Đô Thị Đại Niết Bàn - Tuổi Trẻ Học Đường - Khảo Ngư FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 048: Đầu voi đuôi chuột.






    Tô Xán quay sang nhìn Triệu Thừa Ngôn, bộ mặt như đại sư đau lòng thế tục:
    - Ngày hôm qua tao đã không gây chuyện với mày, muốn mày biết khó mà lui, hôm nay mày càng quá đáng là sao?
    Rồi thở dài:
    - Triệu Thừa Ngôn, tao luôn muốn nói với mày một câu, nhưng cảm thấy không nên nói, song giờ không nói không được.

    Thái độ của Tô Xán làm Triệu Thừa Ngôn hơi hoang mang, hỏi lại:
    - Mày muốn nói gì?

    Tô Xán đặt cốc trà xuống bàn, mặt đanh lại, nói gọn:
    - Xéo.

    Đường Vũ không nhịn nổi nữa rồi, cười phì một cái. Triệu Thừa Ngôn giờ mới biết mình bị người ta đùa như khỉ, giận run rẩy, đặc biệt là Đường Vũ còn ở bên cười, cảm giác mình cứ như thằng ngu vậy:
    - Mày nói cái gì?

    Đám đằng sau sấn sổ bước tới, nhao nhao nói:
    - Dám nói lần nữa không?

    - Mày nói lại xem.

    Triệu Lập Quân đứng dậy, sừng sững như con gấu, mắt lạnh lùng quét quanh:
    - Bảo bọn mày xéo, điếc rồi à?

    Khí thế của cảnh sát trấn áp tội phạm bao năm, đám lưu manh nhãi con Xương Quang Thụy hơi chờn, lúc này hai cảnh sát tuần tra đi tới:
    - Chuyện gì mà tụ tập ở đây thế này?

    Xương Quang Thụy mừng rỡ:
    - Anh Vương, anh Mã, người này định đánh bọn em.
    Còn lấy thuốc lá ra mời.

    Cảnh sát nhận lấy thuốc lá, lạ gì ai là kẻ gây sự, hỏi:
    - Hiệu trưởng của các cậu đâu?

    - Hiệu trưởng đang ăn cơm với đồn trưởng Dương của các anh, một lát nữa sẽ tới.

    Viên cảnh sát lúc này quay sang nhìn Triệu Lập Quân:
    - Này người anh em, có chuyện gì vậy?
    Hắn vốn có ý hòa giải hai bên, ít nhất là giải tán, dù sao trường Kiến Dương có tiếng ngang ngược rồi.

    Ai ngờ Triệu Lập Quân còn chất vấn:
    - Các cậu ở phân cục nào?

    Tay họ Mã hơi nóng, bên mình có ý tốt, đối phương lại không biết điều:
    - Chúng tôi ở phân cục nào thì liên quan gì tới anh, tưởng mình là cục trưởng cục công an à? Có biết đây là đâu không?

    Bề ngoài của Triệu Lập Quân có thể khiến bọn lưu manh e sợ, nhưng khó khiến người phe "chính nghĩa" run sợ được, nếu không mặc bộ cảnh phục lên thì chẳng khác gì một tay anh chị.

    Có người hô lên kích động:
    - Hiệu trưởng tới rồi.

    Mọi người quay đầu sang nhìn, thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, người lái xe không xuống, ngồi ở ghế phụ lái là Lý Kiến Dương, lão béo nhận ra Tô Xán là thằng nhóc tới nhà máy Long Thịnh phá hỏng chuyện của ông ta, con trai Tô Lý Thành, nói với Lý Kiến Dương. Xương Quang Thụy lập tức chạy đến nói gì đó, Lý Kiến Dương gật đầu, đi tới.

    Chỉ là con trai một phó phòng, viện binh cũng chẳng thể to tát được, Lý Kiến Dương gạt đám đông ra, lấy một cái ghế từ tay chủ quán, đặt xuống bên Triệu Lập Quân, ngồi xuống, không thèm ngó tới Tô Xán và Đường Vũ, không khí trở nên ngột ngạt.

    Tô Xán kéo tay Đường Vũ đứng dậy lui sâu vào trong quán, tránh tai bay vạ gió.

    - Huynh đệ, trông cậu cũng có vẻ là người máu mặt đấy, sao lại đi bắt nạt một đám học sinh.
    Không cho Triệu Lập Quân trả lời, giơ một ngón tay ra:
    - Thế này đi, tôi thấy thương thế của bọn chúng cũng không nghiêm trọng, song phải bổi thường năm bảy nghìn chứ nhỉ?

    Lý Kiến Dương vốn chỉ muốn tới áp trận thôi, nhưng xem bộ dạng Triệu Lập Quân thế kia, không chừng có kẻ muốn xen vào địa bàn của mình, không ra tay không được.

    Đường Vũ tròn mắt, chuyện tống tiền trắng trợn thế này cô mới chỉ đường thấy trong TV mà thôi.

    Triệu Lập Quân bình tĩnh hỏi lại:
    - Lý Kiến Dương phải không?

    - À, chính tôi đây.

    - Nghe tiếng mày lâu rồi, hôm nay được gặp quả nhiên không tầm thường, ngồi xe cảnh sát thoải mái lắm phải không? Đó là xe của ai, đồn trưởng Dương à?

    Phía bên trường học đã bị đánh động, vài giáo viên xuất hiện ở cổng trường, nhìn thấy có xe cảnh sát tới thì thở phào, đợi cảnh sát xử lý.

    - Cho mày biết, ngồi trong cái xe đó dù là ai thì cũng không tới lượt mày quản, mày nên lo cho cái thân của mày đi.

    Triệu Lập Quân không thèm nói với hắn nữa, lấy di động ra, bấm số, bên kia vừa nhận máy là quát:
    - Cao Chân, là tôi đây! Lập tức dẫn người tới trường Nhị Thập Thất Trung cho tôi, cái gì mà cái gì? Xã hội đen tụ tập vây đánh học sinh, không muốn làm nữa à?

    Lý Kiến Dương cười nghiêng ngả:
    - Giỏi, quy kết tôi vào xã hội đen rồi. Trâu bò đấy, ngay phó cục trưởng Cao Chân cũng gọi tới rồi. Huynh đệ à, cậu là thần thánh phương nào đấy, tôi có mắt không tròng đắc tội với cậu, cho xin lỗi nhé, cậu đừng chấp.

    Cao Chân là phó cục trưởng cục công an Dung Thành, ở thành phố này người có thể quát tháo sai bảo Cao Chân như vậy đại khái chỉ có hai người, một là Phó Ngọc Xuân sở trưởng sở công an tỉnh, hai là Triệu Lập Quân tân cục trưởng cục công an Dung Thành, đều là lãnh đạo trực tiếp. Phó Ngọc Xuân thì hắn cùng ăn cơm rồi, còn người trước mắt này bảo là Triệu Lập Quân quá nực cười.

