Đô Thị Đại Niết Bàn - Tuổi Trẻ Học Đường - Khảo Ngư FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Q.4 - Chương 33: Tình yêu và sự nghiệp (1)
    Share: MTQ BanLongHoi




    Gió ngoài thư viện rất nhu hòa, rừng trúc lay động khe khẽ, Đường Vũ ngủ gật, gối đầu lên mấy cuốn ( Địa lý quốc gia),(Thiên đường nhân gian), ( Sherlock Holmes), đúng là cô gái đặc biệt, đây chẳng phải là loại sách mà mấy nữ sinh thích, lọn tóc khẽ bập bềnh bên tai. Tô Xán ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt xinh xắn ấy.

    Gương mặc Đường Vũ lúc đang ngủ trông vô cùng thánh khiết dịu dàng, đôi mắt nhắm lại giảm đi vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày, thêm vài phần nữ tĩnh, lông mi dài cong, mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, cánh môi dầy đỏ hồng như cánh hoa, bờ môi trên hơi vểnh lên đầy khiêu khích.

    Tô Xán biết Đường Vũ tự tin nhất là môi mình, hơn cả cặp chân dài của cô.

    Trong không khí tĩnh lặng đó, mùi thơm da thịt thiếu nữ tỏa ra, tạo ra cảm giác lâng lâng đê mê, Tô Xán thấy tim đập loạn, không làm sao kiềm chế được cảm xúc lúc này.

    Hôn một cái thôi, chắc cô ấy không biết đâu.

    Thế nhưng người vừa nhích tới, y lại bị thứ khác thu hút.

    Trời ấm lên chưa bao lâu các cô gái đã vội vàng thay quần áo mát mẻ mỏng manh, Đường Vũ có đặc biệt đến mấy vấn là một cô gái, thích đẹp. Đường Vũ chống tay ngủ gật, cánh tay ép một bên ngực làm cổ áo sơ mi trắng hơi he hé, chẳng nhìn thấy gì nhiều, chỉ mảng nhỏ da ngực trắng mịn màng, dây đeo áo lót rất mảnh trong suốt, để lại vết hằn mờ mờ trên bờ vai trắng, mép áo lót cũng màu trắng nốt, ngực phập phồng theo hơi thở, đồi ngực căng tròn đầy nhựa sống thanh xuân của cô nhô lên hụp xuống.

    Người Tô Xán nóng rang, một ý nghĩ đầy cám dỗ nảy trong đầu Tô Xán, nếu mình nhích tới chút nữa, đoán chừng sẽ thấy điều tuyệt với.

    Thế là y thay đổi mục tiêu.

    Chuyện hạnh phúc nhất trời đời học sinh chẳng có gì tới thư viện tình cờ gặp được mỹ nữ, nếu như mỹ nữ đó hoặc ít hoặc nhiều còn có quan hệ với mình quá đủ khiến cho đám huynh đệ lảng vảng ở thư viện khóc ròng, còn nếu như mỹ nữ đó còn hoàn toàn tin tưởng mình che chở yên tâm ngủ, thì phải thắp hương khấn vài rồi.

    Thế nhưng thứ đẹp nhất trên đời luôn có thứ tà ác khao khát, ví như phong cảnh trong cổ áo của nữ sinh mặc mong manh, đoán chừng làm vô số nam sinh khóc lớn " anh có lỗi với sự tín nhiệm của em", sau đó hổ thẹn nhảy từ nóc thư viện xuống.

    Ánh mắt lướt nhìn từ cái cổ của Đường Vũ rồi tụ lại bóng mờ dưới cổ áo , tim Tô Xán tăng tốc, y nhích nửa người tới, đầu vươn ra, một cánh tay nắm lấy tay vịn ghế của Đường Vũ, cố gắng không phát ra tiếng động, một cánh tay khác chống mặt ghế.

    Ở góc độ này y đã có thể ngắm nhìn toàn bộ thân hình Đường Vũ, thân trên nhỏ nhắn thon thả, đáy thắt lưng ong, chiếc quần vải mêm nhờ tư thế ngồi mà hiện rõ đường cong của bờ mông tròn trịa khoẻ khoắn, mông đùi đã có vóc dáng sơ bộ của phụ nữ trưởng thành rồi.

    Nhưng Tô Xán không quên mục tiêu chính, nín thở lại sợ đánh thức Đường Vũ, mắt dõi theo cổ áo hở tức thì bắt gặp làn da trơn mượt của bầu ngực thiếu nữ, quả đảo non đang chín bắt đầu phô bày đường cong tuyệt mỹ làm nam nhân chảy nước dãi.

    May mắn trong thư viện cực kỳ yên tĩnh, không ai quấy nhiễu, cũng không trang bị camera, nếu không chỉ cần một tiếng hét, Tô Xán sẽ bị đám nam sinh phẫn nộ trong trường dẫm nát.

    Sờ thử một cái? Tô Xán vừa nảy ra suy nghĩ đó thì Đường Vũ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt như ao nước mùa thu nhìn chằm chằm Tô Xán.

    Hai người thừ ra, đặc biệt là Đường Vũ, một tích tắc cô nghĩ Tô Xán định hôn trộm mình, nhưng hướng ánh mắt của y không đúng, góc độ cũng không đúng, nhìn theo ánh mắt bốc lửa y mới phát hiện mục tiêu là ngực mình, phùng một cái, như cỏ lửa đốt trên mặt.

    Tô Xán cố gắng nở nụ cười gượng gạo còn khó coi hơn cả khóc, lần này toi rồi, bị bắt quả tang. không bị nghĩ là thằng dâm ô hèn hạ mới là lạ! Rụt người quay lại chỗ ngồi.

    Khi đầu óc Tô Xán vận hành với tốc độ cao nhất tìm cớ giải thích thì Đường Vũ ngồi thẳng dậy, lấy tay chải tóc mai, thu sách, ráng đỏ lan tận tai, nói nhỏ:

    - Chúng ta đi thôi.

    Tô Xán chỉ ừm một tiếng, thầm thở phào vì thoát nạn, song cũng có chút thất vọng, không phải vì không đạt được mục đích đen tối mà vì phản ứng của Đường Vũ, không đúng với tính cách của cô.

    Đường Vũ không phải cô gái hiền lành, còn nhớ ở Hạ Hải không biết bao lần dằn vặt y làm tâm trạng y như đi tàu lượn cao tốc rồi, lần này dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, đoán chừng vẫn còn áy náy vì chuyện bỏ đi 8 tháng không có tin tức gì, nên dung túng cho y như vậy.

    Cô nhóc này thế giới nội tâm quá mức phong phú, thế nhưng lại thích đem tình cảm giấu sâu trong lòng, hàng ngày đeo lên cái mặt nạ lạnh nhạt, vì thế suy nghĩ của nàng chín chắn nhưng cũng nặng nề, không được như thiếu nữ mộng mơ cùng tuổi.

