ĐẠI NIẾT BÀN Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng Quyển 1: Du Hành Thời gian Chương 37: Đời Như Kịch, Kịch Như Đời. Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Tưởng là chàng hoàng tử nào thầm yêu công chúa Linh San nhà ta, ai dè là con cóc ghẻ … Lập tức có mấy tiếng khúc khích phụ họa. Câu này nói vừa đủ cho Trần Linh San nghe, có vẻ như xỉ nhục Tô Xán, nhưng ẩn ý mỉa mai Trần Linh San. Giữa các cô gái cạnh tranh còn kịch liệt hơn con trai, Trần Linh San quá nổi trội lấn át người khác, tất nhiên có cô gái gia cảnh vốn không kém ghen tỵ, ganh ghét, người vừa lên tiếng là Nhiễm Ngọc, một cô gái thuộc hạng "ong chúa" ở Nhất Trung. - À ... Trong tình cảnh như thế Trần Linh San không bị ảnh hưởng hơi khó, dù gì vẫn chỉ là cô bé mà thôi, nên chẳng nhiều lời, Trần Linh San khôi phục thái độ bình thản kiêu kỳ một cô công chúa, quay đầu đi, giống như cái quay đầu năm xưa. Đám Lý Ngải đưa mắt ra hiệu cho nhau, còn tưởng là một kẻ bối cảnh ghê gớm lắm, té ra là nhân vật nhỏ làm công cho nhà Trần Linh San, nhưng mà giỏi giả bộ đấy, lừa được hết mọi người. Tiết Dịch Dương và Lưu Duệ không có cách nào viện trợ cho Tô Xán, đang tính nên sớm rời khỏi nơi này, tránh Tô Xán khó xử. Không khí trùng xuống, đúng lúc này cửa vào có tiếng nói cười ầm ĩ, làm mọi người chú ý. Bốn năm người ăn mặc đủ kiểu, tuổi tác không chênh bọn họ là bao, có điều khí thế nổi bật hơn nhiều, người đi đàu mặc sơ mi đen bằng lụa tơ tằm, quần Versace, khuôn mặt đẹp trai, nói với người bên cạnh: - Không muốn vào thì ở cửa đợi tôi. Đám người đó thường ngày rất tự cao, không thân thiện như nam tử trẻ này, không định có dính dáng gì với người trong sân, nghe thế đứng luôn ngoài trò chuyện với nhau. Nam tử trẻ vừa đi vào nhìn thấy mấy người Trương Tích cười lớn chào hỏi. Đám Trương Tích vội vàng tươi cười chạy ra đón, thái độ có phần nịnh nọt. Nam tử trẻ kia vỗ vai Trương Tích, làm hắn cảm thấy hết sức vinh hạnh, đám Lý Ngả, Trương Tích cũng nhận ra mấy người đứng ngoài cửa, đại khái tự biết thân phận. người ta không thích, không dám bắt chuyện. - Trương thiếu, bạn học tụ hội hả? Thật náo nhiệt, hôm nay tôi với mấy người bạn chơi ở bên cạnh, vừa rồi đọc tin nhắn cậu gửi cho, vừa vặn ở gần nên qua chút. Mọi người chơi vui vẻ đi, tôi mời khách, chi phí tính hết cả vào tôi. Bên cạnh nơi kinh doanh đồ nướng này là chỗ nào? Cả đám người chấn động, nam tử mặc sơ mi đen này phong độ như vương tử giá lâm, phất tay một cái bao hết chi tiêu của mọi người, đem so ra Tô Xán chỉ là nhân vật nhỏ sớm nở tối tàn. Đám Trương Tích, Lý Ngải mừng rỡ, cảm thấy rất có thể diện, mặt vênh lên nhìn hướng về phía Tô Xán, như thể nói cho các người thấy thế nào con cháu hào môn thực sự. Nam tử trẻ cũng chỉ định tới chào hỏi kinh doanh chút quan hệ thôi, đang định đi thì thấy mấy người quen, đi thẳng tới bàn bọn họ, đưa tay ra với Tô Xán: - Cậu lừa tôi tới khổ, sao sau đó đợi mãi không thấy đâu cả? Thấy ba người Tô Xán, Lưu Duệ, Tiết Dịch Dương hơi ngơ ngác, liền bổ xung: - Tôi là Vương Uy Uy, từng bị cậu chửi đấy, nhớ chưa? Không biết mọi người có loại cảm giác này chưa, thời điểm xa lạ, thời gian xa lạ, một sự kiện bình thường trong cuộc sống chẳng để lại chút gợn sóng nào, lại có người làm người ta khó quên. Đối với Vương Uy Uy mà nói, cuộc sống ngẫu nhiên có lên có xuống, có điều chẳng gây ảnh hưởng lớn, gia giáo của hắn xưa nay nghiêm khắc, cùng mấy người bạn chơi bời lêu lổng cũng có hạn, thi thoảng đi thả lỏng thôi, chẳng làm chuyện gì quá mức kịch liệt. Có điều bọn họ chưa bao giờ thua thiệt, giống hôm đó bị Tô Xán chế n hạo, rồi so tài, có cảm giác mới mẻ như đại cô nương lần đầu lên kiệu. Bên cạnh Vương Uy Uy không thiếu hạng người tâng bốc nịnh bợ, trở về nhìn những khuôn mặt nhàm chán bực mình đó, càng thấy Tô Xán thú vị, từ ban đầu là muốn lãnh giáo game, biến thành muốn kết giao. Ai ngờ từ sau hôm đó, đám Tô Xán cứ như biến mất, trở thành một tiếc nuối của hắn. Thế nên đột nhiên gặp lại Tô Xán, Vương Uy Uy mừng rỡ hết sức, tâm tình cực tốt, ngồi xuống tán gẫu. Tính cách Vương Uy Uy luôn trực tiếp như vậy, đơn giản là muốn làm quen với Tô Xán thôi, có điều trong ánh mắt người xung quanh thì khác hẳn, nhìn mặt đoán ý là bản lĩnh cơ bản trong cái vòng tròn này, vị thái tử ngay cả đám Trương Tích cũng phải tươi cười xu nịnh, vung tay một cái bao hết chi tiêu của bọn họ, lại trò chuyện sôi nổi với Tô Xán. Ai cũng nhìn ra Vương Uy Uy chỉ định chào hỏi Trương Tích một câu rồi đi, nhưng vì Tô Xán mà ở lại, mức độ coi trọng hiển nhiên hơn hẳn đám Trương Tích. Trương Tích là nhờ đi theo ông nội mình tham gia một cuộc yến hối của quân khu nên gặp được Vương Uy Uy. Trong ấn tượng của Trương Tích, ông nội mình bất kể ở đâu, ai cũng phải nhìn sắc mặt ông làm việc, rất uy phong. Nhưng tới căn nhà lớn