Đô Thị Đại Niết Bàn - Tuổi Trẻ Học Đường - Khảo Ngư FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 106: Mồi lửa.










    Bùi Phượng Sơn nãy giờ ngồi xem, đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Xán, nói với đám người đang hùng hùng hổ hổ kia:
    - Mọi người lớn cả rồi, có chuyện gì bình tĩnh ngồi xuống ăn cái bánh uống ngụm nước giải quyết, cách thức giải quyết vấn đề của các cậu rất có vấn đề.

    Đám người kia xô đẩy bảo vệ, cố xông tới phía Tô Xán:
    - Liên quan chó gì tới mày?

    Bùi Phượng Sơn xoa xoa tay, thong thả nói:
    - Bảo vệ an toàn của khách hàng, là bảo vệ tiền đem cho vay, đây là vấn đề liên quan tới khống chế rủi ro của công ty chúng tôi, sao lại nói không liên quan.
    Rồi xem đồng hồ:
    - Bọn Tiểu Vương chắc cũng đến rồi.

    Một chiếc Santana đen xì đỗ ngoài hội sở, mấy nam tử mặc áo ba lỗ, vai u thịt bắp chạy vào, làm đám khách đang rời hội sở hết hồn.

    Vương Nhai dẫn người lên, một mặt gườm gườm theo dõi đám người phía kia, một mặt hỏi Bùi Phượng Sơn:
    - Giám đốc Bùi, nhận được điện thoại một cái là tôi tới ngay, đủ không? Tôi gọi thêm.

    Bùi Phượng Sơn phất tay:
    - Không vội, mấy cậu kia, chịu ngồi xuống nói chuyện chưa?

    Người bên phía Trịnh Minh Xuyên thấy đám Vương Nhai biết ngay là dân đâm thuê chém mướn chuyên nghiệp nên chùn ngay, vài tai lui lại thì thầm vào tai hắn, bọn chúng lúc này không chỉ nhận ra Vương Nhai là tay anh chị có tiếng trong giới, Trình Minh Xuyên nhìn tình hình thấy không có khả năng làm gì Tô Xán nữa, mắt tóe lửa nhìn y, căm tức vẫy tay gọi người bỏ đi.

    - Cám ơn anh Bùi, chuyện hôm nay thật là ...

    Tô Xán chưa nói hết thì Bùi Phượng Sơn đã xua tay:
    - Nam nhân mà, thế nào chẳng có lúc kích động, sao lúc bàn chuyện làm ăn, cậu không kích động như vậy cho tôi nhờ, ha ha ha. Hôm nay tới đây thôi, tôi đi đây, chúng ta cứ theo kế hoạch tiến hành, liên hệ sau.

    Mấy người còn lại cũng nối nhau đứng dậy, La Trí Nhất đi qua bên cạnh Tô Xán, còn dừng lại nói:
    - Nếu tôi là cậu, lúc thằng kia vừa ngã xuống, tôi sẽ cho nó thêm một chai bia vào đầu cho khỏi đứng dậy. Sau này cũng khỏi dám kiếm cậu gây sự nữa.

    Tô Xán chỉ cười, y biết đám người này không tử tế đàng hoàng mà, nhưng mà hiện cần người ta.

    Cha mẹ Trương Nhạc ở dưới lầu thấy người ta nháo nhào chạy ra, hòi thì biết có người đánh nhau, hoảng hoảng hốt hốt chạy lên tìm con, gặp ngay đám Trương Nhạc trên đường đi xuống.

    Một đám vừa mới hoàn hồn thấy cha mẹ Trương Nhạc thầm hô không xong.

    Ông Trương mặt tím tái, bà Trương nhìn mặt con sưng đỏ vừa dau lòng lại chỉ muốn tát một cái, nhóm nam nữ ấp úng chào:
    - Chú Trương, dì Dương ..

    Ông Trương hừ một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên người Tô Xán.

    Bà Dương giật tay che má của Trương Nhạc ra, giận run quát:
    - Con nói đi, chuyện này là thế nào? Con tới đây đánh nhau với người ta à? Đứa nào đánh con, nó đâu, hôm nay mẹ xem nó con cái nhà ai.

    Dương Ánh Hoa là giáo viên dạy piano trong trường đại học, thường ngày nhã nhặn, nhưng vừa cưng chiều vừa yêu cầu con cực kỳ nghiêm khắc. Từ nhỏ cũng tự mình dạy Trương Nhạc, có điều Trương Nhạc không có thiên phú ở mặt này làm bà ta thất vọng, là người tiết kiệm, chính bản thân cũng tằn tiện chi tiêu, nhưng Trương Nhạc toàn thân là hàng hiệu.

    Bị mẹ mắng trước mặt bạn bè, Trương Nhạc vừa xấu hổ vừa giận:
    - Có chuyện gì mẹ không đợi về nhà nói được à? Hiện giờ con không muốn nói.

    Dương Ánh Hoa cố nén giận:
    - Trương Nhạc, giờ mẹ giữ thể diện cho con lắm rồi, nếu không mẹ đã cho con một cái tát, con đánh nhau với ai?

    Dương Ánh Hoa nhìn vào mặt Hà Thi Nhạc thường ngày bà quen thuộc nhất, Hà Thi Nhạc thấy không tránh được, đành phải nói:
    - Dì Dương, dì bớt giận, chuyện hôm nay là hiểu lầm thôi, không phải bọn cháu gây sự.

    - Không phải mấy đứa, thế thì lạ, người ta chủ động gây sự à? Đám người đó là ai mà vô pháp vô thiên tới mức này?

    - Dì Dương, người đánh Trương Nhạc chạy mất rồi, đối phương không phải tìm cậu ấy, mà là tìm người khác, bọn cháu không kịp đi cho nên mới bị liên lụy.
    Cao Lam vừa nói vừa nhìn Tô Xán:

    Dương Ánh Hoa quay ngoắt người chiếu thắng vào mặt Tô Xán, mặt biến đổi liên hồi, bà ta sao không nhận ra nhân vật gây tranh cãi bữa cơm hôm đó, chỉ là vừa rồi chỉ nghĩ tới con nên không để ý, giờ xem ra y là nhân vật mấu chốt.

    Trương Thao Lược ngay từ đầu đã chú ý tới Tô Xán, âm trầm hỏi:
    - Chuyện này là sao?

    Trương Thao Lược là bạn cực thân của bác cả Đường Vũ, cũng có quan hệ làm ăn với hai nhà Đường Mục, quan hệ mật thiết. Hôm đó ở bữa cơm thái độ luôn hiền hòa, còn trêu Đường Vũ, muốn hai bọn họ lấy trà thay rượu mời hai ông cụ một chén, lúc đó Đường Vũ còn lo tâm tư ông bà ngoại, nên chỉ cười.

