FULL  Tu Chân Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 10: Lục Thiếu Gia Dám So Tài Với Ta Không?
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Không nhớ được giọng nói của vợ mình, là việc rất bình thường phải không?

    Nhất là ở kiếp trước, hắn và Mộ Tuyết chưa bao giờ gọi điện thoại, Mộ Tuyết cần tìm hắn thì đều trực tiếp tới tìm, nếu hắn đang ở mật thất nghiên cứu này nọ, Mộ Tuyết sẽ phá nổ mật thất đi vào.

    Sau đó nói cho hắn biết hai ngày nữa nàng phải đi dạo trấn nhỏ một chút, để hắn nhớ mà đi ra mật thất.

    Lục Thủy nhìn mật thất đã phế bỏ, không nói hai lời liền đánh nhau với Mộ Tuyết.

    Vả lại, giọng trong điện thoại sẽ có khác biệt so với giọng người thật, hắn có thể nhận ra Mộ Tuyết chỉ qua hai câu nói, đã rất hiếm thấy rồi.

    "Ngươi không cần quan tâm ta là ai" Giọng nói ở đầu bên kia rất lạnh lùng: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, Lục gia định đến Mộ gia để từ hôn, có đúng không?"

    Lục Thủy khẽ mỉm cười:

    "Cha ngươi không dạy ngươi nói chuyện phải lễ phép à?"

    "Ngươi. . . "

    Nhưng Lục Thủy không chờ bên kia nói thêm, mà nói tiếp:

    "Có điều, nói cho ngươi biết cũng được, hai ngày nữa ta sẽ đích thân tới cửa bái phỏng Mộ gia, cung kính chờ đợi bản thiếu gia đại giá đi."

    Nói xong Lục Thủy lập tức ngắt điện thoại, lúc này không cho phép đối phương nói chuyện, đối phương chắc chắn sẽ bực bội khó chịu.

    Cứ tức điên đi.

    Chính là muốn đối phương tức điên.

    "Ai kêu ngươi làm nổ mật thất của ta."

    Sau đó Lục Thủy không để ý chuyện này nữa, nhưng thật ra hắn rất tò mò, Mộ Tuyết làm sao lại gọi điện thoại tới hỏi.

    Con nít đúng là con nít, xảy ra chút chuyện đã vô cùng lo lắng truy vấn ngọn nguồn.

    Hắn nhớ rõ trước khi thành hôn, Mộ Tuyết không có điện thoại di động.

    Nếu nói Lục Thủy là dung hợp với thời đại, thì Mộ Tuyết kia chính là hoàn toàn không rành thế sự.

    Nàng thậm chí không biết điện thoại di động là đồ chơi gì.

    Vậy mà kiếp này lại dùng điện thoại di động, xem ra chuyện hôn sự có đả kích rất lớn đối với nàng.

    Nhưng mà, nếu đả kích không lớn, thì đã không thú vị rồi.

    Trong lúc suy nghĩ, hắn đã tới chỗ ở của cha mẹ, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt đã chuyển xấu.

    —— ——

    Mộ gia.

    Trong phòng, một thiếu nữ đang cầm điện thoại di động trong tay, vẫn giữ nguyên tư thế gọi điện thoại.

    Nàng mím mím khóe miệng, cuối cùng để điện thoại xuống.

    Cánh tay để xuống đang nhẹ run rẩy, giống như chiếc điện thoại này có gánh nặng ngàn cân đối với nàng.

    Chẳng qua là quá trình để điện thoại xuống, từ từ hóa thành hư không.

    Cuối cùng tay của thiếu nữ nhẹ nhàng đặt trên đùi của mình, nàng đoan trang ngồi ở chỗ đó, lặng im không nói.

    Một lát sau, trong miệng thiếu nữ truyền ra giọng nói rét lạnh:

    "Ngươi đáng chết."

    —— ——

    Kiều Vô Tình ngồi một chỗ ở đại điện, nhìn Tam Trưởng lão nói:

    "Xem ra Lục huynh chướng mắt tiểu nha đầu nhà chúng ta."

    Lần này hắn tới, thật sự là vì chuyện này.

