Đô Thị Đại Niết Bàn - Tuổi Trẻ Học Đường - Khảo Ngư FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 111: Đấu giá (2).










    Bị một cô bé đáng yêu như vậy gọi là chú, Lâm Quang Đông cười méo miệng, xem ra người ta coi là gia trưởng trong nhà dẫn Tô Xán tới rồi:
    - À, chào mọi người.

    Hà Quách Khả hôm nay không phải tới tham gia cạnh tranh, bà là phó chủ tịch công hội Thượng Hải được bên tổ chức mời tới, nói vài câu với mấy người bạn đi tới cười:
    - Tô Xán, cháu cũng tới hả? Đi cùng với gia đình sao?

    - Cháo chào dì Hà.
    Tô Xán không nghĩ Hà Quách Khả vẫn còn nhớ tên mình, lễ phép chào.

    Hà Quách Khả đưa tay ra bắt tay Lâm Quang Đống:
    - Chào Anh, Tô Xán là đứa trẻ ngoan lắm, năm ngoái tới Thượng Hải còn là nhóc xinh trai, giờ đã chững trạc thế này, chắc đang học đại học, không biết cháu nó học đại học nào?

    Lâm Quang Đống cố nhịn cười, Tô Xán rất ghét bị coi là trẻ con:
    - Vâng, cháu nó lên đại học rồi, bây giờ học ĐH Thượng Hải, hôm nay dẫn nó tới va chạm xã hội.
    Còn nháy mắt với Tô Xán khiến Tô Xán thấy ngứa răng muốn cắn hắn một cái.

    - Ồ ĐH Thượng Hải, giỏi quá, Đông Đông nhà chúng tôi học ĐH ngoại ngữ Thượng Hải, có thời gian các cháu liên hệ với nhau nhiều hơn, Đông Đông cứ nhắc tới cháu và Đường Vũ luôn.

    Ninh Đông háo hức lấy di động ra:
    - Lưu số điện thoại đi, anh có QQ không, lát nữa đợi cuộc đấu giá kết thúc chúng ta đi chỗ nào đó ngồi một chút, chị Đường Vũ cũng ở Thượng Hải, vậy mà chẳng tới tìm, hai người đúng là ... Thôi không nói nữa, em và mẹ phải vào, lát nữa chúng ta nói tiếp.

    Tô Xán vẫy tay, đợi Hà Quách Khả dẫn Ninh Đông và Bàng Nghị Nhiên đi rồi liền bước tới phía Mục Giai Trúc và Tiền Du:
    - Cháu chào Dì Tiền, Giai Trúc.

    Tiền Du chỉ cười mang tính tượng trưng, Mục Giai Trúc mắt nhìn theo Ninh Đông một lúc, vừa rồi cô thấy Ninh Đông như muốn ôm Tô Xán, đang nghĩ cô gái này là ai, nhưng khi Tô Xán tới chào lại không hỏi tới Ninh Đông, tíu tít nói:
    - Anh Tô Xán, không ngờ anh cũng tới, em và mẹ tới xem, muốn kiếm một món về cho ông ngoại.

    Tiền Du nhìn trung bức tượng gỗ của nước Anh, nghĩ tới Tiền Hoa Phàm thích bày tượng gỗ trong bồn cảnh ngắm, tượng Trung Quốc có nhiều rồi, nhưng cái nước ngoài này có phong cách riêng, định mua lấy với danh nghĩa con gái, tặng cho Tiền Hóa Phàm, để Mục Giai Trúc tăng thêm ấn tượng trước mặt hai ông bà, không để hai ông bà chỉ biết mỗi Đường Vũ, quên mất con gái nhà mình.

    Con mình mới mang họ Mục thật sự, còn con bé kia họ Đường, Mục Quế Anh chỉ là cái tên ông bà cụ gọi cho vui thôi.

    Mà gần đây Tô Xán có xung đột với Trương Thao Lược, bà ta cũng biết ít nhiều, giờ thấy Tô Xán ở đây, thầm cảnh giác, phải chăng y có mục đích giống mình?

    - Nghe nói Chiêm Hóa muốn bán bữa tối của mình, cho nên anh tới xem thế nào, có cơ hội thì tham gia.
    Tô Xán trả lời rất thật:

    Tiền Du hơi nhíu mày, thầm nhủ chả trách Trương Thao Lược nói Tô Xán cuồng vọng, dám đốp chát với ông ta trước mặt bao người, vì cần vào trong, bà ta chỉ nói một hai câu vô vị rồi kéo Mục Giai Trúc đi.

    Không gian rộng lớn mở ra trước mắt, phải có tới hơn hai trăm người, Tô Xán nhận ra mấy người nổi tiếng không phải ở thương giới, không khí cũng như thành chiến trường.

    Đám Bùi Phượng Sơn có dự mưu trước đã tới rồi, thấy Tô Xán liền vẫy tay gọi, Tô Xán và Lâm Quang Đống liền đi tới ngồi bên cạnh hắn.

    Giới thiệu Lâm Quang Đống cho Bùi Phượng Sơn, hai người họ bắt tay nhau, Bùi Phượng Sơn thì thầm:
    - Trong số này đa phần là người của chúng ta đấy, yên tâm đi, không ai hé răng lời nào đâu. Có điều cậu đừng có lỡ mồm nói ra trong bữa cơm với Chiêm Hóa là được.

    Tô Xán mỉm cười, không trả lời câu nói hài hước của Bùi Phượng Sơn, có điều không khai ra không có nghĩa người ta không biết, nhìn đám người đó, không mặt nặng như đeo trì thì dửng dung, chả giống người đi tham dự bán đấu giá.

    Mặc dù Bùi Phượng Sơn đã nhiều lần tiến hành thao tác kiểu này, song hôm nay vẫn không tránh khỏi phấn khích, nghĩ một chàng trai 19 thắng cuộc đấu gia bữa cơm với Chiêm Hóa sẽ có chuyện gì xảy ra đây, thậm chí hắn còn có kích động muốn đợi có kết quả hét thẳng vào mặt Chiêm Hóa, hả hê nhìn mặt ông ta.

    Tất nhiên điều đó chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, không thể không nói là một tiếc nuối.

    Có lẽ đầu tiên là tất cả im tiếng, sau đó chuyện lan đi với tốc độ chóng mặt, họ sẽ thảo luận, Chiêm Hóa ăn cơm với chàng thanh niên kia, bọn họ sẽ thảo luận chuyện gì? Kiến thức ở trên lớp học à? E rằng khối người sẽ cười đau bụng. Nhưng bỏ ra 30 triệu vì muốn một bữa cơm thì có thể là người bình thường sao?

    Chiêm Hóa tới rồi, áo sơ mi trắng, véc xám, quần âu, không có gì hào nhoáng, nhưng toát lên sức hút nam nhân thành thục đi tới đâu cũng có người chào hỏi, nhìn ánh mắt các cô gái biết ông ta được hâm mộ ra sao. Chiêm Hóa ngồi ở vị trí hàng đầu, chỉ cần nói vài câu trước thứ bán đấu giá cuối cùng, rồi ngồi đợi người ăn cơm cùng mình.