    Tô Xán bèn giải thích:
    - Bọn chúng có mâu thuẫn với cháu, chẳng qua Trương Nhạc bị liên lụy thôi, chú, dì, cháu xin lỗi.

    - Thế vì sao mặt nó lại bị sưng thế này?
    Trương Thao Lược giọng cao lên một chút.

    - Cha.
    Trương Nhạc đi tới kéo tay cha mình, hắn không ưa gì Tô Xán, nhưng cũng là người rõ ràng, chuyện này Tô Xán không có lỗi, hắn không may bị tai bay vạ gió mà thôi, coi như xui xẻo đành chấp nhận:
    - Cha, không liên quan tới cậu ta đâu, chúng ta về thôi.

    Dương Ánh Hoa kéo tay Trương Nhạc:
    - Sau này cậu đừng tới tìm Trương Nhạc nhà chúng tôi nữa, bất kể xuất phát từ mục đích gì, nhà chúng tôi không hoan nghênh loại con nhà như cậu.
    Mới đầu vì thân phận Tô Xán vi diệu, là bạn trai Đường Vũ, ít nhiều cũng coi như quen biết, nên bà ta nhịn, bây giờ xem thái độ của chống với Tô Xán thì hiểu ra một điều, chuyện Đường Vũ và Tô Xán cũng chưa có gì chắc chắn hết, có lẽ bị đại bộ phận nhân vật hạch tâm hai nhà phản đối, nếu không ít nhiều chồng mình phải nể nang quan hệ hai bên.

    Trong mắt bà ta, Tô Xán và Trương Nhạc liên hệ, chẳng qua là muốn tiến sâu hơn vào nhà Đường Vũ, bồi dưỡng một ít quan hệ để được ủng hộ nhiều hơn thôi, loại tâm tư này bà ta thấy nhiều rồi.

    Người ta của đau con xót, Tô Xán cũng hiểu thôi, mắng y vì chuyện này y cũng chịu vì một phần lỗi của mình, chửi rủa y thì y chịu, nhưng lôi kéo chuyện khác lời nói động chạm tới cha mẹ y, ám chỉ tới cả chuyện với Đường Vũ, hai điều có thể nói là nhạy cảm nhất với Tô Xán thì y không nhịn nữa, bực dọc vì chuyện bị chặn đánh cũng bùng phát một lúc:
    - Dì Trương, chuyện này nếu dì chưa nguôi giận, có thể đi tìm người đánh con dì, báo cảnh sát, mời luận sư, tùy. Nhưng có một điều cháu nói rõ, cháu và nhà dì không có bất kỳ liên quan gì, dì có thân phận gì, có địa vì thế nào ở Thượng Hải, cháu không thèm. Nhà dì không hoan nghênh, không sao hết, nhưng cũng xin dì đừng có tùy tiện lôi kéo quan hệ với cháu.

    Nhóm này vừa rồi nói thật có hơi giận lây Tô Xán, nhưng lời này làm bọn họ cực kỳ thoải mái, vì cha mẹ Trương Nhạc thường can thiệp vào quan hệ bạn bè của bọn họ quá mức, nhiều khi đang chơi vui đến lôi Trương Nhạc đi chưa nói, còn giải tán luôn bọn họ, những lời tương tự trong lòng họ nén lâu lắm rồi, nhưng không dám nói ra.

    Dương Ánh Hoa đại khái lần đầu tiên gặp phải vãn bối tuổi Tô Xán dám nói những lời thế này với mình, giận tới khóe miệng giần giật:
    - Được, được, nói hay lắm, cậu nhớ kỹ những lời bản thân nói hôm nay đấy.

    - Tô Xán, cậu biết cậu đang nói gì không, cậu biết tôi là ai không?
    Trương Thao Lược nhìn Tô Xán chằm chằm:

    - Chú Trương, nếu chú không gọi tên, tôi không biết chú định nói với ai đâu.
    Tô Xán mặt lành lạnh đáp:

    Cả đám nam nữ cố lắm mới nén cười được, câu này của Tô Xán quá ác độc.





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 107: Đành chịu oan vậy.










    - Tô Xán, cậu quá cuồng rồi đấy, cha mẹ cậu không biết dạy bảo cậu lễ phép với người lớn sao? Cả Đường Vũ cũng phải gọi tôi là bác, tôi từng bế nó, cậu là cái gì?
    Trương Thao Lược cảm thấy bẽ mặt hết sức, trước mặt vợ con với bạn của con, lại bị thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch mỉa mai:
    - Người có tiền ở Thượng Hải này tôi thấy nhiều rồi, ủy viên chính hiệp toàn quốc cũng từng ăn cơm với tôi, gọi tôi một tiếng anh Trương. Đừng tưởng nhà cậu có vài đồng tiền là ghê gớm, nói tên cha mẹ cậu ra, để tôi xem là nhân vật nào mà có đứa con cuồng vọng như thế?

    Hà Thi Nhạc đi tới khe khẽ giật tay áo Tô Xán, dù gì cũng là cha mẹ bạn mình, là người lớn, không nên thái quá.

    Phía kia Dương Ánh Hoa cũng thấy chồng mình giận quá mất khôn, cãi nhau với một thằng nhóc, chỉ tổ mất thể diện:
    - Lão Trương, nói nhiều với nó như thế làm gì, thằng bé này nhân phẩm có vấn đề, chúng ta không để ý nữa là được.

    Trương Thao Lược chưa nguôi, đi rồi còn quay lại bồi thêm một câu:
    - Đừng tưởng tới Đường gia ăn một bữa cơm là xong, sau này cậu không còn cơ hội nữa đâu ... Dám ăn nói với tôi như thế, tôi chỉ nói một câu là cậu cuốn gói khỏi Đường gia ...

    Tô Xán hít sâu một hơi, không phải mỗi Trương Thao Lược đang nén giận:
    - Chú Trương, đúng chú họ Trương đó, không phải họ Đường, không phải họ Mục, càng không phải họ Tiền, chú cứ xen vào chuyện nhà người ta như vậy, ai cũng phản cảm ... Đừng trách tôi không nhắc chú, chú càng ngày càng hồ đồ.

    Nếu không phải là cố kỵ hình tượng của mình trước mặt mọi người, chỉ e Trương Thao Lược đã chửi tục rồi, lần này giận tới bật cười, gật đầu liên tục:
    - Giỏi lắm, lời cậu nói, tôi nhớ rồi.

    Ba người nhà bọn họ rời đi, Dương Ánh Hoa mắng con:
    - Con không biết chọn bạn mà chơi, mẹ nói bao lần rồi, trước khi kết bạn với ai phải hiểu rõ thân phận người ta đã. Đường Vũ không biết nhìn người đã đành, hai mẹ con đó giống nhau, không biết tốt xấu. Con trông vào mà tỉnh ra, vì sao mẹ yêu cầu nghiêm khắc với con, giờ con đã thấy chưa, đây là một bài học.