    - Đừng tưởng rằng vờ vịt quát tháo vào điện thoại là có thể dọa dẫm được người khác. Lý Kiến Dương này còn chuyện gì chưa thấy qua.

    Đám Triệu Thừa Ngôn vừa rồi bị Triệu Lập Quân gọi điện thoại làm giật mình, nghe Lý Kiến Dương nói vậy mới hiểu đối phương cáo mượn oai hùm, cũng cười theo vô cùng khả ố.

    Lý Kiến Dương cười dứt lại giơ một ngón tay lên:
    - Huynh đệ, là đồng đạo, tôi vốn không định quá đáng, nhưng cậu không biết điều, cho cậu 10 phút, sau 10 phút có trời tới cũng vô ích. Mẹ nó, chủ quán, còn chưa mang nước ra đây, không muốn làm ăn nữa à?

    Chủ quán sợ sệt mang trà lên, sau đó lùi nhanh vào nhà, lúc này quán không còn khách khứa nào khác nữa, ngoài vỉa hè chỉ có hai người ngồi uống trà, trong nhà có Tô Xán và Đường Vũ, không khí hết sức quái dị, những người ở xa không nghe thấy họ đối thoại đều đưa mặt nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì.

    Mười phút qua đi, Lý Kiến Dương đứng dậy bóp tay răng rắc:
    - Ngại quá huynh đệ à, đến giờ rồi, xem ra hôm nay cậu phải để lại vài thứ ở đây.

    Gần như chớp mắt đó, mười mấy xe cảnh sát hú cói chớp đèn đỏ phóng vào khu phố, người qua đường hoảng hốt né tránh, đám người Triệu Thừa Ngôn sợ hại tụ hết cả lại bên Lý Kiến Dương, nhìn quanh.

    Tiếng xe cảnh sát mở rầm rầm, không ngừng có cảnh sát bước ra, tiếng loa phong thanh chỉ huy.

    Triệu Lập Quân rút súng bên hông ra, đá một phát làm Lý Kiến Dương cả người lẫn ghế đổ lăn ra đất, lên đạn "rắc" một cái:
    - Cha mày chính là Triệu Lập Quân đây, có tin tao bắn vỡ sọ không?

    Tiếp theo đó chẳng hề có chống trả kịch liệt, chẳng có máu đổ, chỉ có mây đen kéo tới, bầu trời có vẻ muốn mưa.

    Lý Kiến Dương vừa bị Triệu Lập Quân đá ngã, hắn vừa định vùng đứng dậy thì lập tức có bốn năm cảnh sát xông lên ấn bốn chân tay của hắn, Triệu Lập Quân đạp lên lưng Lý Kiến Dương, lúc này Lý Kiến Dương biết là hàng thật 100% rồi, không dám ho he gì nữa.

    Triệu Lập Quân cũng thầm kinh hãi, vừa rồi bốn năm người giữ mà thiếu chút nữa để Lý Kiến Dương suýt bậ dậy được, đủ thấy hắn không hổ danh "võ lâm cao thủ", vừa rồi mà đánh tay đôi, không biết mình chống được mấy hiệp nữa. Cục trưởng cục công an mà bị đấm vỡ mũi ra thì sau này còn mặt mũi nào chỉ huy cấp dưới.

    Đám học sinh trường Kiến Dương cực kỳ có "kinh nghiệm", đều ngồi cả xuống đưa tay ôm đầu.

    Ba tên Triệu Thừa Ngôn, Tiền Long, Lương Tiêu kinh hoàng nhìn quanh, bị tiếng loa cảnh sát hô "buông vũ khí ngồi xuống đất" mấy lượt mới run run ngồi xuống.

    Tình hình đã được khống chế, giáo viên trong trường phối hợp với cảnh sát giải tán học sinh, số người thở phào nhẹ nhõm ít, số chép miệng, thầm chửi đầu voi đuôi chuột thì nhiều, tưởng hôm nay có trò hay để xem rồi, ai ngờ kết thúc như vậy.

    Lý Kiến Dương bị còng tay, đích thân Triệu Lập Quân nhét vào chiếc Santana, còn có cả phóng viên vác máy quay ghi lại cảnh này, còn cả cảnh một đám người quỳ dưới đất gậy gộc vứt bừa bãi.

    Nghe đâu sau này làm thành phim tài liệu, tạo dựng lên hình ảnh nhân vật anh hùng chống thế lực xã hội đen, Triệu Lập Quân thi thoảng lại tổ chức trong cục xem "học tập".

    Đoạn vĩ thanh đó, chẳng ai chú ý Tô Xán và Đường Vũ đã rút tới góc đường quan sát cảnh trấn áp tội phạm, Tô Xán lợi dụng cơ hội nắm lấy tay cô.

    Đứng dưới hàng cây ngô đồng, Tô Xán muốn nắm bàn tay mềm mại đó cho tới mãi mãi sau này, cho tới khi hàng rào sắt phía sau rỉ sét, tới khi cả hai già nua tóc bạc.



     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 049: Chú nhóc may mắn.






    Báo đô thị Dung Thành, Nhật báo tỉnh, những tờ báo chính trong tỉnh ở trang đầu cho cho đăng hình Triệu Lập Quân chĩa súng vào đầu Lý Kiến Dương, với tiêu đề ( Thiết huyết cảnh sát tung nắm đấm sắt, phá hủy thế lực xã hội đen tàn dư).

    Triệu Lập Quân bề ngoài thô lỗ, nhưng khôn khéo không hề thiếu, chưa tới 40 tuổi, leo lên chức cục trưởng cục công an thành phố tỉnh hội không phải chỉ đơn giản dựa vào lập công mà được, thao tác phía sau không phải ít.

    Ngay sau khi Lý Kiến Dương bị bắt, không ít cú điện thoại gọi tới chỗ Triệu Lập Quân, người nhờ vả, người gây áp lực, đến khi tên Lý Kiến Dương xuất hiện trên trang nhất các báo, tất cả đều biết Lý Kiến Dương hết cứu rồi.

    Đấu đá trên quan trường thế nào không mấy người rõ, những người dân sống ở Dung Thanh mười mấy năm, chỉ biết Lý Kiến Dương từng bước đi lên đỉnh cao rồi ngã gục một cách bất ngờ, Triệu Lập Quân gần như trở thành cảnh sát minh tinh. Rồi tiếp theo đó là một đợt bão táp đả kích thế lực xã hội đen.

    Trong văn phòng, Triệu Lập Quân nhận được cú điện thoại phương xa:
    - Chú em, làm rất tốt, làn sóng đả hắc lần này rất có tác dụng uy hiếp.

    - Đều nhờ chỉ thị của bí thư cả, nếu không bắt rồi e lại phải thả, thế lực tàn dư của Lưu Thành không phải là ít.
    Triệu Lập Quân cười ha hả:
    - Nằm mơ hắn cũng không ngờ một ngày vì trêu vào một thằng nhóc mà lật thuyền trong mương thế này.

