúc lên cao trung đến giờ, vợ chồng ông không cần lo tới thành tích học tập của Tô Xán nữa, làm ông nghĩ tới có chút an ủi. Ở trường học Tô Xán biểu hiện rất quy củ, đến mức trong lớp gần như quên mất có một học sinh chuyển học như y rồi. Chỉ có mỗi Tiêu Vân Vân vui vẻ nhất, ngày ngày có thêm niềm vui tới trường. Tô Xán cũng dần cảm thụ được sự nổi tiếng của Đường Vũ rồi, ví như có người thấy Đường Vũ xuất hiện ở khán đài xem thi đấu bóng rổ chẳng hạn, chỉ có thế cũng thành tin tức khiến người ta bàn tán. Tiêu Vân Vân cũng miêu tả Đường Vũ xa cách thế nào, biến tướng nhắc Tô Xán rằng quan hệ của y với Đường Vũ ở Hạ Hải kết thúc được rồi, cùng lắm coi đó như một hồi ức đẹp, hiện giờ Đường Vũ cực kỳ được săn đón, nếu cứ thế đi gặp mặt, người ta chưa chắc đã muốn nhớ lại chuyện cũ, chẳng phải tự làm bản thân đau khổ, còn khiến xung quanh nghị luận, phải biết rằng học sinh nơi này độc mồm còn hơn ở Nhất Trung. Biết Tiêu Vân Vân hoàn toàn có ý tốt, Tô Xán không bình luận gì, đồng thời không hỏi tới chuyện Đường Vũ nữa. Thi thoảng tan tiết học cũng kéo Tô Xán đi giới thiệu cho bạn bè của mình " đây là Tô Xán, bạn học trường cũ của mình". Một ít nữ sinh vì thế dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn hai người, nói vài câu trêu ghẹo. Ở tiết thể dục, Tiêu Vân Vân thường chạy tới ngồi cùng Tô Xán gần như không tham hoạt động gì, nhìn mặt trời lặn dần, ở đây bọn họ đều là vô danh tiểu tốt, không bị chú ý như ở Hạ Hải, nếu ở Nhất Trung, Tiêu Vân Vân và Tô Xán ngồi riêng với nhau như vậy, đảm bảo hôm sau tin bay đầy trời. Hiện giờ bọn họ có thể thoải mái nói chuyện trên trời dưới đất, chỉ có số ít nữ sinh thân thiết với Tiêu Vân Vân thi thoảng tới trêu chọc gán ghép họ với nhau, làm Tiêu Vân Vân đỏ mặt đứng dậy đuổi đánh. Trước thứ hai tuần sau, trước khi tiết mục của CLB truyền hình phát ra, thời gian cứ thế bình tĩnh trôi đi, không có chút gợn sóng nào.