    Từ sau khi gặp lại, tưởng chừng quan hệ hai người nhanh chóng phát triển, nhưng không phải, Tô Xán cảm giác bọn họ không bằng quãng thời gian ngày ngày về nấu cơm ăn cùng nhau ở Hạ Hải, một ngăn cách mới xuất hiện giữa bọn họ, ngăn cách này tới từ Đường Vũ.

    Về kinh nghiệm yêu đường, Tô Xán cũng không hơn gì Đường Vũ, nên y chỉ có cách thận trọng từng chút một thăm dò phản ứng của Đường Vũ, cho tới giờ hiệu quả không có mấy.

    …..

    Tô Xán trốn tiết cuối cùng của thứ tư, chạy tới quán lẩu Bà Tần, đàm phán chưa xong, đối phương dứt khoát không chịu đồng ý, Tô Xán đưa cặp sách cho nhân viên truyền thông văn hóa Ba La đứng đợi sẵn ở cửa. Đó là Triệu Cường sinh viên năm thứ tư ĐH Dung Thành, cầm tài liệu trong tay đưa cho Tô Xán, theo y vào văn phòng giám đốc đối phương.

    Viên giám đốc đang luyện chữ, không được hài lòng, vo viên lại ném đi, tâm tình xem ra không hề tốt, thấy Tô Xán vào xua tay:

    - Lại người nữa, càng ngày càng trẻ, định đi theo con đường tuổi tác để được thông cảm sao? Nói cho cậu biết, chúng tôi không có ý định đó, tạp chí của các cậu không có thành phẩm, không có lượng phát hành, không có sức ảnh hưởng, có một đám người trẻ tuổi thì làm được cái gì? Không làm chuyện này, chúng tôi không làm.

    Tô Xán chẳng nhiều lời đi tới trải tở giấy tuyên chỉ trên bàn đối phương ra, đặt tài liệu của mình lên. Viên giám đốc trừng mắt lên:

    - Cậu làm cái gì vậy hả?

    - Ông căn bản chưa xem qua tài liệu của công ty tôi, hẳn chưa xem báo cáo phân tích này.

    Nói rồi rút một bản báo cáo riêng biệt đặt lên trên cùng.

    Đó là bản điều tra địa điểm tụ hội đám học sinh muốn đi, có thể xem ra Lẩu Đức Trang mới nổi đang dần trở thành lựa chọn hàng đậu để học sinh tụ hội, chiếm tới 35% trong số các trường đại học, lựa chọn quán lẩu Bà Tần chỉ khoảng 3%, chưa bằng 1/10.

    *** Lẩu Đức Trang thuộc tập đoàn thực nghiệp Đức Trang Trùng Khánh.

    - Đây là hướng chi tiêu của học sinh hiện này, nếu như ông có thể bỏ thời gian ra xem bản điều tra năng lực chi tiêu này thì tôi nghĩ ông sẽ có suy nghĩ khác đi đấy.

    Tô Xán lại rút ra mấy bản điều tra khác, hoàn toàn không vì tuổi tác ít hơn đối phương mà khiêm nhường, trái lại còn dùng thái độ ngang hàng trò chuyện viên giám đốc.

    Không còn cách nào, Tô Xán quá trẻ, riêng tuổi tác đã làm đối phương không coi trọng rồi, nếu còn rụt rụt rè rè càng làm người ta không để vào trong mắt, nên tiếp xúc với người hơn tuổi y chỉ có một lựa chọn, đó là phải thật mạnh mẽ thậm chí phải áp đảo khí thế đối phương mới có thể nói chuyện được.

    Quả nhiên viên giám đốc ngờ vực cầm bản báo cáo lên, lòng trầm xuống, đối thủ cạnh tranh của bọn họ đã vượt xa bọn họ trong địa điểm tụ hội của học sinh, đại biểu ở trận địa này bọn họ đã thất thủ.

    - Tôi có thể dự báo tạp chí tiêu dùng của chúng tôi trong vòng một năm tới sẽ bao phủ toàn bộ trường học trong tỉnh, là tạp chí có uy tín trong việc định hướng tiêu dùng của học sinh, trong ba năm tới sẽ tiến quân vào trường học các tỉnh khác, dần dần thành tạp chí tổng hợp đi đầu học sinh, sinh viên, nhân viên văn phòng, thậm chí là quần thể chi tiêu phổ thông. Hiện giờ thành đơn vị hội viên quảng cáo của chúng tôi sẽ có điều kiện ưu đãi, giữ được ưu thế cạnh tranh trong tương lai.

    - Làm sao tôi biết điều tra này có chính xác hay không?

    Viên giám đốc bắt đầu vào trạng thái bàn bạc công việc một cách nghiêm túc.





    Đường Vũ


    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/4/15
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Q.4 - Chương 34: Tình yêu và sự nghiệp (2)
    Share: MTQ BanLongHoi




    - Ông có thể dùng hình thức phiếu giảm giá đăng trên tạp chí của chúng tôi, thông qua số lượng phiếu giảm giá nhận lại được để xác định sức ảnh hưởng.

    Tô Xán điềm nhiên nói:

    - Phí quảng cáo 20.000 ở kỳ đầu có thể tạm thời áp lại, đợi có kết quả phản hồi, sau đó xác định thanh toán tiền hay không, hoặc tiếp tục quảng cáo hay không.

    Điều kiện hợp lý, viên giám đốc trầm ngâm xem xét lại bản báo cáo, sự thành thục trước tuổi của Tô Xán làm ông ta ngạc nhiên, song chưa làm tan hết nghi ngờ của ông ta, đứng dậy đi một vòng, nói:

    - Tôi sẽ trả trước một nửa chi phí quảng cáo, làm một tháng xem hiệu quả ra sao, nếu hiệu quả không tốt thì không có lần sau nữa, cậu hiểu chưa? Tuyệt đối không có lần sau đâu.

    - Được, nếu không có hiệu quả, tôi cũng không có mặt mũi nào quay lại đây nữa.

    Tô Xán đứng dậy bắt tay viên giám đốc.

    Triệu Cường khi cầm tiền quảng cáo mà vẫn thấy khó tin, cùng Tô Xán lên xe bus, lúc này y cười đắc ý"

    - Đi, chúng ta tới Đức Trang.

    Tới văn phòng giám đốc Lẩu Đức Trang, Tô Xán vô sỉ lấy một phần hợp đồng quảng cáo với Bà Tần ra, tuyên dương đối thủ của bọn họ đầu tư quảng cáo trải thảm liền một tháng, ý đồ soán ngôi của Đức Trang trong giới học sinh.

    Tiếp đó Đức Trang tổ chức cuộc họp nhỏ quyết định đầu tư 50.000 quảng cáo vào tạp chí tiêu dùng trường học của truyền thông Ba La, trong đó còn bỏ ra 100.000 cho phiếu giảm giá.

    Tô Xán lừa được 60.000 tiền quảng cáo, làm Triệu Cường trố mắt nhìn, vốn mới đầu còn có chút cậy già lên mặt với y, giờ hoàn toàn thu lại.