    Nhóm bạn của Trương Nhạc chưa hết hứng, rủ nhau đi dạo bên sông Hoàng Phổ, người hào hứng kể lại chuyện xung đột vừa nãy, người thì thắc mắc quan hệ giữa Trương Nhạc và Tô Xán, xem ra không đơn giản chỉ là gặp nhau qua một bữa cơm.

    Chỉ có Hà Thi Nhạc mặt đỏ hồng hồng không nói gì, mắt cứ nhìn ra xa, đột nhiên thở dài:
    - Tính lầm, tính lầm, Cao Lam ... Em có cảm giác thất tình.

    Cao Lam thiếu chút nữa phun đồ uống ra:
    - Xéo, đừng động cỡn nữa, về nhà tắm một giấc rồi đi ngủ đi.

    ….

    Trở về trường, Tô Xán gửi xe xong rồi lên phòng, Lý Hàn và Tiêu Húc đi xem phim trong trường, vào giờ này chắc là ra quán cà phê ngắn gái. Tô Xán rửa chân lên giường, nằm xuống hậu quả hôm nay xô Trịnh Minh Xuyên một cái mới hiện ra, nửa bên người tê nhức, y đã thế thì Trịnh Minh Xuyên càng khó chịu, hắn mới hơn 1m7, thể trọng nhẹ, nếu mà nặng hơn chút nữa, có khi bị Tô Xán húc cho gãy xương không biết chừng.

    Cầm điện thoại lên định gọi cho Lâm Lạc Nhiên, bấm số được một nửa lại thôi, vì không biết phải nói gì, chả lẽ bảo Lâm Lạc Nhiên đi nói với Vệ Đinh Đinh là giữa bọn họ không có gì hết? Thực sự không có gì hết!? Tô Xán thà bị ăn đòn còn hơn để Lâm Lạc Nhiên nói ra những lời ấy.

    Đành chịu vậy, lần sau đó người đó muốn làm gì mình không dễ dàng như vậy đâu. Thật là, mình thậm còn chẳng phải bạn trai nha đầu đó, chẳng được ôm, chẳng được hôn, trước giờ đã phải chịu đứng tính khí quái gở của nha đầu đó, giờ còn chịu oan ức nữa.

    Mà hôm nay chuyện xung đột với nhà họ Trương thế nào cũng nhanh chóng lưu truyền trong thân thích hai nhà Đường Mục, Tô Xán hơi lo, không biết có gây thêm rắc rối gì cho Đường Vũ không.

    Nghĩ một chút, Tô Xán gửi tin nhắn cho Đường Vũ :" Em đang ở nhà bà ngoại à? Đã ngủ chưa?"

    Chưa tới 3 phút Đường Vũ đã có phản hồi :" Chưa ngủ, em đang xem TV , ngày hôm nay của anh thế nào?

    Ngày hôm nay? ... Tô Xán thấy khó mà diễn tả được, gặp cha mẹ Đường Vũ, làm quen với Bùi Phượng Sơn, bị đám Trịnh Minh Xuyên chặn đường, xung đột với nhà Trương Nhạc, quá nhiều cho một ngày.

    " Tàm tạm, có lên có xuống, còn em thì thế nào?"

    Đường Vũ ở chỗ ông bà ngoại, tất nhiên là không có gì gập ghềnh lên xuống như Tô Xán, cả nhà ăn cơm, hai ông bà nói chuyện riêng với cô, hỏi quá trình cùng Tô Xán quen nhau thế nào, Đường Vũ có sao kể vậy, ông bà ngoại cô không đánh giá cũng không cùng cô thảo luận sâu hơn, nhưng Đường Vũ có thể nhận ra cảm nhận của ông bà mình với Tô Xán không tệ.

    Ăn tối xong Tiền Hóa Phàm và ông Đường chơi cờ vây, ông ngoại Đường Vũ chơi cờ chẳng ra sao, ông Đường thì theo tôn chỉ "trên bàn cờ không có cha con", quân nào nên ăn cứ ăn, đất nào cần chiếm cứ chiếm. Kết quả ông ngoại Đường Vũ ném cờ đi cắt tỉa cây cối, làm ông Đường ngồi ở bên bàn cờ rất xấu hổ.

    Còn bà ngoại cô và mẹ cô nói chuyện, nói thực là tới ngay cả lạnh nhạt như Đường Vũ cũng không chịu nổi, không phải có gì gay gắt, mà cứ ngồi vậy, thi thoảng bà cô nói một câu, chả biết nói với ai, mẹ cô chẳng trả lời ngay, một lúc sau mới nói, chẳng thấy có liên quan gì tới đề tài bà ngoại nói, bà ngoại và mẹ cô cũng không nhìn vào mặt nhau.

    Không biết sau này mình với mẹ có trở thành như vậy không, Đường Vũ không muốn thế chút nào, nhưng mọi chuyện cứ diễn ra theo xu hướng này thì khả năng rất cao.

    "Lên xuống như thế nào?"

    Tô Xán gập gối lại để dựa cho thoải mái, hai người tuy hơi nơi khác nhau, nhưng ban đêm tĩnh mịch như vô hình trung liên hệ bọn họ với nhau cùng một chỗ.

    "Hôm nay gặp phải cha Trương Nhạc, cãi nhau với ông ta, ảnh hưởng khá tệ, chắc lại tạo thành áp lực với em. Anh hơi hối hận, nếu người nhà em có ý kiến thì phải làm sao?"

    Đường Vũ gửi tin nhắn hỏi rõ ngọn ngành, tắt TV nắm trên giường, đôi mắt dài chớp chớp, trả lời " Cãi nhau thì cãi nhau, ai bảo ông ấy chọc giận anh!"

    Tô Xán bật cười, đang định soạn tin nhắn hồi đáp, lại có tin nhắn nữa " Nếu họ không thích anh, em cũng không thích họ!"

    Câu này làm Tô Xán như tắm gió xuân, đám người trong trường nói cũng đúng, lọt vào mắt xanh của Đường Vũ thực sự là may mắn quá lớn của y.

    Cuối tháng 11.

    Gió thu mang theo hơi lạnh đã dần tiến vào Bắc Kinh, lá trên Hương Sơn nhuốm đỏ, trong gian phòng tầng 23 khách sạn Shangri-La, Chiêm Hóa đứng dậy từ bồn tắm mát xa, lau thân hình tới tuổi trung nhiên mà cơ bắp vẫn còn săn chắc tràn trề sinh lực, mặc áo ngủ, rót cho mình một ly rượu, ngồi ở bên cửa sổ.

