Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 058: Toàn biến thái. Spoiler Học sinh nhiệt liệt thảo luận sự kiện này. Tất nhiên góc độ nhìn nhận của học sinh thì khác hắn, ví như " Nhị Thập Thất Trung mà cũng xảy ra chuyện thế này à? Tưởng ở đó ai cũng là thần tiên chứ?", " Này nghe nói nữ sinh nhảy lầu là mỹ nữ" ," Người cứu nữ sinh ấy còn đọc bài thơ của Pushkin, thật là lãng mạn, nếu họ thành một đôi thì dựng thành phim được đấy." Mọi người đi xuống xe, qua đoạn phố, cảnh cổng Nhị Thập Thất Trung ở ngay trước mặt, phí đối diện có một nhóm nữ sinh đi tới, làm dòng người đi vào trường thì thoảng lại có người ngoài đầu nhìn. Đường Vũ cũng có bạn bè của mình, hai người bọn họ đều độc lập, không phải lúc nào cũng hẹn nhau cùng đi học. - A, là nhóm Lữ Liên, còn cả Đường Vũ nữa. Triệu Hâm muốn thể hiện mình quen biết rộng rãi, vẫy tay gọi: - Hi, Lữ Liên, hiếm khi thấy bạn dậy sớm như thế, chắc là lần đầu tiên không ngủ tới sắp muộn rồi mới cuống cuồng quên cả chải đầu chạy tới trường hả? - Liên quan khỉ gì tới cậu? Lữ Liên đanh đá trả lời làm học sinh xung quanh cười rúc rích, Triệu Hâm cũng mặt dầy nhe răng ra cười. Quách Tiểu Chung, Ngô Thì Nhuế đều biết quan hệ giữa Đường Vũ và Tô Xán, đều chào Đường Vũ. Đường Vũ đứng lại, cô không quen hai người này, nhìn sang Tô Xán, Tô Xán giới thiệu: - Đây là Ngô Thì Nhuế, Quách Tiểu Chung, bọn mình ở cùng tiểu khu. - Chào các bạn, sắp thi cuối kỳ rồi, cố lên. Đường Vũ gật đầu chào, cuối tuần qua bọn họ không gặp nhau, Tô Xán bận rộn chuyện ở Truyền thông Ba La, còn sắp tới kỳ thi, Đường Vũ tất nhiên phải ôn tập. Do học ở hai khu nhà, hai người trò chuyện đơn giản chia nhau ra, chỉ tình cờ gặp nhau vào buổi sáng cũng khiến trong lòng hai người tràn ngập niềm vui không tên. Triệu Hâm cứ nhìn chằm chằm Tô Xán, hắn luôn kêu ca mắt mình nhỏ, nhìn như vậy có lẽ cải thiện không ít, bóng gió dò hỏi không moi được tin gì, Ngô Thì Nhuế và Quách Tiểu Châu nhìn nhau cười, cảm giác cùng nắm giữ bí mật nào đó rất thú vị. Gần đây lưu truyền Đường Vũ buổi trưa tan học thường cùng một nam sinh ăn trưa, khiến vô số đồng bào nam cảm giác trái tim mất đi một mảnh, chẳng lẽ thủ phạm chính là đây. Nhóm nữ sinh đi cùng Đường Vũ ngạc nhiên lắm: - Đường Vũ, nam sinh lúc nãy là ai, lớp số mấy? Đang theo đuổi bạn à? - Ngốc, không biết người đó à? Chẳng lẽ không nhớ Châu Tinh Trì bị Tôn Mạn bêu xấu trên TV! Chính cậu ta đó, cái tên lớn lối không biết ngượng mồm. Nữ sinh khác trả lời thay, có điều câu trả lời làm Đường Vũ không biết phải nói gì. - Là bạn học cũ của Đường Vũ, mới chuyển trường. Đường Vũ, mình đảm bảo cậu ta có ý độ với bạn đấy, bạn phải chú ý, trên đời này ba loại người cần đề phòng nhất, một là bạn cùng bàn, hai là bạn thủa nhỏ, ba là bạn học cũ! Bọn họ lợi dụng thân phận để làm bạn không phòng bị, tiếp cận bạn, thực hiện ý đồ của mình. Lữ Liên có vẻ thuộc phái âm mưu luận, giọng điệu nghiêm trọng: - Hơn nữa mình thấy tên đó hau háu nhìn bạn, dứt khoát là dấu hiệu sẽ mặt dầy theo đuổi bạn đấy. - Bỏ đi, đừng nói chuyện cậu ta nữa, chúng ta quay về đề tài lúc nãy ... Khi đó nam sinh kia đọc câu thơ "khi cuộc sống lừa gạt bạn, bạn chớ đừng bi thương", thế là làm Lệ Oánh cảm động. Các bạn biết không? Cô nữ sinh đó giọng kịch tính: - Theo tình báo chính xác của mình thì đó là học trưởng năm thứ ba, trước đó tham gia trao đổi học sinh Australia, còn là thành viên CLB biện luận nữa, mình dám chắc đó là Lưu Khiêm. Ôi nếu thực sự là anh ấy thì mình cũng muốn nhảy lầu. - Phì, nếu bạn mà nhảy lầu thì Lưu Khiêm quay đầu bỏ đi luôn rồi, hi hi hi… - Á, nha đầu chết tiệt, muốn ăn đòn hả? Tức thì mấy cô gái làm náo loạn một góc sân trường, tạo cơ hội cho không ít nam sinh thoải mái ngắm nhìn Đường Vũ. Hết tiết chủ nhiệm lớp Vương Quý Văn tới gọi Tô Xán ra ngoài, Vương Quý Văn chắp tay sau lưng, chỉ nhìn y một cái: - Hiệu trưởng muốn gặp em đấy. - Dạ. Tô Xán không nhiều lời, *** ton theo sau, chẳng thể trách thái độ của Vương Quý Văn với mình không tốt, vì ngay ngày đầu tiên gặp nhau đã để lại ấn tượng không tốt với ông. Một đứa học sinh mới chuyển trường ngày đầu tiên đã có hành động giống lập uy dằn mặt giáo viên thì làm sao khiến người ta ưa cho được, cho dù sau đó Tô Xán cố gắng tỏ ra chăm chỉ trong giờ học của Vương Quý Văn cũng không ích gì. Song ít nhất Vương Quý Văn chỉ có thái độ không thân thiện với y, không lợi dụng quyền uy giáo viên làm điều gì bất lợi với Tô Xán. Ở điểm này có thể thấy được phần nào cho thấy tố chất giáo viên của Nhị Thập Thất Trung rất tốt, không giống ở Nhất Trung, giáo viên có sự thiên vị tương đối rõ rệt. Hiện tượng ở Nhất Trung cũng không phải hoàn toàn xấu, thể hiện sự quan tâm gắn bó của giáo viên và học sinh, còn ở Nhị Thập Thất Trung giáo dục "công nghiệp hóa" hơn, trách nhiệm cao, tâm huyết và tình cảm đặt vào không có nhiều. Bởi thế về thành tích tổng thể thì Nhị Thập Thất Trung cao hơn, học sinh ưu tú ở nhiều phương diện hơn, song nếu chỉ đem các học sinh mũi nhọn đấu với nhau thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Vương Quý Văn từ đầu tới cuối không nói một lời đi đằng trước, Tô Xán cũng chẳng nói chẳng rằng theo sau, y bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn là vì cái thân phận học sinh này thôi, không phải Tô Xán sợ gì. Đi lầu hành chính, bên ngoài trời nóng như đổ lửa, bên trong lại mát mẻ, Tô Mạn và đám nữ sinh của CLB văn học, truyền hình tuyệt đối là một cảnh đẹp ở Nhị Thập Thất Trung này. Tôn Mạn đang cầm trong tay bản thảo, chỉ đạo gì đó, nhìn thấy Vương Quý Văn và Tô Xán, thè lưỡi ra trêu y, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Hôm đó Tô Mạn tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Xán cứu Lệ Oánh, ấn tượng với y thay đổi hẳn, không còn tâm lý thù địch với y nữa, coi y là bạn rồi. Tô Xán chỉ chỉ Vương Quý Văn, làm động tác bóp cổ lẽ lưỡi ra, khiến đám nữ sinh người khúc khích. Khi Vương Quý Văn nghi hoặc quay đầu lại thì Tô Xán đã kịp thời cúi đầu xuống, sau đó ngẩng lên nhìn ông ta với vẻ hết sức ngơ ngác vô số tội, càng khiến đám nữ sinh cười không đứng lên nổi, Vương Quý Văn không hiểu chuyện gì xảy ra. Đợi hai bọn họ đi rồi, Tôn Mạn ngạc nhiên hỏi Trần Thần: - Bình thường ở CLB văn học, Tô Xán có như thế không? - Có, nhưng chỉ khi nào bọn mình có tranh luận căng thẳng cậu ấy mới nói đùa để điều tiết không khí thôi. Tô Xán rất tâm lý, biết lắng nghe người khác nói, rất hiền lành, không giống ở bên ngoài đồn đại đâu, bọn mình rất hay bắt nạt cậu ấy ... Một nam sinh ở bên cạnh lẩm bẩm "cậu ta chỉ tử tế với nữ sinh thôi", Trương Khả nghe thấy câu này thì nghiến răng nghiến lợi nghĩ lại lúc Tô Xán đánh mông mình, chả lẽ mình không phải nữ sinh? Còn Tôn Mạn nhìn theo Tô Xán, trong mắt có sắc thái lạ. Vương Quý Văn tiếp tục đi, có người gọi ông ta, bàn chuyện đề thi, liền bảo Tô Xán: - Em biết đường rồi, tự đi đi. - Vâng, em đi trước. Tô Xán thở phào, vừa rồi đi với Vương Quý Văn rất áp lực, Vừa mới bước lên bậc thang thì nghe thấy Vương Quý Văn gọi lại: - À phải rồi. - Còn chuyện gì ạ. - Chuyện thứ năm tuần trước em làm không tệ. Tô Xán ngớ ra nhìn Vương Quý Văn cùng giáo viên khác đi vào văn phòng, được một câu "không tệ" của Vương Quý Văn đúng là không tệ, ít nhất Tô Xán chưa bao giờ thấy Vương Quý Văn khen nam sinh nào hết, đôi lúc còn nghĩ lão này phải chăng có chút biến thái. Đi tới văn phòng hiệu trưởng, Tô Xán mới định thần lại vì hai chữ "không tệ" đó. Gõ cửa, nghe thấy bên trong nói "vào đi", Tô Xán đẩy cửa đi vào, vẫn là cửa sổ kéo một nửa rèm, văn phòng khoảng tối khoảng sáng, liên tưởng tới Vương Quý Văn vừa rồi, Tô Xán nghĩ, lão này cũng biến thái nốt.
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 059: Biết và không biết sợ. Spoiler Thái Quốc Đào ngồi sau chiếc bàn gỗ lim lớn, ghế sô pha bên cạnh là Lê Oánh cùng đôi trung niên nam nữ, chắc chắn là che mẹ của Lê Oánh rồi. Thái Quốc Đào rời bàn đi ra nới với cha mẹ Lê Oánh: - Đây chính là em học sinh đó, tên là Tô Xán. Chỉ riêng bằng động tác này của Thái Quốc Đào đã thấy cha mẹ của Lê Oánh thân phận không đơn giản. Ông Lê đứng dậy long trọng bắt tay Tô Xán, nắm rất chặt, lắc không ngừng: - Chàng trai, cháu dũng cảm lắm, học sinh của Nhị Thập Thất Trung đều rất ưu tú, cháu cũng rất ưu tú. Tô Xán cảm thụ được chân thành trong lời nói của ông Lê, bà Lê càng nắm tay Tô Xán khóc, không ngừng lau nước mắt, cảnh này làm Tô Xán vừa xúc động vừa giận Lê Oánh, có cha mẹ yêu thương, thế mà vì tranh cãi với thầy giáo mà đi nhảy lầu, vứt bỏ cuộc sống của mình. Cho nên Lê Oánh cảm kích nhìn mình, Tô Xán không thèm để ý, nhưng mã nghĩ kỹ thì chỉ là một cô nữ sinh thôi, chuyện đã qua rồi, quan trọng nhất là sau này thế nào, Lê Oánh có tỉnh ra không, cha mẹ cô cô nữa, nếu không thì chuyện y làm là vô nghĩa, ngần ngừ một lúc nói: - Chuyện này cháu thấy cô chú cũng có trách nhiệm, nên để bạn ấy tự lập ... Ông bà Lê hơi ngớ người, Thái Quốc Đào toát mồ hôi, chú nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói, không biết thân phận người ta, tránh chuyện tốt thành chuyện xấu, nói thêm: - Cháu nó nói phải, anh chị cũng có trách nhiệm, thực sự yêu thương con mình không phải là con cái đòi gì cho nấy, tự tôn không phải chuyện xấu, nhưng phải có năng lực điều tiết khi đối diện với thất bại. Bà Lê rơm rớm nước mắt gật đầu: - Thầy hiệu trưởng nói đúng, chúng tôi chiều con bé quá mức, phải để nó tự lập. Ông Lê cũng nói: - Cung hành thân lịch, khả dĩ vi sư! Tôi sẽ ghi nhớ lời của thầy và cháu hôm nay. Tô Xán, nếu ngày nào đó Lê Oánh có thể tự tin, tự cường được là nhờ công của cháu. Xem ra chú phải tới chỗ cha mẹ cháu thỉnh kinh rồi, họ dạy dỗ được đứa con như cháu, chú nhất định phải tự tới nhà bái phỏng cảm tạ. Người ta khen ngợi như thế, Tô Xán có hơi đỏ mặt. Thái Quốc Đào an ủi Lê Oánh, cho cô nghỉ học một thời gian, ôn tập ở nhà, tĩnh tâm lại, mong cha mẹ cô ở nhà nhiều hơn với con, còn giáo viên tiếng Anh kia đã bị đuổi học. Sau đó cả nhà Lê Oánh lại cám ơn Tô Xán lần nữa rồi cáo từ, Lê Oánh tới trước khi đi chỉ nói với Tô Xán đúng một câu "cám ơn", có thể nhìn ra bình tĩnh lại cô bé này biết sợ rồi. Chỉ cần biết sợ là chuyện tốt. Thế nhưng Tô Xán không biết rằng, trong mắt Thái Quốc Đào, mình lại thành người "không biết sợ", không thể phủ nhân, Tô Xán ưu tú, ở nhiều phương diện đã có thể coi là vượt hẳn học sinh giai đoạn này, song điểm yếu cũng rất