    Buổi bán đấu giá diễn ra vào đúng 10 giờ sáng, món đầu tiên bức ( Thái Hành Tình Tuyết Đồ) của Tạ Thì Thần, khi mỹ nữ mặc trang phục thời Đường trải bức tranh ra, phía dưới có tiếng hô khẽ, không biết là hô cái gì, mỹ nữ hay bức tranh. Sau mười lần ra giá, thuộc về một nam tử trung niên mang theo hai vệ sĩ với giá 770.000.

    Đương nhiên đây không phải là người của Bùi Phượng Sơn rồi.

    Món thứ hai giá trị không cao lắm, là tác phẩm điêu khắc trường phái hiện đại, Chiêm Hóa mua khi du lịch nước Anh, giá khởi điểm là 150.000.

    Lục tục có người ra giá tới 230.000, Tiền Du liền giơ biển:
    - 260.000.

    Tô Xán nhìn sang, Mục Giai Trúc liền làm mặt quỷ trêu y, Tô Xán cười lại, thầm nghĩ sao cô em Mục Giai Trúc này tính cách chẳng giống cô chị họ Mục Quế Anh tẹo nào.

    Giá lần lượt tăng lên, tới 450.000, lúc này Tiền Du do dự rồi, cuối cùng vẫn giơ biển:
    - 500.000.

    Ai ngờ món đồ này vốn đánh giá thấp hơn bức tranh mà giá cũng tới 770.000, Tiền Du định thôi, nhưng nhìn con gái bên cạnh, cắn răng giơ biển:
    - 800.000.

    Không ít tiếng "ồ" khe khẽ, mọi người nhìn cả về phía Tiền Du, dù sao cũng mang huyết thống ưu tú của Mục gia, thế nên những ánh mắt tản thưởng dung mạo của thiếu phụ xinh đẹp này nhiều hơn là chuyện ra giá cao.

    Người chủ tì gõ búa hai lần, ánh mắt nhìn quanh, rất chuyên nghiệp, khiến người ta có cảm giác là hắn đang nhìn mình, cuối cùng gõ búa lần ba:
    - 800.000, hoàn thành giao dịch, chúc mừng quý khách biển số 137.

    Tiền Du thầm thở phào, tay cầm biển cũng nơi lỏng, cười tiếp nhận tiếng chúc mừng xung quanh.

    Bây giờ sẽ là bán đấu giá bữa cơm tối của Chiêm Hóa, người có mặt ở đây không khỏi hồi hộp, sẽ là cái giá nào đây?

    Thế nhưng người chủ trì giơ một cái hộp gỗ son, tuyên bố tiếp theo là đấu giá thánh chỉ của vua Càn Long thời Thanh khiến mọi người xôn xao vì ngạc nhiên, không phải là bữa tối với Chiêm Hóa à? Đây là trò gì? Hay Chiêm Hóa sợ thất bại nên thay đổi?

    Chiêm Hóa thong thả bước lên sân khấu, đứng trước bục đấu giá, gõ micro khe khẽ vài tiếng để mọi người tập trung, giọng hơi trầm khàn:
    - Xin mọi người yên tâm, bữa cơm của tôi sẽ đấu giá dưới hình thức tặng kèm cho người đấu giá thành công thánh chỉ này, tức là vị nào thành công đấu giá được nó, tôi sẽ vinh hạnh mời người đó dùng bữa cơm.

    Bởi vì bữa cơm của Chiêm Hóa quá hình thức, thuộc về đấu giá "phi vật chất", được truyền thông đưa tin ầm ĩ, khiến cơ quan hữu quan chú ý, đánh tiếng có thể không cho phép kiểu bán đấu giá này, cho nên phải thay bằng đấu giá vật thật, thực tế vẫn là đấu giá bữa cơm, chỉ thay cách nói thôi.




    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  2. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 112: Người chiến thắng.










    Lời giải thích của Chiêm Hóa vừa nói ra, mọi người vỡ lẽ "ồ" lên, nhưng đại bộ phận ở đây là quân đoàn vi tiêu của Tô Xán, không hề có ý đồ đấu giá thật sự, tâm tình biến hóa không nhiều.

    Phản ứng không được nhiệt tình lắm ở phía dưới làm Chiêm Hóa nhạy bén nhận ra có điều không ổn, nhưng cụ thể không ổn ở đâu vẫn chưa phát hiện ra, mày nhíu lại.

    Người ngồi đằng sau Tô Xán nhỏ giọng thì thầm với nhau:
    - Chiêm Hóa quả nhiên không đơn giản, bán đấu gia bữa cơm kèm với một cái thánh chỉ, xem ra chưa thỏa mãn với vị trí của mình trên bảng phú hào, muốn làm hoàng đế thị trường vốn, truyền ra ngoài người ta sẽ nói thế nào? "Bữa cơm thánh chỉ của Chiêm Hóa" hay “ Bữa cơm hoàng đế” .. Dã tâm không nhỏ.

    Tô Xán cũng nghĩ như thế, nhưng càng là đề tài bàn tán càng có lợi cho y.

    Thánh chỉ Càn Long sau này được nhiều người săn lùng, giá thường cao, song khó định giá, cũng có thánh chỉ chẳng đáng tiền, không phải chỉ xem năm, chất liệu, có đủ hai thứ ngôn ngữ Mãn - Hán hay không, càng phải xem nội dung, nếu là sự kiện trọng đại trong lịch sử thì sẽ là chí bảo vô giá, thuộc về báu vật quốc gia, cấm lưu thông trên thị trường. Còn nếu chỉ là thánh chỉ phong chức bình thường cho ông quan nào đó, thánh chỉ ban thương khi vua nổi hứng lên thì chẳng có giá mấy, vài chục nghìn là bình thường.

    - Vậy tiếp theo chúng ta bán thánh chí niên hiệu Càn Long, cùng với bữa cơm ba tiếng cùng với ngài Chiêm Hoa, giá khởi điểm là 1000.000, xin mời mọi người.

    Phía dưới trầm mặc hẳn xuống, Bùi Phượng Sơn nhìn xung quanh, hiện trường có 2/3 số người của bọn họ, còn 1/3 cạnh tranh thực sự cũng im lặng, dù sao chưa ai chứng kiến kiểu đấu giá, Chiêm Hóa học theo Warren Buffett, là một kiểu thử nghiệm, nhiều người chủ yếu là mượn hai thứ đấu giá trước, tới xem náo nhiệt.

    Lâm Quang Đống đang định ra giá thì La Trí Nhất đột nhiên giơ biển:
    - 110.000.

    Chẳng lẽ La Trí Nhất lâm trận trở giáo? Tô Xán ngạc nhiên.