    Lấy được phí quảng cáo, làm toàn thể Truyền thông Ba La mới chỉ có hai gian phòng làm việc hết sức phấn chấn, sĩ khí tăng vọt, đây là chiến thắng đầu tiên đáng ăn mừng.

    Lý Cẩm hiện vẫn chưa xin nghỉ việc ở trường, có điều nhìn ra được hắn đã có ý này, Vương Thanh và Tô Xán sau khi bàn bạc đồng ý cho hắn chức phó giám đốc, hiện đang giảng giải phương án quảng cáo, biên tập, lập kế hoạch cho những nhân viên mới tuyển, nhiệt tình vô cùng.

    Lâm Quang Đống nhíu mày:

    - Không sáng suốt, bọn họ đầu tư 3.000 phiếu giám giả, nếu tỉ lệ thu hồi không đạt được hiệu quả trông đợi thì chúng ta có vấn đề rồi, khó lấy lại được lòng tin của bọn họ.

    Hiện giờ kênh phát báo chưa nhiều, vì là tạp chí DM cho nên không thể bày lên các sạp báo tiêu thụ, phải có mạng lưới phân phát cực lớn, đảm bảo tạp chí có thể bảo phủ các trường học ở Dung Thành.

    Tô Xán thầm tán thưởng Lâm Quang Đống rất có tiềm chất, có thể bình tĩnh nhìn vào vấn đề. Bọn họ có thể tranh thủ được quảng cáo đã nói rõ đường lối của tạp chí đang dần dần được người ta tiếp nhận, song vấn đề đảm bảo tiếp tục được không chưa giải quyết, không thể vì thành công nhất thời mà váng đầu.

    - Chỉ dựa vào số nhân thủ của chúng ta thì còn xa mới đủ, tôi tính đem liên kết các hội học sinh của các trường, thông qua hình thức tài trợ, dùng CLB học sinh tổ chức mạng lưới marketing quá độ tới các trường, chúng ta phải lấy cách thức nhanh nhất để làm nên danh tiếng. Cuộc đổ bộ đầu tiên bắt đầu từ ĐH Dung Thành đi, bọn họ sắp tổ chức cuộc thi âm nhạc, chúng ta lấy tiên Truyền thông Ba La tài trợ, hợp tác với hội học sinh để bọn họ phân phát tạp chí ...

    Lâm Quang Đống không hổ danh là người làm công tác chỉ đạo tạp chí trường, đã có phương án khá thành thục, mỗi một hội học sinh tổ chức hoạt động đều cần kiếm tài trợ bên ngoài, song giai đoạn hiện tại các công ty khảng khái mở hầu bao tài trợ cho hoạt động trường học gần như là con số 0, chưa ai khai thác, Lâm Quang Đống nhanh chóng nắm bắt được Tô Xán khai thác khoảng trống này đưa ra phương án.

    Tô Xán sau khi nghe xong định hướng đại khái của Lâm Quang Đống liền tán đồng, cho gọi toàn thể nhân viên công ty tới, bắt đầu nghiên cứu thảo luận vấn đề này. Trong năm nhân viên mới tuyển có một nữ sinh tên Giang Minh, là phó chủ tịch phụ trách hoạt động nội bộ của Đại học Dung Thành, tiến vào Truyền thông Ba La vẫn đang ở giai đoạn sáng nghiệp này là thông qua Lý Cẩm giới thiệu, nghe nói Giang Minh bỏ qua cơ hội thực tập trong công ty có tiếng lựa chọn nơi này, làm nhiều người bất ngờ.

    Giải thích cho lựa chọn này, Giang Minh cười nhẹ nhàng:

    - Mọi người nghĩ vào một công ty tốt được không lo cơm ăn áo mặc, song không nhìn thấy vào đó vật lộn phấn đầu nửa đời có khi chỉ tới được trung tầng, nhưng theo một công ty mới thành lập phát triển lớn mạnh, tôi là nguyên lão, sẽ có thành tựu lớn hơn. Tôi bị thu hút bởi ý tưởng mới mẻ táo bạo của mọi người.

    Giang Minh là cô gái có dã tâm, cũng rất có nhãn quang, đưa ra khẩu hiệu quảng cáo " nắm tay hôm nay, đế quốc ngày mai."

    Một chủ nhiệm cuộc thi âm nhạc ở ĐH Dung Thanh tới gặp mặt Lâm Quang Đống, mục đích của bọn họ là đàm phán tăng tiền tài trợ, quan hệ với sinh viên đại học này tất nhiên dễ dàng hơn đám thương nhân gian giảo bên ngoài rất nhiều, Lâm Quang Đông có kinh nghiêm trong công việc này, sau khi đưa ra khoản tài trợ 30.000, phía ĐH Dung Thành kích động hồi lâu không nói lên lời.

    Đây là khoản tài trợ chưa từng có, một CLB học sinh chi phí hoạt động cả năm chỉ có 1.000, hội học sinh thông thường ra mặt tổ chức hoạt động kiếm được tiền tài trợ từ 5.000 -10.000 đã là lớn lắm rồi.

    Truyền thông Ba La đưa ra thành ý hợp tác như vậy, chuyện thương lượng tiếp đó tất nhiên hết sức thoải mái, hội học sinh ĐH Dung Thành đồng ý tuyên truyền tạp chí tiêu dùng của Ba La , cam kết trong vòng nửa năm đem tạp chí miễn phí này phát toàn trường. Tô Xán mắt tỏa sáng, cảm thấy 30.000 này bỏ ra hết sức xứng đáng, nếu thuê nhân viên markting phát báo, chưa chắc 30.000 đủ tiền thuê nhân lực để bao phủ phạm vi lớn như vậy, tiết kiệm không ít chi phí, đúng là được cả tiếng lẫn miếng.

    Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua, Nhị Thập Thất Trung cũng không phải ngày nào cũng có chuyện đặc sắc làm người ta khó quên, chẳng có đề tài làm người ta mười năm sau nghĩ lại vẫn thấy thú vị, ngoại trừ mùa hè vừa tới các cô nữ sinh vội vàng cất đi chiếc áo dậy cộm, bỏ chiếc quần dài, thay vào chiếc váy ngắn, áo mỏng manh lờ mờ thấy áo lót bên trong khiến mỗi ngày đến trường có thêm động lực thì chẳng có nhiều chuyện đáng nhớ.

    Nhà ăn trong trường luôn có cảnh tượng kỳ lạ, bàn thì để trống, bàn thì túm tụm cả đống học sinh, có điều náo nhiệt nhất luôn là chỗ bọn họ, chỗ nào có cả Tôn Mạn lẫn Đường Vũ, muốn vắng vẻ cũng không được. Ở Nhị Thập Thất Trung không thiếu con nhà gia thế, không thiếu cường nhân, vì thế cũng không thiếu học sinh dũng cảm cho mình có tư cách tiếp cận mỹ nhân, xung quanh có bạn của Tôn Mạn, có bạn của Đường Vũ, cũng có những nhân vật chẳng liên quan.

