Q.4 - Chương 12 - 13: Gặp mặt Share: doctruyen Mời đọc Tiêu Vân Vân phát hiện mình thích nụ cười của Tô Xán, thích nhìn ánh mắt của Tô Xán dưới ánh chiều tà, trong đó như ẩn chứa bí mật không ai biết. Không phải ai cũng thích được người khác chú ý, Tiêu Vân Vân nghĩ, nếu có thể cùng Tô Xán cứ vậy ngày ngày bình thường đi học, bình thường tốt nghiệp, sẽ là quãng đời cao trung đẹp nhất rồi. Nhưng một người trúng lời nguyền thời gian như Tô Xán, chẳng thể có cuộc sống bình thường. Tới tiết ba biết giáo viên chưa biết có học sinh mới chuyển trường, Tô Xán liền trốn tiết, mục tiêu được Tô Xán xác định trước rồi là phòng tranh khu nghệ thuật ở gần cổng trường. Khu nghệ thuật được anh đào đang vào mùa nở rộ che kín xung quanh, khung cảnh yên tĩnh, quan trọng là nơi này có thể quan sát được cổng trường, Tô Xán muốn nhìn thấy Đường Vũ, không cần gặp nhau, chỉ cần thấy mặt cô là đủ rồi. Biện pháp hữu hiệu nhất tất nhiên là đứng ở cửa lớp của Đường Vũ, nhưng nhớ tới lá thư của Đường Vũ, Tô Xán từ bỏ ý nghĩ này. Cách thứ hai là đợi ở con đường mà chắc chắn học sinh nào tan học cũng đi qua, chỉ nghĩ tới nhìn thấy Đường Vũ tới, hoặc bóng lưng cô rời khỏi con đường này, Tô Xán thấy lòng cồn cào nhung nhớ. Thôi thúc mãnh liệt đó khiến y lập tức tiến hành, tới tiết cuối cùng liền khoác cặp rời lớp luôn, làm học sinh trong lớp kinh ngạc há hốc mồm, mới chuyển trường được hai ngày đã trốn học, học sinh mới này cũng ngầu quá đi. Ngô Thi Nhuế lắc đầu, ấn tượng ban đầu về gia đình Tô Xán đã không tốt, hiện càng thêm coi thường Tô Xán. Có một số ít hâm mộ, song đa phần là không tán đồng, thấy Tô Xán lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa, qua mắt được giáo viên để trốn học, nhưng lừa được thành tích không, đến kỳ thi còn trốn được không? Có điều đến khi giáo viên vào lớp là chẳng còn ai nhớ tới Tô Xán nữa, mọi người tập trung vào bài giảng, hết sức chăm chú, không khí thi đua học tập ở Nhị Thập Thất Trung rất cao, chẳng ai rảnh rang đi chú ý tới người khác. Bọn họ không biết rằng thực ra Tô Xán học hết rồi, qua hơn một năm rèn luyện, Tô Xán có năng lực hấp thu siêu cường, không chỉ thế y không thích cách học gượng ép, lúc nào cũng cắm đầu học, kể cả cơ thể bài xích cũng cố gắng học, kết quả tốn công hiệu quả không cao, lại khiến tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái mệt mỏi. Lúc này Tô Xán hiển nhiên không có tâm trạng học tập. Bên cạnh phòng tranh có giáo viên đang giảng giải vẽ phác họa, Tô Xán vừa tới đó ngồi, liền có người cạnh cửa sổ nhìn thấy y, song chỉ nhìn thoáng cái rồi quay đầu đi, tiếp tục chăm chú nghe giảng. Chẳng mấy chốc Tô Xán phát hiện mình không chiến đấu một mình, có hai nam sinh đi tới, ăn mặc đều không tệ, Nhị Thập Thất Trung đại khái là số ít trường không yêu cầu học sinh mặc đồng phục, có nghĩa là không yêu cầu tư tưởng đại thống nhất, điều này hợp khẩu vị của Tô Xán, trường học có thể bao dung nhiều tư tưởng, quan niệm cùng tồn tại chính là ưu điểm chung của các trường học danh tiếng trên thế giới. Hai nam sinh cao gầy này có sự lão thành không giống học sinh bình thường, tựa hồ đợi gì đó ngoài phòng, thấy Tô Xán nhìn mình thì một tên trợn mắt: - Mày nhìn cái b.. à? Tô Xán chẳng ngán, cười đáp: - Đúng, tao nhìn cái b ... đấy. Hai tên này da ngăm đen, nhìn là biết thuộc loại hình khá ưa vận động, tên lên tiếng nghe Tô Xán đốp lại mình thì khạc bãi đờm nhổ xuống đất, tên còn lại giữ lấy bạn mình, nói nhỏ: - Tiền Long, đừng gây chuyện, chuyên tâm chuyện của chúng ta đi. Sau đó quay sang Tô Xán: - Mày nhanh mồm đấy, nhưng muốn sống tốt thì nên giữ mồm giữ miệng. Tô Xán lờ bọn chúng đi, tiếp tục chăm chú nhìn ra ngoài. Lúc này chuông tan lớp vang lên, hai bên rõ ràng đều không hứng thú với đối phương, nên chẳng có thêm câu nào nữa. Tiếp đó trong phòng tranh có tiếng thu thập đồ đạc, học sinh bắt đầu khoác cặp ra về. Một nữ sinh ôm tranh vẽ rời phòng học, ăn mặc bình thường thôi, nhưng tướng mạo xinh xắn, tóc mái lưa thưa, má bầu bĩnh, hai mắt tròn rất thuần khiết, nhìn thấy hai nam sinh đợi ở cửa lớp, người rõ ràng hơi rụt lại: - Các, các anh sao lại ở đây? Nam sinh tên Tiền Long cười: - Em không phải nhờ anh nói với cha anh chuyện nhà máy à, chuyện này khó. Cô gái là con công chức nhà máy, mẹ bị bệnh, cha cô là một bảo vệ lương tháng chỉ ba trăm đồng, nếu nhà máy sập, trong nhà càng khó khăn. Cô gái rơm rớm nước mắt. Tô Xán nghe câu chuyện có vẻ bất thường thì hơi xoay người qua. - Đừng khóc, em yên tâm, cha anh đồng ý rồi, cha anh rất thích hỗ trợ người khó khăn, cho nên sẽ giúp nhà máy cha em. - Thật sao!? Cô gái mừng rỡ, nhìn nam sinh trước mắt như nhìn toàn bộ hi vọng. - Đương nhiên, cha anh nói sẽ chiếu cố đặc biệt tới nhà em! Yên tâm. Tô Xán lắc đầu, nhìn vẻ mặt của Tiền Long và tên bạn là biết hai tên này quen nói dối, lời loại người này nói mà tin thà tin lợn biết leo cây. Tiền Long mắt đảo vòng lên người cô gái: - Anh giúp em giải quyết vấn đề, em báo đáp anh thế nào đây? Cô gái mặt đỏ rực, cắn chặt môi nói: - Chủ, chủ nhật này được không? - À được, khách sạn Cẩm Giang, à không, khách sạn Phúc Lâm đi, 10 giờ sáng nhé. Lúc này cầu thang khu nghệ thuật ồn ào, một nhóm khá đông đi xuống, trong đó có Tô Mạn, phóng viên xinh đẹp của ĐTH trường, đi cùng toàn là thành viên CLB truyền hình, bọn họ có chút đặc quyền, có thể không cần lên lớp trong vài trường hợp. Tôn Mạn thấy cô gái kia khóc, mặt lạnh xuống: - Họ bắt nạt bạn à? Cô gái vội vàng lắc đầu: - Không, không có. Tiền Long cười chớt nhả: - Tôi nói này chị hai, làm gì có chuyện tôi bắt nạt con gái, chị thừa biết tôi luôn thương hương tiếc ngọc mà. Tôn Mạn không ưa gì hắn, nhíu mày: - Cậu tốt nhất chú ý một chút cho tôi. Cô gái lau nước mắt, cúi đầu bước đi: - Mình, mình đi đây. Tiền Long không quên nói với theo: - Nhớ nhé, mười giờ chủ nhật đấy. - Mười giờ chủ nhật cái gì? Tôn Mạn hỏi: Tiền Long nhìn vóc dáng yểu điệu của Tôn Mạn, cười hăng hắc: - Không có gì, mà đảm bảo bà chị không muốn biết đâu. Không phải chuyện của mình, vả lại Tôn Mạn biết mình chẳng thể quản lắm chuyện như thế, quay đầu đi thì thấy Tô Xán, nhíu mày lại: - Sao chỗ nào cũng thấy cậu vậy? Ngữ điệu đầy ghét bỏ. Tô Xán cũng biết hành vi của mình hôm đó với một số người thực sự không hay ho gì, nhưng y có mục đích, chuyện này chẳng cần giải thích với ai, bị ghét thì bị ghét, y chẳng sợ bị giáo viên chủ nhiệm ghét nữa là. Lúc này tên đi cùng Tiền Long giật tay bạn, chỉ: - Ê, Đường Vũ kìa. Tim Tô Xán như bàn tay vô hình bóp một cái, đầu quay ngoắt sang với tốc độ nhanh nhất, thiếu chút nữa ngoẹo luôn. Người chưa tới nhưng không khí như có hồng nhạt mang hương thơm thoang thoảng làm bao trái tim thiếu niên xốn xang. Đường Vũ xuất hiện ở cuối đường, quần jean, áo sơ mi, cổ áo buộc nơ nhỏ, hai tay xách chiếc cặp nhỏ màu đen để trước người, cô vẫn thanh lệ như cũ, đôi mắt xa xăm đượm buồn, đơn giản, song mùi vị đó không phải tận mắt nhìn thấy khó miêu tả được rung động trong lòng. Hai hàng anh đào màu hồng phơn phót trồng bên đường, hoa đã nở rộ, một màu hồng tươi đẹp bao phủ khắp nơi, đúng lúc trận gió cuốn tới, muôn vàn cánh hoa rơi lả tả như cơn mưa, lác đác hạ xuống khắp người Đường Vũ. Hoa đẹp, song người còn xinh đẹp hơn. Chỉ có chút khác biệt, mái tóc trước kia dài quá vai đã cắt đi, mái tóc ngắn gọn gang ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy cắt tóc rồi, Tô Xán biết Đường Vũ rất yêu mái tóc của mình, xem những ảnh của Đường Vũ từ nhỏ tới lớn để trong phòng ngủ của cô, Đường Vũ chưa từng đổi kiểu tóc, vậy mà rời Hạ Hải, cô ấy lại cắt đi mái tóc yêu quý, cô ấy muốn hoàn toàn dứt bỏ chuyện đã qua? Một khắc trước Tô Xán muốn bất chấp tất cả ôm Đường Vũ vào lòng, nhìn thấy sự thay đổi của Đường Vũ, y chùn chân Có người gọi tên mình, Đường Vũ quay đầu lại, thấy một nam sinh đang chạy nhanh tới, cao đại khái 1m8, mặc áo sơ mi caro, rất là khỏe khoắn. Hắn không thuộc loại đẹp trai, tách riêng bất kỳ bộ phận nào trên mặt ra không làm người ta có cảm tình, đôi mắt hẹp dài, cái mũi rộng, hai cánh môi mỏng, thế nhưng kết hợp lại thì rất hài hòa, tạo nên sức hút độc đáo. Nam sinh đẹp trai có thể nhìn thấy khắp nơi, Tô Xán thấy chính loại hình nhìn không đẹp trai, song cực cool này mới thực sự nổi bật, chính vì thế ngay cả Tô Mạn cũng liếc nhìn thêm vài cái, không ai chú ý Tô Xán vừa mới bước chân ra lại thu về. Dương Thừa là nhân vật mà nếu xuất hiện trên sân bóng thế nào được đám nữ sinh rít chói tai, ở trong khối cũng rất nổi tiếng, điều đó tạo nên sự tự tin của hắn, song đối diện với Đường Vũ, có cảm giác không dám nhìn thẳng, nhìn thêm ba giây thôi cũng làm tim đập loạn nhịp, thậm chí tự ti. Muốn bản thân không sợ một thứ, cách tốt nhất là chinh phục nó, chinh phục cô gái này có lẽ là chuyện vĩ đại hơn cả chinh phục kỳ thi cao khảo. Ở mặt này hắn có ưu thế, cha mẹ hắn và cha mẹ Đường Vũ khá thân thiết, nếu không hắn không có khả năng tiếp cận Đường Vũ như thế này. - Chuyện gì? Vẫn là loại ngữ khí lạnh nhạt đó, gần như làm Dương Thừa yêu thích phát cuồng: - À, cũng không có gì, trong lớp muốn chúng ta chuẩn bị một chút, báo bảng tuần sau do hai chúng ta chuẩn bị, mình muốn thảo luận một chút, chuyện sinh viên Đh Chiết Giang quay về trường cũ, mình định lấy tiêu đề "đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng", ca ngợi họ làm rạng danh trường ta. Gió xuân một chén niềm vui đậm Đèn tối mười năm nỗi nhớ xa Gửi Hoàng Cơ Phục - Hoàng Đinh Kiên. - Ừm, hai câu thơ đó rất thích hợp với chủ đề, lấy đó triển khai đi, còn chuyện gì nữa không? Đường Vũ gật đầu tán đồng. Xung quanh không ít người nhìn họ, hâm mộ Dương Thừa có thể nói chuyện riêng với Đường Vũ, song Dương Thừa có khổ tự mình biết, cách thức nói chuyện của Đường Vũ, không vận toàn lực ứng phó, vài ba câu là tắc tị không biết nói gì nữa rồi, ngay cả người tự nhận là thân kinh bách chiến như Dương Thừa cũng thế: - Còn một chuyện nữa, hôm nay trên lớp mình chép bài môn Hóa không đầy đủ, mượn vở bạn được không? Mình sẽ mang tới trả tận nhà luôn. Đường Vũ đứng lại nhìn Dương Thừa, ánh mắt bỗng nhiên dịu đi rất nhiều làm trái tim Dương Thừa đập dồn dập, vì Đường Vũ chưa bao giờ nhìn ai với ánh mắt này, chẳng lẽ mình vô kế khả thi phải dùng chiêu hạ sách nhất lại trúng rồi? Tôn Mạn lúc này thấy Tô Xán sững sờ nhìn Đường Vũ, cô thấy đám con trai nhìn Đường Vũ nhiều lắm rồi, nhưng cái kiểu như xung quanh hoàn toàn không còn sự hiện diện ai khác thì chưa thấy bao giờ, ánh mắt y bao hàm tình cảm vô hạn. Cô không khỏi có chút tức giận, tên này trước mặt mình thì thái độ chẳng làm sao, vậy mà nhìn thấy Đường Vũ lại như thế, không nhịn được nói: - Học sinh chuyển trường, biết cô ấy là ai không? Thấy Tô Xán mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn mình, Tôn Mạn tiếp tục: - Không biết là tốt nhất, biết rồi chỉ thất vọng thôi, không tới lượt cậu đâu, mà dù trời cho mỗi người một cơ hội thì cậu cũng phải xếp hàng đợi thêm vài năm nữa đã, đừng mơ mộng. Cảm thấy đả kích Tô Xán đủ rồi, Tô Mạn mỉm cười rất lịch sự với Tô Xán, nhưng ở thời khắc này tuyệt đối không có ý tốt, tiếp đó đi ra ngoài, chen vào cuộc nói chuyện của Đường Vũ và Dương Thừa, bình thường cô chẳng ưa gì Dương Thừa hết. Sự xuất hiện của Tô Mạn làm Đường Vũ sực tình từ hồi ức ngọt ngào, thái độ lãnh đạm như cũ: - Xin lỗi, mình để vở Hóa ở trong lớp rồi, không mang theo. Tôn Mạn có vẻ khá thân thuộc với Đường Vũ, cuộc trò chuyện của ba người trở nên tự nhiên hơn. Tô Xán tất nhiên không nghe thấy họ nói với nau những gì, nhìn Đường Vũ càng