rõ ràng, đó là tính cách quá bạo dạn, có đôi chút tự coi mình là trung tâm, thấy đúng là làm mà không nghĩ tới cảm thụ của người khác. Người như vậy, khi vấp ngã, sẽ là là vấp ngã đau đớn. Song những gì cần nói thì Thái Quốc Đào đã nói với Tô Xán từ lần gặp nhau trước đó rồi, người mang tính cách này sẽ không nghe người khác khuyên bảo, nhận ra khuyết điểm hay không chỉ có thể dựa vào chính bản thân Tô Xán, chỉ mong khi nhìn ra được nhược điểm của mình, không phải là lúc vạn kiếp bất phục. Thái Quốc Đào không biết, nếu ông nói, Tô Xán sẽ nghe, sẽ nhận ra mình đang dần ngấm viên thuốc phiện trùng sinh, trước kia chỉ một việc làm nhỏ Tô Xán cũng cân nhắc cẩn thận hậu quả, bây giờ từ Truyền thông Ba La tới Nhà máy Thục Sơn, y thành quán tình sử dụng ưu thế của mình một cách quá đương nhiên. Rời khỏi tòa nhà hành chính, Tô Xán thấy nhóm Tô Mạn vẫn còn, có điều hình như công việc của ĐTH đã trao đổi xong, tụ tập quanh Tôn Mạn lại là nhóm nữ sinh khác rồi, đúng là cô gái bận rộn, thấy Tô Xán, Tôn Mạn liền vẫy tay gọi y. - Chủ nhiệm lớp bạn phải không? Trông nghiêm túc quá, đáng lẽ bạn phải được biểu dương chứ. Tôn Mạn nói không đầu không cuối, vì chuyện này Tô Xán đã yêu cầu nhà trường không truyền ra ngoái. - Không phải đâu, cái mặt thầy ấy nó như vậy đấy. Tô Xán nhớ lại câu nói kia của Vương Quý Văn, không nhịn được cười: Nhìn thấy nhà Lê Oánh rời đi, Trương Khả cô gái năm thứ nhất rất có hi vọng thay Tôn Mạn làm chủ nhiệm ĐTH nói: - Chị Mạn Mạn, chị biết hiện giờ câu nói được lưu truyền nhiều nhất là gì không? - Là gì? - Bận rộn sống, bận rộn chết chứng minh giá trị của mình, đó là chuyện khát vọng nhất trong lòng mỗi người, có thể giải thích đó là mộng tưởng. Cô gái khác ôm tay mơ mộng: - Đúng là kinh điển của Pushkin. - Chị Mạn Mạn, rốt cuộc người hôm đó cứu Lê Oánh là ai thế? Người nói ra được những lời lẽ hay như vậy, nhất định là thành viên của CLB văn học phải không? Tôn Mạn tủm tỉm cười nhìn Tô Xán: - Đừng dò hỏi chị, người ta nhờ chị giữ bí mật rồi, dứt khoát chị không nói đâu. - Có phải vì không tự tin ngoại hình không, học tỷ, chị chỉ nói cho bọn em biết thôi, dứt khoát không truyền ra ngoài đâu, xấu xí có sao nào, chẳng lẽ còn mắt lé, mũi vẹo, răng hô à? Cô nữ sinh này tha thiết nói: - Dù thế cũng không sao, nam sinh chỉ có tài là được, đi mà chị. Có cần hình dung mình xấu xí thế không, Tô Xán làm mồm méo, mắt trợn ngược lên khiến Tôn Mạn cười rúc rích, nếu Tô Xán không giấu chuyện này thì có lẽ hiện giờ thành bạn trái lý tưởng của vô số nữ sinh rồi, lúc đầu khi Tô Xán yêu cầu giữ kín chuyện này Tôn Mạn chưa thấy gì, giờ ở trường càng thảo luận ầm ĩ, nhất là nhìn bộ dạng nữ sinh si dại như thế, Tô Xán vẫn dửng dưng, Tôn Mạn có nhìn hoàn toàn mới về y. Chàng trai này quả thực ưu tú vượt xa bề ngoài, càng tiếp xúc nhiều càng thấy sức hút của cậu ấy. ….. Sau chiến thắng đầu tiên ở ĐH Dung Thành, Lâm Quang Đống nếm được mật ngọt, bắt đầu "say máu", tạp chí mới đầu chỉ có 18 trang, đã tăng lên 25 trang, chi phí quảng cáo một tháng đột phá 500.000, khách hàng cố định đã có mười nhà. Bắt đầu mở rộng nhắm vào địa vị tạp chí tiêu dùng hàng đầu trong các trường đại học trọng điểm. Lâm Quang Đống gọi điện cập nhật tình hình mới nhất cho Tô Xán: - Căn cứ vào kế hoạch của cậu lập ra, chúng tôi đã bắt đầu bước đầu tiên mở rộng thị trường, hiện giờ sức ảnh hưởng của tạp chí đã kha khá, một số sinh viên nhạy bén còn thông qua nhiều nguồn thu thập tạp chí của chúng ta, sau đó bán lại với giá từ 3 - 5 đồng, dù sao phiếu ưu đãi trên đó vượt hẳn cái giá này rồi. Quả nhiên trên đời này người nhạy bén không ít, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, Truyền thông Ba La cũng tiết kiệm được nhân lực: - Thầy Lâm, làm rất tốt. - Đừng gọi tôi là thầy nữa, hiện giờ tôi đã không còn là thầy của cậu nữa rồi, mà ở phương diện này tôi cũng không có gì để dạy cậu, có khi cậu làm thầy tôi mới đúng. Các nhân viên khác không biết, là người trực tiếp trao đổi công việc với Tô Xán, Lâm Quang Đống thừa nhận thiên phận của Tô Xán ở mặt kinh doanh thật đáng kinh ngạc, nhất là trong việc lên kế hoạch càng làm hắn bội phục: - Hiện giờ hội sinh viên các trường đại học chủ động liên hệ với chúng ta, có điều phía trường học lại muốn chúng ta ưu đãi cho đăng quảng cáo chiêu sinh của họ. - Còn nữa, không chỉ Nhật báo Dung Thành, ngay cả tập đoàn Báo thương mại cũng tiếp xúc với tôi, chưa đề xuất chính thức, xong tỏ ý muốn mua lại tạp chí của chúng ta, bảo chúng ta ra giá. Lâm Quang Đống trầm mặc một cái chút mới đem chuyện này nói ra, người hai xí nghiệp truyền thông kia chỉ coi bọn họ là kẻ ăn may gặp vận, làm bừa đánh bậy mà thành công thôi, chuyện này Lâm Quang Đống thấy không cần nói với Tô Xán.