kia, khuân mặt luôn nghiêm khắc của ông nội lại gặp ai cũng tươi cười. Xưa nay ông nội xuất hiện luôn là trung tâm của mọi người, vậy mà bữa tiệc đó ông nội ngồi bên rìa, người khác nhiều lắm chỉ chào hỏi rồi đi qua, rồi tới chúc rượu trưởng bối Vương Uy Uy. Gặp quá nhiều trường hợp như vậy, chẳng cần ai nói Trương Tích cũng biết ai là nhân vật trung tâm ở đây, biết được Vương Uy Uy xuất thân giới quân chính, là nhân vật lớn. Nghe thấy Vương Uy Uy bị mắng, hơi do dự hỏi: - Uy Uy, anh bị người ta mắng sao, chuyện gì vậy? Hắn cho rằng tính Vương Uy Uy hiền hòa, chẳng quá nói quá lên đùa mà thôi. Vương Uy Uy chỉ Tô Xán cười lớn: - Bị Tô Xán mắng, cậu ta mắng cả đám bọn tôi là rác rưởi, làm cả đám bẽ mặt, nhưng chẳng phản bác được. Tô Xán cười khổ: - Tôi thấy anh rộng lượng mới nói vậy, đổi lại là người khác tôi chả nói thế. Sự thực là sự thực, Vương Uy Uy nói thế trong lòng cũng không quá tự nhiên, không nghĩ Tô Xán khéo léo đáp lại, làm hắn thoải mái hẳn. Hai bên trò chuyện không chú ý xung quanh yên tĩnh cả lại, Vương Uy Uy bị Tô Xán mắng là "rác rưởi" vẫn cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Tô Xán trở nên nghi hoặc, thân phận y lại lần nữa trở nên thần bí cần đánh giá lại cẩn thận. Bọn Trương Tích thì thất kinh, Vương Uy Uy dễ dãi đã đành đi, nhưng đám người đi cùng ra sao thì bọn họ cũng biết, bá đạo ngang ngược, không coi ai ra gì, vậy mà phải nhịn Tô Xán, may mà vừa rồi còn chưa đối phó với y, chỉ nói vài câu mà thôi. Còn rốt cuộc Vương Uy Uy vì sao bị chửi thì bọn họ không dám hỏi, dù sao Vương Uy Uy không nói ra, không chừng lòng không vui. - Lạc Nhiên trở về còn nhắc tới cậu đó, ha ha ha, chúng tôi ở sơn trang đối diện, có hứng thú sang chơi không? Vương Uy Uy chủ động mời: Lâm Lạc Nhiên? Trương Tích chấn động không nói lên lời, chính là mỹ nữ chói mắt trong yến hội ngày hôm đó, không ít người nghe ngóng lai lịch cô, cô ấy ở gần đây sao? Trương Tích tim đập thình thịch, đó là cô gái làm người ta nhìn một lần cả đời khó quên. Mỹ nữ ấy còn hỏi tới Tô Xán, rốt cuộc y là ai, giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? Nếu bọn họ biết hai bên chẳng qua tình cờ gặp nhau trong một cái quán game rách nát, còn chẳng phải là quen biết sẽ thế nào. - Thôi không qua nữa, trời cũng muộn rồi, chúng tôi cũng đã ăn uống xong, chuẩn bị về nhà đây. Tô Xán từ chối: Vương Uy Uy gật đầu, cũng không miễn cưỡng, hỏi số điện thoại của Tô Xán xong rồi chào tạm biệt, đương nhiên không quên thanh toán toàn bộ chi phí của bọn họ. Cả một đại đội đạp xe trở về, từ đầu đến cuối Trần Linh San không nhìn Tô Xán cái nào nữa, khi vào trong nội thành, Vương Học Bình trả lại tiền đã đóng cho mọi người, hôm nay đạp xe cả ngày, ăn uống thoải mái lại có người mời khách, tâm tình mọi người đều rất tốt. Trước khi tách nhau ra, cô gái béo có mẹ làm cùng phòng với mẹ Tô Xán còn không quên nói: - Tô Xán, rảnh rỗi tới Nhất Trung chơi nhé, tôi mời khách. Tô Xán nhận lời, cùng Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ quay đầu xe, ra sang hướng khác.
ĐẠI NIẾT BÀN Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng Quyển 1: Du Hành Thời gian Chương 38: Dạy Bảo Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Tô Xán, xuống giúp cha một tay, chuyển cái tù này ra hiệu nào. Tô Lý Thành lắp xong tủ, bắc tay làm loa hướng lên tầng ba, lớn tiếng gọi Tô Xán: - Con xuống ngay đây. Tô Xán thò đầu ngoài cửa sổ đáp, nhanh chóng cất sách vở chạy xuống lầu: - Con thấy sao? Không thua gì mua ở cửa hiệu hả? Tô Lý Thành tự hào vỗ cái tủ hàng mới đóng: Ở giữa sân cái tủ ốp mica trắng muốt, được đóng ngăn chỉnh tề đâu ra đó, vẫn chưa lắp kính, tuy không đẹp bằng giá hàng siêu thị đời sau, nhưng được cái chắc chắn, chất liệu chính là ống hợp kim, liên kết với nhau bởi các khớp nối, trọng lượng nhẹ, dễ vận chuyển, cuối cùng chỉ cần lắp kính lên là có thể bày hàng bán rồi. Tô Xán xắn tay áo lên, cha rất giỏi mấy thứ đồ điện hoặc lắp ráp, hình như hồi xưa cũng nhờ mấy thứ này lừa được mẹ, có điều cha quá bảo thủ, không biết phấn đấu, cũng thường xuyên bị mẹ trì triết. Người ra vào tiểu khu rất nhiều, trong đó có một phụ nữ trêu: - Này, Anh Tô, nhà anh đã mở cửa hiệu định không đi làm nữa à? - Cái này nhân lúc nghỉ ngơi làm thôi, công việc ở đơn vị tất nhiên không bỏ được. Phụ nữ đó tên là Vương Tiểu Thúy, kế toán trong công ty kiến trúc của cha, nam nhân bên cạnh cô ta là Tiêu Á Trung, là bạn học cao trung của mẹ, bình thường đối xử với người khác lạnh nhạt, nhưng giỏi nịnh nọt quan hệ cao tầng, cho nên không bao lâu rời công ty, tự mở công ty nhỏ, từ đó luôn cho mình cao hơn người trong tiểu khu một bậc, thấy hai cha con Tô Lý Thành chuyển tủ, đại khái là bộ dạng cha trông có vẻ buồn cười, nói: - Tô Lý Thành, cửa hiệu nhà anh sắp mở ra sao rồi, cửa hiệu bé thế kiếm