    Bùi Phượng Sơn đưa tay ấn lên đùi Tô Xán, nói nhỏ:
    - Chiêm Hóa nhìn ra cái gì đó rồi, La Trí Nhất đang tung hỏa mù thôi, không cần lo, giá nâng lên bao nhiêu, lợi tức sẽ giảm bù cho cậu.

    Thế này cũng là hợp lý, Tô Xán cũng hiểu, dù sao y là lần đầu tham dự mấy chuyện thế này căng thẳng là khó tránh, liền ra hiệu cho Lâm Quang Đống:

    Lâm Quang Đống giơ biển:
    - 120.000.

    - Vị số 39 ra giá 120.000, ai trả giá cao hơn, 120.000 lần thứ nhất ... Vâng đây là thánh chỉ hiếm có, chưa kể bữa cơm với ngài Chiếm Hóa ... 120.000 lần thứ hai ...

    Phản ứng phía dưới khá lạnh nhạt, dù sao không mấy ai thấy bữa cơm này có ý nghĩa gì, đã thế lại thêm 2/3 thực sự không có hứng thú, nên không khí còn buồn tẻ hơn cả đấu giá hai món trước. Tô Xán chỉ biết tới vi tiêu trên sách vở, lần đầu tiên chứng kiến chửi thầm trong lòng, thế này không lộ mới là lạ, chẳng bằng vi tiêu 100% luôn cho đỡ hồi hộp, chỉ có điều làm thế không khác gì tát vào mặt bên tổ chức.

    - 200.000.
    Một giọng nói hô lớn.

    Đó là thanh niên chừng 28 tuổi, giơ biển xong còn nghênh ngang nói với bạn:
    - Chẳng qua là bằng giá cái xe rẻ tiền thôi mà.

    May mà Chiêm Hóa không nghe thấy, nếu không chẳng biết có tức chết không?

    - 220.000.
    Lâm Quang Đống không do dự, Tô Xán nói có thể bỏ 1.500.000 ra để cướp lấy thứ này.

    Thanh niên kia cũng chỉ hô cho vui thôi, thấy khí thế của Lâm Quang Đống nhún vai cho qua, hắn biết chừng mực, muốn gây chú ý với mỹ nhân thì bằng vào số tiền này ném ra ở quán bar hiệu quả gấp bội, không cần tranh đấu ở nơi không thiếu đại gia này.

    - 250.000.
    Ra giá là người bình thường, áo sơ mi bình thường, đại khái nếu đi ra đường sẽ là một trong số vô vàn người thuộc tộc làm công, chẳng ai chú ý tới.

    - Vâng, giá hiện nay đã là 250.00 ... 250.000 các bạn đừng quên số tiền đấu giá không chỉ thu về hiện vật, mà còn thể hiện sự hào hiệp của các bạn cho sự nghiệp công ích ... Vâng còn ai trả cao hơn không ạ?
    Người chủ trì kích động đám đông, nhưng phía dưới im ắng làm hắn chẳng có hứng thú nói nhiều:

    - 300.000.
    Lâm Quang Đống giơ biển, định đưa giá lên cao hẳn, không giằng co nữa.

    - 400.000.
    Ra giá là một thiếu phụ đeo đầy vàng bạc trên người, khóe miệng có một cái nốt ruồi duyên dáng kiểu Cindy Crawford.

    Chiêm Hóa khe khẽ vỗ tay, quay đầu cười với thiếu phụ đó, một bữa cơm với mỹ nữ đương nhiên làm người ta càng vui hơn.

    - 600.000.
    Là nam nhân trông rất bình thường kia.

    - Không phải cũng là người của anh chứ?
    Tô Xán quay sang hỏi:

    Bùi Phượng Sơn lắc đầu:
    - Không phải, có lẽ là người của mấy công ty khoảng sản Ôn Châu, mấy người này quyết tâm lắm, chúng tôi cố loại bỏ nhưng vẫn còn sót.

    - Giá đã là 600.000 thuộc vị có số 121 ... 600.000 lần thứ nhất.

    Tô Xán cũng thấy khả năng này không cao, tỏ vẻ hiểu ý:
    - Chuyện gì cũng có nguy hiểm, tình báo của Lão Bùi đã chính xác lắm rồi.

    Lâm Quang Đống giao lại tấm biển cho Tô Xán, giá quá cao rồi, hắn không tiện quyết định nữa, tốt nhất cho Tô Xán định đoạt.

    - 600.000 lần thứ hai ...

    Khi người chủ trì vừa hô lần thứ hai thì Tô Xán giơ biển trong tay lên, nói gọn:
    - 1.000.0000.

    Mấy phóng viên hưng phấn không thôi, chĩa thẳng máy ảnh về phía Tô Xán, như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, chuyến này có chuyện vui rồi.

    Tiếng kêu kinh ngạc nối nhau khắp hội trường, giờ thì mọi người không kiềm chế được nữa, ít người kích động đứng lên xem nhân vật này là ai.

    Chiêm Hóa đứng dậy nhìn về phía Tô Xán, cảm giác đầu tiên là, quá trẻ, thằng nhóc này đùa sao?

    Tô Xán đưa ra dự định xấu nhất, đánh cược một phen, cho dù tăng tiền từng chút từng chút một mà đối phương có ý chơi thật, sẽ không dứt bỏ được, chẳng bằng tung cú đấm mạnh dứt điểm luôn.

    1 triệu cho một bữa cơm, đây là chuyện khó tin vào thời đại này, ánh đèn flash chớp liên hồi, không chỉ có phóng viên, ánh đèn này đại biểu cho sự kích động của bọn họ.

    Tô Xán hồi hộp nhìn nam tử ra giá 600.000 kia, thấy hắn định giơ biển thì giật thót, không hiểu sao hắn lại biển xuống.

    - 1.000.000 lần thứ ba.
    Người chủ trì gõ búa "cộp" một cái, tiếng vỗ tay vang dội nổ tung hội trường, kể cả đám người Bùi Phượng Sơn cũng nhiệt tình vỗ tay, đây không phải giả vờ, đây là thành công của bọn họ.

    Trong lúc mọi người quay đầu hỏi nhau lai lịch chàng trai trẻ thì có người bên tổ chức tới mời những người vừa đấu giá thành công, hoàn thành thủ tục tiếp theo, xác nhận cách thanh toán tiền, sau khi ký tên thì tiền bảo đảm cũng sẽ tính gộp vào tiền đấu giá.

    Người đấu giá thành công bức Thái Hành Tình Tuyết Đồ xua tay:
    - Lát nữa tôi ký tên là được.

    Đợi nhân viên công tác đi rồi, ông ta nhìn về phía Tô Xán đang đón nhận xung quanh chúc tụng, lẩm bẩm:
    - Chậc, cái bức thánh chỉ kia chỉ bày sơ qua nên không ai chú ý, nhưng nó không đơn giản đâu, gấm ngũ sắc, khung vân long hí châu, ít nhất giá trên thị trường là 500.000, cho dù không có bữa cơm cùng Chiêm Hóa tặng kèm thì đấu giá tới 1.000.000 là bình thường, không bình thường ở đây là vì sao Chiêm Hóa đặt giá khởi điểm có 100.000. Tiểu Trương, cậu nghĩ sao?