    Trong số này không ít cán bộ lớp, thành viên chủ lực các đội bóng, hoặc đứng đầu CLB nào đó, bàn ghế chỗ bọn họ luôn không đủ dùng, tranh thủ nói được một hai câu gây chú ý với mỹ nhân rất khó khăn, thế nên cực kỳ ngứa mắt với Tô Xán luôn độc chiếm bảo tọa bên cạnh Đường Vũ sau đó cắm đầu cắm cổ ăn như chết đói, không làm gì thì nhường chỗ đừng chiếm không gian của người ta chứ.

    Tôn Mạn gắp một miếng đậu nhỏ vào miệng, hàm răng trắng cắn đôi đũa, kệ cho đám nam sinh xung quanh ngứa ngáy vì động tác này của mình, nói:

    - Mình thích nhất món đậu hũ Ma Bà, Đường Vũ, bạn nếm thử đi, mềm mà không nát, vừa miệng lắm.

    Vì tu bổ quan hệ hai bên, Tôn Mạn tỏ rất rất chiếu cố Đường Vũ. Vì nhiều người tiếp cận cô mang mục đích, cho dù là bạn bè thường không có ý định gì, nhưng vì thân phận bản thân, cả bạn bè cô luôn có chút nịnh nọt, Tôn Mạn muốn có một người bạn thực sự là rất khó, vì thế cô không muốn mất đi người bạn như Đường Vũ.

    Đường Vũ gắp một miếng, vị rất ngon, quay sang bảo Tô Xán:

    - Bạn thử đi, không tệ.

    Ở trước mặt bao người, Đường Vũ chẳng thề gắp thức ăn cho Tô Xán, có điều thể hiện chút quan tâm như vậy đủ làm y khoan khoái rồi.
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Q.4 - Chương 35: Đừng tưởng dễ bắt nạt.
    Share: MTQ BanLongHoi




    Xung quanh không ít nam sinh cảnh giác nhìn Tô Xán, đại đa số cho rằng Đường Vũ chỉ vì chiếu cố bạn học chuyển trường nên thân thiết với y, còn Tô Xán tận dụng lợi thế bạn học cũ để tiếp cận theo đuổi Đường Vũ.

    Tình huống này có hơi chút giống như ở Nhất Trung, tuy Tô Xán và Đường Vũ luôn xuất hiện cùng nhau, nhưng hai người không giống một đôi, Tôn Mạn thường xuất hiện bên cạnh Đường Vũ là rõ nhất, lúc đầu có hơi nghi ngờ, dần dần cho rằng cả hai chỉ là bạn thân mà thôi.

    Lúc này Lý Thanh Dương chen qua đám đông đi vào, thấy bọn họ tụ thành một bàn ăn cơm, cười nói:

    - Thức ăn ngon quá nhỉ? Tôn Mạn, báo cáo của ĐTH lát nữa mình đưa tới cho bạn.

    Tôn Mạn gật đầu, chỉ Trương Khả:

    - Lát nữa mình có lẽ bận chút việc, bạn đưa cho Tiểu Khả là được.

    Đường Vũ chỉ nhìn hắn một cái rồi tiếp tục ăn cơm, đám nữ sinh không nhiệt tình chào hỏi hắn như trước, tiếp tục câu chuyện của mình, coi Lý Thanh Dương như không tồn tại.

    Có thể Tô Xán không được mọi người yêu thích, nhưng so ra y thẳng thắn, học sinh cao trung khá đơn thuần, bọn họ không tiếp nhận được người toan tính, giả dối, đặc biệt trước đó người này dựa vào bề ngoài và cái miệng của mình rất được nữ sinh yêu thích.

    Lý Thanh Dương thấy thái độ mọi người lãnh đạm, đặc biệt là Tôn Mạn và Đường Vũ, làm hắn thấy bẽ mặt, tuy vẫn giữ nụ cười nhưng giọng điệu bất thiện:

    - Được, nếu vậy thì mình sẽ đưa cho Trương Khả. Tô Xán, bàn bên có người tìm cậu bàn chuyện, qua đó chút được không?

    Mọi người quay đầu sang phía bàn Lý Thanh Dương chỉ, mặt tái đi, Trương Khả nháy mắt liên tục với Tô Xán, ý bảo y từ chối.

    Tô Xán đưa mắt nhìn qua, ngồi ở bàn cách đó không xa có ba nam sinh, ngồi ngoài cùng là thanh niên tóc dựng đứng, Tô Xán nhận ra tên này, họ Tiền, chính là tên trước kia lừa gạt nữ sinh ở phòng tranh.

    Ngồi ở giữa là tên tóc vuốt keo láng bóng, khá điển trai nhưng có chút gì đó âm nhu, là tên đi cùng họ Tiền lần trước.

    Tên còn lại có vẻ là người cầm đều, xỏ khuyên tai, da rất trắng, mặc áo khoác da màu đen, có hình Medusa cực kỳ bắt mắt.

    Cả ba tên mặc quần jean bụi bặm, áo da phanh ngực, bên trong mặc cái áo may ô, trông rất cá tính, nhưng ở thời đại này tuyệt đối bị người ta nhìn một cái liệt ngay vào dạng học sinh cá biệt.

    Đối phương nhìn Tô Xán chằm chằm, làm mặt hình sự, rất có vị Trần Quán Hi.

    Chẳng biết có phải thằng này xem phim Hong Kong quá nhiều bị trúng độc rồi hay không.

    Không ít người nhận ra ba thanh niên đó, một là Tiền Long, nghe nói trong nhà kinh doanh, quan hệ rộng, cha hắn có mỏ ở mấy tính liền, từ nhỏ tính tình cục súc, thành tích học tập lại rất tốt, nhất là Hóa học thuộc hàng đỉnh cấp, rất nhiều học sinh một điều anh Tiền, hai điều anh Long gọi hắn.

    Ngồi bên cạnh hắn là đồng bọn Lương Tiêu, cha mẹ đều là quan viên cấp bậc không thấp ở phòng nhân sự tỉnh, rất có thực quyền.

    Còn tên cầm đầu là Triệu Thừa Ngôn, trừ đi những học sinh bình thường, chỉ cần học sinh thuộc hàng con ông cháu cha trong trường thì ít nhiều đều biết tới hắn.

    Trong lầu Đốc Tư, nhóm ba tên này sức ảnh hưởng thuộc top 10.

    Lầu Đốc Tư là tên khu phòng học của Tô Xán, nằm cùng một đường thẳng với khu nhà hành chính, nơi đặt lớp số 1 - 7 năm thứ 2. Còn Lầu Minh Chí là khu phòng học của Đường Vũ, lớp số 8 tới 14, còn gọi là khu ngoài.