    Tới Bắc Kinh thị sát mấy công ty dưới cờ Tập đoàn An Lập Tín, tham gia vài hoạt động, lên một chương trình truyền hình, cuối cùng cũng có thời gian nhàn hạ, ông ta thích trong cuộc chiến cam go, bỏ chút thời gian hưởng thụ cuộc sống yên bình ngắn ngủi.

    Ở đại sảnh khách sạn Shangri-La đang có hoạt động trao t hưởng của ĐTH Bắc Kinh, ông ta cũng được mời tham dự, có điều Chiêm Hóa từ chối.

    Chuyện ở Bắc Kinh cơ bản đã làm xong, bước tiếp theo đặt trong tâm ở Hạ Hải, cuộc bán đấu giá kia sẽ rất thú vị, vì thứ ông ta mang ra bán đấu giá sẽ thu hút ánh mắt vô khối người.

    Đặt Ly rượu xuống bàn, Chiêm Hóa gọi điện cho cho cánh tay phải Diệp Thủy Tuyền:
    - Nói với hội từ thiện Chung Sơn, thứ mang đấu giá lần này là một bữa tối ba tiếng với tôi.

    Một bữa cơm tối với bậc thầy thao tác vốn trong nước, đây là bữa cơm Warren Buffett phiên bản Trung Quốc.

    ***Warren Buffett: nhà đầu tư thành công nhất thế giới, từng được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ hai thế giới sau Bill Gates với tài sản chừng 73 tỉ USD, còn nổi danh là nhà từ thiện đã tặng 99% giá trị tài sản của mình cho hoạt động của Hội Gates do Bill Gates sáng lập.




    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 108: Tập kết (1).










    Tháng mười hai là vào thời gian thi tiếng Anh cấp 46, còn với sinh viên năm thứ nhất còn quanh quẩn ở những môn cơ bản thì có náo nhiệt khác. Thời tiết ẩm lạnh, nhiệt độ sụt giảm, mùa đông tới rồi, sinh viên dậy muộn hơn, người chạy bộ buổi sáng ở thao trường cũng dần ít đi.

    Mặc dù tiếng Anh của sinh viên ĐH Thượng Hải nhìn chung là khá cao, đọc sách báo vào trang web tiếng Anh đọc tin không phải chuyện hiếm, nhưng lăn lộn ở các diễn đàn nước ngoài thì không nhiều. Trương Tiểu Kiều chú ý Tô Xán thường hay vào trang web tên là Faceboook, hắn cũng biết một chút đây là mạng xã hội lưu truyền rộng trong giới học sinh sinh viên Mỹ, giống như QQ2000 đang quật khởi ở Trung Quốc.

    Tô Xán có bạn bè ở nước ngoài, chuyện này không có gì lạ, vì nghe nói thời cao trung từng qua Mỹ làm học sinh trao đổi, bây giờ dựa vào cái Facebook này liên hệ với bạn bè cũ.

    Trương Tiểu Kiều luôn thấy Tô Xán rất thần bí, tới giờ bọn họ chỉ biết Tô Xán có cô bạn gái nổi tiếng khắp trường, nhà ở Dung Thành, còn lại như một câu đố. Thường ngày Tô Xán đa phần thời gian ở trong trường, quanh quẩn bên cô bạn gái, không quan hệ với người khác nhiều, nhưng luôn có cuộc điện thoại từ khắp mọi nơi tên đất nước gọi tới, với đủ khẩu âm, đủ loại xưng hô khác nhau, thậm chí có cả điện thoại nước ngoài.

    Tô Xán luôn có quan điểm, ý tưởng rất khác thường, hiểu biết rộng về nhiều mặt xã hội, tới ngay con mọt sách Tiêu Húc luôn tự kiêu về kiến thức của mình cũng phải than không bằng.

    Số người dùng Facebook vẫn đang tăng trưởng, nhưng khá chậm, vì Tô Xán mang nó tới trước lịch sử tận bốn năm, cả điều kiện bên trong lẫn bên ngoài đều chưa thành thục, thế nên chỉ phát triển nhanh ở giai đoạn đầu. Mặc dù nhiều công ty đầu tư mạo hiểm chú ý, nhưng tỷ lệ hồi báo đòi cực cao, không phù hợp với lợi ích tiền kỳ của Mark và Tô Xán, hai người nhất trí đợi tới khi giá trị của Facebook hiện hẳn ra mới huy động vốn phát triển.

    Theo tính toán của Mark, khoản tài chính đầu tiên cần dùng là 15 triệu USD, ở trong nước là trên 100 triệu tệ rồi.

    Tài chính hiện giờ ở trong nước hiển nhiên không đủ thỏa mãn nhu cầu phát triển của Facebook, cho nên muốn phát triển thì chỉ có cách huy động vốn từ xí nghiệp, nhưng các công ty đầu tư mạo hiểm đòi hỏi điều kiện quá khắt khe, nên chỉ có thể đợi.

    Trương Tiểu Kiều là tên bề ngoài lãnh đạm, mà nội tâm có chút dâm dục, muốn xem Tô Xán trò chuyện cái gì ở Facebook, thò đầu tới liền thấy một bức ảnh phun máu.

    Một cô gái mặc áo ba lỗ rộng cổ, làn da trước ngực nõn nà lồ lộ ,áo lót chừng cỡ C, bầu ngực vút cao ngạo nghễ như muốn được giải phóng ra ngoài , đội mũ lưỡi trai, đang trò chuyện với Tô Xán qua tính năng chat của facebook.

    Cô gái này là Diệp Huy Thường, người Vương Uy Uy thầm yêu, du học ở Anh, gặp Tô Xán tại Mỹ, về sau Tô Xán về nước, hai người không có liên lạc gì, tới khi facebook thịnh hành, Diệp Huy Thường qua vòng tròn bạn bè ở Exeter kết bạn với Tô Xán.

    Diệp Huy Thường tính cách cởi mở, nói chuyện với Tô Xán thường chẳng kiêng dè dì, thi thoảng còn thêm vào ít lời khiêu khích.

    "Tô Xán, lên đại học có cô đơn không? Nếu cô đơn cứ tìm tôi bất kỳ lúc nào cũng được, tôi là người chị tri âm lương thiện đáng yêu. Về nước cậu phải làm trọn tình chủ nhà nhé, phòng ăn tầng thượng khách sạn Kim Mậu được lắm, nếu trong bữa ăn cậu có thể làm tôi hài lòng, tôi cho cậu đêm đầu tiên khi về nước." Cuối cùng còn chèn vào mấy emo hình nụ hôn.

    Trương Tiểu Kiều đọc tới đâu nóng lên tới đó, nhìn bức ảnh càng bốc hỏa ngùn ngụt.