nổi tiền không? Nhưng mà dù sao nói ra cũng là ông chủ! Nghỉ làm điếu thuốc đã. Tiêu Á Trung rút ra bao thuốc là cực phẩm, rút một điếu đưa cho cha, đây là loại thuốc là mà giai tầng viên chức phổ thông ở Hạ Hải không hút nổi, hắn cũng hay lấy ra khoe khoang ở công ty. Tô Lý Thành đặt tủ xuống, đưa tay từ chối: - Tôi hút thuốc của tôi được rồi. Khi ấy gặp nhau mời điếu thuốc là một phương thức giao lưu, cũng là tượng trưng cho thân phận, thể diện của nam nhân, bình thường giao lưu, trừ nhìn cách ăn mặc nói chuyện, còn phân đẳng cấp từ loại thuốc là anh hút. - Ài, khách sáo làm gì, anh cứ hút đi, chẳng mấy khi hút được ... Có điều tiếp đó Tô Lý Thành rút thuốc lá ra làm Tiêu Á Trung nuốt lời định nói vào, đó là bao thuốc là máu trắng, với ánh mắt của Tô Xán mà xét hơi quê mùa, có điều bên trên viết hai chữ đỏ "Trung Hoa". Do chính sách phong tỏa bảo hộ, chỉ phê chuẩn kinh doanh thuốc lá do bản địa sản xuất ra, nhà máy thuốc lá Hạ Hải thuộc chi nhánh nhà máy thuốc lá Dung Thành, cho nên loại tốt nhất lưu hành ở Hạ Hải chỉ là Gấu Mèo, thuốc lá vùng ngoài, hoặc ngoại quốc cực kỳ hiếm có, đều là nhờ xách tay từ nơi khác đến. Tô Xán không hút thuốc, cũng biết Trung Hoa là loại thuốc là đỉnh cấp trong nước, nhà cậu cả hồi Tết được người ta biếu cho hai tút, tới tháng 7 năm nay còn chưa hút hết một tút, tút còn lại cậu út si mê rất lâu, tới giờ vẫn không xin được. Gần đây nhớ thành tích như cưỡi trực thăng lên thẳng của Tô Xán, hôm cả nhà tụ hội đó, cậu cả tâm tình khoan khoái, thuận tay cho cha một bao. Cậu út ghen tỵ lắm, nếu như trong túi cầm một gói thuốc lá Trung Hoa, đi quan hệ sẽ thuận lợi hơn nhiều. Tô Lý Thành tính tình chất phác, không định khoe khoang gì, nhưng trong ánh mắt Tiêu Á Trung thì khác, ngữ điệu cũng trở nên ngọt nhạt: - Ái chà, bây giờ làm ông chủ có khác, hút cả Trung Hoa cơ đấy, cửa hiệu còn chưa mở mà đã phát đạt rồi. Nói rồi chẳng đợi Tô Lý Thành giải thích, nhận lấy điều thuốc cha mời, quay người đi. Tô Lý Thành khẽ thở dài, lại gọi Tô Xán tiếp tục khiêng tủ ra cửa hiệu. Nhìn theo bóng lưng hai cha con Tô Xán, Vương Tiểu Thúy tay kẹp điếu thuốc lá phì phèo, nghi hoặc hỏi chồng: - Này, anh nói xem, cái cửa hiệu nhà Tô Lý Thành chả lẽ kiếm thế sao, giờ hút cả Trung Hoa rồi. Tiêu Á Trung hậm hực rút bật lửa ra châm thuốc hút: - Làm ăn nhỏ kiếm được bao nhiêu? Chẳng qua dùng để xã giao thôi, có gì lạ đâu. - Xì, anh thì giỏi, sao không mời người ta hút Trung Hoa đi? Tiêu Á Trung không nói nữa, biết Tô Lý Thành chẳng định lên mặt với mình, chẳng qua do tính cách của mình gây nên thôi. Hai cha con Tô Xán khiêng tủ đi dưới con đường rợp bóng hương chương, Hạ Hải nhiều hương chương, đâu đâu cũng có, bên đường là quán ăn vặt, các loại cửa hiệu, người qua người lại tấp nập, người dân tộc nhiều nên nhìn quần áo người đi đường là điều thú vị. - Cha, vừa rồi một chiêu thái cực của cha thật tuyệt. Đi một quãng đường rồi, Tô Xán nháy mắt với cha nói, tính cha đơn thuần, y cũng không thấy có gì không ổn hết, chẳng cần phải thay đổi, quan trọng là phải kiến lập tự tin cho cha, lần này chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng thế nào cũng có tình huống tương tự, Tô Xán không muốn cha mình bị người ta xem thường. Tô Lý Thành lắc đầu: - Tô Xán, con đã lớn, hiểu chuyện thị phi xử thế, thế là tốt. Có điều phải nhớ, đừng quá so đo tính toán như thế, đôi khi lùi một bước mới khiến đất trời rộng mở, phù phiếm và hư vinh không giúp ích gì được, chỉ có tự mình tự cường mới là quan trọng, mới có tự tin sánh vai với người khác. Cha bị cậu cả con xem thường nhiều lần, nhưng cha không giận vì cha không có khả năng, song cho có con, con trai cha tương lai sẽ thành đạt, lúc đấy ai dám coi thường cha nữa. Thì ra cha cũng không phải đơn thuần như bề ngoài, cũng không phải người thuần hậu dễ bắt nạt như trong mắt tất cả mọi người, cha biết hết, bất kể người khác chế nhạo châm chích, hay khinh thường miệt thịt đều nhận hết, tâm cảnh của cha rất bình thản, vì cha biết bản thân, hi vọng lớn nhất của cha gửi lên người mình, hi vọng cao trai tới một ngày làm người khác không dám xem thường mình nã. Tô Xán không nói nữa, gật mạnh đầu. Thời gian qua, Tô Xán quả thực có chút xốc nổi phù phiếm rồi, nhìn như rất nổi trội kiệt xuất, kỳ thực chẳng phải thế, điểm thi xuất sắc? Giống như học sinh cao trung đi làm bài thi học sinh tiểu học? Đáng để tự hào không? Tô Xán phải thừa nhận mình có hành vi không nên, vì ưu thế biết trước mà xem thường người khác, giống như hôm đạp xe đi chơi đó, y chọc vào đám Lý Ngải làm gì, vốn không đáng. Y không trả lời ngay hiểu lầm của Trần Linh San, bao nhiêu phần do hư vinh trong đó? Vì tác động của ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái xung quanh? Nếu không có Vương Uy Uy xuất hiện, Tô Xán còn không biết phải