    - À, chú nhóc nào thế?
    Vương Bạc hơi chút tò mò:

    Triệu Lập Quân đem đầu đuôi câu chuyện kể ra, Tô Xán không nói rõ ràng, song sự xuất hiện của Đường Vũ hôm đó đủ Triệu Lập Quân liên kết sự việc với nhau rồi.

    - Ha ha ha, xem ra Tô Xán là sao may mắn của chúng ta rồi, hi vọng tôi sớm ngày điều lên Dung Thành, hưởng chút vận khí của chú nhóc này.

    Triệu Lập Quân lập tức tỏ thái độ kiên quyết:
    - Rất mong lần nữa được làm việc dưới sự chỉ bảo của bí thư.

    Hai người cười nói một lúc rồi cúp điện thoại.

    Lưu Thành ngã ngựa, thế lực Vương hệ ở tỉnh Tây Xuyên nhân cơ hội phản kích kịch liệt, đòi những vụ án do Lưu Thành chủ đạo điều tra đều được lật lại, cao tầng trong tỉnh bức thiết muốn ổn định tình hình, khống chế cục diện, đành ngồi xuống nhượng bộ, Vương Bạc là người Vương hệ, lại là bên bị hại nên được hưởng lợi lớn nhất. Ông ta tới Hạ Hải chưa lâu, điều động không tiện, vì thế Triệu Lập Quân là quân cờ đi trước tới Dung Thành mở đường, Vương Bạc chưa tới nơi bắt đầu thao túng cục diện Dung Thanh, mở ra nét chấm phá trên lịch sử và nhân sinh.

    Cùng lúc đó Tô Xán thành đề tài xôn xao ở Nhị Thập Thất Trung, tùy từng thân phận, gia thế, lập trường mỗi học sinh có cái nhìn khác nhau về Tô Xán, nhưng không ai phủ nhận được một điều, tên Tô Xán này là hạng tuyệt đối không nên trêu chọc vào.

    Hiện giờ trong trường cuối cùng đã biết Tô Xán là ai, không phải là Châu Tinh Trì bị bêu gương trên TV trường nữa.

    Hôm đó đám học sinh trường Kiến Dương nhiều năm hoành hành bá đạo trước sự trấn áp của cảnh sát nhũn như chi chi cho học sinh Nhị Thập Thất Trung một tiết học giáo dục xã hội sinh động, khẩu hiệu cách mạng "tất cả phái phản động chỉ là hổ giấy" có vẻ chưa lỗi thời.

    Tin đồn Tô Xán liên quan tới lưu manh ngoài xã hội cũng tự bị phá bỏ, phó cục trưởng cục công an đích thân mang mười mấy xe cảnh sát tới ra mặt vì y, sau lưng là lực lượng quốc gia rầm rộ, suy đoán về bối cảnh Tô Xán còn nhiều hơn suy đoán quan hệ giữa y và Đường Vũ.

    Làm Tô Xán dở khóc dở cười là cờ thi đua của cảnh sát đưa tới trường, ở trong văn phòng hiệu trưởng, Tô Xán được một đám lãnh đạo trường, cán bộ công an bắt tay khen ngợi.

    Tô Xán đoán chừng hiệu trưởng đối diện với là cờ thi đua đỏ rực thêu chữ vàng "dũng cảm làm việc nghĩa, đổ máu không rơi lệ, trí dũng song toàn bảo vệ hài hòa" do cục công an đưa tới cũng hoang mang lắm.

    Thế là lớp số 3 năm hai nở mày nở mặt, chủ nhiệm Vương Quý Văn tuy đánh giá Tô Xán "chú nhóc này rất có tinh thần chính nghĩa." Nhưng trong lòng càng kiên định thành kiến, học sinh nữ tốt hơn học sinh nam.

    Biệt hiệu "tiếu diệt hổ" của Lương Tiêu chính thức được chuyển cho Tô Xán, đám Triệu Thừa Ngôn tất nhiên vào đồn công an viết lời khai rồi được thả ra ngay, song thấy Tô Xán là tránh đường.

    Trời càng ngày càng nóng, quạt trần quay vù vù trên đầu, trong lớp học Đường Vũ thi thoảng nghe xung quanh bàn tán về Tô Xán khẽ mỉm cười nhìn ra cửa sổ, càng ngày càng tự tin hơn về tương lai.

    Tôn Mạn cùng cô thảo luận ít chuyện về đồ dùng của nữ sinh như nước hoa, sơn tay, sữa rửa mặt chống mụn còn loanh quanh thăm dò tin tức của Tô Xán, khiến Đường Vũ sinh nghi, tâm trạng không tốt.

    Tô Xán càng mặt như quả mướp đắng, tin đồn về bối cảnh không tầm thường của y khiến học sinh trong lớp bất giác kính nhi viễn chi, trừ một số ít người như Tiêu Vân Vân, Tưởng Minh Quân, còn lại phàm là có việc cần nói với y cũng không quá ba câu.

    Văn phòng hiệu trưởng Nhị Thập Thất Trung, mành che cửa sổ chỉ cuốn một nửa, cột sáng dài chiếu lên sàn nhà gỗ lim cổ kính.

    Tô Xán ngồi ở ghế sa *** tiếp khách màu đen rìa cột sáng đó, bụi bặm lơ lửng cuộn quanh cột sáng, từ góc độ của y nhìn hiệu trưởng Thái Quốc Đào, cảm giác như nhân vật trên bức tranh sơn dầu Hi Lạp.

    Đã ngồi im năm phút rồi, từ lúc Tô Xán gõ cửa đi vào tới nay, Thái Quốc Đào chỉ nói một câu "vào đi", sau đó tiếp tục xem tài liệu trên bàn, tựa hồ quên mất có Tô Xán đang ở trong phòng vậy.

    Tài liệu mà Thái Quốc Đào đang xem là báo cáo hạn ngạch cử đi học của trường năm nay, ông ta nhận được tin nội bộ, năm sau chế độ tiến cử học sinh tới trường cao đẳng đại học sẽ cải cách, từ tỉ lệ 3% học sinh tốt nghiệp của trường trọng điểm cấp tỉnh, sửa thành học sinh được giải thưởng cấp một ở kỳ thi toàn quốc được tiến cử học đại học.

    Cho dù tiến hành cải cách thì Nhị Thập Thất Trung vẫn là trường học có số học sinh được cử đi học nhiều nhất toàn tỉnh, năm nay lên tới 25 người. Thanh Hoa, Bắc Đại cho toàn tỉnh 18 hạn nghạch, Dung Thành được 12 người, còn Nhị Thập Thất Trung chiếm 6 suất, 19 suất còn lại vào các trường đại học hàng đầu khác trong nước.

    Từ năm 1996 cho tới nay, Nhị Thập Thất Trung binh quân mỗi năm có 128 học sinh đỗ vào ĐH Thanh Hoa, 108 học sinh đỗ vào ĐH Bắc Kinh mà không thông qua tuyển sinh mở rộng. Đây là thành tích siêu nhiên đủ kiêu ngạo trong ngoài tỉnh.