    Tô Xán cơ hơi xấu hổ, cô gái này rất hoang dã, thế nhưng cả hai đều biết chỉ là đùa thôi, giống như ở dạ tiệc đó, chính vì không có ý gì với đối phương nên càng có thể đùa không cần sợ bên kia hiểu lầm, không có áp lực gì.
    Vì thế có lần buồn chán, Diệp Huy Thường cả buổi chiều chat nhảm với Tô Xán, sau đó giật mình phát hiện ra mình đã nói rất nhiều lời không nên nói, bị Tô Xán từng bước dẫn dắt, y không hề chủ động hỏi gì nhưng mà mình đem từng chuyện phiền lòng thổ lộ hết với y.

    Thế là hai người bỗng nhiên trở thành tri kỷ qua mạng.

    Nếu là thường ngày trò chuyện Tô Xán cũng trêu lại vài câu đấy, nhưng lúc này Trương Tiểu Kiều ở bên cạnh, đành gửi trả hai chữ "đừng đùa!", rồi đóng laptop lại, lát nữa chat sau, Diệp Huy Thường thông minh chắc đoán ra có người bên cạnh nên mình không tiện nói.

    - Hiện giờ ở Mỹ đều dùng loại phương thức này giao tiếp à?
    Trương Tiểu Kiều thấy Tô Xán trả lời như vậy đúng là không hiểu phong tình, đương nhiên hắn không bao giờ nói ra.

    - Không phải toàn bộ, đang dần dần lưu hành, chẳng mấy chốc sẽ thành trào lưu chính.

    Trương Tiểu Kiều "ừm" một tiếng:
    - Trung Quốc nhất định cũng sẽ có thôi.

    Tô Xán không bình luận, đây không phải là chuyện cứ phục chế là thành công, mô hình này mang vào trong nước, chưa chắc đã hiệu quả, một sản phẩm đưa ra thì phải thích hợp với nhu cầu của người dùng. Nhu cầu của cư dân mạng Mỹ là thỏa mãn cá tính hóa sau tính cộng đồng của họ, bọn họ thích sáng tạo ra vòng tròn giao tế có mục đích rõ ràng. Còn cư dân mạng ở Trung Quốc không như vậy, bọn họ không cần một nền tảng mang tính hoàn cảnh lớn, mà nhắm vào phương thức ứng dụng, đầu tiên thỏa mãn như cầu hiện thực của họ đã.

    Nếu như muốn đem hình thức của Facebook tới Trung Quốc, cần phải thay đổi cho phù hợp với tình hình trong nước, suy tính tới số người dùng internet còn chưa nhiều, thị trường TQ mang tính cực hạn của thời đại, vẫn chưa chín muồi.

    Tô Xán thấy trước tiên mời công ty điều tra làm một cuộc thăm dò, trước tiên nắm được con số đại thể rồi mới ra tay, sau khi học tập quản lý tài chính chuyên nghiệp, y càng thích sau suy nghĩ thiên mã hành không của mình, phố hợp lượng lớn số liệu điều tra, như thế an tâm hơn.

    ….

    Nội dung cuộc trò chuyện trước khi đi ngủ của phòng 602 rất phong phú, hôm nay có cả Vương Đông Kiến gia nhập, tên này được cái tự nhiên như ruồi, đám Tô Xán lên giường rồi mà hắn cứ thoải mái sách một đống bia và đồ nhắm tới, mang theo cả bạn trong phòng, thái độ " các cậu cứ ngủ trước, bọn này uống xong rồi mới về."

    Cuối cùng Lý Hàn không nhịn được cơn thèm, dậy ngồi chén chú chén anh.

    - Trước kia anh tôi cũng học trường mình, anh ấy kể cho tôi rất nhiều chuyện, buổi lễ chào đón sinh viên mới, anh ấy và một người bạn diễn tiểu phẩm hài, bày đủ trò khiến người xem cười lăn cười lộn. Người bạn kia tiếng Anh rất giỏi, giúp người khác thi hộ tiếng Anh, hét giá 800, người quen 400. Thế rồi bị tố cáo, khai trừ khỏi trường học, nghe nói sang New Zealand, mở cái quán đồ ăn Trung Quốc, làm ăn khá lắm. Anh tôi thì tốt nghiệp đàng hoàng về làm nhân viên xí nghiệp nhà nước, lương tậm tịt ... Đời người đúng là chả biết đâu là họa đâu là phúc.
    Tiến vào tháng mười hai, chẳng mấy chốc thi cuối kỳ tháng một, chớp mắt quá nửa học kỳ đã trôi qua, làm Vương Đông Kiến sinh ra cảm khái.

    - Một học trưởng năm thứ tư trong khoa chúng ta, năm xưa thích học tỷ trên hai khóa ở CLB truyền hình, về sau kéo đám anh em tới hai mấy người, bày tỏ ở CLB truyền hình, kết quả người ta không nhận lời, thế là bỏ học nửa năm ... Bây giờ nghe nói chị ấy về quê rồi, làm mỹ nữ chủ trì đương địa ..

    Câu chuyện bọn họ thường là thế, chẳng có gì cao siêu, chẳng có tính triết học gì, đôi khi lan man tận đẩu tận đâu, nhưng đêm khuya thế này dễ làm người ta sinh liên tưởng, đám Tô Xán đều mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà.

    - Anh tôi trước kia thi hộ một người, người đó khẩu ngữ rất tốt, nhưng thi viết lại thành vấn đề, nói ra được mà không viết được, sau tốt nghiệp tới Châu Phi, làm công trình, tuy hoàn cành gian khổ, nhưng mỗi năm kiếm được mấy trăm nghìn.





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 109: Tập kết (2).










    - Tôi biết người cậu nói.
    Trương Tiểu Kiều nãy giờ đan tay sau gáy nằm nghe, đột nhiên nói chen vào:
    - Là anh họ tôi đấy, giờ không kiếm tiền được nữa rồi, bị tai nạn lao động chết năm ngoái, để lại vợ và đứa con chưa tròn hai tuổi, thương lắm.

    Tức thì cả đám im phăng phắc không ai nói được câu nào, Tiêu Húc và Tô Xán cắn răng cười, Trương Tiểu Kiều đúng là giỏi hất nước lạnh vào người ta, có điều thường ngày hắn ít đùa, nên không ai nghĩ hắn nói dối, chỉ anh em cùng phòng bọn họ hiểu, Trương Tiểu Kiều đôi khi rất xấu bụng.

    Mãi mới có người phá vỡ im lặng, nhưng tâm tình không khỏi bị Trương Tiểu Kiều làm sa sút:
    - Bốn năm sau tốt nghiệp ... Chúng ta sẽ ra sao?