kết thúc thế nào, cúi đầu bỏ đi trong tiếng chế nhạo? Còn hiện giờ, nếu không nhờ cậu cả, nhà họ cũng chẳng được người ta tôn trọng. Muốn thực sự đứng dậy, thì phải như cha nói, phải có thực lực, không thể cứ mãi dựa vào sự bảo vệ hay hào quang của người khác, như mẹ y dạy hạnh phúc phải nắm trong tay mình. Hạnh phúc do người khác cho, dù ngắn ngủi cũng không chắc chắn, chỉ có bản thân thực sự tranh thủ được, mới có cuộc sống đàng hoàng, có thể diện. Tô Xán chợt nhận ra, cha biết rõ như thế tại sao còn lấy thuốc Trung Hoa ra mời Tiêu Á Trung, nếu bình thường cha chỉ nhận điếu thuốc của hắn ta, thế xong chuyện, chẳng lẽ cha làm thế là vì đợi cơ hội dạy bảo mình? Có lẽ biểu hiện gần đây của mình, cha đều thấy hết? Người cha này của mình, thực sự chất phác, khô cứng, không được việc gì như người ngoài nghĩ sao?
ĐẠI NIẾT BÀN Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng Quyển 1: Du Hành Thời gian Chương 39: Cải Biến Tư Duy Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc - Ài, hai cha con anh sao giờ mới đến, gọi điện từ nửa tiếng trước rồi cơ mà, mau đưa tủ vào, buổi trưa ăn cơm ở đây luôn, em gọi mỳ rồi. Tằng Kha có chút nóng ruột, vừa rồi công nhân đã mang kính tới, thùng hàng cũng chất từng đống từng đống, chỉ đợi tủ tới để xếp lên, chuyện này không có chồng giúp, một mình bà không làm được. Hiện giờ gần tới trưa, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua tán lá dày, nhìn thấy rõ bụi bẩn bay múa trong cột sáng, mặt đấn ánh nắng loang lổ, đằng sau là cửa hiệu lớn rộng hơn tám mươi mét vuông, chính là cửa hiệu nhà họ. Cách đó không xa là cửa hiệu nhỏ, sau khi mẹ quyết định thuê cửa hiệu lớn này, Mai Lan và Cổ Chính cũng thuê nơi đó, đó là cửa hiệu sau này mẹ thuê, thời cao trung mỗi kỳ nghỉ Tô Xán thường mang truyện thuê ở hàng truyện gần đó, dựa vào gốc cây, hướng về phía nắng ấm, ôm truyện đọc cả một buổi chiều. Những buổi chiều tràn ngập ánh nắng, mùi thơm hương chương, mùi mồ hôi do ngồi lâu, từng chân thật diễn ra ... Tỉnh dậy, như một giấc mộng phù du. Trước đó Tô Xán chẳng qua là nhân viên văn phòng nhỏ, tuổi chưa tròn ba mươi song đã trải qua vô số gập ghềnh, nhân tình ấm lạnh mà có dấu hiệu chưa già đã yếu, bôn ba vô số thành phố lớn vì mưu sinh, ngay cả mộng tưởng cũng chẳng dám nhắc tới. Thế rồi bánh xe vận mệnh dừng lại, quay ngược, sau đó lại khởi động, chậm rãi lăn về phía trước. Nơi đây là bước ngoặt nữa trong vận mệnh của mình, y chẳng muốn làm quan lớn, hay là gây dựng đế chế tài chính gì cả, y chỉ là nhân vật nhỏ rất bình thường, không có khí phách và dã tâm đó. Cho dù có năng lực tiên tri, nhưng thực sự đối diện với những nhân vật đỉnh cấp thế giới, đoán chừng chết thế nào cũng không biết. Mộng tưởng của y rất đơn giản, cũng rất thực tế, là không thể để mình sống uất ức như trước kia, vận mệnh tốt hơn một chút, mức sống tốt hơn một chút, cha mẹ không phải lo cho mình, sau đó kiếm một mỹ nữ làm lão bà, thế là đủ rồi. Cả nhà ngồi trong cửa hiệu ăn mỳ, sau đó Tô Lý Thành bắt tay vào lắp từng tấm kính lên tủ, Tằng Kha vừa tính toán số hàng lần này nhập vào, vừa thương lượng với chồng: - Giờ nhà ta mở hiệu rồi, anh cũng phải thường tới xem đó, dù sao cùng một khu phố, một mình em ở đây, đôi khi không chiếu cố hết được, còn phải đi vệ sinh, rồi chuyện nọ chuyện kia. Tô Xán sắp vào cao trung, sau ba năm nữa là đại học, tích trữ nhà ta bỏ cả vào đây, trong ba năm thế nào cũng phải kiếm đủ tiền cho Tô Xán vào đại học. Tô Lý Thành gật đầu, lòng cũng có cân nhắc, phía công ty ít việc, lúc nào đi được cố gắng qua giúp vợ, tất cả vừa mới bắt đầu, không thể lơ là. - Mẹ hay là thuê người, như vậy sau này cha mẹ có sức làm việc khác, như nhập hàng, tính toán sổ sách, không cần việc gì cũng tự mình làm nữa, thế tốt hơn. Không tự mình làm không nghĩ một cái cửa hiệu nhỏ lại lắm việc đến thế, về sau mẹ một mình trông coi cửa hiệu, dần dần tiều tụy, thành ra mắc các bệnh đau lưng, nhức xương. Tính ra bệnh đốt sống cổ của cha cũng là do quanh năm vất vả, nhìn cha mẹ đang ở tuổi tráng niên, Tô Xán hơi đau lòng. - Chưa mở hàng đã nghĩ tới chuyện thuê người, tiền đâu ra? Mỗi tháng tiền thuê cửa hiệu đã mất 1.500, thêm vào tiền điện, thuế má, có khi mất 2.500 rồi, thuê thêm người thế nào cũng phải cần 5.00 thế là cả tháng ít nhất phải kiếm trên 3.000 mới có thể hòa vốn, số tiền này cho người khác, chả bằng tự mình làm. Tô Xán cười, y chỉ thuận miệng mà nói, quan niệm cũ của cha mẹ còn chưa cởi bỏ được, luôn thấy chuyện gì cũng phải tự mình làm, thuê người là dâng tiền cho người ta. Cha mẹ mở cái cửa hiệu chỉ có ý định duy trì sinh hoạt, không hề có dã tâm làm lớn như Mai Lan và Cổ Chính, thế nên chẳng lạ gì mở cửa hiệu bao năm vẫn cứ như thế, thậm chí ngày càng đi xuống, một phần nhân tố ở tuổi họ bây giờ, theo đuổi ổn định chứ không phải là mạo hiểm. Muốn cha mẹ đi lên con đường mới, quan trong nhất là phải chuyển biến quan niệm của cha mẹ, đây không phải chuyện một sớm một chiều, Tô Xán chỉ nói vài đạo lý là thuyết phục được, lần này mở hiệu phần lớn là nhờ mẹ y có ý ấy rồi, y chỉ có tác dụng củng cố quyết tâm của mẹ thôi. Bây giờ quan trọng nhất là cái cửa hiệu này kiếm được tiền, nếu không có thực lực hỗ trợ, tất cả mộng tưởng và kế hoạch chỉ là nói xuông. Phương diện thứ hai, mình phải tăng cường sức ảnh hưởng với cha mẹ. Từ trước tới nay mình luôn làm cha mẹ thất vọng, tất cả lời nói của y đều bị cho là không thiết thực, cái này thì chẳng thể trách ai được, chỉ trách mình không làm cho cha mẹ tin tưởng. Thế nên muốn chuyển biển quan niệm của cha mẹ phải để cha mẹ nhìn thấy năng lực của mình, trung khảo chỉ là bước đầu, tương lai còn cần thể hiện nhiều hơn nữa. - Vả lại chọn ở nơi này mẹ cũng hơi lo, đây là một con đường độc đạo, không ở khu thương nghiệp phát triển, đáng lẽ không nên quyết định sớm như thế, đáng lẽ lúc đó không nên kích động nghe thằng nhãi con xúi bẩy. Tằng Kha nhíu mày, càng nghĩ tới tương lai lòng càng không yên, dù sao toàn bộ tiền tích góp bỏ cả vào đây rồi, lúc đầu nhiệt tình hừng hực, lòng tin bừng bừng, giờ tính toán tỉ mỉ, nghĩ mỗi tháng ít nhất phải kiếm được 2.500 đồng là lại thấy ăn cơm mất ngon. Mà mấy thứ văn phòng phẩm này tuy lợi nhuận từng món không tệ, có điều giá cũng rất thấp, một cái bút một đồng, cũng có cái năm hào, một cục tẩy tốt cũng chỉ 1.5 đồng, bút máy giá cao một chút, vụn vặt như thế cộng lại, một tháng phải bán được bao nhiêu mới đảm bảo không lỗ vốn? Còn chưa nói phí sinh hoạt của cả nhà. Tô Xán cũng chẳng nắm chắc, tuy nhà mình trước kia cũng làm nghề này, nhưng một chuyện trước khi có kết quả cuối cùng thì nói gì cũng quá sớm. Có lẽ cái nghề này hiện giờ còn mới ấm lên, cha mẹ mới làm chưa thấy hiệu quả, không kiếm được tiền, lỗ vốn, đả kích lòng tin, cũng không phải là không có khả năng. Lúc này không thể nói với cha mẹ tương lai nhất định sẽ kiếm được tiền, như vậy trong mắt cha mẹ e thành biểu hiện cuồng vọng, mất cả chì lẫn chài. Giờ Tô Xán mới phát hiện tình hình thực tế không hề đơn giản như mình tưởng tượng. Cuộc sống vốn sóng yên biển lặng, sẽ chẳng có mỹ nữ đột nhiên xuất hiện quấy nhiếu, cũng sẽ chẳng có sự kiện nhiệt huyết diễn ra, tháng bảy bình đạm trôi qua, tháng tám đón nhận công bố chiêu sinh của các trường học Hạ Hải. Điểm trúng tuyển của Tam Trung là 490 điểm, không phải cao cũng không thấp, ngang bằng mọi năm. Điểm trúng tuyển của Nhị Trung là 535, rất nhiều người sát biên giới thở phào, trong đó có Lưu Duệ gần đây ngày nào cũng cầu trời khấn phật, điểm thi của hắn là 543. Vậy là trúng tuyển rồi. Làm tất cả mọi người ngóng đợi chắc chắn là Nhất Trung, bởi vì với Hạ Hải mà nói, điểm chuẩn của trung học hàng đầu gián tiếp thể hiện trình độ cao nhất của giáo dục Hạ Hải và tầm cao mà học sinh ưu tú của Hạ Hải có thể đạ được. Không làm mọi người thất vọng, điểm chuẩn 610 điểm khiến vô số người thất vọng lui bước, quét đi không ít học sinh thời sơ trung nằm ở rìa xuất sắc. Có điều học sinh học ở Nhất Trung sẽ có tâm thái cao ngạo tuyệt đối không nghĩ tới trường học khác, mà Nhất Trung có chính sách giảm nửa tiền phải nộp để nhập học với học sinh ở Nhất Trung. Khi Nhất Trung tưng bừng chiêu sinh, thì vấn đề của Tô Xán cũng nảy sinh, điền nguyện vọng được làm trước khi thi, cũng chính là trước khi Tô Xán quay về, y cũng không thể vì đạt được 645 điểm mà được vào Nhất Trung, vì nguyện vọng của y là Tam Trung. Cho nên 645 điểm của Tô Xán đủ để ngửa mặt đạp Nhất Trung xuống dưới chân, nhưng bước chân của y sắp bước qua cánh cửa của Tam Trung.
ĐẠI NIẾT BÀN Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng Quyển 1: Du Hành Thời gian Chương 40: Chết Chùm Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Tháng tám tới không chỉ có tin tức công bố điểm chuẩn các trường học lớn nhỏ, còn có tin lũ lụt khắp nơi trên cả nước, thiên tai này không phải đột nhiên bùng phát, tất cả vẫn tới theo đúng lịch sử. Có điều Hạ Hải không nằm trong khu thiên tai trọng điểm vẫn sinh hoạt như bình thường, chỉ TV đưa tin đa phần là sự kiện cảm động lòng người khi quân đội và quân dân địa phương kháng lũ. Tô Xán có biết trước cũng chẳng thể thay đổi được gì, cũng không thể trách ông trời, vì nguyên nhân do con người bao năm chặt phá rừng, đất đai sói mòn gây nên. Trận hồng thủy này giáng một đòn đau vào đám quan viên bộ thủy lợi quốc gia tuyên bố trong vòng ba năm sẽ không có lũ lớn, làm cả đám ngã ngựa. Kháng lũ cứu nạn thành chủ đề lớn nhất của toàn quốc trong tháng 8. Tô Xán thì đi theo mẹ, cùng cậu cả tháp tùng, tới văn phòng làm việc của Nhất Trung, tuy là kỳ nghỉ, nhưng cơ cấu hành chính khác giáo viên, vẫn vận hành như