    Những nhân vật phong vân trong trường không có cấp bậc thực sự, không giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, người người truyền miệng Đông Tà - Tây Độc - Nam Đế - Bắc Cái, cũng không phân ra mười lăm cấp như cấp bậc hành chính quốc gia, cũng không phải lấy trí tuệ hãy võ lực để xếp hạng. Có người đoạt giải cuộc thi nghệ thuật, thể thao, nổi bật hoạt động trường học, thư pháp ..v..v.v..

    Tiêu chuẩn xếp hạng rất mơ hồ, rất trừu tượng, nhưng có thể khẳng định chắc chắn bảng xếp hạng này tồn tại.

    Giống như Đường Vũ và Tôn Mạn đều là nhân vật thuộc top 10.

    Còn như Tô Xán, gần đây liên tục xuất hiện trong đề tài bàn luận, cũng thuộc hạng nhân vật phong vân rồi, song còn lâu mới vào được top 10.

    Tiền Long là vận động viên cấp 2 quốc gia, điền kinh, nhảy cao, nhảy xa trong top 3 của trường, khá có tiếng tăm ở các hội thao tỉnh. Trong trường mấy lần tham gia đánh nhau, còn bị cảnh cáo trọng điểm trước toàn trường, là kẻ dữ dằn, thường không học sinh nào dám trêu vào hắn.

    Lương Tiêu là đội trưởng CLB cờ vây trường, là quan môn đệ tử của Cố Thường Hạo đại sư cờ vây, kỳ thủ lục đoạn, đoạt cup "Thiên Nguyên", "Vua người mới", là ngựa ô trong giới cờ vây tỉnh, ngôi sao mới tỉnh Tây Xuyên, nên dù thành tích tiếng Anh, ngữ Văn của hắn cực tệ hại, chủ nhiệm lớp cũng nhân nhượng.

    Triệu Thừa Ngôn không có sở trường gì, miễn cưỡng nói thì cũng là tay viết tốt, cái khác thường thường, tính cách không thuần, ông nội là hiệu trưởng trước của ĐH Dung Thành, học sinh có khắp trong ngoài tỉnh, ảnh hưởng trong nhà rất rộng.

    Nghe đồn năm thứ nhất Triệu Thừa Ngôn có xung đột với học sinh trường ngoài ở quán bar, gọi không người tới chặn quán bar đó đòi hành hung, cuối cùng tất cả bị tống vào đồn cảnh sát, có điều hắn bình an thả ra, trường học cũng không nhận được phê bình, chuyện này ai cũng bấm bụng bỏ qua, học sinh như vậy chưa ngầu thì thế nào mới có thể gọi là ngầu?

    Quan trọng nhất, ba người này cực thân thiết với Lý Thanh Dương.

    Thế nên khi ba người này xuất hiện, học sinh xung quanh bàn bọn họ đều có vẻ mặt khác thường.

    Một số kẻ ngứa mắt vì Tô Xán thân thiết với Tôn Mạn, Đường Vũ thì lòng khấp khởi hi vọng ba người kia bị Lý Thanh Dương xúi bẩy, cho Tô Xán một bài học. Không biết tới lúc đó sẽ có tin nóng gì đây, học sinh chuyển trưởng bị nhóm Triệu Thừa Ngôn làm cho mắc bệnh trầm cảm, rời trường thôi học?

    Đương nhiên cũng có không ít người thiện chí nhắc nhở Tô Xán.

    Lý Thanh Dương nhìn quanh, đặc biệt là Tôn Mạn mặt lúc trắng lúc đỏ thì khoái trá lắm, ngay cả Lâm Quang Đống cũng bị Triệu Thừa Ngôn bày kế đuổi khỏi trường rồi, nghe nói lập công ty tí xíu gì đó ngoài trường, rất thê thảm, bạn gái cũ cũng tới xem, có điều người ta ngồi trong BMW, chỉ lặng lẽ nhìn hồi lâu rồi buồn bã phóng đi.

    Vụ chơi Lâm Quang Đông có hơi chệch khỏi kế hoạch trước đó của bọn chúng, song kế hoạch lại còn tốt hơn cả dự kiến, thể hiện được năng lực của Triệu Thừa Ngôn, giờ đến tên Châu Tinh Trì không biết trời cao đất dày kia rồi.

    Tôn Mạn lo lắng nhìn Tô Xán, nói:

    - Đừng đi.

    Đám nam sinh xung quanh không ai đủ năng lực chọc vào ba kẻ kia, mà cũng chẳng có ai sẽ đứng về Tô Xán. Tôn Mạn thì khác, một nữ sinh nổi tiếng trong trường, đương nhiên địa vị cũng không thấp.

    Nói một câu dung tục là vĩnh viễn đừng chọc vào một cô gái, vì anh sẽ không biết sau lưng cô gái đó có bao nhiêu nam nhân sẽ ra mặt, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp.

    Đường Vũ nhìn về phía ba người Triệu Thừa Ngôn, hai đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt trở nên sắc lạnh, có điều cô không nói gì.

    - Đừng lo, bây giờ đang ở trong trường, bọn chúng làm gì được chứ.

    Tô Xán cười nhẹ với Tô Mạn, không thèm để ý tới tên tiểu nhân đắc chí Lý Thanh Dương, đứng dậy đi về phía ba người Triệu Thừa Ngôn.

    - Đường Vũ, sao bạn không cản cậu ấy.

    Tôn Mạn cắn môi, cho rằng Tô Xán chưa hiểu ba người kia thuộc loại gì.

    - Không sao, Tô Xán biết phải làm gì.

    Nếu ai biết chuyện Tô Xán đã làm ở Hạ Hải thì Đường Vũ cho rằng không cần quá lo cho y, Tô Xán thường ngày rất hiền lành, mọi người có thể đùa bỡn trêu chọc y thoải mái, nhưng nếu vì thế mà nghĩ y dễ bắt nạt thì nhầm lớn.
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Q.4 - Chương 36: Ẩn họa.
    Share: MTQ BanLongHoi




    Tô Xán ngồi xuống đối diện với ba người kia, Lý Thanh Dương theo sau vỗ tay:

    - Có gan lắm.

    Lương Tiêu vẫy tay, trong có vẻ thù địch gì:

    - Hi, lại gặp nhau rồi, còn nhớ tôi chứ?

    - Trí nhớ của tôi cũng được, chưa quên.

    Tô Xán bình tĩnh hỏi:

    - Tìm tôi có chuyện gì đây?

    - Lý Thanh Dương là người anh em của tao, khi ấy mày chử mắng, xỉ nhục cậu ấy, lại còn vu oan cậu ấy trước mặt giáo viên, tạo thành ảnh hưởng tới danh dự của cậu ấy. Mày nghĩ ngông nghênh ở trường cũ thì cũng có thể tới đây giương oai à?

    Triệu Thừa Ngôn lên mặt anh chị nói:

    - Mày biết Lâm Quang Đống vì sao có kết cục này không? Đơn giản là vì chọc vào người anh em của tao.