    Tiểu Trương là một trong hai vệ sĩ kè kè bên cạnh ông ta, nghe thế cười khổ:
    - Giám đốc Cố là cao nhân, tôi chỉ là kẻ thô kệch, làm sao hiểu chuyện này, ngài cần tới thì tôi bán cái mạng này cũng được, nhưng bảo tôi bình phầm vấn đề này khác nào giết tôi. Nhưng mà tôi thấy có lẽ con mắt đầu tư của Chiêm Hóa giỏi đấy, song làm nhà sưu tập chẳng qua là trưởng giả học làm sang thôi, đồ giá cao ra giá thấp, không phải kẻ ngốc thì là gì?





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  3. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 113: Thắng hiểm.










    - Chiêm Hóa không phải kẻ ngốc.
    Giám đốc Cố tên đầy đủ là Cố Hi, mắt hết nhìn Tô Xán lại nhìn Chiêm Hóa, đôi mắt đã bé lại bị thịt trên mặt chèn ép thành đường chỉ, rất thích hợp theo dõi người ta mà không sợ bị phát hiện:
    - Cho dù Chiêm Hóa không biết giá, chẳng lẽ quỹ từ thiện Chung Sơn lại không có ai định giá cho ông ta? Thánh chỉ đó chỉ mở ra một lượt, nửa giấu nửa lộ, ông ta muốn để người thực sự biết hàng nhìn thấy nó, trong đây có hai yếu tố tâm lý, thứ nhất là sợ, thứ hai là không sợ.

    Sợ lại còn không sợ? Tiểu Trương chẳng hiểu ra sao.

    - Sợ là giá trị tờ thánh chỉ quá rõ ràng, khiến người cạnh tranh bỏ qua giá trị bữa cơm của mình, chỉ theo đuổi thánh chỉ, mục đích chính của ông ta chết non. Không sợ là dám đưa ra cái giá quá thấp thế này, Chiêm Hóa không sợ nó bị mua với giá thấp hơn giá trị thực ...

    Cố Hi tâm tình rất tốt, hôm nay vừa mua được bức tranh yêu thích, lại được chứng kiến trò hay, nên dù tâm phúc trầm ngâm như hiểu như không thì ông ta vẫn hào hứng nói tiếp:
    - Là thế này, khi đưa ra thánh chỉ thì người chủ trì thì giới thiệu sơ lược, trọng điểm nói tới bữa cơm, chỉ người thực sự hiểu giá thánh chí mới ra giá, hơn nữa còn không keo kiệt vung tiền, sẽ tạo thành cảm giác là bữa cơm của Chiêm Hóa rất giá trị, thực ra người ta chỉ nhìn trúng thánh chỉ thôi.

    Tiểu Trương “à” một tiếng như tỉnh ngủ:
    - Giám đốc Cố đúng là cao mình, nhưng nếu ngài đã biết thế, lại không ra giá.

    Cố Hi lắc đầu, lại nhìn về phía Bùi Phượng Sơn, Tô Xán:
    - Không phải người có nhãn lực quá ít ... Mà là do người gây ra, nếu chẳng may lún vào, nước sâu nước đục, chưa chắc có lợi. Đây là cuộc đấu giá công ích, tôi chuốc rắc rối không đáng vào người làm gì, nhưng mà chuyện này vẫn còn trò hay để xem tiếp.

    Không khí hiện trường vẫn sôi sùng sục, người chủ trì yêu cầu hai bên lên sân khấu bàn giao mang tính nghi thức, Chiêm Hóa đi lên, cầm lấy micro:
    - Nói thật, kết quả hôm nay thật bất ngờ, tôi không nghĩ mình lại ăn tối với một chàng trai trẻ như vậy, tôi còn đang hi vọng là một cô gái trẻ xinh đẹp cơ... ài, thật là tiếc
    Mọi người cười rộ lên, tất nhiên chỉ là số ít làm khóe môi Chiêm Hóa hơi giật khẽ một cái.

    - Nói thế nào cũng chúc mừng, tôi rất mong đợi cuộc hội diện ở bữa cơm.

    Tô Xán đứng dậy trong tiếng vỗ tay, nhận lấy giấy chứng nhận từ tay Chiêm Hóa, sau đó thân thiết bắt tay, cả hai quay đầu lại phía mọi người mỉm cười để phóng viên chụp ảnh, ở nơi công khai thế này không tiện nói gì nhiều, chỉ là vài lời khách khí vô nghĩa, bọn họ còn 3 tiếng nắn gân nhau.

    Hà Quách Khả và Ninh Đông, Bàng Nghị Nhiên ngồi ở hàng ghế đầu ngạc nhiên, sau đó vỗ tay nhiệt tình. Tiền Du đi lên nhận giấy chứng nhận của mình xong kéo con gái đi, kệ Mục Giai Trúc cố ngoái đầu nhìn Tô Xán.

    - Người anh em, chuyện cậu giao cho chúng tôi đã làm ổn thỏa rồi, nhiệm vụ hoàn thành. Tôi cũng chúc mừng cậu, có điều Chiêm Hóa không phải người đơn giản đâu, bất kể cậu định làm cái gì, tôi đều mong cậu lưu ý ... Còn có việc, tôi không ở lại được nữa, hôm khác tôi mời khách.
    Bùi Phượng Sơn lần lượt bắt tay Lâm Quang Đống, Tô Xán rồi cáo biệt.

    Phòng nghỉ ngơi của hội trường, Chiêm Hóa nói cười tiễn một người ra cửa, buổi bán đấu giá đã kết thúc, ông ta vứt nó luôn sau đầu.

    Tích tắc đóng cửa lại, nụ cười trên mặt tắt ngấm, ngồi xuống ghế sô pha châm điều thuốc, chỉ rút một hơi, để thuốc cháy thành tàn dài.

    Tiếng gõ cửa vang lên, Chiêm Hóa ấn điều thuốc vào cái gạt tàn kiểu giả cổ, nói:
    - Vào đi.

    Cửa phòng mở ra, không ngờ chính là người trung niên sơ mi xám không có gì đặt biệt hô giá "600.000".

    - Chủ tịch Chiêm, vì sao không cho tôi theo tiếp, 1 triệu chỉ là mở đầu thôi, tôi nắm chắc có thể nâng giá lên cao hơn nữa ... Thật đáng tiếc.

    Hắn là kẻ có kinh nghiệm phong phú trong chuyện tạo không khí và nâng giá trong cuộc bán đấu giá này, lúc ấy Tô Xán vừa đưa giá 1 triệu, hắn định ra giá 1.200.000, nhưng lại bị Chiêm Hóa nhắn tin ngăn lại.