    - Trương Tiểu Kiều thì chắc được cha cho tiền mở công ty, Lý Hàn thì sao ... Định ở lại Thượng Hải phát triển? Tôi thì vào công ty điện lực, nói không chừng nhiều năm sau cũng lên được xử trưởng như cha tôi, thế là đủ. A ... Tiêu Húc lập chí lớn, muốn làm quan à, hi vọng anh em sau này được nhờ ... Còn Tô Xán, cậu định làm gì?

    - Tôi sao ...
    Tô Xán cười, nhiều năm rồi có người hỏi y câu đó, quá lâu, lâu tới mức chẳng còn nhớ nữa, vì thế y đáp:
    - Không biết.

    Tạp chí Văn hóa thời thượng kỳ hai đã ra lò, khi Tô Xán cầm trên tay, nhìn chiếc Bentley choán gần hết trang bìa cực kỳ bắt mặt, cảm quan hoa lệ. Nếu không phải tận mắt thấy, Tô Xán không dám tin là chiếc xe của mình.

    Phòng công tác của Lâm Quang Đống quả nhiên là chuyên nghiệp, kỳ hai thao tác ra, mau chóng thu hút tầm mắt công chúng.

    Các tờ báo khác cũng đưa ra vấn đề, Ceo của Văn hóa thời thượng là ai mà có khí phách dùng tiền mặt mua xe như thế? Các báo khác chuyển đăng, cái tên Văn hóa thời thượng tất nhiên nhắc tới rất nhiều, người dừng lại ở sạp báo nhìn thấy cũng thuận tiện cầm lên lật xem qua vài trang, chứ không lướt qua như trước.

    Hiệu ứng dư luận chưa thể đánh giá, nhưng lợi ích trực tiếp có thể nhìn thấy ngay rồi lượng tiêu thụ kỳ hai tăng vọt lên 30%, Lâm Quang Đống gọi điện thoại tới, một số khách quảng cáo vẫn còn do dự đã đồng ý đầu tư.

    - Dự kiến sang năm, bình quân quảng cáo hàng tháng của chúng ta sẽ tăng tới 2 triệu, số trang phải tăng thêm, hiện giờ chúng ta đang kỳ điều chỉnh, chỉ cần bộ khung giữ nguyên thì thay đổi khác không thành vấn đề.

    Thu nhập quảng cáo quý là 2 triệu có thể tính vào tầm trung, trong tay Tô Xán có báo cáo, tạp chí Thời trang Trung Quốc phí quảng cáo mỗi tháng là 5 triệu, tạp chí Tài Phú là trên 7 triệu, mà đó vẫn chưa phải là tạp chí hàng đầu.

    Tạp chí Văn hóa thời thượng chia ra mỗi tháng còn chưa tới 1 triêu, so sánh nhỏ đủ thấy chênh lệch lớn thế nào.

    Nhưng mà tạp chí mới xuất bản hai kỳ, ít nhất so với tạp chí hoạt động nhiều năm vất vả kiếm 100.000 mỗi tháng thì đã là ghê gớm rồi.

    - Có điều Phạm Chi Lương lại quịt nợ, nói chúng ta chưa tính là thành công, lượng tiêu thụ chưa sánh bằng tạp chí lâu năm, không chịu ký hợp đồng.

    - Đương nhiên thôi, trong mắt chúng ta đây là thành tích đang nể, nhưng chưa đủ để thương hiệu có tiếng đầu tư, chuyện này không trách ông ta, vả lại ông ta cũng giúp chúng ta khá nhiều, không có vụ đánh cược đó, chúng ta không có được chú ý trong thương giới, hiện giờ nhiều người đã biết chúng ta có khả năng, nói được làm được.
    Kết quả này Mục Tuyền cũng đã đoán trước, Tô Xán có chuẩn bị tâm lý trước nên không bất ngờ:
    - Sau này ông ta biết mình bỏ lỡ cái gì.

    - Đúng, tôi đợi ngày từ chối ông ta đặt quảng cáo.
    Lâm Quang Đống đầy tự tin, hắn ra nước ngoài học tập kinh nghiệm, đưa vào tư duy mới nhất, thuê được chuyên gia kinh nghiệm nước ngoài, có đường lối lâu dài do Tô Xán vạch ra, nếu không thành công thì hắn thấy mình cũng quá vô dụng.

    - Muốn kiếm được tiền thì phải hiểu cách tiêu tiền đã. Tiếp theo tôi tiếp tục ném tiền, sau chiếc Bentley, lại phải tiêu một khoản lớn đây ...
    Tô Xán xót của nói:

    Lâm Quang Đống nghe Tô Xán than vãn mà buồn cười, Tô Xán tựa hồ có hai cá tính, một là tiểu thị dân làm ra tiền không dám tiêu, chi một đồng cũng xót, nhưng lại có mặt rất mạnh bạo có nhãn quang.

    Khi chiếc xe Bentley giá gần 3 triệu đang là đề tài bàn tán xôn xao, chuẩn bị thao tác nâng lên đỉnh điểm thì không may một sự kiện khác diễn ra di chuyển sự chú ý của mọi người.

    Buổi bán đấu giá của Chiêm Hóa đã được xác định, Chiêm Hóa bán một bữa ăn tối, lập tức thành sự kiện thu hút toàn bộ vùng tam giác Trường Giang.

    Người sáng lập hội từ thiện Chung Sơn là một MC trứ danh của giới truyền thông Thượng Hải, mỗi năm sử dụng tài nguyên nắm trong tay gom tiền cho lợi ích cộng đồng, cũng có chút tiếng nói.

    Chiêm Hóa là nhân vật nổi tiếng của giới tài chính, xưa nay liên hệ với ĐTH khá mật thiết, giá trị tin tức của ông ta không thể đo đếm hết, nghe nói Chiêm Hóa chuẩn bị bán bữa ăn tối với mình, học theo Warren Buffett vừa mới nổi lên không lâu, giới tài chính bàn tán xôn xao, khen chê đủ kiểu, nhưng không phủ nhận được tính mới mẻ của nó.

    Đây là điều chưa từng có tiền lệ trong nước, ngay cả người không chú ý tới cuộc bán đấu gia cũng chú ý tới nó.

    Chiêm Hóa đưa ra quyết định vào buổi tối ở Bắc Kinh, ngay sáng hôm sau trên trang nhất tạp chí tài chính kinh tế Thượng Hải giật tiêu tề “ Trò chơi ngông hay chiêu đánh bóng thương hiệu của ông trùm tài chính?”

    Đến buổi tối gần như tất cả báo tối ở Thượng Hải đều cho đăng tin này, đủ các loại tiêu đề “Một bữa tối cùng Chiêm Hóa đáng giá bao nhiêu tiền?” , “Có thể làm gì trong ba tiếng ?” đó là tờ báo chính thống, một số báo nhỏ hay tạp chí lá cải chuyên đăng tin giật gật thì tiêu đề “ Cơ hội đổi đời hiếm có.”
    Tin tức này thông qua sinh viên khoa tài chính kinh tế trở thành đề tài bàn tán không nhỏ ở ĐH Thượng Hải.