    Nhị Thập Thất Trung là minh tinh tiêu đểm của giới giáo dục toàn tỉnh.

    Năm nay công tác trọng điểm trong tình là vụ thực, vụ thực tức là đừng có bày giờ thứ sáo rỗng, phải có thành tích, nhân số đạt giải quốc gia, tỷ lệ học sinh đỗ vào trọng điểm của, nói tóm lại là thành tích thực để cơ cấu giáo dục được nở mặt.

    Sở giáo dục tỉnh đặc biệt biểu đạt kỳ vào vào Nhị Thập Thất Trung, hi vọng khóa sau, cũng chính là khóa Tô Xán, sáng tạo kỷ lục mới, hiện điều Thái Quốc Đào quan tâm là vấn đề tố chất học sinh.

    Kiến thiết nề nếp kỷ luật trường học xưa nay luôn là trọng yếu nhất ở trường trọng điểm quốc gia, lực lượng giáo viên, trang thiết bị trường học chỉ là nhân tố thứ yếu, may mắn Nhị Thập Thất Trung luôn đi đầu vấn đề này, trong trường không có quá nhiều so bì giàu nghèo, sự kỳ thị ít, học sinh thi thoảng phân chia vòng tròn nhỏ là bình thường. Điều Thái Quốc Đào muốn là duy trì trạng thái này ở mức độ cân bằng.

    Tô Xán lại là giới hạn của sự cân bằng đó.



     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 050: Nhân tố bất ổn.






    Bộp, Thái Quốc Đào đóng tài liệu lại, đứng lên, chắp tay sau lưng ra tới bên cửa sổ, sân trường có không ít học sinh nô đùa, dưới tán cây một vài học sinh chăm chỉ cầm sách ôn tập, ông ta thích không khí này của trường học, đây không chỉ là sự nghiệp còn là tâm huyết của ông ta.

    Thái Quốc Đào chỉ vào lá cờ thi đua do cục công an thưởng cho, hỏi:
    - Lá cờ này vốn thuộc về em, nhưng em biết vì sao thầy không giao cho em không?

    - Thưa thầy, em không biết.
    Tô Xán thành thực đáp, ở trong trường, Tô Xán luôn muốn tỏ ra là học sinh ngoan, tiếc là chuyện không diễn ra theo ý muốn của y:

    Thái Quốc Đào mỉm cười:
    - Vì nó không thực sự thuốc về em, em còn chưa đủ tư cách được lá cờ thi đua này.

    Tô Xán muốn đập đầu vào tường, chuyện này Triệu Lập Quân làm quá đáng rồi, thấy y tới trường học mới bị bắt nạt, cho nên mới nghĩ cách này để y nở mày nở mặt, khiến trường học phải coi trọng y, có lẽ trong suy nghĩ của Triệu Lập Quân, cộng cả công lao Tô Xán làm trước kia, nhận lá cờ này không hề gì.

    Nhưng ở góc độ trường học lại nhìn vấn đề khác, bọn họ không thể không biết chuyện phát sinh giữa Tô Xán và Triệu Thừa Ngôn, chẳng qua là nhẫn nhịn chuẩn bị xử lý ổn thỏa thôi, không ngờ cục trưởng cục công an Dung Thành xông ra, Triệu Thừa Ngôn bị nghiêm trị, trường học bị ép phải khen ngợi Tô Xán.

    Bản thân sự kiện là hai phe xung đột với nhau, thoáng cái Triệu Thừa Ngôn thành tội ác tày trời, Tô Xán lại hào quang vạn trượng. Mặc dù nếu dùng phương thức xử lý của trường, Tô Xán không bị xử phạt, có điều quyền chủ động nắm trong tay nhà trường, giờ công an gia nhập, ít nhiều khiến trường học mang tiếng xấu, khiến nhiều lãnh đạo trong trường không thoải mái.

    - Ở trường học này không hề thiếu học sinh như em, một số bối cảnh gia đình rất cao, trong tay thầy có một danh sách học sinh có cha mẹ là nhà doanh nghiệp có tiếng trong nước, hoặc nắm vị trí quan trọng trong cơ cấu quốc gia. Nhưng ở trong môi trường cởi mở của trường, sinh hoạt học tập tự do, không cần đặc biệt, không cần thể hiện sự khác người của mình.
    Thái Quốc Đào tiếp tục chân thành nói:

    Tô Xán tắc tị, không ngờ Thái Quốc Đào coi mình thành nhân vật thuộc loại nha nội hoàn khố rồi, muốn răn đe mình đây.

    Trường học tất nhiên nắm được tài liệu về cha mẹ y, có điều qua sự kiện vừa rồi khó tránh khỏi cho rằng nhà y còn có thân thích ghê gớm nào đó.

    - Em hiểu lời thầy nói không?

    Tô Xán gật đầu đáp:
    - Hiệu trưởng Thái, em là một học sinh, mục tiêu của em là thành tích học tập.

    - Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
    Thái Quốc Đào hài lòng nói:
    - Suy nghĩ của em vậy là đúng rồi, thầy không biết nhà em và Cục trưởng Triệu có quan hệ thế nào, coi như em lập công trong quá trình trấn áp xã hội đen đi, có điều vậy thì sao nào? Xã hội có phân công công tác, mỗi một việc có người phụ trách tương ứng nên làm. Xã hội có thể vận hàn trơn tru là nhờ mỗi người giữ đúng phận sự của mình, sau này em có thể thành cảnh sát, giáo sư bác sĩ, nhà trường sẽ vỗ tay cổ vũ em. Nhưng không phải là bây giờ, hiện giờ sứ mạng của em là học tập, là trang bị kiến thức, em hiểu được điều này là tốt rồi.

    Nhìn Tô Xán hiền lành ngoan ngoãn gật đầu, Thái Quốc Đào tâm trạng càng tốt, cười nói:
    - Thầy không muốn nhìn thấy loại chuyện học sinh đấu đá này xảy ra nữa, vì sao không làm chuyện có ý nghĩa hơn di chuyển sự chú ý, sắp cuối kỳ rồi, học kỳ sau là em lên năm thứ ba, nên suy nghĩ nhân sinh tương lai của mình, lập cơ sở cho con người mình muốn trở thành sau này. Tốt, nếu em đã hiểu rồi thì đi đi, lá cờ này cũng có thể mang theo, tin rằng một ngày em thực sự xứng với nó.

    Tô Xán đứng dậy:
    - Không cần ạ, em thấy để lại trong phòng truyền thống của trường đẹp lắm. Thầy cũng đã nói, đối với em nó không có nghĩa gì, cám ơn thầy lời dạy bảo ngày hôm nay.

    Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tô Xán vẫn suy nghĩ lời Thái Quốc Đào nói, hiển nhiên có kim giấu trong bông, cho thấy trường học không ngại chống lại mọi áp lực ngoài trường để bảo vệ nề nếp trường học.

