Huyền Huyễn Đan Hoàng Võ Đế - 777 -Thực Nghiệm Tiểu Bạch Thử

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 10: Trời tối nguy hiểm
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Thương Châu võ viện đã từng chỉ phụ thuộc Khương Vương phủ càng được hoàng thất giúp đỡ vọt trở thành võ viện to lớn nhất Thương Châu, danh chấn Bắc Cương.

    Bây giờ Thương Châu đã không còn là đất phong của Khương Vương phủ nữa, mà là võ viện độc tôn, tam đại tân vương xưng hùng.

    Khương Vương phủ chỉ có thể coi là trấn thủ Bạch Hổ quan, ngay cả tám đại võ tướng cứ điểm mà bọn họ cũng không thể hoàn toàn khống chế.

    Khương Nghị không để ý đến bọn hắn trào phúng thế nào, chờ sau khi cứ điểm mở ra liền thuận biển người tiến vào rừng rậm Đại Hoang. Hắn nhẹ nhõm tránh đi khỏi tán tu cùng các học viên, nhanh chóng lao vào trong rừng cây giống như là linh viên, rất linh hoạt, hai mắt sáng tỏ lóe ra ánh mắt sắc bén không hợp tuổi tác. Đây là Khương Nghị chân chính mà người khác chưa từng thấy qua ngoại trừ Khương Uyển Nhi.

    Bởi vì hắn rất quen thuộc rừng rậm, Khương Nghị rất nhanh đã tìm đến một gốc Hổ Văn Thảo, tiếp theo chính là gốc thứ hai, gốc thứ ba. Nhưng số lượng này thật quá ít. Hắn cần càng nhiều Hổ Văn Thảo, bắt đầu mạo hiểm tới gần chỗ càng sâu. Một mực bận rộn đến xế chiều, tùy thời giải quyết mười mấy đầu mãnh thú, hắn thành công thu hoạch hơn ba mươi gốc Hổ Văn Thảo.

    - Không sai biệt lắm, đủ dùng hai ngày.

    Khương Nghị thở phào, nhìn lại khu rừng rậm rạp chung quanh, chuẩn bị trở về.

    Đại Hoang ban đêm vô cùng nguy hiểm, ai cũng không dám lưu lại. Thời điểm đến xế chiều, đi đám người ra ngoài lịch luyện đều sẽ lần lượt trở về, trước khi cửa lớn cứ điểm đóng lại liền trở về Bạch Hổ thành.

    Đúng vào lúc này, Khương Nghị tùy ý thoáng nhìn, ngoài ý muốn chú ý thấy một gốc cỏ non kỳ dị nơi xa. Gốc cỏ non này có kích cỡ chỉ tương đương ngón cái, đẹp đẽ linh lung, lại toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, trên cây cỏ có gợn sóng giống như quang mang, giống như lông vũ phất phới.

    - Ngân Vũ Thảo?

    Khương Nghị không dám tin vào hai mắt của mình.

    Từ sau khi Uyển Nhi bị phế, hắn đã lật khắp các loại thư tịch trong vương phủ, tra tìm lấy dược thảo có thể chữa trị kinh mạch. Nhưng linh thảo như thế số lượng rất thưa thớt mà lại cực kỳ hiếm thấy, có thể ngộ nhưng không thể cầu.

    Ngân Vũ Thảo lại là một trong số đó.

    Hai tháng qua Khương Nghị đến Đại Hoang vô số lần, mỗi lần đến đều có lưu ý, chỉ là chưa bao giờ phát hiện qua, không nghĩ tới hôm nay vậy mà đụng phải một gốc.

    - Trời xanh có mắt! Uyển Nhi được cứu rồi!

    Khương Nghị kích động, lập tức phóng tới phía gốc cỏ non kia.

    Nhưng mà, cỏ non không chỉ có linh tính, lại giống như động vật mà 'Co cẳng' chạy mất.

    Khương Nghị sững sờ quay người, Ngân Vũ Thảo đã vung cánh nhỏ biến mất trong rừng rậm.

    - Tiểu gia hỏa, cùng ta trở về cứu người.

    Khương Nghị lập tức đuổi theo, loại linh vật này đều là loại có thể ngộ nhưng không thể cầu, thật vất vả tìm tới một cây, nhất định phải lấy được, nếu không lần sau cũng không biết lúc nào mới có thể đụng phải.