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 060: Quyết định thử thách. Spoiler Tô Xán ngẫm nghĩ mới đáp: - Cố gắng kéo dài thời gian với họ, phía khách hàng chúng ta đưa ra hợp đồng nửa năm, bước tiến mạnh dạn đẩy lên, bọn họ ngửi thấy mùi rồi, sẽ mau chóng có nhiều xí nghiệp nhảy vào xâu xé, chúng ta phải nhanh chân đi trước. Nhật báo Dung Thành còn đỡ, Báo thương mại có bối cảnh không thấp, chỗ dựa chính là thị trưởng Dung Thành, cùng mạch với báo tỉnh, nếu chọc giận họ, Truyền thông Ba La nhỏ bé không chịu được đối thủ như vậy dẫm đạp, chỉ cần bên trên đưa xuống một tờ giấy, tạp chí sẽ phải đóng cửa ngay. - Cùng lắm thì báo cho họ con số này ... Con số Tô Xán nói ra làm Lâm Quang Đống giật nảy mình, nếu nói theo lời của y, đối phương không nghĩ bọn họ bị t hần kinh mới là lạ. Sự thực là thế, những tờ báo tới bàn chuyện thu mua với Lâm Quang Đống đều ngớ ra, có người còn người ngặt ngẽo, cho rằng bọn họ quá cuồng vọng, cơ hội tốt như thế mà bị đám người vô tri làm lỡ, họ mua không phải là đám giáo viên nửa mùa và sinh viên mới tốt nghiệp này, mà bọn họ mua cái ý tưởng, số tiền họ đưa ra đủ Lâm Quang Đống không lo cơm ăn cái mặc, sống cuộc đời khác hẳn khi cầm đồng lương bèo bọt ở trong trường. Vậy mà Lâm Quang Đống đánh mất cơ hội này, người của tờ báo lớn trước mặt tỏ ra thất vọng, song vừa rời khỏi phòng đã cười không đứng lên nổi. Tất cả đều trong dự liệu, để đối phương nghĩ rằng bọn họ quá cuồng vọng, không biết tự lượng sức, khiến cuộc thu mua đi vào bế tắc, làm Truyền thông Ba La bị xem thường, như thế tốt hơn là bị đối phương cho là cường định. Chỉ mong những tập đoàn này không còn hứng thú với bọn họ nữa, đợi khi bọn họ quật khởi, đối phương muốn xen vào cũng chẳng được. Lâm Quang Đống mới đầu còn không hiểu ý Tô Xán, gọi điện cho Vương Thanh hỏi ý, Vương Thanh chỉ nói cứ làm theo Tô Xán là được, nhưng dần dần kết quả hiện ra, khiến Truyền thông Ba La tránh được cuộc tranh đấu với đối thủ quá tầm. Khi dần bước vào tháng cuối cùng học kỳ hai, Tô Xán cũng điều chỉnh lại ưu tiên, dùng thời gian vào sách vở, thời gian qua hết lập kế hoạch cho Tạp chí tiêu dùng lại lo truyền đạt tư tưởng thiết kế, cùng việc ký bản quyền sản phẩm ở nhà máy Thục Sơn, làm Tô Xán không chỉ kiệt sức mà còn phân tán tinh lực, dù y đã học hết nội dung năm thứ ba thì kiến thức vẫn sản sinh lỗ hổng. Thế là Tô Xán chìm đắm vào trong thế giới (Xích Bích Phú) của Tô Đông Pha, ( Tiêu Diêu Du) của Lão Trang, ( Đằng Vương Các Tự) của Vương Tử An, không thì lẩm nhẩm mấy công thức v + f - E2 ... Trong quá trình đó Tô Xán nghe nói được vài chuyện, ví như vì Cung Quân thả bọn họ, lại bắt giam con cái của lãnh đạo đảng chính phủ khu, đối phương không dám công khai làm gì, song đồn cảnh sát bọn họ lúc mất điện, lúc mất nước. Cảnh sát ra ngoài làm việc làm việc đi tới đâu cũng gặp trở ngại, ngay cả đi đổ xăng cũng không xong, phải chạy tới thành khu khác đổ xăng. Cung Quân không phải là cảnh sát nhiệt huyết mới ra đời nữa, trước kia đưa ra cách xử lý cũng đã nghĩ tới hậu quả rồi. Thân tín của Triệu Lập Quân cũng cùng tính cách, lúc cần cứng rắn, dù gặp phải trở ngại lớn thế nào cũng không chùn bước. Trên đời này luôn có những người không phải làm việc chỉ vì lợi ích, trong lòng họ có nguyên tắc nhất định, những người này bị gọi là kẻ ngốc, hoặc bị chê cười vì chính nghĩa ngây thơ. Tô Xán đứng ngoài căng-tin, nhìn đám học sinh vây kín mít mà cảm thấy lực bất tòng tâm, vừa rồi sau tiết thể dục đứng lại nói chuyện với Tiêu Vân Vân một lúc thôi giờ muốn mua chai nước khoáng cũng thành khó khăn rồi. Ngồi bệt luôn xuống bồn hoa, đợi đám đông tản bớt rồi mới chen vào. Có người đi tới bên cạnh, Tô Xán ngẩng đầu lên, là đám Trang Chí Vũ, Trương Phi Phi. - Tăm tia em nào mà ngây ra thế, gần đây rất khó gặp được cậu. Trang Chí Vũ ngồi xuống bên cạnh: - Không có, định vào mua chai nước uống thôi, nhưng đông quá, tôi không thích chen lấn nên ngồi đợi. - Không ngại chứ? Trương Phi Phi ném cho y một chai nước cam uống dở, Tô Xán cầm lấy tu luôn, thầm nghĩ cô không ngại thì tôi ngại cái gì, con gái văn phòng đời sau bạo dạn tới mức cùng nam đồng nghiệp thảo luận cả chuyện đồ lót thì uống chung chai nước căn bản không cần nói tới: - Gần đây học bận quá, sắp thi cuối kỳ mà Tôn Mạn bất chấp thân phận nữ nhi, bỏ luôn hình tượng thục nữ, chen chúc một hồi vào căng tin kiếm được thứ mình cần, ra ngoài rồi mới đứng vuốt lại chiếc váy sọc ngang, đây là điểm Tô Xán thích nhất ở Nhị Thập Thất Trung, nhiều nữ sinh mặc váy hơn ở Nhất Trung. Ở Nhất Trung, chính xác hơn ở lớp số 5 của y chỉ có một cô gái rất thích mặc váy, thậm chí cả mùa đông cũng vậy, một cô công chúa cực kỳ xinh đẹp có phần kiêu kỳ cũng rất hiền thục, đanh đá mà cũng rất chân tình, hết lòng vì bạn bè, dám yêu dám hận, cô gái với nốt ruồi ở chóp mũi ... Vừa mới ngẩng đầu lên thì Tôn Mạn thấy ánh mắt Tô Xán nhìn mình chăm chú, đang định trừng mắt lên với y thì nhận ra không phải. Trong ánh mắt xa xăm ấy, Tôn Mạn như nhìn thấy sự cô độc vô cùng, phảng phất xung quanh y không phải là đám Trương Phi Phi đang vui vẻ nói cười, mà là những tảng đá im lìm, sự cô độc này không biểu lộ ra ngoài, có lẽ chỉ dưới tình cảnh nào đó mới vô tình toát ra, giống như cô nhiều lần thức dậy từ chiếc giường mềm mại êm ái nhìn căn phòng rộng rãi cảm thấy hết sức cô độc, nhiều lúc ngồi thừ ra không động đậy, hiện giờ cô cảm thụ được Tô Xán ngồi dưới tán cây loang lổ ánh nắng cũng như thế. Ánh mắt đó không chỉ gây nên sự đồng cảm của Tôn Mạn, còn khiến trái tim thiếu nữ đa sầu đa cảm rung rinh. Hết tiết, Tôn Mạn chạy tới bàn Đường Vũ ngồi xuống, ngập ngừng định nói lại