    Có điều Tô Xán cho rằng Thái Quốc Đào quá lo, y xưa nay luôn tự vệ phản kích, chuyện va chạm với Lý Thanh Dương diễn biến thành ra ầm ĩ như vậy hoàn toàn do nhiều nhân tố tình cờ, song đám ong bườm vo ve cạnh Đường Vũ rất nhiều, khó đảm bảo không có chuyện xảy ra, Tô Xán không thích sinh sự, nhưng y chẳng ngại sinh sự.

    Bản thân Tô Xán không biết khiếm khuyết của mình, Trần Linh San đúng về Tô Xán, cô nghĩ Tô Xán vì lúc nhỏ nhiều chịu ấm ức nên lớn lên y có cơ hội sẽ đòi lại sự tự tôn bị chà đạp, chỉ khác một chút là cả kiếp trước Tô Xán phải nín nhịn chứ không phải thủa nhỏ, vì thế y luôn phản ứng thái quá trước những sự khiêu khích, nhất là khiêu khích của người địa vị, thân phận hơn mình.

    Nói nôm na một chút đó là tâm lý "thù người giàu" của tầng lớp tiểu thị dân, chỉ có điều ở Tô Xán nó phức tạp hơn. Tâm lý đó cùng cách hành xử không đúng tuổi tác của mình khiến trường học đơn giản bị Tô Xán làm thành phức tạp, chính y là nhân tố bất ổn, Đường Vũ ở bên không nhận ra, những học sinh xung quanh không nhận ra, song Trần Linh San nhận ra, Thái Quốc Đào bằng kinh nghiệm nhà giáo lâu năm nhận ra y là nhân tố bất ổn.

    - Tô Xán, ở phía này.

    Từ lầu hành chính đi xuống, Tô Xán nhìn thấy nhóm Trương Hiền đang đứng ở chòi nghỉ bên ao nước vẫy tay gọi y.

    Chừng mười mấy người, trong đó không thiếu người mấy ngày trước đánh nhau với đám Triệu Thừa, tới giờ mặt vẫn còn xước xát.

    - Nghe nói cậu bị hiệu trưởng gọi tới văn phòng, không việc gì chứ?
    Trương Phi Phi tò mò ghé mặt tới hỏi:
    - Này, nhà cậu và cục trưởng Triệu Lập Quân có quan hệ thế nào vậy?

    Rất nhiều người muốn hỏi câu này, nhưng không ai hỏi thẳng thắn như Trương Phi Phi, mà từ thái độ của Trương Phi Phi cho thấy cô hỏi câu này thuần túy là sự hiếu kỳ, không vì Tô Xán có quan hệ với Triệu Lập Quân mà kinh ngạc.

    - Không có gì, thầy Đào chỉ dặn sau này nên chú ý vào học tập. Trước kia ở Hạ Hải nhà tôi và chú ấy quan hệ rất tốt, chuyện này tình cờ trùng với hành động đả hắc của cục công an mới thành ra ầm ĩ như vậy thôi.
    Tô Xán quay sang Trương Hiền:
    - Chuyện này bắt nguồn từ tôi khiến các bạn vạ lây, thực sự xin lỗi nhé.

    - Không sao, hai bên vốn ngứa mắt với nhau từ lâu rồi, nhờ cậu mà lần này chúng tôi được hả giận, rất thống khoái.
    Trương Hiền đưa tay ra bắt tay Tô Xán, rất khách sáo, người khác chỉ cười gật đầu mang tính tượng trưng, không nóng không lạnh.

    - Bọn tôi có người bạn rất hứng thú với cậu đấy, muốn gặp một chuyến.
    Trong nhóm này không tính Trương Phi Phi thì Trang Chí Vũ là người có thiện cảm với Tô Xán nhất, nên hắn mới có thể nói ra lời này.

    Cha của Triệu Thừa Ngôn là Triệu Vệ Đông phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch tỉnh ủy, khi đó ủy ban kế hoạch quốc gia còn chưa cải cách, sửa tên thành ủy ban cải cách và phát triển quốc gia. Có điều dù ở thời điểm ấy hay sau này, nó vẫn là cơ cấu có thực quyền nhất của Trung Quốc, xưa nay luôn được xưng là bộ ủy ban hàng đầu chính phủ, còn được gọi là tiểu quốc vụ viện.

    Triệu Vệ Đông thuộc chi quan trọng của Triệu gia ở địa khu tây nam.

    Nếu như chỉ là va chạm với đám Trương Hiền thì chuyện tới nhanh qua cũng nhanh, chẳng ai để trong lòng, đám hoàn khố này vì vòng tròn khác nhau, vì sĩ diện, vì đủ mọi nguyên nhân mà đấu đá, dù chuyện ầm ĩ để gia trưởng trong nhà ra mặt giải quyết, song mọi người chỉ coi là trẻ con đánh nhau, chưa bao giờ nâng tầm thành xung đột người lớn, càng không để chính trị dính líu vào đó.

    Thế nhưng lần này Triệu Thừa Ngôn bị cơ quan công an mang đi, Triệu Vệ Đông liên tiếp gọi mấy cú điện thoại, nhờ cậy quan hệ mà Triệu Lập Quân không thả người, dứt khoát muốn hắn phải tiếp nhận điều tra. Cuối cùng Triệu Thừa Ngôn được thả, nhưng trải qua đầy đủ quy trình thẩm tra, tuy nói tình tiết rất nhẹ, có điều con trai Triệu Vệ Đông có dính dáng tới xã hội đen thành vết bẩn trong hồ sơ rồi.




     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 051: Cô độc.






    Chuyện Tô Xán và Triệu Thừa Ngôn đã không còn đơn thuần là hoàn khố đánh nhau nữa, mà là sự đối đầu thế lực chính trị. Vấn đề Triệu Thừa Ngôn đúng là nhỏ, nhưng một học sinh cao trung thì có bối cảnh xã hội đen gì được? Chỉ cần chuyện này xác lập, thì có thể leo thang tới Triệu Vệ Đông.

    Sự kiện này làm số người chú ý, cái tên Tô Xán lọt vào tầm ngắm.

    - Bọn họ cũng là những người xưa nay không ưa gì Triệu Thừa Ngôn, nghe kể chuyện này thì hả lắm, khi nào mọi người cùng nhau tụ tập, làm quen một chút nhé?

    Mặc dù đám Trang Hiền chỉ là học sinh cao trung thôi, nhưng không hề ngây thơ, rất nhiều người trong số họ ngay từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ nhận thức được vì trí bản thân, biết nên chơi với người nào, nên tiếp xúc với với ai, vì thế giới này trừ tri thức, kỹ năng ra thì còn mối quan hệ có thể cung cấp cho người ta nhiều hỗ trợ.