    Ngân Vũ Thảo không chỉ có tốc độ nhanh, mà lại phi thường có linh tính, không phải tiến vào bụi cỏ chính là dung nhập vào trong đại thụ, không ngừng hướng vào chỗ sâu trong Đại Hoang. Khương Nghị không quan tâm vọt nhanh. Đây chính là tính mệnh của Uyển Nhi, tuyệt không thể để nó cứ như vậy chạy mất.

    Tốc độ của Ngân Vũ Thảo càng lúc càng nhanh, bắt đầu hướng nơi có mãnh thú tụ tập mà chạy.

    Khương Nghị trước trước sau sau giày vò hơn hai canh giờ, rốt cục ngay lúc Ngân Vũ Thảo đang muốn dung nhập vài một gốc cây khô thì đã bắt được nó.

    - Uyển Nhi được cứu rồi!

    Khương Nghị đang cao hứng, sắc mặt chợt đột nhiên biến đổi.

    Không biết lúc nào, rừng rậm cứ vậy mà tối xuống, bóng tối giống như mực đậm bao trùm bầu trời, giống như là biển động lao nhanh, từ chỗ sâu nhất của Đại Hoang đè ép tới. Những nơi hắc ám đi qua, mãnh thú gào thét, ác linh rít lên, vừa nóng nảy lại oanh động, từng tiếng rống to hỗn loạn làm cho người ta rùng mình, mặt đất đều phảng phất như đang run nhè nhẹ.

    - Trời tối nguy hiểm, không được lưu lại Đại Hoang. Đây là cảnh cáo mà toàn bộ người Thương Châu đều biết.

    ‘Đông... Đông...’

    Tiếng chuông trầm muộn trên cứ điểm Bạch Hổ quan xa xôi vang lên, quanh quẩn trong rừng rậm Đại Hoang mênh mông. Mỗi khi tiếng chuông vang lên, tám đại cứ điểm sẽ trong vòng một giờ đóng lại toàn bộ, nhắc nhở người các nơi nhớ trở về.

    Khương Nghị nắm chặt Ngân Vũ Thảo, điên cuồng chạy về phương hướng Bạch Hổ quan, lấy thực lực của hắn bây giờ, một khi bị hắc ám nuốt phải, ngay cả xương cốt cũng đều sẽ không còn thừa.

    Nhưng mà...

    Tiếng chuông mặc dù không ngừng quanh quẩn ở phương xa, nhưng lại phảng phất như rất xa không thể chạm tới được.

    Trước đó chỉ lo đuổi theo Ngân Vũ Thảo, Khương Nghị cũng không biết đã chạy bao xa, đến được địa phương nào. Hắc ám sau lưng giống như mực đậm lại càng ngày càng gần, phô thiên cái địa bao phủ lấy.

    Trong tiếng gào thét thảm thiết phảng phất như có vô số ác linh trong bóng đêm đang lao nhanh như bão táp muốn nuốt hết hết thảy. Phương hướng Bạch Hổ quan nở rộ lên hào quang sáng chói, năng lượng ngập trời, dựng lên bình chướng thủ hộ cường đại. Ba mươi ngàn Cự Linh vệ, một trăm ngàn Huyền Giáp vệ đều đã chỉnh tề sắp xếp trên tường thành tất cả cứ điểm, ngóng nhìn Đại Hoang, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

    Khắp các nơi trên Đại Hoang, đám người đều thành bầy phi nước đại, như thủy triều tràn vào tất cả cửa lớn của cứ điểm.

    - Chuẩn bị!

    Tám đại cứ điểm, toàn thân tám vị võ tướng trấn thủ sôi trào năng lượng cường thịnh, xán lạn như ánh mặt trời ban trưa, cường thịnh mà uy nghiêm, bọn hắn cùng gào thét, tiếng như lôi đình, chấn thiên động địa.

    - Huyền Giáp vệ, lên mũi tên...

    - Cự Linh vệ, tử chiến...

    Tất cả phó tướng cứ điểm đằng đằng sát khí, cầm đao hô to, chỉ phía xa Đại Hoang, một trăm ngàn Huyền Giáp vệ gào thét kéo căng cung tiễn, cánh tay tráng kiện vững vàng khống chế Cung Ô Cương, đầu mũi tên sắc bén băng lãnh hướng lên bầu trời. Ba mươi ngàn Cự Linh vệ kích hoạt linh văn, năng lượng toàn thân sôi trào mãnh liệt. Hóa thành kiếm triều, đao khí, liệt diễm, lôi đình các loại, trận địa võ pháp ngưng tụ sẵn sàng đón địch.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 11: Ngâm máu rắn đau nhức
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    - Nhanh nhanh nhanh, lại nhanh.