    Chiêm Hóa lắc đầu:
    - E là không ai truy theo nữa đâu .. Đa phần người tham gia không có ý cạnh tranh, 1 triệu đã là cái giá hiếm có rồi.

    Nam tử kia giật mình:
    - Ý chủ tịch là ... Chúng ta bị vi tiêu rồi?

    Chiêm Hóa không trả lời, chẳng biết nghĩ gì mà đột nhiên bật cười:
    - Thú vị lắm, đối phương đã bỏ công sức như thế chỉ vì muốn được ăn tối với tôi, tôi cũng phải thể hiện ít thành ý chứ ... Bảo Diệp Thúy Tuyền giúp tôi chuẩn bị, gọi cho giám đốc các bộ phận, mai họp, sẵn sang tiếp xúc với công ty đối phương ... Không tổ chức một đoàn đội lớn cũng có lỗi với người ta đã ra bài như thế.



    Tránh đám phóng viên, quay trở về chiếc Bentley, Lâm Quang Đống không kìm nén được vui mừng nữa:
    - Toàn thắng, ha ha ha, bây giờ tôi chờ xem khi ông chủ lớn của tạp chí Văn hóa thời thượng cùng nhân vật hàng đầu giới tài chính gặp nhau sẽ tọi ra tin tức chấn đồng gì.

    Trước đó tạp chí Văn hóa thời thượng đổ bộ vào Thượng Hải không được coi trong, sau đó vì sự kiện chiếc Bentley đã tạo ra cú trở mình đẹp mắt, bây giờ lại là bữa cơm với Chiêm Hóa, không biết tạo ra hiệu ứng gì.

    - Toàn thắng?
    Tô Xán lắc đầu, y có linh cảm chiến thắng này quá miễn cưỡng, không khí buổi bán đấu giá bất thường như vậy, Chiêm Hóa không nhận ra thì quá kém cỏi, hơn nữa người ra giá kia cũng biểu hiện không đúng, có thể nói đối phương hài lòng với cái giá mình đưa ra, chỉ có thể nói là thắng hiểm :
    - Vậu anh nói xem cái này bao nhiêu tiền?
    Đưa thánh chỉ cho Lâm Quang Đống.

    Lâm Quang Đống không hứng thú với đồ cổ, mở hộp trải thánh chỉ ra xem qua loa rồi trả lại cho Tô Xán:
    - Chắc chẳng đáng giá bao nhiêu tiền, thứ giá gốc còn chưa tới 100.000 có gì đáng chú ý, hay là tìm người giám định thử, không bán được thì đóng khung kính treo giữa nhà cũng oách lắm.

    Tô Xán cũng nghĩ thế, ném ra ghế sau, hai trăm năm trước, thứ đại biểu cho hoàng quyền vô thượng, thay trời ra chỉ, đáng thương bây giờ nảy lên mấy cái ở ghế sau, rồi tản ra một bên, uổng phí của trời.

    - Nếu cậu mà không nói thì tôi cũng không nghĩ bữa cơm với Chiêm Hóa giá trị như vậy, nếu có ai đó chỉ cần đưa tôi 20.000 thôi, tôi cũng sẵn sàng ăn cơm với người đó.
    Lâm Quang Đống hồi tưởng lại vẫn thấy chuyện này sao mà khó tin.

    - Đừng không có chí khí như thế, tôi tin rằng sau này giá trị của anh tuyệt đối không chỉ như thế, có thể thành nhân vật phong vân không kém gì Chiêm Hóa.

    Sau này Sử Ngọc Trụ bắt chước bữa cơm của Warren Buffett, khơi lên hiệu ứng danh nhân. Có người nói ba tiếng đồng hồ thì làm được cái gì, học được tinh túy kinh doanh của Chiêm Hóa sau? Ba tiếng đồng hồ có thể phục chế được con đường thành công của đối phương?

    Chưa nói thành công của một người có thể phục chế hay không, nhưng không nghi ngờ gì truyền thông thích loại tin tức thế này, ở mức độ nổi tiếng thì cơ bản Tô Xán và Chiêm Hóa cùng thắng.

    Chưa nói, nội dung của bữa cơm sẽ càng được chú ý, trong bữa cơm Tô Xán tiến cử hạng mục Văn hóa thời thượng, thuyết phục Chiêm Hóa tham gia đầu tư, chỉ cần tin này truyền ra, chắc chắn không ít người hùa theo, hạng mục Chiêm Hóa đầu tư mà không vào kiếm chút ít thì có lỗi với bản thân. Cái này giống hiệu ứng Tiêu Vương vậy.

    Lúc đó giá trị đâu phải chỉ có 1 triệu, giá trị của cả bản thân lẫn hạng mục đều nâng lên một bậc, đó là năng lượng của tạo thế, Tô Xán chưa bao giờ thấy mình tiêu tiền đáng như vậy.

    Thời đại này một món hàng tốt nếu không được quảng bá thích hợp sẽ chẳng ai biết tới, đương nhiên nếu chất lượng không ra sao thì dù quảng bá lớn đến mấy cũng vô nghĩa thậm chí là phản tác dụng, Tô Xán tin vào tạp chí Văn hóa thời thượng khiến Lâm Quang Đông mất ăn mất ngủ bao ngày trời.

    Tương tự Chiêm Hóa không thể để bữa cơm của mình nhạt thếch, hai người ngồi cắm đầu ăn, tán gẫu trên trời dưới đất, nói ra người ta cười vào mặt Chiêm Hóa. Nhưng khai thác được bao nhiêu lợi ích phải dựa vào bản lĩnh của khách mời.

    ***

    Tiêu Vương của ĐTH TW TQ, cái này chắc độc giả Quan Lộ Thương Đồ hiểu rõ, giải thích ra thì lằng nhằng lắm. Đại khái là đấu giá quảng cáo giờ vàng trong 1 năm, trong khoảng giờ vàng đó không có công ty nào khác trong ngành được quảng cáo, ví dụ nếu Samsung thắng thì táo khỏi quảng cáo giờ đó.




    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  4. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 114: Bước ngoặt.










    - Đợi tới khi tạp chí Văn hóa thời thượng đứng vững chân rồi, nên bán tạp chí DM đi, tập trung và mở rộng nhân thủ của truyền thông Ba La, khi ở Mỹ tôi có làm quen vài người, họ có thể giúp chúng ta bồi dưỡng nhân viên, lần này kế hoạch của tôi là nâng số nhân viên từ 32 lên 45 người.
    Lâm Quang Đống kiến nghị, tạp chí DM là tờ tạp chí thuần quảng cáo, dễ bị mô phỏng, Truyền thông Ba La đi trước một bước đạt thành công lớn, nhưng sau này ngày càng nhiều nơi có tài chính lớn hơn, quan hệ rộng hơn tham gia cuộc chơi thì cạnh tranh sẽ rất khốc liệt, lợi nhuận không được mấy, chẳng thà bán nó đi trong lúc đỉnh cao, đầu tư tiền bạc và nhân lực cho Văn hóa thời thượng.