    Đi tới đâu trong mấy ngày này Tô Xán cũng nghe được mấy lời bàn tán kiểu như.

    - Chẳng qua là một bữa tối thôi mà, có lần thấy tôi thấy ông ta ngồi cùng các mỹ nữ ở nhà hàng nói cười mấy tiếng, thi thoảng lại có tin ông ta ăn tối với nữ minh tinh đang nổi nào đó, ăn xong cả hai cùng lên xe không biết đi đâu!? bây giờ bày ra cái trò này, thời gian của ông ta đáng tiền lắm à?
    Lời này không bài trừ khả năng khoe khoang bản thân tới nơi sang trọng mà Chiêm Hóa cũng tới.

    - Ông ta có phải là mỹ nữ quái đâu, ăn cơm với ông ta được cái quái gì? Coi như người bình thường có cơ hội quen biết với ông ta cũng là cơ hội đi, nhưng những người kinh doanh, ba tiếng đồng hồ, một bữa cơm thì không có ý nghĩa. Tôi đoán cuộc bán đấu giá này sẽ hỏng thôi.
    Câu này hơi chút ghen tỵ trong đó:

    - Nghe đồn Nam Chiêm Bắc Liễu lâu rồi, tưởng ông ta là nhân vật thế nào, ai dè học đòi người Tây, sùng tây mê ngoại, quá thất vọng.
    Đây là của thành phần dân tộc cực đoan.

    - Chiêm Hóa là người thế nào? Ông ta làm thế nhất định có toan tính kỹ càng, chuyện này ở Mỹ tạo ra hiệu ứng lớn, mô phỏng thì sao chứ? Ai đủ tự tin làm như ông ấy không!?

    Bất kể là khen hay chê thì lọt vào tai Tô Xán như rót mật, chuyện này càng ầm ĩ càng có lợi cho y.

    Chi tiết cụ thể buổi bán đấu giá xác định, phía tổ chức là hội từ thiện Chung Sơn bắt đầu nhận báo danh và tài chính đảm bảo.

    Một đám sói hoang thị trường vốn, không phân phái hệ, tụ tập cùng nhau, lấy Bùi Phượng Sơn làm đại biểu, bốn vị giám đốc của công ty đầu tư cùng ra mặt tham dự, mang tới 30 triệu.

    30 triệu tiền đảm bảo lập tức chiếm 100 hạn ngạch tham dự buổi bán đấu giá.

    Quân đoàn vi tiêu của Tô Xán đã tập kết xong.





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 110: Đấu giá.










    Hội sở quốc tế Duy An nằm trên đường Hoài Hải, nơi tập trung lãnh sự quán các nước, các CLB riêng, phồn hoa mà không huyên náo, những cây cổ thủ lâu năm che kín con đường rộng rãi, tạo thành không gian thanh tĩnh. Ở ban công những kiến trúc hoa viên kiểu Châu Âu, ban ngay có thể uống cà phê trò chuyện, hưởng thụ thời gian an nhàn hiếm có ở thành phố nhịp sống cao này, ban đêm có thể nắm cảnh phồn hoa gấm vóc.

    Hiện giờ những chiếc xe từ bốn phương tám hướng đang trên con đường hướng tới hội sở này, xe của giới truyền thông, xe của người tham dự cuộc đấu giá, một số đơn thuần tới xem náo nhiệt.

    8 giờ sáng, sau khi tới một ngôi chùa thắp hương cầu mong mọi việc thuận lợi, Lâm Quang Đống đỗ xe ở cổng trường đợi Tô Xán, khiến sinh viên ra vào chú ý, không biết đại gia nào đi câu mỹ nữ.

    Lâm Quang Đống muốn hút thuốc giảm bớt áp lực và tâm tình phấn khích nhưng không dám, nhưng dù sao đây là xe của Tô Xán, lần trước hắn hút thuốc trong xe, Đường Vũ vào xe ngửi thấy rõ ràng không hài lòng, còn trách Tô Xán, lúc đó Tô Xán nghĩa khí không khai hắn ra, từ đó trở đi Lâm Quang Đống không dám hút thuốc nữa.
    - Kỳ thứ hai lượng tiêu thụ tăng vọt, dù Phạm Chi Lương không bỏ thể diện xuống nhận thua, nhưng với tình thế bây giờ, không cần tiền quảng cáo của ông ta cũng không sao ... Nhưng có một vấn đề, phía Tiêu Triệu Húc gần đây không có động tĩnh.
    Tô Xán vừa lên xe, Lâm Quang Đống lo lắng nói:

    Tiêu Triệu Húc là tên công tử nhà giàu ở Dung Thành, mới đầu sáng lập tạp chí Văn hóa thời thượng muốn lấy tờ báo sắp sập của mình góp cổ phần, quen biết với La Trí Nhất của công ty đầu tư mà Tô Xán đang hợp tác, rất mê xe. Trước kia cống hiện kênh tiêu thụ của tạp chí có một nguyên nhân quan trọng là kiếm tiền mua chiếc Bentley này, hai bên có thời gian hợp tác ngắn, tạp chí dùng kênh tiêu thụ của hắn, còn Tiêu Triệu Húc có 5% cổ phần.

    Nhưng bây giờ Tô Xán chơi trò rút củi dưới đáy nổi, mua cái xe Bentley mà Tiêu Triệu Húc cung cấp tình báo, hành động này tất nhiên phải khiến đối phương nổi trận lôi đình, thế nhưng hắn lại im lặng bất ngờ, khiến người ta không yên tâm.

    - Không cần quan tâm nhiều như thế, hắn có vấn đề gì thì cứ tới tìm tôi.
    Lúc đầu Tô Xán dùng chính sách cây gậy và củ cà rốt với Tiêu Triệu Húc là tránh cho hắn giở trò với tạp chí trong thời gian thai nghén thôi, hiện giờ so với lúc đó giá trị tạp chí tăng lên, hắn lãi nhiều rồi, còn không hài lòng thì giải tán, cùng lắm thì mua lại 5% cổ phần của hắn.

    Có điều Tô Xán đoán chừng Tiêu Triệu Húc cũng không dám làm náo loạn lên, dù sao trước kia hắn hợp tác với Tô Xán với mục đích lập mối quan hệ lâu dài với Vương Uy Uy mà hắn cho rằng là người đứng đằng sau Tô xán, thế nên ắt sẽ có điều kiêng kỵ:
    - Tôi không sợ đắc tội với hắn, trên đời này không những phải biết tìm đồng minh, càng phải hiểu làm sao tạo ra kẻ địch.