    Nghe nói Lục gia muốn hủy hôn, đương nhiên hắn sẽ không buông tha cơ hội cực tốt này.

    Chỉ cần kết thông gia cùng Lục gia, Kiều gia sẽ được lợi ích rất lớn.

    Nhưng mà vừa đến đã bị từ chối rồi.

    Tam Trưởng lão lắc đầu nói:

    "Cũng không phải, mà là lần này Lục gia muốn tuyển chọn từ Thiên Trì Hà."

    Kiều Vô Tình bất ngờ nói:

    "Thiên Trì Hà?"

    Tam Trưởng lão gật đầu:

    "Đúng vậy, nếu chọn thiên phú làm tiêu chuẩn, tiểu nha đầu nhà ngươi đã đủ tư cách, Lục gia không có lý do từ chối.

    Thế nhưng, lần này không giống, đạo lữ của Lục Cổ là Đông Phương Lê m vốn thiên phú kinh người, vậy mà lại sinh ra Lục Thủy kia.

    Điều này chứng minh rõ ràng, không phải thiên phú tốt thì có thể sinh ra con cháu thiên phú tốt.

    Vì vậy, lần này Lục gia định tìm một người thiên phú tu luyện không tệ, nhưng năng lực lĩnh ngộ phải tốt.

    Mà Thiên Trì Hà là nơi có thể phô bày khả năng lĩnh ngộ tốt nhất."

    Kiều Vô Tình nhìn Lục Bất Tranh nói:

    "Cho nên, lần này Lục gia để mắt tới thế hệ trẻ tuổi của Thiên Trì Hà?"

    Tam Trưởng lão gật đầu:

    "Đúng vậy, có thể nói là thứ hạng bậc nhất trong nhóm nữ tu sĩ."

    Kiều Vô Tình lắc đầu cười nói:

    "Thế nhưng Lục huynh đã từng nghĩ qua, đối phương có đồng ý nhập vào Lục gia hay không? Tuy rằng Lục gia lợi hại, nhưng mà dẫu sao Lục Thủy cũng quá bình thường."

    Không nói phế vật, là bởi vì Lục gia cũng cần mặt mũi.

    Nếu nói ra thì chứng tỏ hắn ngu xuẩn.

    Nhưng mà, ý của hắn rất rõ ràng, không phải ai cũng muốn kết thông gia với Lục gia, cũng không phải là ai cũng nguyện ý gả vào Lục gia.

    Có thế lực ngang với Lục gia thì không nhiều, nhưng mà tuyệt đối không ít.

    Tam Trưởng lão không để ý, chỉ nói:

    "Đây chính là nguyên nhân vì sao ta không thể đáp ứng Kiều huynh."

    Kiều Vô Tình nhíu mày:

    "Lục huynh có ý gì?"

    Tam Trưởng lão nhìn Kiều Vô Tình, bình tĩnh nói:

    "Chỉ cần nữ tu sĩ bậc nhất của Thiên Trì Hà có biểu hiện bất phàm, Đại Trưởng lão sẽ là người đi đàm luận sính lễ."

    Kiều Vô Tình nghe được câu này, ngây ngẩn cả người.

    Đích thân Đại Trưởng lão của Lục gia đàm luận sính lễ?

    Việc này, việc này thật sự có thể khiến cho phần lớn mọi người đồng ý.

    Phải biết rằng, đối với nhiều người, ấn tượng về Lục gia Đại Trưởng lão đều dừng lại ở rất nhiều năm về trước.

    Cho dù là chuyện sính lễ của Đông Phương Lê Âm lần trước, cũng chưa từng có người nào gặp qua bóng dáng của Đại Trưởng lão Lục gia, thế nhưng Đông Phương gia quả thật đã khởi tử hồi sinh.

    Đối với bên ngoài, Đại Trưởng lão Lục gia là vô cùng thần bí.

    Rất nhiều người có thể có thế lực ngang với Lục gia, hoàn toàn là bởi vì họ không biết chính xác về Đại Trưởng lão Lục gia.

