Huyền Huyễn Đan Hoàng Võ Đế - 777 -Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Chương 2: Khiêu chiến
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Khương Nhân quái dị nhìn qua Khương Nghị.

    Tên Khương Nghị này mặc dù lai lịch bí ẩn, đến Bạch Hổ thành tám năm cũng rất xuất quỷ nhập thần, nhưng lại một mực cự tuyệt tiếp nhận kiểm nghiệm linh căn, càng né tránh thức tỉnh linh văn, rõ ràng chính là một tên phế vật. Hắn lại là ngũ phẩm linh văn cao quý, hiện tại càng là Linh Anh cảnh thất trọng thiên.

    Khương Nghị cũng dám chủ động khiêu chiến mình?

    - Bọn người Yến tướng quân đang trên đường tới đây, hôn sự hôm nay của các ngươi sẽ không thành công đâu! Nếu như ta tử vong ngoài ý muốn cũng sẽ tạo ra nghi vấn cho liên hợp cứ điểm, nhưng leo lên Phong Vân Đài, chết sống có số.

    Khương Nghị tỉnh táo lại, ứng đối với đám lão nhân trong điện, ánh mắt Khương Hồng Dương lấp lóe, nhìn qua Khương Nhân nhẹ gật đầu.

    - Tốt! Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi! Nhưng Phong Vân Đài ngày mai, toàn thể tộc nhân Khương Vương phủ đều sẽ tới trợ trận, càng cần mọi người của tám đại cứ điểm đến chứng kiến. Mệnh ngươi cùng muội muội ngươi, đánh một trận kết thúc.

    Khương Nhân muốn trước mặt mọi người phế đi Khương Nghị, làm cho tất cả mọi người đều biết trực hệ Khương gia triệt để không còn người nào, cho dù là một đứa con nuôi.

    Cứ như vậy thì hắn có thể danh chính ngôn thuận lên làm người thừa kế Khương Vương phủ.

    - Ngày mai, tại Phong Vân Đài.

    Khương Nghị đưa ánh mắt oán hận đảo qua tất cả mọi người trong điện, ôm lấy muội muội đang suy yếu lại hoảng hốt rời khỏi đại điện.

    - Ngày mai, không nên lưu tình, trực tiếp giết chết.

    Khương Hồng Dương nhìn bóng lưng Khương Nghị, mệnh lệnh cho Khương Nhân.

    - Hắn không sẽ sống sót để đi xuống Phong Vân Đài.

    Khương Nhân kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ là thu thập một tên phế vật mà thôi, rất đơn giản.

    Khương Nghị ôm Khương Uyển Nhi vừa rời khỏi Khương Vương phủ, đối diện đã đụng phải đội ngũ đón dâu nhiệt nhiệt nháo nháo.

    - Uyển Nhi, ha ha, Tiểu Uyển Nhi của ta! Ta tới đón nàng về nhà đây.

    Mặt mũi Tiêu Khuê tràn đầy dữ tợn, hai mắt kích động tỏa ra ánh sáng.

    Đội ngũ còn chưa tới phía trước Khương Vương phủ hắn đã tung người xuống ngựa, vô cùng lo lắng lao đến.

    - Lăn!

    Khương Nghị gầm thét, tiếng hét chấn cả phố dài.

    Sắc mặt Tiêu Khuê âm trầm nhìn Khương Nghị:

    - Tiểu phế vật, ngươi vừa mới nói cái gì?

    - Vương gia không ở đây, huynh trưởng như cha, hôn sự của nàng do ta làm chủ! Muội muội ta, không gả.

    Khương Nghị ôm chặt Uyển Nhi, tùy thời chuẩn bị giết ra ngoài.

    - Ngươi là cái thá gì, nơi này là nơi ngươi có quyền nói chuyện sao. Khương Vương phủ đã hứa gã nàng cho ta, nàng chính là nữ nhân của ta. Người đâu, tới đoạt lại cho ta.

    Tiêu Khuê bỗng nhiên phất tay, các binh vệ mặc áo giáp theo sau lưng ầm vang xuống ngựa, hướng phía Khương Nghị bức tới.

    - Dừng tay!

    Chiến mã lao nhanh, hai chi thiết kỵ nhanh nhẹn dũng mãnh đằng đằng sát khí phá tan đội ngũ đón dâu, vọt tới phía trước.

    - Bọn hắn đã tới, Uyển Nhi không cần sợ.