    Lâm Quang Đống nghe câu này thì trầm tư gật đầu:
    - Có lúc cần phải nhe nanh ra, không sợ gây chuyện, tránh người ta nghĩ chúng ta hiền lành dễ bắt nạt mà làm bữa. Sau này miếng bánh sẽ càng ngày càng lớn, tôi không muốn có một đám người vờn quanh chầu chực đợi chúng ta sở hở là đớp một cái.

    Chiếc Bentley đỗ lại ở bãi đỗ xe trước Quốc tế Duy An, Tô Xán và Lâm Quang Đống mở cửa xe đi ra, nhìn phía trước có xe của đài truyền hình, xe đắt tiền vô số, từ trong xe đi ra toàn người ăn mặc sang trọng.

    So ra thì chiếc Bentley của họ không nổi bật lắm, nếu không phải người có nhãn quang đặc biệt thì không biết nó là chiếc cuối trong seri xe chỉ có 54 cái trên toàn thế giới.

    Lâm Quang Đống nhíu mày:
    - Đông người thế này liệu chúng ta có nắm chắc được không?

    Tô Xán cũng không dám khẳng định chắc chắn, lần này phía tổ chức chỉ cho 150 hạn ngạch đăng ký, mỗi hạn ngạch phải nộp 300.000 đề phòng tình huống ác ý ra giá xuất hiện, mỗi hạn ngạch phát ra một giấy mời, mỗi giấy mời cho tối đa ba người đi vào.

    Theo chỉ thị của Tô Xán, đám Bùi Phượng Sơn, La Trí Nhất tập kết 30 triệu đồng, chiếm lấy 100 hạn ngạch, những người còn lại thì một số nhắm vào vật phẩm khác, Chiêm Hóa cung cấp một bức tranh sưu tập cá nhân và bức tượng điêu khắc nổi tiếng của Anh, đề phòng bán đấu giá bữa cơm thất bại, dù sao chuyện này đang được giới truyền thông và thương giới chú ý sát sao, nếu như thành trò cười thì vấn đề lớn rồi.

    Có 50 hạn ngạch Tô Xán không thể khống chế, nhưng theo tài liệu tình báo mà Bùi Phượng Sơn điều tra, những người hắn có quan hệ đã nói chuyện cả rồi, một số còn lại, rất ít hứng thú với bữa cơm ba tiếng kia.

    Tin tức này làm Tô Xán vốn cho rằng không thành vấn đề, nhưng tình thế bây giờ làm y lo lắng, dù sao mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, luôn có khả năng thất bại.

    Loại vi tiêu này không thể đảm bảo 100% thành công, cần phải để lại không gian sinh tồn cho người cạnh tranh khác, nếu như bao hết hạn ngạch, thao túng chặt cuộc đấu giá thì quá ngang ngược, ở sự kiện bị chú ý thế này, phải dùng tới thủ đoạn phi thường, độ khó cao, nguy hiểm lớn, không có lợi cho thao tác.

    Tô Xán và Lâm Quang Đống đăng ký thân phận, nhận thẻ, tổ chức khá chính quy, trong quá trình đó có phóng viên ĐTH phỏng vấn một số nhân vật có tiếng tăm ở Thượng Hải về buổi đấu giá hôm nay.

    Hai bọn họ đương nhiên không ai phỏng vấn, cứ thế bước vào đại sảnh, đây vốn là phòng đa công năng, bên ngoài là kiến trúc Châu Âu với sắc xanh trắng chủ đạo, bên trong trang trí cổ phương Đông, với hai màu đỏ vàng, xa hoa mà trang trọng, chính là tinh túy của văn hóa phong cách Thượng Hải.

    - Hôm nay tôi tới đây là vì hai món đồ sưu tập của Chiêm Hóa thôi, xem giá đi ... Còn bữa tôi chỉ có chút hứng thú thôi.

    Tô Xán mặc cái áo len cao cổ màu ngà, quần jean, giày thể thao Addis, không có gì khác một sinh viên bình thường, đang nghe ngóng mọi người xung quanh trò chuyện để thu thập tin tức thì có người gọi:
    - Tô Xán.

    Ở nơi thế này mà có người nhận ra mình à? Tô Xán ngạc nhiên quay sang nhìn, chính là Ninh Đông, Bàng Nghị Nhiên mà lúc y và Đường Vũ từ Mỹ quay về đã gặp, còn có mẹ Ninh Đông, Hà Quách Khả, doanh nhân nổi tiếng Thượng Hải, lâu lắm rồi mới gặp lại, trông Ninh Đông rất kích động.

    Làm Tô Xán ngạc nhiên hơn nữa là sau lưng bọn họ có Mục Giai Trúc và mẹ, dì hai của Đường Vũ, người phụ nữ xưa nay không thích Đường Vũ.

    Mục Giai Trúc phát hiện ra Tô Xán đầu tiên, vốn đang mừng rỡ định gọi ai ngờ Ninh Đông giành trước, tức thì cảnh giác nhìn cô gái khá xinh xắn kia.

    Nhìn Ninh Đông hiện giờ, so với cô gái năm trước đeo vòng cổ, mặc váy dân tộc phong khách đã khác rồi, mặc một vách dạ tiệc màu đen, áo choàng lông màu trắng, kẻ mắt đánh son, trông trưởng thành xinh đẹp hơn một năm trước nhiều.

    Bàng Nghị Nhiên mặc áo jacket nâu, quần âu, trông gọn gàng, thấy Tô Xán cũng mừng lắm, nhưng là con trai, nên không biểu hiện rõ ràng như Ninh Đông.

    Thấy hai bọn họ, thời gian ở Mỹ lại xét qua trước mắt, như y và Đường Vũ vừa mới từ máy bay xuống, quãng thời gian ở Mỹ đó khiến người ta lưu luyến, có điều tiếng người huyên náo xung quanh nhắc nhở Tô Xán đó là chuyện một năm trước rồi.

    Những người xuất hiện nơi này đa phần trong thương giới, gặp nhau là xì xầm bàn chuyện làm ăn tạo dựng quan hệ, sự xuất hiện Ninh Đông làm nơi này tăng thêm không ít sức sống.

    Ninh Đông vừa lớn tiếng gọi vừa xách váy chạy tới, vài người chỉ nhìn một cái rồi cười, cũng có người nhíu mày, không phải là trẻ con mấy tuổi đầu nữa, không biết đứa con gái nhà quê nào.

    Định nắm lấy tay Tô Xán reo hò một hồi, nhưng chạy tới thì thấy Lâm Quang Đống đứng bên cạnh Tô Xán, Ninh Đông vội phanh lại:
    - Cháu chào chú.





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.