thành thục hơn xưa, càng xinh đẹp hơn, lại nhìn nam tử bên cạnh, liên tưởng tới lá thư Đường Vũ gửi cho mình, mái tóc cắt ngắn của cô, Tô Xán mất hết niềm tin. - Em chào thầy. Đằng sau có tiếng chào chỉnh tề, Tô Xán không để ý. Vương Quý Văn gật đầu đáp lại học sinh chào mình, ánh mắt liếc qua Tô Xán chỉ khoảnh khắc, đi tiếp như không hề quen biết, Tô Xán không chào hỏi, ông tất nhiên chẳng để ý tới y. Tô Xán vẫn tiếp tục nhìn ra cổng cho tới khi không thấy bóng hình Đường Vũ nữa. Thứ nhìn thấy chưa chắc là chân tướng, Tô Xán an ủi bản thân, chạy nhanh ra khỏi trường theo hướng ngược lại với Đường Vũ. Nhìn thấy cô nữ sinh đáng yêu lúc nãy, Tô Xán thở phào chạy tới trước mặt: - Đợi chút. Mắt cô gái ánh lên vẻ cảnh giác, hơi lùi lại: - Bạn là ai? Tìm tôi có chuyện gì? Tô Xán không đáp, mở cặp xé một trang giấy viết địa chỉ vào đó, đưa cho cô gái: - Nhà tôi mở cửa hiệu bán đồ văn phòng phẩm, đang cần người, nếu trong nhà bạn cần một việc làm có thể tới địa chỉ này. Tôi không biết nhà bạn có chuyện gì, xong đừng tin lời hai tên kia nói, bọn họ nói dối đấy. Thế nhé, tôi còn có chuyện gấp phải đi đây. Nhét tờ giấy vào tay cô nữ sinh chưa hết sửng sốt vì không hiểu gì cả, Tô Xán chạy ra bến xe bus. Đường Vũ đi ra ngoài đường, gặp thêm mấy người bạn, thi thoảng cô quay đầu lại nhìn trường học, thậm chí tới chỗ đèn hiệu, cô vẫn quay đầu nhìn cổng trường. Tôn Mạn cũng quay đầu lại nhìn, thắc mắc: - Sao vậy Đường Vũ, quên cái gì à? - Không có gì cả, mình nhìn nhầm thôi. Đường Vũ lắc đầu, lúc nãy rẽ qua cổng trường, tựa hồ thoáng thấy một bóng người ở khu nhà nghệ thuật, nhưng nơi này người qua người lại nườm nượp, người giống người là bình thường, người đó không có khả năng xuất hiện ở đây. …. Tô Xán không định làm đấng cứu thế tùy tiện can thiệp vào vận mệnh của người khác, nhưng cũng không lạnh lùng để chuyện tồi tệ xảy ra trước mắt, bắt taxi tới nhà máy Long Thịnh ở gần vành đai số ba, hiện giờ Dung Thành còn chưa phát triển tới đây, qua vành đai hai là khá hảo lánh rồi, trông như về nông thôn vậy. Nhà máy Long Thịnh nằm bên con đường đầy cỏ dại. Nhà máy rất lớn, tường gạch đỏ, cổng sắt, từ xa Tô Xán nhìn thấy chiếc Santana màu đỏ của Đông Kiến Quân. Ở cổng nhà máy không ít người, người tổng công ty tới rất được hoan nghênh, có vẻ họ cho rằng đây là cọng có cứu mạng của mình. Tô Xán xuống xe, băng qua đường, chen vào trong đám đông, nghe thấy tiếng cha mình: - Giám đốc Triệu, anh cứ yên tâm, công ty cử tôi xuống đây là để xử lý vấn đề lối thoát tương lai của mọi người, tôi nhất định sẽ nỗ lực, tìm một công ty có tiềm lực giúp nhà máy trở lại vận hành bình thường, giúp anh chị em công nhân có tiền lương ổn định. Giám đốc nhà máy tên Triệu Minh Nông, lý lịch nhân sinh khá là truyền kỳ, từ một công nhân đốt lò bình thường, làm việc qua nhà máy nông khí, nhà máy làm bút, nhà máy in, từng bước điều tới vị trí giám đốc nhà máy lễ phẩm, đạt được khen ngợi cấp quốc gia, có điều đã là chuyện từ thập niên 80 rồi. Tô Lý Thành trong lúc hỏi han chuyện công nhân chợt thấy Tô Xán, song ông ta đang có chuyện đau đầu, chẳng rảnh để ý tới y, bảo Tô Xán đừng chạy lung tung, lát nữa về nhà. Triệu Minh Nông vừa giới thiệu tình hình, vừa dẫn Tô Lý Thành đi thăm nhà xưởng, một số cán bộ nhà máy tới chất vấn trực tiếp đến khi nào tổng công ty mới giải quyết vấn đề bao thầu, đến khi nào mới sản xuất trở lại, hiện nhà máy đã dừng sản xuất ba tháng rồi. Khi đi qua xưởng số hai, thấy máy móc làm làm bút, Tô Xán chợt hỏi: - Giám đốc Triệu, hiện giờ đồ văn phòng phẩm đang bán rất tốt, vì sao không chuyên làm cái này? Vì chính nhà mình cũng bán đồ văn phòng phẩm, Tô Lý Thành biết khá rõ thị trường này, không trách Tô Xán, nhìn sang Triệu Minh Nông đợi trả lời.
Q.4 - Chương 14: Lại mặc áo giáp. Share: doctruyen Mời đọc Thấy Tô Lý Thành tỏ ra quan tâm, Triệu Minh Nông đáp: - Vốn trong số đồ lễ phẩm, làm bút bán khá tốt, có điều sau này thứ chúng tôi làm ra không bằng nhà máy chuyên làm bút, không cạnh tranh được ở thị trường Dung Thành, đành phát triển ở nông thông, rồi dần dà nông thôn phát triển lên cũng không thích nhãn hiệu của chúng tôi nữa, nên hàng tồn rất nhiều. - Để cháu đi xem sao. Tô Xán chạy tới kho để hàng tồn, nhin bút do nhà máy làm ra, có bút chì, bút nguyên tử, thuộc loại cổ lỗ sĩ không nhớ từ thời nào, còn có cả bút lông làm bằng nhựa, thấy những thứ này Tô Xán vô cùng hoài niệm. - Giám đốc Triệu, mấy loại bút này đơn giản quả, chỉ có đúng một màu, đó là nguyên nhân khiến học sinh không thích, nếu in thêm một số hình sinh động, sẽ khác ngay. - Lý luận thì đúng thế, chúng tôi cũng làm rồi, song hiệu quả không là bao. Tô Xán thầm nghĩ, mấy hình các người in lên có người mua mới là lạ. Về tới nhà Tô Lý Thành mới phê bình Tô Xán chưa xin phép đã làm bừa, Tô Xán miệng vâng dạ, song lại đâu hoàn đấy hỏi chuyện nhà máy, biết con mình ương bướng, Tô Lý Thành nói: - Cha thấy máy móc trong nhà máy cũ quá rồi, đồ làm ra không theo kịp thời đại nữa, con thấy rồi đấy, toàn là những thứ trước kia khi nhỏ cha dẫn con đi công viên mua, tới giờ vẫn sản xuất, bán cho ai được. Vẫn câu nói đó, không chịu thay đổi, lạc hậu sẽ bị đào thải. Oa, người cha thuộc phái bảo thủ trong ấn tượng của mình lại nói câu " lạc hậu sẽ bị đào thải", đúng là kinh điển, Tô Xán không khỏi thầm đắc ý vì công tác tư tưởng của mình. - Thôi không nói chuyện phiền lòng này nữa, con ở trường sao rồi, có quen chưa, đừng để bài vở tụt hậu, đừng hỏi chuyện người lớn nữa. Tô Lý Thành vỗ vai Tô Xán: - Ít nhất đợi con vào đại học đã. - Cha, thế tổng công ty có cho điều kiện ưu đãi gì với bên bao thầu không? Tô Xán không coi trong gì cái nhà máy nát đó, song y xem tài liệu về Triệu Minh Nông, khá trúng ý ông ta, nhà máy này tài nguyên nhân