    Nhưng mà, một số thế hệ trước đều biết, khả năng lĩnh ngộ đại đạo của Đại Trưởng lão Lục gia sớm đã vượt xa bình thường, nếu như có thể cùng luận đạo với vị này một lần, hiệu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

    Càng là gia tộc hoặc là tông môn cường đại thì càng không có cách nào từ chối.

    Đích thân Đại Trưởng lão đàm luận chuyện sính lễ, vậy thì gần như trăm phần trăm sẽ có thể luận đạo cùng hắn.

    Kiều Vô Tình thở dài một tiếng, nói:

    "Thì ra là thế, có điều thật không ngờ, loại chuyện này thế mà lại kinh động đến Đại Trưởng lão Lục gia, còn tưởng rằng chỉ có Lục Cổ quái tài kia mới có thể kinh động vị ấy."

    Tất nhiên, Kiều Vô Tình hiểu rõ ý của Tam Trưởng lão, Đại Trưởng lão đã nhúng tay, thì Tam Trưởng lão có muốn đồng ý hôn sự với Kiều gia cũng vô dụng.

    Chuyện mà Đại trưởng lão Lục gia quyết định, không ai có đủ phân lượng đi phản bác.

    Trừ khi có thể thuyết phục hắn.

    Tam Trưởng lão mỉm cười:

    "Xuẩn tài mà cũng có thể làm Đại Trưởng lão chú ý, vô số năm qua, Lục Thủy chính là huyết mạch vô dụng nhất của Lục gia. "

    Kiều Vô Tình cười nói:

    "Chỉ là bình thường một chút mà thôi, có lẽ sau này có thể hậu tích bạc phát cũng không chừng."

    Lục gia mắng hài tử nhà mình, chắc chắn không có vấn đề, đương nhiên hắn sẽ không mắng theo.

    Tam Trưởng lão lắc đầu tự giễu. Không thể nào, Lục Thủy sẽ không có biến hóa gì lớn.

    Có lẽ đời này cũng cứ như thế, cái mà hắn có thể trông cậy vào chính là con của Lục Thủy.

    Tốt nhất có thể sinh nhiều mấy đứa, mấy năm qua Lục gia bọn hắn đều là nhất mạch đơn truyền, giống như bị nguyền rủa vậy.

    —— ——

    Lục Thủy sờ bụng đi ra từ phòng bếp, đồ ăn mẹ hắn nấu đang được hâm nóng ở đây, nên hắn chỉ có thể tự mình đến ăn.

    Không thể không nói, mẹ hắn nấu quá khó ăn, cha hắn đã cố tình để cho hắn đến để giảm bớt.

    Vô sỉ, gài bẫy cả con trai mình.

    Hắn đã định chạy trốn, nhưng mẹ hắn kêu phụ bếp trông coi hắn, không ăn hết thì không cho đi.

    Cuối cùng ăn xong, cái bụng đau âm ỉ.

    Trên đường trở về, vừa lúc hắn chạm trán một đám người Kiều gia đang tham quan Lục gia.

    Đương nhiên, đều là một số người trẻ tuổi.

    Là Kỳ Khê dẫn đường.

    Sau khi Kỳ Khê nhìn thấy Lục Thủy, lập tức cúi đầu cung kính nói:

    "Thiếu gia."

    Lục Thủy vẫn đi thẳng, không có ý định dừng lại.

    Lúc này Kiều Thiến chợt nói:

    "Chờ một chút."

    Lục Thủy không hề dừng bước chân, tiếp tục tiến lên phía trước.

    "Ta muốn so tài với Lục Thiếu gia một chút. Lục Thiếu gia lớn tuổi hơn ta, chẳng lẽ đến cả dũng khí so tài cũng không có sao?" Kiều Thiến lớn tiếng nói.

    Nàng không có mưu đồ gì, chỉ đơn giản là muốn dạy dỗ người này một chút.

    Hắn hoàn toàn không để Kiều gia bọn họ vào mắt, hơn nữa nàng cảm thấy mình cũng không làm chuyện gì đi quá giới hạn.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    190,924
    Được thích:
    231,308
    Chương 11: Thăng Cấp
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===
    Nghe đến mấy câu này, Lục Thủy quay đầu nhìn về phía những người Kiều gia kia.