    Đám Trương Hiền cho rằng, thủ đoạn Vương Uy Uy lôi kéo Tô Xán là bán ân tình cho y, giới thiệu đám người bọn họ cho Tô Xán là cho Tô Xán nguồn lực trong tương lai.

    Nên bọn họ dùng chiêu này, giới thiệu bạn bè cho Tô Xán.

    Một phương diện là có thể lôi kéo quan hệ hai bên, tất nhiên ở đây phân biệt quan hệ để giúp đỡ nhau, và người trong vòng tròn, Tô Xán không hợp tính bọn họ, không chơi với nhau, nhưng quan hệ vẫn cần thiết lập.

    - Được, hôm nào hẹn thời gian gặp nhau.
    Bạn bè của đám Trương Hiền thì hiển nhiên cùng cấp bậc với bọn họ, Tô Xán thấy mình không hợp với đám Trương Hiền thì chẳng thể hợp với những người kia, nên đáp cho có lệ.

    Loại giao tình rượu thịt như cùng nhau hát Karaoke, chơi bi-a, uống chút rượu tuy cần thiết, song là quan hệ yếu ớt, đặc biệt ở giai đoạn này, khi mọi người dần trưởng thành, mỗi người hướng theo quỹ tích của mình, thành chính khách, thương nhân, có lẽ sẽ nhận ra nó yếu ớt ra sao.

    Mọi người thấy Tô Xán không nhiệt tình nên cũng cụt hứng, cho rằng Tô Xán mới có chút ảnh hưởng mà đã vênh váo rồi, trò chuyện qua loa rồi chuông vào lớp reo vang, ai về lớp người đó.

    ….

    Quán trà dầu ngoài trường vào buổi sáng, Đường Vũ cầm bát trà nóng hầm hập, bọn vụn mỳ rải lên mặt trà, sau đó dùng thìa múc từng thìa nhỏ cho vào mồm, ăn một cách ngon lành.

    Hai người chia nhau một lồng bánh bao hấp, tình cờ đưa tay ra lấy bánh bao, ngón tay chạm vào nhau, cùng cười hạnh phúc.

    Bên đường thi thoảng có nhóm học sinh hẹn nhau đạp xe đi qua, còn có người đi lạp buộc bình nước trên ghi-đông.

    Tô Xán thấy Đường Vũ chăm chú múc mỳ ăn, biết rằng Đường Vũ biết mình nhìn chằm chăm cô ấy, có điều xuất phát từ chút tâm tư nhỏ nào đó, không chịu quay đầu lại cho mình nhìn, làm Tô Xán lòng ngứa ngáy, nói:
    - Học kỳ này sắp hết rồi, chẳng mấy chốc mà chúng ta lên năm thứ ba.

    Đường Vũ không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.

    - Năm thứ ba.
    Tô Xán cảm thán:
    - Đến khi tốt nghiệp, những người bạn ở bên cạnh bây giờ lúc đó sẽ mỗi người một phương rồi.

    Đường Vũ không nói, cô biết tiếp tới Tô Xán nói gì.

    - Kỳ thực mình không đủ tự tin, chưa chắc đã thi được vào cùng trường với bạn.
    Rõ ràng muốn nói cho nhẹ nhàng một chút, nhưng bỗng nhiên Tô Xán thấy lòng nặng nề, mới vào Nhị Thập Thất Trung thì y tràn trề tự tin, định thể hiện một phen, nhưng học sinh ở đây thực sự không đơn giản. Tô Xán nhìn thấy cực hạn của mình.

    Cho dù ở Nhị Thập Thất Trung thì Đường Vũ vẫn quá ưu tú, cô bước lên cầu vồng tới tầng mây cao vòi vọi đó là điều không ai hoài nghi. Cho dù Tô Xán đã dốc hết sức, trước mặt bọn họ vẫn trở ngại trùng trùng.

    Thành tích chưa thấy đâu đã đầy tai tiếng, dù bề ngoài y ứng phó thoải mái chuyện Triệu Thừa Ngôn, song diễn biến sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y, làm Tô Xán có chút mất tự tin.

    Đường Vũ thấy Tô Xán nói giữa chừng chợt ngừng lại, lòng thoáng chút chua xót, Tô Xán tốt nghiệp sơ trung, mãnh liệt xông vào Nhất Trung, sau đó học ở Nhất Trung một năm rưỡi, chuyển tới Nhị Thập Thất Trung, nhiều người chỉ thấy phong quang của y, mấy ai có thể biết vì nụ cười ở trước mắt này, Tô Xán phải liều mạng phấn đấu thế nào, Đường Vũ biết, cũng như cô biết Tô Xán tập bóng rổ nhiều tới mức tay không cầm nổi phấn vậy.

    Một tay tay mát lạnh đặt tay tay Tô Xán.

    Giọng nói Đường Vũ ở buổi sáng như xuyên thấu tâm lý:
    - Mình luôn rất yếu đuối, rất bi quan, không tin vào lời hứa và tương lai, là bạn cho mình sự tự tin nghĩ vào những điều xa xỉ, bạn không được vô trách nhiệm như thế.

    Một nam sinh đạp xe đi qua vừa rồi nhìn Đường Vũ, nghe thấy câu này thiếu chút nữa lao lên vỉa hẻ.

    - Mình biết trong lòng bạn có nhiều áp lực, tới từ người nhà mình, đôi khi mình rất đau lòng.

    - Hôm rời Hạ Hải, mình ngồi sau xe nhìn bạn một mình đứng đó, đưa mắt nhìn mình đi, mình biết bạn rất cô độc, hiện giờ mình muốn cùng bạn chia sẻ, sau này dù bất kỳ có chuyện gì xảy ra, mình đều sẽ đợi bạn.

    - Trước kia, bạn đã tới tìm mình. Bây giờ hãy tin mình, mình sẽ tới tìm bạn.

    Lỗ tai Đường Vũ càng lúc càng đỏ, lời nói cũng ngày càng nhỏ như nói mơ, thi thóa quán trà dầu này.

    Tô Xán nắm chặt tay Đường Vũ, trời đầu trời xanh lam trong vắt, mây cao lờ lững trôi.

    Sân thượng là nơi tốt nhất để tới nếu muốn nghỉ ngơi giữa tiết học, nơi này có thể nhìn khắp Nhị Thập Thất Trung và góc nam thành phố.

    Trong trường có học sinh hút thuốc, nhưng lên nóc nhà không phải lựa chọn sáng suốt, so với nhà vệ sinh không mấy khi giáo viên ngó tới, sân thượng là khu vực thường bị giáo viên đột kích kiểm tra.

    Với người thích yên tĩnh như Tô Xán đây là nơi lý tưởng để lên kiếm chút gió mát thiên nhiên, suy ngẫm một vài điều, xa rời Hạ Hải, không có người bạn bên cạnh, Tô Xán thấy mình dần dần quay lại con người trước khi trùng sinh rồi, không còn có tâm thái thoải mái vui vẻ như trước nữa.