lực kỹ thuật tốt, thực ra hầu hết các quốc xĩ từng có danh tiếng đều thế. Tô Xán nảy ra y Thục Sơn bao thầu nhà máy này, hiện giờ Thục Sơn phải thông qua nhà phân phối cấp tỉnh lấy hàng, lợi nhuận bị san sẻ nhiều, nếu mình mà có nhà máy cung cấp hàng trực tiếp, sức cạnh tranh sẽ cao hơn, văn phòng phẩm hiện là số ít nghành nghề vẫn còn trụ vững được ở bản địa, thương hiệu ngoại khó chen vào. Tạm thời lấy cái nhà máy này làm công cụ mở rộng thị trường cho mình là chủ ý tốt. - Tổng công ty ở phương diện lợi nhuận sẽ lấy 30%, hơn nữa sẽ giúp tranh thủ một số khoản vay ngân hàng, điều kiện ưu đãi như vậy, mấy công ty khác vẫn còn suy nghĩ. Tô Xán thầm nghĩ, chỉ cần người ta đích thân tới xem nhà máy là sẽ chùn bước. - Tô đại thiếu gia tận bây giờ mới nhớ gọi điện cho tôi đấy. Đầu kia là giọng nói trêu ghẹo mang chút không vui. Tô Xán kể tình hình của cha mình cùng nhà máy Long Thành, Vương Thanh nghe xong hỏi: - Nhà máy đó có thể sản xuất cái gì cho chúng ta … ồ, ý cậu là văn phòng phẩm. Tô Xán thích sự ăn ý này giữa bọn họ, không cần giải thích nhiều Vương Thanh hiểu ý của y rồi: - Chị thấy thế nào? - Để tôi tới xem sao, vừa vặn cũng đang nhớ cậu đây. Thứ bảy, Vương Thanh và Vương Phượng tới Dung Thành, Tô Xán cùng họ đi tới nhà máy, Triệu Minh Nông sau khi nghe Tô Xán giới thiệu hai ba chủ của xí nghiệp Thục Sơn Hạ Hải có ý bao thầu nhà máy thì tỏ ra hết sức mừng rỡ, vội vàng dẫn họ đi khảo sát. Đi cùng Vương Thanh và Vương Phượng còn có một vài nhân viên có kỹ thuật của Thục Sơn, qua lời của bọn họ biết máy móc nơi này đều đã lạc hậu, đều tỏ ra hoài nghi nơi này có thể sản xuất được đồ văn phòng hay không, mấy lần nhỏ giọng bảo Tô Xán cân nhắc lại, nhưng thấy y đã quyết ý, nên Vương Thanh tỏ thái độ sẽ bao thầu nhà máy, Triệu Minh Nông mừng rỡ, thiếu chút nữa gọi điện báo cáo với Tô Lý Thành rồi. Tô Lý Thành vừa về tới nhà liền hỏi Tô Xán đâu, bộ dạng rất phấn chấn, lớn tiếng gọi Tô Xán ra, làm Tằng Kha chẳng hiểu ra sao. Nhìn chằm chằm con trai, Tô Lý Thành nghiêm túc hỏi: - Sao con biết Vương Thanh mở công ty? - Cái gì, ai? Tằng Kha ở bên còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào. Tô Xán cười: - Con và chị Vương Thanh thân thiết, vẫn luôn giữ liên lạc, tất nhiên là con biết. Tô Lý Thành giải thích: - Hôm nay Vương Thanh gọi điện thoại cho anh, mới đầu anh còn không nhớ ra là ai, mãi sau nghe nó nhắc mới nhớ là cô bé trước kia làm trong cửa hiệu nhà ta. Cô bé kể có một người cậu ở Quảng Đông tới Hạ Hải mở một công ty, con bé làm đại diện pháp nhân, Tô Xán kể chuyện nhà máy Long Thịnh, Vương Thanh kể lại với người cậu kia, người cậu có ý với bao thầu nhà máy này, cho nên hôm nay Vương Thanh tới khảo sát nhà máy, có vẻ khá hài lòng. Tằng Kha nghe hết chép miệng liên hồi: - Giỏi quá, con bé này giỏi quá. Tô Xán gãi đầu, bây giờ mình thành cậu rồi. - Cô bé Vương Thanh đó đẹp cả người cả nết, còn rất chiều Tô Xán nhà mình, biết chăm sóc người, ài, nếu không phải là hơn Tô Xán bốn tuổi, em rất muốn có cô con dâu như vậy ... Thấy mẹ bắt đầu nói lung tung, Tô Xán chuồn lẹ về phòng học tập. Đương nhiên chuyện ký hợp đồng bao thầu nhà máy, khởi công, thay đổi máy móc, tuyển người, còn loạt chuyện phải làm, thực sự đi vào sản xuất còn mất một quãng thời gian nữa, phương hướng lớn đã xác định, Tô Xán không xuất hiện nữa. Chủ nhật, Tô Xán vẫn chưa thể bình tâm lại xem sách vở, nên mặc áo ra ngoài, đi dạo dưới hàng cây ngô đồng, mỏi chân lại bắt xe bus đi quanh thành phố, xe đi qua cổng Nhị Thập Thất Trung liền xuống, vào trường, leo lên sân thượng. Dung Thành hiếm khi có trời trong xanh như vậy, vài đám mây mỏng lờ mờ như tấm lụa, bị gió thổi tan thành sợi dài. Lúc này tâm tình của Tô Xán cũng giống như bầu trời kia, trống rỗng, nhớ lại hôm qua nhìn thấy Đường Vũ, vừa nóng lòng vừa sợ hãi ngày mai tới. Thời gian qua mình cứ nói với bản thân tạm thời không gặp lại Đường Vũ, để chuẩn bị cho cô ấy một niềm vui bất ngờ, để tạo ấn tượng sâu sắc, nói cho cùng nguyên nhân là mình không đủ tự tin, cũng có chút tức giận. Bởi vì là thư đó, Đường Vũ nói bọn họ không chỉ ly biệt, còn là ký ức khắc ghi trong lòng. Khắc ghi trong lòng, từ này đại biểu dũng khí đối diện với quá khứ, cũng đại biểu đã để quá khứ trôi qua. Vì thế cô ấy mới cắt tóc, cô ấy muốn dứt bỏ hoàn toàn chuyện đã qua? Tô Xán không ngây thơ cho rằng tình cảm của Đường Vũ với mình sẽ mãi không thay đổi, minh chứng rõ ràng nhất là Đường Vũ sau này phải lòng khách hàng cấp kim cường rời bỏ người bạn trai suốt từ thời học sinh, tình cảm như cái cây, nếu không đường tưới tắm, vun trồng, nó sẽ khô héo, hoặc mọc hoang, biến dạng. Mình xuất hiện có khi chỉ làm cô ấy thêm khó xử thì sao? Có lẽ mình không nên rời Hạ Hải, cho dù cha y có lên Dung Thành làm việc, nhưng y muốn ở lại Hạ Hải học cũng không thành vấn đề, vì cậu cả vẫn ở Hạ Hải, ở đó còn có Trần Linh San, nghĩ tới Trần Linh San, Tô Xán thấy hông đau đau, cô nàng đó nhéo người rất có kỹ thuật, lại nhớ bàn tay mềm mại của Trần Linh San khi xoa cho mình, rất kiêu ngạo, rất điêu ngoa, cũng hết sức dịu dàng .. Miên man nghĩ về Trần Linh San, lại nhớ tới Đường Vũ, nhớ lúc Đường Vũ nắm tay y và Trần Linh San đưa tới gần nhau, nha đầu đó thật ngốc nghếch. Đột nhiên Tô Xán ngồi bật dậy, bất kể mình có xuất hiện hay không thì một điều không thay đổi, Đường Vũ vẫn sẽ đi Dung Thành, vẫn bắt đầu quỹ tích rực rỡ của cô ấy. Nhưng sau ánh sáng đó có cái bóng đen của tử thần, tử thần thực sự chưa hề bỏ đi, lão ta lại lần nữa lượn quanh Đường Vũ, mình nhầm rồi, nhầm ngay từ đâu rồi, đó không phải Nhạc Tử Giang, nếu mình không xuất hiện, nếu Nhạc Tử Giang chinh phục được Đường Vũ, thì có thể người nhận bức thư kia là Nhạc Tử Giang không phải mình, mọi chuyện sẽ kết thúc. Như thế tử thần chân chính là kẻ xuất hiện ở Nhị Thập Thất Trung này, là ai, là nam sinh hôm qua đi cùng cô ấy? Dù là ai, Tô Xán thấy mình lần nữa phải mặc lên mình khải giáp trọng sinh, lại lần nữa nghênh chiến với tử thần.