thôi, Đường Vũ chưa bao giờ thấy Tôn Mạn có điệu bộ này, xưa nay Tôn Mạn có gì nói nấy. Có điều Đường Vũ cũng nhận ra Tôn Mạn không phải gặp chuyện khó khăn, vì Tôn Mạn một tay chống cằm, ánh mắt có chút gì đó như mơ mộng, càng làm cô tò mò: - Tôn Mạn, rốt cuộc là chuyện gì thế? Tôn Mạn thoáng đỏ mặt, hỏi nhỏ: - Đường Vũ, bạn biết Tô Xán thích con gái như thế nào không? - Hả? Đường Vũ thoáng chút người cứng đờ: - Bạn nói xem, nếu như mình theo đuổi cậu ấy thì phải ra tay ở phương diện nào? Đã nói ra rồi, Tôn Mạn không ngại nữa, ngược lại còn tỏ ra phấn chấn. Mất mấy giây trấn tĩnh trở lại, nhìn vẻ mặt Tôn Mạn như thành khẩn hướng mình cầu kinh, không hề giống nói đùa, nhịp tim của Đường Vũ trong một khoảnh khắc bị lạc nhịp. "Tô Xán là bạn trai của mình!" Không hiểu sao, Đường Vũ mấp máy môi mà không nói ra được câu đó, không phải cô sợ Tôn Mạn tiết lộ ra ngoài, mà vì nguyên nhân khác. Thực sự câu nói của mẹ cô tới giờ có ảnh hưởng ất lớn tới Đường Vũ, Tô Xán phải chăng thích mình vì dục vọng chinh phục của con trai không? Tình cảm dựa trên lý do không chính đáng sẽ không bền chặt, cô thích Tô Xán, vì thế mà cô mới dè dặt thận trọng, sợ mình lún quá sâu sau này càng thêm đau lòng. Nhìn thần thái Tôn Mạn lúc này, Đường Vũ chợt liên tưởng tới Trần Linh San, cả hai đều giống nhau, xinh đẹp duyên dáng, tính cách hướng ngoại sôi nổi, nhiệt tình với bạn bè. Tô Xán thích Trần Linh San, rất có thể cậu ấy sẽ thích Tôn Mạn, chẳng phải Tôn Mạn cũng là cô gái dễ khơi lên dục vọng chinh phục của đám con trai sao? Nghĩ thế, Đường Vũ quyết định thử thách Tô Xán một lần.
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 061: Tô Xán trêu nhầm người rồi. Spoiler Ngày Tô Xán thi cuối kỳ thì ở tổng cty Đại Dung cũng mở hội nghị điều chỉnh và bổ nhiệm nhân sự, những lãnh đạo công ty, người chủ quản đơn vị đảng hành chính, chỉ cần có mặt ở Dung Thành đều dự họp, tổng cộng có gần 100 người. Trong ngoài công ty không khí căng thẳng, hơn nghìn người của tổng công ty, chưa tính gia quyến đang đợi kết quả của hội nghị này. Trong phòng hội nghị đông kín người, các vị đầu não ngồi trên đài chủ tịch mỗi người mang một sắc thái khác nhau. Hội nghị do phó bí thư đảng ủy Trần Chí chủ trì. Hiếm có bài dông dài của Trần Chí lại không khiến ai ngủ gật, cán bộ phía dưới ai nấy mặt mày nghiêm trọng, thi thoảng còn gật gù. Tiếp đó Lô Thành Thủ trưởng phòng phòng tài nguyên nhân lực lên đọc quyết định điều động của tổng công ty: Điền Minh Quý, nguyên phó bí thư đảng ủy, điều làm bí thư đảng ủy công ty Kiến Xuyên. Triệu Trác Lâm, nguyên chủ tịch công đoàn công ty, Kết cấu quản lý pháp nhân của Tổng công ty cũng có điều chỉnh mới, Từ Kiến Xuyên làm chủ tịch chấp hành, tổng giáp đốc. Dương Khai Phục làm chủ tịch công đoàn, Mộc Khai làm phó tổng giám đốc kiêm tổng công trình sư, Lý Ngọc Hà không kiêm nhiệm tổng công trình sư nữa. Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành thăng lên làm phó tổng giám đốc công ty. Tiếp đó Từ Kiến Xuyên, Dương Khai Phục, Mộc Khai, Lý Ngọc Hà, Đông Kiến Quân, Tô Lý Thành lần lượt đi lên trịnh trọng tỏ thái độ, đưa ra mục tiêu và kế hoạch mới. Lệnh bổ nhiệm và điều chỉnh nhân sự thông qua, người biết đấu tranh cao tầng đều nhìn ra manh mối, rất rõ ràng, hệ của Từ Kiến Xuyên thu được lợi ích lớn. Phái hệ của Mộc Khai bị tước giảm quyền lực ở các mức độ khác nhau, nhất là Dương Khai Phục, từ chiếm một ghế trong HĐQT, bị điều chỉnh thành chủ tịch công đoàn. Chủ tịch công đoàn nghe cũng to, chẳng qua là dứa hấu mùa hè, thịt cá qua tết, thế nên chẳng lạ gì khi mặt Dương Khai Phục như trúng một cú đấm. Mộc Khai và Lý Ngọc Hà nhìn bề ngoài không có gì khác thường ngày, phát biểu rất khí thế, bày tỏ năm tới tiếp tục cống hiến tận trách ở cương vị. Thực ra Mộc Khai mới là người chấn động nhất, khi danh sách đưa lên, ông ta còn cười nhạt, ai ngờ nó được HĐQT thông qua, nhất là những người thuộc phe trung lập luôn biết việc mình mình làm, chưa bao giờ chen vào tranh đấu trong công ty cũng bỏ phiếu thuận tán đồng lệnh bổ nhiệm Đông Kiến Quân và Tô Lý Thành. Rồi khi lệnh bổ nhiệm công bố, cán bộ trung cao tầng chỉ có ít xôn xao, còn lại dáng vẻ chuyện đương nhiên phải thế. Mộc Khai lúc đó mới nhận ra, gió đổi chiều rồi. Với Tô Xán mà nói đây là tin tức tốt nhất trong ngày. Gần đây y quá bận rộn không chú ý tới công việc của cha, không rõ sự thế vì sao mà biến đối, có điều đó cũng không phải vấn đề quan trọng, trên bữa cơm, Tô Xán hào hứng hỏi: - Cha, rốt cuộc chức phó tổng giám đốc này của cha quản cái gì? Bữa cơm rất thịnh soạn, một là Tô Xán đang thi cử, cần bồi bổ, hai là chúc mừng Tô Lý Thành thăng tiến. Tô Xán rất vui mừng, y làm được gì cũng không đáng ngạc nhiên, vì trùng sinh, y nắm sức mạnh có thể cải biến vận mệnh của mình. Còn cha y, Tô Xán đơn thuẩn tạo điều kiện cho cha thể hiện năng lực thôi, hết thảy điều cha y có được dựa vào chính bản thân, đó mới là thứ thực sự đáng chúc mừng. - Chẳng có gì to tát cả, chẳng qua là so với trước phải làm nhiều việc hơn thôi, quản lý kinh tế, xí nghiệp cùng khai phát thị trường, do cha với bác Đông con chia nhau. Tiếp theo có mấy công ty phải chỉnh đốn, thời gian nữa phải đi công