    Tô Xán phải nhìn lại Triệu Thừa Ngôn, xem thái độ của hắn không phải nói cho oai, không ngờ đằng sau chuyện Lâm Quang Đống lại có bàn tay thao túng, không biết có nên cám ơn hắn một câu không.

    Tiền Long thấy mặt Tô Xán thay đổi thì cho rằng y sợ rồi, đặt hộp cơm ăn dở lên bàn, nhếch mép cười đểu lấy lọ tương ớt dốc hết vào hộp cơm, quấy đều lên.

    Ba bọn chúng bắt nạt người khác quen rồi, Triệu Thừa Ngôn hiểu ngay:

    - Cậu ấy không ăn hết, lãng phí quá, mày ăn tiếp thì chuyện cũ coi như xóa bỏ.

    Người xung quanh đều thấy Triệu Thừa Ngôn quá đáng, song giận mà không dám nói gì. Tôn Mạn định đứng dậy đi sang bên đó nhưng Đường Vũ giữ lại, khẽ lắc đầu.

    Tô Xán "ồ" một tiếng, đứng dậy cầm lấy hộp cơm, đi thùng nước gạo đặt ở góc nhà ăn đổ hết vào đó, sau đó ném hộp cơm vào thùng rác.

    Trên đường trở lại còn cười với ba tên đang ngây ra:

    - Lần sau đừng như thế nhé, lãng phí thức ăn là có tội đấy.

    Khiêu khích, khiêu khích trắng trợn.

    Ngay trước mặt Tôn Mạn, Đường Vũ, hành vi của Tô Xán làm đám Triệu Thừa Ngôn cảm giác như bị một cái tát, nhưng Tô Xán hành vi đúng mực, không để bọn chúng cớ phát tác, chưa nói hiện đang ở trong trường, nhất thời không cách nào xuống thang được.

    Tiền Long bóp tay răng rắc, sẵn sàng xông tới đánh Tô Xán một trận.

    - Học sinh chuyển trường, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút nhỉ?

    Lương Tiêu là tên tiếu diện hồ, ấn vai Tiền Long ngăn hắn làm chuyện thiếu suy nghĩ.

    "Bình!" Một nam sinh đấm bàn đứng dậy:

    - Bọn mày quá đáng rồi đấy.

    Là Trần Chí Siêu của đội bóng rổ, là nhân vật có trọng lượng trong trường, nhiều lần giúp Nhị Thập Thất Trung giành vinh quang khi thi đấu với trường ngoài, tính cách rất trầm tĩnh.

    Trần Chí Siêu lên tiếng, các thành viên trong CLB bóng rổ trường đều rục rịch, đám Triệu Thừa Ngôn đều biến sắc, đám nữ sinh ngưỡng mộ nhìn hắn, Tôn Mạn cũng hết sức tán thưởng Triệu Chí Siêu, thường ngày trầm mặc ít nói, không như nam sinh khác suốt ngày như con công xòe đuôi, song lúc quan trọng không ngại ra mặt, rất nam tính.

    - Tốt! Tốt! Tốt!

    Triệu Thừa Ngôn cười lớn, ngoắc ngoắc tay với Trần Chí Siêu, sau đó cùng hai tên đồng bọn bỏ đi.

    - Cậu cẩn thận đấy, bọn này không bỏ qua đâu.

    Trần Chí Siêu tới bên cạnh Tô Xán nói.

    - Cám ơn, cậu cũng đề phòng bọn chúng.

    Tiết hai ngày hôm đó tin tức Trần Chí Siêu mặt thâm tím, tập tễnh đi vào lớp tức thì truyền ra khắp toàn trường, Triệu Chí Siêu không nói nguyên nhân, song rất nhanh có tin đồn nói hắn xung đột với đám Triệu Thừa Ngôn, những người có mặt ở nhà ăn đều chấn động.

    Tô Xán được Tiêu Vân Vân báo tin này, âm thầm nghĩ cách trừ ẩn họa.

    ……….

    Chuyện trong trường phức tạp, song được an ủi phần nào khi khách hàng ký ý hướng hợp tác đợt đầu với Truyền thông Ba La nhiều hơn so với dự kiến của Tô Xán, có tới hơn 50 công ty xí nghiệp đủ các loại, tiền quảng cáo đạt 650.000. Tạp chí bắt đầu biên tập bản mẫu, đợt đầu tiên dự tính in 5.000 bản, song Tô Xán yêu cầu tăng lên 20.000 bản, y biết sức ảnh hưởng của thứ mới mẻ này, tranh thủ nhanh chóng mở rộng địa bàn, có thu lợi, phí quảng có tất nhiên nước lên theo thuyền.

    Người trong công ty đều do dự bới quyết định quá táo bạo của Tô Xán, Tô Xán chấn an:

    - Không sao hết, tạm thời chúng ta có thể lỗ vốn, quan trọng là là số tiền hiện lỗ một, sau có thể lấy lại gấp đôi.

    Từ việc thiết kế quảng cáo, cho tới chọn vật liệu in, ở giai đoạn đầu Tô Xán đều tham dự, thậm chí trực tiếp quyết định, tạp chí thiết kế theo hướng cá tính, trông hết sức trào lưu gây cảm giác đi trước vào thời đại tin tức hóa, phù hợp với thẩm mỹ quan của giới trẻ, tuyệt đối không phải loại tạp chí DM hay phát đầu đường có thể so sánh được.

    Một tờ tạp chí bình quân tốn 4 đồng 8 hào, đợt quảng cáo đầu duy trì ba tháng, sau đó dần đi vào quỹ đạo.

    Tô Xán bước vào giai đoạn bận rộn chưa từng có, song thời gian buổi trưa giành ở bên Đường Vũ thì y không đời nào chịu hi sinh, chỉ tranh thủ giờ học lên kế hoạch, rồi tan học vội vàng chạy tới công ty. Lâm Quang Đống bận càng tối tăm mặt mũi, một mặt đem bản mẫu tạp chí cho khách hàng xem trước, tổ chức khách hàng tới xem quá trình in ấn.

    Thầy giáo 35 tuổi này giống như nghênh đón sinh mạng mới, hăng say với công việc, nghe nói trong số khách hàng còn có bạn học cũ của hắn, hiện giờ là chủ nhà hàng có tiếng, thấy Lâm Quang Đống đặt cược toàn bộ vào tạp chí, tất nhiên cũng ra tay giúp đỡ, còn cảm thán:

    - Người anh em, nếu muốn kiếm tiền thì theo tôi đi, với năng lực của anh nếu trước kia không phải quá cố chấp thì giờ cũng thành đạt rồi, cái thứ anh đang làm trước kia chưa ai làm cả, chẳng biết tiền đồ ra sao. Nghe đám anh em kể chuyện anh và Trương Lệ rồi, tôi biết anh muốn cho cô ấy thấy thực lực của mình, nhưng làm ăn nhỏ nhặt thế này biết đến bao giờ. Không ngại cho anh biết, tôi không chỉ kinh doanh nhà hàng, còn có quỹ đầu tư, có chút nguồn tin mật, theo tôi làm ăn đi.