Q.4 -Chương 15: Điểm nóng trong tuần. Share: doctruyen Mời đọc Suốt cả đêm chủ nhật ngủ không ngon, mơ toàn thấy ác mộng, lúc mơ thấy Đường Vũ đứng dưới hàng cây anh đào, mình ra sức chạy tới, nhưng Đường Vũ trôi đi ngày một xa. Lúc thì mơ thấy ác mộng xưa cũ từng dày vò y thời gian dài nay quay lại, tất cả chỉ là một giấc mơ, tình dậy mình vẫn là Tô Xán gần ba mươi tuổi, ủ ê rầu rĩ ... cứ thế vật vã cho tới khi gần sáng thiếp đi được một chút. Chuông báo thức kêu mấy lần vẫn không mở mắt ra được, cho tới khi mẹ vào xách tai lôi dậy mới miễn cưỡng rời giường. Lấy nước lạnh vốc lên mặt, sau một đêm khó ngủ mà tiều tụy hẳn. Tâm trạng không tốt, hiếm khi mẹ ở nhà làm đồ ăn sáng cho mà ăn cũng nhớ là ăn cái gì, ra khỏi cửa liền gặp Quách Tiểu Chung, Quách Tiểu Chung cũng học Nhị Thập Thất Trung lớp số một, hai người cùng bắt xe bus tới trường. Ngồi bên cạnh Tô Xán, Quách Tiểu Chung thấy y hôm nay trầm mặc hơn thường ngày rất nhiều, từ đầu tới cuối mắt nhìn ngoài cửa sổ có vẻ nóng ruột khẩn trương, mặc dù thường ngày Tô Xán không thích nói chuyện, nhưng y luôn biết gợi mở đề tài để người bên cạnh nói mãi. Tới cổng trường gặp tổ kiểm tra đeo băng đỏ, Ngô Thì Nhuế cũng có mặt, dù bạn cùng lớp, cùng tiểu khu, thái độ với Tô Xán lạnh nhạt, với Quách Tiểu Chung thì hòa nhã hơn nhiều. Dọc đường tới lớp Tô Xán nghe nhiều người bàn tán chương trình ĐTH đầu tuần, vô hình trung Tô Xán và Quách Tiểu Chung đi gần một đám đông, trong đó có cán bộ hội của học sinh, đang tiết lộ ít chi tiết chương trình ĐTH trường. Quách Tiểu Chung xoa tay hưng phấn nói: - Có tin hot rồi, lâu nay CLB truyền hình toàn đưa tin khô khan nhàm chán lặp đi lặp lại tới mức chẳng còn mấy ai để ý nữa, lần này nghe nói có cảnh Tôn Mạn mắng người. À quên cậu không biết Tôn Mạn, đó là nữ sinh lớp số 13 năm thứ hai, cùng lớp với Đường Vũ, là hai cô gái xinh đẹp nhất trường chúng ta, có điều Tôn Mạn hoạt bát hơn, còn Đường Vũ lạnh lùng hơn. Tôn Mạn từ năm thứ nhất được chọn làm phóng viên ĐTH trường, cô ấy dẫn chương trình luôn với phong cách tao nhã điềm đạm, chưa bao giờ mắng ai, không biết tên xui xẻo nào chọc giận Tôn Mạn, coi như tên đó lấy được "lần đầu tiên" của Tôn Mạn rồi. Tô Xán cười méo xẹo, cái "lần đầu tiên" đó ai mà muốn chứ, câu phúc họa song hành đúng là chẳng sai, hôm đó may mắn gặp được người của CLB truyền hình cho y một cơ hội gây chú ý với Đường Vũ , đồng thời có vẻ như cũng có ít phiền toái. Tạm biệt nhau ở cầu thang, Tô Xán về lớp cất cặp chưa lâu có loa báo tập trung chào cờ. Tên béo Tưởng Minh Quân ngồi cùng bàn với Tô Xán là nhân vật khá sôi nổi, nhờ có hắn mà Tô Xán hòa nhập khá nhanh trong lớp, có thể tham gia vào vài cuộc thảo luận. Chủ đề nóng hôm nay tất nhiên là về tin tức mà ĐTH trường sắp bộc lộ, Tô Xán thầm nghĩ Cao Chiêm Tùng đúng là am hiểm công tác truyên truyền, tin tức chưa ra đã biết cách làm nóng không khí, sản sinh hiệu ứng đám đông rồi, đúng là một nhân tài. Đương nhiên là nhân vật minh tinh của trường, lại là nhân vật chính trong tin tức, nữ sinh lớp số 13 không ngừng dò hỏi Tôn Mạn tin tức sắp đăng, bên ngoài đều nói Tôn Mạn cãi nhau, cãi nhau với ai? Tôn Mạn nghiến răng ken két trả lời: - Là một kẻ rất đáng ghét, tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, còn là học sinh mới chuyển trường. - Học sinh mới chuyển trường? Tin tức này nhanh chóng lan truyền đi, rồi chẳng biết thế nào mà câu Quách Tiểu Chung bình luận "lần đầu tiên của Tôn Mạn" cũng truyền bá ra, một đám nam sinh thầm mến Tôn Mạn nghiến răng nghiến lợi: - Một tên học sinh mới chuyển trường lại dám va chạm với Tôn Mạn của chúng ta, lúc đó tôi mà có mặt, thế nào cũng đánh thằng đó một trận. Đường Vũ cũng nghiêng tai nghe, nhìn về phía Tôn Mạn. Dương Thừa lắc đầu cười: - Mình rất muốn xem bộ dạng Tôn Mạn lúc mắng người thế nào, chắc rất đặc sắc. Mà cậu học sinh mới chuyển trường này cũng quá xui xẻo, thế nào mà lại chọc giận Tôn Mạn, e lúc này thành kẻ thù của không ít người. Tóm lại tất cả thống nhất cho rằng, tên học sinh mới chuyển trường kia chán sống rồi, nói không chừng sau này đi trong trường bị người ta đánh lén, nằm ngất giữa sân trường với dòng chữ "kết cục đắc tội với mỹ nữ" dán ở sau lưng. Mọi người nói cười bàn tán, bọn họ thực sự chẳng hứng thú với tin tức trong ĐTH trường, toàn giáo điều khô khan, xem cái đó chẳng bằng xem tin tức thời sự, thứ duy nhất khiến học sinh các lớp còn xem là được ngắm Tôn Mạn mà thôi. Dương Thừa cùng xung quanh cười đùa, thấy Đường Vũ không bình luận gì, hỏi: - Bạn là học sinh gương mẫu chắc không thích mấy chuyện này hả? - Không. Dương Thừa ngạc nhiên nhìn thấy khóe môi xinh xắn của Đường Vũ hơi nhếch lên: - Thú vị đấy chứ. Trước kia cô đúng là không hứng thú với mấy tin tức này, nhưng có anh chàng chuyên gây rắc rối thay đổi cô. Sáng sớm thấy nụ cười của Đường Vũ, không kém gì uống thuốc tăng lực, cả ngày tràn đầy sức sống. Lễ chào cờ kết thúc, học sinh như chim vỡ tổ về lớp, chăm chú nhìn lên chiếc TV 27 inch được treo ở góc trái đầu lớp. Đúng giờ, âm nhạc mở màn sôi động có vài phần chuyên nghiệp vang lên, xuất hiện hình ảnh bàn gỗ lim quen thuộc ở tầng cao nhất khu nhà nghệ thuật, ngồi sau là một nam một nữ ăn mặc nghiêm túc. Nam là Cao Chiêm Tùng, hội trưởng hội học sinh, nữ là hoa khôi Tôn Mạn. Vương Văn Quý đứng ở cuối lớp, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn màn hình TV, chỉ là thói quen, trong đầu ông ta hoàn toàn không có suy nghĩ gì, thường ngày mặc tất thủng ngón dựa vào ghế sô pha xem TV có tâm tình gì thì