    Lại nghĩ tới lời Đường Vũ nói với mình sáng nay, cô bé này như trốn mình vậy, giữa tiết gặp ở sân trường né tránh ánh mắt mình, hẳn vì cổ vũ mình mà tiêu hao hết dũng khí, điều đó khích lệ y rất nhiều, nhưng không xua hết được lo lắng trong y.

    Lúc này dưới sân trường có tiếng nhạc phát ra từ loa, một giáo viên trung niên hô vang:
    - Bắt đầu bài thể dục chống mệt mỏi giữa giờ, động tác thứ nhất ...

    Âm thanh quen thuộc, làm người ta hoài niệm.


    Tô Xán ôm đầu nằm gối lên một viên gạch, nhiều lúc y cảm thấy rất cô đơn, bao nhiêu suy nghĩ, tâm sự, lo âu, mà không có ai để giãi bày san sẻ, cả Đường Vũ cũng không thể.

    Vì y có mối quan tâm, có suy nghĩ không phù hợp với tuổi tác, nếu nói những điều này ra, chắc chắn không được kết quả vừa ý.

    Ví như chuyện tình cảm, nếu nói chuyện với Tằng Na sẽ là người thích hợp nhất, nhưng nếu khi y tăng thêm vài tuổi nữa cơ, ở tuổi học sinh cao trung này mà đi hỏi bà chị phát xít chuyện tình cảm nghiêm túc đó thì chuốc lấy một bài răn dạy là cái chắc, sau đó không có gì ngạc nhiên nếu cha mẹ y biết, chuyện càng rối lên thôi ..

    Chỉ có Vương Thanh là người chấp nhận hết được sự “biến thái” của mình, biết nhiều bí mật của mình, song Tô Xán nhận ra Vương Thanh có tình cảm bất thường với mình, nên ngoài công việc thì giới hạn tiếp xúc với cô.

    Bởi thế tất cả gánh nặng, lo lắng, khó khăn, Tô Xán đều phải suy nghĩ giải quyết một mình, không có ai san sẻ, một gánh nặng khác của trùng sinh.

    Nhìn trời xanh, gió hiu hiu thổi làm y mơ màng muốn ngủ, không biết rằng có một nữ sinh váy trắng tung bay đi qua, tới khi làn gió mang theo mùi xà phòng thanh mát bay vào mũi mới mở mắt.

    Tô Xán nghiêng đầu nhìn cô gái.

    Nữ sinh đó mắt một mí, mặt tròn tròn để tóc mái lưa thưa, cột đuôi ngựa, thanh tú đáng yêu, có thể so với Tiêu Vân Vân, nhưng không bằng được Đường Vũ của mình, Tô Xán hạnh phúc nghĩ, oa nhưng mà đùi đẹp đấy, không ngờ hôm nay lên đây có phúc lợi lớn.

    Cô gái không để ý có một nam sinh nằm dài mặt đất thưởng thức cặp đùi trắng nõn của mình, đặt sách xuống, xếp chỉnh tề, cô gái tới bên hàng rào, trèo qua, phia dưới là học sinh toàn trường đang tập thể dục.

    Có người nhìn thấy, chỉ trỏ bảo nhau, tức thì gây ra một trận náo động.



     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    70,549
    Được thích:
    367,011


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 052: Sự kiện nhảy lầu.






    Tô Xán ngồi bật dậy, bắc tay làm loa gọi:
    - Này bạn gì đó ơi, ở đó nguy hiểm lắm.
    Thấy cô gái này có vấn đề, muốn hóng gió cũng có khối chỗ, đứng đó khác gì gọi giáo viên trực ban lên bắt người, đừng để ảnh hưởng đến mình chứ, hôm nọ vừa bị hiệu trưởng giáo dục xong, giờ trốn thể dục tới tai ông ấy thì phiền, giờ mình là nhân vật hot, rất bị chú ý.

    Cô nữ sinh bực mình quay đầu lại lườm Tô Xán một cái, gắt gỏng nói:
    - Nói thừa, tôi muốn nhảy xuống, nguy hiểm hay không ảnh hưởng gì.
    Nói rồi tháo cột tóc ra ném đi, mái tóc xõa tung bay phần phật theo gió, vẻ mặt quyết liệt.

    Lưu Chính Vũ bí thư đảng ủy trường cùng hiệu trường Thái Quốc Đào đang đứng ở góc phải sân, trao đổi vấn đề tiếp đãi giáo viên học sinh Hàn Nhật tháng sau tới thăm trường thì nghe thấy tiếng xôn xao, đỉnh đầu có tiếng ù ù.

    Lưu Chính Vũ nhíu mày, sao cứ như học sinh tiểu học nhìn thấy máy bay lần đầu, còn ra thể thống gì nữa.

    Thái Quốc Đào không chú ý lắm, tiếp tục nói:
    - Hội học sinh đưa ra ba chủ đề giao lưu là xã hội thực tiễn giáo dục, hoạt động ngoại khóa thực tiễn và khoa học giáo dục thực tiễn, anh thấy sao?

    Lúc này có máy bay trực thăng ở quân khu gần đó bay ngang qua, nên không ít học sinh ngẩng đầu nhìn có giáo viên đặt tay lên mắt nhìn cho kỹ.

    Một giáo viên hô lớn:
    - Làm gì thế? Em học sinh kia ở lớp nào, quay lại, đứng sau lan can, ở đó không an toàn.

    Nghe tiếng quát Thái Quốc Đào và Lưu Chính Kiên mới quay sang nhìn.

    - Nhìn kìa, nhìn kìa.
    Đám học sinh gọi nhau, giọng nói mang chút kinh hãi.

    Có người nhận ra nữ sinh kia, hoảng hốt kêu lớn, tay vẫy rối rít.

    Trên sân thượng.

    - Nói thừa, tôi muốn nhảy xuống, nguy hiểm hay không ảnh hưởng gì.
    Khi nữ sinh kia nói như vậy với Tô Xán, y còn tưởng cô gái nói đùa.

    Có điều nhìn sách vở đặt chỉnh tề mặt đất, cô gái đứng rìa ngoài lan can, hai tay buông thõng, ánh mắt quyết liệt, rất có khả năng chớp mắt lao xuống, Tô Xán há hốc mồm, đầu chớp lên suy nghĩ, cô gái này thực sự muốn nhảy xuống rồi.

    Tiếng nhạc ở loa đã tắt, sự náo động ở dưới sân trường trở lên rõ ràng, có nữ ninh hét trong tiếng khóc:
    - Lệ Oánh! Đừng, đừng nhảy.

    Tô Xán nhận ra đó là tiếng của Tô Mạn, giọng nói được đánh giá là êm tai nhất trường lúc này có chút khàn khàn.