    Khương Nghị nhẹ giọng an ủi muội muội đang rất hư nhược.

    Hai vị tướng quân cầm đầu khoác trọng giáp, khí thế uy nghiêm. Một người cao lớn uy mãnh, bộ ngực rộng rãi, khí tức dũng mãnh chấp nhiếp tâm hồn người khác. Một người thì mặt mũi tràn đầy vết sẹo, dữ tợn buông thả trường đao ba mét tản ra hàn quang um tùm.

    Võ tướng trấn thủ Cứ điểm thứ năm - Yến Tranh. Võ tướng trấn thủ Cứ điểm thứ sáu - Côn Bác.

    - Yến Tranh tướng quân, Côn Bác tướng quân, các ngươi làm chuyện gì ở nơi này.

    Tiêu Khuê chau mày, miễn cưỡng ôm quyền, lại oán hận nhìn về phía Khương Nghị.

    Yến Tranh nhìn Khương Nghị cùng Khương Uyển Nhi trong ngực hắn, cao giọng nói:

    - Vương gia sống chết không rõ, lúc này không nên gả cưới.

    - Khương Vương phủ đã đáp ứng hôn sự, cũng thu sính lễ, hôm nay ta nhất định phải mang Khương Uyển Nhi đi!

    Tiêu Khuê tham luyến sắc đẹp của Khương Uyển Nhi đã rất lâu rồi, thời điểm trước đó Khương Uyển Nhi mang theo ánh sáng quá loá mắt, hắn chỉ có thể trông mà thèm nóng lòng nóng ruột. Hiện tại Khương Uyển Nhi đã bị phế đi, hắn phải bất chấp tất cả để đạt được nàng.

    Nếm thử hương vị đệ nhất nữ thiên tài Bạch Hổ quan ngày xưa.

    - Ta nói không đủ rõ ràng?

    - Không phục thì gọi phụ thân ngươi đến cùng ta đàm luận!

    Hai mắt Yến Tranh lạnh lẽo nhìn qua Tiêu Khuê, quanh năm huyết chiến tích lũy sát phạt chi khí giống như thực chất tràn ngập trên phố dài.

    - Tất cả dừng tay!

    Khương Nhân từ trong Khương Vương phủ đi ra, nói vài câu gì đó ở bên tai Tiêu Khuê

    - Ngày mai? Ta còn phải đợi đến ngày mai?!

    Tiêu Khuê gầm nhẹ, hắn nhịn không được đến tối nay, thế mà còn chờ ngày mai?

    - Không kém một ngày này, ngày mai giết chết hắn cho ta.

    Tiêu Khuê vô cùng bất mãn nhưng đành cắn răng miễn cưỡng đồng ý.

    - Ngày mai tại Phong Vân Đài, xin mời tất tướng quân cả cứ điểm trình diện, chứng kiến ta cùng Khương Nghị luận võ, quyết đấu công bằng, chết sống có số.

    Khương Nhân liếc mắt nhìn đến Khương Nghị, chỉ để lại một câu liền quay người rời đi.

    - Tiểu phế vật, hôm nay ta tha cho ngươi. Nhưng nàng là nữ nhân của ta, chớ đụng lung tung.

    Tiêu Khuê trở mình lên ngựa, mang theo đội ngũ đón dâu rời khỏi phố dài.

    - Khương Nghị, ngươi muốn lên Phong Vân Đài? Là bọn hắn bức ngươi?

    - Không cần sợ, nếu hôm nay chúng ta đã tới liền sẽ thay huynh muội các ngươi làm chủ.

    Yến Tranh cưỡi chiến mã đi vào trước mặt Khương Nghị.

    - Là chính ta lựa chọn, ta muốn bảo vệ muội muội ta. Ta muốn chứng minh trực hệ cũng không phải là không có người nào. Hai vị tướng quân, cám ơn các ngươi hôm nay đã tới, đại ân này, ta xin nhớ kỹ.

    Khương Nghị ôm Khương Uyển Nhi, hướng hai vị tướng quân thi lễ một cái, sau đó rời khỏi nơi này.

    Yến Tranh nhìn bóng lưng Khương Nghị rời đi, thần sắc trên mặt phức tạp.

    - Hắn còn không có thức tỉnh linh văn, lấy cái gì khiêu chiến Khương Nhân.