    Trên trán Khương Nghị chảy đầy mồ hôi, phi nước đại giống như điên.

    Tiếng chuông trầm muộn dần dần gấp rút hỗn loạn phiêu đãng tại chỗ sâu trong Đại Hoang, ý nghĩa rằng cứ điểm các nơi sắp đóng lại.

    Ầm ầm!

    Đại địa sau lưng lay động, hắc ám cuồn cuộn, một đầu ác viên hai mắt huyết hồng đột nhiên xông ra, miệng đầy răng nanh, quả đấm to lớn đánh xuống Khương Nghị. Khương Nghị cố gắng tránh né, lại đảo mắt bị hắc ám nuốt hết.

    Hắc ám vô biên, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có âm thanh líu ríu quanh quẩn ở bên tai. Cứ như vậy một hồi, toàn thân Khương Nghị bu đầy quái vật, lít nha lít nhít giống như con kiến, điên cuồng cắn xé huyết nhục. Khương Nghị rống to, linh văn trên trán phát ra cường quang chói mắt, số lượng lớn ác linh kinh sợ thối lui. Hắn thừa cơ xoay người, cưỡng ép xông ra khỏi hắc ám, nhanh chân hướng phía trước phi nước đại, vượt lên một gốc cổ thụ lo lắng phán đoán phương vị, lần nữa vọt mạnh ra ngoài.

    Sau mấy phút đồng hồ, toàn thân hắn kéo căng, thả người nhảy xuống một tòa vách núi phía trước. Phía dưới là sông lớn đang chảy xiết, cũng cự kỳ hỗn loạn, lít nha lít nhít bầy cá nhảy lên ra mặt nước, hắc ám ở phía xa mãnh liệt dâng trào. Khương Nghị mượn thế nước sông vọt mạnh về phía trước.

    Hiện tại đã không thể hy vọng xa vời trốn về Bạch Hổ quan, mà trước lúc trời tối phải tìm được một nơi có thể tị nạn, nói không chừng còn có hi vọng sống.

    - Đóng cứ điểm lại!

    Thời điểm khi hắc ám tới gần Bạch Hổ quan năm dặm, tất cả võ tướng trấn thủ cứ điểm toàn bộ lên tiếng rống, kích hoạt lấy linh văn cường thịnh, nắm chặt chiến đao nhìn chằm chằm Đại Hoang.

    Cửa lớn nặng nề ầm ầm rơi xuống, hoàn toàn không để ý bên ngoài là ai, lại có bao nhiêu người. Mặc dù rất tàn nhẫn, nhưng một khi để ác linh Đại Hoang xông vào cứ điểm, đến lúc đó sẽ nguy hiểm cho trăm vạn nhân khẩu phía sau Bạch Hổ thành.

    Hắc ám lao nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, lít nha lít nhít tê khiếu hỗn loạn ồn ào, bên trong phảng phất như có mấy vạn mãnh thú ác linh, hai mắt đỏ hồng căm tức nhìn cường quang bao phủ cứ điểm Bạch Hổ quan.

    - Huyền Giáp vệ, bắn tên!

    Tám đại võ tướng cùng lúc hô to, giơ cao chiến đao rồi hạ mạnh xuống.

    Trong chớp mắt, một trăm ngàn Huyền Giáp vệ giận dữ hét lên, âm thanh rung động thiên địa, lung lay cứ điểm. Một trăm ngàn Ô Cương Tiễn lấp lóe hàn quang giống như màn mưa nổ bắn ra đánh về phía hắc ám vô biên.

    Khương Nghị thuận thủy triều mãnh liệt đi không biết bao lâu, rốt cục cũng thấy được một cái hố ẩn nấp, hắn bắt lấy dây leo, thuận thế xông vào. Không lo được tình cảnh xung quanh, cũng mặc kệ bên trong là cái gì, nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong cái hố kia. Cái hố uốn lượn khúc chiết, bảy ngoặc tám quẹo, nhưng xu thế chỉnh thể lại đang hướng lên trên.

    Khương Nghị bò lên thật lâu, cái hố lại bỗng nhiên lộn vòng xuống phía dưới, không cẩn thận, cả người tuột xuống.

    Phù phù một tiếng, cả người hắn trùng điệp đập vào một đống thứ gì đó, mùi hôi thối nồng đậm đập vào mặt. Ngực và bụng Khương Nghị quay cuồng, kém chút phun ra, nhịn buồn nôn xuống xem xét, mặt mũi trắng bệch. Phía dưới lại là một đống thi thể, bộ dáng thê thảm, máu tươi chảy ngang. Có người cũng có yêu, từng người chết không nhắm mắt để toàn thân hắn ứa hơi lạnh.