hiện giờ có tâm tình đó. Mọi người kiên nhẫn nghe hết phần "lảm nhảm" như bình thường của Cao Chiêm Tùng, đến giọng trọng trẻo của Tôn Mạn làm toàn bộ học sinh, ít nhất cũng là toàn bộ nam sinh đang hờ hững chăm chú nhìn lên: - Thưa các bạn, tiếp theo là thành viên tiểu tổ đột kích chúng tôi trường học, đưa tin hành vi gây hấn văn minh trường học .. Nhạc nền kích động, người không biết còn tưởng rằng sắp tuyên bố chiến tranh. Mỗi tuần Tôn Mạn đều nói câu này, nhưng hôm nay lại có thêm âm nhạc khoa trương, khiến người ta nóng ruột. Chuyện đầu tiên là một tên nam sinh cởi tất thối treo lên cành cây, tiếng cười nghiêng ngả phát mấy khu phòng học. Tiếp đó có người mua đồ ăn ở căng tin, xé vỏ bọc vứt ra đất, Có người cười, có người suy nghĩ, có người bàn luận, có người hoàn toàn không xem, chỉ thảo luận đề tài trong vòng tròn nhỏ của mình. Tiếp đó ống kính hơi rung, hình ảnh không tốt lắm, có một nam một nữ đứng bên ao nước, có tiếng Cao Chiêm Tùng :" Này bạn kia, làm cái gì thế, vừa mới bảo bạn đừng ném đá, bạn lại đi bẻ cành, có biết đây là hành vi phá hoại môi trường chung không?" Không ít người giơ ngón cái, bình luận " thằng này ngầu, dám thách thức cả tiểu tổ đột kích". Lần này ống kính zoom vào cận cảnh Tô Xán đang bắt con cá chép, con cá quẫy làm nước bắn cả lên camera, rồi màn diễn giảng đặc sắc lấy cá chép chỉ trích cách thức bồi dưỡng nhân tài của trường. Kết thúc là câu nói của Tôn Mạn sau này được truyền thành kinh điển của Nhị Thập Thất Trung: - Cậu tưởng rằng mình là Châu Tinh Trì chắc. Phản ứng các lớp khác tạm thời không nhắc tới, toàn bộ lớp số 3 im phăng phắc. Tưởng Minh Quân nhìn Tô Xán cứ như là hôm nay với quen biết y vậy. Còn lớp số 13 thì chìm trong tiếng cười đùa, chỉ có một cô gái bịt chặt miệng, chua xót trào dâng trong lòng, mắt cô đỏ hoe, cô cố mở to mắt nhìn rõ rõ khuôn mặt trên TV, nhưng tầm nhìn chỉ có màn nước mơ hồ. *** Mình không xem nổi phim của Châu Tinh Trì, thử xem mấy bộ nhưng chừng nửa tiếng là bỏ, không hợp chút nào.
Q.4 -Chương 16: Hương hoa quế (1). Share: doctruyen Mời đọc Đường Vũ còn nhớ hôm đó trên đường cao tốc mẹ mình nói :” Con xem phía trước chúng ta là một con đường, con đường này giống cuộc đời sau này con sẽ đi, phải dùng tốc độ 80 km/h tiến tới phía trước, nếu như con vì phong cảnh dọc đường, nhất thời kích động làm cản trở nỗ lực tiến về phía trước, để mật ngọt làm làm mài mòn ý chí tiến thủ của con, ẩn sau mật ngọt đó là bụi đất khô khốc, không đắng, nhưng tuyệt đối khó nuốt. Tin mẹ đi, mệt mỏi tinh thần thể xác càng đáng sợ hơn là thống khổ, cái đầu khiến con thấy chết là sự giải thoát, cái sau ít nhất khiến con sợ chết.” Lúc đó Đường Vũ chỉ biết thẫn thờ quay đầu nhìn lại ánh đèn le lói dần biến mất của thành phố tĩnh mịch sau lưng. Thành phố sau lưng có bữa tiệc sinh nhật đang diễn ra, nơi đó có chàng trai vừa mới chia tay, con đường hai người thời khắc này như chia thành hai ngả khác nhau, dài tới mức phía trước chỉ thấy khoảng không mù mờ. Đường Vũ rất muốn nói so với cuộc đời long lanh rực rỡ sắc màu ở chốn đô thị phồn hoa, cô càng thích hưởng thụ không khí sạch sẽ ngoài ruộng đất, ít nhất bầu trời trong sanh còn có thể cho cô thoải mái hít thở không khí, nhưng cô không thể nói ra. Vì mẹ cô luôn tràn đầy tự tin, ưu nhã không tranh cãi với ai, song lời nói ra tuyệt đối không cho chống lại. Có một tích tắc, Đường Vũ rất muốn bọn họ đâm thẳng vào một tấm chắn nặng 15 tấn, sau đó hủy diệt người mẹ cường thế cố chấp tới mức lạnh lùng bên cạnh. Cô gái xinh đẹp trong bộ lễ phục đắt tiền, song hai tay ôm chân cuộn người lại trong chiếc ghế da, lòng nghĩ làm sao mai táng chính bản thân. Ngoài cửa tràn ngập ánh trăng, trên con đường cao tốc chỉ có một chiếc xe đi trong lặng lẽ. Nơi này chẳng có tấm chắn, cho dù là có, với năng lực của mẹ mình, có thể đánh một vòng cua tuyệt đẹp, nhẹ nhàng né tránh, những thứ với người khác mà nói là tai ương hủy diệt, còn với mẹ cô chẳng là gì. Cho nên mẹ cô luôn gọn gàng loại bỏ toàn bộ chướng ngại trên đường đời, đạp đổ từng đối thủ một, uốn nắn luôn quỹ tích của con gái mình. Đường Vũ không xa lạ gì thành phố lớn này, nói chuẩn xác hơn cái tiết tấu sinh hoạt phồn hoa thời thượng tiêu chí cho nơi này không phải thứ xa lạ gì, từng có lần ở cửa hàng lớn có người phụ nữ chỉ cái vòng tay giá bốn số 0 bảo mình thử, lúc đó người mẹ luôn yêu cầu mình một cách nghiêm khắc lại cười nhẹ nhàng làm cô không sao thoải mái được, bên cạnh có một tiểu công chúa ăn mặc thời thượng nhìn cô với ánh mắt hâm mộ rồi kéo người cha vẻ mặt khó xử rời đi. Đường Vũ biết người phụ nữ trong vòng tròn của mẹ không chỉ có thể mua được cả công ty của một số cha của các cô tiểu công chúa kia, mà còn muốn tương lai mình gả vào nhà bà ta. Mẹ cho rằng mình ở thành phố này sẽ có khởi đầu hoàn toàn mới, thậm chí mẹ còn nói với mình, mẹ cho mình đủ không gian chi phối cuộc sống bản thân, thậm chí là yêu đương, chỉ cần mẹ cho rằng đó là hợp lý. Đường Vũ biết trong mắt mẹ mình, cây phao đồng của Pháp trồng trong thành phố này, con đường thênh thang, vũ đài mối quan hệ rộng lớn hơn đủ làm tâm cảnh của mình mở ra đón nhận cuộc sống hoàn toàn mới, quên đi quá khứ ngắn ngủi. Cô biết mình sẽ có cuộc sống khác hẳn, giống như mẹ mình thành tiêu điểm trong đám đông, những người xa lạ mà mẹ mình chẳng hề quen biết, mẹ cũng chẳng họ, nhưng họ luôn phải nhìn mẹ mình nói chuyện. Giống như ý muốn của mẹ mình, cô đi tới vũ đài lớn hơn, không bế tắc như thành phố nhỏ kia, trước mắt phồn hoa như gấm, cái giá để cô có được tất cả những điều đó là phải biết vứt bỏ. Đó là bài học mẹ cô lấy thực tế dạy cô, chỉ cần mẹ cô cho là đúng sẽ không quan tâm tới tâm tình con gái. Chằng biết nam sinh ở thành phố nhỏ kia có còn tìm lỗ hổng ở tường trường