    Lâm Quang Đống lắc đầu:

    - Công ty này không phải do tôi lập nên, chỉ làm công cho người ta thôi, song càng đặt tâm huyết vào nó, tôi càng thấy nó có tiền đồ, cám ơn anh, nhưng tôi sẽ theo nó tới cùng.

    Vương Thanh và Vương Phượng sau khi ổn định được chuyện ở Long Thịnh, để lại một vài trợ lý xử lý nốt công việc, một phần nhà xưởng đã đem thế chấp ngân hàng, tiền vay được đem đầu tư vào dây chuyền mới chuyên làm văn phòng phẩm, đang tích cực chuẩn bị sản xuất trở lại.

    Trong gần một tháng ở lại Dung Thành, Vương Thanh và Tô Xán chỉ gặp nhau được ba lần, trong đó một lần Vương Thanh tới nhà Tô Xán ăn cơm, còn cùng y đia mua quần áo, chủ yếu là mua cho Tô Xán, vì Tô Xán lớn quá nhanh, quần áo trước kia không quá cũ thì cũng quá chật rồi.

    Tô Xán giải mấy bài tập xương xẩu trong ngày, ôn tập thêm tiếng Anh, làm xong trách nhiệm của học sinh thì đã 11 giờ, bây giờ đáng lẽ đã là giờ Tô Xán đi ngủ, nhưng y mới chỉ xong nửa công việc. Gập cái đèn bàn xuống, điều chỉnh ánh sáng chỉ chiếu lên bàn học của mình, tránh cha mẹ phát hiện, trải giấy ra tiếp tục tẩy tẩy vẽ vẽ, tới tận hơn 2 giờ sáng khi mắt đã cay xè mới mỉm cười hài lòng, leo lên giường ngủ.

    Cối tuần tới nhà máy Long Thịnh, nhìn sân có nhiều xe ô tô hơn thường ngày, Tô Xán tới thẳng văn phòng của giám đốc Triệu Minh Nông, nhìn thấy ngoài có một đám người vây quanh, vẻ mặt kích động, nhìn vào trong có mấy người trung niên đồ tây bụng bự.

    - Tôi nói này Lão Triệu, đừng nghĩ rằng có công ty nhận bao thầu nhà máy này là vạn sự tốt lành, cái nhà máy này sớm muộn cũng phải đóng cửa thôi. Chính phủ đã quy hoạch khu này làm nhà ở, phát triển địa ốc, cái nhà máy này sớm muộn cũng rỡ bỏ.

    Lão béo muốn dùng chiêu dục cầm cố túng, định lấy giá thấp nhất để lấy nhà máy, không ngờ rằng có người khác nhìn trung nhà máy này, kết quả đồ trong túi lại biến thành của người khác.



    Lâm Lạc Nhiên


    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Last edited by a moderator: 19/4/15
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 037: Hoài niệm
    Share: MTQ BanLongHoi





    Tô Xán nghe Lão Béo nói thế thì đi vào phòng, chẳng khách khí nói:
    - Chú gì ơi, chú nói chẳng có căn cứ nào cả, chính phủ muốn quy hoạch giải tỏa nơi này bao giờ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì báo cáo phát triển mới nhất của chính phủ là ( tăng cường kiết thiết Thành Nam), tập trung cải thiện cảnh quang, nâng cao diện tích xanh hóa và giảm thiểu tùy tiện trong kiến trúc, chẳng liên quan gì tới giải tỏa hết. Hơn nữa nhà máy Thục Sơn thuộc tổng công ty Đại Dung, dù có phát triển địa ốc cũng là do công ty kiến trúc hàng đầu tỉnh thực hiện, không biết chú ở công ty nào dám tranh với Đại Dung.

    - Thằng nhóc này ở đâu ra, nói lung tung gì đó?
    Một tên thư ký quát:

    - Cậu ấy là con trai của trường phòng Tô Lý Thành trên tổng.
    Triệu Minh Nông giải thích:

    Lão Béo ngạc nhiên, ông ta có mưu đồ với nhà máy này, đương nhiên phải biết Tô Lý Thành rồi.

    Ông ta quen chèn ép với người thành thật như Triệu Minh Nông, bị Tô Xán nói thế, tức thì cảnh giác, tập đoàn kiến trúc Đại Dung không chế đầu mối then chốt nghiệp kiến trúc tỉnh, bao gồm một loạt đơn vị kiến trúc mạch máu.

    Công ty địa ốc của ông ta chẳng qua là xí nghiệp nhỏ, chỉ dám ngầm giở trò vặt vãnh đằng sau, nếu có người báo lên phía Đại Dung, thì nguy lớn, cân nhắc thiệt hơn Lão Béo phất tay bỏ đi.

    Triệu Minh Nông nhiệt tình đón Tô Xán vào, vừa rồi ông ta bị Lão Béo dọa cho không ít, nghĩ tới nếu nơi này giải tỏa, hàng trăm công nhân đi đâu mà kiếm ăn, gánh nặng trên vai ông ta không nhẹ, có điều lời Tô Xán nói rất có lý, đành tan lo lắng trong lòng ông ta, nhìn thấy y ôm đống giấy tờ thì không hiểu gì:
    - Đây là cái gì?

    - Chú Triệu, đây là phương án thiết kế bao bì, bút do chúng ta làm ra, cuối cùng thành phẩm sẽ trông thế này, chú liên hệ mấy người quản lý mời ở Thượng Hải tới bảo bọn họ theo hướng này hoàn thiện thiết kế.

    Triệu Minh Nông cầm giấy lên xem, toàn loại hình vẽ chưa thấy bao giờ, rất thuận mắt, Vương Thanh có dặn ông ta khi mình không ở đây nếu Tô Xán đề xuất ý kiến gì thì làm theo y, nhưng dù sao Tô Xán mới chỉ là học sinh cấp ba thôi, dù con Tô Lý Thành chăng nữa thì sao, nên bề ngoài gật đầu, song tính liên hệ với Vương Thanh rồi mới ra quyết định.

    - Chú Triệu, nhà máy còn phải xin bảo hộ bản quyền, đầu tiên là đánh chiếm thị trường trong tỉnh, sau đó phát triển ra ngoài tỉnh, dùng tốc độ nhanh nhấ lập mạng lưới tiêu thủ, tranh thủ đen sản phẩm nhãn hiều Thục Sơn bán khắp toàn quốc, lúc đó danh tiếng đi lên, nó sẽ thành tài phú quý giá, ai muốn dùng phải trả tiền.
    Tô Xán hào hứng nói, ánh mắt mang đầy giảo hoạt không phù hợp với tuổi tác.

    Triệu Minh Nông sớm coi mình là người của Thục Sơn rồi, nếu chẳng phải có Thục Sơn xuất hiện, nhà máy này còn sống tới bây giờ hay không là thách thức lớn.