    - Được, thao tác cụ thể tôi không can thiệp, nếu anh thấy cần thì cứ làm. Nâng cao số lượng và chất lượng nhân viên quan trọng, còn cần bắt đầu tạo ra hệ thống văn hóa của công ty.

    Trước kia truyền thông Ba La lập nên có thể nói là quá gấp gáp, căn bản chỉ là một nhóm sinh viên đại học sục sôi nhiệt huyết sẵn sàng ăn bánh mỳ nước lã cầm hơi phấn đấu vì lý tưởng thôi. Bây giờ công ty đã đi vào chính quy, đằng sau còn có báo tỉnh thuộc hệ phái của Vương Bạc chống lưng, tới lúc bồi dưỡng tinh anh cố chất chuyên nghiệp rồi.

    - Chính là ba loại tiêu chuẩn của xí nghiệp sao?

    Tô Xán gật đầu gập ngón tay nói:
    - Đúng thế, công ty loại ba dựa vào nhân tài, công ty loại hai dựa vào cơ chế, công ty hàng đầu dựa vào huyết thống văn hóa của nó. Công ty quá dựa dẫm vào một người thì không đi xa được, con người luôn có sai lầm, luôn có cực hạn, cho nên công ty muốn duy trì cần phải có một cơ chế, một cơ chế vận hành phù hợp với hoàn cảnh xã hội.

    - Một công ty ưu tú là một hệ thống, mỗi cá nhân chỉ có tác dụng của một thành phần, một công ty như vậy cho dù có thiếu ai cũng có thể vận hành. Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ, vì xã hội thiên biến vạn hóa, cơ chế có thể sẽ không còn thích hợp với xã hội, khi đó cần dựa vào văn hóa. Cơ chế không thể khiến mỗi người phát huy hết năng lực và tiềm lực của mình, nhưng văn hóa thì có, thứ này nói đơn giản, nhưng rất phức tạp, cũng cần thời gian hình thành. Tôi cũng đang mày mò nó, chúng ta có thể cùng tham khảo với nhau.

    Tô Xán nói rất chân thành, y muốn cùng người bên cạnh lập nghiệp cùng trưởng thành, họ là vũ khí và trợ lực của y, họ lớn mạnh cũng chính là y hùng mạnh. Tô Xán tính, mười năm nữa, y có thể tạo ra văn hóa vững chắc cho công ty, lúc đó không cần y nó vẫn sống khỏe bằng quán tính của mình, y có thể theo đuổi ước mơ, tiền bạc với Tô Xán là bàn đạp thực hiện mục đích, không phải mục đích cuối cùng.

    Lâm Quang Đống hết sức tán đồng:
    - Vì sáng nghiệp, nên chúng ta vẫn đang ở giai đoạn công ty loại ba, nhiều thứ phải dựa vào chúng ta, cho nên cần phải cải cách, có điều đây là quá trình tuần tự, công ty phải từng bước trưởng thành mới tạo ra được văn hóa, không thể gấp gáp.

    Ánh mắt Tô Xán vô tình nhìn thời gian hiển thị màn hình LCD trên bảng điều khiển, cảm thán:
    - Đã là tháng 12 năm 2001 rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.
    Vậy là quay trở lại được hơn ba năm, thời gian lúc nào cũng giống như chỉ như một cái chớp mắt.

    Lâm Quang Đống có cảm khái khác, gần hai năm trước hắn còn đạp xe cọc cạch tới trường, bây giờ lái Bentley, ai có thể ngờ.

    - Nghe nói anh đang chơi game máy tính? Chơi trò gì thế?

    Lâm Quang Đống hơi xấu hổ:
    - Đó là phương pháp thả lỏng ất tốt, lúc ở Dung Thành hay quanh quẩn với đám sinh viên, bị bọn chúng dụ dỗ, thời gian đó bôn ba vì Văn hóa thời thượng, suốt ngày căng thẳng, nên muốn vào thế giới ảo bỏ cái mặt nạ xuống thỏa sức tung hoành, không cần phải nghĩ bắt chuyện với người khác thế nào, làm sao có được lợi ích, không cần nắm chừng mực ... Bây giờ vừa ra loại game MUD có đồ họa, khá hot, trên Truyền Kỳ, cậu có hứng thú thì thử xem, tôi với cậu có thể lập party.

    (Multiple User Dimension hoặc Multiple User Dungeon)

    Game trên internet ở TQ đã phát triển được mấy năm rồi, có điều ấn tượng của Lâm Quang Đống vẫn còn dừng lại ở thể loại game thuần văn bản, nghe cách hắn dùng từ ngữ là Tô Xán biết là con gà.

    - Nhắc tới game này làm tôi nhớ tới một chuyện, một người trẻ tuổi sau khi tốt nghiệp đại học vào làm cơ quan đơn vị sự nghiệp, suốt ngày chỉ chơi game, rồi từ chức đầu tư 500.000 vào một trang web nhỏ, kết quả tới 2000 được đầu tư 3 triệu USD, rồi công ty game Hàn Quốc vào Thượng Hải kiếm người hợp tác. Người trẻ tuổi này thành công trở thành đại lý game, nhưng vì thế mà cùng chủ công ty game cũ đường ai nấy đi, vì không có tiền, người đó cầm hai bản hợp đồng với Cty Hàn Quốc, mang tới Dell, đề xuất phục vụ dùng thử server hai tháng, bị hiểu lầm là khách hàng lớn, nên hắn được chấp nhận. Hắn tiếp tục mang hợp đồng tới China telecom, lừa tiếp hai tháng dùng băng thông rộng.

    - Game này hai tháng chơi thử nghiệm, sau đó thu phí, tiền thu được sáng tạo ra kỳ tích cứu sống cả công ty, bây giờ hàng tháng thu cả bao tải tiền, anh cũng cống hiến vào đó không ít nhỉ?

    Lâm Quang Đống ngạc nhiên:
    - Cậu nói đúng, công lực lừa đảo này không kém gì cậu.

    Tô Xán suýt ngã ra đất, trước kia mỗi Vương Thanh gọi mình là kẻ lửa đào, giờ thêm hắn, đúng là càng sống càng đi xuống:
    - Đừng bảo người ta lừa đảo, đó là sách lược đàng hoàng, công ty game này về sau thành tựu cực lớn, có khi chúng ta giờ đi xe Bentley tăng hết tốc độ cũng không đuổi kịp người ta.

    - Tôi thừa nhận game Truyền Kỳ rất hay, nhưng mà một game trên mạng thì làm sao có thành tích lớn như thế được? Cậu quá hạ thấp sĩ khí bên mình đề cao kẻ địch đi.

    Tô Xán xua tay:
    - Chớ coi thường sức mạnh thế giới ảo, sau này internet phát triển tới mức mỗi người có một cái máy tính nối mạng, anh thử tưởng tượng xem hàng trăm triệu người nộp tiền có thể đưa một người lên vị trí thế nào?

    - Cậu đã đánh giá cao công ty game đó như thế, vì sao không tham gia vào?