thường lệ. Vào thời điểm chiêu sinh này, văn phòng tất nhiên nườm nượp người. Tới nơi, Tằng Toàn Minh đưa mắt nhìn quanh, người quen không ít, Tiểu Vương kiểm sát cấp bốn mà ông từng tiếp xúc dẫn theo em họ, Lỗ Đại Hải nhà đầu tư trung tâm thương nghiệp dẫn theo con gái, có mặt cả Lão Trương phó cục trưởng cục công thương. Làm Tằng Toàn Minh bất ngờ nhất là kẻ đối đầu Tiêu Phi cũng có mặt. Những người này cũng không ngờ trùng hợp như vậy, lại tới cùng ngày, rất là lúng túng, mọi người cùng nhau tán gấu, thực ra hồn vía lại ở đẩu đâu. Thôi xong, hôm nay thật xúi quẩy, cả cái lão Tằng Toàn Minh tính thối hoắc cũng tới rồi. Những người này đều tới chạy vạy lo lót cho con cái hoặc thân thích của mình, quan chức của những người này không phải loại một tay che trời, nếu không chỉ một cú điện thoại là xong, chẳng cần phải đích thân đi một chuyến. Chủ nhiệm giáo dục Điền Phong là một nam tử trung niên năm mươi tuổi đầu hơi hói, mắt hơi lồi, đeo kính, đôi mắt cứ đảo vòng theo thói quen, làm cho người ta có cảm giác ông ta leo lên chức vị này nhờ thủ đoạn nhiều hơn là năng lực. Gần đây giá trị bản thân của Điền Phong tăng vọt, các loại ngưu quỷ xà thần, thần phật thánh chúa đều tìm tới cửa, đều vì vấn đề nhập học của con cái thân thích. Thành phần này đa phần điểm thi không cao, thậm chí còn thấp tới mức quá thể đáng, nếu như nói kém chừng 50 điểm còn có thể dùng tiền san bằng, nhưng kém tới cả trăm điểm mà cũng vác cái mặt tới thì quá lắm, về nguyên tắc Nhất Trung sẽ không chấp nhận, nhưng mà nguyên tắc nào thì cũng có tính đàn hồi cả. Người phải tiếp đãi rất nhiều, trên từ cao tầng thành ủy, dưới tới thành viên cơ quan, Điền Phòng khí thế mười phần, đặc biệt sau khi giúp cháu của phó bí thư thành ủy nhập học, phó bí thư vỗ cai ông ta thân thiết biểu dương cống hiến cho nền giáo dục thành phố, còn mở tiệc mời riêng ông ta làm chén rượu. Thế nên Điền Phong không kiêu ngạo sao được. Đối diện với những quan viên lớn nhỏ trước mắt, Điền Phong đều bình tĩnh thản nhiên, thậm chí có lúc còn ngạo mạn, vừa xong là giải quyết xong vấn đề Tiêu Vân Vân con gái chủ nhiệm ban đấu thầu đầu tư Tiêu Phi thiếu mười điểm. Tiêu Phi nhận được chữ ký của Điền Phong xong, nghĩ tới Tằng Toàn Minh ở ngoài, lòng máy động, nói: - Tôi thấy Tằng Toàn Minh cũng tới, nếu từ chối được thì ông nên từ chối là hơn, người này không có tiền đồ gì cả đâu, gây thù chuốc oán trên thành phố quá nhiều ... Quá thân thiết với ông ta không tốt ... Tiêu Phi chỉ nói tới là thôi, ra ngoài nhìn về phía Tằng Toàn Minh còn nở nụ cười, có điều nụ cười rõ là đểu giả. Tô Xán và mẹ và cậu đi vào văn phòng chủ nhiệm giáo dục, Điền Phong híp mắt nghênh đón, chức vị của Tiêu Phi chẳng có gì ghê gớm, sở dĩ Điền Phong nhiệt tình như vậy là vì con rể ông ta làm một hạng mục cầu đường ở xã ngoài thành phố, kinh phí cần nhờ tới chỗ Tiêu Phi phê duyệt, nên hôm nay Tiêu Phi không tốn một đồng đã giải quyết vấn đề nhập học cho con gái Tiêu Vân Vân. Điền Phong đương nhiên cũng không thể hoàn toàn làm theo ý Tiêu Phi, không nể mặt một chủ nhiệm ban quy hoạch là điều ngu xuẩn, có điều thái độ ngạo mạn hơn một chút, nghe nói Tằng Toàn Minh là lão hắc diện thần, không hiểu đạo quan trường, dám công khai mắng chửi cả lãnh đạo mà mình không hài lòng, Điền Phong cũng muốn vênh mặt với hắc diện thần một phen. Hơn nữa nếu mình nâng tầm khó khăn lên, rồi miễn cưỡng giải quyết, nói không chừng khiến vị hắc diện thần người người kính sợ này lại sinh lòng cảm kích với mình. - Hả, 645 điểm, có điều nguyện vọng không phải là Nhất Trung ... Điền Phong nhìn hồ sơ của Tô Xán mà giật mình, thành tích của tên nhóc này không tệ, học sinh mũi nhọn như thế Nhất Trung cầu mà chẳng được, nói thẳng ra thì nguyện vọng chỉ là tờ giấy lộn, bên mình nhất định muốn thu nhận, Tam Trung sẽ chẳng thể làm gì, căn bản không tranh nổi lựa chọn cá nhân mà. Đương nhiên bề ngoài không biểu hiện ra, chỉ nhíu mày: - Ài, chuyện này khó đấy ... Ai bảo cháu nó không điền nguyện vọng Nhất Trung .. Sau đó ông ta đứng dậy, đi tới máy đun nước, lấy một ấm trà, đi về bàn làm việc. Vậy mà Tằng Toàn Minh vẫn chưa nói lời nào. Tằng Toàn Minh đã bao giờ phải chịu loại ấm ức này, ông ta tới đây cũng không phải là để cầu xin, giờ đối phương không pha trà mời mình đã đành, lại còn không mời mình ngồi, thái độ lãnh đạo, nhìn thấy bọn họ vào vẫn ngồi xem báo, không thèm để ý. - Ông hãy phản ánh với hiệu trưởng của các ông, thành tích thế này có nhận không? Thành tích này quá thừa vào Nhất Trung, các ông không lựa chọn, nhưng cái đám dốt nát bên ngoài thì vào cả đống, thế là sao? Tằng Toàn Minh từ trước tới này trừ Tô Xán, ông ta chưa bao giờ chủ động đi nhờ vả người khác. Điền Phong cũng tức giận, vốn đang định đợi Tằng Toàn Minh mềm xuống, ai ngờ lại bị quát tháo, mà thường ngày ông