    Hắn thấy đối phương hẳn phải biết rõ nơi này là trung tâm Lục gia, nói loại lời này ở đây có phải hơi quá phận rồi không?

    Hắn là phế vật có tiếng, nhị giai như hắn ngay cả yêu vật nhất giai cũng không đánh lại, đối phương tìm một gã nhị giai như hắn so tài, không phải là đang công khai nhục mạ hắn hay sao?

    Không phải nhục mạ hắn thì cũng là đang cố ý gây chuyện.

    Cho nên, Lục Thủy không có ý định để ý tới những người này, chỉ bình thản nói:

    "Vả miệng."

    Mà ngay từ đầu khi thấy Lục Thủy nhìn qua, Kiều Thiến còn có chút cao hứng, nghĩ rằng đối phương phải đáp ứng mình.

    Nhưng mà, nàng không hề nghĩ tới, cuối cùng nghe vào tai lại là hai chữ vả miệng.

    Trong nháy mắt khi nghe thấy hai chữ này, Kiều Càn lập tức lui về sau một bước, gã sợ.

    Ngược lại, Kiều Thiến đang nghi hoặc ai đến vả miệng.

    Chỉ mới suy nghĩ một chút, nàng đã nghe được một âm thanh bốp vang dội, sau đó cả người nghiêng ngả, thiếu chút nữa đứng không vững.

    Sau đó nàng mới cảm giác được gương mặt mình đau rát, mà kẻ ra tay chính là thị nữ dẫn đường.

    Một thị nữ cũng dám đánh nàng?

    Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người dám tát nàng một cái, người thị nữ này dựa vào cái gì mà đánh nàng?

    Kiều Thiến lập tức nổi điên, nàng trực tiếp định ra đòn, nhưng lại bị người khác cứng rắn giữ lại.

    Giằng co mấy lần cũng không thể giãy ra, nàng vẫn không ngừng vùng vẫy, hiện tại đến ngay cả người phía sau mình nàng cũng muốn đánh.

    "Tiểu muội đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động, ngộ nhỡ Lục Thủy lại hạ lệnh giết người thì không ổn đâu. Hắn đang giở trò cũ, dẫn dắt chúng ta động thủ. Tiểu muội, muội phải cố gắng nhẫn nại." Kiều Càn giữ chặt lấy Kiều Thiến đang bừng bừng lửa giận.

    Kiều Thiến nằm mơ cũng không nghĩ đến, đối phương không hề nói lời nào đã trực tiếp động thủ đánh người, sao lại có dạng người như này?

    Nàng chỉ muốn so tài mà thôi.

    Kỳ Khê đứng một bên nói xin lỗi:

    "Thật có lỗi, xin Kiều Tiểu thư bớt giận."

    Nàng cũng không muốn làm lớn chuyện, nhưng Đại Thiếu gia hạ lệnh, nàng lại không thể không theo, nơi này cũng không có người nào khác ngoài nàng để động thủ.

    Cho nên chỉ có thể do nàng ra tay.

    Kỳ thật nàng cũng rất lo lắng sợ hãi.

    Lục Thủy cũng không hề để ý đến Kiều Thiến kia, quay sang nói với Kỳ Khê:

    "Đi nói cho mẹ ta biết, tối nay ta không dùng cơm chiều."

    Kỳ Khê sững sờ, mang theo cảm kích nói:

    “Vâng, Thiếu gia."

    Kỳ Khê liền lui về sau.

    Lục Thủy cũng không lưu lại thêm, quay người rời đi.

    Kiều Thiến ở phía sau kêu lên:

    "Rồi sẽ có ngày ngươi ở bên ngoài bị ta bắt gặp được, đến lúc đó ta sẽ không bỏ qua ngươi."

    Nghe câu này, Lục Thủy dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Kiều Thiến, mở miệng.

    Nhưng hắn còn chưa kịp nói đã thấy Kiều Càn trực tiếp kéo theo Kiều Thiến rời đi, vô cùng nhanh chóng.