    - Vì tinh lực của mỗi người có hạn, tôi đi con đường của mình, làm thứ mình sở trường mới thể hiện được giá trị, đơn giản làm tham quá nhai không nát thôi.

    Tô Xán nhớ tới faceboook ở Mỹ, Đôn Hoàng của Vương Thanh, tạp chí của Lâm Quang Đống, sản nghiệp văn phòng phẩm của Triệu Minh Nông, tất cả đang ở thời kỳ phát triển mạnh mẽ, cần không ngừng đầu tư tinh lực và tiền bạc, thực hiện kế hoạch phát triển chuỗi sản nghiệp của mình, thời gian đâu chú ý cái khác.

    Buổi trưa Lâm Quang Đống và Tô Xán ăn nhanh ở quán Starbucks, trên bàn có một tờ báo, đại khái là đoán xem bữa tối với Chiêm Hóa sẽ lọt vào tay ai.

    Trong quán đều là nam nữ ăn mặc thời thượng, phân tán khắp nơi, đầy không khí tiểu tư sản, Lâm Quang Đông chỉ tờ bào cho Tô Xán thấy:
    - Giờ báo chí không cần đoán nữa, ngày mai trang nhất không ít báo sẽ là ( Chủ tịch tạp chí Văn hóa thời thượng cùng phú hào bảng Forbes dùng cơm tối), sau đó là tưng bừng thảo luận nội dung bữa cơm là gì.

    - Làm gì nhanh như thế, e rằng nhiều người chưa biết thân phận của chúng ta.
    Tô Xán biết đây là sự kiện oanh động thế nào, y sẽ lần đầu tiên bước ra trước mặt công chúng, trước kia ở Hạ Hải, Dung Thành, Tô Xán đều lên báo rồi, khi đó chẳng qua chỉ là một học sinh trung học, từ Lâm Quốc Chu, Vương Bạc, chắc không ai nhớ Tô Xán là nhân vật nào nữa.

    Còn bây giờ không bao lâu nữa, nhiều người không nhìn nhận y là sinh viên đại học, mà là chủ tịch một công ty đang phất lên như diều.

    Đi tới bước này, có thể coi là một giai đoạn mang tính chất bước ngoặt.

    Không biết cuộc sống sẽ thay đổi ra sao, Tô Xán và có chút phấn khích mong đợi, vừa sợ sệt.




    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
  5. daicawin83

    daicawin83 Huyền Quy Lão Tổ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    28/12/14
    Bài viết:
    9,706
    Được thích:
    53,481


    Đại Niết Bàn
    Shared: Banlong.us
    Nguồn: Vipvandan
    === oOo ===

    Quyển 5: Một bước vào đời - Chương 115: Tiếp giá.










    Ăm cơm xong, Lâm Quang Đống lại đưa Tô Xán về trường, đi qua cổng, không kìm được hỏi:
    - Cái xe này ... Phải an bài thế nào?

    Cái xe này qua thời gian tuyên truyền, dùng hết giá trị thời sự của nó, chỉ còn lại giá trị thực dụng thôi, Tô Xán ở trong trường đại học lái xe này quá phô trương, không hợp tính cách thích tĩnh lặng của y, còn Lâm Quang Đống về Dung Thành an bài công việc, không tiện suốt ngày lái một cái xe biển Thượng Hải.

    Tô Xán viết một cái địa chỉ, giao cho Lâm Quang Đống:
    - Đây là nhà tôi mới mua, anh đưa xe tới đó đi.

    Lâm Quang Đống không hỏi, vì có tiền như Tô Xán, sắm xe mua nhà là quá mức bình thường, nhận địa chỉ rồi xoay bánh lái ra đường chính. Hắn không thông thuộc đường xá Thượng Hải lắm, trên xe vẫn trải tấm bản đồ, vừa lái vừa xem bản đồ.

    Lái xe tới Mạn Cáp Đốn Thủ Loan, Lâm Quang Đống tặc lưỡi liên tục, nơi này hoàn cảnh ưu nhã, thanh tịnh, tầm nhìn rộng lớn, có thể nhìn hết toàn bộ thành phố, tên nhóc Tô Xán này trông vậy mà cũng biết hưởng thụ quá.

    Đỗ xe vào vị trí, mua một căn nhà hơn một triệu, đương nhiên có chỗ để xe riêng, rời khu nhà, định bắt xe bus về khách sạn thì di động vang lên.

    - A lô, Lão Trịnh, chào anh .. Bữa cơm của Chiêm Hóa không phải tôi ... Anh nghe đâu nói thế, làm gì có chuyện đó .

    Vừa mới cúp điện thoại, chưa bắt được taxi lại có điện thoại:
    - Biên tập Quách .. Đúng, tôi đang ở Thượng Hải? ... Ăn cơm, ngại quá, tôi chuẩn bị về Dung Thanh rồi, bên kia có chút vấn đề cần xử lý, lần sau vậy.

    Tới tận khi về khách sạn, điện thoại của Lâm Quang Đống vẫn không ngừng:
    - Xử trưởng Trương, vâng, Truyền thông Ba La may nhờ cơ quan tương quan ủng hộ ... Vâng, vâng, tôi vẫn ở Thượng Hải, mai mới có máy bay ... Chuyện này một lời khó hết.

    Lâm Quang Đống tắm rửa xong nằm trên giường, từ chiều tới giờ hắn nhận được không dưới 20 cuộc điện thoại, đều bóng gió nghe ngóng tin tức buổi bán đấu giá ngày hôm nay, làm Lâm Quang Đống cảm thụ rõ ràng năng lượng của sự kiện này.

    Đợi tới lúc Tô Xán lấy thân phận chủ tịch Văn hóa thời thượng ăn cơm với Chiêm Hóa còn tạo ra kỳ ngộ mới gì nữa.

    ….

    Trở về phòng, Tô Xán mở ngăn kéo nhét tờ thánh chỉ vào, dù gì cũng là thứ tặng kèm đấu giá 1 triệu mới có, cho dù chả đáng xu nào thì ném bừa bên bàn cũng phải tội, ngày nào cũng có mấy tên chân tay thô kệch, đầu óc dâm loạn tới mượn máy tính, nếu chẳng may mà làm hỏng là có tội với quốc gia.

    Cất hộp thánh chỉ đi, xem thời gian, vội vội vàng vàng chạy tới giảng đường số ba, kiểu học theo học phần này làm sinh viên thường xuyên chạy khắp học viện, có khi tiết trước học ở khu nam, tiết sau ở khu bắc, đạp xe đạp cong mông lên mà vẫn kịp, thế nên chọn môn học là cả một nghệ thuật.

    Điều này làm Tô Xán có cảm giác quay về thời học ở Mỹ, hết một môn, là chạy tới lớp khác, gần như chẳng có thời gian nghỉ ngơi.