ta ghét nhất người khác lấy hiệu trưởng Đinh ra nói, cả hai vốn là đồng sự ở Nhất Trung, hiệu trưởng Đinh còn kém ông ta mười tuổi, kết quả phấn đấu hai mươi năm từ giáo dục tiền tuyến lui về mới kiếm được cái ghế chủ nhiệm, còn họ Đào kia đã dẫm lên vai ông ta bước tới ghế hiệu trưởng. Bất mãn trong lòng đương nhiên không thể nói cho người khác, bề ngoài vẫn phải tỏ thái độ bạn bè hai mươi năm với Hiệu trưởng Đinh, càng đóng kịch thì lòng càng thêm tức giận, phàm là thấy hiệu trưởng Đinh phát biểu ở hội nghị, ông ta chỉ muốn xông tới đạp xuống, giành lấy micro phát biểu. Những lời của Tằng Toàn Minh chạm đúng vào vảy ngược của ông ta, phó bí thư thành ủy còn mời ông ta uống rượu, ăn cơm, ông là cái thá gì mà đập bàn đập ghế ở đây. Thế là Điền Phong tức thì bùng phát, không ai chịu thua ai, Điền Phong gân xanh nổi đầy trán, con mắt đã lồi càng lồi hơn, trông hết sức hung dữ. - Sao nào, sao nào!? Các người muốn cái gì? Càng nói càng kích động, Điền Phong đập bàn đứng dậy, giọng vút lên, thuộc loại âm điệu chói tai của phụ nữ: - Muốn tôi làm việc thiên tử hả? Giọng nói của ông ta xuyên qua cửa, vang vọng hành lang, một đám cán bộ đang đợi bên ngoài xấu hổ hết sức, ông có ý gì đây, chẳng lẽ bọn họ tới đây nghe dạy bảo, lão Điền Phong này làm sao thế. Tiếp đó là một loạt cái mũ lớn chụp xuống: - Tôi nói cho ông biết, dù ông là cán bộ quốc gia thì sao nào, cán bộ quốc gia có thể bắt người ta làm trái quy định à? Đây là xã hội pháp chế, không phải thời phong kiến, tôi không tin ông lấy quyền thế chèn ép luật lệ. Điền Phong lúc này nghĩ mình và Tiêu Phi đứng cùng chiến tuyến rồi, thế nào cũng phải đối đầu với Tằng Toàn Minh. Tằng Toàn Minh và Điền Phong cãi vã tưng bừng, Tằng Kha sợ làm lớn chuyện, vừa khuyên vừa kéo anh trai đi, người bên ngài nhìn thấy cảnh này cũng tản đi hết, chuẩn bị ngày khác tới, dù sao Điền Phong chụp mũ như thế làm họ họ không xuống nước được.
ĐẠI NIẾT BÀN Tác giả: Khảo Ngư - Cá Nướng Quyển 1: Du Hành Thời gian Chương 41: Oan Gia Ngõ Hẹp Nguồn: Vipvandan (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch lanhdiendiemla †¸.•'´¯)¸.•'´¯) Mời đọc Ba người Tô Xán đi lâu rồi Điền Phong ngồi trong văn phòng một hồi, cơn giận dần lắng xuống, không thấy ai vào nữa, ra cửa nhìn, thấy lúc nãy còn cả hàng người giờ vắng tanh vắng ngắt, cơn giận lại bùng lên: - Nó đừng hòng qua được cái cổng Nhất Trung! Sao nào, xem Tằng Toàn Minh ông làm được cái gì, một tên chủ nhiệm là cái thá gì? …. Cả nhà ngồi ăn cơm ở Trúc Hiên Cư trong không khí trầm lắng, Tằng Toàn Minh là vậy có chuyện không vui là gọi mọi người tới ăn uống, cầm chén rượu lên mời Tô Lý Thành và Tằng Triệu Đinh: - Nào, mọi người uống một chén. Đợi mọi người đặt chén xuống, Tằng Toàn Minh mới nhìn Tô Xán: - Chuyện của Tô Xán nhất định tôi sẽ giải quyết, một tên chủ nhiệm giáo dục thôi, vênh váo cái gì, Nhất Trung thì ghê gớm lắm à? Mọi người đều cười khổ, lời này của cậu cả quá mâu thuẫn, vừa nói Nhất Trung không ra gì, thế nhưng Tô Xán chẳng phải đâm đầu vào sao? Thực ra Tằng Toàn Minh cũng đang tính toán, ông ta không tiện ra mặt nữa, tất nhiên phải nhờ vả quan hệ, có điều ông ta không thể bỏ thể diện xuống được, vả lại dù xong việc, cuối cùng vẫn phải hòa giải, làm ông ta có chút ấm ức. Mà bàn bên lại truyền tới tiếng reo hò huyên náo, làm ông ta chỉ muốn sang chửi cho một trận. Đó là một gian phòng lớn, vì nguyên nhân lúc xây dựng, không tiện chia ra, nên dùng bình phong ngăn cách, trông rất có phong cách, gian kế bên hiển nhiên chủ khách vừa lục tục ngồi xuống, bữa cơm mới bắt đầu. - Ha ha ha, con gái chủ nhiệm Tiêu càng ngày càng xinh đẹp, Vân Vân, đã có bạn trai chưa vậy? Một giọng nói khá ôn hòa truyền qua: - Còn chưa ạ. Giọng nữ thẹn thùng đáp: - Ài, thị trưởng Dư, trẻ con thôi, bạn trai bạn gái cái gì. Có điều bọn trẻ bây giờ càng ngày càng trưởng thành sớm. Bàn bên nhà Tô Xán đưa mặt nhìn nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp, nhà Tiêu Phi cũng tụ hội ở cách bên, còn có cả phó thị trưởng Dư Thu Thu. - Hôm nay mời được thị trưởng Dư quang lâm tiệc mừng công của con gái tôi, thực sự là vinh hạnh của Tiêu Phi. Đương nhiên, nhân vật chính của chúng ta hôm nay là phóng viên Trương của Tân Hoa Xã, tới Hạ Hải phỏng vấn công tác chống lũ cứu nạn, đây là sự quan tâm của ban ngành tin tức cấp trên quan tâm tới chúng ta. Tiếp đó là giọng phổ thông tiêu chuẩn: - Tôi chỉ tiến hành điều tra chuyên đề thôi, phỏng ván dân ý hậu phương chiến lược ở khu thiên tai nhẹ, là hạng mục nhỏ trong công tác lớn của quốc gia. Tôi và đồng nghiệp quấy nhiễu mọi người rồi. - Phóng viên Trương tuy chỉ làm việc nhỏ, thế nhưng lại có ý nghĩa lớn, nhờ những nhỏ công việc vất vả mới tạo nên loạt báo cáo chân thực cho cấp trên. Phó thị trưởng Dư có hơi phiêu phiêu, phóng viên TW xuống, có