để trốn học không, không biết giữa sân trường mùa hè nóng nực còn có nữ sinh chủ động đưa cho cậu ấy một *** coca lạnh không? Cô từng mơ nữ chính đó là mình. Không biết mỗi ngày tan trường có người con gái khác đứng ở cổng đợi cậu ấy, rồi hai người họ nắm tay đi dưới ánh hoàng hôn đỏ rực không? Có, vì có người con gái khác luôn ở bên chú ý tới cậu ấy mà. Một hôm thấy mình ngồi buồn bã bên cửa sổ, mẹ cô nói với cô: - Đường Vũ, con và Tô Xán thu hút nhau bởi lý do không chính đáng, cậu bạn có vẻ gia cảnh không tốt, nhưng có nghị lực, tự tin, muốn vươn lên, bị con thu hút như đỉnh núi cần chinh phục để chứng tỏ bản thân. Còn con, quy củ, nề nếp, bị thu hút bởi sự nổi loạn, nguy hiểm của cậu ấy. Tin mẹ đi, hai đứa thu hút nhau không đúng cách, đó không phải tình cảm đích thực. - Cậu ấy làm con có cảm giác mình như công chúa bị giam cầm, con cậu ấy là hải tặc tự do phóng túng giải phóng cho con khỏi lâu đài u ám. Không sai, con là cô công chúa, cậu ấy mang con đi, con có thể vui sướng vì được giải thoát, nhưng hải tặc sẽ chỉ mãi là hải tặc, còn một cô công chúa không sống được trên chiếc thuyền hải tặc đâu. Cho dù có thì mẹ cũng không cho phép vì con xứng đáng nhiều hơn thế, con là cô công chúa sau này sẽ thành nữ hoàng. - Có một ngày cậu ấy sẽ quên con thôi. Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ những lời mẹ nói, Đường Vũ bắt đầu viết lá thư kia, sau khi gửi thư , cô cắt đi mái tóc cô luôn yêu quý, cất giữ nó, giống như cất giữ thứ đáng trân trọng. Nhưng có những lúc Đường Vũ nghĩ, thực sự có phải mình viết lá thư đó hoàn toàn chỉ vì nghĩ cho Tô Xán, vì chính mình yêu đuối không dám chống lại người mẹ cường thế của mình, hay có một góc xấu xí mà cô không dám thừa nhận, mình tham hư vinh, thích thứ ánh sáng huyền ảo cám dỗ phía trước? Hành vi của cô, nói ở khía cạnh nào đó cũng là sự phản bội, phải bội lời hứa, phản bội lại tình cảm của Tô Xán. Ý nghĩ đó làm cô thậm chí ghét cả khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của mình mỗi lần nhìn vào gương. - Tôn Mạn, cậu học sinh mà bạn phỏng vấn kia ở lớp nào thế? Hết tiết học, Đường Vũ cố gắng thật trấn tĩnh tới chỗ Tôn Mạn hỏi: Tôn Mạn thấy Đường Vũ hôm nay có vẻ rất khác thường, song không nghĩ nhiều: - Ừm, cậu ta là bạn cùng lớp Tiêu Vân Vân, hình như lớp số 3. - Cám ơn. Đường Vũ hỏi xong bước đi thật nhanh, để lại đằng sau là tiếng nghi hoặc. - Đường Vũ hỏi Châu Tinh Trì làm gì thế? Họ quen nhau à? Tôn Mạn hơi ngẩn ra, Đường Vũ cũng là học sinh chuyển trường, chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế. Rời lớp học, phía trước là bãi cỏ rộng lớn, ở giữa chia thành nhiều con đường khác nhau, thông tới khu túc xá, nhà ăn, khu nghệ thuật, hội trường. Xác định đại khái phương hướng, Đường Vũ đi càng lúc càng nhanh, thậm chí cô không biết mình bắt đầu chạy từ lúc nào, người bên đường đều đưa mắt nhìn. Đi qua sân trường, một tòa nhà khác xuất hiện trước mắt. Đây là khu phòng học kiểu cũ, ánh sáng mặt chời xuyên qua cột lan can làm bằng bê tông, chiếu lên chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết của cô, thấm vào con ngươi, trong mắt như có dòng ngân hà đang chảy, làm học sinh đang đứng ở hành lang trò chuyện vội vàng né tránh, lúng túng: - Đường, Đường Vũ. Ánh mắt Đường Vũ lúc này mới có tiêu điểm, mỉm cười với người không hề quen biết, tiếp tục lên lầu. Bóng dáng xinh đẹp của Đường Vũ đi xa, mấy chàng trai ảo tưởng mới hoàn hồn. - Trời ơi, thấy không mày nhìn thấy không Đường Vũ cười với tao đấy. - Mày mơ à, cô ấy cười với tao.
Q.4 - Chương 17: Hương hoa quế (2). Share: doctruyen Mời đọc Ở lớp số ba. - Cậu chết chắc rồi. Tưởng Minh Quân vỗ vai Tô Xán thương hại nói: - Tôn Mạn tuyệt đối nằm trong danh sách 10 người không nên trêu chọc ở trường này, top 10 này không ít bọn lưu manh côn đồ đấy, một cô gái xếp trong đó có ý nghĩa gì biết không? Quách Tiểu Chung hết tiết học cũng chạy sang lớp số ba tìm Tô Xán: - Tô Xán, sao mới tới đây đã va chạm với Tôn Mạn rồi, cô ấy có tỷ lệ ủng hộ cao nhất trong trường đấy. Mặt đưa đám cứ như Tô Xán chọc vào đại ca xã hội đen vậy. Chỉ trong một tiết học, Tô Xán thành tiêu điểm thảo luận của đại đa số học sinh trong trường, nếu như người phỏng vấn Tô Xán là một giáo viên trong trường, có lẽ hiện giờ y thành "anh hùng" rồi, dù sao những lời Tô Xán nói rất có lý. Nhưng y đứng nhầm phe, thứ nhất y chỉ là học sinh mới chuyển trường, thứ hai y đối diện với Tôn Mạn. Đại đa số cho rằng y là kẻ ngu xuẩn, chuyển trường chưa được mấy ngày đã lớn lối phê bình trường học, có người y đơn thuần chỉ là muốn chơi trội, có điều hoàn toàn chọn sai phương thức. Nhìn một người ngứa mắt thì ngay cả lời nói của người đó cũng thành chướng tai. Một phần ít bội phục y, đây là học sinh có tư tưởng cởi mở, vượt trội học sinh bình thường, những người này lại tự cao, thường không tham gia vào các cuộc tranh luận. Lúc này ở cửa sau lớp có nữ sinh vẫy tay gọi: - Châu Tinh Trì, à không, Tô Xán, có người tìm này. Tiếng "Châu Tinh Trì" vừa phát ra có không ít học sinh bật cười nhìn về phía cửa, tiếp đó nụ cười ngưng bặt. Sau nữ sinh kia có một cô gái tóc ngắn ôm trọn lấy khuôn mặt trái xoan , da mịn như sứ, đôi mắt dưới hàng mi dài như lóng lánh nước, môi mím chặt kiềm chế kích động, tựa hồ đau khổ. Sau đó cánh môi đó cong lên, thời khắc đó nụ cười cô gái đủ làm tan chảy sông băng. Tất cả nam sinh lớp số 3 hóa đá, ít nữ sinh thì thầm kích động :"Đó là Đường Vũ". Tô Xán đứng dậy, đi giữa hai dãy bàn mà như đi giữa hai đội quân đối lập, trống gõ dồn dập, lưng ướt mồ hôi. Ngoài cửa có hương hoa quế truyền vào. Tô Xán chăm chú nhìn Đường Vũ, hôm nọ đã thấy cô rồi, nhưng cách quá xa, không rõ lắm, Đường Vũ vẫn thế, áo trắng giản dị cao nhã, nắng sớm bùa xuân ấm áp chiếu lên