    Lục Thủy sửng sốt trong chốc lát.

    Cuối cùng lắc đầu rời đi.

    Vừa rồi hắn đã định ra tay. Đối phương đã phát ngôn như vậy rồi, không trả lời lại thì không phải sẽ phụ lòng quyết tâm của đối phương hay sao?

    Đáng tiếc là, bọn họ chạy quá nhanh.

    Tu vi của Lục Thủy không khác bọn họ là mấy, dưới tình huống bình thường hắn khẳng định không phải là đối thủ của Kiều Thiến. Nhưng hắn trùng sinh, cùng cảnh giới không phải là vấn đề gì.

    —— ——

    Sang đến nơi khác, Kiều Thiến cuối cùng đã giãy giụa thoát khỏi tay Kiều Càn, phẫn nộ nói:

    "Ngươi làm cái gì thế hả?"

    Kiều Càn lập tức nói:

    "Mang ngươi chạy thoát thân đó, mới nãy Lục Thủy muốn mở miệng, không chừng chính là để sai khiến hạ nhân giết chúng ta."

    Kiều Thiến không phục:

    "Hắn dám sao? Hơn nữa, chỉ một mình hắn thì làm sao động thủ?"

    Kiều Càn cũng không biết nói thế nào, chỉ đáp:

    "An toàn là trên hết, vả lại đến Lục gia thì nên khiêm tốn một chút mới tốt. Lục Thủy kia vui giận thất thường, muốn đối phó hắn cũng phải ở ngoài mới được. Cẩn thận vẫn hơn.”

    Việc hắn sợ là thật. Trong mắt của hắn, Lục Thủy bây giờ chính là một tồn tại rất nguy hiểm.

    Trừ khi không ở trong phạm vi Lục gia, bằng không hắn cũng không dám làm loạn.

    Kiều Thiến: "Không có tiền đồ, trước kia sao lại không biết ngươi sợ phiền phức như vậy chứ?"

    Kiều Càn không muốn nói chuyện, không trải qua kinh nghiệm của hắn, có nói ra tiểu muội hắn cũng không hiểu.

    Mở miệng thì vả, ngậm miệng thì giết, sao lại có người điên cuồng như vậy.

    —— ——

    Lục Thủy trở về sân nhỏ của mình an vị đọc sách, hắn đọc rất chuyên chú, từ lúc trời hửng sáng cho đến lúc tối mịt.

    Thẳng đến khi tầm mắt bị bóng đêm ngăn trở, hắn mới khép sách lại.

    Ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện đêm nay sắc trời không tốt, không thể nhìn thấy sao giăng đầy trời.

    Trước đây lại có thể nhìn ngắm rất rõ ràng.

    Răng rắc!

    Tiếng vang đột ngột kinh động đến Lục Thủy, hắn quay đầu nhìn về phía Kim Nguyên Thạch trong tay, phát hiện Kim Nguyên Thạch này đã được hấp thu bảy tám phần, mà hắn lại cần năng lượng kim khí, cũng sắp toàn vẹn rồi.

    Xem ra đêm nay có thể thăng cấp 2.2.

    Tu luyện Hữu Vi Pháp coi như thuận lợi.

    Tiến độ Vô Vi Pháp coi như bình thường, miễn cưỡng khôi phục được lại như trước đây.

    Vô Vi Pháp mang tới thiên địa chi lực, những người khác không cách nào nhìn thấy hoặc cảm thấy.

    Trừ khi chính Lục Thủy nguyện ý cho người khác nhìn.

    Bằng không thế nào cũng nhìn không ra quanh người hắn có thêm chút ít ỏi thiên địa chi lực vây xung quanh.

    Tác dụng của thiên địa chi lực rất nhiều, nhưng ở giai đoạn tiền kỳ lại khiếm khuyết lực sát thương, cũng may Lục Thủy không có ý định dùng nó giết người, đủ tự vệ là được.

    Mà nhìn thấy Lục Thủy đang đọc dần tỉnh lại, Kỳ Khê đi tới:

    "Thiếu gia, Tam Trưởng lão sai ta đưa tới cho người một quyển sách."