tác. Cha cũng học được cách nói quan cách rồi, Tô Xán trêu: - Cha, cha muốn cười thì cứ cười đi, trước mặt con trai cần gì phải ngụy trang, trông cha cố làm vẻ trấn tĩnh cứ như bị táo bón ấy, chẳng thà cười cho sướng. - Muốn ăn đòn à, thằng nhãi con này. Tô Lý Thành thẹn quá hóa giận giơ đũa lên, nhưng nụ cười trên mặt không kiềm chế được nữa, nụ cười đó làm nếp nhăn trên mặt ông như giảm đi một ít. Tằng Kha ánh mắt bất thiện nhìn chồng: - Con trai nói đúng, anh bắt đầu học cách ngụy trang rồi, xem ra em phải cùng vợ anh Đông tham khảo tiền lương của bọn anh, sau này cả lương lẫn thưởng đều phải nộp hết. Tô Xán cười trộm, mẹ rất có phong phạm của đức quốc xã. Tô Lý Thành trừng mắt lên với con trai: - Cười cái gì mà cười, sau này con cũng thế cả mà thôi. Cùng thời gian đó chỉnh phủ Dung Thành và Hạ Hải cũng có một loạt biến động nhân sự. Vương Bạc, nguyên bí thư thành ủy, thường ủy thành ủy thành phố Hạ Hải, điều làm thường ủy tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, bí thư thành ủy Dung Thành. Dương Tranh Lượng, nguyên phó bí thư tỉnh ủy kiêm bí thư thành ủy Dung thành miễn trừ chức vụ bí thư thành ủy Dung Thành. Vương Bạc nhảy vọt lên thành ngôi sao chính trị mới ở vùng Tây Nam. Một lệnh điều động khác theo cùng là Tằng Toàn Minh, điều lên làm phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch thành phố Dung Thành, phân quản ban quy hoạch phát triển, ban quản lý hạng mục và hợp tác kinh tế. Lần điều động này của Tằng Toàn Minh chỉ là điều ngang cấp, có điều bước chân vào ủy ban kế hoạch, đại biểu tiền đồ sáng lạn. Lúc này trong KTV Đỉnh Thịnh, một bữa tiệc liên hoan đang được tiến hành. - 1,2,3 uống. Mọi người đồng loạt nâng cốc chạm vào nhau, bia bên trong bắn tung tóe. Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, Lâm Trứu Vũ, Vương Uy Uy, Lâm Lạc Nhiên cùng một số nam nữ lớp số năm và số 7, có người hứng trí rất cao, có người thoáng buồn. Tiết Dịch Dương lấy tay chùi mép, nói lớn: - Cho mọi người biết, khi còn nhỏ Tô Xán là đứa bẩn tính nhất, khi tốt nghiệp tiểu học, bọn này cùng quyết định đã đến lúc thử nếm mùi thuốc lá rồi, nó trộm một bao thuốc lá trong nhà, cả ba bọn tôi lên sân thượng hút thuốc, kết quả hai đứa chúng tôi rít hơi đầu tiên ho sặc sụa, nó ngồi nhìn sau đó dập tắt điếu thuốc, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn hận ngứa răng. Lưu Duệ hắt nước theo mưa: - Còn một lần, khi đó chúng tôi còn ở khu nhà cũ, ài, chắc mọi người chưa biết, khi đó trước cửa mỗi nhà có một cái bếp than tổ ong, dù mùa đông hay mùa hè đều đặt một cái ấm bên trên đun nước. Đến Tết có tiền mừng tuổi, Tô Xán rủ chúng tôi đi mua pháo thăng thiên, sau đó lần lượt lấy ấm nước ra, cắm pháo vào bếp than, thằng độc ác đó trước khi đi còn không quên gõ cửa nhà người ta, kết quả người ta mở cửa ra pháo bay tá lả khắp nhà. Cái thằng được cái mặt hiền lành chối phắt, kết quả tôi và Dịch Dương toàn ăn đòn oan. Mọi người không nhịn được cười, những người khác cũng nối nhau kể chuyện của mình hoặc của người khác, đám Vương Uy Uy nghe rất say sưa. Bọn họ chưa bao giờ trải qua cuộc sống như vậy, cảm thấy rất mới mẻ, tuy bọn họ cũng phá phách, nhưng cách thức thì khác hẳn, phản phất quay trở về thời ấu thơ vô ưu vô lo, làm người ta tưởng nhớ. Nói chuyện một hồi, chủ đề lại quay về Tô Xán, dù sao đó là đề tài chung hai nhóm, Tô Xán đi rồi, mọi người mới nhận ra thiếu đi chàng trai trầm tính đó, trường học bớt náo nhiệt hơn, có nữ sinh thắc mắc: - Tôn Mạn chính là MC ĐTH Nhị Thập Thất Trung phải không? Trong tạp chí ( thiếu nam thiếu nữ) có một kỳ trang đầu tạp chí là cô ấy, khi đó lớp mình có nam sinh tới Dung Thành chơi may mắn gặp được cô ấy, nghe nói còn xinh đẹp hơn cả trên tạp chí. Tiết Dịch Dương gãi đầu, thở dài: - Đúng là cô ấy, cái thằng vừa tới đã trêu chọc người ta, kết quả bị bêu gương trên TV, đúng là đi đâu cũng không chịu yên phận. - Bạn mình nói Tôn Mạn không những xinh đẹp mà còn rất tốt tính, thân thiện, ôn nhu điềm đạp, chẳng bao giờ nổi giận, nhất định là Tô Xán làm gì đó quá đáng rồi. Tiết Dịch Dương là thế, hắn nói xấu Tô Xán thì được, song người khác nói xấu Tô Xán thì hắn khó chịu, nếu chẳng phải là con gái thì đã cãi nhau đỏ mặt tía tai rồi. Có người nhớ ra: - Phải rồi, còn Đường Vũ thì sao, cô ấy cũng ở Nhị Thập Thất Trung, nghe nói nổi tiếng lắm, hồi trước nghe nói hai bọn họ có chút ám muội, rốt cuộc có phải thật không, hai bọn họ là ai thích ai thế? - Ừ nhỉ, không có tin tức gì về hai người bọn họ, liệu có phải vì hoản cảnh mới chênh lệch quá lớn mà vô hình trung chia tay không? - Chưa biết chừng đâu, Nhị Thập Thất Trung nhiều nam sinh ưu tú như vậy, Đường Vũ lại thông minh xinh đẹp, người theo đuổi chắc chắn vô số, tôi thấy Tô Xán rất đáng lo. - Bỏ đi, bỏ đi, không nói chuyện bọn họ nữa, đúng là vua chưa lo thái giám đã lo gì. Vương Uy Uy, lần này cậu tới đó đừng quên đá đít thằng Tô Xán đó một phát, nhắc nhở y khi nào rảnh cũng phải về thăm bạn bè. Mọi người tiếp tục uống bia ca hát, bàn tán chuyện thú vị xảy ra trong trường. Vương Uy Uy đang hát thì di động rung lên, đưa micro cho người khác, đi ra bên cửa lấy di động gọi lại. Đầu kia là tiếng Tô Xán: - Uy Uy, bao