    Tôn Mạn không ngừng lau nước mắt, Lệ Oánh là người bạn rất thân của cô, hôm nay trong lớp cãi nhau với giáo viên tiếng Anh, thực ra chẳng phải là cãi nhau, giáo viên kia dạy không đúng, Lệ Oánh mới thắc mắc, trình bày quan điểm của mình, giáo viên nóng mặt xỉ nhục một hồi. Lệ Oánh bản tính hiếu thắng, từ nhỏ được cưng chiều, chưa bao giờ bị mắng mỏ khắc bạc như vậy, thế là bật khóc trên lớp, giáo viên kia nói không lựa lời :" Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc, vô dụng như vậy nhảy lầu đi cho xong."

    Hết tiết học đám chị em tụ lại an ủi Lệ Oánh một phen, Lệ Oánh có vẻ bình tĩnh lại rồi, ai ngờ thành cơ sự này.

    Mấy giáo viên sững sờ nhìn lên sân thượng, không dám tin ở Nhị Thập Thất Trung lại xảy ra chuyện này, Đường Vũ vẫn giữ được bình tĩnh, đi tới chỗ giáo viên chủ nhiệm đẩy ông ta một cái, giáo viên chủ nhiệm đó mới tỉnh lại, chạy vội lên sân thượng.

    Khủng hoảng thoáng cái lan khắp trường học.

    Tô Xán thậm chí nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng lên sân thượng, có người đang tới nơi này.

    - Mau, mau khuyên em ấy xuống đi. Giải quyết thật nhanh, không được để em học sinh ấy xảy ra chuyện, nếu không giáo viên chủ nhiệm cũng nhảy luôn theo đi.
    Thái Quốc Đào nổi trận lôi đình, khuôn mặt luôn ung dung trấn định đã biến mất. Giáo viên chủ nhiệm càng mồ hôi như mưa, tay chân băng giá.

    Lưu Chính Vũ nhanh chân chạy tới cầm lấy micro giáo viên thể dục, nhìn về phía sân thượng, kêu gọi:
    - Em học sinh kia, đừng kích động, bất kể gặp phải chuyện khó khăn gì trong học tập, trường đều có thể giải quyết cho em, phải trân trọng mạng sống, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch.

    Học sinh trong lớp cũng ra sức khuyên can, độ cao bốn tầng không phải là lớn, ở dưới nói to một chút là bên trên có thể nghe thấy được rồi, song một người từ trên nhảy xuống đảm bảo dẹp lép.

    - Giả dối.
    Lệ Oánh cười nhạt, quay sang nhìn Tô Xán:
    - Đám người đó thật là giả dối, chẳng qua là lo tôi nhảy xuống, ngày mai chuyện này tràn khắp các mặt báo làm ô danh trường mà thôi. Cậu cũng định khuyên tôi như thế hả?

    Giáo viên chạy lên sân thượng định nói gì nghe thấy câu này cứng họng, không nói ra được nữa.

    Tô Xán muốn điên cái đầu, cái số mình đúng là số con rệp mà, tại sao chỉ leo lên sân thượng ngủ một giấc thôi mà gặp phải chuyện này chứ, lại còn là cô nữ sinh mồm mép sắc bén với suy nghĩ đầy bi quan, tâm trạng bất ổn nữa chứ, khiến Tô Xán bỏ luôn ý định khuyên bảo.

    Khuyên à? Thế thì có nghĩa là trở thành người giả dối giống như đám giáo viên dưới kia, như vậy khuyên kiểu gì cũng khiến cô gái này bài xích. Nếu không khuyên chẳng lẽ để cô ta muốn làm gì thì làm, mưu sát tính mạng của bản thân?

    Không ngừng phải bảo bản thân bình tĩnh, đó là điều duy nhất Tô Xán biết phải làm vào lúc này, cố gắng mỉm cười, không biết rằng nụ cười của mình cứng đờ, cực kỳ khó coi.

    Nuốt một ngụm nước bọt, Tô Xán nói:
    - Tôi không khuyên bạn, chỉ kiến nghị nho nhỏ, muốn nhảy lầu thì đừng mặc váy, nhìn thấy cả quần lót rồi kia, quay lại đi, thay cái quần đã rồi tiếp tục.

    Nếu đây là trong một bộ phim dứt khoát người xem phải phì cười vì lời của y, nhưng lúc này không ai cười nổi hết.

    Lệ Oánh "á" một tiếng, mặt đỏ rực theo bản năng đưa tay che mép váy, tích tắc sau nhớ ra mình sắp làm gì:
    - Dù sao cũng chết, tôi không quan tâm.

    - Thế thì phải nói ra vì sao bạn nhảy xuống chứ, làm gì cũng có lý do, nói lý do của bạn xem nào.
    Tô Xán người lom khom, nhích từng bước nhỏ tới rìa sân thượng, động tác như bắt gà.

    Một số giáo viên học sinh giáo viên trên sân thượng không dám thở mạnh, có người muốn đi tới bị Vương Quý Văn ngăn lại, lúc này đông người chỉ làm hỏng việc không được tích sự gì.

    - Đừng có qua đây, cậu đừng tưởng thừa cơ nói chuyện mà tới đây, còn đi tới tôi nhảy đấy.

    - Được, được, tôi không qua nữa.
    Tô Xán giang tay ra, toát mồ hôi, cẩn thận nói:
    - Vậy đầu đuôi câu chuyện là thế nào?

    Ở dưới sân trường học sinh các lớp bị giáo viên các lớp dẫn về lớp học, ít nhất nếu chuyện xấu nhất xảy ra cũng không để lại ám ảnh tâm lý với học sinh khác. Trương Hiền lúc này tỏ ra tương đối thành thục, trong khi giáo viên còn lúng túng thì hắn là người đầu tiên đi lên chặn cầu thang nghiên cấm người không liên quan đi lên, mặt như đối diện với địch, chỉ sợ có ai đi vào khiến Lệ Oánh nhảy xuống.

    Tiếp đó là xe của cảnh sát, đội cứu hỏa chạy thẳng vào sân trường, tổ trưởng đội cứu hộ tổ chức yêu cầu mấy học quan hệ tốt với Lệ Oánh tới nói chuyện, vì vậy Tôn Mạn và mấy nữ sinh quen biết Lệ Oánh cũng được đưa lên sân thượng, khóc lóc khuyên bảo, song nói gì cũng không ăn thua, chỉ cần có người đi tới một bước là Lệ Oánh có phản ứng.

    Tổ trưởng đội cứu hộ yêu cầu mọi người giữ khoảng cách, không tới gần, sợ kích thích tới Lệ Oánh. Bọn họ cách Lệ Oánh gần 12 mét, còn Tô Xán chỉ cách có năm bảy mét. Tô Xán thấy có người đội cứu hỏa tới rồi, vốn định lùi lại nhường chỗ cho chuyên gia, nhưng viên đội trưởng thấy Tô Xán ở gần nhất, liền ra hiệu cho y cố hết sức thu hút sự chú ý của Lệ Oanh, để ở phía dưới bố trí phương tiện cứu nạn.




    Trần Linh San


    [​IMG]
    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/4/15
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.