    Khi đó tranh thủ thời gian ít ỏi ở bên nhau, cùng đi xem biểu diễn âm nhạc, hoặc đọc cùng một tờ báo để cùng trau dối tiếng Anh, cuộc sống ấy đơn giản mà phong phú.

    Không gọi điện thoại, cũng không nhắn tin, Tô Xán đứng dưới giảng đường, lặng lẽ đợi Đường Vũ tan học.

    Hôm nay y gặp Tiền Du và Mục Giai Trúc ở buổi bán đấu gia, tin rằng chuyện mình có được bữa cơm với Chiêm Hóa sẽ mau trong lưu truyền trong hai nhà Đường Mục, đó đương nhiên là điều Tô Xán vui vẻ muốn thấy.

    Như thế Trương Thao Lược có bôi nhọ mình thế nào cơ bản không có ý nghĩa gì, Tô Xán tin chỉ cần mình thể hiện ra thực lực, trong nhà không ai có ý kiến với Đường Vũ nữa. Đương nhiên, Tô Xán cũng nhận ra, địa vị của Đường Vũ trong hai nhà Mục Đường không đơn giản, song tất cả điều y cần chỉ là để yên cho y và Đường Vũ thôi, ít nhất là ở giai đoạn Đường Vũ còn đi học, tránh quấy nhiễu vô vị, sau này Đường Vũ chắn chắn không làm họ thất vọng, vì y biết Đường Vũ sẽ chói lọi thế nào, không ai có thể ước lượng được cô ấy còn tiến tới đâu, nếu như ...

    Sao chuyện đó có thể xảy ra được, nó giống một lời nói dối, đó là chuyện không thể nào.

    Cuông reo lên, Tô Xán đứng dựa lưng vào cây ngô đồng nghe âm thanh này có chút hoảng hốt, từ giảng đường số ba sinh viên nam nữ kéo nhau đi ra.

    Trong số bọn họ vài người nhận ra Tô Xán vẫu tay chào hỏi trêu đùa y, ít nhiều ở nam thứ nhất Tô Xán là nhân vật phong vân rồi.

    Tiếp đó Tiền Trọng Viễn, kẻ thù truyền kiếp của Trương Tiểu Kiều và mấy tên bạn cùng mấy tên bạn xô đẩy nhau ở cửa lớp, nhìn thấy Tô Xán nheo mắt lại.

    - Phiền chết đi, về còn phải xem một đống sách, sắp cuối kỳ, cậu nhìn mặt lão đó sắp đen bằng đít nồi rồi, nghe nói chủ nhiệm khoa giao chỉ tiêu cho ông ta, bất kể thể nào ở môn này cũng phải chém rụng một nửa nhân số, nếu người vượt qua quá nhiều, không thể hiện ra được độ tinh túy trong môn học của trường ta, đây là loại tư duy gì thế, cái trường khốn kiếp! Nếu mình có hệ thống học tập tốt như Đường Vũ thì tốt biết mấy, bây giờ phải học thâu đêm suốt sáng mất, chết thôi!
    Cô nữ sinh đi cùng Đường Vũ luôn miệng kêu ca:

    Đường Vũ cười khẽ, hôm nay cô mặc chiếc áo khoác có mũ, bên trong là là áo thun ba lỗ bó người, xương quai xanh thanh tú, vẫn là quần jean xanh, một đôi chân dài khiến người ta ghen tỵ.

    Đám Tiền Trọng Viễn thấy Tô Xán thì mặt sầm lại, nhưng Đường Vũ đi qua liền né tránh, nhớ lại tên đội trưởng đội bóng chày gần như hủy hoại hết tiếng tăm vì cô gái này, có chút chột dạ, dù sao nguyên nhân do bọn chúng mà ra.

    Tiền Trọng Viễn kỳ thực gần đây không còn ngông cuồng như trước, chẳng qua vì mới vào trường vẫn cái thói quen hồi cao trung nên mới thế, bây giờ đã thấy phần nào xã hội bên ngoài, cha mẹ cũng có quy hoạch nhân sinh, chỉ bề ngoài tỏ ra vẻ chút thôi, còn không ngu ngốc tới mức vì chuyện không đáng làm hỏng cuộc đời.

    Hơn nữa để cô gái như Đường Vũ có ý kiến không phải hay, hiện Đường Vũ gần như là cô gái trung tâm của đám nữ sinh, chẳng may sau này nhắm vào cô gái nào đó lại thuộc vòng tròn của Đường Vũ, người ta nói một câu thôi có phải thiệt thân không, vì thế cũng không mỉa mai trào phúng gì Tô Xán, cứ thế bỏ đi.

    - Hi hi, vị kia nhà cậu lại tới rồi ... Mọi người giải tán đi, không quấy nhiễu vợ chồng nhỏ bọn họ nữa.
    Đám nữ sinh cười đùa đẩy Đường Vũ tới phía trước.

    Đường Vũ hơi xấu hổ nhìn Tô Xán, thời gian này quan hệ bọn họ tiến triển thần tốc, trước tiên là tham dự bữa cơm đại gia đình, rồi lại tham gia bữa cơm riêng của gia đình cô.

    Những người trong gia tộc có lẽ chỉ nhìn vào chiếc xe Tô Xán đang đi, nhưng mẹ cô đâu phải người đơn giản như vậy, Tô Xán dù là chủ tịch tạp chí có giá trị hàng triệu đồng vẫn chăm chỉ đi học, giữ được thành tích không tệ, đó là chuyện đầu tiên mẹ cô khẳng định.

    Dù mẹ cô che dấu thế nào, với con mắt của mẹ mình, Đường Vũ có thể nhận định, mẹ mình không giấu được sự tán thưởng với Tô Xán.

    Đó là chuyện không thể vui hơn, thời gian qua cho dù là lớp ( nghệ thuật quân sự) bồi dưỡng tầm nhìn chiếc lược đại cục, hoặc môn ( đại số tuyến tính) khô khan, hoặc ( tổ chức hành vi học), nhìn giảng viên đứng trên bảng đen, trong lòng Đường Vũ luôn có dòng suối nhỏ róc rách chảy ra giọt mật ngọt ngào, thi thoảng lơ đễnh nở nụ cười như hoa đào khiến người ta trông thấy hâm mộ không thôi, ai chả biết Đường Vũ có bạn trai.

    Tô Xán tới đây là để báo tin vui cho Đường Vũ, giống như đứa trẻ đạt được thành tích tốt, nôn nóng được khen ngợi vậy, còn lời khen nào hơn ánh mắt ngưỡng mộ của Đường Vũ nữa.

    Còn đang ảo tưởng lát nữa được Đường Vũ kích động thưởng cho cái gì thì nhận được tin nhắn.

    " Bản tiểu thư tới cổng ĐH Thượng Hải rồi, Đường Tiểu Vũ và Tô Tiểu Xán mau mau ra tiếp giá."

    Đường Vũ cười khổ lắc lắc di động, cô cũng nhận được tin nhắn tương tự.





    Chém gió tại đây nha mấy thánh
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.