giờ đi vậy? Xác định chưa? - Vài ba ngày nữa thôi, chuẩn bị xong cả rồi, đồ đạc cũng đã gói gém, mọi người đang liên quan tiễn chân này, quy mô không kém liên hoan chia tay của cậu đâu. Lúc mới tới Hạ Hải còn không muốn, giờ đi cũng không nỡ .. Ài bên này tiết lộ không ít chuyện hoang đường của cậu khi nhỏ đấy. Tô Xán cười: - Thằng Tiết Dịch Dương chứ gì, đừng tin, nó chuyên môn bêu xấu tôi, chuyện gì cũng có một phần của nó. Thằng khỉ đó quen làm thế để hạ thấp tôi đề cao nó, các cậu không tới mức nông cạn như vậy chứ hả? Vương Uy Uy cười ha hả: - Bọn này đều nông cạn hết, còn rất khinh bỉ cậu. Nói rồi quay người lại, làm dầu im lặng, xoay di động về phía mọi người: - Tô Xán đấy, cậu ta nói mọi người tin lời Tiết Dịch Dương thì chỉ là một đám nông cạn. Tiếp đó là đủ tiếng thảo phạt của cả nam lẫn nữ, Tiết Dịch Dương lấy di động Vương Uy Uy, chửi Tô Xán một chập, làm Tô Xán nhăn mặt rời tai khỏi ống nghe. - Thế nào hả? Vương Uy Uy lấy lại điện thoại, đắc ý : - Đột nhiên tôi muốn đấm vào mặt cậu quá. Tô Xán ngoáy tai hậm hực nói: Vương Uy Uy đi tới góc yên tĩnh nói tiếp: - Trước kia bọn này còn lo cậu va chạm với Triệu Thừa Ngôn sẽ thua thiết, giờ xem ra phải lo cho Triệu Thừa Ngôn mới đúng, nghe nói hiện giờ hắn ở trong trường thấy mặt cậu là phải tránh, giờ cậu là nhân vật có máu mặt ở trường, bọn tôi sắp chuyển tới, nhờ Tô lão đại che chở. - Thực sự cậu càng ngày càng muốn ăn đòn rồi đó. Tô Xán không nghĩ Vương Uy Uy đùa dai như vậy, trước kia hắn rất đúng mực. Lúc này cái giọng oang oang như lệnh vỡ của Lâm Trứu Vũ vang lên: - Tô Xán, tôi nhớ cậu chết thôi, Lạc Nhiên cũng nhớ cậu chết thôi. Sau đó không biết cái chân dài của Lâm Lạc Nhiên ở đâu mọc ra, đá vào cái mông béo ú của hắn: - Xéo, đừng có nói lăng nhăng, Lâm Trứu Vũ, có tin em bóp chết anh không? Tô Xán lần nữa rời ống nghe khỏi tai: - Tiểu Ngũ, mặc niệm cậu vì có cô em gái hung dữ như vậy. - Tô Xán à ... Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói êm ái đầy nữ tính, làm Tô Xán thân ở Dung Thành như rơi vào hố băng. - Hì hì, Lạc Nhiên, đùa thôi mà, khỏe chứ? Giọng Lâm Lạc Nhiên ôn nhu tột độ, tới mức làm người ta sởn gai ốc: - Tô Xán, tôi đột nhiên rất nhớ cậu, muốn gặp cậu ngay lập tức. "Tút, tút, tút ..." Tô Xán cầm điện thoại không biết nói luôn, một lúc sau cười khổ đặt điện thoại xuống. Được một lúc Lâm Trứu Vũ gọi điện thoại tới, giọng hả hê: - Tô Xán, cậu có quyền im lặng, nhưng tôi bày tỏ đau thương sâu sắc với từng chữ cậu vừa mới nói, rút từ chính kinh nghiệm của bản thân. Tô Xán không coi lời cảnh cáo của Lâm Trứu Vũ vào đâu, y có cơ sở để tự tin, con trai ở mặt này có ưu thế trời sinh, như lần hai người ngã vào nhau đó, con trai mà chơi trò vô lại thì con gái luôn chịu thiệt, có điều lần này Tô Xán nhầm rồi.
Đại Niết Bàn Shared: Banlong.us Nguồn: Vipvandan === oOo === Quyển 4: Tình yêu và sự nghiệp - Chương 062: Đi xem mắt. Spoiler Giữa hè, trời nóng như cái lồng hấp, lá cây ngô đồng, ngân hạnh bên đường càng thêm xanh biếc ướt át, cứ như là sắp chảy mỡ vậy. Con đường nhựa tĩnh mịch, thi thoảng mới thấy cái xe hơi đi qua, thời tiết thế này mọi người đều tránh ra đường hết mức có thể. Đi vào ĐH y khoa, cây cối úm tùm rậm rạp làm cái nóng hạ xuống không ít, không ít nữ sinh ăn mặc thoáng mát tụ tập dưới bóng cây, thi thoảng gió thổi qua làm chiếc váy nhẹ lay động, vớt vát lại rất nhiều giá trị của mùa hè. Tằng Na rời KTX, ăn mặc không còn kín cổng cao tường như thời nữ sinh, quần cộc áo ba lỗ nhỏ, giơ cánh tay trần trắng trẻo vẫy: - Hai người đứng đó làm gì, qua bên này. Đứng bên cạnh Tô Xán là một nam sinh hơi gầy, trông rất văn nhã, đeo cái kính gọng đen, nhìn thế nào cũng không thể kết hợp với từ ngữ mang tính khen ngợi được, hắn cười ngượng ngập với Tô Xán. Tô Xán cũng cười lại, lòng hơi nghi hoặc. Tằng Na vui vẻ giới thiệu cho Tô Xán: - Tô Xán, đây là Đặng Tùng Kỳ, em phải gọi là anh Đặng. Đây là em họ mình, tên Tô Xán. - Chào chào em. Đặng Tùng Kỳ đưa tay ra bắt tay với Tô Xán, nói với Tằng Na: - Em trai bạn đẹp trai quá. Có vẻ né tránh ánh mắt của Tô Xán. Tô Xán qua Đặng Tùng Kỳ mới phát hiện trước kia mình cũng hay đưa tay ra bắt tay người khác là động tác ngốc nghếch thế nào: - Cám ơn anh khen. Xem ra quan hệ giữa Đặng Tùng Kỳ và chị mình không phải là tầm thường, có điều lâu rồi mới có thời gian tới thăm chị cả, sao chị ấy lại gọi một người không quen tới làm gì, dù là bạn trai cũng đâu cần giới thiệu với mình. Vận mệnh những người xung quanh Tô Xán đều chệch khỏi quỹ đạo vốn có, kiếp trước chị cả đã kết hôn, sinh con, chồng là bạn cùng trường đại học, cuộc sống hôn nhân không có gì khắc cốt ghi lòng, nhưng bình yên hạnh phúc. Nhưng bây giờ chị cả thi vào trường đại học khác, chuyện trước kia không xảy ra, Tô Xán không biết tốt hay xấu. - Đặng Tùng Kỳ là bạn thời cao trung của chị, anh ấy cũng là sinh viên ĐH Khoa kỹ, vừa vặn hôm nay cả hai cùng tới, chúng ta đi ăn cơm thôi. Tằng Na một tay khoác tay Tô Xán, tay còn lại kéo tay Đặng Tùng Kỳ có chút ngại ngùng, đi về cổng sau của trường. Đặng Tùng Kỳ đi trước, Tằng Na ở sau thấp giọng hỏi Tô Xán: - Em thấy anh ấy thế nào? - Em còn tưởng chị lâu rồi không gặp em thấy nhớ cơ, hóa