gò má mịn màng thanh tú. Tám tháng xa cách không chỉ mái tóc cắt ngắn mà cô cũng trở nên xinh đẹp hơn nhiều, nét thiếu nữ vẫn còn vương trên khuôn mặt, song cõi lòng trải qua đau khổ làm cô như lột xác, gò mà gầy cằm thon lại, khuôn mặt thêm quyến rũ thùy mị. “Bạn ấy gầy đi nhiều nhưng cao hơn, rắn chắc hơn.” Đôi mắt Đường Vũ long lanh nhìn Tô Xán, kích động cộng với chạy quãng đường làm gò má hơi ửng hồng, tỏa hơi thở thanh xuân tươi tắn. Hai người đi tới trước mặt nhau, Tô Xán không nói gì cả. Lúc này Đường Vũ mới nhận ra hành động của mình quá cảm tính, nhưng nhìn thấy Tô Xán chân thật chứ không phải trong mơ, dù cảm tính, thiếu lý trí, quá khích, hay ngu ngốc, cô cũng mặc kệ. - Bạn, bạn giận mình phải không? Tô Xán vẫn không nói, giọng Đường Vũ run run, nước mắt chỉ chực trào ra. Mấy học sinh ngồi bàn gần đó kinh hoàng, nhìn sang bạn mình bên cạnh để muốn xác nhận mình không nhìn nhầm, phát hiện bạn mình cũng có vẻ mặt tương tự, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái được đánh giá chỉ cần xuất hiện trên khán đài sẽ khiến sức chiến đấu cầu thủ dưới sân tăng lên 30%, lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với một nam sinh. Giận ư? Tô Xán chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giận Đường Vũ, nhưng có thể không sao? 8 tháng không có chút tin tức nào, dù lý trí có thông cảm cho Đường Vũ ra sao, tình cảm vẫn thao túng, giọng hơi thiếu tự nhiên: - Mình sao có thể giận bạn được, chỉ cảm thấy nếu xuất hiện theo cách bình thường, thì trái với lời mình hứa thôi. - Bạn giận thật rồi. Đường Vũ cắn môi nói: Tô Xán đã tới tận đây lại không trực tiếp đi tìm Đường Vũ đã nói rõ vấn đề rồi. - Thực sự chỉ vì muốn cho bạn một bất ngờ, ai bảo hiện giờ mình không có BMW, không có hoàng kim giáp, cũng chẳng có mây màu ... - Mình, mình không cần những thứ đó đâu, ngốc ạ. Đường Vũ đưa nắm đấm trắng trẻo lên khẽ đấm Tô Xán, mắt cong cong thành nụ cười. Động tác này làm rất nhiều người ngây ra như phỗng, cảm thấy nếu mình kể trong lớp gặp thần tiên hay yêu quái còn đáng tin hơn hành động ngày của Đường Vũ, nói ra đảm bảo không ai tin. Tiêu Vân Vân đang đứng ngồi phịch xuống ghế. - Mình nhận được lá thư đó rồi. Tô Xán cũng cười: - Gần như cho rằng bạn muốn nói không bao giờ gặp lại mình nữa. - Xin lỗi. Đường Vũ mũi xụt xịt, mắt đầy nước: - Mình xin lỗi, mình không để ý bạn có là anh hùng cái thế không, không cần bạn phải có BMW, mình chỉ không muốn bạn có gánh nặng gì, chỉ muốn sau khi mình đi, bạn có thể cười vui vẻ mỗi ngày. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đường Vũ, lòng Tô Xán chứa đầy mật ngọt, cảnh gặp lại này hoàn toàn vượt ngoài mọi sự tưởng tượng của y. - Đừng để ý tới bức thư đó nữa, đừng để ý, mình rất hối hận. Tô Xán nhói đau, mình hiểu lầm cô ấy rồi, Đường Vũ cắt tóc không phải vì muốn dứt bỏ tất cả, mà là không thể dứt bỏ. - Mình quên rồi. Tô Xán ôm Đường Vũ vào lòng, siết chặt thân hình mảnh mai của cô, ngửi lấy mùi thơm làm y nhung nhớ bao ngày. Thời khắc này y mới cảm thấy người ngọc trong lòng không phải xa xôi hư vô nữa, mà là sự thực, không phải giấc mơ Trang Chu. Thời khắc này thế giới chỉ còn hai người họ, Tô Xán ghé sát vào tai Đường Vũ nói nhẹ: - Mình chỉ muốn biết, câu "tạm biệt Tô Xán từng chỉ thuộc về một mình mình" là ý gì? Đường Vũ ngước nhìn Tô Xán, 8 tháng không gặp, cậu ấy lại cao hơn rồi, trước kia vai hai người còn ngang nhau, giờ mặt mình có thể áp lên ngực cậu ấy rồi, có thể dựa vào bờ vai này rồi, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y, nước mắt cuối cùng không kìm được trào ra. Nếu không phải có tật giật mình, Tô Xán không hỏi câu này, trái tim tinh tế của Đường Vũ như bị kim đâm một cái, song Tô Xán xuất hiện ở đây đã nói lên tất cả rồi. "Linh San, xin lỗi nhé!" Đường Vũ thầm nhủ trong lòng, rồi nở nụ cười: - Có nghĩa là, Tô Xán, chúng ta lại gặp lại rồi. Cửa sau đã không còn bóng dáng Đường Vũ và Tô Xán nữa, nhưng lớp số ba cứ như vừa bị thổ phỉ xuống núi đấy cướp vậy, mặt ai nấy đờ đẫn, nếu như trong phim, thế nào có vài cái lá rơi lác đác. Cảnh tượng vừa lọt vào mắt mọi người quá sức chấn động. Đi tới hành lang dài nối hai khu phòng học, ngồi lên lan dài dựa vào nhau, Tô Xán nắm tay Đường Vũ, cả hai đều run khẽ. Tám tháng với nhiều người mà nói không nói lên điều gì cả, chỉ những người trong thời gian đó thi thoảng tỉnh dậy giữa đêm khua, chìm sâu trong bóng tối, cảm thụ được sự cô độc ăn sâu vào linh hồn. Có bao nhiêu nhung nhớ mới là khắc khoải, bao nhiêu xa xôi mới gọi là muôn trùng, những cái đó giao hết cho thi sĩ hay là triết học gia đi, bây giờ hai bọn họ không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì cả, chỉ muốn lặng lẽ cảm thụ hơi ấm từ bàn tay đối phương. - Sao bạn biết mình ở Nhị Thập Nhất Trung? Đường Vũ hỏi, nam tử này như vĩnh viễn mang lại cho cô bất ngờ: - Mình không biết, nhưng mà ông trời cứ thế để mình dẫm phải cứt chó gặp phải bạn, mình may mắn không bị vận mệnh vứt bỏ. Tô Xán cố gắng cười thật thoải mái, che giấu y từng thấp thỏm bất an, từng lo sợ. Mắt Đường Vũ lại đỏ lên: - Là mình không tốt. - Là mình không đủ tốt, lảo đảo loạng choạng tới Dung Thành, may mắn lắm mới đứng được trước mặt bạn, nếu mình có thực lực tuyệt đối, cho dù chắn trước mặt là tử thần, mình có chết cũng sẽ đánh tan hắn. Đường Vũ khẽ bóp tay Tô Xán, nhìn thật sâu vào mắt y: - Không được chết, phải sống thật tốt. Tô Xán quay người, ôm lấy vòng eo Đường Vũ, đúng thế, họ sẽ phải sống cho tốt. Chuông vào lớp reo vang, Tô Xán nguyền rủa cái tiếng chuông này. Đường Vũ thấy tay Tô Xán xiết chặt hơn, nói nhỏ: - Còn rất nhiều thời gian mà. Đúng thế, còn rất nhiều thời gian, cuộc sống hạnh phúc ở Nhất Trung cùng Đường Vũ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.