    - Ngày mai hắn chỉ cần lên đài, Khương Nhân sẽ lấy mạng của hắn.

    Côn Bác kỳ thật cũng không hiểu bao nhiêu đối với đứa con nuôi này, càng không gặp qua mấy lần.

    - Tính ra, hắn đến Khương Vương phủ cũng đã tám năm.

    Yến Tranh còn nhớ rõ đó là vào một đêm khuya tám năm trước, một vị lão già mù đi ra từ hắc ám bạo loạn trong Đại Hoang, dẫn một tiểu hài gõ cửa Bạch Hổ quan, tiến vào Khương Vương phủ. Không ai biết thân phận của bọn hắn, cũng không ai biết bọn hắn nói với Khương Vương cái gì. Nhưng vào ngày thứ hai, Khương Vương vậy mà thu dưỡng tiểu hài tử kia, cũng ban lấy họ Khương, đặt tên là Nghị.

    Một đêm kia, người trấn thủ cứ điểm thứ năm mà lão nhân gõ chính là hắn.

    Một màn kia, đến nay hắn vẫn không quên.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Joined:
    Sep 3, 2015
    Messages:
    190,924
    Likes:
    231,308
    Chương 3: Đành Phải Thất Hứa
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Gần cứ điểm thứ tám có một tòa sơn cốc sâu thẳm bên trong núi rừng, nơi này là nơi Khương Nghị ở. Hắn đặt Uyển Nhi lên trên giường bằng thạch ốc, đút cho nàng ăn một viên Ngũ Nguyên Đan.

    Đây là đan dược điều trị kinh mạch, có thể duy trì tính linh hoạt cho linh văn

    - Nghị ca ca, phụ thân sẽ trở về sao?

    Khương Uyển Nhi hư nhược nói nhỏ, vừa thống khổ lại tự trách.

    Phụ thân cũng bởi vì biết được một thương hội ở Bắc Cương có Tạo Hóa Đan, nó có thể chữa trị kinh mạch bị phá toái mới rời khỏi Bạch Hổ thành. Kết quả một đi không trở lại, sinh tử còn chưa biết.

    - Tin tưởng ta, không đến một tháng, nhất định sẽ trở về. Thời điểm Diêm bá giao ta cho nghĩa phụ đã cho hắn một kiện bảo vật, có thể bảo mệnh.

    Khương Nghị nhẹ giọng trấn an Uyển Nhi, trong lòng lại không có nắm chắc.

    Đại ca nhị ca chiến tử, Uyển Nhi bị phế, Vương gia lại mất tích. Đây là chuyện phát sinh trong vòng nửa năm ngắn ngủi.

    Hiển nhiên có người đang làm loạn trong Khương Vương phủ.

    - Nghị ca ca, ta không muốn khôi phục kinh mạch, ta chỉ muốn phụ thân còn sống trở về.

    Hai mắt Khương Uyển Nhi đẫm lệ mông lung, nhẹ giọng run run nói.

    - Hết thảy đều sẽ sẽ khá hơn.

    Khương Nghị nhìn Liệt Diễm linh văn ảm đạm không ánh sáng trên trán nàng, trong lòng đau nhức không thôi, siết chặt nắm tay.

    Linh văn là biểu tượng của địa vị, thiên phú hết thảy các loại.

    Ở trong thế giới nguy hiểm mãnh thú tàn phá bừa bãi, Ma Linh hoành hành này, Nhân tộc mặc dù vừa ra đời đã yếu đuối không chịu nổi, nhưng thân thể có được tiềm lực to lớn ẩn chứa bảo tàng vô tận. Tương lai khi tiềm lực thức tỉnh, trình độ khai thác mạnh đến đâu đều được quyết định bởi Tiên Thiên linh căn.

    Tiên Thiên linh căn mạnh yếu thì thông qua linh văn trên trán mà hiển hiện ra ngoài. Bình thường mà nói, tư chất yếu hơn nữa đều là nhất phẩm linh văn, lúc này mới xem như là một Nhân tộc bình thường.

    Nếu như không có thì làm phế nhân, là dân đen.

    Tại một ít địa phương, thân là dân đen, không có tên, thân phận thấp bé, chỉ có thể làm nô. Khương Uyển Nhi vốn có lục phẩm linh văn, rất cường đại, hoàn toàn xứng đáng thiên tài trong Khương Vương phủ thậm chí trong cứ điểm Bạch Hổ quan, càng là kiêu ngạo của gia tộc.

    Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể dựa vào đan dược miễn cưỡng duy trì lấy độ hoạt tính của kinh mạch, chờ đợi hi vọng mờ mịt.

    Sau khi Khương Uyển Nhi ngủ say, Khương Nghị đi tới dưới cây già ngoài thạch ốc.

    - Diêm bá, ta không thể tuân theo ước định, ta muốn sớm thức tỉnh linh văn.

    Khương Nghị nói nhỏ với cây già đang yên lặng

    Năm đó năm tuổi, Diêm bá đã hắn đến Bạch Hổ thành, chỉ bồi bên người hắn nửa năm liền rời đi. Diêm bá chưa hề nói là đi đâu, cũng không có lưu lại thân thế của hắn, chỉ nhắc tới ba yêu cầu.

    Thứ nhất, huyết luyện Đại Hoang!

    Đi vào trong núi sâu đầy nguy hiểm ở biên giới Đại Hoang khiêu chiến cực hạn bản thân, chém giết cùng dã thú, tôi luyện nhục thân, tôi luyện ý chí. Đem năng lực sinh tồn biến thành bản năng, lắng đọng ở trong lòng.

    Thứ hai, tu luyện công quyết!

    Diêm bá cho hắn một bộ công quyết nội tu, Đại Diệu Thiên Kinh.

    Khúc dạo đầu trong Đại Diệu Thiên Kinh đã viết, Đại Đạo cửu trọng thiên, nhất bộ nhất đăng thiên (*). Phi phàm ở chỗ kích phát lực lượng trái tim, lấy trái tim làm căn nguyên, trùng kích mạch máu chủ mạch và các chi mạch cùng mao mạch và mạch máu toàn thân. Mạch máu làm cơ sở cho toàn thân nhưng lại là tồn tại phức tạp nhất, số lượng khó mà tính toán, nếu cộng lại tất cả chúng trong thể đạt tới khoảng mười vạn dặm tả hữu. Bọn chúng lít nha lít nhít trải rộng toàn thân đến từng bộ vị, ẩn chứa ảo diệu vô cùng vô tận, là cơ sở mở ra bảo tàng của thân thể.

    (*Một bước một tầng trời)

    Thứ ba, Mười lăm tuổi lại thức tỉnh linh văn.

    Diêm bá lưu lại một cái hộp gấm, chôn ở dưới gốc cây già này, bên trong có bảo vật thức tỉnh linh văn. Bây giờ cách ước định còn lại hai năm, nhưng Khương Nghị không thể không sớm mở ra.

    - Sinh mà không nuôi, có thể cắt ngón tay mà báo, sinh mà nuôi dưỡng, có thể chặt đầu báo, không sinh mà nuôi, không thể báo đáp. Nghĩa phụ nuôi ta tám năm coi ta như con đẻ, chưa bao giờ ghét bỏ.

    - Diêm bá, xin ngài hãy hiểu cho.

    Khương Nghị đào phiến đá dưới cây già, từ bên trong lấy ra một cái hộp gấm đẹp đẽ.

    Mặc dù đã chôn tám năm nhưng hộp gấm kia lại mới tinh như lúc ban đầu, mặt ngoài điêu khắc văn ấn màu vàng phức tạp thần bí.

    Ánh mắt Khương Nghị kiên định, dứt khoát vạch phá bàn tay, dùng sức cầm hộp gấm lên. Diêm bá đã nhắc nhở qua hắn, muốn mở hộp gấm ra không chỉ phải chờ tới mười lắm tuổi, càng quan trọng hơn là phải tu luyện Đại Diệu Thiên Kinh tới đệ nhị trọng. Đến giai đoạn này, thân thể sẽ tiến hành một lần thăng hoa toàn diện. Kinh mạch cùng mạch máu phát sinh thuế biến, quấn quít nhau cùng một chỗ. Kinh mạch thai nghén mạch máu, mạch máu tẩm bổ kinh mạch, hỗ trợ lẫn nhau. Huyết dịch đều sẽ bị kích thích mà phát sinh biến hóa kỳ diệu, chỉ có loại huyết dịch này mới có thể giải trừ phong ấn trên hộp gấm, hấp thu năng lượng bên trong mà thức tỉnh linh văn.

    Khương Nghị ba tháng trước đã tu luyện tới đệ nhị trọng.

    Oanh! !