ra là gọi em tới là để khảo sát bạn trai à? Tô Xán làm bộ mặt hết sức tổn thương, chị cả lên đại học thay đổi hẳn, trước kia chuyện chị em khoác tay thân mật thế này tuyệt đối không có, cảm thụ khuỷu tay thi thoảng chạm nhẹ vào bầu ngực của chị, không có tà niệm gì song Tô Xán tự nhiên có hơi phản cảm với Đặng Tùng Kỳ. Tằng Na mặt thoáng hồng: - Còn chưa tới mức đó, tốt nghiệp cao trung anh ấy có viết cho chị một bức thư tỏ tình, chị không đáp lại, không ngờ lên đại học, anh ta vòng vèo thế nào biết được số QQ của chị, thế là liên lạc với nhau. Lần trước cha chị tới tỉnh tham gia buổi báo cáo, tới trường thăm chị, vừa vặn nhìn thấy chị và anh ấy đi với nhau. Em biết cha chị rồi đấy, chị chỉ cùng anh ấy ăn mỳ bên ngoài thôi, thế mà cha chị tưởng chị có bạn trai rồi. Chị không biết giải thích thế nào nữa, cha chị ở bàn ăn tra hỏi anh ấy như tra hỏi phạm nhân, chị chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống luôn. Tô Xán có thể tưởng tượng ra cảnh đó, cậu cả về mặt này rất cổ hủ, cho rằng nam nữ mà tiếp xúc với nhau là có vấn đề, khá hơn tư tưởng phong kiến chút xíu, không biết anh chàng tội nghiệp kia qua bữa ăn đó có để lại ám ảnh tâm lý gì không? Về sau chị cả tới tận gần 30 tuổi mới kết hôn, hoàn toàn nhờ cậu nhiều lần can dự vào, đó còn là vì kiếp trước cậu cả sa sút, bị gạt bên lề quyền lực, làm cán bộ suốt ngày uống trà hóng mát. Mà chị cả lúc đó cũng đánh liều có thai trước mới dẫn bạn trai về nhà nên cậu cả mới phải vuốt mũi chấp nhận. Giờ thì cậu cả ngày càng lên cao, tự tin bành trường, Tô Xán thầm bi ai cho chị mình, anh chàng Đặng Tùng Kỳ này nếu thực sự yêu chị mình thì phải đợi ít nhất mười năm nữa. Nhưng Tô Xán tuyệt đối không nói ra phán đoán của mình. - Cho nên hôm nay chị gọi em tới, là muốn biết ý kiến của em, sau đó thuận tiện giúp chị giải thích với cậu cả, anh ấy không phải là bạn trai của chị? - Ai bảo cha chị suốt ngày trước mặt người khác khoe cháu tôi thế này cháu tôi thế kia chứ ... Tằng Na trước tiên là cười khì, sau đó nhíu mày lại, bệnh cũ tái phát: - Thành tích thi cuối kỳ của em ra sao, còn giữ được top 5 của lớp hay không? - Chị, em có phải là siêu nhân đâu. Tô Xán đến nản, từ khi hai chị em thân thiết với nhau, y có thêm một người phải báo cáo kết quả học tập: - Chị không biết học sinh trường em toàn đám biến thái, bi kịch là em trai chị còn chưa đủ biến thái. Vả lại so với đem tinh lực vùi đầu vào sách vở không bằng bỏ chút thời gian ra an bài học thêm các thứ khác cho tự do. - Em đang là học sinh không tập trung vào học hành thì làm gì, còn chưa tới tuổi yêu đương đâu, dù có bạn gái chăng nữa cũng thế, tình cảm khống chế vừa đủ, không ảnh hưởng tương lai cả hai. Hôm nọ báo đưa tin, học sinh cao trung đã rủ nhau vào khách sạn thuê phòng, chúng nó nghĩ cái gì vậy chứ, những đứa như thế rồi tương lai cũng cả đời thuê phòng mà sống ... - Được rồi, được rồi. Tô Xán giơ hai tay đầu hàng, tội ác của cậu quá lớn, đầu độc chị mình tới mức này: - Em hiểu rồi, bây giờ lập tức về nhà học luôn được chưa? - Chị chỉ muốn tốt cho em thôi, không nghe chỉ thiệt thân .. Thôi quay về chủ đề chính, hì hì, đương nhiên muốn em nói cho ông cậu cổ hủ của em rồi, anh ấy hai tuần rồi không để ý tới chị, còn nữa, hiện giờ vẫn còn là thời kỳ khảo sát, chị chỉ đồng ý cho anh ấy cơ hội mà thôi. Nếu như, chị chỉ nói nếu như có một chút khả năng, thì em phải giúp chị khuyên cha chị. Tô Xán nhìn theo bóng lưng Đặng Tùng Kỳ, người gầy gò, mà bước chân cố làm ra vẻ vững vàng trầm ổn, làm y dở khóc dở cười, tựa hồ cái nhìn của Tô Xán sẽ ảnh hưởng tới tương lai của họ vậy. Nhưng mà ít nhất thì Tô Xán cũng nhìn ra anh chàng này thực sự rất để ý tới chị mình. Đặng Tùng Kỳ không phải là anh rể của mình kiếp trước, thế nên không có bất kỳ điều gì có thể đảm bảo được, dù có, Tô Xán không tin chị mình có thể kết hôn trước năm 30 tuổi. Vừa đi vừa nghe Tằng Na nói chuyện, liên tưởng tới chị mình kiếp trước, Tô Xán có cảm giác như thật lại như mơ ... - Chị, em thấy khó, trông anh ấy chẳng có điểm nào vừa ý cậu cả. Tô Xán gãi đầu, ca này quá khó, bản thân y còn lo chưa xong nữa là: - Anh ấy có tiềm lực, nếu như đúng yêu cầu của cha chị, đoán chừng cuộc đời chị giống như mẹ chị, vô vị nhạt nhẽo. Thực là, chồng chị không chê chị cổ hủ nhạt nhẽo vô vị là tốt rồi, Tô Xán chưa muốn chết nên chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng câu đó. Vào quán ăn, thực đơn đưa lên, Đặng Tùng Kỳ không còn khẩn trương nữa, nói ra cũng phải thôi, Tô Xán chỉ là học sinh cao trung, chưa thể tạo áp lực với hắn. Đặng Tùng Kỳ hỏi han chuyện ở trường của Tô Xán, ba bọn họ cùng học Nhất Trung, nên có rất nhiều đề tài nói với nhau, như Tiêu Nhật Hoa cũng dạy ngữ văn họ, rất thiên vị, thường ở lớp khen ngợi Tằng Na ra sao ...v..v..v .. Không khí dần trở nên thoải mái, hỏi: - Tằng Na, tuần sau có chiếu phim ( võ sĩ giác đấu), mình có hai vé, cùng đi xem nhé. Tằng Na nhìn thẳng vào mặt Đặng Tùng Kỳ: - Trường học của bạn có cái truyền thuyết nếu một nam một nữ buổi tối 8h 30 cùng nhau vào rạp chiếu phim của trường sẽ thành đôi, nếu vé xem phim đúng là buổi tối thì mình không đi được rồi. Đặng Tùng Kỳ đỏ mặt: - Vậy, vậy thì lần khác.