    - Đây là nơi nào?

    Khương Nghị vội vàng xem xét bốn phương tám hướng.

    Nơi này là động sâu của một con Yêu thú, rộng năm mươi, sáu mươi mét, cao tới mười mét, vô cùng rộng rãi, nhưng lại rất ướt lạnh. Trong góc có một quả trứng, lớn nhỏ như đầu người tỏa ra ánh sáng yếu ớt, mơ hồ có thể nhìn thấy tiểu thú ở bên trong đang vặn vẹo.

    Cũng may không nhìn thấy con mẫu thú kia, nhưng hẳn là lúc nào cũng có thể sẽ trở về. Bởi vì những thi thể dưới thân hắn này rất có thể là chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thú sắp phá xác kia.

    Khương Nghị không lo được nhiều như vậy, chí ít tạm thời đã an toàn. Hắn thoáng thở phào, lúc này mới tới kịp kiểm tra thân thể. Mặc dù bị hắc ám nuốt sống một hồi rất ngắn, nhưng toàn thân cao thấp lại tràn đầy vết thương, có bị gặm cắn, có bị xé rách, máu me đầm đìa. Bất quá Hổ Văn Thảo và Ngân Vũ Thảo đều còn đấy.

    Khương Nghị cẩn thận từng li từng tí cất kỹ, vạn hạnh có thể kịp thời tìm tới được nơi như thế, nếu không hậu quả khó mà lường được. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ma sát nặng nề.

    Mẫu thú trở về rồi?

    Khương Nghị tranh thủ thời gian nằm chết dí trong đống thi thể, nâng lên mấy đầu thi thể che lại, giả chết.

    Chỉ trong chốc lát sau, một đầu cự thú chậm rãi đi vào động sâu. Khương Nghị mở nhỏ mắt xem xét, vừa nhìn đã hít một ngụm khí lạnh. Lại là một con đại xà to lớn, toàn thân như mực, đầu dữ tợn, lưỡi rắn đỏ hồng không ngừng phun ra nuốt và. Nó dài ít nhất cũng cũng ba mươi mét, thật khiến cho người khác rùng mình. Phía sau lưng có hai đầu cánh ngắn nhỏ, mỗi khối lân phiến đều to bằng bàn tay. Hình thể nó thật kinh người, lại toàn thân đều là thương, máu tươi chảy ròng.

    Khương Nghị lập tức nhắm mắt lại, tim đều nhảy đến cổ.

    - Tê...

    Đại xà giống như rất thống khổ, trong cổ họng nhấp nhô gào gừ trầm thấp, sát khí nồng đậm đầy tràn động sâu.

    Thân thể Khương Nghị kéo căng lấy, không dám loạn động, sau khi xác định đại xà không có chú ý tới hắn mới thoáng mở mắt ra.

    Thương thế đại xà vô cùng nghiêm trọng, không giống như bị mãnh thú xé rách, giống như bị lợi kiếm bổ ra, to to nhỏ nhỏ hơn ba mươi dường vết thương. Tới gần vị trí đầu còn có một lỗ máu to như nắm tay, chảy máu tươi, cũng bốc lên hắc khí.

    - Bị vây quét sao? Có thể thương tổn được loại hung vật này, cảnh giới đám người kia khẳng định rất cao. Đều bị đánh thành dạng này, nó lại còn có thể trốn về đến. Bất quá xem ra cũng sống không bao lâu nữa.

    Khương Nghị lặng lẽ suy nghĩ.

    - Tê...

    Đại xà không ngừng vặn vẹo trong động sâu, thống khổ gào thét, mấy lần đều muốn mở ra miệng to như chậu máu hướng về quả trứng kia mà nuốt, cuối cùng đều nhịn được.

    - Nơi đó có cái gì?

    Khương Nghị càng xem càng kỳ quái, trước đó còn tưởng rằng là trứng rắn đang phát sáng, hiện tại lại nhìn kỹ tựa như là phía dưới trứng rắn đang đè ép cái gì. Đại xà không phải muốn nuốt trứng rắn, càng giống như muốn nuốt đồ vật phát sáng phía dưới.

    - Sẽ là linh vật gì? Hắc ám không có ảnh hưởng đến nơi đây, hẳn là có quan hệ với nó. Động sâu này mặc dù bên ngoài quanh co, ở trên có cấu tạo làm yểm hộ, nhưng một mực không bị ảnh hưởng, rất có thể là có bí mật khác.