    Đám người tổng công ty chỉ quan tâm tới lợi ích của mình, thấy nhà máy bọn họ không còn gì béo bở nữa bỏ mặc, nếu chẳng phải trên tổng vì đấu đá muốn hại Tô Lý Thành thì đã chẳng để Tô Lý Thành phụ trách việc giải quyết bao thầu nhà máy sống dở chết dở này, nói thẳng ra là dụng tâm hiểm ác, muốn Tô Lý Thành sa lầy thậm chí chết chùm với nhà máy, thế nên với tổng công ty, Triệu Minh Nông đã hoàn toàn thất vọng rồi.

    Tới ngay cả khi Thục Sơn xuất hiện, Triệu Minh Nông cũng hết sức đề phòng, quan sát xem bọn họ liệu có phải chỉ muốn thừa lúc cháy nhà hôi của như họ Tiền kia hay không, kết quả Vương Thanh và Tô Xán chỉ cho ông ta thấy lối thoát cùng tiềm lực của nhà máy, đảm bảo giữ lại công nhân nhà máy.

    Chính vì thế công việc của Vương Thanh mới diễn ra hết sức thuận lợi, Triệu Minh Nông tuy nhận lương từ tổng công ty, song thực chất ông ta coi mình là người Thục Sơn rồi.

    Triệu Minh Nông không quan tâm Vương Thanh và Tô Xán bao thầu nhà máy có phải do Tô Lý Thành chỉ thị đằng sau hay không, chỉ cần đưa nhà máy sắp phải đóng cửa đi lên, giúp công nhân cơm no áo ấm thì bán mạng cho người ta cũng đáng.

    Tổng công ty có rất nhiều người coi thường Triệu Minh Nông, rất nhiều cán bộ cùng thời với ông ta giờ đã leo cả lên tổng công ty rồi, tuy chẳng tiếp xúc được với quyền lực hạch tâm, nhưng tự nhận mình ngồi trong văn phòng máy lạnh, vắt chân chữ ngủ, rót một chén trà ung dung nhấp nháp, hơn Triệu Minh Nông ngu xuẩn cố sống cố chết vì cái nhà máy hết thời.

    Triệu Minh Nông chẳng cần, nhà máy này là mạng sống của ông ta.

    Suốt một tuần liệt vất vả vì mấy cái bản vẽ rồi, hôm nay cơ bản giải quyết xong, Tô Xán lười biếng nghỉ một ngày, buổi tối Tô Xán nằm dài ở ghế sô pha, vừa xem sách vừa cho từng múi quít vào miệng, hưởng thụ hương vị Hạ Hải, Vương Thanh chưa quên sở thích của Tô Xán, nhờ người từ Hạ Hải lên Dung Thành làm việc mang cho y, nhờ có nhà máy Thục Sơn nên người qua lại hai nơi khá thường xuyên, đây coi như phúc lợi nhỏ của Tô Xán.

    Chuông điện thoại vang lên, Tô Xán thuận tay nhấc lấy nghe:
    - A lô, xin hỏi ai đấy.

    Đầu kia là tiếng của Vương Uy Uy:
    - Buổi trưa bọn này đi chơi, giờ vừa mới về, cậu gọi điện có chuyện gì thế?

    Tô Xán ngồi dậy:
    - Cậu biết Triệu Thừa Ngôn không?

    - Cậu và thằng đó có va chạm à?
    Vương Uy Uy giọng âm trầm:
    - Thằng đó là con nuôi Lưu Thành, cha nó là phó bí thư kỷ ủy thành phố, là họ xa với Triệu Lục, còn nhớ Triệu Lục chứ ... Đúng là thằng từng chơi bóng rồi với chúng ta.

    - Có ai quấy rầy Tô Xán thanh tu à?
    Là tiếng cười khành khạch của Lâm Trứu Vũ xen vào:

    Tô Xán dở khóc dở cười, không biết có phải tên này nói móc mình không nữa.

    Trong lòng thầm kinh sợ, chẳng trách Triệu Thừa Ngôn dám hoành hành như vậy trong trường, còn đập quán bar mà công an không dám làm gì hắn, té ra là con nuôi của Lưu Thành.

    Vương Uy Uy qua điện thoại còn kể cho Tô Xán nghe vài chuyện, khi Triệu Thừa Ngôn vừa thì Nhị Thập Thất Trung có bày tiệc ở nhà hàng Cẩm Giang, bao hết ba tầng đúng 100 bàn tiệc, Lưu Thanh đứng lên phát biểu, mấy " lão đại" giới xã hội đen tới chúc mừng.

    Chuyện này khi đó bị mấy phóng viên chụp được, đả kích Lưu Thành có qua lại " quá mức thân mật" với nhân vật có tiếng xấu, kết quả số vóng viên đó người bị khai trừ, người bị đánh nằm viện mấy tháng.

    Có điều Lưu Thành suýt nữa bị xử bắn rồi, nhà Triệu Thừa Ngôn không biết vì sao thoát được phong ba này, song chỉ là hổ con mất người bảo hộ thôi.

    Tô Xán cũng không kể cụ thể chuyện gì, chỉ nói có chút va chạm với Triệu Thừa Ngôn rồi cúp máy.

    Lâm Lạc Nhiên, Lâm Trứu Vũ ở bên ghé đầu vào ống nghe, khi Tô Xán dập máy rồi cả hai đều im lặng.

    - Mẹ kiếp, còn nhớ lúc Triệu Lục chưa đi, thằng chó đó nói gì với chúng ta không?
    Vương Uy Uy mặt âm trầm:
    - Nó nói sớm muộn gì cũng kéo đồ nhóm chúng ta. Đúng là thiếu chút nữa, nếu không có Tô Xán thì nó thành công rồi.

    Lâm Trứu Vũ vỗ bàn:
    - Gọi điện cho đám Trương Hiền, Trang Chí Vũ đi, bảo bọn họ liên hệ với Tô Xán, đây là nhân quả, nếu không có Tô Xán thì có khi chúng ta không nhớ ra. Cho Triệu Thừa Ngôn biết, bạn bè của chúng ta không phải người bọn chúng đụng vào được.

    Lâm Lạc Nhiên co chân ngồi trên bệ cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh lệ, tựa hồ chuyện anh mình và Vương Uy Uy đang thảo luận chẳng liên quan tới cô.

    Gần đây bọn họ rất thân với Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương, thật khó tin sau khi người đó đi, hai cái vòng tròn vốn chẳng có chút liên quan gì lại nhập vào một, vừa rồi còn cùng nhau ăn đồ nước bên hồ mới về.

    Lâm Lạc Nhưng nhìn mặt trăng, đưa tay ra nắm lấy, xòe ra, nhìn bàn tay trống không của mình.

    Có lẽ vì không nắm bắt được, cho nên mới dùng phương thức này cảm thụ cuộc sống của y, cảm thụ con đường y từng đi qua, cảm thụ mùi vị tựa có tựa không còn vương lại trong không khí.




    Lâm Lạc Nhiên

    Anh em đừng manh động nhá :yy11:

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.