thể tuyên truyền lớn một hồi, vì toàn quốc chống lũ cứu nạn đã thành chiến lược lớn, thành phố Hạ Hải chỉnh đốn công trình thủy lợi, khai thông cống rãnh, kênh mương. Trong đó phát hiện ra một số vấn đề lớn, cục trưởng cục kiến thiết hiềm nghi không làm tròn trách nhiệm, hiện bị ban giám sát thành ủy xử lý, mặc dù này liên quan thể diện thành ủy, nhưng phát hiện ra trước khi phóng viên TW tới và sau khi có khác biệt lớn. Nếu đợi sau khi phóng viên TW tới mới phát sinh vấn đề, chắc chắn cả thành phố Hạ Hải đều bị bôi tro trát chấu, còn trước đó, chứng mình Hạ Hải chỉnh đốn kịp thời, chặn đứng ẩn họa, moi ra nhân viên thiếu trách nhiệm, dựng lên hình tượng chấp pháp công chính không dung tình của ban bệ cơ quan, có lợi lớn cho tuyên truyền. Quan trường nó ngoắt ngoéo thế đấy, một chuyện xấu có thể thành tốt, một chuyện tốt có thể thành xấu, tùy xem thao tác của anh thế nào, tất nhiên cả vận khí nữa. Hiện giờ nội bộ cục kiến thiết đang hỗn loạn, hiển nhiên cục trưởng xảy ra vấn đề thì phía dưới cũng ảnh hưởng, Tiêu Phi đi khắp nơi nhờ vả, lôi kéo quan hệ. Tiếng tăm cục kiến thiết trong lòng dân tụt mạnh, trong mắt đồng sự cơ quan cũng hạ xuống một bậc, chẳng trách Điền Phong dám lớn lối với Tằng Toàn Minh. - Chúng ta ăn đi, kệ họ. Tằng Toàn Minh cũng chẳng muốn tham gia vào vòng tròn sát bên, huống hồ ông ta đang đau đáu về chuyện Tô Xán vào Nhất Trung, Tiêu Phi đã ăn mừng con gái vào Nhất Trung, không khác nào cố ý cười nhạo ông ta. Bên bàn nhà Tô Xán chẳng ai muốn nói chuyện, im lặng ăn cơm, không ngờ Tiêu Phi rời bàn đi nhà vệ sinh, trên đường về đi ngang qua vô tình nhìn thấy cả nhà Tô Xán, hơn ngạc nhiên, tức thì cười ha hả đi tới. - Ồ, chủ nhiệm Tằng, ái chà chà, đúng là không ngờ anh ở ngay bên cạnh, chúng tôi cũng ăn ở bàn bên, ài sao không nói một tiếng, có cả thị trưởng Dư và các đồng chí, thật là khéo. Tiêu Phi nhìn bàn nhà Tô Xán im ắng, đoán ngay ra chuyện gì, không đợi hỏi ý Tằng Toàn Minh, đã gọi: - Phục vụ đâu, bỏ bình phong đi cho tôi. Tiêu Vân Vân hôm nay mặc chiếc váy gấp nếp mới mua vàng nhạt, bên trên là chiếc áo đen liền mũ, đi chiếc giày da nhỏ nhắn, trông hết sức thoải mái mà tràn ngập sức sống thanh xuân, vừa mới nhìn thấy Tô Xán đôi mắt cong vút lên, nở nụ cười rực rỡ, cực kỳ động lòng người. Từ nhỏ Tiêu Vân Vân đã thích Tô Xán rồi, hiện giờ tất nhiên dùng tư thái cao đối diện với y, để y nhìn thấy mặt xinh đẹp nhất của mình. Không hề có ý xấu, đơn thuần là tâm tính thiếu nữ, mỹ nữ có kiêu ngạo của mỹ nữ, Tiêu Vân Vân có không ít người theo đuổi, cũng đã có đối tượng trong lòng rồi, tất nhiên không còn động lòng với Tô Xan thân phận địa vị thấp hơn mình một bậc, lại còn học Tam Trung, ngược lại Tô Xán không chủ động theo đuổi cô, Tiêu Vân Vân muốn để lại cho y ấn tượng khó quên, để nó thành nuối tiếc cả đời của Tô Xán vì đã bỏ qua mình. Tấm bình phong bỏ đi, hai bên liền giới thiệu lẫn nhau. - Vân Vân vào Nhất Trung, ài, làm cha mẹ chúng tôi thật vui mừng, cả đời chẳng phải là vì nó sao?! Tiêu Phi nhìn có vẻ nói lời khách sáo, thực chất lòng thầm đắc ý không để đâu cho hết, nhất là nhìn Tô Xán mặt mày u ám, ẩn ý của câu này càng rõ ràng. Con gái tôi là học sinh ưu tú của Nhất Trung, còn Tô Xán của các ngươi thế nào? Có vào được Tam Trung không? Tiêu Phi muốn nói ra câu đấy lắm, ông ta chưa bao giờ cảm thấy bữa cơm nào ăn khoan khoái thế này, ông ta muốn thong thả thưởng thức cảm giác này, xỉ nhục Tằng Toàn Minh từng chút từng chút một. - Nào, tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là phóng viên Tân Hoa Xã, tên là Trương Triêu Dương. Trương Triêu Dương chừng ba mươi, trông qua mang dáng vẻ điển hình của hán tử phương bắc, mặt vuông vai rộng, bắt tay với Tằng Toàn Minh, rất chân thành, không có loại khách sáo của đám quan liêu. Ngoài phó thị trưởng Dư Thu Thu còn có lãnh đạo cơ cấu văn hóa, cơ cấu giám sát, nhìn bố trí chủ khách là biết, tuy nói là tiệc mừng công cho Tiêu Vân Vân, thế nhưng vị phóng viên từ Tân Hoa Xã kia mới là khách chính, nếu không Tiêu Phi sao dễ dàng mời được Dư Thu Thu tham gia loại bữa tiệc này, khẳng định là ông ta có tính toán trước, nhiệt tình mời Trương Triêu Dương tới có cớ mời một đám nhân vật có vai vế ở thành phố. Tằng Toàn Minh rất phản cảm với cái trò này của Tiêu Phi, có điều ngại hiện trường có nhiều lãnh đạo, đành nín nhịn. Qua vài tuần rượu, Tiêu Phi rất biết làm người, Dư Thu Thu nhìn Tiêu Phi càng thêm vừa mắt, Trương Triêu Dương xuống, cả thị trưởng và bí thư thành ủy đều căn dặn phải đón tiếp chu đáo, ông ta đang nghĩ cách tiếp cận Trương Triêu Dương, mà Trương Triêu Dương cũng rất kỷ luật, không tùy tiện tham gia bữa tiệc của lãnh đạo địa phương, Tiêu Phi lấy lý do tiệc mừng cho con gái, thành công kéo được Trương Triêu Dương lên bàn tiệc, làm tâm tình ông ta rất tốt.