    Nói rồi Kỳ Khê liền hai tay đưa sách lên.

    Lục Thủy nhận lấy, nhìn thoáng qua bèn đặt nó trên mặt bàn:

    "Tam Trưởng lão nói gì nữa?"

    Đây là một bản công pháp, đại khái là nằm ở tầng bốn của Tàng Kinh Các.

    Tên là Thiên Vân Tung Hoành.

    Thuộc về một bản nhập môn đơn giản, công pháp tiền kỳ suy nhược nhưng sang trung kỳ và hậu kỳ càng ngày càng mạnh.

    Rất thích hợp cho loại thiên phú bình thường như hắn tu luyện.

    Ở kiếp trước, trước khi tu luyện Thiên Địa Trận Văn, hắn cũng đã tu luyện loại công pháp này.

    "Tam Trưởng lão nói, trước khi Thiên Trì Hà mở ra, nhất định phải nhập môn quyển công pháp này, nếu không tự gánh lấy hậu quả."

    Kỳ Khê thuật lại.

    Lục Thủy gật đầu, lập tức phất phất tay để Kỳ Khê lui ra.

    Sau khi Kỳ Khê rời đi, Lục Thủy tìm đến ánh đèn tiếp tục quan sát Thiên Địa Trận Văn.

    Về phần Thiên Vân Tung Hoành, hắn không để ý.

    Có gì tốt mà tu luyện.

    Đến nửa đêm, Lục Thủy cảm giác có chút buồn ngủ, sau đó liền đi đi ngủ.

    Ngày hôm sau trời không sáng, hắn ngủ dậy vẫn trước sau như một ngồi trong đình đọc sách, vẫn là xem Thiên Địa Trận Văn.

    Nhưng khi hắn ngồi trong đình, Kim Nguyên Thạch trong tay đã biến thành Mộc Linh Châu.

    Đúng vậy, hắn đã thành công thăng cấp 2.2, lại hấp thu xong viên Mộc Linh Châu này là có thể thăng cấp 2.3.

    Có điều, tu vi Hữu Vi Pháp mang tới là ẩn hình, không chủ động hiển lộ thì người khác không thể phát giác ra.

    Cao hứng hơn nữa chính là thiên địa chi lực cũng nhiều lên.

    Tuy vẫn không có trọng dụng gì, nhưng loại chuyện này không gấp được, cần đọc sách mỗi ngày.

    Hôm nay xem sách hết một ngày, mai sẽ tới Mộ gia.

    Một ngày này, Lục Thủy không hề đi nơi nào, cả ngày đều xem Thiên Địa Trận Văn.

    Thiên địa chi lực ngưng tụ càng nhiều, sẽ càng mang đến cho người ta cảm giác an toàn.

    Lúc chiều, Đông Phương Lê Âm đến đây, nhưng cũng không quấy rầy Lục Thủy.

    Nàng hỏi Kỳ Khê đứng bên:

    "Thiếu gia đã đọc bao lâu rồi?"

    Kỳ Khê cung kính trả lời:

    "Từ năm giờ sáng đọc đến bây giờ, không ngừng lại chút nào."

    Đông Phương Lê Âm nhíu mày, nàng đương nhiên biết sách con trai mình đang xem chính là Thiên Địa Trận Văn.

    Nhưng đọc như vậy có hữu dụng không?

    Bao nhiêu người muốn tìm hiểu Thiên Địa Trận Văn, thế nhưng kết cục đều giống nhau.

    "Để hắn xem đi." Lúc này Lục Cổ cũng tới: "Cũng phải cần đụng vào tường mới tỉnh lại được."

    "Chỉ sợ con của chàng có đụng chết cũng không chịu quay đầu, Thiên Vân Tung Hoành nếu không nhập môn được, đến lúc đó sẽ lại bị trừng phạt."

    Lục Cổ: "Dù sao cũng có một ngày nó khôn lớn.”

    Đông Phương Lê Âm thở dài một hơi:

    "Có một ngày sao? Ta không luyện tiểu hào nữa, muốn luyện cũng chỉ luyện nữ hào thôi."

    Lục Cổ: ". . ."
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.